Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu

Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 30



Tố Tuyết nghe thấy tiếng động, vội chạy từ bếp ra, thấy tỷ mình trong bộ dạng tả tơi thì giật mình sợ hãi.

Vũ Đồng nhanh chóng ra hiệu cho nàng im lặng, rồi nàng trở về phòng phía đông, đơn giản chỉnh trang lại bản thân, chải lại tóc, sau đó mới thản nhiên bước vào bếp.

Trong bếp, Tố Tuyết đã khóc đến mức ướt đẫm khuôn mặt như một đứa trẻ.

Vừa nhìn thấy là biết ngay tỷ mình bị đánh. Tỷ vốn là người hiền lành nhẫn nhịn, nếu không phải bị người khác ép đến không thể chịu đựng nổi nữa, thì sao lại có thể đánh nhau với người ta chứ?

Vũ Đồng vào bếp, kể sơ qua việc xảy ra hôm nay cho Tố Tuyết nghe, rồi an ủi: “Không sao, trời không sập được đâu.”

Tố Tuyết vừa khóc vừa lau nước mắt: “Bọn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Chắc chắn họ sẽ lại tìm tỷ gây chuyện nữa. Tỷ ơi, muội nghĩ chúng ta không thể ở lại thôn này thêm được nữa.”

“Vậy thì chúng ta lên thành.” Vũ Đồng đã nghĩ xong trên đường về: “Biết đâu đến trong thành, chúng ta lại sống thoải mái hơn ở đây.”

Nói dễ hơn làm! Nhất là khi họ chỉ là hai cô nương yếu đuối, còn phải nuôi một đứa trẻ đang b.ú sữa, muốn sống yên ổn trong trong thành, chẳng khác gì leo lên trời! Điều này, Tố Tuyết hiểu rõ hơn ai hết.

Vũ Đồng vốn không muốn để hai ông bà biết chuyện này, nhưng trong bữa cơm, Vương lão hán và Vương lão thái vẫn phát hiện vết cào xước trên mặt Vũ Đồng, cả hai đều kinh ngạc, vội hỏi: “Con bị đánh à?”

Vũ Đồng vội vàng chối: “Không phải đâu, là lúc bẻ nhánh liễu bị xước thôi.”

“Không giống!” Vương lão hán lắc đầu: “Trên mặt rõ ràng là vết cào của người. – Ai là kẻ đã cào con? Nói ra nhanh, ta sẽ đi tìm bà ta tính sổ!”

Vương lão thái cũng tức giận đến phát run, đập bàn giục giã: “Nói mau, rốt cuộc là cái đồ hỗn xược nào đã đánh con? Dù không nể mặt hòa thượng cũng phải nể mặt Phật chứ, dù gì cũng phải nghĩ đến mặt mũi của hai ông bà cụ chúng ta mà không ức h.i.ế.p con chứ! – Không, chuyện này không phải là ức h.i.ế.p con, mà là đang ức h.i.ế.p cả nhà chúng ta! Ừ, đúng là vì họ thấy nhà chúng ta không có nam nhân khỏe mạnh nên mới dám làm càn!”

Phản ứng mạnh mẽ của hai ông bà khiến sống mũi Vũ Đồng cay xè, nước mắt suýt nữa thì trào ra.

Được rồi, nàng thực sự không phải đang chiến đấu một mình, phía sau nàng vẫn còn hai người muốn bảo vệ nàng – đó là cha mẹ chồng. Dù họ không có sức mạnh thực sự để đối phó, nhưng tấm lòng ấy đã đủ để nàng cảm thấy ấm áp.

Nghĩ vậy, Vũ Đồng lại không còn thấy quá tủi thân nữa.

“Con thật sự không sao.” nàng cười nói: “Tuy có bị đánh vài cái, nhưng cũng không phải là chịu thiệt. Đại Ngưu tẩu cũng bị con đè xuống đánh mấy cái bạt tai, còn bị con ném cả nắm đất vào mặt nữa. Chắc giờ này mắt bà ta còn chưa mở ra nổi đâu.”

Nói đến đây, nghĩ đến bộ dạng chật vật của Đại Ngưu, Vũ Đồng không nhịn được bật cười.

Nghe Vũ Đồng nói vậy, cơn giận của hai ông bà cũng nguôi đi một nửa. Nhưng Vương lão hán vẫn cho rằng không thể để người ta ức h.i.ế.p mình dễ dàng như vậy, ông phải đi tìm lý trưởng để đòi lại công bằng.

Đang lúc cả nhà bàn tính việc này, thì cổng nhà chợt vang lên tiếng gõ, lý trưởng cùng Đại Ngưu đã đến tận nơi.

Vương lão hán nhìn thấy họ, liền cau mày lại.

Vũ Đồng vội ra hiệu cho ông bình tĩnh, sau đó nàng đứng dậy đón hai người vào nhà, làm như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: “Hai vị hôm nay sao lại có nhã hứng ghé qua nhà ta dạo chơi thế này?”

Đại Ngưu mặt đầy vẻ xấu hổ, còn lý trưởng thì nét mặt nghiêm trọng. Cuối cùng, vẫn là lý trưởng mở lời trước.

Ông nói: “Chuyện ngươi đánh nhau với nhà Đại Ngưu, ta đều đã nghe rồi. Trước hết, việc này ngươi quả thật có sai. Ta đã nhắc nhở ngươi không được bẻ nhánh liễu nữa, nhưng ngươi biết sai mà vẫn phạm, đó là lỗi của ngươi! Dĩ nhiên, việc Đại Ngưu mắng chửi ngươi cũng không đúng...”

Vũ Đồng “hừ” một tiếng, vừa định tranh luận thì nghe Đại Ngưu vội nói: “Vũ Đồng à, chúng ta đều là người trong thôn, xét về vai vế thì ta là đại ca của ngươi, cũng là người nhìn ngươi lớn lên, nên ngươi tuyệt đối không nên đánh tẩu tẩu của mình.”

Vũ Đồng không nhịn nổi nữa, đưa mặt mình tới gần ông ta, chỉ vào hai vết cào mà nói: “Đại Ngưu ca, ngươi cũng nhìn kỹ xem, tẩu tẩu mà ngươi nói cào nát mặt ta như thế này có đúng không?”

Đại Ngưu áy náy cúi đầu: “Phải, nàng ấy không nên như vậy. Nên khi nàng ấy về kể lại với ta, ta đã thưởng cho nàng ấy hai bạt tai rồi. Ta nói với nàng ấy rằng, hai tỷ muội Vũ Đồng cha mẹ mất sớm, hai người nương tựa nhau mà sống đã đáng thương lắm rồi, ngươi làm tẩu tẩu không giúp đỡ thì thôi, sao lại còn đi ức h**p? Ngươi còn xứng đáng làm tẩu tẩu hay không? Vũ Đồng đánh ngươi là đáng đời! Nếu ngươi còn ức h.i.ế.p nàng nữa, xem ta có bỏ ngươi hay không!”

A, chuyện này...

Thái độ của Đại Ngưu xoay chuyển quá nhanh, khiến Vũ Đồng nhất thời chưa phản ứng kịp.

Đại Ngưu tiếp tục nói: “Nên bây giờ tẩu tẩu của ngươi đã biết lỗi, chỉ là không tiện đến đây xin lỗi ngươi, ta thay mặt nàng ấy đến tạ lỗi. Vũ Đồng, ngươi hãy tha thứ cho nàng ấy, nàng ấy là người thô lỗ, không hiểu lý lẽ, ngươi đừng chấp nàng ấy làm gì.”

“Không, không, ta cũng có lỗi.” Vũ Đồng thấy thái độ của Đại Ngưu tốt như vậy, trái lại nàng cảm thấy hơi ngại, vội vàng đáp lời: “Ta là muội, thật sự không nên đánh tẩu tẩu. Ta cũng cần phải xin lỗi tẩu tẩu. Chỉ là... khi tẩu tẩu chỉ vào mũi ta mà chửi những lời không ra gì, ta thực sự tức giận đến phát điên, nên không kiềm chế được cơn giận...”

“Ta biết, ta biết, nàng ấy cũng nói với ta về những lời hỗn xược đó rồi, ta tức giận quá nên đã lại cho nàng ấy thêm một cái bạt tai nữa...”
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 31



Chuyện Vũ Đồng và nhà Đại Ngưu đánh nhau, chỉ trong một bữa ăn đã nhanh chóng lan truyền khắp cả thôn.

Tuy rằng thái độ của Đại Ngưu rất tốt, đã thành công hóa giải sự khó xử và mâu thuẫn giữa hai nhà, nhưng những nữ nhân trong thôn như nhà Nhị Trụ, nhà Đại Phúc vốn đã không ưa gì Vũ Đồng, nay lại càng ghét nàng hơn.

Sao chứ, trộm của công mà còn đánh người, lại còn làm như mình có lý lẽ sao?

Nhưng nam nhân trong thôn không đứng ra bênh vực thê tử mình, nên các bà cũng không dám gây chuyện, chỉ dám lén lút bàn tán sau lưng. Nếu không may gặp phải Vũ Đồng khi ra ngoài, tất cả đều nhanh chóng chuồn về nhà.

Dù sao cũng chẳng ai muốn trở thành người thứ hai bị đánh, mất mặt lắm! Ví dụ điiển hình là nhà Đại Ngưu, mấy ngày nay đã không dám ra khỏi cửa rồi.

Vũ Đồng toàn thắng, trong lòng sảng khoái vô cùng.

