Cập nhật mới

Dịch Tuyệt Phẩm Thiên Y

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 200: Chuyện lần này chắc chắn phải có một câu trả lời


Rất nhanh, xe cảnh sát đã đến đầu phố Hoa Mai. Mấy cảnh sát sắc mặt không được tốt cho lắm bước vào. trong, vừa nhìn thấy hai người bị cột, còn cả Lý thiếu đang bò trên mặt đất, ba người trong số đó lập tức móc còng tay ra, còng ba người lại, sau đó họ nhanh chóng dẫn lên xe cảnh sát.

Một cảnh sát rõ ràng là dẫn đầu đội sau khi nhìn thấy Giang Nguyên liền bước đến, cẩn thận nhìn ba sinh viên bị thương, mắt giật giật. Lúc này anh ta mới bước đến bên cạnh Giang Nguyên, mỉm cười đưa tay bắt tay Giang Nguyên, nói:

- Chào anh, bác sĩ Giang. Tôi là Trương Dư Minh, là Phó đồn trưởng của đồn công an đường Văn Các. Lát nữa chúng tôi vân cần bác sĩ Giang phối hợp điều tra với chúng tôi một chút!

Sau khi nói xong, anh ta lại thấp giọng nói:

- Cục trưởng Lý đã gọi điện thoại, tôi sẽ sắp xếp!

Giang Nguyên gật đầu, sau đó nói:

- Khi nào xe cứu thương sẽ tới?

- Lúc chúng tôi xuất phát bên đó cũng xuất phát, có lẽ sắp rồi...

Trương Dư Minh vội vàng nói:

- Yên tâm, các sinh viên bị thương, chúng tôi sẽ dặn dò bệnh viện cố gắng chữa trị! 

- Được...

Lúc này Giang Nguyên đã lờ mờ nghe thấy tiếng xe cứu thương, liền gật đầu, nói:

- Tôi đi dặn dò mấy sinh viên kia xong sẽ đến!

Dứt lời, Giang Nguyên liền đi đến trước đám Lý Tiểu Vũ đang lo lắng, đưa mấy trăm tệ cho một nam sinh viên đi tính tiền. Sau đó hắn cười nói với đám Lý Tiểu Vũ đang lo lắng:

- Không sao... Mọi người về trước đi. Tôi còn phải sắp xếp cho đám Triệu Vân Cường...

- Được...

Lý Tiểu Vũ thấy viên cảnh sát kia rất khách sáo với Giang Nguyên trong lòng cũng đỡ lo, sau đó cô cùng đám sinh viên rời đi trước.

- Đến đây... cẩn thận một chút. Trên bụng cậu ta bị đánh mạnh, có thể bị thương đến nội tạng...

Lúc này xe cứu thương cũng đến, Giang Nguyên cẩn thận chỉ huy các bác sĩ và y tá nâng cáng.

Vốn bác sĩ kia nghe thấy có người ở bên cạnh hoa chân múa tay thì rất không vui. Nhưng khi gã ngẩng đầu lên nhìn thì cảm thấy người đeo kính này hình như rất quen. Gã cau mày vài lần, sau đó cười, gật đầu nói:

- A... là bác sĩ Giang à? Sao cậu lại ở đây? 

Giang Nguyên vừa nhìn cũng cười. Hóa ra là người quen. Lần đầu tiên mình đến Phòng khám Khánh

Nguyên đã gặp vị bác sĩ này ra khỏi phòng khám. Hắn lập tức cười nói:

- Là bác sĩ La à... Đây là sinh viên của tôi, tôi vừa vặn gặp họ!

- Sinh viên của cậu? Bác sĩ La lập tức tò mò hỏi. Giang Nguyên cười cười nói:

- Hồ lão không có thời gian đứng lớp ở Đại học Đông Nguyên cho nên thường để tôi dạy thay thầy ấy!

Bác sĩ La nghe Giang Nguyên nói vậy mới hiểu ra rồi gật đầu, trong mắt cũng lộ tia khâm phục. Tên này có thể khiến Hồ lão yên tâm để cho hắn lên lớp thì cũng không đơn giản đâu.

- Được... Vậy chúng tôi đi trước. Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng sắp xếp kiểm tra. Số điện thoại của tôi là 139 xxxxxxx... Cậu nhá máy cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ báo. lại tình hình cho cậu!

Sau khi bác sĩ La chào hỏi Giang Nguyên vài câu liền cẩn thận cáng sinh viên bị thương ở bụng kia lên xe cứu thương. Còn Triệu Vân Cường bị thương nhẹ và nam sinh bị dao chém cũng được dìu lên xe, đi như bay về Đại học Đông Nguyên. 

Lúc này cảnh sát đã chạy tới, xe cứu thương cũng đã tới, người vây xem cũng bắt đầu từ từ tản đi.

Lúc này Giang Nguyên mới đi về phía Đồn trưởng Trương kia.

Lúc này ba người Lý thiếu đã được một chiếc xe cảnh sát khác đưa đi, còn một mình Đồn trưởng Trương lái một chiếc xe chở Giang Nguyên.

Sau khi lên xe, Đồn trưởng Trương gọi một cuộc điện thoại, sau khi nói hai câu, anh ta lại cẩn thận đưa di động cho Giang Nguyên.

- Bác sĩ Giang... Cảm ơn cậu. Đồn trưởng Trương là người nhà, nhờ cậu giao đồ cho cậu ấy!

Trong điện thoại Cục trưởng Lý biết cuối cùng tình hình cũng đã tạm thời được khống chế, giọng nói rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhiều.

- Được...

Giang Nguyên gật đầu nói:

- Ba người bị tương kia đều là sinh viên của tôi, trong đó có thể có một người bị thương khá nặng, xin nhờ Cục. trưởng Lý thông báo với phía nhà trường một chút...

- Bác sĩ Giang yên tâm. Vừa rồi tôi đã liên lạc với

Hiệu phó Ngô. Anh ấy sẽ nhanh chóng sắp xếp người đến bệnh viện. Lát nữa vợ tôi cũng sẽ đến... 

Lúc này trong giọng nói của Cục trưởng Lý hơi uể oải. Dĩ nhiên anh ta cũng đã cân nhắc rồi. Anh ta biết chắc nhiều sinh viên Đại học Đông Nguyên vây xem như vậy, chắc chắn có người nhận ra con trai mình, muốn giấu tiệt chuyện này đi chắc chắn là không được. Nhưng lúc đó Giang Nguyên đã giúp anh ta xử lý khá tốt, cho. nên giờ chỉ cần trấn an bên phía nhà trường và người bị thương. Phía người bị thương không xảy ra chuyện gì lớn thì có lẽ chuyện này cũng không lớn lắm.

- Được...

Giang Nguyên tương đối hài lòng vì chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà Cục trưởng Lý có thể sắp xếp lý trí như vậy. Có điều hắn vẫn trầm giọng cảnh cáo nói:

- Nhưng Cục trưởng Lý, chuyện lần này chắc chắn phải có một câu trả lời... Nếu không, rất dễ xảy ra vấn đề!

Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, đầu bên kia điện thoại trầm mặc.

Đồn trưởng Trương ngồi bên lúc này cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Giang Nguyên, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên... Lá gan của bác sĩ Giang này cũng lớn thật, chẳng biết là có lai lịch gì mà dám nói chuyện với Cục. trưởng với giọng điệu như vậy.

Dĩ nhiên Giang Nguyên biết Cục trưởng Lý đang suy nghĩ gì, sau đó hắn lại nhắc nhở:

- Chuyện gì cũng không thể mười phân vẹn mười, phòng ngự nào cũng có thể xuyên thủng, đặc biệt là một trường học có mấy chục ngàn sinh viên như Đại học. Đông Nguyên, chỉ cần trên mạng nói vu vơ vài câu... Gần đây hướng gió cũng không tốt, có vài người chỉ vì một chút vấn đề nhỏ đã xảy ra chuyện. Cục trưởng Lý nên biết điều này... đôi lúc, để núi xanh còn...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 201: Sao có thể như vậy


Bên kia trầm mặc một lúc, một hồi sau, giọng nói của Cục trưởng Lý dường như già đi chục tuổi, trầm thấp thở dài nói:

- Bác sĩ Giang, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi... Suy nghĩ của tôi ban nãy thiển cận quá...

- Được rồi, tôi cũng chỉ nhắc nhở một chút... Cụ thể vẫn mong Cục trưởng Lý tự mình cân nhắc...

Sau khi gác máy, Giang Nguyên rút khẩu súng trong áo khoác mình ra đưa cho Đồn trưởng Trương, nói:

- Đồn trưởng Trương, chút nữa kiếm giúp tôi một khẩu súng đồ chơi... 

Đồn trưởng Trương nghe Giang Nguyên nói vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên. Anh ta nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Giang Nguyên, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu, nói:

- Được, tôi biết rồi...

Sau khi đến Đồn công an đường Văn Các, Giang Nguyên theo lệ tốn nửa tiếng đồng hồ để lấy khẩu cung. Ký tên xong, Đồn trưởng Trương này lại khách khí cho

người tiễn hắn về phòng khám.

Có điều đi được nửa đường, điện thoại Giang Nguyên đột nhiên đổ chuông.

Giang Nguyên còn tưởng là Cục trưởng Lý, nhưng thấy ra nhìn lại thấy số của bác sĩ La vừa mới lưu.

- Alo... bác sĩ La, tình hình như thế nào?

Giang Nguyên cười hỏi bác sĩ La. Hắn cũng không lo lắng lắm. Họ đã tới bệnh viện rồi, cho dù xảy ra tình huống xấu có lẽ cũng không phải vấn đề lớn lắm.

Nhưng, rất nhanh, sắc mặt Giang Nguyên trầm đi...

- Lá lách bị rách, số lượng tiểu cầu không đủ, chức năng đông máu cực kém...

Giang Nguyên thấp giọng lặp lại hai lần, cuối cùng hít sâu một hơi, chấp nhận sự thật này. Sau đó hắn trầm giọng hỏi:

- Vậy giờ phải làm sao?

- Tôi nghe nói ý kiến của bên trên là tạm thời chỉ có thể truyền tiểu cầu, dùng thuốc cầm máu liều lớn, truyền thêm máu... Sau đó phải xem số cậu ta thế nào...

Đầu bên kia giọng bác sĩ La trầm thấp bất đắc dĩ nói. - Vậy chẳng phải chờ chết sao?

Sắc mặt Giang Nguyên lập tức thay đổi, trầm giọng nói:

- Sao không mổ bụng, may hoặc cắt lá lách trước...

- Bác sĩ Giang... Anh cũng hiểu, làm thế rất nguy hiểm. Cấp trên không muốn làm những ca phẫu thuật vô ích. Người nhà cũng không ở đây, bên phía nhà trường cũng không thể đưa ra lựa chọn mạo hiểm như vậy...

Bác sĩ La bất đắc dĩ nói:

- Tôi cũng cho rằng lựa chọn trước mắt của cấp trên là chính xác. Nếu lại phẫu thuật lần nữa dẫn đến mất máu chỉ bằng xem tình hình hồi phục đông máu của cậu ta, nếu không không nên mạo hiểm như vậy!

Nghe được lời này, Giang Nguyên trầm mặc. Trước. kia hắn tiếp xúc với ngoại khoa nhiều nhất. Mặc dù hắn chưa từng đụng đến ca nào thế này, nhưng dĩ nhiến hắn biết rõ mạo hiểm bên trong. Lựa chọn của bệnh viện chính xác, nhưng cứ thế này, cho dù truyền một lượng lớn máu và tiểu cầu, chờ hồi phục chức năng đông máu, nhưng vì đủ các nhân tốt, tỷ lệ sống của sinh viên kia không quá 40%...

- Được, bác sĩ La, cảm ơn anh!

Sau khi gác máy, Giang Nguyên thoáng trầm ngâm, sau đó nói với cảnh sát lái xe:

- Anh cảnh sát, nhờ anh đưa tôi đến bệnh viện số 1!

- Được!

Dĩ nhiên cảnh sát lái xe sẽ không từ chối bác sĩ Giang khách quý của Đồn trưởng này. Anh ta lập tức lái

xe quay về phía bệnh viện số 1.

Giang Nguyên đến khoa cấp cứu, nhanh chóng tìm được bác sĩ La ở phòng làm việc.

Bác sĩ La thấy Giang Nguyên đến vô cùng sửng sốt, sau đó cười nói:

- Bác sĩ Giang, sao cậu lại đến đây?

- Tôi muốn xem thử tình hình sinh viên kia của tôi... Giang Nguyên trực tiếp nói.

- Ừ... được...

Bác sĩ La cũng không khách khí, lấy một bản bệnh án trên bàn làm việc đưa cho Giang Nguyên nói:

- Những kiểm tra liên quan đều ở đây, hiện tại bệnh nhân đang được năm trong phòng hồi sức cấp cứu để quan sát...

- Còn nữa, Viện trưởng Vương của viện y học và vợ của Cục trưởng Lý đều ở phòng làm việc của chúng tôi...

Bác sĩ La nhắc nhở nói.

Giang Nguyên gật đầu, sau đó đứng một bên xem bệnh án...

- Trương Đồng...

Giang Nguyên nhìn cái tên trên bệnh án khế thở dài, sau đó hắn nhanh chóng lật bệnh án ra, xem kết quả những kiểm tra liên quan xong, sắc mặt Giang Nguyên càng thêm âm trầm.

Theo tình hình trên đó, Giang Nguyên đã thoáng tính toán được, với tình hình này, trừ phi trong sáu giờ đồng hồ công năng đông máu của Trương Đồng phục hồi đến mức thấp nhất để làm phẫu thuật, nếu không cho dù bây giờ có truyền máu và tiểu cầu để chống đỡ, tỷ lệ sống của Trương Đồng cũng không quá 30%...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 202: Chuyện này không thể trách cậu


Mặc dù Giang Nguyên mới giảng cho năm tư ba tiết, nhưng Giang Nguyên đã thật sự coi những thanh niên này là sinh viên của mình. Hắn thấy sinh viên của mình, thấy một thanh niên bồng bột coi nhẹ tính mạng bị dập tắt như vậy, hắn cảm thấy mình phải làm chút gì đó.

Lúc này, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói trầm thấp:

- Thầy Giang...

Giang Nguyên đưa mắt nhìn sang, thấy đầu Triệu Vân Cường đã được băng băng trắng, cậu ta đang cúi đầu ánh mắt tràn đầy áy náy và cẩn thận nhìn mình.

- Đến đây... ngồi đi...

Giang Nguyên nhìn thấy bộ dạng đó của Triệu Vân Cường thì biết Triệu Vân Cường không có vấn đề gì lớn, gật đầu nói.

- Dạ...

Triệu Vân Cường nhỏ giọng đáp, sau đó ngồi xuống một bên.

- Cậu không sao chứ? Giang Nguyên khẽ thở dài, chậm rãi hỏi thăm. Triệu Vân Cường lắc đầu nói:

- May vài mũi... bác sĩ nói không sao, nhưng vẫn bắt em ở lại bệnh viện quan sát một chút! - Ừ... không sao thì tốt rồi! Giang Nguyên gật đầu, sau đó nói: - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Thầy Giang, đều tại em...

Lúc này hai tròng mắt Triệu Vân Cường hơi ửng đỏ, rõ ràng là cậu ta đã biết tình hình Trương Đồng.

- Lúc em đi vệ sinh không cẩn thận đụng phải Lý Dương. Lý Dương chửi em một câu, còn đẩy em một cái. Em không nhịn được cũng đẩy hắn một cái... Sau đó thì đánh nhau...

Nói tới đây, Triệu Vân Cường cúi đầu lau hai tròng mắt, nức nở nói:

- Thầy... rốt cuộc Trương Đồng...

Nhìn thấy vẽ mặt khổ sở của Triệu Vân Cường, Giang Nguyên khẽ thở dài, đưa tay sờ đầu cậu ta nói:

- Được rồi, được rồi... Không sao, chuyện này không thể trách cậu...

Giang Nguyên đứng dậy, đang định trả bệnh án lại cho bác sĩ La, sau đó thảo luận về bệnh tình của bệnh nhân với bác sĩ La, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói nghiêm khắc: 

- Triệu Vân Cường, em không ở phòng bệnh mà chạy đến đây làm gì?

- Viện trưởng Vương...

Nghe thấy lời này, Triệu Vân Cường vội vàng đứng lên, nhỏ giọng đáp:

- Em thấy thầy Giang đến, cho nên... - Thầy Giang? Giọng nói kia hơi nghi hoặc.

