Cập nhật mới

Dịch Thần Y Xuất Ngục

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Tại sao con lại đi chứ?


Trong nháy mắt, mồm Sở Hoài Ngọc hoàn toàn biến dạng. Mọi người vây xem trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả Chu Nhiên lẫn người của nhà họ Chu, nhà họ Sở cũng đều ngây ngẩn.

Họ nhìn chăm chäm vào Tần Giang.

Tân Giang lúc này như một sát thần đến từ địa ngục, thế không thể đỡ.

Chu Nhiên hét lên một tiếng, chỉ thẳng vào mặt Tân Giang giận dữ hét lên: “Tân Giang, mày sẽ không được chết tử tế, mày giết Sở Hoài Ngọc, mày phải ngồi tùI”

Cảm xúc của Tân Giang mất không chế, hẳn đứng dậy quay đầu lại đi tới chỗ Chu Nhiên, một cái tát trời giáng đánh xuống.

Bốp!

Tựa như tiếng sấm vậy.

Chu Nhiên quay một vòng 360 độ trên không rồi ngã xuống dưới đất.

Giống như một con chó chết không dám đứng dậy nữa. Tiếp theo, là Chu Chí Bình!

Tân Giang túm lấy đầu hản ta, đập thật mạnh xuống mặt đất.

Máu đổ ra cũng không biết là do đầu bị thương hay là do mũi đã gãy nữa.

Trương Cầm run run rẩy rẩy nhìn Tân Giang, không thể tin được rằng Tân Giang trước kia từng bị mình chỉ vào mũi mà bắt nạt, bây giờ lại trở nên mạnh như vậy.

Bang một tiếng!

Trương Cầm cũng bị đánh ngã trên mặt đất.

Sở Hạ Sơn, Hàn Phong và Hạ Văn Xương cùng nuốt nước bọt, một chút ý nghĩ muốn báo thù cũng không có.

Mỗi người đang đứng xem càng là lặng ngắt như tờ, vội vàng dời mắt, không dám nhìn Tần Giang.

Hắn vội nâng mẹ dậy, hỏi: “Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?”

Lâm Thu Lan chạm lên mặt Tân Giang, cười nói: “Tân Giang, mẹ không sao, không phải lo lắng cho mẹ”

Tân Giang không thể tha thứ cho chính mình, hắn ôm Lâm Thu Lan, nói: “Mẹ, con xin lỗi, đều là do con không tốt!”

“Nếu con không đi mất thì mẹ sẽ không bị sao cả.”

“Mẹ, đều do con, đều do con...”

“Tại sao con lại đi chứ?”

Tân Giang nện nằm đấm lên bàn hết lần này đến lần khác, nếu không phải hắn đi trả tiền, mẹ cũng sẽ không bị bọn Sở Hoài Ngọc ức hiếp.

Đầu do hắn!

Tân Giang không thể kiềm được giọt nước mắt rơi xuống, trong ngục giam khốn khổ ba năm hẳn cũng chưa từng rơi nước mắt, nhưng giờ khắc này lại đổ lệ.

Hản tự trách, hắn hối hận, hẳn thực sự có lỗi với mẹ.!

Hảẳn đã từng thề sẽ không bao giờ để mẹ phải chịu một chút khổ nào nữa, nhưng hắn không làm được.

Hắn thật đáng chết, thật vô dụng.

Lâm Thu Lan cầm lấy tay Tân Giang đang muốn tiếp tục hạ xuống, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Tân Giang: “Tân Giang, không phải tự trách, việc này không trách con được”

“Mẹ không sao hết, mẹ chỉ là hơi mệt nên muốn nằm trên sô pha nghỉ một chút.”

Nói rồi, Lâm Thu Lan nhẹ nhàng ngã xuống sô pha. “Mẹ, mẹ đừng ngủ, mẹ không thể ngủ!”

“Chúng ta còn phải chụp ảnh, cùng nhau ăn uống nữa!” Nhưng mí mắt Lâm Thu Lan đã hơi hơi khép lại.

“Mẹ, mẹ đừng ngủ, con sẽ chữa bệnh cho mẹ”

Tân Giang vội vàng nắm tay Lâm Thu Giang, vận công hơi thở du long trong người, bắt đầu trị những đau đớn trên người mẹ cùng với những vết bầm tím kia.

Lúc này, Sở Hạ Sơn, Hàn Phong, Hạ Văn Xương mới phản ứng lại, vội vàng chạy lại kiểm tra vết thương của Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Các người câm mồm vào!


Sau khi băng bó vết thương cho Sở Hoài Ngọc xong, Sở Hạ Sơn tức giận nói: “Người của Ngự Phẩm Hiên chết hết rồi sao?”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không ai biết? Sở Hạ Sơn tôi đây nói thế nào cũng là khách hàng lớn của Ngự Phẩm Hiên, con trai tôi bị đánh ở Ngự Phẩm Hiên thành như thế này, chả nhẽ Ngự Phẩm Hiên mặc kệ?”

Một lát sau, một người đàn ông mặc vest lịch sự đưa theo một nhóm bảo vệ tới, người này tên là Vương Bình, là quản lý của Ngự Phẩm Hiên.

Vương Bình chạy tới đứng ở cạnh Sở Hạ Sơn nở một nụ cười ngượng: “Ngài Sở, thực sự xin lỗi ngài, thật ra tôi cũng đã sớm biết chuyện ở đây chỉ là lúc nãy qua tầng 12 có một vị khách quý khác cũng đang say rượu làm loạn, tôi phải đưa người đến giải quyết bên đó nên nhất thời không kịp cử người sang đây, mong ngài bỏ qua.”

“Ngài cũng biết người có thể lên được tầng 12 của Ngự Phẩm Hiên không phải người bình thường, nếu việc của bên đấy không được giải quyết thì tôi cũng khó.”

“Không phải là vừa giải quyết xong việc trên tầng 12 là tôi lập tức chạy tới đây sao, chỉ là không ngờ vẫn chậm mất một bước.” Vương Bình cười.

Sở Hạ Sơn cũng là một nhân vật tầm cỡ ở Trung Hải, đặc. biệt ở Ngự Phẩm Hiên cũng được xếp vào hàng khách quý của khách quý, đương nhiên quản lý cũng phải nể vài phần.

Sở Hoài Sơn hừ lạnh một tiếng, nghe thấy Vương Bình nói thế cũng biết chẳng qua hắn tìm một cái cớ. Nhưng bây giờ ông ta cũng không thể truy hỏi Vương Bình, ông ta đang cần 'Vương Bình.

Sở Hạ Sơn chỉ vào Tần Giang nói: “Tên kia đánh vợ và con trai tôi thành thế này, cậu nói xem nên làm thế nào?”

Vương Bình cười, trong lòng lại như lửa đốt. Nếu không phải vì Sở Hạ Sơn đã tiêu tới hơn 100.000 vạn ở Ngự Phẩm Hiên, cần giữ khách thì anh ta cũng chả muốn quản chuyện này. Hơn nữa ngọn nguồn chuyện này anh ta cũng đã thấy hết trên camera giám sát, là do Sở Hoài Ngọc đòi đánh mẹ con nhà kia trước.

Sau đó bị tên kia đánh cho đám người Sở Hoài Ngọc nhìn không ra dạng gì, thực tế lúc Tân Giang ra tay đánh trả anh ta cũng đã thông qua camera giám sát chứng kiến hết tất cả, ra tay cũng đủ tàn nhẫn cho nên anh ta có chút sợ Tần Giang.

Vì vậy hẳn mới không sớm xuất hiện, hẳn đương nhiên không muốn dây vào Tần Giang. Đám người Sở Hạ Sơn đánh không lại thì muốn nhờ hẳn.

Tân Giang ngồi trên ghế sofa băng vết thương cho mẹ khí thế bức người, vết thương trên người mẹ hẳn cuối cùng cũng dịu bớt đi.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lâm Thu Lan vừa mở mắt ra Tân Giang lập tức hỏi.

Thấy vết thương trên người đã được xử lý Lâm Thu Lan biết là do Tân Giang chữa, bà ta đưa tay lên vuốt mặt hẳn rồi : “Tân Giang, mẹ không sao.”

Nói xong liền muốn kéo Tân Giang rời đi, mà chính lúc này. đám người Vương Bình chặn Tần Giang và Lâm Thu Lan lại.

Hắn lạnh lùng nhìn Tân Giang và Lâm Thu Lan nói: “Các ngươi không được đi.”

Tân Giang ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vương Bình hỏi: “Tại sao không được đi?”

Vương Bình lạnh nhạt nói: “Tôi là quản lý ở Ngự Phẩm Hiên, các người gây chuyện ở đây, còn đánh khách quý của Ngự Phẩm Hiên đương nhiên 2 người không thể đi được.”

Tân Giang cực kỳ tức giận nhìn chằm chăm Vương Bình: “Là bọn họ đánh trước, nếu bọn họ không đánh mẹ tôi, tôi cũng không thèm đánh họ.”

Vương Bình cười lạnh: “Mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là cậu đánh bọn họ.”

Tân Giang biết mấy kẻ này sẽ giúp đám người Sở Hoài Ngọc nên càng tức giận: “Vậy anh nói xem, anh muốn gì?”

Vương Bình cười rồi quay đầu nói với Sở Hạ Sơn: “Ngài Sở, ngài muốn thế nào?”

Nghe thấy Vương Bình hỏi vậy Sở Hoài Ngọc đứng bên cạnh bắt đầu lẩm bẩm như muốn nói cái gì đó, nhưng do miệng đau nên không nói rõ được.

Chu Nhiên dùng ánh mắc oán giận nhìn Tần Giang: “Quản lý Vương, tôi muốn Tân Giang chết, tôi phải rút xương hẳn, lột da hắn, tôi muốn hắn phải chết.”

Nhà họ Chu nghe thế thì cũng thi nhau gật đầu.

Vương Bình cau mày nhìn Chu Nhiên: “Ai hỏi cô.”

hỏi ngài Sở!” Vương Bình lại lần nữa nhìn Sở Hạ Sơn hỏi: “Ngài Sở, ngài cần tôi làm gì? Nhưng không được quá đáng.”

Sở Hạ Sơn gật đầu nói: “Quản lý Vương, tôi muốn một cái chân của hẳn.”

Nghe thấy Sở Hạ Sơn nói vậy thì đến cả Sở Hoài Ngọc không nói được cũng biểu lộ sự kích động, hiển nhiên là tán thành ý kiến của Sở Hạ Sơn.

Chu Nhiên cắn răng nói: “Bác Sở, hình phạt vậy là quá nhẹ: “Cháu muốn Tần Giang chết, cháu không muốn hẳn sống!” Sở Hoài Ngọc cũng gật đầu lia lịa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Lên đi


Vương Bình nghe thấy thế thì gật đầu rồi quay ra nhìn Tân Giang, quần áo tầm thường không giống người nhà giàu, chắc chản không có bối cảnh gì chống lưng. Hơn nữa yêu cầu muốn một cái chân của Sở Hạ Sơn cũng không có gì quá đáng, theo như địa vị của Sở Hoài Sơn ở Ngự Phẩm Hiên thì có thể đáp ứng được.

Cứ vậy hẳn đi tới trước mặt Tân Giang nghiêng đầu dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Ngài Sở muốn một cái chân của cậu, cậu cho ngài ấy đi, cứ tiếp tục làm loạn cũng không được gì."

