Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bán Giang Yên Vũ - Cửu Nguyệt

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Bán Giang Yên Vũ - Cửu Nguyệt

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Bán Giang Yên Vũ - Cửu Nguyệt

Bán Giang Yên Vũ - Cửu Nguyệt
Tác giả: Cửu Nguyệt
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ta nhặt được một vị phu nhân quý tộc sa cơ lỡ vận dưới chân hoàng thành.

Một bát rồi lại một bát hoành thánh, ta cứ thế mà cứu sống mạng bà ấy.

Rồi một ngày kia, bà ấy đột nhiên biến mất.

Mùa thu năm ấy có một vị thái giám tìm đến quán hoành thánh của ta.

Ông ta nói rằng Hoàng hậu triệu ta vào cung làm thư đồng cho Thái tử.

Ta khó xử đáp: "Tiểu nhân chẳng biết gì cả, chỉ biết gói hoành thánh thôi."

Lão thái giám nheo mắt suy nghĩ một hồi.

"Ồ, vậy thì ngươi hãy dạy Thái tử gói hoành thánh đi."
 
Chương 1


Vốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà.

Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh.

Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị.

Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu:

"Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.”

"Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi."

Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về.

Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này.

Trời đất ơi!

Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này.



Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo trong nhà nữa.

 Ta càng nghĩ càng thấy lời đại phu nói có lý, bèn nấu một bát trứng rồi sang gõ cửa nhà đại phu.

"Lâm đại phu, nhà ngài có y phục cũ nào không, cho ta xin để thay cho vị phu nhân kia. Y phục trên người bà ấy bắt mắt quá."

Lâm đại phu nheo mắt, vừa lục tung tủ quần áo vừa nói:

"Lấy đại một bộ của Chu Hương là được rồi, cần gì phải mất công như vậy."

"Chu di không có nhà, ta tự ý lấy đồ của người thì không hay."

Chu di là kế mẫu của ta, mấy hôm trước cha ta đã đưa bà ấy cùng với đệ đệ muội muội về thăm họ hàng.

Sau khi lấy được y phục, ta vội vàng chạy về nhà rồi thay cho vị phu nhân kia.

Tiếp đó ta lại sắc thuốc theo đơn cho bà ấy uống mấy ngày liền, nhưng bà ấy vẫn hôn mê bất tỉnh.

 
 
Chương 2


Vài ngày sau, rốt cuộc Chu di và mọi người cũng trở về, chỉ có cha ta vì nhận việc gấp mà chưa thấy đâu.

Từ đằng xa ta đã nghe thấy tiếng tiểu đệ tiểu muội ríu rít gọi ta.

"Tỷ tỷ! Sao quán hoành thánh của tỷ lại đóng cửa vậy? Nghe người ta nói tỷ nghỉ bán mấy hôm rồi!"

Tiểu đệ tiểu muội vừa gõ cửa vừa gọi, đợi ta lên tiếng mới dám bước vào.

Vừa nhìn thấy vị quý nhân đang nằm trên giường, chúng lập tức giật nảy mình.

"Tỷ, người này là ai vậy?"

Chu di là người về sau cùng, chắc hẳn bà ấy đã hỏi thăm rõ ngọn ngành sự việc từ Lâm đại phu rồi, sắc mặt bà ấy có vẻ không vui, trầm giọng hỏi ta:

"Chúng ta cũng chẳng phải nhà giàu có gì, sao con còn mang một kẻ ăn mày về làm gì?"

"Ăn mày?"

"Phải đấy, Lâm đại phu nói con nhặt một kẻ ăn mày về."

Chu di bước lại gần, nhìn vị quý nhân từ trên xuống dưới một lượt, trong giọng nói có chút so sánh.

"Sao lại đẹp thế này?"



Thấy Lâm đại phu không nói rõ thân phận của quý nhân, ta cũng không tiện tiết lộ, bèn thuận theo lời Chu di mà đáp:

"Con thấy người ta nằm ngoài đường, lại bị thương, nếu không mang về chắc chắn khó mà sống nổi."

"Bị thương? Vậy con mời Lâm đại phu đến đã tốn bao nhiêu tiền?" Chu di nhìn ta chằm chằm.

Ta có chút chột dạ cúi đầu, đưa năm ngón tay ra.

"Năm lượng bạc!"

Giọng Chu di bỗng cao vút, đưa tay lên n.g.ự.c thở dốc.

"Từ Nguyên Nguyên, con to gan thật! Con bán hoành thánh một tháng còn chẳng kiếm được hai lượng bạc, vậy mà lại dám bỏ ra năm lượng bạc để mời đại phu cho một tên ăn mày! Đúng là nghiệp chướng mà!"

Chu di vốn là người keo kiệt, một đồng cũng chia làm đôi mà tiêu, một bộ y phục giặt đến bạc màu cũng không nỡ vứt.

Ta vội vàng nói: "Chu di, ta dùng tiền của mình mà, sau này nhất định sẽ kiếm lại được."

"Thuốc thang gì mà đến tận năm lượng bạc, Lâm Thúy Hoa kia chắc chắn lại nổi m.á.u tham rồi."

Chu di tức giận quay người đi tìm Lâm đại phu nói lý lẽ, cho rằng hắn ta thấy ta còn nhỏ nên mới lừa gạt.
 
Chương 3


"Tỷ, người này tỉnh rồi."

Tiểu muội ghé sát vào giường, mắt dán chặt vào người đang nằm trên giường như thể bị hút hồn.

Vừa thấy quý nhân tỉnh lại muội ấy đã lập tức báo cho ta biết.

Ta vội vàng kiếm cớ đuổi tiểu đệ tiểu muội ra ngoài, rồi lấy đồ của vị quý nhân đó từ dưới gầm giường ra và nói với bà ấy:

"Thím, người đừng lo lắng, đồ của người ta không hề động đến, chỉ là nhà chúng ta nghèo khó, sợ gây ra chuyện phiền phức nên mới thay cho người bộ y phục bình thường."

Quý nhân mím môi, cảm ơn ta: "Đa tạ cô nương."

Nói chuyện với bà ấy một lúc, ta mới sực nhớ ra đã mấy ngày bà ấy chưa ăn gì nên vội vàng chạy vào bếp nấu một bát cháo trắng, khi lấy ra còn đánh thêm hai quả trứng gà, rắc chút đường rồi mang lên.

Sau khi ăn xong, quý nhân nói cho ta biết bà ấy họ Trịnh.

Bà ấy còn muốn tặng ta một chiếc vòng ngọc làm quà cảm ơn, nhưng ta đã từ chối.

Lúc này, Chu di gõ cửa bước vào, nhét vào tay ta một túi bạc, sắc mặt vẫn lạnh tanh.

"Làm hàng xóm bao nhiêu năm vậy mà Lâm Thúy Hoa kia dám lừa con, thuốc thang chỉ có ba lượng bạc mà lại lấy của con tận năm lượng, ta đã đòi lại cho con rồi."

Ta sờ túi bạc, bên trong đâu chỉ có ba lượng.

Tiểu muội thò đầu ra từ phía sau Chu di, miệng vẫn còn đang nhai gì đó:



"Tỷ, hai lượng còn lại là nương bù cho tỷ đó. Nương nói tiền sinh hoạt trong nhà không cần tỷ lo, tiền của tỷ cứ giữ lấy mà tiêu, còn có một lượng là ông ngoại cho tỷ tiêu vặt, muội với tiểu đệ cũng có phần, ông ngoại nhờ nương mang đến cho tỷ đó.

Ông ấy còn mua cho muội với tiểu đệ y phục mới, cũng nhờ nương mang đến cho tỷ luôn.

Nhưng mà…"

Tiểu muội bỗng đổi giọng: "Bánh điểm tâm ông ngoại mua cho tỷ bị muội ăn hết rồi, tại muội thèm quá. Tỷ, xin lỗi tỷ."

Nghe tiểu muội nói vậy, Chu di lập tức véo tai con bé, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hèn gì con cứ nằng nặc đòi theo đến đây, hóa ra là để ăn vụng đồ của tỷ con!"

Chu di xách tiểu muội như xách gà con đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng khóc của con bé.

Cả tiểu đệ ở bên cạnh cũng bị vạ lây.

Thấy vậy, quý nhân kia lộ rõ vẻ ngưỡng mộ trong mắt, cảm khái nói:

"Nguyên Nguyên, kế mẫu của ngươi đối xử với ngươi thật tốt."

Ta gật đầu.

Cha ta là tiêu sư, Chu di là tú nương, cuộc sống gia đình cũng không đến nỗi nào, cho nên tiền bán hoành thánh ta đều để dành riêng, vốn dĩ ta định đưa một ít coi như tiền cơm của mình nhưng Chu di không nhận.

Bà ấy nói: "Tiền phụ thân con gửi về hàng tháng là để cho mấy người chúng ta tiêu, con không cần đưa tiền cho nhà đâu, con có bản lĩnh kiếm được tiền thì cứ giữ lấy mà dùng."
 
Chương 4


Tuy rằng Chu di không hài lòng về việc ta cứu vị quý nhân kia, mặt mày cứ xị ra. Nhưng từ khi về, mọi việc sắc thuốc cho quý nhân, bà ấy đều không để ta động tay vào, miệng thì cằn nhằn, vậy mà vẫn thay ta thoa thuốc cho quý nhân.

Cứ thế, dần dà mọi người cũng trở nên thân quen.

Sức khỏe quý nhân dần hồi phục, bà ấy chủ động tìm việc trong nhà để làm.

Nhưng mà bà ấy da mỏng thịt mềm, mới cầm chổi quét sân một lát mà tay đã nổi lên hai bọng nước, huống chi là việc cho gà cho vịt ăn.

Ta biết bà ấy thấy ngại khi ở nhờ nhà ta, nên muốn báo đáp.

Vì vậy ta chủ động nói: "Thím, nếu người thấy áy náy thì hãy giúp ta gói hoành thánh nhé."