Giang Nguyên đặt tờ bệnh án xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa. Hắn lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa, sau lưng còn một phụ nữ trung niên khí chất không tầm thường mang vẻ mặt lo lắng.

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó đi qua. Hắn đưa tay về phía người đàn ông trung niên:

- Xin chào Viện trưởng Trương... Tôi là Giang Nguyên đệ tử của giáo sư Hồ Khánh Nguyên!

Viện trưởng Trương thấy Giang Nguyên đưa tay đến thì thoáng sửng sốt. Tuy Giang Nguyên cùng lắm chỉ là một trợ giảng, thân phận cách ông một trời một vực, nhưng ông vẫn bắt tay Giang Nguyên, cảm thán nói:

- Ồ, thầy Giang... chào cậu. Hôm nay đúng là may mà có cậu, nếu không, haizz... 

Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Viện trưởng Vương khách khí rồi, tôi cũng đúng lúc gặp phải thôi...

Lúc này, người phụ nữ trung niên đứng bên chỗ Viện trưởng Vương nghe thấy hai người trò chuyện, trên mặt cũng lộ nụ cười cảm kích. Chị ta đi vào phòng khám, đưa tay về phía Giang Nguyên, vô cùng khách sáo cười nói:

- Bác sĩ Giang... Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, tôi là vợ của Lý Diệc Dương!

- Ồ... Chào Lý phu nhân...

Giang Nguyên cũng vội vàng bắt tay phu nhân Cục trưởng Lý.

- Bác sĩ Giang... Hôm nay may mà có cậu, nếu không nhà tôi...

Nói tới đây, Lý phu nhân bắt tay Giang Nguyên, trên mặt tràn đầy cảm kích. Lý phu nhân đã hỏi rõ tình hình khi đó. Nếu khi đó con trai mình đánh chiếc ghế xuống e là sẽ phiền phức lớn.

Giang Nguyên cười cười, nói:

- Lý phu nhân khách khí quá... chỉ tiện tay thôi...

Sau khi hàn huyên một lúc, cả ba người lại nói đến bệnh tình của Trương Đồng. Sau khi Giang Nguyên bảo Triệu Vân Cường về phòng trước, liền nói:

- Viện trưởng Vương... Giờ thật sự chỉ có cách tạm thời quan sát trước sao? Cứ vậy... chỉ e...

Viện trưởng Vương khẽ thở dài nói:

- Chúng tôi vừa ra khỏi phòng làm việc của Chủ nhiệm Tôn. Chủ nhiệm Tôn nói sau khi mấy chủ nhiệm bọn họ hội chẩn cũng cảm thấy chỉ có thể tạm thời quan sát, không cách nào tiến hành phẫu thuật... Nếu miễn cưỡng tiến hành phẫu thuật, chỉ sợ không thể cầm máu, ngược lại còn khiến Trương Đồng mất máu nghiêm trọng.

Nói tới đây, Viện trưởng Vương khế thở dài. Hiện giờ ông ta cũng rất đau đầu. Tuy nhà trường đã thông báo. cho phụ huynh sinh viên, nhưng ngày mai họ mới có thể tới được... Hơn nữa cho dù như thế nào, một viện trưởng như ông, học sinh của học viện mình xảy ra chuyện, tuy ông không cần phải chịu trách nhiệm gì nhưng trong lòng ông cũng thấy khó chịu.

Còn về phần Lý phu nhân lúc này vẻ mặt lo lắng. Cho. dù như thế nào, tuy lúc đó người ra tay đánh sinh viên này không phải con trai chị ta, nhưng chị ta hiểu rất rõ, nếu Trương Đồng này.

Giang Nguyên nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó nói:

- Tôi có thể nói chuyện với Chủ nhiệm Tôn bọn họ không?  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 203: Tôi có cách


Giang Nguyên nhìn Viện trưởng Vương và Lý phu nhân trước mắt, hắn hiểu nếu mình muốn làm như những gì đang nghĩ, tốt nhất là phải thuyết phục được hai vị trước mặt trước. Nếu không chỉ nói với nhóm Chủ nhiệm Tôn cũng vô ích.

Lập tức, Giang Nguyên cười nhạt nói:

- Tôi cũng khá am hiểu ngoại khoa, có lẽ tôi có cách giải quyết vấn đề xuất huyết không ngừng trong lúc phẫu thuật... Tôi đã tính rồi, nếu như trong vòng sáu giờ đồng hồ mà không phẫu thuật cho Trương Đồng, tỷ lệ sống của cậu ta không quá 30%. Cho nên tôi muốn nói chuyện với nhóm Chủ nhiệm Tôn...

Lý phu nhân và Viện trưởng Vương nghe Giang Nguyên nói vậy đều sửng sốt, đặc biệt là Viện trưởng Vương, lúc này ông đang nhìn Giang Nguyên với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù Viện trưởng Vương am hiểu nội khoa, hơn nữa đã lâu chưa tiếp xúc với lâm sàng, nhưng dĩ nhiên ông biết để tính toán ra kết quả chuyên nghiệp như thế này cần phải có kinh nghiệm phong phú chừng nào. Hơn nữa ban nãy Giang Nguyên nói sáu tiếng sau, tỷ lệ sống của Trương Đồng không quá 30%. Nhóm Chủ nhiệm Tôn ban nãy cũng đã nói với họ, nhưng nhóm Chủ nhiệm Tôn đưa ra kết quả lạc quan hơn một chút. Họ nói sáu giờ sau, tỷ lệ sống của bệnh nhân thấp hơn 50%.

Viện trưởng Vương thì sửng sờ, Lý phu nhân đứng bên lại vui mừng. Chị ta là người ngoài nghề. Ban nãy chị †a cũng có nghe nhóm Chủ nhiệm Tôn giải thích tình hình, biết có một sinh viên không thể làm phẫu thuật. Vì trong quá trình phẫu thuật có thể không thể cầm máu, làm cho mất máu nhanh hơn. Nếu như có thể làm tăng lượng tiểu cầu gì đó, thì có thể phẫu thuật.

Cho nên Lý phu nhân nghe thấy Giang Nguyên nói có thể giải quyết vấn đề này dĩ nhiên vô cùng hung phấn, cuống quít vui mừng nói:

- Bác sĩ Giang... Thật sao? Vậy thì tốt quá!

Viện trưởng Vương hiển nhiên khá hơn Lý phu nhân nhiều. Ông cau mày nhìn Giang Nguyên, nói:

- Thầy Giang... Tôi nhớ Hồ lão chuyên về Trung y mà? Sao cậu lại biết ngoại khoa?

- Đúng... Ngoại khoa của tôi rất khá... Đương nhiên, Trung y cũng không tệ lắm.

Giang Nguyên luôn khiêm nhường nhưng lần này hiếm khi khoa trương như vậy, khuôn mặt đầy tự tin.

-Á... 

Viện trưởng Vương nhìn khuôn mặt tự tin của Giang Nguyên. Khuôn mặt này quá trẻ. Tuy ban nãy Giang Nguyên có thể nói chuẩn xác tình hình của Trương Đồng, nhưng Viện trưởng Vương vẫn khó có thể tin được. Thầy Giang này có lẽ còn rất trẻ, hơn nữa Hồ lão lại chuyên về Trung y, thậm chí còn để hắn làm trợ giảng. Giờ hắn nói mình khá ngoại khoa Tây y, thậm chí còn khá hơn đám Chủ nhiệm Tôn, ông thật sự cảm thấy khó tin!

Lúc này, bác sĩ La ở sau vừa nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, anh ta cũng cảm thấy tò mò, cho nên cũng thuận miệng chen vào:

- Ngoại khoa của bác sĩ Giang giỏi lắm. Lần trước có một bệnh nhân tôi không chữa được, cũng là nhờ bác sĩ Giang ra tay. Hơn nữa tốc độ của cậu ấy vừa nhanh vừa giỏi, lợi hại lắm...

- Ồ2I Thật sao?

Viện trưởng Vương vốn không tin. Nhưng bác sĩ La cũng nói vậy, giờ hai mắt cũng hơi sáng lên. Nếu như thầy tiểu Giang này thật sự có bản lĩnh có thể giải quyết được vấn đề xuất huyết khi phẫu thuật, vậy thì sinh viên này được cứu rồi. Ông đưa hắn đi gặp đám Chủ nhiệm Tôn một chút thì đã sao chứ?

Lập tức Viện trưởng Vương hít một hơi thật sâu nói: - Được rồi... Giang... bác sĩ Giang, nếu như cậu chắc. chắn cậu có cách, vậy thì tôi đưa cậu đi gặp đám Chủ nhiệm Tôn! 

Lúc này Viện trưởng Vương cũng không còn gọi Giang Nguyên là thầy Giang nữa, mà bắt đầu gọi là bác sĩ Giang.

Nghe thấy giọng nói thoải mái của Viện trưởng Vương, Giang Nguyên gật đầu nói:

- Viện trưởng Vương yên tâm... Tuy Trương Đồng là sinh viên của tôi, nhưng nếu không chắc chắn, tôi sẽ không gánh phiền phức này!

- Được!

Viện trưởng Vương thấy Giang Nguyên bình tĩnh như vậy, hơn nữa cũng đúng như Giang Nguyên đã nói. Một sinh viên thế này, cũng chẳng liên quan gì lắm với Giang Nguyên. Quả thực Giang Nguyên không cần phải tự tìm rắc rối. Viện trưởng Vương lập tức liền gật đầu nói:

- Chúng tôi cùng cậu đi tìm Chủ nhiệm Tôn!

Lý phu nhân cũng lập tức vui vẻ gật đầu, sau đó cùng Giang Nguyên và Viện trưởng Vương đi gặp Chủ nhiệm Tôn. Mặc dù cấp bậc hành chính của Cục trưởng Lý không phải rất cai, thậm chí còn thấp hơn Viện trưởng Vương trước mặt một bậc, nhưng sức ảnh hưởng thực tế lại cao hơn Viện trưởng Vương không biết bao nhiêu lần. Cho nên lời của bà cũng có sức mạnh không kém vị Viện trưởng Vương này.

Đợi lát nữa cả hai đều có thể đứng về phía Giang Nguyên, thuyết phục giúp Chủ nhiệm Tôn kia. 

Lý phu nhân lúc này cực kỳ tin tưởng Giang Nguyên. Dù sao bà cũng nghe chồng nói bác sĩ Giang này làm việc cực kỳ chu toàn ổn thỏa, có thể giúp đỡ rất nhiều. Hơn nữa hiện tại hắn còn có hy vọng cứu được sinh viên kia, dĩ nhiên chị ta sẽ toàn lực ủng hộ Giang Nguyên.

Hai người lập tức cùng Giang Nguyên đi về phía phòng làm việc của Chủ nhiệm Tôn.

Chủ nhiệm Tôn đang cùng một vị phó chủ nhiệm khác nghiên cứu bệnh án, thấy Viện trưởng Vương và Lý phu nhân bước vào thì hơi sửng sốt. Nhưng ông cũng vội vàng đứng lên cười nói:

- Viện trưởng Vương Lý phu nhân sao còn chưa nghỉ ngơi?

- Chủ nhiệm Tôn... Ban nãy chúng tôi gặp... ờ... bác. sĩ Giang... Cậu ấy nói có cách giải quyết vấn đề xuất huyết khi phẫu thuật, cho nên chúng tôi mới đưa cậu ấy đến nói chuyện với các anh...

Viện trưởng Vương vẫn chưa đủ tin tưởng Giang Nguyên, khi nói ra những lời này, trên mặt vẫn thoáng hiện chút ngại ngùng.

- Bác sĩ Giang? Bác sĩ Giang nào?

Chủ nhiệm Tôn vô cùng tò mò, ánh mắt lóe sáng nhìn Viện trưởng Vương nói. Ông ta quen biết Viện trưởng Vương đã lâu, nhìn thấy biểu hiện của Viện trưởng Vương lúc này cũng cảm thấy khá kỳ quái. 

- Ờ... Đây là bác sĩ Giang, học trò của giáo sư Hồ Khánh Nguyên...

Viện trưởng Vương thoáng dịch sang bên bên, đẩy Giang Nguyên ra, cười khan giới thiệu với Chủ nhiệm Tôn.

Giang Nguyên cười cười, đưa tay ra nói:

- Chào Chủ nhiệm Tôn, tôi là Giang Nguyên!
 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 204: Chuyện này khó tin quá


Chủ nhiệm Tôn hơi nghi ngờ nhìn Giang Nguyên trước mặt. Sau đó ông đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với Giang Nguyên. Trên mặt ông đột nhiên lộ ra vẻ đã hiểu:

- Ồ... Cậu là bác sĩ Giang ở phòng khám Khánh Nguyên...

- Ôi trời... Không ngờ cậu còn trẻ như vậy... Chủ nhiệm Tôn cười lắc tay Giang Nguyên nói.

Nhìn thấy bộ dạng này của Chủ nhiệm Tôn, đến lượt Viện trưởng Vương kinh ngạc, tò mò hỏi:

- Chủ nhiệm Tôn, anh quen bác sĩ Giang à?

-A a... Không quen. Có điều lần trước có một bệnh nhân ở phòng khám Khánh Nguyên, bác sĩ La của chúng tôi xuống tiếp nhận mà không chữa được. Lúc đó bác sĩ La có gọi điện về cho tôi, đúng lúc tôi đang có một ca phẫu thuật... Sau đó, bác sĩ La nói là đã được bác sĩ Giang một thanh niên của phòng khám Khánh Nguyên chữa trị. Tôi thật sự không ngờ hôm nay gặp được bác sĩ Giang, hóa ra cậu ấy còn trẻ như vậy... Đúng là khiến người ta bất ngời

Chủ nhiệm Tôn cười ha ha nói.

Hóa ra là vậy...

Viện trưởng Vương và Lý phu nhân đứng bên cạnh nghe Chủ nhiệm Tôn nói vậy trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng. Hóa ra Chủ nhiệm Tôn cũng biết chuyện này, vậy thì không cần hai người phải nói giúp Giang Nguyên nữa rồi.

- Lại đây, lại đây... Mời ngồi mời ngồi... Ba vị mời

Chủ nhiệm Tôn mỉm cười mời ba người ngồi xuống.

Đợi ba người ngồi xuống rồi, Chủ nhiệm Tôn nhìn Giang Nguyên khẽ cười nói:

- Ban nãy Viện trưởng Vương nói bác sĩ Giang có cách khống chế vấn đề xuất huyết khi phẫu thuật?

Giang Nguyên gật đầu nói: - Đúng... Tôi có một cách có thể thử xem...

Chủ nhiệm Tôn nhìn thấy vẻ tự tin của Giang Nguyên thì nhíu mày. Thực sự ông không thể nào tin chuyện này, nhưng vì có Viện trưởng Vương và Lý phu nhân đến cùng, hơn nữa bác sĩ La cấp dưới của ông từng nói với ông về bác sĩ Giang, cho nên ông mới hỏi câu hỏi kia. Nhưng khi ông nghe Giang Nguyên nói có thể thử thì càng chứng thực sự nghi hoặc trong lòng ông.

Bởi vì ông tin, với kinh nghiệm lâm sàng mấy chục năm của ông, còn cả quá trình không ngừng tìm tòi, nghiên cứu những tập san y học mới nhất hàng ngày của mình mà cũng chưa từng nghe nói đến có cách nào giải quyết vấn đề này. Bác sĩ tiểu Giang trẻ vậy, cho dù có chút thực lực, có lẽ cũng không thể có được năng lực như vậy. 

Ngay cả vị Phó chủ nhiệm bên cạnh trong mắt cũng lóe lên ý cười, thầm nói bác sĩ Tiểu Giang này đúng là nghé mới sinh không sợ hổ, cái gì cũng dám nói.

Tuy nhiên Chủ nhiệm Tôn không nói thẳng ra suy nghĩ của mình, chỉ cười hỏi:

- Không biết bác sĩ Giang có biện pháp đặc biệt nào. có thể giải quyết vấn đề này?

Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Tôn, mặc dù tôi rất am hiểu cấp cứu ngoại khoa, nhưng Trung y của tôi cũng rất khá...

~ Trung y?

Chủ nhiệm Tôn nghe thấy Giang Nguyên nói vậy thì sửng sốt. Ca phẫu thuật này liên quan gì đến Trung y?

Giang Nguyên không thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Chủ nhiệm Tôn. Hắn nói tiếp:

- Tôi có cách, thông qua châm cứu và cả trung dược: để làm chậm sự xuất huyết của bệnh nhân trong lúc phẫu thuậi

- Cái gì?

Chủ nhiệm Tôn và vị Phó chủ nhiệm kia nghe Giang Nguyên nói vậy thì này hai mặt nhìn nhau, cùng kêu lên kinh ngạc. Bọn họ đã nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng không ngờ Giang Nguyên lại nói ra một đề nghị như vậy. 

Cả phòng làm việc rơi vào yên tĩnh. Lúc này ngay cả sắc mặt của Viện trưởng Vương cũng vô cùng hổ thẹn. Bác sĩ Giang này đang nói đùa đấy à? Từ lúc nào mà Trung y còn có thẻ dùng trong giải phẫu Tây y vậy?

Vẻ mặt Chủ nhiệm Tôn cổ quái nhìn Giang Nguyên, cười khan nói:

- Bác sĩ Giang... cậu đang nói đùa đúng không?

Giang Nguyên sớm đã dự liệu được phản ứng của Chủ nhiệm Tôn, hắn vẫn tiếp tục mỉm cười nói:

- Đương nhiên không phải... Nếu như tôi không chắc chắn, tôi sẽ không đến quấy rầy Chủ nhiệm Tôn rồi!

Chủ nhiệm Tôn thấy Giang Nguyên không có vẻ đang đùa, ông liền nói:

- Bác sĩ Tiểu Giang... Chuyện này khó tin quá... Tuy tôi hiểu Trung y có những điểm đặc biệt không giống với lâm sàng Tây y chúng tôi, nhưng điều cậu đang nói thật sự quá... Xin thứ cho tôi mạo muội, điều này thực sự quá viễn vông!

Chủ nhiệm Tôn này nói chuyện cũng khá uyển chuyển, nhưng vị Phó chủ nhiệm bên cạnh ông lúc này cười nói:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 205: Chứng minh


Lập tức Giang Nguyên liền cười nói:

- Tôi biết hai vị sẽ không tin, nhưng tôi nghĩ đây là cơ hội cuối cùng... Tôi tin, có lẽ mọi người cũng không có chút tự tin trong vòng sáu giờ đồng hồ, chức năng đông máu của người bệnh có thể khôi phục đến trình độ có thể phẫu thuật được!

- Hơn nữa, tôi cảm thấy những đánh giá của mọi người về bệnh tình hơi lạc quan. Theo tôi tính toán, với lượng tiểu cầu hiện tại, thêm cả độ rộng miệng vết rách của lá lách, lượng máu bị chảy của Trương Đồng có lẽ nhiều hơn mọi người đã tính nhiều... Hơn nữa, với tình trạng hiện tại của cậu ta, chỉ cần qua sáu tiếng đồng hồ, cho dù làm phẫu thuật, tỷ lệ sống của cậu ấy sẽ giảm xuống dưới 30% chứ không phải khoảng 50% như mọi người đã đoán.

Cùng những lời Giang Nguyên nói ra, ý cười trên mặt hai vị chủ nhiệm dần nhạt đi. Bọn họ hiểu rõ ý của Giang Nguyên. Thực ra hai người bọn họ vừa rồi đã phân tích lần nữa tình hình bệnh nhân. Cuối cùng cả hai đã thống nhất ý kiến, cảm thấy thực sự căn cứ miệng vết rách của lá lách, cộng thêm phân tích tình hình hiện tại, lượng máu đã mất có thể không phải như dự đoán đầu tiên.

Nhưng giờ những điều này bị Giang Nguyên nói ra, lúc này hai người không kìm được thầm coi trọng Giang Nguyên thêm rất nhiều. Nhưng cho dù là thế, hai người vẫn không thể tin vào châm cứu và trung dược gì đó mà Giang Nguyên đã nói.

'Trong mắt mọi người, Trung dược là một thứ có tác dụng cực kỳ chậm. Nếu không uống thuốc trong hai ba ngày thì căn bản không thể nào thấy được hiệu quả.

Hơn nữa châm cứu càng là một thứ kỳ diệu, tuy ai cũng biết trong Trung y có thứ này, nhưng hiếm khi thấy có thể dựa vào châm cứu để đạt đến chữa trị hữu hiệu chứ đừng nói là dùng châm cứu để cầm máu.

Lúc này vị Phó chủ nhiệm kia đã bớt khinh thường Giang Nguyên đi một chút, nhưng vẫn cười lạnh nói:

- Bác sĩ Giang... Tuy tôi rất khâm phục vì cậu còn trẻ như vậy mà có những kiến thức không tầm thường đối với ngoại khoa... Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, cái thứ trung dược với châm cứu mà cậu vừa nói, chắc chắn không thể dùng trong trường hợp hiện tại...

- Thứ nhất, châm cứu... Tôi biết hiện giờ có người đang nghiên cứu châm cứu gây mê, bọn họ đã công bố có thể dùng châm cứu gây mê để đạt hiệu quả gây mê, có thể dùng trong một vài phẫu thuật... Nhưng đây cũng chỉ là lời của một phía, trước nay chưa thật sự nghe nói có bệnh viện nào dùng kỹ thuật này, cũng chưa có ai nghiệm chứng...

Nói tới đây, vị Phó chủ nhiệm này lại nở nụ cười, nói: 

- Cậu còn nói châm cứu có thể cầm máu... Cái này càng bưồn cười hơn, đến nghe tôi còn chưa nghe qua. Ca phẫu thuật chúng tôi phải tiến hành không phải ca phẫu thuật nhỏ, không phải là những tiểu phẫu chỉ cần rạch vài nhát dao... đây là giải phẫu mổ bụng. Vết mổ ít nhất cũng mười hai mươi phân, thậm chí còn dài hơn, rồi còn phải cắt, may lá lách. Ngân châm của cậu làm sao. cầm máu được đây?

- Còn nữa... Cậu nói dùng trung dược, nó càng buồn cười. Bệnh nhân muốn phẫu thuật, trước khi làm phẫu thuật vốn cấm ăn uống, cái này chẳng lẽ bác sĩ Giang không biết...

Vị Phó chủ nhiệm nhìn Giang Nguyên châm chọc cười nói:

- Chẳng lẽ chúng tôi còn đợi cậu bón một chén trung dược lớn, đợi sau khi tiêu hóa hấp thu xong mới bắt đầu phẫu thuật? Đợi nó tiêu hóa hấp thụ hết ít nhất cũng ba bốn giờ đồng hồ... Đến lúc đó cũng qua mất sáu giờ đồng hồ rồi, chúng ta làm sao đây?

- Hơn nữa loại Trung dược này của cậu còn có thể khống chế xuất huyết trong phẫu thuật mổ bụng, chuyện này thật sự quá khó tin...

Vị Phó chủ nhiệm này vừa trào phúng vừa phản bác khiến Lý phu nhân vốn đang vui mừng, còn cả Viện trưởng Vương đứng bên cạnh sắc mặt đều trầm đi.

Đặc biệt là Viện trưởng Vương. Dù sao ông cũng được xem là một nửa người trong ngành. Ông dẫn Giang Nguyên đến đây, giờ lại bị người ta phản bác như vậy thật sự khiến ông mất sạch thể diện.

Tuy nhiên lúc ông dùng ánh mắt mang theo chút căm tức nhìn Giang Nguyên đang đứng bên cạnh, ông nghĩ có lẽ hắn sẽ mất mặt hơn cả ông. Nào ngờ trên mặt hắn vẫn nở nụ cười mỉm, giống như ban nãy những lời phản bác của vị Phó chủ nhiệm này hoàn toàn không phải nhằm vào hắn vậy.

Đang lúc tất cả mọi người đều nhìn Giang Nguyên thì cuối cùng hắn đã lên tiếng. Hắn nhìn vị phó chủ nhiệm cười nói:

- Hôm qua lúc tôi giảng bài cho các sinh viên của mình...

Vị Chủ nhiệm Tôn và Phó chủ nhiệm nghe thấy những lời này, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Giang Nguyên cười cười, giải thích nói:

- Hiện tại tôi đang dạy Trung y cho khoa Lâm Sàng năm hai và năm tư... Đúng rồi, chính là lớp Trương Đồng...

- Hôm qua khi tôi dạy tiết Trung y chuyên sâu cho. năm tư, có sinh viên hỏi một vấn đề, đó là kinh mạch của trung y chúng ta có thật sự tồn tại không, hay chỉ là những lý luận cho các vị tiền bối trước kia tưởng tượng ra...

Nói tới đây, Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Lúc đó tôi đã giải thích với họ thế này, những thứ chưa từng nghe đến chưa từng thấy qua, nhưng không có nghĩa là chúng không tồn tại...

Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, trên mặt Phó chủ nhiệm này lộ vẻ tức giận. Ông nhìn Giang Nguyên, trầm giọng nói:

- Bác sĩ Giang... Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu đang châm chọc tôi sao?

Giang Nguyên cười lắc đầu, nói:

- Vị Chủ nhiệm này... Tôi không có ý đó... Tôi chỉ đang kể chuyện thôi... Vì lúc đó tôi đã dùng hành động chứng minh cho họ thấy, kinh mạch tồn tại, hơn nữa họ cũng đã chấp nhận chứng minh của tôi, từ đó trong lòng cũng chắc chắn rằng, lý luận Trung y chúng ta không phải là hư cấu...

- Cho nên... Tôi biết, hai vị chủ nhiệm đều không tin lời tôi nói, nhưng vì sinh viên của tôi, vì cứu mạng cậu ấy, tôi bằng lòng chứng minh cho mọi người thấy...

- Chứng minh? Cậu định chứng minh như thế nào?

Vị phó chủ nhiệm nhìn Giang Nguyên, thất thanh cười lạnh nói.

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó đứng lên nói:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 206: ít nhất 35 năm tuổi trở lên


Chủ nhiệm Tôn đứng bên mỉm cười nhìn Giang Nguyên, thấy giờ Giang Nguyên vẫn vô cùng bình tĩnh. Mặc dù hản phải đối mặt với lời châm biếm của Phó chủ nhiệm nhưng mặt vẫn không hề biến sắc, trong mắt ông cũng lóe lên tia kinh ngạc, mỉm cười giảng hòa:

- Nếu bác sĩ Giang đã tự tin như vậy thì chúng ta cứ tạm tin đi, nhưng nếu bác sĩ Giang thua thì sao?

- Đúng... Nếu cậu không chứng minh được thì sao?

Phó chủ nhiệm thấy vẻ thản nhiên của Giang Nguyên cũng cười lạnh nói.

Giang Nguyên đứng lên mỉm cười, trầm giọng cười nói:

- Nếu tôi thua... Trước mặt mọi người tôi sẽ cúi đầu †ạ lỗi vị chủ nhiệm này!

Nghe Giang Nguyên nói vậy, vị Phó chủ nhiệm này. biến sắc. Giang Nguyên đã nói đến nước này, dĩ nhiên ông cũng chẳng còn gì để nói. Dù thế nào, ông cũng phải để Giang Nguyên thử một lần.

Cho nên Chủ nhiệm Tôn nghiêm mặt nhìn Giang Nguyên nói:

- Vậy bác sĩ Giang định chứng minh như thế nào? Giang Nguyên lãnh đạm cười nói:

~- Nếu hai vị đồng ý, như vậy bây giờ tôi sẽ quay về  phòng khám chuẩn bị. Trong vòng một tiếng rưỡi, tôi sẽ đem những vật dụng cần thiết đến. Đương nhiên, tôi cũng mong hai vị chủ nhiệm chuẩn bị để phẫu thuật, đến lúc đó tôi hy vọng có thể tiến hành phẫu thuật trong vòng ba tiếng.

Hai vị chủ nhiệm nhìn Giang Nguyên tự tin như vậy, lúc này cũng hơi sửng sốt. Chủ nhiệm Tôn đành phải cười khổ nói:

- Được... Vậy tôi và Chủ nhiệm Từ ở đây chờ cậu...

- Được... Chúng tôi cũng ở đây chờ cậu...

Viện trưởng Vương thấy Giang Nguyên bình tĩnh như vậy thì cũng đột nhiên tin tưởng Giang Nguyên. Dù sao. giờ cũng đã muộn rồi, nếu thật sự có thể phẫu thuật, lãnh đạo phía nhà trường ông đây cũng phải ký tên nên ông lập tức gật đầu nói.

Còn về Lý phu nhân, vì chuyện con trai mình nên đã quyết định phải túc trực ở đây rồi. ức iờ thấy Giang Nguyên nói phải quay về chuẩn bị đồ, chị ta lập tức vội vàng nói:

- Bác sĩ Giang... Cậu có lái xe không? Tôi bảo tài xế đưa cậu về!

- Vậy được... Làm phiền Lý phu nhân rồi! Lúc này dĩ nhiên Giang Nguyên sẽ không khách khí.

Chiếc xe Lý phu nhân ngồi rõ ràng là chiếc Audi Cục. trưởng Lý tạm thời điều từ Cục cảnh sát đến. Giang Nguyên cũng không khách khí, sau khi ngồi lên xe liền bảo tài xế đưa hắn đến phòng khám.

Bệnh viện số 1 cách phòng khám không xa, tối nay đường xá cũng thông thoáng nên tốc độ càng nhanh hơn. Khoảng bảy tám phút Giang Nguyên đã về đến cửa phòng khám.

Tài xế hết sức khách khí nói với Giang Nguyên:

- Bác sĩ Giang, tôi ở trong xe chờ anh. Anh ra thì gõ vào cửa sổ xe tôi.

- Được... Anh cũng có thể nghỉ ngơi một lát, chắc phải nửa tiếng sau tôi mới ra được...

Giang Nguyên cực kỳ hiểu đồng chí cảnh sát nửa đêm bị lôi dậy như thế này. Làm việc dưới quyền người †a đều chẳng dễ dàng gì.

Sau khi dặn dò xong, Giang Nguyên vội vàng mở cửa phòng khám bước vào, giờ đã hai giờ sáng rồi. Giang Nguyên đoán hai vị Chủ nhiệm kia đã bị mình thuyết phục, ít nhất cũng phải năm giờ sáng mới có thể phẫu thuật, cho nên hắn phải cố gắng càng nhanh càng tốt...

Sau khi đi vào phòng khám, Giang Nguyên lập tức chạy đến phòng thuốc, sau khi lục vài ngăn kéo nhỏ, cuối cùng cũng tìm được một ngăn kéo nhỏ khá bí mật. Hắn kéo ra một cái hộp, nhìn cái hộp này, mắt Giang Nguyên sáng lên, sau đó nhẹ nhàng mở ra nhìn. Hắn nhìn củ nhân sâm bên trong cuối cùng mới nở một nụ cười hài lòng.

 Sau khi lấy được thứ mình cần, Giang Nguyên liền đi nhanh vào trong bếp.

Cái hộp này đựng một củ sâm núi được Hồ lão y sư cất kỹ. Có lần Giang Nguyên nghe thấy Hồ lão y sư rất đắc ý khoe đây là bảo vật trấn tiệm, nói đây là củ nhân sâm hiếm có có ít nhất 35 năm tuổi trở lên.

Tuy nhiên, lúc đó Giang Nguyên cũng chẳng để ý. Dù sao đối với một người đã tự tay đào được nhân sâm bốn mươi tuổi trở lên như Giang Nguyên mà nói, thứ này thật sự chả đáng là gì.

Có điều hôm nay gặp phải tình huống như thế này, chắc chắn không dùng đến nhân sâm già này không được. Cho nên, vì cứu người, Giang Nguyên bất chấp đây có phải máu thịt gì đó của Hồ lão y sư không, chỉ có thể dùng trước rồi tính sau. Dù sao đến lúc mình về nhà lại  đi kiếm một củ tựa tựa thế này trả lại cho Hồ lão y sư là được rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 207: Nhân sâm cứu mạng


Cái bình thủy tỉnh này chưa nước suối thực sự được người ta đưa từ ngọn núi lân cận đến mỗi ngày mà Hồ lão y sư phải tốn rất nhiều tiền mới mua được. Bình thường phòng khám sắc thuốc đều dùng nước suối này.

Đối với thứ này, Hồ lão y sư cực kỳ chú trọng. Ông cho rằng nước tinh khiết hoặc nước tự nhiên bây giờ đều không đáng tin cậy. chỉ có nước súi núi tự nhiên thuần †úy này mới thực sự phát huy được tác dụng của thuốc.

Giang Nguyên cũng cảm thấy như vậy. Đó là lý do vì sao những cây thuốc thiên nhiên luôn có hiệu quả hơn cây thuốc trồng, đó là vì những loại thuốc này không thực sự tắm rửa trong mưa móc tự nhiên, cũng không được hưởng thụ chất dinh dưỡng tự nhiên giữa núi rừng, cho nên không thể đạt đủ hiệu quả.

Nếu đã dùng đến nhân sâm cực tốt, thì dĩ nhiên cũng phải dùng nước suối thế này phối hợp, mới có thể. phát huy được tác dụng thật sự.

Sau khi cẩn thận rót vào vại sành một chén nước, Giang Nguyên dùng nắp đậy vại sành lại, nấu bằng lửa nhỏ.

Sau đó hắn lại tìm một cái thớt sạch, rồi một con dao, lúc này hắn mới đem nhân sâm ra.

'Vừa cầm nhân sâm trong tay, trong đầu hắn nhanh chóng hiện ra một loạt tư liệu. 

- Phán đoán: Nhân sâm núi ba mươi sáu năm tuổi, chủ thể hoàn chỉnh, rễ bị mất chút ít, là hàng trung thượng phẩm...

- Quả nhiên tuổi cũng kha khá!

Giang Nguyên cảm nhận được công năng thần kỳ đã lâu chưa cảm thụ liền thỏa mãn thở dài, sau đó hạ dao không chần chừ cắt nhân sâm ra làm đôi. Hắn cầm một nửa bắt đầu thái mỏng ra.

'Tốn mất vài phút, Giang Nguyên mới cắt nhỏ được khúc sâm núi này. Tuy nhiên Giang Nguyên thoáng chần chừ một lúc, sau đó cũng không bỏ qua cho khúc còn lại, hẳn cầm lấy nó, lại bắt đầu cät nhỏ. Không lâu sau, cả củ nhân sâm đã bị cắt nhỏ hết.

Giang Nguyên cẩn thận dùng dao thuốc xúc đống nhỏ này, bỏ từng chút một vào vại sành đã bắt đầu sôi sùng sục kia, sau đó cẩn thận đậy nắp lại.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Giang Nguyên mới nhìn vại sành nhỏ trước mặt thở phào nhẹ nhỏm.

Vốn hắn muốn để lại một chút cho Hồ lão y sư, nhưng sau ngẫm lại, dù sao cũng đã lấy ra rồi thì không để lại làm gì nữa. Sau này tìm lại cho Hồ lão y sư một củ khác là được.

Hơn nữa hiệu lực thuốc của một chút nhân sâm núi này Giang Nguyên đánh giá cũng chẳng lớn, cho nên đã dùng rồi thì không tiếc nữa, cứ dùng hết đi. 

Giang Nguyên nhìn vại nước thuốc đang dần sôi trào, ngoài ra còn có một mùi thơm nhè nhẹ từ trong vại truyền ra, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, cảm thấy tinh thần chấn động. Củ sâm núi này đúng là đồ tốt.

Có điều Giang Nguyên cũng thầm đau lòng. Củ sâm này chắc phải trên vạn tệ, vậy mà chỉ nấu ra được một vại thuốc nhỏ trước mắt.

Tuy nhiên lúc này Giang Nguyên cũng không để ý nhiều, nhẹ nhàng chỉnh lửa lớn một chút. Hắn chỉ có nhiều nhất một giờ đồng hồ, muốn sắc cho vại thuốc này sắc lại không dễ dàng gì.

Sau khi chỉnh lửa lớn hơn, Giang Nguyên lại bước vào phòng thuốc, nhẹ nhàng lấy ra hai thìa đường đỏ, sau khi dùng giấy gói lại xong, lại bước vào nhà bếp, đỏ hai thìa đường đỏ này vào trong vại sứ. Sau khi đậy nắp. lại, Giang Nguyên mới thở phào. Giờ thuốc đã đủ rồi, chỉ chờ sắc xong nữa thôi.

Không biết đợi bao lâu, mùi nhân sâm thơm mát từ trong vại tản ra càng lúc càng đậm. Lúc này Giang Nguyên vội vàng xoay người lấy một bình thủy tỉnh nhỏ †rong ngăn tủ ra, sau khi rửa sạch chuẩn bị dùng để đựng thuốc.

Chóp mũi hắn ngửi thấy mùi thơm càng lúc càng đậm, Giang Nguyên mới cẩn thận mở nắp ra nhìn nước thuốc trong vại, sau đó lại đậy nắp nấu tiếp.

Nhân sâm núi cứu mạng này chỉ có một củ, nếu thật sự nấu cạn rồi, Giang Nguyên có khóc cũng không kịp. 

Cứ thế, Giang Nguyên mở ra xem hai lần, cuối cùng, sau khi nhìn thấy chỉ còn một tầng ở đáy vại, hắn mới vội vàng tắt lửa, bưng vại sành nhỏ này lên, sau đó cẩn thận đổ nước nhân sâm tản ra mùi thơm nồng vào trong lọ thủy tỉnh nhỏ.

Sau khi nhìn chút nước nhân sâm trong vại sành đều được đổ vào lọ, Giang Nguyên không kìm được dùng sức lắc lắc, để hai giọt cuối cùng trong vại rót hết vào. trong lọ thủy tinh, sau đó mới dùng một miếng cao su nhét lên miệng lọ.

Lọ thủy tỉnh này là lọ 100ml, nhưng nước sâm trong bình chưa đến một phần năm chai, nói cách khác, cùng lắm chỉ có 20ml nước sâm.

Giang Nguyên cầm cái lọ nhỏ này nhìn dưới ánh đèn, chỉ thấy bên trong là dung dịch màu đỏ sậm còn có cả những hạt trôi nổi, xem ra trên cơ bản dược hiệu đều ở bên trong rồi.

Giang Nguyên hài lòng gật đầu. Có điều khi hắn nhìn cái vại sành còn tỏa ra mùi sâm thơm mát nhàn nhạt, trong mắt lóe lên một tia tiếc nuối. Một củ sâm như vậy mà chỉ nấu được chút nước, làm thế này đương nhiên hơi lãng phí. Giang Nguyên lập tức chần chừ. Sau đó hắn lấy nửa chén nước ấm đổ vào vại lắc nhẹ, tự mình uống.

~ Ực ực ực...

Sau khi uống hai ngụm, Giang Nguyên cảm thấy tinh thần chấn đông. Môt mùi hương thơm ngát tỏa ra trong  mũi miệng mình. Giang Nguyên không khỏi thở dài:

~ Quả nhiên là đồ tốt... Chỉ một chút cặn mà cũng mạnh mẽ đến thế, nếu còn không cứu được cái mạng nhỏ của Trương Đồng cậu... Vậy thì tôi cũng hết cách rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 208: Cảm giác thế nào rồi


Ngồi ở trên xe, nhìn đèn đường hai bên không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, lúc này Giang Nguyên cũng âm thầm cầu khẩn canh thuốc này có thể có hiệu quả như hắn dự đoán.

Chỉ dùng một cây nhân sâm nên canh sâm hầm ra được gọi là canh độc sâm... Có tác dụng bổ khí, cổ đại thường dùng để cứu những bệnh nhân nguy hiểm đến tính mạng. Người xưa thường nói dùng lão sâm giữ mạng, nhưng dù như vậy đa phần cũng chỉ cắt một lát sâm, đặt dưới lưỡi bệnh nhân, không ai dám dùng cả cây lão sâm trực tiếp hầm thành canh như Giang Nguyên...

Mà cả cây lão sơn sâm cộng thêm hai thìa đường đỏ của Giang Nguyên lại có tác dụng bổ khí dưỡng máu cực mạnh. Sách cổ có ghi: Khí có thể dưỡng máu... Đây cũng chính là một trong những nguyên lý cơ bản của trung y.

Có cả cây lão sơn sâm như vậy, cộng thêm đường đỏ có tác dụng lợi khí dưỡng máu tạo máu, nếu người bình thường uống vào e là sẽ lập tức hôn mê vì hiệu quả của thuốc quá mạnh. Nhưng Giang Nguyên dựa vào một số kinh nghiệm của Tổ sư gia, hiểu rõ trong tình trạng hiện tại của Trương Đồng, thuốc như vậy mới có hiệu quả đặc biệt.

Tình trạng hiện tại của Trương Đồng vừa mất nhiều máu, chức năng đông máu lại có vấn đề, tác dụng đặc biệt cường đại của cả cây nhân sâm trực tiếp bổ khí dưỡng máu giúp máu không chảy ra ngoài, có tác dụng cầm máu và tăng cường máu đông. Còn đường đỏ lợi khí dưỡng máu tạo máu, dưới sự thúc đẩy của tác dụng bổ khí cực mạnh của lão sâm, cũng có thể nhanh chóng có tác dụng tạo máu và đông máu.

Đương nhiên, muốn đạt được hiệu quả này thì phải dùng loại dược liệu cường hãn như vậy, nếu không làm gì có chuyện chỉ có chút canh sâm mà trị giá đến hàng vạn tệ. Chỉ là loại thuốc như vậy nếu đối với người bình thường thì chẳng khác nào thuốc độc, ai uống thì người đó xui xẻo...

Mà Giang Nguyên còn dùng bình giữ nhiệt thêm nước nóng để giữ ấm vì canh bổ máu này phải uống khi còn ấm, mà muốn nhanh chóng được cơ thể người hấp †hu thì phải uống khi còn nóng. Vậy nên Giang Nguyên mới nghĩ ra cách này để hiệu quả của thuốc phát huy nhanh hơn.

Giang Nguyên ôm bình giữ nhiệt này như ôm bảo. bối, bước vào trong phòng bệnh. Bọn Chủ nhiệm Tôn, Chủ nhiệm Từ và Viện trưởng Vương đều đang đợi ở văn phòng, thấy Giang Nguyên ôm một bình giữ nhiệt như ôm bảo bối đi vào, mấy người đều sửng sốt.

Viện trưởng Vương nhìn bình giữ nhiệt trong tay Giang Nguyên bằng vẻ mặt quái dị, nghi hoặc nói:

- Thầy thuốc Giang... Cậu về để cầm cái này sao?

Giang Nguyên gật đầu, sau đó khẽ thở hắt ra, nói với mấy người:

- Đi thôi... Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta phải tranh thủ thời gian... 

- Được... Đi!

Chủ nhiệm Từ cũng này cũng là một người tính hấp tấp, ông ta nhịn rất lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được Giang Nguyên lộ diện. Lúc này thấy Giang Nguyên giục. đi nên đương nhiên cũng vội vàng đứng dậy.

Thấy Chủ nhiệm Từ cũng đứng dậy rồi nên những người còn lại cũng đều không nén được tò mò trong lòng, đi theo về phía phòng hồi sức tích cực.

Sau khi thay đồng phục làm việc, đeo khẩu trang, mũ, mọi người mới đi vào trong phòng hồi sức, mà lúc này Trương Đồng đang nằm trong một phòng bệnh hồi sức.

Bước vào phòng hồi sức xong, nhìn Trương Đồng nằm trên giường, nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch, khuỷu tay hai bên đều cảm ống truyền dịch và truyền máu, Giang Nguyên khẽ thở dài. Sau đó hắn đặt bình giữ nhiệt trong tay xuống đầu giường, hỏi y tá ở bên cạnh:

- Cậu ta vẫn luôn ngủ sao?

~ Đúng vậy... từ sau khi vào đây đã ngủ gần một tiếng rồi!

Y tá ở bên cạnh tò mò nhìn vị thầy thuốc trẻ xa lạ trước mặt, còn cả Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đằng sau hắn nữa. Viện trưởng Vương và Lý phu nhân thì đứng ở bên ngoài phòng hồi sức, nhìn vào bên trong qua cửa sổ thủy tinh. 

Giang Nguyên gật đầu, sau đó hướng về phía Trương Đồng khẽ kêu:

- Trương Đồng... Trương Đồng... Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi...

Trong tiếng kêu của Giang Nguyên, Trương Đồng chậm rãi mở mắt ra, đôi con ngươi có chút mê mang. Một lúc sau cậu ta mới chậm rãi tập trung ánh mắt trên mặt Giang Nguyên. Nhìn Giang Nguyên đeo khẩu trang và mũ, lúc sau trong mắt Trương Đồng mới lướt qua một tia kích động, có chút gian nan nói:

- Thầy... thầy Giang...

Giang Nguyên dùng sức gật đầu, giơ tay sờ sờ đầu cậu ta, mỉm cười nói:

~ Cảm giác thế nào rồi? - Thầy Giang... Có phải em... Sắp chết rồi không...

Đôi mắt vô thần của Trương Đồng nhìn Giang Nguyên, đôi môi tái nhợt run run, cố gắng hỏi.

Giang Nguyên cười cười, hắn tin rằng ý cười trong mắt mình có thể sưởi ấm trái tim một thiếu niên bất lực, sau đó chậm rãi nói:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 209: Ngon không


Nhìn ý cười ấm áp trong mắt Giang Nguyên, còn cả những lời đủ để khiến người ta tin tưởng của hẳn, tỉnh thần của Trương Đồng lập tức phấn chấn hẳn. Con người khi sắp chết cảm giác luôn vô cùng mẫn cảm nên 'Trương Đồng có thể cảm nhận rõ sự tự tin trong mắt Giang Nguyên và cả sự chắc chắn trong lời nói của hắn.

Giang Nguyên cười gật đầu, sau đó vươn tay mở bình giữ nhiệt ra, từ hơi nóng tỏa ra từ đó, lấy bình thủy tinh ra.

Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ ở bên cạnh tò mò nhìn chất lỏng màu nâu đỏ trong bình thủy tinh đó, không biết loại thuốc bảo bối của Giang Nguyên là thuốc gì.

Chất lỏng màu nâu đỏ này không giống thuốc Đông y mà giống hỗn hợp thuốc Tây y hơn. Nhưng hỗn hợp thuốc Tây y phải cần bình giữ nhiệt giữ ấm sao?

Hơn nữa có loại thuốc gì mà có thể khôi phục chức năng đông máu của bệnh nhân đến mức có thể phẫu thuật chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi đây?

Không những Chủ nhiệm Từ cười lạnh mà ngay cả Chủ nhiệm Tôn cũng tràn ngập ý cười bất đắc dĩ, hai người đều không tin có loại thuốc này. Nếu nói đến loại thuốc cấp cứu khiến tim bệnh nhân đã ngừng đập đột nhiên hồi phục gì đó thì còn có khả năng. Nhưng nếu muốn một bệnh nhân chức năng đông máu có vấn đề chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi đã hồi phục đến mức có thể phẫu thuật thì tuyệt đối không thể nào. Trên đời này còn có loại thuốc như vậy sao...

Vậy nên Chủ nhiệm Từ cười lạnh nhìn bình thuốc. trong tay Giang Nguyên, đột nhiên lại lạnh giọng nhắc nhở:

- Thầy thuốc Giang... Nếu muốn làm phẫu thuật cho cậu †a thì 6 tiếng trước khi phẫu thuật đều phải để bụng rỗng!

Giang Nguyên quay đầu lãnh đạm cười một tiếng nói:

- Chủ nhiệm Từ... Chúng ta đều không phải người ngoài ngành, 6 tiếng trước khi phẫu thuật để bụng rỗng chỉ là để tránh vật có trong dạ dày bệnh nhân trào ngược dẫn đến hít thở không thông mà thôi...

~ Bình thủy tỉnh trong tay tôi có bao nhiêu chất lỏng chứ? Còn chưa đến 20ml, chẳng lẽ ông cho rằng trong hơn một tiếng mà Trương Đồng vẫn chưa thể hấp thu xong chút chất lỏng này sao? Hay là chút chất lỏng này. sẽ làm hít thở không thông?

Giang Nguyên vừa nói xong, khuôn mặt già nua của Chủ nhiệm Từ đỏ lên, trên mặt lộ ra vẻ nổi giận nhưng ông ta lại không thể phản bác vì Giang Nguyên nói không sai. Điều kiện trước khi phẫu thuật mà ông ta nói vừa nãy cũng chỉ là một biện pháp đảm bảo người bệnh phẫu thuật không xảy ra điều gì ngoài ý muốn mà thôi. Mà trên thực tế, lời Giang Nguyên nói cũng có lý, ai là thầy thuốc phẫu thuật cũng đều rõ điểm này.

Gái gọi là trước mặt chân nhân không nói láo, trong Tình huống mọi người đều biết rõ, Chủ nhiệm Từ đương nhiên không thể phản bác nữa. Ông ta đành nổi giận nhìn Giang Nguyên, nếu Giang Nguyên còn làm chuyện gì vi phạm quy định thì chắc chắn ông ta sẽ nắm lấy không tha.

Giang Nguyên cẩn thận mở nắp bình ra, muột mùi thơm ngát bay ra khiến Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ cùng với cô y tá kia cách một lớp khẩu trang cũng không nhịn được hít một hơi thật sâu. Mấy người đều cực kỳ tò mò nhìn chiếc bình thủy tinh nhỏ trong tay Giang Nguyên, không biết rốt cuộc trong bình này là thuốc gì.

Chỉ ngửi chút hương thơm đã cảm thấy cả người phấn chấn tinh thần, hơn nữa trong mùi thơm ngát này còn mang theo cả mùi ngòn ngọt, hơi giống nước xi rô nhưng chưa bao giờ thấy có loại xi rô nào có mùi thơm đặc biệt như vậy.

- Hay là để tôi đút cho cậu ta cho...

Y tá ở bên cạnh thấy Giang Nguyên cầm chiếc bình định đút thuốc cho Trương Đồng, vội nói.

Giang Nguyên cười lắc đầu, nói: - Không sao... Để tôi làm cho...

~ Nào... Trương Đồng, há miệng ra... 

Giang Nguyên mỉm cười nhìn Trương Đồng ngửi mùi thơm này, rõ ràng tỉnh thần phấn chấn hơn vài phần.

- Vâng...

Lúc này có vẻ tinh thần của Trương Đồng đã tốt hơn vài phần, sau khi đáp lại một tiếng liền chậm rãi há miệng.

Giang Nguyên cẩn thận đặt miệng bình sát vào bên trên miệng Trương Đồng, sau đó chậm rãi dốc miệng bình. Nhìn canh thuốc màu nâu đỏ chậm rãi chảy vào miệng Trương Đồng, đợi khi canh thuốc trong bình đổ được một nửa, hắn mới thu lại chiếc bình, sau khi đóng nắp xong liền đặt vào trong nước nóng trong bình giữ nhiệt.

- Được rồi, số thuốc còn lại... Lát nữa uống tiếp!

Giang Nguyên nhìn Trương Đồng nuốt ngụm canh thuốc xuống, sau đó còn liếm liếm môi chưa đã thèm, không nhịn được cười nói:

~ Ngon không?

~ Vâng... Rất thơm, ngửi rất thoải mái, còn ấm ấm ngọt ngọt, ngon lắm ạ...

Trương Đồng uống thuốc này vào, tỉnh thần tốt hơn hẳn, không nhịn được lại nhìn nhìn bình giữ nhiệt ở đầu giường, vẻ thèm thưồng đó ai cũng nhìn ra.

Nhìn dáng vẻ của Trương Đồng, Giang Nguyên mỉm  cười nói:

~- Được rồi, em nhắm mắt lại một chút, nghỉ ngơi một lát... Chỗ còn lại cũng đều là của em, không ai tranh với em đâu!

Thấy tinh thần Trương Đồng tốt hơn hẳn vài phần, còn cả vẻ thèm muốn trong mắt cậu ta nữa, lúc này Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ quái dị. Bọn họ đều biết rõ bệnh nhân mất máu nghiêm trọng như vậy không thể nào thèm ăn gì cả.

Mặc dù vừa nãy bọn họ đều ngửi thấy mùi thơm cực kỳ hấp dẫn, cũng đều theo bản năng muốn biết thuốc. này có mùi gì nhưng cũng tuyệt đối không đến nỗi thật sự muốn uống, có điều biểu hiện của bệnh nhân bây giờ đúng là ngoài dự liệu của bọn họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 210: Cậu không cần lo lắng


Mỗi một sinh vật đều là một sự tồn tại thần kỳ, khi cơ thể chúng gặp phải nguy hiểm, nếu tiếp xúc hoặc phát hiện thứ nào đó có thể cứu chúng thì chúng đều sẽ biểu ra sự khát vọng và thèm muốn thứ đó, vì thứ đó đại diện khả năng tiếp tục sinh tồn.

Loại đặc tính này không phải nhân tính, cũng không phải tư duy của con người có thể quyết định được, nó chỉ đơn thuần là bản năng của cơ thể.

Mà vừa nãy Trương Đồng thể hiện ra khát vọng với thuốc như vậy là vì bản thân loại canh thuốc này quả thực rất thơm ngọt và ấm áp, là thức ăn bây giờ người mất một lượng máu lớn, bắt đầu cảm thấy cả người rét lạnh như Trương Đồng cần nhất.

Thứ hai là canh thuốc này có chứa công hiệu rất lớn, trong nháy mắt liền có tác dụng, mà trong tình huống này rất nhanh liền được cơ thể Trương Đồng nhận ra. Cơ thể cậu ta nhận ra loại canh thuốc này có thể cải thiện một cách cực kỳ hiệu quả khốn cảnh mà nó đang lâm vào do thiếu máu...

Vì thế dưới khát vọng cực độ của thân thể, Trương Đồng theo bản năng bày ra khát vọng cực độ đối với loại thuốc này, cảm thấy nó cực kỳ ngon ngọt, thơm mát, rất muốn uống...

Có điều Giang Nguyên cũng không cho Trương Đồng uống hết trong một lần vì hiệu quả của cả cây lão sơn sâm quá mạnh, đợi thân thể Trương Đồng hấp thu và thích ứng một thời gian rồi Giang Nguyên mới cho 'Trương Đồng uống nửa còn lại, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa hắn làm như vậy cũng sẽ kéo dài hiệu quả của thuốc...

Vì hiệu quả của thuốc có tốt đến đâu đi nữa nhưng cũng sẽ có lúc biến mất, trừ khi có thể tiếp tục cung cấp loại thuốc như vậy.

Đương nhiên đây là chuyện không thể nào. Đây là cây nhân sâm hơn ba mươi năm duy nhất mà Hồ lão cất kỹ, sau khi thuốc này hết hiệu lực thì chẳng còn thuốc dự phòng nào cả.

Vậy nên Giang Nguyên chỉ có thể tận dụng tối đa loại thuốc này. Theo phỏng đoán của hắn thì hiệu quả của cây lão sơn sâm này chắc duy trì được tám đến mười tiếng mới chậm rãi yếu đi. Nhưng đến lúc đó, dưới sự kích thích của Lão sơn sâm và đường đỏ, hẳn là lượng tiểu cầu sẽ tăng lên nhanh chóng. Cộng thêm phía bệnh viện luôn có tiểu cầu bổ sung trực tiếp, còn cả thuốc cải thiện chức năng đông máu, chắc là có thể giúp chức năng đông máu của Trương Đồng khôi phục về mức bình thường trong phòng mười tiếng.

Đến lúc đó chức năng đông máu của bản thân Trương Đồng đã hồi phục thì đương nhiên không cần loại thuốc có hiệu quả mạnh như Lão sơn sâm duy trì rồi.

Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đương nhiên không biết những điều này. Lúc này Chủ nhiệm Từ vẫn cười đầy trào phúng, mặc dù vừa nấy biểu hiện của Trương Đồng có chút bất thường nhưng như vậy cũng chẳng đại diện cho điều gì cả. Rất nhiều loại thuốc có tác dụng gây hưng phấn, có thể nhanh chóng có chút hiệu quả.

Nhưng điều này không có nghĩa là có thể nhanh chóng nâng cao chức năng đông máu, ít nhất thì Chủ nhiệm Từ tuyệt đối không tin có loại thuốc như vậy.

Còn Chủ nhiệm Tôn lúc này lại như có điều suy nghĩ nhìn Trương Đồng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường. Vì ông ta luôn cảm nhận được sự tự tin mà Giang Nguyên thể hiện ra không phải giả vờ mà là phát ra từ sâu trong lòng nên bây giờ Chủ nhiệm Tôn rất dụng tâm chú ý tình hình của Trương Đồng. Ông ta cũng rất hy vọng xảy ra kỳ tích, dù sao thì cũng chẳng có thầy thuốc nào không muốn bệnh nhân của mình có thể còn sống.

- Thầy thuốc Giang... Vốn dĩ bệnh nhân ở chỗ chúng tôi tuyệt đối không được dùng bất cứ loại thuốc nào bên ngoài mang vào, đặc biệt là loại thuốc hoàn toàn không biết có tác dụng gì như của cậu.

Lúc này Chủ nhiệm Từ vẫn không hề tin Giang Nguyên có khả năng này, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh thần phấn chấn thêm vài phần của Trương Đồng lúc nãy. Ông ta sợ Giang Nguyên thật sự dùng loại thuốc hưng phấn gì đó, ngược lại lại phản tác dụng nên vẫn lạnh giọng nói:

~ Có điều hôm nay chúng tôi cũng nể mặt cậu là đệ tử của Hồ lão, cho phép cậu mang thứ này vào... Nhưng lát nữa nếu xảy ra vấn đề gì thì cậu phải chịu mọi trách nhiệm!

Giang Nguyên trước giờ tính cách tương đối nội liễm  lúc này đối mặt với một Chủ nhiệm Từ luôn châm chọc khiêu khích mình, cuối cùng cũng bắt đầu có chút tức giận, hắn lạnh giọng nói:

- Đệ tử của tôi, nếu xảy ra vấn đề đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm... Nhưng Chủ nhiệm Từ, hãy nhớ là chúng ta đã đánh cuộc. Nếu tôi thắng thì tôi phải được làm trợ lý số 1 lên bàn phẫu thuật!

- Hừ... Lời Lão Từ tôi nói trước giờ đều giữ lời, cậu không cần lo lắng...

Thấy lúc này thái độ của Giang Nguyên cũng bắt đầu cứng rắn, Chủ nhiệm Từ mặt lộ vẻ khinh thường. Ông ta thật không ngờ đến lúc này rồi mà Giang Nguyên còn nhớ đến chuyện này, lập tức lạnh giọng đáp.

Khi hai người đang đấu võ mồm thì Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh vẫn luôn chú ý đến tình hình của Trương Đồng. Ông ta phát hiện Trương Đồng mới uống loại thuốc đó chưa đến hai phút, sắc mặt và đôi môi vốn tái nhợt lúc này đã bắt đầu lờ mờ có chút huyết sắc.

Hơn nữa loại huyết sắc này dần dần càng ngày càng rõ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 211: Không hiểu


Nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Chủ nhiệm Tôn, Chủ nhiệm Từ không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại. Thuận theo tầm mắt của Chủ nhiệm Tôn, ông ta cũng nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng hồng nhuận hơn nhiều của Trương Đồng ở trên giường.

-Ấy?

Chủ nhiệm Từ nhìn thấy vậy cũng không khỏi sửng sốt. Đương nhiên ông ta cũng nhìn ra tình hình của 'Trương Đồng hình như đã nhanh chóng được cải thiện chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Nhìn đến đây, Chủ nhiệm Từ không còn hơi đâu mà châm chọc Giang Nguyên nữa, ông ta bắt đầu tập trung †ất cả sự chú ý lên mặt Trương Đồng.

Còn Giang Nguyên lúc này lại mỉm cười, biết tác dụng mạnh mẽ của Lão sơn sâm và đường đỏ bắt đầu có hiệu quả rồi, không cần bao lâu nữa chức năng đông máu của Trương Đồng sẽ được cải thiện rất nhanh.

Vậy nên Giang Nguyên không nhanh không chậm ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, đợi thời gian chậm rãi trôi qua, đợi chức năng đông máu của Trương Đồng được cải thiện.

Viện trưởng Trương và Lý phu nhân ở bên ngoài đang vẻ mặt căng thẳng, thấy Chủ nhiệm Từ và Chủ nhiệm Tôn đột nhiên lộ ra vẻ mặt khác thường, hai người cũng đều ca kinh theo, tưởng xảy ra vấn đê gì. Dù sao thì hai người cũng không thể nào tin chút thuốc của Giang Nguyên vừa đổ xuống mà tình hình của Trương Đồng đã lập tức tốt lên.

Nhưng lại nhìn Giang Nguyên vẻ mặt nhàn nhã ngồi xuống, sau khi sửng sốt một lát, trong lòng hai người lại thấy vui vẻ, chẳng lẽ vừa nấy mình nghĩ sai rồi?

Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Giang Nguyên khẽ thở hắt ra, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hắn đã lâu rồi không thức đêm như vậy, đặc biệt là đêm nay, T†âm trạng căng thẳng bận nọ bận kia... Hơn nữa hắn còn uống không ít rượu, thật sự không dễ dàng gì.

Vậy nên Giang Nguyên định nhân cơ hội nhắm mắt dưỡng thần một chút, đợi hơn mười phút hai mươi phút nữa cho Trương Đồng uống thuốc lần hai. Sau đó hắn sẽ hoàn toàn biểu diễn cho hai đồng chí chủ nhiệm cái gì gọi là xoay chuyển Càn Khôn rồi bảo bọn họ mau chuẩn bị phẫu thuật.

Hai vị chủ nhiệm chen chúc trước giường bệnh của Trương Đồng, nhìn Trương Đồng sắc mặt dần dần hồng nhuận, hơn nữa ngay cả hô hấp cũng mạnh hơn vài phần, lập tức có chút choáng váng...

Hai người một lúc sau mới phản ứng lại được, vẻ mặt kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía máy giám sát ở bên cạnh.

Chỉ thấy Trương Đồng vốn dĩ vì mất máu mà nhịp tim tăng nhanh, vượt qua 100 lần, lúc này nhịp tim cũng đang dần giảm đi, huyết áp hình như cũng đang dần tăng lên.

Hai người yên lặng nhìn chằm chăm vào máy giám sát, lặng lẽ nhìn, rất lâu sau, trong mắt Chủ nhiệm Tôn lóe lên vẻ hưng phấn, lặng lẽ quay đầu về phía Chủ nhiệm Từ nói:

~ Nhịp tim đã là 80 rồi...

Chủ nhiệm Từ hít một hơi thật sâu, sau đó vẫn cố kiên trì nói:

- Mặc dù nhịp tim bắt đầu chuyển biến tốt đẹp nhưng điều này không có nghĩa là chức năng đông máu của bệnh nhân đã được cải thiện. Tôi không tin có bất cứ loại thuốc nào có thể cải thiện chức năng đông máu chỉ trong vòng mấy phút mười mấy phút ngắn ngủi như vậy... Chỉ cần chức năng đông máu không khôi phục thì phẫu thuật này vẫn không thể tiến hành!

Nghe thấy lời nói của Chủ nhiệm Từ, Chủ nhiệm Tôn cũng âm thầm gật đầu. Ông ta biết rõ lời của Chủ nhiệm 'Từ không sai, mặc dù thuốc của Giang Nguyên có thể tạm thời khống chế được tình hình của Trương Đồng đang chậm rãi đi về phía cái chết nhưng chức năng đông máu không thể nào khôi phục nhanh như vậy.

Nếu chức năng đông máu này không khôi phục được thì cho dù có tác dụng lớn hơn nữa cũng không có quá nhiều ích lợi, trừ khi thuốc mà Giang Nguyên vừa cho bệnh nhân uống có thể giúp bệnh nhân giữ được trạng thái hiện tại trong 24 tiếng, đợi đến khi chức năng đông máu từ từ phục hồi thì mới có thể giữ được tính mạng của Trương Đồng.

Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Tôn quay đầu nhìn Giang Nguyên, muốn xem hẳn có suy nghĩ gì nhưng không ngờ Giang Nguyên lại đang nhắm mắt, dường như đang cố gắng ngủ bù.

Lúc này trong lòng Chủ nhiệm Tôn cũng một trận cười khổ, ông ta không ngờ Giang Nguyên lại tự tin đến mức này, lại có thể yên tâm ngủ trong tình hình này. Có điều ông ta đương nhiên cũng không tiện nói gì, đành đợi thêm một thời gian. Nếu Giang Nguyên không tỉnh lại thì ông ta đành để y tá đi lấy máu kiểm tra lại chức năng đông máu xem có phải thật sự xuất hiện kỳ tích không.

Dù sao thì dù chỉ có một tia hy vọng thì Chủ nhiệm 'Tôn cũng không muốn từ bỏ...

~ Viện trưởng Vương... Rốt cuộc phải đợi bao lâu mới có kết quả? Chẳng phải thầy thuốc Giang nói hy vọng có thể tiến hành giải phẫu trong vòng ba tiếng đồng hồ sao? Bây giờ cũng gần hai tiếng rồi... Sao cậu ta lại ngủ thiếp đi thế?

Lý phu nhân nhìn cảnh tượng bên trong, cuối cùng không nhịn được hỏi.

