Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 360


Lòng trung thành của bọn họ không cần phải nghi ngờ, lên núi xuống biển, người nào cũng có đầy đủ kỹ năng.

Còn những nữ nhân này phần lớn là người xa xứ, tự nguyện theo bọn họ trở về, lại chịu nhiều khổ cực trên núi, chịu thương chịu khó, không chỉ chăm chỉ, ngày thường cũng không lắm lời.

Còn số ít những hài tử, có lẽ từ nhỏ bọn chúng đã sinh ra ở trong núi sâu, bỗng nhiên đến thế giới bên ngoài, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ, trước kia bọn chúng đã quen với cuộc sống khổ cực trên núi, bây giờ càng cảm thấy cái gì cũng ngọt ngào.

Lẩu vừa sôi, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập liên đứng dậy gọi mọi người dùng bữa.

Vì đây là lần đầu tiên ăn lẩu, những người trên núi đều có chút ngơ ngác, trước đây chỉ nghe nói rau bọn họ trồng đã bán được vào phủ thành, tiệm ăn do người nhà họ Cố mở cũng rất đông khách, chẳng lẽ bọn họ bán món này à?

Thật sự có chút kỳ lạ.

Người nhà họ Cố lần lượt hướng dẫn mọi người cách ăn.

Không bao lâu sau, mọi người đều phấn khích muốn thử, tự tay bắt đầu nhúng đồ ăn.

Trước đây vì tiện nên trong không gian của Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn chuẩn bị sẵn các loại nguyên liệu đã rửa sạch, cắt thái và nước lẩu, phòng trường hợp bất đắc dĩ không kịp nấu cơm thì có thể tùy tiện lấy ra ăn.

Thêm vào đó, trước khi chuyển đến trang trại, trong nhà nàng cũng có không ít đồ ăn dự trữ nên hôm nay mọi người có thể thoải mái ăn uống.

Ngọc Nương ăn thử một miếng, không khỏi tấm tắc khen ngợi: “Tâm Nguyệt, trước đây các ngươi nói mở tiệm ăn ở phủ thành, chẳng lẽ là bán món lẩu này à?"

Cố Tâm Nguyệt cười lắc đầu: "Không phải, tiệm của chúng ta bán đồ xiên cay, cũng giống như món này, chỉ là xiên sẵn nguyên liệu rồi cho vào nồi lớn để nhúng, sau khi chín thì nhổ xiên ra, cho vào chén cho khách, tiện hơn món này."

Ngọc Nương gật đầu như hiểu như không: "Thật muốn nhanh chóng đến phủ thành xem thử."

Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Sắp rồi, có lẽ chúng ta sẽ sớm đoàn tụ ở phủ thành, sau này chờ mọi người đến phủ thành, chúng ta đông người như vậy, có nên cân nhắc mở một tiệm lẩu không?"

"Được." Ngọc Nương cười nói.

Nói đến chuyện vào thành, Tống Dập liền quay đầu nhìn Tống Chính Quang: “Cha, trước đây chúng ta cũng luôn dò la tin tức, một khi nha môn mở cửa thành, những người lưu dân có thể làm lại hộ khẩu, chúng ta sẽ là những người đầu tiên đến nha môn làm thủ tục cho mọi người."

Tống Chính Quang: "Không vội, dù sao thân phận của chúng ta cũng đặc biệt, vất vả lắm mới từ trong núi sâu chuyển đến trang trại tốt như vậy, ăn mặc không lo, đã là phúc đức rồi, vào thành sớm hay muộn thực sự không quan trọng."

Nghe Tống Chính Quang nói vậy, những người còn lại cũng ùa theo phụ họa.

Đúng vậy, trước đây bọn họ vốn tưởng rằng phải trốn cả đời trong núi lớn. Ai có thể ngờ rằng chỉ chớp mắt, bọn họ đã chuyển đến trang trại lớn như vậy, mọi người thực sự đã rất thỏa mãn.

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt của lẩu và tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người, một bữa cơm tưng bừng như vậy đã kết thúc.

Trước khi đi, Cố Tâm Nguyệt đặc biệt giữ lại mấy cái nồi lẩu, lại đưa cho Ngọc Nương một ít nước lẩu: "Lần sau đến thì mang nhiều hơn một chút, trời lạnh như thế này, không muốn nấu cơm thì nấu một nồi như vậy, ăn cũng tiện."

Ngọc Nương vui vẻ nhận lấy, lại lấy ra các loại thảo dược và đồ da đã nói trước đó.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 361


Lại chất thêm nửa xe than củi, thấy nếu chất thêm nữa thì mọi người không có chỗ ngồi, mọi người mới dừng lại. ...

Trong thành Thanh Châu.

Hôm nay Ngô Phi Vũ cũng như thường lệ dậy sớm rửa mặt.

Trần Khai ở bên cạnh hầu hạ, hẳn nhất thời có chút mơ hồ, nghi ngờ hỏi: "Thiếu gia, hôm nay nghỉ ngơi, tại sao không ngủ thêm một chút?"

Ngô Phi Vũ hừ một tiếng trong mũi: "Nói nhiều."

Trân Khai lập tức im lặng, mấy ngày nay thiếu gia thực sự quá - quá kỳ lại Hắn không chỉ không trốn học, mà mỗi ngày còn rửa mặt xong sớm đến thư viện, buổi trưa ăn cơm cũng chạy nhanh nhất, buổi tối tan học lại chạy đến tiệm đồ xiên cay nhà họ Cố.

Nếu không biết, còn tưởng rằng hắn đã làm thẻ hội viên ở đó.

Trần Khai thầm lẩm bẩm trong lòng hai câu, nhanh chóng hầu hạ thiếu gia mặc quần áo chỉnh tê, sau khi dùng bữa sang xong, hai người liên nhanh chóng đến tiệm đồ xiên Cay.

Rẽ đến con phố đó, Ngô Phi Vũ không khỏi có chút do dự, hỏi Trần Khai: "Trần Khai, bây giờ đến đó có phải hơi sớm không?"

Trần Khai lặng lẽ thở dài, an ủi: "Vẫn ổn, lần trước chúng ta còn đến sớm hơn thế này!"

Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đến?

Trần Khai đã chuẩn bị sẵn tư tưởng phải giúp việc cả ngày trong tiệm, ai ngờ hai người vừa bước vào tiệm, Cố Tam Thanh đang đứng trước quầy liền cười khẩy: "Hôm nay không phải nghỉ ngơi à? Còn đến đây ăn chực?"

Từ lần trước Tống Dập trả lại cho hắn một túi bạc lớn như vậy, sau đó, mỗi ngày Ngô Phi Vũ đến ăn cơm đều không đưa tiền nữa.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Cố Tam Thanh lại có chút hối hận, sớm biết vậy thì lúc trước hắn nên nhận lấy. Bây giờ hắn đã nhận họ hàng với Tống Dập, sau này sao bọn họ còn mặt mũi mà nhận tiền của hẳn nữa?

Vừa vào cửa, Ngô Phi Vũ đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Cố Tam Thanh, hắn không những không tức giận mà còn đảo mắt nhìn quanh tiệm.

Thấy không thấy Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập, hắn liền hỏi Cố Tam Thanh: "Tỷ tỷ và tỷ phu không có ở đây à?”

Cố Tam Thanh miễn cưỡng trả lời: "Đều không có ở đây, ra khỏi thành rồi."

Nghe vậy, Ngô Phi Vũ không khỏi có chút thất vọng. Ban đầu hắn nghĩ hôm nay nghỉ ngơi, có thể mặt dày ở lại tiệm cả ngày nhưng ai ngờ hắn dậy sớm như vậy mà lại chẳng gặp được ai?

Vì nàng không có ở đây, ở đây cũng chẳng có gì thú vị, hắn liền quay người rời đi.

Ai ngờ vừa đi đến ngoài tiệm, hắn đã thấy Tần Tranh cũng vừa bước từ trên xe ngựa xuống.

Thấy có người còn chẳng khá hơn mình là bao, Ngô Phi Vũ không khỏi cong môi, nhìn Tân Tranh đầy vẻ thích thú: "Ồ, hôm nay ngọn gió nào đưa ngươi đến đây vậy? Sáng sớm thế này?"

Tần Tranh lắc đầu nhịn cười, vừa rồi thấy Ngô Phi Vũ thất thểu đi ra khỏi tiệm, hắn đương nhiên biết đối phương đến tìm Cố Tâm Nguyệt nhưng không gặp được nàng.

Một ngày nghỉ hiếm hoi, Tống Dập tất nhiên sẽ cùng nàng đến trang trại bận rộn lo liệu, sao có thể ở đây được.

Tần Tranh cười nói: "Ta đến tìm ngươi đây, vừa rồi ta đến phủ hỏi người giữ cửa thì được biết ngươi đã chạy ra ngoài từ sáng sớm, ta nghĩ hôm nay nghỉ ngơi, ngươi nhất định sẽ đến đây nên cố ý đến bắt ngươi."

Ngô Phi Vũ không ngờ hắn lại cố ý đến tìm mình, chắc chắn là có chuyện gì muốn nói với mình, hắn liên xòe tay nói: "Được thôi, nếu ngươi đã chủ động đến tìm ta, hôm nay ta sẽ đi theo ngươi, ngươi phải dẫn ta đi ăn ngon uống ngon chơi vui."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 362


Tân Tranh khoát tay cười nói: "Được, lên xe ngựa trước, đi thẳng đến Đa Vị Lâu!"

Loay hoay một hồi, hai chiếc xe ngựa lại chuyển hướng đến Đa Vị Lâu.

Hai người trò chuyện một lúc, thấy đã gần trưa, Tần Tranh liền bảo người chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon.

Cạn hai chén rượu nhỏ, Tần Tranh mới bắt đầu vào vấn đề chính...

"Thật ra hôm nay ta tìm ngươi đến đây cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn trò chuyện đôi câu, ta nghe nói mấy hôm nay ngươi rất ngoan, không trốn học, không gây họa nữa, chỉ là ngày nào cũng chạy đến tiệm ăn của nhà họ Cố, đây là có ý gì?"

"Không có gì, chỉ thấy đồ ăn ở nhà bọn họ ngon thôi." Ngô Phi Vũ và Tân Tranh đã quen thân nên nói chuyện cũng rất thoải mái.

“Thật à? Nhưng ta còn nghe nói ngươi cứ bám theo Cố cô nương gọi nàng ấy là tỷ tỷ." Tần Tranh thở dài, tiếp tục nói: "A Vũ, tỷ tỷ ngươi... lúc trước khi nàng ấy đi, đại phu ở tiệm thuốc của ta cũng có mặt ở đó, chuyện này không thể nhầm được."

Nghe vậy, Ngô Phi Vũ thoáng buồn bã. Tần Tranh dịu giọng, khuyên nhủ: "Ta hiểu tâm trạng của ngươi, dù sao hai người bọn họ trông cũng có vài phần giống nhau, lần đầu tiên ta gặp cũng giật mình nhưng không phải thì không phải, lần này ngươi đúng là đã nhận nhầm người rồi."

Ngô Phi Vũ ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, dùng ngón tay xoay xoay chén rượu, vừa mở miệng đã có chút say: "Tất nhiên ta biết bọn họ không phải là một người nhưng nàng ấy đúng là tỷ tỷ ta."

Nghe vậy, Tần Tranh không khỏi sửng sốt, đây là có ý gì?

Gọi là cũng phải mà không phải là sao?

Ngô Phi Vũ đặt chén rượu xuống, chậm rãi nói: "Năm đó khi mẫu thân ta mất, ta mới 6 tuổi, tỷ tỷ ta 8 tuổi, lúc đó ta chỉ thấy trời sắp sập xuống, cả ngày chỉ biết khóc và sợ hãi, lúc đó cha bận công vụ, thường không gặp được ông ấy, chỉ có tỷ tỷ ở bên ta, hai chúng ta nương tựa vào nhau, lúc đó tỷ tỷ chính là cả bầu trời của ta, ta sợ một ngày nào đó tỷ tỷ cũng sẽ giống như mẫu thân mà rời xa ta."

"Nàng ấy vì an ủi ta, đã thề độc, tuyệt đối sẽ không bỏ ta lại một mình, cho dù sau này tỷ ấy có thực sự ra đi trước, cũng sẽ nghĩ mọi cách ở lại bên ta."

"Lúc đó ta không hiểu, liền hỏi tỷ ấy, nếu như khi tỷ ấy quay lại đã thay đổi diện mạo, ta không nhận ra tỷ tỷ ấy thì phải làm sao? Nàng ấy liền cười nói, nhất định sẽ để lại chứng cứ, để ta nhận ra."

Kể xong, Ngô Phi Vũ cười khổ, cong môi: "Tần ca, ngươi đã từng nhìn kỹ đôi mắt của Cố cô nương chưa?”

Nghe vậy, Tần Tranh giật mình, lúc trước hắn đúng là bị đôi mắt của Cố Tâm Nguyệt làm cho ngạc nhiên.

Không chỉ giống hệt đôi mắt của A Nguyệt, mà ngay cả nốt ruồi son dưới khóe mắt cũng giống hệt!

Chính vì thế, hắn mới nảy sinh nghi ngờ về nàng.

Đáng tiếc, sau đó vì có việc khác, hắn cứ d.a.o động mãi giữa nửa tin nửa ngờ.

Hắn không giống như Ngô Phi Vũ, ngay từ lần đầu tiên gặp Cố Tâm Nguyệt, Ngô Phi Vũ đã khẳng định chắc nịch rằng đó chính là nàng.

Chưa từng có chút do dự nào.

Chẳng lẽ đây chính là tình cảm m.á.u mủ ruột thịt?

Tần Tranh cúi đầu im lặng, nhất thời không biết nói gì.

Một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười: "Đây chỉ là ngươi tự mình đa tình thôi, nói ra cũng chẳng ai tin, huống chỉ từ nhỏ Cố cô nương đã lớn lên ở thôn quê, chuyện này ngươi cứ thoải mái điều tra."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 363


"Ngươi tưởng ta không điều tra à?" Đáy mắt Ngô Phi Vũ lóe lên vẻ xảo quyệt: " Cố Tâm Nguyệt, từ nhỏ sinh ra ở trấn Thanh Thủy thôn Lê Hoa, là tiểu nữ nhi nhà họ Cố, từ nhỏ được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, 8 tuổi bị ngã xuống nước, sau khi được cứu lên thì mất hồn, trở thành đứa ngốc, đến năm 18 tuổi, tức là đầu thu năm ngoái, lại ngã xuống nước, Tống Dập vì cứu nàng ấy mà bị nhiễm phong hàn dẫn đến bệnh nặng, người nhà họ Cố để báo đáp ơn cứu mạng hai lần của hắn nên đã gả Cố Tâm Nguyệt cho hắn để xung hỉ, ngày thành hôn nàng ấy bỗng nhiên tỉnh lại, từ đó về sau như biến thành một người khác, những chuyện này phải giải thích thế nào?"

Khóe miệng vừa mở ra của Tần Tranh không tự chủ được mà giật giật, cuối cùng đành thừa nhận mình đã thua.

Một lúc sau, hắn mới mang theo vài phần cảnh cáo tiếp tục nói: "Đã điều tra rõ ràng như vậy, cũng biết thân phận hiện tại của nàng ấy, vậy mà cả nhà bọn họ vẫn ngày ngày sống chung với nàng ấy, nương tựa lẫn nhau, bây giờ ngươi bỗng nhiên đến làm phiền, còn liên tục nói nàng ấy là tỷ tỷ ngươi, ngươi bảo người nhà nàng ấy tại sao lại không nghỉ ngờ nàng ấy? Chẳng lẽ ngươi muốn người khác coi nàng ấy là yêu quái à?” Thấy Ngô Phi Vũ cuối cùng cũng có chút do dự, Tần Tranh tiếp tục khuyên: "Chắc ngươi cũng biết, lúc tỷ tỷ ngươi đi còn để lại một đôi long phượng thai, cho dù không vì người khác, ngươi cũng phải nghĩ cho hai hài tử, ngươi đã từng nghĩ đến sự an toàn của chúng chưa?"

"An toàn? Tại sao lại có người muốn hại chúng?" Ngô Phi Vũ nghi ngờ hỏi.

Tân Tranh suy nghĩ rồi nói: "Nếu ngươi có lòng muốn bảo vệ bọn họ, có thể ngấm ngầm điều tra chuyện năm xưa, xem kế mẫu và muội muội ngươi đã làm ra những chuyện tốt đẹp gì."

Nghe vậy, Ngô Phi Vũ không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ chuyện năm xưa của tỷ tỷ có liên quan đến bọn họ?

Năm xưa, khi tỷ tỷ gặp chuyện ở phủ, hắn mới ra biên quan không lâu, chuyện này trên dưới cả phủ đều giấu hẳn.

Mãi đến hai năm trước, khi hắn trở vê phủ Thanh Châu mới nghe được chuyện này.

Mặc dù không tin nhưng tỷ tỷ đã mất, hắn vốn định tự mình đi điều tra nhưng lại bị phụ thân cấm túc ở nhà.

Từ đó về sau, hắn càng thêm phản nghịch.

Thoắt cái đã đến bây giờ.

Thấy Tần Tranh nói bóng gió, những nghi ngờ trước đây không khỏi lớn dần trong đầu hẳn... Ngô Phi Vũ cau mày, khẽ nói: “Ta biết rồi, chuyện này ta sẽ ngầm điều tra, còn về tỷ tỷ và hai hài tử, ta cũng sẽ hết sức cố gắng để bảo VỆ..."

