Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 350


Thấy người đứng trong tiệm chính là thiếu niên sáng nay, nàng không khỏi giật giật khóe miệng, cười khổ nói: "Ngươi đến rồi à?"

"Vâng, tỷ tỷ, ta đến ăn cơm." Ngô Phi Vũ cười toe toét.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng tìm một chỗ hơi khuất, chỉ vào bàn nói với hắn: "Ngươi ngồi đây chờ trước đi, muốn ăn gì? Một lát nữa ta nấu cho ngươi."

"Không sao, tỷ tỷ nấu gì ta ăn nấy." Ngô Phi Vũ ngoan ngoãn nói.

Những thực khách ngồi ở bàn gần đó, vốn thấy Ngô Phi Vũ đều sợ hãi muốn đứng dậy bỏ đi, bỗng nhiên nghe hắn nói vậy, ai nấy đều như thấy ma.

Đây còn là tên tiểu bá vương phủ Thanh Châu mà bọn họ biết không?

Sao hắn lại giống như bị người yểm bùa vậy?

Nghĩ đến việc xếp hàng nửa ngày trời, tiền cũng đã đưa rồi, mọi người đành lặng lẽ ngồi xuống.

Tống Dập chậm chân hơn một bước, hắn vừa đến tiệm, vừa vào cửa đã thấy Cố Tâm Nguyệt rất dịu dàng cúi đầu hỏi một thiếu niên muốn ăn gì, thiếu gia kia cũng mắt sáng rực nhìn nàng, còn gọi nàng là tỷ tỷ?

Hắn không khỏi ngẩn người, ngơ ngác nhìn Cố Tâm Nguyệt. Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đến, vội kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng giải thích: "Người nãy từ sáng đã đến rồi, cứ gọi ta là tỷ tỷ, ta tưởng hắn đầu óc không bình thường nên lấy lệ dỗ hắn đi, ai ngờ giờ hắn lại đến nữa, ngươi xem, hắn có thực sự là học sinh của thư viện Thanh Giang không?”

Tống Dập thường ngày ít tiếp xúc với người khác ở thư viện, cộng them số lần Ngô Phi Vũ đến thư viện chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tống Dập liếc nhìn một cái, liền lắc đầu với Cố Tâm Nguyệt: "Không quen nhưng nhìn có vẻ là học sinh của thư viện, nàng cứ ở trong bếp đừng ởi ra ngoài, ta đi dò la một chút." Những thực khách đang dựng tai nghe lén bên cạnh nghe vậy, không khỏi lắc đầu trong thầm lặng.

Người ta là công tử bột chính hiệu của phủ Thanh Châu, người ta không ngốc đâu.

Nhưng tại sao công tử bột lại bỗng nhiên đến một quán ăn nhỏ như vậy, lại bỗng nhiên làm ra trò này.

Mọi người cũng đều ngơ ngác, ngọn lửa tò mò trong lòng càng cháy càng hừng hực, thậm chí bọn họ còn quên mất vừa rồi mình đã sợ hãi đến mức muốn chạy trốn như thế nào.

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt dặn dò xong, liền quay người đi đến chỗ Ngô Phi Vũ ở góc. Sau đó, hắn lại thong thả ngồi xuống đối diện Ngô Phi Vũ, đánh giá hắn một lúc, mới mở miệng: "Xin hỏi các hạ là?"

Ngô Phi Vũ nhếch môi cười với hắn, cười ha ha: "Ta là Ngô Phi Vũ, ngươi là tỷ phu có đúng không?”

Tống Dập sửng sốt một chút, không ngờ đối phương lại chính là đệ đệ của A Nguyệt, người mà gần đây hắn vẫn luôn muốn Cố Tâm Nguyệt tránh xa.

Càng không ngờ là, hắn vừa đến đã gọi tỷ phu.

Nghĩ đến trước đó hắn còn phái người đến đập phá cửa hàng, hôm nay lại chủ động đến tìm Cố Tâm Nguyệt nhận tỷ tỷ, trong lòng Tống Dập bỗng thấy không ổn, chẳng lẽ hắn đã nhận ra Cố Tâm Nguyệt chính là tỷ tỷ của hắn?

Nghĩ đến một khi A Nguyệt bại lộ, sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm phía sau, Tống Dập thu lại cảm xúc, trầm giọng nói: "Ta đúng là tỷ phu của ngươi nhưng nàng không phải tỷ tỷ của ngươi."

Ngô Phi Vũ nghe xong không những không tức giận, còn cười với hắn một cách đầy ẩn ý, nhỏ giọng nói: “Thật à?”

Thấy hắn có vẻ mặt cười cợt, rõ ràng là không nghe lọt lời mình nói, nghĩ rằng đây có lẽ là sự cảm ứng tâm linh giữa hai tỷ đệ, Tống Dập cũng chỉ biết thở dài, tiếp tục trâm giọng nói: "Sự thật chính là như vậy, tùy ngươi tin hay không. "
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 351


Hắn vừa đứng dậy định đi, lại cúi đầu nói: "Đã đến rồi thì ăn một bữa cơm rồi hãy đi."

"Ồ, đa tạ tỷ phu!" Ngô Phi Vũ thấy vẻ thất bại của hẳn, không khỏi bật cười.

Bên kia, Trần Khai vừa xếp hàng vừa nhìn động tĩnh bên phía Ngô Phi Vũ, liền thấy hắn vẫn ngồi yên ở chỗ của mình, cười hì hì, không hề gây chuyện.

Đến lượt mình, hắn vội vàng chọn mỗi loại vài xiên, vội vàng đưa cho Cố Tam Thanh đang thu tiền.

Cố Tam Thanh thuận tay nhận lấy cái rổ đựng đồ ăn, thấy bên trong có rất nhiều món được chọn, hắn vừa định ngẩng đầu lên xem là ai ăn khỏe như vậy, kết quả vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Chẳng phải là người lần trước dẫn người đến đập phá cửa hàng à?