'Viện trưởng Vương ở bên cạnh nhìn tình hình bên trong, mặt cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc, nghe thấy câu hỏi của Lý phu nhân, cũng đành lắc đầu thở dài nói: 

~ Tôi cũng không hiểu, theo lý mà nói... theo lý mà nói chắc là không thể... Nhưng tôi thấy hình như thầy thuốc. Giang rất tự tin...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 212: Không xét nghiệm thì cậu xác định bằng cách nào


Trong lòng Viện trưởng Vương và Lý phu nhân như có lửa đốt, hận không thể xông vào phòng bệnh gọi Giang Nguyên dậy. Có điều bọn họ cũng không phải đợi thêm bao lâu nữa, thời gian từng phút từng phút trôi qua, chỉ khoảng mười lăm phút sau, mắt Giang Nguyên chậm rãi mở ra, sau đó hắn đứng dậy, bước đến bên giường, xem tình hình hiện tại của Trương Đồng. Giang Nguyên nhìn khuôn mặt hồng nhuận của Trương Đồng, sau đó hài lòng gật gật đầu.

Hắn lại lấy ra bình thuốc trong bình giữ nhiệt kia ra, cười gọi Trương Đồng:

- Trương Đồng... Uống thuốc nào...

Nghe thấy lời của Giang Nguyên, mắt Trương Đồng cũng chậm rãi mở ra, có điều lúc này trong mắt cậu ta thần thái sáng láng, hoàn toàn khác với vẻ hơi thở mong manh vừa nấy. Dường như chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, tinh thần của cậu ta đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường vậy. Chủ nhiệm Tôn và chủ nhiệm Từ ở bên cạnh nhìn mà vẻ mặt ngạc nhiên.

- Đây tuyệt đối không phải là tác dụng của loại thuốc. hưng phấn gì đó...

Nhìn Giang Nguyên cẩn thận đổ một nửa số thuốc còn lại vào miệng Trương Đồng, Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh thấp giọng nói.

Sắc mặt của Chủ nhiệm Từ cũng có chút quái dị, gật gật đầu nói: 

- Không biết đây là loại thuốc gì... Mà lại có công hiệu lớn như vậy, rốt cuộc là nguyên lý gì thế?

Chủ nhiệm Tôn chậm rãi lắc đầu, sau đó nói: ~ Tôi cũng không rõ...

Hai người đều tò mò nhìn chất lỏng màu nâu đỏ càng ngày càng ít trong tay Giang Nguyên, đều muốn biết chút nước thuốc này của Giang Nguyên rốt cuộc là thuốc gì. Thậm chí lúc này Chủ nhiệm Từ đang đỏ mắt nhìn chằm chằm vào cái bình thủy tinh nhỏ trong tay Giang Nguyên, đang âm thầm đánh chủ ý, về sau phải dặn dò y tá cất cái bình nhỏ này đi, mang đi kiểm nghiệm xem rốt cuộc là thứ gì.

Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh cũng đang có ý định này, ông ta cũng nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Giang Nguyên, chỉ mong Giang Nguyên đừng cho Trương Đồng uống hết, ít nhiều cũng để lại một hai giọt...

Ai ngờ Giang Nguyên lại không làm như bọn họ mong muốn, hẳn đổ hết nước thuốc trong bình thuốc đó xong lại còn lắc lắc mấy cái. Hai vị chủ nhiệm buồn bực, vẻ mặt đen sì, đành trông mong nhìn lớp màu nâu đỏ nhàn nhạt trên thành bình, thầm nói: “Có một chút này không biết có kiểm nghiệm được không...” 

Khi hai người đều đang đôi mắt trông mong nhìn, hy vọng Giang Nguyên đừng tùy tiện vứt cái bình này vào. thùng phế thải thì ai ngờ sau khi cầm chiếc bình nhìn nhìn, hắn lại bắt đầu nhìn xung quanh. 

Chủ nhiệm Tôn đang định hỏi Giang Nguyên đang Tìm gì thì Giang Nguyên nhìn thấy một chiếc máy nước uống ở góc tường, mắt sáng lên, sau đó sải bước đi qua đó. Giang Nguyên dùng chiếc bình này lấy non nửa bình nước, trong lúc hai vị chủ nhiệm trợn mắt há hốc mồm, hắn lắc lắc chiếc bình, sau đó ngửa đầu “ực ực” uống hết.

~ Này này này...

Chủ nhiệm Từ trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Nguyên, một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Chủ nhiệm Tôn cũng tràn ngập thất vọng, vẻ mặt quái dị nhìn Giang Nguyên một hồi lâu mới nói:

- Thầy thuốc Giang... Thuốc này cậu cũng uống được à?

- Đương nhiên... đại bổ...

Cảm giác mùi thơm mát đó đi thẳng vào đầu, khiến tinh thần cả người phấn chấn. Vốn dĩ Giang Nguyên có chút buồn ngủ nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất,

hắn khẽ thở hắt ra, lắc đầu cười nói:

- Lần này xuất hết cả vốn ra rồi... Chút thuốc này cũng mất hàng vạn, không thể lãng phí...

~ Hàng vạn? Chỉ chút thuốc đó? Đây là thuốc gì vậy?

Chủ nhiệm Tôn chớp chớp mắt, không phải không có loại thuốc giá hàng vạn nhưng đa phần là chế phẩm sinh. vật cực kỳ ít dùng, ông ta thật sự chưa bao giờ thấy chỉ hơn chục ml xi rô mà bán được hàng vạn. Có điều câu cuối cùng nghe có vẻ tùy ý nhưng thật ra là ông ta cố ý. hỏi.

Giang Nguyên cười cười, lắc đầu nói:

- Cái này khó nói lắm... Dù sao thì Chủ nhiệm Tôn cũng đừng đánh chủ ý này, thuốc này tình trạng như Trương Đồng có thể uống, người khác đa phần uống vào. là đều... không chết cũng mất nửa cái mạng...

-Á...

Giang Nguyên vừa nói xong lời này, hai vị chủ nhiệm đều choáng váng, nhìn Giang Nguyên không biết nói gì. Loại thuốc người bình thường còn không thể uống mà cậu còn dám cho người sắp không thở nổi này uống.

Giang Nguyên cười hì hì ném bình thuốc vào thùng phế thải, sau đó lại xoay người nhìn dáng vẻ của Trương Đồng. Hắn thấy Trương Đồng tinh thần cực tốt nên quay đầu nói với Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ:

- Bây giờ có thể làm phẫu thuật rồi, mời hai vị chủ nhiệm nhanh chóng sắp xếp!

Nghe thấy lời nói của Giang Nguyên, hai người liếc. nhìn nhau một cái, lúc này Chủ nhiệm Từ lạnh giọng nói:

- Thây thuốc Giang, mặc dù bây giờ trạng thái tỉnh thần của bệnh nhân đã tốt lên nhưng cậu có thể chắc chắn chức năng đông máu của bệnh nhân đã khôi phục không?

~ Cho dù cậu muốn làm phẫu thuật thì cũng phải đợi kết quả lấy máu kiểm tra lại... Không thể tùy tiện cho. bệnh nhân lên bàn phẫu thuật, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không ai gánh được đâu!

Nghe thấy lời này của Chủ nhiệm Từ, Giang Nguyên nhàn nhạt nói:

- Không cần phiên phức như vậy, nếu đợi kết quả xét nghiệm thì phải đến lúc nào, đợi khi có kết quả xét nghiệm của ông thì muộn rồi!

- Không xét nghiệm thì cậu xác định bằng cách nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 213: Đừng có nói gì đến nguyên tắc


Giang Nguyên lập tức mỉm cười nói:

- Đương nhiên tôi có biện pháp, biện pháp trực quan nhất mới là biện pháp thật sự nhất, vừa nhanh vừa ổn thỏal

Dứt lời, Giang Nguyên quay đầu nhìn về phía Trương Đồng, mỉm cười nói:

- Trương Đồng... bây giờ tôi muốn chứng minh chức năng đông máu của em đã khôi phục cho hai vị chủ nhiệm xem, em nhắm mắt lại đừng sợ hãi!

- Vâng... thầy Giang, em không sợ!

Trương Đồng nhìn Giang Nguyên, trong mắt tràn đầy tín nhiệm, sau đó nhắm hai mắt lại.

Giang Nguyên hài lòng cười cười, sau đó nói với y tá ở bên cạnh:

~ Xin hãy cho tôi vài cây bông sát trùng.

Y tá liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái sau đó vội mang đến mấy cây.

Giang Nguyên cầm trong tay, sau đó lấy ra hai cây, khẽ tiêu độc trên cổ Trương Đồng, sau đó lấy từ trong túi ra một ống kim bạc, thò tay lấy ra một chiếc kim bạc. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Chủ nhiệm Vương và Chủ nhiệm Từ, tay hắn run lên, cắm vào phần cổ bên trái của Trương Đồng.

Nhìn Giang Nguyên lấy một chiếc kim bạc dài đến bảy tám cm cứ thế cắm vào cổ Trương Đồng, mà vị trí đó... Làm hai vị chủ nhiệm nhìn mà trong lòng một trận đổ mồ hôi. Nếu nơi đó cắm lệch một chút thì sẽ xảy ra vấn đề lớn, đặc biệt là Chủ nhiệm Tôn, lúc này ông ta †hầm nói: “Nếu biết Giang Nguyên cắm sâu như vậy thì mình đã lập tức ngăn lại rồi..."

Căắm xong chiếc ngân châm này, Giang Nguyên quay đầu lại, nhìn hai người xanh cả mặt, nhàn nhạt cười nói:

- Được rồi... Bây giờ tôi biểu diễn cho hai vị chủ nhiệm xem sự thần kỳ của y học truyền thống của chúng 1a...

Dứt lời, Giang Nguyên giơ tay khẽ vén chăn trên người Trương Đồng, sau đó lại cẩn thận vén quần áo. trên người cậu ta.

Lúc này Chủ nhiệm Tôn mặc kệ động tác tiếp theo của Giang Nguyên, chỉ bước đến gần giường, căng thẳng nhìn Trương Đồng đang nhắm mắt hỏi:

~ Trương Đồng... cậu có chỗ nào không thoải mái không?

Nghe thấy câu hỏi của Chủ nhiệm Tôn, Trương Đồng mở mắt cười nói:

- Không, tôi rất ổn... ~Øh...

Thấy Trương Đồng không có biểu hiện gì kỳ lạ, Chủ nhiệm Tôn mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:  

~ Được rồi, không có việc gì nữa rồi!

Sau khi nghe xong, Trương Đồng vội nhắm mắt lại, thầy Giang nói rồi, bảo cậu ta nhắm mắt lại.

Nhìn hành động của Chủ nhiệm Tôn, Giang Nguyên cười cười nhưng không nói gì, chỉ tỏ ý với hai người:

- Được rồi... Tôi biết hai vị rất khó tin tưởng lời nói của tôi, vậy bây giờ tôi sẽ biểu diễn cho hai vị thấy... Châm cứu mà Chủ nhiệm Từ từng nhắc đến đối với việc tôi có thể khống chế tình hình đông máu của bệnh nhân có thể...

- Châm cứu?

Nghe thấy lời nói của Giang Nguyên, sắc mặt Chủ nhiệm Từ cứng đờ. Ông ta thật không ngờ quan điểm lúc đầu mình dùng để phản bác Giang Nguyên lại bị hắn lấy ra.

Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này lòng hiếu kỳ của hai người đều bị khơi gợi, đều đến trước giường bệnh, chuẩn bị nhìn Giang Nguyên biểu diễn mọi thứ như thế nào.

Đối với việc châm cứu, hai vị chủ nhiệm đều có suy nghĩ như nhau, trong mắt họ lúc này tuyệt đối không thể.

'Về phần nước thuốc mà vừa nấy Giang Nguyên đút cho Trương Đồng rốt cuộc có tác dụng gì thì bọn họ cũng không rõ. Có điều nếu muốn nâng cao chức năng đông máu trong thời gian ngắn thì bọn họ cũng không tin, vậy nên bọn họ muốn xem xem rốt cuộc Giang Nguyên chứng minh như thế nào.

Giang Nguyên nhìn hai vị chủ nhiệm vẻ mặt hồ nghi, cười cười sau đó lại lấy từ trong ống kim ra một con dao bạc nhỏ.

Nhìn Giang Nguyên dùng bồng sát trùng dưới người, khẽ quệt vào đường giữa bụng của Trương Đồng, sắc mặt hai người đều hơi thay đổi. Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng Chủ nhiệm Tôn cũng nói:

~ Giang Nguyên... cậu định làm cái gì!

Giang Nguyên khẽ nhún vai, sau đó nói:

- Dù sao thì ở đây lát nữa cũng phải tạo một vết cắt, †ôi tạo một vết cắt nhỏ trước, chứng minh với hai người chức năng đông máu bây giờ của Trương Đồng thế nào!

- Cái gì?

Lúc này sắc mặt của Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đều biến đổi, thật không ngờ Giang Nguyên lại làm như vậy.

Đặc biệt là Chủ nhiệm Từ, sắc mặt ông ta khẽ biến, lạnh giọng ngăn cản nói:

- Thầy thuốc Giang... Trong tình huống này không được phép như vậy. Nếu chức năng đông máu của bệnh nhân vẫn chưa khôi phục thì vết thương này sẽ làm bệnh nhân mất máu nghiêm trọng hơn, đến lúc đó cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu! Hơn nữa bọn tôi cũng kiên quyết phản đối cậu tiến hành thí nghiệm không có bất cứ căn cứ nào này trên người bệnh nhân, đây là nguyên tắc của chúng tôi!

~ Một vết thương nhỏ mà thôi... Có thể chảy bao nhiêu máu chứ? Tôi nói rồi, bây giờ tôi đã cải thiện được chức năng đông máu của Trương Đồng, vết thương nhỏ này sẽ lập tức được cầm máu... Hơn nữa chuyện này liên quan đến sự sống chết của một thanh niên trẻ, chẳng lẽ các vị còn định kiên trì cái gọi là nguyên tắc để ngăn cản hy vọng cuối cùng sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 214: Cậu không đau à


~ Cậu... cậu...

Chủ nhiệm Từ bị Giang Nguyên khiển trách như vậy, †ức đến mức nét mặt già nua đỏ lên.

Mà Viện trưởng Vương và Lý phu nhân ở ngoài cửa sổ thấy hai người bắt đầu cãi nhau, cũng không khỏi hai mặt nhìn nhau, lòng tràn đầy kinh ngạc, không tiện nói gì.

Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh thấy hai người bắt đâu

làm căng, vội giảng hòa nói:

~ Bớt giận, bớt giận đi... Lão Từ... Thây thuốc Giang quan tâm đến đệ tử của mình, chúng ta cũng đều vì muốn tốt cho bệnh nhân... Anh bớt giận đi...

- Giang Nguyên... Tôi rất hiểu tâm trạng của cậu, nhưng đây là nguyên tắc của bệnh viện... Cậu cũng cần phải hiểu!

Lúc này Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh cũng vội giải thích với Giang Nguyên.

~ Tôi tin thầy Giang... Tôi muốn thầy Giang chữa bệnh cho tôi...

Đang lúc Chủ nhiệm Tôn đang thương lượng với hai bên thì bỗng nhiên Trương Đồng đang ở trên giường lên tiếng:

~ Tôi không sợ, tôi tin thầy Giang muốn tốt cho tôi! 

Trương Đồng vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, ngay cả Chủ nhiệm Từ cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

- Được rồi... Thầy thuốc Giang... Nếu Trương Đồng cũng đồng ý thì cậu hãy chứng minh cho chúng tôi thấy, nếu chức năng đông máu thật sự khôi phục được thì tôi sẽ lập tức sắp xếp phẫu thuật!

Chủ nhiệm Tôn trầm giọng nói.

- Được...

Giang Nguyên gật đầu, sau đó lại lần nữa dùng bông tiêu độc vùng bụng của Trương Đồng.

- Thầy Giang... Không sao đâu ạ, em không sợ đau! Nghe thấy Giang Nguyên định rạch một vết nhỏ trên bụng mình, lúc này mặc dù hơi căng thẳng nhưng

Trương Đồng lại mở miệng an ủi Giang Nguyên.

Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn Trương Đồng, cười rồi lắc đầu nói:

- Yên tâm, tôi có chừng mực, đảm bảo em sẽ không đau...

Nhìn ý cười tự tin của Giang Nguyên, Trương Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm rồi gật gật đầu.

Giang Nguyên cầm con dao nhỏ, thuận theo đường giữa bụng trên bụng Trương Đồng, khẽ rạch xuống. 

Chỉ thấy con dao nhỏ của Giang Nguyên dịch chuyển, máu cũng theo đó chảy ra.

Nhưng Giang Nguyên cũng không rạch bao nhiêu, chỉ khoảng bốn năm cm liền dừng, thu tay lại.

Chỉ là lúc này hai người Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đều không nhìn vết thương đó mà nhìn Trương Đồng bằng vẻ mặt cổ quái.

Bởi vì trên mặt Trương Đồng không hề có vẻ đau đớn nào, dường như vết thương trên bụng không nằm trên người cậu ta vậy.

- Châm cứu? Chủ nhiệm Từ ngạc nhiên nhìn Trương Đồng hỏi: ~ Trương Đồng, cậu không đau à?

- Không đau... Thầy Giang bảo không đau đâu. Chẳng lẽ bắt đầu rồi sao?

Nghe thấy câu hỏi của Chủ nhiệm Từ, Trương Đồng cũng kinh ngạc nhìn Chủ nhiệm Từ nói.

Ánh mắt Chủ nhiệm Từ lộ ra vẻ không thể tin được, rõ ràng đã rạch một vết trên bụng, hơn nữa còn không nông nhưng sao Trương Đồng lại không thấy đau chút nào vậy. Bây giờ ông ta không hề nghi ngờ Trương Đồng giả vờ vì khi Giang Nguyên vừa bắt đầu cầm dao ông ta đã luôn quan sát vẻ mặt của Trương Đồng, thật sự không có chút phản ứng nào. 

Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu quan sát vết thương ở vùng bụng của Trương Đồng. Còn Chủ nhiệm Từ cũng rất nhanh liền phản ứng lại, vội chuyển tâm mắt sang vùng bụng của Trương Đồng.

Bây giờ tác dụng châm cứu của kim bạc của Giang Nguyên đã không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là chức năng đông máu của Trương Đồng có như châm cứu, đã khôi phục rồi không?

Hai người nhìn chăm chằm vào miệng vết thương. Ngoài một hàng máu chảy ra lúc đầu, trong thời gian lâu như vậy mà không có giọt máu nào mới chảy ra nữa...

Chủ nhiệm Từ mở to hai mắt, cuối cùng không nhịn được tiến sát lại xem, lúc này ông ta đã có thể nhìn thấy rõ độ sâu của vết thương này chắc chắn trên 0.5cm, vậy mà chỉ chảy một chút máu như vậy, điều này có nghĩa là chức năng đông máu của Trương Đồng đã giống người bình thường rồi.

Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Từ có chút không muốn tin, quay đầu nhìn Chủ nhiệm Vương cũng đang cúi người xuống một cái.

Trong mắt Chủ nhiệm Vương cũng tràn đầy vẻ không thể tin được, nhưng ông ta cũng chậm rãi gật đầu. Vào lúc này, ông ta không thể nào nghi ngờ chức năng đông máu của người bệnh được.

- Được rồi... Bây giờ tôi đi thông báo với phòng phẫu thuật, chuẩn bị phẫu thuật cấp cứu... 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 215: Thật sự quá thần kỳ


- Thầy thuốc Giang... Thật sự quá thần kỳ... Chủ nhiệm Vương bội phục nhìn Giang Nguyên nói:

- Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chức năng đông máu có thể khôi phục nhanh như vậy!

Giang Nguyên cười cười nói:

- Chuyện này rất bình thường, vì Chủ nhiệm Vương học Tây y, Trung y có rất nhiều điểm thần kỳ, chỉ là bây giờ đa phần đều đã thất truyền mà thôi!

Chủ nhiệm Vương gật đầu công nhận, đúng là vậy... Bây giờ ông ta bắt đầu cảm thấy mình tầm mắt quá hạn hẹp, quá tự tin, trời đất rộng lớn như vậy, quả nhiên còn rất nhiều thứ không thể phỏng đoán theo lẽ thường.

~ Cô chuẩn bị phẫu thuật đi... Lát nữa sẽ vào phòng phẫu thuật... 

Chủ nhiệm Vương cũng không nghĩ nhiều, lấy băng gạc vô khuẩn cho Trương Đồng, đợi sau khi băng bó vết thương xong, ông ta liền dặn y tá ở bên cạnh.

~ Vâng thưa chủ nhiệm...

Lúc này y tá cũng vội hành động, bắt đầu chuẩn bị tất cả để lát nữa Trương Đồng rời khỏi đây đi làm phẫu thuật.

Nửa giờ sau, Trương Đồng nằm trên bàn phẫu thuật, để ổn thỏa hơn, Chủ nhiệm Vương vẫn yêu cầu gây tê toàn thân, đương nhiên Giang Nguyên sẽ không phản đối tiểu tiết như vậy.

Bây giờ hắn cũng vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị lên bàn phẫu thuật, lập ra kỷ lục duy nhất của bệnh viện Số 1, một bác sĩ không phải của bệnh viện lên bàn mổ.

Vốn dĩ Chủ nhiệm Vương tuyệt đối sẽ không đồng ý. chuyện vi phạm kỷ luật nghiêm trọng như vậy nhưng vì Chủ nhiệm Từ và Giang Nguyên đã đánh cuộc trước đó, hơn nữa Chủ nhiệm Vương còn sợ trong khi phẫu thuật xảy ra tình trạng mất máu nhiều, vì ngoài mặt vết thương. đã không sao nhưng nhỡ trong khi phẫu thuật nội tạng xảy ra tình trạng bất thường thì khó xử lý.

Mà Giang Nguyên vừa nấy đã thuận lợi thể hiện khả năng, cũng đã giải thích cho ông ta rồi, sự cải thiện chức. năng đông máu không chỉ dựa vào chút nước thuốc đó mà châm cứu cũng có tác dụng tương đối lớn, Chủ nhiệm Vương đành đồng ý để Giang Nguyên lên bàn phẫu thuật, phòng tình huống khẩn cấp. 

Ông ta không nghi ngờ khả năng ngoại khoa của Giang Nguyên, dù sao thì lúc đầu thầy thuốc La cũng đã nói qua về tốc độ và năng lực của Giang Nguyên nên ông ta rất tò mò xem Giang Nguyên có thật sự lợi hại như vậy không. Dù sao thì Giang Nguyên cũng chỉ trợ giúp, mọi thứ chủ yếu vẫn là do ông ta phụ trách.

Sau khi vào phòng phẫu thuật, Giang Nguyên biểu hiện rất tuân thủ quy tắc, dù là rửa tay, tiêu độc hay là mặc quần áo phẫu thuật... Mặc dù Chủ nhiệm Vương cảm thấy Giang Nguyên hơi cứng ngắc nhưng cũng không moi được tật xấu gì.

Bản thân Giang Nguyên cũng rất bất đắc dĩ, trước đây hắn đều đóng vai trò là quân y theo đội, thường thì đều làm phẫu thuật ở trong phòng phẫu thuật đơn sơ hoặc tạm thời, cùng lắm thì vào phòng phẫu thuật chính thức một hai lần. Vậy nên Giang Nguyên luôn cẩn thận tránh để vi phạm quy định trong phòng phẫu thuật.

Có điều cũng may là hắn một đường thuận lợi vượt qua kiểm tra, đứng trước bàn phẫu thuật.

Mà lúc này Trương Đồng sớm đã bị gây tê, công việc chuẩn bị cho phẫu thuật đã hoàn tất, ngay cả trải khăn tiêu độc gì đó cũng đã được trợ lý số 2 làm xong trước rồi.

~- Chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật... Bệnh nhân: Trương Đồng, nam... Phẫu thuật tu bổ tỳ tạng... Mổ chính: Vương Kỳ Hoàng, trợ lý số 1: Giang Nguyên!

Y tá ở bên cạnh đang đọc phẫu thuật bắt đầu ngạc nhiên nhìn cái tên lạ lẫm ở bên trên, sau đó ngẩng đầu kinh ngạc nhìn bóng lưng xa lạ đứng trước bàn phẫu thuật, tiếp đó lại nhìn Chủ nhiệm Vương ở phía đối diện...

Chủ nhiệm Vương khẽ gật đầu. ~ Trợ lý số 2: Lâm Kỳ Bân... Dụng cụ... Giọng nói thanh thúy của y tá lại vang lên.

Các tổ định vị đèn không ảnh, thuốc tê, dụng cụ, lưu động... đều nêu tên, chuẩn bị hoàn tất.

Chủ nhiệm Vương ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, trong mắt lộ ra ý hỏi. Giang Nguyên gật gật đầu, phẫu thuật bắt đầu giai đoạn mổ bụng. Về nguyên tắc có thể do người mổ chính hoặc do người trợ lý số 1 bắt đầu động thủ, chuyện này xem ý của người mổ chính rồi...

Vậy nên Chủ nhiệm Vương làm người mổ chính, ông †a muốn xem xem Giang Nguyên có muốn động thủ không, nếu người khác là trợ lý số 1 của ông ta thì đương nhiên không cần ông ta động thủ rồi.

Giang Nguyên giơ tay sang bên cạnh, y tá dụng cụ lập tức đặt dao điện vào tay hắn.

Giang Nguyên không hề do dự rạch một nhát vào vết dao đã đặt màng lên. Từng lớp từng lớp da và thịt bị hắn rạch ra, năm giây sau Giang Nguyên liền đặt dao điện trong tay xuống, lại lần nữa giơ tay ra.

Y tá ở bên cạnh nhìn tình hình trên bàn phẫu thuật, trợn tròn mắt, nhanh chóng đưa qua mấy chiếc móc.

Về phần người mổ chính là Chủ nhiệm Vương ở phía đối diện lúc này cũng nhìn mà choáng váng. Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người dùng dao như vậy... Giang Nguyên gần như là không cần nhìn, cứ thế trực tiếp rạch xuống, liên tiếp ba dao, không lệch chút nào liền nhìn thấy khoang bụng...

Bây giờ Chủ nhiệm Vương mới coi như hiểu lời miêu tả lúc trước của thầy thuốc La, tốc độ... thật đúng là tốc độ.

Nếu trợ lý khác dám động thủ như vậy thì Chủ nhiệm Vương sớm đã quát lớn rồi, vì như vậy rất dễ xảy ra vấn đề, gần như ông ta chưa bao giờ thấy ai dám làm vậy.

Nhưng đối mặt với Giang Nguyên, ông ta lại nói không nên lời. Chủ nhiệm Vương biết rõ dù mới tiếp xúc mấy tiếng đồng hồ nhưng ông ta đã xác định Giang Nguyên không phải loại người lỗ mãng. Người trẻ tuổi này mỗi lần làm một việc không thể tưởng tượng nổi đều cực kỳ tự tin vào bản thân, mà loại tự tin này trong mấy. tiếng vừa qua đã thuận lợi chứng minh sự tự tin của đối phương quả nhiên được dựa trên thực lực.

Bây giờ Giang Nguyên không chút do dự rạch từng dao xuống, gần như không hề lo lắng sẽ làm bị thương đến nơi nào khác vậy, đây đương nhiên cũng là biểu hiện của sự tự tin. Mà thực tế cũng chứng minh ba dao năm giây, phá bất cứ kỷ lục nào mà Chủ nhiệm Vương từng gập. 
 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 216: Tốc độ


Cùng với sự giúp đỡ của trợ lý số 2, khoang bụng được mở ra một cách thuận lợi, phẫu thuật tiếp sau đó rất bình thường, ít nhất thì tình trạng mất máu nhiều mà Chủ nhiệm Tôn lo lắng đã không xảy ra.

Lúc này, Giang Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chủ nhiệm Tôn nói:

- Để tôi làm nhé?

Chủ nhiệm Tôn nhìn nhìn người trẻ tuổi đối diện, đột nhiên cảm thấy lông mi của đối phương rất đẹp, đôi mắt cũng chói mắt như một ngôi sao. Đương nhiên thứ chói mắt nhất vẫn là sự tự tin lấp lánh trong đôi mắt ấy.

- Để cậu làm? Chủ nhiệm Tôn mỉm cười. - Đúng... để tôi làm!

Thấy ý hỏi trong mắt đối phương, Giang Nguyên nghiêm túc gật đầu, sau đó giơ tay ra...

Trong thời gian tiếp theo, không khí trong phòng phẫu thuật rất cổ quái, từ người trợ lý số 2 đến người phụ trách dụng cụ bên cạnh, đến người lưu động ở bên cạnh... Vẻ mặt trong mắt tất cả mọi người đều rất cổ quái.

Vì không lâu sau trợ lý số 2 đã luống cuống tay chân, anh ta không theo kịp tốc độ của trợ lý số 1, mồ hôi rịn ra trên trán khiến y tá lưu động lau hết lần này đến lần khác.

Sau đó Chủ nhiệm Tôn vốn nên là người mổ chính nhìn không nổi nữa, nhận lấy trách nhiệm của trợ lý số 2, bắt đầu trợ giúp trợ lý số 1 tiến hành phẫu thuật.

Mà ngay sau đó hơi thở của hai y tá phụ trách dụng cụ rõ ràng hơi nặng nề, vì các dụng cụ trên bàn dụng cụ trước người bọn họ bắt đầu phải không ngừng đưa qua, thu lại, đưa qua... Tốc độ của bọn họ đạt mức nhanh nhất khi họ nghiêm túc làm việc.

Nhưng cũng may hai người đều là thành viên tinh nhuệ nhất của phòng giải phẫu nên cùng phối hợp, không xảy ra bất cứ vấn đề và sai lầm gì, dụng cụ mỗi lần đưa qua đều phù hợp với yêu cầu của trợ lý số 1. Mặc dù thỉnh thoảng phản ứng hơi chậm một chút nhưng từ đầu đến cuối trợ lý số 1 đều kiên nhãn chờ. Sau đó trợ lý số 1 đều báo trước dụng cụ mà hắn cần dùng để hai người chuẩn bị trước.

- Kiềm cầm máu...

~ Kìm kẹp kim...

~ Băng gạc...

Trong phòng giải phẫu là một mảnh yên tĩnh nhưng tràn ngập hơi thở căng thẳng, chỉ có giọng nói của trợ lý số 1 vẫn bình tĩnh mà trầm ổn.

Y tá lưu động cẩn thận lau mồ hôi trên trán Chủ nhiệm Tôn, sau đó lại nhìn cái trán trơn bóng của trợ lý số 1. Cô ta khẽ mím môi nhưng không dám phát ra bất cứ thanh âm gì. 

- Đóng bụng...

Không biết bao lâu sau, cùng với tiếng “keng” phát ra do trợ lý số 1 ném kéo trong tay về đĩa, sau đó phun ra hai chữ này, ngoài trợ lý số 2 ra tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trợ lý số 2 nhanh chóng tiến lên nhận lấy kìm kẹp kim và nhíp mà y tá lưu động đưa cho. Còn trợ lý số 1 và người mổ chính chậm rãi lui lại một bước, nhường lại bàn phẫu thuật. Trợ lý số 3 nhanh chóng tiến lên thay một vị trí trong đó, trợ giúp trợ lý số 2 đóng bụng...

Giang Nguyên khẽ giơ hai tay, lui về phía sau, sau đó đứng ở phía sau.

Lúc này Chủ nhiệm Tôn cũng giơ hai tay, lùi lại, thở hổn hển ngồi xuống một chiếc ghế, để mặc y tá lưu động lau mồ hôi trên trán mình, sau đó lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi ở đối diện.

“Tốc độ... tốc độ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 217: Thật kinh khủng


Lúc này Chủ nhiệm Tôn đã bắt đầu nhớ lại, bệnh viện Số 1 đã bao lâu rồi không cuất hiện cảnh tượng căng thẳng như thế này rồi... Trước đây mặc dù rất nhiều cuộc. phẫu thuật bầu không khí đều rất căng thẳng nhưng không phải loại căng thẳng này vì tất cả đều ngay ngắn có trật tự, không hề xuất hiện tình trạng luống cuống tay chân như thế này.

Nhưng lần này lại dưới ảnh hưởng của trợ lý số 1 này, cả phòng phẫu thuật căng thẳng đến mức có thể đứt dây đàn bất cứ lúc nào.

Chủ nhiệm Tôn tin rằng nếu người trẻ tuổi này còn đứng trên bàn phẫu thuật thêm một khắc nữa thì ông ta cũng sẽ yêu cầu trợ lý số 2 tiếp nhận lại lần nữa. Mà y tá dụng cụ cũng sẽ đổi người mới có thể tiếp tục theo kịp tốc độ của người trẻ tuổi này...

“Đương nhiên, người trẻ tuổi này không hề vì sự căng thẳng của mọi người mà giảm tốc độ... Vì tính đặc thù của cuộc phẫu thuật này, vì phòng ngừa bất cứ tình trạng mất nhiều máu nào xuất hiện trong khi phẫu thu, phải nhanh, nhanh hơn nữa... Vậy nên động tác của cệ ta không hề thong thả trừ lúc đợi dụng cụ ra, nhưng cậu †a cũng không tỏ ra sốt ruột hay không kiên nhãn gì cả.”

“Cậu ta không hề có vẻ nóng lòng gì, chỉ có động tác. nhanh, nhanh hơn nữa... Nhưng lại không hề lộn xộn hay. hoảng loạn...”

Lúc này Chủ nhiệm Tôn bắt đầu phỏng đoán rốt cuộc một nơi như thế nào mà có thể bồi dưỡng được người trẻ tuổi như vậy... 

“Bệnh viện Yến Kinh? Không thể... Ở đó người tốc độ nhanh nhất là Lão Lý cũng chỉ nhanh hơn mình một chút...”

“Tổng viện Tam Kinh? Không thể... Ông Dương cũng không nhanh tay như người trẻ tuổi này...”

Cuối cùng Chủ nhiệm Tôn thở dài, ông ta thật sự không nghĩ ra có bệnh viện nào có thể bồi dưỡng được người trẻ tuổi như thế này. Mấy bệnh viện ông ta nghĩ đến muốn bồi dưỡng ra người thầy thuốc có kỹ thuật như người trẻ tuổi trước mặt này không phải quá khó nhưng không viện nào có thể bồi dưỡng được tốc độ của người trẻ tuổi này...

Loại tốc độ này quả thật không phải bất cứ bệnh viện nào bồi dưỡng ra được...

Lúc này hơi thở của Giang Nguyên cũng có chút gấp gáp, hôm nay thực lực của hắn cũng coi như phát huy đến cực điểm rồi, hơn nữa hắn cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Trước kia khi làm phẫu thuật ở bên ngoài, đa phần đều rất vội, vội cứu mạng người hoặc vội làm xong để rút lui...

Vậy nên tốc độ làm phẫu thuật của hắn dưới tình hình cấp bách trường kỳ như vậy càng luyện càng nhanh, càng ngày càng nhanh. Nhưng rất nhiều lúc hắn đều bị hạn chế vì khi đó làm phẫu thuật dù có người giúp nhưng nhiều nhất cũng chỉ có một hai người, không thể có nhiều. 

Nhưng ở đây tất cả nhân viên đều là tinh anh phẫu thuật của cả tỉnh Sở Nam, hơn nữa phối hợp nhuần nhuyễn, dù là dụng cụ hay trợ thủ đều có thực lực khá mạnh. Vậy nên vì tranh thủ thời gian, hắn càng làm càng. nhanh, thậm chí còn nhanh đến cực hạn, nhưng những tinh anh phẫu thuật này đều kiên trì được.

Lúc này Giang Nguyên nhìn các y tá này, còn cả trợ lý số 2 và số 3 đều tràn ngập cảm khái... Năm đó nếu hắn có thể được những người này và những thiết bị này giúp đỡ thì chắc số người chết trong tay hắn sẽ ít đi rất nhiều.

Sau khi đợi được mười phút, cuối cùng phẫu thuật cũng hoàn thành, trợ lý số 2 và số 3 thuận lợi đóng bụng. lại...

Lúc này Giang Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, cởi găng tay ra, sau đó dưới sự giúp đỡ của y tá, cởi quần áo phẫu thuật, cùng Chủ nhiệm Tôn và xe phẫu thuật của Trương Đồng bước ra phòng phẫu thuật. Trong phòng phẫu thuật còn lại một đám người đều người nào người nấy nhìn bàn phẫu thuật mà ngẩn người.

~ Thật kinh khủng... Y tá trưởng của phòng phẫu thuật, cũng chính là y tá dụng cụ lúc nãy cởi khẩu trang ra, hít sâu một hơi, trên mặt vẫn chưa hết sợ.

Một y tá dụng cụ khác lúc này đặt mông ngồi xuống ghế, lắc đầu thở dài nói: 

~- Mong là sau này không phải gặp lại cậu ta nữa... Lúc này người gây tê cười khổ lắc đầu nói:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 218: Cường hóa Nhãn thức


Giang Nguyên và Chủ nhiệm Vương cùng đẩy xe. phẫu thuật ra khỏi phòng phẫu thuật. Ngoài cửa Viện trưởng Vương và Lý phu nhân đang vô cùng sốt ruột chờ đợi.

Thấy xe đi ra, vẻ mặt Lý phu nhân căng thẳng hỏi Giang Nguyên:

- Bác sĩ Giang, sao rồi? Giang Nguyên cười gật đầu:

- Không sao rồi... Chỉ cần ở viện chữa trị một thời gian là không vấn đề gì nữa1

~ Thật tốt quá, như vậy thật tốt quá...

Nghe thấy vậy, Viện trưởng Vương và Lý phu nhân đều thở phào nhẹ nhỏm. Giờ chỉ cần không liên quan đến tính mạng thì chuyện gì cũng dễ nói.

Xong hết mọi chuyện cũng đã bốn năm giờ sáng, mọi người đều vội tản đi. Lý phu nhân tiện đường tiễn Giang Nguyên về phòng khám sau đó vội vàng về nhà. Lúc chị ta về đến nhà Cục trưởng Lý vẫn chưa ngủ, đôi mắt anh ta đầy tơ máu.

Chuyện này, giống như Giang Nguyên đã nói, cũng không phải chuyện đơn giản. Trước ánh mắt của bao. nhiêu người, lại đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này, muốn giấu nhẹm mọi chuyện thì chỉ tự tìm đường chết thôi. Như thế chẳng bằng tàn nhẫn một chút, quyết định cho sớm, nắm quyền chủ động trong tay mới là cách tốt nhất.

Cho nên sau khi Cục trưởng Lý kết thúc cuộc điện thoại với Giang Nguyên đã cân nhắc lợi hại, rất nhanh chóng đưa ra những chỉ thị đúng đản, dĩ nhiên, súng đồ chơi cũng đã được chuẩn bị...

Lý phu nhân về đến nhà, nghe thấy còn bắt con trai mình chịu trách nhiệm hình sự, chị ta liền biến sắc nhìn chồng mình, môi run rẩy nói:

- Diệc Dương, vì sao... không chết người, vì sao vẫn không bảo vệ được con mình!

~ Lúc đầu anh cũng nghĩ thế, nhưng Giang Nguyên đã nhắc nhở anh... Nếu anh làm thế, không những không bảo vệ được thằng súc sinh này, mà anh cũng xong đời...

Cục trưởng Lý hít sâu một hơi, nhìn Lý phu nhân, bất đắc dĩ hừ giọng nói:

- Em có biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vị trí này của anh không? Giờ nếu anh bảo vệ con, ngày mai trên mạng sẽ truyền ra tin tức con trai Cục trưởng cục cảnh sát Hà Tây cầm súng khiến người ta trọng thương, được cha một tay che trời...

- Giờ đang ở đầu sóng ngọn gió thế này, anh phải làm như vậy. Tú Anh, em nên nghĩ đến hậu quả... Giờ đã không còn cách nào khác. Em biết chỉ cần anh còn đang †ại vị, nhiều nhất nó chỉ vào tù một năm thì có thể bảo vệ nó bình an đi ra, còn nếu anh rớt rồi...

Nói tới đây, Lý cục trưởng bất đắc dĩ thở dài. 

Dĩ nhiên Lý phu nhân hiểu rõ, có điều lúc này hai mắt vẫn phiếm hồng. Chị ta đã túc trực ở bệnh viện một đêm, cuối cùng cũng thấy mấy sinh viên kia đều không có chuyện gì. Nhưng chị ta không ngờ vẫn không bảo vệ được con trai mình.

- Được rồi, được rồi... Tú Anh... Chỉ cho con trai vào. đó đợi một năm thôi mà... Một năm sau sẽ không có chuyện gì nữa...

Cục trưởng Lý đưa tay ôm vợ mình, chậm rãi an ủi:

- Thằng súc sinh này nếu không để nó được dạy dỗ một chút, không biết tương lai còn gây ra chuyện gì nữa.

Hai vợ chồng này thảo luận suốt cả đêm. Lúc này Giang Nguyên đã tắm rửa xong nằm lên giường, tiến vào. mộng đẹp.

Sau đó là tin tức nhắc nhở kia lóe lên. Giang Nguyên lại một lần nữa nhìn thấy vị Tổ sư gia kia, thấy ông lão vẫn đang không ngại vất vả tập Ngũ Cầm Hí.

Theo từng động tác của Tổ sư gia, hổ hí, lộc hí được thực hiện. Toàn thân Giang Nguyên lại một lần nữa cuộn lên một khí tức ấm áp nhè nhẹ. Có điều hôm nay khí tức nhàn nhạt đó xuất hiện từ khắp người hắn dày đặc hơn bình thường rất nhiều. Những khí tức ấm áp này tập. †rung ở các huyệt vị quanh cơ thể hắn, sau đó theo kinh mạch tàn thân Giang Nguyên, nhanh chóng lao vào huyệt Khí hải.

Dòng khí lưu ấm áp trong huyệt Khí hải dưới sự kích thích của những khí tức này cũng bắt đầu bốc hơi lên, theo hai mạch nhâm đốc chạy nhanh lên trên.

Trong cỗ khí tức khổng lồ cuộn trào này, khí lưu ấm áp nhanh chóng thông qua thiên trung, nhân trung, lao thẳng lên ấn đường.

Sau khi khí lưu ấm áp này xông lên huyệt ấn đường giữa hai hàng lông mày thì có đột biến xảy ra...

Sau khi một quang mang nhàn nhạt lóe lên trong huyệt ấn đường, cỗ khí lưu ấm áp này đột nhiên phân thành hai cỗ ở ấn đường chạy qua hai bên mắt. Sau khi chúng chảy vào hai mắt của Giang Nguyên dường như hoàn toàn bị hai mắt của Giang Nguyên hấp thụ, một lần nữa biến mất không tiếng động.

Những dòng khí lưu ấm áp bên dưới tiếp tục lao vào. chỗ ấn đường rồi cũng không ngừng chia thành hai, tiếp tục chảy vào hai mắt của Giang Nguyên.

Cứ như thế, những khí tức toàn thân Giang Nguyên không ngừng tập trung vào khí hải, sau đó từng cỗ khí từ khí hải lại không ngừng chạy lên trên cho tới khi tất cả khí tức được phân tán đến hai mắt thì mới dừng lại.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên một tin tức lóe lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 219: Tôi cảm thấy cô mặc váy dài không đẹp


Hắn cứ nghĩ là mình chưa tỉnh ngủ, sau đó lại dùng sức híp mắt, Giang Nguyên bật tỉnh, kinh ngạc nhìn trần nhà, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ vẻ khó tin.

Bởi vì rèn của sổ của hắn đang bị kéo chặt, nhưng trong tầm nhìn của hắn, căn phòng vốn tối đen lại được hắn nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, ngay cả những hoa văn nhỏ xíu trên bóng đèn áp trần cũng được hắn nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

~ Xảy ra chuyện gì vậy?

Giang Nguyên trừng mắt, sau khi một lần nữa xác định xem có phải mình nằm mơ không thì đành bất đắc. dĩ nở nụ cười. Mình thường đột nhiên có vài năng lực mới, xem ra tối qua chắc chắn lại xảy ra chuyện gì rồi.

Hắn ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh, dần dần bắt đầu quen với tầm nhìn hiện tại, nó giống như tầm nhìn của kính hiển vi vậy.

Giang Nguyên mở cửa sổ ra, nhìn sang phía đối diện. Lúc này bầu trời hơi sáng, mượn ánh sáng chiếu từ phía chân trời, hai mắt hắn hơi hieps lại, hai đồng tử khẽ co rút, sau đó hắn có thể nhìn rõ chữ trên tờ báo cũ của cửa sổ nhà đối diện.

-Ồ... 

Giang Nguyên đưa tay gãi đầu, nhớ lại chuyện tối qua. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn đã nhớ ra hình như có cường hóa nhãn thức gì đó.

~ Mũi cường hóa rồi, mắt cũng cường hóa rồi...

Giang Nguyên vừa bất đắc dĩ vừa hưng phấn cười. Không biết lần sau mình sẽ cường hóa gì nữa đây? Tai sao? Hay là lưỡi...

- Hộc... hộc... hộc... hộc....

Hai tay hai chân Giang Nguyên chống xuống đất, cơ thể gập về trước lui ra sau theo quy luật, đồng thời, khi đẩy về trước cơ bụng thỉnh thoảng phát ra âm thanh, khi lui ra sau, giữa ngực và bụng nhanh chóng co rút lại, bắt đầu vang lên âm thanh nặng nền như máy xay gió, trông. giống như một con mãnh hổ đang đứng trên mỏm núi đá không ngừng ngửa đầu lên trên gầm rú.

Sau vài lần lặp đi lặp lại như vậy, Giang Nguyên tiện đà hai tay liên tục di chuyển từ trái ra sau, sang phải rồi ra trước, hai chân đồng thời lui ra sau, dùng hết sức kéo duỗi thắt lưng; đầu ngẩng lên trời, rồi lại cúi nhìn ngang phía trước, giống như một con hổ lười đang duỗi lưng, giữa các khớp của sống lưng không ngừng vang lên tiếng “rắc rắc”.

Hình xăm ở vai trái Giang Nguyên vẫn lúc sáng lúc tối như trước. Quanh người Giang Nguyên, cùng với vận động của hắn, khí tức giữa các cơ thịt cũng lờ mờ toát ra, sau đó cùng với vận động của hắn, giữa các cơ và khớp các chỉ chậm rãi di chuyển, như bắt đầu chậm rãi  xảy ra chút biến hóa.

Có điều Giang Nguyên không chú ý đến những điều này. Mỗi động tác được thực hiện hẳn đều cảm thấy giữa các cơ và khớp càng ngày càng lưu loát tự nhiên. Mồ hôi chảy ra trên trán, trên lưng cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

- Ê... Giang Nguyên...

Giang Nguyên nghe thấy một tiếng gọi thanh thúy như hoàng oanh truyền đến bên tai. Hắn chậm rãi dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía truyền đến tiếng gọi. Phía cuối con đường nhỏ, có một bóng dáng xinh đẹp đang chậm rãi đi về phía này, hơn nữa vừa đi còn vừa nhẹ nhàng vẫy tay với Giang Nguyên. Trên mặt cô ấy còn nở nụ cười tỉnh khiết như ánh trăng.

Hai mắt Giang Nguyên khẽ híp lại, càng nhìn rõ được nụ cười thuần khiết trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn cách một khoảng khá xa kia.

Sau đó, Giang Nguyên cũng cười, đưa tay lấy quần áo mặc vào, trong đầu truyền đến tin tức:

- Nhận được năng lượng sinh vật đặc biệt. Độ tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đệ nhất vĩ là 25%.

-25%2 Giang Nguyên nghe thấy tin tức này thì khuôn mặt liền cứng đờ. Sao chỉ còn lại 25%? Hôm qua chẳng phải vẫn còn 50% sao? 

- Sao? Nhìn thấy tôi nên anh không vui à?

Tuyên Tử Nguyệt đến gần thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Giang Nguyên khẽ nhướn mày, hai hàng lông mày ngập tràn anh khí nhướn lên, nhìn Giang Nguyên

không vui nói.

Khóe miệng Giang Nguyên nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra nụ cười sảng khoái:

~ Làm gì có...

- Vậy ban nãy vừa nhìn thấy tôi hình như anh có vẻ không vui, giống như rất không muốn gặp tôi vậy...

Tuyên Tử Nguyệt hơi chu môi, sau đó trong mắt lóe lên tia đã hiểu, sau đó nói:

- Chẳng lẽ anh bị Tê Nhạc Minh dọa rồi?

Giang Nguyên hơi nhún vai, sau đó cười:

- Cô cảm thấy sao...

~ Tôi cảm thấy không giống...

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng cười, một tên có thể hạ được cả Tiên Lập Nguyên, sao có thể bị Tê Nhạc Minh dọa được.

Giang Nguyên vừa mặc áo khoác, vừa đánh giá

Tuyên Tử Nguyệt từ trên xuống dưới, trong mắt đột nhiên lóe lên một tỉa tiếc nuối. 

Tuyên Tử Nguyệt tò mò nhìn lại mình, sau đó nhìn Giang Nguyên, hiếu kỳ nói:

~ Anh làm gì vậy? ~ Tôi đột nhiên cảm thấy cô mặc váy dài không đẹp...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom