Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 370


Xúc xích tự làm, thịt lợn muối, trứng vịt muối, trứng bắc thảo, các loại rau xanh vừa hái trong phòng ấm vẫn còn tươi xanh được đựng đầy một giỏ.

Còn có đủ loại chế phẩm từ đậu do trang trại cung cấp.

Mặc dù những thứ này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng cũng được coi là đồ tươi mới lạ, càng thể hiện tấm lòng của cả nhà.

Không ngoài dự đoán, Khương phu tử và Khổng lão phu tử đều vui vẻ nhận lấy.

Bọn họ còn cố nhét thêm giấy mực bút nghiên cho mọi người mang về.

Ngoài hai vị phu tử, bọn họ cũng tặng hai phân đồ tương tự cho nhà họ Tần.

Dù sao thì từ khi bọn họ đến phủ Thanh Châu, nhà họ Tần và Tần Tranh đã chăm sóc cả nhà bọn họ rất nhiều, đặc biệt là giúp đỡ rất nhiều trong việc định cư.

Sau khi bận rộn với những món quà Tết trong phủ thành, cả nhà bắt đầu chuẩn bị đồ Tết để gửi lên trang trại.

Trang trại không thiếu đồ ăn.

Nếu mua thì chủ yếu là các nhu yếu phẩm thiết yếu, ngoài ra còn có bánh kẹo, điểm tâm, hạt dưa dùng trong dịp Tết và không thể thiếu pháo.

Hôm đó, vừa hay mọi người đều rảnh.

Sau khi chuẩn bị xong đồ đạc cần mang theo, nhà họ Cố lại thuê một chiếc xe ngựa, cả nhà lên đường đến trang trại, coi như cùng nhau đoàn tụ đón Tết sớm.

Hứa Thị, Trương Thị và những người khác đều là lần đầu tiên đến trang trại, nhìn gì cũng thấy thích thú.

Đặc biệt là trước đây Hứa Thị ở trong núi sâu đã kết giao tình bạn sâu sắc với Ngọc Nương và những người khác.

Mấy tháng không gặp, bà quả thực cũng khá nhớ bọn họ. Ngọc Nương cũng vậy, vừa thấy Hứa Thị xuống xe ngựa, nàng ta liền vội vàng chạy đến nắm tay bà, kéo vào nhà: "Hôm nay trời lạnh thế này? Tại sao mọi người lại đến đông đủ thế?"

Hứa Thị cười nói: "Sao thế? Không muốn gặp ta à?"

"Đâu có? Chỉ là quá bất ngờ thôi, vào nhà sưởi ấm trước đã." Nói rồi, Hứa Thị bị mọi người thúc giục vào nhà.

Chờ mọi người đến đông đủ, Ngọc Nương dẫn mọi người sắp xếp hết đồ đạc mang đến. Sau đó, nàng ta mới ngồi xuống bên cạnh Hứa Thị: "Tại sao mọi người lại mua nhiều đồ thế?"

Hứa Thị cười nói: "Tết đến rồi, cũng không biết mọi người thiếu gì nhưng Tết thì không thể qua loa, vẫn phải có không khí."

"Ôi, ta thật không ngờ, năm nay chúng ta thực sự có thể đón Tết ở trong trang trại, khiến ta không khỏi nhớ đến Tết năm ngoái, khi ấy tuyết rơi lớn như vậy, chúng ta đốt lửa trong hang động, mãi đến khi tuyết ngừng mới dám ra ngoài, lúc đó trong lòng chỉ nghĩ không biết có vượt qua được cái Tết này hay không, ai mà ngờ được? Chúng ta không chỉ vượt qua, mà giờ đây lại có cuộc sống tốt đẹp như vậy." Ngọc Nương có chút rưng rưng.

Những người khác nghe xong, không khỏi nhớ lại trận tuyết lớn năm ngoái, ai nấy đều không khỏi thở dài.

Hứa Thị cũng thở dài: "Ai nói không phải chứ? Năm ngoái khi chúng ta còn ở trong thôn, cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay, nhưng may là mọi chuyện đều đã qua, sau này cuộc sống của mọi người chỉ có thể ngày càng tốt hơn!"

"Ừm, chúng ta đã quen với cuộc sống khó khăn, bỗng nhiên nhàn rỗi thế này thực sự có hơi không quen, thế nên mọi người đều đã sớm mở ruộng bậc thang, chỉ chờ đến khi đất tan băng vào mùa xuân thì sẽ bắt đầu trồng trọt." Tống Chính Quang cũng cười nói bên cạnh.

"Nhanh vậy à?" Cố lão đầu vừa nghe đến chuyện trông trọt liên không khỏi phấn khích: "Được rồi, đến mùa xuân, chúng ta sẽ đến giúp mọi người cày cấy, đúng rồi, lúa mì và khoai tây chúng ta trồng vào mùa thu trước không biết thế nào rồi?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 371


Tống Chính Quang trả lời: "Yên tâm, lúc đến chúng ta đã nhổ hết cỏ dại, chờ đến mùa xuân chúng ta sẽ đến xem lại, mặc dù không có người chăm sóc nhưng chắc cũng thu hoạch được không ít lương thực!"

"Vậy thì tốt! Đến lúc đó chúng ta cùng nhau vào núi thu hoạch lương thực." Cố lão đầu nghe nói lương thực trong núi sâu không bị lãng phí, không khỏi mừng rỡ.

Cố Tâm Nguyệt thấy mọi người đã chào hỏi xong, liền ra hiệu cho Tống Dập.

Trước khi đến, Cố Tâm Nguyệt đã đặc biệt lấy một ít bạc, dùng túi đựng tiền đựng đầy một túi.

Mặc dù mua trang trại đã tiêu hết số bạc tiết kiệm trước đó nhưng thời gian gần đây, việc kinh doanh ở một số nơi đều rất tốt.

Đặc biệt là sau khi làm đậu phụ, nàng lại kiếm được một khoản kha khá.

Cố Tâm Nguyệt liên bàn bạc với gia đình, dù ít dù nhiều, trước tiên hãy lấy một phần chia cho mọi người trong trang trại, coi như là tiền chia lãi.

Mặc dù cuộc sống ở trang trại không phải lo lắng nhưng con người vốn như vậy, có tiền trong tay thì lòng mới không hoảng sợ.

Nhìn thấy bạc trắng, cuộc sống của mọi người mới ngày càng có hy vọng.

Thấy nang nhìn mình, Tống Dập vội vàng lấy một túi bạc đầy ắp từ trong tay áo ra, đưa cho Tống Chính Quang bên cạnh.

Hắn mở lời: "Cha, dạo này việc kinh doanh trong phủ thành khá tốt, cuối năm rồi, cha cầm số bạc này chia cho mọi người, để mọi người cũng có chút tiền tiết kiệm, chờ đến năm sau mở cửa thành, khi đó mọi người vào thành cũng cần dùng đến tiền."

Tống Chính Quang và những người khác trong núi đều sửng sốt, là cha ruột của Tống Dập, Tống Chính Quang không tiện nói không nhận. Dù sao thì số bạc này là cho mọi người.

Ngọc Nương thấy vậy, nàng ta là người đầu tiên đứng ra: "Đây là làm sao vậy? Chúng ta chỉ giúp làm một số việc vặt, được ăn no mặc ấm đã tạ ơn trời đất rồi, sao có thể nhận bạc của các ngươi? Các ngươi coi chúng ta là loại người gì?"

Ngọc Nương vừa lên tiếng, những người khác cũng đồng loạt phụ họa: "Đúng vậy, không thể nhận số bạc này, nhận rồi chúng ta còn là con người à?”

"Đây là không coi chúng ta là người thân à?”

Tống Chính Quang thấy vậy, cũng có chút khó xử đưa bạc cho Tống Dập: "Các con, điều này... các con lần này mua trang trại chắc đã tiêu hết bạc rồi, chi tiêu trong thành lớn, làm ăn ở khắp mọi mặt đều phải có bạc trong tay, số bạc này các con cứ giữ lấy trước đi."

Thấy Tống Dập xua tay không nhận, Tống Chính Quang lại đưa bạc cho Cố Tâm Nguyệt.

Dù sao thì Cố Tâm Nguyệt mới là người đương gia quản tiền.

Cố Tâm Nguyệt thấy mọi người phản ứng dữ dội như vậy, liền tạo không khí vui vẻ cười nói: "Tại sao lại không thể nhận? Chúng ta có nhiều người như vậy, đừng nhìn một gói to như vậy, chia ra thì mỗi người cũng không được bao nhiêu, đây chỉ là tiền mừng năm mới cho mọi người thôi, bây giờ chúng ta cũng đã mua được trang trại, chờ đến mùa xuân sang năm cày cấy, việc kinh doanh chỉ có thể ngày càng lớn mạnh hơn, còn lo không kiếm được bạc à?"

Tống Dập cũng tiếp lời: "Trước khi chúng ta đến, mọi người đều đã bàn bạc xong xuôi, số bạc tiết kiệm trước đó đều đã đầu tư vào trang trại đúng là không còn lại bao nhiêu, từ năm sau trở đi, số bạc chúng ta kiếm được sẽ phải chia lãi cho mọi người theo quy định."

Hứa Thị nghe vậy, cũng tiếp lời khuyên: “Đừng nói bây giờ các ngươi không cần bạc, sau này cửa thành mở, các ngươi làm xong hộ khẩu, sau này mỗi nhà chắc chắn đều có cuộc sống riêng của mình, không thể tiếp tục ăn cơm chung nữa, mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình làm việc kiếm tiền, đây là lẽ thường tình.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 372


Mọi người nghe xong, vẻ mặt cũng dần dịu lại, dường như đã nghe vào lời của mọi người.

Cố Tâm Nguyệt liên nhân cơ hội đề xuất: "Còn về cách chia lãi, ta có một đề xuất, chúng ta hãy thực hiện chế độ công điểm."

Nghe vậy, Tống Chính Quang và những người khác đều ngơ ngác.

Nhưng lời người Cố gia nói không sai, có nhiều người như vậy, trước đây khi không có cơm ăn, mọi người tất nhiên đều chung sức đồng long, sẽ không tính toán ai làm nhiều làm ít, chia nhiều chia ít.

Nhưng sau này, khi việc kinh doanh của trang trại ngày càng lớn mạnh, đương nhiên sẽ có người nảy sinh suy nghĩ khác.

Dù sao thì mỗi người đều có gia đình nhỏ của mình phải lo.

Muốn gia đình nhỏ sống tốt, tất nhiên phải vất vả hơn, phải làm nhiều hơn.

Nhưng chế độ công điểm mà Cố Tâm Nguyệt nói rốt cuộc là thứ gì?

Thấy mọi người đều nghỉ ngờ giống mình, Tống Chính Quang liên hỏi: "Tâm Nguyệt à, chế độ công điểm này là gì vậy?"

Cố Tâm Nguyệt uống cạn chén trà trong tay, tiếp tục giải thích với mọi người: "Là thế này, con nghĩ chúng ta nên thống kê công việc hằng ngày của mỗi người bằng công điểm, ví dụ như, A Đức khỏe mạnh, có thể ép dầu, một ngày làm việc chúng ta tính cho hắn 10 điểm, chẳng hạn như Lưu thúc sức khỏe không tốt, không xuống ruộng được nhưng ông ấy có thể đan rổ, làm đồ thủ công, một ngày chúng ta tính cho ông ấy 6 điểm, nhưng thê tử của ông ấy là Lưu di có thể nuôi gà vịt ngỗng, một ngày cũng có thể tính 6 điểm, cộng thêm con của Lưu thúc có thể lên núi chăn dê, một ngày có thể lấy 5 điểm, như vậy một ngày cả nhà có thể lấy được 17 điểm!"

"Công việc càng nhiều, càng khó thì điểm càng cao, tương tự như vậy, gia đình càng đông người thì mỗi ngày có thể tích lũy được càng nhiều điểm, đến lúc đó, cứ mỗi nửa năm, chúng ta chia tiền lời sẽ căn cứ vào số công điểm này mà chia, mọi người thấy thế nào?" Cuối cùng Cố Tâm Nguyệt cũng nói xong.

Tống Chính Quang vẫn luôn chăm chú lắng nghe cũng không khỏi suy ngẫm, mấy ngày nay ông ta cũng đang cân nhắc sau này nên quản lý trang trại như thế nào?

Mọi người thật sự không thể tiếp tục ăn cơm chung như trước được nữa, dù sao thời thế đã khác, bây giờ sinh tồn ở trang trại và trong rừng sâu hoàn toàn khác nhau.

Ông ta đã suy nghĩ nhiều ngày cũng không nghĩ ra được cách nào.

Ban đầu ông ta định nhân lúc này thương lượng kỹ với Tống Dập, không ngờ rằng con dâu ông ta lại đưa ra một ý kiến hay như vậy.

Tống Chính Quang không khỏi gật đầu khen ngợi: "Cách này rất hay, sau này mọi người làm nhiều hay ít đều không được có ý kiến, nếu người Cố gia đã nhất quyết muốn chia tiên cho mọi người, vậy nếu mọi người muốn chia nhiều tiền thì hãy làm nhiều việc, kiếm nhiều công điểm!"

Tống Dập ngồi bên cạnh Cố Tâm Nguyệt cũng không khỏi nhìn nàng với ánh mắt khác xưa.

Ban đầu Cố Tâm Nguyệt đã nói với hắn rằng trang trại cần phải quản lý lại, hai người cũng đã thỏa thuận hôm nay đến đây là để cùng mọi người thương lượng. Không ngờ ý tưởng của nàng vừa đưa ra đã vô cùng hoàn thiện , hoàn toàn không cân phải thương lượng thêm nữa.

Những người còn lại của nhà họ Cố cũng chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên, nếu Tâm Nguyệt đã nghĩ ra cách hay như vậy, vậy bọn họ còn bàn bạc gì nữa, cứ làm theo cách này là được rồi.

Thấy mọi người đều không có ý kiến, Tống Chính Quang vui vẻ nói: "Được, vậy tạm thời cứ làm theo cách này, tối nay chúng ta cùng nhau bàn bạc, trước khi sang xuân, phân công chỉ tiết những việc mà mỗi người phải làm, rồi định trước công điểm của từng người."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 373


Mọi người liên tục gật đầu.

Tống Chính Quang lấy số tiền vừa nãy ra, lần này ông ta vẫn căn cứ vào số người trong mỗi gia đình mà chia đại khái.

Như Tâm Nguyệt đã nói, đây coi như là tiền mừng năm mới.

Chia tiên xong, trên mặt mọi người đều không giấu được vẻ vui mừng, ai nấy đều cười hớn hở.

Thấy trời đã không còn sớm, Ngọc Nương liên hỏi mọi người muốn ăn gì?

Vì người trong trang trại vẫn chưa thể vào thành, người Cố gia đông hài tử, đi lại không tiện nên năm nay mọi người sẽ ăn Tết riêng.

Vì vậy, nhân dịp trước Tết, bọn họ đến đây, một là để nói với mọi người về kế hoạch năm sau. Hai là để tụ tập lại với nhau, ăn Tết sớm.

Tống Chính Quang dẫn theo mấy nam nhân trực tiếp g.i.ế.c một con lợn, lại g.i.ế.c một con dê.

Thịt đầu lợn và lòng lợn được mọi người nhanh chóng làm sạch, Cố Tâm Nguyệt vẫn theo cách làm trước đây, kho một nồi lớn.

Thịt dê thì cắt một ít để nấu lẩu, còn lại cắt thành từng miếng để nướng.

Sau khi dặn dò xong những việc này, tiếp theo là việc không thể thiếu khi đoàn tụ, đó là gói bánh chẻo.

Trong nhà kính có trồng rất nhiều tỏi tây, nàng lấy một ít, lại lấy vài cây cải thảo trong hầm, vậy là có hai loại nhân bánh chẻo.

Nữ nhân và hài tử rửa sạch tay, cùng nhau ra trận, không lâu sau, mọi người đã gói được mấy rổ lớn, để bên ngoài dùng dần.

Bữa cơm này, mọi người đều ăn rất vui vẻ.

Vì không có việc gì khác nên mọi người đều uống khá nhiều. ....

Ăn xong Tết sớm, ngày thứ hai trở về thành, phủ Thanh Châu liền đổ một trận tuyết lớn.

Mãi đến khi trời tối mới chậm rãi dừng lại. Dù sao thư viện cũng đã nghỉ, cửa hàng cũng đóng cửa, tuyết có rơi lớn đến đâu thì Cố Tâm Nguyệt cũng không sợ.

Vì vậy, mấy ngày trước Tết, Cố Tâm Nguyệt ngoài việc chuẩn bị đồ ăn, nàng còn ra sân thu gom đá lạnh, đến chiều nàng lại nấu đủ loại chè ngọt trên bếp nhỏ, lại bắt đầu những ngày trú đồng.

Từ khi thời tiết bắt đầu đóng băng, nàng đã nhờ các chàng trai giúp chặt khá nhiều ống tre, mỗi ống tre đổ đầy nước sạch, để bên ngoài cho đóng băng rồi nàng trực tiếp cất vào không gian.

Đến khi mùa hè nóng nực sang năm, đây lại là một khoản thu nhập. Ngay khi Cố Tâm Nguyệt đang sung sướng tận hưởng những ngày trú đông thì Tết đến một cách chậm rãi.

Lần đầu tiên đón Tết ở phủ thành, nghe nói không chỉ có tiếng pháo nổ liên hồi, mà đến tối các gia đình giàu có còn đốt pháo hoa.

Các hài tử đều rất phấn khích, chỉ chờ ăn xong bữa cơm tất niên là ra ngoài xem pháo hoa.

Ăn trưa xong đơn giản, Tống Dập liên đến nhà Khương phu tử mời hai phu thê đến cùng ăn bữa cơm tất niên.

Nghe nói phụ nhân giúp việc trong nhà bọn họ cũng được nghỉ về quê ăn Tết, hai ông bà già ở nhà một mình nghĩ đến cũng thấy thương, vì vậy liền bảo Tống Dập đi mời bọn họ đến, cũng đỡ cho bọn họ phải tự lo nấu nướng.

Còn những người khác trong nhà họ Cố đều đang bận rộn giúp chuẩn bị bữa cơm tất niên.

Thịt lợn và thịt dê tươi mang về từ trên núi lần trước vẫn còn thừa rất nhiều, gà vịt cá lại càng không thiếu.

Đầu tiên, mọi người hầm một nồi lẩu dê, lúc ăn vừa nấu vừa ăn sẽ không dễ bị nguội.

Món nguội có đủ loại đồ kho, còn có gà luộc và thịt đông.

Món nóng thì nhiều vô kể.

Chờ đến khi thức ăn được bày lên bàn, Hứa Thị cười hớn hở bưng từ trong nhà ra một vò rượu gạo, lập tức khiến Cố Tâm Nguyệt nhớ đến cảnh say xỉn vào dịp Tết năm ngoái.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 374


Nàng vội vàng xua tay với Hứa Thị, không uống nữa, không uống nữa.

Tống Dập ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi cúi đầu cười khẽ.

Hắn bưng chén tới, rót rượu vào.

Ngay khi mọi người chuẩn bị cầm đũa thì ngoài cửa lớn bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Giờ này, ai đến vậy?

Cố Tam Thanh nghỉ ngờ chạy nhanh ra ngoài, mở cửa ra, vậy mà lại là Ngô Phi Vũ?

Cố Tam Thanh giật khóe miệng: "Đến vào giờ này, không phải là đến ăn chực đấy chứ?" Ngô Phi Vũ cười toe toét: "Đến chúc Tết, tiện thể ăn chực."

Sau đó, dường như ngửi thấy mùi thơm từ phòng ăn truyền đến, hắn đẩy Cố Tam Thanh sang một bên: "Hôm nay tỷ tỷ nấu món gì vậy? Sao thơm thế?"

Cố Tam Thanh bất lực đi theo Trân Khai bê đồ vào nhà, sau đó mới vào lại phòng ăn.

Chỉ mới liếc mắt một cái, Ngô Phi Vũ đã chen vào giữa Tống Dập và Tâm Nguyệt, đang ăn canh dê!

Cố Tam Thanh bất lực đi qua, thôi, Tết nhất rồi không chấp nhặt với hài tử, ăn no bụng đã rồi tính tiếp!

Ngô Phi Vũ uống thử rượu gạo do Hứa Thị ủ, lại không nhịn được đòi thêm một chén.

Tống Dập ở bên cạnh thấy vậy, ngăn lại: "Rượu gạo này mặc dù uống vào thơm ngọt nhưng cũng dễ say, ngươi uống ít thôi."

Ngô Phi Vũ cười xua tay: "Với tửu lượng của ta, không sao đâu."

Sau đó hẳn lại đòi thêm một chén.

Cố Tâm Nguyệt đã từng ăn phải quả đắng, vội vàng khuyên: "Mẫu thân, hắn còn nhỏ, cho hắn uống ít thôi, lát nữa ra đường gió thổi một cái lại say mất thì phiền phức."

Ngô Phi Vũ thấy tỷ tỷ cũng khuyên mình đừng uống nhiều, cuối cùng hắn đành dừng lại: "Được, vậy ta không uống nữa, tại rượu gạo do Cố đại nương ủ ngon quá. `

Hứa Thị thấy hài tử này miệng ngọt, không nhịn được lại rót cho hắn thêm một chén: "Không sao, say thì để hắn ngủ chung phòng với Tam Thanh."

Cố Tam Thanh bất lực trợn trắng mắt, lầm bẩm: "Nghĩ hay nhỉ."

Cố Tâm Nguyệt không đồng ý với lời của Hứa Thị, dù sao người ta cũng là thiếu gia của gia đình giàu có.

Chưa nói tới việc để hẳn và Tam Thanh chen chúc nhau ngủ trên một chiếc giường vốn đã không phù hợp, hơn nữa, hôm nay lại là giao thừa, nào có đạo lý không vê nhà đoàn tụ với người thân chứ?

Thế là, Cố Tâm Nguyệt nhỏ giọng nói với Hứa Thị: "Mẫu thân, đừng cho hắn uống nhiều rượu như vậy nữa, nếu lát nữa hắn uống say, về muộn, người nhà hẳn lại càng thêm lo lắng."

Ngô Phi Vũ nghe vậy, không khỏi cười khổ nói: "Không sao, hôm nay, trong nhà ta chỉ có một mình ta, về nhà trễ cũng không sao."

Thấy vẻ mặt chán nản cửa hắn, Tống Dập không nhịn được hỏi: "Ngô tri phủ về kinh báo cáo vẫn chưa quay về à?"

Ngô Phi Vũ mỉa mai nhếch khóe môi: "Cả nhà bốn người bọn họ đều đang ở kinh thành, đương nhiên sẽ ở lại kinh thành đón Tết, thêm vào đó, phương Bắc có tuyết lớn, càng có lí do để ở lại, có lẽ phải sau mùa xuân mới quay vê."

Cố Tâm Nguyệt âm thầm liếc hắn một cái, không ngờ một thiếu gia trông bất kham như vậy thực ra cũng là một người đáng thương.

Trải qua một năm nạn đói, kế mẫu đưa đôi nhi tử nhi nữ của mình chạy về nhà ngoại ở kinh thành lánh nạn, ăn sung mặc sướng, không chịu chút ảnh hưởng nào từ nạn đói.

Thật không dễ dàng gì mới có được một người cha ở bên cạnh, kết quả ông ta thừa dịp báo cáo cuối năm để lên kinh thành, cả nhà bốn người cuối cùng cũng được đoàn viên. Chỉ để lại một mình hắn cô độc ở phủ thành Thanh Châu này.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 375


Hèn gì đêm 30 Tết, hắn vẫn có thể chạy tới đây ăn chực, thì ra trong nhà chẳng ai quan tâm tới hắn.

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ kĩ càng một hồi, nàng cảm thấy không nhịn được, bèn nói: "Mẫu thân, rót cho hẳn một chén nữa đi."

Bữa cơm tất niên còn chưa tiếp tục, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi như lông ngỗng.

Sau khi mọi người ăn cơm xong, Cố Tâm Nguyệt lo lắng bên ngoài tuyết lớn, lát nữa sẽ đóng băng không dễ di chuyển, bèn để Tống Dập nhanh chóng che ô đưa phu thê Khương phu tử và sư mẫu về nhà.

Còn nhà Ngô Phi Vũ ở bắc thành, từ nam thành tới đó phải mất nửa canh giờ.

Còn không biết đường có đi được hay không, thêm vào đó trong nhà hắn cũng chẳng có ai, chẳng may trên đường xảy ra chuyện gì thìu phải làm sao?

Tống Dập ở bên cạnh thấy sắc mặt Cố Tâm Nguyệt vẫn bình thản, nhưng trong lòng nàng bất tri bất giác đã suy nghĩ cho Ngô Phi Vũ, hắn không khỏi cảm thán tình m.á.u mủ ruột thịt của hai người, đồng thời cũng chủ động nói: "Hay là tối nay để Phi Vũ ở đây tạm một đêm đi, mặc dù xuất thân của hắn cao quý nhưng trước kia ở biên quan, hắn cũng từng chịu không ít khổ, có lẽ sẽ không sao đâu."

Bên cạnh, Hứa Thị nghe vậy, cũng vội vàng gật đầu, sau một đêm ở chung, bà cũng thấy tận mắt thấy rằng thiếu niên này không phải là tiểu bá vương như người ta nói, mà còn rất đáng thương.

Bà không khỏi có chút thương cảm, cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, tuyết rơi lớn như vậy, cứ ở đây tạm một đêm đi."

"Được rồi, tối nay để Tiểu Vũ ngủ với nhị ca, Tiểu Lục tối nay ngủ với tam ca, như vậy vừa khéo trống ra hai cái giường." Cố Tâm Nguyệt cuối cùng cũng thỏa hiệp nói.

Ngô Phi Vũ vẫn luôn cúi đầu im lặng không nói, chỉ chờ Cố Tâm Nguyệt mở lời, lúc này nghe nàng mở lời thật, hắn lại thấy bất ngờ.

"Như vậy có làm phiền các ngươi quá không?” Ngô Phi Vũ ngượng ngùng hỏi.

"Không sao, vừa rồi đúng lúc ngươi cũng uống hơi nhiều, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai mùng một Tết, làm đồ ăn ngon cho ngươi." Hứa Thị cười nói.

"Vậy... có thể ăn bánh cuốn lần trước không?" Ngô Phi Vũ hỏi tiếp.

Hứa Thị không nghĩ ngợi gì đã đáp: “Được, sáng mai ăn bánh cuốn."

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, ở bên cạnh nhắc nhở: "Khụ, ngày mai là mùng một Tết, theo quy tắc phải ăn bánh chẻo."

Hứa Thị lúc này mới bừng tỉnh nhớ ra: "Ta già rồi, hồ đồ cả rồi, vậy thì sáng mai ăn bánh chẻo trước, sau này muốn ăn bánh cuốn thì cứ đến, bà ngoại làm cho ngươi."

"Vâng, được!" Ngô Phi Vũ ngoan ngoãn đáp. ...

Tuyết lớn bên ngoài rơi suốt một đêm, mãi đến khi trời sáng mới dừng lại.

Mọi người trong viện ngủ một đêm ngon giấc.

Chỉ có Ngô Phi Vũ là người ngoài ngủ đặc biệt say, đến khi mọi người đã dậy rửa mặt xong, hắn vẫn chưa có động tĩnh gì.

Cố Tam Thanh không vui muốn đi gọi người dậy, Hứa Thị vội vàng xua tay: "Không được, mùng một Tết, không được gọi dậy. ˆ

Cố Tam Thanh đành thôi.

Lại qua một lúc, Ngô đại thiếu gia cuối cùng cũng có dấu hiệu thức dậy.

Trân Khai vội vàng bưng nước nóng vào, để hắn rửa mặt trước.

Ngô Phi Vũ nhìn ra bên ngoài thấy trời đã sáng, hắn vội vàng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Trần Khai vội vàng đáp: "Đại thiếu gia, bây giờ đã gân giờ Ty rồi!"

"Á?!" Ngô Phi Vũ vội vàng bật dậy: “Tại sao ngươi không gọi ta?”

"Ta vốn định gọi rồi nhưng ngươi ngủ say quá, Cố đại nương nói mùng một Tết không được gọi người." Trần Khai bất đắc dĩ nói.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 376


"Cũng phải, hôm qua ta vừa nằm xuống là ngủ thiếp đi, cả đêm không mơ, đây là đêm ta ngủ ngon nhất kể từ khi về phủ Thanh Châu!" Ngô Phi Vũ tự hào cười nói.

Trần Khai quay đầu liếc nhìn chiếc giường nhỏ cứng ngắc, không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ giường ở Ngô phủ không thoải mái bằng ở đây à?

Ngô Phi Vũ lười để ý đến hắn, nhanh chóng rửa mặt, chỉnh trang quần áo, rồi vội vàng đến phòng ăn.

Thấy hắn đến, Cố Tâm Nguyệt khẽ gật đầu, rồi quay người vào bếp. Mọi người vội vàng múc đồ ăn sáng từ nồi ra khi còn nóng.

Thấy Cố Tam Thanh, Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục đều có vẻ trách móc nhìn mình, Ngô Phi Vũ có chút ngượng ngùng gãi đầu, ngồi xuống giữa Hoài Cẩn và Tử Du.

Lúc ăn sáng.

Chờ đồ ăn sáng vừa dọn lên bàn, Ngô Phi Vũ đã ngây người.

Tối qua không phải tỷ tỷ đã nói sáng nay sẽ ăn bánh chẻo à? Thì ra bánh chẻo lại có bánh chẻo chiên, bánh chẻo hấp và bánh chẻo luộc.

Sau khi mấy đĩa bánh chẻo lớn được dọn lên bàn, vẫn chưa hết.

Tiếp theo, Hứa Thị lại bưng bánh cuốn ra, kèm theo vài món đồ ăn nhẹ, cười ha ha đặt trước mặt Ngô Phi Vũ.

Bà còn tự tay cuốn cho hắn một cái.

Ngô Phi Vũ được yêu thương mà sợ hãi: "Cố đại nương, đây là... không phải nói mùng một Tết phải ăn bánh chảo à?"

Cố Tam Thanh ở bên cạnh ăn một miếng bánh chẻo hấp, miệng còn lẩm bẩm: "May mà ngươi dậy muộn, để cho mọi người có nhiều thời gian chuẩn bị bữa sáng, càng chờ càng đói, càng đói càng sợ không đủ ăn, ngươi mà không dậy nữa, lát nữa bánh bao cũng đã hấp xong rồi."

Hứa Thị bên cạnh vội vàng trừng mắt nhìn hắn, cười nói: "Ngươi không muốn ăn à? Đặc biệt làm cho ngươi đấy, muốn ăn thì ăn, đâu có nhiều quy tắc như vậy."

Ngô Phi Vũ vô cùng cảm động, hắn bình tĩnh nhận lấy, cắn một miếng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hốc mắt đỏ hoe...

Tử Du ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng hỏi: "Cữu cữu, sao vậy?"

Ngô Phi Vũ chớp mắt, cười nói: “Ta không sao, vừa nãy án vội quá, ăn phải miếng ớt cay."

Hứa Thị vội vàng chuẩn bị đưa nước: "Ăn chậm thôi, nhiều thế này, đều là của ngươi."

Hoài Cẩn thì đưa chén canh trứng rượu nếp ngọt trước mặt mình cho hắn: "Sợ cay thì ăn cái này, mẫu thân nói sáng mùng một phải ăn đồ ngọt, cả năm mới ngọt ngào.”

Sau Tết, thời gian trôi quA Yênh như bay.

Hơi thở của mùa xuân cũng ập đến ngay lập tức.

Cảm nhận trực tiếp nhất là khi ngồi trên xe la, không còn là gió lạnh thấu xương nữa, thay vào đó là gió xuân ấm áp.

Những ngày này, nhân lúc cửa hàng chưa mở cửa, mọi người gần như ngày nào cũng phải đi lại giữa trang trại và phủ thành, bận rộn với việc chuẩn bị cho vụ xuân tới.

Đầu tiên là theo như đã bàn bạc vào thời điểm trước Tết, mỗi hộ gia đình trong trang trại, bất kể là độc thân hay đã có gia đình, đều định ra số công điểm hàng ngày theo sức lao động và kỹ năng thông thường.

Có người phụ trách ép dầu.

Có người phụ trách nuôi lợn, bò, dê, gà, vịt, cá.

Có người phụ trách đào ao, dẫn nước, nuôi cá, trông hoa sen.

Có người phụ trách trồng và chăm sóc cây ăn quả.

Có người phụ trách chế biến các loại thực phẩm phụ như đậu phụ, miến.

Có người phụ trách làm tương đậu, nước tương, trứng bắc thảo.

Còn lại nhiều nhất vẫn là tập trung vào việc trồng trọt.

Mặc dù công việc được phân chia như vậy nhưng việc nào cũng có nặng có nhẹ, có gấp có từ từ, đến lúc bận rộn, ai cũng biết là phải đoàn kết lại cùng nhau lao vào vụ mùa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 377


Sau khi phân công xong, mọi người lại bắt đầu thảo luận về các loại lương thực và rau củ chính cần trồng trong năm nay.

Nếu theo ý của Cố Tâm Nguyệt, chắc chắn phải trồng nhiều dưa, quả, rau củ, những thứ này có thể trực tiếp mang đi bán lấy tiền, ngoài ra còn phải tiếp tục tích trữ thêm hạt giống khoai tây, khoai lang, ngô.

Nhưng trong mắt Cố Đại Sơn và Tống Chính Quang, không trồng lúa mì là không được, không có lương thực thì lúc nào cũng có cảm giác sắp xảy ra nạn đói.

Vì vậy, kế hoạch trồng lúa mì vụ xuân cũng phải sắp xếp.

Ngoài ra, bọn họ cũng phải trông thêm một ít đậu nành, sau này làm đậu phụ có thể dùng đậu nành của nhà mình.

Công việc đồng áng trong trang trại đều được tiến hành từng bước một theo đúng kế hoạch.

Phủ thành Thanh Châu.

Từ mùng hai trở đi, Tống Dập cũng dành phần lớn thời gian mỗi ngày để ôn tập sách vở.

Theo trình độ hiện tại của hắn, lẽ ra không cần phải chăm chỉ như Vậy.

Chỉ trách Ngô Phi Vũ đó, từ sau khi ở lại đêm giao thừa lần trước, hắn dường như đã trở thành một người khác.

Những ngày này, hễ lúc nào rảnh rỗi là hắn lại chạy đến nhà họ Cố, còn nói rằng năm nay cũng sẽ tham gia kỳ thi viện.

Đừng thấy thấy ngày thường hắn trốn học không ít, nhưng thực ra hắn cũng đã miễn cưỡng vượt qua kỳ thi đồng sinh.

Nếu có thể nắm bắt kỳ thi viện bị hoãn lại vì thiên tai lần này, trước tiên hắn có thể đỗ tú tài, cũng coi như là chuyện tốt.

Ban đầu hắn cũng không ôm hy vọng gì nhưng gần đây hắn bỗng nhiên có ý định muốn phấn đấu.

Triều đình hiện nay coi trọng văn chương hơn võ nghệ. Với tình cảnh hiện tại của hẳn, nếu sau này muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ tỷ tỷ và cả nhà thì hiện tại, hắn chỉ có thể chuyên tâm học hành.

Dưới công tác tư tưởng của người nhà họ Cố, Tống Dập đành miễn cưỡng cùng Ngô Phi Vũ ôn tập sách vở.

Mặc dù Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục không thể tham gia kỳ thi, nhưng bọn chúng cũng sớm trở thành những hài tử đi theo hầu đọc sách.

Một ngày nọ, Ngô Phi Vũ đến rất sớm, vốn tưởng rằng có thể đến trước khi tỷ tỷ đi, ai ngờ lại đến muộn.

Hắn không khỏi có chút buồn bực, hỏi Tống Dập: "Tỷ phu, tại sao dạo này tỷ tỷ ta lại đi sớm thế? Việc trong trang trại vẫn chưa xong à? Không phải chỉ cần sắp xếp là được rồi hay sao, sao còn phải đích thân đi theo làm gì, việc đồng áng vất vả như vậy, ngươi cũng nỡ để một người tay trói gà không chặt như tỷ ấy đi làm à?"

Tống Dập lắc đầu: "Không phải vậy, dạo này nàng ấy đang bận đi tìm cây ăn quả cho trang trại, Nhị Dũng và Tam Thanh đang dẫn nàng ấy ra ngoài thành."

"Cây ăn quả? Trang trại của các ngươi muốn trồng cây ăn quả?" Ngô Phi Vũ thuận miệng hỏi.

"Ừ, đúng vậy." Tống Dập gật đầu nói.

Ngô Phi Vũ suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi Trần Khai: "Ta nhớ lúc mẫu thân ta còn sống, ngoài thành cũng có một trang trại trồng cây ăn quả, ngươi còn nhớ không?”

Trần Khai vội vàng gật đầu: "Đúng là có một trang trại nhưng từ sau khi phu nhân qua đời, trang trại này vẫn luôn do quản gia của phủ quản lý, nhưng nghe nói vài năm trước, nơi đó đã do phu nhân hiện tại cho người quản lý."

Ngô Phi Vũ nghe xong, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Bà ta đúng là tính toán mọi mặt, ngay cả của hồi môn của mẫu thân ta cũng không tha. "
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 378


Tống Dập thấy hắn nắm chặt hai tay, không khỏi khuyên can: "Bây giờ ngươi đã hiểu ra, sau này còn nhiều thời gian, từ từ tính toán cho bản thân cũng không muộn, việc cấp bách nhất hiện tại là đừng quan tâm đến trang trại đó, hãy tập trung vào việc học hành.”

Ngô Phi Vũ ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Hắn quay người tìm một lý do để trở về Ngô phủ, sau đó lập tức ra lệnh cho Trân Khai: "Ngươi đi tìm người dò hỏi xem, xem tình hình vườn cây ăn quả hiện tại thế nào? Bình thường được chăm sóc ra sao, chi tiết về thu hoạch hàng năm cũng hỏi luôn."

Trân Khai vừa định quay người đi, bỗng nghe Ngô Phi Vũ vội vàng nói: "Đừng quên xem có cây ăn quả nào thích hợp, có thể di chuyển được không, tất cả đều đào hết lên, ta muốn chuyển đến trang trại của tỷ tỷ."

Trần Khai vội vàng chạy đi dò hỏi.

Một lúc sau, hắn mới vội vã chạy về, tường thuật lại tình hình cho Ngô Phi Vũ.

Thì ra từ khi Lâm Thị tiếp quản quyền quản gia, tất cả sản nghiệp của phủ đều giao cho bà ta, ngay cả của hồi môn của mẫu thân Ngô Phi Vũ cũng không phải ngoại lệ.

Mặc dù nói là thay hai hài tử quản lý nhưng thực tế bao nhiêu năm nay, những khoản thu nhập này không biết đã thực sự vào kho của phủ hay vào túi riêng của bà ta.

Mặc dù hiện tại bà ta đang lánh nạn ở nhà mẫu thân đẻ ở kinh thành, nhưng những cửa hàng, trang trại... đều do người của bà ta sắp xếp.

Ngoài ra, Trân Khai còn nghe ngóng được, hiện tại trang trại này được chăm sóc rất tốt, mặc dù đã trải qua hạn hán và tuyết rơi nhưng vẫn tràn đầy sức sống.

Ngoài những cây ăn quả lâu năm, hai năm nay, vì những cây cũ đã già, tình hình không tốt nên đã trông thêm không ít cây giống mới.

Hiện tại vừa vào đầu xuân, chính là thời điểm thích hợp để di chuyển những cây ăn quả này.

Vì vậy, sau khi nghe Trần Khai báo cáo, Ngô Phi Vũ không khỏi mừng thầm.

Trần Khai thấy hắn như vậy, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng khuyên can: "Thiếu gia, hiện tại vườn cây ăn quả này do người của Lâm phu nhân quản lý, e rằng chúng ta phải chờ đến khi Lâm phu nhân từ kinh thành trở về mới có thể động vào."

Nghe vậy, Ngô Phi Vũ không khỏi cười khẩy: "Rõ ràng đây là trang trại mẫu thân ta để lại cho ta, khi nào thì cần phải xin phép bà ta?"

Thấy thiếu gia tuy mặt mày tươi cười nhưng trong mắt đã đầy vẻ tức giận, Trần Khai vội vàng giải thích: "Ta không có ý đó, ta chỉ lo khi lão gia và phu nhân trở về lại tìm thiếu gia gây phiền phức, chúng ta không dễ dàng gì mới có thể yên ổn một thời gian, lão gia vừa mới thay đổi thái độ với ngươi, lỡ như lại vì chuyện này mà...

Hơn nữa, thiếu gia, sáng nay ngươi mới hứa với Tống công tử, sẽ từ từ tính toán, chờ thời cơ hành động!" Trân Khai liên tục khuyên can.

Nghe xong, Ngô Phi Vũ càng bình tính hơn: "Không sao, bà ta muốn tìm ta tính sổ, ta còn nóng lòng chờ bà ta trở về để tính sổ với bà ta, không vội, ngày mai chúng ta dẫn người đến trang trại đào cây giống trước, những khoản nợ khác để sau tính dần."

Thấy hắn quả quyết như vậy, Trần Khai đành gật đầu: "Được, vậy sáng mai chúng ta đến nhà họ Cố nói một tiếng trước, để bọn họ đến trang trại chuẩn bị, đào hố trước, chờ chúng ta đào cây giống về là có thể lấp đất ngay."

Ngày hôm sau.

Trời chưa sáng, Trần Khai đã vội vàng thức dậy chuẩn bị cho việc đào cây giống ngày hôm nay.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 379


Hai năm nay, theo hầu đại thiếu gia, hắn không ít lần làm chuyện ức h.i.ế.p kẻ yếu.

Nhưng nếu nói đến việc dẫn người đi đào cây giống thì đây là lần đầu tiên, sau này nếu để các huynh đệ biết được, hắn chắc chắn sẽ bị cười nhạo.

Nhưng biết làm sao được? Đã là đại thiếu gia ra lệnh thì dù có phải cướp, hắn cũng phải cướp cho đẹp mặt, cho oai phong!

Vì vậy, sáng sớm, hắn đã bận rộn tập hợp nhân mã, sắp xếp mọi người đi trước một bước đến ngoại thành chờ. Sau đó, hắn mới cùng đại thiếu gia đến nhà họ Cố trước.

Xe ngựa vừa dừng trước cửa nhà họ Cố, Ngô Phi Vũ liên nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt và mấy người khác đang chuẩn bị lên xe la ở cửa.

Hắn vội vàng gọi nàng lại: "Tỷ tỷ, các ngươi định đến trang trại à?"

Gần đây, vì đến nhà họ Cố nhiều lần, cộng thêm lần ở lại đêm giao thừa trước, Ngô Phi Vũ và Cố Tâm Nguyệt cũng đã trở nên thân thiết hơn.

Bây giờ hắn gọi nàng là tỷ tỷ, nàng cũng chỉ cười bất lực.

Lâu dần, nàng cũng không nhắc nhở hắn nhiều nữa.

Dù sao thì theo vai vế, hắn cũng chỉ có thể gọi nàng là tỷ tỷ.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đến sớm như vậy, không khỏi ngạc nhiên: "Những ngày này ta nghe A Dập nói ngươi học hành rất chăm chỉ, không ngờ lại chăm chỉ đến vậy. Bây giờ mới giờ nào mà ngươi đã đến rồi? Có phải chưa ăn sáng không?”

Ngô Phi Vũ thấy nàng quan tâm đến mình, liền cười nói: "Ta vẫn chưa ăn sáng nhưng hôm nay ta không có thời gian ăn, ta đến đây để nói với tỷ một tiếng, trước đây nghe nói tỷ muốn trồng vườn cây ăn quả ở trang trại à?"

Cố Tâm Nguyệt không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: "Đúng thế, sao vậy?” "Không có gì, lát nữa ta sẽ cho người mang một số cây giống đến, vừa lúc tỷ đến trang trại thì dặn dò người bên dưới, bảo bọn họ nhanh chóng đào hố." Ngô Phi Vũ dùng ngón tay cái vuốt mũi, tự hào nói.

"Gửi cây giống? Ngươi có cây giống à?" Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, không khỏi giật mình.

Những ngày này, nàng đã đi theo nhị ca và tam ca chạy ra ngoại thành không ít lần.

Nàng chỉ muốn xem có thể tìm được một số cây giống có kích thước phù hợp để chuyển đến trồng ở phía sau trang trại không.

Kết quả thì không cần nói cũng biết, vì trước đó gió không thuận, mưa không hòa, đừng nói là cây giống nhỏ, ngay cả cây ăn quả lâu năm cũng không còn nhiều.

Ngô Phi Vũ lấy đâu ra nhiều cây giống như vậy?

Thấy tỷ tỷ ngạc nhiên như vậy, Ngô Phi Vũ càng cảm thấy tự hào: "Đúng vậy, những thứ khác tỷ đừng quan tâm, có gì cứ bảo ta, ta sẽ giúp tỷ lo liệu, lát nữa trước khi trời tối chắc chắn sẽ đưa đến cho tỷ, tỷ nhanh chóng thông báo cho mọi người đào hố chờ đi."

Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn hắn: "Đệ sẽ không đi làm chuyện xấu đấy chứ? Cây giống không rõ nguồn gốc ta không cần."

Ngô Phi Vũ nghe vậy, không khỏi sốt ruột: "Đương nhiên là nguồn gốc đàng hoàng rồi, ôi, ta chịu tỷ rồi, đó là vườn cây ăn quả trong trang trại mà mẫu thân ta trước khi mất đã mang từ nhà ngoại về, từ nhỏ ta đã có trí nhớ, thường cùng mẫu thân và tỷ tỷ đến đó tránh nóng, đến mùa thu còn cùng nhau trèo cây hái trộm quả nữa!"

"Không dám nói khoác, quả trong trang trại đó thực sự rất ngon, từ nhỏ ta và tỷ tỷ đã thích ăn quả ở đó, có một năm tỷ tỷ ta vì hái quả cho ta mà trèo cây, mẫu thân biết được, còn tiện tay đánh ta một trận!"
 
Back
Top Bottom