Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ăn Nhầm Kẹo Được Trúc Mã Cứu

Ăn Nhầm Kẹo Được Trúc Mã Cứu

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
916,205
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Ăn Nhầm Kẹo Được Trúc Mã Cứu

Ăn Nhầm Kẹo Được Trúc Mã Cứu
Tác giả: Tham Cá Đầu Tổng Một Sự Ba
Tình trạng: Đã hoàn thành




Nếu không phải coi nhầm thứ thuốc không thể miêu tả trong phòng Lý Tư Lạc thành kẹo, Cảnh Toàn Tử cũng không biết lúc nào cô mới chọc thủng lớp quan hệ “bạn bè” với người mình thích.

Cũng không biết bao giờ cô mới phát hiện, Lý Tư Lạc cũng thích mình.

Càng không biết, lúc nào cô mới có thể hưởng thụ niềm vui sướng này cùng Lý Tư Lạc.

Tóm lại, một khi đã chọc thủng rồi thì không có nếu như nữa.

Lý Tư Lạc đã không nhanh không chậm hoàn thành hết những suy nghĩ khó tả lung tung của cô trước đó.



Sau này, cuối cùng Cảnh Toàn Tử mới nhớ ra viên thuốc xuất hiện trong phòng ngủ của anh, cắn môi ép cung anh.

Lý Tư Lạc bất đắc dĩ kéo cô vào ngực, cười khẽ rồi đáp, “Cuối cùng cũng hỏi à.”

Thật ra rất đơn giản, thuốc kia nam hay nữ đều dùng được, thằng bạn xấu xa của anh đã tặng nó bonus thêm một cái cốc thủ dâm thôi.

Hiệu quả gần như là trợ hứng, cho nên mới chơi được một lúc đã không còn công hiệu nữa rồi.

Cảnh Toàn Tử “hừ” một tiếng, vòng tay qua cổ anh, ghé sát lại gần ngửi mấy cái, đột nhiên phát hiện eo bị giữ chặt.

Ngay sau đó là hơi thở ấm áp phả gần, trong lòng cô hiểu rõ nhưng lại cúi đầu làm bộ không biết gì hết.

Mãi cho tới khi Lý Tư Lạc cười khẽ dỗ dành, “Chúng ta không cần đồ trợ hứng nào cả.”

Anh, và em, là được.

Lúc này Cảnh Toàn Tử mới vui vẻ trở lại, cam tâm tình nguyện để anh ném lên giường.
 
Chương 1: Ăn nhầm kẹo (1)


Edit: Lúi
Beta: Khang Vy
Cảnh Toàn Tử có một bí mật.
Cô có người mình thích thầm. Là hàng xóm lầu trên cùng tiểu khu và đồng thời cũng là người đã lớn lên cùng cô từ nhỏ.
Thanh mai trúc mã là như thế này, đúng chứ?
Cảnh Toàn Tử cũng không nhớ bắt đầu từ khi nào đã thích anh, cô chỉ biết khi vừa nhìn thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc đang bận bịu ở nhà bếp thì tim cô đập rộn như có chú nai con chạy loạn, tiếng tim đập to như thế làm cô sợ bị phát hiện mình có tình cảm với anh.
Tình cảm đã rõ ràng như vậy nhưng Cảnh Toàn Tử không dám thổ lộ.
Từ nhỏ họ đã lớn lên cùng nhau, cha mẹ hai bên là bạn bè qua lại thân thiết, mối quan hệ tốt đẹp khiến cô sợ rằng, một khi nói ra tình cảm của mình, cả hai sẽ không thể làm bạn được nữa.
"Uống thuốc đi."
Đang ngồi ngây ngốc thì tiếng nói quen thuộc vang lên.
Cảnh Toàn Tử ngẩng đầu đã thấy Lý Tư Lạc đứng trước mặt mình, chân mày hơi nhíu lại, đôi mắt đen nhánh không cảm xúc.
Lý Tư Lạc rất đẹp trai.
Tóc đen, môi mỏng, chân mày nghiêm nghị, mũi cao thẳng, toàn là những yếu tố mà con gái thích.
Rất đẹp.
Nhưng cũng rất lạnh lùng.
Ánh mắt Cảnh Toàn Tử bất giác dời xuống phần cổ của anh.
Ở trên đó, có một nốt ruồi nhỏ bằng hạt mè.
Lúc còn nhỏ, cô thường trêu anh rằng có muốn đi xóa nốt ruồi đó không?
Sau này lớn lên, càng nhìn cô càng thấy nó gợi cảm.
"Sao lại ngẩn người rồi?"
Lý Tư Lạc đặt chén sứ vào tay cô.
"Lúc nãy cậu nói thuốc quá nóng, bây giờ nguội bớt rồi sao còn không uống, muốn tớ đút cho cậu uống sao?"
Cảnh Toàn Tử hừ nhẹ một tiếng: "Cậu xấu tính quá đó."
Lý Tư Lạc: "Đi ra ngoài để bản thân dính mưa, cậu còn không chịu uống sao, hửm?"
Anh đang không vui đâu đó!
"Đừng nghịch nữa." Anh ngồi dậy, tay đút vào túi quần, gương mặt lạnh nhạt nói tiếp.
"Tớ đi tắm đã, chờ lúc tớ tắm xong rồi mà cậu vẫn chưa uống thuốc xong thì cậu coi chừng tớ đấy."
Cảnh Toàn Tử "ừm ừm" hai tiếng rồi nhìn anh đi vào nhà tắm, lúc này mặt mày ủ rũ thở dài.
Đây là căn chung cư của Lý Tư Lạc, khi họ vừa lên đại học, ba anh đã mua nó để tiện cho cuộc sống của anh, cũng nhờ đó mà cô được hưởng ké một chút, lúc nhàm chán thì đến tìm anh chơi, lâu lâu còn ngủ lại qua đêm ở trên sô pha.
Tuy rằng lúc đấy mặt anh đen như đít nồi, không biết vì không thích cô ở lại, hay không thích cô ngủ trên sô pha, nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng không nói gì.
Dĩ nhiên là cô thấy vế trước có vẻ đúng hơn.
Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Cảnh Toàn Tử nhăn mặt một hơi uống hết chén thuốc đen ngòm, còn chưa kịp nuốt hết, vị đắng đã tràn đầy khoang miệng, khó uống muốn chết!!
"Á..."
Chén sứ bị đặt mạnh xuống bàn trà, vang lên một tiếng, Cảnh Toàn Tử bỗng đứng phắt dậy từ trên sô pha, lại nhớ Lý Tư Lạc hay để kẹo trong phòng ngủ, không nghĩ quá nhiều, cô lập tức đẩy cửa phòng anh ra, chạy thẳng tới mép giường.
Tủ đầu giường sạch sẽ chỉ có một cái gạt tàn bằng pha lê ở trên, trong đó còn có chút tàn thuốc.
Cô không nghĩ nhiều, lập tức kéo ngăn tủ đầu giường ra.
Đập vào mắt cô là một chai nhỏ trong suốt có vài viên nhỏ nhỏ màu hồng.
Cô nhìn lướt qua bao bì, thấy có ghi "vị ngọt" thì vội mở ra cho vào miệng.
Nhưng cô không biết rằng...
 
Chương 2: Ăn nhầm kẹo (2)


Edit: Lúi
Beta: Khang Vy
Lý Tư Lạc đang tắm, mái tóc đen hơi lộn xộn còn ướt, thỉnh thoảng có vài giọt nước theo mái tóc chảy dài xuống, biến mất ở chỗ tay áo ngắn màu trắng.
Trong phòng khách không còn bóng dáng của cô gái nhỏ nữa, trên bàn là chén sứ được đặt gần mép bàn, bên trong vẫn còn một ít nước màu nâu đục.
Rất ít khi Cảnh Toàn Tử không dọn dẹp, bỏ của chạy lấy người như hôm nay.
Anh hơi nhíu mày, muốn mang chén vào bếp rửa lại nghe có tiếng kêu không bình thường phát ra từ phòng ngủ của mình.
Động tác của anh chậm một nhịp, sau đó nhanh chóng xoay người bước nhanh về phía phòng mình.
Cửa phòng được khép hờ, anh đưa tay đẩy nhẹ một cái đã nhìn thấy hết mọi thứ bên trong.
Cô gái nhỏ của anh đang ngồi bệt dưới sàn nhà, lưng tựa vào giường, cả người phiếm hồng run rẩy, đôi mắt hạnh nhíu chặt, khoé mắt còn vương nước mắt, hàm răng trắng tinh cắn chặt vào đôi môi hồng hào.
Lý Tư Lạc hốt hoảng vội chạy nhanh đến gần cô, giơ tay nắm lấy cằm cô, dùng sức tách môi cô ra: "Toàn Tử?"
Cảnh Toàn Tử khó chịu muốn chết. Truyện Mỹ Thực
Cô giãy giụa mở mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, cô cảm thấy cơ thể như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, giống như núi lửa bị vùi sâu dưới lòng biển chuẩn bị phun trào.
"Ưm... tớ khó chịu lắm, Tư Lạc."
Cảnh Toàn Tử mở miệng nói chuyện nhưng tiếng có tiếng không, giọng nói mang theo chút nức nở, cô duỗi tay kéo cổ áo mình xuống.
Lý Tư Lạc không kịp phòng bị, trong chớp mắt đã thấy cô kéo cổ áo ra, nửa phần ngực tròn trịa trắng như tuyết đã bị lộ ra ngoài.
Đang là mùa hè, cô gái nhỏ luôn ăn mặc quần áo rộng thùng thình, do đó, da thịt trắng tuyết của cô cũng bị lộ ra hết.
"Cậu..."
Lý Tư Lạc hoảng loạn giữ chặt cổ tay cô, cố gắng kìm nén chuyển mắt sang phải, đập vào mắt anh là cái chai đã bị mở nắp đang nằm trên bàn, một vài viên thuốc còn lăn ra, hầu kết của anh không ngừng chuyển động.
"Mẹ nó."
Anh không khống chế được mình nữa, chửi nhỏ một tiếng.
Cảnh Toàn Tử vẫn rất khó chịu, cô đưa tay vòng lấy cổ anh, giúp bản thân mình sát lại lồng ngực anh, bộ ngực to tròn mềm mại đè lên cánh tay anh.
"Giúp tớ với..."
"Cậu ăn..."
Giọng của Lý Tư Lạc thấp đi, nhưng bây giờ Cảnh Toàn Tử chỉ muốn cọ vào người anh nên trả lời.
"Đúng đúng, tớ chỉ ăn có hai viên kẹo thôi!"
"Mẹ nó, đó là..."
Con ngươi của anh tối sầm, cắn chặt răng, tay kéo cô ra, sau đó nhéo cằm cô rồi nuốt hết tiếng nức nở của cô gái nhỏ.
Tim Cảnh Toàn Tử đập như sấm, cằm bị niết nhắc nhở cô tình cảnh lúc này.
"Vậy... cậu muốn tớ đi!" Cô nhắm mắt lại rồi bất chấp nói một câu.
Cô gái nhỏ thầm nghĩ.
Có thể bản thân giao cho người mình thích, đúng là quá tốt.
 
Chương 3: Ngón tay (H)


Edit: Lúii
Beta: Khang Vy
Đậu xanh rau má thật mà!
Lý Tư Lạc tức đến bật cười.
Anh nhắm mắt.
Là ai cũng sẽ không nhịn nổi.
Không phải là kiểu có con gái đứa đến trước mặt mình nên không kiềm chế được, mà là anh thật sự không cầm lòng được đối với người con gái mình thích.
Cô gái nhỏ trước mặt này, là người mà anh thích.
Cảnh tượng này khiến anh thật sự không chịu nổi.
"Cậu có biết cậu đang nói cái gì không hả?"
Giọng Lý Tư Lạc khàn khàn, ghé sát lại mặt cô rồi cố tình đụng vào nó, bàn tay nóng bỏng chui vào trong quần áo của cô rồi dán chặt bên hông khiến cả người Cảnh Toàn Tử run lên.
Cảnh Toàn Tử nghẹn ngào: "Tớ biết tớ biết... Cầu xin cậu, giúp... giúp tớ, hức..."
Con mẹ nó!
Lý Tư Lạc không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngậm lấy môi cô, đầu ngón tay chạm vào áo lót của cô.
Anh dùng sức đẩy nó lên, ngay lập tức, bộ ngực tròn trịa nẩy lên chạm vào tay anh.
Ngay cả khi còn nhỏ, dì cho anh mấy món đồ chơi mềm mại cũng không sánh bằng cặp ngực của cô, ngực cô non mềm làm anh xoa nắn yêu thích không muốn buông tay.
"Hah..."
Cảnh Toàn Tử hơi khó chịu, nhưng cũng có chút sung sướng, từng đợt từng đợt nhè nhẹ quấn quýt cô.
"Ngoan."
Lý Tư Lạc hôn môi cô, đầu ngón tay mân mê đầu ngực cô, lắng nghe âm thanh kìm nén rên khẽ của Cảnh Toàn Tử, cảm nhận được hạt đậu càng ngày càng cứng.
Công thành đoạt đất, Lý Tư Lạc di chuyển đầu ngón tay, sau đó buông môi cô gái nhỏ ra, đưa mắt nhìn về phía quần bò, định cởi bỏ nó.
"Tư Lạc..." Cả người Cảnh Toàn Tử khẽ run.
"Tớ đang giúp cậu đó."
Giọng Lý Tư Lạc trầm thấp, ngước nhìn cô gái với gương mặt phiếm hồng, đôi mắt thẹn thùng nhắm chặt, lồng ngực anh rung lên một cái rồi tiếp tục hôn cô, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng nhấm nháp.
Đầu ngón tay chạm vào quần lót của cô, sau đó đi sâu vào, tiếp xúc với da thịt Cảnh Toàn Tử.
Cô ướt rồi.
Trên đầu ngón tay là chất lòng trơn trượt, ngón tay chạm vào miệng lỗ, anh cảm nhận được lỗ nhỏ co lại vì vật thể lạ nóng ấm, nó siết lại như ngậm lấy ngón tay anh, giây tiếp theo, một dòng chất lỏng đã chảy xuống bàn tay Lý Tư Lạc.
Đm.
Lý Tư Lạc thầm mắng.
"Ư ưm... Lý Tư Lạc..."
Anh nhắm mắt, sờ vào viên đậu nhỏ phía trước rồi khẽ ấn vào.
"Á..."
Cuối cùng cô gái nhỏ không nhịn được nữa, phát ra âm thanh rên rỉ.
Tìm được rồi!
Đáy lòng Lý Tư Lạc khẽ thả lỏng, đầu ngón tay như có như không ấn liên tục vào viên đậu nhỏ khiến cô run lên, không kìm được tiếng rên lớn hơn.
Với anh mà nói, đây cũng là tra tấn.
Rất nhanh, Cảnh Toàn Tử đã mở rộng hai chân, ngón chân đặt trên sàn nhà hơi co lại, đạt cao trào dưới động tác của anh.
Phát tiết xong thì đương nhiên thoải mái hơn rồi. 
Cảnh Toàn Tử thở khẽ, mặt cô phiếm hồng, đôi mắt đầy nước.
Cô nghiêng mặt, sắc mặt nặng nề hỏi Lý Tư Lạc.
"Tại sao cậu không làm tớ?"
 