Chẳng phải là con ch.ó săn của Ngô Phi Vũ, tiểu bá vương phủ Thanh Châu trong truyền thuyết hay sao?

Cố Tam Thanh lập tức nổi trận lôi đình, đặt cái rổ đựng đồ ăn sang một bên, xắn tay áo lên nói: "Sao thế? Hôm nay không dẫn người đến đập phá cửa hàng, đổi sang ăn lẩu cay rồi à? Không phải là ăn xong sẽ làm mấy trò vặt vãnh vu oan chúng ta đấy chứ?"

Thấy Cố Tam Thanh nhìn hắn đầy lửa giận, Trân Khai vội vàng che mặt định bỏ trốn.

Hắn chỉ mãi nhìn đại thiếu gia, quên mất cái mặt này của mình đã từng đến gây chuyện.

Hắn còn chưa kịp quay người, cổ áo của hắn đã bị túm lấy, Trần Khai vội vàng chắp tay cầu xin: "Đại hiệp tha mạng, lần trước là chúng ta hiểu lầm, đập nhầm cửa hàng của các ngươi, lần này chúng ta là đến xin lỗi, thật lòng đến ủng hộ ăn lẩu cay, không tin thì ngươi xem, đại thiếu gia của chúng ta cũng đến rồi, đang ngồi bên kia kìa."

Trân Khai vội vàng chỉ vào đại thiếu gia đang ngoan ngoãn ngồi ở góc.

"Được lắm, thì ra hắn không phải là đồ ngốc, chính là hắn sai khiến ngươi tìm người đến đập cửa hàng của chúng tal" Cố Tam Thanh nghiến răng nói.

Mọi người cố sức ngẩng đầu lên khỏi chén lẩu cay, nhìn Cố Tam Thanh với vẻ mặt không nói nên lời, cả nhà các ngươi cuối cùng cũng đã nhận ral

Ngô Phi Vũ thấy tình hình bên này không ổn, vội vàng đi tới.

Mọi người thấy tiểu bá vương hành động, còn vội vã đi tới. Đây chẳng phải là sắp đánh nhau à?

Mọi người lúc này mới không nhịn được mà ăn thêm hai miếng, không thể xem náo nhiệt nữa rồi, mau chạy thôi!

Nếu không chạy, lỡ một lát nữa bị thương thì phải làm sao?

Còn chưa chờ mọi người vừa đứng dậy, Ngô Phi Vũ đã lớn tiếng quát: "Tất cả ngồi xuống cho ta, ai ăn thì ăn, ai uống thì uống, không ăn hết hôm nay thì không ai được đi, hôm nay toàn bộ đều do ta trả tiền!"

Chờ mọi người ngoan ngoãn ngồi về chỗ, Ngô Phi Vũ vội vàng đi tới, học theo Trần Khai chắp tay nói: "Vị huynh đài này, chuyện trước đây đều là hiểu lầm, lần này chúng ta thật sự là cố ý đến ủng hộ, những thứ bị đập hỏng trước đây trị giá bao nhiêu bạc, ta sẽ đền hết!" Sau đó, hắn lại đá một cước vào Trần Khai đang ngây người đứng bên cạnh: “Ngây ra đó làm gì, mau móc tiền ra đây!"

Trần Khai vội vàng móc túi tiền ra, móc một tờ bạc một cách keo kiệt từ bên trong ra.

Hắn còn chưa móc ra, đã bị Ngô Phi Vũ mất kiên nhẫn giật lấy, sau đó trực tiếp đưa túi tiền cho Cố Tam Thanh: "Trừ tiền hôm nay mời khách ra, còn lại coi như tiền bồi thường, ngươi xem có đủ không?"

Cố Tam Thanh nhìn túi tiên nặng trịch đập vào người mình, không khỏi ngây người.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 352


Hắn vội vàng đưa túi tiền cho Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đang đi tới.

Cố Tâm Nguyệt nhìn Tống Dập, vừa rồi ở trong bếp, nàng đã nghe hắn giải thích từ đầu đến cuối.

Ban đầu nàng còn tưởng đối phương chỉ là đầu óc không tốt, bây giờ mới hiểu ra, thì ra thiếu niên vẫn luôn gọi mình là tỷ tỷ này lại chính là muội phu của Tống Dập.

Chiếc xe ngựa lúc trước nàng thấy rồi phải chạy vòng vèo để tránh chính của của tên tiểu bá vương này.

Việc nàng trông giống tiên thê của Tống Dập, nàng đã ít nhiều cảm nhận được từ phản ứng của thôn dân trước đây.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng nhiều lắm cũng chỉ giống 7-8 phần, dù sao tính sơ sơ thì nàng ở thời hiện đại cũng trông như vậy.

Nhưng không ngờ lại giống đến vậy à?

Thậm chí đến cả đệ đệ của nguyên chủ cũng nhận nhầm?

Cố Tâm Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhận lấy túi tiên mà tam ca đưa tới, đưa cho Ngô Phi Vũ, nói từng chữ từng chữ một: “Chuyện đập cửa hàng trước đây ngươi nói là hiểu lầm, vậy thì coi như chuyện này đã qua, nhưng mà, ta thực sự không phải tỷ tỷ của ngươi, ta họ Cố, không phải họ Ngô. Hơn nữa ta từ nhỏ đến lớn đều sống ở trấn Thanh Thủy, thôn Lê Hoa, nếu ngươi không tin thì tự nhiên có cách để đi điều tra."

Cố Tâm Nguyệt cho rằng mình đã nói đủ rõ ràng rồi. Ai ngờ, Ngô Phi Vũ nghe xong không những không tức giận, ngược lại còn gật đầu cười nói: "Đương nhiên là ta biết những gì tỷ nói đều là sự thật, nhưng tỷ chính là tỷ tỷ ta, chuyện này cũng hoàn toàn là sự thật, tỷ không cần vội vàng phủ nhận, cùng lắm thì sau này ta không ép tỷ nhận ta nữa, tỷ cũng không cần đối xử với ta như kẻ thù chứ?”

Thấy hắn nói như vậy, Cố Tâm Nguyệt cũng đành chịu thua, quay đầu nhìn Tống Dập cầu cứu.

Tống Dập thấy nàng vẻ mặt ưu sầu, hắn bèn đưa tay nhận lấy túi tiền, lại kéo nàng ra sau lưng mình.

Lúc này, hắn mới quay sang nói với Ngô Phi Vũ: "Ngươi cứ cầm tiên về trước, chuyện trước đây coi như bỏ qua, sau này nếu ngươi muốn tới đây thì phải tuân thủ quy tắc của chúng ta, cơm thì có thể ăn nhưng không được gọi bừa bãi!"

Thấy hắn nghiêm mặt nhìn mình, Ngô Phi Vũ nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Vâng, tỷ phu!"

Cố Tâm Nguyệt thấy đã nói rõ ràng rồi, hơn người ta lại là thê đệ của Tống Dập, cũng coi như là đệ đệ của hắn, nàng cũng không tiện nói gì thêm. Nàng nàng liền nói với hai người: "Được rồi, một lát nữa, giờ nghỉ của thư viện cũng sắp hết rồi, hai người mau ngồi xuống giải quyết bữa trưa đi rồi nói tiếp."

Nghe tỷ tỷ mình dặn dò như vậy, Ngô Phi Vũ vui vẻ kéo Tống Dập ngồi lại vị trí cũ.

Hai người vừa ngồi xuống, Cố Tâm Nguyệt đã bưng đồ ăn của Tống Dập lên.

Nàng lại bưng cả chén lẩu cay siêu to khổng lồ mà trước đó Trần Khai gọi cho Ngô Phi Vũ ra.

Ngô Phi Vũ thấy trước mặt mình là một chén lẩu cay đầy ắp, nước dùng đỏ au, đủ loại nguyên liệu tươi ngon bên trong như đang vẫy gọi mình, hắn vội cầm đũa, gắp một viên thịt viên cho vào miệng, nước thịt tràn đầy.

Hắn lại vội húp một miếng mì, ánh mắt sáng lên.

"Ngon quá, tỷ phu, lẩu cay này ngon quá, bảo sao Hoàng quản sự của nhà bếp lại tức như vậy! So với nó thì đồ ăn trong thư viện chẳng khác gì thức ăn cho lợn!” Ngô Phi Vũ cảm thán.

Tống Dập lặng lẽ ăn đồ ăn của mình, không bình luận gì về lời hắn nói.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 353


Chỉ khi hắn ngạc nhiên hô lên thì hắn mới khẽ cong môi.

Dù sao thì ai ăn rồi cũng không thoát khỏi định luật này, hắn đã quen rồi.

Ngô Phi Vũ ăn gần hết chén lẩu cay của mình, thấy Tống Dập vẫn luôn nho nhã ăn đồ ăn trước mặt, hắn không khỏi tò mò: "Tỷ phu, ngươi ăn món gì thế?"

Tống Dập kéo đĩa vê phía sau một chút: "Không có gì, chỉ là một số món ăn gia đình thôi."

"Ồ? Món ăn gia đình? Ý ngươi là do tỷ tỷ ta - à không, do nương tử ngươi làm à?" Ngô Phi Vũ vội sửa lời.

Thấy hắn thực sự cố ý sửa lời, Tống Dập gật đầu trả lời: "Ừ, đúng là do nương tử ta làm."

Ngô Phi Vũ nghe xong, lập tức hứng thú, hòa hứng muốn thử: "Thế thì, có thể cho ta ăn thử một miếng không? Chỉ một miếng thôi."

Tống Dập vừa gật đầu, đũa của hắn đã chộp lấy một miếng sườn xào chua ngọt, gần như cùng lúc cho vào miệng.

Một lúc sau, tiếng ngạc nhiên hô lên của hắn lại vang lên: "Ôi trời, món này ngon quá. `

Ăn xong một miếng, hắn lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà gắp thêm một miếng nữa. Vừa ăn, hắn vừa lẩm bẩm: "Xem ra sau này không thể trốn học được rồi, sau này tan học ta sẽ đến ăn hàng ngày."

Tống Dập nhàn nhạt liếc hắn một cái, không lên tiếng trả lời, trực tiếp cầm đĩa đi vào trong.

Mới đi được hai bước, hắn đã nghe thấy tiếng than vẫn phía sau...

"Tỷ phu, còn chưa ăn xong mài”...

Đến khi trời chạng vạng.

Cố Nhị Dũng và Cố lão đầu, Cố Đại Sơn ngồi lên chiếc xe la mới mua, ba người cùng nhau từ sơn trang trở về.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, ba người dắt la vào góc sân sau sắp xếp ổn thỏa, sau đó mới vội vàng đi vào phòng ăn ấm áp.

Tống Thanh Hoan múc nước nóng cho mọi người rửa tay rửa mặt, sau đó mới chính thức ăn cơm.

Sau khi ba người uống xong chén canh nóng, lúc này bọn họ mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều.

Cố Nhị Dũng mới từ từ nói: "Ngoài thành lạnh hơn trong thành, thời gian dọn nhà của chúng ta không còn nhiều nữa, hôm nay ta vừa đến sơn trang, liền vội vàng nói chuyện dọn nhà với mọi người, Tống đại thúc bảo mọi người nhanh chóng thu dọn một ít hành lý đơn giản, để mấy nam nhân dẫn theo nữ nhân và hài tử đi đường thủy trước, đã đến sơn trang rồi."

"Còn lại là trâu bò và một số gia súc, Tống đại thúc và mấy nam nhân ở lại vẫn đang thu dọn, dự định sáng mai sẽ đi đường bộ đến sơn trang, cũng coi như không phải lo lắng chuyện đóng băng nữa."

Cố lão đầu lại tiếp lời: "Ta và lão đại đã dọn dẹp trước vài căn phòng ở sơn trang, giường đều có sẵn, tạm thời chuyện ở sẽ không thành vấn đề, sau này chờ bọn họ vào ở rồi từ từ sắm sửa, dù sao thì năm nay cũng có thể yên tâm sống thoải mái hơn rồi."

"Cảm ơn nhạc phụ và hai ca ca." Tống Dập nghe xong vội vàng chắp tay nói.

Những chuyện này vốn nên do hắn đứng ra lo liệu, nhưng vì ngày nào hắn cũng phải đi học từ sáng đến tối nên không thể thoát thân.

Mà thời tiết giá lạnh này cũng không thể chờ đến khi hắn nghỉ ngơi.

"Đều là người một nhà, khách sáo gì chứ, ta thấy sơn trang đó lớn như vậy, sau này Tống huynh có nhiều việc phải làm rồi, sau này việc làm ăn của cửa hàng còn phải trông cậy vào bọn họ nữa! Nếu sau này thực sự có thể làm lại hộ khẩu thì tốt rồi, như vậy sau này, người trong núi cũng có thể vào thành thăm chúng ta." Cố lão đầu cảm thán.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 354


"Chắc chắn có thể." Tống Dập gật đầu đồng ý: "Hai ngày nữa nghỉ ngơi, con muốn đến sơn trang xem thử, tiện thể xem xem bọn họ cần giúp đỡ gì không.”

Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Đến lúc đó con sẽ dẫn Hoài Cẩn và Tử Du đi cùng, chúng ta vào thành lâu như vậy rồi, hai hài tử vẫn chưa về thăm nhà, chắc gia gia cũng nhớ hai đứa lắm."

Tống Thanh Hoan thấy vậy, cũng do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Tẩu tử, muội có thể đi cùng không?”

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Tất nhiên rồi, chúng ta cùng đi." Cố Nhị Dũng nghe vậy, cũng vội vàng gật đầu với Thanh Hoan: "Có gì mà không được? Cửa hàng cứ giao cho ta và tam đệ, còn có mẫu thân ở đó cũng đủ rồi."

Cố Tiểu Ngũ và Cố Tiểu Lục cũng đồng thời gật đầu: "Các ngươi cứ yên tâm đi, hôm đó chúng ta cũng không cần đến chỗ lão sư, chúng ta sẽ đến cửa hàng giúp đỡ."...

Đến ngày nghỉ ngơi.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn đã sớm cho la ăn và buộc xe la, chuẩn bị một lúc nữa sẽ chất đồ cần mang lên xe.

Tống Thanh Hoan giúp Hoài Cẩn và Tử Du mặc áo bông mới may, sửa soạn rất đẹp mắt. Cố Tâm Nguyệt nhìn vào cũng thấy rất đẹp mắt, nhìn Tống Thanh Hoan vẫn mặc chiếc áo bông mà trước khi chạy nạn lúc mới đón về nhà, mẫu thân nàng đã may cho nàng ấy, nàng không khỏi nhíu mày: "Muội muội, hiếm khi ra khỏi thành, muội đi thay một bộ quần áo mới trước đi, cách đây không lâu, không phải muội vừa may một bộ áo khoác màu sen hồng à? Lấy ra mặc thử xem."

Tống Thanh Hoan ngại ngùng nói: "Không cần đâu, bộ quần áo này vẫn còn mới mà, để dành quần áo mới đến Tết mặc."

Cố Tâm Nguyệt không đồng ý nói: "Chúng ta đã dùng phần lớn tiền để mua trang trại, nhưng cuộc sống cũng không cần phải tiết kiệm như vậy, đến Tết còn có quần áo mới, muội cứ thay đi.”

Nghe tẩu tử nói vậy, Tống Thanh Hoan liền gật đầu trở về phòng thay một bộ quần áo mới ra.

Cố Nhị Dũng vừa vặn đi từ sân trước vào, xem có gì cần giúp đỡ để chất lên xe, vừa vặn nhìn thấy Tống Thanh Hoan mặc một chiếc áo khoác màu sen hồng, tôn lên làn da trắng hơn bình thường vài phần, hắn không khỏi đỏ mặt.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Hoan muội muội đến ngây người, khuôn mặt vốn dĩ đã hơi đen lại còn đỏ lên, nàng không khỏi thấy buôn cười.

Nàng lén mím môi cười, rồi để lại không gian cho hai người, còn nàng thì ra sân trước giúp mọi người sắp xếp đồ lên xe.

Lo lắng người trên núi vội vã chuyển nhà, đồ dùng sinh hoạt thiếu thốn, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đã đi mua trước một số xoong nồi chảo chén ở trấn trên từ hai ngày trước.

Nghĩ đến mùa đông ngoại thành sẽ rất lạnh nên nàng đã mua khá nhiều bông, lại lấy thêm một số vải từ kho nhỏ ra.

Chờ đến khi xe la được chất đây gần hết chỗ trống, Cố Tâm Nguyệt mới dừng lại, dù sao sau này bọn họ cũng sẽ thường xuyên qua lại.

Chờ mọi người ngồi lên, xe càng lúc càng chật ních, mọi người mới lên đường ra ngoại thành.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn ngồi trên xe ngựa phía trước đánh xe.

Tống Thanh Hoan vừa lên xe liền ôm hai hài tử vào lòng, một đứa bên trái, một đứa bên phải.

Cố Tâm Nguyệt chậm chân một bước, đành phải ngồi cạnh Tống Dập ở phía bên kia.

Mặc dù đã dùng vải dầu vây quanh xe ngựa một cách đơn giản, nhưng mọi người ngồi bên trong vẫn lạnh như hầm băng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 355


Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà xích lại gần Tống Dập, sau đó lại lấy một chiếc chăn mỏng ra đắp cho hai hài tử.

Tống Dập thấy nàng vẫn sợ lạnh như trước, cứ đến mùa đông là cả người lại lười biếng, liên không khỏi nhớ lại cảnh tượng trú đông ở nhà năm ngoái.

Hắn vô thức dựa vào người nàng, đưa nửa người ra, cố gắng che bớt gió lạnh cho nàng.

Cố Tâm Nguyệt không phát hiện ra hành động nhỏ của hắn, nàng vừa xoa tay vừa thầm nghĩ, chờ khi nào tích cóp được thêm tiền, nàng nhất định phải đổi sang một chiếc xe ngựa khác.

May mà giờ đã có xe la, đường đến trang viên dường như không còn xa nữa.

Một lát sau, mọi người đã đến trang trại.

Đi vào từ con đường nhỏ duy nhất, dọc theo bờ sông đánh xe đi một lúc nữa, mới nhìn thấy từng ngôi nhà của trang trại từ xa.

Tiếng xe la lập tức gây ra tiếng động ở phía bên kia.

Lúc xe đến trước cửa nhà, Tống Chính Quang và Ngọc Nương đã dẫn mọi người ra trước cửa.

Tống Chính Quang nhìn thấy hai cái đầu nhỏ đáng yêu thò ra từ mui xe, vội vàng một tay một đứa, bế Hoài Cẩn và Tử Du xuống xe.

Ông ta ngắm trái ngắm phải, luyến tiếc không nỡ buông tay.

Hoài Cẩn và Tử Du cũng ngoan ngoãn chào mọi người: "Chào gia gial"

"À, chào gia gia, chào mọi người!"

Mấy tháng không gặp, Hoài Cẩn và Tử Du đã trắng trẻo mập mạp hơn nhiều, cộng với trang phục mừng lễ hôm nay, trông chúng càng thêm đáng yêu.

Tống Chính Quang nhìn mà mặt sắt cũng dịu dàng hơn.

Tiếp theo, Tống Dập cũng xuống xe, hắn gật đầu với Tống Chính Quang, gọi một tiếng cha, rồi đỡ Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan trên xe xuống.

Tống Chính Quang lúc này mới chuyển ánh mắt sang, thấy Thanh Hoan sau khi vào thành cũng được nuôi dưỡng rất tốt, ông ta không khỏi mỉm cười gật đầu.

Trong lòng ông ta cũng thầm mừng, may mà đã sớm đưa những hài tử này vào thành, nếu không chờ đến mùa đông thì trong núi sẽ rất lạnh.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mọi người đều đã chuyển ra ngoài, sau này lại có thể thường xuyên gặp mặt.

Ngọc Nương tươi cười đón mọi người vào nhà, trong nhà đã đốt than từ sớm, vừa vào cửa là hơi ấm phả vào mặt.

Cố Tâm Nguyệt hài lòng duỗi tay ra khỏi tay áo, nhận lấy tách trà nóng mà Ngọc Nương đưa tới.

Những người còn lại đều đang giúp chuyển từng món đồ trên xe la vào nhà.

Tống Chính Quang nhìn mà mắt giật giật: "Sao lại mang nhiều đồ thế? Những thứ ăn uống và sinh hoạt này trong núi đều không thiếu, lần chuyển nhà này, chúng ta đều đã mang theo."

Tống Thanh Hoan cười tiếp lời: "Những thứ trong núi có thứ đã dùng nhiều năm rồi, những thứ này đều là tẩu tử đặc biệt chuẩn bị đồ mới! Cha, cha cứ giữ mà dùng!” Ngọc Nương ở bên cạnh nhìn thấy nhiều vải vóc và bông như vậy, mắt cũng trợn tròn: "Sao lại mua nhiều vải như vậy? Trước đó mua còn thừa một ít, ta đang định sau khi chuyển nhà, mỗi người may thêm một bộ để mặc Tết."

"Đã mua rồi thì may thêm hai bộ đi, còn những vải bông này, không biết may áo bông và chăn có đủ không? Nếu không đủ, hai ngày nữa ta bảo đại ca gửi thêm." Cố Tâm Nguyệt hỏi.

"Đủ rồi đủ rồi! Lúc ở trong núi, chúng ta tích trữ không ít hàng da, mặc vào người cũng ấm, lát nữa về các ngươi mang một ít về, còn trước đó, lúc ở trong núi, ta cũng đã chế biến không ít thảo dược xua tan giá lạnh, lát nữa các ngươi mang một ít về, mùa đông dùng để ngâm chân xua tan giá lạnh là tốt nhất!" Ngọc Nương trực tiếp ngôi xuống bên cạnh Cố Tâm Nguyệt và nói chuyện phiếm.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 356


Tống Dập ở bên cạnh thấy vậy, cũng không nhịn được cười khẽ: "Vậy chúng ta không khách sáo nữa, vừa hay vào mùa đông A Nguyệt nàng ấy sợ lạnh nhất."

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt quay đầu liếc hắn một cái.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, giọng nói trầm ấm của Tống Chính Quang đã vang lên: "Thì ra Tâm Nguyệt sợ lạnh à? Vậy thì dễ rồi, vừa hay mấy hôm nay chúng ta vẫn luôn đốt than, lát nữa về các con cứ chất thêm về, không cần tiếc, đốt hết thì lại đến lấy, dù sao cây trên núi này cũng nhiều!"

Chỉ mới một lúc không gian trên xe la đã gần như được đặt hết.

Cố lão đầu vẫn luôn im lặng ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Tống huynh, các ngươi mới chuyển nhà đến, đúng là lúc bận rộn, các ngươi cứ nghĩ xem còn thiếu gì, thiếu gì thì cứ nói thẳng, lần sau ta và lão đại đến sẽ mang theol"

Tống Chính Quang vội vàng xua tay: "Thật sự không thiếu, sơn trang này A Dập và Tâm Nguyệt chọn rất tốt! Phía sau là sườn núi, trên núi có than đốt không hết, cây chặt xuống còn có thể làm bàn ghế, muốn ăn gì thì cứ lên núi săn bắt!"

"Đúng vậy, đồ ăn không thiếu, đồ dùng cũng không thiếu, mùa đông này có áo bông chăn bông, còn có than, mùa đông này trẻ con đều không bị lạnh!" Ngọc Nương ở bên cạnh cười nói.

"Hai ngày nữa, chờ trời đẹp hơn, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị khai hoang, các con đã đến rồi, ta tiện thể hỏi ý kiến các con, các con định xử lý sơn trang này như thế nào?" Sau khi hàn huyên, Tống Chính Quang vội vàng chủ động nhắc đến việc khai hoang quan trọng nhất.

Có kinh nghiệm khai hoang trong núi trước đó, những sơn trang vốn là ruộng đất này càng không phải là vấn đề.

Chỉ là trước đây, bọn họ khai hoang trồng trọt là để không bị đói bụng, để sinh tồn.

Còn bây giờ nhi tử, nhi tức đã mua sơn trang, ngoài việc làm kế sinh nhai cho mọi người, đương nhiên vẫn phải cân nhắc đến việc kiếm tiền.

Đặc biệt là tiếp tục làm lớn làm mạnh hơn những việc làm ăn vốn đã làm trong núi!

Vì vậy, việc quy hoạch này phải được cân nhắc kỹ lưỡng và lâu dài hơn.

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, thấy hắn gật đầu với mình, Cố Tâm Nguyệt liền nói trước suy nghĩ của mình.

"Bây giờ đất đã bắt đầu đóng băng, ngay cả trồng lúa mì cũng đã muộn, vì vậy trong thời gian này mọi người vẫn nên tập trung vào việc cày đất khai hoang, chờ đến khi thời tiết ấm hơn, đất tan băng thì gieo hạt cũng không muộn."

"Trước đây con và A Dập đã đến xem địa hình ở đây, đã bàn bạc với đại ca và cha, nếu chỉ trồng trọt trên đất bằng phẳng này thì e rằng chưa đủ, vì vậy tốt nhất là khai hoang một phần sườn núi phía sau này, sau khi vào xuân thì trồng ngô và trồng khoai tây rất thích hợp." Cố Tâm Nguyệt nói.

"Vậy chúng ta vẫn tiếp tục đào ruộng bậc thang à?" Ánh mắt Tống Chính Quang sáng lên, ông ta vốn nghĩ rằng ngọn núi phía sau lớn như vậy, chỉ săn b.ắ.n chặt cây thì quả thực hơi lãng phí.

"Đúng vậy, còn phải đào ruộng bậc thang nữa, trước tiên cứ vây ra một phân là được, phần còn lại con muốn chờ đến sau khi vào xuân sẽ nhờ người hỏi xem liệu có thể mua một số cây giống cây ăn quả vê trồng ở sườn núi phía sau được không, sau này chúng ta không chỉ có thể bán rau mà còn có thể bán cả hoa quảil" Cố Tâm Nguyệt tiếp tục nói.

"Trồng cây ăn quả à? Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta đều được hưởng phúc rồi." Ngọc Nương ngày thường thích ăn hoa quả nhất, nghe nói sơn trang sau này sẽ trông cây ăn quả, nàng ta đương nhiên vô cùng mừng rỡ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 357


"Được, ta thấy bên ngoài sơn trang của chúng ta vừa hay có một con sông, ta đang nghĩ không biết chúng ta có thể đào một cái ao để dẫn nước vào, nuôi một ít cá hay không?" Tống Chính Quang tiếp tục đề xuất.

Trước đây ở trên núi, khi mọi người muốn ăn cá đều phải ra con suối nhỏ để bắt, nhưng nếu có thể nuôi cá trong sơn trang, ngoài việc tự ăn, nuôi để bán cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.

"Con thấy được." Tống Dập ở bên cạnh cũng đồng ý.

Không chỉ có thể nuôi cá, chờ đào xong ao thì bọn họ có thể trồng thêm cả sen.

Mọi người càng nói càng hãng, bắt đầu đưa ra ý kiến của mình.

Đã có thể nuôi cá, vậy thì những con trâu, bò, lợn, gà, vịt, ngỗng, thỏ mà trước đây bọn họ đã nuôi trên núi, giờ có sân rộng như vậy, đương nhiên có thể nuôi nhiều hơn và tốt hơn.

Còn những việc làm ăn trong thôn xóm hẻo lánh, chuyển về sơn trang làm, càng trở nên thuận tiện hơn!

Sau này ép dầu có nơi chuyên ép dầu.

Phơi tương đậu có nơi chuyên phơi tương đậu.

Làm miến có nơi chuyên phơi miến.

Mặc dù ngày thường mọi người đều không ra ngoài nhưng giá trị của những thứ này, ai nấy đều rất rõ.

Ban đầu mọi người còn lo lắng nếu làm những việc này ở ngoại thành, không biết có bị người khác để mắt tới không. Giờ nhìn thấy thế đất đắc địa của trang trại này, chỉ cần mọi người cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Cho dù có một ngày thực sự chọc vào mắt người khác, những người này đều là từ chiến trường thực sự trở về, ai sợ ai chứ.

Thấy mọi người càng nói càng lạc đề, Tống Chính Quang vội vàng chỉnh lại: "Mặc dù những gì mọi người nói đều không sai, nhưng chúng ta không thể chỉ làm những công việc chuẩn bị này trong mùa đông, còn hai tháng nữa mới đến mùa xuân, nhiều người như chúng ta không thể ngồi không chờ miệng ăn núi lở chứ?"

Huống chi để mua sơn trang, người nhà họ Cố chắc là đã tiêu hết toàn bộ số bạc tích cóp được trong thời gian này.

Tống Chính Quang vừa dứt lời, những người khác cũng thấy lo lắng.

Cố Tâm Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu cười, những người này, nói đến chuyện làm việc đồng áng, người nào cũng phấn khích hơn người nào.

Nếu thực sự bắt bọn họ ở trong sơn trang cả một mùa đông, e rằng sẽ khiến bọn họ phát điên mất.

Nàng không khỏi nhớ đến lần đầu tiên đến sơn trang, nhìn thấy mấy căn nhà có phần đổ nát, bèn thử dò hỏi: "Thật ra, mùa đông cũng không phải không thể trồng trọt..."

Chưa kịp để nàng nói hết, Cố lão đầu và Tống Chính Quang vội vàng đứng dậy: "Tâm Nguyệt, con nói gì cơ? Có thể trồng trọt à?"

Chẳng lẽ trên tay nàng có hạt giống không sợ sương giá?

Cố Tâm Nguyệt tiếp tục nói: "Trước đây khi con và A Dập lần đầu đến sơn trang, đã xem mấy căn nhà đổ nát ở bên kia, nghĩ rằng không thể ở được, chi bằng thử dùng để trồng rau vào mùa đông?" "Trồng rau trong nhà à? Trồng thế nào?" Cố lão đầu thực sự không hiểu, ông ta đã sống hơn nửa đời người, chưa từng nghe ai nói có thể trồng rau trong nhà? "Con cũng chưa thử, chỉ nghĩ rằng mấy căn nhà kia của chúng ta dù sao cũng không có tác dụng gì, chỉ bằng đập thông ở giữa, bình thường mọi người cũng thường đốt than, chỉ bằng đào hầm ở phía sau căn nhà này để đốt, hơi nóng đốt ra còn có thể làm ấm căn nhà, căn nhà ấm lên, rau cũng không bị c.h.ế.t cóng." Cố Tâm Nguyệt thử giải thích với mọi người.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 358


"Nhưng trồng rau trong nhà này, không thấy ánh nắng mặt trời, rau có thể mọc tốt không?" Ngọc Nương có chút lo lắng.

"Ta đã xem rồi, mấy căn nhà kia hướng Nam, cửa sổ đều khá lớn, chúng ta thay hết cửa sổ thành vải dầu trong suốt, không chỉ chắn gió che mưa, mà ánh nắng mặt trời vẫn có thể chiếu vào."

"Hơn nữa chúng ta có thể trồng một số loại rau nhanh lớn, như hẹ, rau tai chuột, tỏi non, mầm cải... còn có thể ủ giá đỗ nữa." Cố Tâm Nguyệt tiếp tục đề xuất.

Nghe vậy, ánh mắt Tống Dập sáng lên, hắn vốn tưởng Cố Tâm Nguyệt chỉ nói suông, không ngờ nàng đã nghĩ đến cả những chỉ tiết này.

Hắn bèn đồng ý nói: "Thật ra cách của A Nguyệt đã có người thử rồi, hoàng thân quốc thích ở kinh thành vào mùa đông cũng dùng nước suối nóng để trồng rau, hoặc đốt than để trồng rau, chỉ là không có nhiều giống như chúng ta, vạn sự khởi đầu nan, nếu mọi người đã muốn tìm việc làm thì thử trồng xem sao, dù không thành cũng không sao."

Thấy Tống Dập nói vậy, những người khác cũng gật đầu.

Sau khi biểu quyết đồng ý xong, mọi người lại cùng nhau đến dãy nhà bên kia, chuẩn bị thảo luận thực tế xem nên trông như thế nào cho tốt.

Đừng nhìn mấy căn nhà không nhỏ, nhưng nếu trồng hết trên mặt đất, thực ra cũng không trồng được bao nhiêu.

Hơn nữa, nếu không kiểm soát tốt nhiệt độ, chẳng phải sẽ thiêu c.h.ế.t hết cây con à?

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, quay sang hỏi Cố lão đầu: "Cha, cha có biết làm loại giá gỗ này không... ˆ

Cố Tâm Nguyệt vừa nói vừa dùng tay ra hiệu.

Chỉ cần dựng một dãy giá gỗ như thế này trong nhà, rồi đặt các máng gỗ lên trên, cho đất vào máng thì chẳng phải rau sẽ lớn nhanh à? Dù sao thì bọn họ cũng chỉ trông những loại rau nhanh lớn, không cần đất quá sâu.

Mọi người ở trong nhà một lúc lâu, tỉ mỉ thảo luận từng công việc một cách chỉ tiết, sau đó lại phân công từng việc một.

Lúc ngẩng đầu lên, mặt trời đã lên cao.

Ngọc Nương cười ngại ngùng: "Không ngờ đã trưa rồi, mà đồ ăn vẫn chưa bắt đầu nấu!"

Cố Tâm Nguyệt vừa nãy nói chuyện quá hãng say, lúc này nàng mới để ý đến thời gian, vỗ tay Ngọc Nương: “Không sao, vừa khéo hôm nay chúng ta mang theo mấy cái lẩu đến cho mọi người ăn thử, nước lẩu và đồ nhúng đều có sẵn, rửa sạch cắt ra là ăn được ngay."

"Vậy thì tốt quá, vậy A Nguyệt, ta đưa người đi, chúng ta cùng nhau nghiên cứu cách làm món lẩu này." Ngọc Nương cười kéo Cố Tâm Nguyệt đi.

Tống Chính Quang một tay bế một hài tử, dẫn mọi người quay trở lại phòng ấn.

Tống Thanh Hoan chậm một bước, gọi Tống Dập đang đi phía sau: “Ca ca, ca chờ muội một chút, muội có chuyện muốn hỏi ca."

Tống Dập ngơ ngác, vội vàng đi tới: "Sao thế?"

Tống Thanh Hoan cúi đầu, cắn môi, mới lấy dũng khí hỏi: "Ca, thật ra có một chuyện muội muốn hỏi ca lâu rồi, ở nhà đông người không tiện nên muội cứ nhịn không hỏi."

Tống Dập cau mày, trầm giọng nói: "Muội nói đi."

"Chính là... tẩu tử của muội vẫn là tẩu tử trước đây à?" Tống Thanh Hoan ngẩng đầu, vội vàng hỏi.

Tống Dập khẽ giật mình, hắn nhanh chóng phản ứng lại, nhanh chóng trả lời: "Không phải, muội đừng nghe người khác nói bậy, nàng ấy chỉ trông giống thôi, chỉ là trùng hợp mà thôi. "

Tống Thanh Hoan cúi đầu vặn vẹo tay, dường như không ngờ hắn sẽ trả lời nhanh chóng và bình tĩnh như vậy.

Mặc dù người nhà họ Cố chưa bao giờ nghi ngờ Cố Tâm Nguyệt, nhưng nàng ấy thực sự có thể cảm nhận được sự quen thuộc ở trên người tẩu tử này.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 359


Nghĩ đến việc ca ca ruột của mình cũng không tin tưởng mình, Tống Thanh Hoan có chút tức ngực, cúi đầu lấm bẩm: "Muội đương nhiên biết người khác chỉ là cảm thấy hai người bọn họ trông giống nhau, nhưng muội thực sự không chỉ vì điểm này."

"Ca, ca có nghĩ đến không, nếu sau này tẩu tử nhớ lại hoặc biết được, liệu có trách ca không nói với tẩu ấy không? Trước đây ở trong thôn thì không sao, nhưng chúng ta vừa mới đến phủ Thanh Châu, đệ đệ tỷ ấy đã tìm đến nhận họ hàng, ai biết sau này còn có người khác đến hay không?" Tống Thanh Hoan không cam lòng truy hỏi.

Cuộc sống sau khi vào thành tuy rất tốt, nhưng nàng ấy vẫn luôn cảm thấy có chút bất an, thầm lo lắng sau này tẩu tử sẽ vì chuyện này mà nảy sinh khoảng cách với ca ca.

"Ta biết rồi, muội yên tâm, khi nào thích hợp ta sẽ cân nhắc nói với nàng ấy."

Nghe ca ca nói vậy, Tống Thanh Hoan cũng không tiện nói thêm gì nữa, nàng ấy liền quay người đi vào bếp phụ giúp.

Vừa vào bếp, nhìn thấy tẩu tử đang bận rộn, Tống Thanh Hoan không kìm được mà rơm rớm nước mắt. Mặc dù trong lòng nàng ấy đã sớm đoán được như vậy nhưng khi đích thân nghe ca ca thừa nhận, Tống Thanh Hoan vẫn không kìm được sự xúc động trong lòng.

Nghĩ đến chuyện tẩu tử trước đây sinh hai hài tử, đã chịu nhiều đau khổ, cuối cùng lại c.h.ế.t vì khó sinh, bỏ lại hai hài tử thơ dại rồi ra đi. Giờ đây lại thấy nàng khỏe mạnh trở về, sao nàng ấy có thể không cảm thán cho được?

Cố Tâm Nguyệt vừa thấy Thanh Hoan và Tống Dập tụt lại phía sau, còn tưởng hai người muốn nói gì đó riêng tư, lúc này thấy Thanh Hoan trở về với đôi mắt đỏ hoe, nàng liền buột miệng hỏi: "Sao vậy? Có phải ca ca muội bắt nạt muội không?”

Tống Thanh Hoan bình tĩnh lại cảm xúc, nhẹ giọng nũững nịu: "Không có, gió bên ngoài lớn quá, thổi nước mắt muội sắp rơi xuống rồi."

Cố Tâm Nguyệt nghe giọng nói của nàng ấy cũng có chút không ổn, liền nói thêm: "Ca ca muội đôi khi nói chuyện quá thẳng thắn, nếu hắn bắt nạt muội, muội cứ nói với tẩu, chờ tẩu về sẽ giúp muội trả thù.”

Nghe vậy, Tống Thanh Hoan không nhịn được bật cười: "Được, sau này nếu ca ca dám bắt nạt tẩu, tẩu cũng nói với muội, muội và hai hài tử đều đứng về phía tẩu."

Nói xong, cả hai đều không nhịn được cười. ...

Tống Dập vốn rất bình tĩnh trước mặt Tống Thanh Hoan, nhưng sau khi nàng ấy đi, hắn không còn kìm nén được nữa, tim đập loạn xạ.

Giờ đây, ngay cả Thanh Hoan cũng đã nhận ra manh mỗi.

Chuyện này e rằng sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Tống Dập vừa thầm suy nghĩ trong lòng, vừa không tự chủ được bước chân đến bếp.

Đến cửa, vừa ngẩng đầu lên, hắn đã nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt đang nói cười vui vẻ với Thanh Hoan trong bếp, tâm trạng vốn có chút phiền muộn bồn chồn trong nháy mắt trở nên bình lặng. Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đứng ngây ngốc nhìn mình bên ngoài, tưởng hắn đói bụng, nàng liền cười nói: "Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, lẩu đã nấu xong rồi."

Trong trang trại có hơn chục hộ dân.

Ngoài Tống Chính Quang và Ngọc Nương ngồi cùng bàn với người nhà họ Cố ra, những nam nhân ngồi một bàn, còn lại những nữ nhân và hài tử cũng ngồi kín một bàn.

Mặc dù người nhà họ Cố ở cùng những người này không lâu nhưng ấn tượng về mọi người đều rất tốt.

Những nam nhân này đều là người từ chiến trường trở về, sau đó lại khai hoang trồng trọt, vốn là thuộc hạ của Tống Chính Quang, sau đó bọn họ lại một đường theo Tống Chính Quang chạy trốn trở về.
 
Back
Top Bottom