Cập nhật mới

Dịch Thần Y Xuất Ngục

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Ngày mai tổ chức lễ đính hôn


Hắn tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo mới, trải đầu, ưỡn ngực hít một hơi thật sâu rồi thấy mình đẹp trai hơn. Hắn nói rõ lịch trình cho Lâm Thu Lan sau đó mới đi tới tập đoàn Tứ Hải gặp Lục Hồng Diên.

Hôm qua Lục Hồng Diên nói tặng hẳn đảo Elizabeth, hản cực kỳ biết ơn cô, từ sớm đã đến trước cổng tập đoàn Tứ Hải đứng ở đó. Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao mấy chục tầng lại có đội ngũ bảo vệ nghiêm ngặt ở cổng. Tân Giang chợt nhận ra bản thân hắn không có số điện thoại của Lục Hồng Diên, vậy bây giờ làm thế nào để đi vào?

Phải biết rằng cách đây chưa lâu hắn còn bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài. Hai bảo vệ ở trước cổng tập đoàn có vẻ rất ngắt ngao. Đúng lúc này sau lưng hắn vang lên giọng nói.

“Tránh ra, tránh ra, chó thì đứng đứng chắn đường.”

Một giọng nói quen thuộc vừa nghe đã buồn nôn. Tân Giang quay đầu lại, vậy mà lại là Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên.

Sở Hoài Ngọc thấy người trước mặt là Chu Nhiên thì cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng giọng nói khinh thường của Chu Nhiên lại vang lên: “Tân Giang anh không biết xấu hổ à? Sao lại đi theo tôi tới tận tập đoàn Tứ Hải, giữ chúng ta đã chấm dứt rồi, ngày mai tôi và Hoài Ngọc đính hôn rồi.”

“Tôi biết anh đi theo tôi tới đây, muốn níu kéo tôi sao? Tôi đã nói rõ anh đừng ôm vọng tưởng nữa, anh không xứng với tôi, chúng ta thật sự kết thúc rồi, đừng cố sống cố chết bám lấy tôi nữa được không?”

Tân Giang không nói gì. Cái gì mà đi theo bọn họ? anh ta tới đây đứng trước cơ mà? Mà cô ta kết hôn thì liên quan cái rằm gì tới hắn?

Nhìn thấy Tân Giang không nói gì Chu Nhiên càng thêm ác mồm: “€ó biết vì sao tôi ở đây không? Bởi vì tôi sẽ mời giám đốc Lục và thư ký Liều tới dự lễ đính hôn của tôi và Hoài Ngọc, mời bọn họ tới chứng kiến tình yêu vĩnh cửu của chúng tôi.”

Chu Nhiên dương dương tự đắc một hồi rồi lườm Tần Giang: “Nói mấy cái này với anh cũng vô ích, loại nghèo hèn như anh thì tới giám đốc Lục và thư ký Liễu là ai chắc cũng chả biết đâu.”

Tân Giang đúng là khóc không được cười cũng không xong, hän không chỉ không biết Lục Hồng Diên, còn ngồi cả xe của cô ta rồi. Hơn nữa Lục Hồng Diên còn tặng cả đảo. Elizabeth cho hẳn.

Đương nhiên hai người kia không cần biết mấy chuyện này. Tân Giang vẫn im lặng như trước, hắn muốn nhìn xem Chu Nhiên có thể ba hoa tới lúc nào.

Thấy Tân Giang không nói gì Sở Hoài Ngọc đi tới trước mặt hắn nói: “Không biết giám đốc Lục và thư ký Liễu là ai cũng không sao, tao làm người cực kỳ nhân đạo, tao có thể cho mày một cái thiệp mời, để mày đến hôn lễ của bọn tao mở mang tầm mắt, mà tao cũng đồng ý cho mày lấy thức ăn thừa về để ăn”

Nói xong hắn lấy từ trong túi ra một tấm thiệp rồi đập vào. người Tần Giang: “Ngày mai tổ chức lễ đính hôn, mày mà không đến chắc tao sẽ buồn lắm”

Tân Giang cười cười cầm lấy tấm thiệp nói: “Yên tâm, hôn lễ của mày, tao mà không đến tao cũng sẽ buồn lắm.”

Chu Nhiên nhìn hẳn lạnh lùng nói: “Thôi được rồi, cái cần nói chúng tôi đã nói hết rồi, anh mau đi đi.”

Nói xong cô ta còn vãy tay với hai bảo vệ trước cổng nói: “Đây là đại thiếu gia nhà họ Sở, tôi là thiếu phu nhân, chúng tôi cần gặp giám đốc Lục và thư ký Liễu. Còn con chó nghèo này các anh đuổi đi hộ tôi, đừng để hắn làm ảnh hưởng hình tượng. của tập đoàn Tứ Hải. Ngoài ra tôi nhắc các anh, tên này là tội phạm vừa cải tạo xong, cẩn thận hắn vào đây ăn trộm đồ.”

Hai bảo vệ quay ra nhìn Tân thiên thì nhớ tới hôm qua người này đỡ được giám đốc Lục vội vàng cung kính nói: “Thưa anh, tổng giám đốc ở trên lầu, mời anh...”

Tân Giang kinh ngạc! Cách đây chưa lâu người này còn đuổi anh sao hôm nay lại lễ phép như vậy.

Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên còn tưởng bản thân nghe nhầm.

Tân Giang ho hai tiếng rồi gật đầu đáp: “Được, tôi biết rồi!”

Sau đó hắn hiên ngang bước vào trong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chào chủ tịch Lục


Tân Giang đến văn phòng, Lục Hồng Diên và Liễu Chỉ Nhan đều đã ở đó.

“Chào buổi sáng!” Lục Hồng Diên cười nói, Liễu Chi Nhan cũng gật đầu, lễ phép nhìn Tân Giang một cái.

Sau khi biết Tân Giang là đồ đệ của lão Cố, thái độ của cô với Tần Giang thay đổi rất nhiều.

Tân Giang gật đầu: “Chào chủ tịch Lục, chào thư kí Liễu!”

Lục Hồng Diên cười nói: “Sau này anh cứ gọi tôi Hồng Diên là được, gọi cô ấy là Chi Nhan cũng không thành vấn đề.”

Tân Giang gật đầu.

Lục Hồng Diên chỉ vào chiếc ghế ở bên cạnh: “Mời ngồi.”

Tân Giang ngồi xuống.

Lục Hồng Diên rót cho Tân Giang một cốc nước: “Tân Giang, lần này tìm anh chủ yếu là vì muốn nhờ anh kiểm tra tình hình sức khoẻ của Chi Nhan.”

“Không phiền anh chứ?”

Tân Giang mỉm cười nói: “Không hề, chẳng hay là Liễu thư kí có đồng ý, có tin tưởng vào y thuật của tôi hay không?”

Dù sao thì hôm qua thư ký Liễu vẫn còn tỏ thái độ nghi ngờ y thuật của hẳn, cố tình nhằm vào hẳn.

Liễu Nhan nhìn Tân Giang một cái, lại quay sang Lục Hồng Diên, cuối cùng đi đến trước mặt Tần Giang nói: “Anh... mau điều trị đi, hãy giúp tôi!”

Tân Giang cũng không nói thêm gì nữa, mặc dù tính tình của Liễu Chi Nhan khá nóng nảy, nhưng chưa làm gì hắn cả.

Hắn nói: “Thư kí Liễu, cô phải vén áo lên tôi mới có thể loại bỏ vết bớt cho cô.”

Tân Giang nói xong, đột nhiên cảm thấy sự lạnh lo ập vào mặt, ánh mắt Liễu Chỉ Nhan đang nhìn hắn cực kì cảnh giác.

Lục Hồng Diên ở bên cạnh cũng cười như không cười nhìn Tân Giang, làm như hän là bi3n thái không bắng.

Tân Giang vội vàng giải thích: “ Chữa bệnh cần đến.”

Liễu Chi Nhan nhìn chằm chằm Tần Giang, gần như muốn nhìn thấu hẳn, cô trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi kéo quần áo lên cao một chút làm lộ ra bụng nhỏ bằng phẳng trắng nõn, cô nhắm mắt nói: “Anh bắt đầu đi.”

Bụng của Liễu Chi Nhan rất trắng, trắng tới phát sáng, thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng rãnh bụng, chỉ là có vết bớt to bằng ba ngón tay giống như một đống phân ở trên bông hoa tươi, vô cùng xấu xí.

Đồng thời, đây cũng là nỗi đau của Liễu Chi Nhan.

Nhưng vẻ mặt của Tân Giang không hề có chút biến đổi nào, hẳn đến trước mặt Liễu Chi Nhan, tay phải ấn lên bụng cô †a, tiếp sau đó có luồng khí giống như vòi rồng cuồn cuộn ở bụng dưới, bắt đầu phát huy tác dụng.

Một phút sau, Tân Giang thu tay lại.

Liễu Chi Nhan và Lục Hồng Diên khiếp sợ, bởi vì vết bớt kia đột nhiên biến mất rồi.

Tân Giang lấy giấy bút ra, viết ra một đơn thuốc nói: “Vết bớt của cô đã được loại bỏ nhưng phải điều dưỡng kinh nguyệt, mua thuốc theo đơn đã được kê, uống thuốc đúng giờ đúng liều lượng, tháng sau sẽ trở lại bình thường.”

Hai người nhìn Tân Giang, im lặng không nói gì.”

Vốn tưởng răng Tần Giang sẽ lợi dụng sờ mó Liễu Chi Nhan, nhưng đến nhìn thôi Tân Giang cũng không thèm nhìn một cái.

Lục Hồng Diên hài lòng gật đầu, mà thái độ của Liễu Chi Nhan đối với Tân Giang thay đổi triệt để, nhưng không biết vì sao đáy lòng cô ta nổi lên một trận oán khí.

Tựa như, Tân Giang không thèm đếm xỉa đến mình mới làm cô ta rất tức giận.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Sở Hoài Ngọc với Chu Nhiên hai người cùng nhau đi vào, Chu Nhiên kính cẩn lễ phép nói: “Xin chào chủ tịch Lục, thư ký Liễu, tôi là vợ chưa cưới của Sở Hoài Ngọc, tôi hôm nay đến là muốn mời hai người... A Tần Giang, cái đồ tội phạm đang cải tạo nhà anh sao lại chạy đến phòng làm việc của chủ tịch Lục với thư ký Liễu chứ, nhất định là anh đến trộm đồ đúng không, cút ra ngoài, cút ra ngoài, đây là nơi anh muốn đến là đến được sao?”

Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên cực kì bất ngờ khi nhìn thấy Tần Giang.

Tuy rằng ở cổng tập đoàn Tứ Hải bọn bọn đã nhìn thấy Tân Giang đi vào tòa cao ốc Tứ Hải, nhưng họ tưởng rắng Tần Giang đến bộ phận nhân sự ứng tuyển làm bảo vệ, cho nên hai người bảo vệ trông cửa mới không làm khó hẳn ta.

Không ngờ rằng người này lại đến phòng làm việc của chủ tịch Lục và thư ký Liễu.

Cho nên cô ta liền nghĩ răng Tân Giang đến là đỏ trộm đồ.

Chu Nhiên đi lên phía trước cầm chặt tay của Tân Giang, muốn đuổi hẳn ra ngoài.

Lục Hồng Diên với Liễu Chi Nhan nhìn chăm chăm Chu Nhiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Có thiệp mời rồi sao?


“Hản ta sẽ thuận tay lấy đi đồ cổ trong phòng làm việc, thậm chí còn có thể thèm muốn sắc đẹp của hai người, đánh người hoặc giết người, tên tội phạm đang cải tạo này việc gì cũng có thể làm được...”

Bốp!

Lục Hồng Diên đập bàn, nhìn chăm chăm Chu Nhiên nói: “Tai cô điếc sao? Tôi đã nói rồi, tôi là người mời hän ta tới đây.”

Chu Nhiên sợ hãi vội vàng ngậm miệng lại, trong lòng có. mười vạn câu hỏi vì sao?

Sở Hoài Ngọc ở bên cạnh đi tới, hẳn ta biết là không thể nói xấu Tân Giang nữa, bằng không Lục Hồng Diên nhất định sẽ nổi giận, hẳn ta cười hi hi đến trước mặt của Lục Hồng Diên với Liễu Chi Nhan nói: “Chủ tịch Lục, tôi là Sở Hoài Ngọc, con trai của Sở Hạ Sơn, công ty dược phẩm của nhà họ Sở đang hợp tác với tập đoàn Tứ Hải đó ạ!”