Chương 4: Nói ra


Edit: Lúii
Beta: Khang Vy
Mẹ nó.
Đây là tiếng người à?
Lý Tư Lạc tức đến bật cười.
Đầu ngón tay anh vẫn còn đầy chất lỏng của cô, anh muốn cô nhìn cho rõ, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh bôi hết chất dịch lên quần áo cô.
Cảnh Toàn Tử sửng sốt.
Anh ghét cô đến vậy sao?
Cho nên đây là lời từ chối ư?
Anh giúp cô là do xuất phát từ lòng tốt, là bạn bè nên anh mới giúp cô.
Nhưng sao trong phòng ngủ của anh sao lại có loại thuốc này chứ?
Có phải anh đã thích ai rồi không?
Vì có người mình thích rồi cho nên mới mua thứ này để thử với người đó.
Càng nghĩ, Cảnh Toàn Tử lại càng sợ hãi.
Toang hết rồi, không phải sao? Dù cô không thổ lộ, nhưng lại nói câu đó trước mặt anh...
Bọn họ sẽ không thể làm bạn nữa ư?
Mọi thứ trước mắt bỗng nhòa đi, cảm xúc bi thương đau khổ không kiềm chế được mà bộc phát, nước mắt cô từ từ chảy xuống.
Lý Tư Lạc vừa cúi đầu để bình tĩnh, lại chợt nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của cô gái nhỏ, mắt và tay anh đồng thời duỗi tới trước mặt cô, chạm vào một mảnh ướt át.
"Cậu... cậu khóc cái gì??"
Giọng Lý Tư Lạc hơi run, bản thân mình còn chưa kịp bình tĩnh, cô gái nhỏ lại khóc rồi. KHÔ?G Q?Ả?G CÁO, đọc ????ệ? ?ại ~ T??m ????ệ?.?? ~
Con gái là thế, càng an ủi càng khóc.
Cảnh Toàn Tử nức nở: "Xin... xin lỗi cậu, Lý Tư Lạc."
"Có phải chúng ta không thể làm bạn nữa đúng không?"
Thời gian như dừng lại.
Lý Tư Lạc ngẩng đầu, nhìn cô gái nhỏ đang khóc, sắc mặt anh trở nên nặng nề.
Cảnh Toàn Tử khóc lóc nói: "Nếu cậu có người mình thích thì cứ quang minh chính đại theo đuổi, được không? Cậu tốt như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý mà."
"..."
"Chuyện hôm nay... chúng ta... chúng ta cứ quên hết đi, tớ... tớ sẽ không nói với ai hết... tớ và cậu không có làm gì hết."
"..."
"Huhu, xin lỗi Lý Tư Lạc... tớ sẽ không tìm cậu nữa."
Cảnh Toàn Tử nức nở đau khổ nói.
Cô cảm thấy, nếu đã không có được thì chi bằng dứt khoát chết tâm đi, như vậy là tốt nhất.
Lý Tư Lạc thì sao?
Lý Tư Lạc chưa từng biết, cô lại có thể nói ra những lời này, đúng là làm người nghe tổn thương mà.
Anh tự giải thích từng câu từng chữ của cô rồi bật cười.
Anh đưa tay nắm chặt cổ tay nhỏ của cô, xoay người đè cô xuống dưới thân, tay khác nắm chặt cằm cô, dùng sức gặm lấy môi cô.
"Cảnh Toàn Tử."
"... Hả?"
"Không nói ra thì hai chúng ta đều câm cả đó."
"..."
Cảnh Toàn Tử bị động tiếp nhận nụ hôn của anh, phía dưới cảm nhận được cây gậy nóng bỏng cứng rắn cọ vào người cô.
Lý Tư Lạc cười khẽ một tiếng, buông môi cô ra, nhẹ nhàng cắn vành tai cô, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
"Nếu cậu đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn luôn."
"Đúng lúc cho cậu một đáp án chính xác."
"..."
"Không hiểu à? Ý tớ là."
"Tớ cũng thích cậu."
 
Chương 5: Làm dịu giúp anh


Edit: Lúii
Beta: Khang Vy
Anh rất thích những lời Cảnh Toàn Tử nói, nó cứ như chiếc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống vậy.
Cô vẫn còn ngây người "a" lên một tiếng.
"A cái gì, hửm." Hầu kết Lý Tư Lạc khẽ động, tiếng cười trầm thấp vang lên, anh ngậm lấy vành tai cô, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên côn th*t, chậm rãi dụ dỗ.
"Giúp tớ một chút... được không?"
Lỗ tai Cảnh Toàn Tử nhạy cảm, cô hơi tránh môi của anh, lại bị anh nhích theo cắn một cái, vành tai lập tức cảm thấy ướt ướt.
Lỗ tai ướt dầm dề rồi.
Cảnh Toàn Tử đỏ mặt, cảm xúc phía dưới quá chân thật, cây gậy nóng bỏng cứng rắn và cái kích cỡ đáng sợ kia, lòng bàn tay cô cảm thấy dính dính.
Cô cụp mắt nhìn lướt qua, làn da trắng nõn của cô đối lập với màu của côn th*t.
Lý Tư Lạc chôn đầu ở trên vai cô, dùng tay bao bọc lấy tay cô rồi chậm rãi di chuyển, anh rên rỉ hừ hai tiếng, mẹ nó, thật sự muốn mạng của anh mà.
"Gọi tên tớ đi." Hai tai anh cũng đỏ bừng, giọng nói nhanh hơn, anh sợ để lộ dục vọng của mình sẽ dọa cô chạy mất.
Phòng Lý Tư Lạc rất tối, chỉ có chút ánh sáng từ đèn ngủ đầu giường, tuy thế, họ vẫn thấy rõ được đối phương, tim cô gái nhỏ đập loạn lên như sắp nổ tung.
Cả người anh nóng bừng, hơi thở ấm phả vào vai cô, làm cô tê dại.
Khoảng cách gần như thế, họ có thể cảm nhận được hơi thở cả hai đang hòa quyện lại.
Cảnh Toàn Tử nuốt nước miếng, nhẹ giọng: "... Tại sao, không làm chuyện đó với tớ?"
Nếu làm tình, họ sẽ thoải mái hơn, anh sẽ bớt khó chịu hơn.
Động tác Lý Tư Lạc hơi dừng lại, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cô, anh không biết nên cười cô ngốc hay không đây.
"Cậu thích tớ thật sao?"
Miệng nói nhưng tay vẫn tiếp tục không dừng lại.
Cảnh Toàn Tử nhắm mắt không dám nhìn, gật đầu.
"Cậu... cậu nhanh lên một chút!"
"Lần sau, lần sau cậu không có cơ hội chạy đâu."
Bên tai cô truyền đến tiếng nói quen thuộc, ngay sau đó môi lại bị anh chiếm lấy. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Đối phương nhanh nhẹn cạy miệng cô ra, lưỡi đảo quanh khoang miệng cô.
Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, cô không thể làm gì ngoài bị động thừa nhận nụ hôn bá đạo của Lý Tư Lạc.
Cường thế, bá đạo, chiếm hữu tuyệt đối.
Cô không biết rằng, anh vẫn còn che giấu dụng vọng với cô.
Có lẽ, sau này cô sẽ hiểu rõ nó.
Lý Tư Lạc nắm tay cô kéo nhẹ về phía mình, không cho cô từ chối, từng chút từng chút chiếm lấy cô không lưu tình.
"Lúc nãy thoải mái không?"
Lòng bàn tay cô ươn ướt, thân mật dán lên cây gậy của anh, cọ xát, tê dại, nóng bỏng.
Động tác của anh không theo quy luật, càng lúc càng mạnh, bên trên cũng mạnh mẽ hôn cô, động tác vội vàng như sợ cô vụt mất vậy.
hoa huy*t ướt át phun ra chút dịch.
"..."
Lý Tư Lạc khàn khàn: "Nói chuyện đi."
Anh nhẹ nhàng bóp cổ cô, chỉ nghe thấy tiếng nói nhỏ phát ra từ môi khi cả hai đang triền miên.
"Ưm, Lý Tư Lạc, cậu phiền quá đó."
"Tớ rất thích cậu..."
Chớp mắt một cái, đầu óc Lý Tư Lạc trống rỗng.
Lòng bàn tay, quần áo của cô đều bị tinh dịch của anh bắn lên.
 
Chương 6: Vì sao không ôm cô ngủ?


Edit: Lúii
Beta: Khang Vy
Đây là lần đầu tiên... không phải lần đầu tiên ngủ trên giường anh, mà là lần đầu tiên ngủ cùng anh trên một chiếc giường.
Tuy rằng lúc trước thỉnh thoảng cô sẽ ngủ trên giường của anh, nhưng cũng có lúc cô ngủ quên ở phòng khách, khi tỉnh dậy được bọc trong chăn ấm nằm trên giường anh.
Lý Tư Lạc nhắm mắt nằm bên cạnh cô, lấy chăn cuốn cô thành một cái gỏi cuốn, còn anh thì đắp một chiếc khăn khác.
"Ngủ đi." Anh nói.
Trong bóng tối, Cảnh Toàn Tử chớp chớp mắt.
Lúc, lúc tắm cho cô, anh còn... còn không nhịn được mà dùng tay một lần nữa mà? Sao bây giờ lại! lạnh! nhạt! thế!
Cô cắn chặt răng.
Điều đêm nay trải qua quá hoang đường, Lý Tư Lạc lại giống như tiện tay giúp đỡ, cứ như là bình thường làm bài tập giúp cô vậy.
Cô bắt đầu suy nghĩ miên man, tay nắm chặt chăn, đầu óc cứ lâng lâng.
Một lúc sau, cô nhẹ nhàng mở miệng mang theo chút nức nở: "Lý Tư Lạc"
"Hửm?"
Ngoài ý muốn, anh trả lời rất nhanh làm cô ngơ ngác vài giây.
Có lẽ là nhận ra cảm xúc của cô, người bên cạnh nhanh nhanh chóng chóng ngồi dậy, hình như còn lật chăn trên người ra, duỗi tay "tách" một cái bật đèn trong phòng.
Chỉ trong giây lát, đèn trên trần nhà sáng bừng xua đuổi bóng tối trong từng góc.
Ánh sáng đột ngột đâm vào mắt cô, khiến cô khó chịu nhắm chặt mắt.
"Tắt đèn đi!"
Giây tiếp theo cô cảm thấy đôi mắt có thứ gì ấm đặt lên.
Cô thử mở mắt, lông mi như chiếc quạt nhỏ lướt nhẹ qua lòng bàn tay anh, làm cho tim anh ngứa theo
"Khóc cái gì?"
Giọng Lý Tư Lạc hơi khàn.
"Không có..."
Cảnh Toàn Tử hơi chột dạ.
Trước mắt là một mảnh màu đỏ sậm, đôi mắt Cảnh Toàn Tử híp lại, cảm giác bàn tay dần dần buông ra, ánh sáng bắt đầu len vào.
Đợi cho đôi mắt cô từ từ thích ứng ánh sáng, anh mới buông ra. Kiếm Hiệp Hay
Tay anh chống lên, nửa người nằm trên giường chắn ánh sáng cho cô, sau khi chắc chắn cô thích ứng được mới ngồi thẳng dậy, tay duỗi đến tủ đầu giường, kéo ngăn tủ ra.
Anh lấy một hộp thuốc ra rồi ném lên đầu giường.
Cũng không đụng đến nó nữa.
Cảnh Toàn Tử ngước mắt nhìn anh, gương mặt góc cạnh, anh hơi mím môi, không có cảm xúc gì.
Cô đã quen anh 20 năm rồi, biết rõ anh là người lạnh lùng lãnh đạm từ lâu, trong lúc nhất thời, cô không đoán được tâm trạng của anh lúc này.
"Cậu không vui sao Lý Tư Lạc?" Cảnh Toàn Tử nắm chặt chăn.
Lý Tư Lạc quay đầu nhìn cô: "Muốn hút thuốc."
Cảnh Toàn Tử nói: "Không được, cậu mà hút là tớ mách mẹ cậu đấy!"
"..."
"..."
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Lý Tư Lạc than nhẹ: " Tại sao cậu lại không vui?"
Anh biết cô không chịu ngủ vì đang không vui.
Cảnh Toàn Tử xấu hổ, trốn tránh ánh mắt của anh, lẩm bẩm: "Cậu nói cậu thích tớ, đúng không?"
"Đúng vậy."
Lý Tư Lạc trả lời rất nhanh làm Cảnh Toàn Tử vui vẻ hơn chút ít.
"Chúng ta, chúng ta..." Cảnh Toàn Tử liếm môi, còn đang không biết quan hệ của họ là gì thì anh đã cười rồi nói.
" Là người yêu, có gì sao?"
Cảnh Toàn Tử: "..."
Không có.
Cô vui muốn chết
Lý Tư Lạc nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, xoay người tắt đèn rồi nằm xuống: "Không có gì thì đi ngủ, ngày mai tớ đưa cậu về ký túc xá."
"..."
Cảnh Toàn Tử nghẹn họng.
Cô vùng ra khỏi chăn, ôm lấy cánh tay anh, cọ đầu vào tay anh.
"Tại sao không ôm tớ ngủ, hả?"
"..."
Lý Tư Lạc trầm mặc hai giây.
Âm thanh khó chịu đến mức nghiến răng nghiến lợi vang lên.
"Ông đây cứng lên rồi, được chưa!"
 
Chương 7: Thật sự cho rằng tớ không dám làm gì cậu à


Edit: Lúii
Beta: KV
Đối với việc người bên cạnh cứ lăn qua lăn lại, còn định dùng tay "giúp anh",, Lý Tư Lạc đau đầu muốn chết, cả người căng thẳng ép bản thân đi ngủ.
Mãi cho đến khi côn th*t cương cứng phát đau bị bàn tay nhỏ mềm mại chạm vào.
Trong bóng tối. Lý Tư Lạc mở to mắt, trở người đè lên cô, tức hộc máu nói: "Cảnh Toàn Tử, cậu đừng mơ được ngủ nữa!"
"..."
Anh vén một góc chăn bông đang quấn quanh người lên, lòng bàn tay ấm áp, áp vào eo cô, chui vào trong ống tay áo ngắn của cô, không nhịn được xoa nắn làn da trơn mềm của cô, khiến cô cả kinh, cả người run rẩy.
"Cậu thật sự cho rằng tớ không "làm" cậu sao?" Lý Tư Lạc như đã hạ quyết tâm, tách hai chân cô ra, quỳ ở giữa, ánh mắt sáng ngời.
Cảnh Toàn Tử trừng mắt nhìn anh, lén nuốt nước miếng, vòng tay qua cổ anh, không sợ chết kéo anh xuống hôn: "Nào, làm đi."
Ngọn đèn nhỏ đầu giường được bật lên, Lý Tư Lạc vươn tay, mở ngăn tủ dưới cùng của tủ đầu giường ra.
"Cạch" một cái hộp gì đó được đặt bên cạnh cô.
Cảnh Toàn Tử nhìn kĩ lại.
Đm...
Áo mưa.
"Cậu... chẳng phải cậu nói là không có sao?" Cảnh Toàn Tử đỏ mặt nhìn anh, nửa thân trên trần trụi săn chắc cường tráng, cơ bụng lộ ra đường nhân ngư.
Ánh sáng chiếu vào bên hông anh, nốt ruồi nhỏ trên cổ anh thật sự rất quyến rũ.
Lý Tư Lạc nhìn cô rồi khẽ cười một tiếng.
"Tớ cho cậu một cơ hội, tớ sợ cậu hối hận, cho nên mới không làm cậu."
"Vậy mà cậu vẫn không ngoan, còn đi chọc tớ."
"..."
Lý Tư Lạc không đợi cô kịp phản ứng, cúi người hôn lên khóe miệng cô, lột đồ trên người cô.
Phần bụng không chút mỡ thừa, làn da tuyết trắng mịn màng, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Cho đến khi cặp ngực to tròn xuất hiện, dưới cái nhìn chăm chú của anh, điểm hồng trên đỉnh chậm rãi sung huyết đỏ bừng, run rẩy đứng lên, vô cùng hấp dẫn.
Lý Tư Lạc không khách khí với cô nữa, cúi đầu cắn như muốn nuốt nó vào miệng.
Bên còn lại cũng không bỏ qua, bàn tay to lớn dùng sức nắm lấy được nó. Nó mềm mại đến mức có thể để bị thay đổi hình dạng khi anh nắn bóp.
Quá... Quá kích thích rồi.
Trong cơ thể có một cảm giác khác thường, hai mắt Cảnh Toàn Tử đỏ lên, cúi đầu nhìn cái đầu đang vùi trên ngực mình, rõ ràng có thể cảm nhận được đầu ngực bị cắn mút, sống lưng cô thẳng tắp, bắp đùi tê dại, mật dịch từ từ tiết ra.
"Ưm... Lý... Lý Tư Lạc."
Lý Tư Lạc chịu không nổi nữa, nghe thấy giọng nói không tự chủ được của cô, anh thật sự rất vui, sau đó lại nghĩ đến đêm nay cô liều mạng bất chấp trêu chọc anh, thế là nhất thời dùng ngón tay chậm rãi sờ soạng phía dưới.
Tay dễ dàng chọc vào quần lót của cô, đầu ngón tay cảm thấy được sự trơn trượt ướt át.
"Ướt rồi này cưng."
Giọng anh rất khàn, giọng điệu rõ ràng dụ dỗ, trêu chọc lại khiến cô lần nữa đầu hàng.
Cánh hoa mỏng manh, nụ hoa không ngừng phun ra từng ngụm sương, khát khao bị ngón tay xâm nhập, bên trong hoa huy*t co rút, giống như chủ động hút anh vào.
Lý Tư Lạc không để cô thất vọng, ngón tay thon dài chống đỡ những cánh hoa, chậm rãi chen về phía trước.
Bên trong quá hẹp, thịt mềm không ngừng vây lấy tay anh, càng đi càng chặt.
"Hức..."
Hốc mắt Lý Tư Lạc đỏ lên, anh ngẩng đầu thấy cô sắp khóc, khóe miệng cong lên, ngón tay trong cơ thể cô cong lên chọc vào nơi thịt mềm.
"Aaa......"
Quả nhiên, Cảnh Toàn Tử hưng phấn hét lên một tiếng, ngón chân non mềm trắng nõn hơi cong lên, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt.
Lý Tư Lạc không cho cô cơ hội lấy lại nhịp thở, không ngừng chọc ở chỗ đó, phía dưới vang lên tiếng nước, chất lỏng trong suốt theo kẽ tay chậm rãi chảy xuống, cái đầu trên gối lắc lắc, cô không ngừng gọi tên anh.
"Lý... Lý Tư Lạc, đừng... đừng như vậy..."
Đừng như vậy ư?
Hai tay Lý Tư Lạc tăng tốc, hung ác chống người lên, ngậm lấy vành tai cô cắn một cái: "Cho cậu nhìn một chút."
Giọng nói của anh quá sắc tình, còn có sự kích thích bên dưới, cô...
"A..."
Cảnh Toàn Tử nằm bẹp trên giường, dơ chân lên đập anh, thở dốc, khoé mắt đỏ bừng: "Dừng lại đi Lý Tư Lạc."
Cô mệt quá.
Lý Tư Lạc ngồi thẳng người, ác ý kéo quần ra, dưới ánh mắt của cô, mở bao cao su ra, khoác lên cậu em cương cứng của mình.
"Không muốn à?"
Anh vươn tay nắm lấy mắt cá chân đang cố ý rụt lại của cô, khẽ cười một tiếng, dùng sức kéo cô xuống: "Không phải cậu muốn giúp tớ sao? Tại sao chỉ muốn thỏa mãn mỗi bản thân thôi thế?"
Giọng điệu Lý Tư Lạc sắc bén, hơn nữa dưới thân cô cũng rất khó chịu...
 
Chương 8: Đi vào


Edit: Lúii
Beta: KV
Động tác của Lý Tư Lạc rất nhẹ.
Phần quy đầu chỉ tiến vào một chút đã bị thịt mềm hút chặt, hoa huy*t co rút muốn đẩy anh ra, vách thịt tưởng chừng đã đủ ẩm ướt lúc này lại khó động đậy.
Cảnh Toàn Tử chỉ thấy vừa khó chịu vừa đau, nửa người dưới như bị xé rách khiến cô kêu lên một tiếng, ngón tay tròn trịa nắm chặt cánh tay anh, cảm giác vừa đau vừa khó tả khiến Cảnh Toàn Tử lâng lâng.
"Ưm... ư... ưm... cậu đi ra đi... đau quá..." Nước mắt của Cảnh Toàn Tử cứ thế chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, rơi xuống cánh tay anh, giọt nước như thiêu đốt trái tim anh.
Lý Tư Lạc cũng thấy không thoải mái, anh dừng động tác, dùng lòng bàn tay to phủ lên eo mềm của cô, đầu ngón tay xoa khẽ an ủi, ngẩng đầu hôn cô, dùng ngón cái lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành cô:
"Xin lỗi, tớ không động đậy nữa."
Cảnh Toàn Tử đã tìm hiểu qua rồi, lần đầu của con gái sẽ đau và khó chịu lắm, nhưng cô không biết nó khó chịu như thế nào cho đến khi tự mình trải nghiệm.
Cô thút thít, vòng tay quanh cổ anh rồi vùi đầu vào vai anh.
hoa huy*t không ngừng co rút như lông vũ quét qua đầu anh, thỉnh thoảng có chút mật ngọt chảy ra.
"Nói chuyện nhé?"
Lý Tư Lạc không thể chịu đựng được nữa, anh không di chuyển, nhưng Cảnh Toàn Tử vẫn vô tình trêu chọc anh.
Cảnh Toàn Tử do dự.
Thật sự có người trò chuyện ngay lúc đang làm chuyện này à?
Bàn tay trên eo cô từ từ đi xuống, chạm vào nơi sưng nhỏ của cô rồi xoa nhẹ.
"Ưm... ư."
Cả người Cảnh Toàn Tử đột nhiên run lên, hai cánh tay siết chặt, khẽ há miệng, cắn bả vai anh.
Da thịt trên người Lý Tư Lạc rắn chắc, nhưng lúc này, bởi vì cơ thể căng thẳng, lại không muốn dùng sức với cô, anh miễn cưỡng dừng lại một chút.
"Tớ thấy hình như cậu có rất nhiều nghi vấn." Anh hôn lên đỉnh đầu cô.
"Ừm..." Cảnh Toàn Tử ngẩng đầu, sau khi dừng hai giây, thật sự có chuyện muốn hỏi anh: "Cậu... Tại sao lại có thuốc, còn có bao cao su nữa?"
Mấy thứ này bình thường không biết có trong phòng mấy đứa con trai khác không. Nhưng cô muốn biết, ừm, chàng trai cô thích nghĩ gì.
Nghe vậy, Lý Tư Lạc khẽ cười một tiếng, giơ tay sờ mặt cô: "Tớ giận cậu nên mới mua đấy."
Cảnh Toàn Tử:???
Ừm? Cậu có chuyện gì với cô vậy?
Chớp chớp mắt, cô phát hiện thứ dưới thân hình như có chút phồng lên, cô hoảng hốt, âm huyệt co rút lại.
Mẹ nó.
Lý Tư Lạc chưa bao giờ thấy mình là thánh nhân, cũng không cảm thấy mình có sức chịu đựng lớn. Nhưng cô hết lần này đến lần khác trêu chọc anh, nhất thời anh không cân nhắc được cô có cố ý hay không, nhưng khi hoa huy*t co rút cắn chặt anh, dây thần kinh căng thẳng trong não của anh đã đứt đoạn.
Không nói nhiều nữa, bàn tay to của anh trở lại eo của cô, Lý Tư Lạc cũng không đối xử tốt với cô nữa, hơi đè người xuống, đồng thời nâng eo lên.
"A..."
Sắc mặt Cảnh Toàn Tử bỗng tái nhợt, hàm răng theo bản năng cắn vào bả vai, muốn lật người tránh đi.
Lý Tư Lạc chịu đựng cơn đau ở vai, anh dần tàn nhẫn hơn, ấn eo cô rồi ra vào một cách thô bạo không có quy luật.
Cô gái dưới thân đang khóc nức nở, trên người dần dần ửng hồng, trong phòng yên tĩnh, bên tai Lý Tư Lạc chỉ nghe thấy tiếng của cô đang thút thít, tiếng tim đập thình thịch và hơi thở của anh. Tiếng cơ thể va chạm vang lên, vừa đau vừa sướng.
Lý Tư Lạc thật sự không thương hoa tiếc ngọc. Thỉnh thoảng đụng phải khối thịt mềm mại, khiến cô mất tự chủ run lên, ngẩng đầu buông bờ vai tội nghiệp của anh ra, ngón chân co quắp cuộn tròn lại, anh cúi đầu cắn môi dưới của cô, tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi cổ họng.
Anh liên tục chăm sóc những điểm nhạy cảm của cô, mang khoái cảm đến cho cô.
Cảnh Toàn Tử dần ngả người xuống, cô chỉ thấy mình giống như một cái lò lửa nóng hổi, bị Lý Tư Lạc ôm eo, không ngừng va chạm với anh.
Cô khẽ mở mắt, nhìn ngọn đèn trên tủ đầu giường, rồi lại liếc khuôn mặt nghiêm túc và tập trung của anh.
Đôi mắt của Lý Tư Lạc âm trầm thâm thúy như giếng sâu, trong mắt chỉ có cô. Mái tóc đen trên trán ướt đẫm, trên thái dương có những hạt mồ hôi nhỏ.
"Tư... Tư Lạc..."
Cảnh Toàn Tử khịt mũi, cánh tay ôm cổ anh dùng sức, nhấc người lên, hôn lên nốt ruồi nhỏ trên cổ anh, cô há miệng ngậm nó vào.
Một giây kế tiếp, Lý Tư Lạc phát ra một tiếng thở dốc, trong đầu như có pháo hoa.
Thứ gì đó nóng bỏng bỗng chào hỏi cô qua lớp áo mưa mỏng, nóng đến mức làm cô nhíu mày, khoái cảm dữ dội ập đến.
Cảnh Toàn Tử cũng cao trào theo.
 
