Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 60: 60: Mong Ai Đến Giúp


Trong màn đêm buông xuống tối mịt chẳng còn thấy bóng dáng của ai cả, cơn mưa cũng dịu đi chẳng còn thấy hạt mưa gì nữa.

Lệ Y đang nằm ở đười đất thay vì nói là cô đã được thay quần áo một cách sạch sẽ, ngược lại là đằng khác cô nằm hẳn xuống dưới khi mình đang ướt.

Nằm xuống dưới một lúc cả cơ thể của cô run lên, có lẽ là vì chuẩn bị ôm hay là do cái rét ập tới nên mới như vậy?
Cơ thể nhỏ nhắn của người thiếu nữ không ngừng run lên, thậm chí còn nhiều hơn dường như không có cái nào gọi là điểm dừng vậy.

Từ nhẹ bây giờ trở nên nặng hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, sắc mặt hiện rõ sự đau đớn lông mày khẽ nhíu lại, đôi khi nước mắt khẽ rơi xuống.

"Đừng…Đừng…"
Giọng nói dù có bé đi chăng nữa cũng đã thu hút sự chú ý của người đàn ông nằm bên cạnh, thấy cô nói một cách khó khăn cả người không ngừng run rẩy lên, cũng biết rằng Lệ Y bây giờ đã bị cảm nặng.

’Tsk, mình biết ngay mà cô ta giờ bị dầm mưa rồi, chả lẽ mình nên xử lý cô ta cho xong sao?
Dù ông ta giúp đỡ những trong thân tâm thật chất như muốn trừ khử cô vậy, dù cho Lệ Y có mang gương mặt xinh đẹp nhưng có lẽ vẫn không thể nào vào nổi mắt ông ta được.

"Nếu đã vậy chi bằng xử đẹp luôn đi cùng công kết thúc luôn một thể.

"
Nói rồi ông ta từ từ đứng lên chầm chậm đi về hướng khác, còn Lệ Y lại không hề hay biết rằng nguy hiểm sẽ ập tới mình.

Vẫn ở trong trạng thái run rẩy lo sợ, chỉ là cơ thể không chịu đựng được hoặc phải chăng là vì trong lòng vẫn lo lắng một thứ gì đó nên mới như vậy?
"Mẹ…Mẹ…"
Lệ Y giọng lẩm bẩm cô gắng lắm mới mở mắt ra được, cảm giác bóng tối ở trước mặt mù mịt hơn nữa lại còn tối, ánh mắt trở nên nặng trĩu hơn.


Lấy tay dùng hết sức mình mà cố gắng giụ đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía trước.

"Đã sáng rồi sao?"
Trước mặt cô với không gian đã rạng sáng tất cả mọi thứ dù chỉ là hơi mờ ảo, nhưng Lệ Y có thể cảm nhận được trời đã sáng chẳng còn tối nữa.

Lúc cô định nằm xuống lại mà nhắm mắt tiếp.

’Bộp một cái, khiến cô không dám tin nổi, người định ra tay ám sát mình vậy mà lại là người đã cho mình ở tạm đây.

"Ông…Tại sao?"
Thấy cô còn đang sốc, không dám tin mọi thứ trước mặt ông ta không hề để tâm ngược lại còn nở một nụ cười quỷ dị, ánh mắt nhìn về phía của cô mà nói.

"Cô nói tại sao đúng không? Chẳng phải cái loại cố chấp muốn ở đây thì mới vậy sao, hôm nay được tôi cho ở là may mắn rồi lại còn thích dùng lên thì sẵn tiện đây tôi tiện đưa cô về với gia đình cô một thể còn ở đây để sinh bệnh ra bắt ép người ta à?"
Nghe những gì ông ta nói cô chỉ biết khi cười nhếch mép mà đáp lại.

"Ha… Ông thật là khiến tôi cảm thấy buồn cười mà, rõ ràng tôi đã xin ông thậm chí lại còn quỳ xuống chẳng khác gì như một con chó, cầu xin bao nhiêu thì ông lại càng tốt bấy nhiêu, cứ như thể tôi muốn được ở chỗ ông vậy, nhưng rồi thì sao thay vì ông không đồng ý, ngược lại còn để tôi ra bên ngoài?"
Lệ Y không kìm được cảm xúc nói những gì đang để ở trong lòng mình, ông ta nghe vậy thay vì cảm thấy xấu hổ ngược lại còn cúi đầu xuống, không ngừng cười khúc khích.

"Haha… Nhà tôi thì tôi có quyền với cả loại như cô mới đến lại còn dám lên mặt sao?"
Thấy những suy nghĩ kém cỏi như vậy, cô không dấu nổi sự tức giận của mình trực tiếp đáp trả.