Người mà sảng khoái thì sẽ muốn làm việc, nên nàng bảo Tố Tuyết nhặt lấy những mầm non và vỏ cây liễu, đem đi luộc nước để khử bớt vị đắng, rồi hái một nắm hành dại từ ngoài đồng về thái nhỏ bỏ vào. Nàng còn lấy nửa trái tim lợn mà bữa trước chưa dám ăn, luộc qua cho bớt hôi, sau đó băm nhỏ trộn cùng với mầm liễu, thêm muối và dầu mè vào để có gia vị. Xong xuôi, Vũ Đồng còn ra góc sân ngắt vài lá non, băm nhỏ bỏ vào nữa.

Tố Tuyết khó hiểu, hỏi: “Đây là gì vậy? Ăn được không?”

Vũ Đồng đáp: “Loại cây này gọi là tử tô, có thể làm thuốc, cũng có thể dùng làm gia vị. Nghe nói khi nấu thịt cho vài lá vào sẽ làm thịt thơm hơn và khử mùi hôi. Ta cũng chưa ăn bao giờ, hôm nay chúng ta thử xem sao?”

“Được, được.” Tố Tuyết nuốt nước miếng, tỏ vẻ không chờ nổi để được thử món này rồi.

Bếp lửa ở nông thôn, chiếc nồi gang nguyên thủy, nước giếng sạch không bị ô nhiễm, cùng những nguyên liệu đơn giản nhất và phương pháp nấu nướng cổ xưa, tất cả những điều ấy tạo nên hương vị thuần túy nhất, cũng chính là khói bếp nhân gian chân thực nhất.

Lửa lớn chưa tàn, hương thơm đã lan tỏa khắp gian nhà.

Vương lão thái chống gậy run rẩy bước tới cửa bếp xem náo nhiệt. Phải, sau những ngày tháng dưỡng bệnh, sắc diện của bà ngày một khá hơn. Đặc biệt khi nghe tin con trai sắp trở về, tâm trạng bà càng phấn chấn, thân thể cũng khỏe mạnh rõ rệt, hôm nay cuối cùng cũng có thể ra ngoài phơi nắng.

“Hôm nay là làm bánh bọc lá liễu phải không?” Bà cụ cười mỉm đoán: “Ta vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”

Vũ Đồng cười, giơ ngón tay cái hướng về phía bà cụ: “Mẹ quả thực lợi hại, chỉ ngửi thôi cũng biết hôm nay ăn món gì. Nhưng con xin nói trước, bánh lá liễu hôm nay không phải là loại mà mẹ đã ăn trước đây đâu, mẹ cứ thử một cái xem.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ồ, thế thì lại có bất ngờ đây!” Bà cụ hiếm khi đùa cợt: “Không lẽ, còn có thịt ăn nữa sao?”

Vũ Đồng bật cười lớn, cố tình không trả lời, chỉ đợi bà cụ ăn thử rồi mới nói sự thật.

Quả nhiên, bà cụ bị khơi dậy sự tò mò, đứng mãi ở cửa bếp chờ cho đến khi bánh lá liễu ra khỏi nồi.

Vũ Đồng đem chiếc bánh đầu tiên dâng cho bà cụ, còn thuận tay thổi nguội.

Bà cụ cầm chiếc bánh, cười tươi không khép miệng được, chưa ăn đã đoán ra.

“Có thịt, thật là có thịt, ta đã ngửi thấy mùi thịt rồi!” Bà cụ cười, tay lau khóe mắt, rồi dè dặt thương lượng với Vũ Đồng: “Đồng nhi à, có thể để lại hai cái bánh này, chờ Vinh nhi về nếm thử không?”

Tay Vũ Đồng khựng lại một chút, bà cụ vội vàng giải thích: “Ý của ta là, trước đây nó ăn nhiều bánh lá liễu rồi, nhưng bánh có thịt thì chưa từng được ăn, ta muốn để nó thử xem. Nhỡ mai nó về thật, mà không được ăn thì tiếc lắm!”

Vũ Đồng tiếp tục làm việc, vừa nhặt từng chiếc bánh đặt vào giỏ, vừa nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ để lại vài chiếc cho hắn, không lo hắn không được ăn đâu.”

Nói xong, nàng cố nặn ra một nụ cười, rồi lại vội vàng làm việc tiếp.

Giải quyết xong chuyện ăn uống, kế đó nàng lại dồn hết tâm trí vào việc khởi nghiệp.

Tố Tuyết tiếp tục bện những quả bóng đá bằng cành liễu, còn Vũ Đồng thì để giữ sự mới mẻ, lấy một cây gậy nhỏ, vạch vẽ trên mặt đất một hồi lâu, rồi sáng chế thêm vài kiểu dáng mới. Sau đó, nàng không ngừng tay bắt đầu bện ngay.

Ôi, tay này thực sự đau nhức lắm rồi.

Nhưng nỗi đau ở tay có thể đổi lấy tiền bạc, đổi lấy lương thực, đổi lấy thịt và trứng, đổi lấy hy vọng cho cả nhà, thì dù có đau thêm chút nữa cũng sẽ chịu được.

Suốt tám ngày liền, Vũ Đồng không bước chân ra khỏi cửa. Đến ngày thứ chín, khi nàng cùng Tố Tuyết cõng trên lưng một giỏ đầy những món đồ đan lát tinh xảo đủ màu sắc bước ra khỏi nhà, nàng bất giác thấy mình có chút bàng hoàng.

Tám ngày không ra ngoài, cành liễu trong thôn đã đ.â.m những chồi già, lá cây du cũng đã tỏa rộng như chiếc ô nhỏ, thậm chí những cành liên kiều ở đầu thôn cũng đã nở rộ hoa vàng.

A, năm nào hoa cũng nở giống nhau, nhưng người thì mỗi năm một khác.

Năm nay Hàn Vũ Đồng đã hoàn toàn không còn là Hàn Vũ Đồng của năm trước nữa. Người Vũ Đồng mang linh hồn mới này nhất định phải kiên cường chống đỡ! Nàng còn muốn ngắm hoa xuân của năm sau, của năm sau nữa, và của cả những năm sau sau nữa!

Tố Tuyết lần này vào thành cũng vô cùng phấn khởi, vừa ra khỏi thôn đã ríu rít nói mãi không ngừng. Nàng thậm chí còn tính toán sẵn, lần này kiếm được tiền sẽ không mua bánh ngọt nữa, mà sẽ dành dụm hết thảy, sau này thật sự mở được cửa tiệm ở trong thành thì chẳng còn phải lo bị người trong thôn ức h.i.ế.p nữa.

Vũ Đồng nghe chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng lại đang âm thầm tính toán sinh kế khác.
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 32



Thật ra, việc nhà Đại Ngưu ngăn cản cũng không phải là hoàn toàn vô lý. Thời gian hái cành liễu chỉ kéo dài đến mùa hè, khi vào thu thì phải để cây tích tụ dưỡng khí, nếu bẻ quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.

Nếu không thể bện cành liễu, các loại đồ đan bằng cỏ cũng không thể đổi mới nhanh như vậy, thì còn có thể làm gì đây?

Đang nghĩ ngợi, Tố Tuyết ríu rít nói bỗng dưng im bặt, rồi kéo áo Vũ Đồng, thì thầm: “Tỷ ơi, muội thấy Chi Nam rồi.”

Ồ? Chi Nam về rồi sao?

Vũ Đồng vội ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, phía trước một thiếu niên mặc áo dài cổ tròn, đầu đội mũ thư sinh, phong thái nho nhã, nếu không phải Lý Chi Nam thì còn ai vào đây?

Lâu ngày không gặp, Tố Tuyết có chút ngượng ngùng.

Lý Chi Nam cũng nhận ra hai tỷ muội, từ xa đã chắp tay chào Vũ Đồng, cười hỏi: “Tỷ đi đâu vậy?”

Vũ Đồng chỉ vào chiếc giỏ sau lưng: “Tỷ bện mấy thứ đồ, tính mang vào thành bán. Sao, hôm nay trường cho nghỉ à?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lý Chi Nam gật đầu, như chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi ngay: “Nghe nói tỷ đã gả cho Vinh ca rồi, có đúng không?”

Vũ Đồng gật đầu.

Lý Chi Nam vội vàng chúc mừng, nói rằng về gấp nên không kịp chuẩn bị lễ, sẽ bù sau.

Vũ Đồng liên tục xua tay: “Đệ vẫn còn là đứa trẻ, nhà tỷ không cần những lễ nghĩa này đâu. Chỉ cần đệ chăm chỉ học hành, đó chính là món quà lớn nhất cho tỷ rồi.”

Nói xong, nàng hiểu ý nhìn Tố Tuyết, bảo: “Tỷ đi trước một bước, muội thay tỷ hỏi Chi Nam xem việc học hành ra sao, tỷ chờ muội ở đồi đất phía trước.” Dứt lời, nàng nhanh chóng bước đi.

Mặt Tố Tuyết đỏ bừng, lí nhí như tiếng muỗi: “Ca về nhà đi, muội phải vào thành rồi.” Nàng định chạy theo tỷ, nhưng bị Lý Chi Nam nắm lấy vạt áo.

“Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói với muội.” Lý Chi Nam cũng có chút ngại ngùng, nhanh chóng thả vạt áo của Tố Tuyết ra.

Mặt Tố Tuyết càng đỏ thêm.

Lý Chi Nam nghiêm nét mặt, khẽ hỏi: “Hai tỷ muội ở nhà họ Vương, có bị đánh mắng gì không?”

Tố Tuyết vội lắc đầu: “Phu thê Vương lão hai người đối xử với chúng muội rất tốt.”

