Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 60: Chương 60



Thư Nhan: Đúng là ưu điểm, khuyết điểm gì bà ấy cũng nói toẹt ra.

Hỏi mấy người kia, phần lớn đều đã đăng ký, một số người thì chờ xem tình hình thế nào như Thư Nhan. Cô vào lớp học kế bên xem, bầu không khí rất tốt, nghe bảo không yêu cầu khắt khe phải học thuộc lòng bằng được, các đứa trẻ học rất vui.

"Giáo viên đều muốn tốt cho con cái chúng ta cả, phụ huynh chúng ta không thể gây cản trở được, cô cũng đăng kí đi, cuối tuần có thời gian học cùng con một ít, cùng nhau tiến bộ." Một phụ huynh khác cười nói.

Ai cũng đăng kí thì đương nhiên Thư Nhan sẽ đăng kí theo, dù sao cũng không thể để con mình lẻ loi được, không tốt cho con.

Lớp đào tạo một trăm đồng mỗi tháng, đối với thời nay thì chi phí rất cao, quả nhiên danh hiệu nhà nuốt vàng của thôn Tứ Cước không phải gọi cho vui.

Cô xem người ta lắp đặt thiết bị trong nhà như thường lệ, gần tới trưa Thư Nhan đi tìm ông Hồ hỏi về chuyện cửa hàng mặt tiền. Nhà ông Hồ đóng cửa, cô gõ cửa một cái, bên trong không có người, có lẽ đang ở ngoài rồi. Không có điện thoại bất tiện thật, nếu không thì gọi một cú là xong, đành ghé khi khác thôi.

Trên đường về nhà, Thư Nhan mua đồ ăn tối, nhân tiện mua luôn một chiếc gương lớn. Cô ăn chút cơm trưa đơn giản, ngủ trưa một giấc rồi bắt đầu buổi tập Burpee mỗi ngày một lần. Hôm nay cảm giác mất sức hơn hai người trước rất nhiều, nhất là đùi và bụng có hơi đau. Thư Nhan cắn răng kiên trì hết mười phút rồi kết thúc, thở hồng hộc, từ từ thực hiện một số động tác điều hòa.

Nhìn bản thân trong gương, cô thật sự gầy hơn hẳn so với với ngày đầu tiên soi gương. Thư Nhan quay người qua, cách mạng chưa thành công, phải tiếp tục nỗ lực thôi!

Dọn dẹp, vệ sinh, giặt quần áo, sơ chế đồ ăn xong, nhìn giờ thì đã hơn bốn giờ, Thư Nhan đỡ cái eo già cỗi, cảm thán làm bà chủ nhà không dễ chút nào. Cô phải tìm được cửa hàng mặt tiền sớm nhất có thể để buôn bán, dứt khỏi những chuyện vặt vãnh này. Thời đại tiên tiến này là cơ hội khó gặp, lãng phí thời gian vào mấy chuyện đó thì phí phạm cuộc đời quá.

Vốn bốn giờ sẽ đến trường mầm non đón con nhưng bây giờ con đã đăng ký lớp học, có thể năm giờ sẽ xong, đây xem như đỡ đần một phần cho rất nhiều phụ huynh.

"Mẹ ơi, hôm nay cô khen con đó." Diệp Thiên Bảo nói với vẻ đắc ý.

"Thật không? Sao cô khen con nào?" Thư Nhan thấy đóa hoa hồng nhỏ trên trán Diệp Thiên Bảo, khẽ cười, hỏi.

"Cô giáo nói con thuộc hết từ vựng rồi ạ." Diệp Thiên Bảo ưỡn cái n.g.ự.c nhỏ lên, trông vô cùng tự hào.

"Thiên Bảo của chúng ta thông minh quá chừng, tối nay thưởng một mình con một chiếc đùi gà siêu to khổng lồ nha." Thư Nhan ngồi xổm xuống nhìn kỹ đóa hoa hồng trên trán cậu: "Hoa đẹp quá, sau này cố gắng nhận nhiều hoa hơn nhé."

"Con biết rồi ạ." Diệp Thiên Bảo ngẩng cao đầu một cách tự tin.

Thật ra đôi lúc con rất dễ dạy bảo nên môi trường thật sự là yếu tố rất quan trọng, Thư Nhan thấy trường mầm non hiện tại khá tốt, Diệp Thiên Bảo biết lễ phép hơn, cũng chú ý vệ sinh hơn rồi.

Diệp Thiên Bảo đã đi học thì Diệp Thanh Thanh cũng cần bắt đầu học tập thôi. Ở quê, cô bé ở trường mầm non nửa năm nhưng chẳng học được gì, giáo viên chỉ dạy đếm số và ghép vần đơn giản, hoàn toàn không theo kịp chương trình của trẻ con ở Nam Thành nơi đây. May sao mới là năm đầu, bây giờ học một lớp học thêm là theo kịp rồi.

TBC

"Cuối tuần em trai phải học thêm tiếng Anh. Thanh Thanh, mẹ muốn con cũng đăng ký một lớp học thêm tiếng Anh, cả Ngữ Văn và Toán Học cũng cần học thêm một thời gian, đến khi con theo kịp tiến độ học trên trường là không cần phải vất vả vậy nữa." Quả thật học thêm ba môn cùng một lúc sẽ rất mệt nhưng vượt qua càng sớm càng tốt, lần lữa thì sẽ khó kịp chương trình hơn.

"Mẹ cũng đăng ký lớp học thêm cho con ạ?" Diệp Thanh Thanh vui mừng nhìn Thư Nhan: "Đồng Đồng có đăng ký lớp học thêm Toán và tiếng Anh, trưa nay còn hỏi con có muốn học chung không, con có thể chung lớp học thêm với cậu ấy không ạ?"

"Được chứ, để ngày mai gặp mẹ Vương Nghệ Đồng mẹ sẽ hỏi xem đó là lớp nào, rồi mẹ dẫn con đi đăng ký nhé. Ngoài cái này ra, con có muốn học gì không? Mấy môn năng khiếu như hát, múa đó, bạn Vương Nghệ Đồng có học không?" Thư Nhan nghĩ rằng cho con học môn năng khiếu là chuyện tốt, chẳng hạn như biết hát thì khi đi xã giao thật sự rất dễ gây ấn tượng.

Năng khiếu? Mắt Diệp Thanh Thanh sáng ngời, nhiều bạn nữ trong lớp học môn năng khiếu lắm, nhất là lớp phó văn thể mỹ lớp cô bé, vừa xinh xắn vừa biết hát, múa, đàn, vẽ nữa, những bạn nữ khác cũng có đăng ký, Vương Nghệ Đồng cũng thế, mỗi lần các cậu ấy trò chuyện Diệp Thanh

Thanh ngưỡng mộ lắm.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 61: Chương 61



"Đồng Đồng đang học múa ạ." Diệp Thanh Thanh lắc đầu: "Con học thêm trước đã, không học năng khiếu đâu ạ."

"Đương nhiên phải học từ từ rồi, khi nào con kịp chương trình một trong ba môn thì mẹ sẽ đăng ký lớp năng khiếu cho con. Lúc nãy thấy con vui lắm mà, sao tự dưng không muốn đi nữa?"

TBC

"Mẹ phải nuôi con và em trai nữa mà, vất vả lắm."

Thư Nhan không ngờ Diệp Thanh Thanh từ chối vì lý do này, lòng hơi xót xa: "Đừng lo, mẹ nuôi nổi con và em mà, muốn học gì cứ nói với mẹ. Nhưng có một điều mẹ muốn nói rõ với con, một khi con chọn học cái gì thì nhất định phải kiên trì tới cùng, không được bỏ giữa chừng, nhớ chưa?"

"Con nhất định sẽ kiên trì ạ." Diệp Thanh Thanh cười toe toét: "Con cũng muốn học múa."

"Ừm, khi nào con theo kịp việc học tập sẽ đăng ký ngay." Thuở nhỏ Thư Nhan đi học múa mấy ngày, thấy quá cực khổ nên mới mấy ngày đã nằng nặc không chịu đi, không biết Diệp Thanh Thanh sẽ kiên trì được bao lâu.

Hai đứa bé đã quen với việc cơm tối của mẹ khác mình, Diệp Thiên Bảo tự cầm cái muỗng nhỏ ăn ngon lành, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thư Nhan: "Mẹ ơi, thịt ngon quá, mẹ có ăn không ạ?"

Thư Nhan nghiến răng, thằng nhóc c.h.ế.t dẫm này, sao lại hiếu thảo ngay lúc này chứ, ngoài mặt còn phải giả vờ vui mừng: "Cảm ơn Thiên Bảo, cơ mà mẹ không ăn được, con mau ăn đi."

Mỗi lần như vậy, Thư Nhan thấy bản thân thật sự không chịu đựng nổi nữa, cái bụng đói làm người cô run rẩy, tim đập nhanh, người không có sức, trong đầu lúc nào cũng muốn bỏ cuộc. Cô ra ra vào vào nhà bếp và phòng khách hơn mười lần, cuối cùng đứng trước gương nhìn mỡ bụng.

Phải kiên trì thôi, kiên trì là chiến thắng, là có thể mặc váy đẹp, tất cả mọi người sẽ hâm mộ mày, kiên trì thôi...

Không biết sao tối nay trằn trọc mãi không ngủ được, lúc buồn ngủ thời trời đã hơi sáng. Thư Nhan rửa mặt bằng nước lạnh, ra ngoài mua đồ ăn sáng, vừa tới tiệm ăn sáng đã lấy một ly sữa đậu nành tu ừng ực. Cô đói bụng cả một buổi tối, chẳng ngủ được chút nào, lúc nãy đi bộ tới đây còn thấy chân nhẹ bẫng, người phiêu phiêu cơ mà.

Ăn sáng xong, cuối cùng cũng có chút cảm giác về lại con người, Thư Nhan xong xuôi bèn đưa hai đứa con đi học, tình cờ Lâm Tuệ cũng ở đây.