"Tôi không biết nhà ông như thế nào? Nhưng một cái chút gọi là lịch sự hãy tôn trọng ông đều dành tôi một cách rất là đặc biệt với cả biết thế tôi thà trọ ở nhà người khác mấy ngày còn hơn, thay vì ở chỗ ông đúng là vừa bệnh mà lại còn hỗn độn nữa.

"
Nghe những gì cô nói cảm giác như thể đang khinh thường, thậm chí lại còn lên mặt với mình ông ta làm sao mà chịu nổi được bàn tay bên phải nắm chặt lấy như thể muốn được giải thoát ra.


Mọi người nghĩ liệu ông ta sẽ nhịn bỏ qua cho cô sao? Không hề thay vì làm hành động là bình tĩnh lại ông ta không nghĩ nhiều, trực tiếp vùng nắm đấm đánh thẳng vào đầu của cô.

Lệ Y bị đánh ngay ở trước mặt, dù đã bị đánh lén lần một nhưng lần thứ hai có lẽ khiến cô như bị ngất vậy chẳng còn tỉnh táo nữa.

Ý thức dần dần mơ hồ buồn rõ ràng từ việc nhìn rõ được mọi thứ, trước mắt bây giờ trở nên mờ ảo biến mất rồi hiện lên đến khi chẳng còn nữa, Lệ Y ngã hẳn xuống dưới.

Nhìn thấy cô nằm xuống dưới đất, cộng thêm máu không ngừng chảy xuống tí tách từ sàn nhà không hề có chút nào rộp cả, bây giờ thì toàn đầy máu tràn ra.

Người đàn ông nhìn thấy vậy, lẽ ra phải nên cười thật sảng khoái, tỏ rõ vẻ khinh thường nhưng ông ta không hề làm vậy ngược lại bàn tay phải đang cầm lấy gì đó không ngừng run lên, một lúc mà thả bịch xuống dưới đất.

Ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi nhìn máu trước mặt cảm giác thấy lạnh cả sống lưng chẳng hiểu vì sao có cảm giác thật sự thấy quái lạ khiến ông ta không hiểu nổi được.

"Tại sao? Mình lại có cảm giác có kẻ nào đang nhìn lén thì phải vậy là sao chứ không lẽ chỉ ra cái gọi là ảo giác thôi chăng hoặc là do mình sợ?"
Chẳng thể hiểu nổi tính cách của mình ông ta chỉ biết mặc kệ, nhìn những hành động vừa rồi ông ta khẽ quay lại nhìn thi thể của Lệ Y nở một nụ cười khinh bỉ mà nói.

"Xử lý xong cô ta rồi, giờ có lẽ mình nên chuồn đi vậy, ở đây chỉ có mà chờ chết.

"
Nói rồi người đàn ông không nghĩ nhiều mà trực tiếp rời đi chuồn thật nhanh, dường như không muốn ai biết được mình chính là hung thủ.

Trong không gian lạnh lẽo hơi nước luồn vào bên trong, từ một căn nhà đơn sơ bây giờ đã nhuốm đầy máu, ý thức vẫn còn mơ hồ từ từ mở mắt ra, hơi thở trên nên gấp gáp hơn.

"Mình…"

Dù chỉ bị đập vào đầu nhưng vết thương đã hiện rõ ở trên, máu ở trên đầu cũng không ngừng rơi xuống.

Cố một chút ý thức còn sót lại, Lệ Y cố gắng lê lết tấm thân bị đầy vết thương.

Mặc dù có đau đớn hay có khi ở dưới sàn deeuf là những cát bụi còn sót dính vào vết thương của cô.

Lệ Y đau đớn tới nỗi đầu cúi xuống, tay không kìm được mà nắm thật chặt.

"AA…"
Cho dù là vậy thì vẫn không thể đỡ hơn, dù chỉ là một chút cũng vậy.

Cố gắng dùng hết sức của mình mặc cho phép thương của nặng hay nhẹ đi chăng nữa trong lòng cô chỉ nghĩ rằng ước có người tới cứu dù chỉ là người qua đường nếu họ có một tấm lòng tốt thì việc cô được cứu cũng là điều hạnh phúc.

Quả nhiên ông trời không phụ lòng lúc mà cô cứ nghĩ rằng số phận của mình sẽ kết thúc tại đây thì đúng lúc có hai người đàn ông đi qua, mà đến cạnh căn nhà đấy.

Còn đang trò chuyện bàn tán về mọi thứ bỗng nhiên từ đâu ra xuất hiện một cánh tay của người thiếu nữ chầm chậm tiến về phía họ, hai người nhìn thấy vậy cả người đều bất động không dám lên tiếng dù chỉ là một tiếng động cũng vậy.

"Ai…Ai vậy?"
Hai đều không ngừng bàn tán mà nhìn về phía cô chỉ thấy một cơ thể lấm lem xen vào là nước mưa trên đầu là vết thương đã bị thứ gì đó đập mạnh vào.

Lệ Y nghe thấy có tiếng của ai đó, lòng cô như được mở ra vậy, không kìm được khử ngẩng đầu lên cố gắng dùng hết sức lực của mình.

"Cứu…"
Còn chưa kịp nói câu gì cô đã trực tiếp ngất đi, hai người nhìn thấy vậy vẻ mặt có chút hoang mang chẳng biết trong trường hợp này nên làm gì?
"Gì…Gì vậy?"
Một người không kìm được mà hỏi, còn người bên kia thấy vậy liền nói.

"Nhìn cô gái này chắc chắn đã bị người dân ở đây có ý định sát hại rồi chứ không thể nào tự dưng lại có vết thương như vậy?"
Nhìn xung quanh bộ đồ cô đang mặc, không hề giống chút nào với những người dân ở đây,bọn họ nhìn qua cũng biết chắc chắn là cô muốn trú tạm mấy hôm.


"Nhưng… Bây giờ cậu định để cô gái này ở đây tới chết sao? Chả lẽ để cho người dân tới đây mà để một cô gái vô tội như vậy thật sự thì…"
Một người nhìn cô thay vì nghĩ rằng sẽ bỏ mặt ở đây, người kia nghĩ rằng cái thể cứu được Lệ Y.

Người còn lại nhìn về phía cô với vẻ mặt chán nản im lặng được một lúc mới nói.

"Ừm, Dẫu sao trời cũng đang mưa nữa bây giờ để cô ấy ở lại đây thay vì dầm mưa thì bọn họ sẽ từ tới đây không gần không xa nhất định sẽ không tha cho cô.

"
Người kia nghe vậy cũng khẽ gật đầu rồi nói:
"Đúng vậy tốt nhất là chúng ta nên mang cô ta đi cùng rồi đến nơi an toàn trước rồi sau đó có gì, còn có thể bàn trước được.


Đồng ý với lời nói vừa rồi người còn lại liền khẽ gật đầu, cả hai cố gắng đỡ Lệ Y dậy.

Thay vì là cơ thể chỉ có bị những vết bẩn hay vết thương nhỏ trên mặt, ngược lại là trên đầu xuất hiện một vết như vết chém của dao vậy, xuyên hẳn từ đầu đến gần gáy.

Nhìn thấy mọi chuyện trước mắt xảy ra một cách lạ thường cả hai không dám tin người ở đây lại ra tay một cách tàn bạo như vậy.

"Thật… Thật sự đúng là quá đáng mà, thay vì làm như vậy thì thà họ đuổi còn hơn ,vậy mà còn không hề có lương tâm mà làm một cái hành động như vậy.

"
Không kìm được cảm xúc người kia trực tiếp nói như vậy, người còn lại khẽ nhìn trên đầu của cô, im lặng suy nghĩ một lúc.

"Dù sao cũng phải cầm máu cho cô ấy trước nếu không thì không phải chết là do bị đánh vào phần não mà là vì bị thiếu máu nên mới chết.

"

 
Chương 61: 61: Không Hề Nhỏ


Nói rồi người kia lấy một chiếc khăn từ trong túi quần bên phải của mình cố gắng gấp lại và một cách gọn nhất mà khẽ đặt nhẹ lên trên vùng đầu bị thương của cô.

"Ưm…"
Không kìm được Lệ Y khẽ nói nhẹ, có lẽ là do khăn tay chạm đúng vào vết thương của cô hay phải chăng là vì ướt nên mới vậy?
Nhìn thấy hành động người còn lại chợt nhớ ra vội đi tới mà hỏi.

"Anh…Chẳng phải cái khăn đấy lúc đã ướt rồi sao? Với cả cũng có vi khuẩn rồi bây giờ anh đặt lên trên đầu như vậy, chẳng phải thay việc cầm máu mà là để chết dần chết mòn sao?"
Nghe vậy sắc mặt của người kia thể hiện rõ sự chán nản khẽ thở dài một hơi nhìn mà nói.

"Nhưng giờ trong túi đồ vừa nãy đều đã dính nước mưa hết rồi, với cả khăn tay vừa rồi anh lấy ở trong túi vẫn chỉ ẩm xíu thôi chưa phải là cứ chưa ướt hẳn hẳn, dẫu sao bây giờ có thể cầm được một chút máu cũng đỡ rồi chứ giờ nếu cứ mặc kệ thì máu ở trên đầu cũng càng lúc càng chảy nhiều hơn mà thôi.

"
Thấy vậy người còn lại khẽ liếc ánh mắt về phía của Lệ Y, mang trong mình là gương mặt xinh đẹp không chút dấu vết nào cả, đến một cái vết sẹo cũng coi như không có.

Lệ Y cảm nhận được có người đang cõng mình, nhưng cho dù là vậy vết thương dường như vẫn chiếm nhiều hơn so với mặt cảm xúc.

"Ưm…mẹ ơi…"
Hai người đang ở đằng trước nghe thấy tiếng Lệ Y gọi, mặc dù có chút bàng hoàng, nhưng họ vẫn không để tâm là bao.

"Anh thấy cô gái mà anh đang cõng thấy có đáng thương không?"
Người kia nghe vậy chẳng biết nên nói gì thay vào chỉ khẽ thở dài ra, có lẽ tâm trạng vẫn chẳng biết nên làm gì mà đáp.

"Bây giờ họ đáng thương hay không thì chỉ có họ hiểu rõ mình chỉ là người cứu họ thôi, sao mà biết được rằng tương lai hay là quá khứ của họ đáng thương như vậy được, tự dưng em lại nói câu vớ vẩn như thế vậy?"
Nghe vậy cả hai dường như đều im lặng chẳng biết nên nói gì thêm dù nhìn thấy người con gái trước mặt có thể nói là xinh đẹp khiến ai cũng rung động nhưng dẫu sao việc cứu người vẫn là quan trọng.


"Không có gì đâu anh, anh đừng để tâm tới lời nói của em, thật ra em thấy hay chỉ nghĩ rằng cô gái này thật sự rất đáng thương không hiểu tại sao em lại nghĩ như vậy nữa?"
Thấy vậy người kia đang cõng Lệ Y không nghĩ nhiều mà liền tặng cho một cái cốc đầu, khiến anh ta vội lấy hai tay che lại mà hỏi.

"Sao anh lại cốc đầu em em có làm gì đâu mà anh lại làm như vậy?"
"Thôi đừng nghĩ thôi đến những chuyện linh tinh này nữa, dù sao thì trước tiên vẫn phải bao cô gái này tới một chỗ an toàn trước bởi vì bây giờ việc có thể bị tử vong là nguy hiểm cao chứ không phải là một việc dễ dàng gì cả, em hiểu chưa?"
Người kia nghe vậy khi gật đầu nhẹ mà đáp lại.

"Vậy em biết rồi"
Không biết đi được bao lâu hoặc là thời gian trôi qua bao lâu mãi mới đến được một nơi an toàn, tuy hiện ra trước mặt họ chính là khung cảnh rừng rậm chẳng khác nào đang ở trong rừng Amazon vậy, thật sự những cây leo cộng thêm vào là cây cỏ um tùm cũng nhìn được như thể có một thứ gì đó đang ẩn náu vậy.

Dù là khung cảnh rất rậm rạp như vậy hay thậm chí khiến ai cũng cảm thấy sợ hãi khi mới bước vào, nhưng bản lĩnh đàn ông của bọn họ chẳng hề để tâm ngược lại còn ung dung đi vào bên trong như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Chỉ có điều là vừa đi phải vừa lấy tay ra không ngừng bỏ đi những cây leo ở phía trước mặt mình, tuy là khó chịu, nhưng có lẽ làm vậy bọn họ mới có thể lấy được tầm nhìn.

Mãi đến khi tìm được nơi an toàn bọn họ vội vào bên trong, một người vì quá mệt mỏi nên không nghĩ nhiều vội ngồi bệt xuống dưới không ngừng thở hồng hộc, người còn lại cũng vậy chỉ tiếc là khẽ đặt cơ thể của Lệ Y xuống dưới cỏ.

"Cuối cùng cũng đến nơi được rồi anh.

"
"Ừ.

"
Người kia vừa nhìn cô chỉ khẽ ’Ừ một cái trả lời một cách qua loa vậy, chẳng hề để tâm.

Để ý ánh mắt hướng về phía cô, họ cũng hiểu được vết thương trên đầu càng lúc càng trở nên nghiêm trọng hơn.


"Anh… Bây giờ chả lẽ chúng ta cứ để cô ấy chết dần chết mòn vậy sao với cả vẫn còn đang trẻ như vậy nếu như thế thì sao được?"
Nghe thấy vậy người kia khẽ nhíu mày lại, im lặng một lúc mà nói.

"Vậy mày cầm cho anh bộ dụng cụ y tế anh để ở trong ba lô ra đây, đâu sao vẫn có thể giúp ích một chút gì đó.

"
Nghe vậy người còn lại khẽ gật đầu nhẹ vội vàng chạy về phía ba lô vừa rồi mình đặt xuống, không nghĩ nhiều mà tý trực tiếp lục tung hết ra.

Có lẽ cũng hiểu được mạng sống của con người là quan trọng nhất, nếu chỉ chậm một phút hay một giây có thể ra đi từ lúc nào không hay.

Tìm một lúc cuối cùng cũng thấy hộp y tế, nhìn thấy hộp trong lòng anh như tìm được thứ quan trọng vậy, vội vàng chạy thật nhanh về phía của người kia, mà nói.

"Đây có phải đúng thứ anh đang tìm không?"
Khẽ ngẩng đầu nhìn về phía của anh, thấy cả người mệt mỏi dù có bị dính nước mưa vẫn cố gắng mang đến, có lẽ vậy mà người kia khẽ cười rồi nói.

"Đúng là thứ tôi đang cần bây giờ nhiệm vụ của cậu chính là đi đến chỗ của cô gái này, sau đó là phanh tóc của cô ấy ra, để tôi có thể khâu lại vết thương đồng thời là khử trùng.

"
Nghe vậy người kia có chút do dự, cả người đều không ngừng run lên.

"Nhưng… Làm vậy thật sự là có quá đáng không?"
Thấy hành động có chút do dự người kia nhìn thấy bất lực chỉ khẽ thở dài ra mà nói.


"Bảo sao việc đi tập luyện hay làm chuyện gì khó khăn cũng không thể làm được, lúc nào cũng trốn tránh thậm chí đến cả chuyện nhỏ nhặt này, vốn là tôi ra tay chỉ có cậu là phanh tóc ở chỗ có vết thương ra thôi, một việc con con như vậy cậu không làm được liệu muốn kết thúc sinh mạng của người ta sao?"
Nói rồi người kia không quên những ánh mắt về phía của anh dường như muốn nói thay vì cậu có thể nhút nhát trong trường hợp nào cũng được nhưng về việc cứu người thì không thể.


Hiểu được ánh mắt lẫn lời nói ẩn ý, nhắm mắt lại để khiến trở nên bình tĩnh hơn.

Bước chân chầm chậm đi về phía cơ thể của cô, cúi người xuống hai tay nắm lấy tóc của Lệ Y.

Mặc dù việc này thật sự rất dễ dàng, nhưng đối với những người nhút nhát sợ hãi như anh lại khó làm được.

Thấy mãi mà không làm không chịu được người kia liền trực tiếp nói lớn.

"Bây giờ cậu có làm không thì bảo một là chọn cách cứu, hai là cứ để người ta chết dần chết mòn cho tới khi thể xác lẫn tinh thần, chẳng còn cái gì nữa bây giờ cậu định chọn một hay hai thì nói đi dù sao thời gian của bọn họ, vốn sẽ ngắn hơn so với những người ung thư khác nên chẳng có gì là nhiều đâu.

"
Những lời nói vừa rồi của người kia như đánh thức lại suy nghĩ của anh vậy, nghe vậy cả người chẳng cò run rẩy nữa, ngược lại là nhìn người trước mặt rồi nói.

"Vậy… Tôi xin chọn cách cứu, dù sao tính mạng của con người vẫn là quan trọng nhất chẳng có gì là không thể, bây giờ anh nói đúng nếu tôi mà cứ nhắc gan yếu đuối như vậy thì cái việc cứu một mạng người hay thậm chí giúp đỡ cũng không thể làm xong.

"
Nghe được câu trả lời người kia khẽ cười nhẹ mà đáp lại.

"Đây đúng là câu mà tôi muốn cậu nói ra bằng chính cảm xúc của mình, nếu chỉ cần cứu được một mạng người thôi là cũng có thể yên tâm hơn rồi.

"
Nói rồi người kia mở hộp dụng cụ y tế ra lấy một cái kim khâu, không phải là bé như kim may mà là to thường để dùng khâu vết thương lại để sau khi lành lặn mà tháo ra.

"Cậu nhớ giữ mạnh vào đấy, đừng có sợ tới nỗi run tay một phát là thả xuống đâu, nghe chưa?"

"Ừ.

"
Khẽ gật đầu nhẹ ánh mắt nhìn những gì mà người kia làm.

Không gian cứ như bất động vậy, tất cả mọi thứ đều trở nên yên tĩnh chỉ có hai người là đang bắt tay vào để khâu vết thương.

Dù khó khăn đi chăng nữa, thậm chí một chút ánh sáng cũng chẳng hề có, chỉ biết dựa vào một bên mà để tia sáng chiếu vào vết thương.

Cố gắng vẫn là câu xuất hiện trong tâm trí của hai người, nhìn thấy vết thương ở trên đỉnh đầu bị cứa một cách không thương tiếc.

Người kia nhìn thấy vậy cả mồ hôi đều không ngừng toát ra, có lẽ chưa từng thấy có kẻ nhẫn tâm ra tay một cách tàn nhẫn như vậy, đang nhìn chẳng hiểu sao lại càng cảm lạnh sống lưng tới vậy?"
Không biết… kẻ nào lại nhẫn tâm ra tay một cách không thương tiếc như vậy? Thật sự một chút tha thứ cũng không hề có.


Dù chỉ là suy nghĩ nhưng thật sự nhìn vết thương từ ở trán thái dương chạm tới đằng sau gáy có thể nói là chiếm hẳn gần nửa đầu chứ chẳng phải là vết thương nhỏ gì cả.

"Thật sự đúng là kẻ máu lạnh thay vì có thể chửi người ta còn được đây lại còn chém hẳn đau đầu nữa vết thương chẳng hề lo gì cả nhiều khi việc này có thể mất đi tính mạng lúc nào không hay.

"
Nghe thấy vậy anh không dám tin chỉ nói.

"Vậy…Không lẽ không thể cứu được cô gái này sao?"
Ánh mắt nhìn về phía của Lệ Y, nhìn cơ thể bất động chẳng thể hoạt động hay thậm chí nói gì cả, không hiểu sao có cảm giác đau đớn tới vậy?
’Sao…Sao mình lại lạ tới vậy?
Đưa mắt nhìn người kia thấy không để tâm mà ngược lại suy nghĩ, khẽ thở dài một hơi.

’May mà chưa nhìn thấy hành động này của mình chắc không kiểu gì cũng há hốc mồm kinh ngạc cho mà xem, haizz lúc đấy mình chẳng biết nên làm cái gì nữa?

 
Chương 62: 62: Một Việc Quyết Định Tính Mạng


"Bây giờ việc có thể làm duy nhất và lúc này chính là khâu hết lại tất cả các thương ở trên đầu, dẫu sao chỉ có việc này mới có thể được chứ e rằng nếu mà trần trừ, chắc chắn sẽ mất đi tính mạng là nhiều.

"
"Ừm, em cũng biết là vậy chỉ còn cách này mới có thẻ giữ được chứ càng để muộn thì càng khó hơn.

"
Nói rồi cả hai bàn bạc một lúc đưa ra một quyết định táo bạo, người kia khẽ để Lệ Y nằm nghiêng, người cò lại là giữ người của cô để không bị đổ khi làm khâu vết thương.

Bàn tay cố gắng mà khâu vết thương lại, tuy mũi kim khâu chỉ mới chạm nhẹ vào da đầu của Lệ Y nhưng người kia lại cảm thấy sợ hãi mà vội rụt tay lại.

"Anh sao vậy? Sao tự dưng lại rụt tay vào làm gì?"
Im lặng được một lúc lấy lại được bình tĩnh mà nói.

"Chẳng biết là có phải do cảm xúc của tôi không? Chỉ chạm nhẹ vào da đầu thôi tôi cảm thấy như là xiên vào vết da thịt vậy thật sự không hiểu vì sao?"
Không hiểu tại sao mình lại nghĩ vậy, chỉ biết cúi đầu xuống, thấy vậy người còn lại chỉ nói.

"Em biết tuy lời nói vừa rồi của anh khiến em có thể lấy lại được bình tĩnh mà cố gắng bây giờ khi anh chạm vào cũng vậy cái cảm giác như thể muốn xuyên qua da thịt mình, ai chẳng phải sợ đến cả em cũng vậy không sợ mới lạ ấy.

"
Lấy lại được bình tĩnh người kia liền thở một hơi rồi nói:
"Ừm cảm ơn.

"
Ánh mắt nhìn về vết thương trước mặt, tuy là khâu nhưng vốn dĩ vết thương chẳng hề nhỏ gì cả mà còn to, dù vậy người kia vẫn cố gắng làm hết mình.

Bàn tay dù có chút run rẩy, nhưng vẫn cố gắng làm hết mình dùng lực thật mạnh mà xuyên về phía bên phải rồi trái.

Vừa xuyên hẳn thì máu ở bên trong cũng từ từ rơi xuống, ’Tí Tách một cái.

Thay vì có thể nói là máu màu đỏ, nhưng chỉ vừa rồi nhẹ xuống đã chuyển thành màu nâu chẳng phải là tươi nữa.

Bọn họ không hề để tâm vẫn chú tâm về việc cứu người trước mặt mình.


Không gian càng trở nên yên tĩnh hơn, một lời nói hay một chút cử chỉ cũng chẳng hề có chỉ có một thứ đó là tập trung.

Bàn tay khéo léo mà xuyên từ phía bên này rồi bên khác, dù biết rằng việc mình xuyên máu sẽ chảy xuống nhưng, có lẽ đây là cách làm duy nhất mới có thể cứu sống Lệ Y được.

Làm được một lúc cuối cùng người kia từ từ bỏ kim khâu xuống, vẻ mặt hiện rõ sự căng thẳng ánh mắt vẫn nhìn vào phần vết thương vừa rồi mình khâu, có lẽ vẫn muốn xem chỗ nào còn mà chưa khâu.

"Anh làm xong rồi sao?"
Khẽ gật đầu nhẹ một lúc mới nói.

"Ừm, dù sao thì cũng được một chút rồi không phiền thì cậu lấy giúp tôi một lọ khử trùng tới đây để tôi khử vết thương một thể, dẫu sao để lâu rất dễ bị thối rữa hơn.

"
"Rồi anh.

"
Nghe theo lời nói của người kia, anh lấy một lọ khử trùng chỉ bé cỡ tầm một lọ xịt, không hề to gì cả bên trong trắng, nhưng thi thoảng nếu để ý kĩ sẽ thấy một cái gì đó giống bọt khí mà nổi hẳn trên mặt.

Nhận được lọ khử trùng người kia lấy một miếng bông, một tay cầm miếng bông tay còn lại là mở nắp lọ ra khẽ dội nhẹ vào miếng bông.

Sau một lúc thấy ẩm một chút, người kia từ từ khẽ để gần vào vết thương vừa khâu.

Chỉ vừa chạm nhẹ da đầu vết thương liền trực tiếp phản ứng lại là nghe thấy tiếng ’Xì.

Cảm nhận được có gì không đúng lắm người đàn ông khẽ rụt tay lại vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.

Nhìn thấy biểu cảm hỗn độn như vậy anh liền hỏi.

"Anh sao vậy? Sao tự dưng lại rút tay lại?"
"À không, không có gì đâu.

"
Thấy biểu cảm hoảng loạn cộng thêm vào là hành động lúng túng chính anh cũng biết vừa rồi đã làm chuyện gì sai.


’Chắc lấy nhầm lọ rồi đây, haizz…
Cả không gian lại lần nữa trở lại sự im lặng vốn có, người kia khẽ đặt miếng bông xuống rồi lấy một lọ sát khuẩn ra cộng thêm vào là một miếng bông.

Vẻ mặt trở nên căng thẳng hơn, có lẽ chẳng còn dễ chịu gì nữa.

Dù để ý như vậy anh không quan tâm cho lắm, cái quan trọng vẫn là lo lắng cho người trước mặt là nhiều.

Khẽ bôi nhẹ bông lên trên vết thương vừa khâu, lần này chẳng hề nghe thấy tiếng gì nữa.

Bôi hết tất cả mọi chỗ, người kia vội đặt lưng vào một bức tường bên cạnh, không kìm được sự mệt mỏi mà khẽ thở dài một hơi.

"Vậy là được rồi sao anh?"
Gật đầu một cái rồi đáp lại.

"Ừ, bây giờ chỉ cần lấy băng quấn lại trên đầu một lượt là được rồi, dù sao cậu cũng đặt cô ấy xuống đi nằm thẳng người một thể.

"
"Ừm.

"
Anh khẽ đặt nhẹ người của Lệ Y xuống dưới cỏ, nhìn thấy cơ thể đều tím lịm đi, hơn nữa tất cả bùn đất lẫn trầy xước chỗ nào hầu như đều có cả không có chỗ nào là không có.

Nhìn thấy người Lệ Y như vậy, anh không kìm được vội lấy chăn của mình ra mà đắp lên người cô.

Thấy hành động như vậy, người kia khẽ nhíu mày lại mà hỏi.

"Sao cậu lại rảnh rỗi quá vậy? Dù sao cũng đã cứu được cô gái đấy rồi, thay vì ngồi nghỉ cậu lại đắp chăn cho cô ấy sao?"
Nghe thấy vậy anh đứng lên chầm chậm đi về phía người kia ngồi xuống dưới mà nói.

"Dù sao không phải chỉ là cứu, thật ra em cũng thấy cả người cô gái ấy cũng có cả những vết tím lịm, có lẽ cô ấy cũng bị cảm rồi, dù sao nếu anh nghĩ phiền phức riêng em thì ngược lại hoàn toàn, dẫu sao không phải chỉ cứu là được mà cả chăm sóc nữa mới có thể hồi phục lại.


"
Thấy những gì anh nói người kia chỉ biết bất lực mà nói.

"Ừm tùy em, dù sao đúng thật nhìn vết thương đấy…thật sự anh không hiểu…tại sao có kẻ ở trong làng này lại ra tay một cách không thương tiếc, không nên nói đúng hơn là không chút thương tiếc gì cả.

"
"Đúng vậy, làm hẳn vết thương dài từ trán thái dương xuống thật sự đúng là kẻ không có lương tâm mà.

"
Dù hai người chỉ nói trò chuyện với nhau, chỉ là vậy thôi chứ biết sao được, có cảm thấy tiếc thương cho Lệ Y thì cũng biết làm gì được?
Phía bên Bạch Phong nhìn thấy Lệ Y bị thương một cách nghiêm trọng, sắc mặt người nam nhân vừa rồi còn đang từ tốn thưởng thức trà bây giờ trở nên im lặng hơn.