Gói hoành thánh chắc hẳn không phải việc gì khó khăn.

Chỉ cần đặt nhân thịt lên miếng bột, rồi gấp lại, miết chặt là xong.

"Được, những ngày ta bị bệnh, ta được ăn không ít hoành thánh của ngươi rồi, tay nghề của ngươi còn hơn cả cung…"

"Hơn tất cả những loại hoành thánh ta từng ăn."

Hai người chúng ta cứ thế mà trò chuyện rôm rả.

Không biết từ lúc nào, tiểu đệ tiểu muội đã chạy đến, trên tay cầm mấy xiên kẹo hồ lô, chia cho ta và quý nhân mỗi người một xiên.



"Tỷ, thím này từ đâu đến vậy? Sẽ ở nhà mình bao lâu ạ?"

Tiểu muội thầm thì hỏi ta.

Ta nhỏ giọng đáp: "Là người chạy nạn đến đây, cũng là người có số phận long đong, cứ để người ta ở lại đã."

Thực ra ta cũng không biết thân phận thực sự của vị quý nhân kia, bà ấy không muốn nói nên ta cũng không hỏi.

Ta lấy từ trong hộp tiền ra mấy đồng đưa cho hai đứa trẻ rồi bảo chúng ra ngoài chơi.

Quý nhân bỗng nhiên hỏi ta:

"Nguyên Nguyên, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Ta đang mải gói hoành thánh, đầu cũng không ngẩng lên: "Mười bốn tuổi."

Quý nhân có vẻ trầm ngâm, dò hỏi: "Mười bốn tuổi rồi, vậy nhà ngươi đã hứa gả cho ai chưa? Nghe nói nữ tử dân gian thường xuất giá sớm."

Ta lắc đầu: "Chu di nói thành thân sớm không tốt, thân thể còn chưa phát triển toàn diện mà đã vội làm thê tử người ta thì khổ lắm, bà muốn giữ ta lại thêm hai năm nữa."

Quý nhân không khỏi tấm tắc khen ngợi, rồi cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

 
 
Chương 5


Trước ngày Tết Đoan Ngọ, phụ thân ta đã hoàn thành chuyến áp tải hàng hóa và trở về nhà.

Ông mua cho ba tỷ đệ ta rất nhiều đồ tốt, khiến tiểu đệ tiểu muội sung sướng nhảy cẫng lên.

Lần này, phụ thân mua cho ta và tiểu muội mỗi người một chiếc trâm cài tóc.

Của ta hình hoa mai, còn của tiểu muội là hình hoa đào. Thế nhưng tiểu muội ta lại thích cả hai, cứ mân mê không rời tay, rồi chắp tay năn nỉ ta:

"Tỷ, bình thường tỷ cũng không hay ăn diện, cho muội cả hai đi, được không?".

Ta vừa định đồng ý thì Chu di đã bế tiểu muội ra chỗ khác.

"Trả lại cho tỷ con đi. Đã nói rõ là mỗi đứa một cái rồi, dù tỷ con không cài thì đó cũng là đồ của tỷ ấy."

Phụ thân ta cũng nói: "Bình Bình ngoan nào, trả lại cho tỷ con đi."

Tiểu muội luyến tiếc trả chiếc trâm lại cho ta.

Lúc này phụ thân ta mới chú ý đến quý nhân.

Chu di đã kể cho ông nghe về chuyện của quý nhân rồi.

Nên ông không trách mắng mà còn khen ta vài câu: "Nguyên Nguyên đúng là đứa trẻ ngoan, còn biết cứu người nữa."



Chu di và phụ thân ta gói một nồi bánh ú lớn trong bếp, tiểu đệ và tiểu muội thì chơi đấu dế bên cạnh, còn quý nhân dạy ta học chữ.

Mọi chuyện đang yên ổn thì bỗng nhiên có một đám người xông vào, nói là đi bắt lính.

Trong danh sách có tên của phụ thân ta và tiểu đệ.

Chu di như gà mái bảo vệ con, dang tay che chắn cho ông và tiểu đệ:

"Quân gia, chúng ta đã nộp tiền rồi. Đầu năm nay không phải đã nói là nộp tiền rồi thì không cần đi lính nữa sao? Với lại nhi tử nhà ta năm nay mới mười tuổi, không có trong danh sách mà."

Tên lính cầm đầu nổi giận, quát: "Đầu năm là đầu năm, bây giờ là bây giờ. Triều đình sắp đánh trận, vừa hạ thánh chỉ thay đổi độ tuổi tham gia quân ngũ, trên mười tuổi là phải đi rồi. Tiểu tử nhà ngươi hôm qua vừa mới sinh thần."

Nói rồi hắn ta sai người bắt phụ thân và tiểu đệ ta đi.

Nước mắt Chu di tuôn rơi, một tay kéo tiểu đệ, một tay níu phụ thân, tiểu muội bên cạnh cũng khóc theo.

Ta vừa định chạy đến thì Chu di đã nhanh tay đẩy ta vào trong nhà.

"Vào nhà ngay!"

Chính vì Chu di đẩy ta lúc đó nên bọn lính mới bắt được phụ thân và tiểu đệ đi.



Chu di chạy theo phía sau.

Phụ thân ta nói với bà ấy: "A Hương, về đi, chăm sóc hai nha đầu cho tốt, hai cha con ta không sao đâu."

Tối hôm đó, mắt Chu di sưng húp vì khóc.

Ta nấu cho bà ấy bát mì: "Chu di, người ăn chút gì đi."

Chu di không ăn nổi, chỉ biết khóc, nhưng vẫn không quên dặn dò ta:

"Nguyên Nguyên, mấy hôm nay con đừng đưa Trịnh nương tử kia ra ngoài nữa, ngoài kia loạn lạc lắm, không an toàn đâu.

Hôm nay ta đẩy con vào nhà cũng vì sợ con đưa Trịnh nương tử ra ngoài.

Khí chất của bà ấy nhìn là biết không phải người thường, ta sợ sẽ liên lụy đến chúng ta. Lúc ta dọn dẹp phòng đã nhìn thấy đồ con giấu dưới gầm giường rồi."

Ta không ngờ Chu di đã biết từ lâu, chỉ là vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ.

Chu di lại nói: "Hãy để Trịnh nương tử rời đi, nhà mình không chịu nổi sóng gió đâu. Phụ thân và tiểu đệ con đã không còn ở đây, nhà mình không thể xảy ra chuyện gì nữa."

"Chu di…" Ta còn muốn nói gì đó nhưng Chu di đã không cho ta cơ hội.

 
 
Chương 6


Ta còn chưa biết mở lời với quý nhân thế nào thì bà ấy đột nhiên biến mất.

Bà ấy để lại cho ta một bức thư.

Nhưng ta chỉ nhận ra tên mình và vài chữ to, còn lại đều không biết nên đành cất bức thư đi.

Cùng ngày quý nhân rời đi, phụ thân và tiểu đệ ta lại trở về!

Chu di và tiểu muội òa khóc nức nở.

"Sao hai người lại về được? Không phải tham gia quân ngũ rồi sao?"

Nhìn cảnh tượng trước mắt, phụ thân ta cũng đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói:

"Trong quân doanh bỗng có quý nhân đến, nói không được ép trưng binh nữa nên thả hết mọi người về."

Chu di vội vàng tạ ơn trời đất, rồi nấu một bàn đầy thức ăn ngon.

Sự trở về của phụ thân và tiểu đệ khiến nỗi buồn vì quý nhân ra đi trong ta vơi bớt phần nào.

Một nhà chúng ta lại được đoàn tụ.

Trên bàn ăn, phụ thân ta uống vài chén rượu nên có hơi say, Chu di dìu ông đi nghỉ.

Ta và tiểu muội vừa dọn dẹp vừa nói chuyện.

"Tỷ, tỷ nói xem quý nhân đó là ai?"



Ta nói: "Không biết."

"Biết đâu lại là nhân vật lợi hại nào đó."

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã sang thu.

Chiến tranh không xảy ra.

Cuộc sống của người dân chúng ta vẫn như trước, xoay quanh củi gạo dầu muối tương cà.

Phụ thân ta tiếp tục công việc áp tải hàng hóa.

Chu di thì thêu thùa.

Còn ta mở quán bán hoành thánh.

Tiểu đệ và tiểu muội đến trường tư thục.

Việc cho hai đứa trẻ đi học là ý của ông ngoại ở Chu gia. Học đường không nhận nữ oa, Chu gia phải năn nỉ mãi mới xin cho tiểu muội được đi học, nhưng cũng chỉ được hai năm nữa, lớn hơn chút là phải lo chuyện mai mối rồi.

Mười ba, mười bốn tuổi làm mai, mười lăm, mười sáu tuổi thành thân, đó là cuộc đời của những nữ tử bình dân.

Còn ta, vì tự mở quán bán hoành thánh, có thể kiếm tiền nên người đến hỏi cưới không ngớt.

Chu di nói muốn giữ ta lại thêm hai năm nữa.

Lúc Chu di đang từ chối một bà mối thì ngoài cửa bỗng xuất hiện một lão thái giám.

Giọng ông ta the thé, kéo dài, người khác nói mười chữ thì ông ta mới nói được năm chữ.



"Ai là Từ Nguyên Nguyên?"

Ta vừa định bước lên thì bị Chu di giữ lại.

Bà ấy tươi cười, móc ra một thỏi bạc vụn nhét vào tay lão thái giám, nịnh nọt nói: "Quan gia, ngài tìm Nguyên Nguyên nhà chúng ta có việc gì không?"

Lão thái giám cầm thỏi bạc, không thèm nhìn đã trả lại cho Chu di.

"Hoàng hậu nương nương có lệnh cho Từ Nguyên Nguyên vào cung làm thư đồng của Thái tử."