Lục Hồng Diên nhạt nhẽo nhìn Sở Hoài Ngọc nói: “Nói chuyện chính!”

Sở Hoài Ngọc gật đầu nói: “Ngày mai tôi cùng với vợ chưa cưới Chu Nhiên quyết định tổ chức lễ đính hôn ở trên đảo Elizabeth, đặc biệt muốn mời chủ tịch Lục và thư ký Liễu đến tham dự, hi vọng hai vị lúc đấy đến tham dự”

“Đây là một chút tâm ý dành cho hai vị.”

Sở Hoài Ngọc lấy ra hai phần quà đặt lên trên bàn.

Lục Hồng Diên với Liễu Chi Nhan nhìn nhau một cái.

Chu Nhiên?

Người yêu cũ lừa Tân Giang vào tù, hóa ra là vậy!

Khó trách Chu Nhiên nhắm vào Tân Giang.

Thì ra là như vậy!

Hai người nhìn Tân Giang, Tân Giang bất đắc dĩ nhún vai.

Mà Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên lại mong chờ nhìn Lục Hồng Diên với Liễu Chi Nhan, chờ đợi hai người đồng ý.

Đặc biệt là Chu Nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan, cô ta đã bị hấp dẫn với khí chất và vẻ đẹp của họ, thậm chí cô ta đã ảo tưởng rẵng mình có thể trở thành bạn thân của Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan.

Nhưng mà, cô ta cũng tự mình biết mình, Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan là người phụ nữ mà cô ta không bao giờ với tới, cho dù có trang điểm đến tươi đẹp rạng rỡ như thế nào đi chăng nữa, nhưng khi so sánh với Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan, cô ta vẫn sẽ tự tỉ.

Giống như cô gái giàu có mà Tân Giang bám vào kia, chỉ một ánh mắt đã khiến cô ta tự ti vô cùng, đồng thời, trong lòng Chu Nhiên còn có cảm giác Lục Hồng Diên chính là người phụ nữ mà Tân Giang bám được, bởi vì khí chất của bọn họ quả thật rất giống nhau.

Cô ta lắc đầu thật mạnh, loại bỏ suy nghĩ không thực tế đấy đi.

Lục Hồng Diên thu hồi ánh mắt ở trên người Tần Giang nói: “Được thôi, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ tới.”

“Thật sao?” Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên hai người cực kì hào hứng.

“Chủ tịch Lục, thư ký Liễu, hai người sẽ đến thật chứ?” Hai người gật đầu.

Lục Hồng Diên nói tiếp: “Nhưng mà tôi đã chuyển nhượng. đảo Elizabeth cho một nhân vật lớn khác rồi.

“Tiệc đính hôn của các người, có phải cũng nên mời nhân vật lớn đấy không?”

Lục Hồng Diên cười như không cười nhìn Tân Giang.

Tân Giang bất đắc dĩ, hắn biết Lục Hồng Diên lại muốn gây chuyện.

“Đương nhiên rồi, tất nhiên là được!” Sở Hoài Ngọc với Chu Nhiên gật đầu liên hồi.

Nhân vật lớn trong lời nói của Lục Hồng Diên có thể mua lại đảo Elizabeth, hiển nhiên là không đơn giản.

Nhất định là không phú cũng quý.

Mà tiệc đính hôn của bọn họ đến càng nhiều nhân vật lớn càng tốt.

Điều này không chỉ nâng cao địa vị của nhà họ Sở, mà còn có thể hợp tác với những nhân vật lớn đó, bọn họ đương nhiên rất vui.

Sở Hoài Ngọc nói: “Chủ tịch Lục, không biết nhân vật lớn mua lại đảo Elizabeth ở chỗ nào? Tôi và Chu Nhiên đích thân mời người ta.”

Lục Hồng Diên liếc Tân Giang một cái.

Sau đó, Lục Hồng Diên ý vị sâu xa nói: “Bây giờ anh ấy không tiện đi.”

Sở Hoài Ngọc với Chu Nhiên sửng sốt một lát.

Sau đó, Sở Hoài Ngọc đưa thêm một phần thiệp mời tham dự lễ đính hôn nói: “Nếu mà nhân vật lớn đó không tiện, có thể làm phiền chủ tịch Lục gửi giùm thiệp mời của lễ đính hôn cho. nhân vật lớn đó không?”

Lục Hồng Diên liếc nhìn thiệp mời, sau đó nhớ lại lúc Tân Giang vào cửa, cũng cầm một cái thiệp mời giống như thế.

Thông minh lạnh lùng như cô lập tức hiểu ra.

Lục Hồng Diên nói: “Không cần nữa, người đó có thiệp mời rồi: Có thiệp mời rồi sao?

Sở Hoài Ngọc với Chu Nhiên hai người đối mặt nhìn nhau, bọn họ đưa thiệp mời cho nhân vật lớn đó lúc nào chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Một tiếng đồng hồ sau!


Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên đi rồi, Lục Hồng Diên kéo tay Tần Giang: “Đi với tôi đến chỗ này.”

Một tiếng đồng hồ sau!

Tân Giang và Lục Hồng Diên đi vào một trung tâm thương mại hàng đầu.

Lại qua hai mươi phút nữa, Tân Giang đi ra, trên người mặc một bộ vest đen chỉnh tề lịch sự, đôi giày da bóng lộn phản chiếu ánh đèn neon nhấp nháy trên sân khấu, tóc đã cắt ngắn, dáng vẻ sáng láng, đẹp trai cực kỳ.

Lục Hồng Diên ngơ người nhìn Tân Giang nói: “Đẹp trai quá, hay là tôi gả cho anh nhé?”

Tân Giang nhìn Lục Hồng Diên, cho rằng cô nói đùa, bèn nói: “Hồng Diên, cô cũng đừng trêu tôi nữa.”

“Thật mà, tôi nói thật đấy!” Lục Hồng Diên chớp chớp đôi mắt lóng lánh như kim cương nhìn Tần Giang.

Tâm Giang trầm mặc!

Hai bàn tay trắng, sao dám ve vẫn con gái nhà người ta! Nỗ lực, nhất định phải nỗ lực để xứng với Lục Hồng Diên! Tân Giang thề trong lòng.

Thấy Tần Giang im lặng, Lục Hồng Diên đứng dậy giúp Tân

Giang đeo cà vạt lên, nói: “Ngày mai, anh mặc nguyên bộ quần áo này đi tham gia tiệc đính hôn của Chu Nhiên.”

“Ha...?” Tân Giang giật mình: “Quần áo này là mua cho. tôi?”

“Quá đắt rồi!" Quẹt thẻ thành công, 300 nghìn nhân dân tệ.

Tân Giang cay đẳng nói: “Hồng Diên, cái này đắt quá.”

Lục Hồng Diên cười cười, nói: “Anh chính là nhân vật quan trọng trong cảm nhận của mấy người Chu Nhiên, Sở Hoài Ngọc, đương nhiên phải có dáng vẻ của nhân vật quan trọng.”

Tân Giang im lặng.

Lục Hồng Diên lại nói: “Không cần áp lực thế, tôi luôn kiên định đứng bên cạnh anh.”

Giữa trưa ngày hôm sau, tại đảo Elizabeth, khách khứa tụ tập.

Rất nhiều ông chủ giàu có ngày thường khó thấy mặt đều tới đây để tham gia tiệc đính hôn của Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên.

Đương nhiên, chỉ dựa vào bản lĩnh của Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên thì không thể nào mời được nhiều nhân vật tai to mặt lớn như vậy.

Nhưng sau khi được Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan hứa hẹn sẽ tham gia tiệc đính hôn, họ đã lộ liễu khoe khoang.

Đồng thời còn tung ra tin nóng rằng đảo Elizabeth đã được một nhân vật lớn nào đó mua lại, trùng hợp là vị nhân vật lớn này lại muốn tới tham gia tiệc đính hôn của họ.

Bởi thế, rất nhiều người nghe tiếng nên đến tham dự, muốn chính mắt trông thấy rốt cuộc nhân vật này trông như thế nào, đồng thời còn có thể nhân cơ hội tiệc đính hôn để gặp chủ tịch Lục và thư ký Liễu, nếu có thể trở thành bạn bè của hai người, tương lai của bọn họ ở Trung Hải sẽ càng thêm tươi sáng.

Cho nên, hơn nửa hào môn thế gia ở Trung Hải đều tụ tập tới đây.

Trong sự chờ đợi dài dặc, Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên cũng đã xuất hiện ở lễ đính hôn.

Chu Nhiên mặc một bộ váy cưới hồng nhạt xa hoa lộng lẫy, lớp trang điểm trên mặt giúp cô ta thêm phần nào xinh đẹp.

Sở Hoài Ngọc mặc một bộ vest long trọng, tóc tai chải chuốt, khí phách hăng hái.

Nhìn thấy hai người họ, những người đến dự lễ đính hôn đã vội vàng đưa quà tặng, chủ động nịnh bợ Sở Hoài Ngọc.

“Tân nhân vĩnh kết, giai nhân cộng phúc!” (Đôi vợ chồng mới mãi mãi bên nhau, những cô gái đẹp cùng nhau chúc phúc)

“Nhà họ Lý tặng lễ dây chuyên Thiên Nga Trắng, chúc lễ đính hôn hoàn thành thuận lợi!"

“Nhà họ Trương tặng tiền mặt 880 nghìn tệ, chúc hai người đính hôn hạnh phúc.”

Trong không khí vui vẻ náo nhiệt, Sở Hạ Sơn, Hàn Phong, Chu Văn Xương, Trương Tần - bốn người ăn mặc đẹp đế, tươi cười nghênh đón khách khứa, tiệc đính hôn hôm nay có nhiều khách quý tới như vậy, bọn họ thật là hãnh diện.

Chu Nhiên kéo tay Sở Hoài Ngọc, nhìn những người quyền quý khắp Trung Hải †ề tựu ở đây, cô ta kiêu ngạo như một con thiên nga trắng.

Hai người đi tới đại sảnh, Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên cùng giơ cao ly rượu, cùng kính các quan khách một ly: “Thưa các vị quan khách, mọi người tuy rằng đều bận rộn, nhưng có thể bớt chút thời gian tham gia tiệc đính hôn của tôi và Chu Nhiên, Hoài Ngọc vô cùng cảm kích, xin mời mọi người uống một ly”

“Cạn...

Toàn hội trường cười vui nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Rượu quá ba tuần, mọi người thoải mái nói chuyện, một vài người giàu có ở Trung Hải bưng ly rượu tới bên Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên cười chúc phúc, lúc sau liền hỏi dò: “Hoài Ngọc, chủ tịch Lục và thư ký Liễu có tới thật hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Tinh quang lộng lẫy!


“Sau này tôi quay trở lại Trung Hải, lúc từ biệt, người này nói muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, sau đó liền mua lại đảo Elizabeth, khăng khăng muốn cho tôi để cảm kích ơn cứu mạng năm ấy!”

Nghe Sở Hoài Ngọc nói xong, tất cả mọi người rốt cuộc an tâm rồi.

Thì ra Sở Hoài Ngọc đã từng cứu mạng ông lớn kia, xem ra người kia là tới báo ân, nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với Sở Hoài Ngọc.

“Hoài Ngọc, lại đây, lại đây, tôi lại kính cậu một ly!” Mọi người sôi nổi nâng chén lên, đối với Hoài Ngọc càng thêm tôn trọng.

Sở Hoài Ngọc đắc ý cười to. Đương nhiên, đây đều là hẳn ta nói phết mà thôi.

Hắn ta nào biết ông lớn kia là ai, nếu không phải Lục Hồng Diên báo cho, hẳn ta cũng chẳng biết có người như vậy tồn tại.

Nhưng mà, dù là hẳn ta nói bậy nói bạ nhưng những người giàu có lại cực kỳ tôn trọng hắn ta.

Hắn ta giơ ly rượu lên, chậm chạp không uống mà thở dài: “Thưa mọi người, tôi có một nỗi sầu này, cậu em vợ của tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, bây giờ vẫn chưa có công ăn việc làm...

Nghe được mấy lời này, mọi người sôi nổi thi nhau lôi kéo Chu Chí Bình về công ty nhà mình đi làm, có người còn trực tiếp đưa ra mức lương 200.000 nhân dân tệ một tháng.

Chu Chí Bình nghe thấy thế vui đến ngu người rồi, bèn chọn lấy một công ty đưa ra mức lương tương đối cao.

Kiếm việc làm cho Chu Chí Bình xong xuôi rồi, Sở Hoài Ngọc lại thở dài một tiếng.

“Thật không dám giấu, tôi có một kẻ thù tên là Tần Giang, kẻ này vẫn luôn quấy rầy vị hôn thê của tôi, đánh hắn một trận thì tôi vẫn cảm thấy chưa hết giận, cho nên tôi hy vọng mọi người ở đây cùng nhau liên hợp lại trừng phạt, ngăn chặn hẳn, khiến hắn ta ở Trung Hải này một bước cũng khó đi.”

“Cái này thì khó gì!”

“Đồng ý, dễ thôi!”

“Chuyện này cứ giao cho chúng tôi là được!”

Trong nhất thời, tất cả những người giàu có ở Trung Hải đều tranh nhau tỏ thái độ mong muốn giúp Sở Hoài Ngọc áp

chế Tân Giang.

Bởi vì, chỉ cần lấy lòng Sở Hoài Ngọc là có thể dính líu chút quan hệ với ông lớn trên thủ đô.

Bọn họ đương nhiên rất tích cực.

Chu Nhiên và Chu Chí Bình nhìn nhau cười xán lạn.

Vài phút sau, Tân Giang một thân tây trang hàng hiệu bước vào.

Nhìn thấy Tân Giang, nhà họ Chu cùng nhà họ Sở là những người đầu tiên kinh ngạc, tên phế vật Tân Giang này thế mà ăn mặc chải chuốt đến không nhận ra người.

Chu Chí Bình nhìn thấy Tân Giang liền hô to một tiếng: “Hắn chính là Tân Giang!”

Tất cả những phú hào ở đó đều dùng ánh mắt căm thù nhìn Tân Giang như nhìn kẻ địch.

Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên đi tới trước mặt Tân Giang, lạnh lùng nói: “Tân Giang, không thể tưởng tượng được là mày dám đến!”

Tân Giang cười nhẹ, nói: “Đã nói rồi, lễ đính hôn của đôi nam nữ chó má nhà mày, tao mà không tới thì sẽ không vui.”

“Mày.." Sở Hoài Ngọc nghiến răng nghiến lợi, sau đấy, tựa hồ nghĩ ra cái gì, hắn ta hào phóng quay mặt về phía khách, vô cùng kiêu ngạo nói: "Các vị khách quý, đây là Tân Giang. Tôi mong mọi người cùng tôi áp chế Tân Giang."

Đông đảo khách khứa dường như đã có chuẩn bị từ sớm, vì lấy lòng Sở Hoài Ngọc, trèo lên cành cao cùng ông lớn kia, tất cả đều lần lượt chỉ vào Tân Giang nói.

“Hoài Ngọc, chú Vương ở ngành địa ốc cũng coi như có chút tiếng nói, chú cam đoan với cháu, Tân Giang ở thị trường địa ốc Trung Hải này thì sẽ mua không nổi một căn nhà, thuê không nổi một gian phòng.”

“Hoài Ngọc, cha tôi quản điện nước của Trung Hải, tôi hứa. với cậu, Tân Giang ở Trung Hải tuyệt đối không thể dùng một kilowat điện hay một khối nước nào.”

“Hoài Ngọc, nhà tôi cũng có chút ảnh hưởng trong ngành sản xuất ô tô ở Trung Hải, tôi bảo đảm với cậu, Tân Giang cả đời sẽ không mua nổi một chiếc xe ở Trung Hải.”

“Hoài Ngọc, công ty nhà tôi có chút tiếng tăm ở Trung Hải, tôi hứa rằng Tần Giang sẽ không bao giờ tìm được việc làm ở Trung Hải”

Trong nhất thời, càng ngày càng nhiều doanh nhân tham gia áp đặt lệnh cấm đối với Tân Giang, trực tiếp cấm tất cả ăn, mặc, ở, đi lại của Tân Giang.

“Haha, Tân Giang ơi Tân Giang...” Sở Hoài Ngọc đi tới trước mặt Tần Giang, nằm cổ áo Tần Giang, đanh mặt nói: “Đây là thực lực của tao, mày lấy cái gì đấu với tao?”

“Tao nói rồi, ở tiệc đính hôn, tao sẽ cho mày biết tao với mày chênh lệch nhau lớn như thế nào, hôm nay tao đã làm được.”

Chu Nhiên cũng cười đi tới bên cạnh Sở Hoài Ngọc nói với Tân Giang: “Tân Giang, mặc dù anh trèo cao, lấy vợ giàu, nhưng với tôi thì trước sau như một đều là rác rưởi, đến xách giày cho tôi, anh cũng không xứng.”

Chu Nhiên cũng cười đi tới bên cạnh Sở Hoài Ngọc nói với n Giang, mặc dù anh trèo cao, lấy vợ giàu, nhưng với tôi thì trước sau như một đều là rác rưởi, đến xách giày cho tôi, anh cũng không xứng.”

Tân Giang nhìn lướt qua Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, khóe miệng nhếch lên một độ cong mê người, hắn đẩy Sở Hoài Ngọc ra, bước lên trên bục cao.

Lúc này, ánh đèn tập trung vào trên người Tân Giang.

Âu phục hàng hiệu lập lòe tỏa sáng.

Tinh quang lộng lẫy!

Tân Giang lúc này trông như một đại minh tinh đang hot, vạn người hâm mộ.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, nói: “Tân Giang tôi...?”

“Xin giới thiệu lại với mọi người một chút, hôm nay tôi là chủ nhân của đảo ElizabethI”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Tuyệt đối không thể nào!


Một câu “chủ nhân của đảo Elizabeth đáng kính” từ miệng Trình Đại Hải khiến cho toàn bộ mọi người hoàn toàn há hốc mồm kinh ngạc.

Ánh đèn sân khấu từ trên chiếu xuống.

Khuôn mặt của Tân Giang lạnh lùng, anh tuấn, khí thế phi phàm.

Kết hợp với sự nâng đỡ của Trình Đại Hải, khỏi phải nói, hoàn toàn đẩy buổi tiệc đính hôn lần này lên cao trào.

Không ai ngờ rằng, Tân Giang lại chính là chủ nhân của đảo Elizabeth.

Điều này cũng tức là, Tân Giang chính là nhân vật lớn mà họ luôn trông ngóng.

Sở Hoài Ngọc hô lớn một câu “Không thể nào.” Hắn ta căn bản là không tin Tân Giang chính là chủ nhân của đảo

Elizabeth.

Còn Chu Nhiên thì ra sức dụi mắt, cô ta cũng không tin Tân Giang là nhân vật lớn mà cô ta đang trông ngóng.

Tuyệt đối không thể nào!

Cha mẹ của Chu Nhiên và Sở Hoài Ngọc cũng lắc đầu phủ định.

Giá trị của đảo Elizabeth lên tới hàng trăm tỉ, Tân Giang chẳng qua chỉ là một kẻ mới ra tù.

Hắn đào đâu ra nhiều tiền như thế để mua đảo?

Trong chuyện này nhất định có sự dối trá.

Một đám người giàu có ở đây cũng mang vẻ mặt đầy nghi ngờ, đảo Elizabeth không phải là đã được người anh em đã chết của Sở Hoài Ngọc mua lại rồi hay sao?

Tân Giang sao lại trở thành chủ nhân của đảo Elizabeth được?

Dưới cái nhìn của đám người, Tần Giang bước tới trước mặt Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, lạnh lùng nói: “Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, các người chỉ sợ là có năm mơ cũng không ngờ tôi sẽ dùng thân phận như này tới tham gia hôn lễ của các người nhỉ?”

“Là giả, đây nhất định là giả” Chu Nhiên gào lên: “Tân Giang, anh chỉ là một thằng mới ra tù, sao có thể là chủ nhân của đảo Elizabeth? Tôi không tin, đây nhất định là giả.”

Chu Nhiên căn bản là không chấp nhận được chuyện này, cô ta nhìn Trình Đại Hải, nói lớn: “Trình tiên sinh, tôi nghĩ các vị nhất định là nhầm lẫn rồi, Tân Giang căn bản không phải là chủ nhân của đảo Elizabeth, anh ta tuyệt đối không phải là nhân vật lớn kia.”

“Tân Giang chỉ là một kẻ theo đuổi tôi, sau đó bị tôi từ chối, anh ta liền bắt đầu đeo bám lấy tôi, thậm chí còn bám theo tới tận đảo Elizabeth, với ý đồ mong tôi hồi tâm chuyển ý, anh ta căn bản không phải là chủ nhân của đảo Elizabeth.”

“Tôi biết rồi, Trình tiên sinh anh nhất định là tưởng rẵng Tân Giang mặc một bộ đồ vest đắt tiền, nên mới nhầm rằng anh ta là chủ nhân của đảo Elizabeth đúng không!”

“Thật ra, anh ta căn bản...”

“Cô im mồm đi cho tôi!” Không đợi Chu Nhiên nói xong, Trình Đại Hải tức giận ngắt lời của Chu Nhiên, tức giận nói: “Cô còn dám ăn nói vô lễ với Tần tiên sinh nữa thì tôi sẽ vả vỡ mồm cô đấy”

Chu Nhiên sợ hãi, ánh mắt ngẩn ra nhìn Trình Đại Hải.

Trình Đại Hải lạnh lùng nhìn Chu Nhiên một lượt, hừ một tiếng, anh ta bước tới bên cạnh Tần Giang, cao giọng nói: “Tần tiên sinh chính là chủ nhân của đảo Elizabeth, ai còn dám gây rối thì đừng trách tôi không khách khí với người đó.”

Ẩm!

Nghe thấy lời này của Trình Đại Hải, tất cả mọi người đều không dám gây rối nữa.

Đám người kinh hồn táng đảm.

Tiếp đó, Trình Đại Hải bước tới bên cạnh Tần Giang, cung kính nói: “Tân tiên sinh, tiếp theo đây phải làm thế nào ạ?”

Tân Giang lạnh lùng nhìn Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, hạ lệnh: “Đập cho tôi, đập hết toàn bộ chỗ này cho tôi, khiến cho. bọn họ không thể tiếp tục làm lễ đính hôn nữa”

“Rõ!” Trình Đại Hải lớn giọng đáp, tiếp đó, tất cả người xông vào bữa tiệc bắt đầu đập...

Sở Hoài Ngọc thấy cảnh này vội vàng ngăn cản, nói: “Trình tiên sinh, chuyện này nhất định là có hiểu nhầm gì đó.”

“Tân Giang hắn tuyệt đối không phải là chủ nhân của đảo Elizabeth, chuyện này tôi có thể làm chứng, hẳn ta tuyệt đối không phải.”

Trình Đại Hải túm lấy cổ áo Sở Hoài Ngọc, tức giận nói: “Tân tiên sinh có phải là chủ nhân của đảo Elizabeth hay không, anh nói là được à.”

“Cút ra!" Trình Đại Hải đẩy Sở Hoài Ngọc ra, một chân đạp. đổ bàn, hô lên: “Đập, đập hết toàn bộ đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Không đủ!


“Trình Đại Hải, đập cho tôi, hắn ta gào càng lớn thì anh đập càng mạnh tay cho tôi.”

“Rõ!” Trình Đại Hải căn bản không thèm để lời cảnh cáo của Sở Hoài Ngọc vào mắt.

Anh ta chỉ nghe lời chỉ huy của Tân Giang.

Tiếp đó, Trình Đại Hải nhấc chiếc ghế lên đập vào cái tháp sâm panh hai mươi tầng.

Trong nháy mắt, thủy tinh vỡ vụn cùng sâm panh đổ thành một đống hỗn loạn.

Chu Văn Xương và Trương Cầm, cùng với Sở Hạ Sơn, còn có Hàn Phượng, mấy người tiến lên ngăn cản Trình Đại Hải.

“Đừng đập nữa, tôi cầu xin các người đừng đập nữa”

“Chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?”