"Không ngờ…ông ta lại dám làm như vậy? Ha, loài người đều chỉ vì lợi ích của bản thân mà làm như vậy thật sự đúng là không biết thân biết phận.

"
Nói là vậy nhưng nhìn thấy Lệ Y bị vậy, có lẽ trái tim lâu chưa từng được cảm nhận một cái gọi là yêu bỗng đập nhẹ, thấy trái tim mình đập một cách lạ thường nam nhân chẳng biết bây giờ nên nói gì chỉ im lặng, một tay đặt nhẹ ở ngực bên trái mà nói nhỏ.

"Cảm giác thật là lạ…dù sao đây gọi là cảm giác rung động của loài người sao? Thật là nực cười.

"
Dù lời nói là vậy nhưng trong thân tâm của Bạch Phong lại suy nghĩ.

’Thật là lâu rồi mình chưa từng nhớ lại cái cảm giác này…đúng là…cảm giác này vốn quỷ chẳng hề có tim đập gì cả, vậy mà tim mình lại.


Dù là suy nghĩ hay là không tin, nhưng anh cũng mặc kệ chẳng quan tâm là bao cả.

Phía bên hai người kia, có lẽ do mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.

Còn Lệ Y vẻ mặt giờ chẳng còn trắng bệch gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn chẳng hề thay đổi nhắm chặt hai mắt lại miệng đôi lúc khẽ mở ra.

Bên trong giấc mơ của cô, thay vì là không gian bầu trời trong xanh bao la ngược lại là không gian tối mịt nhưng có xen lẫn một chút đỏ đậm.

"Đây là đâu vậy?"
Không kìm được sự tò mò, ánh mắt cô không ngừng nhìn xung quanh, thấy trước mặt mình là không gian đen xen lẫn với đỏ, một bóng người chẳng thấy ai.

Lệ Y thấy vậy cả cảm xúc đều như bị tụt hẫng đi vậy, vẻ mặt hiện rõ sự buồn bã lẫn chán nản.


"Lệ Y.

"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô có chút không dám tin từ từ quay đầu lại về đằng sau có lẽ chỉ nghĩ rằng đấy là người khác.

Lúc nhìn về đằng sau Lệ Y không dám tin hai mặt trợn tròn lên, cả người dường như đứng bất động vậy.

"Mẹ…"
Không sai người hiện ra trước mặt cô không ai khác chính là Thanh Nhã, bà mặc trên mình bộ đồ đỏ, xõa mái tóc dài xuống dưới vai ảnh mắt hiện rõ sự chiều mến lẫn hiền lành, nhìn thấy Lệ Y bà khẽ nở nhẹ nụ cười.

Nhìn thấy người trước mặt mình cô không dám tin vẻ mặt hiện rõ sự bất ngờ không tưởng.

"Mẹ… Tại sao mẹ lại…"
Ai mà dám tin người mà mong nhớ từng lúc từng nơi chẳng hề xuất hiện gì cả vậy mà lúc cảm thấy nơi đây chẳng có gì đặc biệt thì bà lại xuất hiện chẳng khác gì như muốn tạo bất ngờ vậy.

"Sao vậy Lệ Y? Con cảm thấy rất là bất ngờ sao mà lại đứng khựng như vậy?"
Tất nhiên tự dưng người mà cô mong nhớ từng chút một, dù chỉ là một lần thôi cũng được lại chẳng hề hiện ra gì cả, vậy mà hôm nay lại xuất hiện làm sao mà Lệ Y lại không cảm thấy bất ngờ được cơ chứ?
"Tại…Tại sao mẹ lại xuất hiện vậy? Hơn nữa mẹ lại còn…"
Nhìn một lượt thấy bộ đồ bà đang mặc vốn là váy đỏ thường hay về minh hôn, cô không dám tin người ở trước mặt lại là mẹ mình?
"Lệ Y, thật ra…mẹ dù không muốn nói nhưng cũng may con vẫn còn chưa chết.

"
"Chưa chết?"
Nghe thấy câu nói đó cô không dám tin phải đến một lúc mới hỏi lại.

"Ý mẹ là sao là con vẫn còn sống chứ vẫn chưa chết sao?"
Thanh Nhã gật đầu nhẹ tỏ ra đồng ý ánh mắt nhìn về phía cô mà nói.

"Đúng vậy Lệ Y, dù sao con vẫn chưa chết.

"
Nghe bà nói vậy Lệ Y có chút nghi hoặc là nghĩ.

’Tại sao mẹ lại nói mình như vậy? Không lẽ là khi mình chết mới gặp được mẹ sao?
"Mẹ, nhưng tại sao mẹ lại ở trong giấc mơ của con vậy? Vậy là sao mẹ?"

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom