Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 330


Cố Tam Thanh bất lực vì mình là một gã độc thân, may là hắn được ăn no, thế là hắn bèn một hơi ăn liên hai chiếc, gật đầu nói: "Muội muội, chiếc bánh này đúng là rất ngon, sau này có thể làm nhiều lần nữa được không?”

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, cười nói: "Tất nhiên là được! Thích ăn thì sau này chúng ta làm nhiều hơn, hơn nữa còn có thể thay đổi cách cuốn các món ăn khác."

"Vậy thì tốt quá!"

Bốn hài tử đều cúi đầu ăn bánh khoai lang, bên ngoài được chiên vàng giòn, bên trong lại mềm mại, ăn vào ngọt lịm, so với bánh tráng cuộn rau thì chúng thích ăn món này hơn.

Ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt thấy bụng của mấy hài tử cũng đã căng tròn, bèn đề nghị: "Hoài Cẩn, Tử Du, đi nào, chúng ta cùng đi đưa cha các con đến thư viện, tiện thể đi dạo tiêu cơm!”

Trước đây quá bận, nàng vẫn chưa đưa Tống Dập đến thư viện. Vừa hay cũng coi như trải nghiệm một chút.

Tống Dập vốn đã thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị ra ngoài, nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, hắn từ từ bước chậm lại, chưa đi đến cổng lớn thì đã thấy ba mẫu tử từ phía sau đuổi theo.

"A Dập, ta đưa hai hài tử đi cùng ngươi đến thư viện nhé!"

Tống Dập quay đầu nhìn ba người cười, hắn không nói gì, trực tiếp nắm tay Hoài Cẩn, một nhà bốn người liền xếp thành một hàng.

Thời gian còn sớm, sáng sớm ở phủ thành, người đi đường còn chưa nhiều, bốn người nắm tay đi vê phía trước, cũng là một bức tranh đẹp mắt.

Thư viện cách nhà không xa, đi qua hai con phố, lại lên một cây câu là đến nơi.

Dù Tống Dập cố tình đi chậm lại, cũng không cần nhiều thời gian.

Tống Dập nhìn ba mẫu tử, mở lời: "Lúc về đi chậm một chút, chú ý sắp xếp, trưa nay ta..."

Chưa chờ Tống Dập nói xong, Cố Tâm Nguyệt đã lên tiếng: "Trưa nay ngươi đừng ra ngoài nữa, đi đi về về mất thời gian lắm, Khương phu tử đã nói, bây giờ học hành là chính, trưa nay ngươi cứ ở lại thư viện nghỉ ngơi, đến lúc đó ta làm cơm trưa xong sẽ mang đến cho ngươi."

Tống Dập vốn nghĩ Cố Tâm Nguyệt vất vả lắm mới được nghỉ ngơi hai ngày, trưa nay hẳn có thể về nhà, lúc hắn đang thầm mong chờ, bỗng nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút thất vọng.

Nhưng hắn cũng không thể phản bác, đành gật đầu nói: "Ừ, biết rồi, vê nhanh đi."

Hoài Cẩn buông tay hắn, vẫy tay với hắn: "Cha yên tâm đi học đi, trưa nay con và mẫu thân sẽ cùng nhau mang cơm đến cho cha."

Tử Du ở bên cạnh cũng nháy mắt cười nói: "Còn có con nữa, con cũng cùng đi mang cơm cho cha."

Tống Dập không nhịn được khen ngợi nhìn Hoài Cẩn, gật đầu với cậu bé: “Trên đường chú ý trông muội muội, ở nhà đừng làm phiền mẫu thân của con."

"Biết rồi vào nhanh đi."

Bị thúc giục, Tống Dập bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này hắn mới quay người vào thư viện.

Sau khi tiễn hắn vào xong, Cố Tâm Nguyệt mới nghiêng đầu đánh giá hai hài tử, lúc nào nàng nói sẽ mang cơm đến vậy?

Trước đó không phải nàng đã nói, sẽ để Tiểu Vũ chạy vặt mang đến là được rồi hay sao.

Xem ra là hai hài tử ở nhà lâu quá, muốn ra ngoài đi dạo?

Cũng được, hài tử vẫn nên đưa ra ngoài cho thoáng khí.

Nghĩ vậy, Cố Tâm Nguyệt liền nắm tay từng đứa một, chuẩn bị về nhà.

Về đến nhà, những người khác đã ra ngoài, Cố lão đầu đã cùng Cố Đại Sơn dọn dẹp vườn rau trong sân, lúc này cả hai đang ngồi trong sân gọt nan tre và đan giỏ tre nhỏ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 331


Tiểu Vũ và Tiểu Lục cũng đang ở bên cạnh giúp đỡ.

Còn Trương Thị đang bế nữ nhi ra sân phơi nắng.

Cố Tâm Nguyệt vê phòng, lấy chăn ra phơi, lại dọn dẹp phòng ngủ một cách đơn giản, nhìn trái nhìn phải thấy đúng là không còn việc gì để làm, thế là nàng liền bế hai hài tử ra sân phơi nắng, vô cùng thoải mái.

Thư viện Thanh Giang.

Buổi trưa vừa tan học, không ít học sinh mặc đồng phục thư viện Thanh Giang lần lượt đi ra từ cổng lớn. Cố Tâm Nguyệt đã đưa hai hài tử đến đây được một lúc, lúc này nàng đang ngồi dưới gốc cây lớn bên cầu chờ Tống Dập.

Ba mẫu tử đang chăm chú nhìn những người ởi ra từ bên trong, đang tìm kiếm bóng dáng của Tống Dập thì nghe thấy Hoài Cẩn ở bên cạnh vội vàng chỉ tay: "Nhanh nhìn kìa, cha ra rồi."

Theo ngón tay của cậu bé chỉ, Cố Tâm Nguyệt cũng nhìn thấy Tống Dập ngay.

Mặc dù mọi người đều mặc quần áo giống nhau nhưng không hiểu tại sao, riêng Tống Dập lại toát lên một khí chất phiêu dật thoát tục.

Dáng người thanh tú tuấn lãng, nổi bật giữa đám đông, ngay cả ánh nắng mặt trời cũng có vẻ thiên vị hơn, chiếu hết lên người hắn, khiến những người xung quanh đều bị lu mờ.

Vừa ra khỏi cửa, Tống Dập đã lập tức nhìn thấy ba mẫu tử ngồi dưới gốc cây lớn đối diện.

Thấy những học sinh đi ngang qua đều nhìn nàng, Tống Dập không khỏi có chút hối hận vì để nàng đến đây đưa cơm.

Hắn vội vàng bước nhanh hơn, định đi qua.

Ai ngờ, vừa mới ra khỏi cổng trường, Lý Văn Tài đã bỗng nhiên chạy từ phía sau hắn đến, túm lấy hắn.

"Tống sư huynh, vừa hay ta cũng định đến tiệm của ngươi ăn lẩu, hay là chúng ta đi cùng nhau, lát nữa ngươi có thể giúp ta khỏi phải xếp hàng không." Lý Văn Tài nói với vẻ mặt hớn hở.

Tống Dập rời mắt khỏi Cố Tâm Nguyệt, nhàn nhạt nhìn hắn, mở miệng nói: "Ngươi tự đi đi, hôm nay ta không đến tiệm."

"Hả? Ngươi không đến à? Vậy ngươi ăn gì? Chẳng lẽ ngươi bị nương tử đuổi ra khỏi nhà à..." Lý Văn Tài ngạc nhiên nói, tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của Tống Dập: "Hai người cãi nhau à?”

Chưa chờ hắn nói xong, Tống Dập đã có chút mất kiên nhẫn kéo tay áo của mình ra, vỗ lên, bất đắc dĩ nói: “Không có." Tống Dập chỉ muốn nhanh chóng đuổi người đi để đi tìm ba mẫu tử, đành phải thúc giục: "Nếu ngươi muốn ởi thì đi nhanh đi, lát nữa đông người, xếp hàng còn lâu hơn.”

Chưa chờ Lý Văn Tài hỏi tiếp, hai hài tử đã chạy đến trước, vừa chạy đến trước mặt hai người, Tử Du đã hét lên với Tống Dập: "Cha, chúng con đến đưa cơm cho cha."

Hoài Cẩn cũng thúc giục: "Mẫu thân chờ cha ở đẳng kia lâu rồi, nhanh lên nào.”

Cố Tâm Nguyệt chậm chân hơn một bước, cũng đi tới, thấy là người quen, nàng liền chủ động chào hỏi: " Lý công tử định ra ngoài ăn cơm à?” Lý Văn Tài lúc này mới phản ứng lại thì ra Tống Dập có nương tử đưa cơm.

Trước đây, thấy Tống Dập ở chung với nương tử, hắn còn tưởng hai người mới cưới, không ngờ hài tử đã lớn thế này, hắn liền ngạc nhiên hô lên: "Không thể nào, đây là con của hai người à, lớn thế rồi?"

Cố Tâm Nguyệt ngượng ngùng trong chốc lát, không biết mở lời giải thích thế nào.

Bỗng nghe Tống Dập lên tiếng: "Ngươi không nhanh đi xếp hàng à?"

Nghe vậy, Lý Văn Tài thấy phần lớn đồng học đã qua cầu, có chút hối hận nói: "Thôi vậy, lúc này qua đó chắc phải xếp hàng lâu lắm, không sao đâu.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 332


Sau đó thấy hộp cơm trong tay Cố Tâm Nguyệt đang thoang thoảng mùi thơm, hắn liền mở miệng hỏi: "Tống nương tử, không biết nương tử đưa những món gì vậy? Sao nghe thơm thế?"

Cố Tâm Nguyệt đành trả lời trung thực: “Sườn xào chua ngọt, gà xào cay, ớt xanh xào, mướp xào trứng, còn có canh cá đậu phụ.”

Lý Văn Tài vội vàng che miệng mình lại, ngạc nhiên hô lên: “Phong phú thế à?"

Cố Tâm Nguyệt cười gật đầu: "Vừa hay trưa nay trong nhà ăn những món này, chỉ lấy mỗi món một ít thôi." Thực ra nàng còn chuẩn bị thêm một phần canh và một phần mướp xào trứng, định lát nữa để Tống Dập mang tặng cho Khương phụ tử.

Nhưng trước cổng thư viện, vì tránh gây hiểu lầm nên nàng không nói ra.

Lý Văn Tài gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tống sư huynh, giờ ta qua xếp hang cũng không kịp nữa rồi, trưa nay ta có thể ăn ké một bữa không?”

Cuối cùng, hắn còn không quên bổ sung một câu: "Cái kia, chúng ta cùng đến nhà ăn, ta tự lấy cơm là được, ngươi muốn ăn gì cứ tùy ý gọi.

Tống Dập bất đắc dĩ gật đầu: "Được."

"Vậy sau này có thể nhờ tẩu tử giúp làm thêm một phần cơm nữa không? Yên tâm, ta trả tiên gấp đôi, chủ yếu là cơm tẩu tử nấu ngon quá, lần trước ăn thử một miếng thịt kho tàu, đến giờ ta vẫn nhớ mãi cái mùi thơm phức ấy..." Lý Tài Văn thao thao bất tuyệt nói.

Cố Tâm Nguyệt thấy dáng vẻ khoa trương của hắn, không khỏi bật cười.

Dù sao cũng làm như nhau, chỉ cần thêm một phần là được, không sao cả.

Hơn nữa, tính cách Tống Dập trâm lặng như vậy, kết giao thêm một người bạn như thế này cũng khá tốt. Vì vậy, nàng hào sảng đồng ý: "Được thôi."