Chu di vẫn còn nghi ngờ, không dám tin, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

Nhưng không biết tại sao lão thái giám liếc mắt một cái đã nhận ra ta.

"Ngươi chính là Từ Nguyên Nguyên?"

Ta không dám nói dối, đành gật đầu.

"Phúc lớn từ trên trời rơi xuống đấy. Theo ta vào cung đi."

Ta sợ hãi núp sau lưng Chu di, nói: "Nhưng ta chẳng biết gì ngoài gói hoành thánh."

Lão thái giám nheo mắt, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:

"Vậy thì vào cung dạy Thái tử gói hoành thánh đi."

 
 
Chương 7


Cả đám chúng ta nhìn nhau, ngơ ngác, cảm thấy lão thái giám này rất có thể là một tên lừa đảo.

Dạy Thái tử gói hoành thánh?

Nếu không phải tận tai nghe thấy thì chắc chắn chúng ta không dám tin.

Thái tử là bậc cao quý đến nhường nào, chẳng khác gì thần tiên giáng trần, dù chúng ta có nghĩ thế nào cũng không dám liên tưởng việc Thái tử gói hoành thánh.

Nhưng trên người lão thái giám có lệnh bài của nội cung, phụ thân ta không dám chắc, bèn "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt ông ta, dập đầu lia lịa:

"Quan gia, có phải nhà ta đã gây ra tội lỗi gì không? Nguyên nhi còn nhỏ dại, có chuyện gì cứ tìm người làm phụ thân nó đây!"

Phụ thân ta một hán tử cao lớn, cả đời chưa từng cúi đầu trước ai, vậy mà giờ đây lại vì ta mà ôm lấy chân lão thái giám, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Tiểu đệ tiểu muội cũng quỳ xuống dập đầu.

Thấy cảnh tượng ngày càng hỗn loạn, lão thái giám có vẻ mất kiên nhẫn, định sai người cưỡng ép đưa ta đi, nhưng Chu di đã chắn trước mặt ta, khom người thi lễ với ông ta:

"Quan gia, nếu các ngài muốn Nguyên nhi vào cung làm thư đồng thì chúng ta nào dám không đi. Chỉ là việc này quá đường đột, xin cho chúng ta thu xếp hành lý, để gia đình từ biệt nhau. Hay là quan gia cùng các vị vào nhà nghỉ chân trước đã."

Phụ thân không hiểu vì sao Chu di lại nói vậy nên ngơ ngác nhìn bà ấy.

Chu di nói với ta:

"Nguyên Nguyên, còn không mau đỡ phụ thân con, tiểu đệ và tiểu muội dậy, vào Đông phòng thu dọn đồ đạc đi?"

Chu di liên tục nháy mắt ra hiệu cho ta, hình như muốn đuổi ta đi, chẳng lẽ bà ấy muốn nhân cơ hội này để ta chạy trốn?

Nhưng mà nhà ta đã bị người của triều đình bao vây tứ phía, có chạy đằng trời.

Vào đến Đông phòng, tiểu đệ tiểu muội lo lắng đến phát khóc.



"Phụ thân, chắc nương không thật sự muốn cho tỷ vào cung đâu, vào cung rồi có phải là không về được nữa không?"

Phụ thân ta thở dài, định đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng bị ta kéo lại.

"Phụ thân, Chu di bảo chúng ta ở đây chắc chắn là có lý do, cứ yên tâm chờ đợi thôi."

Rồi ta quay sang nói với tiểu muội: "Việc tiến cung hay không đâu phải Chu di quyết định. Với lại tỷ có làm gì sai trái đâu, dù có vào cung cũng chẳng sợ. Nếu tỷ không về thì căn phòng này nhường cho muội nhé? Muội thèm phòng của tỷ lâu rồi còn gì?"

Đông phòng là căn phòng rộng rãi nhất trong nhà, là do trước khi mất nương ta đã tìm thợ xây cho ta, nói là sau này lỡ phụ thân có lấy người mới thì ta cũng có phòng riêng, khỏi phải lo không có chỗ ở.

Tiểu muội mếu máo, nước mắt lại lăn dài, nhào vào lòng ta.

"Tỷ, muội không cần phòng đâu, muội chỉ cần tỷ ở nhà thôi."

Thực ra trong lòng ta cũng rối bời, cứ đi đi lại lại không yên, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một lát sau lão thái giám đã dẫn người rời đi.

Phụ thân ta lập tức chạy ra hỏi Chu di:

"A Hương, nàng không sao chứ?"

"Ta có thể có chuyện gì? Quan gia nói nhận nhầm người nên đã đi rồi. Mọi người làm gì thì cứ làm đi."

Tuy ngoài miệng nói cứng như vậy, nhưng sắc mặt Chu di đã trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra làm ướt cả tóc mai, nhìn kỹ thì thấy hình như bà ấy vừa khóc, trên váy cũng dính đất.

Còn tiểu đệ tiểu muội nghe vậy thì vui mừng nhảy cẫng lên.

Tất cả đều thấy Chu di thật lợi hại, vậy mà có thể giữ ta lại trước tay lão thái giám.

Phụ thân ta cũng vui mừng, bèn đưa tiền cho ta, bảo ta dẫn hai đứa nhỏ ra phố mua ít đồ ăn ngon cho đỡ kinh hãi.

Nghe đến đồ ăn, tiểu muội cười toe toét, kéo tay áo ta chạy ra ngoài.



Ta mua một miếng thịt lợn to, gà quay, cá, dưa xanh, đậu phụ, rồi cũng không quên mua cho hai đứa nhỏ ít mứt quả các loại.

Đi ngang qua tiệm vải, nghe chưởng quỹ nói mới nhập về một lô vải mới, ta lập tức nghĩ đến chuyện mua vải may cho cả nhà mỗi người một bộ, nhất là Chu di, váy áo của bà ấy đã bạc màu hết cả rồi mà vẫn tiếc không thay.

"Tỷ, tiền phụ thân cho lúc nãy tiêu hết rồi mà?" Tiểu muội vừa ăn mứt quả vừa hỏi ta.

"Tỷ có tiền riêng. Muội thích tấm vải nào thì cứ chọn đi, về bảo Chu di may cho muội một bộ mới."

Tiểu muội ta không chỉ ham ăn mà còn thích làm đẹp, trông xinh xắn như búp bê trong tranh, vừa nhìn thấy vải vóc là không kiềm chế được mà chạy vào trong, còn tiểu đệ thì vẫn đứng yên tại chỗ.

"Đại Chùy, sao đệ không vào?"

"Nương dặn không được tiêu tiền hoang phí của tỷ, nương nói tỷ kiếm tiền vất vả lắm." Tiểu đệ ta là đứa trẻ ngoan, tính tình thật thà, suy nghĩ gì đều thể hiện hết ra mặt.

Ta vỗ vai nó, bảo nó đừng nghĩ nhiều.

"Mua vải may áo thì sao gọi là tiêu hoang được? Vào chọn một tấm đệ thích đi."

Cuối cùng tiểu đệ vẫn chọn tấm rẻ nhất, ta thấy không được đẹp lắm, nên ta đã dựa theo màu sắc nó chọn mà đổi sang một tấm chất lượng tốt hơn, sau đó cũng chọn cho phụ thân và Chu di mỗi người một tấm rồi mới về nhà.

Thấy chúng ta xách lắm đồ đạc về, Chu di quở trách: "Lại tiêu hoang rồi."

Nhưng ta có thể cảm nhận được niềm vui của bà ấy.

Cả nhà ăn một bữa cơm thật vui vẻ, rồi ai nấy đều mệt mỏi, lăn ra ngủ.

Nửa đêm, ta bị đau bụng nên dậy đi nhà xí, đột nhiên thấy đèn trong phòng phụ thân vẫn sáng, cứ tưởng Chu di thức đêm làm thêu thùa, nào ngờ lại nghe thấy bà ấy nói với cha:

"Dạo này lòng ta cứ bồn chồn, sợ trong nhà xảy ra chuyện. Trịnh nương tử kia, ta thấy bà ấy khỏe hơn nhiều rồi, sợ bà ấy ở lại gây thêm phiền phức nên đã để bà ấy đi. Trịnh nương tử chắc sẽ không thù hận gì đâu nhỉ..."

Phụ thân ta an ủi Chu di vài câu rồi thổi đèn đi ngủ.
 
Chương 8


Ta lại nghĩ đến quý nhân.

Hơi nhớ bà ấy thật.

Cũng không biết bà ấy đang ở nơi nào, hiện giờ ra sao rồi.

Ta biết Chu di không có ác ý, chỉ là toàn tâm toàn ý vì gia đình này mà thôi.

Chỉ mong quý nhân bình an vô sự.

Sau chuyện của lão thái giám, cuộc sống của một nhà chúng ta vẫn diễn ra như thường.

Quán hoành thánh của ta ngày càng làm ăn phát đạt.

Mùa mưa năm sau đến sớm một cách lạ thường.

Tiểu muội tan học về phụ ta trông quán, chỉ tay ra cửa mà nói:

"Tỷ, người ngoài kia kỳ lạ thật đấy, cứ nhìn chằm chằm vào quán mình mãi mà không vào."

Ngoài cửa có một nam tử, cứ chần chừ mãi không chịu bước vào.

Ta đoán, chắc là không có tiền ăn cơm?

Kiểu người này ta gặp nhiều rồi, nhìn thì có vẻ đường hoàng đấy, nhưng trong túi chẳng có lấy một đồng.

Vừa lúc sắp dọn hàng, còn lại bát hoành thánh cuối cùng, ta bèn gọi người nọ vào.

"Tiểu ca, ngươi có đói không? Vào ăn bát hoành thánh đi. Không lấy tiền đâu."

Sợ vì không có tiền mà hắn không dám vào nên ta cố tình nhấn mạnh ba chữ "không lấy tiền".

Đợi hắn chắp tay sau lưng, thong thả bước vào, ta mới hoàn toàn ngây người!

Ông trời ơi!

Sao có người đẹp đến thế này?

Như tiên giáng trần.

Ta che miệng, không biết phải diễn tả vẻ đẹp ấy thế nào.

Mượn lời phụ thân ta thì chính là: Đẹp "bá cháy" luôn!

Tiểu muội huých tay ta, nhỏ giọng nói: "Tỷ đừng nhìn nữa, hoành thánh sắp nát hết rồi kìa!"



Ta bưng bát hoành thánh đến trước mặt hắn, hắn nói với ta một tiếng: "Cảm ơn."

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ta vội vàng quay đi.

Ta hỏi: "Tiểu ca, ngươi gặp nạn à?"

Tóc mai hắn bị gió sông thổi bay, kéo theo cả dải băng buộc tóc cũng tung bay.

Hắn không nói nhiều.

"Không phải gặp nạn."

"Vậy thì có chuyện gì?"

Ta thấy mình hơi vạ miệng, vừa nói ra đã thấy hối hận.

Cho dù người ta có thật sự gặp nạn cũng đâu ai muốn thừa nhận, ta làm vậy chẳng phải là đang xát muối vào vết thương của người ta sao?

"Nguyên Nguyên, Bình Bình, về nhà thôi."

Đột nhiên phụ thân và tiểu đệ đến đón ta về.

Dạo này ông không có việc nên cứ đến lúc ta dọn hàng là lại qua đón.

Nam nhân kia cũng đã ăn xong bát hoành thánh, chào phụ thân ta một tiếng rồi rời đi.

Về đến nhà, ta cứ bần thần mãi, hơi hối hận vì quên không hỏi tên hắn.

Ta cứ nghĩ chỉ là gặp gỡ thoáng qua, sẽ chẳng bao giờ gặp lại, nào ngờ lại thấy hắn xuất hiện trước quán.

Dọc theo bờ sông, mưa bắt đầu rơi, màn sương mù bao phủ quanh người hắn, khiến toàn thân hắn như mơ màng, huyền ảo.

Hắn đứng dưới tán ô, tựa như cây tùng hiên ngang giữa gió bão.

Ta không khỏi thầm nghĩ.

Sao người này lại không có tiền nữa rồi?

Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, nước sông cũng dâng lên, ta do dự không biết có nên gọi hắn vào không, nhưng chưa kịp mở lời thì hắn đã tự bước đến.

"Từ cô nương, tại hạ xin mạo muội làm phiền."

Nghe là biết người có học, ăn nói thật dễ nghe.



Chỉ là…

"Sao ngươi biết ta họ Từ?"

Hắn mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền: "Nghe mấy người lái đò nói."

Quán hoành thánh của ta mở bên bờ sông, nhiều người lái đò là khách quen, nên họ biết tên ta cũng là điều dễ hiểu.

Ta bưng một bát hoành thánh đến trước mặt hắn, rồi rắc thêm chút tôm khô, hành lá và nhỏ thêm hai giọt dầu mè.

"Trời mưa to thế này, ăn bát hoành thánh cho ấm người."

Mưa vẫn không ngớt, cứ như cố tình nhốt hai chúng ta trong quán hoành thánh nhỏ bé vậy.

Từng giọt mưa tí tách rơi, hòa cùng nỗi lòng thiếu nữ, rơi xuống mặt đất, vang lên những âm thanh rõ ràng.

Thấy ta im lặng nên hắn chủ động tìm chuyện để nói.

Không bao lâu sau, chúng ta đã trở nên thân quen.

Lúc này ta mới biết, tuy trông hắn có vẻ như một người lão luyện, lúc nào cũng mang vẻ u buồn, nhưng thực ra chỉ hơn ta hai tuổi.

Hắn cũng thừa nhận là trong nhà gặp nạn nên đến đây tìm người thân để nương tựa, nhưng họ đã chuyển đi nơi khác, nên hắn tạm thời không có chỗ ở.

Sau khi trở nên thân thiết rồi, chúng ta cũng cởi mở hơn.

"Từ cô nương, tại hạ họ Đường, tên chữ lót là Hành Tam, người ngoài thường gọi là Tam Lang."

"Đường là quốc tính, ngươi với hoàng tộc là cùng họ, sao giờ lại đến mức không có tiền mua nổi bát hoành thánh thế này?"

Hắn bật cười khiến ta thấy hơi ngại ngùng.

"Ta có nói là không mua nổi bát hoành thánh đâu, đó là do cô nương tự suy diễn đấy chứ."

"Ờ, hình như vậy."

Nói rồi hắn định trả tiền hoành thánh cho hai ngày hôm nay, nhưng ta không nhận.

"Ta đã nói là không lấy tiền rồi mà. Nếu ngươi thấy ngại thì cứ ngồi nói chuyện với ta là được."

Ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng vậy.

Chỉ cần hắn đến là ta vui.

 
 
Chương 9


Cơn mưa này là cơn mưa đầu tiên sau khi vào thu, cứ dai dẳng rả rích suốt mấy ngày liền.

Sau khi mưa tạnh, bên cạnh nhà ta có hàng xóm mới chuyển đến.

Tiểu muội thần bí nói với ta: "Tỷ, tỷ đoán xem người mới chuyển đến cạnh nhà chúng ta là ai?"

Ta đang học thêu thùa với Chu di, nhưng ta vụng về nên không thể thêu nổi, cây kim thêu mảnh mai trên tay ta còn không hữu dụng bằng cái que đốt lửa.

Ta chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: "Không biết."

"Là người ăn hoành thánh ở quán mình hôm trước đó!" Tiểu muội vòng tay qua cổ ta, cười híp mắt nói.

Ta cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp.

Cây kim đ.â.m vào ngón tay ta khiến một giọt m.á.u tuôn ra.

Chu di vội vàng kéo tiểu muội ra.

"Không thấy tỷ con đang học thêu à? Đừng có hù dọa tỷ ấy!"

Tiểu muội ồ lên một tiếng, rồi chạy vào bếp tìm đồ ăn.



Đường Tam Lang đến quán hoành thánh của ta thường xuyên hơn, hay đến giúp ta làm những việc lặt vặt, nói là để báo đáp ân tình bốn bát hoành thánh ngày trước.

Nhưng nhìn hắn không giống người biết làm việc nhà tí nào, người thì cứ cứng đờ, luôn giữ dáng vẻ khách sáo.

Đợi khách khứa đi hết, ta bảo hắn nghỉ ngơi một chút.

"Tam ca, ta thấy huynh không giống người biết làm việc nặng nhọc, thôi đừng làm mấy việc lặt vặt này nữa."

Đường Tam Lang ngượng ngùng cười, vành tai đỏ ửng.

"Quả thực ta không giỏi làm việc nhà lắm. Vậy Nguyên Nguyên, hay là ta dạy muội đọc chữ, hoặc dạy muội vài chiêu phòng thân nhé."

"Vậy huynh dạy ta nhận mặt chữ đi, vừa hay ta có một bức thư mà không đọc được, nhưng thôi học hành gì đó, ta biết vài chữ là được rồi, ta không có chí lớn gì đâu."

"Được, vậy quyết định thế nhé."

Sau khi dọn hàng, hắn bắt đầu dạy ta nhận mặt chữ.

Chẳng bao lâu sau, ta đã có thể đọc được bức thư của quý nhân, đó là một bức thư từ biệt.
 
Chương 10


Mùa mưa năm nay kéo dài khác thường, bình thường một tháng ta sẽ đến tiền trang một lần để đổi tiền đồng lấy bạc, nhưng lần này đã ba tháng rồi mà vẫn chưa thu xếp được.

Ta đang định tranh thủ thời gian đi đổi thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng Chu di, bà ấy cầm cây chổi lớn đuổi theo tiểu đệ khắp sân, vừa đánh vừa mắng:

"Bảo con học hành cho tử tế mà lại còn trốn học! Nuôi con ăn học dễ dàng lắm sao? Lại còn đi đánh nhau với người ta nữa!"

Tiểu đệ thấy không trốn được thì nhanh nhẹn leo lên cây, vừa van xin vừa năn nỉ:

"Nương, con thật sự không thích học! Hay là con không học nữa..."

Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Chu di cắt ngang.

Chu di lại mắng thêm một trận nữa, tức đến mức hơi choáng váng, ta vội vàng đỡ bà ấy sang một bên.

Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt này vừa hay bị Đường Tam Lang nhìn thấy.

Vì hai nhà ở gần nhau, Đường Tam Lang lại sống một mình nên Chu di thường gọi hắn sang nhà ăn cơm.

Nhưng Đường Tam Lang lại thường xuyên ra ngoài, nói là đi tìm người thân, nên số lần đến nhà ta cũng không nhiều.

Hắn khuyên Chu di đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe.

Rồi lại bảo tiểu đệ ta xuống khỏi cây.

Bình thường tiểu đệ không bao giờ dám cãi lời Chu di, nhưng lần này lại cứng đầu cứng cổ, nhất quyết không chịu xuống.

"Không xuống đâu, nương sẽ đánh c.h.ế.t đệ mất!"



Đường Tam Lang nhìn ta, ta gật đầu với hắn.

Chu di đúng là…

"Chu di, Đại Chùy không thích học thì cũng không nên ép nó, biết đâu nó không có duyên với việc học, mà lại thích những thứ khác thì sao? Ta thấy Đại Chùy có tố chất học võ đấy." Đường Tam Lang khuyên nhủ.

Tiểu đệ nghe vậy lập tức gật đầu lia lịa.

"Đúng vậy, con không muốn học! Con muốn đi lính để bảo vệ đất nước! Làm đại tướng quân!"

Chu di nghe xong lại nổi đóa, tức giận đến mức chạy ra hậu viện lấy rìu định chặt cây: "Làm lính cái chó gì, trên chiến trường đao kiếm vô tình, nhỡ con có mệnh hệ gì thì nương phải sống sao!"

Ta vội vàng kéo bà ấy lại: "Chu di, Đại Chùy chỉ nói đùa thôi, trẻ con mà."

Tiểu đệ lại còn đổ thêm dầu vào lửa, nhảy từ trên cây xuống, nấp sau lưng Đường Tam Lang, chỉ thò đầu ra.

"Tỷ, đệ không nói đùa, đệ thật sự muốn đi lính!"

Chu di càng tức giận hơn, bà ấy giơ rìu lên định bổ xuống, ta kéo thế nào cũng không được.

"Chu di, người bớt giận, để ta nói chuyện với Đại Chùy."

Đường Tam Lang che chở cho Đại Chùy, rồi nháy mắt với ta, ra hiệu cho ta đưa Chu di ra ngoài trước.

Ta lập tức kéo Chu di cùng đi đến tiền trang đổi tiền.

Chu di cũng dần nguôi giận, lại còn hỏi chuyện của ta và Đường Tam Lang.

"Nguyên Nguyên, con và Tam Lang kia là sao?"



"Không có gì đâu ạ, chỉ là bằng hữu thôi." Ta ậm ờ cho qua chuyện.

Mối quan hệ với Đường Tam Lang, ta không biết phải nói thế nào.

Chỉ là khi nhìn thấy hắn, ta lập tức cảm thấy vui vẻ, còn khi không thấy hắn, ta lại thấy lòng trống trải.

Tâm tư ta như một nồi nước sôi sùng sục, cứ sủi bọt ùng ục.

Chu di chọc vào trán ta.

"Đừng có mà mê tiểu bạch kiểm đấy nhé, nếu nhà hắn nghèo khó thì ta sẽ không để con gả qua đó chịu khổ đâu.

Nhưng Tam Lang kia nhìn cũng được, nếu con thật sự thích hắn thì kêu hắn ở rể cũng không tồi.

Cần phải xem xét thêm, để phụ thân con về ta sẽ bàn bạc với ông ấy."

"Ôi Chu di, người nói gì vậy!"

Ta không ngờ Chu di lại nói thế, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, mãi đến lúc về nhà rồi mà mặt vẫn còn nóng ran.

Tiểu đệ quỳ dưới đất xin lỗi Chu di: "Nương, con biết lỗi rồi, vừa rồi Tam ca đã mắng con."

Thực ra Chu di đã hết giận, ta cũng đã khuyên bà ấy, nhưng bà ấy vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, muốn cho tiểu đệ một bài học.

Nhưng mẫu tử nào mà thù dai được chứ, qua hai hôm là lại vui vẻ như thường.

 
 
Chương 11


"Tam ca, huynh đã nói gì với Đại Chùy vậy? Nó lại chịu khó quay lại học đường rồi."

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta tò mò hỏi Đường Tam Lang.

"Rất đơn giản, đánh với nó một trận. Nó tự cho mình là lợi hại, vậy thì ta cho nó mở mang tầm mắt. Nếu không đánh lại ta thì chỉ có lực chọn đi học, dù sao muốn làm tướng quân đánh thắng trận thì cũng không thể là kẻ mù chữ, binh pháp, địa hình đều phải biết."

Ta nhìn chằm chằm Đường Tam Lang, không ngờ trông hắn nho nhã là thế mà lại có thể đánh nhau.

Hắn thấy ta nhìn mình thì cũng ngẩn người nhìn lại ta.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không ai né tránh.

Bến đò người qua kẻ lại, tiếng hò dô, tiếng rao hàng vang lên không ngớt, nhưng ta lại cảm thấy mọi thứ xung quanh như bỗng chốc im bặt.

"Nguyên Nguyên, ta có chuyện muốn nói với muội, nếu ta có việc giấu muội thì muội có giận không?"

"Tất nhiên là giận rồi, ta ghét nhất kẻ lừa dối."

Thấy ta nói vậy, Đường Tam Lang đành nuốt những lời định nói vào trong.

Ở nơi ta không nhìn thấy, hắn chậm rãi siết chặt tay, ngàn lời vạn chữ bỗng hóa thành ngàn khó khăn muôn vàn trắc trở, sợ ta giận, sợ ta trách móc.

Đường công tử cao quý như hắn từ trước đến nay nào phải chịu cảnh khó xử thế này.

Nhưng ta nào hay biết những điều đó.

Mãi đến khi có người đến quán mua hàng, bầu không khí này mới bị phá vỡ.

Tuy ta không cho Đường Tam Lang giúp đỡ, nhưng hắn vẫn luôn giúp một tay, qua một thời gian, hắn làm việc đã nhanh nhẹn và thành thạo hơn.

Một hôm, bỗng nhiên có người từ tiền trang đến, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đập phá quán.

Khách khứa đều bị dọa chạy hết, ta vội vàng chạy đến hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Tiền chưởng quỹ, ông làm gì vậy? Có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao?"

Ta không cản được đám người gây rối, chỉ có thể lấy thân mình che chắn, nhưng bọn họ lại thẳng tay đẩy ta ra.

Thấy ta sắp đập đầu vào cạnh bàn, may mà Đường Tam Lang đã đỡ lấy ta.

Hắn che chở cho ta, chủ động ra nói chuyện với chưởng quỹ.



"Chưởng quỹ, theo luật lệ Đại Chiêu, kẻ nào gây rối vô cớ sẽ bị giam nửa tháng, nếu còn làm hư hại tài sản thì tội nặng thêm. Có chuyện gì không thể nói rõ ràng, lại đến đây ức h.i.ế.p một cô nương!"

Chưởng quỹ liếc Đường Tam Lang một cái rồi bảo đám người kia dừng tay.

Sau đó ông ta sai người bê một cái rương đến, bên trong toàn là tiền đồng.

"Nha đầu Từ gia kia, số tiền này là do ngươi đến đổi trong thời gian qua, khi bọn ta mang lên trên đổi thì mới phát hiện toàn là tiền giả!

Ngươi nói xem, một nha đầu như ngươi sao có thể làm ra chuyện thất đức như vậy!"

Ta không dám tin, vội vàng cầm hai đồng lên xem, hoàn toàn không phân biệt được thật giả.

Đường Tam Lang nhận lấy liếc mắt một cái, rồi gật đầu với ta.

"Là giả."

Rồi hắn chỉ cho ta xem những đường vân nhỏ trên đó.

"Tiền giả này chỉ khác tiền thật một chút xíu, nếu không phải người trong nghề thì không thể nhận ra."

Ta hít một hơi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tiền chưởng quỹ, cho dù thừa nhận số tiền này là giả, nhưng cũng không thể khẳng định là xuất phát từ chỗ ta, ông có bằng chứng gì chứng minh số tiền này là của ta?"

Tiền chưởng quỹ hừ một tiếng, bảo người giữ sổ sách lấy sổ sách và ghi chép buôn bán ngày hôm đó cùng với giấy biên nhận ra, lại có thêm tiểu nhị làm chứng, quyết tâm đổ hết mọi chuyện lên đầu ta.

Bồi thường tiền thì không sao, nhưng trên giấy biên nhận ghi rõ là giả một đền mười!

Ta nghiến răng: "Đây đều là người của ông, tất nhiên là bênh vực ông rồi."

Thấy vậy, Tiền chưởng quỹ không nói nhiều, lại định sai người tiếp tục đập phá quán.

Đường Tam Lang đưa tay cản bọn họ lại, một mình chống lại mười người.

"Nha đầu Từ gia, đường huynh và biểu cữu của nhị thiếu gia nhà ta là quan Thượng thư đấy. Nếu ngươi không bồi thường tiền, đập phá quán chỉ là chuyện nhỏ, đến lúc đó đừng trách bọn ta không nể tình."

Ta tính toán một chút, đành phải nhận lỗi trước: "Thôi được rồi, không phải chỉ là tiền thôi sao, ta đưa cho các người là được!

Nhưng không phải bồi thường, số tiền này có phải của ta hay không còn chưa rõ ràng!"



Ta bảo bọn họ đợi ta về nhà lấy tiền, nhưng Đường Tam Lang lại giữ ta lại, lấy từ trong n.g.ự.c ra một miếng ngọc bội ném cho Tiền chưởng quỹ.

"Cái này đủ chưa?"

Tiền chưởng quỹ vừa nhìn thấy miếng ngọc bội thì mắt sáng rực, gật đầu lia lịa.

Ta vội vàng giật lại miếng ngọc bội từ tay Tiền chưởng quỹ, nhét trả lại cho Đường Tam Lang.

"Tam ca, đây là chuyện của muội, không thể để huynh tốn tiền.

Tuy muội không đọc nhiều sách, nhưng muội biết gặp chuyện phải tự mình gánh vác, nhất là chuyện tiền bạc."

Sau khi lấy bạc đưa cho Tiền chưởng quỹ, lòng ta đau như cắt.

Ba tháng nay, bến đò đông người qua lại, buôn bán đắt hàng, ta kiếm được những sáu lượng bạc, giờ bồi thường mất tận sáu mươi lượng!

Không chỉ mất sạch số tiền ta kiếm được trong hai năm qua, mà còn phải bù thêm cả tiền nương ta để lại.

Quán xá tan hoang.

Lúc Chu di chạy đến, trên tay và cánh tay bà ấy vẫn còn quấn chỉ thêu.

Bà ấy không hỏi đến tiền bạc, mà lại hỏi ta: "Con có bị thương không?"

Ta òa khóc nức nở, lao vào lòng Chu di, bao nhiêu ấm ức, tủi thân đều tuôn trào.

Ban đầu ta định tiết kiệm thêm chút tiền, đợi khi có vốn sẽ thuê một tiệm nhỏ để buôn bán, dần dần mở tiệm của riêng mình, một tiệm, mười tiệm, trăm tiệm.

Vậy mà giờ một tiệm còn chưa mở được đã mất sạch rồi.

Chu di vỗ về ta, liên tục bảo ta đừng lo lắng.

"Không sao, chẳng qua là mất tiền thôi, tiền mất rồi có thể kiếm lại được, người không sao là tốt rồi.

Tiền của con tuy mất rồi, nhưng tiền của nhà mình vẫn còn phần của con, không để con c.h.ế.t đói đâu, cuộc sống của nhà mình vẫn như trước."

Tiểu đệ tiểu muội cũng ở bên cạnh an ủi ta, tiểu muội còn chia cho ta quả mà nó thích nhất.

"Tỷ, tỷ đừng buồn nữa, sau này muội sẽ chia quả cho tỷ ăn."

 
 
Chương 12


Khi ta nghĩ mọi chuyện cứ thế trôi qua thì Chu di và tiểu đệ lại trở về với vẻ ngoài bầm dập.

Chu di đỡ thắt lưng, chân đi khập khiễng.

Tiểu đệ còn thảm hơn, khóe miệng vẫn còn rỉ máu.

"Chu di, hai người làm sao vậy?"

Ta vội vàng dìu hai người vào nhà, vết thương nặng thế này mà không mời đại phu thì không được, ta lập tức bảo tiểu muội đi mời Lâm đại phu đến.

Chu di vội xua tay nói không cần: "Tốn tiền làm gì, có phải vết thương lớn gì đâu, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi."

Nhưng tiểu muội chẳng nghe lời Chu di, nàng ấy đã chuồn ra ngoài từ lúc nào.

Lúc này ta mới biết Chu di dẫn tiểu đệ đến tiền trang để đòi lại công bằng, nhưng không những không đòi được mà còn bị bọn họ đánh cho một trận.

Ta xót xa lau vết thương cho hai người, Lâm đại phu cũng vừa đến nơi.

Bà ta chép miệng hai tiếng, rồi cãi nhau với Chu di.



"Người lớn rồi mà còn hành động thiếu suy nghĩ, may mà chỉ bị thương ngoài da."

Chu di phản bác:

"Ngươi nói ta coi tiền hơn mạng sống, ngươi cũng tham tiền lắm đấy thôi, khám bệnh cho người ta toàn hét giá trên trời, chúng ta là hàng xóm mười mấy năm nay, lần trước ngươi còn lừa Nguyên Nguyên, có ai làm hàng xóm như ngươi không?"

Lâm đại phu không đáp trả, xách hòm thuốc định bỏ đi.

"Không lấy tiền à?"

"Không lấy, ta giờ đã hoàn lương rồi."

Chu di vẫn dúi tiền cho Lâm đại phu.

Hai người họ đấu khẩu với nhau mười mấy năm nay rồi, đều nhìn nhau không vừa mắt, nhưng nếu gặp chuyện thì vẫn giúp đỡ lẫn nhau.

Chu di nói: "Thực ra Lâm Thúy Hoa cũng đáng thương, phu quân thì bỏ đi, một mình nuôi con bệnh tật, chỉ là cách làm việc không ra gì, nhưng may mà hàng xóm láng giềng đều chiếu cố bà ấy, không ai thèm so đo. Nhưng Đường Tam Lang kia không phải là thấy con hết tiền nên bỏ chạy đấy chứ?

Thằng nhóc đó bình thường nhìn cũng đáng tin cậy, sao vừa gặp chuyện là lại mất tăm mất tích, chẳng lẽ ta nhìn lầm người rồi?"



Quả thực đã mấy hôm nay ta không thấy Đường Tam Lang đâu.

Trước đây hắn cũng thường xuyên ra ngoài làm việc, có khi mấy ngày liền không về, nên ta cũng không nghĩ nhiều.

Dù hắn có trở về hay không thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Lúc phụ thân áp tải hàng hóa về nhà thì thấy nhà cửa tan hoang.

Ông ấy bảo Chu di và tiểu đệ ở nhà nghỉ ngơi, còn mình thì lo liệu mọi việc trong nhà, nhưng Chu di là người không chịu ngồi yên, dù bị thương vẫn nheo mắt thêu thùa.

"Nguyên Nguyên mất nhiều tiền như vậy, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn rất buồn.

Làm phụ mẫu chỉ có thể lo lắng cho con cái nhiều hơn thôi."

Lời của Chu di khiến lòng ta chua xót.

Thừa dịp mấy ngày nghỉ bán hàng này, ngày nào ta cũng đến tiền trang rình mò, quả nhiên ta tóm được đuôi chuột của tên Tiền chưởng quỹ kia.

 
 
Chương 13


Tiền chưởng quỹ bao nuôi một ả nhân tình, dạo gần đây lại tốn không ít bạc để tổ chức sinh thần cho ả ta. Nghe nói buổi tiệc linh đình xa hoa lắm!

Nhưng người nơi đây ai cũng biết Tiền chưởng quỹ phất lên là nhờ lão bà, nếu Tiền phu nhân mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ lật tung cả nhà lên.

Ta cầm bút lông, viết một bức thư tố cáo nguệch ngoạc gửi cho Tiền phu nhân.

Tiền phu nhân biết chuyện, lập tức dẫn gia đinh đến chỗ ả nhân tình kia thfi bắt gặp hai người đang trần truồng quấn lấy nhau.

Bà ta tức giận đến mức trói hai người họ lại, lôi ra đường cho thiên hạ chế nhạo, ngay cả căn nhà của ả ta cũng không tha, sai người phá tan tành.

Ả nhân tình kia cuỗm tiền bỏ trốn ngay trong đêm, Tiền chưởng quỹ bị tiền trang đuổi việc, lại còn bị điều tra ra nhiều sổ sách gian lận.

Nghe được chuyện này, trong lòng ta hả hê vô cùng.

Nhưng ta không ngờ Tiền phu nhân, giờ chắc phải gọi là Hứa nương tử mới đúng, lại đến tìm ta.

Bà ta nói thẳng: "Ta biết bức thư đó là do ngươi viết, ta đã cho người điều tra rồi.

Lần đó Tiền Mộc đúng là có lừa gạt tiền của ngươi, nhưng trong số tiền ngươi đưa đến đúng là có tiền giả, khoảng một lượng, nên ngươi không cần phải bồi thường nhiều như vậy."

Hứa nương tử trả lại cho ta năm mươi lượng.

Nhưng bà ta lại đưa thêm cho ta mười lượng, xem như tiền thuốc thang cho Chu di và tiểu đệ, cùng với tiền bồi thường quán bị đập phá.



Ta không dám nhận nên vội vàng từ chối.

"Hứa nương tử, chuyện này là do Tiền Mộc làm, không liên quan đến ngươi, sao có thể để ngươi bồi thường chứ, với lại cũng không cần nhiều tiền như vậy."

Hứa nương tử mỉm cười.

"Tiền trang đứng tên ta, Tiền Mộc ỷ vào danh tiếng của tiền trang để lừa gạt ngươi, tất nhiên là có liên quan đến ta. Quy định một đền mười là do ta đặt ra, nên ta bồi thường cho ngươi gấp mười lần."

Ta kinh ngạc thốt lên.

Không ngờ Hứa nương tử lại là chủ của tiền trang.

Sau khi Hứa nương tử rời đi, cha và Chu di đều bảo ta cứ giữ số tiền đó, không cần đưa cho họ.

Chu di hỏi ta có dự định gì: "Quán hoành thánh của con còn muốn tiếp tục kinh doanh không?"

Mấy hôm nay ta đã suy nghĩ rất nhiều.

Mở một quán hoành thánh, nếu buôn bán tốt thì một tháng kiếm được hai lượng bạc, nhưng nếu thuê một cửa tiệm, mở rộng quy mô buôn bán thì kiếm tiền sẽ nhanh hơn.

Ta nói ra suy nghĩ của mình.



Phụ thân ta lập tức đồng ý.

Tiểu muội cũng nói: "Tỷ, giờ tỷ thuê một cửa tiệm đi, đợi khi nào buôn bán tốt rồi thì có thể từ từ buôn bán thêm những mặt hàng khác, bán thêm các món ăn khác cũng được, muội sẽ tìm đầu bếp cho tỷ. Những đầu bếp nấu ăn ngon ở vùng này muội đều quen biết cả, biết đâu sau này tỷ có thể mở một tửu lâu lớn!"

Ta bật cười, tiểu muội ta đúng là dám nghĩ dám làm.

Ngày khai trương cửa tiệm mới, khách khứa nườm nượp, rất nhiều khách quen cũ đến ủng hộ.

Phụ thân và Chu di cười toe toét.

Đột nhiên ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên ngoài.

Hắn rất nhiệt tình giúp ta tiếp đón khách, lau bàn, chạy vặt.

Chỉ là khí chất của hắn có chút không hợp với cửa tiệm nhỏ này, khiến không ít người phải ngoái nhìn.

Đến lúc đóng cửa, tiểu đệ định mè nheo Đường Tam Lang dạy võ công nhưng đã bị Chu di và tiểu muội mỗi người một bên kéo đi.

"Nguyên Nguyên..."

Phụ thân ta vừa gọi một tiếng thì cũng đã bị Chu di lôi đi.

Chu di còn chu đáo đóng cửa giúp ta, nhưng lại để một con ch.ó ở lại bầu bạn với ta.
 
Chương 14


"Nguyên Nguyên."

"Tam ca."

Chúng ta đồng thanh gọi tên nhau, rồi nhìn nhau cười.

"Nguyên Nguyên, xin lỗi muội, ta có việc gấp phải đi đột xuất nên không kịp báo cho muội."

Hắn nói rất nhanh, vành tai đỏ ửng, dưới ánh nến trông càng thêm đẹp mắt.

"Tam ca, thời gian qua huynh đi đâu vậy?"

Đường Tam Lang đưa cho ta một cuốn sổ nhỏ.

Hắn nói đây là tấu chương.

Ta mở ra xem, thì ra là về vụ án đúc tiền đồng giả.

Thủ phạm đã bị bắt, chính là vị Thượng thư đại nhân kia.

Ta nắm chặt vạt áo, kỳ thực ta đã sớm biết Đường Tam Lang không phải người thường, có lẽ là công tử nhà ai đó.

"Vậy huynh đến đây là để điều tra vụ án này sao? Huynh sắp đi rồi à?"

Tim ta đập thình thịch.

Đường Tam Lang nói: "Không hẳn. Trước khi rời nhà đi điều tra vụ án, nương ta bảo ta đến ven sông gặp một cô nương.



Bà ấy từng gặp nàng ấy ở ven sông, muốn ta đưa người đó về nhà làm thê tử."

Ta không biết người Đường Tam Lang nói là ai, chỉ thấy trong lòng chua xót như vừa cắn phải một quả mơ xanh.

"Vậy huynh gặp nàng ấy rồi chứ?"

"Gặp rồi.

Chính là nàng."

Bùm! Xung quanh vang lên tiếng pháo hoa nổ, át đi lời của Đường Tam Lang.

Ta đẩy cửa ra xem pháo hoa.

Đường Tam Lang cũng đi theo, lớn tiếng nói với ta:

"Nguyên Nguyên, ta gặp rồi, người đó chính là nàng."

Tiếng pháo hoa bùm bùm xung quanh dường như im bặt.

Ta luống cuống, vội vàng dắt chó bỏ chạy.

Đường Tam Lang nói với theo:

"Nguyên Nguyên, lần này ta đến để từ biệt nàng, ta phải đi đánh trận rồi."

Nhưng ta chạy quá nhanh, không nghe rõ những lời hắn nói sau đó.
 
Chương 15


Đường Tam Lang lại biến mất.

Cùng với đó là tiểu đệ ta cũng không thấy đâu, nó chỉ để lại một bức thư, trên đó viết:

[Phụ thân, nương, đại tỷ, nhị tỷ, con theo tỷ phu đi đánh giặc làm tướng quân đây! Đừng lo lắng cho con.]

Chu di lo lắng đến phát khóc, cứ đi đi lại lại trong nhà.

Phụ thân ta thì tìm khắp những nơi có thể tìm nhưng vẫn không thấy bóng dáng tiểu đệ đâu.

"Tiểu tử hỗn láo này, đợi nó về xem ta có đánh gãy chân nó không!"

Tiểu muội còn chưa biết chuyện tiểu đệ mất tích, thở hổn hển chạy từ ngoài vào, từ xa đã gọi ta.

"Tỷ, tỷ, tỷ, tỷ đoán xem muội gặp ai nào? Là Tam ca đó!"

Chưa kịp để ta hỏi, nó đã thao thao bất tuyệt kể hết mọi chuyện.

"Hôm nay là ngày Thái tử xuất chinh, muội định ra xem náo nhiệt, không ngờ người đó lại là Tam ca!"

Trận chiến giữa Đại Chiêu và ngoại tộc này diễn ra rất gấp gáp, chỉ trong một đêm, biên giới đã tập trung hàng triệu binh sĩ dị tộc.

Đây là lần nguy nan nhất kể từ khi Đại Chiêu lập quốc, nên phụ thân và Chu di mới lo lắng cho tiểu đệ như vậy.

Ta vội vàng dắt xe lừa đuổi theo.

Cuối cùng cũng đuổi kịp Đường Tam Lang ở ngoài cổng thành.

Hắn mặc áo giáp màu vàng sáng, khí chất cao quý, uy nghi đứng trước hàng vạn quân mã.



Thấy ta, hắn lặng lẽ rời khỏi hàng ngũ, để những người khác tiếp tục lên đường.

"Tam ca, Đại Chùy đâu?"

Hắn nói với thị vệ phía sau một tiếng, không bao lâu sau đã có người đưa tiểu đệ đến.

"Tỷ, sao tỷ lại đến đây?

Tỷ đừng trách tỷ phu... là đệ cứ năn nỉ huynh ấy dẫn đệ đi. Tối hôm đó đệ không ngủ được, thấy có người ngồi ngoài nhà mình nên đệ mở cửa ra thì thấy là huynh ấy. Huynh ấy nói sắp đi đánh trận, muốn từ biệt tỷ, nhưng tỷ mệt quá nên ngủ quên mất."

Ta kéo tiểu đệ định về nhà, Chu di và phụ thân lo lắng cho nó đến c.h.ế.t mất.

Nhưng tiểu tử này sức lực rất lớn, nó vùng ra khỏi tay ta, rồi lao đến ôm chặt lấy eo của Đường Tam Lang, vẻ mặt vừa đáng thương vừa cố gắng nài nỉ:

"Tam ca! Tỷ phu! Huynh khuyên tỷ giúp đệ với, đệ thật lòng muốn bảo vệ đất nước, thật sự muốn trở thành một đại tướng quân mà."

Ta tức giận vô cùng, chỉ cảm thấy nó thật bướng bỉnh.

"Đệ mới mười một tuổi, còn chưa biết cầm đao, cho dù muốn đi lính cũng phải đợi lớn hơn một chút."

"Tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu..."

Tiểu đệ giở trò mè nheo, dù ta có kéo thế nào cũng không chịu buông eo Đường Tam Lang ra.

Cuối cùng vẫn là Đường Tam Lang lên tiếng:

"Nguyên Nguyên, muội yên tâm, ta sẽ chăm sóc Đại Chùy, không để nó xảy ra chuyện.

Với tuổi này của nó sẽ không phải trực tiếp xông pha trận mạc đâu, ta sẽ trông chừng nó, cũng nhân tiện cho nó rèn luyện một chút."

Cộng thêm việc tiểu đệ ta liên tục cầu xin, ta đành phải đồng ý, chỉ là không biết về nhà phải nói với Chu di thế nào.



Thấy ta đồng ý, tiểu đệ lập tức vui vẻ chạy về hàng ngũ.

Không nói thêm câu nào, đúng là đồ vô tâm.

Lại chỉ còn ta và Đường Tam Lang.

"Nguyên Nguyên, xin lỗi muội, ta không cố ý giấu giếm thân phận, chỉ là sau đó không biết phải nói với muội thế nào. Ta là Thái tử Đại Chiêu, Đường Ngân Chi.

Người nàng cứu lần trước là mẫu thân của ta, Hoàng hậu Đại Chiêu."

Ta chỉ thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi:

"Tam ca, chuyện của chúng ta, huynh nghĩ sao?"

Ánh mắt hắn trong sáng, giọng nói vô cùng kiên định.

"Nếu thắng trận này, ta sẽ đội mũ phượng, mặc áo choàng đỏ, đường đường chính chính đến cưới muội."

"Điện hạ, nên lên đường rồi."

Quân lính lại giục Đường Ngân Chi, đây đã là lần thứ ba rồi.

Ta biết không thể giữ hắn lại, đành nói:

"Chuyện này chưa xong đâu, đợi huynh trở về rồi hãy nói."

Khóe miệng Đường Ngân Chi cong lên, vẻ căng thẳng biến mất, hắn xoay người lên ngựa, đuổi theo đoàn quân.

 
 
Chương 16


Trở về nhà, ta kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Chu di nghe.

Chu di không hề ngạc nhiên như ta tưởng tượng, mà lại tỏ vẻ như chợt hiểu ra.

"Thì ra là vậy."

"Thì ra là vậy là sao ạ?" Ta hỏi.

"Thực ra lúc trước có vị thái giám đến đón con vào cung, ta đã ít nhiều đoán ra được nên ta lấy đồ Trịnh nương tử để lại ra nên con mới không bị bắt đi.

Lúc đó ta nghĩ, cung cấm thâm sâu, nhà mình là dân thường không thể chọc vào, sợ con vào cung sẽ bị ức hiếp, nên mới nghĩ ra cách đó. Giờ xem ra, duyên phận đúng là không thể tránh khỏi."

Chu di vỗ tay ta, bảo ta cứ từ từ suy nghĩ.

Dù sao Đường Ngân Chi cũng đã đi đánh trận, thời gian dành cho ta còn rất nhiều.

Chỉ là chúng ta không ngờ, trận chiến này lại kéo dài đến tận năm năm.

Lâu đến mức tiệm hoành thánh nhỏ của ta đã trở thành tửu lâu có tiếng ở kinh thành.

Trong khoảng thời gian đó, cũng có không ít khó khăn, nhưng cả nhà ta đều đồng lòng vượt qua.

Lần khó khăn nhất là khi bị các tửu lâu khác chèn ép, suýt chút nữa bị đuổi khỏi kinh thành, tiền bạc cũng mất sạch.

Chính Hứa nương tử đã ra tay giúp đỡ, đưa cho ta một số tiền, giúp ta làm lại từ đầu.

"Nếu thành công, ta sẽ lấy ba phần lợi nhuận của tửu lâu, nếu thất bại, coi như ta nhìn nhầm người.

Từ nương tử, ngươi có dám đánh cược không?"

"Ta dám."

Ta nhận lấy tiền của Hứa nương tử, bắt đầu lại từ đầu.

Ta biết mình không đơn độc, Chu di, phụ thân, tiểu muội đều sẽ giúp ta.



May mắn thay, ta đã gây dựng lại được cơ nghiệp ở kinh thành.

Ngày tửu lâu khai trương lại, Hoàng hậu đã đến.

Nhưng bà ấy không muốn để lộ thân phận.

"Nguyên Nguyên, con thật sự khiến ta phải nhìn con bằng con mắt khác."

Hoàng hậu trông uy nghiêm hơn trước, ta biết những năm qua bà ấy sống trong cung cũng không dễ dàng.

Năm đó, chuyện phế truất Hoàng hậu ầm ĩ một thời, Hoàng đế muốn lập Quý phi lên làm Hoàng hậu, không lâu sau ta đã nhặt được bà ấy ở ven sông.

Sau khi Hoàng hậu quay lại cung, chỉ trong vòng hai tháng đã trừ khử hết phe cánh của Quý phi, nhưng Quý phi cũng không phải dạng vừa, nên mới đấu đá với bà ấy nhiều năm như vậy.

Cuối cùng, cách đây không lâu, Hoàng đế đổ bệnh.

Hoàng hậu đuổi mẫu tử Quý phi đến đất phong.

Tuy kinh thành giàu sang phú quý, nhưng cuộc sống trong đó cũng chẳng dễ dàng gì.

Chỉ nghe thôi mà ta đã thấy kinh hãi.

Vì vậy, khi Hoàng hậu hỏi ta có đợi Đường Ngân Chi hay không, ta đã im lặng.

Ta sợ.

Ta sợ tình sâu duyên mỏng, ta sợ phu thê ly tán, ta sợ bức tường cung cấm thâm sâu.

Ta càng sợ bản thân trở thành cái vỏ rỗng, trở thành Thái tử phi hay Hoàng hậu, sống dựa vào vinh quang của phu quân.

Đó không phải là cuộc sống ta mong muốn.

Hoàng hậu không bắt ta phải trả lời ngay, dù sao trận chiến này cũng còn kéo dài thêm một thời gian nữa.

Sau đó, đến cả tiểu muội ta cũng thành hôn.

Tiểu muội ta gả cho nhi tử một nhà địa chủ, người đó cũng giống tiểu muội, thích ăn uống, tròn trịa, phúc hậu, suốt ngày dẫn tiểu muội đi ăn khắp các cửa tiệm trong kinh thành.



Trước khi tiểu muội thành hôn, Chu di không khỏi than thở.

"Mới mười sáu tuổi, thành thân sớm như vậy làm gì."

Tuy ngoài miệng than thở, nhưng khi tiểu muội xuất giá, bà ấy đã lén khóc mấy lần, may mà gả cũng không xa nên tiểu muội vẫn thường xuyên về nhà.

Còn ta, ta lấy một phần lợi nhuận của tửu lâu làm của hồi môn cho tiểu muội.

Chu di từ chối không nhận.

"Chu di, đây là của hồi môn cho tiểu muội, thân nương của con mất sớm, người đã coi con như khuê nữ, bao nhiêu năm nay người đối xử tốt với con như thế nào, con đều ghi nhớ trong lòng, hãy để con được báo đáp người."

Vốn dĩ ta muốn đưa cho Chu di và phụ thân, nhưng ta biết tính bà ấy, chắc chắn bà ấy sẽ không nhận, nên mới đưa cho tiểu muội làm của hồi môn.

Phụ thân ta nói với tiểu muội: "Tỷ con cho thì cứ nhận lấy."

Tiểu muội nâng niu coi như châu bảo mà cất giữ.

Sau đó, tiểu muội sinh con.

Còn ta đã thành lão cô nương, trước đây người đến cầu hôn đông nghịt, giờ thì chẳng còn ai nữa.

Chu di nhìn mà sốt ruột, nhưng không biết phải nói sao.

Người trở về trước là tiểu đệ ta.

Nó đã thay đổi rất nhiều, cao lớn hơn, cũng cường tráng hơn, mặc áo giáp bạc, trông cũng ra dáng một vị tướng quân.

Chu di ôm nó khóc ngất, vừa khóc vừa đ.ấ.m vào n.g.ự.c nó.

"Tiểu tử thối nhà con, năm đó bỏ đi không nói một lời, con có biết mấy năm nay ta sống ra sao không?"

Tiểu đệ dỗ dành Chu di, dỗ mãi mới làm bà ấy nguôi ngoai.

Chu di và phụ thân ta đã mong chờ ngày đoàn tụ này bao nhiêu năm.
 
Chương 17


Muội phu cũng trở về, mang theo không ít đồ tốt, thuận miệng nói một câu:

"Ngoài kia có nhà ai muốn đến cầu hôn à? Sính lễ chất đầy cả con hẻm rồi kìa."

Mọi người bỗng im bặt, ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.

"Phụ thân, Chu di, con ra ngoài một lát."

"Tỷ, giờ này ngoài kia đông người lắm, tỷ ra sau cũng được mà."

Muội phu còn định nói thêm gì đó thì tiểu muội đã nhét đồ ăn vào miệng đệ ấy:

"Thật là vô duyên, ăn còn không bịt được miệng chàng."

Giữa dòng người tấp nập, ta lập tức nhìn thấy hắn.

Chân ta như mọc rễ, đứng chôn chân tại chỗ.

Hắn bước về phía ta, câu đầu tiên hắn nói chính là:

"Nguyên Nguyên, ta trở về cưới muội đây."

Bao nhiêu năm qua, ta đã chứng kiến quá nhiều chuyện, tình yêu với ta mà nói, không còn quan trọng như trước nữa, dù ta biết rõ mình vẫn yêu hắn như thuở ban đầu.

Cảm xúc rung động thời thiếu nữ sẽ theo ta đến suốt cuộc đời.

Nhưng giờ đây hắn không còn là Đường Tam Lang nữa, mà là Thái tử Đại Chiêu Đường Ngân Chi, thậm chí không lâu sau sẽ là Hoàng đế Đại Chiêu Đường Ngân Chi.

Gả cho Tam ca, ta không sợ.



Nhưng gả cho hắn, ta sợ.

Nghe xong những lo lắng của ta, Đường Ngân Chi cam đoan với ta.

"Nguyên Nguyên, ta biết muội sợ điều gì, nhưng ta không cho rằng đó là vấn đề giữa hai chúng ta. Muội lương thiện, dũng cảm, kiên cường, ngôi vị Thái tử phi này muội xứng đáng, với muội mà nói, đó chẳng qua chỉ là hư danh. Cho dù sau khi thành thân, muội muốn làm gì thì cứ làm, những chuyện trong cung muội không muốn làm thì cứ giao cho nữ quan. Muội vẫn là muội, thành thân và buôn bán không hề mâu thuẫn.

Muội lấy ta chắc chắn không phải là dựa dẫm vào ta, mà là ta dựa dẫm vào muội, là ta cầu xin, van nài muội."

Cảm xúc trong ta lúc này như muốn vỡ òa, nhưng lý trí vẫn kìm nén lại.

Ta nói với hắn: "Tam ca, cho muội suy nghĩ thêm."

Hoàng hậu từng nói với ta, Đường Ngân Chi vừa trở về sẽ lập tức lên ngôi, Hoàng đế sẽ "chủ động" nhường ngôi.

Nhưng cho dù lễ đăng cơ sắp diễn ra, Đường Ngân Chi vẫn tranh thủ thời gian đến tìm ta.

Chu di nhìn ra vấn đề giữa chúng ta, khuyên ta tiến thêm một bước.

"Ta đã gặp qua biết bao nhiêu người, ta không nhìn lầm đâu. Tam Lang thật lòng với con, tình cảm của hắn dành cho con cả nhà mình đều biết. Thái tử hay Hoàng đế thì đã sao, có gì ghê gớm chứ. Nguyên Nguyên của chúng ta còn tự mình gây dựng sự nghiệp, giờ ai trong kinh thành nhìn thấy con mà chẳng phải gọi một tiếng Từ lão bản. Đừng nói là làm Hoàng hậu, cho dù làm Tây Vương Mẫu cũng xứng đáng!"

Nghe vậy ta ngượng ngùng vô cùng.

"Chu di, người nói quá rồi."

Ai lại đi khen khuê nữ mình như vậy chứ, chẳng khác nào Vương Bà tự khen dưa của mình ngon!

Nhưng Chu di lại nói: "Không hề quá chút nào, Nguyên Nguyên của chúng ta chính là cô nương tốt nhất.



Đế Hậu thì đã sao, chẳng phải cũng là phu thê à, chỉ cần hai con đồng lòng thì chắc chắn sẽ sống tốt, hòa thuận hạnh phúc.

Nói lui một vạn bước, cho dù hai đứa không sống cùng nhau được nữa, một mình con vẫn có thể sống tốt, còn có cả nhà mình làm chỗ dựa cho con."

Lời của Chu di tiếp thêm cho ta rất nhiều dũng khí, ta quyết định.

"Con sẽ không lùi dù chỉ một bước.

Chúng con nhất định sẽ sống thật tốt."

Chắc chắn sẽ như vậy.

Đường Ngân Chi vẫn đang đợi ta ở ven sông.

Chờ tin tốt của ta.

Lễ lập Hậu được tổ chức ba ngày sau lễ đăng cơ, lúc này ta mới biết Đường Ngân Chi đã chuẩn bị tất cả từ lâu.

Hắn nắm tay ta, chậm rãi bước lên ngai vàng.

"Nguyên Nguyên, muội lấy ta là phúc phận của cả đời ta.

Ta nhất định sẽ trân trọng, yêu thương, nâng niu muội, không bao giờ rời xa, không bao giờ hối hận, không bao giờ làm muội tổn thương."

Lời yêu thương của Đường Ngân Chi, hắn đã nói suốt đời, cũng làm được suốt đời.

Sau khi thành hôn, ta thật sự không hề lùi bước mà vững vàng tiến về phía trước.

Cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
 
Chương 18


[Ghi chép về vua năm Cảnh Bình.]

Năm Cảnh Bình, Hoàng thượng lập nữ nhi họ Từ làm Hoàng hậu.

Đến năm Cảnh Bình thứ mười sáu, Hoàng thượng truyền ngôi cho Thái tử, rồi cùng Hoàng hậu lui về ẩn cư.

Trải qua bao năm, phu thê tình thâm ý trọng, thủy chung không đổi.

Hoàng đế và Hoàng hậu sinh hạ hai trai một gái.

Trưởng nam nối ngôi trị quốc, thứ nam làm bề tôi trung thành, còn ái nữ kế nghiệp mẫu thân, buôn bán khắp bốn bể năm châu.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top