“Chúng tôi rốt cuộc là đã chọc phải ai chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao! Ai đó có thể nói cho chúng tôi biết không!”

Nghe thấy vợ chồng nhà họ Chu gào khóc, Tần Giang chợt nhớ tới cảnh tượng mẹ mình ở nhà họ Chu bị đánh đập. Mẹ hẳn giống như một con ốc sên, thu mình lại, khổ sở cầu xin Chu Chí Bình đừng đánh nữa, nhưng Chu Chí Bình nào có dừng tay, mẹ hẳn gào càng thảm thiết, hắn ra tay càng nặng.

Tần Giang đỏ mắt quát lớn: “Trình Đại Hải, ai dám ngăn cản thì đánh cả kẻ đó cho tôi.”

Trình Đại Hải sau khi nghe xong, đẩy vợ chồng nhà họ Chu ra, quát: “Còn tiến đến đây nữa là tôi đánh chết mấy người.”

Chu Chí Bình nhìn thấy cha mẹ mình bị đẩy, liền vội vàng chạy tới lí luận với Trình Đại Hải.

Bốp!

Trình Đại Hải nhấc một chai rượu, đập vào đầu Chu Chí Bình.

Máu chảy như suối.!

Sau mười phút, tiệc đính hôn của Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên vô cùng thê thảm.

Toàn bộ bàn trong tiệc đính hôn, không còn chiếc nào. đứng đàng hoàng, không còn một cái ghế nào hoàn chỉnh, toàn bộ tan hoang.

Chu Nhiên òa lên một tiếng, chân tay mềm nhũn, ngã nhào ra đất.

Giấc mơ!

Giấc mơ của cô ta đã vỡ nát rồi.

Cô ta đã tưởng tượng vô số lần, mơ mộng rằng trong bữa tiệc Lục Hồng Diên và thư ký Liễu tới chúc phúc cho cô ta, đồng thời trở thành bạn thân của bọn họ, sau đó bắt đầu cuộc sống hào quang rực rỡ.

Cô ta đã mơ mộng vô số lần, nhưng tất cả đều đã bị Tân Giang hủy hoại rồi.

Cô ta hận! Cô ta hận Tần Giang đến tận xương tủy! Cô ta thề không đội trời chung với Tân Giang!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tân Giang không một chút thương hại.

Chỉ một chút sự trả thù nho nhỏ cùng với những nỗi khổ mà nhà họ Chu phải chịu căn bản chẳng đáng là gì.

Không đủ!

Những điều này còn lâu mới đủ để bồi thường những tổn thương mà mẹ hẳn đã phải chịu.

Nhà họ Chu, các người còn nợ tôi quá nhiều, rất nhiều.

Sắc mặt Sở Hoài Ngọc đỏ như gan lợn, tức đến cả người run lên bần bật.

Hản ta nhìn tiệc đính hôn tan hoang, trong lòng lạnh buốt, tiệc đính hôn này có như đã bị Tân Giang làm hỏng rồi!

Hắn xông tới trước mặt Tần Giang, đôi mắt đỏ ngầu, hét lên với Tân Giang: “Tân Giang, mày tưởng là mày mạo danh chủ nhân của đảo Elizabeth, đập phá tiệc đính hôn của tao, mày cho là mày đã thẳng rồi sao? Mày tưởng là làm như vậy là ngồi lên đầu tao được rồi sao?”

“Tao nói cho mày biết , không hề, đợi đến khi Lục tổng và thư ký Liễu đến đây, nếu cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này, cùng với nhìn thấy mày mạo danh chủ nhân của đảo Elizabeth, họ nhất định sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn.”

“Nhất định sẽ...” Sở Hoài Ngọc kích động đến mức gào khản cả giọng.

Tân Giang bình thản cười, nói: “Được thôi, vậy chúng ta thử chờ xeml”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Mày chết chắc rồi!


Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan.

Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan người mặc bộ vest màu đỏ, người mặc sườn xám màu xanh dương, yêu kiều tuyệt sắc, khiến người ta không khỏi chú ý.

Một đám người giàu đồng loạt khen ngợi, đồng thời, nhìn chäm chằm vào chiếc xe của Lục Hồng Diên, chờ đợi nhân vật lớn từ trên xe bước xuống.

Chủ nhân thật sự của đảo Elizabeth.

Dù gì thì bọn họ cũng không hề tin Tân Giang chính là chủ nhân của đảo Elizabeth.

Đó chẳng qua chỉ là Tân Giang mua chuộc Trình Đại Hải để diễn một vở kịch mà thôi.

Nhưng sau đó, điều khiến bọn họ phải thất vọng chính là, nhân vật lớn kia không hề xuất hiện.

Nhưng cho dù là vậy, điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của đám người đó, bởi vì Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan cũng có thể trừng phạt kẻ mạo danh là Tân Giang kia.

Có hai người họ ở đây cũng đã đủ rồi.

Sở Hoài Ngọc nhìn thấy Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan tới, hắn nhìn Tân Giang một cái, khóe miệng cong lên, nở nụ cười đắc ý, hẳn nói với Tân Giang: “Tân Giang, Lục tổng và thư ký Liễu tới rồi, lúc này sân khấu đã thuộc về tao.”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

“Mày chết chắc rồi!” Chu Nhiên cũng hung hăng lườm Tân Giang một cái, nói với hản: “Nếu anh đã dám mạo danh chủ nhân của đảo

Elizabeth, đập phá tiệc đính hôn của tôi và Hoài Ngọc, tôi nhất định phải khiến anh trả giá vì điều này.”

Tân Giang không chút biểu cảm, hắn muốn xem hai người này có thể nhảy cao đến đâu, càng cao thì ngã càng đau.

Nói xong, Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên treo lên mặt một nụ cười, đi tới chỗ Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan.

“Lục tổng, thư ký Liễu tôi trông ngóng mòn con mắt, hai người cuối cùng cũng đến rồi, hai người mà còn không đến, cái tên phế vật Tân Giang kia, hắn sẽ lật trời mất. Không, hắn đã lật trời luôn rồi ấy chứ. Hai người xem đi, hẳn đã đập phá toàn bộ tiệc đính hôn của tôi và Nhiên Nhiên.”

Giọng điệu của Sở Hoài Ngọc mang theo vẻ ấm ức và nén nước mắt, hẳn giống như một đứa trẻ bị đánh, đi tìm sự bảo vệ của bố mẹ vậy.

Chu Nhiên ở bên cạnh cũng lườm Tân Giang một cái, nói: “Lục tổng, cô có biết Tân Giang ghê tởm cỡ nào không?”

“Hôm qua Tần Giang nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta, cô nói đã đem đảo Elizabeth bán cho một nhân vật lớn, cái tên Tân Giang không biết xấu hổ kia liền mạo danh nhân vật lớn đó, đập phá tiệc đính hôn của tôi và Hoài Ngọc.”

“Chính vì vậy mà hai người tới tham gia tiệc đính hôn của tôi và Hoài Ngọc, đến cái ghế cũng chẳng có mà ngồi.”

“Đều là do Tân Giang gây ra, các vị phải giúp chúng tôi trút cơn giận này!" Chu Nhiên độc ác chỉ vào Tần Giang.

“Không sai...!” Chu Chí Bình cũng từ trong đám người nhảy. ra, chỉ vào vết máu trên đầu mình kể khổ: “Lục tổng, thư ký Liễu, hai người phải làm chủ cho tôi, hai người nhìn xem, Tân Giang còn hành hung tôi nữa, cô nhất định đừng bỏ qua cho hắn”

“Cậu đang dạy tôi cách làm việc sao?” Lục Hồng Diên chau mày, quay đầu nhìn Chu Chí Bình một cái.

Chu Chí Bình sợ hãi vội vàng läc đầu, läc đến máu văng cả ra.

Sở Hoài Ngọc gấp gáp nói: “Lục tổng, thư ký Liễu, hai người đừng chấp nhặt với Chí Bình, cậu ấy còn trẻ, không hiểu chuyện, không biết phải dùng từ ngữ nào để nói chuyện với hai người.”

“Nhưng mà Tần Giang quả thực là vô pháp vô thiên, hắn thật sự là ức hiếp người quá đáng.”

“Rõ ràng là không để hai người vào mắt, loại người như vậy đáng chết.”

Chu Chí Bình lập tức gật đầu, biểu thị bản thân thực ra có cùng ý với anh rể mình, chỉ là chưa diễn đạt rõ ràng thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Tại sao ư?


Hai người họ vội đi theo, Sở Hoài Ngọc tới trước mặt Tân Giang, lạnh lùng nói: “Tân Giang, mày chết chắc rồi.”

“Mày lại dám mạo danh chủ nhân của đảo Elizabeth, còn đập phá tiệc đính hôn của tao và Nhiên Nhiên, mày sẽ không được chết tử tế đâu

“Bây giờ, Lục tổng và thư ký Liễu đều ở đây, tao xem mày còn diễn được tới khi nào!”

Tân Giang chỉ cười mà không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn hai người. Chu Nhiên cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Tân Giang, sao không nói gì nữa vậy?”

“Khí thế hùng hổ ban nãy đi đâu hết rồi? Có phải là biết sợ rồi không?”

“Lục tổng, thư ký Liễu, loại người bỉ ổi, hạ lưu, vô sỉ như. Tân Giang, tôi đề nghị trực tiếp ném anh ta xuống đại dương cho cá ăn đi.” Chu Nhiên lạnh lùng nói.

Đám người phía dưới đều dõi mắt quan sát, cho là chuẩn bị có kịch hay để xem rồi.

Tân Giang dám mạo danh đảo Elizabeth, lại còn đập phá tiệc đính hôn, thật đúng là đáng chết.

Lục Hồng Diên nhìn hai người Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, lạnh lùng nói: “Đúng thật là đáng chết!”

Nghe thấy lời này của Lục Hồng Diên, trong lòng hai người này mừng rỡ.

Lục tổng cuối cùng cũng lên tiếng, cô ta chuẩn bị đối phó với Tần Giang rồi.

“Tân Giang, anh nghe thấy gì chưa? Lục tổng nói anh thật đáng chết đấy." Chu Nhiên chỉ vào mặt Tân Giang nói.

“Tôi mà là anh, tôi sẽ tự mình nhảy xuống đại dương, dù sao thì đợi tới khi Lục tổng ra tay, thì sẽ không khách khí với anh đâu!”

Người phía dưới cũng dương dương đắc ý, xem ra Tân Giang xác định là không còn đường thoát nữa rồi.

Đặc biệt là cha mẹ của Chu Nhiên và Sở Hoài Ngọc, ai cũng treo lên một nụ cười đắc ý, Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan có thể tới tham gia tiệc đính hôn đã khiến bọn họ vô cùng nở mày nở mặt rồi.

Mà bây giờ, Lục Hồng Diên lại muốn giải quyết Tân Giang để trút giận cho bọn họ, thật là khiến bọn họ vô cùng cảm động.

Nhưng mà sau đó...

Bốp!

Lục Hồng Diên tát vào mặt Chu Nhiên một cái, năm vết ngón tay đỏ tươi trực tiếp in lên mặt cô ta.

Chuyện này... Tất cả mọi người đều ngơ ra nhìn.

Ngay cả bản thân Chu Nhiên cũng đần mặt ra, cô ta ôm lấy má, không dám tin là Lục tổng lại đánh cô ta.

Lục Hồng Diên lạnh lùng nhìn Chu Nhiên một cái, nói: “Tôi nói là các người đáng chết!”

“Cô và Sở Hoài Ngọc đáng chết!”

Khí thế đáng sợ của Lục Hồng Diên áp đảo, khiến mọi người không ai dám hó hé câu nào.

Đặc bi Ngọc, một giây trước còn treo nụ cười trên mặt, một giây sau đã rơi vào trạng thái khổ sở.

Đặc biệt là cha mẹ hai bên của Chu Nhiên và Sở Hoài

Sở Hoài Ngọc đến bên cạnh Chu Nhiên, vẻ mặt đau lòng, nhưng lại không dám có bất cứ hành động phản kháng nào, hẳn nhỏ giọng nói: “Lục tổng, sao lại làm vậy?”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

“Tại sao ư?” Lục Hồng Diên cười lạnh, tiếp đó cô kéo Tân Giang lên phía trước hai bước, cùng lúc đó, toàn bộ ánh đèn rực rỡ đều chiếu lên hai người Tần Giang và Lục Hồng Diên.

Ánh đèn chói lóa, chói mắt người nhìn.

Lục Hồng Diên cất cao giọng nói: “Anh ấy không cần phải giả vờ gì cả, anh ấy chính là chủ nhân của đảo Elizabeth, anh ấy chính là nhân vật lớn mà các người vẫn luôn trông ngóng.”

“Tân Giang chính là nhân vật lớn, nhân vật lớn chính là Tân Giang, hiểu không?”

Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên bị khí thế mạnh mẽ của Lục Hồng Diên ép lui về sau mấy bước, bọn họ không dám tin, Tân Giang thật sự là chủ nhân của đảo Elizabeth, chính là nhân vật lớn mà bọn họ luôn ngóng trông.

“Lục tổng, cô nhất định là đang đùa tôi đúng không? Tân Giang sao có thể là chủ nhân của đảo Elizabeth, hẳn chỉ là một tên tội phạm mới ra tù...”

Không đợi Sở Hoài Ngọc nói xong, ánh mắt sắc bén của Lục Hồng Diên liếc lên người hẳn ta: “Anh cảm thấy tôi giống như đang đùa lắm sao?”

Sở Hoài Ngọc sợ đến toát mồ hôi hột.

Lục Hồng Diên tiến lên trước một bước, quét mắt nhìn xuống đám khách quý bên dưới.

“Các người lại dám cùng với Sở Hoài Ngọc trừng phạt Tân Giang, vậy thì tôi sẽ trừng phạt các người.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Tại sao lại đối xử với bọn tôi như vậy?


Lúc này toàn bộ khách mời đều nhốn nháo, một khi bọn họ bị Lục Hồng Diên đối phó thì coi như không sống được trên đất Trung Hải này nữa. Bởi vì Lục Hồng Diên chính là trời ở Trung Hải này, cô ta có sức ảnh hưởng cực lớn ở Trung Hải.

Tất cả đại gia có tiếng bây giờ thi nhau lên tiếng giải thích: “Giám đốc Lục, đây là hiểu nhầm thôi, chúng tôi cũng là bị Sở Hoài Ngọc lừa, là hẳn nói Tân Giang không phải chủ nhân của đảo Elizabeth, chúng tôi mới nhắm vào Tần Giang. Chúng tôi không có ý này.”

“Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi có mắt mà không biết nhìn đắc tội với anh Tần, chúng tôi lập tức xin lỗi anh Tân”

Mọi người vội vã quay qua xin lỗi Tân Giang rồi lại nhìn Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên dùng lời lẽ cay nghiệt măng hai người bọn họ, lại còn không quên gợi ý: “Giám đốc Lục từ giờ trở đi chúng tôi không nhắm vào anh Tân nữa, chúng tôi chuyển qua Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, cho bọn họ không mua nổi nhà, không mua nổi xe ở cái đất Trung Hải này nữa. Để bọn họ không dùng nổi bất kỳ thứ gì trên đất Trung Hải này nữa...”

Tất cả mọi người nhao nhao lên đòi xử lý Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, đến cả việc đi cắt tóc hay mua đồ trong siêu thị cũng sẽ áp đặt trừng phạt. Tình thế tức khắc xoay chuyển, giới nhà giàu ở Trung Hải muốn trừng phạt Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên gấp mấy chục lần lúc họ làm với Tân Giang.

Sắc mặt của Sở Hoài Ngọc và cả Chu Nhiên vô cùng nhăn nhó, họ cũng không ngờ tình thế lại nghịch chuyển như vậy.

“Giám đốc Lục, thư ký Liễu, tại sao lại vậy? Các cô tới tham gia lễ đính hôn của chúng tôi, sao lại giúp Tân Giang đối phó với bọn tôi? Tại sao lại đối xử với bọn tôi như vậy?” Sở. Hoài Ngọc đau lòng nói, Tân Giang chỉ là một thằng tội phạm, tại sao lại được Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan giúp đỡ.

Mọi người cũng nhìn Lục Hồng Diên. Lục Hồng Diên chỉ lạnh lùng nói: “Ai quy định bọn tôi tới dự hôn lễ của hai người thì không được đối phó với hai người?”

Sở Hoài Ngọc há mồm nhưng không nói được câu gì.

Chu Nhiên đứng bên cạnh năm chặt hai t Lục, lý do gì mà cô giúp Tân Giang? Hắn không tiền không nhà, bối cảnh cũng không có, đời này cũng coi như không có hy vọng gì. Hơn nữa hắn vô dụng, sẽ chả có ai thèm giúp hắn, tại sao cô lại giúp?”

“Bởi vì, tôi tán thưởng anh ấy!”

Lúc Chu Nhiên đang nói xấu Tần Giang thì Lục Hồng Diên bỗng đứng dậy nói. Nghe thấy lời này của Lục Hồng Diên thì cả Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên đều sững sờ, hai người trợn tròn mắt vẻ mặt khó tin. Quan khách cũng sững sờ theo.

Lục Hồng Diên là một nhân vật tiếng tăm cỡ nào ở Trung Hải vậy mà lại tán thưởng một tên tội phạm? Vậy Tân Giang phải tài đức cỡ nào mới được Lục Hồng Diên tán thưởng? Chỉ có Liễu Chi Nhan đứng bên cạnh là nở một nụ cười, Tân Giang tài đức ra sao đương nhiên cô hiểu rõ.

Lúc này Tần Giang cũng ngẩng đầu lên nhìn Lục Hồng Diên vì hản không ngờ Lục Hồng Diên sẽ ra mặt ủng hộ mình như vậy. “Hồng Diên, cám ơn cô!” Hắn cảm kích nở một nụ cười, phần ân tình này hẳn sẽ mãi ghi nhớ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Cái đồ mắt mù


Chu Nhiên tái mặt, Lục Hồng Diên nói đỡ cho Tân Giang làm cô ta cực kỳ mất mặt. Cô ta chỉ vào Tân Giang nói lớn: “Tân Giang, anh mau nói cho giám đốc Lục biết, anh chỉ là một thằng tội phạm, một thằng vô dụng, không có chút ưu điểm gì để giám đốc Lục phải tán thưởng, tất cả đều là vì giám đốc Lục nhìn nhầm anh thôi.”

Chu Nhiên hình như không chịu được cảnh Lục Hồng Diên nói đỡ cho Tần Giang, cô ta nghĩ mình hiểu rõ Tân Giang, và hơn hết cô ta bỏ rơi Tân Giang để ở bên Sở Hoài Ngọc là bởi vì 'Tần Giang hèn kém không có bối cảnh, cô ta không thấy bất cứ ưu điểm nào của Tần Giang.

Hai vợ chồng nhà họ Chu và Chu Chí Bình không dám tin vào chuyện trước mät, ngày thường bọn họ thường chỉ vào. mặt chửi mắng Tân Giang, vậy mà Lục Hồng Diên lại tán thưởng hẳn.

Bốp! Lục Hồng Diên dùng lực tát lên mặt Chu Nhiên lạnh lùng nói: “Xin hãy tôn trọng Tần Giang, không là tôi tát vỡ mồm cô.

Sau đó Lục Hồng Diên nhìn Chu Nhiên nói: “Cô không thấy điểm gì tốt ở Tân Giang, không có nghĩa anh ấy không có điểm tốt. Một nam nhân tốt như Tân Giang bởi vì yêu cô mà đồng ý đi tù thay cho em trai cô 3 năm, mà cô thì phản bội tấm chân tình của anh ấy, Tân Giang ra tù cô lại vứt bỏ anh ấy tới với Sở Hoài Ngọc.”

“Nếu năm đó Tần Giang không đi tù thay em trai cô, Sở Hoài Ngọc đã ép chết cả nhà cô rồi! Người ta định ép chết cả nhà cô còn cô lại thèm muốn đính hôn với người ta, cô nói xem cô có khác gì con cá thối không?”

“Tôi không phải con cá thối, tôi yêu Hoài Ngọc, tôi yêu ưu điểm của anh ấy” Chu Nhiên gào lên.

“Cô không thấy ưu điểm của anh ta đâu, cô chỉ thấy tiền tài, bối cảnh của nhà anh ta thôi. Cô chính là loại cá ươn, cô không xứng với Tân Giang!” Lục Hồng Diên từ từ nhả ra từng chữ mang đầy tính sát thương.

Chu Nhiên mặt mũi đỏ ửng nhưng không cãi lại nổi, quan khách giới nhà giàu bây giờ hiểu ra mọi chuyện đều tỏ vẻ khinh thường Chu Nhiên và Sở Hoài Ngọc, nhất là loại đào mỏ như Chu Nhiên xứng đáng bị chửi.

Lục Hồng Diên tiến lên một bước, khí thế mạnh mẽ trấn áp Chu Nhiên: “Cô nói Tân Giang vô dụng chút ưu điểm cũng không có, nhưng tôi nói cho cô nghe này, Tân Giang là người đàn ông xuất sắc nhất thế giới này. Trên thế giới này không có người đàn ông nào có thể so sánh với Tân Giang.”

“Chắc là chỉ mình cô không nhìn ra ưu điểm của Tân Giang thôi, đợi đến khi cô nhận ra được ưu điểm của anh ấy có hối hận tới khóc cũng không kịp đâu.”

Lời nói của Lục Hồng Diên tràn đầy khí thế, tới cả Liễu Chi Nhan cũng chưa bao giờ thấy Lục Hồng Diên kích động như vậy, quan khách phía dưới sân khấu lại càng phải há hốc mồm. Lúc này mọi người lại đổ dồn nhìn về phía Tân Giang, ánh mắt thêm mấy phần tôn kính.

Còn Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên hết lần này tới lần khác hạ nhục Tần Giang, đúng là chán sống. Mà càng đáng kinh tởm hơn là hai bọn họ dám lừa mọi người, để mọi người hùa theo nhục nhã Tân Giang.

Cục tức này sao nuốt được, bọn họ thề rằng sẽ khiến Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên trả giá. Không, bọn họ phải cắt đứt cả mối quan hệ với nhà họ Sở và nhà họ Chu nữa.

“Hừ, cái loại cá ươn!” “Cái đồ mắt mù, mắt chỉ thấy tiền và gia cảnh!”

Mọi người xôn xao bàn luận, từng câu nói như cái tát thẳng vào mặt Chu Nhiên, mặt cô ta tím đỏ như gan heo, chân †ay run rẩy.

Sở Hoài Ngọc dường như bây giờ đã hiểu ra tất cả, hoá ra 'Tần Giang cũng không phải nhân vật tầm cỡ gì, chỉ là Lục Hồng Diên cố ý giúp hẳn để đối phó với bọn họ. Sau khi xâu chuỗi tất cả sự việc vào hắn hiểu ra rằng, có thể lúc đó Tân Giang đến tập đoàn Tứ Hải để ứng tuyển làm bảo vệ, Tân Giang và Lục Hồng Diên đã quen nhau từ trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Thật chứ?


Tân Giang nhìn Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, nếu hắn nói muốn giết hai kẻ này thì Lục Hồng Diên nhất định sẽ nghe theo. Nhưng hản không làm vậy bởi vì hắn không muốn mắc nợ Lục Hồng Diên quá nhiều. Còn có mẹ hän nữa, nếu bản thân lại vướng tù tội ai sẽ chăm sóc cho mẹ hẳn.

Bị Tân Giang nhìn, Sở Hoài Ngọc giật thót một cái không dám nhìn lại, hắn ta nuốt khàn nói: “Tân Giang, tao cảnh cáo mày, mày đừng có làm chuyện trái pháp luật, bây giờ là xã hội pháp. trị. Giám đốc Lục có thể bảo vệ mày nhưng không phải tất cả mọi chuyện, tao nhắc nhở mày, mày vừa ra tù đừng làm chuyện gì ngu ngốc”

“Có gì từ từ nói, nhất định không được làm chuyện ngu ngốc, người xưa có câu oan oan tương báo bao giờ mới dứt, mày không được. kích động, làm việc gì cũng phải suy nghĩ”

Tân Giang có Lục Hồng Diên chống lưng hẳn ta đành phải thay đổi thái độ với Tân Giang. Chu Nhiên đứng bên không ngừng run rẩy, cô ta biết địa vị của Lục Hồng Diên, cô ta bây giờ không những không làm gì được Tân Giang, ngược lại Tân Giang có thể ép chết cô ta bất cứ lúc nào.

“Tần Giang, coi như bao năm chúng ta đã cùng nhau, mà những chuyện kia cũng đã qua. Tôi hy vọng anh có thể nhìn về tương lai, quên đi những chuyện không vui trong quá khứ.”

“Nếu anh đồng ý, tôi vẫn có thể hồi tâm chuyển ý?” Đương nhiên mấy lời này chỉ là cách kéo dài thời gian của Chu Nhiên.

'Tân Giang nhìn toàn cảnh lễ đính hôn của cô ta, cô ta chắc chắn hận hắn tới tận xương, chỉ mong hắn chết ngay tức khắc. Tân Giang cười nhạt, hắn đương nhiên biết mấy lời này là giả.

Hắn nhìn Chu Nhiên rồi lắc đầu: “Chu Nhiêt cô nói xem ba năm trước tại sao tôi yêu cô tới vậy?”

Chu Nhiên sững sờ vài giây, cô ta nghĩ hăn đã mềm lòng. Cô ta nói: “Thực ra, lúc đó tôi cũng rất yêu anh.”

Nghe thấy lời này Sở Hoài Ngọc đứng bên cạnh đen cả mặt lại, hắn ta thật muốn bịt cái mồm Chu Nhiên lại, nhưng Tân Giang lại đang nhìn hắn ta nên hắn chả dám động tay động chân. Hắn ta chỉ có thể đứng yên nghe mấy lời †âm tình từ tận đáy lòng này của cô ta, rồi sẽ có lúc hẳn tính sổ với Chu Nhiên.

'Tân Giang bật cười: “Chu Nhiên, tôi bây giờ tự nhiên thấy cô thật đáng thương.”

“Tân Giang, tất cả lời tôi nói đều là thật, thực ra lúc đó tôi thực sự yêu...” Còn chưa đợi cô ta nói xong Tân Giang đã cắt lời.

“Đừng giả bộ nữa, cô giả bộ yếu đuối không phải vì muốn tôi tha cho cô một mạng hay sao?”

Mặt Chu Nhiên tái nhợt, không ngờ Tân Giang lại nói toẹt ra kế hoạch của cô ta.

“Tôi có thể tha cho cô, đồng thời có thể tha cho bọn họ nữa!” Tân Giang nói.

“Thật chứ?” Chu Nhiên ngẩng phắt đầu lên.

Tân Giang gật đầu: “Ba năm trước, lúc đó mắt tôi bị mù nên mới coi trọng loại rác rưởi như cô. Các người có thể đi được rồi...” Tân Giang xua tay.

Chu Nhiên ghét từ rác rưởi này nhưng nghe. thấy Tần Giang cho bọn họ đi thì lập tức kéo Sở Hoài Ngọc và Chu Chí Bình, còn có cha mẹ họ hàng chuẩn bị rời đi.

Lúc này Tân Giang quay đầu nhìn Trình Đại Hải nói: “Tôi chỉ nói để mấy người rời đi, chứ đâu nói để mấy người dùng hai chân rơi đi.”

“Bảo bọn họ bơi mà rời khỏi đây...” Tân Giang lạnh lùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Tôi tin anh!


Chu Nhiên ngâm mình trong nước biển, lớp trang điểm nhoè nhoẹt đầu tóc rối bù như quỷ, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chăm Tần Giang, cô ta phẫn nộ hét lên: “Tân Giang, tôi và anh không đội trời chung.”

“Được rồi, đợi mấy người các cô bơi lên bờ rồi hãy tính.” Nói xong Tần Giang còn ném mấy cái phao cứu sinh xuống biển.

Tuy hắn muốn trừng phạt Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên nhưng không muốn bọn họ chết, đây là xã hội pháp trị, dù có người chống lưng nhưng hắn không muốn mạo hiểm.

Đám nhà giàu Trung Hải thấy Tân Giang tàn nhẫn như vậy đều bị dọa cho sợ run rẩy, lúc nấy bọn họ giúp Sở Hoài Ngọc bắt nạt hẳn. Tân Giang nhất định sẽ không tha cho bọn họ. Trong đám người đã bắt đầu có người lên tiếng cầu tình: “Ngài Tân, chúng tôi bị Sở Hoài Ngọc lừa, nếu không phải do hăn ta lừa chúng tôi sẽ không nhắm vào ngài, hy vọng ngài không chấp tiểu nhân.”

Tân Giang chả thèm nhìn bọn họ mà lập tức. rời khỏi đảo Elizabeth, thực tế là hẳn cũng chả sợ mấy kẻ kia, mấy câu nhục mạ của bọn họ chả ảnh hưởng gì tới hẳn. Đồng thời hẳn cũng không muốn dựa vào Lục Hồng Diên để tính sổ với những kẻ này. Bởi vì sẽ có một ngày thực lực của hẳn lớn mạnh, mấy kẻ đã từng coi thường hắn, xua đuổi hắn hắn sẽ tự mình trả lại.

Lục Hồng Diên thấy Tân Giang rời đi thì khoé miệng nở một nụ cười nhạt, cô có thể cảm nhận được Tân Giang đã trấn định hơn, mạnh mẽ hơn. Cô nhìn mấy người phía dưới sân khấu, đám người này thấy Lục Hồng Diên nhìn xuống thì đều kinh sợ. Sau đó Lục Hồng Diên cũng nằm lấy tay Liễu Chi Nhan rồi rời khỏi đảo cùng Tần Giang.

Mấy kẻ nhà giàu ở Trung Hải thấy ba người rời đi säc mặt lại càng thêm nhăn nhó, sự trầm mặc này mới là thứ gi ết chết bọn họ, đúng là làm cho bọn họ đứng ngồi không yên.

Ba mươi phút sau! ở trong tập đoàn Tứ Hải, Tân Giang, Lục Hồng Diên, Liều Chỉ Nhan, ba. người ngồi trong văn phòng.

Tân Giang ngồi trên sopha nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tâm trạng vô cùng tốt. Hôm nay hẳn không chỉ phá tan lễ đính hôn của Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, còn thay mẹ hẳn báo thù, đúng là bõ công ôm cục tức bao lâu.

Trước đây hẳn muốn ném Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên xuống biển cũng không thể biến điều đó thành hiện thực được. Nhưng hiện tại đã khác, hắn học được y thuật, võ thuật, và cả những thứ trước đây có nằm mơ hẳn cũng không: dám nghĩ tới.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, trong lòng thực sự cảm tạ lão Cố, nếu không phải được lão Cố dạy cho y thuật, võ thuật và những thứ khác, hẳn sẽ không được như ngày hôm nay. Đồng thơi hẳn cũng ý thức được tác dụng của những thứ này, sau này hắn nhất định phải chăm chỉ phấn đấu tu luyện.

Đương nhiên ngoài lão Cố ra hẳn cũng phải cảm ơn Lục Hồng Diên và cả Liễu Chỉ Nhan, nếu không nhờ quyền lực của hai người này, hẳn cũng sẽ không trả đũa được Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên.

“Này, nghĩ gì thế?” Lục Hồng Diên ngồi xuống cạnh Tân Giang, đôi chân trằng nõn của cô dí sát vào tay hẳn.

'Tân Giang như bị điện giật lập tức rụt tay lại rồi mới cười nói: “Tôi đang nghĩ, ba ngày trước. tôi còn đang là một kẻ vô danh tiểu tốt mới ra tù. Ba ngày say đã thành nhân vật tâm cỡ của Trung Hải rồi. Đây đúng là giấc mơ khó ai có được”

“Cho nên? Lục Hồng Diên nhìn Tân Giang.

“Cho nên, anh định ăn bám?” Liễu Chi Nhan mở miệng nói, Liễu Chỉ Nhan vẫn chưa hiểu rõ Tân Giang, cô chỉ biết hän là đệ tử chân truyền của lão Cố , cho nên cô nghĩ Tân Giang định ăn bám Lục Hồng Diên.

'Tân Giang lắc đầu: “Không, tôi biết đây chỉ là phú quý nhất thời thôi, một khi qua đi cuộc sống của tôi sẽ quay về đời thường, tôi vân chỉ là một người ở tầng lớp thấp.”

Lục Hồng Diên nhìn Tân Giang trầm mặc không nói gì, Liễu Chỉ Nhan lại nói: “Vậy anh định bảo chúng tôi cho anh tiền bạc, địa vị? Danh vọng?”

Tân Giang lại lắc đầu: “Tiếp theo đây tôi sẽ có cuộc sống mới, tiền bạc địa vị và cả danh vọng do tôi tự kiếm.”

“Tôi tin anh!” Lục Hồng Diên cười.

“Cám ơn...” Tân Giang gật đầu.

Liễu Chi Nhan vẫn hỏi tiếp: “Vậy sau khi anh có tiền bạc, địa vị, danh vọng thì sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Mẹ lo lắng cho con!


Nghe thấy lời này của Tân Giang mà cả Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan đều ngơ ngác, ai mà nghĩ tới Tân Giang sẽ mời bọn họ một bữa ăn. Đây rõ ràng là muốn tránh câu hỏi của bọn họ!

Người có tính tò mò như Liễu Chi Nhan làm sao chịu được: “Tân Giang, đương nhiên cái gì? Anh nói cho rõ ràng đi.”

Lục Hồng Diên cau mày nở nụ cười: “Thôi được rồi, tôi dặn người đặt bàn ở Ngự Phẩm Hiên.”

Tân Giang vội vã nói: “Tôi đã nói là tôi mời, đương nhiên phải là tôi đặt bàn chứ.”

Lục Hồng Diên cười nhưng không nói gì nữa.

Tân Giang gật đầu nói tiếp: “Vẫn gặp ở Ngự Phẩm Hiên, nhưng tôi quay về nhà một lát.”

Sau khi hẹn nhau ở Ngự Phẩm Hiên, thì Tân Giang chào từ biệt hai người. Nhìn bóng lưng của Tân Giang Lục Hồng Diên chỉ nở nụ cười.

Liễu Chỉ Nhan nghỉ ngờ h âu nói xem có phải câu lúc nãy Tân Giang còn chưa nói hết đó là sẽ cưới cậu không?”

“Tớ thấy ánh mắt hẳn nhìn cậu không bình thường.”

Lục Hồng Diên nở nụ cười tươi rồi vỗ vai Liều Chỉ Nhan: “Bye bye, tớ đi thay đồ đây”

Liễu Chi Nhan: “..."

Ba mươi phút sau, Tần Giang quay về nhà, nếu là đi ăn thì hắn đương nhiên phải đưa mẹ hắn theo. Hai mươi năm nay mẹ là người luôn dành điều tốt nhất cho hắn. Mỗi lúc có việc vui mẹ hắn sẽ mang đồ ăn ngon về, nhà hàng sang trọng nhất mà mẹ hắn từng được đến đó chính là quán đồ nướng ngay bên cạnh nhà hẳn.

Hôm nay đi ăn nhà hàng nổi tiếng nhất ở Trung Hải này hẳn đương nhiên phải đưa mẹ hẳn theo. Sau khi quay về nhà hẳn thay bộ vest trên ngươi ra, một bộ đồ vest lên tới 300 nghìn tệ, mẹ hẳn mà biết chắc sẽ bị dọa cho sợ mất.

Vừa về tới cửa Lâm Thu Lan đã kéo tay Tân Giang ngồi xuống ghế: “Tân Giang, con về rồi, hôm nay con làm mẹ sợ chết khiếp.”

Nghe thấy mẹ nói vậy Tân Giang cũng đau lòng, “Mẹ, mấy kẻ kia đến gây sự với mẹ à?”

Lâm Thu Lan läc đầu: “không có!”

“Mẹ lo lắng cho con!”

“Hôm nay Chu Nhiên và Sở Hoài Ngọc tổ chức lễ đính hôn ở đảo Elizabeth, mẹ sợ con tức quá đến đó náo loạn”

"Tân Giang thở dài một cái, hắn cứ tưởng có. người tới kiếm chuyện với mẹ hẳn. Nhưng mà đúng là hôm nay hẳn có tới đảo Elizabeth đi phá lễ đính hôn của hai kẻ kia, hơn nữa còn ném bọn chúng xuống biển.

