Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 380: Chương 380



"Anh có xác định lời nói của ông ta là thật không? Không phải vì muốn lấy căn phòng mà lừa dối anh đấy chứ?" Thư Nhan có lý do để nghi ngờ như vậy.

"Nếu như thật sự vì căn phòng đó mà ông ta nói dối như vậy thì anh cũng nhận." Vì phòng ở mà không tiếc tự nhận mình là kẻ bị cắm sừng, vậy thì anh cũng chẳng còn gì để nói cả.

"Căn phòng đó là tấm lòng mà ông bà nội để lại cho anh, anh đưa tiền..." Thư Nhan chần chừ nói.

Phương Trạch Vũ khẽ cười một tiếng: "Chẳng ai có thể phủ nhận được tình cảm của anh với ông bà nội, ông bà chính là ông bà nội ruột của anh và anh cũng là cháu nội ruột của ông bà. Thế nhưng... Phương Kiến Hoa là con ruột của ông bà, Phương Trạch Hào là cháu nội ruột của ông bà, coi như anh giúp ông bà nội đi."

Ông cụ để lại cho anh căn phòng khoảng ba mươi mét vuông, dựa theo giá nhà ở gần đó thì giá trị khoảng một trăm hai mươi nghìn tệ.

"Tôi biết ông bà nội để lại không ít đồ nhưng những thứ đồ gia truyền tôi không cần, những thứ khác có thể để lại cho tôi không? Coi như bán lại cho tôi cũng được." Lúc Phương Trạch Vũ được thả ra thì những đồ vật trong nhà của ông bà nội đã được dọn đi từ sớm rồi, quả thật không để lại cho anh cái gì. Lúc anh tới tìm Vương Tử Cúc lấy thì bà ta lại nói đã đốt đi hết rồi, những vật tưởng niệm anh muốn giữ lại cũng không còn nữa.

Phương Kiến Hoa lấy ra một chiếc hòm gỗ từ phía sau nói: "Tôi mang đến cho cậu."

Đây là chiếc hòm gỗ mà ông cụ làm cho Phương Trạch Vũ sau khi anh tới Nam Thành, anh vẫn luôn dùng nó, nhìn thấy chiếc hòm này hốc mắt Phương Trạch Vũ lại đỏ lên.

Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng v**t v* một chút rồi gật đầu, xách theo chiếc túi đen trên tay đưa nó cho Phương Kiến Hoa: "Căn phòng kia có giá một trăm hai mươi nghìn tệ, những thứ khác tôi không tính cẩn thận ở đây có tổng cộng một trăm năm mươi nghìn tệ. Từ nay về sau chúng ta không còn một chút quan hệ nào nữa."

Phương Kiến Hoa im lặng nhìn chằm chằm chiếc túi hồi lâu: "Không cần nhiều như vậy, đưa tôi sáu mươi nghìn tệ là được."

"Muốn lấy được số tiền này cũng không đơn giản như vậy, còn phải ký tên nữa." Phương Trạch Vũ lấy ra một tờ giấy khế ước để Phương Kiến Hoa ký tên lên trên đó: "Số tiền này không phải tôi cho ông là tôi thay ông bà nội đưa."

Hồi lâu sau Phương Kiến Hoa mới nhận lấy tiền, ông ta nhìn Phương Trạch Vũ rồi nghiêm túc nói: "Ông bà nội của cậu đến c.h.ế.t vẫn còn nhớ thương cậu, bọn họ vẫn luôn nói với tôi cậu là cháu đích tôn của bọn họ. Cậu với tôi không có quan hệ gì nhưng cậu thường xuyên tới thăm bọn họ một chút nếu không tôi lại sợ bọn họ báo mộng."

Phương Trạch Vũ cúi đầu: "Không cần ông nhọc lòng, đó là ông bà nội của tôi cho nên đương nhiên tôi sẽ đi thăm bọn họ rồi."

Phương Kiến Hoa gật đầu rồi cầm tiền rời đi.

Thư Nhan nhìn thấy Phương Trạch Vũ cầm một chiếc hòm gỗ trở về nên hỏi: "Từ đâu ra thế?"

TBC

"Là đồ trước kia anh dùng, anh còn tưởng rằng bị đốt rồi." Phương Trạch Vũ nhìn tới ổ khoá trên hòm gỗ, nó vẫn luôn được khoá lại nhưng chìa khoá đã không còn từ lâu, mà anh cũng được coi như là một nửa chuyện gia về mở khoá.

Phương Trạch Vũ nhẹ nhàng mở khoá ra, bên trong là những tấm giấy khen thời anh còn đi học, còn có cả chiếc s.ú.n.g cao su và ná anh chơi lúc còn nhỏ. Ngoại trừ những thứ này thì còn có một chiếc áo khoác len sợi, hai đôi giày vải. Anh cẩn thận lấy ra từng cái một, mỗi một lần lấy ra đều sẽ kể một chút chuyện xưa trong đó cho Thư Nhan nghe.

"Chắc chắn là đôi giày vải và áo khoác len sợi này là do tự tay bà nội làm ra, chỉ đáng tiếc không kịp tặng cho anh." Nước mắt của Phương Trạch Vũ chảy dọc theo chiếc mũi cao thẳng, từng giọt từng giọt rơi xuống. Anh cầm lấy chiếc hộp bọc bằng vải bố ở một bên ra: "Đây là huân chương mà anh nhận được lúc còn ở quân đội, bà nội vẫn thường xuyên lấy ra xem. Lúc nào bà cũng rất tự hào về anh nhưng cuối cùng anh lại phải ngồi tù, nhất định là ông bà nội sẽ rất mất mặt với mấy người bạn già."

"Chắc chắn là ông bà nội sẽ tin tưởng anh, ông bà chỉ đau lòng cho anh thôi." Thư Nhan nắm lấy tay Phương Trạch Vũ.

Ở trong một góc còn để một chiếc hộp gỗ nhỏ, Phương Trạch Vũ cầm lấy, đây là bảo bối của bà nội. Anh cẩn thận cầm lên rồi mở ra xem, bên trong có một đôi hoa tai bằng vàng còn có cả một bức thư.

Tuy rằng là hộp của bà nội nhưng bức thư quả thật là do ông nội viết. Ở trong thư ông bà nói chắc là không thể chờ được đến khi anh về nữa rồi cho nên thừa dịp lúc còn đang có sức viết cho anh một bức thư.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 381: Chương 381



Ông bà còn nói anh đừng suy nghĩ quá nhiều, phải vui vẻ sống tốt tìm một cô vợ sau đó tặng chiếc hoa tai vàng này cho cháu dâu của bọn họ. Cuối cùng ông bà còn nói đừng tức giận với Phương Kiến Hoa, nếu như có thể ở chung thì phải sống hoà hợp với nhau.

Phương Trạch Vũ đọc thư yên lặng mà rơi lệ, Thư Nhan ngồi ở bên cạnh cũng không nói lời nào mà chỉ yên lặng ở cạnh anh.

TBC

"Đây là đồ mà ông bà nội nói để lại cho em." Phương Trạch Vũ đưa đôi hoa tai vàng cho Thư Nhan.

"Được." Đó là một đôi hoa tai vàng rất đơn giản nhưng đối với bà cụ mà nói thì đó là một món đồ rất quý giá. Thư Nhan cẩn thận nhận lấy rồi mỉm cười nói: "Rất đẹp, chờ khi nào kết hôn rồi đeo."

"Cảm ơn." Phương Trạch Vũ cảm động nói.

Thư Nhan cảm thấy gần đây Phương Trạch Vũ có hơi nặng nề nên cô dứt khoát kéo anh đi ra ngoài giải sầu.

Sau khi biết được lần này Thư Nhan ra cửa không mang theo bọn họ nên cả Thanh Thanh và Thiên Bảo đều không vui.

"Hai đứa còn phải đi học mà, khi nào trở về chờ đến khi hai đứa nghỉ hè rồi thì mẹ với ba Phương sẽ lại đưa hai đứa đi ra ngoài chơi." Thư Nhan ký xuống một loạt những hiệp ước không bình đẳng, lúc này cô mới làm cho hai tổ tông nhỏ nhà mình nguôi giận.