Lý Tài Văn còn muốn nói gì đó, Tống Dập bên cạnh nhận lấy hộp cơm trong tay Cố Tâm Nguyệt, nghiến răng nói nhỏ với hắn: "Còn không về đi? Một lát nữa thức ăn nguội hết đấy."

"ỒI Đúng rồi! Đồ ăn nguội thì không ngon, vậy chúng ta về thôi." Nói rồi, Lý Văn Tài chủ động nhận lấy hộp cơm trong tay Tống Dập, còn không quên quay đầu chào hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Tẩu tử, vậy mai gặp nhé, ngay mai có thể làm thêm thịt kho tàu không... "

Tống Dập ở bên cạnh nghe vậy, lạnh lùng liếc hắn một cái, sải bước đi về phía thư viện. Tẩu tử? Trước kia rõ rang hắn đều gọi là Tống nương tử, mới một lát mà đã thân thiết thế rồi àI

Ban đầu hắn còn muốn nhân lúc đưa cơm nói vài câu với A Nguyệt.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tống Dập càng tối sâm lại. ...

Buổi tối, Tống Dập vừa về, Cố Tâm Nguyệt liền tò mò hỏi: "Trưa nay thức ăn có đủ không?"

Tống Dập gật đầu, đưa hộp cơm cho nàng: "Ừ, đủ rồi, vừa hay gặp thư đồng của Khương phu tử đang giúp ông ấy đưa cơm, ta liền đưa hai món thừa cho hắn."

Cố Tâm Nguyệt vội vàng đồng ý: "Ừ, vốn dĩ ta chuẩn bị thêm là để ngươi đưa cho Khương phu tử, có đồng học của ngươi ở đó nên không nói với ngươi."

"Ừ, sau giờ học, Khương phu tử tìm ta, vừa hay ta nói chuyện về việc Tiểu Vũ và Tiểu Lục muốn nhập học, theo ông ấy nói, các học đường gần đây đều đóng cửa không nhận học sinh ở độ tuổi của hai đứa, nhưng ông ấy đã giới thiệu cho ta một vị phu tử."

Cố Tâm Nguyệt vốn còn buồn vì nghe tin học đường đóng cửa, nhưng khi nghe Khương phu tử giới thiệu một vị phu tử khác, ánh mắt nàng không khỏi sáng lên: "Vậy thì tốt quá, thế này nhé, lát nữa ngươi đến nhà Khương phu tử nói một tiếng, từ ngày mai trở đi, buổi trưa ta sẽ chuẩn bị thêm một phần cơm, để thư đồng của ông ấy ra lấy là được."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 333


"Nhưng Khương phu tử nói chuyện này chưa chắc đã thành, nghe nói vị sư huynh này của ông ấy năm ngoái đã quyết định không nhận học trò nữa, hơn nữa Khương phu tử còn nói vị sư huynh này có tính cách cổ quái, chỉ miễn cưỡng cho chúng ta một cơ hội gặp mặt, có thành hay không còn phải xem ông ấy có ưng Tiểu Vũ và Tiểu Lục hay không.”

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt lại bật cười, không nhịn được trêu chọc: "Tính cách cổ quái? Chẳng lẽ còn cổ quái hơn cả Khương phu tử à? Tại sao những vị phu tử này đều có tính cách kỳ lạ thế?" Tống Dập lắc đầu, cười bất lực: "Có thể cùng Khương phu tử trở thành đồng học, lại hợp tính nhau, đương nhiên có vài phần giống nhau, có lẽ tuổi đã cao, thêm vào đó tình hình thiên tai như thế này, không muốn dạy nữa."

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, cũng chỉ biết thở dài: "Chúng ta cứ làm đủ lễ nghĩa, dẫn hai hài tử đến cho ông ấy xem, được hay không, dù sao cũng phải thử xem đã."

Tống Dập đồng ý: "Hôm sau ta nghỉ, lúc đó ta sẽ đưa hai đứa đi."

"Vậy ta đi cùng ngươi, vừa hay ngày mai ta ở nhà chuẩn bị quà ra mắt trước." Cố Tâm Nguyệt gật đầu.

"Ừ, vất vả cho nàng rồi."... Đến ngày Tống Dập nghỉ, Cố Tâm Nguyệt dậy sớm dọn dẹp đồ đạc.

Ăn sáng xong, nàng giao hai hài tử cho Trương Thị ở nhà trông. Còn nàng thì theo Tống Dập, chuẩn bị dẫn Cố Tiểu Võ và Tiểu Lục đi bái kiến vị sư huynh của Khương phu tử - Khổng lão phu tử.

Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục hôm qua đã tắm rửa sạch sẽ, hôm nay lại thay một bộ quần áo mới, tuy mặc giản dị nhưng cả người toát lên vẻ sảng khoái.

Người nhà cũng nghe nói vị phu tử này chưa chắc đã nhận hai đứa, cũng không khỏi lo lắng theo.

Sau khi kiểm tra hai hài tử xong, lại kiểm tra đồ đạc mà Cố Tâm Nguyệt mang theo, lúc này mọi người mới yên tâm tiễn mấy người ra khỏi cửa.

Tay trái Tống Dập xách giỏ tre, bên trong đựng hai lọ dầu mè tự xay, lại đựng thêm bánh hoa quế mà hôm qua Cố Tâm Nguyệt đến tiệm bánh lâu đời ở trên phố mua.

Tay phải hắn xách hộp thức ăn, bên trong là thịt kho tàu mà Cố Tâm Nguyệt hôm qua làm ở nhà, còn có hai con gà quay, sáng nay nàng mới lấy từ trong không gian ra, lúc này vẫn còn ấm.

Còn Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục thì mỗi đứa ôm một vò rượu nho tự ủ trong lòng.