Chương 9: Tình địch Trà xanh


Edit: Lúii
Beta: KV
Lý Tư Lạc thương cô nên chỉ có thể vội giải quyết một lần, sau đó bế cô đi tắm rửa sạch sẽ, bọc cô vào trong chăn, đè một chân lên ngăn cô trêu chọc anh lần nữa.
Ngày hôm sau, Lý Tư Lạc gọi cô dậy, bên giường có quần áo đã giặt sạch phơi khô của Cảnh Toàn Tử.
Trước đây, Cảnh Toàn Tử từng rất muốn vào cùng trường đại học với anh, sau khi xem lén nguyện vọng của anh, cô liều mạng học hành, sau đó được như ý nguyện học cùng trường với anh.
Lý Tư Lạc học Khoa Tài chính, còn cô học Thương mại điện tử, các lớp của họ không giống nhau.
Sau khi Lý Tư Lạc đưa cô đến phòng học thứ ba, anh đi bộ đến phòng học thứ bảy.
Khi Lý Tư Lạc đến lớp, vừa bước vào, bạn bè của anh ngồi dưới đã vẫy tay gọi anh.
Người đàn ông bình thường lạnh nhạt, không biết vì sao hôm nay tâm tình rất tốt, mặt như gió xuân, mấy cô gái cùng lớp liếc nhìn anh đã lần thứ hai.
Vừa ngồi xuống, Lý Tư Lạc đã thấy tin nhắn của cô gái nhỏ nhà mình.
Ồ, đó là cô gái nhỏ của anh đó.
Cô rủ anh cùng đi ăn tối sau giờ học.
Anh trả lời là được.
Mắt anh dán chặt vào màn hình, đợi một lúc không nhận được phản hồi, anh bấm nút tắt đi.
Bạn bè để ý Lý Tư Lạc đã lâu nên huých cùi chỏ vào người anh, cười thản nhiên: "Này, tâm trạng tốt lắm hả?"
Lý Tư Lạc liếc nhìn người đó một cái, đưa tay xoa chóp mũi, cười nhạt: "Không có gì."
"Không có gì mà cười như nở hoa thế hả!" Người bạn cười trêu chọc, "Làm sao, cậu và thanh mai nhỏ nhà cậu có tiến triển sao hả?"
Trên bục giảng, giáo viên lật danh sách điểm danh, có học sinh lo lắng lấy điện thoại ra báo tin. Ánh nắng ngoài cửa sổ đúng lúc chiếu lên những chiếc lá xanh.
"Ừ." Lý Tư Lạc nói: "Hôm khác mời cậu uống rượu."
Đâu chỉ là có tiến triển.
Còn ăn vào bụng luôn rồi.
*
Hôm nay Cảnh Toàn Tử không có tâm trạng đi học, cô chống cằm nhìn chằm chằm bảng đen, trên môi chỉ thoa một lớp son mỏng, làn da trắng nõn, lông mi dài rậm rạp, gò má ửng hồng, nhưng lại hơi lạnh nhạt.
Tự nhiên cô nghĩ về... chuyện xảy ra tối hôm qua.
Cô nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của Lý Tư Lạc, nốt ruồi nhỏ gợi cảm trên cổ anh, hơi thở hổn hển cố nén của anh, khi anh cười với cô, khóe miệng cong lên, rồi còn cái ôm làm họ dính chặt vào nhau nữa.
Thực ra...
Cảnh Toàn Tử cảm thấy bộ não của cô không ổn rồi, như thể nó mới được thay thế, khiến cô phải mất thời gian để thích nghi với nó.
Một tiết trôi qua rất nhanh.
Khi chuông reo, Cảnh Toàn Tử sửng sốt, cô thấy có lỗi cúi đầu nhìn cuốn sách chưa từng mở ra, chớp chớp mắt.
Cô giáo nhanh chóng bước ra khỏi lớp, Cảnh Toàn Tử lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn cho Lý Tư Lạc, hỏi anh đã tan học chưa.
Nếu chưa xong, cô có thể đến chờ anh.
Nhét sách giáo khoa vào trong túi vải, Cảnh Huyền Tử lại mở máy lên, cô không thấy Lý Tư Lạc trả lời, một giây sau, một bóng người đứng trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên, bóng người trước mặt rất quen thuộc.
Cậu ta có mái tóc ngắn ngắn được nhuộm màu vàng nhạt, chiếc khuyên tai mờ trên tai trái, khuôn mặt trong sáng và một đôi mắt to hơi cụp xuống khiến cậu ta trông có vẻ đang buồn chuyện gì.
Thích Phi Ngữ, một trong những đàn em khóa dưới của cô.
Lúc trước gặp nhau ở môn tự chọn, sau này thỉnh thoảng học cùng một lớp, hai người cũng sẽ chào nhau.
"Đàn chị."
Thích Phi Ngữ cao 1m8, lúc này cậu ta đang dựa vào chiếc bàn trước mặt cô, nghiêng người nhìn cô, trong mắt như tràn ngập tia sáng.
Cảnh Toàn Tử tưởng cậu ta có chuyện gì, nhét điện thoại vào trong túi, ra hiệu cậu ta ngồi sang một bên: "Ngồi chỗ này đi."
"Vâng." Thích Phi Ngữ vừa ngồi xuống vừa nói.
"Có chuyện gì sao?"
Vì là đàn em cùng khóa dưới nên thỉnh thoảng cậu ta sẽ hỏi ý kiến của cô.
"Là như thế này." Thích Phi Ngữ nghe lời, lấy từ trong túi ra một vật gì đó, ấn lên đầu ngón tay đẩy về phía cô.
"Em thành lập một ban nhạc, tối nay sẽ biểu diễn, đàn chị có thể đến xem em được không?"
Đôi mắt cậu ta hơi híp lại, vẻ mặt ấm ức: "Chúng em là ban nhạc mới, sợ không có người xem, chỉ có thể mời người quen làm bầu không khí nhóm sôi động hơn! Đàn chị à, chị sẽ đến đúng không ạ?"
Cảnh Toàn Tử không nghĩ nhiều, vươn tay muốn lấy tờ giấy, tay Thích Phi Ngữ cũng nâng lên, vô ý chạm vào mu bàn tay của cô.
Cô chỉ dừng lại một chút.
Đó là một tấm thiệp mời đẹp đẽ với tên của cô được viết cẩn thận trên đó, cậu chân thành mời cô đến tham gia.
Cảnh Toàn Tử nhận lấy, gật đầu nói: "Có thời gian chị sẽ đi."
"Vậy cảm ơn đàn chị trước! Em sẽ chờ chị!" Thích Phi Ngữ rất vui, ôm sách đứng lên, chào tạm biệt cô rồi vội chạy đi.
Nhân lúc Cảnh Toàn Tử không chú ý, cậu ta nhanh chóng quay đầu lại, nhìn người đàn ông không biết đã đứng ở cửa sau phòng học từ bao giờ, khóe miệng cong lên.
Cảnh Toàn Tử nhét thiệp mời vào trong túi, thấy Lý Tư Lạc vẫn chưa có trả lời thì lẩm bẩm đứng dậy.
Toàn bộ lớp học đã về hết.
Cô sửa lại cái ghế mà Thích Phi Ngữ quên lật, đứng dậy, cau mày định gọi cho Lý Tư Lạc, lại nghe thấy giọng nói trầm ổn quen thuộc sau lưng –
"Toàn Tử."
Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy Lý Tư Lạc mặc đồ đen, khoanh tay dựa vào cửa sau, hờ hững nhìn cô, Cảnh Toàn Tử vui vẻ chạy tới: "Sao không trả lời tin nhắn của tớ? Tối nay chúng ta đi xem biểu diễn nhé, được không?"
"..."
"Được chứ? Dù sao cũng không có chuyện gì làm mà??"
"... Cậu nói sao thì nghe vậy."
"Đi thôi."
Đương nhiên, nếu như giờ phút này cô biết, thứ chờ đợi cô tối nay là màn tỏ tình của đàn em, và cơn giận của Lý Tư Lạc.
Thì có đánh chết cô cũng phải xé cái thư mời của Thích Phi Ngữ này rồi.
 
Chương 10: Tức giận


Edit: Lúii
Beta: KV
Lúc đầu khi ban nhạc biểu diễn đã là một chỗ nổi bật giữa sân thể dục, họ được bao quanh bởi một vòng tròn và có rất nhiều người ngồi xung quanh lắng nghe. Mấy chàng thiếu niên chơi nhạc cụ của riêng mình, Thích Phi Ngữ với mái tóc màu vàng sáng ôm đàn guitar, dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Khi Cảnh Toàn Tử đến đã diễn được vài bài, Thích Phi Ngữ nhân cơ hội lúc được nghỉ đã nhắn hỏi cô vài lần xem cô tới hay chưa.
...
Trong nhà hàng có nhiều người hơn dự kiến của cô, trà sữa mà Cảnh Toàn Tử muốn uống cũng khó mua vì khá đông và hàng chờ khá dài.
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Lý Tư Lạc bảo cô đi trước còn mình đứng chờ rồi mua cho cô sau.
Cảnh Toàn Tử vốn từ chối, nhưng di động trong tay đột nhiên rung lên, là Thích Phi Ngữ gọi tới.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia đã gấp gáp hỏi cô đã đến chưa.
Cậu ta nói đã được nửa chương trình rồi.
Cảnh Toàn Tử không thể từ chối lòng tốt của cậu ta, do dự một lúc rồi làm theo cách của Lý Tư Lạc.
Vì vậy, khi Lý Tư Lạc đi đến sân thể dục với hai cốc trà sữa, anh đã nghe thấy tiếng la ó của khán giả. Như nhận ra điều gì đó, anh ngước mắt nhìn thẳng vào giữa đám đông.
Anh khá cao, 1m86 đủ để anh thấy tình hình cách đó không xa.
Cái tên chướng mắt kia, buổi sáng thì dính lấy bên cạnh Cảnh Toàn Tử, giờ lại cười tỏ vẻ vô tội, nhìn đám người nhiệt tình trước mặt Cảnh Toàn Tử, cười nói, "Chị ơi."
Giọng cậu ta trong trẻo, truyền qua micro.
Cảnh Toàn Tử sửng sốt đến mức nhìn quanh những người bạn cùng hội đang bán đứng cô với nụ cười trên môi rồi lại nhìn Thích Phi Ngữ, trong lòng có suy đoán.
Cô mở miệng, theo bản năng lùi về phía sau một bước, muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng đường sau bị vây, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thích Phi Ngữ tiến lên, hai mắt sáng ngời: "Cảnh Toàn Tử, em thích chị, ngày mai chúng ta có thể hẹn hò không?"
Cảnh Toàn Tử chưa kịp phản ứng, những người xung quanh đã bắt đầu la ó, vài tiếng "Đồng ý đi" đã vang lên quanh cô, ánh mắt mọi người đều dán chặt vào cô, trên đầu như có một con dao đang quay, như thể nếu không đồng ý, cô sẽ bị chặt đầu vậy.
Thích Phi Ngữ cũng tự tin, trực tiếp bước tới khoác vai cô, kéo cô vào lòng.
"Đợi đã...!" Cảnh Toàn Tử choáng váng.
Bình thường Thích Phi Ngữ không có dấu hiệu thích cô, những người bạn xung quanh đều biết cô ghét nhất kiểu tỏ tình ép buộc này.
"Suỵt—" Thích Phi Ngữ để đầu ngón tay lên miệng cô, vừa định nói gì đó, lại thấy mình bị lực mạnh đẩy ra, cô gái cậu ta thích bị người khác ôm vào lòng.
Sắc mặt người đó sắc mặt u ám, vây lấy cô gái đang hoảng sợ bên cạnh, giọng nói lạnh lùng không có độ ấm: "Cậu chuyện gì không?"
Hiện trường yên tĩnh một lúc, sau đó là tiếng xì xào bàn tán.
Hốc mắt Cảnh Toàn Tử đỏ lên, nhảy ra khỏi ngực Lý Tư Lạc, giọng nói run rẩy: "Chị có bạn trai rồi, xin lỗi em."
Thích Phi Ngữ nhìn cô, nụ cười môi dần biến mất.
Cảnh Toàn Tử nói: "Chị đã nói rồi mà, người chị thích họ Lý, không phải sao?"
...
"Rầm!"
Cửa căn hộ đóng sầm lại. Cũng không biết tại sao dọc đường Lý Tư Lạc lại phớt lờ cô, trong phòng yên tĩnh hẳn đi.
Cảnh Toàn Tử vẫn đang cởi giày ở hành lang, đôi bốt nhỏ cô mang tối nay hơi khó cởi. Mà Lý Tư Lạc đi thẳng vào trong, lưng cứng ngắc.
Anh đặt ly trà sữa lên bàn cà phê, những giọt nước từ đá viên chảy dọc theo thành cốc, dưới đáy túi có một lớp nước.
Cảnh Toàn Tử nhìn anh đi thẳng vào phòng tắm mà không nói một lời.
Xung quanh tối tăm và im lặng, đôi bốt khó cởi làm cô loay hoay một lúc, vừa cởi được 1 chiếc bốt, Cảnh Toàn Tử đã đứng dậy lắng nghe tiếng vòi nước yếu ớt, trước mắt như có sương mù, cảm giác oan ức bỗng xuất hiện.
Cô đúng là một đứa con nít hay khóc nhè mà.
Cảnh Toàn Tử cười nhạo chính mình.
Tiếng nước biến mất, bước chân vững vàng tiến lại gần.
Giọng nói của Cảnh Toàn Tử hơi nghẹn đi: "Tư Lạc."
Tiếng bước chân chậm lại rồi nhanh chóng đi về phía cô.
Lý Tư Lạc thở dốc, cố ý đè nén cảm xúc, dừng trước mặt cô.
Trước cửa chỉ có một ngọn đèn nhỏ mờ, Lý Tư Lạc nhìn cô gái đang ủ rũ cúi đầu trước mặt, khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ôm."
Vành mắt cô đỏ hoe, có tiếng sụt sịt khe khẽ, vươn hai tay ra, muốn được anh ôm vào lòng.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại thờ ơ nhìn cô, không chạm vào cô, giọng nói chắc nịch: "Em thấy oan à?"
Oan mà.
Oan chết mất.
Cảnh Toàn Tử giơ tay ra, hôm nay đã rất xui xẻo rồi, mà người nên an ủi cô nhất lại còn đang giận nữa.
Cô nhìn chằm chằm chiếc bốt đã bị cởi ra, cắn chặt môi dưới, rút tay về, quay người định vặn cửa chạy ra ngoài.
Chật vật không? Đương nhiên là quá chật vật rồi.
Nếu bị người ta bắt gặp, nhất định sẽ cảm thấy người phụ nữ chỉ đeo một chiếc giày bị điên mà.
Nhưng Lý Tư Lạc sao có thể cho phép cô rời đi thế này.
Anh nhanh chóng nắm lấy vai cô, tiến lên một bước, bế cô lên, đặt cô lên giá giày bên cạnh, để cô ngồi xuống.
Trước khi nước mắt Cảnh Toàn Tử rơi xuống, cô giãy giụa muốn chạy, Lý Tư Lạc đã nhéo cằm của cô, ấn ót cô, nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô gái nhỏ, tức giận gặm mạnh một cái, đôi mắt đen thâm tình và giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Muốn chạy à?"
"Em có bản lĩnh rồi đấy, Cảnh Toàn Tử."
 
Chương 11: Muốn làm


Edit: Lúii
Beta: KV
Trên môi truyền đến cảm giác tê dại, hơi đau, Cảnh Toàn Tử nhắm mắt giãy giụa hai lần.
Tâm trạng Lý Tư Lạc đang không tốt cho lắm. Anh nhìn cô gái đang giãy giụa dưới thân mình, nhìn chiếc áo bó sát màu hồng và chiếc quần denim mà cô đến ký túc xá để thay vào buổi tối, anh nhanh nhẹn luồn ngón tay vào trong quần áo, mân mê cởi áo lót của cô, rồi vòng tay ra trước nắm lấy một bên tròn trịa, xoa nắn không nhanh không chậm.
"Hức... đừng mà, Tư Lạc!" Khoé mắt Cảnh Toàn Tử đỏ lên như sắp khóc, bởi vì treo lơ lửng trên không trung nên thấy không an toàn, anh theo bản năng chống hai tay bên hông, tư thế này có vẻ như đang áp sát vào ngực cô.
"Ai dạy em không giải quyết được vấn đề thì bỏ chạy vậy? Hả?" Lý Tư Lạc thừa nhận cảm xúc lúc trước là liên quan tới cô, nhưng cảm xúc hiện tại là do cô quay người định đi.
Hành động đó quá tùy tiện, quá dứt khoát khiến Lý Tư Lạc nhất thời cảm thấy mất mát, sợ cô cứ vậy tuột khỏi tay mình.
Như trừng phạt, anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa nhẹ đầu v* đang dần nhô lên, cánh tay còn lại dùng sức xoa đùi trắng nõn của cô.
"A..."
Cảnh Toàn Tử khịt mũi, rõ ràng cô không thấy đau lắm, nhưng lại vô thức duỗi thẳng người, ngón chân cũng vô thức co quắp.
"Yếu đuối..." Lý Tư Lạc cắn khuôn mặt của cô, cúi đầu nhìn đôi bốt dưới chân cô, đưa tay cởi quần áo của Cảnh Toàn Tử ra, nhỏ giọng hỏi: "Không cởi được giày à?"
"Ừm." Cảnh Toàn Tử ấm ức nhìn anh, trong mắt hạnh là sự ướt át.
Lý Tư Lạc cười một tiếng, lùi một bước, cẩn thận từng chút một nới lỏng dây giày.
Chàng trai mình thích cúi đầu, cẩn thận cởi giày cho mình, cẩn thận ôm lấy đôi chân trắng nõn non nớt của cô, xoa phần đỏ ửng do chính cô vặn vẹo khi tức giận.
Đôi mắt của Cảnh Toàn Tử lại đỏ.
Cô nhìn Lý Tư Lạc cất giày của mình đi, lấy chiếc còn lại để ở một bên, đặt ngay ngắn ở hành lang, cạnh bên giày của anh.
Người đàn ông ngồi thẳng dậy, còn chưa kịp tới gần hôn cô đã thấy một bàn tay nhỏ mềm mại từ eo vươn ra, sờ soạng một vòng, cởi cúc quần.
"..."
Yết hầu của Lý Tư Lạc lại lăn lên lăn xuống.
Tim Cảnh Toàn Tử đập như sấm, hai tay khẽ run cầm lấy ống tay áo ngắn mềm mại của anh, muốn giúp anh cởi áo, sắc mặt hồng hào, thấp giọng nói: "Tư Lạc, làm đi."
"..."
Cô gái trước mặt xinh đẹp, làn da ửng hồng, đôi mắt nhuốm màu tình dục.
"Tư Lạc, em xin lỗi." Cô nũng nịu hồi lâu cũng không biết làm sao, chỉ vươn tay ôm cổ anh, một tay cầm lấy tay anh, đặt vào ngực mình, còn ngẩng đầu hôn anh: "Em chỉ thích anh thôi."
Thẳng thắn, nhiệt tình.
Trái tim của Lý Tư Lạc như một quả cầu lửa, nóng đến mức anh sợ rằng những gì mình đang thấy là một giấc mơ.
Anh dùng một tay cởi áo, tiến lên ôm lấy cô, vòng tay qua mông cô, bế cô từ trên tủ giày lên phòng, trên đường đi còn vỗ mạnh vào mông cô.
Cảnh Toàn Tử ngoan ngoãn nằm trên vai anh, đột ngột nhận cái "đánh yêu" này, khịt mũi một cái, đáy lòng thích thú không thôi.
Cô bị ném lên chăn bông mềm mại, bị đè lên người.
Lý Tư Lạc sốt sắng, sau khi cởi quần bò ra, đầu ngón tay xuyên qua lớp vải mềm mại áp vào khu vườn bí mật mỏng manh của cô, cảm nhận được sự ẩm ướt.
"Thật là nhạy cảm."
Lý Tư Lạc thì thầm vào tai cô.
Cảnh Toàn Tử chỉ thấy toàn thân tê dại, nơi anh chạm vào nóng bừng, anh dùng ngón tay trêu chọc ngoài quần lót của cô, trừ nơi đó của anh là không chạm vào cô, nhìn cô chìm đắm dưới ngón tay mình, cơ thể không khống chế nổi sự run rẩy.
Vành mắt cô đỏ hoe, ngón chân trắng nõn mềm mại co lại, mắt thấy cô sắp ra, Lý Tư Lạc rút ngón tay ra, chậm rãi kéo quần lót của cô xuống, nhìn sợi trong suốt sền sệt bị kéo ra theo, cười tà ác nói:
"Cầu xin anh đi."
 
Chương 12: Phía sau (H)


Edit: Lúii
Beta: KV
Lúc bị Lý Tư Lạc chậm rãi lấp đầy, thời gian trở nên thật chậm.
Cảnh Toàn Tử không khỏi run lên, đồng thời cảm giác được vật to lớn kia không thể ngăn cản đang từng tấc từng tấc chiếm cứ huyệt nhỏ của cô.
Anh kiên nhẫn mở rộng hoa huy*t trước khi vào, màn dạo đầu đầy tra tấn khiến nơi đó ẩm ướt, nhân lúc cô còn đang trong trạng thái cực khoái, Lý Tư Lạc đã thay ngón tay bằng cây gậy của mình, nháy mắt vừa tiến vào, cơ thể cả hai run lên.
"Á..."
Cảnh Toàn Tử cảm thấy không ổn lắm, vừa chịu đựng sự nhạy cảm do vừa cao trào, vừa giống như bị anh tùy tiện xâm nhập vậy.
Mà Lý Tư Lạc sau khi hoàn toàn chìm trong nơi chật hẹp thì dừng lại mấy giây, nhìn chằm chằm cô gái đang run rẩy dưới thân, thấy cô thích ứng nhanh như vậy, anh cong môi, vươn tay nhấc chân cô lên, đặt trên vai mình, từ từ di chuyển khiến cô cắn chặt răng nức nở.
Anh vươn tay nhéo cằm Cảnh Toàn Tử, dùng sức khiến cô hé môi dưới đang cắn chặt ra, lúc này đôi môi mới có lại huyết sắc.
Lý Tư Lạc nhanh chóng di chuyển lần nữa.
Hai cái chân thon dài trắng nõn của cô co lại, gác lên vai anh, tư thế này khiến anh vào được rất sâu sâu. Môi răng của Cảnh Toàn Tử tách rời, mất đi áo giáp phòng hộ, thốt ra một tiếng rên rỉ.
"Ah... ưm..."
Lý Tư Lạc cực kỳ sảng khoái, nhìn vẻ mặt vừa giận dỗi vừa xấu hổ của cô, anh khẽ cười một tiếng rồi cúi người hôn cô một cái.
"Đừng như vậy..." Cảnh Toàn Tử vừa cởi mở và khép kín với tình dục, cô thích làm tình với người mình thích, nhưng kiến thức thực tế của cô trong chuyện này còn nông cạn và nhút nhát.
Lý Tư Lạc nói: "Êm tai lắm."
Anh đặt hai chân cô xuống, rút côn th*t ra rồi kéo cô qua, vỗ vào mông cô: "Nằm sấp xuống nhé?"
Trong nháy mắt, Cảnh Toàn Tử đã hiểu ý của anh, lúng túng nhắm mắt lại: "... Em muốn nhìn anh cơ."
"Chúng ta cứ thử đã, được không? Không thoải mái thì không làm nữa." Lý Tư Lạc cúi người xuống hôn cô, cạy hàm răng cô ra, móc lưỡi quấn lấy cô.
Cô hoàn toàn trần trụi, làn da trắng mịn như tuyết, đầu ngón tay chạm vào đâu cũng trơn mềm, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
"Trước đây, khi em chép bài cho anh, em đã làm lộ nhật ký." Lý Tư Lạc buông cô ra, nhìn đôi môi hơi sưng lên của cô, cười tủm tỉm nói: "Anh không cố ý đọc đâu."
"..." Cảnh Toàn Tử sửng sốt, không hiểu anh đột nhiên nói như vậy là có ý gì.
Lý Tư Lạc: "Thứ em muốn làm với bạn trai mình...?" Anh thì thầm vào tai cô một câu, khiến cô run lên.
"Bạn gái này, để anh thỏa mãn em từng cái một, được không?" Anh cười khẽ, há miệng cắn vành tai cô, thừa dịp cơ thể mềm nhũn trống rỗng lật cô lại.
Lưng Cảnh Toàn Tử rất đẹp, xương bướm hơi lộ ra, sống lưng hơi lõm xuống, sự tương phản giữa mái tóc đen và làn da tuyết rất bắt mắt, hình dáng mông căng tròn càng đẹp hơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô trần truồng từ góc độ này, Lý Tư Lạc hơi sững người.
Anh nghiêng người rồi hôn lên sống lưng cô.
Cô gái dưới thân khẽ run lên, vòng eo mảnh khảnh bỗng mềm nhũn, nửa người trên như mất đi sức lực ngã về phía trước, hơn nữa, bởi vì eo bị một đôi bàn tay to ôm lấy, mông cô vẫn dán chặt vào người anh.
Cô cảm nhận được thứ cứng rắn nóng bỏng ấy.
Lý Tư Lạc thẳng lưng, bàn tay đặt trên eo của cô, cẩn thận tìm kiếm lối vào, chậm rãi đi vào –
"Ưmm... Tư Lạc..."
"Anh đây."
Quan sát biểu hiện và phản ứng của Cảnh Toàn Tử, thấy vẻ mặt xúc động và giọng nói không thể kiểm soát của cô, yết hầu anh lại chuyển, khẽ thở dài một tiếng, dùng hết sức nâng eo cô lên, sau đó không chút lưu tình đút sâu vào trong.
Cảnh Toàn Tử sẽ không hiểu anh bị cô quyến rũ đến mức nào.
Trái tim anh như có một sợi dây nhỏ quấn lấy, rung chuyển khi đang trong cơn đê mê của tình dục, liên tục kích thích con thú trong người anh, khiến anh không thể khống chế nổi.
Anh không muốn làm Cảnh Toàn Tử tổn thương.
Nhưng âm thanh của Cảnh Toàn Tử từ những cú va chạm của anh, những ngọn tóc, khóe mắt đỏ, chắc chắn là chất xúc tác đầy đủ khiến anh mất lý trí.
Anh dùng sức giữ lấy eo của cô, dùng sức như muốn nghiến nát xương cốt của cô, dưới thân không ngừng va chạm với tốc độ cực nhanh, khoái cảm rót vào tim vào óc, kéo cô chìm vào biển tình dục.
Trước mặt Cảnh Toàn Tử là một bức tường trống, người mình yêu đang ở sau lưng, ép cô phải run lên bần bật, ngọn đèn nhỏ bật lên chiếu bóng của họ lên tường, hai bóng người chồng lên nhau vô cùng thân mật.
Cảnh Toàn Tử cảm thấy dưới thân sưng và nóng lên, dần dần có cảm giác muốn đi tiểu.
Cô dùng tay trái nắm lấy cánh tay cường tráng của anh, chưa kịp mở miệng nói gì thì đã nghe thấy tiếng thở hổn hển cố nén từ phía sau, sau đó là luồng khí nóng bỏng len lỏi vào sâu bên trong cô qua lớp bao cao su mỏng.
Khoái cảm cực lớn ập đến, cô chịu không nổi, quay đầu chạm vào miệng anh, cắn chặt môi dưới của anh, đầu óc trống rỗng, dòng nước nhỏ không tự chủ phun ra.
 
Chương 13: Dịu dàng


Edit: Lúii
Beta: KV
Lý Tư Lạc ôm chặt cô vào lòng, sờ làn da ấm áp của cô, trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe thấy Cảnh Toàn Tử mất đi ý thức thở dốc.
Tay chân không còn sức lực, nhẹ nhàng dựa vào giường, Cảnh Toàn Tử nhắm mắt lại dựa vào "lò lửa" hừng hực sau lưng, trong đầu không có bất kỳ suy nghĩ nào.
Lý Tư Lạc dần bình tĩnh lại, thở hổn hển, đôi mắt nhắm chặt của Cảnh Toàn Tử khẽ động, lông mi dài rậm rạp khẽ run.
Nửa người dưới của cô ẩm ướt, sau khi phóng thích, Lý Tư Lạc cũng không rút ra, vì vật cứng rắn chặn lại nên dịch ngọt cũng không thể chảy ra được. Nơi giao hợp rỉ ra chất lỏng màu trắng trong suốt.
Hai cánh tay cường tráng của Lý Tư Lạc đặt ở trên người cô, giống như muốn vây chặt lấy cô, bảo vệ cô. Cô híp mắt quan sát, chậm rãi giơ tay lên, ngón tay trắng nõn đặt lên tay anh, dần dần dùng sức, rồi đập đầu xuống, giống như một con đà điểu.
"Thật tốt." Giọng Lý Tư Lạc rất nhỏ, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, cười nói: "Như nhặt được bảo bối vậy."
Cảnh Toàn Tử khẽ thở một hơi, nghe vậy lại thấy xấu hổ, dùng sức bấm ngón tay vào da anh.
Nhưng không có hiệu quả.
Lồng ngực người phía sau khẽ run lên, Lý Tư Lạc cười tủm tỉm, để cô giả chết, nhẹ nhàng nâng cô lên một chút, bản thân chậm rãi dịch ra sau.
Nơi có nhiều chất lỏng đặc sệt kia rất trơn, khi vật chặn rời đi, chất lỏng từ hoa huy*t không thể kiểm soát chảy ra, cửa động hơi khó chịu nhưng nó chỉ có thể run rẩy cố gắng để tiếp thu, nhưng hiệu quả rõ ràng là không như ý muốn.
Lý Tư Lạc lật người cô lại, cúi đầu nhìn, chỉ thấy nơi đó của cô đáng thương đang cố gắng nuốt lấy anh, lộ ra vách thịt màu hồng bóng loáng ẩm ướt.
Yết hầu của anh lại di chuyển lên xuống, đôi mắt vốn đã sẫm màu sâu hơn một chút. Lý Tư Lạc ngước nhìn khuôn mặt như đang khóc của Cảnh Toàn Tử, anh cong môi rồi cúi xuống hôn cô.
"Uống nước không?" Anh cột bao cao su lại, ném vào thùng rác bên cạnh, lấy một gói khăn giấy ướt ra, lau sơ qua người cô.
Vành tai Cảnh Toàn Tử đỏ bừng, gật gật đầu.
Anh đứng dậy, không để ý đến nhóc Tư Lạc còn đang đứng sừng sững, cầm lấy chiếc quần đùi trên ghế mặc vào, nửa người trên để trần ra khỏi phòng, thân hình lộ ra ngoài không khí đẹp không tì vết.
Kỳ lạ là nước Lý Tư Lạc mang tới còn ấm. Cô cầm chiếc cốc màu hồng bằng cả hai tay, uống vài hớp rồi trả lại chiếc cốc với vẻ hài lòng hơn cả.
Lý Tư Lạc cong môi, đi lấy một cốc khác cho cô.
"Anh đun nước lúc nào vậy?" Cảnh Toàn Tử uống một hớp mới đỡ khát, nâng ly mời anh uống.
Lý Tư Lạc cũng không nhiều lời, một tay bưng lấy cốc, uống cạn.
Chiếc cốc màu hồng được đặt xuống bàn phát ra tiếng vang.
Lý Tư Lạc cúi người hôn cô một cái, giọng nói mơ hồ: "Lúc về đã nấu rồi, còn ấn giữ ấm nữa, bởi vì anh biết em sẽ cần phải uống nhiều nước."
"..."
Tại sao cô cảm thấy có ẩn ý nhỉ?
Cảnh Toàn Tử cắn môi dưới, cười ngây ngô, hai tay ôm lấy cổ anh, nói: "Lý Tư Lạc."
"Ừm."
"Có vẻ anh rất thích hôn em."
"Ừm, tại miệng em ngọt."
Cảnh Toàn Tử: "Hì hì, em cũng thích hôn anh, miệng anh cũng ngọt!"
Cô vốn đang dùng chăn che chắn cơ thể, nhưng vì ngồi dậy uống nước nên chăn tụt xuống dưới xương quai xanh, che ngực kiểu giấu đầu hở đuôi.
Một chân Lý Tư Lạc quỳ trên giường, dứt khoát vén chăn cô lên, nắm lấy hai chân cô, ôm cô vào lòng.
Là kiểu ôm công chúa kinh điển. Hai mắt Cảnh Toàn Tử cong cong.
"Đi tắm đi." Lý Tư Lạc nói ngắn gọn.
Anh rất quan tâm đến Cảnh Toàn Tử, bởi vì anh biết rằng những thứ còn sót lại có thể gây nhiễm trùng cho nơi đó của cô, anh không định thu dọn qua loa rồi nghỉ ngơi luôn.
Cảnh Toàn Tử không phản đối, duỗi tay ôm anh, ngẩng đầu nhìn trên giường bừa bộn, lo lắng: "Làm sao bây giờ, Tư Lạc, đêm nay chúng ta không có giường ngủ rồi."
Nghe vậy, Lý Tư Lạc mỉm cười.
Vừa vào phòng tắm, anh đã vươn tay kéo khăn tắm, trải lên kệ rồi đặt cô xuống, hai tay đặt hai bên hông cô, trong mắt tràn ngập tia sáng:
"Chúng ta tới phòng làm việc ngủ."
"Không phải em thích ngủ ở phòng làm việc sao? Hả?"
 
Chương 14: Phòng tắm (H)


Edit: Lúii
Beta: KV
Trong phòng tắm, họ không thể tắm một cách yên bình.
Cảnh Toàn Tử không thấp, cô cao khoảng 1m65, đứng trước mặt anh cũng vừa đủ để anh tựa cằm lên đỉnh đầu.
Những bức tường trong phòng tắm trắng mịn, nước từ từ trượt xuống, rơi xuống bàn chân trắng nõn. Hai tay Cảnh Toàn Tử bị anh nắm lấy, giơ cao qua đầu, áp sát vào tường, thân trên chỉ có thể cọ về phía trước vì không có điểm chống đỡ, cặp ngực mềm mại chỉ có thể bám lấy gạch, cảm giác lạnh lẽo khiến cô co người lại run rẩy.
Đứng ở sau cô, một tay Lý Tư Lạc đặt ở trên eo của cô, lợi dụng lúc cô yếu ớt, hai chân ép cô đứng vững, thúc từng cái một về phía trước.
"Á..."
Hình như Lý Tư Lạc rất thích tư thế này, anh đã quen ôm eo của cô hoặc khống chế tay của cô, sau đó hành hạ cô gái nhỏ, ép Cảnh Toàn Tử khóc đỏ cả mắt, làm cô không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được anh đang đạt cực khoái.
Chỗ đó hơi sưng lên, hơi trướng, hơi có cảm giác khoái cảm và tê dại chưa giải quyết được.
"Hức... nhẹ, nhẹ thôi..." Cảnh Toàn Tử đứng không vững, mấy lần cả người sắp thành một quả bóng xẹp hơi lại bị anh kéo lên, lảo đảo lao về phía anh, khóe miệng Lý Tư Lạc cong lên. Hai mắt Cảnh Toàn Tử đỏ hoe, từ trong đầu bật ra "ngôn ngữ tục tĩu", khẽ lắc đầu nói: "Làm ơn đi... mau cho em... hức..."
"Gọi tên anh đi." Ánh mắt Lý Tư Lạc sâu thẳm, anh buông tay cô ra, nhìn cánh tay của cô yếu ớt rơi xuống, khóe miệng nhếch lên, anh rút ra một nửa, sau đó xông vào chỗ sâu nhất khiến cô vô thức kêu lên, cơ thể lại ngã về phía trước.
"A...Tư Lạc... đừng như vậy..."
Bàn tay anh di chuyển xuống giữ phần nhô ra mềm mại trắng nõn của cô.
Bộ ngực của Cảnh Toàn Tử rất đẹp, hơi thẳng đứng, trông như những giọt nước mới hình thành, không quá lớn cũng không quá nhỏ, kích thước vừa phải, Lý Tư Lạc rất thích.
Có lẽ là nhào nặn chưa đủ, anh tự rút ra, để cho cô gái trước mặt bất mãn rên rỉ sau đó cười tủm tỉm xoay người cô lại, mặt đối mặt với anh.
Cảnh Toàn Tử có một khuôn mặt hoàn mỹ. Khuôn mặt trái xoan bằng lòng bàn tay, trắng trẻo hào phóng, đôi mắt biết cười tỏa sáng, nhìn thế nào cũng khiến người ta thấy vui. Cô có sống mũi cao, khi hôn sẽ vô tình chạm vào mũi anh anh.
Lúc này hai gò má ửng hồng, đôi mắt cô híp lại, hai hàng lông mày thanh mảnh cau lại, đôi môi mím lại vì bất mãn trông rất đáng yêu.
Lý Tư Lạc không phủ nhận dục vọng sinh ra từ trái tim của mình. Anh cúi đầu, áp lên đôi môi ngọt ngào mềm mại của cô, cạy hàm răng của cô ra. Tay cũng không nhàn rỗi, nhéo chỗ lồi lõm trên ngực cô nhẹ nhàng an ủi.
"... Vào đi, Tư Lạc."
Bởi vì rút ra trong thời gian ngắn, cơ thể cô trống rỗng, mật dịch chảy xuống hai chân như dùng lông vũ nhẹ nhàng cào vào trái tim của cô.
Cảnh Toàn Tử xấu hổ, nhưng chịu thua ham muốn tình dục của mình.
"Anh cho em." Lý Tư Lạc cắn môi dưới của cô, sau khi buông ra, anh thỏa mãn nhìn bờ môi ướt át lấp lánh kia. Sau đó híp mắt, đỡ eo cô rồi từ từ tiến vào.
"Ha..."
Lý Tư Lạc cúi đầu, vươn tay ôm lấy đầu của cô, dùng đầu lưỡi mình cuốn lấy lưỡi cô, trêu chọc cô.
"A... Lý Tư Lạc!"
Cả người Cảnh Toàn Tử nhạy cảm, đắm chìm trong sự sung sướng mà anh mang tới, đầu v* đỏ bừng cứng như một viên đá quý, khiêu khích Lý Tư Lạc bất chấp dùng răng cắn nhẹ.
Trong mấy lần đầu, Lý Tư Lạc đều rất ngoan, thỉnh thoảng ôm hôn, cho cô cảm giác an toàn, không biết đêm nay có bị quỷ nhập không, lại muốn thử nhiều tư thế khác.
Cô cảm thấy ngạc nhiên về điều này, và lại tự chết vì xấu hổ.
Đương nhiên, đối với tình cảnh hiện tại của Cảnh Toàn Tử mà nói, bộ ngực không ngừng đong đưa, dưới thân có tiếng nước va chạm, đầu lưỡi tê dại đau nhức, tất cả đều khiến cô thấy sung sướng, hoa huy*t co rút, bám chặt lấy anh, rất nhanh họ đã đạt đến khoái cảm.
...
Sau khi kết thúc, Cảnh Toàn Tử ngơ ngác ngồi trong bồn tắm, tâm trạng Lý Tư Lạc thoải mái lau người cho cô.
"Tư lạc," Cô đột nhiên gọi anh, giọng còn khàn khàn, "Sao trông anh có vẻ từng trải như vậy... anh từng có người khác chưa?"
"Tí tách" Vòi hoa sen liên tục tuôn ra nước ấm đã tắt, chỉ còn lại vài giọt nước rơi xuống bồn tắm, mực nước chỉ ngang hông cô.
Cảnh Toàn Tử ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen thăm thẳm của anh, môi khẽ hé mở.
"Em đang nói gì vậy?" Lý Tư Lạc vươn tay lấy cái khăn tắm mới trên bàn bên cạnh, ý bảo cô đứng dậy, cẩn thận quấn lấy cô, nhẹ giọng nói: "Từ khi sinh ra, anh chỉ có mỗi em thôi."
 
Chương 15: Tỉnh lại


Edit: Lúii
Beta: KV
Đột nhiên Cảnh Toàn Tử thấy cằm mình bị nâng nhẹ lên, cảm giác ngứa ngáy mơ hồ chạm vào má cô.
Cô cau mày quay đầu tránh nhưng cơn ngứa cứ đeo đuổi, chực vờn mặt cô. Nhắm chặt hai mắt, cô tức giận đá hai chân, cảm giác như vừa đá phải thứ gì đó, chỉ thấy bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ nghẹn ngào, nhưng hai tay trên mặt vẫn chưa rời đi.
Cảnh Toàn Tử nhíu mày, lại buồn ngủ, chợt cảm thấy một bàn tay ấm áp xuyên vào trong quần áo, nhẹ nhàng xoa nắn ngực mình.
"Uh..." Cô gái đang ngái ngủ chợt nỉ non, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng nõn, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.
Động tác của Lý Tư Lạc rất nhẹ, đầu ngón tay không biết cố ý hay vô ý lướt qua đầu v*, thấy nó dần cứng lên dưới tay mình thì cười khẽ.
"Anh làm cái gì vậy?" Cảnh Toàn Tử bực bội đứng lên. Cô tức giận yêu kiều kêu một tiếng, hơi híp mắt lại, đẩy tay Lý Tư Lạc ra khỏi người mình.
Lý Tư Lạc ngoan ngoãn thu tay, vươn tay ôm cô vào lòng.
Tối hôm qua, anh bế Cảnh Toàn Tử đến phòng làm việc, ngồi trên bàn nhìn anh kéo chiếc giường nhỏ mà cô ngủ lúc trước vào, sau khi cẩn thận sắp xếp lại, anh đến bên cạnh cô, vén khăn tắm lên. Ôm cơ thể trần truồng của cô vào trong vòng tay, sau đó cả hai ôm nhau ngủ.
Lúc này, Lý Tư Lạc đang ngồi dựa vào tường, nửa người trên để trần, nửa người dưới chỉ mặc một chiếc quần lót. Động tác ôm khiến Cảnh Toàn Tử dán chặt vào người anh, đối diện với cơ bụng rắn chắc của anh.
Cảnh Toàn Tử: "..."
Tỉnh ngủ mẹ rồi huhu.
Nhưng lại cứ như chưa tỉnh hẳn ấy.
Cảnh Toàn Tử chớp chớp mắt, đầu óc rối bời, không ngờ lại thè đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm vòng eo của anh.
Ngay lập tức, cô cảm thấy người bên cạnh cứng đờ.
Cảnh Toàn Tử nhanh chóng tỉnh táo, hoảng sợ rút khỏi vòng tay anh, giả ngu chạy vào phòng tắm rửa mặt, nhưng đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô sau khi bị trêu chọc như vậy.
Cô chỉ cảm thấy phía sau có động tĩnh, sau đó cánh tay bị Lý Tư Lạc nắm lấy...
Bữa sáng biến thành trận chiến hai người chén nhau vào buổi sáng.
...
Sau khi kết thúc, Lý Tư Lạc và cô cùng đi đánh răng rửa mặt, anh dựa vào khung cửa phòng tắm, vòng tay qua vai cô, bờ vai gầy thẳng tắp, dùng đôi mắt đen yên lặng nhìn cô.
Cảnh Toàn Tử nhìn mình qua gương.
"Anh dậy sớm lắm à?" Cô phun ngụm nước rồi hỏi.
Lý Tư Lạc: "Cũng bình thường, anh chỉ kịp dọn sạch ga trải giường trong phòng ngủ thôi."
Cảnh Toàn Tử: "..."
Im lặng đánh răng là tốt nhất.
Đột nhiên cô cúi đầu, nhổ bọt ra khỏi miệng.
Lý Tư Lạc bỗng nói: "Hôm nay không có tiết sao?"
"Hả! Ừm ừm!"
"Đừng tới trường nữa." Không biết có phải là ảo giác hay không, không hiểu sao Cảnh Toàn Tử cảm thấy hai mắt anh trông rất uể oải, trên người có vẻ ấm ức nào đó, "Tối qua... có video đăng lên mạng, người trong trường hóng hớt, không cần phải đi rồi để người ta bàn tán đâu."
Tối hôm qua.
Cảnh Toàn Tử đứng hình hai giây trước khi nhớ ra chuyện Thích Phi Ngữ tỏ tình với mình.
Nhưng trọng tâm là cô còn chưa giải quyết vấn đề với anh nữa, tối qua cãi nhau xong thì...
Cảnh Toàn Tử lấy khăn lau mặt.
"Em đã nói chuyện với Phi Ngữ rồi, cậu ấy chưa từng có biểu hiện thích em." Cô ngước mắt lên, từ trong gương đụng phải ánh mắt của anh.
Lý Tư Lạc nhìn hai giây mới buông tay đi về phía trước, cầm lấy khăn mặt cô đang nắm chặt trong tay, giúp cô lau mặt, nói ừ.
Cảnh Toàn Tử được khuyến khích nói tiếp, "Em không nghĩ cậu ấy thích em đâu."
"Ừ." Lý Tư Lạc không nhìn cô, giọng nói bình tĩnh lạ thường, "Nó biết em không thích nó, nó chỉ muốn thu hút sự chú ý để nổi tiếng thôi."
"Bị gài rồi."
Chiếc khăn bị ném vào trong chỗ để đồ dơ.
Hai tay Lý Tư Lạc ôm Cảnh Toàn Tử, chậm rãi đi về phía trước, trong mắt chỉ có cô gái nhỏ, anh cúi đầu hôn cô.
Một nụ hôn không có dục vọng, lúc hôn nhau, cơ thể Cảnh Toàn Tử bất giác run lên. truyen bjyx
Một câu nói bị nuốt vào trong miệng hai người:
"Chuyện này, anh sẽ giải quyết."
"Đừng lo."
"Vâng."
 
Chương 16: Trứng rung (1)


Edit: Lúii
Beta: Khang Vy
Hôm nay Lý Tư Lạc có tiết, ăn sáng cùng Cảnh Toàn Tử xong rồi làm hỏi cô muốn xem phim gì, sau đó ra ngoài một mình.
Cảnh Toàn Tử rất thoải mái khi ở trong căn hộ của anh, sau khi xem một nửa bộ phim, cô nhận được tin nhắn của Lý Tư Lạc.
Nói rằng khoa anh có việc nên không về sớm được.
Cảnh Toàn Tử nhìn màn hình điện thoại, chớp mắt, trả lời "OK", rồi mở phần mềm đặt đồ ăn ra.
Khoảng hai phút sau, Cảnh Toàn Tử trở lại giao diện tin nhắn với anh, gửi một tin nhắn –
[Đừng chuốc phiền phức cho mình đó.]
Một lúc sau, điện thoại trên bàn cà phê rung lên.
Lý Tư Lạc: [Đừng lo lắng.]
...
Ngay sau đó, Cảnh Toàn Tử đã xác minh được suy đoán của cô.
Thích Phi Ngữ gọi tới xin lỗi cô, thừa nhận việc "tỏ tình" là cậu ta cố ý. Cậu ấy có cảm tình với Cảnh Toàn Tử, nhưng không đến mức thích. Bản chất của lời tỏ tình là để kéo fame, tất nhiên, nếu Cảnh Toàn Tử đồng ý, cậu ta sẽ không lỗ.
Cảnh Toàn Tử: "...?"
Thích Phi Ngữ mơ hồ nói: "Suy nghĩ này là do một người khác trong ban nhạc đưa ra cho em, muốn nổi tiếng cũng có nhiều cách nhưng cách này là nhanh nhất rồi."
Cảnh Toàn Tử: "Thần kinh à?"
"Xin lỗi, do em nhất thời hồ đồ th..."
Cô tắt điện thoại rồi chặn tất cả thông tin liên lạc của Thích Phi Ngữ.
Trên WeChat, một người bạn cùng ký túc xá điên cuồng chửi Thích Phi Ngữ, đồng thời tiết lộ với cô rằng –
[Thích Phi Ngữ xin lỗi trong vòng bạn bè rồi, tớ đã chụp ảnh màn hình rồi đăng nó lên trang confession trường mình, để cậu ta tha hồ nổi tiếng!]
[Hình như Lý Tư Lạc đã đánh Thích Phi Ngữ đấy, nghe nói khi Lý Tư Lạc ra khỏi trường, mặt như quỷ tu la từ địa ngục lên, một lúc sau Thích Phi Ngữ cũng đi ra, khóe mắt khóe miệng đều rách cả.]
[Anh ấy tuyệt quá, hình như bên khu ấy không có camera hay sao ấy nhỉ?]
...
Cảnh Toàn Tử đáp vài câu, tắt màn hình, cầm điều khiển từ xa trên bàn cà phê lên, tiếp tục phát bộ phim lúc nãy bị tạm dừng.
Khi Lý Tư Lạc mở cửa bước vào, thứ anh nhìn thấy đầu tiên là cô đang cuộn tròn trên ghế sô pha, quấn một chiếc khăn tắm mỏng không biết lôi từ đâu ra, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Tivi treo tường vẫn đang chiếu phim.
Hình như là đã chiếu lại.
"Hừm."
Anh cười một tiếng, đi chân trần đến, ngồi thẳng dưới đất cạnh ghế sô pha, ngón tay lướt nhẹ trên má cô.
Lông mi của Cảnh Toàn Tử rất dài, trên mí mắt có một vệt mờ mờ.
Chắc là chưa ngủ say, anh không nhịn được trêu cô, Cảnh Toàn Tử nhíu mày tỉnh lại, vừa thấy anh thì híp mắt, ánh mắt như sao sáng, giang hai tay ra: "Ôm!"
Lý Tư Lạc hừ một tiếng, nghiêng người ôm cô vào trong ngực, dùng sức kéo cô từ trên ghế ngã xuống đất cùng anh.
"Việc của khoa có mệt không anh?" Cảnh Toàn Tử vòng tay ôm cổ anh, cười ngọt ngào, "Ăn cơm chưa?"
Lý Tư Lạc lắc đầu: "Vẫn chưa."
"Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Cô hôn lên môi anh, thoát khỏi vòng tay anh, đứng thẳng dậy, phủi bụi không tồn tại trên quần áo, "Đi ăn thịt nướng đi?"
Lý Tư Lạc ừ một tiếng.
"À, phải rồi." Cảnh Toàn Tử đi thẳng vào phòng ngủ, trên mặt ửng hồng, "Thì, buổi trưa em xuống lấy đồ ăn, phát hiện đồ anh đặt cũng ở dưới nên em mang lên."
Lý Tư Lạc chắp tay sau lưng, dùng đôi mắt đen nhìn cô, cẩn thận nghe lời cô nói, thâm tình âu yếm nhìn cô.
"Là như thế này..." Cô gái do dự, đi vào phòng ngủ vài bước, thò đầu ra khỏi khe cửa, vội nói: "Lúc nãy nhàn rỗi nên em mở ra xem rồi, anh cũng chưa từng nhắc đến... nên, em để hàng dưới bàn trà đấy."
"Rầm."
Cánh cửa bị đóng sập lại.
Lý Tư Lạc có chút hoang mang, nhất thời nhớ không mình mua cái gì, vươn tay nhặt cái hộp các tông xinh xắn dưới bàn cà phê lên, thấy người nhận hàng đúng là thông tin của mình, còn tên mặt hàng lại không viết gì, anh lại nhìn địa chỉ giao hàng.
Đồng Thành.
Anh nhìn nó hai giây rồi nhấc hai góc hộp bị che lên.
Hộp được nhồi bằng bông mềm.
Ở giữa đặt một quả trứng rung nhỏ màu hồng.
 
Chương 17: Tr*ng rung (2) (H)


Edit: Lúii
Beta: KV
Cảnh Toàn Tử giả vờ rằng không có chuyện gì xảy ra, Lý Tư Lạc cũng không đề cập đến điều đó, ra ngoài ăn uống trước đã, còn chơi gì thì để về nhà tính sau.
Nhờ mối quan hệ quen biết từ nhỏ, hai người thân thiết đến mức không cần phải nói gì. Ví dụ như Cảnh Toàn Tử không thích ăn cá vì có xương, chẳng hạn như cả hai đều không thích quá thân mật ở nơi công cộng, càng miễn bàn việc thân mật ở nơi không phải "lãnh thổ" của mình.
Sau bữa tối, hai người lại tay trong tay đi siêu thị, Lý Tư Lạc nói có một số thứ muốn mua, ví dụ như khăn tẩy trang và nước súc miệng.
Đương nhiên, sau khi trở lại căn hộ, Cảnh Toàn Tử cất đồ trong túi về chỗ cũ, lại phát hiện –
"Lý Tư Lạc! Thứ này anh để ở đâu thế?"
Mặt cô hơi đỏ, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đi ra từ phòng tắm, mím môi, chỉ vào chiếc hộp trên bàn.
"Đặt ở đâu?" Lý Tư Lạc khẽ cao giọng, rõ ràng là đang trêu chọc cô, "Em lấy ra đi, sau đó, bỏ một ít vào phòng tắm, một ít trong thư phòng, ừm... vài cái nữa trong phòng khách, phần còn lại đặt trong phòng ngủ."
Vừa mới từ phòng tắm đi ra, Lý Tư Lạc mặc áo ngắn tay rộng thùng thình, trên cổ áo có vết nước, mái tóc đen hơi ướt, dựa vào tường nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như đọng lại tầng hơi nước.
Vừa nói, anh vừa đứng dậy đi thẳng về phía cô, chóp mũi cô như ngửi được hơi ẩm nhàn nhạt trên người anh.
"... Anh đừng có mà mơ!" Cảnh Toàn Tử hơi bực bội, nhìn anh sải bước đi tới, định lùi bước lại bị anh dễ dàng nắm lấy cổ tay, kéo cả người vào trong lòng.
Lý Tư Lạc ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm nóng phải vào, giọng điệu nghiêm túc: "Muốn chơi đồ chơi đó không, hửm?"
...
Trên thực tế, Cảnh Toàn Tử rất chiều theo ý Lý Tư Lạc.
Theo yêu cầu của Cảnh Toàn Tử, trong phòng ngủ chỉ được bật một cái đèn nhỏ màu cam ở đầu giường, ánh sáng nhạt lặng lẽ chiếu vào một nửa chiếc giường.
Trên chiếc giường trải tấm ga mới, cơ thể trần truồng của cô trắng đến mức tỏa phát sáng, hai chân thon dài thẳng tắp, ngực và mông được bao phủ bởi lớp vải mỏng, phần còn lại của cơ thể rất tinh tế, thon thả nhưng không quá gầy yếu.
Cảnh Toàn Tử cắn môi dưới, đôi mắt cô đỏ hoe, mặt và cổ cũng hồng theo. Hai chân đan vào nhau, đầu ngón chân không tự chủ cuộn tròn lại, đôi bàn tay to từ bên ngoài nắm lấy mắt cá chân của cô thô bạo kéo xuống, giữa hai chân cô, thứ hồng nhạt hiện ra, cửa huyệt hơi co rút phun ra nuốt vào, mật dịch lấp lánh phủ xung quanh.
Thứ đó lẻn vào hoa huy*t của cô, giống như dùng quy đầu lao tới, nhất định muốn tiến vào sâu bên trong, tùy ý va vào tường thịt, khiến Cảnh Toàn Tử kêu rên vài tiếng, nhưng mắt cá chân cô đã bị anh nắm chặt cố định, cô bất lực lắc mông. Đung đưa hông, híp mắt nhìn người trên giường, đáng thương cầu xin: "Tư Lạc..."
Theo động tác của cô, khung cảnh giữa hai chân bị cặp đùi trắng nõn che khuất, thấp thoáng mờ ảo nhưng lại có phần quyến rũ.
Ánh mắt Lý Tư Lạc sâu thẳm, yết hầu khẽ chuyển, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển trên chân cô di chuyển, giọng nói khàn khàn: "Em muốn gì nào?"
Nơi đầu ngón tay lướt qua như ngòi nổ của pháo hoa, cảm xúc dâng trào nhanh chóng, nơi chạm đến hoàn toàn nóng rực.
Cảnh Toàn Tử cảm thấy dưới thân mình lại chuẩn bị "phun nước".
"A..."
Lý Tư Lạc ngước mắt, vươn tay nhéo cằm cô, ép cô buông môi dưới sắp bị cắn rách ra, ngón tay còn lại không ngừng cử động, sau đó cụp mắt, đúng lúc nhìn thấy âm hộ cân đối, đầy đặn và thưa lông của cô, nơi hồng hào đó bất giác phun nước dưới cái nhìn của anh, thịt non co rút lại khi anh nhét trứng rung vào, cái đỉnh nhỏ không ngừng chạm vào cửa huyệt, chặn lại ở đó, sự tồn tại của dị vật vô cùng rõ ràng.
"Hức... Tư Lạc, Tư Lạc..."
Lý Tư Lạc vươn ngón tay, ấn vào phần cuối nhô ra của đồ chơi bằng nhựa, nhẹ nhàng đẩy vào.
"A... dừng lại..."
Cô bị ép nuốt thứ màu hồng kia vào, thậm chí anh còn đút cả ngón tay vào trong, nhiệt độ cao đến đáng sợ.
Lý Tư Lạc hít sâu một hơi, ngón tay ở trong cơ thể cô hơi cong lên chạm lên vách tường thịt.
"A a..."
Cảnh Toàn Tử run rẩy kịch liệt, trứng rung bị ngón tay Lý Tư Lạc đẩy sâu vào, đối phương lại tăng tần số rung lên, sau khi rút ngón tay ra, anh dùng lòng bàn tay ác ý vỗ vào huyệt nhỏ của cô, Cảnh Toàn Tử chịu hết nổi đã lên đỉnh vì kích thích.
Mà Lý Tư Lạc lẳng lặng nhìn dáng vẻ thất thần của cô, cúi người cắn môi dưới, ngón tay bao lấy nơi đó của cô dần dần rút ra mang theo sợi tơ mỏng trong suốt.
"Ngoan..."
Trứng rung bị giữ chặt rồi rút mạnh ra ném sang một bên, sự cọ xát nhanh chóng sinh ra sung sướng vô hạn.
Cảnh Toàn Tử chưa kịp phản ứng, Lý Tư Lạc đã đeo bao cao su vào rồi nhấc chân cô lên, mạnh mẽ tiến vào.
 
Chương 18: Dùng miệng


Edit: Lúii
Beta: KV
Trong chuyện tình dục, Lý Tư Lạc thật sự rất... ngang ngược một cách vô lý.
Cảnh Toàn Tử nức nở cầu xin anh, tiếng khóc của cô vang lên, anh không nói gì mà chỉ nghiêm túc nhìn cô, sau đó hôn cô, chạm vào cô, động tác ra vào phía dưới không hề giảm.
Cảnh Toàn Tử cảm thấy như thể đang bồng bềnh trong đại dương, dưới là những con sóng to lắc lư, trên là những vì sao lấp lánh.
Lý Tư Lạc dùng cánh tay cường tráng đỡ lấy người cô, đôi mắt đen sâu thẳm, phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của cô, Cảnh Toàn Tử cắn chặt môi, lắng nghe tiếng kêu đè nén đứt quãng của mình, lực va chạm dưới thân cũng không giảm bớt.
Nhưng Lý Tư Lạc rất quan tâm đến cô.
Làm hai hiệp, thấy tâm trạng cô không tốt, anh đứng dậy, nửa quỳ ở trên giường, vòng tay qua nách ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, để cô nằm trong lòng anh. Lơ đãng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, đều đặn của anh.
"Tư Lạc..."
"Ừm."
"Em đã nói
"Mẹ em rất vui, còn bảo sẽ nói với dì về điều đó."
"Ừm."
"Anh đã nói với mẹ anh chưa?"
Cảnh Toàn Tử nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của anh, ngẩng đầu nhìn Lý Tư Lạc, gò má ửng hồng.
Lý Tư Lạc kiên định nhìn vào mắt cô, vài giây sau, anh xuống mép giường, bế cô lên.
Cảnh Toàn Tử hiểu ý vòng tay qua cổ anh.
"Anh sẽ nói." Lý Tư Lạc nói, " Bây giờ anh vẫn giữ bí mật với mẹ."
"Tại sao phải giữ bí mật?"
"Anh sợ em không định nói cho mẹ em biết."
"...Lý Tư Lạc, anh lảm nhảm cái gì vậy?"
Lý Tư Lạc đặt cô thành thành bồn tắm, hai tay chống ở bên hông, nghiêng người nhìn cô rồi cười, sau đó lại tiến lên hôn Cảnh Toàn Tử một cái.
Cảnh Toàn Tử không thích lời anh nói, mím môi né nụ hôn của anh, cô cụp mắt nhìn vật cương cứng bên dưới, suy nghĩ hai giây.
"Lý Tư Lạc."
"Sao vậy." Anh không để ý đến ánh mắt của cô, đứng thẳng dậy, nghiêng người điều chỉnh nhiệt độ nước.
"Huỵch." Một tiếng
Cảnh Toàn Tử nhẹ nhàng nhảy xuống thành bồn, chen vào chỗ anh như không biết làm sao, ngồi xổm giữa anh và bồn tắm, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng ngời, đôi tay trắng nõn non nớt bạo dạn nắm lấy thân dưới của anh, nhẹ nhàng di chuyển lên xuống.
"..." Vẻ mặt Lý Tư Lạc cứng đờ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, đành để cô ôm đồ vật kia, dùng lòng bàn tay dịu dàng, cẩn thận cầm lấy, sợ làm tổn thương anh.
Cảnh Toàn Tử cảm thấy không thể chỉ có vậy, ma xui quỷ khiến, thè một đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếmy quy đầu.
"Ha..."
Tiếng thở dốc của Lý Tư Lạc rất gợi cảm, Cảnh Toàn Tử cảm thấy vui nên tiếp tục ra sức, há to miệng ngậm lấy phần trên của anh, cảm nhận được cơ thể cứng ngắc và tiếng thở dốc dần dày đặc của người đàn ông, mắt cô cũng cong cong chứa đầy ý cười.
Cô nhớ lại những "tài liệu" đã xem trước đó, từ từ áp đầu lưỡi vào lỗ nhỏ ở quy đầu rồi mút một cái, đột nhiên bị cô hút vào, cảm giác thứ trong miệng lại căng phồng lên một chút.
Một giây kế tiếp, một bàn tay to bao phủ phía sau đầu Cảnh Toàn Tử, dùng lực đẩy đầu cô về phía trước, thứ trong miệng nháy mắt đâm vào sâu bên trong, nước miếng cô không kịp chảy ra.
Cảnh Toàn Tử sửng sốt, thừa dịp bàn tay lớn buông lỏng, cô nhanh chóng lùi đầu ra nửa phút, nhưng giây tiếp theo lại bị anh thô bạo đẩy vào, chất lỏng có mùi vị nồng nặc, cọ vào cổ họng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Nhưng qua lại vài cái, Cảnh Toàn Tử cảm thấy có gì đó, cô khẽ rên một tiếng, khi Lý Tư Lạc thở hổn hển kéo mặt cô ra, thứ chất lỏng màu trắng sền sệt từ thứ gì đó cách cô không đến hai lòng bàn tay phun ra, thậm chí còn bắn vào mặt và cổ cô, sau đó chạy xuống theo khe ngực.
Cảnh Toàn Tử nhìn thẳng vào mặt anh, nhất thời sửng sốt, không kịp phản ứng, một dòng nước trong veo chảy ra ở chỗ lúc nãy cô còn chưa kịp tẩy rửa...
 
Chương 19: Quyến luyến - End


Edit: Lúii
Beta: KV
Lý trí của Lý Tư Lạc dần lấy lại sau cơn sung sướng, duỗi tay kéo cô gái đang ngồi xổm dậy, rút một chiếc khăn giấy từ bên cạnh, dùng tốc độ cực chậm lau sạch chất lỏng sền sệt đang từ từ chảy xuống mặt và người cô.
Anh đưa tay xoa đỉnh đầu cô, cúi người hôn lên trán cô, nụ hôn tràn đầy tình cảm.
Cảnh Toàn Tử cụp mắt, ngơ ngác nhìn anh kỳ cọ cho mình, anh đột nhiên xoay người đi như định lấy thứ gì, cô cũng muốn đứng dậy đi theo anh nhưng lảo đảo suýt ngã, được Lý Tư Lạc ôm lấy, cô ưm ưm vài tiếng không biết là nói gì.
Lý Tư Lạc thấy buồn cười, vừa cẩn thận không để cô tuột tay, vừa ôm chặt lấy cô, tiếng cười của anh khiến lồng ngực đang chạm vào cô khẽ rung lên: "Em đang nói cái gì vậy hả?"
"Ở đó... không thoải mái lắm."
Cảnh Toàn Tử khịt mũi, nhìn lên quai hàm sắc bén của anh, nói nhỏ nhưng rõ ràng.
Lời nói vừa thốt ra, cô cảm thấy toàn thân bị nhấc lên, sợ tới mức vô ý thức ôm chặt lấy cổ Lý Tư Lạc.
Lý Tư Lạc lo cho sức khoẻ của cô, khẽ nhíu mày, đặt cô vững trên thành bồn tắm.
Làn da của cô trắng mịn, lúc này trên người có rất nhiều vết hickey, đôi chân dài thẳng tắp vô thức kẹp chặt.
"Bốp."
Lý Tư Lạc vỗ nhẹ mông cô, anh hơi cúi người xuống, dùng đôi mắt đen thâm thúy nghiêm túc nhìn cô: "Mở rộng chân ra."
Cảnh Toàn Tử: "..."
Không biết vì sao, lời của Lí Tư Lạc rất nghiêm túc, nhưng với cô mà nói lại rất dâm đãng. Nghe vậy, cô lập tức đỏ mặt, khó chịu liếm môi, vội nói: "Không sao, không sao đâu!"
Lý Tư Lạc sao có thể mặc kệ cô được.
Anh vươn tay nắm lấy cổ chân đang loạng choạng của cô, tách ra rồi ngồi xổm xuống để đến gần nhìn cô.
Nơi đó của Cảnh Toàn Tử sưng đỏ, giống như bị ai làm vậy, giữa cửa nhỏ lẽ ra phải đóng lại vẫn có một khe hở, không đóng lại được, có tinh dịch vẩn đục chảy ra.
Dưới cái nhìn của anh, hoa huy*t khẽ run lên, nơi vốn đã hoàn toàn ẩm ướt lại run lên, phun ra một ngụm nhỏ dịch hoa.
"Hình như không kìm được thì phải."
Lý Tư Lạc vội nói, nhưng giọng điệu bình tĩnh, hơi thở ấm áp của anh phả vào trong đùi cô.
Cảnh Toàn Tử phải thừa nhận rằng, mỗi hành động và lời nói của Lý Tư Lạc đều khiến trái tim cô đập liên hồi, hơi thở của cô dần trở nên nặng nề.
Cô có quá dâm đãng không?
Không, cô thích anh, rất thích anh, cho nên lúc nào cô cũng muốn cùng anh làm chuyện vui vẻ đó.
Da ở đùi trong đột nhiên cảm thấy vật mềm mại gì đó chạm vào.
Cảnh Toàn Tử sửng sốt, cúi đầu thấy cái đầu kia vùi giữa hai chân cô, lúc này anh mới quay mặt lại hôn nhẹ vào đùi trong của cô.
Lý Tư Lạc rất vui khi nhận được phản ứng đó của cô
Anh khịt mũi, quay đầu sang, nhẹ nhàng mút lấy hoa huy*t vẫn đang tiết ra thứ chất lỏng cám dỗ, dùng lưỡi tìm viên ngọc trai bị cô giấu đi, dùng đầu lưỡi khéo léo khiến cô hưng phấn trở lại.
"Hừ... Lý Tư Lạc!"
Cảnh Toàn Tử cực kỳ sung sướng, hai tay để sau lưng, hai chân bị anh nắm chặt, vắt qua vai không nhịn được hơi cựa quậy, giống như đôi tay yêu thích ôm cổ anh, giờ tới chân cô quấn lấy anh "cầu một nụ hôn".
Cô bất giác ngẩng đầu, liếc mắt thoáng thấy mình trong gương.
Khuôn mặt cô gái ửng hồng, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt của hạnh phúc, chiếc cổ thon dài ngửa cao như một con thiên nga kiêu hãnh và xinh đẹp.
Lý Tư Lạc không được dạy mà tự học thành tài, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong âm đ*o của cô, hơi thở nóng bỏng làm cô kiễng chân lên.
Dưới nhiều lần kích thích, cô gái vốn đã nhạy cảm đột nhiên thốt ra một tiếng, Lý Tư Lạc hếch cằm đi theo, muốn nhận lấy toàn bộ của cô.
"Hức hức..."
Lý Tư Lạc thỏa mãn kéo dài khoảng cách, sau đó lại thò tới gần hôn lên cửa huyệt đáng yêu một lần nữa.
Khóe mắt Cảnh Toàn Tử như có nước mắt, khi cô cụp mắt, giọt nước mắt đó từ từ lăn dài trên mặt, rơi xuống người anh, hòa lẫn với một loại chất lỏng nào đó.
"Tư lạc..."
"Anh đây."
"Mẹ em vui lắm, còn nói cuối cùng em cũng đạt được ước nguyện của mình."
Lý Tư Lạc nhìn cô.
Hai mắt Cảnh Toàn Tử cong cong.
"Em cảm thấy mình là đứa trẻ được Chúa ưu ái, người đã thỏa mãn mọi mong muốn của em từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành."
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
END.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top