Lâm Thu Lan nghe thấy vậy vội vã nói: “Không được, chân của Tần Giang không thể cho bọn họ.”

Sau đó bà ta nhìn Sở Hạ Sơn: “Sở lão gia, Tân Giang biết nó sai rồi, cầu xin ngài tha cho nó...Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng xin ngài đừng lấy chân của Tân Giang, tôi xin các ngài.”

Lâm Thu Lan cúi đầu hành lễ xin lỗi Sở Hạ Sơn. Sở Hạ Sơn bước lên trước lạnh mặt nhìn Lâm Thu Lan. “Bà chịu trách nhiệm?”

“Bà có cái gì mà đòi chịu trách nhiệm, bà là cái đồ tiện nhân, phế vật, bà chịu được trách nhiệm? Con trai tôi cao quý bị Tân Giang đánh, đúng là tự tìm đường chết, các ngươi thì được coi là cái thứ gì? Còn dám đưa điều kiện với tôi?”

Nói xong Sở Hạ Sơn giơ tay muốn tát vào mặt Lâm Thu Lan.

“Hôm nay không cần biết ai tới, tôi nhất định phải lấy một cái chân của Tân Giang.”

Ông ta hạ tay xuống, Lâm Thu Lan sợ tới mức không dám động đậy chỉ nhằm mắt đợi cái tát hạ xuống mặt mình. Lúc này Tần Giang bước lên bắt lấy tay Sở Hạ Sơn, hai người mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt đối phương.

“Còn dám động tay đánh mẹ tôi, tôi sẽ giết ông!” Tân Giang hất tay Sở Hạ Sơn ra lạnh lùng cảnh cáo.

Nghe thấy lời cảnh cáo của Tân Giang, Sở Hạ Sơn lại càng điên máu. “Vương Bình, mau ra tay, đánh..."

Vương Bình vẫy tay ra hiệu cho đám bảo vệ, nói: “Lên đi, chặt chân phải của hẳn”

Lâm Thu Lan nghe thấy vậy mặt tái nhợt. “Đừng, các người đừng đánh Tần Giang!” Bà chạy lên trước bảo vệ Tần Giang, cơ thể run rẩy kịch liệt nhưng vẫn dũng cảm nói: “Xin các người đừng chặt chân Tần Giang, muốn chặt thì chặt chân tôi đi!”

Vương Bình đứng đó nhìn Tần Giang nói: “Nhãi ranh, ở Ngự: Phẩm Hiên đánh người, chuyện này nói là to thì không to, nói là nhỏ cũng không nhỏ, nếu cậu là khách trên tầng 12 thì kể cả ngay bây giờ cậu bảo tôi chặt chân Sở Hoài Sơn tôi cũng lập tức làm”

Sở Hoài Sơn sợ xanh mặt.

Vương Bình nói tiếp: “Nếu cậu không phải, chỉ là một người bình thường mà Sở Hoài Sơn lại là khách quý của Ngự Phẩm Hiên, nếu ông ấy muốn một chân của cậu vậy tôi sẽ làm theo. Thế giới này chính là như vậy, địa vị cao hay thấp không dựa vào năng lực bản thân mà dựa vào tiền bạc của cải để xác định.”

“Hôm nay, tôi làm chủ nhà, không muốn lấy chân mẹ của cậu, mà muốn lấy chân của cậu để đổi lấy kết thúc của chuyện này, như vậy sẽ tốt cho tất cả. Đừng làm lỡ thời gian nữa, cậu tự làm hay tôi giúp?”

Ở góc nhìn của Vương Bình, Tân Giang chỉ là một người bình thường, địa vị thấp kém ở Trung Hải. Hôm nay anh ta làm chủ việc chặt chân Tần Giang này, Tân Giang có khi còn phải cảm ơn hắn, nếu anh ta không ra mặt thì nhà họ Sở e răng sẽ lấy nhiều hơn một cái chân.

Sở Hoài Sơn và đám người Chu Nhiên cũng gật đầu cảm thấy cách làm này của Vương Bình rất được.

Tân Giang nhìn đám người nhà họ Sở và nhà họ Chụ, lại nhìn bộ dạng cao ngạo của Vương Bình. Hắn chỉ cười nhạt nói: “Người nhà họ Sở muốn một cái chân của tôi?”

“Đúng vậy!” Vương Bình gật đầu.

“Các người không xứng... Tân Giang từ từ nhả ra bốn từ.

Sở Hạ Sơn và đám người đứng sau ông ta đều đổ dồn ánh mắt vào hắn. Bọn họ còn tưởng Tần Giang đã chịu trận, không ngờ hẳn vẫn tiếp tục phản kháng.

“Tân Giang, chả nhế cậu dám làm trái mệnh lệnh của quản lý Vương?” Sở Hạ Sơn hét lên.

Vương Bình cũng lộ ra vẻ không vui nhìn Tân Giang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Anh không sao chứ?


Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ai cũng không ngờ rằng Tân Giang vẫn còn cứng đầu tới vậy, người trước mặt hắn chính là quản lý Vương của Ngự Phẩm Hiên.

Vốn dĩ quản lý Vương ra mặt giải quyết chuyện này hộ Tân Giang, hẳn nên. quỳ xuống để cảm ơn Vương Bình, hắn đã không biết ơn Vương Bình mà còn cả gan chọc giận quản lý Vương, đúng là tự tìm đường chết.

Khoé miệng của Sở Hạ Sơn và đám người nhà họ Sở, họ Chu đều nở một nụ cười đắc ý, quản lý của Ngự Phẩm Hiên là ai? Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Vương Bình có người ở cả tầng lớp cao và tầng lớp thấp.

Tân Giang khiêu khích Vương Bình đúng là tự tìm đường chết. Bọn họ không cần thêm dầu vào lửa Vương Bình cũng có thể giải quyết gọn Tân Giang. Bọn họ chỉ cần đứng một bên xem kịch hay.

Quả nhiên khi Vương Bình nghe thấy lời của Tần Giang hai mắt lập tức trầm xuống, hắn quay đầu nói với những vị khách đang dùng bữa xung quanh: “Các vị, hôm nay tôi có chuyện cần làm, xin mời các vị lên lầu 4 dùng bữa.”

“Còn về việc ai muốn ở lại xem kịch, các vị khách cao huyết áp dễ đau tim xin hãy dùng thuốc trợ tim hoặc rời đi, vì cảnh tiếp theo đây sẽ cực kỳ tàn nhẫn.”

Vương Bình vừa nói xong thì mọi người lục đục rời đi.

Một tháng trước có nhóm người tới Ngự Phẩm Hiên làm loạn, Vương Bình cũng chính là người đứng ra giải quyết chuyện này. Nghe nói sau khi sự việc kết thúc nhóm kia có tới 20 người phải nhập viện. Có thể thấy Vương Bình là người tàn nhãn.

Sở Hoài Ngọc năm một bên trong lòng điên cuồng lẩm bẩm: “Gi ết chết hắn, gi ết chết hắn cho tôi.”

Tân Giang đỡ mẹ hắn qua một bên, Lâm Thu Lan bắt lấy tay Tần Giang liên tục lắc đầu ý bảo hắn đừng kích động.

Tân Giang võ nhẹ lên tay Lâm Thu Lan nói: “Mẹ, không phải do con trai kích động, đây là bọn họ ép con, hôm nay con không đánh thì bọn họ không phục, họ cũng sẽ không cho hai mẹ con mình rời khỏi Ngự Phẩm Hiên.”

Lâm Thu Lan vẫn có chút lo lắng.

Tân Giang cười nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ con dạy dỗ đám Chu Chí Bình ở nhà cũ như thế nào không?”

“Mẹ yên tâm, con trai sẽ không sao, bọn họ không làm con bị thương được đâu.”

Lâm Thu Lan nhìn Tân Giang, trái tim bà như muốn nhảy khỏi cổ họng.

Tân Giang lạnh lùng nhìn Vương Bình trước mặt nói: “Lên đi"

Mặt Vương Bình trầm xuống, từ trước tới giờ chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Tân Giang là người đầu tiên và cũng sẽ là người cuối cùng.

“Tân Giang, việc cậu không nên làm nhất chính là đắc tội với tôi, bây giờ không phải một cái chân là có thể giải quyết mọi chuyện.”

“Thứ tôi muốn chính là mạng của cậu” Nói xong anh ta ra hiệu cho mười mấy bảo vệ ở phía sau.

“Lên hết cho tôi, chặt được tứ chỉ của hẳn tôi thưởng 500.000 tệ, giết được hắn tôi sẽ tưởng 1 triệu tệ.”

“Giết hắn cho tôi...” Vương Bình quát lên.

Đám người ở đăng sau nghe thấy được thưởng tiền thì kích động lao về phía Tân Giang.

Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên nở nụ cười đắc ý nhìn Tân Giang, bọn họ muốn nhìn thấy cảnh khổ sở của Tân Giang. Còn có đám người Sở Hạ Sơn và mấy người nhà họ Chu cũng đang đắc ý nhìn Tân Giang. Đặc biệt là Chu Chí Bình, vừa nấy hắn ta bị đánh gãy sống mũi, vết thương vẫn còn rất đau, vậy mà bây giờ chỉ cần nghĩ tới cảnh Tân Giang sắp bị đánh thảm hắn lại không thấy đau nữa.

Nhưng lúc đám bảo vệ kích động lao tới bao vây lấy Tân Giang, khi trận huyết chiến sắp bắt đầu.

Bịch bịch! Một tiếng động lớn vang lên. Sau đó là một tiếng kêu thảm.

Chỉ nhìn thấy Vương Bình bị ai từ phía sau đạp một cái, 'Vương Bình lao về phía trước quỳ cả hai gối xuống đất, hơn nữa lực đạp mạnh làm anh ta còn trượt thêm một đoạn nữa.

Bàn ghế trước mặt bị anh ta xô đổ nghiêng ngả lúc này. Vương Bình mới dừng lại, nhưng chỗ hẳn dừng lại chính là trước mặt Tân Giang và Lâm Thu Lan. Có thể nói chính là quỳ xuống trước mặt Tần Giang và mẹ hẳn.

Xoet...

Lúc này mọi người đều ngơ ngác, Vương Bình thì phẫn nộ quay đầu về phía sau định chửi người đạp mình. Lúc quay đầu lại chỉ thấy Liễu Chi Nhan đứng ở đăng sau.

“Liễu...thư ký Liễu...”

Còn chưa kịp nói xong thì lại ầm một tiếng, Liễu Chi Nhan đạp hẳn Vương Bình nằm xuống đất, sau đó cô ta giãm lên đầu Vương Bình.

“Thành thật một chút”

Lúc này Lục Hồng Diên cũng xuất hiện, cô ta bây giờ mặc. một chiếc quần âu phối với áo vest hồng nhìn cực kỳ xinh đẹp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Vương Bình sợ tới toát mồ hôi lạnh, Lục Hồng Diên và Liễu Chỉ Nhan không phải người bình thường, ở Ngự Phẩm Hiên hai người họ còn cao hơn cả khách quý, bọn họ thường dùng bữa ở tầng 18.

Một câu của hai người họ cũng đủ để anh ta bị cắt chức quản lý, dù họ có muốn mạng anh ta thì ông chủ của Ngự Phẩm Hiên cũng đồng ý. Vậy mà Lục Hồng Diên lúc này lại đang dùng ánh mắt phẫn nộ bảo anh ta chán sống.

Anh ta nhất thời bị doạ toát mồ hôi vội vã nói: “Giám đốc Lục, thư ký Liễu, không biết tôi đã phạm sai lầm ở đâu?”

Lục hồng Diên nhìn Vương Bình lạnh nhạt nói: “Anh ấy làm gì sai? Anh đem nhiều người tới để bắt nạt anh ấy?”

Vương Bình cứng đờ người, anh ta hiểu Lục Hồng Diên đang nói tới Tân Giang, anh ta vội vã nói: Ngự Phẩm Hiên, đánh ngài Sở và vợ con ngài ấy, cho nên tôi mới đưa người tới dạy cho cậu ta một bài học.”

Cậu ta làm loạn ở

“Cậu ta nói dối!” Lâm Thu Lan lên tiếng nói với Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan: “Thưa hai cô, việc không như cậu ta nói.

Lục Hồng Diên nhìn người phụ nữ trước mặt, quần áo đã bị rách một mảng lớn, đầu tóc rối tung nhìn vô cùng thảm thương. Cũng có thể nhìn ra Tân Giang rất bảo vệ người này, đây chắc chắn là người quan trọng với Tần Giang.

Lục Hồng Diên nói: “ công bằng cho hai người.”

hưa dì, dì cứ nói đi, con sẽ đòi lại

Nghe thấy lời này mặt Vương Bình và đám người Sở Hạ Sơn đều tái nhợt.

Nghe Lục Hồng Diên nói vậy Lâm Thu Lan lập tức dũng cảm nói lớn: “Lúc đầu Tần Giang và tôi tới đây để đợi dùng bữa cùng người khác, bọn họ lao tới đánh tôi cho nên Tân Giang mới đánh lại. Vậy mà cậu ta không phân đúng sai, cũng không nghe bọn tôi giải thích, nói bọn tôi đánh khách quý của Ngự Phẩm Hiên, muốn xả tức thay cho Sở Hạ Sơn nên đòi chặt chân Tần Giang, vì vậy mới loạn ra thành thế này.”

“Tân Giang đúng là có đánh bọn họ nhưng là do họ ra tay trước.”

Nghe Lâm Thu Lan kể lại mọi chuyện, Liễu Chi Nhan càng dùng lực ở chân giãm cho Vương Bình kêu thảm thiết.

Vương Bình vô cùng đau đớn nhưng anh ta vẫn chưa hiểu được bản thân đã đắc tội ở đâu với Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan.

“Giám đốc Lục, cô Liễu, rốt cuộc là tôi sai ở đâu?” Lục Hồng Diên hỏi lại: “Anh biết anh ấy là ai không?”

Vương Bình thấy Lục Hồng Diên chỉ Tân Giang thì vội vã trả lời: “Cậu ta tên là Tân Giang, nhưng tôi không biết cậu ta, chỉ biết cậu ta đắc tội với Sở Hạ Sơn”

Liễu Chi Nhan nhấn mạnh chân xuống đầu Vương Bình nói: “Anh ấy là người giám đốc Lục tán thưởng, là bạn của giám đốc Lục, bây giờ thì anh biết rồi đúng không!”

Vương Bình ngơ ngác, mặc dù bị Liễu Chỉ Nhan giãm đau nhưng anh ta không dám kêu, anh ta chỉ dám kinh hãi, ngỡ ngàng. Anh ta không ngờ tới Tân Giang chả có chút bắt mắt đang đứng trước mặt anh ta đây lại là người được giám đốc Lục tán thưởng.

Nhất thời mồ hôi lạnh trên người anh ta càng chảy nhiều hơn, vội vã cầu xin: “Hiểu nhầm, giám đốc Lục, chuyện này là hiểu nhầm, tôi không biết cậu Giang là bạn của giám đốc Lục, là Sở Hạ Sơn chỉ đạo tôi làm.”

“Xin lỗi, giám đốc Lục, tôi xin tặng quà tạ lỗi.”

Lục Hồng Diên hừ lạnh một tiếng: “Tần Giang là bạn của tôi, anh chỉ là một người làm ở Ngự Phẩm Hiên mà dám lộng hành, chức quản lý này anh đừng làm nữa.”

“Ngoài ra, anh còn dám nghĩ tới chuyện chặt một chân của Tần Giang, tôi cũng phải lấy một chân của anh”

Lục Hồng Diên nói xong thì bảo Liễu Chi Nhan gọi điện cho Phạm Thừa n nói chuyện quản lý Vương. Phạm Thừa n chính là ông chủ của Ngự Phẩm Hiên.

Vương Bình sợ hãi đái cả ra quần, điên cuồng van xin: “Giám đốc Lục, tôi biết lỗi rồi, xin hãy tha cho tôi.”

“Xin đừng để ông chủ Phạm sa thải tôi, xin đừng chặt chân tôi, tôi biết lỗi rồi, tôi trên còn có mẹ già dưới còn có con nhỏ cần nuôi dưỡng.”

Lục Hồng Diên không thèm nhìn Vương Bình chỉ quay qua nhìn đám người nhà họ Sở và nhà họ Chu nói: “Trên đảo Elizabeth tôi đã cảnh cáo, Tân Giang là bạn tôi, tôi tán thưởng anh ấy, khuyên mấy người đừng đối đầu với anh ấy nữa”

“Nhưng đám các người chỉ coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai, các người đúng là đáng chết.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Tần Giang là người như thế nào


Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn Tân Giang.

Chu Nhiên tiếp tục nói: "Chủ tịch Lục, mặc dù tôi không biết Tân Giang dùng thủ đoạn gì để mê hoặc cô, nhưng tôi muốn nói cho cô biết một điều, Tần Giang vốn không có gì nổi bật, anh ta rất bình thường, gia cảnh cũng rất rất bình thường."

"Cô đã bị anh ta lừa rồi, anh ta là một kẻ đạo đức giả."Chu Nhiên cuồng loạn nói.

Dường như cô ta muốn bày tỏ hết sự oán hận đối với Tân Giang. Sở Hoài Ngọc ở bên cạnh gật đầu tán đồng.

Lục Hồng Diên nhìn Tân Giang ở bên cạnh, hắn cũng nhìn cô ta, hai người không ai nói gì.

Sau đó, Lục Hồng Diên liếc mắt nhìn Chu Nhiên.

Thấy Lục Hồng Diên đang nhìn mình, Chu Nhiên chỉ vào Lâm Thu Lan và nói tiếp: "Chủ tịch Lục, cô có thấy bà già đó không?"

“Chắc cô không biết bà ta là ai đúng không?”

Lục Hồng Diên liếc nhìn Lâm Thu Lan, sau đó gật đầu, cô †a thực sự không biết, nhưng có thể nhìn ra Tân Giang quan tâm đ ến bà ấy.

Chu Nhiên đắc ý nói: “Bà ta là mẹ của Tân Giang.”

Lục Hồng Diên sửng sốt!

Chẳng trách Tân Giang lại bảo vệ bà ấy như vậy.

Chu Nhiên nói thêm: "Cô nhìn xem, mẹ Tân Giang luộm tha luộm thuộm. Nhìn quần áo của bà ta kìa, rách một mảng lớn như vậy mà vẫn còn mặc, tóc chưa gội, thực sự quá mất mặt."

Lâm Thu Lan nhìn lại bản thân mình, kéo chặt vạt áo và nói với Tân Giang: "Tân Giang, mẹ đã khiến con mất mặt rồi."

Trong lòng Tần Giang run lên, nắm lấy tay Lâm Thu Lan nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ? Sao mẹ có thể làm con mất mặt được!"

"Mẹ đừng nghĩ như vậy, tất cả đều là lỗi của con, không bảo vệ tốt cho mẹ nên mẹ mới thành ra như vậy." Nói xong, Tân Giang quay đầu tức giận nhìn chằm chăm vào đám người Chu Nhiên.

Đương nhiên là Lục Hồng Diên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tần Giang và Lâm Thu Lan, hóa ra là đám người Chu Nhiên đã xé quần áo của Lâm Thu Lan và đổ nước lên đầu bà ấy.

Cô ta lạnh lùng nhìn Chu Nhiên, nói: "Vậy thì sao?"

Chu Nhiên cười lạnh, bạo dạn nói: “Tân Giang căn bản

không xứng làm bạn với cô, bởi vì anh ta xuất thân bình thường, bất tài lại có mẹ giống như một kẻ ăn mày”

"Một người như vậy hoàn toàn không đáng được chủ tịch như cô đánh giá cao, chủ tịch Lục, làm bạn với anh ta sẽ chỉ hạ thấp địa vị của cô mà thôi."

“Hoặc thực chất anh ta chỉ giả vờ xây dựng một hình tượng tốt, cố ý tiếp cận cô, muốn lừa gạt tiền của cô.

Chu Nhiên càng nói càng hăng hái. càng nói càng phóng túng nhưng cô ta lại không hề để ý răng ánh mắt của Lục Hồng Diên đã trở nên cực kỳ u ám, lộ rõ vẻ tức giận.

Chu Nhiên tiếp tục nói: "Chủ tịch Lục, bây giờ cô đã nhìn rõ Tân Giang là người như thế nào rồi chứ!"

"Anh ta là một kẻ đạo đức giả..." Bốp! Lục Hồng Diên dùng tay trái tát vào mặt Chu Nhiên.

Vết tát màu đỏ tươi in trên mặt cô ta, khiến người ta kinh

Chu Nhiên che mặt lại, sửng sốt. "Chủ tịch Lục, cô đang làm gì vậy?"

Bốp!

Lục Hồng Diên lại tát vào mặt Chu Nhiên thêm một cái nữa: "Tần Giang là người như thế nào không đến lượt cô nói, cái tát này là để tát cô vì đã măng Tân Giang."

Bốp!

Lục Hồng Diên lại tát vào mặt Chu Nhiên: "Cái tát này là vì cô đã xen vào chuyện của tôi, chuyện của tôi không đến lượt cô quản, cô là cái thá gì chứ?"

Bốp!

Lục Hồng Diên lại tát thêm một cái nữa: "Cái tát này là đánh thay cho dì. Nếu tôi đoán không lầm thì quần áo của dì là do các người xé đúng không? Nước trên đầu cũng là do các người đổ đúng không? ?"

Chu Nhiên bị đánh đến mức mũi bầm tím, sưng vù, không dám nói một lời.

Sở Hoài Ngọc cũng không dám nói gì.

Ban đầu, anh ta định xé quần áo của Lâm Thu Lan thành từng mảnh rồi đổ nước lên đầu bà ấy, để Lục Hồng Diên thấy mẹ của Tần Giang bị chà đạp như vậy từ đó xa lánh Tân Giang.

Nhưng Lục Hồng Diên hoàn toàn không quan tâm và thậm chí còn tức giận đánh măng họ.

Cô ta đi tới trước mặt Tần Giang, nói: "Hôm nay, ai cũng không thể trốn thoát, anh muốn làm gì thì làm nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Mặc dù Tân Giang đã dạy cho bọn họ một bài học nhưng. khi nghĩ đến việc mẹ mình bị đánh hẳn lại vô cùng tức giận, hắn không có ý định tha cho họ.

Tân Giang nắm chặt nắm đấm và định bước ra ngoài, nhưng Lâm Thu Lan đã kéo tay hắn lại.

Bà ấy lắc đầu với Tân Giang và nói: "Tân Giang, oan oan tương báo đến khi nào chứ? Họ đã nhận sự trừng phạt thích đáng rồi, hãy để họ đi đi!"

Tân Giang nhìn mẹ, cuối cùng buông ra nắm đấm đang siết chặt ra: "Cút đi, nếu còn có lần sau tao sẽ không khoan dung như vậy đâu."

Người nhà họ Chu và nhà họ Sở vội vã chạy ra khỏi Ngự Phẩm Hiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: "Tại sao?"


Tân Giang còn chưa nói xong, Lục Hồng Diên đã cởi áo vest ra, mặc lên cho Lâm Thu Lan, cười nói: 'Dì, dì hãy mặc áo. của con đi."

Nghe được cô ta nói vậy, Tân Giang nhắm mắt lại, xấu hổ tự đập mạnh vào đầu mình.

Vô cùng bối rối và hối hận.

Hắn còn tưởng rằng Lục Hồng Diên sẽ chê bai khi nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ mình. Chết tiệt, sao có thể nghĩ Hồng Diên xấu xa như vậy chứ?

Sau khi Lục Hồng Diên mặc áo vest lên cho Lâm Thu Lan, cô ta lùi lại hai bước và nhìn chăm chăm vào Tân Giang, hỏi: "Vừa rồi anh định nói gì với tôi?"

Tân Giang gãi đầu cười với Lục Hồng Diên để bớt ngại ngùng.

Cô ta trừng mắt nhìn Tân Giang, nói: "Còn nói anh quan tâm đ ến dì, biết rõ quần áo của dì bị rách vẫn không cởi áo ra cho dì mặc, anh đúng là kẻ đầu đất."

"Đúng vậy, con thấy trong nhà dì cũng đang thiếu một người phụ nữ!" Liễu Chi Nhan cũng bước tới chỗ Lâm Thu Lan và năm lấy cánh tay của bà ấy.

"Dì, chúng ta đừng để ý đến anh ta nữa!" Liễu Chi Nhan và Lục Hồng Diên nằm tay Lâm Thu Lan bước ra khỏi cửa.

Lâm Thu Lan bối rối nhìn hai người họ.

Nhưng sau khi nghe Liễu Chỉ Nhan nói trong nhà thiếu một người phụ nữ, bà ấy nhìn Lục Hồng Diên, cười rất vui vẻ.

Tân Giang theo sát phía sau, bối rối đến mức bước đi cũng vô cùng bối rối.

Đột nhiên, hẳn đụng phải ba người bọn họ, ba người quay đầu lại, hung dữ nhìn Tân Giang.

Tân Giang ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ hỏi: "Sao vậy?"

"Anh đi đâu vậy?" Lục Hồng Diên tức giận hỏi. Hắn gãi đầu nói: "Các người đi đâu tôi đi đó."

Liễu Chi Nhan trừng mắt nhìn Tân Giang, nói: "Chúng ta dẫn dì vào nhà vệ sinh nữ, anh có đi không?”

Mặt hắn đỏ bừng, lùi về phía sau một bước.

Ba người liếc nhìn Tân Giang rồi đi vào nhà vệ sinh.

Hai mươi phút sau, Tân Giang, Lục Hồng Diên, Liễu Chi Nhan và Lâm Thu Lan đã đến tầng 18 của Ngự Phẩm Hiên. Trước mặt họ là các món ăn khác nhau, một dãy đồ ăn xa xỉ bày la liệt.

Sau khi Lâm Thu Lan làm quen với Lục Hồng Diên và Liễu Chỉ Nhan, bà ấy bắt đầu nói chuyện và cười đùa vui vẻ với họ.

Nhưng Tần Giang bị ba người phụ nữ cô lập, vừa lo gắp đồ ăn cho mình, thỉnh thoảng nhìn ba người nói chuyện cười nói.

Lục Hồng Diên và Liễu Chỉ Nhan liên tục gắp thức ăn cho. Lâm Thu Lan. Liễu Chi Nhan- người luôn lạnh lùng như băng, thái độ đối xử của cô ta với Tân Thiên và Lâm Thu Lan khác nhau một trời một vực.

Tân Giang lắc đầu cười khổ, lúc này Liễu Chi Nhan võ vỗ vào vai hẳn nói: "Này, ngồi xuống đi, để tôi chụp cho ba người vài tấm ảnh”

Hảẳn sửng sốt nói: "Tại sao?"

"Đâu ra nhiều tại sao như vậy? Bảo anh chụp thì cứ chụp đi!" Liễu Chi Nhan đẩy Tân Giang.

Tân Giang bước đến bên cạnh Lâm Thu Lan, Lục Hồng Diên ở bên trái còn hắn ở bên phải Lâm Thu Lan.

Ba, hai, một! TáchI

Một bức ảnh hoàn hảo được ra lò.

Sau khi chụp ảnh, Liễu Chi Nhan đến bên cạnh Lâm Thu Lan, nằm tay bà ấy và cười nói:

"Dì, bức ảnh này rất đẹp, lát nữa dì phải đăng nó lên WeChat."

Lâm Thu Lan mỉm cười, không đồng ý cũng không từ chối.

Nhưng Liễu Chỉ Nhan và Lục Hồng Diên nhìn bà ấy một cách nghiêm túc và nói: "Dì ơi, chúng ta đã kết bạn, chúng con sẽ giám sát xem dì có đăng ảnh không."

Lâm Thu Lan bất lực, rồi mỉm cười đồng ý.

Chẳng bao lâu, đám người Tân Giang đã dùng bữa xong và đang chuẩn bị rời đi thì một người đàn ông béo mập khoảng hai mươi tuổi bước vào.

Anh ta có cái bụng to béo như quả bóng cao su tròn, vừa bước vào liền vội vàng chào Lục Hồng Diên nói: “Chủ tịch Lục, thư ký Liễu, thật xin lỗi, vừa rồi tôi có việc phải làm nên không thể đến ngay được, tôi hy vọng hai người thông cảm cho tôi."

"Tuy nhiên, tôi đã biết chuyện của Vương Bình. Tôi đã sa thải anh ta, xử lý việc này theo yêu cầu của cô, thực sự xin lỗi vì đã gây rắc rối cho các vị."

Người này là ông chủ của Ngự Phẩm Hiên- Phạm Thừa Ấn.

Lục Hồng Diên nhìn về phía Phạm Thừa Ân gật đầu nói: "Ông chủ Phạm, người cần được xin lỗi bạn của tôi."

Lục Hồng Diên chỉ vào Tân Giang ở bên cạnh.

Phạm Thừa liếc nhìn Tân Giang, anh ta biết toàn bộ sự việc, ánh mắt nhìn Tân Giang có chút khinh thường. Theo anh †a thấy Tân Giang là một tên hèn nhát, chỉ dựa vào thể diện của Lục Hồng Diên để thể hiện uy phong, từ tận đáy lòng anh †a coi thường người như vậy.

Nhưng dù sao Lục Hồng Diên cũng ở bên cạnh vì vậy phải tôn trọng, anh ta cười nói: "Anh Tần, thực xin lỗi, chuyện này đã mang đến cho anh một trải nghiệm không tốt, thực sự xin lỗi."

"Chi bằng bữa ăn hôm nay tôi mời, coi như một lời xin lỗi đối với anh. Anh thấy sao?" Phạm Thừa Ân nói.

Tân Giang lắc đầu nói: "Sao ông chủ Phạm có thể làm vậy?"

Trong mắt Phạm Thừa Ân hiện lên một sự khinh thường. Giả vờ gì chứ? Sau đó, anh ta cười nói: "Anh Tân, anh đừng câu nệ cứ quyết định như vậy đi!"

Tân Giang đành phải gật đầu, sau đó bảo người phục vụ mang giấy bút đến, viết đơn thuốc đưa cho Phạm Thừa Ân, nói: "Ông chủ Phạm, dạ dày của anh có chút vấn đề, tôi có đơn thuốc này. Hãy lấy thuốc theo đơn thuốc của tôi, một là để giải quyết vấn đề về dạ dày, hai là có thể giảm cân ”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chợ đồ cổ Trung Hải


Buổi tối, Tân Giang trở về nhà, đang lướt điện thoại thì bất ngờ nhìn thấy mẹ đăng ảnh lên vòng bạn bè

Chú thích: Tất cả chúng ta đều cần tỏa sáng trong thế giới mà chúng ta yêu. Hình ảnh kèm theo là bức ảnh Liễu Chi Nhan chụp hẳn, mẹ hän và Lục Hồng Diên.

Trong ảnh, đồ ăn và khung cảnh bên ngoài tầng 18 của Ngự Phẩm Hiên đều được chụp lại một cách hoàn hảo.

Tân Giang nhìn tấm ảnh rồi mỉm cười, rõ ràng là Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan đã ép mẹ đăng lên. Không phải vì muốn bà ấy khoe đồ ăn thượng hạng và phong cảnh cảnh, mục đích thực sự của họ là ép mẹ phải thực hiện bước đầu tiên của sự tự tin.

Cũng giống như câu nói chú thích đó, chúng ta đều có một thế giới mà mình yêu thương. Trong thế này, bạn không cần phải sợ ai cả, không cần phải tự ti với bất cứ ai cũng. không phải phục tùng bất cứ ai. Đây là thế giới thuộc về bạn, bạn chỉ cần có trách nhiệm tỏa sáng rực rỡ và không cần quan tâm người khác nghĩ gì.

Sự tự tin và bản lĩnh chính là điều mẹ cần nhất lúc này.

Tân Giang bấm like và thêm một bình luận: tiến về phía trước, không gì có thể ngăn cản chúng ta.

Sau đó, Tân Giang bät đầu ngồi xếp bằng tu luyện. Mấy ngày nay, hắn đã sâu sắc nhận thức được lợi ích của y thuật và võ đạo vì vậy, hẳn thề sẽ chăm chỉ tu luyện đồng thời chuẩn bị cho cuộc hẹn giữa Tân gia và lão Cổ vào nửa năm sau.

Tu luyện suốt đêm, ngày hôm sau Tần Giang mở mắt ra.

Linh khí của căn nhà cũ này quá ít, tu luyện cả một đêm, linh khí tập trung trong cơ thể ít một cách đáng thương khiến tiến độ rất chậm. Điều này khiến hẳn rất chán nản.

Vì vậy, hắn dậy từ rất sớm, định đi tìm một chút linh thạch hoặc một ít dược liệu có linh lực hoặc là linh nguyên.

Thế giới tự nhiên rộng lớn và đầy rẫy những điều kỳ diệu, một số nơi giàu linh lực sẽ sản sinh ra một số loại đá có linh lực, được gọi là linh thạch.

Còn những dược liệu có linh lực thì rất phổ biến, chẳng hạn như những loại nhân sâm trăm tuổi, các loại linh chỉ có linh lực nhưng cũng rất đắt tiền.

Về phần linh nguyên, hẳn kỳ thật chưa từng nhìn thấy, chỉ nghe lão Cố nói, ví dụ như thủy linh nguyên chính là một giọt tinh hoa được hình thành ở đầu nguồn của một con sông lớn, mặc dù chỉ là một giọt nhưng linh lực nó ẩn chứa rất phong phú, điều này chứng tỏ thứ này rất hiếm và đắt tiền.

Tuy nhiên, lão Cố đã từng nói với hắn rằng Vũ gia Trung Hải có một mạch thủy linh nguyên, có điều muốn có được thì không hề dễ dàng.

Tân Giang tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi đến chợ đồ cổ Trung Hải, dù sao ở đó có rất nhiều đồ cổ và đá thô, nói không chừng có thể có linh thạch, tìm được dược liệu có linh lực.

Tắm rửa xong, Lâm Thu Lan gọi Tần Giang, nói: "Tân Giang, hôm nay thời tiết đẹp, con có thể đi ra ngoài chợ nhân tài Trung Hải xem có công việc thích hợp không."

"Có công việc tốt thì đi phỏng vấn. Trong quá trình phỏng vấn, hãy ăn nói lịch sự và khiêm tốn, cạnh tranh để được phỏng vấn. Chỉ cần đi làm là có thể tìm được bạn gái."

Tân Giang cười khổ với người mẹ này, sợ hẳn không tìm được vợ.

Nhưng hắn biết mẹ làm như vậy là vì muốn tốt cho mình, hẳn kiên nhẫn nói: “Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng nữa, sau khi xử lý xong việc con sẽ tìm bạn gái. "

"Con thì có chuyện gì chứ? Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Chuyện cưới vợ mới là chuyện quan trọng nhất của cuộc đời con:

"Có điều, cô Lục và cô Liễu đều rất tốt, chỉ là không biết người ta có thích con hay không."

"Nếu như thích con, vậy thì tốt quá rồi..."

Tân Giang nhanh chóng chạy trốn đi, Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan là chủ tịch và thư ký của tập đoàn Tứ Hải, với hoàn cảnh hiện tại của hắn dù bọn họ có muốn thì hắn cũng sẽ không đồng ý.

Chăm chỉ, nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn mới xứng đáng có được những điều đó.

Chợ đồ cổ Trung Hải.

Đây là chợ đồ cổ và trung tâm cá cược bằng đá lớn nhất ở. Trung Hải, có đủ loại đồ cổ thật và giả, cũng như các loại đá thô, phỉ thúy, điều này thu hút rất nhiều người đến đây săn tìm bảo vật.

Dù sao, ở đây nghèo khó hay giàu có chỉ tùy thuộc vào khoảnh khắc bạn lựa chọn, cho nên rất được yêu thích, mà mục đích của Tần Giang chính là tìm kiếm thứ gì đó có linh lực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Có phải ông muốn nói là rất kinh ngạc


Tân Giang quay đầu nhìn ông lão cùng với quyển Như Lai Thần Chưởng trong tay hắn, bìa sách xiêu xiêu vẹo vẹo giống như trẻ con vẽ lên vậy.

Không thể nói đấy là hàng giả, chỉ có thể nói là nó chính là hàng giả. “Có phải ông muốn nói là rất kinh ngạc với xương cốt của tôi, là kỳ tài luyện võ trời sinh không?”

“Chỉ cần mua quyển Như Lai Thần Chưởng thì sau này tôi phải có nhiệm vụ giải cứu thế giới?”

Ông lão tinh thần rực sáng ung dung nói: “Không sai, sao cậu biết hay vậy?”

Tân Giang trợn mắt nhìn ông lão. Đây không phải câu thoại ở trong mấy phim võ thuật sao? Có ai mà không biết chứ?

“Không mua, không mua, ông đi lừa gạt người khác đi!” Tân Giang xua tay nói.

Đây là phố đồ cổ - một nơi rất thần kì, chỉ cần bạn biết lừa lọc, tinh thông vài thứ thì chắc chăn có thể kiếm được một khoản tiền.

Chỉ là rõ ràng phương hướng của ông lão sai rồi, trong xã hội tốt đẹp này, đầu óc ai ngốc nghếch đến nỗi muốn tu tiên chứ? Lại còn Như Lai Thần Chưởng, tôi còn Hàng Long Thập Bát Chưởng này.

Nhìn thấy Tần Giang muốn đi, ông lão vội vàng chạy lên nói: “Ê ê ê đừng đi vội như thế”

“Nếu cậu không lấy Như Lai Thần Chưởng, ở chỗ tôi còn có Hàng Long Thập Bát Chưởng, cậu xem thử nhé?”

Ông lão lấy ra một quyển sách đã ngả sang màu vàng, để ở trước mặt Tần Giang.

Đột nhiên Tần Giang bị thu hút, hắn nhìn chăm chăm quyển Hàng Long Thập Bát Chưởng trên tay của ông lão.

Mà đúng lúc này những người vây quanh quan sát cũng nhắc nhở: “Người anh em, ông lão này là kẻ lừa đảo, đừng để bị mắc lừa”

Ông lão nhảy ra ngoài, múa võ bọ ngựa hăm dọa quần chúng vây xem.

“Đi ra, đi ra, đi ra! Các người không biết nhìn hàng không có nghĩa là người anh em này không biết, ở chỗ tôi toàn là bảo bối.” Ông lão xua đuổi.

Mà những người vây quanh quan sát chỉ lùi ra đằng sau vài bước, cười nói: “Ông lão, hôm nay tôi cược với ông đến cùng, hễ có một người bị ông lừa coi như tôi thua”

Ông lão trừng mắt nhìn cũng không muốn so đo với đám người đó mà cười hì hì nhìn Tân Giang nói: “Sao nào? Có muốn mua không”

“Đây là đồ hiếm có khó tìm nha”

Tân Giang duỗi tay ra thật nhanh muốn cầm quyển Hàng Long Thập Bát Chưởng đó đi.

Vèo một tiếng!

Quyển Hàng Long Thập Bát Chưởng thế nhưng lại bị ông lão ném từ tay phải sang tay trái làm cho Tân Giang bắt hụt.

Tân Giang ngạc nhiên, không thể tin được hắn thế mà lại bắt hụt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Tại sao?


'Tân Giang mở miệng nói: “500 tệ, tôi mua.”

Tân Giang lấy ra 500 tệ.

Giây phút ông lão lấy quyển Hàng Long Thập Bát Chưởng ra, dòng long khí trong bụng dưới của hắn phản ứng cực kỳ mãnh liệt.

Rõ ràng là luồng long khí cảm ứng được Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Cho nên, hẳn mới quyết định mua về để nghiên cứu.

Ông lão cười hihi nhìn Tần Giang, lộ ra hàm răng vàng khè hỏi: “Cậu lấy thật à?”

Tân Giang gật đầu.

Những người vây quanh quan sát vội vàng khuyên nhủ nói: “Cậu nhóc, cậu đừng có bị lừa, ông ta là tên lừa đảo.”

Với lời nhắc nhở của mọi người Tân Giang cũng nhìn họ gật đầu nhưng sau đó lại nhìn về hướng ông lão nói: “500 tệ, tôi mua.”

Ông lão cười hì hì nói: “Ui cha, bây giờ tôi không muốn bán nữa. Tân Giang sửng sốt. Sau đó, hẳn lại nói: “1000 tệ, tôi mua giá 1000 tệ.”

Người xung quanh nhắc nhở Tần Giang đừng có mắc lừa một lần nữa.

Vốn dĩ Tần Giang không muốn mua nhưng bất đắc dĩ là luồng long khí phản ứng khá mạnh mẽ.

Ông lão lại cười hì hì nói: “Giá cả tăng lên 1000 tệ rồi à?” Tân Giang gật đầu.

“Không bán!” Ông lão bĩu môi, vô cùng đắc ý.

Tần Giang cắn chặt răng nói: “Ông ra giá?”

Ông lão cười nhìn về phía Tân Giang giơ một ngón tay lên.

“Mười ngàn? Tân Giang nhíu mày.

Những người vây quanh cũng mắng chửi tới tấp ông lão mặt dày, ăn thịt không nhả xương.

Tân Giang nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Mười ngàn thì mười ngàn, tôi mua.”

Lần đầu tiên luồng long khí phản ứng mạnh mẽ đến thế, quyển Hàng Long Thập Bát Chưởng này chắc có gì đó không giống bình thường.

Nghe lời Tân Giang nói, mọi người thảo luận sôi nổi hẳn lên.

Thời buổi này không chỉ lừa đảo nhiều mà kẻ ngốc cũng nhiều, cũng dễ lừa quá đi.

Mười ngàn tệ mua quyển Hàng Long Thập Bát Chưởng kia chẳng nhẽ tưởng rằng có thể luyện giống như Kiều Phong à?

Đồ đần! Người mà thề thốt muốn cùng ông lão cược đến cùng kia vội vàng nhắc nhở: “Người anh em, có phải bị ngu rồi không, ông ta là đồ lừa đảo đấy”

Tân Giang cười nói: “Tôi có chỗ cần dùng cho nên mới mua”

Người đó lắc đầu không còn gì để nói.

Tân Giang nhìn ông lão nói: “Tôi mua giá mười ngàn.”

Ngón tay ông lão giơ lên kia đột nhiên lắc lắc.

Đây có nghĩa là không bán sao?

“Ông lão, ông đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, mười ngàn đủ cho ông sống rất lâu rồi” Những người xung quanh nói.

Tân Giang nhìn ông lão, ông lão nhìn lại Tân Giang.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó, ông lão mỉm cười nói: “Quyển Hàng Long Thập Bát Chưởng cho cậu, miễn phí.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Hắn không muốn nợ ân tình ai cả


Ông lão cười hì hì với Tân Giang nói: “Không có gì, chỉ là nhìn quen quen thôi.”

“Cứ gọi tôi là Ông Hồng!” Ông lão tự giới thiệu. Tần Giang nhìn nhìn ông lão.

Sau đó, Tần Giang đi vào ngân hàng bền cạnh rút ra mười ngàn, đưa cho ông lão và nói.

“Biết rồi, tôi biết ông là ông Hồng.”

“Chẳng qua, Hàng Long Thập Bát Chưởng này tôi ra giá mười ngàn, ông muốn bán thì bán, không muốn bán thì đừng bán, tặng miễn phí tôi không cần!”

Tần Giang luôn cảm thấy ông lão không bình thường, cộng thêm đòn đánh trượt mục tiêu vừa rồi của ông ta, quả nhiên ông lão thật sự có chút tài năng, hắn phải cẩn thận.

Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là trộm cắp.

Hắn không muốn nợ ân tình ai cả.

Ông lão nhìn Tần Giang nói: "Được, nếu đã như vậy thì tôi đành chấp nhận”

Tần Giang cầm lấy Thập Bát Long Chưởng, hơi thở du long trong cơ thể cũng bình tĩnh lại.

Ông lão cười với Tân Giang nói: “Về sau, nhiệm vụ giải cứu thế giới giao lại cho cậu rồi!”

Tần Giang cười, lại là cái lời thoại lạc hậu này.

Hắn có chút chán nản nhìn nhìn Hàng Long Thập Bát Chưởng, xót lòng vô cùng! Mất tổng cộng mười ngàn để mua nó.

Hắn nói trong lòng, hy vọng mày là một bảo vật.

Tuy nhiên, ngay khi Tân Giang mở sách ra đọc trang đầu, chiêu thức thứ nhất của Hàng Long Thập Bát Chưởng - Kháng Long Bất Hối đã in sâu trong tâm trí hắn.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức chiến đấu của mình tăng vọt.

Chẳng lẽ...

Tần Giang đột nhiên quay đầu lại tìm ông Hồng để hỏi rõ, nhưng ông Hồng đã biến mất từ lâu.

Tần Giang sửng sốt vài giây, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Hắn nhìn xung quanh, cũng không thấy ông lão nào vội vàng rời khỏi hiện trường xung quanh chỉ có một đám người nhìn hắn như kẻ ngốc.

Càng đi sâu vào chợ đồ cổ, Tân Giang cũng gặp một số cây thuốc tốt, có linh lực nồng đậm, khi đến gần những cây thuốc đó, từng đợt linh lực sẽ ập vào mũi.

Tuy nhiên, khi hỏi giá thì bị doạ chết khiếp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Sao các vị cũng tới đây?


Trước khi đi, hắn hít sâu hai hơi linh lực nơi đây rồi rời đi.

Tần Giang bước vào một cửa hàng bán đá thô ngọc bích, bên trong trưng bày các loại đá thô, hắn nhắm mắt lại để cảm

nhận, nhanh chóng chọn ra vài viên đá thô.

Tuy nhiên khi nhìn thấy giá thì cảm thấy mắc một cách quá đáng.

Trong lúc Tân Giang đang do dự có nên mua hay không thì một nhóm người vội vã bước vào.

Cầm đầu chính là Hoàng Phi Hổ, hắn ta đi đầu, theo sau là mười mấy tên đàn em, khí thế hừng hực.

Một số người chơi đồ cổ nhìn thấy Hoàng Phi Hổ vội vàng tránh đường.

"Đường chủ Hoàng muốn làm gì? Vì sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?" Người bên cạnh thấp giọng nói.

"Nghe nói Đường chủ Hoàng và Nhị bang chủ của bang Long Hổ cược đá, cho nên mới đến đây.”

“Hai bang này định xử nhau à? Ai mà không biết Thiết Huyết Minh với Bang Long Hổ là đối thủ không đội trời chung!”

"Suyt, nếu không muốn chết thì đừng nói nữa. Nếu Đường chủ Hoàng nghe được, chúng ta đều sẽ chết."

Trong nháy mắt, mọi người đều ngừng bàn luận.

Tần Giang nhìn thấy Hoàng Phi Hổ liền chủ động chào hỏi: "Đường chủ Hoàng, thật trùng hợp."

Hoàng Phi Hổ dừng bước, nhìn thấy Tân Giang đi tới liền hỏi: "Ngài Tân, sao cậu lại tới đây?"

Tần Giang cười cười nói: “Tôi đang đi dạo quanh đây, thử tìm bảo vật”

"Sao các vị cũng tới đây?" Tân Giang hỏi.

Hoàng Phi Hổ liếc nhìn xung quanh rồi nói với Tân Giang: “Tôi tới đây để cược đá với Nhị bang chủ của bang Long Hổ. Thiết Huyết Minh và bang Long Hổ luôn là kẻ thù không đội trời chung. Một tháng trước, Tô Chiến Long - Nhị bang chủ của bang Long Hổ thua tôi 300 triệu, Tô Chiến Long không phục, hẹn hôm nay cược lại một lần nữa, nên tôi tới nhận lời khiêu chiến."

Tần Giang gật đầu nói: "Được, vậy tôi không quấy rầy Đường chủ Hoàng."

Tần Giang quay đầu định rời đi, nhưng lúc này Hoàng Phi Hổ đã giữ chặt Tần Giang.

Hắn ta hỏi Tân Giang: “Cùng đi xem không?”

Tần Giang lắc đầu, dù sao đây là cuộc chiến giữa hai bang phái lớn, hắn không muốn tham gia vào.

Hoàng Phi Hổ mỉm cười, hắn ta hiểu sự lo lắng của Tần Giang, nói: "Ngài Tân cậu yên tâm đi, Tô Chiến Long chỉ nhằm vào tôi, sẽ không làm khó cậu."

"Đi thôi, cùng nhau đi xem một chút đi!" Hoàng Phi Hổ lại mời.

Mà lúc này, bên cạnh Hoàng Phi Hổ, một thanh niên mặc vest, đi giày da lạnh lùng liếc nhìn Tân Giang, sau đó nói: "Anh bạn Tần, đi xem thử đi. Đi xem các thế lực lớn cược đá như thế nào, coi như cho bản thân mở mang tâm mắt đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Cửa lớn của đại sảnh


Hoàng Phi Hổ và Tân Giang đi song song với nhau, còn người đàn ông mặc vest đi giày da kia đi đăng sau họ.

Trong đáy mắt của người đàn ông kia lóe lên một ánh sáng lạnh, hắn ta nhìn chăm chú vào Tân Giang không rời mắt dù chỉ một giây.

Hoàng Phi Hổ vừa đi vừa nói: “Có lẽ ngài Tân đây còn chưa biết hết, sự thật là ở Trung Hải này không chỉ một mình bang Thiết Huyết Minh của chúng tôi, ngoài ra trong đó còn có bang Long Hổ và Gái Bang là lớn nhất. Vả lại xung quanh đó còn có rất nhiều bang phái lớn nhỏ không thể đếm xuể, đương nhiên những bang mạnh và xuất sắc nhất vẫn là ba bang Thiết Huyết Minh, Long Hổ và Cái Bang.”

“Trong Thuyết Huyết Minh của tôi thì chia cấp bậc, một đại minh chủ lớn nhất và ba đường chủ. Tôi là một trong số ba người đường chủ đó, còn hai người khác thì khi nào có dịp, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”

“Còn bang Long Hổ này có một bang chủ tên là Lưu Tam Đao, người đời gọi là Lưu Long Đế. Còn nhị bang chủ là người lát nữa sẽ đánh cược thạch với tôi, người này tên là Tô Chiến Long, người đời hay gọi hẳn ta là Tô Hổ Đế. Từ xưa đến nay, bang Long Hổ với Thiết Huyết Minh là kẻ thù không đội trời chung với nhau, họ luôn đấu tranh với Thiết Huyết Minh của chúng tôi rất kịch liệt và gắt gao. Nhưng từ đó đến giờ, hai bên chả làm được gì cho nên cuộc chiến này cứ âm thầm diễn ra cho đến ngày hôm nay”

Hoàng Phi Hổ cười trừ.

Sau đó, hẳn ta lại tiếp tục nói: “Còn Cái Bang thì rất là bí ẩn, họ có bao nhiêu người, mạnh mức nào thì chỉ có họ biết, chứ chả ai biết cả. Những mỗi năm khi Trung Hải mở ra võ đài tranh đoạt bảng Tiểu Hổ, số người trên bảng của Cái Bang luôn nhiều nhất, thêm vào đó người trong họ sáng lập ra Hồng Khất Cung cũng là một nhân vật rất giỏi và tài ba được ghi trên bảng Hổ đấy”

Tân Giang nghe hẳn ta nói thế lại rất ngạc nhiên, hỏi lại: “Bảng Tiểu Hổ? Bảng Hổ? Hồng Khất Cung?”

Hoàng Phi Hổ gật đầu

Mà lúc này, một tiếng “cạch” vang lên!

Cửa lớn của đại sảnh bị người ta đẩy ra.

Chào đón họ là một đám người đã ngồi trong phòng, đang. đợi họ.

Người đứng đầu của đối phương là một người đàn ông đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu. Trên đầu của người đàn ông vạm vỡ này có một vết sẹo dài năm tấc, nhìn vẻ ngoài của nó như một con rết đang bò trên đó, trông mà rợn người.

Hắn ta là Tô Chiến Long, người đời gọi là Tô Hổ Đế của bang Long Hổ.

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc thấy Hoàng Phi Hổ bước vào đã lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng ông không dám đến đây đấy Hoàng Phi Hổ”

Hoàng Phi Hổ liếc Tô Chiến Long, rồi quay đầu nói với Tân Giang: “Khi nào có dịp, tôi sẽ giải thích về bảng Long, bảng Hổ và bảng Tiểu Hổ và Hồng Khất Cung cho cậu.”

Tân Giang nghe vậy chỉ gật đầu.

Lúc này, Hoàng Phi Hổ mới nhìn sang Tô Chiến Long nói: “Ông quên một tháng trước tôi thẳng ông như thế nào rồi à Tô Chiến Long?”

“Một đám thua cuộc dưới tay tôi mà còn đám đứng đây khích tướng sao?”

Tô Chiến Long nghe Hoàng Phi Hổ nói thế tức giận đến mức đập vỡ ly trà trên bàn rồi gầm lên: “Chẳng qua lần trước do ông may mắn mới thẳng được tôi thôi Hoàng Phi Hổ, hôm nay tôi phải rửa nỗi nhục hôm đó, lật mình và để cho ông thua trắng tay mới thôi.”

Hoàng Phi Hổ bật cười ha hả nói: “Được, nghe hay đấy. Ông đừng có bốc phét nữa, chẳng phải tôi chỉ thắng ông băng một tay thôi sao?”

“Ông..” Tô Chiến Long tức giận trừng Hoàng Phi Hổ.

Ngay sau đó, Tô Chiến Long lại nhìn sang ông cụ đứng bên cạnh mình, ông cụ này vẫn đang nhắm hai mắt, hốc mắt của hẳn ta lún xuống thật sâu như một cái ao. Người này mặc một bộ đạo bào màu đen, râu dài, trông vẻ bề ngoài rất quái dị.

Ông cụ kia mở to mắt ra nhìn Hoàng Phi Hổ, rồi läc đầu với Tô Chiến Long, ý ông cụ này muốn nói là Tô Chiến Long hãy tạm bình tĩnh trước đã.

Tô Chiến Long liếc ông cụ kia rồi buông lời đe dọa với Hoàng Phi Hổ: “Mẹ nó, mồm mép lươn lẹo quá đó Hoàng Phi Hổ. Nhưng trên chiếu bạc, ai biết đâu bất ngờ.”

Hoàng Phi Hổ nghe hẳn ta nói thế lại bật cười thật to: “Nói nhiều thế làm cái gì?”

“Kết quả đã định sẵn rõ ràng, ông sẽ lại thua dưới tay tôi thôi. Còn tôi sẽ cầm ba trăm triệu của ông, hiên ngang rời khỏi nơi này, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Tô Chiến Long siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chú vào Hoàng Phi Hổ rồi ngồi xuống.

Hoàng Phi Hổ cười trừ, dẫn người của mình đến bên khác và ngồi xuống.

Lúc này, người đàn ông mặc vest đi giày da đứng bên cạnh Hoàng Phi Hổ vẫn luôn tươi cười với hắn ta, giờ lại cười lạnh nói với Tô Chiến Long: “Lần đó tôi thắng ông ra sao, lần này tôi cũng sẽ cho ông lỗ sạch như hôm đó đấy Tô Chiến Long.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Cược đá


Nghe được lời nói của Hoàng Phi Hổ, Diệp Bất Phàm chết lặng, hôm nay hắn ta mới là nhân vật chính, tại sao hắn ta phải ngồi bên phải, mà Tần Giang lại có thể ngồi bên trái?

Tân Giang chẳng qua chỉ là một bác sĩ, sao lại được Đường chủ Hoàng coi trọng?

Hắn ta thấy tức giận, nhưng Hoàng Phi Hổ lại không thèm nhìn hắn ta một cái.

Nhưng đối mặt với Hoàng Phi Hổ, hắn ta không dám nhiều lời, chỉ có thể mang theo oán hận ngồi ở bên phải.

Đồng thời, hắn ta lạnh lùng nhìn Tân Giang, giống như một nàng công chúa nhỏ bị thất sủng.

Cùng lúc đó, một người phụ nữ từ hai bên đám người bước ra.

Người phụ nữ mặc một bộ vest, vẫn còn sự quyến rũ, chẳng qua đã lớn tuổi hơn một chút, dung nhan vẫn bị bại bởi thời gian.

Cô ấy là người phụ trách địa điểm cược đá - Dương Dung, được gọi là chị Dung, chuyên phụ trách việc cược đá.

Chị Dung đứng ở giữa hai người, đầu tiên nhìn Hoàng Phi Hổ rồi nhìn Tô Chiến Long, sau đó chủ động chào hai người, nói: “Nhà họ Hoàng, nhà họ Tô, vẫn chơi như trước đây sao?" 

Tô Chiến Long nhìn về phía Hoàng Phi Hổ, Hoàng Phi Hổ cũng nhìn về phía Tô Chiến Long.

Tô Chiến Long nói: “Cứ chơi như trước là được.” Hoàng Phi Hổ cũng gật đầu, không có ý kiến. Chị Dung nhíu mày cười, nói: “Được.”

Sau đó, cô ta quay lại nói với nhân viên phía sau:

“Mang lô đá thô sáng nay chúng ta vừa mua từ Myanmar lên đây”.

Vài phút sau, dưới sự chỉ huy của chị Dung, gần ba

trăm viên đá thô được đặt giữa Hoàng Phi Hổ và Tô Chiến Long, ba trăm viên đá thô này đều có đánh số thứ tự từ một đến ba trăm mười.

"Các vị, mời các vị bắt đầu tự chọn đá thô. Sau khi chọn xong sẽ tiến hành cắt tại chỗ." Chị Dung nói.

Hóa ra cách chơi cũ của cả hai là chọn ra cho mình một viên đá thô từ một đống đá thô ngọc bích, ai cắt được chất liệu tốt nhất sẽ thắng.

Tô Chiến Long liếc nhìn Hoàng Phi Hổ, đặc biệt là khi nhìn thấy Diệp Bất Phàm, trong mắt hắn ta tràn ngập ánh sáng lạnh lễo.

Một tháng trước, nếu không có Diệp Bất Phàm, hắn †a đã sớm lấy được 300 triệu của Hoàng Phi Hổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Chúng tôi chọn đá thô số 99


Tuy nhiên, hôm nay hắn ta đã tìm thấy đạo trưởng Khải Nguyên và nhất định sẽ làm cho Hoàng Phi Hổ thua tới sạch vốn.

'Tô Chiến Long nói với Hoàng Phi Hổ: "Hoàng Phi Hổ, trong thẻ của tôi có 300 triệu, vẫn còn một phen định kết quả, ông trước hay tôi trước?"

Hoàng Phi Hổ từ trong túi móc ra một tấm thẻ, hống hách ném lên bàn: "Tôi cũng có ba trăm triệu ở đây."

"Nhưng ông chọn trước đi, kẻo ông lại nói tôi ức hiếp ông, cướp đi viên đá thô tốt nhất."

Tô Chiến Long lạnh lùng cười, nói: "Ông sẽ hối hận vì điều này."

Nói xong, hắn ta hướng về phía ông lão gật đầu nói: "Trưởng lão Khải Nguyên, hết thảy đều trông cậy vào ông."

Ông lão râu dài đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt khô khốc như địa ngục khiến người ta không rét mà run.

Tân Giang nhìn chằm chằm đối phương, không nói gì.

Tiếp đó, ông ta đứng dậy, chỉ nhìn thoáng qua đám ngọc thạch, đi đi lại lại không chỉ một bước, sau đó quay đầu lại nhỏ giọng nói gì đó với Tô Chiến Long.

Tô Chiến Long nghe xong hài lòng ngẩng đầu nói: "Chị Dung, tôi muốn viên đá số 108.”

Nghe Tô Chiến Long nói, Tân Giang cũng nhìn chằm chằm vào viên đá.

Viên đá thô sáng bóng, lấp lánh sáng bóng, quả thực là một viên đá thượng hạng.

Thậm chí, có thể nói nó là viên đá tốt nhất trong số những viên đá thô này.

Tần Giang dời mắt, nhìn về phía đạo trưởng Khải Nguyên, lão già này nhất định không đơn giản, xem ra Tô Chiến Long đã chuẩn bị rất kĩ.

Sau khi chọn đá thô, Tô Chiến Long lạnh lùng nhìn Hoàng Phi Hổ, nói: "Đến lượt ông."

Hoàng Phi Hổ liếc nhìn Tô Chiến Long, sau đó quay sang Diệp Bất Phàm nói: "Bất Phàm, cược đá hôm nay dựa hết vào cậu!"

'Thấy Hoàng Phi Hổ lại coi trọng mình, Diệp Bất Phàm hả hê trừng mắt nhìn Tần Giang, sau đó kiêu ngạo. nói: "Xin Đường chủ hãy yên tâm, tôi đã ngồi bên cạnh ngài thì sẽ dốc hết sức giúp ngài, không giống một số người cũng ngồi ở đây lại không giúp được gì." 

Nhận được lời hứa hẹn của Diệp Bất Phàm, Hoàng Phi Hổ mới thấy an tâm.

Tân Giang cười không nói gì, hắn có thể cảm nhận được Diệp Bất Phàm có ác ý với mình.

Diệp Bất Phàm đứng lên nói: "Đường chủ, chúng ta nhất định thắng. Tô Chiến Long chọn viên đá không tốt."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Giá trị liên thành


 Hoàng Phi Hổ và Diệp Bất Phàm đều nhìn về phía Tần Giang, chỉ là Hoàng Phi Hổ vẫn chưa hiểu hành động của Tần Giang, còn Diệp Bất Phàm lại dùng ánh mắt âm trầm nhìn Tân Giang. Bởi vì hành động của Tân Giang là đang nghi ngờ sự lựa chọn của hắn ta.

Hắn ta lạnh lùng nói với Tân Giang “Có ý gì? Đang nghỉ ngờ lừa chọn của tôi?”

Hoàng Phi Hồng cũng nhìn Tân Giang, Tần Giang vốn định mặc kệ chuyện này nhưng lúc trước Hoàng Phi Hổ đã cho hẳn tiền, cũng coi như tốt với hắn nên hắn không muốn Hoàng Phi Hổ tốn mất ba tỷ tệ này.

“Hoàng đường chủ, tôi thấy hòn đá thô số 99 này không thể thắng hòn đá Tô Chiến Long chọn. Nếu anh muốn thắng thì tốt nhất chọn hòn đá số 13.” Tân Giang nói.

Hoàng Phi Hổ cau mày nhìn Tần Giang.

Diệp Bất Phàm đứng bên cạnh đen mặt nói: “Tần Giang, cậu cho rằng cậu ai? Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là chuyên gia về khoáng sản, tôi đã tu nghiệp 5 năm ở Myanmar, tôi chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn được. ra toàn bộ đá thô trên thế giới này.”

Một tháng trước tôi đã chọn đúng đá băng ngọc phỉ thuỷ giúp Hoàng đường chủ chiến thắng Tô Chiến Long, cậu dám nghỉ ngờ tôi, cậu xứng sao?”

Tần Giang lại nói: “Tôi không nghỉ ngờ khả năng của anh, chỉ là hòn đá số 99 căn bản sẽ không ra loại đá có thể thắng được Tô Chiến Long.”

Sau đó hắn lại nhìn Hoàng Phi Hổ nói: “Hoàng đường chủ, nếu anh muốn giành chiến thắng, số 13 là lựa chọn tốt.”

“Mẹ kiếp!” Diệp Bất Phàm chặn lời Tân Giang: “Tần Giang cậu thì biết gì về đá? Biết gì về ngọc? Không đúng, mà chắc gì cậu đã từng được nhìn thấy ngọc phỉ thuý?”

“Cậu chỉ là một người ngoài ngành, cậu hiểu cái chó gì? Số 13 màu sắc thì không có, phẩm hạng cũng không, tới một chút màu xanh cũng không soi ra, nó được xếp vào hạng đá rác, có khi còn chả khai thác được cái gì, chỉ có loại mắt mù như cậu mới chọn số 13.”

Nói xong Diệp Bất Phàm quay đầu nói với Hoàng Phi Hổ: “Hoàng đường chủ, chính là số 99, nếu thua tôi sẽ tự móc mắt, không bao giờ đi soi đá nữa.”

Hoàng Phi Hổ cười vỗ vai Tân Giang: “Cậu Tần, nói về y thuật Bất Phàm chắc chắn không thể bằng cậu, nhưng nói về đá ngọc thì cậu đúng là một người ngoài ngành.”

Tân Giang còn định khuyên Hoàng Phi Hổ tiếp nhưng nghe giọng điệu của Hoàng Phi Hổ có vẻ kiên định.

Hoàng Phi Hổ nói: “Cô Dung, tôi chọn số 99.”

Diệp Bất Phàm đắc ý dùng ánh mắt kẻ chiến thắng nhìn Tân Giang. Tân Giang chỉ có thể cạn lời ngồi xuống. 

Sau khi hai bên chọn xong đá cô Dung bắt đầu cho thợ đá đi cắt. Theo từng nhát cắt hạ xuống đá ở phía trong lộ ra trước mặt mọi người.

Hoàng Phi Hổ thần sắc ung dung nhưng ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào thợ cắt đá, chỉ có Diệp Bất Phàm vẻ mặt khinh khỉnh, tao nhã bưng chén trà lên uống: “Hoàng đường chủ đừng khẩn trương, chúng ta thắng chắc.”

Nghe lời này của Diệp Bất Phàm, Tân Giang chỉ thở dài một tiếng. Còn Tô Chiến Long đứng bên cũng đã nắm chặt hai tay chờ đợi kết quả.

Sau vài phút thợ cắt đá số 99 lên tiếng. “Lộ rồi, lộ rồi, cực phẩm băng chủng, cực phẩm băng chủng! Chúc mừng, chúc mừng Hoàng đường chủ.”

Tim Hoàng Phi Hổ nhảy thót lên, hắn tự tay dâng một chén trà cho Diệp Bất Phàm: “Bất Phàm, may nhờ có cậu.”

“Sau việc này tôi nhất định hậu đãi cậu.” “Cảm ơn Hoàng đường chủ!” Diệp Bất Phàm cảm ơn Hoàng Phi Hố rồi nhận lấy chén trà, đắc ý nhìn Tân

Giang nói: “Lúc nãy ai vừa bảo số 99 không được.”

“Đây còn không phải cực phẩm băng chủng phỉ thuý sao?”

Hừi Diệp Bất Phàm uống một ngụm trà lại nói tiếp: “Làm người ấy, không hiểu thì đừng giả vờ, một khi làm ra trò cười thì người mất mặt chính là bản thân đất “Cậu nói đúng không cậu Tần?” Diệp Bất Phàm cười. Tần Giang im lặng không trả lời. Cực phẩm băng chủng phỉ thuỷ đã xuất hiện, Hoàng

Phi Hổ cười lớn nhìn Tô Chiến Long nói: “Tô Chiến Long, thật ngại quá, lại thắng nữa rồi, thật là ngại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Có thể


Thợ cắt đá vội vã nói vọng ra chỗ Tô Chiến Long: “Chúc mừng ngài Tô, là một viên lưu ly chủng phỉ thuý.”

Trong giới chơi đá, giá trị liên thành là một cách gọi khác của lưu ly chủng phỉ thuý. Nghe thấy thợ cắt đá hô lên Tô Chiến Long nhất thời cười lớn.

Hắn nhìn Hoàng Phi Hổ nói lớn: “Hoàng Phi Hổ, tôi cắt được một viên lưu ly chủng phỉ thuý, ông lấy gì ra đây để đấu với tôi.”

Mặt Hoàng Phi Hổ cứng đờ, sắc mặc như vừa nuốt phải ruồi, cực kỳ nhăn nhó. Diệp Bất Phàm ngồi bên cạnh miệng há hốc, sao có thể. Lưu ly chủng phỉ thuý là vua của phỉ thuý. Sao hắn ta lại chọn được một viên lưu ly chủng phỉ thuý?

Diệp Bất Phàm ngồi ngây ra, chỉ có Tân Giang vẫn bình tĩnh.

Hoàng Phi Hổ nghiêng người túm lấy cổ áo Diệp Bất Phàm: “Tôi đã nói là tôi nhất định phải thắng rồi còn gì?”

“Tại sao lại thế này? Tại sao lại có thể thế này?”

Diệp Bất Phàm há miệng nhưng không nói được gì, bởi vì đối phương cắt ra một viên lưu ly chủng phỉ thuý, bây giờ có nói cũng không ích gì.

“Đồ vô dụng!" Hoàng Phi Hổ ném Diệp Bất Phàm ra.

Lúc này Tô Chiến Long càng cười lớn hơn: “Hoàng Phi Hổ, thẹn quá hóa giận?” 

Hoàng Phi Hổ nhìn lại Tô Chiến Long, rồi lại nhìn đạo trưởng Khải Nguyên, đây đúng là một lão đạo trưởng lợi hại. Hoàng Phi Hổ thở dài: “Thua chính là thua, Hoàng Phi Hổ xin nhận thua.”

Sau đó đưa chiếc thẻ có chứa ba trăm tiệu ra trước mặt Tô Chiến Long.

Tô Chiến Long vỗ bàn nói: “Còn viên băng chủng phỉ thuý kia tôi cũng sẽ đem đi."

Hai người cược ba trăm triệu tiền chip, ngoài ra bên thua còn phải đưa ngọc cho bên thắng. Hoàng Phi Hổ hít vào một hơi rồi đưa tay ra hiệu: “Đưa hắn ta đi.”

Tô Chiến Long thấy sắc mặt Hoàng Phi Hổ rất tệ trong lòng lại càng vui: “Hoàng Phi Hổ, có thù không báo thì không phải quân tử, một tháng trước ông thắng tôi ba trăm tiệu và cả một viên ngọc chủng phỉ thuý, một tháng sau tôi thắng lại ba trăm triệu và 1 viên băng chủng phỉ thuý”

“Lời, lời thật, hahaha... Tô Chiến Long hất cằm cười lớn.

Hoàng Phi Hổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn rồi nói rõ từng từ: “Tô Chiến Long, mẹ kiếp dám cược thêm lần nữa không.”

Tô Chiến Long thấy khí thế của Hoàng Phi Hổ thì cũng sợ, quay đầu nhìn đạo trưởng Khải Nguyên, đạo. trưởng mở mắt nhìn Hoàng Phi Hổ sao đó quay lại gật đầu với Tô Chiến Long. 

Tô Chiến Long cười lớn : “Vẫn còn muốn cược nữa?”

“Ông không dám?” Hoàng Phi Hổ hỏi.

'Tô Chiến Long cười to: “Cược, có gì mà không dám? Ông nghĩ tôi sợ ông?”

“Chỉ là...nếu ông muốn cược tiếp, thì phải bỏ ra một trăm triệu làm phí mời tôi cược, nếu không tôi sẽ không. đồng ý.”

“Hơn nữa tôi sẽ dùng viên lưu ly chủng phỉ thuý vừa nấy để cược với ông!” Tô Chiến Long nhìn Hoàng Phi Hổ, đạo trưởng Khải Nguyên đã từng nói toàn bộ số đá này chỉ có lưu ly chủng phỉ thuý là tốt nhất.

Hắn ta đã cầm chắc vương bài trong tay chả nhế còn sợ Hoàng Phi Hổ?

Hoàng Phi Hổ cắn răng nhìn viên đá số 13. Ông ta bước lên trước.

Lúc này mặt Diệp Bất Phàm đen như đít nồi vội vã lao tới: “Hoàng đường chủ, cám ơn ngài cho tôi thêm cơ hội nữa, lần này tôi sẽ tìm ra lưu ly chủng phỉ thuý hoặc huyết ngọc trong truyền thuyết, nhất định khiến Tô Chiến Long thua.”

Hoàng Phi Hổ tát Diệp Bất Phàm một cái rồi quát: “Đồ vô dụng cút sang một bên.”

Bất Phàm sững người, cả người cứng đờ hoảng hốt nói: “Hoàng đường chủ, ngài bảo tôi đứng sang một bên thì ai đi chọn đá để cược với Tô Chiến Long?”

Hoàng Phi Hổ trợn mắt nhìn Diệp Bất Phàm: “Cậu nghĩ cậu còn xứng à?”

Diệp Bất Phàm: “..."

Sau đó Hoàng Phi Hổ đi tới trước mặt Tần Giang nói: “Cậu Tần, viên số 13 có được không?”

Nghe thấy ý muốn được giúp đỡ trong lời nói của Hoàng Phi Hồng, mặt Diệp Bất Phàm đần ra to tiếng nói: “Hoàng đường chủ, Tân Giang chỉ biết y thuật, hắn có biết gì về đá đâu?”

“Tôi mới là chuyên gia, chuyên gia toàn năng. Tất cả đá quý trên thế giới này tôi chỉ cần nhìn một cái là biết, tôi dám lấy danh tiếng của mình ra đảm bảo, tôi không nói sai.”

Hoàng Phi Hổ vẫn trợn mắt nhìn Diệp Bất Phàm: “Chuyên gia, chuyên gia, chuyên gia cái mẹ cậu! Cút sang bên kial”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Đấu không lại


Hoàng Phi Hổ quay đầu lấy thẻ đưa cho Tô Chiến Long: “Trong thẻ này là một trăm triệu. Chỉ là lần này tôi muốn cược sáu trăm triệu, dám không?”

'Tô Chiến Long sững người một lúc, không ngờ Hoàng Phi Hổ lại dám chơi lớn như vậy. Hắn ta nhìn Hoàng Phi Hổ thêm mấy cái nữa rồi lại nhìn Tân Giang. Cuối cùng thì đưa mắt nhìn đạo trưởng Khải Nguyên. Đạo trưởng nhìn Tân Giang rồi lại gật đầu.

“Được!” Vẫn là một chữ đó.

Chỉ đợi đáp án từ đạo trưởng Khải Nguyên, Tô Chiến Long lập tức cao giọng: “Được, cược sáu trăm triệu, tôi muốn ông thua không còn gì.”

Hoàng Phi Hổ hít vào một hơi rồi đi tới chỗ để đá chọn viên số 13.

“Hoàng đường chủ, viên đá này rất tầm thường, căn bản sẽ không có gì ở trong, đừng chọn nó.”

Hoàng Phi Hổ không thèm để ý Diệp Bất Phàm, nhưng Diệp Bất Phàm lại phẫn nộ hét lên với Tân Giang: “Tân Giang, Hoàng đường chủ đắc tội chỗ nào với cậu? Sao cậu lại hại ngài ấy? Có phải cậu là tay trong của Tô Chiến Long cài nào để bẫy Hoàng đường chủ?”

Diệp Bất Phàm chặn Hoàng Phi Hổ lại: “Hoàng đường chủ, Tân Giang là gián điệp, ngài đừng tin hắn.”

Hoàng Phi Hổ đá hắn một cái, lần này hắn ta quyết định tin Tân Giang. 

“Cô Dung, cắt số 13 đi!”

Cô Dung cho thợ cắt đá đi cắt viên số 13, tất cả mọi người đều khẩn trương chờ đợi. Chỉ có Tô Chiến Long và đạo trưởng Khải Nguyên là bình tĩnh, trong những viên đã còn lại chả có viên nào sánh được bằng lưu ly chủng phỉ thuý.

Rất nhanh máy cắt đã đã ăn vào đá. Một màu đỏ lóe sáng từ vết cắt.

“Huyết ngọc....là cực phẩm huyết ngọc... “Trời ơi, vậy mà là cực phẩm huyết ngọc.”

Người thợ cắt đá hưng phấn tới nỗi quỳ hẳn xuống đất để nhìn: “Cả đời tôi vậy mà cắt được ra huyết ngọc, bây giờ có bảo tôi đi chết tôi cũng bằng lòng.

Nghe thấy thợ cắt đá hô lên mọi người đều chết lặng. Đặc biệt là Tô Chiến Long còn đứng phắt dậy không dám tin nói: “Không thể nào?”

Sau đó hắn ta quay qua nhìn đạo trưởng Khải Nguyên: “Đạo trưởng Khải Nguyên, ông bảo toàn bộ số đá này cao nhất là lưu ly chủng phỉ thuý cơ mà?”

“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao bọn họ có thể cắt được ra huyết ngọc?”

Đạo trưởng Khải Nguyên trầm mặc, hai mắt ông ta cũng nhìn chằm chằm vào khối huyết ngọc, sao đó cả người run lên lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi phun ra một ngụm máu.

Tô Chiến Long sợ quá lùi hẳn về sau vội vã hỏi: “Đạo trưởng Khải Nguyên ông sao thế?”

Đạo trưởng Khải Nguyên giơ tay lần mò xung quanh giống như một người mù, Tô Chiến Long lại càng sợ.

Hoàng Phi Hổ đứng bên nghe thấy hai chữ huyết ngọc thì thở dài một tiếng, vội vã đi tới chỗ Tân Giang ôm chặt lấy hắn không ngừng nói: “Cậu Tần, cảm ơn cậu lần nữa giúp tôi.”

Tần Giang cười nhẹ, thực chất hắn cũng chỉ dùng linh cảm cảm ứng một chút, thấy viên đá số 13 cũng không tệ lắm, vậy mà lại ra được huyết ngọc. Còn về Diệp Bất Phàm đứng bên cạnh mặt đã sớm trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi ngã ngồi dưới đất. Hắn ta cũng không ngờ viên đá số 13 tầm thường như thế mà lại là huyết ngọc.

Hơn nữa viên đá số 13 lại là do Tân Giang chọn, đây. đúng là một cái tát thẳng vào danh xưng chuyên gia của hắn ta.

Huyết ngọc vừa xuất hiện kết quả đã rõ ràng Hoàng Phi Hổ là người thắng, Hoàng Phi Hổ đi tới cạnh Tô Chiến Long lạnh lùng nhìn hắn.

“Cậu thua rồi!”

Tô Chiến Long mặt trầm hẳn xuống, hắn không nhìn Hoàng Phi Hổ mà nhìn vào Tần Giang ở phía sau. Ánh mắt hắn như muốn chặt xương lóc thịt: “Tên nhãi kia là ai?”

Hoàng Phi Hổ quay đầu nhìn Tần Giang, rồi lại nhìn ánh mắt đầy sát ý của Tô Chiến Long, lúc này rõ ràng Tô Chiến Long đấu không lại nên muốn đổ lên đầu Tân Giang.

Bốp! Hoàng Phi Hổ đập tay xuống bàn, mặt bàn lập tức vỡ ra. “Tô Chiến Long, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nghĩ làm bậy, cậu ấy là khách quý của tôi, dám đụng tới một sợi tóc của cậu ấy tôi diệt cả bang Long Hổ.”

Tô Chiến Long lạnh mặt ngẩng đầu nhìn Hoàng Phi Hổ: “Ông đòi diệt bang Long Hổ của tôi?”

Hai người nhìn nhau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom