Cập nhật mới

Dịch Full Trăng Sa Đáy Vực

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Ngoại Truyện - Nếu Sống Lại


Đầu óc Langmuir như chìm trong nước, mơ hồ như qua một lớp nào đó.

Lúc đầu trước mắt y là bóng tối. Có một ma tộc cao gầy ôm y lên ngựa, nói Ma Vương muốn gặp y —— lạ thật, y cho rằng mình nên bị lôi lếch qua đó.

Langmuir mơ hồ tự hỏi, y yếu đến mức ngay cả tiếng ngựa xóc nảy cũng giống chú thuật thôi miên, khiến y thoáng chốc bất tỉnh trong vài phút. Khi xuống ngựa y đã tỉnh lại, hình như đã bước vào doanh trướng. Trước mắt có ánh sáng, nhưng tầm nhìn vẫn là từng bóng dáng mơ hồ.

Ma tộc ấy thở hổn hển, bước đi nhanh chóng, Langmuir lờ mờ cảm giác được hắn bế mình vào một nơi mề/m mại, trên người y được đắp lên từng lớp vải ấm.

Dường như ma tộc đang cúi đầu, lo lắng xoa lồng ng.ực và tay chân lạnh cóng của y: "Đừng ngủ, đừng ngủ, có nghe thấy không?"

"Có khát không? Có muốn uống nước hay không? Ta lấy nước cho em, tỉnh dậy chờ ta, nhé?"

Langmuir ngơ ngác há miệng.

Thật là... kỳ lạ, đầu óc y rối loạn, vô thức túm lấy chăn bông bên dưới, làm sao... lại vậy...

Đầu óc chậm chạp không thể chịu đựng được việc suy nghĩ, chỉ có một suy nghĩ mơ hồ cứ quẩn quanh như "hình như có gì đó không đúng", cảm giác chóng mặt lại ập đến, tầm nhìn hoàn toàn tối đen.

...

Sau binh sĩ trông coi xe chở tù, thì các tôi tớ trong đại trướng là những kẻ xui xẻo bị chấn động thứ hai.

Bọn họ trơ mắt nhìn Ngô Vương bước nhanh vào, trong lồng ng.ực ấy —— tuy đã dùng áo khoác bọc, nhưng ngón chân trắng ngần vẫn lộ ra thân phận —— đó chính là nhân loại.

Ma Vương bế Langmuir lên chiếc giường trong cùng, đầu tiên hỏi tại sao tư tế vẫn còn chưa tới, sau đó ra lệnh cho đám tôi tớ đi làm đồ ăn của nhân loại, di chuyển bếp lửa, lấy bạc nguyên chất, đi thúc giục tư tế...

Mỗi mệnh lệnh tiếp theo, sắc mặt đám ma tộc đều đặc sắc một phần, cuối cùng lộ ra biểu cảm hệt như nuốt sống hòn đá rồi lặng lẽ rời đi.

Đại trướng trở nên yên tĩnh, lúc này Hôn Diệu mới cầm túi nước, bước nhanh trở lại bên trong.

Khi hắn vén màn lên, nhìn lên giường, hô hấp lại chợt chững lại.

Giữa những lớp chăn bông, Thánh Quân nghiêng mặt, gối lên mái tóc vàng bù xù, đôi mắt tan rã, cánh môi nứt nẻ hơi hé mở khẽ mấp máy, hiển nhiên đã nửa tỉnh nửa mê.

Hôn Diệu quỳ gối trên giường, cẩn thận ôm Langmuir vào lòng, lấy khăn tay ướt lau môi liên tục rồi thì thầm dỗ y tỉnh lại.

Cứ như vậy sau một hồi lâu, Langmuir khẽ cau mày rồi ho khan, một tiếng, vô thức ngậm lấy khăn thấm nước vào miệng.

Cuối cùng Ma Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, vội đưa túi nước da dê tới bên miệng y: "Là nước. Há miệng ra, em phải uống chút nước."

Gió thổi vào vải lều bên ngoài. Trong trướng yên tĩnh một lát, sau đó bắt đầu vang lên những âm thanh nhỏ.

Langmuir đã mất sức, mỗi khi nuốt một ngụm đều sẽ vì mệt mỏi mà rơi vào trạng thái hôn mê ngắn ngủi, nước không thể ngậm được sẽ chảy ra từ khóe môi, phải một lúc lâu mới chậm rãi nuốt ngụm thứ hai.

Hôn Diệu ôm y, kiên nhẫn đút nước cho y uống. Langmuir chậm rãi uống thêm năm sáu ngụm, nhướn mi mắt lên như nhớ ra điều gì, dừng lại nói điều gì đó với hắn.

Hôn Diệu vội cúi xuống lắng nghe, nghe thấy đối phương nói một tiếng "cảm ơn".

Tay Ma Vương run lên, suýt nữa đã làm rơi túi nước.

Ngay sau đó lồng ng.ực hắn đã nặng trĩu. Langmuir nghiêng đầu, từ từ nhắm mắt lại, chẳng biết tối nay đã rơi vào hôn mê lần thứ mấy.

Hôn Diệu vội sờ bên cổ y, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mạch đập đều hơi ổn định lại một chút thì mới thở phào. Hắn không quấy rầy nữa mà để cho đối phương ngủ một lát.

Xung quanh lại yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng bước chân của lính tuần tra đi lại bên ngoài doanh trướng, tiếng ngựa chiến hí, còn có tiếng lá khô rụng bị gió cuốn đi.

Không biết lão Tako đang làm gì? Lâu lắc chết đi được. Hôn Diệu vừa sốt ruột chờ tư tế, vừa ngưng tụ ra câu chú chữa trị.

... Trước ngày hôm nay, Ma Vương vẫn chưa rõ những sự việc mà Thánh Quân đã gặp phải khi mới vào vực sâu.

Năm đó hắn còn chưa quan tâm và chú ý lắm. Mà Langmuir cũng chưa bao giờ sẵn lòng nói ra.

Đối phương sẽ tìm mọi cách chuyển chủ đề, dùng chiêu trò làm nũng, chẳng hạn như lăn vào lòng hắn như con cáo nhỏ, ngửa mặt gối lên đầu gối hắn, tươi cười ấn gáy hắn xuống hôn một cái.

Thế nên, dù Hôn Diệu có thầm hối hận thế nào, cũng chỉ có thể đối mặt với bóng ma mơ hồ do chính mình tạo ra.

Song trong cái đêm ảo mộng ly kỳ này, hắn tận mắt thấy chiếc xe tù thấp bé, nô lệ khom lưng quỳ gối trong xe tù.

Hôn Diệu gạt mái tóc vàng của Langmuir, hắn lẳng lặng nhìn gương mặt trẻ trung ấy.

Sau khi thi triển một vài câu chú chữa trị, cuối cùng lông mày của Langmuir cũng giãn ra, lông mi rũ xuống, thở vài hơi nhẹ, dường như đã cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Song năm đó thì sao?

Năm đó, không có ai cho y giảm đau, không có ai cho y uống nước, không có ai ôm cơ thể lạnh lẽo này, bế vào trong chăn ấm.

Kết thúc cuộc tra tấn trong xe tù, đó là dao găm mật kim đâm vào ngực và năm đầu tiên vô tận.

...

Khi lão tư tế Tako chạy tới đại trướng, còn tưởng rằng vết thương cũ của Ma Vương tái phát.

Đến tận khi Hôn Diệu vô cảm xách ông tới bên giường, chỉ vào nhân loại được chôn vào trong mấy lớp chăn rồi nói: "Chữa khỏi cho y."

"Y!?"

"Đúng vậy, chính là y."

"Ý của Ngô Vương là, chữa khỏi cho y!?"

"Ông nghe không hiểu?" Hôn Diệu cười khẩy.

Nghe hiểu nghe hiểu mà, Tako ngơ ngác gật đầu như gà mổ thóc.

Ông mới mở hộp thuốc mang theo, lau sạch hai tay, chợt nghe thấy Ma Vương lại gọi: "Chờ một chút!"

Sau đó hắn hạ giọng: "Đừng làm y đau."

Tako: "???"

Phiền chết đi được, phải giải thích thế nào đây... Hôn Diệu bất đắc dĩ nghẹn họng hồi lâu, rồi mới nghẹn ra một câu: "Khụ, ta muốn chữa trị cho y nguyên vẹn, sau đó tự tay bóp nát y."

"Cho đến lúc đó, y không thể đau, không thể bị thương, không thể bị bệnh, không thể bị tổn hại, dẫu chỉ một chút, nghe hiểu chưa?"

Tako: "..."

Lão tư tế lấy làm lạ.

Được thôi, ai bảo ngài là Ma Vương, nghe ngài hết đấy.

Lão tư tế gật đầu đồng ý, vừa định ra tay thì Hôn Diệu lại gọi: "Chờ đã!"

"... Ta muốn tra tấn y lâu thật lâu." Hôn Diệu hắng giọng, mặt mày tỉnh bơ: "Không được dùng loại thuốc mạnh sẽ làm tổn hại căn cơ của cơ thể."

Khóe mắt Tako giần giật: Không, đợi đã, tra tấn cũng có thể dùng từ "lâu thật lâu" sao?

"Đứng đực ra đó làm gì! Nghe hiểu chưa?"

"Đã hiểu đã hiểu đã hiểu..."

Cứ như vậy, dưới sự thúc giục của Ma Vương có vẻ thần kinh, Tako làm việc quần quật cả đêm, mãi đến sáng mới kết thúc.

Tako lau mồ hôi, cụp đuôi chuẩn bị lấy thuốc đã pha xong bưng vào cho nhân loại.

Hôn Diệu nhanh tay lẹ mắt ấn tay ông lại: "Được rồi, để thuốc lại, còn ông có thể cút rồi."

"Ngô Vương à! Tối nay ngài rốt cuộc..." Ngay khi Tako nhịn không được nữa, lấy hết can đảm phàn nàn đôi câu ——

Trên giường đột nhiên có động tĩnh. Langmuir vô thức quay đầu, đầu ngón tay khẽ cử động, rồi chậm rãi mở mắt ra.

Vẻ mặt Thánh Quân vẫn còn bối rối, con ngươi tím khẽ di chuyển, ánh mắt đảo một vòng, dường như không biết mình đang ở đâu.

Hôn Diệu đâu còn nhớ tới Tako, ba bước cũng thành hai bước chạy tới: "Langmuir!"

Langmuir chớp mắt lần nữa, lần này đã tỉnh táo.

Ít nhất, y nhận ra doanh trướng, giường, chăn mền, còn có mùi thảo dược... ơ.

"?"

Thánh Quân cau mày khó hiểu, y cảm thấy cách tỉnh lại của mình dường như không đúng lắm.

Đôi mắt y đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc sừng còn lại của ma tộc tóc đen trước mặt.

"... Ma Vương?"

Langmuir chống khuỷu tay, toan ngồi dậy.

Hôn Diệu kinh hãi, vội đỡ lấy người bèn buột miệng nói: "Ngoan! Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích..."

Langmuir: "?"

Tako: "??"

Ngoan???

Lần này thì đặc sắc rồi, một câu buột miệng thốt ra, Langmuir nghệch ra, Tako nghệch ra, ngay cả chính Hôn Diệu cũng nghệch ra.

Một người hai ma ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng biến thành Langmuir và Tako nhìn chằm chằm vào Hôn Diệu.

—— Ma Vương đại nhân, ngài bảo ai "ngoan"!?

"Ngô Vương." Lão tư tế lấy hết can đảm, run rẩy chỉ vào đầu mình: "Chi bằng, ta cũng khám bệnh cho ngài nhé?"

Hôn Diệu: "..."

Ma Vương im lặng một lát, nghiền răng cúi đầu, dùng lòng bàn tay đỡ trán đang nảy gân xanh.

Thói quen, thói quen là một thứ đáng sợ ahhh!!

=========

Một giờ sau.

"Ma Vương."

Langmuir tựa vào giường, do dự mở lời: "Ta cảm giác, hình như không đúng lắm."

Mái tóc vàng óng dài mượt mà như tơ lụa của y được Hôn Diệu buộc bằng sợi dây, buông thõng sau cần cổ tái nhợt. Bệnh nhân mặc đồ mềm mại vừa người, vết thương đều được băng bó, đầu và chân giường lót bạc nguyên chất có tác dụng ức chế chướng khí ăn mòn.

Mà lúc này, Ma Vương gãy sừng độc ác và tàn nhẫn trong tin đồn đang ngồi bên giường, bưng bát, đút từng ngụm cháo nhỏ cho y.

Hôn Diệu dùng thìa gỗ múc một muỗng cháo, đưa tới: "Thánh Quân bệ hạ, nói cho ta biết, thân phận của ngươi bây giờ là gì?"

Langmuir ngoan ngoãn ăn, sau đó nghiêm túc trả lời: "Nô lệ của ngươi."

"Là ta nghe lời ngươi, hay là ngươi nghe lời ta?"

"Ta nghe lời ngươi."

"Tốt lắm. Ta cảm thấy không có gì không đúng cả."

Hôn Diệu quyết định xuôi theo chiều gió. Không sao cả, dù sao hắn là một Ma Vương xấu xa thích làm theo ý mình, ấy là kiểu sẽ bắt nạt nhân loại một cách tàn nhẫn.

Thậm chí hắn còn được đà lấn tới, nói: "Ngoan, ăn thêm một miếng nữa. Ăn ngon không?"

"Ngươi... sao ngươi lại..."

"Nói trước có ngon hay không?"

"Ngon nhưng tại sao ngươi muốn..."

"Ăn ngon là được rồi." Hôn Diệu bật cười: "Ta làm đấy. Trong vực sâu không có bao nhiêu ma tộc có thể nấu cơm cho nhân loại ăn, sau này nếu ngươi nghe lời, thì ta còn có thể nướng bánh ngọt cho ngươi ăn."

Đức Mẹ à, tình huống này quá lạ đời, quá bất hợp lí rồi.

Việc này khiến cho Langmuir không biết phải làm sao, y nghẹn đến mức lúng túng, nhưng vẫn cố chấp nói hết câu: "Cảm ơn, nhưng, sao ngươi lại phải làm vậy..."

Ma Vương xuôi theo chiều gió hoàn toàn tìm được cảm giác làm chủ tình thế, hắn nheo mắt lại: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Đây không phải như ta nghĩ!" Langmuir có chút sốt ruột, y cảm giác mình không thể nào giải thích rõ ràng: "Ngươi hận ta, ngươi từng nói muốn tra tấn ta..."

"Tra tấn ngươi?"

Hôn Diệu nhìn sâu vào mắt y, trong đôi mắt hắn chất chứa ý cười.

Năm nay Thánh Quân còn rất trẻ, nói trắng ra là dễ lừa nhất.

Người này, không sợ tra tấn và nhục nhã, không sợ dấn thân vào con đường chết chóc, cũng không sợ một mình gánh vác tội lỗi hai trăm năm của hai chủng tộc.

Song đối xử tử tế một cách bất ngờ lại có thể khiến y trở thành một thiếu niên lúng túng.

"Ngươi thích ta tra tấn ngươi hơn là ta chăm sóc ngươi sao?"

"Không phải vì ta thích." Langmuir ưỡn người, đôi mắt y sáng ngời trong suốt, bình tĩnh nhưng cố chấp sửa lại lần nữa: "Mà chính ngươi đã từng nói."

Nhìn xem, y chính là người như vậy đấy.

Hôn Diệu cảm khái bèn cười nói: "Bệ hạ."

Hắn vươn tay, vuốt nhẹ mái tóc vàng buông lơi trên trán Langmuir: "Đáng lẽ ta nên nói với ngươi sớm hơn, ngươi rất đáng yêu."

Langmuir:...???

Tác giả có lời muốn nói:

Mười năm sau Ma Vương tái sinh tóm lấy Thánh Quân đang bối rối mà ôm ôm, thuận tiện khoe kỹ năng nấu nướng mới của mình sau HE.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Ngoại Truyện - Nếu Sống Lại


Cứ như vậy, dưới sự bối rối sâu sắc của Langmuir và nhiều ma tộc, đội quân về tới hoàng cung.

Thánh Quân còn đang dưỡng thương, trực tiếp tiến vào cung điện, ấy là do Ma Vương tự tay ôm vào.

Thừa dịp Langmuir vẫn còn yếu và đang ngủ say, hắn giải tán hết bầu bạn ấm giường của mình, sắp xếp lại cung điện theo cách phù hợp với nhân loại.

Khi Langmuir tỉnh ngủ đang chờ hắn nấu cháo ngọt và thuốc, đắp chăn bông rồi lại nhuốm bếp lửa.

"... Ma Vương." Langmuir khó khăn nói: "Ít nhất ngươi phải cho ta một lời giải thích."

"Chậc, thật không hiểu quy tắc. Chủ nhân xử lý nô lệ của mình, còn phải giải thích với nô lệ?"

"... Có phải ngươi nghĩ ta dễ lừa lắm đúng không?"

Hôn Diệu liền cười xấu xa, nhét viên thuốc vào miệng y: "Cuối cùng cũng phát hiện ra."

Langmuir cắn viên thuốc, tức giận nhìn chằm chằm ma tộc trước mặt. Hôn Diệu nhéo mặt y, cười toe toét: "Ngoan, chỉ đùa một chút thôi."

Ma Vương vò đã mẻ không sợ vỡ, vài ngày trôi qua càng thêm thần kinh —— chẳng hạn như khi xưng hô với Thánh Quân, đôi khi gọi y là "Langmuir", đôi khi gọi y là "bệ hạ", còn có lúc thuận miệng bảo một tiếng "ngoan".

"Quay lại, để ta xem vết thương."

Langmuir thở dài, quay lưng lại trên giường với kẻ thù cũ của mình.

Còn Hôn Diệu khom người, cẩn thận gỡ ra tấm vải mỏng quấn vết thương của Langmuir, rửa sạch, bôi thuốc rồi quấn lại bằng một cái mới. Khả năng tự lành của nhân loại không bằng ma tộc, bây giờ Langmuir chưa hóa ma nên càng phải chăm sóc cẩn thận mới được.

"Đỡ hơn rồi đấy." Hôn Diệu nhẹ nhàng chạm vào mấy lần qua lớp vải mịn: "Thế nào, miệng vết thương còn đau không, chướng khí ăn mòn thì sao? Ngươi có thể ngủ vào ban đêm hay không?"

"Ta đỡ hơn nhiều rồi, không còn khó chịu nữa."

Langmuir cụp mắt xuống, nhìn tay chân mình, nơi đó đều mang đầy vòng tay bạc nguyên chất đẹp đẽ, hơn nữa y còn có pháp lực hùng mạnh chống lại chướng khí, mỗi ngày đều có tư tế lại đây trị liệu, mấy ngày nay đúng là không cảm thấy đau bao nhiêu.

"Nhưng ngươi... rốt cuộc vì sao ngươi luôn phải tự..."

"Ý của ta là, ngươi là Ma Vương của vực sâu, chẳng lẽ không bận rộn sao?"

Thánh Quân bệ hạ có giáo dưỡng tốt đến nỗi khi nói "chẳng lẽ ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì khác làm sao" thành một câu khéo léo như vậy.

Hôn Diệu suy nghĩ một chút, đồng ý ngày mai dẫn y ra ngoài xem sự vụ của hoàng cung.

...

Vừa mới trải qua cuộc chiến nhân ma, mùa đông đầu tiên đối với hoàng cung mà nói cũng không hề an ổn. Phản bội, nổi loạn, ám sát... nối tiếp nhau không dứt, nhưng Hôn Diệu đã trải qua một lần, xử lý như chặt dưa thái rau, so với năm đó còn dễ dàng hơn rất nhiều, thế nên tất nhiên không bận rộn.

Những tù nhân gây ra mâu thuẫn giữa hắn và Langmuir không bị tàn sát, vì thế ngay cả cuộc phản loạn cũng không có cơ hội bùng phát.

Khi bình định, Hôn Diệu cố ý dẫn Langmuir theo bên người, làm bộ "liệu sự như thần, đoán trước đường đi nước bước của kẻ địch", tận hưởng vẻ mặt thán phục của Thánh Quân trẻ tuổi.

"Bệ hạ, có phải ta rất tài giỏi không?"

"Ngài rất tài giỏi."

Sau khi kết thúc, Hôn Diệu ôm Langmuir trở về cung điện.

Cho tới bây giờ hắn luôn rất thích ôm y, Ma Vương có thể dùng một cánh tay nâng người, đặt lên vai hoặc ngồi lên đuôi.

Cuộc sống như vậy thật tốt. Hôn Diệu hài lòng nghĩ, tối nay mình nên làm gì? Kể một câu chuyện cho Langmuir, hay cùng nhân loại thắt đồ trang sức xương, hay là hát tế ca?