“Thế thì tốt.” Lý Chi Nam như thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại có vẻ lo lắng mới: “Nhưng mà… bên Vinh ca, hai người đã nghĩ cách ứng phó chưa? Nghe nói huynh ấy sắp trở về, nếu như huynh ấy…”

Những lời sau đó Lý Chi Nam giữ phép tắc không hỏi, nhưng Tố Tuyết biết hắn đang lo lắng điều gì, nên thẳng thắn đáp: “Tỷ muội đã nghĩ tới rồi. Nếu Vinh ca thực sự không chấp nhận chúng muội, tỷ muội sẽ hòa ly, chúng muội trở về nhà mình. Dĩ nhiên, nếu huynh ấy thật lòng đối tốt với chúng muội, chúng muội cũng sẽ hết lòng với huynh ấy.”

“Hòa ly ư?” Lý Chi Nam ngỡ ngàng một lúc, rồi lập tức yên tâm hẳn.

Dù hòa ly không phải chuyện thường thấy, nhưng đó dường như cũng là cách tốt nhất, ít ra còn tốt hơn nhiều so với việc bị bỏ rơi.

“Tốt lắm, tỷ muội có thể nghĩ như vậy, thật là đáng quý.” Lý Chi Nam nói: “Chỉ là như thế lại làm khổ hai tỷ muội. Những lời đàm tiếu quả thực khiến người ta khó sống...”

“Không sao, chúng muội đã quen rồi.” Tố Tuyết cũng học theo Vũ Đồng, mỉm cười nhẹ nhàng, rồi giơ tay ra hiệu rằng nàng phải đi.

Lý Chi Nam tránh sang một bên, nhường đường. Tố Tuyết vội bước qua, ngay lúc chạm vai, Lý Chi Nam bất ngờ thì thầm một câu táo bạo bên tai nàng.

“Hãy sống tốt, đợi ta!”

Má Tố Tuyết bỗng chốc đỏ bừng từ đầu đến tận cổ.

Ngồi trên xe bò vào thành, Vũ Đồng nghĩ đến Lý Chi Nam phong độ phi phàm ở tuổi còn nhỏ, rồi lại nhìn muội muội mình, dù cho đôi mắt sắc sảo, tính cách hoạt bát đáng yêu, nhưng chung quy vẫn là một cô thôn nữ, không có học thức, cũng chẳng nhiều trải nghiệm, lại còn bị một người tỷ không đáng tin như mình liên lụy, con đường tương lai của nàng e rằng sẽ lắm gian truân.

Vậy nên, làm thế nào để giúp muội muội trở nên xuất sắc hơn, để nàng bớt tự ti trước mặt Lý Chi Nam? Đây thực sự là một vấn đề khó khăn.

“Tỷ, tỷ đang nghĩ gì thế?” Tố Tuyết đã hoàn toàn thoát khỏi sự e thẹn khi gặp Lý Chi Nam, nhanh chóng quay lại với niềm vui rạo rực khi chuẩn bị vào thành.

Vũ Đồng bật cười, thôi được, muội muội nàng quả thật có tấm lòng rộng mở, mà đây cũng là một ưu điểm lớn.

Cùng một khu Nam Thị, cùng một chỗ cũ, đây là lần thứ hai Vũ Đồng đến đây. Chỉ có điều, lần này có chút khác biệt so với lần trước, bởi vừa đến nơi, các nàng đã gặp một “người quen”.

Ai vậy? Chính là vị công tử áo đen lần trước không chút do dự mua cặp châu chấu của nàng.

“Ôi trời, cuối cùng ta cũng đợi được các cô đến rồi!”

Công tử áo đen vừa thấy các nàng, lập tức bước tới trách móc: “Không phải nói năm ngày sau sẽ đến sao? Sao lại trì hoãn lâu thế?”

Vũ Đồng vỗ trán, lúc này mới nhớ tới lời hứa lần trước, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, trong nhà có việc nên bị chậm trễ.”

“Ồ, nếu là việc nhà thì ta tha cho các cô lần này.”

Công tử áo đen tỏ ra dễ tính, thoáng bỏ qua cảm xúc rồi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.

“Hôm nay, cô có mang theo món gì mới không?” Vừa nói, hắn vừa háo hức vén tấm vải che trên giỏ lên xem.

Vũ Đồng mỉm cười, để hắn tùy ý xem, ngay sau đó nghe tiếng khen ngợi không ngớt từ công tử áo đen.

“Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!” Hắn ta gần như muốn vỗ tay thán phục, liền quay sang xin lỗi đám khách vây quanh: “Xin lỗi mọi người, hôm nay những món đồ mà hai cô nương này mang đến, ta sẽ mua hết. Mọi người chờ lần sau vậy!”
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 33



Thấy những món đồ đẹp mắt đến tay nhưng không mua được, mấy người nữ nhân dẫn con nhỏ đến mua liền tỏ ra bất mãn, không ngớt lời phản đối: “Sao? Ngươi coi thường chúng ta à? Cho rằng bọn ta, người bình dân, không mua nổi sao?”

“Đúng thế, quá là ức h.i.ế.p người rồi! Dựa vào đâu mà ngươi mua hết một mình? Con trai ta còn muốn mua một món cơ mà!”

“Phải đấy, ta cũng muốn mua cho cháu gái ta một món!”

Công tử áo đen thấy mọi người phẫn nộ, vội vàng chắp tay xin lỗi: “Các vị, các vị, thật xin lỗi. Ta không có ý coi thường ai cả, chỉ là vì ta có một họa quán, các học trò trong quán cần những món đồ đan cỏ này để làm mẫu vẽ. Mong các vị thông cảm, ta xin cảm ơn trước.”

Nói xong, hắn lại cúi đầu thật sâu tạ lỗi.

Vũ Đồng nhanh chóng kéo công tử áo đen sang một bên, thấp giọng nói: “Công tử, ngài chắc chắn mua hết sao? Ở đây có rất nhiều món giống nhau, chỉ riêng cầu xúc cúc đã có hơn chục cái, ngài mua nhiều thế chẳng có ý nghĩa gì cả!”

Công tử áo đen cười nói: “Yên tâm, đừng nói là chục cái, dù là mấy chục cái cũng không đủ.”

Nói xong, hắn lại định cúi đầu xin lỗi mọi người, nhưng Vũ Đồng ngăn lại.

“Không được!” Vũ Đồng nói: “Học trò của ngài quan trọng, nhưng mấy đứa trẻ này cũng quan trọng, đúng không? Vậy ta với ngài nhường nhau một chút. Ta sẽ để ra một vài món giống nhau bán cho mấy đứa trẻ, còn lại tất cả sẽ thuộc về ngài. Ngài thấy sao?”

“Việc này… được rồi!” Công tử áo đen bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Nghe nói lại được mua, mấy đứa trẻ liền ùa tới, tranh nhau chọn mấy món cầu xúc cúc, châu chấu, kiến, bọ ngựa mà Vũ Đồng đã chọn ra. Thậm chí đến việc trả tiền cũng giành giật nhau.

Vũ Đồng và Tố Tuyết đứng ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lần trước còn có đồ bán không hết, thế mà lần này sao lại tranh nhau mua đến không đủ bán thế này?

Mấy món đồ đan của nàng từ khi nào đã thành hàng “hot” như vậy? Nếu chuyện này xảy ra ở đời sau, có lẽ chỉ cần sản xuất hàng loạt bằng máy móc, chẳng phải một năm là nàng thành triệu phú rồi sao!

Đợi đến khi Tố Tuyết thu tiền xong, Vũ Đồng lại mỉm cười tiễn từng vị khách, còn công tử áo đen thì đã nhanh nhẹn đeo chiếc giỏ lên lưng.

Vũ Đồng không biết nên khóc hay cười.

“Công tử, ôi không, phu tử, để ta mang giúp!”

Phải rồi, người ta là một vị phu tử của họa quán, gọi “công tử” thì có phần đơn giản quá.

Nhưng công tử áo đen không mấy để ý, vung tay nói: “Cô nương không cần khách khí, ta họ Trình, tên Vĩnh Hân, cô cứ gọi ta là Trình đại ca là được.”

Vũ Đồng cười, thật tốt, nàng vừa có thêm một vị đại ca là phu tử. Sau này, nếu Triều Nhi có hứng thú với hội họa, đã có sẵn thầy dạy vỡ lòng rồi!

Cứ thế, ba người băng qua dòng người, cố lách ra khỏi khu Nam Thị, Trình Vĩnh Hân thuê một chiếc xe ngựa, đưa các nàng qua mấy con phố, cuối cùng dừng trước một phủ đệ vô cùng uy nghi.

Vũ Đồng vén rèm nhìn, thấy trước cửa phủ có hai chữ đen to lớn “Nghiêm Phủ”, uy nghiêm bệ vệ, nàng lập tức giật mình.

“Trình đại ca, đây là họa quán của huynh sao?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trình Vĩnh Hân đắc ý cười lớn, nhảy xuống khỏi xe ngựa rồi nói: “Ta có một họa quán, nhưng không phải ở đây, đây là phủ đệ của Nghiêm đại nhân Thủ Bị.”

“Nghiêm đại nhân?” Vũ Đồng khẽ nhíu mày.

Thú thật, nàng chẳng biết Nghiêm đại nhân là ai, vì nàng chỉ là một thường dân, còn phải lo miếng ăn từng bữa, chẳng mấy khi bận tâm đến việc quan lại.

Dĩ nhiên, nàng cũng chẳng mong có dính dáng gì đến họ, vì thông thường chỉ khi phạm tội mới phải đối mặt với quan lại. Nàng cả đời chẳng muốn có cơ hội ấy!

Nhưng tình hình lúc này… dường như có gì đó không ổn!

Trình Vĩnh Hân thấy rõ sự lúng túng của nàng, liền vội vàng giải thích: “Cô nương yên tâm, ta đưa cô nương tới đây là vì Nghiêm lão gia rất thích những con côn trùng đan bằng cỏ mà cô nương làm. Lần trước ta mua đôi bọ ngựa về, lão gia còn chưa chơi đủ đã làm hỏng mất, vì thế giận dữ không ít. Bà cụ Nghiêm không biết làm sao, mới nhờ ta tìm thêm, nên ta đã chờ cô nương mấy ngày ở Nam Thị…”

Thì ra là vậy!

Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Nếu vậy, Trình đại ca cứ mang mấy món này vào, tỷ muội chúng ta chỉ cần chờ ngoài cửa là được.”

Trình Vĩnh Hân hơi ngạc nhiên: “Cô nương không muốn vào trong xem qua sự uy nghiêm của Nghiêm phủ sao? Đây là cơ hội ngàn năm có một đó!”

Vũ Đồng lắc đầu: “Chúng ta là người quê mùa, chưa từng thấy gì sang trọng, chẳng vào trong mà làm trò cười, xin để Trình đại ca giúp cho.”

“Vậy… được thôi. Các cô cứ chờ đây một lát, ta đi rồi sẽ về ngay.”

Trình Vĩnh Hân đành bất đắc dĩ mang giỏ đồ đi vào trong Nghiêm phủ.

Vũ Đồng không muốn đứng trước cửa Nghiêm phủ gây chú ý, tất nhiên cũng để tránh rắc rối, liền kéo Tố Tuyết ra xa, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống đợi.

Tố Tuyết không yên lòng, hết lần này đến lần khác đứng dậy nhìn về phía cửa phủ, lo lắng hỏi: “Tỷ, tỷ nói xem, liệu Trình đại ca có lừa chúng ta không? Một vị quan to như vậy sao lại thích mấy thứ đồ cỏ rác của chúng ta?”

Thực ra trong lòng Vũ Đồng cũng không chắc chắn, nàng chống cằm suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Chắc không đâu? Đồ đan cỏ của chúng ta chẳng đáng bao nhiêu tiền, lừa chúng ta thì cũng chẳng được lợi gì.”

Tố Tuyết cũng thấy có lý, nhưng tại sao Trình đại ca vẫn chưa ra nhỉ? Không lẽ họ muốn ghi nợ? Thế thì không ổn rồi, tỷ muội nàng còn trông chờ vào số tiền này để mua lương thực.
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 34



Vũ Đồng cũng bắt đầu thấy hối hận. Đáng lý ra, với mấy món đồ này ở Nam Thị chẳng lo gì không bán được, lại là tiền trao cháo múc rõ ràng, còn mang đến nhà quan lớn thì khó nói lắm. Người ta có tiền, nhưng không muốn trả thì ngươi làm được gì?

Mà nơi đây đâu phải chỗ để nàng liều mạng hay lý luận!

Đang lúc Vũ Đồng còn đang bối rối, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau. Hai tỷ muội quay đầu lại nhìn, thấy một con ngựa đen lao như điên từ đầu phố tới, người đi đường vội vàng tránh sang hai bên. Vũ Đồng cũng nhanh chóng kéo Tố Tuyết nép sát vào tường để tránh bị ngựa đạp trúng.

Con ngựa phi nhanh như chớp, lướt qua ngay trước mặt họ. Trong thoáng chốc, Vũ Đồng kịp nhìn thấy trên thân ngựa và vó ngựa vương đầy bùn đất, còn người cưỡi ngựa thì cúi rạp trên lưng ngựa, trông có vẻ mệt mỏi rã rời. Xem ra, người và ngựa đã rong ruổi hàng trăm dặm đường, hẳn đều đã kiệt sức lắm rồi.

Đang nghĩ vậy, bỗng nhiên con ngựa như bị vấp phải thứ gì đó, chân sau trượt mạnh, rồi đá hậu hai cái, văng bùn đất lên tung tóe, không may lại rơi trúng mặt và người Vũ Đồng.

Vũ Đồng: “...”

Thật vô lễ! Con ngựa này thật không có chút lịch sự nào! Vừa nãy ta còn thương hại ngươi…

Con ngựa làm chuyện vô lễ xong, chẳng hề mảy may để ý, ngẩng đầu hí vang một tiếng rồi định lao tiếp, nhưng bị người trên lưng ngựa ghì chặt cương lại.

“Cô nương, thất lễ rồi!” Người cưỡi ngựa quay đầu lại, chắp tay xin lỗi Vũ Đồng.

Vũ Đồng ngẩng đầu nhìn, ôi chao, là một tiểu binh trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú!

Thôi được, dù ngựa của ngươi vô lễ, nhưng chủ nhân của nó có lễ phép, thế thì ta cũng tạm tha thứ.

Vừa định nói “Không sao”, thì thấy tiểu binh kia bỗng kêu lên kinh ngạc: “Đồng nhi?” rồi lập tức nhảy xuống ngựa, chỉ mấy bước đã lao tới trước mặt nàng.

Vũ Đồng giật mình, tim đập thình thịch. Chuyện này là sao? Hắn đang gọi ta ư?

Nhưng… ta không quen hắn!

Tiểu binh kia có lẽ cũng không ngờ lại gặp Vũ Đồng ở đây, niềm vui quá lớn khiến hắn có phần lúng túng. Hắn đưa tay ra định nắm lấy tay nàng, nhưng rồi nghĩ lại thấy giữa chốn đông người như vậy không tiện, đành lúng túng nói: “Nàng… nàng… sao nàng lại ở đây? Nàng khỏe không? Ta đã về rồi!”

Vũ Đồng hoảng hốt, lùi liền mấy bước, tay ôm chặt lấy trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, hỏi: “Ngươi… ngươi… là ai?”

Có lẽ không ngờ Vũ Đồng lại phản ứng như vậy, tiểu binh sững người trong giây lát, rồi bật cười khổ: “Sao, chưa đầy một năm mà nàng đã quên ta rồi sao? – À, phải rồi, ta rong ruổi bên ngoài, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, quả thực không còn giống như trước nữa.” Nói rồi, hắn tự giễu, đưa tay sờ cằm, chỗ râu lún phún mọc ra, cười gượng ngại ngùng.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên gương mặt hắn chợt tắt lịm. Bởi vì hắn đã nhìn thấy búi tóc của Vũ Đồng – kiểu tóc của nữ nhân đã có chồng!

“Nàng…”

Hắn không ngờ lại xảy ra biến cố này, ban đầu vô cùng kinh ngạc, rồi ánh mắt hắn lập tức thay đổi, cũng như Vũ Đồng, hắn lùi lại mấy bước.

“Sao? Nàng đã lấy chồng rồi sao?” Giọng nói của hắn đầy vẻ không thể tin nổi.

Tim Vũ Đồng lại đập loạn lên.

Có ý gì đây? Tiểu binh này chẳng lẽ là…

Ngay lúc đó, Tố Tuyết nãy giờ nấp sau lưng Vũ Đồng bỗng thét lên kinh ngạc, thốt ra: “Huynh là… Tử Lâm ca ca?”

Tử Lâm? La Tử Lâm? Người có khả năng là cha ruột của Triều Nhi nhất? Trong cơn chấn động, Vũ Đồng chỉ cảm thấy đầu óc “bùm” một tiếng, vài giây sau, nàng chẳng còn nghe thấy gì nữa!

La Tử Lâm cũng trở nên tái nhợt, môi run rẩy, đôi mắt ngỡ ngàng và không dám tin đang nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Đồng.

Hắn đang chờ câu trả lời của nàng!

Đúng vậy, đã hứa rồi mà, phải chờ hắn ba năm! Sao nàng lại nuốt lời?

Đã hứa rồi, chỉ khi chắc chắn hắn không quay về nữa mới lấy chồng!

Đã hứa rồi, chỉ cần còn một tia hy vọng thì nhất định sẽ ở bên nhau!

Làm sao mới chưa đầy một năm mà nàng đã thay lòng rồi ư?

Không, nàng là Vũ Đồng của hắn, trái tim nàng xưa nay luôn chỉ thuộc về hắn. Nàng sẽ không vô duyên vô cớ mà nhanh chóng tái giá như vậy. Chắc chắn nàng có nỗi khổ tâm. Vậy thì, là do có ai đó ép buộc, hay có ai uy h**p, hoặc vì cuộc sống quá khó khăn nên không thể làm khác?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vì sinh tồn sao? Không đúng, khi hắn đi đã để lại đủ bạc cho nàng rồi! Chẳng lẽ… bị ai đó cướp mất?

Nghĩ đến đây, lý trí của La Tử Lâm nhanh chóng trở lại tỉnh táo.

Nhưng đồng thời, hắn cũng nhận ra đã có không ít người qua đường dừng lại quan sát và chỉ trỏ về phía họ.

Thôi, nơi này quả thực không phải chỗ để nói chuyện.

Nghĩ vậy, hắn lại bước đến trước mặt Vũ Đồng, người vẫn còn đang sững sờ không thể thốt lên lời. Hắn khẽ nói: “Đừng nói gì cả, bất kể nàng làm gì, ta đều hiểu. Vậy nên, hãy cho ta chút thời gian, khi ta hoàn thành công việc sẽ đến tìm nàng. Chờ ta, nhất định!”

Nói xong, hắn quay sang Tố Tuyết: “Tố Tuyết muội muội, phiền muội chăm sóc tốt cho tỷ tỷ của mình.” Dứt lời, hắn quay người, bước nhanh về phía con ngựa, rồi dẫn ngựa đi về phía cổng Nghiêm phủ.

Tố Tuyết không nhịn được liền gọi với theo: “Ê, Tử Lâm ca ca, huynh không thể…”

Tố Tuyết vốn định nói rằng huynh đừng đến nữa, tỷ tỷ của muội đã gả vào nhà họ Vương rồi. Nhưng lời đến miệng, nàng lại không thể nói ra, bởi vì giữa chốn đông người như thế này, bất kể nói gì cũng sẽ gây ra những lời bàn tán không hay.

Thôi, cứ để huynh ấy đi vậy!
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 35



Vì sự xuất hiện của La Tử Lâm, cổng Nghiêm phủ “két” một tiếng mở ra. Người trong phủ ra làm động tác mời La Tử Lâm vào. Trước khi vào, La Tử Lâm không nhịn được mà quay lại nhìn về phía này một lần nữa, rồi mới bước vào phủ.

Ngay khi La Tử Lâm vào phủ, Trình Vĩnh Hân từ trong phủ hớn hở bước ra. Hai người một vào một ra, vừa vặn lướt qua nhau.

“Cô nương, tin vui đây!” Trình Vĩnh Hân từ xa đã reo lên: “Nghiêm lão phu nhân thưởng tiền!”

Vũ Đồng vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc do La Tử Lâm gây ra, quay người lại với vẻ mặt mơ màng.

Trình Vĩnh Hân tươi cười chạy tới, đặt chiếc giỏ rỗng xuống trước mặt nàng, vui vẻ nói: “Tay nghề của cô nương được Nghiêm lão phu nhân khen ngợi không ngớt, còn lão gia thì yêu thích không buông tay. Lão gia còn nói lần sau cô nương đến nhà chỉ dạy cho ông ấy nữa!”

Vũ Đồng ngượng ngùng: “Lão gia đã lớn tuổi như vậy, sao còn giống như một đứa trẻ?”

Nhắc đến chuyện này, Trình Vĩnh Hân liền có điều để nói.

Hắn nhìn xung quanh, thấy không ai để ý, liền cúi xuống nói khẽ: “Thật không giấu gì cô nương, Nghiêm lão gia trước kia là một vị tướng uy phong lẫm liệt, nhưng kể từ khi bị thương trên chiến trường, trí óc đã không còn minh mẫn nữa. Gần đây càng lúc càng hay lúc tỉnh lúc mê, đôi khi còn không nhận ra người trong nhà. Ngày ngày ông chỉ thích chơi đùa với trẻ con năm, sáu tuổi thôi. Thầy thuốc nói, đây là chứng ‘lão hoàn đồng’!”

Lão hoàn đồng? Vũ Đồng nhíu mày, chẳng phải đó là bệnh lú lẫn tuổi già sao?

Nhưng lão gia đã bị thương vì nước, bất kể ông trở thành thế nào, đều xứng đáng được kính trọng suốt đời!

Nhận lấy chiếc túi vải Nghiêm lão phu nhân thưởng, nàng thử nhấc lên, ôi chao, nặng trĩu, ít nhất cũng phải vài trăm đồng tiền!

Nàng có chút lo lắng nhìn về phía Trình Vĩnh Hân.

Trình Vĩnh Hân cười nói: “Hiếm khi lão gia vui vẻ, nên bà cụ thưởng cho cô nương năm trăm đồng. Còn bảo ta nhắn rằng, sau này cô nương cứ mang những món mới đến, tiền thưởng sẽ không thiếu đâu.”

Năm trăm đồng! Đây quả là của trời cho!

Vũ Đồng cố kìm nén niềm vui trong lòng, vội rút một nắm lớn từ trong túi ra nhét vào tay Trình Vĩnh Hân.

“Đây là chút tấm lòng của tỷ muội ta, mong Trình đại ca đừng từ chối!”

Trình Vĩnh Hân không ngờ Vũ Đồng lại hành động như vậy, giật mình tránh sang một bên, nói vội: “Cô nương, cô… cô nương đây là đang mắng ta sao?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vũ Đồng cũng có chút ngượng ngùng: “Đây là tiền công mà huynh xứng đáng nhận!” Nàng nói: “Không thể để huynh chạy vạy mà không có gì.”

Trình Vĩnh Hân cười: “Chuyện đó cô nương không cần lo, ta chạy vài bước chân cũng chẳng thiệt thòi gì. Thật không giấu gì cô nương, các con của Nghiêm đại nhân đều đang học vẽ ở họa quán của ta, học phí hằng năm khiến ta cũng phải đỏ mặt. Giúp họ chút việc nhỏ này là chuyện đương nhiên.”

“Huống chi, đây cũng là công sức từ tay nghề của cô nương mà có. Nếu cô nương đan không khéo, thì việc tốt này có đến tay cô nương không? Nên thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, cầm tiền về đi, nhớ là mấy hôm nữa mang thêm vài món mới tới là được.”

“Vậy à, đã thế thì ta nghe huynh.” Vũ Đồng đành phải nhận lại tiền.

Nhưng nàng thực sự không muốn có giao thiệp trực tiếp với phủ Nghiêm, liền ngượng ngùng nói: “Dù sao chúng ta cũng là người quê mùa, thật không tiện ra vào phủ Nghiêm. Hay là mỗi lần ta đến, ta sẽ giao đồ cho huynh, huynh có thời gian thì mang đến phủ giúp. Nếu họ thưởng thì huynh giữ giúp ta, còn không thưởng cũng chẳng sao, chỉ cần lão gia vui vẻ là được.”

Trình Vĩnh Hân cười đáp: “Cô nương yên tâm, chỉ cần cô nương đan những món khiến lão gia vui vẻ, phủ Nghiêm chắc chắn sẽ không bạc đãi cô nương đâu.”

Từ biệt Trình Vĩnh Hân, Vũ Đồng và Tố Tuyết quay người đi về. Khi sắp rẽ vào góc phố, Vũ Đồng không kìm được lại ngoái đầu nhìn lần nữa, thấy cổng phủ Nghiêm vẫn đóng chặt, đành thất vọng bước tiếp.

Giống như lần trước, hai tỷ muội lại quay về Nam Thị để mua sắm những nhu yếu phẩm.

Bột ngũ cốc vẫn là thứ không thể thiếu, lần này có năm trăm đồng bạc thưởng từ Nghiêm lão phu nhân, Vũ Đồng mạnh dạn mua một đấu bột. Ngoài ra, nàng còn mua thêm hai thăng bột trắng, khiến Tố Tuyết tròn mắt ngạc nhiên.

Hai thăng bột trắng ư? Tỷ nàng đúng là có chút tiền liền tiêu xài phung phí sao?

“Tỷ, chúng ta không cần mua bột trắng đâu, phải dành tiền để sau này mở cửa tiệm ở trong thành mà!” Tố Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở Vũ Đồng.

Vũ Đồng cười: “Chỉ là hai thăng bột trắng thôi mà, chúng ta ăn được!”

Nói xong, nàng còn dẫn Tố Tuyết đến hàng đậu phụ mua một miếng đậu, rồi lại mua hai mươi quả trứng từ một bà lão, sau đó đến tiệm gia vị mua muối. Cuối cùng, họ quay lại quầy thịt lần trước.

Chủ quầy thịt, Lưu đồ tể, vừa nhìn thấy Vũ Đồng đã nhận ra ngay. Vì những cô nương trẻ trung tươi tắn như tỷ muội nàng đến mua thịt không nhiều, thêm vào đó, lần trước Vũ Đồng còn khen ông “đẹp người đẹp nết”, nên ông nhớ rất rõ.

“Ô, là cô nương lần trước, cô nương lại đến rồi à? Tiệm ăn nhỏ mở chưa?” Ông ta cố tình hỏi bằng giọng nghiêm túc.

Vũ Đồng ngượng ngùng cười: “Làm gì có chuyện nhanh vậy! Chúng ta còn chưa nghĩ ra thực đơn, lần này vẫn phải làm phiền đại ca bán cho ta hai miếng tim lợn.”

Lưu đồ tể liền nói: “Nếu chưa mở tiệm, thì lần này không thể bán với giá như lần trước nữa đâu. Lần trước ta còn bị lỗ đấy!”

Vũ Đồng cười hào phóng: “Được, lần này tính giá bình thường – hai đồng một cái nhé.”

Lưu đồ tể: “…” Cô nương này ngốc rồi sao? Ít nhất cũng phải cò kè thêm một chút chứ! Biết đâu ông ta mềm lòng lại bán với giá một đồng một cái như lần trước thì sao!
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 36



Nhưng Vũ Đồng không có ý định lợi dụng, vui vẻ đếm bốn đồng đưa cho Lưu đồ tể: “Nhờ đại ca cắt cho ta một cân thịt, nửa nạc nửa mỡ nhé.” Sau đó, nàng nhìn đến mấy miếng xương to vương vãi bên cạnh.

Lưu đồ tể vừa vui vẻ vừa lưỡng lự, bèn tính sơ qua rồi nói: “Đây là một miếng thịt chân sau hảo hạng, cô nương là khách quen, nên ta để cô nương giá hai mươi đồng thôi.”

Lần này Vũ Đồng không vội trả tiền mà chỉ vào mấy miếng xương kia hỏi: “Những khúc xương kia… không ai lấy phải không?”

Lưu đồ tể trừng mắt: “Ai nói vậy? Mấy khúc xương đó là hàng rất chạy! Lưu béo, Vương béo đều mê mấy khúc xương to này.”

Vũ Đồng mỉm cười: “Ở đâu ra lắm người béo thế? Ta đi dạo khắp Nam Thị cũng chẳng gặp được ai béo cả, ngoài đại ca có dáng người to khỏe…”

Lưu đồ tể vốn đang giữ khuôn mặt nghiêm nghị, nghe vậy thì mắt híp lại thành một đường cười tươi.

“Thôi được rồi, cô nói đi, muốn mua bao nhiêu khúc?”

Vũ Đồng đếm sơ qua rồi làm động tác như quét sạch cả hàng: “Ta lấy hết!”

Lưu đồ tể giật mình: “Cô… cô nương lấy hết sao?”

Cô nương này, chẳng lẽ phát tài rồi? Hèn chi hôm nay lại phóng khoáng như thế!

Hai miếng tim lợn, một miếng thịt chân sau và vài khúc xương lớn, lần này Vũ Đồng thật sự đã bỏ ra một khoản không nhỏ.

Sau khi thu tiền xong, Lưu đồ tể bảo Vũ Đồng chờ một lát. Ông ta lấy từ phía sau ra một chiếc hộp gia vị, cẩn thận mở ra. Ngay lập tức, Vũ Đồng nhìn thấy bên trong là hoa tiêu, hồ tiêu, ớt, mơ muối và vài loại gia vị khác. Quả nhiên, người bán thịt hẳn là rất sành ăn.

Lưu đồ tể ngần ngừ mãi, trông có vẻ tiếc rẻ từng món, nhưng cuối cùng vẫn lựa ra vài loại, gói kỹ rồi đưa cho Vũ Đồng.

“Cái này là chua, cái này là cay, cái này để khử mùi tanh…” Ông ta lần lượt giới thiệu cho Vũ Đồng.

Vũ Đồng cảm động đến nỗi liên tục chắp tay cảm ơn: “Đa tạ đại ca, một khi quán nhỏ của ta khai trương, nhất định sẽ chỉ lấy hàng từ chỗ đại ca mà thôi…”

Nói thế thì cũng bằng thừa, Lưu đồ tể đã coi lời đó như gió thoảng bên tai từ lâu.

Cuối cùng cũng đến lúc trở về, hai tỷ muội đặt những túi đồ lớn nhỏ lên xe bò, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần này, quả thật là đầy ắp mà về.

Nhưng dù cho xe chất đầy lương thực và thịt, hai người lại chẳng có được cảm giác hân hoan như lần trước. Vì sao? Tất nhiên là vì “quả bom” mang tên La Tử Lâm đã từ trên trời rơi xuống!

Với những lời mà hắn đã nói với Vũ Đồng, nàng gần như có thể chắc chắn rằng, hắn chính là cha ruột của Triều Nhi!

Ôi trời, thật đáng tiếc, lúc đó mình còn đang bàng hoàng, không kịp cho hắn mấy cú đấm!

Đúng là quá đáng, chẳng lẽ đẹp trai là có thể làm gì tùy thích sao? Đẹp trai là có thể bỏ chạy sau khi vui thú xong sao? Đẹp trai là có thể không chịu trách nhiệm sao? Nguyên chủ vì phút giây vui vẻ của hắn mà khó sinh đến nỗi mất mạng!

Nghĩ đến đây, Vũ Đồng lại bực tức đến sôi gan. Dù hắn có đẹp trai đến đâu, chuyện này cũng không thể tha thứ được!

Tố Tuyết cũng mang nặng tâm sự.

Thật ra, nàng có chút ấn tượng về La Tử Lâm, nhưng không sâu đậm lắm. Vì từ nhỏ chỉ có tỷ nàng, Vũ Đồng, được gửi ở nhà ngoại, còn nàng thì theo cha mẹ sống ở thôn Hàn Gia, nên không gặp La Tử Lâm nhiều.

Tất nhiên, sau khi tỷ nàng trở về nhà và La Tử Lâm vào trường học, cơ hội gặp hắn lại càng không có.

Trong ký ức của nàng, Vũ Đồng cũng không có dịp gặp lại hắn. Thế mà sao hai người lại… lén lút qua lại với nhau?

Nàng nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, chuyện đó đã xảy ra vào lúc nào!

Tất nhiên, Vũ Đồng lại càng không biết chuyện gì. Vì khi hai người họ làm chuyện đó, nàng vẫn còn đang ung dung ở đời sau cơ mà!

Vậy nên, xét từ góc độ này, có lẽ nguyên chủ cũng là một người dám vượt qua lễ giáo, dám theo đuổi tình yêu đích thực chứ? Vậy thì, việc của họ thực ra cũng không sai gì nhiều lắm. Sai là ở chỗ, họ quá bất cẩn, để nguyên chủ mang thai.

Nhưng mà, nếu không có chuyện đó, thì cũng không có Triều Nhi. Không, không thể không có Triều Nhi, vì đó là đứa con của nàng và nguyên chủ, là m.á.u thịt của hai người họ!

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ôi trời, rối quá, tất cả đều rối loạn hết rồi. Rốt cuộc cái gì đúng, cái gì sai, nàng không thể phân định nổi nữa!

“Tỷ, sắp tới chúng ta phải làm gì đây?” Tố Tuyết càng nghĩ càng lo, giọng nói lộ vẻ sợ hãi, không kiềm được mà bật khóc.

Vũ Đồng giả vờ bình tĩnh, vỗ nhẹ lên vai nàng: “Đừng lo, có tỷ đây! Cùng lắm là tỷ bị kéo ra bỏ vào lồng heo thôi mà!”

“Không, tỷ ơi, nếu tỷ bị bỏ vào lồng heo, muội cũng không sống nổi đâu!” Nước mắt Tố Tuyết lập tức tuôn trào, làm ướt đẫm khuôn mặt nàng.

Vũ Đồng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Ngốc ạ, tỷ đâu có ngốc mà để bị bỏ vào lồng heo? Hơn nữa, bây giờ mọi chuyện còn chưa ngã ngũ, sợ gì chứ? Cứ chờ gặp hắn rồi tính.”

“Nhưng nếu hắn đúng là cha của Triều Nhi, nếu hắn muốn mang tỷ đi thì sao?”

“Nếu đi thì phải mang cả muội theo!” Vũ Đồng nói: “Tỷ không thể bỏ muội lại, muội còn phải giúp tỷ chăm sóc Triều Nhi nữa!”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Tố Tuyết nhào vào lòng Vũ Đồng òa khóc nức nở, vừa khóc vừa nấc lên: “Tỷ ơi, muội vừa rồi sợ lắm, muội sợ tỷ sẽ bỏ muội lại mà theo La huynh đi xa! Tỷ ơi, nếu mà vậy, muội sống không nổi đâu!”

Vũ Đồng cười lớn: “Ngốc quá, muội mới là người thân của tỷ, sao tỷ có thể bỏ muội được? Còn La Tử Lâm kia chẳng qua chỉ là con khỉ nhảy ra từ ngọn núi nào đó, sao có thể so với muội được chứ?”
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 37



Thôn Hàn Gia.

Cũng như lần trước, khi Vũ Đồng còn chưa bước vào nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của Triều Nhi. Đừng nhìn thằng bé còn nhỏ mà xem thường, có những lúc khôn lắm đấy, người ôm cũng biết phân biệt, không phải vòng tay của mẹ là nhận ra ngay!

Vũ Đồng vội vàng chạy nhanh vào nhà, lập tức bế lấy Triều Nhi.

Thằng nhóc này, lần này còn khóc to hơn cả lần trước, khóc đến khản cả giọng, xem ra tính khí không hề nhỏ, chắc chắn sau này là đứa chuyên làm mẹ phát cáu đây. Vũ Đồng vừa nghĩ vừa thấy buồn cười, vừa tức lại vừa thương, nước mắt cũng rơi xuống.

Ôi, cha của con đã trở về rồi! Những ngày tháng an nhàn của con sắp hết rồi, sau này nếu con còn khóc la quấy phá, sẽ có người dám đánh m.ô.n.g con đó!

Phu thê Vương lão hán chưa hay biết chuyện xảy ra trong thành, vẫn thao thao bất tuyệt kể với Vũ Đồng chuyện Triều Nhi hôm nay mấy giờ dậy, uống bao nhiêu cháo, đi vệ sinh mấy lần, Vũ Đồng lặng lẽ nghe, nói cảm ơn ông bà vì đã vất vả chăm sóc.

Lại nghĩ đến việc chẳng biết sau này có còn được chăm sóc hai người nữa hay không, lòng nàng bỗng trĩu nặng.

Sau bữa tối, Vũ Đồng lấy túi tiền ra, đếm đủ một trăm đồng đặt trước mặt phu thê Vương lão hán.

“Cha, mẹ.” nàng nói: “Hôm nay chúng con vào thành gặp được quý nhân, đã mua hết mọi thứ chúng con mang theo, còn thưởng thêm rất nhiều nữa. Vậy nên con để lại một trăm đồng này cho hai người. Con vẫn nói như trước, nếu sau này con không ở nhà, hai người giữ lại mà phòng khi cần đến.”

Ông Vương lão thái nhìn nhau, biết rằng từ chối cũng vô ích, đành nhận lấy. Thật ra suy nghĩ của họ cũng rất đơn giản, đã là người một nhà, nếu cần tiền, ai có thì dùng, có gì mà phải phân biệt?

Vũ Đồng vừa định đi nghỉ thì Vương lão hán gọi lại.

“Hôm nay lý trưởng đến báo tin.” ông vui mừng nói: “Nói là Vinh nhi đầu tháng sau sẽ về. – Con ngoan, con đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Đợi Vinh nhi về, chúng ta nhất định sẽ bảo nó đối tốt với con.”

“Ồ...” Vũ Đồng trong lòng không biết nên vui hay buồn.

Trước đây, nàng chỉ lo về phản ứng của Vương Tân Vinh khi trở về, bây giờ lại xuất hiện thêm La Tử Lâm, khiến mọi chuyện dường như đã khác đi. Dù hai người này chẳng phải tình mới hay tình cũ, nhưng họ đều là những người có mối quan hệ gần gũi với nàng. Chọn ai, từ bỏ ai, và phải giải quyết chuyện này như thế nào, quả thật không phải điều dễ dàng.

Sau khi rửa mặt qua loa, Vũ Đồng dỗ Triều Nhi ngủ xong, vừa nói chuyện với Tố Tuyết được mấy câu thì Vương tẩu bỗng đến gõ cửa.

“Đào nhi sốt rồi.” vừa vào đến nơi, tẩu đã cuống quýt nói: “Còn đại ca muội hôm nay ra ngoài làm thuê chưa về, muội qua trông Đào nhi giúp tỷ, để tỷ đi gọi thầy thuốc.”

“Vâng, muội đi ngay.”

Vũ Đồng vội vàng dặn dò vài câu với Tố Tuyết ở gian Đông, rồi đến chỗ phu thê Vương lão hán giải thích nguyên nhân, sau đó nhanh chóng theo Vương tẩu đến nhà tẩu.

Ai ngờ, vừa rẽ vào ngõ hẻm, Vương tẩu bỗng kéo tay Vũ Đồng, dẫn nàng vào một góc vắng.

Trái tim Vũ Đồng đập thình thịch. Linh tính mách bảo nàng rằng Vương tẩu đã nói dối, gọi nàng đến đây không phải vì chuyện của Đào nhi.

Quả nhiên, Vương tẩu ngó quanh một lượt, xác nhận rằng ngõ hẻm không có ai rồi mới ghé sát lại, khẽ nói: “Có một người thanh niên đến tìm muội, vừa chập tối đã đến, thấy nhà muội đóng cửa liền quanh quẩn ở gần đây. Đại ca muội sợ hắn có ý đồ xấu, cầm gậy ra đuổi, hắn mới nói là đến tìm muội, nói là do ngoại tổ mẫu muội nhờ hắn mang tin đến, họ La. Muội… có quen người họ La này không?”

Vũ Đồng: “…”

Ta không quen, thật sự không quen! Nhưng nguyên chủ thì quen đấy!

Vũ Đồng gãi đầu đầy khó xử, đành phải lấy hết can đảm nói: “Thật ra... có quen. Hắn là hàng xóm nhà ngoại tổ mẫu, quan hệ... cũng không tệ.”

“Vậy thì tốt.” Vương tẩu nói: “Thật ra ta rất sợ hắn là kẻ có ý đồ xấu. Nhưng nhìn hắn có vẻ ngoài thư sinh, lại lịch sự nhã nhặn, như một người có học thức, nên ta với đại ca muội bàn bạc, quyết định gọi muội ra đây, tránh việc lỡ làng.”

“Thế nào? Gặp hay không gặp?” Đôi mắt đen láy của Vương tẩu lấp lánh trong đêm tối. Vũ Đồng biết, mặc dù tỷ ta nói rằng người đó đến để đưa tin, nhưng thông minh như biểu tẩu, có lẽ đã đoán ra thân phận của La Tử Lâm.

“Gặp!” Vũ Đồng không do dự nữa. “Dù sao người ta đã cất công đến đây, lại nói là mang tin từ ngoại tổ mẫu, không thể không gặp được.”

“Được, để ta đi gọi hắn.” Vương tẩu vừa định quay lại, nhưng chợt xoay người nhắc nhở: “Nhưng ta nói trước, bất kể hắn là ai, các ngươi phải giữ chừng mực. Dù gì ta cũng đang làm một việc không được sáng tỏ cho lắm, nhưng vì muội, ta đành phải liều thôi.”

Vũ Đồng cười khổ: “Vương tẩu cứ yên tâm, muội không còn là đứa trẻ ngốc nghếch như năm ngoái nữa đâu!”

Vương tẩu gật đầu hài lòng, rồi mới yên tâm quay đi.

Chỉ trong chớp mắt, La Tử Lâm đã xuất hiện từ nhà Vương tẩu.

Hắn mặc một bộ áo đen, trong màn đêm, khó mà nhìn rõ khuôn mặt, chỉ cảm nhận được tiếng gió rít qua khi hắn bước đi, và cảm giác áp bức mạnh mẽ của một người nam nhân trưởng thành càng rõ rệt khi hắn tiến lại gần.

Tim Vũ Đồng đập dồn dập.

Không trách được nguyên chủ bất chấp tất cả mà làm chuyện điên rồ, quả nhiên có những người nam nhân trời sinh mang sức hút chí mạng. Và sức hút này, khi có bóng tối làm nền, càng trở nên không thể cưỡng lại.

Vũ Đồng không lên tiếng chào hỏi. Thực ra, đây cũng không phải là nơi thích hợp để chào hỏi, tránh làm kinh động đến người ngoài.

Nàng lục tìm trong người chiếc chìa khóa đã lâu không dùng đến, rón rén mở cửa qua bức tường rào đổ nát.

Cánh cửa “kẹt” một tiếng nhỏ, từ từ mở ra.

Vũ Đồng vừa mới đứng yên, bỗng bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt từ phía sau, vòng tay nóng bỏng càng lúc càng siết chặt khiến nàng gần như nghẹt thở.

Tên khốn này! Vừa mới gặp đã giở trò thân mật, đúng là một kẻ vô lại!
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 38



Vũ Đồng cố gắng vùng ra khỏi sự kìm kẹp của hắn, mạnh mẽ quay người lại, rồi giơ chân đá thẳng vào cổ chân hắn.

“Đồ chó, thử động vào bà nữa xem!”

Có lẽ không ngờ Vũ Đồng lại tấn công bất ngờ như vậy, La Tử Lâm không kịp phản ứng, lãnh trọn cú đá của nàng.

“Á, Đồng nhi, muội! Muội thật nhẫn tâm!”

La Tử Lâm, sau khi nhận ra, vừa cười vừa đau, ôm chân nhảy lò cò mấy bước.

Đến lúc này, đôi mắt Vũ Đồng đã hoàn toàn quen với bóng tối, nhìn thấy La Tử Lâm nhảy loạn xạ trong căn nhà, nàng chỉ thấy buồn cười.

Thôi được rồi, chẳng ngờ rằng cuộc tái ngộ của họ lại bắt đầu theo cách này, chẳng lãng mạn chút nào.

Chỉ tiếc là, nguyên chủ không có phúc mà chứng kiến cảnh này. Còn bản thân nàng, chẳng qua chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc, khoác lên thân xác người khác mà thôi!

“Ta phải nói trước, Hàn Vũ Đồng trước kia đã không còn nữa, người mà ngươi thấy bây giờ là một người khác.” Vũ Đồng định thẳng thắn nói ra sự thật.

“Ta không biết ngươi đã làm thế nào để dụ dỗ nàng trước đây, nhưng từ giờ trở đi, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa!” Nàng nói: “Bởi vì Hàn Vũ Đồng đã thay da đổi thịt, làm lại cuộc đời. Hơn nữa, nàng đã gả làm thê tử người khác! Vậy nên, nếu ngươi có chuyện gì thì hãy nói cho đàng hoàng, còn không thì xin mời ngươi rời khỏi nhà ta. Nhà ta không hoan nghênh ngươi!”

“Vũ Đồng...” La Tử Lâm rõ ràng không ngờ sau bao ngày xa cách, Vũ Đồng lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Hắn siết chặt tay, gương mặt đầy đau khổ. “Trước khi ta đi, muội đã hứa sẽ chờ ta ba năm, và nếu chưa xác nhận rằng ta không còn, muội sẽ không lấy chồng. Sao chỉ trong một năm ngắn ngủi mà muội đã thay đổi? Có ai bắt nạt muội không? Hay có kẻ nào ép buộc muội? Muội nói cho ta biết, ta sẽ lập tức bắt hắn đến đây, lột da rút gân hắn theo ý muội!”

Ôi trời, thật tàn bạo, đúng là một người vừa trở về từ chiến trường!

Vũ Đồng cười khổ, xem ra hắn vẫn chưa biết nguyên chủ đã mang thai và sinh con. Vậy có nên nói thật cho hắn không?

Hay là...

Thôi, mọi chuyện đến nước này, che giấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Dù sao chuyện của nàng chỉ cần hỏi thăm một chút là biết ngay, sao phải vòng vo? Cứ xem hắn đối diện sự thật thế nào rồi tính!

“Ngươi muốn biết lý do không?” Vũ Đồng quay đầu, nhìn ánh sáng lọt qua ô cửa sổ, rồi nói: “Vậy thì trước tiên hãy nhớ lại xem, trước khi ngươi rời đi, ngươi đã làm gì với ta?”

“Trước khi rời đi sao?” La Tử Lâm hít thở nặng nề hơn, cười ngượng rồi xoa xoa tay, đáp: “Muội… muội chẳng phải đã biết rồi sao? Trước khi rời đi, ta đến tìm ngươi để từ biệt. Muội nói… ta lần này ra đi sinh tử chưa rõ, mà ngươi chỉ muốn gả cho ta, nên muội không muốn để lại hối tiếc, vì thế…”

“Ngươi nói bậy!” Vũ Đồng giận đến đỏ cả mặt. “Ta là một thiếu nữ, sao có thể thốt ra những lời vô liêm sỉ như vậy?”

“Muội… sao có thể gọi đó là vô liêm sỉ được?” La Tử Lâm tức giận, tiến lên vài bước, kích động nói: “Muội có biết không, chính những lời đó đã cho ta dũng khí đứng lên biện hộ trước công đường! Cũng chính muội đã khiến ta hiểu rằng, ta không thể để bọn chúng đánh bại, dù ta bị đày đi đâu, ta cũng phải sống mà quay về! Bởi vì ta biết muội đang chờ ta! Ta không bị mọi người ruồng bỏ! Vậy nên, đừng nói những lời đó là nhục nhã, với ta, đó là những lời cứu mạng, là hy vọng để ta sống tiếp!”

...

Vũ Đồng im lặng.

Nàng chợt nhớ đến những lời của ngoại tổ mẫu. Sau khi La Tử Lâm bị quan phủ bắt đi sung quân, nhà họ La đã từ bỏ hắn, nhận nuôi một đứa bé trai khác, và La Tử Lâm cũng bị xóa tên khỏi gia phả.

Vậy nên, nếu không có sự an ủi cuối cùng của nguyên chủ, có lẽ hắn thật sự đã bị mọi người ruồng bỏ!

Nguyên chủ đã đánh đổi sự trong sạch và danh dự của bản thân, để đổi lấy khát vọng và ý chí sống còn của người mình yêu, cái giá đó, có lẽ là đáng.

Nhưng nguyên chủ chắc cũng không ngờ rằng, bản thân lại phải bỏ mạng vì chuyện đó!

Nàng quay lưng lại, lén lau nước mắt nơi khóe mi.

La Tử Lâm đầy kích động, nhưng cũng có chút bực bội, vì hắn cảm thấy Vũ Đồng trước mắt đã thay đổi. Nàng trở nên lạnh lùng, cứng rắn, và có phần cực đoan. Thậm chí, có chút gì đó khiến hắn không dám đối diện.

Chẳng lẽ đúng như nàng nói, Vũ Đồng ngày xưa đã chết, còn người trước mặt không còn là nàng nữa?

Chẳng lẽ những khoảnh khắc ấm áp ngày xưa chỉ là sự thương hại của nàng, để rồi nàng thẳng tay ném bỏ?

Vậy thì, hắn đã gắng gượng sống sót quay về có nghĩa lý gì? Là để nhìn nàng vui vẻ làm thê tử người khác sao?

Sự im lặng lúc này thật chói tai!

Không nhận được câu trả lời, La Tử Lâm như đã hoàn toàn thất vọng, hắn bất ngờ quay người bước ra cửa.

Nhưng ngay trước khi bước ra khỏi cửa, hắn vẫn không kìm lòng được, dừng lại và ngoảnh đầu lại.

“Xin lỗi, ta quá nóng nảy, vừa rồi không nên giận dữ với muội!” Hắn hạ giọng, tiếp tục: “Còn nữa, ta đến quá vội, nên chưa kịp nghe ngóng về muội. Tất nhiên, nếu muội muốn, bây giờ có thể nói cho ta biết tại sao muội lại vội vàng lấy chồng, phá vỡ lời thề? Nếu muội bị ai đó ép buộc, thì hãy yên tâm, dù có phải hy sinh mạng sống này, ta cũng sẽ báo thù cho muội, đưa muội về bên ta. Nhưng nếu muội tự nguyện... thì cứ coi như ta chưa từng nói gì!”

Vũ Đồng giận dữ, tung một cú đá khiến chiếc thùng gỗ trước cửa lăn đi thật xa.

“Ngươi đi mà hỏi thăm đi!” Nàng gầm lên: “Đi mà hỏi xem có cô nương nào chưa xuất giá mà sinh con, lại không bị thiên hạ dùng nước bọt mà dìm chết! Xem thử có đứa trẻ nào không cha mà có thể ngẩng đầu sống giữa đời này! Còn thử xem có gia đình nào chỉ có hai tỷ muội, cơm bữa nay không biết bữa mai, mà còn phải nuôi một đứa bé, lại không bị người đời khinh miệt, mắng chửi! Ngươi cứ đi mà hỏi thăm, đi mà hỏi xem, nếu có người nào khác ngoài việc phải lấy chồng còn có con đường thứ hai, ta nguyện đập đầu c.h.ế.t ngay lập tức!”
 
Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu
Chương 39



Khi Vũ Đồng trở về nhà họ Vương, Tố Tuyết vẫn đang đợi nàng, nhưng mệt mỏi đến mức đã gục ngã.

“Ngủ đi, Tuyết nhi.” Nàng nhẹ nhàng nói: “Nằm ngay ngắn mà ngủ.”

Tố Tuyết mơ màng “vâng” một tiếng, rồi lăn ra nằm ngay ngắn, sau đó nhớ đến Đào nhi, liền hỏi: “Đào nhi sao rồi?”

“Tốt hơn rồi.” Vũ Đồng đáp: “Đã mời thầy thuốc, uống thuốc xong rồi.”

“Vậy thì tốt, muội đi ngủ đây.” Nói xong, chỉ trong chốc lát, Tố Tuyết đã chìm vào giấc ngủ.

Tố Tuyết đã say giấc nồng, Triều Nhi – đứa bé chưa hiểu sự đời – cũng đã ngủ say từ lâu, chỉ có Vũ Đồng trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ, trằn trọc mãi không thể chợp mắt, cuối cùng ngồi dậy, ôm chăn, đăm chiêu nhìn ra khung cửa sổ mờ ảo chút ánh sáng.

Tiếp theo, phải làm gì đây?

La Tử Lâm đã tỏ rõ thái độ, hắn muốn đưa người nữ nhân và đứa con của mình trở về bên hắn!

Đặc biệt, khi hắn nghe tin mình đã có con trai, niềm vui của hắn dâng trào! Nếu không phải Vũ Đồng cản lại, có lẽ hắn đã lén vào nhà họ Vương để ôm lấy đứa bé. Vũ Đồng giận dữ, vừa kéo vừa đẩy, bằng mọi cách ngăn hắn lại.

“Nếu ngươi không biết giữ lễ nghĩa mà vào thăm con ngay bây giờ, thì cả đời này ta sẽ không bao giờ để con nhận ngươi là cha!”

Nàng giận đỏ cả mặt, quát lớn: “Đừng quên rằng ta bây giờ là tức phụ nhà họ Vương! Khi ta và muội muội bị người trong thôn khinh miệt, không nơi nương tựa, chính nhà họ Vương đã cưu mang chúng ta, còn đăng ký hộ tịch cho Triều Nhi, để con có một danh phận rõ ràng! Vậy nên, bất kể Vương Tân Vinh có thái độ thế nào khi trở về, cha mẹ nhà họ Vương vẫn mãi mãi là người thân của ta!”

“Ngươi nghĩ sao mà giờ lại muốn lén gặp con? Ngươi muốn khiến cha mẹ ta khó xử, hay muốn làm ta và Vương Tân Vinh xấu hổ?”

“Vũ Đồng, ta sai rồi!” La Tử Lâm thấy Vũ Đồng thực sự nổi giận, cũng nhận ra sự l* m*ng của mình, liền xin lỗi: “Ta chỉ thấy có lỗi với con, muốn bù đắp cho con, muốn được ôm con, hôn con…”

“Chỉ cần chúng ta còn sống, ngươi có thừa cơ hội để gặp con.” Vũ Đồng lau nước mắt nói: “Nhưng trước tiên, chúng ta phải chờ Vương Tân Vinh trở về, xem huynh ấy có thái độ ra sao. Trước đó, ngươi đừng tìm ta nữa, cũng đừng lén gặp con. Ngươi lo việc của mình, ta cũng phải lo chuyện kiếm sống. Tạm thời cứ coi như hai người xa lạ, thế cũng tốt!”

Nhắc đến việc kiếm sống, La Tử Lâm bỗng nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, vừa rồi muội nói trong nhà ăn bữa nay không biết bữa mai, là sao? Lúc ta đi, chẳng phải đã để lại hai mươi lượng bạc cho muội sao? Theo lý thì số bạc đó đủ dùng trong hai năm, sao lại...?”

“Gì cơ, ngươi để lại hai mươi lượng bạc?” Vũ Đồng hoàn toàn bất ngờ, ngơ ngác nói: “Ta hoàn toàn không biết chuyện đó! Cũng chẳng nghe Tuyết nhi nhắc đến!”

“Muội…” La Tử Lâm vừa cười vừa khổ sở, rồi lại xót xa nói: “Bảo sao hai tỷ muội lại sống khổ sở như vậy, nhà không có nam nhân, số bạc để lại lại không biết đi đâu. Vậy mà hai tỷ muội đã vượt qua như thế nào chứ?”

Sau đó, hắn thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng cũng may, mọi người đều còn sống. Giờ ta đã trở về, từ nay về sau muộ không cần phải vất vả ra ngoài kiếm từng đồng tiền nữa. Tất cả chi tiêu trong nhà, ta lo liệu!”

Nói rồi, hắn lấy ra một túi tiền từ trong người, đặt lên bàn: “Đây là tiền thưởng ta nhận được nhờ lập công trong thời gian qua, muội mua ít đồ ăn ngon cho con, mua thuốc bổ cho hai lão nhân nhà họ Vương, phần còn lại thì nàng dùng cho việc sinh hoạt.”

Vũ Đồng do dự một lát, rồi lấy một nắm tiền khoảng vài chục văn, sau đó đẩy lại túi tiền: “Số tiền này ta lấy là để dành cho con. Phần còn lại, ngươi hãy giữ lấy. Trước khi ta chính thức hòa ly với Vương Tân Vinh, tốt nhất chúng ta đừng dính líu tiền bạc với nhau.”

“Vũ Đồng!” La Tử Lâm có chút tức giận.

Nhưng Vũ Đồng còn cứng rắn hơn, nàng không do dự đứng dậy, nói lời tiễn khách: “Về đi!” Nàng nói: “Bây giờ ngươi là một kẻ không nhà không cửa, cầm số tiền này mà đi tìm chỗ ở. Chuyện sau này để sau hãy tính.”

Nói xong, nàng bước ra khỏi phòng đi thẳng vào sân.

“Ta? Không nhà không cửa?” La Tử Lâm không biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình đã nuôi nấng mình, nên khi nghe thấy câu đó, hắn ngơ ngác không hiểu.

Bất đắc dĩ, Vũ Đồng đành phải kể lại những lời đồn đãi.

“Về mà xem, xem nhà họ La có còn muốn nhận ngươi làm con không, nếu không, cuộc đời ngươi cũng chẳng dễ dàng gì đâu.”

Nói xong, nàng vẫy tay, ra hiệu cho hắn rời đi.
 
Back
Top Bottom