Lâm Thu Lan nói tiếp: “Tân Giang, chúng ta chỉ là những người bình thường, nhà họ Chu và nhà họ Sở là nơi chúng ta không thể đắc tội được, cũng không với tới nổi, đừng đi tìm bọn họ: nữa.”

“Mẹ có chút tiền, con cầm lấy đi mua vài bộ quần áo, mấy ngày nữa chúng ta đi quanh Trung Hải xem có chỗ nào xin được việc.”

“Chỉ cần có thể đi làm, kiếm được tiền, chắc chắn lại có bạn gái, chúng ta chịu khó khổ trước sướng sau được không?”

Lâm Thu Lan đau lòng nói, bà sợ Tân Giang sẽ đi kiếm chuyện với những người kia.

Tân Giang cầm tay Lâm Thu Lan nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con và Chu Nhiên đã chấm dứt triệt để rồi. Sau này con và cô ta chỉ là người xa lạ, con trai mẹ đã lớn rồi, sẽ không ôm tình cảm với cô ta đâu.”

“Con nghe lời mẹ, ngày mai sẽ đi kiếm việc. làm. Chỗ tiền này mẹ cứ giữ lại, muốn ăn gì thì ăn, mua gì thì mua. Đợi lúc con đi làm rồi tiền lương tháng nào cũng đưa cho mẹ.” Tân Giang cầm số tiền Lâm Thu Lan vừa đưa nhét lại vào tay bà.

'Tấm thẻ Hoàng Phi Hổ đưa vẫn còn hơn 100.000 vạn tệ, hän cũng muốn đưa mẹ hăn tấm thẻ này nhưng sợ mẹ hẳn hiểu nhầm đây là tiền phi pháp cho nên Tần Giang quyết định vẫn là nên đi tìm việc trước đã. Sau đó đợi khi có tiền lương sẽ đưa cho mẹ nhiều chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Anh hiểu nhầm em rồi!


Một ngày sau, Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình và cha mẹ hai người ướt như chuột lột bò lên bờ. Bọn họ mệt mỏi ngã bên đường thở hồng hộc, miệng cũng không ngừng chửi rủa.

“Tên Tân Giang chết giãm, làm sao lại được Lục Hồng Diên tán thưởng? Lục Hồng Diên nhìn thấy ưu điểm gì của hẳn?”

“Hăn chỉ là một thăng tội phạm, một thăng phế vật? Tại sao...” Bọn họ phẫn nộ.

“Tôi không cần biết Lục Hồng Diên thấy hắn có ưu điểm gì, tên khốn nạn Tân Giang vứt chúng: ta xuống biển, cục tức này tôi không nuốt nổi, tôi và hắn chưa xong đâu” Sở Hoài Ngọc hét lên.

“Đúng thết" Chu Chí Bình cũng cần răng nói: “Em và Tân Giang không đội trời chung, tên phế vật cho chúng ta ngâm biển nguyên ngày, vết thương của em đều nhiễm trùng rồi.”

Người nhà họ Chu mặt ai cũng nhăn nhó, Sở Hạ Sơn và Hàn Phương cũng gật đầu: “Đằng nào chúng ta cũng bị xử ép, vậy thì cá chết lưới rách, quyết sống còn với Tân Giang.”

“Đúng vậy, sau này Tân Giang chính là kẻ thù không đội trời chung với chúng ta, hẳn đối xử tàn nhãn với chúng ta vậy chúng ta cững không để hẳn sống yên” Chu Nhiên nằm chặt tay.

Cô ta không cho phép, không cho phép thứ rác rưởi bị mình vứt bỏ lại có thể đạp lên đầu cô ta. Những thứ Tân Giang làm ngày hôm nay, sau này nhất định cô ta phải lấy lại gấp 10.

Những người khác cũng căn răng gật đầu tán thành.

“Chu Nhiên, có phải em đang nghĩ một đường nói một nẻo không?” Sở Hoài Ngọc lạnh lùng nhìn Chu Nhiên, lúc ở trên đảo Elizabeth còn nói mấy lời tâm tình với Tân Giang.

“Hoài Ngọc, anh nói gì thế?” Chu Nhiên khó tin nhìn Sở Hoài Ngọc.

“Tân Giang phá nát lễ đính hôn của chúng ta, còn ném chúng ta xuống biển, em và hắn không đội trời chung. Sao anh lại nói em nghĩ một đằng nói một nẻo?”

Sở Hoài Ngọc đưa tay bóp cổ Chu Nhiên lạnh lùng nói: “Đừng có tưởng tôi không biết, cô thấy giám đốc Lục khen Tân Giang nên cô muốn nối lại tình cũ đúng không?”

Mặt Chu Nhiên đỏ bừng đập vào tay Sở Hoài Ngọc để hắn bỏ tay ra, Chu Văn Xương và Trương Cầm cũng vội vã chạy tới giật tay Sở Hoài Ngọc: “Hoài Ngọc, đây là hiểu nhầm thôi.”

“Hiểu nhầm?” Sở Hoài Ngọc đẩy Chu Nhiên ra: “Tôi thấy cô ta có ý này”

Chu Nhiên vội vã chạy lại: “Hoài Ngọc, là kế hoãn binh, nếu em không nói vậy Tân Giang có thả chúng ta đi không?”

“Anh hiểu nhầm em rồi!” Chu Nhiên ôm lấy Sở Hoài Ngọc, đầu cô ta chui vào ngực hắn.

Sở Hoài Ngọc cũng dịu đi vài phân nhìn Chu Nhiên hỏi: “Thật chứ?”

“Em thề, nếu lời em nói mà là giả em sẽ bị ông trời đánh chết.” Chu Nhiên giơ tay lên trời thề độc.

Cũng cùng lúc đó...Chu Chí Bình đột nhiên hét lớn: “Kia có phải là mẹ con tiện nhân Tân Giang không?”

Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng Chu Chí Bình chỉ. Quả nhiên ở chỗ cổng vào của Ngự Phẩm Hiên, Tân Giang và Lâm Thu Lan từ trên taxi bước xuống.

Chu Văn Xương và Trương Cầm vừa nhìn thấy hai người đã hét lên: “Đúng là Tân Giang và Lâm Thu Lan đó.”

Sở Hoài Ngọc nhìn chăm chăm vào Tần Giang, Tân Giang phá hỏng lễ đính hôn của hắn còn ném hắn xuống biển, cục tức này hắn nhất định phải tính sổ.

“Tân Giang, đúng là oan gia ngõ hẹp, không. ngờ lại gặp mày ở đây. Phá hỏng lễ đính hôn của tao, còn vứt tao xuống biển, món nợ này bây giờ †ao phải tính rõ ràng”

Chu Nhiên cũng tức giận nhưng ít nhất cô ta còn một chút lý trí: “Hoài Ngọc, Tân Giang có. phải tới đây dùng bữa với giám đốc Lục không? Chúng ta có nên quan sát một chút, miễn lại gặp phải Lục Hồng Diên và Liễu Chỉ Nhan?”

Tuy nhiên lời này của Chu Nhiên lập tức bị Chu Chí Bình đứng bên cạnh phản bác. “Chị, chị có muốn báo thù không? Tân Giang vứt em xuống biển ngâm nguyên một ngày, vết thương nhiễm trùng sắp có giòi rồi đây, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng giải quyết hắn rồi em còn đi bệnh viện.”

Chu Văn Xương và Trương Cầm cũng nói: “Đúng vậy, mặc dù Lục Hồng Diên tán thưởng Tân Giang nhưng Tần Giang vẫn chỉ là tên phế vật làm gì có tư cách dùng bữa với Lục Hồng Diên và Liễu Chỉ Nhan?”

“Nếu đúng là Tân Giang tới đây dùng bữa cùng Lục Hồng Diên thì Lục Hồng Diên đã để xe chuyên dụng đi đón Tần Giang rồi, nhưng Tân Giang lại đi taxi tới, điều này nói rằng hắn không đi ăn cùng Lục Hồng Diên.”

“Còn nữa, Tần Giang đưa theo mẹ hẳn đi, càng chứng minh hắn không đi ăn với Lục Hồng Diên. Mọi người nghĩ thử xem, Lục Hồng Diên khen Tần Giang, Tân Giang làm sao có thể để Lục Hồng Diên biết hän có một bà mẹ tâm thường được? Thế thì quá là tự đào hố chôn thân, làm cho Lục Hồng Diên thất vọng về hắn?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Tân Giang?


Tân Giang đưa Lâm Thu Lan vào Ngự Phẩm Hiên.

Hình ảnh trước mặt làm hắn ngây ngốc, đứng đờ ra. Ngự Phẩm Hiên tọa lạc tại trung tâm khu thương mại sầm uất của Trung Hải, đối diện với ở hai bên bờ bán đảo Elizabeth, cao tám. mươi tám mét, có hai mươi mốt tòa nhà, diện tích của kiến trúc hơn hai mươi hai nghìn sáu trăm mét vuông. Với kiến trúc như thế, trông tòa nhà thật tráng lệ, thậm chí cách trang trí lộng lẫy càng tăng lên vẻ đẹp của nó.

Lâm Thu Lan cũng bị hoảng sợ khi bắt gặp. hình ảnh trước mắt mình.

“Chẳng lẽ, chúng ta sẽ ăn cơm ở đây sao. Tân Giang?”

Tân Giang không nói, chỉ gật đầu.

"Tiếp đó, Lâm Thu Lan lại lo lắng, bà ta tứm bộ đồ đã bị giặt đến trắng bệch, nhìn Ngự Phẩm Hiên lộng lẫy kia, cảm giác chênh lệch nảy sinh trong lòng bà ta.

“Chúng ta chỉ ăn một bữa cơm thôi, mà ăn chỗ này phải xài hết bao nhiêu tiền hả Tân Giang? Thôi thôi, mẹ con mình về nhà đi!" Lâm Thu Lan lo lăng khuyên.

“Mẹ con mình về nhà, mua thức ăn cho hai người, sau đó mẹ sẽ xuống bếp nấu. Con cứ việc gọi bạn bè đến nhà ăn cơm là được rồi.”

'Tân Giang kéo tay của Lâm Thu Lan lại để mẹ mình có cảm giác an toàn. Hắn biết rất rõ, bà ta lo lắng phải bỏ ra số tiền lớn cho bữa ăn phân ít, sợ địa vị của mình thua kém quá xa so với một nơi sang trọng như Ngự Phẩm Hiên mới là phần lớn, cho nên mới không dám vào.

Có lẽ từ sâu trong nhận thức của Lâm Thu Lan đã suy nghĩ, cả đời này của mình không thể nào đến một chỗ sang trọng này được, hoặc là bản thân hoàn toàn không xứng đến nơi lộng lẫy này. Vậy nên, khi bà ta đứng trước Ngự Phẩm Hiên lại có cảm giác thấp thỏm và lo sợ như thế.

Ngược lại, Tân Giang lại thấy suy nghĩ đó sai rồi. Hắn cảm thấy trước kia là bản thân yếu kém nên không thể mang lại cuộc sống đầy đủ vật chất và hạnh phúc cho mẹ mình, nhưng bây giờ hẳn đã có năng lực đó, hẳn cũng nên báo hiếu rồi.

Từ nay về sau, những chỗ nào mẹ mình từng muốn đến xem hay tham quan một lần mà từ bỏ. do điều kiện thì Tân Giang sẽ dẫn mẹ đi hết.

“Hai người bạn của con đã cố ý dặn con phải dẫn mẹ đến chỗ nay ăn cơm, mà mẹ cũng đừng thấy áp lực làm gì. Mẹ cứ đợi sau này con trai có tiền, con sẽ dẫn mẹ đến đây ăn mỗi ngày” Tân Giang an ủi.

Tất nhiên, hôm nay hẳn bỏ tiền túi mời khách. Nhưng Tần Giang không muốn để mẹ thấy áp lực về tiền bạc nên mới nói dối như vậy.

Lâm Thu Lan im lặng nhìn Tân Giang, thái độ của hắn chắc chắn như thế nên bà ta không thể từ chối được nữa.

Bà ta đành bước vào Ngự Phẩm Hiên với

Tân Giang, sau khi vào đây, hình ảnh đập vào. mắt bà là rất nhiều nhân viên đang đi qua lại khắp nơi.

Tất cả những vị khách ở đây có vài người mặc đồ vest, đi giày da, rất ra dáng người thành công. Bên cạnh đó là những phụ nữ có gương mặt phúc hậu được trang điểm đậm. Khi hai người vừa bước vào, đám người kia lập tức nhìn Tân Giang và Lâm Thu Lan hơi lâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Người tên Tân Giang đang ở lầu mấy?


“Bọn họ đến được đây ở ăn cơm thì chúng ta cũng vậy. Bọn họ cũng không phải người cao gì, thế nên chúng ta cũng chẳng thua kém”

“Còn nữa, chỗ này là nơi ăn cơm. Chúng ta cứ ăn no thôi, không cần để tâm đ ến suy nghĩ của người dưng”

Lâm Thu Lan nghe con trai mình nói thế cũng nở nụ cười thật tươi, vô cùng điềm đạm. Bà ta hiểu ra, gương mặt lập tức vui vẻ hơn rồi kéo. tay Tần Giang cùng đi vào nhà hàng.

Mẹ con họ đi đến cửa bät gặp một người phục vụ đứng đó, người này rất tôn kính nói: “Xin chào quý khách, cho hỏi hai người đã đặt trước chưa?”

"Tân Giang gật đầu: “Chào anh, tôi có đặt trước rồi. Tên tôi là Tân Giang..”

Khi đang trên đường về nhà, Tân Giang đã gọi điện cho Ngự Phẩm Hiên để đặt bàn trước rồi.

Người phục vụ kiểm tra máy tính một lúc rồi gật đầu nói với Tân Giang: “Tôi đã kiểm tra xong, mời hai vị đi bên này...”

Tân Giang nghe người này nói thế cũng gật đầu, nắm tay mẹ mình cùng đi theo người phục vụ kia đi vào trong.

Hai phút sau, Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình với bố mẹ của hai bên đi vào sân của Ngự Phẩm Hiên với bộ dạng ướt như chuột lột.

Sở Hoài Ngọc nhìn người phục vụ đối diện hỏi: “Người tên Tân Giang đang ở lầu mấy? Tôi muốn đặt một cái bàn ăn bên cạnh hắn ta.”

Người phục vụ nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá họ một lượt rồi thể hiện vẻ đầy hối lỗi: “Xin lỗi thưa quý khách, thật ngại quá. Theo quy định của chúng tôi, mọi người ướt đắm như thế không thể vào Ngự Phẩm Hiên được.”

“Nhưng nếu mọi người thật sự muốn vào. Ngự Phẩm Hiên, xin mời quý vị thay quần áo giúp a”

Sở Hoài Ngọc vừa nghe những lời nói này thì đã nổi điên, hét lên: “Cái thăng ăn mày như Tần Giang đó có thể vào trong, tại sao bọn tôi không vào được?”

Người phục vụ nhìn thái độ của hắn ta mà im lặng, trong lòng thầm nghĩ theo quy định của Ngự Phẩm Hiên, chỉ cần khách đã trả tiền thì có thể vào ăn rồi. Thêm vào đó, anh ta trông Tân Giang không giống ăn mày.

Ngược lại, theo quy định của Ngự Phẩm Hiên, đám người ướt như chuột lột này mới không thể cho vào.

Người phục vụ vẫn giữ nụ cười tươi đây chuyên nghiệp của mình, giải thích: “Xin lỗi quý vị! Ngại quá, đó là quy định của Ngự Phẩm Hiên vậy nên mong mọi người phối hợp.”

Chát!

Sở Hoài Ngọc tức xịt khói, tát vào mặt người phục vụ một bạt tai rồi gầm lên: “Thăng có mắt như mù, mày biết tao là ai không?”

Chu Nhiên cũng lạnh lùng chen vào giải thích: “Bọn tôi là khách hàng lớn của Ngự Phẩm Hiên, còn có thẻ hội viên Ngự Phẩm Hiên của anh đấy”

“Chẳng lẽ, thái độ này là cách đối xử của Ngự Phẩm Hiên với khách VIP sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Tân Giang, con nhanh lên nhé


"Tân Giang và Lâm Thu Lan đi lên tầng ba chọn vị trí gần cửa sổ.

Tâm nhìn ở đó khá tốt, có thể thấy mặt biển ở bên ngoài cùng với những vòng quay nước. khổng lồ, vô cùng đẹp đẽ, Tân Giang muốn mẹ cũng được nhìn thấy cảnh sắc đẹp đế ở nơi này.

Say khi hai người Tân Giang ngồi xuống, hẳn gọi mười món hải sản, có cá có thịt có tôm, mặc dù giá cả có đôi chút đắt đỏ nhưng Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan giúp đỡ anh nhiều như vậy, cho dù bữa ăn này đắt đến chừng nào đi nữa thì cũng xứng đáng.

Làm xong mấy việc đó, Tân Giang định lén thanh toán, dù sao đi nữa hẳn cũng nói với mẹ là mấy người Lục Hồng Diên mời, lỡ tí nữa lòi vì chuyện thanh toán thì không hay cho lắm.

“Mẹ, mẹ ngồi ở đây nha, con vào nhà vệ sinh một lát, sau khi quay về con sẽ chụp cho mẹ hai bức ảnh để làm kỉ niệm” Tần Giang nói.

Lâm Thu Lan gật đầu nói: “Tân Giang, con nhanh lên nhé, mẹ ở đây một mình không được tự nhiên lắm”

Tân Giang cười nói: “Mẹ không cần căng thẳng như vậy đâu, muốn làm gì thì làm ạ, không cần cẩn trọng như thế đâu, con sẽ về ngay."

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Lâm Thu Lan vào nhà hàng sang trọng như thế này cho nên vô cùng mất tự nhiên.

Sau khi Tân Giang đi, Lâm Thu Lan ngắm phong cảnh bên ngoài, miệng khen ngợi không ngừng.

'Thế hệ của bà ta phải gánh vác quá nhiều rồi thứ, xe, nhà, khoản nợ, gia đình, con cái, những thứ này giống như sợi roi da, nghiêm khắc thúc. giục chúng ta không ngừng rời xa lãng mạn và mơ mộng, cuộc sống càng dày vò chúng ta thay. đổi hoàn toàn, nếu như cảm thấy cuộc sống mệt mỏi và bất lực, không bằng nghỉ chân, hát một khúc nhạc tình ca, xem một bộ phim, ăn một bữa ăn thật ngon, tụ tập, uống chút rượu, bạn sẽ phát hiện cuộc sống thật ra không hề khinh khủng như thế.

“Lâm Thu Lan, con đ ĩ này!” Đúng lúc đó, giọng nói bén nhọn của Chu Nhiên cät ngang mạch suy nghĩ của Lâm Thu Lan.

Tim bà ta đập lộp bộp hoảng sợ quay đầu lại.

Đúng lúc đó nhìn thấy đám người Chu Nhiên, Sở Hoài Ngọc, Chu Chí Bình đi về phía mình.

Bị đánh đập ba năm khiến cho Lâm Thu Lan sợ hãi theo bản năng, cơ thể của bà ta không nhịn được run rẩy.

“Cô Chu, cậu Sở, gia chủ Chu, phu nhân Trương..., sao các người lại ở đây?” Nhìn thấy bọn họ Lâm Thu Lan run lẩy bẩy nói.

Bốp!

Chu Nhiên tiến lên phía trước tát lên mặt Lâm Thu Lan một bạt tai.

“Mụ đê tiên, đồ phế vật, tại sao tôi ở đây cần bà quản sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Bốp bốp!


Chu Chí Bình cũng đi lên phía trước đạp Lâm Thu Lan hai cái rồi nói: “ Con đ ĩ, vết thương trên đầu tao chính là do con trai mày gây ra, tao nói mày nếu như có ấu trùng ruồi nhặng, tao sẽ không tha cho bọn mày.”

Bốp bốp!

Chu Chí Bình cản chặt răng tiếp tục đánh Lâm Thu Lan hai cái.

Trương Cầm giống như như một bà điên nhào lên nằm lấy Lâm Thu Lan phần nộ chửi: “Con đ ĩ, bọn tao có bộ dạng ướt như chuột lột như này đều là do con trai của mày làm ra.”

“Con trai của mày hủy hoại bọn tao, tao cũng không cho mày sống tốt.”

Nói rồi Trương Cầm giống như con chó, không ngừng cắn lên người Lâm Thu Lan.

Cùng lúc đó, trình diễn ra một cuộc ẩu đả ba đánh một, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Đồng thời, cũng hấp dẫn không ít những người xung quanh đến xem kịch, thậm chí ảnh. hưởng đến công việc của nhân viên trong Ngự Phẩm Hiên.

Sở Hoài Ngọc đem thẻ hội viên đập lên đầu của nhiên viên Ngự Phẩm Hiên: “Tao là hội viên ở đây, cút đi cho tao.”

Nhìn thấy Sở Hoài Ngọc lấy thẻ hội viên ra, nhân viên trong Ngự Phẩm Hiên cũng xem như không nhìn thấy gì.

Đánh liên tục ba phút, Sở Hoài Ngọc mới ra hiệu cho đám người Chu Nhiên dừng lại.

"Tiếp theo đó, Sở Hoài Ngọc cười đi đến bên cạnh Lâm Thu Lan, nâng cằm Lâm Thu Lan lên: “Trăm sai ngàn sai đều là lỗi của con trai bà, hắn không nên chống đối chúng tôi.”

Nói xong, “roẹt” một tiếng, Sở Hoài Ngọc trực tiếp xé rách ống tay áo của Lâm Thu Lan, lộ ra một phần khá lớn có thể thấy cả áo lót.

Sau đó, Sở Hoài Ngọc cầm cốc nước lên hất lên mặt của Lâm Thu Lan.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Cái ghế đã gãy tan nát


Tân Giang trả xong tiền liền đi lên tầng ba, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Sở Hoài Ngọc đang hắt cốc nước vào mẹ hẳn.

“Sở Hoài Ngọc, tao đem mày...”

Nói xong, Tân Giang phẫn nộ như một con mãnh hổ, xông về phía Sở Hoài Ngọc.

Giờ phút này, máu toàn thân Tân Giang như chảy ngược, trong đầu không còn một chút lý trí nào, chỉ có lửa giận vô tận.

Rầm rầm ...

Bàn ghế trước mặt trực tiếp bị đạp bay tứ tung, có cái vỡ hẳn ra tan tành.

Sở Hoài Ngọc nhìn thấy Tân Giang như con trâu nổi điên xông vào cũng sợ tới mức trắng bệch mặt.

Hản ta vội vàng chụp lấy một cái ghế, nện mạnh lên đầu Tân Giang.

Nhưng mà, chỉ nghe thấy một tiếng “bang”.

Cái ghế đã gãy tan nát.

Còn Tần Giang chẳng mảy may bị thương một chút nào. Sở Hoài Ngọc cứng đờ cả người.

Tiếp đó, hắn ta liền nhận thấy hai chân mình bị nhấc lên khỏi mặt đất, hẳn ta bị Tân Giang nhấc lên cao.

Äm ầm ầm!

Tân Giang dùng sức ném Sở Hoài Ngọc ra ngoài, nện mạnh lên bàn.

Rầm! Cả cái bàn cũng ngay lập tức vỡ nát.

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Sở Hoài Ngọc cũng không ngừng lăn lộn trên mặt đất với vẻ thống khổ, hẳn cần răng nói: “Tân Giang, mày dám đánh tao!”

Vừa mới dứt lời, Tân Giang liền cầm cái cốc thủy tỉnh trên bàn, cưỡi lên người Sở Hoài Ngọc, sắc mặt lạnh băng.

Sở Hoài Ngọc nuốt nước bọt, hoảng sợ nhìn Tân Giang. “Tân Giang, mày muốn làm gì?” Lời vừa thốt ral

Tân Giang dùng sức nhét cái cốc thủy tinh trong tay vào mồm Sở Hoài Ngọc.

“Tân Giang, mày muốn làm gì? Mau dừng tay lại!” Chu Nhiên và cha mẹ Sở Hoài Ngọc vội vàng quát lên.

Tân Giang quay đầu lại nhìn thoáng qua mẹ mình đang ngồi trên sô pha, khóe mắt mẹ hẳn còn vương giọt nước mắt, bất lực ngã trên sô pha.

Đau!

Tân Giang đau lòng như cắt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom