Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 230: Chương 230



Ba đứa nhỏ lâu như vậy không thấy mẹ, đương nhiên cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với mẹ mình rồi, nếu Mã Ái Vân ngăn cản, sau này Lưu Thải Nga nhất định sẽ thêm mắm thêm muối nói chuyện này với bọn nhỏ, đến lúc đó Mã Ái Vân có khả năng sẽ trở thành bà nội ác độc trong mắt bọn nhỏ không khác gì phù thủy trong cổ tích.

Hơn nữa, người ta dù sao cũng vẫn có quyền thăm hỏi, hiện tại cô ta đã hai năm không được gặp con, muốn dẫn con đi chơi, bọn họ cũng không có lý do gì không cho bọn nhỏ đi cả.

Tống Xuân Ninh cũng nhìn Lưu Thái Nga nói: “Mấy đứa nhỏ này nghe nói cô trở về thì vui vẻ không chịu được, hai năm nay bọn chúng cũng không đến nhà bà ngoại lấy một lần, hẳn là phải đi xem một chút, nhưng mà lần này sau khi cô mang mấy đứa nhỏ đi, cũng không thể giống như lần trước, ở bên kia bị người ta khi dễ đến ngay cả ăn cũng ăn không đủ no.”

Mã Ái Vân nghe Tống Xuân Ninh nói, lúc này mới phản ứng lại: “Xuân Ninh nói đúng, lần trước cô mang theo đứa nhỏ qua, đứa nhỏ ăn cũng không ngon, còn bị mấy đứa nhỏ nhà họ Lưu bên ngoại cô khi dễ đến khóc, vậy mà cô không biết, chả biết có phải mẹ ruột không nữa.”

Lưu Thải Nga nghe hai người nhắc nhở cũng giận không chịu được, chuyện trước kia đều là hai năm trước rồi, khi đó cô ta không có tiền, cho nên người nhà mẹ đẻ ghét bỏ cô ta đến cùng cực, hiện tại cô ta đã có tiền, người nhà mẹ đẻ liền bắt đầu nịnh bợ, cô ta làm sao còn có thể để cho con mình bị người ta bị khi dễ.

“Lần này sẽ không, tôi cam đoan.” Cô ta cắn răng nói.

Lúc này Mã Ái Vân mới nhìn sang Nữu Nữu, hỏi: “Nữu Nữu, các con có muốn đi không? Đi cũng không cần phải sợ hãi, bị đánh thì về bảo bà với các bác.”

Nữu Nữu mặc dù muốn ở cùng với mẹ, nhưng cô bé không thích cả nhà bà ngoại và cũng không muốn qua đó.

Vừa nghe bà nội nhắc nhở, cô bé lại càng không muốn đi, nhưng Ny Ny và Nha Nha lại muốn đi, sau khi suy nghĩ một chút vẫn đồng ý, quyết định thương lượng chỉ đi hai ngày, không chịu ở lâu.

Đứa nhỏ cứ như vậy bị Lưu Thải Nga mang đi, trong lòng Mã Ái Vân cũng lo lắng, cũng không phải lo lắng đứa nhỏ bị khi dễ, mà là lo lắng Lưu Thải Nga tẩy não đứa nhỏ, nói xấu Từ Đình, làm cho hai người bọn họ bởi vì đứa nhỏ cản trở mà kết hôn không được, nói nghiêm trọng hơn thì sau này Tưởng Chính Quang có thể vẫn độc thân.

Lúc này Tưởng Chính Hoa và Tưởng Phúc Dân cũng từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của mọi người trong phòng, Tưởng Chính Hoa liền hỏi tình hình thế nào, Giang Nguyệt Vi liền nói tình hình thực tế với anh, cũng đem những lời Nữu Nữu nói với mẹ hai khi đang trên đường trở về nói cho mọi người.

Tưởng Chính Hoa nhướng mày nói: “Lúc trước anh đã nói rồi, chúng ta có thể đem sự thật nói cho bọn nhỏ biết, nói cho bọn nhỏ biết vì sao Chính Quang lại muốn ly hôn với mẹ của bọn nhỏ, bằng không, đứa nhỏ sẽ chỉ biết oán giận Chính Quang, mà Lưu Thải Nga đối với Chính Quang còn có ý nghĩ quay lại, vậy cô ta sẽ vẫn lấy đứa nhỏ ra làm bia đỡ đạn, kéo dài không cho Chính Quang tái hôn.”

“Hơn nữa, Chính Quang ở đây cũng không cần do dự như vậy, nếu cảm thấy đúng thì kết hôn, đừng khúm núm, cái gì cũng không quyết định được thì không giống đàn ông.”

Giang Nguyệt Vi cũng có ý này, chỉ là lời này từ miệng cô ta nói ra khẳng định không tốt bằng lời Tưởng Chính Hoa: “Em cũng có ý này.”

Tưởng Phúc Dân cũng nói: “Vậy chờ Chính Quang tan làm trở về liền nói như vậy, nếu như nó không muốn lập tức kết hôn với Hứa Đình cũng được, nhưng nguyên nhân ly hôn thì nhất quyết phải nói với bọn nhỏ, hơn nữa còn phải nói trước mặt Lưu Thải Nga và bọn nhỏ.”

Đến buổi tối, Tưởng Chính Quang trở về, Mã Ái Vân liền vội vàng nói cho anh ta biết chuyện buổi chiều.

Tưởng Chính Quang biết buổi chiều Lưu Thải Nga mang mấy đứa nhỏ đi, bởi vì Lưu Thải Nga mang đứa nhỏ đến cửa hàng, cô ta biết Từ Đình ở trong cửa hàng hỗ trợ, cho nên cố ý mang đứa nhỏ đi, còn rất thần khí.

Cho nên, sau khi cô ta dắt bọn nhỏ đi, Từ Đình còn rất xấu hổ, Tưởng Chính Quang lúc ấy cũng nghĩ, anh ta quả thật vẫn luôn để ý ý kiến của mấy đứa nhỏ, cho nên vẫn xem nhẹ cô ấy.

Tình cảm của hai người bọn họ là nước chảy thành sông, chỉ là bởi vì đứa nhỏ anh ta vẫn do dự, nhưng đứa nhỏ cũng thường xuyên đến cửa hàng mà cũng quen biết Từ Đình, Ny Ny và Nha Nha vẫn còn nhỏ, cho nên cũng dễ dàng tiếp nhận một chút, đã sớm có hảo cảm với Từ Đình, Nữu Nữu tuy lớn hơn một chút, nhưng con bé vẫn có ý nghĩ nhỏ của mình.

Lúc trước nguyên nhân ly hôn bọn nhỏ cũng không biết, cho nên Lưu Thải Nga ở trong lòng bọn nhỏ vẫn là một tồn tại tốt đẹp, nếu cô ta định tẩy não cho bọn nhỏ, đến lúc đó bọn nhỏ khẳng định sẽ càng ngày càng chán ghét Từ Đình, thậm chí là bất kỳ người phụ nữ nào muốn tới gần anh ta.

Hiện tại Lưu Thải Nga luôn ở thời điểm mấu chốt cho anh ta một chậu nước lạnh, khiến anh ta khó xử, nếu như còn tiếp tục, cũng không biết sau này cô ta sẽ làm cái gì, vậy, Tưởng Chính Quang cũng không muốn Lưu Thải Nga vẫn là sự tồn tại tốt đẹp trong lòng bọn nhỏ.

Sau khi suy nghĩ, anh ta nhìn mọi người, rất nhanh nói: “Nếu Lưu Thải Nga đã mang mấy đứa nhỏ đi, vậy hai ngày này con cùng Từ Đình trước hết đi lĩnh giấy chứng nhận, chờ đứa nhỏ trở về sẽ nói chuyện lúc trước với mấy đứa.”

Mã Ái Vân tới gần một tháng, gặp qua Từ Đình, cũng hiểu rõ cô ấy cùng nhà họ Từ, bọn họ người một nhà rất tốt, thành thật tốt bụng, cũng không làm gì dối trá cả, chỉ là nghèo một chút, ngoài ra không có tật xấu khác, so với nhà họ Lưu bên kia tốt hơn rất nhiều, cho nên cũng cảm thấy đứa con dâu này rất hài lòng.

Hiện tại, con trai thứ ba của bà rốt cục cũng nghĩ thông suốt, muốn kết hôn, bà làm mẹ đương nhiên cao hứng, liền nói: “Vậy ngày mai mẹ để cho bà mối cùng con đi qua bên đó, lễ tiết cũng không thể thiếu, thuận tiện chọn ngày, đi lĩnh giấy chứng nhận để hôn sự của con với tiểu Đinh làm cho xong đi.”

Sau đó, bà lại mất hứng: “Nếu không làm nhanh, không biết Lưu Thải Nga sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.”

*

Mà bên kia, Lưu Thái Nga đưa mấy đứa nhỏ đi chơi trong công xã hơn nửa ngày mới ngồi xe về nhà, khi về đến nhà, trời cũng đã tối đen.

Nhà họ Lưu hai năm nay mọi người cũng ở riêng, nhưng lúc sắp sang năm mới bọn họ vẫn cùng nhau ăn cơm, lúc này trên bàn trong nhà chính đã bày xong đồ ăn.

Mẹ Lưu Thải Nga nhìn thấy bốn mẹ con vừa trở về đã vội kéo bọn nhỏ ngồi xuống, xới cơm cho mấy đứa.

Từ sau khi Lưu Thải Nga ly hôn đi Dương Thành, mấy đứa nhỏ hầu như không qua lại với bên này, chỉ có ngẫu nhiên gặp nhau trên đường công xã mới gặp mặt, hiện tại nhìn thấy mấy đứa nhỏ, mẹ Lưu Thải Nga cũng cao hứng, vội khen các con ăn mặc đẹp: “Là mẹ mua quần áo mới cho mấy đứa đúng không?”

Nha Nha còn chưa tròn năm tuổi, trong lòng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đắc ý nói: “Đây là quần áo dì Từ cho con đấy ạ, quần áo mà mẹ mua con còn chưa mặc đâu.”

Lời của bé vừa dứt, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, mẹ Lưu Thải Nga trừng mắt liếc Lưu Thải Nga một cái: “Sao con không thay quần áo mới cho con bé?”

Lưu Thải Nga lúc ấy ra cửa gấp, cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Không lưu ý, ngày mai lại đổi.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 231: Chương 231



Ny Ny liền nói: “Tại sao phải thay thế bà? Quần áo sáng nay chúng con vừa mới mặc, cũng không bẩn.”

Mẹ Lưu Thải Nga nghe xong những lời này, trong lòng cũng có chút không thoải mái, xem ra hai đứa nhỏ này, hình như còn rất thích bộ quần áo mà Từ Đình làm cho bọn chúng?

Nếu con gái bà ta ôm tâm tư muốn quay lại, vậy bà ta đương nhiên phải ủng hộ chứ, dù sao, cũng có ích cho bà ta mà: “Bởi vì đó là quần áo do người phụ nữ xấu làm, các con cũng không cần mặc, về sau phải mặc quần áo mẹ mấy đứa mua.”

Nha Nha sửng sốt một chút nhưng vẫn nói lại: “Dì Từ không phải là người phụ nữ xấu, dì ấy đối xử với chúng con rất tốt, thường xuyên làm đồ ăn ngon cho chúng con ăn, còn tết tóc đẹp cho con nữa.”

Trong ấn tượng của Nha Nha, cha bé không biết tết tóc, bác gái tết tóc cũng không đẹp, chỉ có dì Từ mỗi lần đều làm tóc đẹp cho bé.

Lưu Thải Nga vừa nghe lời này, sắc mặt lúc này liền lạnh xuống, vừa rồi trên đường về nhà, cô ta cũng hỏi thăm đại khái một ít tình huống với Nữu Nữu, biết Từ Đình hơn một năm trước cũng đã đến cửa hàng hỗ trợ, cũng phát hiện một vấn đề khác, Ny Ny và Nha Nha dường như cũng không mâu thuẫn với Từ Đình, thậm chí Nha Nha còn có chút thích người phụ nữ Từ Đình đó, cũng bởi vì Từ Đình mỗi ngày đều giặt quần áo nấu cơm tết tóc cho con bé.

Mới hơn hai năm mà đứa nhỏ đã quên cô ta, thích Từ Đình, nếu cô ta không trở về, có khả năng là qua một năm nữa đứa nhỏ sẽ trực tiếp gọi Từ Đình làm mẹ, điều duy nhất làm cho cô ta vui mừng chính là Nữu Nữu cũng chung cảm giác với cô ta, không thích người phụ nữ Từ Đình kia.

