Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 360: Chương 360



Thư Lệ siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu nhìn Bình An nói: "Bác cứ kê đi ạ, dùng loại đắt tiền kia ấy, chỉ cần Bình An có thể khỏi bệnh thì tốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn lòng."

"Mẹ ơi, hay là đừng ăn?" Thấy mẹ không vui, Bình An vội nói: "Vậy thì chọn loại rẻ tiền đi ạ, dù sao con cũng uống thuốc quen rồi, uống thêm vài năm cũng được, đừng tiêu tiền vô ích."

Thư Lệ rơi nước mắt: "Con đừng nói bậy, làm gì có chuyện uống thuốc thành quen chứ, đợi con khỏe rồi, sau này sẽ không cần uống thuốc nữa."

Bởi vì thêm một số dược liệu quý nên mỗi tháng tiêu tốn khoảng 1. 000 tệ, 1. 000 tệ năm 1993 thật sự không phải là số tiền nhỏ, khi thanh toán tiền sắc mặt Thư Liên tái mét, vốn còn đang nghĩ sẽ dùng số tiền này để mở cửa hàng, có thể không mượn tiền Thư Nhan thì sẽ không mượn, không ngờ ngoảnh lại đã vả mặt.

Được sự giúp đỡ của lão Hồ, không bao lâu đã tìm được một mặt bằng không tệ, khá gần trường học, mặt bằng rộng rãi, hai phòng gần 90 mét vuông, tổng cộng là hai tầng rưỡi, gác lửng là nơi để đồ lặt vặt, tầng hai ban đầu là chính chủ ngủ, bây giờ con cái chủ nhà đi học đại học ở nơi khác, hai vợ chồng không yên tâm nên cho thuê phòng để cùng đi với các con đến nơi khác.

"Tiền thuê nhà 600 tệ có đắt quá không?" Thư Lệ chưa từng kinh doanh, nên nghe thấy tiền thuê nhà này thì hơi bị dọa lùi, một tháng 600 tệ, lương của Lã Khánh Vĩ một tháng cũng chỉ hơn 400, phải bán bao nhiêu thứ mới có thể trả tiền thuê nhà, đây là còn chưa tính tiền điện nước, Thư Nhan còn nói thuê nhân viên bán hàng, Thư Lệ quả thực không dám nghĩ đến chi phí hàng tháng.

"Yên tâm, chị cứ tin tưởng em." Thư Nhan cười nói.

Ký hợp đồng ba năm, ý của chủ nhà là đóng tiền nhà một năm một lần, Thư Nhan quyết định đóng giúp Thư Lệ, bởi vậy cô có thể thoải mái hơn rất nhiều, kết quả nói kiểu gì Thư Lệ cũng không đồng ý, cò kè với chủ nhà rất lâu chủ nhà mới đồng ý lấy tiền nhà ba tháng một lần, tính cả năm trăm đồng tiền thế chấp, tổng cộng là hai ngàn ba trăm đồng.

"Ông Hồ kia, chị phải tặng gì đây? Mua thuốc có đủ không?" Thư Lệ không biết người môi giới cần tiền hoa hồng.

"Không cần đâu, đều là bạn bè cả, lát nữa em mời ông ấy ăn cơm là được." Thư Nhan không nói, chút tiền hoa hồng ấy cô lén đưa là được rồi.

Nhà này vốn là một cửa tiệm, là một tiệm mì, buôn bán bình thường. Không biết chủ cũ nghĩ thế nào mà mở một tiệm mì ở bên cạnh trường tiểu học, còn thuộc dạng cũ kỹ, có được bao nhiêu người ăn chứ? Mặt tường có hơi bẩn, phải sơn lại mặt tường.

"Em có quen với một người làm trang trí nội thất, lát nữa sẽ bảo anh ta tìm hai thợ tới đây, mặt tường kia cũng phải sơn lại, lại tìm thêm hai thợ mộc làm mấy cái khung hẳn là được rồi." Thư Nhan đi dạo một vòng, đề nghị.

Phía sau là phòng bếp, chắc chắn Thư Lệ không cần quá lớn, tìm một tấm ván gỗ ngăn cách lại, mặt sau dùng để nấu ăn, ngăn còn lại làm nhà kho.

TBC

Gọi một cuộc điện thoại, Trần Phi lập tức đi qua, không nói không rằng đồng ý ngay, có Trần Phi giúp đỡ thì có thể khởi công ngay, hơn nữa anh ấy chỉ lấy tiền công và phí vật tư, tốn không bao nhiêu tiền. Đúng lúc quầy thu tiền của cửa hàng bán đồ nội y lúc trước vẫn còn ở trong kho, dù sao cũng không dùng tới, Thư Nhan cho người kéo qua.

"Có muốn đặt hai cái bàn lớn ở đây không? Học sinh có thể đọc sách ở đây." Lâm Tuệ tới đón con, tiện đường ghé xem.

"Không cần, cũng không phải là học sinh cấp Ba, học sinh tiểu học có thể ngồi yên à?" Thư Nhan lắc đầu, nơi này bán đủ loại sách ngoại khóa còn có sách ôn tập và vở, bút đủ thứ loại.

"Cũng đúng." Lâm Tuệ thấy Thư Lệ đi từ trên lầu xuống, cười hỏi thăm: "Chào chị Hai, em là Lâm Tuệ, là bạn của Thư Nhan, chị gọi em Tiểu Tuệ là được ạ."

"Chào em." Tiếng phổ thông của Thư Lệ không chuẩn, mấy ngày nay rất cố gắng học tập cùng Thư Nhan, vẫn mang theo chút khẩu âm quê nhà: "Chỗ chị vẫn chưa sửa soạn xong, đến cả ghế cũng không có."

"Không cần đâu ạ, em ngồi cả một ngày rồi, hiện tại chỉ muốn đứng thôi ạ." Lâm Tuệ nhìn chung quanh: "Nơi này tốt lắm ạ."

"Tiệm của chị mới tốt, kiếm được nhiều tiền." Thư Nhan nghe Trương Hoa Tú nói, một tháng tiệm của Lâm Tuệ có thể kiếm được khoảng một trăm ngàn, không lo lắng không mất sức, tốt biết bao.

Lâm Tuệ cười cười, không phủ nhận lời này, lại tán gẫu đôi câu rồi dẫn con đi về, lúc đi còn nói sau này sẽ đến đây mua văn phòng phẩm.

"Người bạn này của em cũng được." Thư Lệ đột nhiên nói.

"Cũng được ạ, ở đây em có quen một người bạn tốt, hiện tại bọn em đang hùn vốn mở công ty, lát nữa em sẽ giới thiệu cho chị biết." Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt đều là bạn bè bình thường, ít nhất Thư Nhan không quá thân thiết với bọn họ, cũng như bọn họ cũng không mấy thân thiết với cô.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 361: Chương 361



Trên lầu là phòng dành cho chủ nhà ở, quần áo hòa chăn mền đều mang đi, giường và tủ quần áo vẫn còn, lau sạch là có thể dùng.

Thư Nhan cầm bốn bộ đồ và chăn bông qua: "Nhà em còn nhiều lắm, đang lo không có chỗ để đây."

Chăn mền nào ngại nhiều, biết Thư Nhan muốn giúp mình, cũng không vạch trần cô, cười nói: "Vậy chị không khách sáo đâu."

Bốn bộ đồ đủ để thay, chăn mền cũng đã được phơi nắng, có thể trải ra ngủ ngay. Tổng cộng có hai căn phòng, một phòng là dành cho Thư Lệ và Bình An, còn một phòng là cho Nữu Nữu.

"Bình An không còn nhỏ nữa rồi, bé trai luôn ngủ với mẹ sẽ không ngủ ngon, không bằng để nó một phòng, chị và Nữu Nữu một phòng?" Thư Nhan không nhịn được đề nghị.

"Thân thể Bình An không tốt, vẫn luôn ngủ với chị. Hơn nữa ở trên trấn con cái ngủ với ba mẹ đến mười mấy tuổi là chuyện bình thường mà, có vấn đề gì đâu?" Thư Lệ nghe xong lời Thư Nhan nói thì sững sốt, xung quanh đây đều là con cái ngủ với ba mẹ, chưa bao giờ chú ý đến vấn đề này.

Không nói trên trấn, ở nông thôn bọn họ cũng có. Rất nhiều nhà bốn năm người chen chúc trong một phòng, có nhà hơi nghèo chút thì mười mấy người chen chung một phòng, cũng không nghe nói cái gì mà không tốt.

"Đó là vì không có điều kiện, có điều kiện đương nhiên phải chọn một lựa chọn tốt hơn. Thân thể Bình An có không tốt thì nó cũng là bé trai, hẳn nên cần phải độc lập tự chủ hơn, chị cũng không hy vọng sau này nó lớn rồi còn ỷ lại vào chị chứ? Thương con thì phải để con độc lập, chúng ta sẽ một ngày già đi, không thể chăm sóc bọn nó cả đời được, huống chi sau này Bình An còn phải lấy vợ sinh con."

Thư Lệ im lặng một hồi lâu, cắn răng, quyết định nghe theo Thư Nhan, để Bình An ở một mình một phòng, còn chị ấy sẽ ngủ chung với Nữu Nữu.

Căn phòng dọn một ngày là xong, Thư Lệ không nghe theo lời khuyên của Thư Nhan, tối hôm qua dẫn theo đứa bé dọn qua ở.

TBC

"Chị gây thêm nhiều phiền toái cho em nhỉ? Phòng ốc đã chuẩn bị xong đáng lẽ nên chuyển đi." Cho dù là chị em ruột cũng không thể liên tục dựa vào đối phương, Thư Nhan đã giúp đỡ quá nhiều rồi.

Nửa căn trước ngày hôm sau bắt đầu lắp đặt thiết bị, sơn lại tường màu trắng, làm thêm một vài ngăn tủ là được, Trần Phi nói nhiều nhất tầm một tuần là xong, Thư Nhan nhìn trong ngoài một lát, tìm cửa hàng quảng cáo làm một tấm biển quảng cáo, tên tiệm là Thư Lệ tự đặt, gọi là tiệm văn phòng phẩm Khoái Lạc.

Chị ấy nói có thể đến trường đi học là một chuyện vui vẻ, có thể mua sách ngoại khóa và đề bài luyện tập thì càng vui vẻ hơn. Nghe thấy lý do này, Thư Nhan im lặng hồi lâu, cô rất muốn nói, phần lớn học sinh nơi này không hề vui vẻ.

Chuyện lắp đặt thiết bị giao cho Trần Phi, quan trọng nhất chính là vấn đề nguồn hàng, đúng lúc cấp dưới của Phương Trạch Vũ có một bảo vệ có nhà mở công ty văn hóa, bọn họ có xưởng in ấn riêng của mình, có thể lấy được nguồn hàng giá tốt nhất, có Phương Trạch Vũ đảm bảo, còn có thể giao một nửa tiền hàng, đợi bán được sẽ trả nửa còn lại, có thể tiết kiệm được một số tiền lớn.

Về phần mấy đồ văn phòng phẩm, đã có thị trường chuyên mấy thứ đó, sau khi Thư Nhan hỏi thăm thì dẫn Thư Lệ đi xem hàng, để chị ấy biết rồi lần sau sẽ tự mình đi nhập hàng.

Từ lúc đến Nam Thành đến ngày khai trương tiệm sách, tổng cộng chỉ tốn hai mươi ngày, tốc độ này có thể nói là rất nhanh.

Ngày đầu tiên, Thư Nhan, Phương Trạch Vũ còn có Hồ Thụy Tuyết đều mang lãng hoa tới tặng, Thư Lệ mua hai dây pháo, tiệm sách chính thức khai trương, ngày thứ nhất buôn bán cũng hơn sáu trăm, đừng thấy trong tiệm sách bán mấy quyển sách ôn tập với bút chì có một đồng hai đồng mà lầm, lời kiếm được không ít chút nào, tiền bán sáu trăm lời được ba trăm, tương đương lời được một nửa.

Nhìn một đống tiền lẻ, Thư Lệ thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình có thể kiếm được lợi nhuận hơn cả nửa tháng tiền lương.

"Em gái, chị không phải nằm mơ đúng không?" Chị ấy véo mình một cái: "Ui đau, thật sự không nằm mơ, một ngày ba trăm, vậy... không phải một tháng chín ngàn... ông trời của tôi ơi, tôi sắp phát tài rồi?"

Thư Nhan cười khẽ một tiếng: "Bán ngày đầu tiên khi nào cũng kiếm được nhiều, mấy ngày sau sẽ không nhiều như vậy, vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông buôn bán ế ẩm lắm, chị phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."

"Chị quên mất." Thư Lệ vỗ đầu mình một cái, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong đống tiền lẻ: "Em yên tâm, vừa rồi chị bị giật mình, chị sẽ tự tính toán tốt, sau này mỗi ngày thu nhập được một trăm là chị hài lòng rồi."

"Nguyện vọng này của chị nhỏ nhoi quá." Thư Nhan cười nói: "Trước tiên phải trông tiệm này cho tốt, về sau mở thêm chi nhánh, mỗi ngày xoay chuyển một chút, sẽ thu lại tiền về. Tích góp nhiều tiền một chút, sớm mua một căn nhà nhỏ ở Nam Thành, có một căn nhà cho mình thì sẽ yên lòng hơn."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 362: Chương 362



"Đúng, nên mua nhà. Sau khi Bình An uống thuốc của bác sĩ Đông y xong thì thân thể tốt lên rất nhiều, chị yên tâm hơn nhiều." Trên mặt Thư Lệ lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Hiện tại chị có ý định suy nghĩ đến những thứ khác, chị muốn tích góp nhiều tiền một chút, để hai đứa nhỏ học lên được đại học, rồi mua căn nhà nhỏ cho chính mình."

Ai cũng nói tiền bạc là phẩm chất anh hùng của đàn ông, còn phụ nữ thì sao? Bởi vì biết mình có thể kiếm tiền, Thư Lệ mới có thể nói ra những lời tràn đầy sức mạnh như vậy.

Bên Tây Thành, ông cụ Diệp và bà cụ Diệp vội vàng chạy vào thành, đi khắp nơi hỏi thăm nhà của Thư Kiến Dương, chẳng quan tâm trong nhà có người hay không, ra sức gõ cửa.

"Mấy người tìm ai?" Cửa nhà của Thư Kiến Dương vẫn không mở, ngược lại nhà bên cạnh mở cửa ra hỏi.

"Chúng tôi tìm chủ của nhà này." Bà cụ Diệp nhìn thấy người nhà bên cạnh mở cửa đi ra thì khóc nói: "Chủ nhà này là anh trai của con dâu tôi, con dâu tôi lòng dạ ác độc lắm! Lúc ly hôn thì dẫn con đi, không cho chúng tôi gặp mặt cháu, đã hơn một năm rồi, cháu trai cháu gái tôi ở đâu cũng không biết? Dáng vẻ như thế nào? Có cao hay không? Có gầy ốm hay không? Cháu ngoan của tôi! Thật đúng là muốn mạng của bà già tôi mà!"

Người nhà bên này biết Thư Kiến Dương, bình thường qua lại cũng không tồi, nghe thấy lời của bà cụ thì có hơi nghi ngờ.

"Mấy người gõ cửa cũng vô dụng thôi, cậu ấy không có ở nhà." Hàng xóm nghĩ cứ đối phó trước.

"Vậy công ty cậu ta ở đâu? Chúng tôi đến công ty tìm cậu ta. Chúng tôi thật sự không có ý xấu gì, chúng tôi chỉ muốn nhìn thấy cháu trai và cháu gái thôi."

Hàng xóm vừa định nói không biết, bảo bọn họ lần sau quay lại thì thấy cửa nhà đối diện xuất hiện một người phụ nữ, dáng vẻ không đành lòng nói địa chỉ công ty của Thư Kiến Dương cho vợ chồng già nhà họ Diệp biết.

Đến công ty, quầy lễ tân ngăn cản không cho hai vợ chồng già vào. Bà cụ Diệp ngồi xuống đất vỗ đùi kêu gào: "Thư Nhan đâu mau ra đây, cho dù hai người ly hôn thì cô cũng không thể ngăn cản không cho chúng tôi gặp cháu trai cháu gái chứ, ôi bảo bối của tôi! Đã hơn một năm không gặp, bà nội nhớ cháu quá! Không biết hai cháu có ốm đau gì không? Hai cháu vừa sinh ra thì bà nội đã chăm bẵm, bà nội không ở bên cạnh, nhất định hai cháu sẽ khóc tìm bà, ôi, bảo bối của tôi! Cháu trai cháu gái của tôi!"

"Tổng giám đốc Thư, phía dưới có một đôi vợ chồng già đến tìm ngài, nói là ba mẹ chồng trước của em gái ngài, ầm ĩ đòi muốn gặp ngàu, hiện tại bà cụ đang khóc lóc om sòm ở dưới sảnh."

Ba mẹ Diệp Chí Cường? Thư Kiến Dương nhíu mày: "Tôi biết rồi."

Nhìn thấy ba mẹ Diệp Chí Cường, Thư Kiến Dương sững sờ một chút, kể từ sau khi Diệp Chí Cường làm ăn phát đạt, hai ông bà già này nhìn rất có tinh thần, hiện tại lại như già đi mười tuổi so với năm ngoái.

"Chú, thím, hai người sao vậy?" Thư Kiến Dương nhìn lướt qua bên cạnh: "Mấy người thật là, không nhìn thấy bà cụ ngồi dưới đất sao? Mau đỡ người dậy ngồi xuống ghế mau."

TBC

Nhìn thấy chính chủ đã đi ra, bà cụ Diệp không tiếp tục ầm ĩ nữa, bà ta vẫn có hơi sợ Thư Kiến Dương, nếu đe dọa anh ấy, lát nữa tìm người âm thầm vào nhà bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t hai ông bà ta thì phải làm sao?

"Tôi nghe nói Thư Nhan đã trở về, cháu trai cháu gái của tôi đâu? Bọn nó đang ở đâu? Cho dù ly hôn thì cũng không thể ngăn cản không cho chúng tôi gặp cháu trai cháu gái chứ, chuyện này đi đến chân trời cũng không nói được." Bà cụ Diệp nóng lòng nói.

"Thím, tình hình trước kia như thế nào thím cũng biết, là chính Diệp Chí Cường không cần hai đứa nhỏ, cháu nói có thể hai người không tin, nhưng giấy trắng mực đen bày ra đó, hai người trở về hỏi Diệp Chí Cường đi, có phải cậu ta từng nói từ nay về sau đừng để hai đứa nhỏ đến tìm cậu ta không? Cho nên tôi thật sự không rõ hai người đến tìm tôi ầm ĩ làm gì? Muốn ầm ĩ thì đi tìm Diệp Chí Cường ấy."

"Nó đồng ý nhưng tôi không đồng ý, đám cướp bóc mấy người cố tình tìm anh trai tới dẫn hai đứa nhỏ đi, lừa Thiên Bảo mới sinh ở bên cạnh tôi đi." Nhắc tới chuyện này, trái tim bà cụ Diệp lại nhói đau, ai ngờ Thư Nhan xưa nay hiền lành chất phát lại đột nhiên thay đổi lớn.

"Bà cụ, nói chuyện phải có chứng cứ, chúng tôi lừa bà khi nào? Mẹ đứa nhỏ muốn con, nhờ anh trai của mình đi qua đón con về nhìn xem thì làm sao?" Thư Kiến Dương vẫy tay: "Tôi không nói nhảm với hai người nữa, có chuyện gì thì gọi Diệp Chí Cường đến đây, hai người còn gây nữa tôi báo cảnh sát đấy."

Thật ra hôm nay bọn họ tới tìm Thư Kiến Dương, Diệp Chí Cường cũng biết, hiện tại anh ta rất hối hận, lúc trước không nên đưa con trai cho Thư Nhan.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 363: Chương 363



"Mẹ anh có thế sao?" Lý Kiều Kiều xắn tay lên, nghi ngờ hỏi.

Nếu mình có thể tự sinh con thì ai lại muốn đi đòi con của người khác, nhưng đáng tiếc do lần trước sinh non đã để lại vết thương trong cơ thể quá nặng, bác sĩ có nói cô ta là khó mang thai được nữa. Ngay từ đầu, Diệp Chí Cường vẫn còn dỗ dành an ủi cô ta, nhưng dần dà anh ta càng ngày càng mất kiên nhẫn đối xử với cô ta.

Lý Kiều Kiều hiểu rõ con người của Diệp Chí Cường, lúc trước anh ta có thể ngoại tình với cô ta thì bây giờ anh ta cũng có thể tìm một cô gái xinh đẹp và trẻ tuổi hơn cô ta để sinh con cho mình, cho nên dưới tình hình đó cô ta vẫn nên chọn đi đòi con trai của vợ trước vẫn tốt hơn. Đầu tiên, Thiên Bảo đã sắp trưởng thành, thứ hai, số tuổi của cậu còn nhỏ, nuôi mấy năm nữa có thể thân thiết với cô ta.

"Tin tức chúng ta nhận được hơi chậm, Thư Nhan đã sớm rời khỏi Tứ Thành. Thư Kiến Dương chắc chắn sẽ không nói tung tích." Diệp Chí Cường hít một hơi thuốc, nói tiếp: "Thật sự không báo cảnh sát được, dù ly hôn đi nữa thì Thiên Bảo vẫn là con của anh, anh muốn thăm con của mình thì có gì phạm pháp đâu chứ?"

Nhớ đến lúc trước Thư Nhan ngu như thế, sinh đứa bé chắc cũng vừa xấu vừa ngu như cô, không thể nào vượt qua được đứa bé của Kiều Kiều sinh ra, Thư Nhan nói muốn quyền nuôi con, anh ta còn ướt gì vứt bỏ hai thứ vướng víu đó đi càng nhanh càng tốt, ai ngờ Kiều Kiều lại sinh non, hơn nữa còn làm cơ thể bị thương nặng, vậy nên Thiên Bảo không thể để Thư Nhan dẫn đi.

"Nhưng trên tay của Thư Nhan có ảnh chụp của chúng ta." Lý Kiều Kiều do dự nói.

"Trước kia sợ là vì chúng ta muốn đến sống ở Tây Thành, bây giờ em của cũng mất công việc rồi, sự nghiệp anh dốc sức làm ở Tây Thành cũng bị hủy, cùng lắm thì đón cha mẹ đến thôi, sau này sẽ không về Tây Thành." Điệu bộ của Diệp Chí Cường rất giống với một kẻ cùng đường bắt cóc.

Đúng như Diệp Chí Cường đoán, ông cụ Diệp với bà cụ Diệp đã hoàn toàn không làm được với Thư Kiến Dương, đi nói lý sao? Lý lẽ ở bên Thư Nhan, cãi lại à? Thư Kiến Dương càng ngang ngược hơn, không bao lâu họ đã bị Thư Kiến Dương đuổi đi.

Thư Kiến Dương quay lại văn phòng lập tức gọi điện cho Thư Nhan ngay.

"Họ muốn gặp Thanh Thanh với Thiên Bảo sao? Không có đâu." Thư Nhan từ chối dứt khoát.

"Dựa theo pháp luật, ba của đám nhỏ có quyền đến thăm." Thư Kiến Dương đã từng đi tìm công ty luật sự hỏi rồi: "Anh nhìn dáng vẻ của đám người đó, sợ không chỉ muốn quyền thăm thôi đâu, họ còn muốn quyền nuôi Thiên Bảo đấy."

"Chuyện đó càng không được, lúc trước khi ký đơn ly hôn, chữ viết mực đen, chính anh ta tự bỏ quyền nuôi con, lên toàn quyền nuôi con vẫn thuộc về em." Những cái này cô đã hỏi luật sư từ trước rồi, đơn ly hôn đã viết rất rõ và kỹ càng.

TBC

"Chủ yếu tại thư kiện phiền phức thôi." Thư Kiến Dương thở dài: "Em chuẩn bị tâm lý trước đi."

Thư Nhan cúp điện thoại, tức giận đập bàn.

"Sao thế?" Phương Trạch Vũ nỏ báo xuống, hỏi.

"Bây giờ, tại vợ của ba Thiên Bảo không sinh được con, nên anh ta lại nhắm vào Thiên Bảo, chắc chắn sẽ không đưa con cho đám người đó."

Lý Kiều Kiều chỉ có tỉ lệ mang thai kém, ai biết sau này cô ta có thai rồi, cả đời Thiên Bảo làm sao đây?

Dù là thế nào, Thư Nhan cũng không thể đưa con cho Diệp Chí Cường, thỏa thuận đơn ly hôn đã ghi rõ ràng, bây giờ muốn cướp không có cửa.

"Lúc trước, em ly hôn có ký thỏa thuận sao?" Bây giờ, Phương Trạch Vu cũng có tình cảm với hai đứa bé, dù đứa nhỏ nào cũng không thể bỏ được.

"Có ký, dù anh ta báo cáo cho tòa án thì quyền nuôi con chắc chắn vẫn thuộc về em, nhưng ba của đám nhỏ có quyền đến thăm, đến lúc đó anh ta một tuần sẽ đến hai ba lần khiến cho người ta buồn nôn lắm." Thưa kiện cũng phiền phức, cô sẽ bị thường xuyên gọi về Tây Thành, như vậy cô còn sống được hay không?

Lúc làm việc ngày thứ hai, Hồ Thụy Tuyết thấy sắc mặt của Thư Nhan hơi khó chịu, đành hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"

"Đừng nhắc nữa, con trà xanh chồng cũ của tôi cưới về bị sảy thai, cơ thể bị thương nặng, bác sĩ nói sẽ khó mang thai lại, cuối cùng đám đó lại nhắm vào Thiên Bảo." Vừa nhắc đến bụng của Thư Nhan lập tức đầy lửa giận.

"Lúc trước, tôi nghe cô kể cũng hiểu được đôi phần, chồng cũ của cô là một tên ham mê sắc đẹp, anh ta thật sư có thể cưới Lý Kiều Kiều kia mà không thay lòng được sao?" Mèo không ăn vụng có được mấy con, Hồ Thụy Tuyết không tin một kẻ vốn có tiền án trước đây như anh ta có thể giữ mình trong sạch được.

Trong nguyên tác, hai người là vợ chồng yêu thương nhau, cho dù Diệp Chí Cường có ngoại tình đi nữa thì anh ta cũng không cũng sẽ không nói một câu nặng với Lý Kiều Kiều, nhưng bây giờ... Thật đúng là không xác định được.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 364: Chương 364



"Tôi có một cách giải quyết, cô có muốn nghe thử không?" Con ngươi của Hồ Thụy Tuyết đảo một vòng, cười nói.

"Cô có cách nào?" Thư Nhan tò mò nhìn cô ấy.

"Không phải Diệp Chí Cường muốn con sao? Lý Kiều Kiều không thể sinh, anh ta vẫn có thể sinh mà, chúng ta tìm cho anh ta một người phụ nữ vừa trẻ vừa xinh đẹp còn có thể sinh đẻ, cô cảm thấy được không?" Hồ Thụy Tuyết cảm giác cách này rất có ích, chẳng nữa trả thù được Lý Kiều Kiều, mà còn có thể tránh việc Diệp Chí Cường chú ý đến Thiên Bảo.

Tìm một người phụ nữ khác cho Diệp Chí Cường? Đôi mắt của Thư Nhan mở lớn nhìn Hồ Thụy Tuyết, cách này thật sự... Đột nhiên, mắt cô sáng rực lên. Vì khi cô đến với thế giới này, nên nguyên tác đã xảy ra thay đổi rất lớn.

Mất đi nguồn vốn kinh tế, tình cảm của Diệp Chí Cường với Lý Kiều Kiều còn có thể ung dung khỏe mạnh như trong sách viết sao? Thư Nhan thật sự nghi ngờ chuyện này, hoàn toàn không cần họ cố gắng làm gì, Diệp Chí Cường đã ngoại tình rồi.

Cô lập tức gọi điện thoại cho Thư Kiến Dương, nói anh ấy giúp điều tra địa chỉ hiện tại của Diệp Chí Cương ở đâu?

"Không cần tìm người điều tra, bây giờ cậu ta đang ở tỉnh tân vẫn là chủ thầu, công việc làm ăn cũng không tệ." Thư Kiến Dương lập tức trả lời.

Nền kinh tế của tỉnh Tân yếu rất nhiều với vùng đất liền, bên đó có mười mấy ngàn đồng thì sẽ trở thành đại phú hào, Diệp Chí Cương dẫn theo một đội người đến đó cho nên cuộc sống cũng không tệ.

"Em biết rồi, cảm ơn anh Ba, em cúp máy trước, sau này lại liên lạc tiếp."

"Khoan đã." Thư Kiến Dương hỏi: "Em tìm được cách rồi à?"

"Em thật sự có một cách nhưng không thể xem là cách được, sau này em sẽ nói cho anh nghe."

Đúng lúc, Phương Trạch Vũ có một chiến hữu ở tỉnh Tân, anh gọi điện thoại nhờ người chiến hữu đó giúp đỡ điều tra một chút, bây giờ người ở ngoài sống trong tỉnh Tân không quá nhiều, với một người làm ông chủ như Diệp Chí Cường càng ít, rất nhanh người chiến hữu kia đã điều tra được kết quả.

Diệp Chí Cường vẫn có công trình riêng mình, khi mới đến anh ta nhận đủ loại công việc, khi muốn tạo dựng tên tuổi, anh ta dùng tất cả số tiền mình kiếm được trước đó mở rộng mối quan hệ, nhận được một đơn đặt hàng lớn, cũng buôn bán lời hơn một trăm ngàn, cuối cùng anh ta cũng lấy về được một chút máu. Ngay sau đó, anh ta kết bè với một trùm côn đồ mở một công ty kiến trước, trước mắt việc làm ăn cũng xem như rất khá.

Tin tức chủ yếu chính là Diệp Chí Cường thật sự ngoại tình, người phụ nữ này chính là đối tác của anh ta giới thiệu cho.

"Người phụ nữ này chính là em họ của đối tác anh ta sao?" Thư Nhan hơi nghi ngờ.

"Ừm. Không phải mối quan hệ quá thân thiết nhưng vẫn coi là em họ." Phương Trạch Vũ cầm ảnh chụp được chiến hữu gửi tới cho cô xem.

Làn da của người phụ nữ này thật trắng, ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, ánh mắt ngập nước, có thể ví von như phụ nữ thời Hán, người phụ nữ này chính là mỹ nhân phong tình của dị quốc.

"Lý Kiều Kiều có biết sự tồn tại của người này không?"

"Chuyện này anh không rõ lắm, cá nhân em đoán thì cô ta biết." Cho nên cô ta mới vội vàng cướp Thiên Bảo như thế.

Thư Nhan cũng đoán đúng rồi, đương nhiên Lý Kiều Kiều hy vọng mình có thể sinh được con, nhưng đột nhiên bây giờ như vậy, chắc chắn sẽ có người nào đó, hoặc có chuyện gì đó sẽ xuất hiện uy h.i.ế.p cô ta, dáng vẻ của Tuyết Lệ kia xinh đẹp như thế còn là em họ của đối tác Diệp Chí Cường, cơ thể còn khỏe mạnh, Lý Kiều Kiều e dè cũng rất bình thường.

TBC

"Anh nhờ chiến hữu giúp đỡ liên hệ với Tuyết Lệ một chút, em muốn nói điện thoại với cô ta."

"Em không cần đứng ra, cứ giả vờ như không biết, chuyện này giao cho anh làm là đủ rồi." Phương Trạch Vũ không muốn Thư Nhan nhún tay vào, trên đời này không có gió nào không thổi qua tường được hết, lỡ bị Diệp Chí Cương hay Lý Kiều Kiều phát hiện thì đây mới là một cây gai phiền phức.

Hôm nay, Tuyết Lệ vừa mới ăn cơm xong nghe người hầu nói có người tìm cô ta.

"Là ai vậy?" Ban đầu, cô ta là cô gái ở nông thôn, do dáng vẻ xinh đẹp cho nên được anh họ dẫn lên thành phố, vậy nên hoàn toàn không quen ai ở đây cả.

"Tôi không biết, người này bỏ một lá thư rồi rời đi." Người hầu đưa thư cho Tuyết Lệ.

"Tôi biết rồi." Tuyết Lệ không biết chữ, sau khi đến thành phố, anh họ mời thầy giáo đến dạy cho cô ta đọc mặt chữ Hán, cho nên cô ta có thể đọc được tờ giấy viết gì, không ngờ Lý Kiều Kiều không thể mang thai, Diệp Chí Cường cần con, chuyện này quá tốt rồi.

Diệp Chí Cường không biết Tuyết Lệ bị làm sao, gần đây cô ta càng ngày càng nhiệt tình, nhưng anh ta cũng thích dạng nhiệt tình như thế.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 365: Chương 365



Thư Nhan không biết Phương Trạch Vũ làm cái gì, nhà họ Diệp bên kia thật sự đã im lặng, dù có thể đang tính toán cái quỷ kế gì thì cũng họ vẫn có thể cầm binh chắn được.

Tới gần cuối năm, cô thật sự bận đến choáng váng đầu óc, vì Hồ Thụy Tuyết lại chuẩn bị ra nhãn hiệu túi.

"Tốc độ này có nhanh quá không?" Thư Nhan bị dọa sợ với tốc độ này.

TBC

"Tôi còn cảm thấy chậm đó." Sau khi, Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy số liệu túi được đưa lên thị trường, khá tốt, nói: "Tôi muốn tăng lớn đầu tư cho quảng cáo, để càng nhiều người biết về sản phẩm của chúng ta."

Hồ Thụy Tuyết đã từng nếm qua lợi ích của quảng cáo, bây giờ tuyên bố sản phẩm mới cho thành phố đã sớm sắp xếp quảng cáo xong, đáng tiếc hợp đồng của CCTV sắp hết hạn, năm nay ký hợp đồng lại có chút khó khăn.

"Còn phải đi bàn bạc lại với CCTV đã, chúng ta không thể tự đi được, dùng nhiều chút tiền cũng không tệ." Thư Nhan rất chú tâm vào chuyện này.

"Tôi đang chuẩn bị nói với cô, ngày mốt chúng ta cùng nhau đi đến đó." Hồ Thụy Tuyết có một bà con xa chuyển vào CCTV, cho nên bây giờ muốn quảng cáo trên CCTV cũng hơi khó.

Lúc trước, tuy quảng cáo của họ được phát vào thời gian rảnh rỗi nhưng CCTV này thật sự không thiếu năm triệu đồng, vì họ quảng cáo rất hiệu quả, vậy nên vị trí này năm nay cũng bị rất nhiều người để ý, có thể nâng lên hai triệu đồng, thêm vào đó, Thư Nhan và Hồ Thụy Tuyết cũng phải đưa ra một khoản tiền.

Hai người thuận lợi ký hợp đồng xong, vui vẻ trở về Nam Thành.

Đã nhiều ngày không về nhà, bọn nhỏ cũng rất nhớ Thư Nhan, đúng lúc là cuối tuần, Thư Nhan cũng sẽ ở nhà chơi với hai đứa.

"Em gái nhỏ, tối nay đến chỗ chị ăn cơm à." Cửa hàng nhỏ của Thư Lệ làm ăn cũng rất tốt, mỗi ngày đều nhận được khoảng năm trăm đồng, cho nên cả người cũng đều sáng rực lên, khi chị ấy nhìn thấy Thư Nhan dẫn Thanh Thanh và Thiên Bảo đến, lập tức mở hai chai nước ngọt cho bọn nhỏ: "Đến đây ngồi đi, đồ ăn sắp xong rồi."

"Chỉ xào hai món ăn là được, cũng không có người ngoài." Thư Nhan cũng đi theo vào phòng bếp, giỏi ghê, thịt kho tàu, canh gà, vịt và gà luộc băm thành miếng nhỏ, còn có tôm hê mà Thiên Bảo thích ăn nữa.

"Không phải vài món được, chị xào thêm rau xanh thì được." Thư Lê nhìn thoáng qua bên ngoài xem chừng, hỏi: "Sao cậu Vũ không đến?"

"Hôm nay, anh ấy có việc rồi." Thư Nhan giúp dọn món ăn lên, hỏi: "Chị ở quen chưa?"

"Không có ngày nào chị không tốt cả." Một ngày bỏ túi vài trăm, thế còn không thích nữa sẽ bị sét đánh đấy.

Trong bệnh viện của tỉnh Tân, Tuyết Lệ nở nụ cười thật to khi cầm được kết quả xét nghiệm.

Diệp Chí Cường nhận được điện thoại của Tuyết Lệ, vẫn còn có chút choáng váng, mang thai?: "Em chắc chắn?"

"Em vừa ra khỏi bệnh viện, đêm nay... Anh tới không?" Tuyết Lệ nói với một ít giọng làm nũng.

"Đương nhiên." Mặc dù, Tuyết Lệ chưa từng đi học nhưng cô ta rất thông minh, đến thành phố học mấy năm với người khác đã có thể biết đọc và viết, quan trọng nhất là cơ thể của cô ta rất khỏe mạnh, đứa bé sinh ra chắc chắn cũng vừa thông minh vừa khỏe mạnh. Còn Thiên Bảo đã bị anh ta quên từ đời nào rồi.

Diệp Chí Cường ra khỏi công trường sớm hơn một giờ, xem báo cáo xét nghiệm cũng nở nụ cười hài lòng: "Em cẩn thận ở nhà dưỡng thai, sinh cho anh một đứa con trai, anh sẽ không phụ bạc mẹ con hai người."

"Thế con gái thì anh không thích sao?" Tuyết Lệ chu môi làm nũng.

"Đương nhiên không phải, chỉ cần em sinh ra anh thích hết." Diệp Chí Cường ôm Tuyết Lệ dỗ dành.

Có một chuyện mà Diệp Chí Cường không nói với ai, lúc trước lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lý Kiều Kiều là nhất kiến chung tình, có một cảm giác gặp được người định mệnh của mình, tình cảm của anh ta với con gái lớn Thanh Thanh không phải hoàn toàn không có, dù sao cô bé cũng là đứa con đầu của anh ta, Thiên Bảo thì càng khỏi nói, cậu bé là con của anh ta, nhưng anh ta không biết vì sao, sau khi Lý Kiều Kiều mang thai thì lại có xúc động muốn dành toàn bộ thế giới cho cô ta, càng ngày càng nhìn thấy ba mẹ con Thư Nhan và hai đứa bé gai mắt, cho nên mới sẽ thuận lợi để Thư Nhan uy h.i.ế.p và không chút nghĩ ngợi đòi quyền nuôi dưỡng hai đứa con.

Đến khi Lý Kiều Kiều sinh non, Diệp Chí Cường lập tức tỉnh táo lại, anh ta cảm thấy bản thân như bị trúng cổ trùng, mặc dù bên ngoài không thay đổi nhưng trong lòng anh ta cũng rất e dè Lý Kiều Kiều.

Lý Kiều Kiều sinh non đã làm tổn thương cơ thể, nhưng không đến mức không thể mang thai tiếp, anh ta mua chuộc bác sĩ, sau đó anh ta cho cô ta uống thuốc vô sinh khi cô ta đang ở cữ trong tháng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 366: Chương 366



Chuyện này, anh ta chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, bao gồm cả ba mẹ của anh ta, anh ta còn lo lắng một chút khi Tuyết Lệ mang thai, nhưng cảm giác trước kia lại không có nên anh ta có thể xác định chỉ có cảm giác như thế với Lý Kiều Kiều.

"Anh sao thế?" Tuyết Lệ vẫn đang thỏa thích tưởng tượng dáng vẻ sau khi sinh ra, lại thấy Diệp Chí Cường không trả lời, vội kéo anh ta một cái.

"Không có gì, em đói bụng rồi nhỉ, chúng ta đi ăn cơm trước đã, em muốn ăn cái gì đây?" Diệp Chí Cường đã quên luôn Lý Kiều Kiều đang đợi mình ở nhà.

Sau khi, Diệp Chí Cường kiếm được tiền ở tỉnh Tân rồi, đã xây dựng một ngôi biệt thự ở đây, trong nhà ăn, Lý Kiều Kiều một mình ngồi đối diện với một chiếc bàn lớn đầy đồ ăn, hôm nay là sinh nhật của cô ta, người nói sẽ về tổ chức sinh nhật cho cô ta lại không trở về.

"Bà chủ, đồ ăn lạnh rồi, tôi có phải đi hâm nóng lại không?" Người hầu cẩn thận hỏi.

"Không cần." Lý Kiều Kiều nắm thật chặt khăn trải bàn, viền mắt hơi phiếm hồng, suy nghĩ: "Con đàn bà thối tha, muốn giành đàn ông của tao, không có cửa đâu."

Bên Diệp Chí Cường đã xảy ra chuyện gì, Thư Nhan lập tức biết hết, cô nói: "Tuyết Lệ mang thai thì tốt rồi, Diệp Chí Cường sẽ không có ý đồ với Thiên Bảo nữa."

Còn về phần Tuyết Lệ nên làm sao để lên chức, Lý Kiều Kiều phải làm sao để bảo vệ vị trí của mình? Những chuyện đó, cô không quan tâm.

"Em yên tâm đi, bạn hợp tác của Diệp Chí Cường chắc cũng hy vọng em họ của mình có thể sinh đứa bé ra." Phương Trạch Vũ không hy vọng Diệp Chí Cường đánh vỡ cuộc sống bình yên và hạnh phúc của hai người.

Công việc ở công ty đã kết thúc, hai đứa bé cũng sắp nghỉ lễ, Thư Nhan còn phải đến trường họp phụ huynh cho hai đứa, bên Thiên Bảo khá đơn giản, cậu bé vừa là tinh anh ở nhà trẻ, đứa bé cũng chỉ hơi lớn nên vẫn chỉ biết chơi, Thanh Thanh lại khá cực hơn, vì lúc vào lớp hai cô bé theo không kịp lớp bổ túc của với bạn học hơn một học kỳ, cuối cùng đến giờ mới phát hiện con bé thục lùi so với đa số các bạn học trong lớp.

Ở đâu các đứa nhỏ đều có điều kiện gia đình rất tốt, vậy nên đã được bồi dưỡng từ nhỏ, thành tích càng không cần nói, mỗi đứa bé đều có tài năng hơn người, ngay cả bạn cùng bàn với Thanh Thanh đã học dương cầm lúc mười tuổi, Thư Nhan sợ con gái bị tổn thương nên khuyên bảo rất lâu.

Bây giờ, Thanh Thanh chú tâm vào việc học khiêu vũ và ngôn ngữ, bàn đầu chỉ học một tiếng Anh, nhưng sau khi đến tiểu học Nam Sơn, giáo viên của con bé đề nghị học thêm tiếng Pháp nữa, từ lâu Thư Nhan nói với con bé rằng nếu không muốn học cũng không sao, dù sao sức người có hạn không cần phải ép mình như thế, cô lại không ngờ đến Thanh Thanh thật sự thích học.

Qua một học kỳ, với sự cố gắng của Thanh Thanh, thành tích bây giờ của cô bé đã xếp vào hạng trong hai mươi người trong lớp, lớp của con bé có khoảng chừng ba mươi đứa nhỏ, Thư Nhan thấy thế cũng rất hài lòng, vì mười hạng đầu cũng gần như đã điểm cao nhất rồi, thấp hơn không phẩy mấy đơn vị một chút, còn do bài thi ở trường tiểu học Nam Sơn rất khó, lúc Thư Nhan ký tên cũng có xem qua vài lần, mỗi lần cô đều nghi ngờ mình đã vào nhầm trường tiểu học giả rồi không, có một số ít đề bài làm cô cảm giác đến cấp hai mới học nhưng chúng lại nằm ở trên bài thi năm thứ hai của trường triểu học.

Hiện tại, thành tích này của Thanh Thanh chắc chắn đã xếp hạng trước hai mươi người ở năm hai tiểu học, nếu so sánh bài thi với bài thi trường tiểu học số 2, thì chắc chắn con bé nằm trong top 5, cô không phải đang nói trường tiểu học số 2 không tốt, chỉ có thể nói cách dạy khác nhau, Thư Nhan cũng do dự nghĩ có nên để cho Thanh Thanh về học lại trường tiểu học số 2 hay không, nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định đó.

Đương nhiên nuôi dạy con hạnh phúc vui vẻ rất tốt, nhưng sẽ không tốt cho tương lai của con mình, cái gì nên học thì phải học.

Ở trong lớp, Thanh Thanh thuộc học sinh trung bình, không có khen ngợi cũng không bị phê bình, cho nên mỗi lần Thư Nhan đến họp phụ huynh đều ngồi ở dưới nghe, thậm chí không có cảm giác mình tồn tại.

"Chào cô, tôi là mẹ của Điềm Điềm, cô là mẹ của Thanh Thanh đúng không?"

TBC

Điềm Điềm là bạn ngồi cùng bàn đã học dương cầm lúc mười tuổi của Thanh Thanh, dáng vẻ con bé cũng ngọt như tên, miệng cũng ngọt.

"Đúng rồi, chào mẹ của Điềm Điềm." Trước đó, ba của Điềm Điềm luôn đi họp phụ huynh, hôm nay mới là lần đầu cô gặp được mẹ của cô bé, không biết nói gì, ngũ quan chia ra khá xấu nhưng tổng hợp lại vô cùng xinh đẹp và có khí chất, dùng từ ngữ ở quê Thư Nhan tả chính là dáng vẻ rất lịch sự và trang nhã.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 367: Chương 367



"Tôi luôn nghe Điềm Điềm nhắc đến cô, chỉ là tôi quá bận không có cơ hội đến tham dự buổi họp phụ huynh được, cuối cùng ngày hôm nay tôi cũng gặp được cô rồi." Giọng của mẹ Điềm Điềm rất dễ nghe.

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Thư Nhan biết mẹ Điềm Điềm mở một thẩm mỹ viện, chả trách người này lại nói chuyện nhiệt tình như thế.

"Đây là thẻ hội viên Chí Tôn trong tiệm của chúng tôi, sau này cô đến làm thử trong tiệm như thế nào rồi đóng góp ý kiến cho tôi với." Mẹ Điềm Điềm mời rất lịch sự và dễ chịu.

"Vậy tôi không khách sáo." Thẩm mỹ viện này cô cũng đã nghe rồi, nhưng chưa đến đó.

Hiện tại, cô thường xuyên đến thẩm mỹ viện do Hồ Thụy Tuyết giới thiệu, có cao cấp hơn một chút, nhưng bên đó chỉ chủ yếu hiệu quả về việc dưỡng da rất tốt, Thư Nhan không dự định đổi nơi chỗ thẩm mỹ, vậy nên sau khi về nhà cô sẽ giải quyết tấm thẻ này xong, coi như đến ủng hộ người ta vậy.

"Nói chuyện lâu như vậy cũng không biết cô đang làm gì?" Mẹ Điềm Điềm cười hỏi.

"Tôi tự mở một công ty quần áo, kiếm chút tiền không thể so sánh với các cô được." Thư Nhan cười nói.

Mặc dù, Thư Nhan nói như vậy nhưng đương nhiên mẹ của Điềm Điềm không tin, nếu thật sự chỉ mở công ty nhỏ, thì làm sao có thể vào được trường tiểu học Nam Sơn chứ? Nếu nói Điềm Điềm có khả năng dương cầm xuất sắc hơn người, thế nhưng việc học tập của cô bé lại rối tinh rối mù lên. Tất cả tài năng trời cho đều thắp sáng tên dây thép của đàn hết rồi. Cuộc thi lần này, cô bé đứng nhất từ dưới đếm lên, thường ngày ba của Điềm Điềm đều bị phê bình, ngày hôm nay mẹ Điềm Điềm đến đây cũng bị giáo viên điểm danh nói rằng cô ấy nên đôn đốc con gái ở nhà làm bài tập, không nên vì bận rộn công việc mà bỏ bê thành tích của con cái.

TBC

Mẹ Điềm Điềm vẫn luôn nở nụ cười, đến khi họp phụ huynh kết thúc mới khách sáo chào tạm biệt Thư Nhan rồi dắt Điềm Điềm rời đi, Thư Nhan nhìn Điềm Điềm chạy chậm mới đuổi theo bước chân của mẹ, hơi nhíu mày,

"Mẹ, chắc chắn mẹ Điềm Điềm lại đánh bạn ấy." Thanh Thanh nói thật.

"Mẹ Điềm Điềm sẽ đánh con sao?" Cô nhìn con gái rất hòa nhã.

"Đúng vậy, Điềm Điềm nói ba của bạn ấy ít khi về nhà cũng rất ít quan tâm đến bạn ấy, mẹ của bạn ấy nói vì thành tích của bạn ấy nên ba mới không về nhà, sau đó mỗi lần biết thành tích của bạn ấy, cô ấy sẽ đánh bạn."

Trước kia, Thanh Thanh rất hôm mộ những đứa bé trong thành phố, đợi đến khi đến thành phố rồi cô bé mới phát hiện không phải con nhà ai cũng vui vẻ.

"Không phải lần nào, ba của cô bé cũng đến tham họp phụ huynh à?" Nếu như không quan tâm đến cô bé, thì sẽ không đến đây họp phụ huynh rồi.

Thanh Thanh hơi nghiêng đầu, nói: "Điềm Điềm nói ba của bạn ấy không phải đi họp phụ huynh cho bạn ấy." Về chuyện vì sao, Thanh Thanh cũng không biết.

Thư Nhan nghe như thế cũng hiểu rồi, cô đoán có lẽ vì anh ta muốn kết bạn với người nào đó hoặc là tìm quan hệ nhân mạch mới nên đến, thật đáng thương cho cô bé nhỏ gặp phải một đôi ba mẹ như thế.

Dù cô có đau lòng cho cô bé kia nhưng cô bé vẫn là con của người khác, Thư Nhan không có chút quyền xen vào, cô thở dài, nói: "Đi thôi, chúng ta đi đón em trai."

"Mẹ!"

"Hửm?" Thư Nhan cúi đầu nhìn Thanh Thanh.

Thanh Thanh cười cười không nói chuyện, lại lén lút viết trong lòng bàn tay của cô một câu "Con yêu mẹ."

Sau tết năm ngoái, vì ở nơi này không có người thân nên Thư Nhan dẫn bọn nhỏ đến kinh đô du lịch, hôm nay lại khác, đầu tiên mối quan hệ giữa cô và Phương Trạch Vũ đã thay đổi rất lớn, thứ hai là do Thư Lệ ở đây.

Cô nói Phương Trạch Vũ đến nhà mình ăn tết, nhưng để cho bà cụ ở nhà một mình thì Thư Nhan làm không được. Cô dứt khoát đến nhà của bà ấy, ăn cơm tất niên với bà cụ.

Đúng lúc, Thư Lệ cũng không có ý muốn về ăn tết nên Thư Nhan nói cho cô ấy dẫn bọn nhỏ cùng ăn tết cùng, nhiều người mới vui vẻ.

Hai mươi bảy, bà cụ nghe Thư Nhan với chị gái của cô muốn qua nhà ăn tết, vội vỗ Phương Trạch Vũ: "Sao cháu không nói sớm? Không có chút chuẩn bị nào trong nhà cả."

"Đồ ăn gì đó cháu sẽ đi mua, những cái khác bà không cần chuẩn bị đâu." Nhà đã được anh với bà cụ quét tước rồi, đồ ăn mai đi mua cũng được, Phương Trạch Vũ nghĩ không biết nên chuẩn bị cái gì.

"Như thế sao mà được? Nhà đã từng dọn dẹp rồi, nhưng nhìn bây giờ vẫn chưa được, cháu với bà lại quét dọn từ trong ra ngoài lại một lần đi, còn phải quyết định thực đơn nữa, không thể tùy tiện như những năm qua được." Trước kia chỉ có hai người họ, nấu vài món ăn xem như qua cái tết, nhưng năm nay khác rồi.

Thư Nhan biết sẽ đến nhà bà nội nuôi của Phương Trạch Vũ ăn tết, cô suy nghĩ một chút đã đồng ý.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 368: Chương 368



"Mặc dù bà cụ này không phải bà nội ruột của Phương Trạch Vũ, nhưng bà ấy lại hơn hẳn bà nội ruột. Em với Phương Trạch Vũ phải đối xử thật tốt với bà ấy. Thật ra cũng không cần em đi hầu hạ bà ấy, ngày lễ ngày tết đến thăm bà ấy một chút thể hiện chút tâm ý là được, Phương Trạch Vũ thấy thế cũng sẽ vui lòng." Thư Lê kéo Thư Nhan truyền lại kinh nghiệm.

"Em biết rồi."

Thư Nhan cũng làm đúng như vậy, dù ngày lễ nào, cô cũng sẽ chuẩn bị một phần lễ tặng cho bà cụ. Thậm chí cho đến bây giờ, quần áo giày dép của bà cụ đều do cô chuẩn bị hết, những thứ đó đều do lúc cô đi dạo phố thấy hợp nên thuận tay mua, không có tốn kém bao nhiêu.

Không cần nói đến bà ấy có quan hệ với Phương Trạch Vũ, dù không có Phương Trạch Vũ thì sau khi cô biết chuyện của bà cụ, cô vẫn sẽ cố gắng chăm sóc bà ấy.

Thường ngày, chỉ có hai đứa nhỏ Thanh Thanh và Thiên Bảo, bây giờ có Nữu Nữu và Bình An nữa, làm cho hai đứa bé rất vui mừng.

Một nhà cùng nhau ăn cơm tất niên xong, bốn đứa bé ra chơi pháo trong sân, mấy người lớn ngồi ở trong phòng khách xem tivi và nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng hoan hô khe khẽ của bọn nhỏ, nhiều lúc còn xen vào giọng quan tâm của bà cụ la lớn...

Năm ngoái không có đến nhà Hồ Thụy Tuyết chúc tết, nên cô bị cô ấy càm ràm cả một năm, năm nay Thư Nhan quyết định đến chúc tết cô ấy sớm một chút.

Thư Nhan không tới nhà của mẹ Hồ Thụy Tuyết, mà tới nhà của cô ấy, đi nhà họ Hồ chúc tết khác với chúc tết Hồ Thụy Tuyết.

"Ba mẹ tôi cũng không phải là thú dữ, bây giờ anh trai tôi cũng không dám xuất hiện trước mặt cô, nói sợ dọa cô." Hồ Thụy Tuyết nửa đùa nửa thật nói.

Thư Nhan cười cười không đáp những lời này: "Đóa Đóa có phải đã tốt hơn một chút so với lúc trước không?"

Nghe nói như thế, Hồ Thụy Tuyết có chút vui mừng, hỏi: "Cô nhìn ra ư? Lần trước ra nước ngoài hơn một tháng, các chuyên gia đúng là có biện pháp, bây giờ đã có thể nghe hiểu một số yêu cầu, con bé còn tự mặc được quần áo."

Nhìn thấy giọt lệ trong mắt Hồ Thụy Tuyết, Thư Nhan vờ như không thấy, nhẹ nhàng sờ lên đầu Đóa Đóa, lúc đầu khi mới gặp, con bé còn không cho cô đụng vào người, bây giờ đã có thể tiếp xúc gần gũi.

"Sẽ ngày càng tốt hơn thôi."

"Khi còn sống, tôi có thể được nghe con bé gọi mẹ là đã đủ hài lòng rồi." Hồ Thụy Tuyết ôm chặt Đóa Đóa, nhẹ nhàng nói.

Hai người ngừng nói về Đóa Đóa, tán gẫu vài câu, Hồ Thụy Tuyết hỏi Thư Nhan: "Cô và Phương Trạch Vũ cũng ở bên nhau một thời gian rồi, tiến triển thế nào?"

Nhắc tới chuyện này, Thư Nhan đỏ mặt, lần trước Phương Trạch Vũ theo cô về thành Tây, chỉ có hai người bọn họ. Thực ra cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, không ngờ là mấy ngày nay Phương Trạch Vũ đặc biệt quy củ, đến lúc chuẩn bị mua vé máy bay trở về, vừa đúng lúc chị Hai tìm đến cô, vậy là ở lại thành Tây thêm mấy ngày. Sau đó, có một đêm Phương Trạch Vũ và Thư Kiến Dương uống rượu với nhau, uống hơi nhiều, lúc Thư Nhan chăm sóc anh ấy, hai người đã... Dù sao cũng bên nhau.

Hồ Thụy Tuyết thấy cô mơ hồ thì nhíu mày: "Bị ăn rồi sao?"

"Ai ya, đổi chủ đề khác đi."

"Làm sao? Đã sinh con rồi còn ngại ngùng." Hồ Thụy Tuyết liếc mắt: "Chuyện xảy ra khi nào? Nói một chút thôi!"

TBC

Thư Nhan trừng mắt với cô ấy, nhưng vẫn giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra.

"Lúc đầu tôi nghĩ hai người quen biết không được mấy ngày thì sẽ bên nhau, không ngờ lại lâu như vậy. Phương Trạch Vũ có thể nhịn được phải nói là anh ấy tôn trọng cô. Xem ra cô nhất định phải cùng anh ấy đi đến cùng." Hồ Thụy Tuyết bưng ly rượu, nhấp một ngụm.

Ngay từ đầu Thư Nhan đã muốn lâu dài, cũng xác định ở chung, Phương Trạch Vũ là một người đàn ông tốt hiếm có, Thư Nhan cảm thấy ở thế giới ban đầu cũng không chắc chắn có thể gặp được người như vậy.

Hồ Thụy Tuyết thấy biểu hiện của Thư Nhan thì biết trong lòng cô nghĩ thế nào, cười nói: "Quyết định bên nhau đi, khi nào thì mời rượu? Tôi cho cô một phong bì thật lớn."

Thư Nhan đúng là không nghĩ tới chuyện kết hôn, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Ở đây, ngoài Hồ Thụy Tuyết thì Thư Nhan còn đi tới nhà lão Trương chúc tết. Nói là một trong số các cổ đông nhưng hầu như năm ngoái cô không đi tới nhiều. Nhưng cuối năm ngoái, vợ chồng lão Trương vẫn dựa theo cổ phần chia hoa hồng cho cô. Năm ngoái kinh doanh rất tốt, tiền lời hơn 300 vạn, chia cho Thư Nhan tận hơn 60 vạn.

Thành thật mà nói thì Thư Nhan nhận số tiền này rất áy náy. Cái này khác với chỗ của Trương Hoa Tú, nói thẳng ra cửa hàng của Trương Hoa Tú là của Thư Nhan, cô đầu tư một nửa cổ phần, Thư Nhan nhận tiền hoa hồng cũng thoải mái.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 369: Chương 369



Nhưng nơi này của lão Trương lại khác, vốn dĩ lúc trước muốn hợp tác với ông ấy làm một lô quần áo mùa thu kiếm lời, khi bọn họ đủ tài chính quả thực đã cho Thư Nhan một phần cổ phần, là lương tâm của họ, nhưng mà Thư Nhan thật sự không có tinh lực để lo chuyện công xưởng, hết thảy bên trong đều do vợ chồng họ lo liệu, cho nên cô đã nghĩ bán cổ phần cho lão Trương, rút khỏi công xưởng.

Hai vợ chồng nghe Thư Nhan nói muốn bán cổ phần cho bọn họ thì đưa mắt nhìn nhau.

"Tại sao cô lại đột nhiên muốn rút ra?" Lão Trương biết Thư Nhan bây giờ có tiền, có khi vài ngày đã hơn thu nhập một năm của bọn họ, thế nhưng có ai chê nhiều tiền đâu, lại không cần làm cái gì mà mỗi năm đều có thể chia hoa hồng, không tốt sao?

TBC

"Gian hàng của công ty càng lúc càng lớn, tôi thực sự không có tinh lực để quan tâm đến những thứ khác." Thư Nhan đưa tay ngăn lão Trương nói chuyện, cười nói: "Cũng không phải tôi tặng cho hai người, cứ dựa theo tài sản trong xưởng quy ra cho tôi."

Tổng cộng hai mươi phần trăn cổ phần vậy mà có thể trị giá năm mươi vạn tệ, Thư Nhan ký thỏa thuận với lão Trương xong mang tiền về nhà.

Vừa về đến nhà thì thấy cô Cả đang ngồi trong phòng khách: "Bây giờ không phải là đang nghỉ sao? Sao cô Cả rảnh rỗi tới đây vậy?"

"Cô chủ, lúc con gái cô nghỉ đông, nó nói tìm được một công việc có thể nhận tiền lương gấp đôi nên sẽ không trở về, nói là mùng một tết sẽ quay về, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy người đâu. Cô gọi điện thoại đến tiệm trước kia nó làm thêm, họ nói vốn dĩ nó không hề đi làm. Lòng cô không thể ngừng lo lắng, suốt đêm đi xe tới đây." Cô Cả nhìn thấy Thư Nhan thì vội vàng nói.

"Cô có tới trường học của con bé tìm không?" Thư Nhan không ngờ là cô Cả tới tìm con gái của mình.

"Cô tìm rồi nhưng không có. Cô cũng tới chỗ nó làm nhưng đều không thấy đâu, cô... không phải là xảy ra chuyện gì chứ?" Cô Cả hoang mang lo sợ hỏi.

"Trước tiên đừng gấp, có thể đi làm còn chưa về." Thư Nhan chỉ có thể cố gắng an ủi cô Cả, sau đó gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ, để anh giúp tìm người. Cúp điện thoại, Thư Nhan nhớ tới lời Phương Trạch Vũ nói nên hỏi: "Cô Cả, cô cố gắng suy nghĩ một chút xem con bé còn có thể đi nơi nào, như vậy chúng ta mới dễ dàng tìm kiếm, Nam Thành lớn như vậy, cũng không khác nào mò kim đáy biển."

"Để cô suy nghĩ một lát." cô Cả thật sự hoảng hồn, bây giờ đầu óc đều rối loạn, tay nắm thành nắm đ.ấ.m gõ lên đầu của mình: "Sao lại không nhớ nổi chứ?"

"Cô đừng gấp gáp, càng gấp càng loạn. Hít sâu, bình phục một chút tâm tình. Cô yên tâm, ngoại trừ A Vũ, cháu còn nhờ Hồ Thụy Tuyết tìm giúp cô. Đúng rồi, cô báo cảnh sát chưa?" Thư Nhan cũng bị cô Cả làm cho gấp gáp theo.

Hơn nữa bây giờ, cô Cả đang rất nóng lòng, căn bản là không thể nhớ tới chuyện gì khác.

"Cô báo cảnh sát rồi, nhưng bọn họ nói phải nhiều giờ nữa mới được." Cô Cả nghẹn ngào bụm mặt.

Phương Trạch Vũ nhận điện thoại của Thư Nhan, lập tức cho người hỏi thăm chỗ con gái của cô Cả thường làm thêm, còn mình thì chạy tới nhà Thư Nhan. Nhìn thấy cô Cả, anh rất chuyên nghiệp hỏi thăm họ tên, tuổi tác, chiều cao, đặc điểm bên ngoài của con gái cô Cả.

"Đúng rồi, cháu còn không biết con gái của cô tên gì, có ảnh chụp không? Nếu như có thì khả năng dễ dàng hơn một chút." Thư Nhan gõ vào đầu mình, đúng là hồ đồ rồi, những thứ này còn không hỏi mà nhờ người ta đi tìm.

"Con gái của cô tên là Lý Thục Ngọc, cao một mét sáu mươi tư, hơi gầy, nước da trắng. Ảnh chụp, đúng rồi, chúng ta năm ngoái chụp một tấm hình, cô luôn mang theo người." Cô Cả cuống quít tìm kiếm túi xách, tay run run lấy ảnh chụp đưa cho Thư Nhan: "Tấm hình này là mới chụp năm ngoái, bên này chính là con gái cô. Cô chủ, cháu nhất định phải giúp cô, nếu nó xảy ra chuyện gì thì cô cũng không sống nổi nữa."

Nhiều năm như vậy, nếu không có con gái chống đỡ cho bà ấy thì bà ấy sớm đã không tiếp tục kiên trì được.

"Người của A Vũ đã đi tìm, bây giờ cháu sẽ gọi điện thoại cho Hồ Thụy Tuyết, để cô ấy cũng giúp tìm một chút." Thư Nhan cũng chỉ có thể nói cố gắng tìm giúp một tay. Chân mọc ra trên người mình, muốn đi đâu ai cản trở được chứ? Cô cũng không dám đánh cược.

Bên kia, người của Phương Trạch Vũ rất nhanh báo tin tới, Lý Thục Ngọc ngoại trừ lúc đi học và làm thêm thì rất ít đi nơi khác. Tổng cộng cô ấy có hai công việc, một là gia sư, gia đình của học sinh nói năm trước đã thống nhất với Lý Thục Ngọc, đợi sau khi cô bé tựu trường sẽ lên lớp trở lại. Một cái khác là làm việc ở trong quán cà phê, nhưng quán cà phê ngày hai chín tết đã đóng cửa, mùng sáu mới mở cửa.
 
Back
Top Bottom