Cố Tâm Nguyệt nhàn nhã nhất, đi theo sau mấy người. Nhà Khổng lão phu tử cách nhà Khương phu tử không xa, đi qua một con phố, rồi rẽ vào một con hẻm, đi đến tận cùng là tới.

Mặc dù là ngõ sâu nhưng chỉ cần nhìn khí thế trước cửa là có thể thấy, ngôi nhà này có lẽ còn lớn hơn cả ngôi nhà mà bọn họ đang thuê.

Nhìn như vậy, Cố Tâm Nguyệt không khỏi có chút lo lắng.

So sánh như vậy, dường như Khương phu tử vẫn dễ gần hơn.

Tống Dập giơ tay gõ cửa, một tiểu đồng trông giống thư đồng ra mở cửa, nghe nói người đến là do Khương phu tử giới thiệu, hắn liền vội vàng nghênh đón mọi người vào trong: " Tống thiếu gia, hôm qua Khương phu tử đã đến chào hỏi rồi, mời các vị theo ta đến tiền sảnh."

Cố Tâm Nguyệt đi theo mọi người vào trong, dọc đường, rất dễ nhận ra gia cảnh của Khổng lão phu tử thực sự có phân khá giả.

Không chỉ có thư đồng, trong sân còn có hai người hầu quét dọn.

Đến tiền sảnh, liền thấy trên vị trí cao nhất có một cụ già đang ngồi, trông ông ta có vẻ còn lớn tuổi hơn cả Khương phu tử.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 334


Cả người toát lên khí thế của một người đọc sách không giận mà uy.

Thấy bốn người đi vào, hành lễ theo đúng phép tắc, ông ta liền khách sáo mời mọi người ngồi xuống.

Tiểu đồng kia lại lập tức bưng trà lên.

Tống Dập vừa trình bày ý định, Khổng lão phu tử liền nói: "Các ngươi đến không đúng lúc, từ năm ngoái ta đã quyết định đóng cửa trường tư thục, không định nhận thêm học sinh nữa, lần này cũng là lão già họ Khương kia cứ nằng nặc muốn khuyên ta xem thử, ta mới đồng ý cho các ngươi vào, nếu không thì các người hoàn toàn không cần đến."

Cố Tâm Nguyệt nghe xong, lòng liên chùng xuống.

Ngược lại, Tống Dập không hề tỏ ra ngạc nhiên, bình tĩnh chắp tay nói: "Đã như vậy, nếu Khổng lão phu tử đã quyết định gặp mặt, vậy thì trước tiên hãy xem thử hài tử có thể may mắn trở thành đệ tử quan môn của Khổng lão phu tử hay không, cũng phải xem cơ duyên của hai hài tử này thôi."

Nói xong, hắn liền ra hiệu cho Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục bước lên.

Cố Tiểu Võ chưa từng gặp một lão sư nào nghiêm khắc như vậy, không khỏi da đầu tê dại. Nhưng thấy Cố Tiểu Lục rất bình tĩnh bước lên, hắn liền vội vàng bước nhanh theo sau.

Cố Tiểu Lục bước đến trước mặt Khổng lão phu tử trước, trầm giọng nói: "Đệ tử bái kiến Khổng lão phu tử."

Mặc dù chỉ là một câu ngắn ngủi nhưng không khỏi khiến Khổng lão phu tử ngẩng đầu lên nhìn kỹ.

Chỉ thấy hài tử trước mặt chỉ mới mười mấy tuổi, ăn mặc cũng rất giản dị nhưng nhìn kỹ giữa đôi lông mày hắn, trong sự bình thản lại có phần quý khí khác thường.

Ông ta không khỏi nhìn kỹ hơn.

Một lúc lâu sau, ông ta mới lầm bẩm: "Ngươi tên là Cố Tiểu Lục?" "Đúng vậy." Cố Tiểu Lục chắp tay trả lời.

"Lạ thật, lạ thật, chẳng lẽ ta hoa mắt rồi à? Nhưng dung mạo của ngươi thực sự trông có phần quen mắt." Khổng lão phu tử lẩm bẩm nói nhỏ.

"Trước đây con vẫn luôn ở trong thôn với gia đình, chưa từng ra ngoài, vì xảy ra nạn đói nên mới chạy đến thành Thanh Châu, trước đây chúng ta có lẽ chưa từng gặp nhau." Cố Tiểu Lục trả lời một cách mạch lạc.

Thấy hắn trả lời vừa bình tĩnh vừa kiên định, Khổng lão phu tử liền gật đầu: "Có lẽ là ta già rồi, mắt lão hoa rồi."

Sau đó nhìn Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đang ngồi bên cạnh, thấy trên người hai người đều toát lên khí chất điềm đạm, ông ta liền gật đầu: "Khương phu tử đã không ít lần khen ngợi các ngươi với ta, ta thấy trong đôi mắt hài tử này có phần quen thuộc, vậy thì như thế này, để nó ở lại làm đệ tử quan môn của ta, còn đứa tên là Cố Tiểu Võ kia thì các ngươi mang về đi."

Cố Tiểu Võ nghe xong, không khỏi thất vọng tràn trê.

Hắn kém đến vậy à?

Chưa chờ mọi người lên tiếng, Cố Tiểu Lục lại chắp tay nói: "Đa tạ Khổng lão phu tử đã ưu ái, Tiểu Võ là ca ca của con, nếu hắn không đến, con cũng sẽ không đến."

"Ngươi..." Khổng lão phu tử tức giận đập bàn: "Tuổi còn nhỏ, đừng hành động theo cảm tính."

Không khí nhất thời căng thẳng đến mức đóng băng.

Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng kéo Cố Tiểu Võ một cái, ra hiệu cho hẳn. Sau đó, nàng đưa hộp thức ăn qua.

Mặc dù Cố Tiểu Võ học hành thực sự không bằng Cố Tiểu Lục nhưng hắn cũng được coi là rất thông minh. Hắn vội vàng mở hộp thức ăn, bưng mấy món ăn lên, đặt lên bàn trước mặt Khổng lão phu tử, cung kính nói: "Thưa phu tử, đệ đệ con cũng là vì muốn tốt cho con, người hãy ăn chút gì đó để nguôi giận, lát nữa chúng con sẽ khuyên nhủ đệ đệ, chúng con nhất định sẽ đến học."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 335


Khổng lão phu tử thấy hài tử Tiểu Võ này có chỉ số cảm xúc không tệ, liên gật đầu: "Đây là món gì? Nếu là đồ mua bên ngoài tùy ý để cho lão già này, ta không thèm ăn đâu."

"Sao có thể chứ? Đây đều là do cô cô ta tự tay làm, đây là thịt kho tàu và gà quay, mời phu tử ăn thử." Nói rồi, hắn liền mở nắp ra.

Khổng lão phu tử tùy ý liếc nhìn, liên thấy trong chén có thịt kho tàu và gà quay đã thái sẵn, lúc này vẫn còn tỏa ra mùi thơm ấm áp, ông ta không khỏi có chút động lòng.

Ông ta và Khương phu tử có thói quen khác nhau, ngày thường có thể nói là không có thịt không vui, một bữa không ăn thịt là thấy không thoải mái.

Đáng tiếc là con cái trong nhà ông ta quản lý nghiêm ngặt, luôn nhắc nhở ông ta phải ăn ít lại.

Hiếm khi thấy được miếng thịt có vẻ ngoài đẹp mắt như vậy, ông ta liên khẽ hừ một tiếng: "Được rồi, cho các ngươi thời gian suy nghĩ thêm, ta ăn thử trước."

Nói rồi, ông ta liền nhận lấy đôi đũa mà Cố Tiểu Võ đưa tới, kẹp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng.

Một lát sau, chỉ thấy đôi mắt có phần già nua của ông ta bùng lên một tia sáng, ông ta khẽ gật đầu rồi lại xé một cái đùi gà xuống. Cố Tiểu Võ vội vàng mở vò rượu vừa mang đến ra, một mùi thơm của trái cây hòa quyện với mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

Hắn cung kính rót một ly nhỏ đưa tới.

Khổng lão phu tử nhướng mắt, trầm giọng nói: "Đây là rượu gì? Có thể uống không?"

Cố Tiểu Võ vội vàng đáp: "Đây là rượu nho do nhà chúng ta tự ủ, cũng là do cô cô ta làm, người uống thử xem."

Khổng lão phu tử nhấp một ngụm, gật đầu nói: "Rượu này không tệ, chỉ tiếc là ta đã cai rượu rồi, người già rồi, không thể uống rượu nữa." Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội vàng thừa thắng xông lên nói: "Khổng lão phu tử có điêu không biết, rượu nho này khác với rượu gạo, rượu nho có thể hoạt huyết, làm ấm cơ thể, không dễ say, mỗi ngày uống một ít có lợi cho sức khỏe."

"Thật à?" Ánh mắt Khổng lão phu tử sáng lên: "Nếu thực sự tốt như ngươi nói, ta có thể không cần cai rượu nữa, chỉ là uống xong thì đi đâu để mua?"

"Mua à?" Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Đây là phương pháp nấu rượu gia truyền của chúng ta, chúng ta chỉ nấu một ít để uống trong nhà, ở thành Thanh Châu này cũng không nghe nói có chỗ nào bán rượu nho, nhưng người cứ yên tâm, sau này mỗi năm chúng ta nấu xong đều sẽ mang đến tặng người."

"Như vậy thì ngại quá?" Khổng lão phu tử có chút hối hận, rượu cũng đã uống, thịt cũng đã ăn. Nếu sau này không được ăn nữa, chẳng phải ông ta sẽ khó chịu lắm à?

Hừ.

Cố Tiểu Võ thấy vậy, vội vàng bước lên, quỳ xuống nói: "Xin Khổng lão phu tử cũng nhận luôn cả con, mặc dù con không thông minh như đệ đệ nhưng con làm việc nhanh nhẹn, biết làm nhiều việc, đến đây con còn có thể giúp người chạy vặt, con không cầu học hành giỏi giang, chỉ cần được ở bên cạnh Khổng lão phu tử, nghe ngóng, học được chút ít cũng được."

Khổng lão phu tử đang lo không có bậc thang, lúc này thấy Cố Tiểu Võ có thể chủ động tranh thủ cơ hội cho mình, lại còn thông minh như vậy, ông ta không khỏi cảm thấy rất vừa ý, liên gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai hai đứa cùng đến đây, tiền học cũng không cần nữa, sau này có rượu ngon, thịt ngon thì nhớ đến lão sư là được."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 336


"Vâng."

Bốn người vui vẻ trở về nhà.

Vừa về đến nhà, Cố Tâm Nguyệt vội vàng chuyển không ít đồ từ không gian và trong nhà ra sân.

Thấy nàng chọn lựa, Tống Dập vội hỏi: "Nàng đang làm gì vậy?"

Cố Tâm Nguyệt nhìn trái nhìn phải vẫn không vừa ý: "Ta đang chọn lễ vật bái sư cho hai hài tử vào sáng mai, phải chuẩn bị thật thịnh soạn.”

Tống Dập thấy nàng đã chọn được mấy thứ, vội ngăn lại: "Bình thường chỉ cân mang theo vài thứ đơn giản là được, còn lâu nữa, không cân mang nhiều đồ như vậy."

Cố Tâm Nguyệt lắc đầu nói: "Ngươi không hiểu đâu, đây là đầu tư, sang năm Hoài Cẩn và Tử Du cũng đến tuổi vỡ lòng, đến lúc đó sẽ đưa cả hai đứa đi học luôn."

Cách đó mấy con phố, Khổng lão phu tử đang ăn gà quay, nhấp từng ngụm rượu nho, bỗng nhiên hắt hơi mấy cái về phía không khí.

Ông ta nào ngờ, ông ta chỉ ăn một chút thịt, uống một chút rượu của người ta, vậy mà đã bị xếp hàng để ý.

Bên này, chuyện học hành của Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục đã giải quyết xong, Cố Tâm Nguyệt liền yên tâm lo liệu những chuyện khác.

Mấy ngày nay, trưa nào nàng cũng phải đến thư viện Thanh Giang để đưa cơm.

Thêm cả Cố Tiểu Võ cũng đi học, công việc này nàng đành phải tiếp tục tự mình làm.

Ngoài phần của Tống Dập, nàng còn phải tiện thể chuẩn bị luôn phần của Lý Văn Tài.

Ban đầu Cố Tâm Nguyệt không định lấy tiền, đều là đồng học, cùng nhau ăn cơm mà lấy tiền thì nàng thấy hơi ngại. Nhưng ai ngờ Lý Văn Tài cũng không phải loại người tham lời, lần nào hắn cũng đều nhét tiền cho Tống Dập. Hai nam nhân cũng ngại giằng co ở thư viện, thế là quy tắc này cứ thế mà được lập ra.

Ngoài phần của hai người, lần nào Cố Tâm Nguyệt cũng phải mang thêm một hộp thức ăn cho Khương phu tử.

Tống Dập sợ nàng quá mệt, liền đề nghị trưa hắn sẽ tranh thủ về lấy, ai ngờ bị Cố Tâm Nguyệt từ chối thẳng thừng: "Thực ra hộp thức ăn này đều được ta cất trong không gian, đến cửa hàng mới lấy ra đưa tới."

Như vậy, thức ăn vừa giữ được ấm, lại không dễ bị đổ.

Nhưng những ngày, nàng đưa cơm còn chưa được mấy hôm thì thư viện đã xảy ra chuyện. Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là đồ ăn Cố Tâm Nguyệt mang đến quá thơm. Một hai lần thì không sao, nhưng bữa nào cũng thịnh soạn như vậy, những học trò khác ăn cơm của nhà bếp chung đều không vui, đặc biệt là mỗi lần, bọn họ vừa mới múc đồ ăn của mình ra bàn, liền nghe thấy bên Tống Dập truyền đến đủ loại mùi thơm nức mũi.

Lại thêm tài ăn nói khoa trương của Lý Văn Tài, đồ ăn trước mặt bọn họ bỗng chốc mất hết ngon miệng.

Nếu chỉ có đồng học không hài lòng thì cũng chẳng sao.

Điểm mấu chốt là không biết ai đã truyền ra chuyện Khương phu tử mỗi trưa đều ăn đồ ăn của quán lẩu đối diện cầu.

Hoàng quản sự của nhà bếp chung trong thư viện đang thắc mắc tại sao thư đồng của Khương phu tử không đến lấy đồ ăn nữa, thì ra lại là do nhà họ Cố bên kia cầu cướp mất việc làm ăn?

Không chỉ Khương phu tử không ăn đồ ăn ở đây nữa. Mà ngay cả những học trò khác cũng lần lượt phàn nàn đồ ăn của nhà bếp chung là đồ cho lợn ăn.

Hoàng quản sự cảm thấy địa vị của mình bị thách thức.

Không chỉ vậy, việc buôn bán bên kia cầu ngày càng phát đạt, học trò đến ăn ở nhà bếp chung cũng ngày càng ít. Hoàng quản sự vội phái người đi điều tra ngầm, một kế hay nảy ra trong đầu hắn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 337


Đi đường chính chắc chắn không được, vậy thì hắn bèn đi đường tắt.

Nhà bếp chung của thư viện vốn là sản nghiệp của Ngô tri huyện Ngô gia, từ khi thành lập đến nay nơi này vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài là chỉ giúp đỡ học trò, không có mục đích kiếm lời.

Lúc đầu cũng đúng là như vậy.

Nhưng từ khi việc kinh doanh của nhà bếp chung chuyển sang tay Lâm Thị, kế thất của Ngô tri phủ, cơ hội kiếm tiền đã đến.

Có sự đồng ý ngâm của bà ta, Hoàng quản sự đã kiếm chác không ít, mặc dù phần lớn phải nộp lên trên nhưng bản thân hắn cũng thu về không ít.

Cho nên việc học trò phàn nàn đồ ăn là đồ cho lợn ăn cũng không phải là nói quá.

Mà Ngô Phi Vũ - đích trưởng tử của Ngô gia lại chính là bá chủ của thư viện này, nếu có thể nói vài câu trước mặt hắn, với thân phận và tính cách không để hạt cát trong mắt của hắn, muốn dìm c.h.ế.t một quán ăn chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay à?

Thế là, đúng lúc Ngô Phi Vũ hôm nay không trốn học, phá lệ đến thư viện. Ngay khi hắn vừa vào lớp, Hoàng quản sự liền vội gọi tùy tùng Trần Khai bên cạnh hắn đến, thêm dầu thêm mỡ kể khổ... Từ khi nạn đói qua đi, giá cá gạo thịt rau đều tăng vọt, nhà bếp chung càng ngày càng khó khăn.

Ai ngờ quán lẩu đối diện cầu của nhà họ Cố lại còn đến cướp việc làm ăn, cướp việc làm ăn cũng thôi đi, giờ lại còn làm ăn đến tận trong thư viện.

Ngay cả Khương phu tử cũng bị mua chuộc.

Hoàng quản sự nói xong lời thấm thía, còn thở dài: "Than ôi, thế này thì sớm muộn gì nhà bếp chung cũng phải đóng cửa, đóng cửa rồi thì ta cũng nhàn, chỉ sợ không dễ giải thích với Ngô tri phủ, dù sao thì sản nghiệp của nhà họ Ngô lại bị một quán ăn bên ngoài đánh bại, sau này nhà họ Ngô ở trong thành Thanh Châu cũng se bị mất mặt, có đúng không?”

Nói xong, Hoàng quản sự lại vội vàng lấy túi tiền đã chuẩn bị sẵn ra, đưa qua: "Gia chủ hiện không ở thành Thanh Châu, chuyện này ta cũng không đủ tư cách để nói với Ngô đại nhân, ngươi xem có thể nói vài câu trước mặt Ngô đại công tử không? Ta ở đây cảm ơn ngươi trước."

Trân Khai nghe xong, nhíu mày, đưa tay đẩy túi tiền đi: "Ta sẽ báo cáo trung thực chuyện này với đại thiếu gia, còn tiền bạc này, ngươi hãy cất đi."

Việc kinh doanh của phủ vốn không phải chuyện hắn nên hỏi, nhưng việc kinh doanh của nhà bếp thư viện là do phu nhân đích thân quản lý.

Mà trước đây, phu nhân luôn rất cưng chiều đại thiếu gia, có cầu ắt có cung, mọi chuyện đều chiều theo ý hắn.

Mặc dù là kế mẫu, nhưng bà ta vẫn luôn coi hẳn như con ruột.

Đặc biệt là mỗi lần đại thiếu gia gây họa bên ngoài, lão gia tức giận muốn trừng phạt, phu nhân luôn ở bên cạnh giúp đỡ, miễn cho hắn không ít đau đớn về thể xác và lời trách mắng.

Hiện tại phu nhân đưa tiểu thư và tiểu thiếu gia đến kinh thành lánh nạn chưa về, việc của phủ Thanh Châu càng không có thời gian để quan tâm, vì vậy chuyện này vẫn nên nói với đại thiếu gia thì tốt hơn.

Vì vậy, Trần Khai nhân lúc đại thiếu gia dùng bữa trưa, liên thuật lại lời của Hoàng quản sự một lượt.

Nghe xong, Ngô Phi Vũ cười lạnh một tiếng, ném đôi đũa trong tay xuống: "Gần đây thành Thanh Châu thật sự quá nhàm chán, bỗng nhiên có một gia đình thú vị như vậy đến, phải đến học hỏi cho ra trò mới được."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 338


Buổi chiều tối, Cố Tâm Nguyệt đang ở nhà vừa dọn dẹp xong, chuẩn bị nấu bữa tối. Nàng bỗng nghe Tống Thanh Hoan từ bên ngoài chạy vào: "Cố thúc, Cố ca ca, hai người mau đến tiệm xem, có người đến gây chuyện, tiệm bị đập phá rồi."

Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy ra khỏi bếp: "Có chuyện øì vậy?"

"Muội cũng không biết, đang làm ăn ngon lành, bỗng nhiên có mấy người đến đập phá tiệm, muội vội vàng chạy về tìm hai người." Tống Thanh Hoan vừa nói vừa khóc. Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội vàng cởi tạp dề trên người xuống, dặn dò Tống Thanh Hoan: "Muội ở nhà trông hai hài tử, khóa cửa lại, ta đi theo cha và ca ca muội đến xem sao."

Nói xong, ba người vội vã chạy về phía tiệm.

Vừa chạy đến đầu phố, từ xa, nàng đã thấy cửa tiệm bị vây kín mít.

Cố Tâm Nguyệt bước nhanh đến, vừa đi vừa gặp Tống Dập đang từ thư viện chạy đến, hai người cùng nhau đẩy đám đông đang hóng chuyện ra, đi vào tiệm.

Chỉ thấy rau trong tiệm rơi đầy đất, rổ đựng rau cũng bị lật đổ trên sàn. Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh ngồi ủ rũ tức giận ở một bên, Hứa Thị đang cúi đầu khóc.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng bước lên, kéo Hứa Thị lên: "Mẫu thân, mẫu thân có bị thương ở đâu không?”

Hứa Thị lau mặt, giọng nhỏ nhẹ: "Mẫu thân không sao, vừa rồi hai ca ca của con đều bảo vệ mẫu thân, chỉ là cả hai đứa đều bị thương."

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập vội vàng đi kiểm tra vết thương của Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh.

Cố Nhị Dũng xua tay, an ủi: "Đừng nghe mẫu thân nói quá lên, hai chúng ta không bị thương, chỉ là mặt và tay bị trầy xước một chút, vừa rồi lo lắng cho đồ đạc và thực khách trong tiệm, nên chúng ta không thể thoải mái đánh nhau với bọn chúng, nếu không cũng không để chúng chiếm được lợi như vậy."

Cố Tâm Nguyệt không tin, nàng kiểm tra sơ qua, thấy hai người thực sự chỉ bị trây xước ở tay và mặt, lúc này, nàng mới yên tâm.

Nhìn thấy sự hỗn loạn trong tiệm, bàn ghế đã bị đập phá không ra hình dạng, nàng không khỏi tức giận: "Những người này thật quá đáng, chúng ta vẫn nên báo quan thôi."

Một số người đứng xem bên cạnh, có không ít là những thực khách quen thuộc thường đến đây ăn lẩu, nghe Cố Tâm Nguyệt nói muốn báo quan, bọn họ vội vàng lên tiếng: "Nhà các người ngàn vạn lân không được báo quan! Lần này, người đến đập tiệm không phải là người của Ngô đại thiếu gia à? Đó chính là tiểu bá vương nổi tiếng ở phủ Thanh Châu của chúng ta!"

"Đúng vậy, các người không có quyền thế, đến nha môn chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t hay sao!" Thấy có người lên tiếng, những người còn lại cũng nhanh chóng khuyên can.

Những năm gần đây, kể từ khi Ngô đại thiếu gia trở về từ biên quan, hắn đã gây ra không ít họa ở thành Thanh Châu.

Nếu không phải có kế mẫu giúp đỡ, e rằng hắn đã sớm bị Ngô tri huyện đuổi đến biên quan rồi!

Mỗi khi nhìn thấy hắn, mọi người thường đều tránh xa.

Càng đứng nói tới việc có người dám đến nha môn cáo trạng.

Người nhà họ Cố nghe vậy, người đến đập tiệm lại là đích trưởng tử của đại nhân tri phủ ở đây, ai nấy đều không khỏi sửng sờ.

Bọn họ làm ăn đàng hoàng, bao giờ lại đắc tội với vị đại phật này chứ?

So với sự bối rối của mọi người, Tống Dập đứng giữa tiệm, đôi mắt đen láy, đôi môi mỏng mím thành một đường, toàn thân tỏa ra vẻ lạnh lẽo.

Cố Tâm Nguyệt từ từ bình tĩnh lại sau sự ngạc nhiên, nếu đã không thể đi cáo quan, nàng ở lại tiệm cũng vô ích, dù sao thì việc kinh doanh tối nay cũng không thể thực hiện được.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 339


Thế là nàng đóng cửa tiệm, dẫn mọi người về nhà.

Vừa về đến nhà, Tống Dập liền kéo Cố Tâm Nguyệt về phòng của hai người.

Trên đường về, Cố Tâm Nguyệt đã nhận ra Tống Dập không ổn, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, nên nàng cũng không hỏi.

Lúc này thấy hắn gọi mình vào phòng, trong lòng nàng đã có dự đoán.

Chưa chờ nàng hỏi, Tống Dập đã lên tiếng: "A Nguyệt, chuyện hôm nay hẳn là nhắm vào ta, mặc dù chúng ta không thể báo quan nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, ngày mai ta sẽ đi tìm hắn nói rõ ràng.”

Cố Tâm Nguyệt nghe mà chẳng hiểu gì: "Ngươi và Ngô đại công tử có hiềm khích gì?"

"Hắn... hẳn là cữu cữu ruột của Hoài Cẩn và Tử Du, chỉ là năm đó chúng ta... đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Ngô." Tống Dập cẩn thận giải thích.

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó nàng mới phản ứng lại.

Nói như vậy, người đến gây sự chính là đệ đệ của thê tử của Tống Dập? Cữu cữu ruột của Hoài Cẩn và Tử Du? Nói cách khác, thê tử trước của Tống Dập, tiền bối của nàng lại là đích nữ của Ngô tri phủ?

Thân phận lớn như vậy à?

Cố Tâm Nguyệt sắp xếp lại mối quan hệ, vẫn chẳng hiểu ra sao: "Nếu hắn là cữu ruột của Hoài Cẩn và Tử Du, tại sao hắn lại phái người đến đập tiệm của chúng ta? Chẳng lẽ hắn tính cái c.h.ế.t của tỷ tỷ mình lên đầu ngươi? Dù có nhìn vào mặt hai hài tử thì cũng không đến mức như vậy chứ."

Tống Dập nhìn Cố Tâm Nguyệt chẳng nhớ gì, không nhịn được dập tắt suy nghĩ vừa nãy, khó khăn mở miệng: “Có lẽ là vậy, năm đó ta... ta và mẫu thân của Hoài Cẩn Tử Du là... là bị người ta thiết kế thành hôn, lúc xảy ra chuyện, Ngô đại công tử đã được đưa đến biên quan tòng quân, e rằng không biết chuyện.”

"Bấy nhiêu năm nay, chúng ta cũng chưa từng gặp hắn nên có thể hắn không biết đến sự tồn tại của hai hài tử." Tống Dập lại từ từ bổ sung.

Cố Tâm Nguyệt sắp xếp lại đầu mối, lên tiếng: "Nguyên nhân sâu xa của chuyện này vẫn chưa rõ ràng, chúng ta vẫn nên đừng đánh rắn động cỏ, biết đâu chúng ta đắc tội hắn ở nơi khác cũng nên, chúng ta vẫn nên cố gắng hóa giải, lỡ như hẳn biết được sự tồn tại của Hoài Cẩn và Tử Du, ta lo rằng..." Những lời còn lại, Cố Tâm Nguyệt không dám nói ra.

Nếu hắn vẫn còn chấp niệm với tỷ tỷ đã mất, nếu biết tỷ tỷ mình còn để lại hai hài tử trên đời, liệu hắn có tìm cách cướp đi hai hài tử hay không, cũng chưa biết được.

"Được, nếu thực sự là vì chuyện trước kia chọc giận hắn, vậy để ta tự giải quyết, Hoài Cẩn và Tử Du giao cho nàng." Tống Dập nghiêm túc nhìn Cố Tâm Nguyệt.

Hắn biết, nàng có khả năng bảo vệ tốt hai hài tử và bản thân mình.

Như vậy, hắn không còn gì phải Sợ nữa.

"Còn nữa, chuyện quá khứ đã qua lâu rồi, ta hy vọng nàng đừng suy nghĩ lung tung, ta..." Tống Dập nhất thời không biết phải giải thích thế nào với Cố Tâm Nguyệt về chuyện xảy ra cách đây vài năm.

Hắn lại càng không thể nói với nàng, nàng chính là nàng của trước kia.

Cuối cùng thì những chuyện này cũng đã trôi qua như mây khói, cho dù nói với nàng thì có ích gì?

Nhà họ Ngô bề ngoài trông có vẻ vô cùng huy hoàng, nhưng thực chất đã mục ruỗng từ gốc, hắn càng không muốn Cố Tâm Nguyệt có bất kỳ liên quan nào đến những người đó.

Hắn vốn nghĩ rằng ở một nơi rộng lớn như phủ thành, chỉ cần bọn họ ẩn mình một góc, sống những ngày tháng bình yên của riêng mình là được.
 
Back
Top Bottom