Nói rồi, Ngô Phi Vũ nắm chặt nắm đ.ấ.m dưới gầm bàn.

Tần Tranh thấy hắn đã hiểu ra, mục đích của mình cũng coi như đạt được nên không nói thêm gì nữa, bèn chuyển sang nói những chuyện vui vẻ.

Hai người ở lại đến cuối giờ Thân, Ngô Phi Vũ mới đi ra khỏi Đa Vị Lâu.

Hắn vốn có chút say nhưng sau một buổi chiều uống trà, lúc này gió lạnh thổi qua, hắn đã tỉnh táo trở lại. Trần Khai vội đánh xe chạy đến, thuận miệng hỏi: "Đại thiếu gia, chúng ta về phủ à?"

Ngô Phi Vũ nhìn về phía xa, khẽ nói: "Không về, đến nhà họ CốiI"...

Cố Tâm Nguyệt và những người khác ngồi xe la từ trang trại về nhà.

Vừa ăn lẩu xong, người nàng vẫn còn ấm áp, không thấy lạnh lắm.

Đến khi xe la đi tới cửa nhà, xe vừa dừng lại, mọi người vội nhảy xuống xe, Cố Tâm Nguyệt còn chưa đứng vững, nàng bỗng nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc và xe ngựa trước cửa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 364


Tên thiếu gia này lại tìm đến cửa rồi à?

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, sau đó Tống Dập bước tới, dừng lại bên cạnh Ngô Phi Vũ, trâm giọng nói: "Tại sao ngươi lại tìm đến đây?"

Ngô Phi Vũ lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười: "Không có gì, hôm nay nghỉ ngơi, thực sự rất buồn chán, không biết tỷ phu có thể cho ta Ở lại, lo bữa tối cho ta không?"

Tống Dập bất lực lắc đầu, định từ chối, Cố Tâm Nguyệt thấy hắn có vẻ đã chờ ở cửa một lúc, trên người mặc cũng không ấm lắm, nàng không khỏi mềm lòng, kéo tay áo Tống Dập: "Đã đến cửa rồi, nào có lý không cho vào, chỉ là một bữa tối mà thôi."

Còn về Hoài Cẩn và Tử Du, có lẽ hắn cũng đã biết, nếu không lúc này nhìn thấy hai hài tử, hắn cũng không thể tự nhiên như vậy.

Ngô Phi Vũ nghe Cố Tâm Nguyệt mở lời cho hắn ở lại, vội vàng vui vẻ gật đầu với nàng, rồi đi theo vào nhà.

Sau đó hắn nói với Trần Khai đang định bước vào: "Mang hết những thứ vừa mua cho hai hài tử trên đường vào đây!"

Trân Khai suýt nữa bị đông cứng, nghe vậy, hắn đành phải đi lấy đồ trên xe ngựa xuống. May mà Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cũng vội vàng chạy đến giúp.

Cố Nhị Dũng, Cố Tam Thanh và Hứa Thị cũng đã bận rộn xong việc ở cửa hàng trở về, thấy Cố lão đầu đang bê nhiều đồ như vậy đi vào nhà, bọn họ không khỏi ngẩn người.

"Cha, cha bê cái gì thế? Tại sao đi trang trại mà còn mang nhiều đồ về thế?" Cố Nhị Dũng vội hỏi.

Cố lão đầu cũng chẳng hiểu gì, bèn nói: "Ta cũng không biết, hình như là thê đệ của Tống Dập đến thăm hai hài tử, những thứ này cũng đều là mua đám trẻ, ta bê giúp thôi."

Cố Tam Thanh nghe xong, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Tại sao người này lại giống như cao su dính vậy?

Sáng sớm không thấy Cô Tâm Nguyệt ở cửa hàng, hắn vậy mà chờ đến tận bây giờ?

Sao lại dai như vậy chứ?

Nhưng khi nhìn thấy mọi người bê vào bê ra nhiều đồ như vậy, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, người này ăn chực nhiều bữa như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu chịu móc hầu bao rồi!

Tống Dập đi trước dẫn mọi người đến chính sảnh.

Ngô Phi Vũ một tay dắt một hài tử, hắn cũng chẳng hiểu gì, kéo Hoài Cẩn và Tử Du đi theo sau.

Cố Tâm Nguyệt thì quay người đi vào bếp, chuẩn bị pha trà nóng để tiếp khách.

Mặc dù những ngày này, nàng bị tên thiếu gia này làm phiền đến mất cả kiên nhẫn nhưng dù sao hắn cũng là cữu cữu của hai hài tử, lại là lần đầu tiên đến thăm, nàng vẫn phải giữ thể diện cho hắn.

Sau khi pha trà nóng xong, Cố Tâm Nguyệt bắt đầu suy nghĩ xem nên nấu món gì để chiêu đãi vị thiếu gia này?

Mọi người đều đã mệt mỏi cả ngày, nếu lại bày biện nấu nướng thì thật sự không chịu nổi.

Mặc dù Tống Thanh Hoan đã biết người đến chính là đệ đệ ruột của tấu tử nhưng nàng ấy lại không tiện nói ra. Thấy vẻ mặt khó xử của tẩu tử, nàng ấy liền lên tiếng đề nghị: "Tẩu tử còn lẩu không? Hay là cho hắn ăn lẩu luôn, chỉ cần bưng lên là xong."

Nghe vậy, ánh mắt Cố Tâm Nguyệt sáng lên.

Nàng thấy như vậy cũng được, ăn lẩu thì có thể lười biếng, vừa khéo hôm nay trong không gian của nàng có sẵn nước lẩu và thịt dê, các loại rau cũng đã rửa sạch cắt sẵn.

Thật sự giúp nàng tiết kiệm không ít sức lực.

Nhưng nghĩ đến trưa mọi người đã ăn lẩu, nàng không khỏi nhíu mày: “Nhưng trưa nay chúng ta đã ăn lẩu rồi? Ta thật sự không ăn nổi nữa, hay là chuẩn bị cho hắn một nồi, còn chúng ta làm thêm vài món đơn giản khác để ăn?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 365


Trương Thị vừa bước vào nghe vậy liên nói: "Được, vốn dĩ ta nghĩ mọi người đều mệt cả ngày rồi, sẽ không ăn được đồ dầu mỡ nên lúc nấy nhân Tiểu Thất ngủ, ta đã nấu một nồi cháo trứng thịt nạc, lại học theo cách của con lần trước làm bánh hấp, nhưng không biết có hơi kém sang không?”

Cố Tâm Nguyệt vội xua tay: "Không sao, dù sao hắn cũng đến đột xuất, lát nữa bày hai bàn, chúng ta ăn của chúng ta, lát nữa con xào thêm vài món rau để cuốn bánh."

Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt liên lấy đồ ăn lẩu từ trong không gian ra. Tống Thanh Hoan và Trương Thị cùng nhau giúp nàng chuẩn bị.

Cố Tâm Nguyệt tiện tay nấu một đĩa khoai tây xào dấm, trứng xào ớt xanh và thịt băm xào cải chua, lại cắt vài quả trứng vịt muối cho vào đĩa.

Sau khi đồ ăn lên bàn, Ngô Phi Vũ vội đứng dậy, tò mò vây quanh nồi lẩu xem.

Cố Tam Thanh ở bên cạnh thấy hắn tò mò như vậy, không khỏi cười khẩy, cái gì mà công tử hàng đầu phủ Thanh Châu, cũng chỉ đến thế thôi.

Mặc dù cười khẩy, Cố Tam Thanh vẫn rất tự giác làm người thuyết minh giới thiệu cho hắn. Bên bàn các nam nhân, giữa nồi lẩu sôi sùng sục, Ngô Phi Vũ ăn rất ngon miệng.

Nhưng những người Cố gia lại thấy không có gì ngon, mắt không ngừng liếc sang bàn bên cạnh.

Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã ngửi mùi lẩu cay tê cả ngày, đến tối, bọn họ chỉ muốn ăn cháo ấm nóng để giải ngấy.

Tống Dập, Cố lão đầu và Cố Đại Sơn thì khỏi phải nói, buổi trưa bọn họ đã ăn lẩu rồi!

Thấy bàn bên kia mọi người ăn bánh cuốn vui vẻ, bọn họ không khỏi thèm thuồng.

Nỗi khổ phải ăn lẩu hai bữa một ngày này, ai có thể hiểu được chứ? Ngô Phi Vũ cũng nhận ra mọi người đều không tập trung, hắn liếc sang bàn tỷ tỷ, thấy nàng đang cuốn bánh cho hai hài tử, mọi người có vẻ ăn rất ngon.

Chén cháo màu đen bên cạnh cũng có vẻ rất ngon, hắn không khỏi buông đôi đũa vẫn cầm trên tay xuống, hỏi Tống Dập: "Tỷ phu, bên đó bọn họ ăn gì vậy? Có vẻ ngon nhỉ?"

Giọng nói của Ngô Phi Vũ không nhỏ, Cố Tâm Nguyệt và những người khác ở bàn này cũng nghe rõ mồn một.

Nghĩ đến trong không gian vẫn còn nhiều, nàng liên quay người đi vào bếp, Tống Thanh Hoan cũng nhanh chóng đi theo. Một lát sau, hai người lại bưng ra một nồi cháo trứng bắc thảo thịt nạc, cùng vài món cuốn nhỏ.

"Đây là cháo trứng bắc thảo thịt nạc nhà chúng ta làm, còn có cuốn nữa, nếu không chê thì ăn thử nhé." Cố Tâm Nguyệt vừa đặt đồ xuống vừa nói với Ngô Phi Vũ.

Ngô Phi Vũ ngẩng đầu cười với nàng: "Được thôi! Cảm ơn..."... Tỷ tỷ!

Dù đã ăn khá nhiều lẩu, Ngô Phi Vũ vẫn cố ăn thêm hai cuốn, kèm theo một chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc.

Lúc này hắn mới dừng lại.

Mặc dù cảm thấy đã no đến tận cổ, hắn vẫn rất tinh mắt khen ngợi: "Cháo này đúng là rất ngon, ăn xong lẩu ngon lành rồi lại ăn một chén, vừa vặn để xuôi bụng."

Ăn xong, Ngô Phi Vũ thấy mọi người đều mệt mỏi, nghĩ đến hôm nay bọn họ ở ngoài cả ngày chắc hẳn đã mệt nên hắn cũng không làm phiền nữa, liền cùng Trân Khai cũng đã ăn no căng bụng về nhà. ...

Vừa về đến Ngô phủ, Ngô Phi Vũ vẫn thấy bụng mình vẫn còn hơi căng, liên định đi dạo loanh quanh trong sân một chút để tiêu thực.

Ai ngờ vừa đi đến tiền viện, hẳn liên nghe thấy tiếng quát giận của phụ thân: "Đi đâu chơi bời cả ngày rồi? Tại sao giờ mới về?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 366


Ngô Phi Vũ giật mình vì tiếng quát của ông ta, mặc dù hai năm nay, hắn không ít lần cãi nhau với phụ thân nhưng lúc này trời tối đen như mực, cơ thể hắn theo bản năng có chút sợ hãi ông ta.

Sau khi hoàn hồn lại, Ngô Phi Vũ mới nhỏ giọng nói: "Thưa phụ thân, dạo này con ngày nào cũng ởi thư viện từ sáng sớm, đi quen rồi nhưng quên mất hôm nay vốn là ngày nghỉ, mãi khi đến thư viện mới nhớ ra, vừa hay trên đường về thì gặp Tân Tranh ca ca nên theo hắn đến tửu lâu ngồi cả ngày."

Ngô Vĩnh Xương nghe xong lời giải thích của hắn, hừ mũi một tiếng: "Thật à? Học hành mà lại quên cả trời đất thế à?"

Ngô Phi Vũ bất lực lẩm bẩm: "Thời gian này, con ngày nào cũng thức khuya dậy sớm đến thư viện, chuyện này cha không biết à?"

Ngô Vĩnh Xương lặng lẽ gật đầu, thời gian này đúng là ông ta có nghe quản gia nói hắn đến thư viện rất chăm chỉ, cũng không gây chuyện nữa.

Không khỏi cảm thấy có chút an ủi nên ông ta dần dịu giọng: "Đã học hành mệt mỏi như vậy, ngày nghỉ thì nên ở phủ nghỉ ngơi cho khỏe, còn chạy lung tung khắp nơi làm gì? Cái tên Tần Tranh kia là người thế nào con còn không biết à? Từ nhỏ hắn đã không học hành đàng hoàng, chỉ thích chạy lung tung chơi bời, sau này con đừng thân thiết với hắn quá!"

Tân Tranh đang ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng bỗng hắt hơi một cái, cúi đầu chửi thầm một câu.

Ngô Phi Vũ bất lực gãi đầu, một người như Tân Tranh, biết kiếm tiền, biết làm ăn, không gây chuyện, không chơi bời nữ nhân, vậy mà phụ thân vẫn không vừa ý?

Vậy thì ông ta muốn có đứa con trai như thế nào?

Ngô Phi Vũ vốn định quay người bỏ đi nhưng hắn bỗng nhiên nhận ra đây là cơ hội ngàn vàng, liền thừa thắng xông lên nói với Ngô Vĩnh Xương: "Thưa phụ thân, dạo này con ở thư viện Thanh Giang nhiều, con phát hiện ra nhà ăn chung của thư viện Thanh Giang này có về có vấn đề? Cha có biết chuyện này không?”

Ngô Vĩnh Xương nhíu mày, ông ta dường như đang nhớ lại điều gì, liên hỏi: "Nhà ăn chung của thư viện Thanh Giang là do mẫu thân con quản lý, có chuyện gì à?"

"Ồ, là mẫu thân quản lý à? Vậy thì lạ rồi, con nhớ thư viện Thanh Giang này là nhà ăn chung từ thiện do cha lập ra, không nhằm mục đích kiếm tiền nhưng dạo này con ăn ở nhà ăn chung, thấy chất lượng đồ ăn ở đó quá tệ, người không biết còn tưởng phủ chúng ta không có tiền ấy chứ?" Ngô Phi Vũ nhắc nhở. "Có chuyện như vậy à? Ta nhớ mỗi tháng ta đều phải bỏ vào nhà ăn chung này không ít tiền, tại sao đồ ăn lại có thể qua loa như vậy?" Ngô Vĩnh Xương không tin lắm.

"Phụ thân không tin thì cứ sai người đi điều tra là biết, con chỉ thuận miệng nói thôi, chủ yếu là dạo này học trò làm loạn rất dữ dội, nói đồ ăn nhà ăn chung làm ra chỉ để cho lợn ăn, đến cả Khương phu tử cũng không thèm ăn." Nói xong, Ngô Phi Vũ liền sải bước rời đi.

Hắn vốn định để lại cho Ngô Vĩnh Xương một bóng lưng ẩn danh làm việc tốt.

Ai ngờ hắn vừa quay người, đã nghe thấy Ngô Vĩnh Xương gọi với theo: "Vậy tại sao ta thấy dạo này con béo lên thế?"

Ngô Phi Vũ giả vờ không nghe thấy, nhanh chân trở về viện của mình. ...

Trưa hôm sau.

Ngô Phi Vũ lại là người đầu tiên xông vào tiệm của Cố Tâm Nguyệt, cười nói với Cố Tâm Nguyệt: "Tỷ phu sao chậm thế? Tại sao vẫn chưa đến? Hôm nay không cần nấu đồ cay cho ta đâu, ta và tỷ phu ăn cơm nhà là được."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 367


Nói xong, không chờ Cố Tâm Nguyệt lên tiếng, hắn đã vội chạy đến chỗ ngồi quen thuộc và ngồi xuống.

Cố Tâm Nguyệt định mở miệng nói thì thấy vậy, đành cười bất lực.

Nhưng dạo này, ngày nào hắn cũng như vậy, nàng cũng đã quen.

Dù sao hắn cũng chỉ là tới ăn cơm mà thôi, không gây phiền phức cho tiệm là được, huống chỉ hôm qua hẳn vừa đến nhà ăn cơm, còn mang rất nhiều đồ cho hai hài tử.

Lúc đầu nàng còn không để ý, đến khi hắn đi rồi nàng mới xem kỹ, phát hiện ra hầu hết những thứ hắn mua đều là đồ đắt tiền.

Nàng định tìm cơ hội trả lại cho hắn nhưng nghĩ lại, đây là đồ do cữu ruột tặng cho chất tử, chất nữ.

Nàng khách sáo làm gì chứ?

Huống chi, những thứ này đối với bọn họ mà nói có thể là quá đắt tiền nhưng với thân phận của hắn, e là cũng chỉ bình thường.

Thế là nàng đều giữ lại hết.

Ngô Phi Vũ vừa ngồi xuống, Tống Dập mới từ ngoài đi vào, thấy hắn đã ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, không khỏi cười khổ lắc đầu.

Có lẽ hắn đã chạy ra ngoài ngay khi tiếng chuông tan học vang lên.

Lúc đầu hắn còn lo, Ngô Phi Vũ đến sẽ gây phiền phức cho người nhà, đặc biệt là sẽ khiến Cố Tâm Nguyệt lúng túng nhưng bây giờ, thấy hắn đã ngoan ngoãn học cách không gọi tỷ tỷ bừa bãi nữa, Tống Dập cũng mặc kệ để hắn đến rồi đi.

Thấy Tống Dập đến, Cố Tâm Nguyệt bưng hết đồ ăn lên, lúc nàng vừa quay người định ởi, Ngô Phi Vũ vội vàng gọi nàng lại một cách nghiêm túc: "Hôm nay ta đến là có chuyện chính muốn nói với hai người."

"Ồ?" Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, đều không biết hắn định nói chuyện gì.

Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của hắn, Cố Tâm Nguyệt liên ngồi xuống bên cạnh Tống Dập. "Nói đi." Tống Dập trâm giọng nói.

Ngô Phi Vũ nuốt miếng thịt kho tàu trong miệng, rôi mới mở miệng nói: "Là thế này, ta nghe nói hai người mua trang trại ở ngoại thành, còn trồng rất nhiều rau tươi, ngoài tiệm của hai người, ta nghe nói hai người còn cung cấp rau cho Đa VỊ Lâu?”

Tống Dập gật đầu.

Những chuyện này đều không phải bí mật.

"Ồ, là thế này, bếp ăn của thư viện chúng ta không phải luôn tệ lắm hay sao, nên hôm qua ta đã nói với cha ta, có lẽ bếp ăn sẽ thay đổi người quản lý hiện tại, vì vậy, ta muốn giới thiệu nhà tỷ đến thư viện để quản lý bếp ăn, tỷ thấy thế nào?”

Cố Tâm Nguyệt cau mày, không nghĩ ngợi gì đã nói: "Không được."

Tống Dập vẫn đang học ở thư viện, nếu nhà bọn họ xuất hiện ở bếp ăn để làm việc, Tống Dập có lẽ sẽ rất xấu hổ?

Hơn nữa, trang trại mới mua, có rất nhiều việc phải làm, thậm chí còn chưa bắt đầu.

Việc kinh doanh của tiệm cũng bận rộn, còn phải cung cấp hàng cho Đa Vị Lâu, nàng làm gì còn thời gian?

Thấy Cố Tâm Nguyệt không chút do dự từ chối, Tống Dập cũng gật đầu đồng ý. "Tại sao? Các ngươi đi đi, có được không?” Ngồ Phi Vũ vội vàng cầu xin.

Trước đó, hắn đã nghe lầm lời khiêu khích của Hoàng quản sự, đập phá tiệm của tỷ tỷ, chuyện này đến giờ hắn vẫn luôn day dứt.

Vừa hay, lần này hắn đã nhân cơ hội cáo trạng với phụ thân, trước tiên hạ bệ Hoàng quản sự, sau đó để nhà họ Cố lên thay, nhà họ Cố mở tiệm ăn ngon như vậy, làm bếp ăn đương nhiên cũng không thành vấn đề, cũng coi như bù đắp cho nhà bọn họ.

Còn về việc bếp ăn có kiếm được tiền hay không thì hắn có thể nói thêm với phụ thân, thêm một ít tiền là được.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 368


Cố Tâm Nguyệt bất lực lắc đầu, người này đúng là, trước đó hắn còn chê bọn họ cướp mất việc làm ăn của bếp ăn, cố ý tìm người đến đập phá tiệm. Bây giờ hắn lại khổ sở cầu xin bọn họ đến tiếp quản bếp ăn?

Nghĩ hay lắm!

“Thật sự không làm được, không có nhiều thời gian và sức lực như vậy." Cố Tâm Nguyệt dứt khoát nói.

Ngô Phi Vũ thấy nàng không hề động lòng, đành phải đổi giọng nói: "Nếu các ngươi không làm, vậy chỉ còn cách tìm người quản lý khác, nhưng nhà các ngươi có thể cung cấp hàng cho bếp ăn của thư viện, như vậy được chứ?”

Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến hàng tôn kho trong không gian, trước đó khi vào thu, bọn họ đã trồng rau, không lâu trước đây mới lần lượt thu hoạch xong toàn bộ.

Ngoài phần lớn rau đã được cất vào không gian của nàng vẫn chưa tiêu thụ được bao nhiêu, hôm qua nàng đến trang trại, thấy mọi người cũng đã thu hoạch hết số rau còn lại, đều cất trong hầm.

Những thứ như củ cải trắng, củ cải đỏ, tỏi tây, cần tây và hành lá đều không thích hợp để làm lẩu cay, nếu có thể cung cấp cho thư viện thì cũng không tệ.

Ngoài rau, những loại gia vị, đồ ăn kèm, các loại dừa muối, tương cũng có thể.

Nàng bèn không nhịn được mà động lòng.

Ngô Phi Vũ thấy vẻ mặt nàng có về dịu đi, đối với đề nghị này cũng không phản đối như vừa nãy, hắn bèn thừa thắng xông lên nói: "Giá cả có thể thương lượng."

"Được!" Cố Tâm Nguyệt lập tức đồng ý.

Thấy vậy, Ngô Phi Vũ không khỏi phấn khích: "Vậy khi nào thì có thể bắt đầu cung cấp? Ta về sẽ nói với quản gia một tiếng."

"Bất cứ lúc nào cũng được." Cố Tâm Nguyệt tự hào nói.

Ngô Phi Vũ sửng sốt trong chốc lát, hắn vốn tưởng rằng ít nhất phải chờ đến sau khi mùa xuân, không ngờ rằng giữa mùa đông giá rét này đã có thể.

Nhưng vừa nghĩ đến tiệm ăn lẩu cay có nhiều nguyên liệu tươi ngon như vậy, hắn liền nuốt những lời vừa định nói ra vào. ...

Tống Dập vốn tưởng rằng lời của Ngô Phi Vũ chỉ là lời nói suông, dù sao thì bếp ăn này nghe nói là do kế mẫu của hắn, Lâm Thị quản lý.

Nhưng ai ngờ, ngày hôm sau, Hoàng quản sự của bếp ăn đã bị người của nha môn bắt đi.

Sau đó, lại đổi một người quản lý mới đến.

Vì vậy, người nhà họ Cố thực sự bắt đầu cung cấp rau cho bếp ăn, không chỉ có rau, còn có miến, trứng vịt muối, trứng bắc thảo, cùng các loại gia vị, nước sốt...

Số học trò đến bếp ăn để ăn uống cũng ngày càng đông, nhưng kỳ lạ là điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tiệm lẩu cay, không ít học tử sau khi ăn thử các loại rau tươi của bếp ăn, không khỏi nảy ra ý định muốn ăn thử lẩu cay, vì vậy, số người xếp hàng trong tiệm mỗi ngày vẫn không ít.

Cố Tâm Nguyệt vốn định để Tống Dập và Ngô Phi Vũ ở lại thư viện ăn trưa, không cần chạy đi chạy lại, kết quả Tống Dập lấy cớ phải về giúp nên vẫn tiếp tục đến đúng giờ vào mỗi buổi trưa. Còn Ngô Phi Vũ cũng luôn tìm một đống lý do, thậm chí còn đến ăn sớm mỗi ngày.

Đến mùa đông giá rét.

Trên toàn bộ chợ ở thành Thanh Châu đều không thấy rau xanh, mặc dù rau dự trữ trong không gian vẫn có thể miễn cưỡng cung cấp đến mùa xuân, cộng thêm rau phòng ấm trên núi gần đây cũng phát triển tốt, đã bắt đầu thu hoạch từng đợt. Nhưng như vậy không tránh khỏi việc quá mức bắt mắt.

Đặc biệt là trong thời điểm thiên tai vừa mới được khắc phục, người dân bình thường mới vừa thoát khỏi cảnh đói kém, rau xanh vào mùa đông thực sự quá xa xỉ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 369


Vì vậy, sau khi bàn bạc, người nhà họ Cố đã quyết định đổi rau trong lẩu cay thành mỗi người mỗi lân chỉ được mua một phần.

Lúc đầu, vẫn có một số thực khách hỏi lý do, Cố Tam Thanh liền giải thích rằng chi phí trồng rau trong nhà kính ở trang trại ngoại thành quá cao, số lượng cũng không đủ, chỉ có thể miễn cưỡng cung cấp một ít mỗi ngày để mọi người giải tỏa cơn thèm.

Tương ứng với điều đó, người nhà họ Cố cũng đã thêm không ít loại viên thả lẩu và chế phẩm từ đậu, như vậy sẽ không còn thực khách nào phàn nàn nữa. Ngoài cá viên và thịt viên, còn có viên chay làm từ củ cải thái sợi chiên giòn.

Còn các chế phẩm từ đậu thì đa dạng hơn, đậu phụ rán, đậu phụ sợi, đậu phụ đồng lạnh, đậu phụ rán, đậu phụ khô và đậu phụ rán giòn.

Ban đầu Cố Tâm Nguyệt định trực tiếp đặt đậu phụ từ xưởng làm đậu phụ trong thành, ai ngờ trong xưởng chỉ có đậu phụ già và đậu phụ non.

Hoàn toàn không có những chế phẩm từ đậu phổ biến khi ăn lẩu hiện đại.

Cố Tâm Nguyệt liền nảy ra ý định làm chế phẩm từ đậu. Mọi người trong trang trại vốn đã thấy mùa đông rất buồn chán, nghe nói Cố Tâm Nguyệt có ý định làm chế phẩm từ đậu, bọn họ vội vàng nhờ Cố lão đầu và Cố Đại Sơn truyền lời lại khi hai người quay về.

Trong số những nữ nhân đến từ Điền Quốc sống trong trang trại, có người từ nhỏ đã lấy nghề làm đậu phụ làm kế sinh nhai, ngoài làm đậu phụ thường, bọn họ còn biết làm đậu hũ ky.

Cố Tâm Nguyệt nghe xong, thấy việc này khả thi.

Vì vậy, nàng không màng đến cái lạnh, ngày hôm sau đã chạy đến trang trại cùng mọi người nghiên cứu cách làm đậu phụ.

Sau khi cối đá được lắp xong, từng bao đậu nành được vận chuyển đến.

Chỉ vài ngày sau, Ngọc Nương đã cùng một số nữ nhân nghiên cứu ra những chế phẩm từ đậu mà Cố Tâm Nguyệt muốn.

Cố Tâm Nguyệt mừng rỡ khôn xiết, lập tức quyết định chờ đến mùa xuân sẽ trồng thêm đậu nành, đến lúc đó bọn họ có thể tự sản xuất, tự tiêu thụ.

Bếp ăn cung cấp rau ba ngày một lần, mỗi lần đều do Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đi giao.

Kể từ khi nhà họ Cố nghiên cứu ra nhiều loại chế phẩm từ đậu, nơi được ưa chuộng nhất chính là thư viện. Ban đầu, những người đọc sách phần lớn không thích đồ ăn mặn, kể từ khi có chế phẩm từ đậu có hương vị gần giống thịt, bếp ăn ngày nào cũng có một món đậu phụ.

Đừng thấy bếp ăn không kiếm được tiền, nhưng vì thư viện Thanh Giang có nhiều học tử, cộng thêm Ngô phủ mỗi tháng cũng thực sự trích không ít bạc nên sau khi hết tháng này, người nhà họ Cố tính toán lại, lợi nhuận của bọn họ thậm chí còn tốt hơn cả Đa Vị Lâu. ...

Chớp mắt đã đến tháng Chạp, đến ngày Lạp Bát.

Người nhà họ Cố sau khi bàn bạc, đã tạm thời đóng cửa tiệm lẩu cay, chờ đến ngày 16 tháng Giêng mới mở lại.

Vất vả cả năm, cuối cùng bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian, đón một cái Tết vui vẻ.

Sáng hôm đó, Tống Dập cầm tờ thông báo đóng cửa đã viết xong chuẩn bị dán lên cửa tiệm.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan từ sáng sớm đã bắt đầu nấu cháo bát bảo, lúc Tống Dập vê, Cố Tâm Nguyệt múc cháo bát bảo đã nấu xong vào từng chiếc nồi đất, đặt vào hộp thức ăn, để Tống Dập dẫn Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục đi tặng hai vị phu tử.

Ngoài cháo bát bảo hợp thời, không thể thiếu đồ Tết đã chuẩn bị trước.
 
Back
Top Bottom