Bọn họ đi tới cũng không phải là một chỗ xa lắm, vẫn là làng chài nhỏ mà bọn họ tới lúc trước, thuê một chiếc thuyền đi ra một hòn đảo nhỏ gần làng chài. Trên đảo có những ngôi nhà gỗ do những ngư dân xây dựng, hai người thu dọn qua loa một chút rồi ở luôn chỗ này. Mặt trời mọc thì làm việc còn khi mặt trời lặn thì nghỉ, cuộc sống giản dị cứ thể trôi qua năm ngày như vậy. Thư Nhan có thể cảm nhận rõ ràng Phương Trạch Vũ đã thật sự được thả lỏng.

"Khi nào chúng ta kết hôn?"

"Không phải em đã đồng ý gả cho anh rồi sao?" Thư Nhan nghiêng đầu nhìn anh.

"Ý anh nói là chính thức kết hôn." Phương Trạch Vũ hỏi thử: "Tháng năm thì thế nào? Lúc kết hôn cũng phải chuẩn bị một ít đồ cũng phải mất một chút thời gian để chuẩn bị. Hơn nữa khi đó thời tiết sẽ rất đẹp, không quá lạnh cũng không quá nóng để mặc váy cưới, tháng năm vừa đẹp."

"Có thể." Thư Nhan suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Phương Trạch Vũ mừng rỡ như điên: "Vậy chúng ta nhanh chóng về nhà thôi."

Sau khi về nhà, Thư Nhan lại gọi tụi nhỏ tới nghiêm túc nói: "Mẹ với ba Phương kết hôn có được không?"

Vẻ mặt Thiên Bảo nghi hoặc: "Không phải lúc trước đã nói kết hôn rồi sao? Ba mẹ còn chưa kết hôn sao?"

Thiên Bảo không hiểu, rõ ràng ngày hôm đó mẹ đã đồng ý lời cầu hôn của ba Phương rồi, mẹ nuôi cũng nói mẹ kết hôn với ba Phương rồi vậy sao hiện tại còn nói kết hôn nữa?

Thiên Bảo không hiểu thế nhưng Thanh Thanh đã biết ý của mẹ: "Mẹ, mẹ sẽ vĩnh viễn là mẹ của con đúng không?"

"Đương nhiên, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, về điểm này không ai có thể thay đổi được."

"Vậy mẹ kết hôn với ba Phương đi." Thanh Thanh tỏ vẻ hào phòng nói.

Người Trung Quốc không phải là người mê tín thế nhưng vẫn phải tìm thầy bói để xem ngày lành tháng tốt một chút. Phương Trạch Vũ tìm người xem ngày, người ta nói đến 6/4 âm lịch là ngày tốt, vậy thì sẽ ấn định ngày đấy vậy.

Trong lúc mời khách khứa Thư Nhan cảm thấy có hơi khó khăn, đến bây giờ ba mẹ của cô cũng không biết cô đang ở Nam Thành. Cũng không phải cô rất muốn nói cho bọn họ, xa như thế bọn họ rất khó tới đây, đến cả mấy anh em cũng không nhất định sẽ tới.

"Nếu không chúng ta chia làm hai đợt được không? Chúng ta làm một đợt ở Nam Thành xong xuôi lại trở về quê Tây Thành làm một đợt nữa. Anh cảm thấy thế nào?" Thư Nhan hỏi Phương Trạch Vũ.

"Kết hôn mà không gọi ba mẹ thì không hay đâu." Đến cả ba mẹ hai bên cũng không tham gia thì có vẻ không được hợp lý cho lắm.

"Có lẽ thế, vậy chúng ta chọn một chỗ khác để tổ chức hôn lễ được không?" Thư Nhan lại nghĩ ra một chủ ý.

Về sau có rất nhiều người lựa chọn tổ chức hôn lễ ở nước ngoài hoặc là ở một nơi có phong cảnh thật đẹp, cũng không nhất định phải ở Nam Thành hoặc là ở Tây Thành.

"Có thể." Dù cho Thư Nhan nói cái gì thì Phương Trạch Vũ cũng đều thấy được hết.

"Vậy em muốn hỏi Thuỵ Tuyết một chút để xem cô ấy có đề cử chỗ nào đẹp được không?"

"Tốc độ của hai người cũng nhanh thật đấy, sao nói kết hôn là đã kết hôn ngay được vậy?" Hồ Thuỵ Tuyết đánh giá Thư Nhan từ trên xuống dưới rồi lại từ trái qua phải, nhìn đến mức Thư Nhan cảm thấy hoảng sợ, hồi lâu sau cô ấy mới hỏi: "Không phải cô mang thai rồi đấy chứ?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 382: Chương 382



"Cô nói cái gì đấy?" Thư Nhan trợn trắng mắt liếc nhìn cô ấy một cái: "Là do mấy ngày trước chúng tôi lại đi ra ngoài du lịch, sau đó cùng nhau ở năm ngày. Tôi cảm thấy sống cùng người đàn ông này cực kỳ thoải mái cho nên khi anh ấy đề ra lời kết hôn thì tôi đã đồng ý luôn, quá trình rất đơn giản thôi. Phải rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết có chỗ nào thích hợp để kết hôn đâu. Tôi không muốn nói cho nhà mẹ đẻ biết tôi đang ở đâu."

"Tháng năm sao? Vậy đi đến bờ biển đi. Tôi có quen một người bạn có hẳn một trang viên ở bờ biển. Cô có thể tổ chức hôn lễ ở trang viên của cô ấy, ở đó trời xanh mây trắng, biển rộng mênh m.ô.n.g cùng làn nước trong xanh và bờ cát mịn. Cô nhất định sẽ thích."

"Bờ biển sao? Quả thật là một lựa chọn không tồi." Thư Nhan tưởng tượng một chút cảm thấy cũng khá tốt.

Thư Nhan chuẩn bị kết hôn mà Hồ Thuỵ Tuyết còn để bụng hơn cả cô. Cùng ngày hôm đó cô ấy chọn lựa địa điểm, hơn nữa còn liên lạc xong với bạn của cô ấy sau đó lại tìm người đi qua thu xếp.

"Không cần sớm như vậy đâu, còn phải một tháng nữa tôi mới kết hôn cơ mà." Thư Nhan dở khóc dở cười.

"Không còn sớm nữa cái gì, cô làm muộn lắm rồi đấy." Hồ Thuỵ Tuyết trừng mắt liếc nhìn Thư Nhan một cái: "Cũng may là tôi chuẩn bị từ sớm đấy."

Kể từ sau khi Thư Nhan nói mình đã đồng ý lời cầu hôn của Phương Trạch Vũ là Hồ Thuỵ Tuyết đã tìm một nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới thiết kế giúp Thư Nhan một chiếc váy độc nhất vô nhị, trong đó bao gồm cả vương miện và trang sức.

"Làm sao bây giờ? Hiện tại tôi không muốn gả cho Phương Trạch Vũ nữa mà muốn gả cho cô." Hốc mắt Thư Nhan phiếm hồng, cô không bị Phương Trạch Vũ làm cảm động phát khóc ngược lại lại bị Hồ Thuỵ Tuyết làm cho cảm động phát khóc.

Sau khi Phương Trạch Vũ biết được đặc biệt ghen tuông: "Anh cũng chuẩn bị lựa chọn váy cưới cho em mà."

"Ngày kết hôn không chỉ mặc mỗi một bộ lễ phục, em còn có thể lựa chọn cái khác nữa mà." Thư Nhan nhìn thấy bản thảo thiết kế, nó quả thật cực kỳ đẹp.

"Vậy còn đồ trang sức thì sao? Cái này nên để cho ông xã mua chứ." Phương Trạch Vũ vẫn thấy không vui.

Thư Nhan cười phụt ra tiếng: "Thuỵ Tuyết nói không làm nhẫn, cái này phải để dành cho anh chuẩn bị."

Tuy nói như vậy nhưng Phương Trạch Vũ vẫn quyết định tự mình đi lựa chọn váy cưới một chút, còn có cả lễ phục và đồ trang sức nữa.

TBC

Tuy rằng nói là còn một tháng nữa nhưng mà hiện tại thứ gì cũng cần phải chuẩn bị, thời gian vẫn rất gấp gáp. Cũng may là Hồ Thuỵ Tuyết đã hỗ trợ giải quyết vấn đề về lễ đường và ăn uống nên cũng coi như là đã giúp bọn họ giải quyết được vấn đề lớn nhất.

Còn có một vấn đề là chuyện phương tiện đi lại nữa, cũng không biết ở phía quê có bao nhiêu người tới đây, Thư Nhan nghĩ thầm có nên đặt xe buýt hay không.

"Trước tiên cứ xác định số lượng người cái đã, ngoại trừ họ hàng thân thuộc thì em còn muốn mời ai nữa không?" Phương Trạch Vũ lấy thiệp mời ra bắt đầu chuẩn bị viết.

Thư Nhan mở ngón tay ra tính: "Chắc chắn là ông bà nội và ba mẹ em sẽ tới, ba người anh em nhà em thì em cũng không biết bọn họ có tới không. Anh ba thì khẳng định phải mời, còn mấy anh chị em họ khác thì cứ đưa thiệp mời trước đã còn có tới hay không là chuyện của bọn họ. Ngoài ra em còn có hai người cậu, hai người dì và cả hai người cô cũng phải gọi tới, các chị em bà con thì thôi vậy, vẫn luôn không liên lạc với người ta giờ lại đột nhiên mời bọn họ tới thì họ lại tưởng rằng em muốn bao lì xì của bọn họ."

Thật ra không gọi bọn họ cũng đúng, nhưng nếu như kết hôn mà không mời bọn họ thì tương đương với việc chặt đứt quan hệ với họ hàng. Vốn dĩ cũng chẳng qua lại nhiều vì trước kia bọn họ đối với nguyên chủ cũng không tốt có chặt đứt quan hệ cũng chẳng sao. Nhưng không biết vì sao dưới đáy lòng của Thư Nhan lại có một giọng nói vang lên với cô nhất định phải mời bọn họ tới tham gia hôn lễ.

Thừa dịp lúc Phương Trạch Vũ viết thiệp mời, Thư Nhan sờ lên trái tìm mình, cô có thể xác định rằng chắc chắn nguyên chủ đã không còn nữa nhưng không biết vì sao ý thức quấy rối lại có thể mãnh liệt như vậy.

Buổi tối đi ngủ cô trằn trọc cả nửa đêm, Thư Nhan cân nhắc một chút manh mối chắc hẳn là do nguyên chủ đã bị cái gia đình đó ức h.i.ế.p quá nhiều nên bây giờ cô ấy vẫn luôn muốn cho ba mẹ lau mắt mà nhìn xem, muốn để cho bạn bè thân thích phải tán thưởng mình. Ý muốn này có thể đã được nguyên chủ chôn giấu sâu nhất dưới đáy lòng mà đến ngay chính cô ấy cũng không biết, không ngờ tới có một ngày lại có thể làm ra được.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 383: Chương 383



Thư Nhan do dự có nên làm theo ý muốn trong lòng hay không, lúc trước khi cùng nguyên chủ giao dịch cô chỉ đồng ý giúp cô ấy hiếu kinh với ba mẹ, đối đãi với hai đứa nhỏ như con ruột của mình còn cái này lại không nằm trong phạm vi giao dịch, huống hồ nguyên chủ cũng đã sớm không còn nữa cô có muốn áp xuống cũng chẳng sao. Thế nhưng sau khi cô suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định chiều theo ý muốn trong lòng, dù sao cũng phải mời ba mẹ và anh em lại đây thêm mấy người thân thích cũng chẳng nhiều lắm.

Phương Trạch Vũ viết xong thiệp mời, Thư Nhan đóng gói xong xuôi rồi gửi cho Phương Trạch Vũ để anh hỗ trợ đưa đến nhà thân thích.

"Anh ba anh giúp em xác định số người sẽ tới còn ở đây em sẽ sắp xếp." Thư Nhan cần phải xác định nhân số trước.

"Được, cứ yên tâm đi, trong lòng anh hiểu rõ mà."

Việc Thư Nhan và Phương Trạch Vũ kết hôn, Thư Kiến Dương cũng đã sớm chuẩn bị trước anh ấy chỉ không ngờ tới động tác lại nhanh như vậy.

Phản ứng đầu tiên của anh cũng giống như Hồ Thuỵ Tuyết, anh ấy nghĩ tới có phải là do Thư Nhan mang thai hay không. Dù sao thì anh ấy cũng là đàn ông nên cảm thấy lời này cũng không dễ nói cho lắm nên đang dự định trở về bảo Miêu Miêu hỏi một chút.

Sau khi nhận được kiện hàng, bên trong ngoại trừ thiệp cưới thì còn có một túi quần áo lớn của trẻ con, cái này là cho đứa nhỏ trong bụng của Lý Miêu Miêu.

"Nhan Nhan thật sự rất có tâm." Lý Miêu Miêu mỉm cười nói: "Bọn họ muốn kết hôn ở bờ biển sao? Lãng mạn thật đấy." Còn tưởng rằng Thư Nhan kết hôn lần hai nên chỉ muốn bày một bữa tiệc rượu nhỏ mà thôi không ngờ tới còn muốn kết hôn ở bờ biển, hơn nữa còn tổ chức chính thức long trọng như vậy.

"Anh nghe Nhan Nhan nói phong cảnh ở chỗ đó rất đẹp, đến lúc đó chúng ta qua bên kia ở mấy ngày." Năm trước anh ấy quá bận rộn nên sau khi kết hôn xong cũng chưa đi ra ngoài chơi được.

"Được!" Lý Miêu Miêu lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc.

Hôn lễ của cô ấy ở Tây Thành cũng được xem như là cực kỳ long trọng rồi nhưng chủ yếu là do Thư Kiến Dương đối tốt với cô ấy, cho nên căn bản không cần người khác phải hâm mộ.

Hai ngày nay vừa lúc không có việc gì, Thư Kiến Dương đưa Lý Miêu Miêu trở về quê để phát thiệp mời.

Sau khi ông cụ biết được Thư Nhan muốn kết hôn với Phương Trạch Vũ thì rất vui mừng, ông bảo cháu trai đi gọi Thư Hữu Phúc tới đây. Dù sao thì Thư Nhan cũng là con gái của ông ta, giờ cô cũng đã khác xưa không thể đối đãi cho đơn giản được nên phải tới đây bàn bạc chương trình cái đã.

"Kết hôn?" Lâm Tử Hương nghe thấy việc này thì bùng nổ: "Ba mẹ của Phương Trạch Vũ cũng chưa mời bà mối lại đây cầu hôn, phí sính lễ cũng không có mà kể cả lễ ăn hỏi cũng không. Như này mà gọi là kết hôn gì?"

Dù cho cô có kết hôn lần hai thì khi cô kết hôn cũng phải bàn bạc với ba mẹ chứ, dù có đi đến chân trời thì cũng là Thư Nhan không có lý.

"Thím hai, thím còn muốn phí sính lễ với lễ ăn hỏi gì vậy? Thế thím đã chuẩn bị của hồi môn chưa?" Thư Kiến Dương oán giận nói với Lâm Tử Hương.

"Gả chồng ở đây thì làm gì có của hồi môn? Nhiều lắm cũng chỉ có hai thứ là cái giường với cái chăn, thím chuẩn bị cho nó là được chứ gì." Lâm Tử Hương đảo tròng mắt suy nghĩ cần lấy bao nhiêu thì mới thích hợp, nghe nói cái người Phương Trạch Vũ kia cũng làm ăn buôn bán lấy sáu mươi nghìn tệ liệu có quá phận hay không?

TBC

"Dựa theo phong tục của chúng ta bên này thì kết hôn là bậc cao cấp nhất, lễ ăn hỏi phải có tủ lạnh, TV và cả máy giặt nữa, ngoài ra còn phải có sáu nghìn sáu trăm tệ. Của hồi môn cần phải có 八铺八盖 (?), ba mươi sáu cái chân, ít nhất đồ dùng gia đình phải giống nhau, cái này mới gọi là đi lấy chồng. Con gái đã đi lấy chồng không cần phải bỏ tiền ra phụng dưỡng ba mẹ vậy nên mỗi năm Thư Nhan không có nghĩa vụ phải gửi phần tới. Thím có xác định cần phải đi lễ nghĩa này không?"

Nếu như bọn họ đã giảng lễ nghĩa vậy thì Thư Kiến Dương sẽ cùng bọn họ giảng lễ nghĩa.

Lẫm Tử Hương lập tức không nói được gì, vốn dĩ bà ta đang muốn lén hỏi riêng lễ hỏi với Phương Trạch Vũ thế nhưng hiện tại rõ ràng bà ta cũng không dám đòi sáu mươi nghìn tệ nữa, nếu không trong phạm vi mấy chục dặm con trai nhà người ta sẽ nguyền rủa c.h.ế.t bà ta mất.

"Chị đừng làm mất mặt nhà họ Thư nữa." Ông cụ trừng mắt nhìn con dâu thứ hai: "Mỗi năm Thư Nhan đều đưa cho các người không ít đồ rồi, đừng có mà lòng tham không đủ."

Ông cụ lại mở thiếp mời ra nhíu mày: "Sao lại tổ chức hôn lễ ở tỉnh Hải? Quê quán có nhiều người như vậy đi qua đó cũng không được tiện, tới bên kia rồi ăn cái gì, sống ở đâu?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 384: Chương 384



"Cái này ông không cần phải nhọc lòng, Phương Trạch Vũ và Thư Nhan cũng đã sắp xếp hết rồi. Mọi người chỉ cần quyết định ai muốn đi qua đó là được, về lộ phí và ăn uống thì bọn họ sẽ lo liệu hết."

"Chúng nó bao toàn bộ hết? Vậy tiêu hết bao nhiêu tiền? Có tiền cũng không thể tiêu hoang như vậy được." Lâm Tử Hương ở bên cạnh cũng sợ hãi, số tiền này để cho bọn họ tiêu có phải tốt hơn không?

"Im miệng." Bà cụ trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái: "Thư Nhan muốn tổ chức hôn lễ ở chỗ xa như vậy thì toàn bộ lộ phí đương nhiên nó phải bỏ ra rồi."

Ở nơi này của bọn họ có rất ít người gả chồng xa, nếu như gả chồng xa thì hầu như đều chia rượu làm hai bên, tiền xe và tiền ăn ở đều sẽ được bao hết.

Nghe nói tiền lộ phí sẽ được hoàn trả, tiền ăn ở thì được bao. Lúc nhận được thiếp mời thì trong nhà đều chuẩn bị thêm mấy người đi, dù sao đi ra ngoài chơi cũng không phải tiêu tiền, chuyện quá là đẹp.

"Anh đi hỏi anh ba xem cả nhà em có thể đều qua đó được không? Thư Nhan cũng thật là, anh cũng là anh ruột của cô ấy vậy mà chuyện quan trọng như vậy lại không tìm anh ngược lại lại đi tìm anh họ tới giúp." Vợ của Thư Kiến Tường là Lý Phương nhịn không được lại oán trách.

Không ít người có ý kiến với việc này nên lại lục tục đi tìm Thư Kiến Dương tìm hiểu, Thư Kiến Dương trực tiếp hỏi: "Mọi người chuẩn bị bao nhiêu tiền lì xì?"

Ở Tây Thành mỗi khi uống rượu mừng bên trong bao lì xì có mười hoặc hai mươi tệ đều có hết. Họ hàng thân thích chắc hẳn cũng không có khả năng có nhiều tiền cùng lắm là được năm mươi tệ vậy mà đòi cả nhà đi? Chẳng có đạo đức một chút nào.

TBC

Đoàn người nhìn thấy Thư Kiến Dương có sắc mặt không tốt nên lại đi tới tìm ông cụ, nghe thấy tiếng bóng gió nên anh chị họ cũng lại chạy tới đây.

"Thư Nhan có ý gì hả? Kết hôn mà không muốn mời chúng ta ý tứ là không muốn có họ hàng thân thích như chúng ta có phải không?" Người nói chuyện là chị họ cả.

Thư Kiến Dương quét mắt liếc bọn họ một cái: "Không phải thiệp mời đã đưa cho cô cả rồi sao?"

"Chị đây cũng đã gả chồng từ lâu rồi, đấy chính là gia đình mới thì không thể được nhận thiệp mời riêng sao?" Chị họ cả không vui nói.

"Lúc đến thăm họ hàng vào dịp tết không phải đều đã hoà giải cùng cô cả là người một nhà sao?" Thư Kiến Mỹ nhịn không được hỏi.

Thư Kiến Mỹ là con gái của bác cả, chỉ cần nghe tên thôi là cũng có thể nhìn ra được chị ấy được người nhà yêu thương như thế nào nếu không làm sao chị ấy có khả năng được đặt tên theo con trai trong nhà được.

"..." Chị họ cả nghẹn lời lập tức phải ứng lại: "Cậu gọi thoại cho Thư Nhan xem rốt cuộc cô ta có ý tứ gì hả? Hỏi xem có muốn làm người thân với tôi nữa hay không?"

"Thì rất rõ ràng chị chẳng là gì trong lòng cô ấy rồi, nếu muốn đi thì tự mình bỏ tiền ra trả tiền xe! Đi tới tỉnh Hải rồi thì chắc chắn Thư Nhan sẽ chẳng mặc kệ chị." Thư Kiến Mỹ tiếp tục châm ngòi.

Chị ấy vẫn luôn không thích cô chị họ cả này, dù sao mặc kệ có chuyện gì oán giận cô ta vẫn đúng.

"Tự mình bỏ tiền xe ra thì ai đi? Thư Nhan cho rằng mình là ai chứ? Quốc gia ZX sao? Còn phải để chúng ta tự bỏ nhiều tiền ra như vậy để đi đến nơi xa uống rượu mừng của cô ta sao, phi, chúng tôi đi là đã nể mặt mũi cô ta lắm rồi." Sau đó cô ta lại chỉ vào Thư Kiến Dương: "Cậu lập tức gọi điện thoại cho cô ta hỏi cho rõ ràng ý cô ta là gì."

Lúc Thư Nhan nhận được điện thoại khi đó cô còn đang cùng Phương Trạch Vũ đối chiếu danh sách, nghe thấy chỗ Thư Kiến Dương đang có tiếng ồn ào Thư Nhan hơi nhíu mày lại: "Không phải ở trên thiệp mời em đã viết cả nhà cô cả rồi sao, như thế đại biểu cho việc mời cả nhà cô cả tới. Còn muốn em viết riêng một thiếp mời gửi lại cho chị ta sao? Còn phải trịnh trọng xin lỗi chị ta nữa?"

Thư Nhan tức giận mỉm cười: "Nếu như không phải lần trước em gặp mặt chị ta lúc anh kết hôn thì có khi ở trên đường đụng phải cũng chẳng quen biết nhau, không tới thì không tới thôi."

Ngụ ý là cắt đứt quan hệ thì cắt thôi, Thư Nhan cũng ít đi một người họ hàng cực phẩm.

"Vậy là các người không đi có đúng không?" Thư Kiến Dương lấy vở ra gạch ngay tên của chị họ cả.

"Không đi." Chị họ cả giữ chặt lấy mẹ mình: "Ba mẹ tôi cũng không đi."

Cô cả chụp lấy tay con gái: "Cô bận chăm chú của cháu rồi, để cô bảo anh họ Thạch Đầu của cháu thay chúng ta đi."

"Được." Thư Kiến Dương lại viết một cái tên mới xuống quyển vở: "Còn có ai không đi nữa không, ai đi để tôi ghi lại nào."

"Tôi cũng không đi, tôi còn phải đi làm xin nghỉ thì sẽ mất tiền. Ba mẹ tôi cũng không đi." Anh hai của Thư Nhan nói.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 385: Chương 385



Thư Kiến Dương gật đầu gạch bỏ bọn họ đi, cuối cùng trong những anh em họ ngoại trừ có anh họ cả và Thư Kiến Dương thì những người khác đều không đi. Trong số anh chị em của Thư Nhan thì ngoại trừ hai vợ chồng già thì hai nhà khác cũng không đi.

Vốn dĩ nhà thằng hai, thằng ba cũng định đi nhưng mà cân nhắc đến tính nết hiện tại của Thư Nhan còn cả người mà cô muốn kết hôn lần hai, bọn họ vừa nhìn thấy đã kinh hãi. Chạy tới thật xa để ăn một bữa cơm lại còn chẳng chiếm được lợi ích gì đã thế còn làm chậm trễ việc trong nhà nên bọn họ thẳng thừng nói không đi.

Gia đình nhà hai dì mỗi người cử vài người lớn trong nhà bọn họ đi làm đại diện, có hai cậu thì nhà cậu cả nói bận quá không đi đến được thế nhưng mợ cả vẫn đưa một bao lì xì tới nhờ nhà cậu út giúp mang qua, ông bà ngoại nói mình lớn tuổi rồi nên cũng không đi được.

Cuối cùng bên nhà ngoại Thư Nhan cũng chỉ có nhà cậu út cùng con trai của cậu út, hai anh họ của nhà dì. Ngoài trừ ông bà nội bên nhà họ Thư thì bác trai bác gái cả cũng không đi mà để cho anh họ cả và Thư Kiến Dương đại diện đi thay họ. Nhà Thư Nhan thì chỉ có anh cả và chị dâu cả, nhà chú thì để cho em họ đi, nhà cô thấy tình hình này vốn dĩ còn đang trong tâm thế muốn đi cũng nghỉ nốt mà để cho con gái thay nhà mình đi uống rượu mừng. Cuối cùng tính cả Thạch Đầu và Lý Miêu Miêu thì tổng cộng có mười sáu người.

Thư Nhan nghe thấy số lượng người mà có hơi kinh ngạc, vốn dĩ cô còn tưởng rằng được bao ăn bao ở và được hoàn lại tiền xe thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới ăn ké cơm cơ.

"Nhiều người tới như vậy làm gì? Đại diện mỗi nhà tới một người là được rồi." Thư Kiến Dương cảm thấy hôn lễ của mình có chỗ còn không được như mong muốn. Lúc anh ấy đang đứng ở trên sân khấu tỏ vẻ thâm tình từ tốn thông báo với cô dâu vậy mà người ở phía dưới lại chỉ ăn uống rất khí thế. Lúc anh ấy và cô dâu trìu mến hôn môi thì người ở phía dưới vẫn ăn uống rất khí thế như cũ. Sau khi kết thúc lại có không ít người lấy túi ra muốn đóng gói mang về, mà như này thì cũng thôi đi, có rất nhiều người còn nói không được ăn no, còn không bằng ở nhà ăn màn thầu còn no hơn.

TBC

"Cũng đúng." Nguyên chủ muốn mở mày mở mặt thì chỉ cần một nhà có vài người tới đại diện nhìn thấy bọn họ là được.

Bên phía Phương Trạch Vũ thì ngoại trừ bà cụ ra thì cũng chỉ có một đám anh em của anh, đặc biệt đó là những người đã cùng anh đi ra chiến trường. Anh gọi điện mời một đám người qua, các chiến hữu nghe thấy Phương Trạch Vũ chuẩn bị kết hôn mà còn vui mừng hơn cả anh.

Sau đó Thư Nhan lại đi mời một ít bạn bè mà cô quen ở Nam Thành, có vợ chồng ông Trương, Lâm Tuệ, Trương Hoa Tú, cái tên của Ngô Tú Nguyệt thì cô có hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định gửi thiệp mời, nếu không cô chỉ đưa cho mỗi Trương Hoá Tú mà không đưa cho cô ấy thì mặt mũi cũng có chút khó coi, hơn nữa Ngô Tú Nguyệt cũng không nhất định sẽ đi.

"Anh có muốn..." Thư Nhan do dự hồi lâu vẫn quyết định hỏi anh một chút: "Phía mẹ anh thì sao?"

Phương Trạch Vũ cười khẽ lắc đầu rồi dửng dưng nói: "Không cần, hiện tại bà ấy cũng sống khá tốt, anh không muốn xuất hiện quầy rầy cuộc sống của bà ấy."

Anh đã trải qua sinh tử, trải qua ly biệt, trải qua quá nhiều thứ, sống đến từng này rồi đối với rất nhiều chuyện đều rất thoải mái và trở nên cực kỳ khoan dung.

Nếu như anh đã nói không cần vậy thì Thư Nhan cũng không cần phải nhiều lời nữa. Sau khi xác định xong danh sách thì Hồ Thuỵ Tuyết lại gọi điện thoại tới đây nói rằng váy cưới đã tới bảo cô qua thử một lần xem sao.

Váy cưới là mời nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế riêng cho Thư Nhan, nhà tạo mẫu đã tạo kiểu tóc cho Thư Nhan, kèm theo vương miện cũng được thiết kế riêng, cô chậm rãi bước ra từ bên trong, Phương Trạch Vũ và Hồ Thụy Tuyết liền kinh ngạc.

"Thật xinh đẹp." Hồ Thụy Tuyết nhìn từ trên xuống dưới: "Còn thiếu chút gì đó? Đúng rồi, trang sức đâu? Sao không đeo?"

Thư Nhan nhìn Phương Trạch Vũ, ý bảo anh tự nói.

Dù sao thì đây cũng là sự kiện trọng đại trong đời, cho dù Hồ Thụy Tuyết có lòng tốt thì Phương Trạch Vũ vẫn hi vọng có thể tự mình mua trang sức cho Thư Nhan.

Từ dây chuyền, hoa tai cho đến vòng tay, không tìm nhà thiết kế nổi tiếng nào, đều là do chính Phương Trạch Vũ thiết kế, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng đầy tình yêu thương của anh ấy.

Nghe Phương Trạch Vũ giải thích, Hồ Thụy Tuyết gật đầu sáng tỏ, người ta nói cũng đúng, cô đã vượt quá chức phận, nhìn váy cưới trên người Thư Nhan, cô ấy do dự hỏi: "Vậy váy cưới?"

"Váy cưới tôi rất thích, nhưng chính tôi cũng đã thiết kế một bộ để mời rượu, và trang sức đi kèm, cũng là tôi tự thiết kế, cô có muốn xem không?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 386: Chương 386



Lúc Phương Trạch Vũ thiết kế trang sức, Thư Nhan đã cảm thấy ngứa ngáy, trong mắt người khác là cô kết hôn lần hai, nhưng thực ra đây là lần đầu tiên kết hôn trong cả hai đời của cô, cô làm sao có thể không quan tâm đến đám cưới của mình được, váy cưới được thiết kế bởi nhà thiết kế thời trang đẳng cấp thế giới, cô sẽ không xấu xí, nhưng trang phục mời rượu có thể tự mình thiết kế, thực ra cũng không tính là thiết kế, chỉ là trước đây cô nhìn thấy lễ phục xinh đẹp trên mạng nên kết hợp tất cả những gì cô thích lại với nhau.

Nghe xong ý tưởng của Thư Nhan, Phương Trạch Vũ đã tìm đến một đại sư hàng thêu Tô Châu, nhưng một bộ lễ phục như vậy phải cần một tháng để đuổi kịp, một người còn lâu mới đủ nên vị đại sư đó còn giúp giới thiệu vài người bạn thân, làm thêm giờ để giúp cô kịp thời gian.

Lễ phục hoàn toàn được thêu tay, các phụ kiện đi kèm cũng được làm bởi những người thợ thủ công lành nghề theo phương pháp cổ xưa, bộ váy này không hề rẻ hơn chiếc váy cưới của Hồ Thụy Tuyết.

"Đã làm xong rồi?" Đương nhiên Hồ Thụy Tuyết muốn xem.

"Vẫn chưa, còn đang gấp rút làm, tôi mang theo bản vẽ thành phẩm, cho cô xem thử trước." Thư Nhan lấy bản vẽ trong túi ra cho Hồ Thụy Tuyết xem.

Nhìn thoáng qua, Hồ Thụy Tuyết đã bị thu hút bởi quần áo và đồ trang sức trong tranh, là phụ nữ đều thích quần áo trang sức, lần đầu tiên Hồ Thụy Tuyết cảm thấy tổ chức đám cưới kiểu Trung Quốc cũng rất tuyệt.

"Tất cả đều phải làm lại à! Có kịp không?" Hồ Thụy Tuyết nhớ mẹ cô ấy thích sườn xám, có những sườn xám phải mất vài tháng mới hoàn thành một bộ.

"Đã tìm không ít đại sư làm thêm giờ để kịp thời gian, có thể kịp trước đám cưới." Thư Nhan thấy vẻ mặt của Hồ Thụy Tuyết thì biết cô ấy thích: "Đẹp chứ?"

"Thật sự rất đẹp, nếu tôi còn muốn kết hôn thì cô nhất định phải thiết kế trang phục mời rượu và trang sức giúp tôi nhé." Hồ Thụy Tuyết quyết định quay đầu lại không kết hôn cùng tìm Thư Nhan thiết kế một bộ.

"Đương nhiên, không cần cô nói tôi cũng chuẩn bị giúp cô."

Trang sức kim cương Thư Nhan đều đã nhìn thấy, ngoại trừ nhẫn cưới đến bây giờ Thư Nhan cũng vẫn chưa thấy, Phương Trạch Vũ nói đợi đến ngày cưới mới để cô nhìn thấy được.

"Cũng không biết anh ấy học từ đâu mà cứ thần thần bí bí." Thư Nhan khẽ cười.

Đến từ thời đại thông tin, có bất ngờ nào cô chưa từng thấy, chỉ là cho dù Phương Trạch Vũ tặng gì Thư Nhan cũng rất ủng hộ.

Người phụ nữ thông minh là luôn ủng hộ hết lòng những gì chồng tặng, tuyệt đối không được đả kích sự tự tin của anh ấy, nếu không lần sau cũng sẽ không có quà cho bạn ghét bỏ.

Chuyện công ty đã bàn giao xong, Hồ Thụy Tuyết đi theo Thư Nhan đến tỉnh Hải trước năm ngày, đến biệt thự của bạn Hồ Thụy Tuyết, bên trong đã được quét dọn sạch sẽ từ trước, đến là có thể vào ở.

"Nếu hai người không có kế hoạch gì khác, thì có thể hưởng tuần trăng mật ở đây." Hồ Thụy Tuyết dẫn họ đến phòng ngủ chính ở lầu hai, đẩy cửa ban công ra, gió thổi vào, bên ngoài ban công là biển rộng mênh mông: "Đúng rồi, trong gara có xe, nếu hai người cần có thể lái đi."

Nhìn thấy biển xanh, cơ thể mệt mỏi dường như tiêu tan đi rất nhiều, Thư Nhan nghiêng đầu hỏi Hồ Thụy Tuyết: "Khách sạn gần đây ở chỗ nào?" Trên đường đến dường như không nhìn thấy khách sạn.

"Cô lo lắng khách đến sẽ ở đâu à?" Hồ Thụy Tuyết lấy rượu vang và chăn ra, rót ba ly: "Trong nội thành có khách sạn, đến lúc ấy thuê người lái xe buýt, ăn cỗ xong có thể trực tiếp đưa họ đến khách sạn trong nội thành nghỉ ngơi, những người thân thiết có thể để họ ở lại trong biệt thự, bên này có rất nhiều phòng."

Nơi này đến nội thành khoảng hai mươi phút lái xe, cũng không tính là xa.

"Tôi biết rồi."

Họ hàng đến ăn cỗ ngoại trừ anh ba thì những họ hàng khác hoặc là không quen, hoặc là quan hệ bình thường, dù sao ngay cả Lâm Tử Hương và những người khác Thư Nhan cũng không muốn chung một mái nhà, nên đương nhiên sẽ không giữ họ lại.

Một ngày trước đám cưới, họ hàng ở quê cuối cùng cũng đến, họ đã đi một quãng đường dài tới đây nên trông có vẻ mệt mỏi, Thư Nhan sắp sếp cho họ đến khách sạn ở trước.

"Chị họ, không phải nói ở biển sao? Sao không nhìn thấy biển vậy?" Cô em họ nhà cô út có chút thất vọng, cô ấy chưa từng thấy biển bao giờ nên mang theo mong đợi đến, kết quả không có gì cả.

"Nơi này là nội thành, sáng mai đón mọi người đi biển." Thư Nhan khẽ cười, đây là người em họ mà cô rất thích.

TBC

"Khách sạn này to thật, to hơn khách sạn lần trước lão tam đám cưới nữa." Lâm Tử Hương kéo Thư Hữu Phúc, vẻ mặt kiêu ngạo.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 387: Chương 387



"Chắc mọi người cũng mệt cả rồi. Phòng ốc đều đã chuẩn bị xong, lát nữa tôi sẽ đưa thẻ phòng cho mọi người. Đi nghỉ ngơi trước một lát, sau đó sẽ có người đến gọi mọi người đến tầng hai ăn cơm, trưa nay là buffet, tức là mọi người muốn ăn gì thì lấy nấy. Nhưng phải nhắc với mọi người là ở đây có rất nhiều hải sản và cũng rất ngon, nhưng dù sao mọi người cũng đừng ăn quá nhiều, dẫu sao trước đây rất ít ăn, bỗng nhiên ăn nhiều quá sẽ dễ đau bụng."

Thư Nhan không yên tâm họ, nên đã trao đổi với quản lý khách sạn, yêu cầu họ giới hạn số lượng hải sản cho mỗi người. Đừng để đến đám cưới còn chưa tham gia, đã vào bệnh viện.

"Phương Trạch Vũ đâu, đi đâu rồi?" Thư Kiến Dương thả đồ xuống, khi xuống lầu đã không thấy Phương Trạch Vũ, còn muốn tìm anh nói chuyện.

"Anh ấy đi đón bạn bè khác rồi." Vợ chồng ông Trương và Lâm Tuệ đã đến, Trương Hoa Tú và chồng cô ấy cũng đến, Ngô Tú Nguyệt nói cửa hàng mình quá bận nên không đến được, nhưng đã gửi một bao lì xì tám trăm tệ, ở Nam Thành cũng tính là bao lì xì lớn, Thư Nhan định đến Tết mừng tuổi lại cho con trai cô ấy.

Còn đồng đội của Phương Trạch Vũ, có hai người vẫn đang trong quân đội, phải ngày mai mới đến, có vài người đã đến ngày hôm qua, mẹ Đậu Đậu cũng đến hôm nay và đã nghỉ ngơi ở khách sạn.

"Chao ôi, cuối cùng cũng đến rồi, mau để tôi xem cô dâu mới nào." Lâm Tuệ nhìn thấy Thư Nhan thì trêu ghẹo nói.

"Có mệt không? Mau đi nghỉ ngơi đi." Thư Nhan nhìn thấy nhóm người Trương Hoa Tú, lập tức nở nụ cười chân thành.

"Em gái." Thư Lệ đi theo nhóm người Lâm Tuệ đến, sắc mặt có chút tái nhợt, cô ấy không thể đi xe.

"Chị hai, chị mau dẫn bọn trẻ đi nghỉ đi, lát nữa em đến gọi mọi người ăn cơm."

Cô và Phương Trạch Vũ bận rộn cả ngày chưa ăn được gì, chẳng trách mọi người đều nói kết hôn là công việc mệt mỏi nhất, Thư Nhan rốt cuộc đã cảm nhận được.

Tất cả họ hàng và bạn bè đều đã đến, sắp xếp cho họ xong, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ lại phải đi đối chiếu vấn đề vị trí của bàn tiệc ngày mai.

Bận rộn xong nhìn thời gian, đúng lúc đi về ăn cơm cùng mọi người.

Đây là lần đầu tiên họ hàng ở quê đến ăn buffet, nghe nói đồ ăn trong vòng tròn này họ có thể tha hồ ăn, thì ra sức gắp vào đĩa.

"Tại sao quy định mỗi người một con cua lông? Thứ này nhìn thì nhiều nhưng lột ra cũng không bao nhiêu thịt." Anh họ nhà cô cả có chút không vui hỏi.

"Mọi người vừa đến tỉnh Hải, ăn liền quá nhiều hải sản thế này, tôi sợ mọi người không hợp đất, đến lúc ấy lại đau bụng. Ở đây cũng không phải chỉ có mỗi cua lông mà còn có cả thịt bò và thịt dê, đều do người dân địa phương nuôi, rất ngon." Thư Nhan giải vây giúp nhân viên phục vụ.

Anh họ cả nhìn Thư Nhan, không lầm bầm tiếp nữa.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa trưa, Thư Nhan còn có vài quy trình phải tập dượt bên lễ đường, cô nhờ Thư Kiến Dương chào hỏi họ hàng ở quê.

"Em yên tâm đi, các em có việc gì thì cứ đi làm đi, anh sẽ chào hỏi bên này cho em." Thư Kiến Dương đồng ý.

TBC

Bạn của cô để Thư Lệ tiếp đãi giúp, bạn của Phương Trạch Vũ lại nhờ Mao Vệ Bình tiếp đãi, lúc này hai người mới yên tâm đi đến bên lễ đường.

"Hai người quay lại thật đúng lúc, tôi cho cô xem bản vẽ thiết kế, cổng vòm là hoa tươi, và bố trí hoa tươi ở hai bên như vậy có được không?" Hồ Thụy Tuyết đang hướng dẫn người trang trí lễ đường.

"Được, khi nào hoa tươi đến?"

"Trước mười giờ sáng mai có thể làm xong." Hoa nhất định phải tươi nhất, cho nên chỉ có thể chuẩn bị vào sáng mai.

Họ đối chiếu lại quy trình một lần, tập dượt thêm vài lần rồi mới về biệt thự nghỉ ngơi.

Thư Nhan thả người trên giường lười nhúc nhích: "Em còn tưởng kết hôn rất đơn giản, không ngờ mệt đến vậy."

"Anh không cảm thấy mệt." Phương Trạch Vũ đặt chân Thư Nhan lên chân mình, nhẹ nhàng xoa bóp: "Anh cảm thấy rất hạnh phúc."

Thư Nhan liếc mắt nhìn anh, cũng không biết gần đây miệng anh bôi mật hay gì mà ngọt vô cùng.

Bữa tối họ không đến ăn cùng với họ hàng và bạn bè, mà ăn đơn giản ở biệt thự, ăn xong Thư Nhan và Phương Trạch Vũ ra ngoài dạo biển.

Đến đây đã ba bốn ngày, luôn bận rộn nên cũng không có thời gian để nhìn ngắm kỹ càng phong cảnh gần đây.

Chân trần giẫm lên bãi cát mịn, Thư Nhan nắm tay Phương Trạch Vũ: "Nơi này đẹp quá."

"Nếu em thích chúng ta cũng có thể mua một căn biệt thự ở bên này, mùa hè có thể đến đây nghỉ ngơi, đúng lúc Thanh Thanh và Thiên Bảo cũng thích biển." Phương Trạch Vũ cười nói.

Thư Nhan có hơi động lòng, bây giờ nơi này chưa thịnh vượng lắm, đến vài năm nữa thì nơi này chính là địa điểm du lịch, cũng là một trong những nơi du lịch mà cô từng khao khát nhất, biệt thư gần đây à, vậy mà có một này có thể nói mua liền mua.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 388: Chương 388



"Trở về hỏi xem có biệt thự nào đang bán không." Cô quyết định mua một căn, kiếm tiền không phải để tiêu thì kiếm tiền làm gì.

"Anh đã hỏi rồi, không còn vị trí đẹp nhất nữa, nhưng vẫn còn vài nơi hơi lệch một chút." Những biệt thự có tầm nhìn đẹp nhất đã được người ta phân chia, họ đến hơi muộn.

"Lệch một chút cũng không sao, miễn là có thể nhìn thấy biển." Hơn nữa lệch một chút cũng không phải chuyện xấu, khách du lịch ít sẽ yên tĩnh hơn.

Hai người đang tán gẫu ngắm hoàng hôn, đột nhiên Thư Nhan hỏi: "Ngày mai sẽ kết hôn, anh có căng thẳng không?"

"Căng thẳng." Phương Trạch Vũ cảm thấy mình bây giờ còn căng thẳng hơn cả lúc bị kẻ địch chĩa s.ú.n.g vào.

Thư Nhan hít sâu một hơi: "Đột nhiên em cảm thấy khó thở."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, liền không có tâm trạng đi tiếp, vì thế cùng nhau trở về tập luyện quy trình, ngày mai tuyệt đối không được xảy ra sai sót, nếu không sẽ rất mất mặt trước mặt tất cả bạn bè họ hàng.

Ngày 6/4 bầu trời quang đãng, biển xanh mây trắng, vào một ngày như vậy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ chính thức nên duyên vợ chồng trước sự chúc phúc của tất cả bạn bè và người thân.

Cuối cùng Thư Nhan cũng nhìn thấy được chiếc nhẫn mà Phương Trạch Vũ thiết kế, ở giữa là kim cương thật lớn chắc hẳn phải cỡ trên dưới năm cara, ở hai bên có một chiếc kim cương nhỏ hình trái tim, ở mặt trái còn có khắc tên của hai người bọn họ.

"Thích không?"

Ánh mắt Thư Nhan chứa đựng nước mắt mỉm cười gật đầu: "Thích, em vẫn chưa bao giờ nói với anh, có thể gặp được anh là em đã cảm thấy rất may mắn. Có thể được gả cho anh là em cảm thấy rất hạnh phúc."

"Rõ ràng là do số anh may mắn nên mới có thể gặp được một người tốt như em." Hai người thẹn thùng hôn nhau một cái.

"Chị họ Thư Nhan hạnh phúc thật đấy, kim cương cũng lớn thật." Em họ hâm mộ: "Anh ba, chiếc nhẫn kia có phải rất đắt không? Không biết về sau người kia của em có thể mua nổi được không."

Thư Kiến Dương vỗ lấy đầu cô ấy: "Chăm chỉ học tập đi, thi đậu đại học rồi là có thể tìm được một người có thể mua cho em một chiếc nhẫn kim cương thật lớn."

Lý Miêu Miêu ở bên cạnh cũng mỉm cười, chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy ít nhất cũng phải cả mấy trăm nghìn tệ. Nếu như chỉ có mỗi tiền lương thôi có khả năng cả đời này cũng đều mua không nổi.

Anh họ cả ở bên cạnh lại bĩu môi một chút: "Còn không phải có chút tiền đó thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ?" Chỉ đáng tiếc giọng chua đến tận trời.

TBC

Đừng nói là mỗi cô em họ đến ngay cả Lâm Tuệ và Trương Hoa Tú cũng cực kỳ cảm thấy hâm mộ từ sâu trong nội tâm, ai mà không ngóng trông có một hôn lễ như vậy chứ.

Sau khi hôn lễ kết thúc, bọn họ lại ăn uống ở gần bãi biển, ăn xong còn có thể chơi đùa ở bờ biển nữa. Ông cụ và bà cụ đều đi theo họ dạo quanh vài vòng, đối với người đất liền mà nói thì ngắm biển là một chuyện cực kỳ hiếm gặp. Đặc biệt là những người thân thích ở quê quán tất cả bọn họ đều là lần đầu tiên được ngắm biển nên chờ đến khi trở về cũng đủ để cho bọn họ khoe khoang cả một năm trời.

"Mọi người có muốn chụp ảnh không?" Thư Nhan có tìm hai người quay phim để ghi lại toàn bộ hành trình trong lễ cưới, đây cũng là ký ức cực kỳ quý giá về sau. Ngoài ra cô cũng tìm thêm hai nhiếp ảnh gia để bắt được những khoảnh khắc đẹp nhất rồi chụp cho bọn họ. Hiện tại còn để cho bọn họ chụp ảnh giúp cho ban bè thân thích nữa.

Có thể được chụp ảnh lại càng tốt, ông bà cụ đều đứng ở bãi biển chụp hai tấm ảnh, lúc nhận được ảnh chụp mà giống như nhận được bảo bối.

Sắc trời cũng dần tối, đoàn người lại trở lại khách sạn ăn uống, bây giờ mới chính là bữa tiệc rượu thật sự.

Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đều có một chiếc xe riêng, Lý Miêu Miêu đang mang thai nên ngồi trên xe buýt không được thoải mái, cô ấy cùng Thư Kiến Dương ngồi trên xe con của bọn họ, em họ cũng ngồi ké lại đây.

"Năm ngoái anh thật sự rất bận nên chẳng nghỉ được mấy ngày ở cùng chị dâu của em được, tuần trăng mật cũng không có. Vừa lúc hôm nay tới bờ biển nên bọn anh đang tính toán ở đây chơi thêm mấy ngày." Thư Kiến Dương nói ra kế hoạch của mình cho Thư Nhan nghe.

"Tình cảm tốt thật đấy, biệt thự chỗ em ở có rất nhiều phòng nên anh với chị dâu ba có thể chọn một phòng. Lúc này nghỉ phép là thoải mái nhất, còn có các loại hải sản nữa." Dù sao Thư Nhan cũng rất thích nơi này, cô còn đang dự định mua một căn biệt thự ở đây nữa.

Em họ nghe thấy vậy cũng nhịn không được hỏi: "Chị họ, em có thể ở lại đây chơi thêm mấy ngày được không? Đến lúc đó em lại cùng anh ba trở về."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 389: Chương 389



"Em không cần đi học sao?" Thư Kiến Dương liếc mắt nhìn cô ấy một cái: "Năm nay em cũng học lớp mười một rồi, kỳ sau cũng lên lớp mười hai, em đã học xong hết chưa? Lúc nào cũng nghĩ đến chơi thôi, ngày mai đi theo ông bà nội về nhà nếu không cô ở nhà sẽ lo lắng đấy."

Em họ bĩu môi không vui quay đầu đi.

"Đang học lớp mười một cũng không nên chơi, cứ chăm chỉ học tập chờ khi nào em vào đại học rồi thì sẽ dễ dàng hơn." Thư Nhan nói một câu nói dối mà người lớn nào cũng thích nói ra.

Mặc kệ em họ có không tình nguyện tới cỡ nào thì ngày hôm sau cô ấy vẫn bị ông bà cụ mang về quê.

Lâm Tuệ và mọi người đều chỉ xin nghỉ phép nên cũng phải chạy trở về đi làm, ông Trương và Trương Hoa Tú còn không sao vì bọn họ còn có người giúp đỡ trông coi nhưng dù vậy bọn họ cũng không thể rời đi quá lâu nên cũng đi theo trở về.

"Chị cũng phải về đây." Vì để tham gia hôn lễ của Thư Nhan mà Thư Lệ đã đóng cửa hàng văn phòng phẩm ba ngày rồi, nhưng quan trọng nhất chính là Bình An vẫn còn ở Nam Thành phải trở về thì chị ấy mới yên tâm được.

"Vậy chị nhanh trở về đi, cứ để Nữu Nữu ở lại đây chơi mấy ngày." Con bé vẫn còn đang học tiểu học có nghỉ học mấy ngày cũng không có vấn đề gì.

Thư Lệ nhìn ra được ánh mắt khát vọng của con gái nên lại sờ đầu cô bé nói: "Vậy được rồi, để Nữu Nữu ở lại đây chơi mấy ngày đến khi đó cùng các em trở về cũng được."

Thật ra Bình An cũng muốn đến nhưng cơ thể của thằng bé thế kia, ngộ nhỡ không quen với khí hậu thì đó cũng không phải là chuyện giỡn, Mà an toàn là trên hết nên cứ để cho thằng bé ở lại Nam Thành vậy, chờ tới khi nào thân thể của thằng bé tốt hơn thì về sau cũng sẽ có cơ hội đi ra ngoài chơi.

Sau khi tiễn bạn bè thân thích rời đi, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ trở về biệt thự lại thấy Hồ Thuỵ Tuyết đang kéo vali đi xuống.

"Tôi ở lại đây cũng gần một tuần rồi, hai chúng ta ở đây cũng không được tốt cho lắm. Tôi cứ đi về trước, hai người chơi vui vẻ đi nhé, trở về chậm chút cũng không có vấn đề gì cả." Hồ Thuỵ Tuyết chớp mắt ái muội: "Nếu không tôi đưa tụi nhỏ về nhé?"

"Không cần đâu." Thư Nhan dở khóc dở cười, lần trước bởi vì không dẫn theo tụi nhỏ đi ra ngoài mà tụi nhỏ đã không vui rồi, lần này còn bỏ mặc mấy đứa qua một bên thì chắc hẳn sẽ nháo lên mất.

Mỗi ngày ba đứa nhỏ đều đi đến bờ cát chơi, bắt cua, nhặt vỏ sò chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng quấy rầy đến Phương Trạch Vũ và Thư Nhan. Thân thể của Lý Miêu Miêu không được tiện lắm nên cũng chỉ ở lại đây ba ngày rồi trở lại Tây Thành.

"Trở về sớm như vậy sao?" Thư Nhan còn tưởng rằng bọn họ sẽ ở lại đây một tuần.

"Được xem được chơi một chút là vui rồi." Nếu thật sự vẫn luôn ở đây thì cũng không thú vị.

TBC

Đột nhiên lập tức chỉ còn dư lại năm người, ba đứa nhỏ vẫn rất vui vẻ như trước. Thư Nhan và Phương Trạch Vũ ở trong biệt thự cả một buổi sáng chỉ cảm thấy cuộc sống như vậy rất thoải mái, di động đột nhiên vang lên đánh vỡ sự an nhàn này.

"Là chủ nhà của biệt thự bên cạnh, chúng ta đi xem chút không?"

"Được đấy." Thư Nhan gật đầu.

Hiện tại du lịch còn chưa phát triển, ngoại trừ nơi này có phong cảnh đẹp thì những nơi khác đều là làng chài nhỏ tương đối lạc hậu. Biệt thự mà Thư Nhan muốn xem chính là ở chỗ gần làng chài, có thể nhìn thấy bên trong rộng bao nhiêu thế nhưng bởi vì địa thế tương đối cao mà phòng ngủ chính ở lầu hai cũng có thể nhìn thấy được biển. Thế nhưng nhìn biển còn không được mãn nhãn cho lắm mà nó còn kèm theo cả làng chài dơ loạn bên cạnh.

Phương Trạch Vũ dạo qua một vòng rồi khẽ nhíu mày: "Nếu không chúng ta nhìn lại xem?"

Thư Nhan lại cảm thấy không tồi, đợi mấy năm nữa chỗ này được khai phá thì chắc chắn làng chài sẽ được phá bỏ và di dời đi đến khi đó sẽ xây dựng thành một khu phố ăn vặt rất náo nhiệt. Một bên là biển rộng tĩnh lặng còn một bên là phố ăn vặt náo nhiệt đó cũng là một loại phong cảnh.

"Nếu không quá đắt thì mua, em cũng rất thích."

Thật ra giá cá cũng không đắt, một căn biệt thự lớn như vậy mà cũng chỉ mới mấy trăm nghìn tệ. Phương Trạch Vũ thấy Thư Nhan thích nên cũng mua luôn, chẳng qua nếu như có căn biệt thự nào càng tốt hơn thì anh sẽ mua nó ngay, anh dự định lại muốn một căn khác.

Vì bọn nhỏ phải đi học cho nên bọn họ cũng thật sự không có khả năng ở đây lâu được. Vài ngày sau hai người cũng mang theo ba đứa trẻ cùng nhau trở về Nam Thành.

Chuyện đầu tiên cần phải suy xét sau khi trở về Nam Thành chính là phải ở đâu?
 
Back
Top Bottom