"... Nhưng." Langmuir cụp mắt, gương mặt đã hồng hào hơn, nhưng nỗi ưu sầu giữa trán lại lượn lờ như mây khói: "Ta biết ngươi có chuyện quan trọng đang giấu ta."

Hôn Diệu thấy y như vậy, thầm thở dài một hơi.

Quả nhiên không lừa được. Kéo dài một thời gian cũng không thể kéo dài cả đời, vẫn phải tìm cách giải quyết hoàn toàn nút thắt trong lòng Langmuir mới được.

"Pháp lực của ngươi hồi phục thế nào rồi?" Hắn hỏi.

"Pháp lực?" Langmuir tỉnh táo trở lại: "Đã có thể dùng bình thường rồi."

"Được rồi. Sau khi trở về, tối nay cho ta xem pháp thuật chữa trị của ngươi."

Đôi mắt của Langmuir sáng lên, dường như cảm thấy rằng cuối cùng mình cũng có ích: "Không thành vấn đề, cần chữa trị cho ai?"

"Nói thừa, tất nhiên cho ngươi rồi." Hôn Diệu vẫy đuôi một cái, vỗ nhẹ vào eo y: "Trông ngươi ốm yếu đến vậy thì có thể làm gì?"

"Khi ngươi khỏe lại, ta sẽ chính thức bắt đầu sử dụng ngươi. Đến lúc đó ngươi sẽ biết, tại sao mấy bữa nay ta lại đối xử tốt với ngươi như vậy."

Thuật chữa trị của Thánh Quân bệ hạ nổi tiếng khắp nhân gian, đáng tiếc trước đây Langmuir vừa xuống vực sâu đã bị rút đi pháp lực, Hôn Diệu còn chưa thể chứng kiến.

Đêm nay, cuối cùng hắn cũng tận mắt chứng kiến ánh sáng vàng dịu dàng tỏa ra từ lòng bàn tay Langmuir, tựa như đóa phù dung đang chậm rãi nở trong đêm tối.

Langmuir nhìn sâu vào đôi mắt Hôn Diệu, nhưng không có thi triển thuật chữa trị lên người mình trước mà bước tới rồi duỗi tay ra, đưa ánh sáng của pháp thuật ấy chạm vào chiếc sừng gãy của Ma Vương.

"Ngươi!"

Hôn Diệu ngạc nhiên: "Ngươi chạm vào sừng của ta khi nào?"

Langmuir: "Có một lần ngươi ôm ta ngủ... nửa đêm ta tỉnh lại liền lặng lẽ chạm vào."

Hôn Diệu mím chặt môi, mặt đột nhiên nóng lên lạ thường ——

Chết tiệt, mình đã sống lại mà vẫn còn bị người yêu kém mình hơn mười tuổi làm mặt đỏ tim đập, vậy coi sao được!

Cũng do hắn quá quen thuộc với Langmuir, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó: Vị Thánh Quân tóc vàng tuổi trẻ hồn nhiên ấy, có lẽ là vì tò mò, có lẽ nhiều hơn là vì áy náy đã lén duỗi đầu ngón tay về phía chiếc sừng gãy của hắn vào ban đêm. Chắc chắn y đáng yêu như chú mèo con.

"Khụ." Ánh mắt Langmuir đột nhiên nhìn xuống: "Ừm, đuôi của ngươi."

Khóe miệng Hôn Diệu co giật, giờ thì hay rồi, ngay cả đuôi cũng bắt đầu lắc lư một cách mất kiểm soát.

Thánh Quân còn đang hỏi ma tộc vẫy đuôi có ý gì, y nói chó vẫy đuôi là vui vẻ, mèo vẫy đuôi là tức giận.

Ma Vương không muốn thừa nhận mình là con chó bự bèn nắm lấy tay Langmuir, ấn thuật chữa trị vào ngực của Thánh Quân.

"Cuối cùng ngươi muốn dùng ta thế nào?" Langmuir nói: "Nhìn đi, ta đã khỏi hẳn rồi."

"Không được, Tako nói ngươi vẫn chưa khỏi."

"Ngươi luôn hù dọa ông ấy, ông ấy sợ chịu trách nhiệm nên tất nhiên nói không."

Cả hai ngươi một câu ta một câu hồi lâu, mùa đông ở vực sâu sắp tới, trong cung điện vắng vẻ vào ban đêm. Không giống kẻ thù, cũng không giống chủ nô, mà như bạn cũ nhiều năm, hoặc thậm chí là vợ chồng.

"Cũng được." Cuối cùng Hôn Diệu cũng thỏa hiệp: "Vậy ta phải bắt đầu trả thù ngươi. Ngươi cũng chỉ có thể gật đầu, không được phép phản kháng."

Langmuir chớp mắt.

Hôn Diệu chậm rãi đi vài bước, dường như đang lựa lời rồi nhanh chóng lên tiếng, gọi một tiếng trước: "Thánh Quân bệ hạ."

"... Thù hận của ma tộc và nhân loại kéo dài hai trăm năm, tro cốt của người chết đã chất thành núi. Ta nghĩ ngươi cũng biết, hiện tại hai tộc đã là mối quan hệ không chết không thôi."

Langmuir kinh ngạc ngước mắt lên, dường như y không ngờ Ma Vương vừa mở lời đã nhắc tới chủ đề lớn như vậy.

Thánh Quân không khỏi trở nên nghiêm túc, nhỏ giọng đáp: "Đúng."

"Nhưng thực ra." Ma Vương liếc nhìn y, chậm rãi nói: "Ma tộc và nhân loại, cũng không có lý do ngươi chết ta sống, ngươi có nghĩ vậy không?"

"Hai trăm năm trước, trên vùng đất Gasol ngày xưa, dân chúng hoàn toàn tự cung tự cấp. Giờ đây ma tộc xâm chiếm vùng đất của nhân loại là vì để sinh tồn, chứ không phải tham lam. Chỉ cần có thể mở ra kết giới trên đỉnh đầu vực sâu rồi nghĩ cách thanh lọc chướng khí, thì những ma tộc đang trên bờ vực tuyệt chủng có thể được cứu, nhân loại cũng không bao giờ bị ngọn lửa chiến tranh quấy nhiễu."

"Đây là mục đích đầu tiên khiến ta đưa ngươi xuống vực sâu. Thánh Quân bệ hạ, ta muốn nhờ ngươi mở kết giới Gasol cho ma tộc, cũng nghĩ cách thanh lọc chướng khí trên vùng đất này."

"Còn mục đích thứ hai chỉ là bổ sung, tùy theo tâm ý của ngươi. Cụ thể mà nói là mối quan hệ giữa hai tộc đã căng thẳng đến mức này, vì để xoa dịu hận thù, ta cảm thấy nên áp dụng một cách."

"Cho nên, khụ..."

Hôn Diệu thở ra một hơi, rồi lại chậm rãi hít vào một hơi, không hiểu sao lại trở nên căng thẳng: "Ngươi có thể gả cho ta, làm vương hậu của ta hay không? Đúng, cái này gọi là hòa thân —— ngươi có bằng lòng hòa thân cho ta hay không?"

Ổn rồi, sau khi nói xong một mạch, trái tim của Ma Vương đập nhanh, khóe môi cũng nhếch lên.

Langmuir sẽ vui chết mất. Mọi thứ đã được giải quyết xong xuôi, cả hai chỉ cần bỏ những những khúc mắc của bảy năm, từ nay chỉ có hạnh phúc, không có đau buồn.

—— đây chính là điều mà Hôn Diệu mong đợi.

Song ngay sau đó, cảm giác nguy hiểm đột nhiên ập tới.

Con ngươi Hôn Diệu co rụt lại, bản năng trỗi dậy từ trong núi thây biển máu gào rống.

Cả người hắn căng thẳng, ngọn lửa ma lực đã phừng lên trong móng vuốt, rồi lại đột ngột dừng lại —— vớ vẩn, làm sao hắn có thể ra tay với Langmuir!

Ầm!

Trước mắt Hôn Diệu quay cuồng, lúc hoàn hồn lại hắn đã bị đè trên mặt đất.

Bóng đêm bủa vây cung điện, Langmuir quỳ ngồi ở trước ngực hắn, đầu gối ấn vào cổ hắn, tay phải ngưng tụ thành hình một thanh kiếm vàng bằng pháp lực, tay trái hình thành pháp trận cách âm xung quanh.

"Ngươi gạt ta."

Ánh mắt của Thánh Quân trong trẻo lại lạnh lùng, nhỏ giọng ghé vào bên tai hắn: "Ngươi chẳng phải Ma Vương Hôn Diệu."

Hôn Diệu chợt lặng người!

Langmuir ép pháp lực của mình tới gần: "Cảm ơn ngươi mấy ngày nay đã chăm sóc cho ta, nhưng xin hãy nói cho ta biết, ngươi là ai, Ma Vương nguyên bản đã xảy ra chuyện gì?"

"Hắn hận ta." Thánh Quân nói rõ ràng từng chữ: "Làm sao có thể yêu thương tỉ mỉ, chăm chút cho ta đến từng chi tiết như thế."

"Hắn để ý tới vực sâu và tộc nhân của mình đến vậy, làm sao có thể tùy tiện giao kết giới cho quân vương nhân tộc."

Trong đôi mắt tím ấy rõ ràng xẹt qua sát ý, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ tênh: "... Hắn đối với ta rất quan trọng, vô cùng... vô cùng quan trọng, cho nên."

"Cho nên, nếu ngươi không thể giải thích, cũng không trả lại hắn cho ta, ta chỉ có thể cho rằng ngươi đã hại chết Ma Vương."

"Ta phải giết ngươi và báo thù cho Ma Vương."

Yên tĩnh, trong cung điện cực kỳ yên tĩnh. Vách trăng rọi vào từ ngoài cửa sổ, chiếu sáng chiếc ghế dài mới đặt làm mấy ngày trước.

Ah.

Hôn Diệu kinh ngạc ngửa mặt đối diện với Langmuir.

Hắn không biết cảm xúc đang sôi sục trong lòng mình lúc này là gì, nên gọi nó là gì.

Nhưng, vì sao... vì sao lại thành thế này.

Nước mắt xót xa lặng lẽ lấp đầy đôi mắt, Hôn Diệu muốn cười, rồi lại muốn khóc, thế là hắn nhếch khóe môi mà rơi nước mắt.

"... Langmuir." Hắn bi thương run giọng hỏi: "Chẳng lẽ, ngươi càng muốn "Ma Vương" ấy sao, vì sao chứ?"

Phải, tại sao? Hôn Diệu thầm cười khổ.

Hắn đã trở lại rồi.

Hắn bù đắp những hối tiếc.

Hắn không làm tổn thương Langmuir.

Không nghi ngờ, không thăm dò. Không có gì hết, không phải tốt lắm sao.

Thậm chí hắn không để Langmuir thấy cảnh mình thân mật với ma tộc khác. Trong quan niệm của nhân loại, lần này hắn vẫn còn trong trắng.

Thế nên Ma Vương gần như đã quên mất bản thân ngày xưa của mình, tựa như vứt đi một cục rác ôi thiu.

Hôn Diệu ấy xấu xa, ngu ngốc, bẩn thỉu, làm nhiều việc sai lầm. Nếu có thể biến mất thì tốt nhất, nhưng Langmuir của hắn.

Langmuir lại nói, Ma Vương ấy rất quan trọng, vô cùng quan trọng với ta.

Người mà ta muốn là Ma Vương ấy. Ngươi đã đưa hắn đi đâu? Trả lại cho ta.

Hôn Diệu cắn răng rơi nước mắt, giơ tay lên muốn nhẹ nhàng chạm vào mái tóc dài màu vàng sậm còn chưa phai màu, nhưng Langmuir lại lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào ta."

"Langmuir, em có biết." Hôn Diệu nhìn chăm chú y, gượng cười: "Nếu là Ma Vương thật sự ấy, em rơi vào trong tay hắn sẽ gặp phải chuyện gì không!?"

"Dù có chuyện gì xảy ra." Langmuir nhìn hắn từ trên cao: "Đó cũng là mối hận thù giữa hắn và ta, không đến lượt người khác can thiệp."

Trong tay Langmuir ngưng tụ pháp lực đâm xuống, vảy đen không chịu nổi áp lực mà nứt ra: "Ta chỉ cho ngươi một cơ hội cuối cùng để thú nhận."

Cảm giác đau đớn truyền đến, Hôn Diệu lại cười.

Trong tình huống này mà hắn còn cười được.

Vì hắn bỗng nghĩ đến, bản thân đã từng có một loại tâm lý kỳ quái lại vi diệu, ngón trông Langmuir tới giết hắn để báo thù.

Giờ thì hay, lần sống lại này, đúng là giấc mơ trở thành sự thật.

Mọi thứ nên tròn và không nên tròn đều đã trở nên tròn trọn vẹn.

"Được, nếu em đã nói vậy, ta liền thú nhận."

"Trước hết hãy nghe ta kể cho em nghe một câu chuyện đi."

Hôn Diệu nhắm mắt lại, lại như nói mê sảng: "Một câu chuyện yêu và hận kéo dài suốt mười bốn năm."

Tác giả có lời muốn nói

Thánh Quân dễ lừa, nhưng cũng không dễ lừa nha.

Mình rất thích câu nói "dù bạn có bị người xuyên việt chiếm hữu hay thậm chí chấp nhận ký ức, nhưng vẫn có người chỉ nhìn thoáng qua đã có thể biết ngay bạn không còn là chính mình thực sự nữa". Tuy rằng không phải xuyên qua mà là bản tôn sống lại, nhưng cũng có thể dùng thay thế bữa ăn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Ngoại Truyện - Nếu Sống Lại


Hôn Diệu chậm rãi kể lại, dường như kéo Langmuir vào một giấc ảo mộng ly kỳ.

Tương lai, quá khứ, khái niệm thời gian như một vòng xoáy cuốn lấy y vào trung tâm.

"Ma Vương giả" trước mặt dường như biết tất cả mọi thứ về y, bao gồm cả quá khứ y ở nhân gian, những điều mà y không có bằng chứng chứng minh đều được kể ra từng cái một.

Chẳng biết lúc nào, Langmuir đã rời khỏi người Hôn Diệu, pháp lực trong tay cũng tiêu tan.

Y như một thiếu niên đang nghe kể chuyện xưa, ngồi cạnh Ma Vương chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng có đôi điều nghi ngờ sẽ ngắt lời hỏi, Hôn Diệu sẽ kiên nhẫn giải đáp thắc mắc cho y.

"Nhưng, ngươi nói ngươi... yêu ta."

"Đúng, ta yêu em."

"Lúc đầu rõ ràng ngươi hận ta, tại sao lại yêu ta?"

"Thì ta cứ thế yêu em thôi."

"Ngươi của mười năm trước tỉnh lại, vậy Ma Vương nguyên bản đã đi đâu?"

"Ta không biết, ngay cả bản thân ta còn không biết làm thế nào mà ta lại tới được đây!"

"..."

"Có lẽ hắn đã chạy tới mười năm sau. Ha, vậy hắn nhất định sẽ sợ chết khiếp, hắn nhắm mắt lại mở mắt ra, kết giới Gasol đã không còn, hoàng cung đã thống trị vực sâu, Thánh Quân mà mình hằng mong nhớ đã kết hôn với hắn được ba năm, còn biến thành một Ma Vương khác!"

Nhất thời Langmuir khó có thể tiếp nhận, ngẩn ra nhìn Hôn Diệu.

Hôn Diệu sờ đầu y, vò rối mái tóc vàng xinh đẹp: "Không thể tin được? Không sao cả, em cứ chờ ta làm cho em xem."

Đêm nay vách trăng treo cao, ngoài cửa sổ rơi trận tuyết đầu mùa đầu tiên.

Langmuir rúc vào trong chăn ngủ không được, y lén nhìn Ma Vương bên cạnh, vô thức đếm số vảy dưới hàm của ma tộc.

Đảo ngược thời gian, tái sinh về quá khứ... Khi còn bé y đã từng nghe một số truyền thuyết về pháp tắc thời gian, nhưng điều này lại thực sự xảy ra.

Y không có đầu mối, lại nghĩ: Mình đã vào vực sâu đã rất nhiều ngày, Hôn Diệu rõ ràng nói thích mình, muốn mình làm vương hậu, nhưng cũng không hề mạo phạm. Ngay cả một chút đụng chạm quá giới hạn cũng không có, lễ phép đến nỗi không giống ma.

Langmuir trở mình, nghĩ thầm: Yêu đến tột cùng là gì, lại có sức mạnh to lớn đến nỗi có thể thuần hóa sói hoang thành chó trung thành, thuần hóa hổ dữ thành mèo nhà?

"Không ngủ được à?" Hôn Diệu đột nhiên mở mắt.

Langmuir đành phải thành thật nói: "Chuyện ngươi kể quá ly kỳ, tất nhiên ta ngủ không được."

Ma Vương vươn cánh tay về phía y: "Em tới đây."

Langmuir do dự xê xích lại gần, nhưng không có tiến vào lòng hắn như Hôn Diệu muốn.

Lúc này Hôn Diệu mới nhớ ra. Lúc này Thánh Quân vẫn còn sức đề kháng với việc da kề da, hệt như một vỏ sò nhỏ.

Hôn Diệu đứng dậy, nấu cho y một chén sữa dê nóng, lúc đưa qua thấp giọng nói: "Sức khỏe của em vừa mới tốt lên một chút, phải ngủ đủ giấc. Nghe lời, đêm nay đừng nghĩ tới chuyện đó."

Langmuir cụp mắt uống một ngụm, bình tĩnh lại rồi uống thêm một ngụm. Uống xong bát sữa dê, khóe môi còn có vệt trắng, y bèn liếm đi.

Hôn Diệu lấy khăn lau cho y: "Buồn ngủ chưa?"

Langmuir: "... Có hơi choáng váng, ngươi hạ thuốc à?"

Hôn Diệu: "Vớ vẩn, chỉ là thảo dược giúp ngủ ngon mà thôi, chính ta cũng dùng."

Langmuir bật cười. Y nhắm mắt lại nằm xuống, cảm giác Hôn Diệu đã xáp tới gần, Ma Vương nhẹ nhàng vỗ về, chậm rãi hát một khúc ca.

Đó là bài hát mà y đã nghe thấy trên vách kết giới vào bảy năm trước, nhưng giai điệu này nhẹ nhàng hơn nhiều. Hôn Diệu hát xong nửa bài, dừng lại, nói đây là giai điệu đã được Thánh Quân sửa lại vào tám năm sau, rồi hát nửa đoạn sau cùng.

Giọng nói trầm thấp bên tai giống như sóng biển, mà ý thức của Langmuir như con thuyền lắc lư, chậm rãi bị đẩy ra xa, chìm dần vào giấc ngủ say.

...

Ngày hôm sau lại là một ngày mới. Sau khi Hôn Diệu thẳng thắn thú nhận xong, thì tinh thần sảng khoái không ngừng quấn lấy Thánh Quân chọc cười. Đôi khi khi dễ người ta xong lại tự tay nấu đồ ăn ngon dỗ y, vẫy đuôi xin tha thứ.

Langmuir không biết nên cười hay nên khóc. Bảy năm mặc cảm tội lỗi đè nặng, nhưng bị Ma Vương đùa tới đùa lui, chọc chỗ này chỗ kia một chút, cảm giác áy náy và đau khổ còn chưa hình thành đã bị chọc thủng.

"Sao ngươi biết nấu ăn thế?"

"Ta vốn đã biết."

"Còn những món ăn có hương vị của nhân loại thì sao?"

Langmuir tò mò chọc bánh ngọt trước mắt. Nói thật, không thể nói là rất ngon, nhưng cũng không khó ăn. Có thể dùng nguyên liệu nghèo nàn của vực sâu làm đến trình độ này cũng không phải điều dễ dàng.

"Em dạy ta đó..."

"Lại gạt người, ta chưa bao giờ biết nấu ăn."

Hôn Diệu mỉm cười, nhưng luôn từ chối tiết lộ mình đã học như thế nào.

Ngày hôm nay, Ma Vương đã sớm xử lý xong việc trong và ngoài hoàng cung, mới giữa trưa liền trở lại cung điện. Khi ăn cơm trưa xong, hắn lại cầm một cuộn giấy da dê trải ra trước mặt Thánh Quân, rồi đặt lên hai cây bút.

Langmuir nhìn kỹ hơn thấy trên giấy viết bảy ký tự cổ từ "một" đến "bảy", dưới mỗi ký tự đều có một khoảng trắng.

Trong lòng y khẽ động, ngước mắt nhìn về phía Hôn Diệu. Ma Vương thản nhiên lắc bím tóc, cầm lấy bút đưa cho y: "Đến đây đi, chúng ta cũng nên bàn bạc bảy năm tiếp theo sẽ trải qua như thế nào."

Đối với Hôn Diệu mà nói, sống lại đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng là một điều đau đầu vì những khó khăn cuối cùng đã vượt qua lại biến mất chỉ sau một đêm.

Rút dây động rừng, kế tiếp đi như thế nào, vậy còn cần tỉ mỉ nghiên cứu thảo luận.

Langmuir thoáng do dự, không có nhận bút: "Xin lỗi, ta không hiểu lắm về vực sâu, không dám nói bậy. Ngươi cứ nói đi, ta nghe."

—— thôi rồi, bây giờ ngay cả đối tượng để "thảo luận chi tiết" cũng không còn. Nếu có việc gì đó không được sắp xếp ổn thỏa, nói sai Langmuir còn sẽ nghi ngờ hắn.

Hôn Diệu cười khổ, áp lực lúc này còn khá cao, nhưng hắn cũng chỉ có thể hít sâu một hơi, viết nét bút đầu tiên lên giấy.

Hắn bắt đầu kế hoạch cho tương lai bảy năm của họ mà không gây tổn hại và nghi ngờ lẫn nhau.

Năm thứ nhất, tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉnh đốn lại hoàng cung. Kiến ​​thức và công nghệ nhân loại do Langmuir mang lại đã được thử nghiệm kỹ lưỡng ở kiếp trước nên sớm được sử dụng.

Năm thứ hai, những bộ lạc làm loạn xung quanh, nên đánh thì đánh, nên thu phục thì thu phục. Lần này bên cạnh hắn còn có một Thánh Quân vẫn chưa mất pháp lực thì còn sợ cái gì?

Điều đáng lo ngại duy nhất là Langmuir nhất định sẽ sớm phát hiện ra vết thương cũ của hắn, nếu Thánh Quân nhìn chằm chằm không cho hắn ra trận, thì hắn có thể sẽ nhàm chán đến chết mất.

Trận mưa năm thứ ba vẫn khiến Hôn Diệu sợ hãi. Tốt nhất nên mở kết giới trước mùa mưa, để xua tan chướng khí, có thể cứu rất nhiều ma tộc.

Có ánh nắng thì có thể trồng trọt, không có nạn đói thì có thể truyền bá giáo hóa. Ma tộc sẽ hướng về ánh sáng sớm hơn.

Năm thứ tư, một khi kết giới được mở ra, nhất định sẽ có động tĩnh ở bên kia nhân gian. Ma Vương và Thánh Quân phải dắt tay nhau tới vương quốc một chuyến, mới có thể nghĩ cách hóa giải hận thù giữa hai tộc, thực sự dập tắt chiến tranh.

Sau đó là năm thứ năm, năm thứ sáu, năm thứ bảy... Những mong ước tốt đẹp đều được sắp xếp từng cái một, viết đầy giấy da dê.

Cuối cùng, Hôn Diệu cuộn nó thành cuộn giấy, cầm lên rồi gõ vào trán Langmuir một cái.

"Năm thứ bảy, em viết một đống nguyện vọng, cuối cùng còn cuộn thành một cuộn giấy thế này, làm ta tức chết."

Langmuir im lặng che chỗ bị đánh, không nói lời nào, sóng nước trong mắt chập chờn.

Hôn Diệu kéo tay y xuống, nhét cuộn giấy vào lòng tay y, vỗ nhẹ: "Cất kỹ, chờ ta làm cho em xem."

Tối nay, Langmuir lại ngủ không ngon giấc. Y có một giấc mơ rất dài, nửa đêm không ngừng khóc, một lần tỉnh dậy thì ôm chăn run rẩy.

Hôn Diệu tỉnh, ôm chặt lấy y, hôn lên mái tóc vàng óng của y, đột nhiên nghe thấy Langmuir nghẹn ngào nói: "Ngươi đừng gạt ta."

"Ta không gạt em."

"Nó hệt như giấc mơ vậy..."

Hôn Diệu thoáng dừng lại, áp trán vào sau gáy Langmuir, trầm giọng nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy, mình như đang mơ vậy."

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía vách trăng: "Mười năm nữa sẽ không còn vách trăng... Langmuir, em nói xem, mười năm sau em đang làm gì đây."

Cảm xúc Langmuir hơi ổn định lại, y ngắm vách trăng cùng Ma Vương.

Y bỗng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đang nhớ "ta" sao? Mà không phải ta này."

Hôn Diệu không có phủ nhận.

Trong những ngày đầu tiên sau khi trở về, quả thực lòng hắn tràn đầy vui mừng và áy náy, chỉ nghĩ đến việc chăm sóc tốt nhân loại của mình. Song theo từng ngày trôi qua, hắn lại thường nghĩ tới Langmuir mười năm sau, sau đó trong lòng hắn không thể kìm lại nỗi nhớ da diết và lo lắng khôn nguôi.

Bệ hạ không nhận được bất cứ đền bù hay trân trọng bảo vệ, cắn răng chịu đựng suốt bảy năm đêm đài ấy. Ma Vương tóc bạc mỉm cười ôm lấy hắn đòi hôn hắn, khi tâm trạng tốt còn chủ động quấn lấy hắn hợp hóa ấy... Trước khi tái sinh, cả hai còn đang ôm nhau ngủ trưa một cách ngọt ngào, nhưng hiện tại thì sao, chuyện gì đang xảy ra ở bên kia?

Langmuir do dự một lát, sau đó đặt tay lên chiếc sừng gãy của Ma Vương mà vuốt ve nhẹ nhàng.

"Ta có dự cảm, Ma Vương, ngươi còn có thể trở về."

Hôn Diệu nắm chặt cổ tay Langmuir, cảm nhận làn da mịn màng thuộc về nhân loại, xót xa nói: "Lỡ như ta trở về, thì em phải làm sao bây giờ."

"Bọn ta còn có con đường cần phải đi." Langmuir lắc đầu, nhỏ nhẹ đáp: "Mà ngươi đã đi xong con đường nên đi, cũng nên tận hưởng ánh nắng thuộc về hai người đi."

"Hơn nữa." Langmuir quay đầu lại nhìn cuộn giấy da nằm lặng lẽ trên nóc tủ gỗ cách đó không xa rồi mỉm cười: "Ngươi đã để lại cho bọn ta cái này, không phải sao?"

"Yên tâm đi, Hôn Diệu. Cho dù ngươi trở về, hắn trở về, những bi kịch mà ngươi kể cũng sẽ không xảy ra."

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ tốt hơn nhiều."

"Tuy rằng ngươi không phải Ma Vương của ta, nhưng, cảm ơn ngươi... vì đã đến bên cạnh ta."

=========

"Ngô Vương..."

"Ngô Vương..."

Trong giấc ngủ, một giọng nói quen thuộc đang gọi hắn.

Giọng nói đó ngày càng gần hơn. Hoặc là nói, hắn ngày càng gần giọng nói đó, tựa như một chiếc thuyền đi một chuyến dài cuối cùng cũng cập bến.

"—— Hôn Diệu!"

Hôn Diệu đột nhiên mở mắt, ngồi dậy thở dốc. Trước mắt sáng ngời, trong tầm nhìn mơ hồ của hắn, một bóng người màu trắng bạc đang nhào tới ôm hắn: "... Ngô Vương! Là chàng phải không? Chàng tỉnh chưa, có nhận ra em không?"

"Langmuir?"

Hôn Diệu xoa mặt một cái, tỉnh táo lại hoàn toàn.

Hắn lại nhìn xung quanh, phía dưới là một chiếc giường lớn gọn gàng, phủ chăn lông thú, ánh nắng chiếu vào, những đồ trang trí bằng xương và mấy chậu hoa nhỏ trên bậu cửa sổ phản chiếu màu sắc tươi sáng, cách bày biện đồ đạc này rõ ràng là cung điện của họ mười năm sau.

Hắn, trở về.. rồi?

Lúc đi không hiểu ra sao, lúc về cũng không hiểu ra sao.

"Em xin lỗi, xin lỗi đều là lỗi của em!" Langmuir lo sốt vó: "Chàng không sao chứ, có chỗ nào khó chịu hay không? Có cảm thấy chóng mặt hay không? Ký ức vẫn còn rõ ràng chứ?"

Hôn Diệu theo bản năng ôm Langmuir vào lòng trước: "Ta không sao, em đừng có gấp. Mà làm sao vậy..."

Langmuir thở dài, ủ rũ như đứa trẻ lỡ tay làm vỡ thứ quý giá, nhỏ giọng thừa nhận lỗi lầm của mình.

Hóa ra mấy ngày nay Thánh Quân không có việc gì làm, lén dùng ma lực nghiên cứu pháp tắc thời gian. Bởi vì do nghiên cứu kết giới Gasol, mà pháp tắc không gian đã bị y khống chế khá thành thạo, lần này chỉ tự suy nghĩ chơi thôi, cũng không có ý báo cho Hôn Diệu biết.

Vào một buổi chiều bình thường nào đó, Langmuir tỉnh dậy trước, nhưng cái ôm của Hôn Diệu làm y cảm thấy rất thoải mái, lười đứng dậy nên chỉ nằm yên tại chỗ, nhắm mắt suy nghĩ về pháp tắc thần bí ảo diệu ấy.

Không ngờ ma lực trong cơ thể đột nhiên mất khống chế, đảo ngược linh hồn của Hôn Diệu hiện tại trở thành Hôn Diệu mười năm trước...

Hôn Diệu nghe xong lời này cũng kinh ngạc: "Langmuir, ta nghĩ em sắp thành thần rồi."

Langmuir lại lo lắng không thôi: "Ngô Vương đừng giễu em, em sắp sợ chết khiếp rồi..."

"Em có gì mà phải sợ... ngoan, đứng yên cho ta xem một chút." Hôn Diệu cởi đồ của Langmuir, tỉ mỉ mà kiểm tra: "Mấy ngày nay ta có khi dễ em không?"

"Đừng nói nữa, chàng bị em tra tấn đủ điều." Langmuir cười khổ.

"Như thế nào?"

"Ngày đầu tiên, chàng còn đang giương nanh múa vuốt, ai ngờ Lưu Sa đi vào, bảo chàng một câu "vương hậu lại gây sự với Ngô Vương, coi chừng bị nhốt lại nha", rồi mặt chàng thộn ra cả buổi, không nói được lời nào."

... Thê thảm thật, Hôn Diệu im lặng.

Tuy rằng hắn đã ngầm đồng ý để Lưu Sa gọi mình là vương hậu, nhưng đối với Ma Vương mười năm trước... Chậc, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Song Hôn Diệu lại nghĩ tới bộ dáng suy yếu của Langmuir mà mình trông thấy khi sống lại bèn cười gằn: "Không sao, vì hắn xứng đáng."

Langmuir còn đang lo lắng, Hôn Diệu đã bắt y tới như con thỏ: "Đừng suy nghĩ nhiều, tại sao mười năm trước hay mười năm sau em đều giống nhau vậy..."

Thánh Quân hừ một tiếng đã bị đẩy ngã trên giường, mái tóc dài màu xám bạc trải ra, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Hôn Diệu quấn lấy y bằng đuôi, xoắn mạnh rồi bắt đầu cởi áo bào của y.

"Chàng định làm gì?" Langmuir bất đắc dĩ, nhưng cũng không từ chối, mà buồn cười đá Ma Vương bằng mũi chân: "Chàng ở bên đó nhiều ngày như vậy không chạm vào ta, nên thèm rồi đúng không?"

"Nói thừa, hồi đó em như vậy, sao ta có thể ra tay được."

Hôn Diệu hôn y một cái, thỏa mãn ngửi mùi nắng từ mái tóc bạc của Thánh Quân: "Ngoan, ôm ta một cái, tối nay ta sẽ nướng bánh ngọt hoa hồng cho em."

=========

Khi đoạn kết diễn ra ở một thời gian và không gian khác, vực sâu của mười năm trước vẫn còn tối tăm.

Ma Vương tóc đen và Thánh Quân tóc vàng ngồi cạnh nhau trước cửa sổ, mặc cho vách trăng bao phủ họ trong ánh sáng dịu nhẹ, cả hai im lặng hồi lâu.

Một lúc lâu sau, Langmuir quay đầu, nhẹ giọng mở lời: "Ma Vương, ngươi có thấy... ánh nắng và hoa tươi trông như thế nào không?"

Hơi thở của Hôn Diệu rối loạn, vẻ mặt lạnh lùng và cứng rắn mà hắn cố duy trì chợt rạn nứt.

Hắn cáu kỉnh vẩy đuôi, buồn bực đáp lại: "Hừ."

Langmuir đưa cuộn giấy qua: "Cái này... là do ngươi để lại."

Hôn Diệu cũng không thèm nhìn, với tay nắm chặt lấy. Một lúc lâu sau, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Nhìn ngươi tóc vàng thuận mắt hơn nhiều."

Langmuir ngớ người: "Cái gì?"

"Ý ta là." Ma Vương đột nhiên đứng dậy rồi nở một cười tàn nhẫn, lộ ra răng nanh trắng muốt: "Đừng tưởng rằng ngươi có thể lừa dối lòng tin của ta bằng cách tạo ra ảo cảnh ly kỳ ấy. Tương lai còn dài, Thánh Quân, chúng ta sẽ thấy ——"

Langmuir lại cười.

Y gật đầu, đôi mắt trong veo như nước.

Vực sâu vẫn tối tăm như cũ, mà mặt trời vô hình cũng đã từ từ dâng lên ——

Soi sáng một tương lai mới của đôi ta.

Tác giả có lời muốn nói:

Lần này mình thực sự đã viết xong rồi, dù Ma Vương hay Thánh Quân đến từ không gian và thời gian khác, thứ đến với họ đều là ánh sáng và hạnh phúc bất tận.

Kết thúc rồi chờ mọi người chấm điểm, mình thực sự muốn năm sao!! Cuối cùng như thông lệ, thả tim một cái, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình suốt chặng đường này ~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom