Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 370: Chương 370



Cuối cùng gọi điện thoại cho giáo viên ở trường học, tìm hiểu nhiều phía, cuối cùng biết được là một người bạn cùng phòng của cô bé tìm được một công việc, sau đó giới thiệu Lý Thục Ngọc cùng đi.

"Tìm được rồi, nói là làm việc ở quán karaoke." Phương Trạch Vũ cúp điện thoại, nói nhỏ với Thư Nhan.

Quán karaoke? Thư Nhan không nghĩ tới con gái của cô Cả sẽ đi làm ở quán karaoke. Không phải nói làm ở đó không phải là cô gái tốt, nhưng từ giọng điệu của cô Cả có thể nghe ra, con gái của bà ấy cực kỳ hướng nội nhát gan, dù sao thì cũng không nên đi làm ở đó mới phải.

Phương Trạch Vũ nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua cô Cả còn đang lo lắng chờ tin tức, ánh mắt dò hỏi Thư Nhan có nên nói cho cô Cả hay không.

Đó là con gái của cô Cả, chắc chắn phải nói với bà ấy. Thư Nhan lập tức đánh nhịp.

Biết được con gái đi làm ở quán karaoke, cả người cô Cả chao đảo, thất thần lắc đầu: "Không thể như vậy, tiểu Ngọc nhà chúng ta sẽ không đi làm ở chỗ đó."

Điện thoại trong tay Phương Trạch Vũ vang lên, anh nhìn thoáng qua Thư Nhan, ra ban công nhận điện thoại, một lát sau quay lại nói: "Đã tìm được người, nhưng mà con bé không chịu đi cùng người của cháu."

"Cô đi tìm nó." cô Cả hít một hơi thật sâu.

Thư Nhan không yên lòng về cô Cả, nói Phương Trạch Vũ cùng nhau đi theo.

Thư Nhan đã nghe bà ấy nhắc đến con gái mình rất nhiều lần, người thì mới gặp lần đầu tiên, tóc hơi xoăn, trang điểm nhẹ, bên trong mặc một bộ váy liền áo màu đỏ, bên ngoài khoác áo da màu trắng, giày cao gót, làm sao cũng không giống với cô bé giản dị, thuần khiết mà cô Cả nói.

Lý Thục Ngọc nhìn thấy mẹ mình, miệng run lên, không còn gì để nói, cuối cùng cúi đầu xuống, trầm mặc không nói gì.

Con bé không nói gì còn khiến cô Cả tan nát cõi lòng hơn là nói gì đó.

"Đi... về nhà với mẹ." cô Cả kéo Lý Thục Ngọc.

"Aiya, bà là ai vậy? Đã được tôi đồng ý chưa mà muốn lôi người đi?" Một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ uốn éo đi tới.

"Tôi là ai ư? Tôi là mẹ con bé. Tôi muốn dẫn con gái của tôi về, còn phải chờ cô đồng ý sao?" cô Cả nhìn thấy người phụ nữ như vậy tỏ ra chán ghét, ngay lập tức muốn lôi con gái ra ngoài.

Người phụ nữ kia vẫy tay, lập tức bốn gã đàn ông cao to vạm vỡ chặn bọn họ lại: "Khoan hãy nói, đúng là phải được tôi đồng ý." Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh Lý Thục Ngọc, nhìn cô Cả một chút, khinh miệt nói: "Không tin thì bà hỏi con gái bà xem, nếu không được tôi đồng ý thì nó đi được sao?"

Cô Cả nhìn về phía con gái: "Đây là có ý gì?"

Lý Thục Ngọc cúi đầu im lặng.

"Nó không nói thì để tôi nói, nó đã ký hợp đồng với bọn tôi, nhất định phải ở đây làm đủ ba năm, không làm cũng được thôi, cầm 10 vạn tệ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng tới đây, ngay lập tức tôi sẽ để bà mang nó đi."

"Các người như vậy là lừa đảo, rõ ràng là nói ký hợp đồng cộng tác viên, kết quả không phải như vậy." Lý Thục Ngọc nãy giờ luôn cúi đầu đột nhiên lên tiếng.

Lý Thục Ngọc biết mẹ nuôi dạy mình rất vất vả. Sau khi cô bé lên đại học, cố gắng kiếm tiền sinh hoạt cho mình, nghỉ hè và nghỉ đông cũng làm thêm ở bên ngoài, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ. Kỳ nghỉ đông năm ngoái, cô bạn cùng phòng nói với cô bé tìm được một công việc rất tốt, một giờ mười tệ. Lúc ấy cô bé có hơi nghi hoặc, rốt cuộc là công việc gì mà tiền lương có thể cao như vậy? Nghe thấy là làm ở quán Karaoke cô bé lập tức từ chối.

Cô bạn cùng phòng cũng không từ bỏ, thường xuyên nói với cô bé đi làm ở quán karaoke rất tốt, ví dụ như ngoài tiền lương mỗi giờ còn có tiền khui nắp chai, còn có rất nhiều tiền boa, một đêm ít nhất năm mươi tệ. Còn vấn đề cô bé lo lắng, bạn cùng phòng nói quán karaoke của họ là nơi có quy tắc, chỉ cần cô ta không đồng ý thì không ai dẫn cô ta đi được. Cô ta đi làm lâu như vậy nhưng chưa từng đi ra ngoài với ai, chỉ thỉnh thoảng uống chút rượu. Lý Thục Ngọc chưa thấy cô ta về muộn hoặc là uống say bao giờ. Chủ yếu là rất nhiều lần thấy cô ta cầm về hơn trăm tệ.

Nói thật là cô bé d.a.o động. Cho nên năm nay, lúc bạn cùng phòng rủ một lần nữa, cô bé đã đồng ý tới thử một lần xem sao.

TBC

Vừa mới bắt đầu mấy ngày, giống như bạn cùng phòng nói, quán karaoke đặc biệt quy củ, người tới hát hoặc nghe hát một chút. Cô bé cũng chỉ bưng trà rót nước, thỉnh thoảng giúp mở rượu, sau đó có thể nhận được tiền mở chai. Mấy ngày sau, quản lý của họ tìm cô bé, nói là nếu như muốn tiếp tục làm việc ở đây thì phải ký một hợp đồng cộng tác viên. Lúc đó cô bé xem rất cẩn thận, hợp đồng rất đơn giản, cũng không có bất kỳ cạm bẫy gì, lúc này mới yên tâm ký tên, làm sao cũng không ngờ tới phía dưới hợp đồng còn có một tờ giấy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 371: Chương 371



Nghe qua như vậy, Thư Nhan xem như đã hiểu rõ, đây chính là một hắc đ**m, chuyên môn lừa gạt các nữ sinh ít kinh nghiệm sống. Bây giờ chỉ là bưng trà rót nước, sẽ dần dần thay đổi theo thời gian, bọn chúng sẽ dẫn dắt từng bước một cho đến khi sa đọa.

"Đây là các người đang phạm pháp, mau thả con gái của tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát. Cô Cả ôm lấy con gái mình, hai mắt hoe đỏ.

"Phạm pháp? Chúng tôi làm gì phạm pháp? Chị gái này, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được. Hợp đồng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, chữ ký của chính con gái bà, chúng tôi làm sao lại phạm pháp?" Người phụ nữ không hề sợ hãi nói.

"Tôi cũng không biết Vương Tiểu Tam lại có năng lực như vậy, dám mở loại quán này?" Hồ Thụy Tuyết cười đi tới.

Người phụ nữ nghe thấy Hồ Thụy Tuyết nói thì sững sờ, ông chủ của bọn họ là họ Vương, thứ ba trong nhà, người lớn trong nhà gọi ông ta là Tiểu Tam. Những năm gần đây, cái tên Tiểu Tam này dần dần bị thay thế bởi một đám người xấu, ông chủ của bọn họ càng ngày càng chán ghét xưng hô này, ngoại trừ người lớn trong nhà và những người có địa vị cao hơn ông ta, những người khác không dám gọi ông ta là Tiểu Tam, cho dù là mang ba chữ.

"Cô biết ông chủ của chúng tôi?" Người phụ nữ thu lại điệu bộ một chút, cung kính hỏi.

"Cô nói Vương Tiểu Tam sao? Gặp qua vài lần, ông ta ở đâu, cô gọi ông ta ra đây."

Hồ Thụy Tuyết càng không coi Vương Tiểu Tam ra gì, người phụ nữ kia càng là cung kính. Dù sao một lúc nữa sẽ biết là phô trương thanh thế thật hay giả, nếu như người kia giả vờ phô trương thanh thế, không cần cô ta ra tay, ông chủ lập tức sẽ xử lý người nào dám gọi ông ta là Tiểu Tam.

Không lâu sau, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đi ra từ bên trong, nhìn thấy Hồ Thụy Tuyết lập tức cười nói: "Chị Thụy Tuyết, sao hôm nay chị có thời gian đến cửa hàng nhỏ của tôi vậy?"

"Vương Tiểu Tam, cậu kinh doanh kiểu này, anh trai cậu biết không?" Hồ Thụy Tuyết liếc nhìn cậu ta rồi dời ánh mắt, giống như sợ bẩn mắt mình.

Nụ cười của Vương Tiểu Tam không thay đổi: "Có phải chị có hiểu lầm gì không? Phòng karaoke của tôi là kinh doanh nghiêm túc, không bao giờ làm chuyện phạm pháp."

TBC

"Vậy cậu nói cho tôi biết đây là tình huống gì?" Hồ Thụy Tuyết hất cằm, chỉ vào Lý Thục Ngọc.

Anh ta nhìn Lý Thục Ngọc, nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh, vẫy tay bảo cô ta đi đến để hỏi rõ tình hình.

Người phụ nữ đó thì thầm hai câu ở bên tai anh ta, anh ta ngẩng đầu lên cười nói: "Tất cả chỉ là hiểu lầm, cô gái này là do bạn cùng phòng của cô ấy giới thiệu đến, cô ấy nói mình đã nói rất rõ ràng với cô, nếu không chúng tôi cũng không thể đưa hợp đồng cho cô ký được."

"Nhưng mà hợp đồng tôi ký lúc đó hoàn toàn khác với hợp đồng mà các người đưa cho tôi xem sau này." Lý Thục Ngọc nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, liệu có thể thoát ra khỏi tổ của quỷ này hay không thì phải xem lần này.

"Có chuyện như vậy ư?" Vương Tiểu Tam quay đầu nhìn người phụ nữ.

"Không thể nào, hợp đồng chỉ có một bản, cô cũng chỉ ký một chữ, làm sao có thể thay đổi thành một hợp đồng khác? Nếu cô không tin tôi đi lấy hợp đồng cho các người xem." Nói xong, người phụ nữ chạy vào trong, không bao lâu sau cầm ra hai bản hợp đồng: "Ông chủ ông xem, đây chính là hợp đồng ngày đó cô ấy ký, bởi vì phải nhập hồ sơ nên bản thuộc về cô ấy còn chưa đưa cho cô ấy."

Vương Tiểu Tam mở hợp đồng ra, nhìn vài lần, xếp hợp đồng lại đập thẳng vào đầu người phụ nữ: "Mở to mắt ra mà nhìn, người ta chỉ ký hợp đồng lao động tạm thời?"

Người phụ nữ vội vàng cầm lấy hợp đồng, đọc xong sắc mặt tái mét, hốt hoảng nói: "Gần đây có nhiều người ký hợp đồng, nên có thể tôi nhầm lẫn. Xin lỗi ông chủ, tất cả đều là lỗi của tôi."

Lý Thục Ngọc nhìn xung quanh, nhíu mày, lẽ nào là nhầm thật.

Hồ Thụy Tuyết và Thư Nhan ở một bên rất rõ ràng, Vương Tiểu Tam và người phụ nữ này rõ ràng đang đóng kịch cho họ xem, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là đưa người đi, đối cứng với họ cũng không có lợi cho Lý Thục Ngọc.

"Việc này cũng có thể làm sai, Vương Tiểu Tam, cấp dưới của cậu không được nhỉ!" Hồ Thụy Tuyết hừ khẽ.

"Đúng, chị nói phải." Vương Tiểu Tam quay đầu trừng mắt nhìn người phụ nữ: "Lát nữa cô không cần đi làm nữa." Quay đầu lại tươi cười nói với Hồ Thụy Tuyết: "Chị biết cô gái này? Chi bằng để cô ấy đến làm trưởng ca?"

Hồ Thụy Tuyết không tiếp lời, lấy hợp đồng trên tay anh ta qua xem, trên đó viết tiền lương theo giờ là mười tệ, mỗi tuần phải làm đủ hai mươi tiếng, làm không được thì tính tám tệ, phải từ chức trước một tháng, một bản hợp đồng rất quy tắc.

"Cậu nói gì? Còn muốn làm việc ở đây sao?" Hồ Thụy Tuyết đưa cả hai bản hợp đồng cho Lý Thục Ngọc
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 372: Chương 372



Lý Thục Ngọc cuống quýt lắc đầu, cô ấy nào còn dám làm việc ở đây, lần này có thể rời khỏi đây đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

"Tuy nói là cấp dưới làm sai, nhưng cũng do người làm chủ như tôi không quản lý tốt, nếu cô tiếp tục làm việc ở đây tôi sẽ để cô làm trưởng ca, lương tháng ba ngàn, chưa tính hoa hồng. Nếu không muốn tiếp tục làm việc, tôi sẽ bảo người thanh toán hết lương cho cô, gấp ba lần." Sở dì Vương Tiểu Tam khách sáo với Lý Thục Ngọc như vây, đương nhiên là vì Hồ Thụy Tuyết.

"Không làm nữa, tôi không làm nữa." Lý Thục Ngọc lập tức lắc đầu.

Vương Tiểu Tam dặn dò trợ lý bên cạnh, bên phía tài chính lập tức thanh toán hết lương cho Lý Thục Ngọc, cô ấy đi làm trong kỳ nghỉ hè, cũng chỉ bảy tiếng, tiền lương chính thức là lương cơ bản năm trăm tệ cộng thêm phần trăm, nhưng tính theo công nhân thời vụ của bộ phận Lý Thục Ngọc thì tổng cộng mười hai ngày, gấp ba lần lương là 2520. Vương Tiểu Tam trực tiếp bảo người đưa ba ngàn.

"Nhiều rồi." Lý Thục Ngọc lắc đầu, định rút ra vài tờ trả lại cho Vương Tiểu Tam.

"Nhiều xem như là lời xin lỗi." Vương Tiểu Tam cười nói, mấy trăm đồng này đối với anh ta cũng hoàn toàn không là gì cả.

"Cầm lấy đi." Hồ Thụy Tuyết bảo Lý Thục Ngọc nhận, nói đi nói lại, Vương Tiểu Tam sẽ dễ nói chuyện như vậy đều là vì nhà họ Hồ, hai nhà cũng tính là quen thuộc, anh cả của Vương Tiểu Tam còn là bạn của Hồ Thụy Dương: "Anh cậu đi theo con đường làm quan, cậu đừng gây trở ngại cho anh ta."

"Sao có thể, tôi thật sự làm ăn ngay thẳng, đây chỉ là hiểu lầm thôi." Vương Tiểu Tam vẻ mặt oan uổng.

"Tốt nhất là thế." Hồ Thụy Tuyết hừ khẽ: "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Lý Thục Ngọc đã thay lại quần áo của mình, nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau cô cả.

"Hôm nay cảm ơn cô rất nhiều." Thư Nhan biết nếu hôm nay không có Hồ Thụy Tuyết, thì chuyện này sẽ không thể kết thúc đơn giản như vậy.

"Khách sáo với tôi cái gì." Hồ Thụy Tuyết nhíu mày: "Chuyện này tôi sẽ nói với chú Vương. Không nói chuyện này nữa, trong nhà còn có việc, tôi đi trước đã."

"Cô Hồ, tôi cũng không có gì để cảm ơn, tôi khấu đầu với cô, cô là ân nhân cứu mạng của mẹ con chúng tôi." Đột nhiên cô cả quỳ xuống muốn khấu đầu với Hồ Thụy Tuyết.

"Cô làm gì thế? Cô không cần phải làm vậy đâu. Hôm nay tôi đến đây là vì Thư Nhan, nếu cô muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cô ấy đi." Hồ Thụy Tuyết bảo người kéo cô cả dậy, rồi nhìn Lý Thục Ngọc đang cúi đầu, dẫn người đi.

Thư Nhan nhìn sắc trời: "Muốn cảm ơn thì cứ từ từ giữ lại cho sau này, thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm bữa ở nhà ngủ một giấc trước đã, sáng mai rồi mua vé xe đi về."

Cô cả gật đầu, bây giờ thời gian không còn sớm, e là không mua được vé xe.

TBC

Bận rộn lâu như vậy, cả đoàn người thậm chí cũng không ăn bữa tối, Phương Trạch Vũ gói thức ăn ở nhà hàng về, cô cả và con gái cô ấy ăn qua loa hai miếng rồi về phòng của mình.

Thư Nhan lắng nghe một chút cũng không nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu nhỏ giọng hỏi Phương Trạch Vũ: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Yên tâm đi, giữa hai mẹ con thì có thể xảy ra chuyện gì?" Phương Trạch Vũ gắp thức ăn cho Thư Nhan: "Em ăn nhiều một chút."

Trong phòng, cô cả nhìn con gái luôn cúi đầu, không đánh không mắng, mà tự trách mình nhiều hơn.

"Từ nhỏ con đã hiểu chuyện, tuổi nhỏ đã giúp mẹ nấu cơm giặt quần áo, cùng mẹ ra đồng. Cuối cùng thi đậu đại học, tiền học phí là chắp vá lung tung, mẹ nghĩ đã cho con đủ tiền sinh hoạt, đến đây mới biết chút tiền sinh hoạt này cũng không đủ ăn cơm no. Con cũng không hề oán trách, tự mình kiếm tiền sinh hoạt, nghỉ hè nghỉ đông cũng kiếm tiền học phí cho mình. Trong lòng thấy khó chịu, chỉ muốn ra ngoài tìm một công việc để con không cần phải vất vả như vậy nữa, may mắn mới gặp được một nhà chủ tốt, mẹ ở đây ăn ngon ngủ yên, lương cũng cao, số tiền lương này đủ cho con nộp học phí và tiền sinh hoạt, bà chủ còn thường tặng quần áo cho con, theo lý mà nói thì cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, nhưng sao con lại? Tiểu Ngọc à! Không thể thấy người ta kiếm tiền nhanh thì nóng mắt được, trên trời sẽ chẳng tự nhiên rơi xuống miếng bánh nào, nếu lần này không phải có bà chủ giúp đỡ, con nói xem con phải làm thế nào? Con bảo mẹ phải làm thế nào đây?"

"Mẹ ơi... Con sai rồi... Con không cưỡng lại được cám dỗ. Con chỉ là... Con thấy bạn cùng phòng lấy vào hàng trăm hàng trăm, con chỉ nghĩ con đi làm một kỳ nghỉ đông sẽ có tiền học phí cho học kì sau. Tiền mẹ tiết kiệm có thể thay ngói trong nhà, con thật sự không biết sẽ như thế này."

Con gái khóc rất đau lòng, mẹ cũng không dễ chịu đến đâu, nước mắt chảy ròng ròng, chính bởi vì biết con gái mình hiểu chuyện, cho nên cô cả hoàn toàn không nỡ trách cứ cô ấy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 373: Chương 373



Ngày hôm sau, khi hai mẹ con đến tạm biệt Thư Nhan, mắt họ đều sưng húp.

Thư Nhan cũng không vạch trần, thu dọn không ít đồ tết để họ mang về.

"Lần trước cô về cháu đã cho rất nhiều rồi, những thứ đó đều chưa ăn hết! Cô không thể lấy thêm được." Cô cả liên tục từ chối.

"Dù sao thì để lại cháu cũng ăn không hết, cô cứ cầm đi, trở về vui vẻ ăn tết với con gái." Thư Nhan còn cho người đưa họ đến ga tàu.

Mồng bảy tết, cô cả trở về chưa được hai ngày đã quay trở lại, trạng thái tinh thần đã tốt hơn nhiều.

"Tiểu Ngọc về trường đi học rồi ạ?" Thư Nhan hỏi.

"Đúng vậy." Cô cả biết ơn nói: "Nếu lần này không có sự giúp đỡ của bà chủ, thì Tiểu Ngọc thật sự xong rồi."

Sinh viên ra ngoài làm thêm cũng không sao, người biết sẽ khen cô ấy hiểu chuyện, nhưng đi làm ở quán karaoke thì khác, thanh danh không tốt, có lẽ nhà trường sẽ đuổi học cô ấy. Quan trọng nhất là nếu Tiểu Ngọc càng lún càng sâu, thật sự đi xa...

Trở về trường, Lý Thục Ngọc khẽ run người khi nhìn thấy người bạn cùng phòng giới thiệu mình đi làm.

"Chúng ta ở cùng ký túc xá hai năm, cậu lừa tôi đi như vậy, cậu có lương tâm không?"

"Lương tâm? Lý Thục Ngọc, cậu suy nghĩ thử xem, một ngày hơn một trăm, công việc gì có thể có nhiều tiền như vậy? Hơn nữa là tôi bảo cậu đi sao? Rõ ràng là chính cậu cầu xin bảo tôi dẫn cậu đi." Người bạn cùng phòng nhìn Lý Thục Ngọc, trong mắt lóe lên vẻ ghen tị: "Cậu không làm tiếp thật đáng tiếc, một ngày một hai trăm, một tháng ít nhất cũng hơn ba ngàn, một năm bốn vạn, ba năm mười hai vạn, phải bao nhiêu năm tiền lương mới có thể có được mười hai vạn?"

"Cậu im miệng. Chuyện này quả thực không thể trách cậu, bản thân tôi cũng có trách nhiệm, nếu không phải chính tôi không chịu được cám dỗ, đã không đi theo cậu đến nơi đó làm việc. Trần Mai, chuyện của cậu tôi sẽ không nói với người khác, sau này... Chúng ta đừng qua lại nữa."

Nhìn Lý Thục Ngọc đóng sầm cửa đi ra ngoài, ký túc xá còn lại một m*nh tr*n Mai, cô ta ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. ...

Mồng mười tháng tư âm lịch là sinh nhật Thư Nhan, còn là Thư Lệ nói Thư Nhan mới biết, bản thân nguyên chủ cũng không nhớ sinh nhật của mình thì Thư Nhan càng không thể biết, cô còn tưởng trên chứng minh thư là sinh nhật của cô ấy.

"Không phải ngày mười lăm tháng năm sao?" Đây là ngày sinh trên chứng minh thư của Thư Nhan, lần trước Phương Trạch Vũ nhìn thấy đã ghi nhớ trong lòng.

"Chị hai em nói sinh nhật âm lịch của em là mồng mười tháng tư, nhưng bản thân em lại quên mất." Từ nhỏ đến lớn nguyên chủ chưa từng có sinh nhật, nên không nhớ cũng là bình thường.

"Bây giờ biết cũng không muộn." Phương Trạch Vũ nắm tay Thư Nhan, trái tim hơi nóng lên: "Sau này mỗi năm anh đều sẽ tổ chức sinh nhật cho em."

"Được!" Thư Nhan nghiêng đầu, cười đồng ý.

Phương Trạch Vũ đến công ty, kéo Mao Vệ Bình lại thì thầm: "Sinh nhật nên tặng gì tốt hơn?"

"Sắp đến sinh nhật của tổng giám đốc Thư rồi à? Tặng hoa tặng trang sức đấy! Hay là cậu trực tiếp cầu hôn đi, sắp xếp trước một nơi thật lãng mạn, sau đó sau đó cậu quỳ xuống cầu hôn, phụ nữ mà cảm động sẽ đồng ý ngay lập tức." Mao Vệ Bình vỗ tay, càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng của mình thật tuyệt vời: "Ngay cửa tòa nhà thì sao? Để tất cả mọi người làm chứng cho tình yêu của các cậu, thế nào?"

TBC

Phương Trạch Vũ lườm anh ta: "Chả ra làm sao."

Cầu hôn? Nghe được đề nghị này, trái tim Phương Trạch Vũ đập thình thịch.

Họ đã ở bên nhau hơn nửa năm, mối quan hệ thân mật đã bắt đầu từ lâu, sống chung với hai đứa trẻ cũng rất tốt. Đương nhiên anh hy vọng có thể ôm Thư Nhan ngủ mỗi đêm, vợ con đủ đầy. Nhưng tình huống của Thư Nhan không giống những người khác, cô đã có một cuộc hôn nhân thất bại, để bước vào một cuộc hôn nhân mới không thể dễ dàng như vậy, chỉ sợ đến lúc đó không phải là bất ngờ, mà là sợ hãi.

Phương Trạch Vũ suy nghĩ rất lâu, từ bỏ đề nghị này, thành thành thật thật chuẩn bị sinh nhật cho Thư Nhan.

Trên thực tế, chuyện không có nhiều bất ngờ, bánh ngọt, hoa, và một bàn thức ăn anh đã chuẩn bị, rất đơn giản, nhưng cũng rất cẩn thận.

Bánh ngọt theo khẩu vị Thư Nhan thích, hoa là hoa hồng, rượu champagne, tất cả các món ăn đều là những món Thư Nhan thích ăn, những thứ này nếu không phải bình thường quan sát cẩn thận, làm sao có thể biết được.

"Cảm ơn anh!" Thư Nhan nhìn thấy bàn đầy thức ăn, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Phương Trạch Vũ cũng nở nụ cười hạnh phúc: "Anh sẽ thắp nến."

Anh và bọn nhỏ vây quanh Thư Nhan hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Thư Nhan nhìn bọn họ hết một lượt, hai tay nhắm mắt lại ước nguyện.

Thứ nhất cầu cho cha mẹ và em trai ở thế giới của cô có thể bình an khỏe mạnh, thứ hai cầu cho cô và Phương Trạch Vũ có thể hạnh phúc lâu dài: "Mẹ muốn nói nguyện vọng thứ ba, hy vọng mấy người chúng ta năm nay đều có thể thuận lợi, bình an khỏe mạnh, Cẩn Hi và Thiên Bảo vui vẻ lớn lên."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 374: Chương 374



Một hơi thổi tắt tất cả ngọn nến, hai đứa nhỏ dùng sức vỗ tay, Thiên Bảo đưa d.a.o cho Thư Nhan: "Mẹ mau cắt bánh ngọt."

"Chỉ có thể ăn một chút thôi, nếu không sẽ không ăn được cơm." Thư Nhan cắt cho mỗi người một miếng nhỏ, buổi tối ăn quá nhiều đồ ngọt không tốt.

Phương Trạch Vũ còn đặc biệt làm cho Thư Nhan một bát mì trường thọ, nhìn rất nóng hổi, Thư Nhan nhìn anh cười, gắp một đũa lên ăn.

"Ngon quá." Món này thực sự rất ngon.

Ăn cơm tối xong, hai đứa nhỏ đi tắm trước, cô và Phương Trạch Vũ thu dọn bát đũa. Ở trong phòng bếp, Phương Trạch Vũ phụ trách rửa sạch bát, Thư Nhan phụ trách lau khô, có chút hình ảnh trong phim thần tượng.

"Hôm nay em rất vui."

Tay rửa chén dừng một chút, Phương Trạch Vũ cười yếu ớt nói:

"Em vui là được rồi, anh chỉ sợ... Anh không hay nói chuyện, anh sợ làm em không vui vẻ." Mao Vệ Bình không chỉ một lần nói anh là một khúc gỗ, ngay cả lãng mạn cũng không biết.

"Ai bảo em thích anh." Thư Nhan cố ý thở dài một hơi.

Phương Trạch Vũ ở bên cạnh làm thế nào cũng không kìm nén được ý cười, khóe miệng nhếch lên.

Rửa chén xong, Thư Nhan rót hai ly rượu vang đỏ đi ra ban công, đưa một ly cho Phương Trạch Vũ. Bên cạnh còn có chút vắng vẻ, không nhìn thấy ánh đèn đường cùng ánh đèn nơi những căn nhà nối liền nhau, nhưng lại có thể nhìn thấy sao đầy trời, điều này mấy chục năm sau ở Nam Thành tuyệt đối không thấy được.

Ở dưới bầu trời đầy sao, hai người kể lại chuyện gia đình đơn giản, hai má Thư Nhan đỏ bừng, đã có hơi chếch choáng.

Phương Trạch Vũ hai chai rượu trắng không thành vấn đề, nhưng bây giờ rượu không say, mà là say người, anh nhìn Thư Nhan, lấy ra một hộp trang sức từ trong túi bên phải .

"Chúc mừng sinh nhật."

"Không phải đã nhận quà sinh nhật rồi sao?" Cô cho rằng hoa và bánh ngọt còn có bữa tối do Phương Trạch Vũ chuẩn bị tỉ mỉ chính là quà sinh nhật.

"Tất nhiên là không. Em mở ra xem có thích nó không?" Phương Trạch Vũ uống một ngụm rượu, có chút khẩn trương.

Nhận lấy hộp trang sức, Thư Nhan nhất thời trong lòng trống rỗng, có phải là nhẫn hay không? Bọn họ mới quen nhau hơn nửa năm, nếu bây giờ Phương Trạch Vũ cầu hôn, cô đồng ý thì có nhanh quá hay không? Hai đứa trẻ có đồng ý không? Ôm theo chút kỳ vọng mở hộp trang sức ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương rất đẹp, Thư Nhan cũng không nói rõ tâm tình hiện tại của mình, có lẽ có chút tiếc nuối.

"Anh đeo cho em."

Thư Nhan đã uống hai chén rượu vang đỏ, đang chuẩn bị uống chén thứ ba thì bị Phương Trạch Vũ ngăn lại.

"Uống nữa là say thật đấy, ngày mai sẽ đau đầu."

Nhìn Phương Trạch Vũ, Thư Nhan nhẹ nhàng v**t v* mặt dây chuyền, khẽ cười nói:

"Vừa rồi anh... Em đã nghĩ rằng có một chiếc nhẫn bên trong, khi em mở ra, anh sẽ quỳ xuống rồi cầu hôn em."

Nghe Thư Nhan nói như vậy, Phương Trạch Vũ cảm thấy cần phải giải thích một chút.

"Em thật ngốc, như thế thì còn đặc biệt gì nữa. Anh biết hôm nay sinh nhật của em nên cũng đã cẩn thận hỏi bạn bè cần phải làm gì. Anh ta nói với anh rằng hãy trải hoa trước tòa nhà công ty vào ngày này rồi cầu hôn em. Thành thật mà nói, anh đã có chút lung lay. Nhưng anh sợ sẽ đột ngột dọa em, Nhan Nhan, anh rất thích em, là rất thích rất thích em. Anh rất muốn em trở thành vợ anh, nhưng anh không muốn gây áp lực cho em."

Thư Nhan nhìn anh, ánh mắt hơi lóe lên: "Nếu đã thích em như vậy, muốn em trở thành vợ của anh, vậy còn không mau quỳ xuống cầu hôn em."

TBC

Phương Trạch Vũ mừng rỡ nhìn Thư Nhan, quỳ một gối xuống, lấy ra một hộp trang sức khác từ trong túi phải, chỉ thấy bên trong có chiếc nhẫn phù hợp với vòng cổ của cô.

"Không phải anh nói không chuẩn bị cầu hôn sao, lấy đâu ra nhẫn đây?" Thư Nhan cảm thấy mình bị lừa, đầu hơi say đã tỉnh táo lại một chút.

"Anh đã nói rồi, anh đặc biệt để ý tới lời đề nghị của anh ta, khi mua quà sinh nhật, anh... Anh không thể không mua chiếc nhẫn này. Anh nghĩ rằng ngày hôm nay không sử dụng, một ngày nào đó có thể được sử dụng." Phương Trạch Vũ quỳ một gối xuống, chân thành nhìn cô: "Nhan Nhan, anh là người không biết nói lời lãng mạn. Phương Trạch Vũ anh ở chỗ này trịnh trọng hứa hẹn, đời này chỉ đối xử tốt với một người phụ nữ tên Thư Nhan, coi hai đứa nhỏ như con ruột của mình, em có bằng lòng gả cho anh không?"

Thư Nhan cười khẽ, vươn tay: "Thế em đành phải gả cho anh vậy."

Phương Trạch Vũ run rẩy đeo nhẫn cho Thư Nhan.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người đều có chút choáng váng ngây người. Thư Nhan không ngờ mình lại nói ra những lời như vậy, Phương Trạch Vũ cũng không ngờ mình thật sự cầu hôn, cuối cùng Thư Nhan còn đồng ý.

Hai người liếc nhau một cái, Thư Nhan kéo chăn bịt kín đầu, uống rượu thật hỏng chuyện! Mấy ngụm rượu vang đỏ đã thành như vậy rồi.

"Như nào đây, em muốn đổi ý?" Phương Trạch Vũ kéo chăn cô ra, khẩn trương hỏi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 375: Chương 375



Cô lườm anh một cái: "Mau rời giường rửa mặt, không phải hôm nay muốn đến nhà bà cố nội sao?"

Đồng ý cũng đã đồng ý, có cái gì phải hối hận, nhiều lắm... Cùng lắm là hơi ảo não.

Lại nói chuyện kết hôn này, vốn là hành vi xúc động, nếu vẫn lý trí, đời này cũng không có khả năng kết hôn.

Miệng Phương Trạch Vũ há hốc, ngây ngốc.

Hai người phát sinh quan hệ thật ra cũng rất nhiều, nhưng lại là lần đầu tiên Phương Trạch Vũ ở lại nhà Thư Nhan, hai đứa nhỏ ngồi trên bàn ăn, mở to đôi mắt đen láy nhìn bọn họ một trước một sau đi ra, mang theo tò mò.

Bị hai đứa nhỏ nhìn như vậy, khuôn mặt Thư Nhan đỏ lên, trừng mắt nhìn Phương Trạch Vũ một cái: "Hai đứa đã ăn chưa?"

"Bọn con ăn xong rồi, muốn đi học ngay lập tức."

"Con và Thiên Bảo đi trước, mẹ và ba Phương ăn nhanh đi."

Chờ hai đứa nhỏ rời đi, nghe thấy tiếng đóng cửa, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ mới phục hồi tinh thần, hai người hai mặt nhìn nhau.

"Vừa rồi Thanh Thanh gọi ba Phương?" Thiên Bảo đã sớm gọi ba Phương Trạch Vũ, nhưng Thanh Thanh vẫn luôn gọi chú Phương, Thư Nhan chưa từng can thiệp vào vấn đề xưng hô của cô bé, có thể trong mắt người lớn chỉ là một từ xưng hô, nhưng trong mắt đứa nhỏ, xưng hô này đại diện cho ý nghĩa vô cùng quan trọng.

TBC

Trái tim Nhỏ của Phương Trạch Vũ đập thình thịch: "Đúng vậy, Thanh Thanh gọi anh là ba Phương."

Thư Nhan lộ ra một nụ cười, xem ra đứa nhỏ thật sự tiếp nhận Phương Trạch Vũ, không thể nghi ngờ là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất cho Thư Nhan.

Hai người hạnh phúc ăn sáng, sau đó Phương Trạch Vũ đưa Thư Nhan đến công ty.

Hồ Thụy Tuyết tinh mắt liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Thư Nhan, trêu chọc nói: "Phương Trạch Vũ thông suốt rồi, biết chuẩn bị quà mừng bất ngờ vào sinh nhật cô."

"Bất ngờ cái rắm." Nói đến đây, Thư Nhan cũng nhịn không được tức giận: "Lúc đầu còn giấu không lấy ra, chờ tôi ám chỉ mới lấy ra." Sau đó kể lại chuyện trải qua cho Hồ Thụy Tuyết một lượt.

"Khá tốt." Hồ Thụy Tuyết thật sự cảm thấy Phương Trạch Vũ cũng rất tốt, không l* m*ng, không tự cho là đúng.

"Ừ. Thành thật mà nói, nếu anh ấy thực sự trải hoa trước tòa nhà công ty để cầu hôn tôi ngày hôm qua, tôi có thể sợ hãi hơn bất ngờ."

Tình huống của cô không giống với những người phụ nữ khác, cô đã ly hôn, mang theo hai đứa con, nếu Phương Trạch Vũ đột nhiên cầu hôn cô trước mặt nhiều người như vậy, sẽ có chút cảm giác giữ cô ở đó, sẽ khiến Thư Nhan cảm thấy anh căn bản không vì cô mà suy nghĩ, cũng không tôn trọng cô. Mà hành động ngày hôm qua của Phương Trạch Vũ có thể thiếu đi sự xúc động và nhiệt tình của người trẻ tuổi, nhưng lại chứa đựng sự thành thục và ổn trọng mà ở độ tuổi này nên có.

"Thương lượng xong rồi, khi nào thì tổ chức lễ cưới?" Hồ Thụy Tuyết cười hỏi.

"Còn chưa, sao nhanh như vậy được?" Thư Nhan lộ ra một nụ cười rất hạnh phúc: "Cô biết không? Hôm nay, Thanh Thanh gọi ba Phương Trạch Vũ."

"Thanh Thanh, thật ra cái gì con bé cũng hiểu."

"Cho tới bây giờ tôi chưa từng có ý định muốn con bé gọi ba, là chính con bé đột nhiên gọi như vậy, cho nên tôi và Phương Trạch Vũ vui vẻ cả buổi sáng."

"Chứng tỏ Phương Trạch Vũ đối xử tốt với con bé, ngay cả đứa nhỏ mẫn cảm như Thanh Thanh cũng có thể đổi cách xưng hô." Hồ Thụy Tuyết giúp phân tích.

Phương Trạch Vũ cầu hôn thành công, thứ thay đổi lớn nhất chính là phương thức ở chung của hai người, nếu như trước kia còn có chút khắc chế, như vậy hiện tại hoàn toàn không bận tâm đến ánh mắt của người khác, cùng ra vào không nói, Phương Trạch Vũ thường xuyên ở lại bên này, nếu không phải bận tâm đến bà nội, anh đã sớm chuyển luôn đến nhà Thư Nhan.

"Nếu không em chuyển đến nhà cũ." Thư Nhan thăm dò hỏi một câu.

Hôm nay khi bọn họ trở về, nghe thấy tiểu khu có người ở đó nói Phương Trạch Vũ thông minh, cố ý tìm một phú bà đã có con như cô, ngay cả phòng ốc cũng có, nói anh ăn cơm mềm, ngay cả con cái của người khác cũng bằng lòng nuôi hộ, những lời linh tinh, dù sao cũng rất khó nghe.

"Không cần, hiện tại bên kia có chút ẩm ướt, em xem bọn nhỏ có khả năng sẽ không thích ứng kịp, chờ mùa hè lại chuyển qua." Phương Trạch Vũ vừa nghĩ tới những lời của những người đó, khẽ cười một tiếng: "Không cần đáp lại bọn họ, trái phải cũng không quen biết."

Nhưng trong lòng Thư Nhan luôn quanh quẩn những lời đó, căn bản không làm được chuyện như hoàn toàn không thèm để ý. Sau đó có suy nghĩ, ngay cả lời nói như vậy cô cũng chịu không nổi, lúc ấy nói Phương Trạch Vũ bị oan uổng như thế, lúc bị các loại ngôn ngữ bạo lực, rốt cuộc anh khó chịu đến mức nào?

"Em đang đau lòng cho anh. Chân tướng mới vừa được làm sáng tỏ, kết quả lại bị người ta hiểu lầm như vậy, phải nghĩ biện pháp mới được, những người đó thật không nói lý lẽ. May mắn là mấy đứa trẻ không còn đi học ở đây nữa."

Phương Trạch Vũ đăm chiêu nhìn Thư Nhan.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 376: Chương 376



Ngày hôm sau, Phương Trạch Vũ sai người lái xe vào trong tiểu khu, người lái xe là trợ lý của anh, sau khi xuống trước mặt mọi người gọi Phương Trạch Vũ là Phương tổng.

"Phương Trạch Vũ sao lại làm ông chủ?" Có người hỏi bên cạnh.

"Không phải nói người phụ nữ kia mở công ty sao? Có thể trực tiếp an bài hắn vào công ty làm tổng giám đốc hay không? Chậc chậc, hắn thật sự là tính toán tốt, vừa cưới được vợ, còn có tiền, giá trị tiện nghi của người cha này."

Đang nói, mấy nhân viên bảo vệ đến tuần tra nhìn thấy Phương Trạch Vũ, đứng ngay tại chỗ, cung kính đưa một món quà cho Phương Trạch Vũ, đồng thanh hô:

"Phương tổng."

"Ừm. Làm việc ở đây thế nào?" Một bộ ông chủ quan tâm.

"Các anh em ở bên này đều rất tốt, cám ơn Phương tổng quan tâm."

"Vậy thì tốt rồi, mọi người tiếp tục tuần tra đi. Chúng ta phải tuần tra cẩn thận để bảo vệ sự an toàn của người dân trong khu phố." Phương Trạch Vũ gật đầu, phất tay ý bảo bọn họ rời đi.

"Vâng." Mấy người mạnh mẽ đáp.

Thư Nhan xách đồ xuống, cười lớn tiếng hỏi:

"Bảo vệ tiểu khu chúng ta cũng là công ty của anh, lúc trước em sao không biết?"

"Anh chưa nói sao?" Phương Trạch Vũ vẻ mặt nghi hoặc, thấy Thư Nhan lắc đầu mới nói: "Các công ty cao cấp của Nam Thành đều có bảo vệ của công ty bọn anh, hơn nữa bảo vệ của bọn họ đều sẽ đưa đến công ty bọn anh thống nhất huấn luyện."

Bà Trương và Thư Nhan tương đối quen thuộc, nghe Thư Nhan nói không nhịn được hỏi:

"Tiểu Phương mở công ty bảo vệ sao?"

Thư Nhan cười khẽ, trợ công này rất tốt.

"Đúng vậy, không phải vì chuyện kia mà phải nghỉ việc sao? Sau khi đi ra liền tự mình mở một công ty bảo vệ, bên trong đều là chiến hữu của anh ấy, cũng là có duyên phận, công ty của anh ấy và công ty tôi ở trong một tòa nhà văn phòng, đi làm cũng thuận tiện."

"Ai nha, Tiểu Phương thật đúng là khiêm tốn. Không nói làm chúng tôi cũng không biết." Bà Trương đặc biệt chỉ về phía những người nói chuyện phiếm.

Mấy người kia ngấp nghé cười, thật không nghĩ tới Phương Trạch Vũ im lặng lại làm một sự nghiệp lớn như vậy, nơi cao cấp đều có bảo vệ của anh, vậy công ty này của anh mở bao nhiêu? Chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền mỗi năm phải không?

Nhìn xe chậm rãi rời đi, người phụ nữ lúc trước còn nói Phương Trạch Vũ mặt trắng lại nói:

"Tôi đã nói người phụ nữ kia làm ăn lớn như vậy, khẳng định rất lợi hại, người như vậy làm sao có thể bị một người đàn ông hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt."

Người bên cạnh nhao nhao phụ họa.

"Anh diễn một vở kịch như vậy, mọi người xung quanh đều biết anh là ông chủ lớn, vậy ba anh và mẹ kế..." Thư Nhan sợ vừa yên ổn lại xảy ra chuyện.

Phương Trạch Vũ cười lạnh: "Tốt nhất bọn họ đừng nên không biết tốt xấu mà tiến lại gần."

Lúc ấy tuy rằng anh đang trong quân đội, nhưng lúc ông bà nội sắp chết, nếu ba anh nguyện ý đi xin, cầu tình, có lẽ có thể gặp ông bà nội lần cuối.

Sau khi Vương Tử Cúc biết Phương Trạch Vũ có mở một công ty lại còn rất kiếm được tiền, bà ta thẳng thừng đập đổ hết bát đĩa có trong nhà.

"Con không nghe lầm chứ, thật sự nhìn thấy cậu ta chạy xe con sao? Liệu có thể là tìm người tới diễn kịch còn chiếc xe đó là xe thuê không?"Vương Tử Cúc chính là mẹ kế của Phương Trạch Vũ, ở trong lòng bà ta một người đã từng ngồi tù đã sớm trở thành phế vật, sao anh còn có thể mở được công ty chứ.

TBC

"Thật sự, có không ít người nhìn thấy được, đội trưởng đội vệ sĩ của dinh thự Nam Phủ đều gọi anh ta là tổng giám độc Phương. Cũng có người nghe qua quả thật ở toà nhà Nam Giang có một công ty vệ sĩ, ông chủ tên là Phương Trạch Vũ, nghe nói mở công ty thật sự rất lớn một năm có thể kiếm được cả tiền triệu." Phương Trạch Hào kích động nói: "Mẹ, hiện tại anh ta có tiền như vậy, mẹ nói xem chùng ta đi tìm anh ta..."

Hiện giờ cuộc sống của nhà bọn họ cũng không được tốt cho lắm, Vương Tử Cúc đã sớm nghỉ việc từ trước. Vốn dĩ bọn họ còn có tiền trợ cấp về hưu của ông bà cụ nhưng kể từ sau khi bà cụ qua đời là trong nhà cũng chỉ còn tiền lương của Phương Kiến Hoa. Hai năm nay hiệu quả và lợi ích trong xưởng cũng không được tốt nên cũng chỉ có thể lấy được tiền lương cơ bản. Cả gia đình tiêu số tiền lương này cũng chỉ có thể gọi là tạm đủ ấm no.

"Nó mở công ty thì có liên quan gì đến con?" Phương Kiến Hoa trừng mắt liếc nhìn Phương Trạch Hào một cái: "Nó với chúng ta đã sớm không có quan hệ gì với nhau rồi, tự mình tìm việc rồi chăm chỉ kiếm tiền đi."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 377: Chương 377



Vương Tử Cúc không vui: "Trong lòng ông cũng không thoải mái sao còn trút giận lên Tiểu Hào làm gì? Chẳng lẽ Tiểu Hào không muốn đi ra ngoài tìm việc làm sao? Hiện tại bộ dáng bên ngoài thế này, có biết bao người cũng không tìm thấy được việc làm? Chỉ trách ông là ba mà không có bản lĩnh thôi, ông nhìn con trai nhà lão Cao xem, chỉ cần một câu nói của lão Cao thôi là nó đã được vào làm ở đồn cảnh sát rồi. Thành tích cua con trai nhà chúng ta còn tốt hơn so với nó nhiều nhưng đến cả trong xưởng cũng không thể vào được."

"Phương Trạch Vũ còn chưa tốt nghiệp cấp hai lại còn từng ngồi tù, sau khi ra ngoài là ai giúp nó? Nó có thể tự mình mở công ty và làm ông chủ thì Tiểu Hào cũng làm được vậy, thằng bé cũng là hạt giống của tôi làm sao nó không thể tự mình xông pha ra ngoài được? Theo tôi là do nó quá hưởng phúc rồi." Phương Kiến Hoa lớn tiếng nói rồi gõ tay xuống bàn.

"Cái gì mà gọi là quá hưởng phúc? Đã bao lâu rồi nhà chúng ta còn không được ăn thịt, ông nhìn xem Tiểu Hào đã đói đến mức mặt mũi trắng bệch ra rồi." Vương Tử Cúc đau lòng mà sờ mặt con trai, sau đó bà ta lại nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giờ cậu ta đã có tiền rồi vì sao còn muốn chiếm cứ phòng ở của ba mẹ chứ? Tôi tự nhận là tôi đối xử với Phương Trạch Vũ không tốt thế nhưng tôi cũng có con trai của mình, từ trước tới nay tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới để cậu ta phải dưỡng lão cho tôi, nhưng căn phòng kia của ba mẹ ông thì Tiểu Hào của chúng ta cũng phải được chia một phần. Ông đi tìm cậu ta đi, cũng đâu phải tôi muốn toàn bộ căn phòng kia thuộc về chúng ta đâu nhưng ít ra Tiểu Hào cũng phải có một nửa chứ? Để cậu ta tự bỏ tiền ra đưa cũng được hay là bán đi chia cho Tiểu Hào cũng được, dù sao thì Tiểu Hào cũng phải có một nửa."

Phương Kiến Hoa có hơi nghi hoặc nhìn Vương Tử Cúc, thời còn trẻ bà ta cũng đâu phải nói như vậy. Ở trong mắt bà ta thì căn phòng đó nên thuộc về Tiểu Hào, hiện tại đã biết Phương Trạch Vũ có tiền rồi vậy mà lại biết giảng đạo lý sao?

Ông ta cho rằng Vương Tử Cúc không muốn toàn bộ căn phòng kia sao? Là bà ta không dám nghĩ thôi.

Lúc ấy bà ta đối xử với Phương Trạch Vũ khắc nghiệt như vậy, lúc người khác hãm hại anh bà ta còn cố ý bỏ đá xuống giếng. Bà ta còn sợ Phương Trạch Vũ ra được ngoài sẽ chiếm đoạt căn phòng nên cố tình không cho anh gặp mặt ông cụ lần cuối. Ai mà ngờ tới hai lão bất tử (*) đã sang tên chuyển nhà cho Phương Trạch Vũ từ sớm, bà ta trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hoàn toàn đắc tội với Phương Trạch Vũ.

(*)老不死 (Lão bất tử): Lời khéo léo để chỉ những người đã c.h.ế.t thường để chỉ những người già.

Chờ đến khi Phương Trạch Vũ được thả ra, bà ta gạt Phương Kiến Hoa đi tìm Phương Trạch Vũ, lúc ấy Phương Trạch Vũ nhìn thấy bà ta thì trực tiếp bóp cổ bà ta, cái ánh mắt kia... là thật sự muốn g.i.ế.c bà ta. Sau khi trở về bà ta liên tiếp gặp những cơn ác mộng, kể từ sau lúc đó bà ta cũng không dám đến tìm Phương Trạch Vũ nữa.

"Để tôi đi tìm nó nói chuyện." Phương Kiến Hoa im lặng hồi lâu lại nhìn thoáng qua con trai rồi thở dài một hơi.

Chỉ trong nháy mắt Phương Trạch Hào cũng sắp ba mươi tuổi, đến bây giờ còn không có bạn gái còn không phải là bởi vì trong nhà không có tiền sao? Căn nhà kia của ông cụ lúc bán đi cũng còn có giá trị một ít tiền, đến lúc đó bọn họ lại thêm một ít mua thêm một căn nhà như thế cũng dễ nói chuyện tìm vợ.

Dưới tình huống còn chưa kịp phòng bị, Thư Nhan gặp được ba chồng trong truyền thuyết.

TBC

"Chú nói chú là ba của Phương Trạch Vũ sao? Vậy thì không đúng lúc rồi hôm nay anh ấy vừa đi công tác xong, nếu như chú muốn tìm anh ấy thì phải chờ thêm mấy ngày nữa." Thư Nhan đánh giá Phương Kiến Hoa, Phương Trạch Vũ trông chẳng giống với ông ta một chút nào chắc hẳn Phương Trạch Vũ giống mẹ hơn.

Đây cũng là lần đầu tiên Phương Kiến Hoa gặp Thư Nhan, lúc trước ông ta cũng từng nghe nói qua Phương Trạch Vũ tìm được một người phụ nữ đã từng ly hôn và nuôi hai đứa con thế nhưng tình cảm giữa bọn họ cũng không được tốt lắm, ông ta cũng không quản được anh cho nên vẫn luôn coi như không biết gì. Hôm nay gặp được mới phát hiện ra bộ dạng của người phụ này quả thật rất xinh đẹp, trông cũng chẳng giống như đã từng sinh con một chút nào, nghe nói cô còn rất có năng lực cũng tự mình mở một công ty và cực kỳ có tiền.

"Vậy mấy ngày nữa tôi lại tới tìm nó." Phương Kiến Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm vì không gặp được Phương Trạch Vũ. Thành thật mà nói, thật sự ông ta cũng không muốn đối mặt với Phương Trạch Vũ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 378: Chương 378



Ba ngày sau, Phương Trạch Vũ đi công tác trở về mang theo rất nhiều đặc sản địa phương cho Thư Nhan và tụi nhỏ. Thư Nhan vừa sửa soạn vừa nói với anh: "Mấy ngày hôm trước ba anh có tới tìm anh đấy, em nói với ông ấy là anh vừa đi công tác xong, ông ấy chưa nói gì thì đã đi rồi còn nói là sẽ tới tìm anh. Có thể là do ông ấy biết anh mở công ty, có tiền rồi cho nên muốn tìm anh đòi tiền đúng không?"

Phương Trạch Vũ lắc đầu: "Không đâu."

Thái độ của Phương Kiến Hoa đối với anh thật sự rất coi thường, là thật sự rất coi thường, giống như ông ta coi anh như thể không tồn tại, nếu không thì Vương Tử Cúc cũng không dám đối xử khắc nghiệt với anh như vậy. Xét cho cùng thì vấn đề này cũng nằm ở Phương Kiến Hoa.

Phương Kiến Hoa chưa bao giờ có ý định nuôi Phương Trạch Vũ mà ông ta cũng chẳng muốn anh dưỡng lão cho ông ta, cho nên Phương Kiến Hoa sẽ không muốn tiền của anh.

"Vậy là... phòng ở sao?" Hình như cũng chỉ có mỗi cái này là có lý.

"Căn nhà kia có giá trị cũng không ít tiền thì làm sao bọn họ có thể từ bỏ được. Căn nhà đó là ông nội để lại cho anh, anh tuyệt đối sẽ không cho bọn họ đâu." Phương Trạch Vũ lạnh giọng nói.

TBC

Thư Nhan hơi nhíu mày nói: "Em cảm thấy anh vẫn nên tìm chút thời gian cùng bọn họ nói cho rõ ràng nếu không cứ để bọn họ nhớ tới như vậy cũng không phải là cách."

"Nói rõ ràng? Vương Tử Cúc muốn căn nhà này, anh tuyệt đối sẽ không cho bọn họ, nói cũng không rõ."

"Ý của em là anh có muốn dùng tiền để bài trừ tai hoạ không?" Không chỉ là một chút tiền mà dứt khoát mua lấy sau đó viết giấy ghi chép mua đứt một phần, tiêu tiền đó để đổi được sự yên tĩnh.

"Đây không phải là vấn đề tiền hay là không có tiền." Phương Trạch Vũ lắc đầu kiên quyết không đồng ý.

"Ừm, vậy không cho bọn họ, em vĩnh viễn ủng hộ anh." Thư Nhan cười nhẹ nói.

Không trải qua nỗi đau của người ta thì vĩnh viễn không cần phải khuyên người ta rộng lượng, đây là câu nói của một danh nhân ở thế giới kia của Thư Nhan. Cô cảm thấy lời nói này cực kỳ đúng, có rất nhiều người không hiểu được nỗi đau của nguyên chủ nhưng Phương Trạch Vũ lại rất hiểu cô, mà cô cũng rất hiểu cho Phương Trạch Vũ cho nên cô tuyệt đối sẽ không khuyên Phương Trạch Vũ phải rộng lượng.

Phương Trạch Vũ ôm Thư Nhan nhẹ giọng nói một câu cảm ơn.

Ngày hôm sau, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ từ công ty trở về đã nhìn thấy Phương Kiến Hoa đang đứng ở ngã tư chờ bọn họ. Lúc ông ta nhìn thấy Phương Trạch Vũ có hơi sửng sốt một chút, nói là ba con nhưng thật ra đã nhiều năm rồi hai người cũng không gặp mặt, sau khi gặp lại lại có một loại cảm giác hoảng hốt.

"Tôi nghe Thư Nhan nói ông tới đây tìm tôi, nếu như là vì chuyện căn phòng của ông nội vậy thì ông có thể rời đi, việc này không có gì phải bàn bạc cả." Phương Trạch Vũ nói thẳng vào vấn đề.

"Phương Trạch Vũ." Phương Kiến Hoa gọi anh lại: "Lúc ông nội của mày qua đời còn để lại một số đồ vật cho mày, mày không cần sao?"

Phương Trạch Vũ không ngờ tới ông ta lại đê tiện như vậy, ông ta còn dám lấy di vật của ông bà nội để uy h.i.ế.p anh sao?

"Ông muốn nói cái gì thì nói đi." Phương Trạch Vũ lạnh lùng nhìn Phương Kiến Hoa.

"Bên kia có mở một quán trà, chúng ta đi qua đó ngồi." Phương Kiến Hoa không đợi anh trả lời đã đi qua đó trước.

"Em về nhà trước đi một lát nữa anh sẽ trở về." Phương Trạch Vũ nói với Thư Nhan một tiếng rồi cũng đi qua đó. Sau khi ngồi xuống Phương Trạch Vũ nói thẳng: "Không cần phải nói lời khách sáo nữa, có yêu cầu gì thì ông cứ nói nhưng còn căn phòng thì không có khả năng."

"Trước khi đưa di vật cho mày mày có thể nghe tao nói chuyện xưa trước được không?" Phương Kiến Hoa cũng không đợi Phương Trạch Vũ đồng ý mà rơi vào hồi ức: "Ở cái thời đại đặc biệt, một thiếu niên mới mười lăm tuổi đi xuống nông thôn viện trợ xây dựng, cậu ta còn khờ dại cho rằng ở nông thôn có thịt ăn không hết, có rượu uống không xong. Sau khi cậu ta xuống nông thôn mới biết được nông thôn khổ cỡ nào, chỉ đáng tiếc muốn trở lại thành phố cũng không được. Cậu ta cắn răng kiên trì ba năm, đến lúc kiên trì không nổi nữa thì đột nhiên có một người phụ nữ xuất hiện. Cô ấy nói với cậu ấy rằng chỉ cần kết hôn cùng cô ấy thì về sau cậu ấy sẽ không cần phải làm nhiều việc đồng áng như vậy nữa đã thế còn có thể ăn cơm no và có ổ chăn ấm áp. Chàng thiếu niên đó đồng ý, ngày kết hôn cậu ấy bị mấy ông anh vợ chuốc say, ngày hôm sau vợ cậu ấy nói đêm qua bọn họ đã ở bên nhau. Qua một tháng, vợ cậu ấy lại nói mình đã mang thai con của cậu ấy, cậu ấy rất vui mừng nên đã ra sức làm việc để gánh vác trách nhiệm của một người chồng và một người ba. Lúc vợ cậu ấy mang thai được tám tháng lại không cẩn thận té ngã một cái nên sinh non. Cô ấy sinh ra được một đứa con trai nặng hơn ba cân, cậu ấy thật sự rất vui, có con trai thì ai mà không vui mừng được chứ. Nhưng mà có một ngày, cậu ấy nghe được vợ và mẹ vợ nói chuyện với nhau, khi đó cậu ấy mới biết lúc vợ cậu học trung học có quan hệ rất tốt với một người đàn ông trên thành phố, chỉ đáng tiếc bọn họ lại không thành. Lúc cô ấy trở về mới phát hiện mình đang mang thai, cô ấy không dám đi bệnh viện nên mới muốn tìm một kẻ ngốc làm vương bát (*)."

(*) 王八 (Vương bát): Ý chỉ người bị cắm sừng.

Nói xong câu chuyện này hai người lại rơi vào im lặng, hồi lâu sau Phương Trạch Vũ mới khàn giọng hỏi: "Ba mẹ của người đàn ông kia có biết không?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 379: Chương 379



"Tên ngốc bị cắm sừng kia trở về thành phố rồi lại lần nữa cưới một cô vợ và nhanh chóng có một đứa con. Thật sự không ngờ tới người phụ nữ nông thôn kia lại mang đứa bé tới đây muốn tìm cậu ta. Làm sao cậu ta có thể bằng lòng nuôi đứa bé kia được, đó chính là vết nhơ trong cuộc sống của cậu ta, thế nhưng ba mẹ của cậu ta không biết nên vẫn muốn nuôi đứa nhỏ đó. Sau này, mỗi lần người đàn ông đó nhìn thấy đứa bé kia là lại nhớ tới chuyện mình bị cắm sừng của mình. Cậu ta nhịn không được nên nói hết chân tướng sự thật kia cho ba mẹ mình biết, không biết ba mẹ cậu ta nghĩ thế nào vẫn giữ cậu ta lại rồi coi nó là cháu nội ruột của mình. Bọn họ còn để lại căn phòng, đồ gia truyền trong nhà cho hết đứa cháu nội không cùng huyết thống kia."

Qua hồi lâu Phương Trạch Vũ mới nhạt nhẽo nói: "Cảm ơn ông đã nói chuyện này ra với tôi, rất thú vị." Anh lại im lặng một lát rồi nói: "Phòng ở kia bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa toàn bộ nó cho ông, coi như là tôi mua nó. Còn di vật... để lại cho Phương Trạch Hào đi."

Thư Nhan ở nhà chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Phương Trạch Vũ trở về, trong lòng cô có hơi sốt ruột nên nhịn không được lại gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ: "Sao không có ai nghe vậy?" Sau khi nói với cô cả một tiếng cô lại cầm lấy đen pin đi tìm anh.

Quán trà nói Phương Trạch Vũ đã rời đi từ lâu, Thư Nhan lại đi đến chỗ bà nội nhưng cũng không tìm thấy người.

Thư Nhan bình tĩnh lại suy nghĩ thật lâu, việc có thể làm cho Phương Trạch Vũ mất khống chế chắc hẳn chỉ có ông bà nội đã qua đời. Thư Nhan hỏi thăm ba nội về vị trí phần mộ của ông bà nội Phương Trạch Vũ nằm ở đâu rồi một mình chạy tới đó.

Thư Nhan nhìn thấy Phương Trạch Vũ quỳ gối trước bia mộ nên cô cũng chậm rãi đi qua, cô quỳ xuống bên cạnh anh rồi nhẹ giọng nói: "Cháu chào ông bà nội, cháu là Thư Nhan, hôm nay cháu chạy tới đây vội vàng nên cũng không kịp mua hoa, ông bà đừng trách móc cháu."

"Ông bà sẽ không trách móc em đâu." Phương Trạch Vũ ngẩng đầu để lộ ra vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc, sau đó anh ôm chặt lấy Thư Nhan đau khổ khóc rống: "Anh đúng là một trò đùa mà."

Hoá ra từ đầu đến cuối là anh hận sai người, Phương Kiến Hoa không bóp c.h.ế.t anh đã là nhân từ lắm rồi, hoá ra anh căn bản không phải là cháu nội ruột của ông bà nội.

Tuy rằng Thư Nhan không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhất định là Phương Kiến Hoa đã đả kích một việc rất lớn với anh, cô nhẹ nhàng vỗ lấy bờ vai của anh: "Dù cho có là chuyện gì đi nữa thì em cũng sẽ bên cạnh anh, anh còn có em, còn có Thanh Thanh và Thiên Bảo..."

Về đến nhà Phương Trạch Vũ ngủ suốt một ngày một đêm, Thư Nhan vẫn luôn ở nhà chăm sóc anh, chờ đến khi anh tỉnh dậy cô cũng không hỏi gì cả mà làm như bình thường hỏi anh: "Đói bụng chưa?"

"Đói bụng, anh muốn ăn mì sợi em nấu." Phương Trạch Vũ rất hiếm khi dùng giọng điệu làm nũng ra với cô.

Thư Nhan nghe vậy mỉm cười: "Chờ em một lát."

"Tỉnh rồi sao?" Cô cả hỏi Thư Nhan: "Để cô đi nấu một chút cháo."

"Không cần đâu." Thư Nhan ngăn cô cả lại: "Anh ấy nói muốn ăn mì sợi cháu nấu, cứ để cháu làm cho."

Cô cả hiểu rõ gật đầu, bà ấy cởi tạp đề rồi xách giỏ rau lên nói: "Rau củ trong tủ lạnh không còn nhiều lắm, cô đi mua một chút."

Phương Trạch Vũ đứng dậy rửa mặt qua loa một lát rồi dựa vào phòng bếp nhìn Thư Nhan bận rộn vì anh: "Anh mơ một giấc mơ rất dài, ban đầu anh mơ thấy ông bà nội, cuộc sống ở bên kia của ông bà thật sự rất tốt còn bảo anh không cần phải lo lắng. Sau đó anh lại mơ thấy em, em vẫn luôn gọi anh cho nên anh mới tỉnh."

Là anh quá để tâm vào những chuyện vụn vặt, nếu như ông bà nội thật sự không thích anh thì làm sao ông bà có thể giữ anh lại ở Nam Thành được. Đã thế ông bà còn để lại căn phòng và đồ gia truyền của nhà họ Phương cho anh, coi anh là đứa cháu đích tôn chân chính. Vậy nên ba cái gì chứ, mẹ cái gì chứ, anh có ông bà nội là đã đủ rồi.

"Chắc chắn là ông bà nội cũng hy vọng anh có một cuộc sống tốt nếu không ông bà sẽ không yên tâm đâu." Thư Nhan quay đầu lại mỉm cười với Phương Trạch Vũ một chút: "Mì xong rồi."

Phương Trạch Vũ ngủ suốt một ngày một đêm cũng đã đói từ lâu rồi, anh ăn từng miếng từng miếng xong sau đó lại tự bưng bát của mình lên đi vào trong rửa, Thư Nhan cũng không ngăn cản anh.

TBC

"Anh có muốn ăn một chút trái cây không?" Thư Nhan nói, trên tay đã lấy ra quả táo cùng quả chuối.

"Được." Phương Trạch Vũ vừa ăn trái cây vừa dùng giọng nói rất bình thản kể lại câu chuyện xưa mà Phương Kiến Hoa đã kể cho Thư Nhan nghe.

Khó trách, đến cả một người kiên cường như Phương Trạch Vũ cũng phải chạy tới trước mộ của ông bà nội mà khóc, anh còn nói mình đúng là một trò cười. Cái này thật sự... Thư Nhan cảm thấy đến cả phim truyền hình chắc cũng không dám quay như vậy đâu, chỉ sợ lại bị người ta mắng chết.
 
Back
Top Bottom