Cô ta thở dài, nhìn Nha Nha lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì cô ta muốn lấy lòng các con, muốn gả cho cha các con, làm mẹ các con, cho nên mới đối xử tốt với các con. Chờ cô ta kết hôn với cha các con rồi, cô ta sẽ giống như tất cả mẹ kế. Giảm đi kẹo ngọt của mấy đứa, không cho các con cơm ăn, còn cầm hết tiền của các con để cho khuê nữ của cô ta tiêu, đến lúc đó, chính cha con cũng không quản được cô ta, các con cũng chỉ có thể khóc nhè!”

Mẹ Lưu Thải Nga cũng lập tức phụ họa theo cô ta: “Đúng vậy, các cháu cũng không nên bị cô ta lừa, cô ta chỉ là giả vờ tốt bụng thôi, chờ ngày nào đó cha các con không ở nhà, cô ta mới mặc kệ các con.”

Nha Nha nháy mắt nhìn cô ta: “Không có đâu, lúc cha không có ở nhà, dì Từ cũng làm đồ ăn ngon cho con, còn kể chuyện xưa cho con.”

Mẹ Lưu Thải Nga nghẹn lời, bà ta cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là thiếu tâm nhãn, cho một chút ân huệ đã bị mua chuộc: “Đó là bởi vì cô ta còn chưa gả cho cha cháu, chờ sau khi cô ta làm mẹ kế của các cháu, khẳng định sẽ chỉ đối tốt với cục cưng của mình, đến lúc đó các cháu chính là đứa nhỏ không ai muốn.”

Hai chị dâu nhà họ Lưu lúc trước vốn cảm thấy Lưu Thái Nga ly hôn thì ly hôn đi, độc thân rồi thì tìm một người khác cũng không khó, nhưng ai có thể nghĩ đến Tưởng Chính Quang thế nhưng lại mở một cửa hàng, còn làm ăn còn rất tốt, một người tốt như vậy hiện tại lại phải tặng cho người khác, điều này rất khó để bình tĩnh.

Nếu Lưu Thải Nga có thể quay lại được với Tưởng Chính Quang, về sau ít nhiều gì bọn họ cũng có thể được hưởng chút vinh quang, cho nên tự nhiên cũng giúp Lưu Thải Nga nói chuyện với mấy đứa nhỏ: “Bà ngoại nói không sai đâu, trên đời này không có người mẹ nào không thương con của mình, dì Từ cũng có con của mình, cho nên cô ta đối với các cháu cho dù có tốt hơn nữa cũng không sánh bằng bảo bối của cô ta đâu.”

Anh trai cả của Lưu Thải Nga và anh hai tuy là đàn ông rồi nhưng vẫn thêm dầu vào lửa, nói: “Chờ sau khi cha các cháu không ở nhà, bà ấy còn có thể véo các cháu, bảo các cháu làm việc vất vả, không cho các cháu đi học.”

Nữu Nữu lớn rồi, cảm thấy dì Từ có thể cũng giống như bọn họ nói, khẳng định không tốt như vậy, cho nên không nói chuyện, yên lặng nghe.

Nhưng Nha Nha và Ny Ny vẫn có không ít hảo cảm với Từ Đình, bởi vì những chuyện này đều chưa bao giờ xảy ra với bọn chúng, cho nên bán tín bán nghi: “Thật sao ạ? Nhưng dì Từ đã nói, sẽ luôn đối xử tốt với chúng cháu mà.”

Mẹ Lưu Thải Nga tức giận nhưng không dám lộ ra, chỉ nở nụ cười, đứa nhỏ này đúng là quá ngây thơ, người ta nói hai câu tốt tốt liền tin tưởng: “Dì Từ có tốt hơn nữa, dì ấy cũng không tốt hơn mẹ cháu đâu, nếu cha con kết hôn với dì ấy, đến lúc đó, các con sẽ không nhìn thấy mẹ, các con không muốn mẹ nữa sao?”

Lúc này, Ny Ny trầm mặc, cô bé đúng là muốn mẹ, cũng muốn cả dì Từ, nhưng không biết vì sao bà ngoại lại nói những lời như vậy, cô bé cảm thấy dì Từ là người phụ nữ rất tốt, chưa bao giờ hung dữ với cô bé cả, còn làm đủ loại chuyện cho cô cùng các chị nữa.

Nha Nha còn chưa đầy một tuổi Lưu Thải Nga đã ngồi tù, còn chưa đầy hai tuổi Lưu Thải Nga đã đi Dương Thành, cho nên trí nhớ của bé đối với mẹ cũng không sâu, nên không thể nhớ rõ mẹ tốt như thế nào, ngược lại lại nhớ rõ Từ Đình rất tốt với bé, cho nên không nghĩ ra rốt cuộc mẹ tốt ở nơi nào, cho nên bây giờ cũng không nói nên lời.

Lưu Thải Nga lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút: “Hiện tại mẹ đã trở lại, muốn tiếp tục chăm sóc các con, nhưng không nghĩ tới dì Từ đoạt vị trí của mẹ, mẹ cũng không biết làm thế nào mới tốt.”

Mẹ Lưu Thải Nga tiếp lời: “Cho nên các cháu phải giúp mẹ a, không để cho người phụ nữ xấu xa kia cướp đi cha của các cháu, không để cho cô ta lấy đi tiền của các cháu nữa.”

Nữu Nữu từ nãy đến giờ đều im lặng, lúc này mới ngẩng đầu hỏi: “Vậy chúng cháu phải giúp thế nào?”

Mẹ Lưu Thải Nga nghe xong lời này còn rất cao hứng, quả nhiên đứa nhỏ lớn mới không dễ dàng bị người phụ nữ kia lừa gạt: “Cũng không cần làm gì đâu, chỉ cần nói với cha con rằng dì Từ luôn mắng con, véo con, con không thích dì Từ, để dì ấy đi là được.”

Nữu Nữu ngây ngẩn cả người, không ngờ bà ngoại lại nói như vậy, mặc dù cô bé đúng là không thích người phụ nữ Từ Đình kia, nhưng Từ Đình cũng chưa từng mắng cô bé hay véo cô bé cả …

Ny Ny nghe thế liền nói lại: “Nhưng dì Từ không làm như vậy, tại sao muốn chúng cháu nói dối?”

Nha Nha cũng than thở: “Chính là, cha cháu nói, đã là bé ngoan thì không thể nói dối, bằng không cái mũi sẽ dài ra, cháu không muốn cái mũi dài ra đâu. Xấu lắm!”

Lưu Thải Nga nghe xong lời này, tức giận mà không có chỗ phát tiết, cái tên khốn Tưởng Chính Quang cùng người phụ nữ Từ Đình kia rốt cuộc đã cho mấy đứa nhỏ ăn cái gì, lại có thể vì cô ta nói ra những lời như vậy?

Nhưng nếu hai đứa nhỏ mâu thuẫn lời nói của cô ta, vậy cô ta cũng không thể quang minh chính đại nói, bằng không, mấy đứa này miệng không quản được, trở về nói với Tưởng Chính Quang, vậy thì không tốt.

Vì vậy, cô ta chỉ có thể nói: “Được, vậy không nói nữa, mẹ con mình ăn cơm trước đi, cơm nước xong mẹ cũng kể chuyện xưa cho các con nghe.”

Mẹ Lưu Thải Nga thấy cô ta nói như vậy, tự nhiên cũng không tiếp tục nữa, lúc ăn cơm, bà ta lại cố ý nói nhiều một chút mẹ kế ở đại đội nào có bao nhiêu xấu xa, không cho trẻ con ăn cơm gì đó, dù sao cũng mặc kệ bọn nhỏ có nghe lọt tai hay không, nói xong liền đi.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 232: Chương 232



Sau khi ăn cơm xong, mẹ Lưu Thải Nga liền cảm thấy nói chuyện với mấy đứa nhỏ kia cũng không được, liền kéo Lưu Thái Nga hỏi: “Con thật sự muốn cùng Chính Quang quay lại sao?”

Lưu Thải Nga gật đầu, thật ra hai năm nay cô ta làm công ở nhà máy, cũng có kha khá người theo đuổi, nhưng bọn họ đều không phải người địa phương, bộ dạng lại không đẹp bằng Tưởng Chính Quang, cũng không có tiền như Tưởng Chính Quang bây giờ, cho nên ý nghĩ muốn quay lại này của cô ta là thật lòng, hơn nữa hiện tại chính cô ta cũng có tiền gửi ngân hàng, ngoại trừ chuyện trước kia, cũng không có gì là không tốt.

Mẹ Lưu Thải Nga bất đắc dĩ, mặc dù bà ta cũng muốn con gái mình tái hôn để mình hưởng lộc với, nhưng rốt cuộc vẫn còn ba đứa nhỏ ở đó, cho nên nói: “Hai đứa nhỏ kia cũng đừng nói nữa, lát nữa lúc con ngủ nói nhiều với Nữu Nữu đi.”

Lưu Thải Nga đương nhiên biết điều này, cho nên liền dẫn ba đứa con gái đi rửa mặt đánh răng, Nữu Nữu và Ny Ny lớn rồi, có thể tự mình rửa mặt, sau khi rửa xong hai đứa nhỏ liền tự trở về phòng trước.

Lưu Thải Nga đã hơn hai năm không mang theo con đi chơi, chỉ có một ngày hôm nay mà thôi, mang theo ba đứa nhỏ này khiến cô ta cảm thấy thật sự mệt mỏi, chờ rửa mặt cho Nha Nha xong, hai đứa nhỏ kia cũng trở về phòng, nhìn thấy Ny Ny ngồi ở trước bàn trang điểm, đang lấy kem dưỡng da bôi lên mặt.

Theo bản năng, cô ta lập tức quát lên, nói: “Ny Ny, con đang làm cái gì vậy?”

Ny Ny bị lời nói bất thình lình của cô ta làm cho hoảng sợ, trực tiếp đánh đổ cái chai trong tay, cái chai trực tiếp úp ngược trên mặt bàn, cô bé lại vội vàng cầm chai lên, bên trong đã đổ ra một chút kem dưỡng da ở trên bàn.

Lưu Thải Nga vội vàng đi lên, từ trong tay cô bé cầm lấy cái chai, nhìn Ny Ny lạnh lùng nói: “Con đây là làm sao vậy? Không phải trước đây mẹ đã nói với con không được tùy tiện động vào đồ đạc sao? Sao lại không nhớ lời mẹ chút nào vậy?”

Trước kia Ny Ny còn nhỏ, cũng không nhớ được cô ta đã nói cái gì, bây giờ nhìn mẹ mình đang nhíu mày, vẻ mặt lộ ra sự mất hứng, đột nhiên có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Dì Từ nói, buổi tối ngủ phải đắp cái này, nếu không da mặt sẽ nứt ra.”

Vừa nghe cô bé lại nhắc tới người phụ nữ Từ Đình kia, Lưu Thải Nga tức giận đến cắn răng: “Con muốn bôi có thể nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ bôi cho con, nhưng con không thể tùy tiện động vào đồ của người khác, đồ của mẹ cũng vậy, người phụ nữ kia chính là dạy các con có thể tùy tiện lấy đồ của người khác mà không xin phép như vậy sao?”

Ny Ny cực kỳ uất ức, cô bé không nghĩ tới mẹ lại hung dữ như vậy, lần đầu tiên cô bé lấy đồ của dì Từ, dì Từ cũng không mắng cô bé, nói chuyện tử tế, giọng nói dịu dàng, bảo cô bé sau này không nên nghịch vào đồ của người khác, bằng không người đó sẽ mất hứng.

Nhưng lúc này cô bé cảm thấy mẹ mình không phải người khác, cũng có thể dùng đồ của cô ta, nhưng ai biết mẹ lại nổi giận như vậy.

“Con biết rồi ạ, sau này con không cần nữa, con xin lỗi.” Cô bé nhịn khóc, cắn môi nói.

Nhìn đứa nhỏ trước mặt như đang muốn khóc, Lưu Thải Nga lúc này mới ý thức được ngữ khí của mình có thể quá nặng, vì thế vội vàng lau mặt cho đứa nhỏ, lại nói: “Mẹ không phải cố ý muốn hung dữ với con, nhưng con tùy tiện lấy đồ của người khác là không đúng, cho nên sau này con đừng như vậy nữa.”

Ny Ny bây giờ làm sao còn dám lấy đồ của cô ta nữa, chỉ gật đầu: “Con biết rồi.”

Nữu Nữu vừa rồi cũng giật nảy mình vì lời nói của Lưu Thải Nga, cô bé luôn cảm thấy lần này mẹ mình trở về hình như có chút khác biệt, cô bé và mẹ không còn thân thiết như trước kia nữa.

Trước kia, mẹ cô bé sẽ không quát lớn như vậy, sẽ không hung dữ với Ny Ny như vậy.

Tối nay Lưu Thải Nga muốn nói nhỏ với Nữu Nữu, sợ hai đứa nhỏ nghe được sẽ ảnh hưởng không tốt, cho nên sau khi thu dọn xong cho hai đứa nhỏ, Lưu Thải Nga liền đưa các bé sang phòng bên cạnh để các bé ngủ với bà ngoại, chờ sau khi trở về phát hiện Nữu Nữu đã nằm trên giường.

Sau khi Lưu Thải Nga lên giường, lại hỏi một chút chuyện của nhà Tưởng trong hai năm qua, Nữu Nữu đều đồng ý trả lời tất cả, đang muốn nói chuyện của Từ Đình, Nữu Nữu đột nhiên hỏi bà: “Mẹ, khi đó tại sao mẹ lại ly hôn với cha vậy ạ?”

Nữu Nữu vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, cô bé đã từng hỏi cha nhưng cha chỉ biết nói đây là chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm, ngay từ đầu những chú thím trong đội cũng sẽ nghị luận một chút, cô bé mơ hồ nghe ra, nói mẹ đã phạm sai lầm gì, sau đó đi lao động cải tạo, nhưng cô bé vừa hỏi, cha lại nói mẹ chỉ đi làm thêm mà thôi, còn bảo cô bé đừng nghe những lời người bên ngoài nói.

Dù sao hỏi tới hỏi lui cũng không có được câu trả lời, đến cuối cùng cô bé cũng trở mê muội, cũng không biết rốt cuộc là tình huống gì.

Bây giờ cô bé đặc biệt muốn hỏi mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì vậy lại nói tiếp: “Tại sao cha lại ly hôn với mẹ? Nếu hai người không ly hôn, chắc chắn sẽ không có dì Từ.”

Lưu Thải Nga trong lòng lộp bộp một chút, đứa nhỏ này nghĩ như thế nào lại đột nhiên nghĩ đến hỏi vấn đề này, có phải hay không nghe được người khác trước đó nói cái gì?

Cô ta không trực tiếp đáp lại đứa bé, chỉ cười hỏi: “Sao đột nhiên con lại hỏi cái này vậy, cha con không nói với con sao?”

Nữu Nữu lắc đầu nói: “Không có, cha không có nói, nhưng người khác nói bởi vì mẹ phạm sai lầm gì đó mới phải đi cải tạo lao động mới ly hôn, mẹ, mẹ thật sự đã đi cải tạo lao động sao?”

Lưu Thải Nga nghe vậy tức giận ngồi dậy, từ đầu giường cầm lấy đèn pin chiếu vào cô bé: “Con nói cái gì vậy hả? Cái gì gọi là mẹ thực sự phải đi cải cách lao động chứ? Rốt cuộc là con nghe những ai nói vậy?”

Hai mẹ con đều đang nằm ấm chỗ, màn đêm buông xuống, không gian cũng yên tĩnh tối đen như mực, Nữu Nữu bị động tác đột nhiên ngồi dậy của mẹ mình làm cho hoảng sợ, cô bé cũng vội vàng ngồi dậy theo, sau lưng dựa vào tường, lạnh run nhìn mẹ ruột của mình.

Lời này cũng không phải do cô bé nói, là người khác một mực truyền ra bên ngoài, cô bé chỉ là muốn chứng thực mà thôi, một lát sau, cô bé mới cắn môi nói: “Không, không phải con nói, là các thím ở đó nói.”

Nhìn con gái lạnh run cuộn lại ngồi một chỗ, Lưu Thải Nga đè nén bực bội đang cuồn cuộn trong lòng, cô ta vội vàng thu đèn pin lại, giải thích: “Đó đều là người khác nói lung tung, không có chuyện này đâu, là tình cảm giữa mẹ và cha con xảy ra vấn đề, chúng ta có mâu thuẫn, cãi nhau, sau đó mẹ tức giận đến ly hôn, mẹ hiện tại hối hận rồi. Cho nên mới muốn trở lại như trước kia, cùng với cha con ở chung một chỗ.

Tuy rằng ánh đèn pin không chiếu vào mình nữa, nhưng Nữu Nữu nhìn mẹ mình bên cạnh, cũng không dám động đậy nữa.

Lưu Thải Nga đặt đèn pin sang một bên, đi qua bên cạnh cô bé ôm cô bé vào lòng, trấn an nói: “Con đừng nghe những người bên ngoài nói lung tung, đều là do người ta không muốn thấy mẹ được sống tốt, còn có bác hai cũng vậy, có đôi khi nói chuyện quan tâm này kia, lời của bác hai con cũng đừng tin.”

Nữu Nữu cũng không biết câu nào là thật hay giả, nhưng lúc này cô bé cũng chỉ có thể gật đầu: “Con biết rồi.”

Lưu Thải Nga lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy, con sẽ giúp mẹ, đúng không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 233: Chương 233



Nữu Nữu có thể nói không thích Từ Đình, nhưng cô bé không muốn vu khống người khác, điều này không tốt, nhưng lời mà mẹ nói, cô bé cũng không muốn từ chối: “Có phải là làm như lời bà ngoại nói không ạ?”

Trải qua chuyện vừa rồi, Lưu Thải Nga cũng cảm thấy mình quá nóng nảy, nếu như đứa nhỏ thật sự nói ra những lời này, Tưởng Chính Quang khẳng định không tin đây là đứa nhỏ tự mình nghĩ ra, sẽ cảm thấy là người khác dạy cô bé, như vậy rất dễ dàng sẽ nghĩ đến là cô ta, cho nên cô ta nói: “Không a, vừa rồi em gái con nói đúng, đứa trẻ ngoan không được nói dối, con nếu không thích dì Từ, con trực tiếp nói không cần cô ấy làm mẹ là được rồi. Cái khác không cần phải nói.”

Nữu Nữu nghe xong lời này, thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không để cô bé vu hãm người khác là tốt rồi.

“Con biết rồi.”

Lưu Thái Nga đưa tay sờ sờ mặt của cô bé: “Ngoan, mẹ thương con nhất, mẹ cũng không muốn nhường các con cho người phụ nữ khác chăm sóc.”

Nói xong liền kéo cô bé nằm xuống, nói chuyện với cô bé, một lát sau, đứa bé ngủ thiếp đi.

Trong lòng Lưu Thải Nga cũng không nắm chắc, hai đứa nhỏ kia ngây thơ vô tội, cái gì cũng không hiểu, đặc biệt là đứa nhỏ Nha Nha, trên cơ bản cô ta không mang theo nuôi nấng, ngược lại, Từ Đình chăm sóc con bé nhiều hơn cô ta một chút, cho nên bé không cùng cô ta đứng ở một thuyền, như vậy cô ta cũng không có bao nhiêu phần thắng.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta lại càng thêm sốt ruột, hiện tại mấy đứa nhỏ đều ở bên này, vậy Tưởng Chính Quang bên kia không phải rất tiêu sái ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia sao?

Nếu như cô ta không mang con về, vậy tình cảm của hai người bọn họ hai ngày này không phải sẽ tiếp tục ấm lên sao?

Nghĩ đến đây, Lưu Thải Nga lập tức đưa ra một quyết định, hiện tại cô ta có ưu thế của đứa nhỏ, cô ta không thể để mặc mấy đứa nhỏ ở bên này, cho nên ngày mai quyết định phải trở về, tốt nhất là buổi chiều trở về, đến nhà họ Tưởng bên kia thì trời cũng sắp tối, cô ta lại tìm cớ ngủ lại nhà họ Tưởng......

Trong lòng nghĩ như vậy, vì thế sáng sớm hôm sau, Lưu Thải Nga liền nói với bọn nhỏ, buổi chiều phải về nhà.

Nhà họ Lưu bên này phòng ốc nhỏ, tối hôm qua hai đứa nhỏ cùng mẹ cô ta ngủ cũng rất chật chội.

Hơn nữa bên này cũng không vui vẻ như bên nhà họ Tưởng, bên kia còn có cả anh trai và chị gái, cho nên vừa nghe lời này, ba đứa nhỏ đều cao hứng lập tức muốn trở về.

Nhưng Lưu Thải Nga không vội, cô ta phải đợi đến buổi tối, bằng không chuyến này trở về sẽ không có bao nhiêu ý nghĩa.

Vốn là mấy mẹ con định ở lại hai ngày, nhưng mới qua một đêm Lưu Thải Nga liền thay đổi, mẹ Lưu Thải Nga cũng không biết con gái mình đang muốn làm gì, đành phải lên tiếng bảo cô ta đối xử với mấy đứa nhỏ tốt một chút, bằng không sẽ không có phần thắng.

Lưu Thải Nga ở bên này đang vắt óc tính toán, nhà họ Tưởng bên kia cũng không nhàn rỗi.

Tối hôm qua sau khi xác định chuyện Tưởng Chính Quang muốn kết hôn với Từ Đình, sáng sớm hôm sau sau khi thức dậy, cả nhà họ Tưởng liền bận rộn, Mã Ái Vân đi tìm người mai mối chuẩn bị đồ, Tưởng Chính Quang trước đi tìm bí thư chi bộ mở giấy chứng nhận, sau đó cùng người mai mối đi đến nhà họ Từ.

Vốn là hôn kỳ chưa định, vệ sinh cũng không cần làm sớm như vậy, nhưng dù sao cũng sắp sang năm mới rồi, cho nên Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa liền cùng vợ chồng Tống Xuân Ninh ở nhà làm vệ sinh, mọi người phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý, ngay cả mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đến hỗ trợ.

Tưởng Thanh Ngạn không biết vì sao phải bận rộn, vì thế liền hỏi anh trai lớn (con trai Tống Xuân Ninh): “Anh trai, tại sao chúng ta phải quét dọn vệ sinh.”

Còn phải dán hoa hồng hỉ đỏ nữa? Năm mới giáo viên nói, chúng ta nên dán câu đối nha, không phải hoa hồng hỉ đỏ.”

Con trai lớn của Tống Xuân Ninh là Tưởng Thanh Phong sắp lên cấp hai rồi. Đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, vì thế giải thích với cậu: “Chú Ba sắp kết hôn với dì Từ rồi, chúng ta phải trang trí vui vẻ một chút, cho nên phải dán mấy thứ này, đến lúc đó chúng ta có thể ăn kẹo cưới rồi.”

Tương Thanh Ngạn hai mắt sáng ngời: “Thật sao? Có kẹo mừng thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

Tưởng Thanh Phong tự tin nói: “Lúc người lớn kết hôn đều có rất nhiều thịt, rất nhiều kẹo, em muốn ăn kẹo gì cũng có, còn náo nhiệt hơn cả Tết nha.”

Trẻ con đều thích kẹo, Tưởng Thanh Ngạn cũng là trẻ con, đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, bình thường trong nhà bọn chúng cũng có rất nhiều, nhưng mẹ không cho bọn chúng ăn nhiều, lần này chú Ba kết hôn, mẹ sẽ không cho bọn chúng ăn chứ?

Thế nhưng, cậu rất nhanh phát hiện ra một vấn đề lớn, sau đó quay đầu lại nhìn Giang Nguyệt Vi, rất nghiêm túc hỏi cô: “Mẹ, mẹ kết hôn với cha khi nào? Tại sao không nói với chúng con? Lúc cha cùng mẹ bày rượu mừng bày toàn kẹo sao không gọi chúng con đến ăn?”

Lời này vừa nói ra, Tưởng Thanh Viện lúc này cũng phản ứng lại, cô bé vô cùng mất hứng nói: “Đúng rồi, anh Thanh Phong nói, kết hôn đều phải ăn kẹo cưới, kẹo cưới của cha mẹ, chúng ta đều không được thử a~”

Giang Nguyệt Vi bất thình lình bị hỏi đến vấn đề này, sửng sốt một chút, sau đó cô liền nở nụ cười, quay đầu liền đem vấn đề ném nan giải này cho Tưởng Chính Hoa: “Đúng vậy, lúc hai chúng ta kết hôn, sao anh không nói với hai đứa nhỏ a?”

Khóe miệng Tưởng Chính Hoa bắt đầu giật giật, anh ngơ ngác ngỡ ngàng và bật ngửa, nào ngờ hai đứa nhỏ lại hỏi vấn đề ngây thơ như vậy, nên trả lời như thế nào mới có tính giáo dục hơn đây?

Bây giờ còn chưa tới giờ cơm chiều, không biết mấy đứa bé trong căn phòng lớn nhà họ Tưởng đã đi đâu, không có ai trong phòng, hai người Giang Nguyệt Vi và Tống Xuân Ninh đang thu dọn đồ đạc, còn Lưu Thải Nga và ba đứa bé đang đứng gần các cô, giống như muốn giúp một tay.

Từ Đình sửng sốt một lúc, thả lỏng bàn tay của người đàn ông đang đứng bên cạnh mình ra, nhưng Tưởng Chính Quang lại nắm tay và giữ chặt cô ấy lại, rồi kéo cô ấy đi về phía trước.

Vào nhà chính, cô ấy nhìn thấy Nữu Nữu đang nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau của hai người họ, trong mắt cô bé đầy ngạc nhiên, còn vẻ mặt Lưu Thải Nga nặng nề như giăng đầy mây đen.

Từ Đình thấy hơi căng thẳng, nhưng nghĩ lại, vừa rồi cô ấy đã đi lãnh chứng với Tưởng Chính Quang, bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, không cần phải che giấu để tránh nghi ngờ, cho nên tâm trạng cô ấy từ từ bình tĩnh lại, sau đó cô ấy rụt tay mình ra khỏi bàn tay chồng, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Sao không thấy đám nhóc Thanh Ngạn đâu?”

Giang Nguyệt Vi thả đồ trong tay xuống: “Đám nhóc đi theo anh Cả và Chính Hoa đến người khác uống rượu mừng rồi.”

Từ Đình à lên một tiếng, khẽ chạm vào Tưởng Chính Quang.

Thấy ba đứa con gái và Lưu Thải Nga bất ngờ trở về, Tưởng Chính Quang mỉm cười: “Sao mọi người về sớm vậy? Không phải nói định ở chơi hai ngày sao?”

Lưu Thải Nga cũng nhìn bọn họ, nhớ lại cảnh tượng họ nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau vừa rồi, cổ như có ai bóp lấy làm cô ta không thở nổi.

Thấy cảnh này rồi mà còn muốn ở chơi thêm hai ngày à?

Ở chơi có hai ngày mà họ đã đi lãnh giấy kết hôn rồi, nói không chừng ở thêm vài ngày nữa chắc sinh ra được mấy đứa bé luôn!

Cô ta siết chặt ngón tay, nói ngay: “Bọn nhỏ nhớ nhà, cho nên tôi đưa chúng về, chúng tôi vừa tới thôi.”

Nói xong cô ta đẩy nhẹ vào hông Nữu Nữu, ý bảo cô bé nói chuyện.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 234: Chương 234



Nữu Nữu cũng không biết phải nói gì, lúc họ trở về đã nhìn thấy Đa Đa, cho nên cô bé nghĩ có thể là dì Từ đã tới, nhưng không ngờ rằng cha lại nắm tay Từ Đình cùng về, cô bé im lặng một lúc lâu mới nói ra một câu: “Cha, vừa rồi hai người đã đi đâu?”

Giang Nguyệt Vi đỡ trán, lúc trước Lưu Thải Nga nói muốn đưa các con đi chơi mấy ngày, nhưng không ai ngờ rằng cô ta bất ngờ về vào hôm nay, hơn nữa còn đúng ngay lúc này, trời đã sắp tối đen, đúng lúc gặp được Tưởng Chính Quang và Từ Đình đi lãnh giấy chứng nhận về, giống như cố tình sắp xếp vậy.

Bây giờ, đứa bé lại hỏi vậy, cô cũng muốn biết Tưởng Chính Quang sẽ trả lời thế nào, trong lúc nghĩ ngợi, đã thấy Tưởng Chính Quang cười nói: “Hôm nay về rất đúng lúc, vừa hay cha có việc muốn nói với các con.”

Lưu Thải Nga nghe vậy trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác bất an: “Anh muốn nói gì?”

Tưởng Chính Quang nhìn cô ta một cái, sau đó mới quay đầu nói với mấy đứa bé: “Vừa rồi cha đã đi lãnh giấy chứng nhận với dì Từ của các con, từ nay về sau cô ấy cũng là mẹ các con.”

Lời vừa dứt, bên tai Lưu Thải Nga vang lên tiếng ong ong, chân không khỏi lảo đảo lùi về sau hai bước: “Anh nói cái gì? Hai người lãnh giấy chứng nhận?”

Tưởng Chính Quang ừ một tiếng: “Đúng, vừa mới nhận.”

Đầu óc Lưu Thải Nga trống rỗng mất một lúc, liếc mắt nhìn Giang Nguyệt Vi và Tống Xuân Ninh, nét mặt của họ có vẻ không mấy ngạc nhiên, nhìn bộ dạng có lẽ đã biết chuyện này từ sớm, cho nên chỉ có bốn mẹ con cô ta là chẳng biết gì về chuyện này?

Cô ta tức giận hỏi: “Tưởng Chính Quang, có phải chỉ có bốn mẹ con chúng tôi không biết hay không?”

Tưởng Chính Quang bình tĩnh nhìn cô ta: “Đúng vậy, là vì mọi người không ở đây cho nên không thể nói.”

Lưu Thải Nga lập tức nổi giận, nhưng bây giờ mấy đứa bé còn đang ở đây, cô ta chỉ có thể cố nhịn cơn giận trong lòng: “Tưởng Chính Quang, lúc trước ly hôn anh đã đồng ý tôi cái gì? Anh lãnh chứng có hỏi ý kiến các con không? Có suy nghĩ đến cảm nhận của con không?”

Cô ta nói xong, nhìn Mã Ái Vân ở bên cạnh: “Thím, mọi người nóng lòng vậy sao? Nôn nóng đến mức nhân lúc chúng tôi không có ở nhà mà bảo bọn họ đi lãnh chứng, rốt cuộc mọi người có để tâm đến mấy đứa bé không?”

Mã Ái Vân nghe cô ta nói vậy, ai không biết còn nghĩ rằng cô ta thương con lắm đó, cho nên bà không vui: “Cô nói gì vậy, cũng chỉ là lãnh chứng mà thôi, nhận sớm nhận muộn gì cũng như nhau, cô hét to tiếng như vậy làm gì, chẳng lẽ chúng đi lãnh chứng còn cần cô đồng ý à?”

Tưởng Chính Quang nhìn cô ta, nhíu mày nói: “Lưu Thải Nga, chuyện của tôi tôi có thể tự mình quyết định, chuyện các con, tôi hỏi chúng sau cũng như nhau.”

“Không giống nhau!” Lưu Thải Nga cảm thấy bản thân đã cố nhẫn nhịn hết sức, nhưng cơ thể cô ta vẫn không kìm được mà run lên, cô ta chỉ dắt con về nhà họ Lưu một ngày mà thôi, thế mà tên đàn ông chó này lại đi lãnh giấy chứng nhận với người phụ nữ kia: “Anh chẳng hề quan tâm đến ý kiến của các con, anh đang ép chúng phải chấp nhận một người phụ nữ khác làm mẹ chúng!”

Nghe cô ta nói những lời này, gân xanh trên trán Từ Đình đã nổi rõ lên, trông hơi đáng sợ, theo bản năng cô ấy đã dựa sát vào Tưởng Chính Quang đứng bên cạnh

Tưởng Chính Quang cười: “Vậy được, nếu cô đã lấy chuyện các con ra nói, thế bây giờ chúng ta nói rõ lý do tại sao lúc trước chúng ta ly hôn cho chúng nghe, để chúng khỏi mãi oán trách tôi không lên ly hôn với cô.”

Lưu Thải Nga nghe vậy hơi thở đã khựng lại, sau đó lập tức nói: “Tưởng Chính Quang, anh đừng uy h.i.ế.p tôi, chuyện hôm nay không liên quan gì đến chuyện lúc trước, không cần phải nói.”

Tưởng Chính Quang đi thẳng đến trước mặt cô ta: “Đương nhiên có cần phải nói, đây là nguyên nhân chúng ta ly hôn, bây giờ tôi kết hôn với Từ Đình, tôi sẽ không để các con mãi oán trách tôi, cũng không để chúng hận Từ Đình đã giành mất vị trí của mẹ chúng.”

Nói xong, anh nhìn Nữu Nữu nói: “Không phải lúc trước con luôn muốn biết tại sao cha mẹ lại ly hôn sao? Là bởi vì lúc trước mẹ con…”

Anh ta còn chưa nói xong, Lưu Thải Nga như phát điên lao lên kéo anh ta về phía sau: “Tưởng Chính Quang, anh không được nói, lúc trước anh đã đồng ý với tôi không kể rồi, anh không được lật lọng, nếu không tôi sẽ không để yên cho anh!”

“Không để yên thì không để yên!” Tưởng Chính Quang hất mạnh tay cô ta: “Hôm nay chúng ta cần phải nói cho rõ, tôi không muốn tiếp tục giấu giếm giúp cô nữa.”

Mọi chuyện xảy ra đã gần bốn năm, anh ta luôn gạt người ngoài, gạt đứa bé, mỗi khi người khác hỏi gần hỏi xa thì anh ta luôn tìm một cái cớ cho qua chuyện này, lần nào các con hỏi anh ta, anh ta chỉ có thể trả lời qua loa lấy lệ, con dần lớn, nếu không nói rõ trong lòng cô bé sẽ luôn có gút mắc, sau đó sẽ đổ hết mọi hận thù lên anh ta và Từ Đình.

Bây giờ Lưu Thải Nga còn muốn xúi giục đứa bé chống đối lại anh ta, đã bắt đầu ảnh hưởng tới cuộc sống của họ, nếu lúc này anh ta còn không nói, vậy phải bắt anh ta chờ đến lúc nào?

“Tôi không cho anh nói!” Lưu Thải Nga nghe vậy cả người rét run, cô ta không biết tại sao anh ta lại bất ngờ muốn nói hết chuyện kia vào lúc này, nếu nói, các con sẽ biết chuyện lúc trước cô ta bỏ thuốc, vậy chắc chắn sẽ rất thất vọng, thậm chí xa cách với cô ta.

Không có người mẹ nào mong trong lòng con cái, mình là một người lòng lang dạ sói, nghĩ vậy cô ta lập tức vọt đến cạnh con, ngăn cách con và anh ta: “Rõ ràng lúc trước anh đã đồng ý với tôi, bây giờ muốn lật lọng, muốn ép c.h.ế.t tôi! Nếu anh nói tôi sẽ đánh c.h.ế.t anh, anh đúng là đồ khốn không có lương tâm!”

Dứt lời, cô ta lập tức lao lên tát thẳng vào mặt Tưởng Chính Quang một cái.

Tiếng tát vang dội vang vọng khắp nhà chính, khiến ai nấy đều ngẩn người, Nữu Nữu, Ny Ny và Nha Nha đều bị dọa sợ, ngơ ngác đứng ngây ra đó, Giang Nguyệt Vi vội kéo Ny Ny và Nha Nha đến gần mình và Tống Xuân Ninh, để miễn lát nữa Lưu Thải Nga đột nhiên đánh người, hai đứa nhỏ không tránh kịp mà gặp tai bay vạ gió.

Tưởng Chính Quang xoa mặt mình, nóng rát, có hơi đau, không phải là trước kia anh ta chưa bị cô ta đánh bao giờ, nhưng lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, bây giờ cô ta còn dám nổi điên ngay trước mặt các con, cũng không quan tâm đến mặt mũi của anh ta dù chỉ một chút.

Mã Ái Vân là người đầu tiên lấy lại phản ứng, tức giận mắng: “Lưu Thải Nga, cô điên rồi sao? Sao lại đánh người khác ngay trước mặt các con?”

Từ Đình nhìn khuôn mặt Tưởng Chính Quang bị đánh đỏ lên, đau lòng muốn chết, xem ra cái tát vừa rồi của cô ta gần như là dùng hết sức: “Đúng vậy, sao cô lại ra tay đánh người khác?”

Đột nhiên Lưu Thải Nga quay đầu nhìn chằm chằm Từ Đình: “Cô câm miệng, cô có tư cách gì nói chuyện với tôi?”

Tưởng Chính Quang lập tức bừng lửa giận, anh ta kéo Từ Đình ra xa một chút, quay đầu nhìn Nữu Nữu nói: “Nhìn thấy không, mẹ con là người dễ xúc động nổi điên như vậy, nếu không phải lúc trước cô ta bỏ thuốc hại thím Hai đang mang thai của con, hại Thanh Ngạn và Thanh Viện không thể chào đời, tại sao cha lại ly hôn với cô ta?”

Anh ta nói hết trong một lời, sắc mặt Lưu Thải Nga lập tức trắng bệch như tờ giấy, thế mà anh ta đã nói thật, nói sự thật ngay trước mặt các con.

Cô ta tiêu rồi, các con đã biết.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 235: Chương 235



Nữu Nữu còn không chưa hiểu rõ, nhìn Mã Ái Vân: “Bà nội, cha đang nói cái gì ạ?”

Ny Ny nghe vậy thì mê mang, giống như hiểu, mà cũng như không hiểu: “Bà nội, hình như con cũng nghe không hiểu.”

Nha Nha còn chưa tới năm tuổi, càng mê mang hơn, nhưng cô bé mặc kệ, lập tức lủi vào giữa Giang Nguyệt Vi và Tống Xuân Ninh.

Chuyện đã đến nước này, Mã Ái Vân cũng không muốn giấu đông giấu tây nữa: “Nói gì? Nói lúc trước mẹ các con hạ độc thím Hai con, muốn hại Thanh Ngạn và Thanh Viện trong bụng thím Hai, cho nên cha con mới ly hôn với cô ta.”

“Ban đầu mọi người không định nói cho các con nghe chuyện này, nhưng bây giờ mẹ con quấy phá đến nước này, các con cũng trưởng thành rồi, đều có quyền biết chuyện, cho nên bây giờ nói hết cho các con nghe, chỉ mong các con đừng hận cha mình.”

Lần này Nữu Nữu đã nghe hiểu, cũng hiểu rõ, cả người cô bé khựng lại, rõ ràng hôm qua mẹ còn nói với cô bé hai người ly hôn là vì xảy ra mâu thuẫn và cãi vã, nhưng vì sao lời bà nội nói lại không giống với mẹ nói?

Ban đầu cô bé tin tưởng lời nói của mẹ vô điều kiện, nhưng bây giờ nghe bà nói, cộng thêm mấy lời đồn đãi lúc trước ở đại đội, làm cô bé không thể không tin bà nội hơn.

Cô bé nhìn người trước mặt, nỗi sợ trong mắt như nhiều thêm: “Mẹ, có phải bà nội nói thật không? Vì sao mẹ lại muốn làm vậy chứ?”

Cô giáo đã dạy chúng phải yêu quý động vật nhỏ, ngày thường cô bé còn chẳng dám dẫm c.h.ế.t con kiến, sao mẹ cô bé lại muốn hạ độc hại thím Hai chứ?

Trong lòng Nữu Nữu, hình tượng của mẹ luôn rất tốt đẹp, mẹ viết thư, mua quần áo xinh đẹp cho cô bé, còn mua đồ ăn ngon cho cô bé, quan tâm cô bé, tuy rằng đôi khi mẹ bực bội sẽ nổi giận với cô bé, nhưng đó là mẹ của cô bé.

Cho nên bây giờ cô bé không thể nào chấp nhận được một người mẹ tốt đẹp như thế lại làm ra chuyện như vậy, thậm chí đột nhiên cảm thấy mẹ thật đáng sợ, lùi về sau một bước theo bản năng.

Nhìn thấy nỗi sợ hãi trên mặt cô bé, Lưu Thải Nga luống cuống tay chân, vội bước lên giải thích: “Không có, là bà nội nói dối, mẹ không làm những chuyện đó, con xem bây giờ Thanh Ngạn và Thanh Viện vẫn bình yên đó thôi.”

Nhưng mà Nữu Nữu nhìn vẻ mặt cô ta, đột nhiên lùi về sau một bước, đến gần Mã Ái Vân.

Tưởng Chính Quang không thể nhịn được nữa: “Lưu Thải Nga, đã đến nước này cô còn muốn bôi nhọ bảo mẹ nói dối? Nếu không phải lúc trước phát hiện kịp thời, cô sẽ phải ngồi tù cả đời!”

Mã Ái Vân cũng nói: “Lưu Thải Nga, tôi không muốn nói dong dài làm gì, lần này cô muốn dắt các con về nhà họ Lưu, chẳng lẽ trong lòng không mưu tính gì sao? Vì sao cô cứ liên tục xúi dạy mấy đứa nhỏ? Chúng chính là con của cô, không có người mẹ ruột nào nỡ biến con thành công cụ của mình, cô không sợ sẽ dạy hư chúng sao?”

Lưu Thải Nga nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn chằm chằm Mã Ái Vân, Tưởng Chính Quang thấy vẻ mặt cô ta bất thường thì lập tức giữ chặt cô ta: “Trời đã tối, cô muốn tự mình về, hay muốn xe cảnh sát đưa cô về?”

Anh ta không muốn nói rõ mọi chuyện ngay trước mặt các con, cũng muốn để lại chút thể diện cuối cùng cho cô ta, nếu cô ta còn chẳng biết đủ, vậy anh ta lập tức gọi công an tới.

Tống Xuân Ninh cũng không nhìn được, không biết có phải đầu óc Lưu Thải Nga bị vô nước hay không mà cứ khăng khăng muốn làm mối quan hệ trở nên căng thẳng như thế: “Thải Nga, hai người đã ly hôn từ lâu, cô đừng làm loạn nữa được không? Bây giờ cô nhanh về đi, coi như để lại chút thể diện cho các con.”

Tống Xuân Ninh tiếp tục nói: “Bây giờ điều kiện cô cũng tốt, tìm người mới không phải việc khó, con vẫn là con của cô, phải làm căng đến mức không ai được sống yên cô mới vui sao?”

Lưu Thải Nga nghe những lời cô ta nói thì bật cười, cô ta nói nhẹ nhàng ghê, chuyện không phải của cô ta nên đứng nói chuyện không đau eo, nếu không làm căng, đám trẻ Nữu Nữu sẽ gọi Từ Đình là mẹ.

Lưu Thải Nga đang định đáp lời, Tống Xuân Ninh lại nói: “Hay là bây giờ cô muốn tự mình nói cho Nha Nha và hai chị của bé biết nguyên nhân vì sao lúc trước lại hạ độc Nguyệt Vi?”

Tống Xuân Ninh cố ý nhấn mạnh chữ Nha Nha, dù sao lúc trước Lưu Thải Nga cũng đã không muốn giữ Nha Nha, cho nên mới bỏ thuốc xổ Giang Nguyệt Vi, đến tận bây giờ Tưởng Chính Quang không nói hết mọi chuyện là bởi vì muốn giữ lại cho cô ta chút mặt mũi cuối cùng, nhưng nếu cô ta còn không quan tâm thì dù Chính Quang không nói, Tống Nghi Xuân cũng sẽ nói.

Bị nhắc nhở, Lưu Thải Nga lập tức đứng ngây như phỗng, nguyên nhân lúc trước cô ta bỏ thuốc xổ Giang Nguyệt Vi chính là muốn đưa Nha Nha đi, nếu bọn nhỏ biết khi đó cô ta lựa chọn từ bỏ Nha Nha, vậy sẽ thế nào?

Giống như bây giờ, hoảng sợ lùi về phía sau sao?

Hay là lập tức cắt đứt quan hệ với cô ta?

Hơi thở cô ta trở nên nặng nề, đầu óc trống rỗng, dại ra một hồi lâu, rồi sau đó cả người như bị rút đi chút sức lực cuối cùng, cơ thể mềm nhũn lùi về sau một bước.

Tưởng Chính Quang cũng không muốn làm to chuyện trước mặt các con, bây giờ Lưu Thải Nga biết điều, anh ta cũng nhẹ giọng lại: “Bây giờ trời còn chưa tối, cô về vẫn còn kịp.”

Anh ta nói xong, Mã Ái Vân nhìn Nữu Nữu: “Nữu Nữu, đi vào phòng lấy cho mẹ cháu cái đèn pin.”

Nữu Nữu đứng ngây như phỗng nhìn Lưu Thải Nga, qua một lúc mới hỏi: “Mẹ, vậy những lời hôm qua mẹ nói với con đều là lừa con cả sao?”

Giờ đây mọi chuyện đã bị vạch trần, Lưu Thải Nga cũng biết không giấu được, nhưng cô ta không muốn thừa nhận mình đã nói dối, hơi nghẹn ngào: “Mẹ… Chỉ không muốn làm các con không vui, cũng không muốn các con thành con người khác, mẹ yêu các con.”

Nữu Nữu không biết rốt cuộc những lời cô ta nói là thật hay là giả, nhưng cô bé không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì đã đoán ra được nguyên nhân khiến mẹ làm chuyện xấu xa này là không tốt, cho nên cô bé không muốn biết, bởi vì biết sẽ thêm đau lòng, cũng có thể sẽ sợ hãi.

Bây giờ mẹ đã không còn là mẹ trước kia, mẹ nói dối, còn muốn dạy các cô bé làm chuyện xấu, hoặc là mẹ cũng chẳng thật lòng yêu các bé.

Tuy rằng nghĩ thông suốt, nhưng mà trong lòng Nữu Nữu vẫn rất khổ sở, cảm thấy không muốn nhìn thấy mẹ, cho nên cô bé nói: “Trời sắp tối, mẹ về đi, con sẽ chăm sóc các em thật tốt, dì Từ cũng sẽ không ức h.i.ế.p tụi con.”

Nghe thấy vậy, Giang Nguyệt Vi cảm thấy rất bất ngờ, dường như cô bé đã bắt đầu “trở giáo” đầu quân cho Tưởng Chính Quang?

Nếu như vậy, thì mọi chuyện sau đó dễ làm hơn, dù Lưu Thải Nga có muốn quấy rối, không có đám trẻ cô ta chẳng quấy nổi ra bọt sóng.

Lúc này Tống Xuân Ninh đã vào phòng lấy đèn pin ra đưa cho Lưu Thải Nga: “Đi về đi, đã đến nước này chúng tôi cũng không tiện giữ cô lại.”

Lưu Thải Nga nhìn ba đứa con gái của mình, không có ai đứng ra nói giúp cũng không ai giữ cô ta lại, thậm chí ánh mắt Nữu Nữu nhìn cô ta cứ như mang theo một chút xa cách.

Cô ta cảm thấy mình đã thua, nếu cứ tiếp tục thì các con cũng sẽ không quên chuyện này, cho nên dùng dằng một lúc, cô ta cầm đèn pin bỏ đi mà chẳng hề quay đầu lại.

Cô ta vừa đi, không khí trong nhà chính dường như đông cứng lại, Mã Ái Vân nhìn Nữu Nữu, vẻ mặt cô bé rất khổ sở, vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, bà nói: “Nữu Nữu đừng bận tâm những lời bà nội vừa nói, mẹ cháu làm chuyện sai trái đã bị trừng phạt, bây giờ thím Hai, em trai và em gái cháu không sao cả, nói cho các cháu chỉ vì muốn các cháu không oán trách cha mình, chỉ vậy thôi.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 236: Chương 236



Tống Xuân Ninh cũng nói: “Đúng, thím Hai cũng đã tha thứ cho mẹ các cháu, cho nên sau này chúng ta sống thật tốt là được, mẹ vẫn là mẹ của con, những lúc con nhớ mẹ vẫn có thể đi thăm mẹ con mà.”

Ban đầu Giang Nguyệt Vi không định nói giúp cho Lưu Thải Nga, nhưng vì chuyện này liên quan đến mấy đứa bé, cô cũng nói tiếp lời Tống Xuân Ninh: “Yên tâm, Thanh Ngạn và Thanh Viện cũng không biết chuyện này, các anh Thanh Phong cũng không biết, cho nên các cháu đừng lo lắng người khác sẽ chê cười các cháu.”

Mọi người đều nói chuyện qua rồi hãy cho qua, nhưng mà Nữu Nữu bị lừa, rất khổ sở, cho nên chờ mọi người nói xong, cô bé đã lập tức chạy về phòng khóc hu hu.

Mã Ái Vân thật sự hận c.h.ế.t Lưu Thải Nga, mấy đứa bé đang sống yên lành, cô ta chẳng chịu yên mà cắm một chân vào, làm bây giờ đám trẻ buồn bã như vậy, bà cũng không biết phải an ủi thế nào mới tốt, vì thế nhìn Ny Ny và Nha Nha: “Hai cháu vào xem chị, dỗ chị đi.”

Hai đứa nhỏ này không hoàn toàn hiểu rõ chuyện vừa rồi, cho nên không đau lòng như Nữu Nữu, bây giờ nghe bà nội bảo vậy cũng nhanh chân chạy vào phòng.

Tưởng Chính Quang sợ đứa bé nghĩ quẩn trong lòng, hoặc là hiểu sai, sau đó ghi hận Giang Nguyệt Vi, cũng vội theo vào.

Trò khôi hài cuối cùng đã được ấn nút tạm dừng, Từ Đình nghe xong còn chưa kịp lấy lại phản ứng, nhớ tới bản thân Lưu Thải Nga đã làm mẹ, thế mà dám nhẫn tâm ra tay hại con của người khác?

Lúc trước cô ấy từng hỏi Tưởng Chính Quang tại sao lại ly hôn với Lưu Thải Nga, anh ta nói với cô ấy là vì tính cách không hợp, nhưng không ngờ rằng nguyên nhân anh ta ly hôn còn có ẩn tình khác.

Trước kia Lưu Thải Nga đã làm ra chuyện sai trái, cho nên Tưởng Chính Quang mới ly hôn với cô ta, nghĩ như vậy, cô ấy cũng biết nếu cô ấy làm ra chuyện sai trái, hoặc là đối xử với các con không tốt, chắc chắn người đàn ông này sẽ ly hôn với cô ấy, đương nhiên cô ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này.

Cô ấy liếc nhìn Giang Nguyệt Vi: “Cô không sao chứ?”

Sau khi thốt ra lời này xong, cô ấy mới phát hiện mình đã hỏi một câu rất ngu ngốc, nếu như Giang Nguyệt Vi có sao thì bây giờ đâu thể khỏe mạnh dắt con về đây được.

Giang Nguyệt Vi cười: “Không sao, chuyện lần đó cô ta không thành công.”

Tống Xuân Ninh thở dài trong lòng: “Hy vọng cô ta hiểu chuyện một chút, đừng đến gây chuyện nữa, nhìn Nữu Nữu đau lòng đến mức nào rồi kìa.”

Từ Đình cũng lo lắng Lưu Thải Nga sẽ nắm mãi đứa bé không buông, nếu thật vậy thì sau này sẽ day dưa không dứt khỏi cuộc sống của bọn họ.

Chờ đến tối Tưởng Chính Hoa và Tưởng Phúc Dân dẫn mấy đứa bé đi ăn tiệc trở về, Mã Ái Vân đã rì rầm kể lại mọi chuyện cho hai người, Tưởng Chính Hoa cảm thấy nếu đã nói ra mọi chuyện, vừa rồi Nữu Nữu cũng đứng về phía cả nhà, anh cảm thấy nên dứt khoát làm xong chuyện của hai người kia trước năm mới, miễn cho dây mơ rễ má.

Mã Ái Vân cũng nghĩ giống vậy, bây giờ sắp ăn tết, chuyện vui nhân đôi sẽ bớt nhiều rắc rối, nên chờ sau khi chuyện của Lưu Thải Nga trôi qua hai ngày, tâm trạng Nữu Nữu tốt hơn một chút thì bà mới hỏi ý kiến của ba đứa bé.

Sau khi Nha Nha ba tuổi, hầu như đều là do Từ Đình chăm sóc, bé và Đa Đa lại là bạn thân, cho nên bé không có vấn đề gì, Ny Ny không biết nên đồng ý hay không, quay sang nhìn Nữu Nữu, muốn cùng chung ý kiến với chị gái.

Qua hai này, tâm trạng Nữu Nữu đã có chuyển biến tốt đẹp, hai ngày nay mẹ không đến tìm các bé, cũng không gọi điện thoại, có lẽ là xấu hổ, mà hình như cô bé cũng không còn đau lòng như lúc trước nữa.

Bây giờ cha đã đi nhận giấy chứng nhận với dì Từ rồi, tổ chức tiệc mừng chỉ là chuyện sớm muộn, cho dù cô bé có phản đối thì phản đối điều gì đây .

Lúc trước dì Từ luôn chăm sóc Nha Nha giúp cha, Nha Nha rất thích cô ấy, em gái thích, vậy cứ thế thôi.

Cho nên cô bé gật đầu.

Nếu đã quyết định tổ chức tiệc cưới, mọi người chỉ chuẩn bị đồ tết lại vội vàng đến công xã bổ sung thêm đồ, lần này mấy đứa bé đã không còn phấn khích quá mức nữa, mấy ngày trước chúng luôn đi theo Tưởng Chính Hoa đến nhà người khác uống rượu mừng, cuối cùng lần này đã đến lượt nhà chúng, cho nên chúng cũng đi theo đến công xã xem náo nhiệt.

Ngoại trừ đồ vật cần dùng trong lễ cưới, đồ ăn vặt và đồ chơi của đám nhỏ cũng không bỏ sót, chờ đến khi mọi người xách bao lớn bao nhỏ ra khỏi Cung Tiêu Xã thì đã đến giữa trưa.

Đoàn người chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, mấy đứa nhỏ chạy nhảy ở phía trước, tuy rằng lúc này đường phố công xã không có xe nhưng Giang Nguyệt Vi vẫn lo lắng chúng sẽ đụng vào người khác, vội đuổi theo.

Mới vừa đuổi kịp, Tưởng Thanh Viện đã chỉ về phía trước nói với cô: “Mẹ xem kìa, dì nhỏ ở trước cửa.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Giang Nguyệt Hà đứng cách đó không xa, ban đầu cô cho rằng Nguyệt Hà ở đây không có gì bất ngờ, nhưng ai ngờ vừa nhìn sang đã thấy bên cạnh Nguyệt Hà có một bóng dáng cậu trai cao ráo, lúc này cậu trai đó đang rất thân mật quấn khăn quàng cổ cho cô ấy.

Giang Nguyệt Vi:???

Nguyệt Hà có bạn trai?

Giang Nguyệt Vi cảm thấy Nguyệt Hà đã hai mươi ba tuổi, nếu quen bạn trai cũng rất bình thường, nhưng mà tại sao lần trước gặp mặt cô ấy lại chẳng để lộ chút tin tức nào?

Là tình cảm không ổn định hay là nguyên nhân nào khác?

Lúc này Tưởng Chính Hoa và những người khác đi phía sau đã đến, Tưởng Chính Hoa nhìn theo tầm mắt Giang Nguyệt Vi, cũng nhìn thấy Giang Nguyệt Hà và người đàn ông kia, anh trợn trừng mắt: “Nguyệt Hà có người yêu?”

Giang Nguyệt Vi trả lời anh: “Không biết nữa, em ấy không nói với em.”

Nghe cô nói với giọng chua lè như vậy, anh mỉm cười: “Cũng có thể không phải, nếu em ấy có bạn trai, chắc chắn sẽ nói với em đầu tiên.”

Giang Nguyệt Vi hừ một tiếng, nếu thật sự là bạn trai, Nguyệt Hà không nói với cô, chắc chắn cô sẽ dạy bảo cô ấy một phen: “Chắc chắn rồi, em chính là chị ruột của con bé.”

Tưởng Thanh Viện nhanh nhảu nói: “Con biết đó mẹ, sao mẹ không hỏi con?”

Giang Nguyệt Vi nhìn cô bé, trong mắt ngập tràn ý cười: “Con biết cái gì vậy?”

Tưởng Thanh Viện hếch cái đầu nhỏ, cất giọng sữa nói: “Con nhìn thấy dì nhỏ và chú kia nắm tay, chắc chắn chú kia là chồng của dì!”

Nghe giọng nói non nớt của cô bé, mọi người lập tức mỉm cười, Tưởng Chính Hoa nhướng mày hỏi: “Con còn biết chồng là gì à?”

“Biết chứ.” Tưởng Thanh Viện chớp mắt nhìn cha chính cô bé: “Cha chính là chồng của mẹ, ngày nào hai người cũng vừa sờ tay vừa…”

Giang Nguyệt Vi lập tức đưa tay bịt miệng cô bé lại, sợ cô bé lại kể chuyện thú vị trước mặt mọi người như lần trước: “Được, mẹ biết rồi, con giỏi quá, vậy chú kia chắc chắn là chồng của dì nhỏ con.”

Tưởng Chính Hoa cũng lau mồ hôi hột, suýt nữa con bé lại loan thêm tin bùng nổ cho anh, hơi sợ.

Tưởng Thanh Viện không biết tại sao mẹ lại không cho cô bé nói chuyện, giờ nghe thấy mẹ tán thành, cô bé gật cái đầu nhỏ, lúc này Giang Nguyệt Vi mới thả tay ra.

Tống Xuân Ninh thấy động tác của cô cảm thấy hơi kỳ lạ, chỉ là cô ta không nghĩ nhiều, cười hỏi: “Em gái cô vẫn chưa có ý định kết hôn đúng không?”

“Hình như không có.” Giang Nguyệt Vi gật đầu nói, Giang Nguyệt Hà vào thành phố ở mấy năm nay, ngoại trừ đi làm thì chỉ đi làm, sau khi bắt đầu đi học thì cuộc sống mới biến thành đi làm rồi đi học, cô ấy với Hứa Văn Thiến như hình với bóng, không qua lại với nam sinh nào cả.

Tống Xuân Ninh cười nói: “Hay không bây giờ chúng ta đi lên hỏi cô ấy thử xem?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 237: Chương 237



Giang Nguyệt Vi cũng rất muốn biết chuyện của cô ấy, nếu ngộ nhỡ người đàn ông kia là người yêu, và cô ấy cảm thấy bây giờ vẫn chưa đến lúc công khai, bọn họ đi lên sẽ rất đường đột, cho nên chỉ nói: “Thôi, cho dù là bạn trai thật thì đến lúc em ấy cũng sẽ tự nói.”

Cô mới vừa nói xong, Giang Nguyệt Hà đã xoay người đi về phía nhà ga, còn cậu trai kia cũng nhanh chóng đi theo cô ấy, hai người đi song song với nhau, không nắm tay nhau như đôi tình nhân, sau đó nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Người đã đi rồi, đoàn người Giang Nguyệt Vi xách đồ bước ra khỏi đám đông, đi về phía nhà ga, công xã đông người, đi dạo một vòng không ngờ Giang Nguyệt Vi lại đụng mặt Tiền Tú Quyên, ban đầu cô không nhận ra bà ta, nhưng Tiền Tú Quyên đã gọi cô lại.

Tiền Tú Quyên không chỉ đi một mình, bên cạnh bà ta còn có thêm vài người ở đại đội bên kia, còn có Triệu Phượng Tiên, mọi người đều đến mua đồ tết, trong tay ai cũng xách túi.

Đã bốn năm không gặp, Triệu Phượng Tiên như thay hình đổi dạng, có điều xương gò má vẫn chẳng hề thay đổi sau bao nhiêu năm, làm bà ta vẫn có vẻ cay nghiệt như trước.

Tuy rằng Giang Nguyệt Vi không muốn đứng chung một chỗ với Triệu Phượng Tiên, nhưng mà Tiền Tú Quyên chào hỏi cô thì cô không thể làm lơ, vì thế cười nói: “Thì ra là mọi người à, chào các dì.”

Thật ra ban đầu Tiền Tú Quyên không nhận ra Giang Nguyệt Vi, chỉ là nhóm người bọn họ quá nổi bật, đám nhóc lớn lên vừa xinh xắn vừa đáng yêu, nhất là hai đứa bé nhỏ nhất, thật sự xinh đẹp như mấy đứa bé trên TV, cho nên bà ta đã bị thu hút.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới nhận ra, bà ta nhìn hai đứa bé xinh đẹp, hỏi với giọng điệu không dám chắc: “Hai đứa bé này là con của con à?”

Giang Nguyệt Vi gật đầu, xoa đầu hai bé: “Bảo Bảo, chào hỏi các bà đi.”

Mấy ngày nay hai đứa bé về nhà đã chào hỏi mọi người quá nhiều lần, cho nên đã quen từ lâu, nhanh chóng đi đến trước mặt các bà chào hỏi, kêu một tiếng: “Chúc bà ăn tết vui vẻ.”

Nghe giọng nói mềm mại đáng yêu của đứa bé, rồi nhìn lại khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt to tròn như quả trứng cút, Tiền Tú Quyên thích không thôi, rất muốn bế một lần, nhưng đứa bé ăn mặc sạch sẽ quá, bà ta không có mặt mũi xin bế, chỉ cười tủm tỉm nói: “Thật ngoan, đây là thai long phượng chứ không phải hai bé gái đúng không?”

Tuy hai đứa nhỏ đều lớn lên xinh xắn giống bé gái, nhưng kiểu tóc lại không giống nhau.

Giang Nguyệt Vi gật đầu: “Đúng vậy, là thai long phượng.”

Tiền Tú Quyên nghe những lời này xong thì nhìn thoáng qua khuôn mặt Triệu Phượng Tiên đứng bên cạnh, những người khác cũng nhìn Triệu Phượng Tiên, lúc trước Giang Nguyệt Vi mang thai, Triệu Phượng Tiên nói cô mang thai hai đứa con gái, chuyện này truyền ra gây ầm ỹ rất lớn, hôm nay gặp mặt bọn họ mới biết thì ra Triệu Phượng Tiên vẫn luôn lừa mình dối người.

Bây giờ Triệu Phượng Tiên bị Tiền Tú Quyên nhìn chằm chằm, đương nhiên biết ánh mắt của bà ta có ẩn ý gì, cho nên lập tức quay mặt nhìn sang hướng khác.

Thấy bà ta như vậy, nhóm người này cũng không trực tiếp vạch trần sự ngượng ngùng của bà ta, dù sao cuộc sống nhà người ta bây giờ cũng không tốt mấy, thỉnh thoảng kiếm chút an ủi cho mình cũng không có gì, vì thế nói với Giang Nguyệt Vi:

“Vậy thì tốt quá, con mang thai sinh hai đứa một lúc, sau này không cần sinh lần thứ hai, đỡ khổ lần nữa.”

“Nhìn đứa nhỏ này lớn lên không giống mấy đứa bé ở nông thôn chúng ta, da không khác gì trứng gà bóc, vừa trắng vừa mịn.”

“Đúng đó, thật sự muốn cắn một cái xem có cảm giác gì.”

“Không được cắn.” Tưởng Thanh Viện lập tức đưa tay che khuôn mặt nhỏ của cô bé, đôi mắt bắt đầu ầng ậng nước mắt, sợ quá, người bà này cũng muốn hôn cô bé: “Bọn cháu không ăn được.”

Mấy người lập tức “phì” cười: “Chà, cô bé này rất thông minh, nghe gì cũng hiểu được.”

Giang Nguyệt Vi biết bọn họ nhiệt tình, nhưng có Triệu Phượng Tiên ở đây, cả người cô đều nổi da gà, thật sự không muốn tán gẫn, cho nên nhanh chóng tìm cớ dắt hai đứa bé đi.

Nhóm các cô vừa đi, Tiền Tú Quyên đã không nhịn được mà hâm mộ Giang Nguyệt Vi: “Nhìn xem da thịt cô ta bây giờ càng non mịn hơn trước, sinh hai đứa bé mà cứ như chưa sinh, quả nhiên phụ nữ phải gả đúng người.”

“Đúng đó, sau đó lại đi học lớp học buổi tối rồi thi đậu đại học, hình như bây giờ đang làm việc ở Văn Phòng Chính Phủ đúng không? Vậy chẳng phải là ăn lương bậc cao nhà nước à!”

“Nếu lúc trước cô ta không ly hôn, nào có chuyện tốt như bây giờ chứ, may mà lúc trước ly hôn, nếu không có khi bây giờ còn chưa trả hết nợ.”

Nói đến đây, có vẻ như nhóm người này đã tự động xem nhẹ Triệu Phượng Tiên, Triệu Phượng Tiên bị mọi người quở trách ngay trước mặt, tức muốn chết, lập tức sầm mặt: “Nói gì đó, tôi còn ở đây đấy.”

Tiền Tú Quyên quay đầu nhìn cô ta, cười khẩy: “Bà đó, cái tính không muốn thấy người khác sống tốt, bà còn chẳng biết người ta sinh con trai hay con gái mà đi nói lung tung, lừa mình dối người như vậy có ý gì, kết quả chẳng phải người bị chê cười vẫn là bà sao?”

Những người khác cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, vừa rồi Nguyệt Vi chẳng nói gì bà, nếu tôi là nó, chắc chắn sẽ chỉ thẳng mặt bà mà mắng.”

Triệu Phượng Tiên không cách nào phản bác, lúc trước bà ta thấy bụng Giang Nguyệt Vi vừa to vừa tròn, cảm thấy chắc chắn mang thai con gái, nhưng sau đó Lý Mỹ Ngọc lại nói với bà ta Giang Nguyệt Vi sinh hai đứa con trai, bà ta tức giận một thời gian dài, ai ngờ bây giờ người ta sinh một trai một gái ghép thành chữ tốt, bà ta tức nghẹn mà chẳng có chỗ xả.

Tiền Tú Quyên lại cười nói: “Bà cũng đừng tức giận, chúng tôi cũng chỉ nói chút mà thôi, dù sao sang năm nó cũng về lại thành phố, có lẽ sẽ không nhớ rõ chúng ta, chúng ta cũng chỉ bàn tán một chút mà thôi.”

Triệu Phượng Tiên không muốn tiếp tục nói về Giang Nguyệt Vi để làm bản thân thêm khó chịu, bây giờ thấy đám người này còn muốn nói, bà ta lập tức bỏ lại một câu rồi đi trước.

Buồn vui của một người không ai thấu, bây giờ Giang Nguyệt Vi không biết Triệu Phượng Tiên tức giận đến mức nào, các cô về nhà thả đồ đạc xuống rồi bắt đầu kiểm kê những đồ cần dùng trong tiệc cưới, mọi người đều bận rộn chuẩn bị sẵn thức ăn và đồ dùng cần thiết.

Nhà họ Tưởng mở cửa hàng, bây giờ gọi người trong bếp đến giúp đỡ, cho nên làm việc rất nhanh nhẹn, hơn nữa còn mời thêm mấy đứa bé hàng xóm sang giúp, không tới nửa ngày đã chuẩn bị được hòm hòm các đồ dùng trong tiệc cưới.

Rồi sau đó Mã Ái Vân cũng lựa ngày xong, định tổ chức tiệc cưới một ngày trước đêm ba mươi, hai người Tưởng Chính Quang đều là kết hôn lần hai, lại sắp đón tết, cho nên trừ bỏ tiệc cưới, những tập tục khác đều miễn.

Giang Nguyệt Vi muốn cho Giang Nguyệt Hà dính chút náo nhiệt của lễ kết hôn, dù sao cô vẫn muốn biết người đàn ông ngày đó có quan hệ gì với Nguyệt Hà, cho nên định đi ra ngoài gọi điện kêu cô ấy tới, nhưng còn chưa ra cửa thì Giang Nguyệt Hà đã tự mình tới.

Giang Nguyệt Vi thấy chỉ có một mình cô ấy, nhướng mày: “Sao chỉ có một mình em tới?”

Hôm nay Giang Nguyệt Hà đến là định nói cho cô nghe chuyện cô ấy và Đường Tuấn Minh, bây giờ nghe cô nói vậy, lại nhìn biểu cảm của cô, có vẻ đã đoán trước cô đã biết được chút gì: “Hôm nay Đông Đông ra ngoài chơi, chị nghĩ em đến cùng ai?”

Giang Nguyệt Vi thì mỉm cười: “Em thấy sao? Hai ngày trước chị thấy em trên phố, có phải em có chuyện gì gạt chị đúng không.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 238: Chương 238



Giang Nguyệt Hà nhớ đến ngày đó cô ấy đi trên đường với Đường Tuấn Minh, vừa nắm tay vừa chỉnh khăn quàng cổ, sắc mặt lập tức nóng đến ứng đỏ: “Không, không phải chứ? Mọi người đều thấy cả sao?”

“Là Viện Viện thấy em trước, con bé thấy hai người nắm tay.” Giang Nguyệt Vi cười nói: “Cậu nam sinh kia là ai, sao trước giờ chị chưa nghe em nhắc tới?”

Giang Nguyệt Hà không ngờ rằng bọn họ đã thấy được cả rồi, nếu như vậy, thì cô ấy cũng nói thẳng ra: “Đúng vậy, là anh trai của bạn học em.”

“Bạn học?” Giang Nguyệt Vi híp mắt: “Có phải là bạn học đã tìm công việc giúp em lần trước? Tên là Đường gì ấy nhỉ?”

Giang Nguyệt Hà trừng mắt nhìn cô: “Sao chị lại biết?”

Giang Nguyệt Vi cười to, Giang Nguyệt Hà vừa nói bạn học cô đã lập tức đoán được ngay, cô ấy lên huyện học cấp hai ba năm, bạn học có rất nhiều, nhưng người có quan hệ tốt nhất chính là cô bạn học họ Đường kia.”

Giang Nguyệt Vi chưa từng tìm hiểu đối phương là ai, nhưng qua vài lời kể lúc trước của Giang Nguyệt Hà thì cô có cảm giác điều kiện nhà họ chắc chắn tốt hơn nhà cô rất nhiều.

“Chị đoán bừa.” Cô cười nói: “Anh trai của bạn học em lớn lên khá ổn, cậu ta là người thế nào? Người nhà họ có biết hai em đang quen nhau không? Nhà họ có ý kiến gì không?”

Giang Nguyệt Hà nghe cô hỏi vậy thì nở nụ cười: “Chị, sao chị giống như những người khác vậy, cứ hỏi thẳng mấy vấn đề này, chúng em còn chưa tới bước đó đâu.”

Giang Nguyệt Vi thấy cô ấy không để trong lòng, cũng nghiêm túc nói với cô ấy: “Nếu bây giờ hai em quyết định quen nhau thì nhất định phải tìm hiểu người đó thế nào, người nhà có đồng ý hay không, rồi phải tạo mối quan hệ thật tốt, sau này mới dễ tính tới hôn nhân.”

“Nếu người trong nhà dùng trăm phương nghìn kế ngăn cản, coi thường nhà mình vậy với điều kiện của em bây giờ, cũng có thể tính sẵn đường lui, đừng dây dưa.”

“Sẽ không đâu.” Giang Nguyệt Hà cười nói, cô ấy cảm thấy người nhà họ Đường khá tốt, Đường Tuấn Ninh là bạn học cùng cô ấy ba năm, sau khi cô ấy nghỉ học vẫn hay liên lạc, lúc trước vào nhà xưởng làm việc cũng là do cô bạn đó nhờ cha giúp đỡ, hơn nữa công việc lúc trước vốn là của anh trai Đường Tuấn Minh của cô bạn đó, nhưng Đường Tuấn Minh không muốn làm sau đó mới nhường cho cô ấy.

Lúc ở nhà xưởng, ngày nào cô ấy và Đường Tuấn Ninh cũng ở cạnh nhau, Đường Tuấn Minh quan tâm chăm sóc coi cô ấy như em gái, khi đó cô ấy mới mười bảy tuổi, cũng không nghĩ đến tình cảm nam nữ, sau khi vào thành, chia xa hai anh em nhà họ Đường, cô ấy mới dần phát hiện ra mình có chút ý với Đường Tuấn Minh.

Nhưng điều kiện nhà người ta quá tốt, cha mẹ đều làm trong đơn vị sự nghiệp quốc gia, bản thân Đường Tuấn Minh cũng đã học cấp ba, người lớn lên cũng tốt, có nhiều quyền lựa chọn hơn, cho nên khi đó cô ấy cảm thấy đó chỉ là tình cảm đơn phương của mình thôi, trước nay chưa từng có hy vọng nào xa vời cả.

Sau đó nhờ Đường Tuấn Ninh cô ấy mới biết Đường Tuấn Minh đang tự làm ăn, cho nên cô ấy mới ôm ý nghĩ liên lạc với anh ấy, sau khi anh ấy biết cô ấy mở cửa hàng thì đề tài của hai người dần nhiều lên, liên lạc lâu dài, tình cảm tự nhiên thay đổi, nhưng bắt đầu từ năm trước mới có ý định qua lại.

Cô ấy cười nói: “Anh ấy khá tốt, người trong nhà cũng tiến bộ, nhưng chuyện của chúng em chưa nói với người khác, em định qua lại trước rồi quyết định sau, không vội kết hôn.”

Giang Nguyệt Vi thấy khuôn mặt cô ấy ứng đỏ, có vẻ thiếu nữ đầu xuân, cũng đoán được đại khái cô ấy có ý gì với người đàn ông trong lòng kia: “Vậy sau này em ở thành, cậu ta ở huyện, qua lại như thế nào? Dự tính yêu xa sao?”

Giang Nguyệt Hà lắc đầu: “Chuyện làm ăn ở huyện đã không cần anh ấy quan xuyến nữa, cho nên sang năm anh ấy muốn vào nội thành thử vận may, khai thác thị trường.”

Cặp chân mày đang nhíu chặt của Giang Nguyệt Vi dần giãn ra, nếu đã nói vậy thì người đàn ông này khá ổn: “Vậy được, đúng lúc hai ngày nay nhà họ Tưởng tổ chức tiệc cưới, em dắt người đến đây cho chị và anh rể em làm quen?”

Giang Nguyệt Hà suy nghĩ, cảm thấy đã nói rõ, bọn họ cũng từng thấy Đường Tuấn Minh, bây giờ để Đường Tuấn Minh gặp họ cũng được, cho nên gật đầu đồng ý.

Giang Nguyệt Vi lại hỏi: “Những người khác trong nhà họ Giang đã biết chưa?”

“Chưa biết.” Giang Nguyệt Hà nói: “Em mới vừa xác định quan hệ với Đường Tuấn Minh, chờ ổn định hoặc kết hôn thì báo sau, nếu không bà lại ra ngoài đồn bậy bạ.”

Giang Nguyệt Vi ngẫm thấy cũng đúng, hoàn cảnh nhà nhọ Đường tốt, dựa theo tính cách của Lý Mỹ Ngọc, nếu thật sự biết Nguyệt Hà qua lại với cậu con trai nhà họ Đường, có lẽ bà ta sẽ lập tức đè đầu cô ấy bắt bọn họ kết hôn ngay vào ngày mai, cho dù không kết hôn thì sau khi biết gia cảnh nhà họ Đường chắc chắn sẽ ra ngoài ba hoa khoác lác một trận.

Giang Nguyệt Hà nói xong thì lập tức đi ngay, cô ấy đến công xã gọi điện thoại báo cho Đường Tuấn Minh, vài ngày nữa đến nhà họ Tưởng uống rượu mừng.

Sau khi nghe cô ấy nói xong thì Đường Tuấn Minh biết mình sắp phải đi gặp người lớn trong nhà, một người đàn ông ngày thường không sợ trời không sợ đất giờ đây có hơi căng thẳng: “Tôi phải mang theo cái gì? Anh rể em có hung dữ không? Nếu anh ta không hài lòng về tôi có khi nào sẽ đánh tôi không?”

Giang Nguyệt Hà nghe vậy thì cười phì: “Anh sợ cái gì chứ, chị và anh rể tôi đều là người khá tốt, không hài lòng chắc chắn sẽ không đánh anh, nhưng nếu anh ức h.i.ế.p tôi thì khó mà nói trước.”

Đường Tuấn Minh biết bây giờ Giang Nguyệt Hà rất lợi hại, chị gái cô ấy thành lập công ty thực phẩm, bản thân cô ấy vừa quản lý tiệm cơm vừa quản lý quán mì, lại còn tham gia lớp học buổi tối chuyên ngành quản lý, bây giờ đã thỏa mãn tiêu chuẩn một người phụ nữ thành đạt, làm sao anh ấy dám bắt nạt cô ấy chứ.

“Anh không dám đâu, bây giờ anh còn sợ em bắt nạt anh đấy chứ.”

Giang Nguyệt Hà mỉm cười, cũng tin tưởng anh ấy sẽ không dám: “Đồ cần chuẩn bị anh xem mà làm, nhất định phải ăn mặc tươm tất một chút, khéo léo một chút, cũng làm cho em nở mày nở mặt.”

“Tuân lệnh.” Người đàn ông trong điện thoại cười nói.

Giang Nguyệt Hà nói chuyện với anh ấy xong thì cúp điện thoại, bây giờ tết đã chuẩn bị sắp xong rồi, cho nên cô ấy đi thẳng về nhà, sau khi về nhà nhìn thấy Lý Mỹ Ngọc đã ngồi nói chuyện với thím Lâm.

Cô ấy chào hỏi với thím Lâm, thím Lâm cười nói: “Cháu đi từ Công Xã về à?”

Giang Nguyệt Hà gật đầu, thím Lâm lại nói: “Thấy chị cháu không, cô ấy có nói định dắt con về thăm nhà không?” Cô có hay không nói muốn đem đứa bé mang về chúng ta nơi này nhìn xem?”

Lý Mỹ Ngọc vừa nghe vậy thì thấy không vui, bây giờ người cả đại đội ai mà không biết quan hệ nhà họ với Giang Nguyệt Vi kém thế nào, thế mà bà ta còn cố nhắc đến chuyện này.

Còn nữa, Giang Nguyệt Vi đúng thật là nhẫn tâm, chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi, vậy mà trước giờ cô chưa từng liên lạc với gia đình, bây giờ về còn không thèm đến, chính là muốn người ta chê cười nhà họ Giang.

Trong lòng bà ta nghĩ thế nào Giang Nguyệt Hà không biết, chỉ đáp lời bà thím: “Tôi không đến chỗ chị, có điều lúc trước nghe nói nhà họ Tưởng có việc, có lẽ không có thời gian.”

Thím Lâm cũng biết Giang Nguyệt Vi mang thai long phượng cho nên muốn dính chút không khí vui mừng mà thôi, bây giờ cô ấy đã nói vậy, bà ta cũng chẳng tiếp tục hỏi nữa, chỉ cười nói: “Vậy cháu về đúng lúc, tôi và mẹ cháu đang nói về cháu đó.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 239: Chương 239



Giang Nguyệt Hà nhìn thím Lâm: “Không phải là thím định giới thiệu người yêu cho tôi đó chứ?”

Thím Lâm trợn trừng đôi mắt cười “phì” một tiếng: “Không sai, tôi giới thiệu đối tượng cho cháu, là cái người tham gia quân ngũ rồi chuyển nghề lần trước tôi nói với cháu đó, cũng không tệ đâu.”

Giang Nguyệt Hà còn nhớ lần đó cô ấy đến tìm bí thư chi bộ khai chứng minh gặp bà ta, lúc ấy bà ta đã nhắc qua chuyện này, chỉ là cô đã từ chối, nói có người tìm hiểu rồi, sao bà ta vẫn còn tới nữa?

Cô ấy không thể ngó lơ được, chỉ nhíu mày: “Thím, lúc trước tôi đã nói là tôi đã có đối tượng tìm hiểu, chỉ sợ không thể nào nghĩ đến người thím giới thiệu được.”

Vừa rồi qua lời của thím Lâm, Lý Mỹ Ngọc đã biết Giang Nguyệt Hà từng nói những lời này, nhưng bà ta không biết chuyện này là thật hay giả, cũng chưa từng nghe cô ấy nói đến đối tượng đang tìm hiểu kia, hơn nữa chuyện tìm hiểu yêu đương không phải xong trong một sớm một chiều được: “Con còn chưa kết hôn, chúng ta tìm hiểu nhiều người cũng dễ chọn ra người tốt nhất.”

Thím Lâm cũng nói: “Đúng vậy, người ta có thể chọn chúng ta, chúng ta cũng có thể chọn họ, phải chọn nhiều mới chọn được người tốt nhất.”

Giang Nguyệt Hà cũng không muốn chọn: “Chờ khi nào có thời gian đã, hai ngày nay con mới chạy vào huyện bận rộn chuyện anh trai, bây giờ muốn nghỉ ngơi hai ngày, với lại sau này con sẽ ở lại thành phố làm việc, không có ý định lấy chồng ở đây.”

Lý Mỹ Ngọc lập tức nói: “Sao con lại nói như vậy được, chuyện sau này ai nói trước được chứ, với lại con làm việc ở thành phố nhưng đây mới là nhà của con, mấy cái đứa con gái lấy chồng xa chẳng phải đều ly hôn về nhà đấy sao?”

Đương nhiên thím Lâm cũng tán đồng với lời của bà ta, những năm nay các cô gái trẻ tuổi đi xa làm việc rồi lấy chồng ở đó, đã có mấy người quay về quê: “Không thể lấy chồng xa được, con xem chị con, tuy rằng bây giờ ở thành phố suốt, nhưng người nó lấy cũng là người dưới quê chúng ta.”

Khuôn mặt Giang Nguyệt Hà trở nên vô cảm, nói: “Người con đang tìm hiểu cũng là người ở đây, mọi người không cần lo lắng con gả xa, cho nên thím à, cất lòng tốt của thím đi.”

Cô ấy nói xong lập tức xách túi đi vào phòng, để lại Lý Mỹ Ngọc và thím Lâm đứng ở nhà chính mắt to trừng mắt nhỏ.

Lý Mỹ Ngọc không muốn bỏ qua người thím Lâm giới thiệu, cho nên nói với thím Lâm: “Đứa nhỏ này cứng đầu như Nguyệt Vi, bà về trước đi, để sau này tôi khuyên nhủ nó.”

Thím Lâm cũng cảm thấy bây giờ Giang Nguyệt Hà càng ngày càng giống Giang Nguyệt Vi, người khác nói hai câu cũng không cho, dù sao cũng đã nói xong rồi, chuyện sau này là của nhà họ Giang.

Chờ thím Lâm đi, Lý Mỹ Ngọc đi vào phòng Giang Nguyệt Hà, lập tức hỏi cô ấy: “Con nói có người tìm hiểu rốt cuộc cậu ta ở đâu, hoàn cảnh gia đình thế nào?”

Giang Nguyệt Hà biết bà ta sẽ hỏi chuyện này, nhưng cô ấy không muốn nói, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Không có ai cả, chỉ vì muốn tống cổ thím đó nên mới nói vậy, mẹ đừng tin thật.”

“Con…”

Vừa rồi Lý Mỹ Ngọc còn tưởng cô thật sự có đối tượng tìm hiểu kết hôn, không ngờ chỉ là lời nói dối mà thôi: “Nếu không có, vậy đi xem mắt, người được giới thiệu cũng không tệ, là bộ đội chuyển nghề, bây giờ đi làm ở đơn vị nhà nước, chẳng lẽ còn không xứng với con?”

Giang Nguyệt Hà ngẩng đầu lườm bà ta một cái: “Không đi, con không định kết hôn, cho nên mẹ không cần nhọc lòng vì chuyện này.”

Khó khăn lắm cô ấy mới trở về một chuyến, đương nhiên Lý Mỹ Ngọc muốn lần xem mắt này có thể thành công, cho nên nói tiếp: “Con đi xem mắt một lần, không được thì không lấy, có mất mát cái gì đâu.”

Giang Nguyệt Hà không muốn nói thật với bà ta, cũng không muốn bà ta làm chủ hôn nhân của mình: “Con không đi, nếu mẹ muốn gả thì mẹ đi đi.”

Nói xong thì đi thẳng ra ngoài, Lý Mỹ Ngọc bị cô ấy chọc sắp tức chết, đám nhỏ này, sinh ra đúng là để đòi nợ, đến bây giờ bà ta chẳng nói được một đứa!

Sau khi Giang Nguyệt Hà ra khỏi nhà thì lập tức đến nhà bạn trong đội chơi, đến tận khi trời tối mới về, có điều may mắn là sau khi về nhà Lý Mỹ Ngọc không hề nhắc đến chuyện đi xem mắt.

Rất nhanh đã đến ngày ba mươi, cô ấy dậy từ sáng sớm, đầu tiên là đi đến văn phòng bí thư chi bộ gọi điện thoại cho Đường Tuấn Minh, dặn dò anh phải chuẩn bị quà cáp đầy đủ, sau đó mới trở về chuẩn bị cho mình.

Hôm nay là ngày ba mươi, rất nhiều người đi ra ngoài công xã chơi, mấy ngày trước Giang Tinh Quốc luôn ở trong huyện học nghề không về, sáng nay không biết Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân đi đâu không thấy, chỉ có một mình Đông Đông ở trong nhà, cho nên sau khi Giang Nguyệt Hà chuẩn bị xong chỉ đành dắt Đông Đông đi theo.

Cô ấy vừa dắt Đông Đông tới công xã thì bên phía nhà họ Tưởng cũng đã bắt đầu đốt pháo.

Tuy mấy hôm trước Lưu Thải Nga bị mọi người vạch trần chuyện xấu ngay trước mặt các con, mấy ngày nay chẳng hề lộ diện, nhưng chắc chắn cô ta biết hôm nay Tưởng Chính Quang kết hôn với Từ Đình, mọi người nhà họ Tưởng không dám chắc cô ta có tới gây chuyện hay không, cho nên không dám lơ là, bận rộn làm việc nhưng cũng duỗi cổ để ý tình hình khách khứa.

Hoặc là vì bây giờ còn quá sớm, mọi người nhìn chằm chằm một hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng Lưu Thải Nga, Giang Nguyệt Vi cũng không định nhìn chằm chằm, giao nhiệm vụ này cho Nữu Nữu, dặn cô bé nếu thấy mẹ cô bé tới nhất định phải báo cho mọi người, sau đó bận rộn làm việc của mình

Bây giờ vẫn chưa có khách khứa nhiều, những người trong sân hầu như là họ hàng và người trong đội sản xuất Trường Hồng, mọi người đều chưa ngồi vào vị trí, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đi rồi mọi người bèn túm tụm vào với nhau cười nhiều chuyện: “Không biết chuyện nhà họ Tưởng thế nào, ba thằng con trai, hai đứa tái hôn, cứ như thi đua với nhau ấy.”

“Tái hôn có sao đâu, Chính Hoa cưới Nguyệt Vi, chẳng phải cuộc sống bây giờ rất tốt đó sao, cô Từ Đình này cũng có vẻ hiền lành dịu dàng, còn chưa vào cửa đã thân thiết với Chính Quang, cuộc sống sau này chắc cũng không kém đâu.”

“Vậy khó nói lắm, khi đó Nguyệt Vi và Chính Hoa chưa có con, còn Chính Quang có ba đứa con lận đó, có câu mẹ kế khó làm, tôi thấy lúc trước con bé Nữu Nữu chẳng thèm để ý đến cô ta, con lớn rồi không dễ thay lòng, không biết cuộc sống sau này của cô ta thế nào.”

“Nói cũng đúng, dù mẹ kế có tốt cũng không bằng mẹ ruột, lúc trước Lưu Thải Nga mua rất nhiều đồ tốt cho đám trẻ, mấy ngày trước còn tới đây, thấy dáng vẻ cô ta ra vào nhà họ Tưởng rất tự do, hôm nay hai người kia kết hôn, có lẽ Lưu Thải Nga sẽ không cam lòng, không biết có tới hay không?”

Nghe thế mọi người lập tức nghĩ đến, rất có thể hôm nay Lưu Thải Nga sẽ đến, người nọ lại tiếp tục nói: “Lúc trước vì sao Chung Bảo Ý ly hôn chúng ta không biết, vì sao Lưu Thải Nga ly hôn chúng ta cũng không biết, tóm lại nguyên nhân họ ly hôn cũng rất kỳ lạ…”

Ban đầu họ cho rằng Chung Bảo Ý chê Tưởng Chính Hoa không ổn định cho nên mới ly hôn, mà khi mọi người biết quan hệ của Hà Hiểu Phong và Giang Nguyệt Vi thì mới dần phát hiện ra điều bất thường.

Tuy rằng Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi kết hôn rất nhanh, nhưng anh ra ngoài nhiều năm, làm sao có thể thành đôi với Giang Nguyệt Vi được? Vậy rất có thể vấn đề nằm ở Chung Bảo Ý, hơn nữa hơn nữa trong chuyện Hà Hiểu Phong tham ô, đầu cơ trục lợi có một chân của Chung Bảo Ý, đương nhiên mọi người sẽ đoán ra được.
 
Back
Top Bottom