"Đang tìm chị đây." Thư Nhan mỉm cười gọi lại Lâm Tuệ: "Trước đây con gái tôi ở nông thôn chỉ theo bà nội nó, học tập không theo kịp bạn cùng lớp nên tôi muốn đăng ký lớp học thêm cho con bé. Nghe nói Đồng Đồng nhà chị cũng học thêm đúng không, ở đâu thế? Để tôi đi xem sao."

"Không xa, ở ngay khu chung cư sau trường đấy, được lập ra bởi các giáo sư già đã về hưu của đại học Nam Thành, dạy bài bản lắm, nhiều người đăng ký ở đó. sắp phải đi làm rồi, thế này đi, chiều đón con rồi tôi dẫn chị đi nhé?" Lâm Tuệ phải đi làm, không thể trò chuyện với Thư Nhan quá lâu nên vừa nói xong đã đi trước.

Không ngờ là giáo sư đã về hưu của đại học Nam Thành, tối đi xem thấy không có vấn đề gì thì đăng ký cho con gái luôn.

Đưa Diệp Thiên Bảo đi học xong, Thư Nhan không đi xem người ta làm nhà mà đi tìm ông Hồ, cuối cùng ông ấy cũng có ở nhà.

"Ôi chao! Cô Thư, tôi đang định chút nữa tìm cô đây." Ông Hồ thấy Thư Nhan bèn mời cô vào.

"Sao rồi? Có tiệm nào ở mặt tiền bán không?" Nếu phù hợp thì mua hai căn, buôn bán ổn định rồi gom tiền mua hai miếng đất khai hoang ở ngoại ô, sau này sẽ chia cho hai đứa con mỗi người một nửa, xem như không phụ lòng hai đứa.

"Hiện tại có nhà bên kia cho thuê, mỗi tháng hơn 1000. gà đẻ vàng mà, ai mà chịu bán." Hai ngày qua, ông Hồ bôn ba khắp đường Nam Tây thành, nhờ đủ loại quan hệ mà vẫn không ai bán. Người xưa có câu một cửa hàng nuôi ba đời, cửa hàng làm ăn phát đạt thì ai chịu bán chứ?"Nhưng tôi tìm được một cửa hàng quần áo muốn nhượng lại, cô có muốn đi xem không?"

Thư Nhan không thất vọng, ban đầu cô đã không ôm quá nhiều hi vọng rồi. Mua nhà nào có dễ, dù có người đồng ý bán cô cũng phải xem xét cẩn thận.

"Vị trí thì sao? Chủ bên đó định nhượng lại thế nào?" Phần lớn người ta buôn bán đều thuê nhà, Thư Nhan thấy chỉ cần vị trí thuận lợi, chủ nhà cũng dễ chịu thì thuê mặt tiền mở tiệm cũng được.

Cửa hàng mặt tiền mà ông Hồ tìm được có vị trí rất thuận lợi, qua ngã tư hai, ba phút là tới. Tổng cộng có hai gian, cộng lại 100 mét vuông, ngặt nỗi trang phục họ bán hơi khó tả, nói sao nhỉ, cảm giác hơi rẻ tiền.

Đường Nam Tây thành là phố trung, cao cấp, tới đây dạo phố phần lớn là những người thuộc gia đình khá giả hoặc là phụ nữ tự lập. Bản thân vị trí của cửa hàng quần áo này đã có vấn đề, nếu muốn bán đồ đẹp giá rẻ thì không nên mở ở con phố sầm uất. Rất nhiều cửa hàng quần áo cạnh hẻm mà, mở ở đó thì thuận lợi biết mấy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 62: Chương 62



"Cửa hàng quần áo của tôi làm ăn rất khấm khá, nếu dưới quê không có chuyện thì tôi thật sự không nỡ nhượng nó cho người khác đâu." Bà chủ tóc gợn sóng, mặc váy đỏ, trang điểm nền nã, cách ăn mặc mang phong cách phương Tây.

Vừa nói là biết ngay, nếu làm ăn khấm khá thật thì làm gì có chuyện chịu nhượng cho. Chưa đề cập tới gì khác, chỉ nhìn nhân viên trong tiệm thôi là thấy ngay vấn đề rồi. Cả một cửa tiệm lớn thế này chỉ có bà chủ và một nhân viên, nhân viên thì có vẻ lười biếng, còn không mở đèn. Đã buôn bán là phải mở đèn, sáng sủa thì người ta mới tới, còn tiệm nhà này tối như mực, vừa nhìn đã thấy buồn tẻ, quần áo có đẹp cách mấy thì người ta cũng không vào đâu, huống gì những bộ y phục kia không hề đẹp.

"Bà chủ, hôm qua tôi có tới đây, đây là người bạn muốn tìm cửa hàng mặt tiền của tôi. Chúng ta vào thẳng vấn đề nhé, bà chủ nói muốn chuyển nhượng thế nào xem? Bao nhiêu tiền?" Ông Hồ đứng ra hỏi.

"Hai cách chuyển nhượng, chỉ nhượng riêng cửa tiệm thôi thì 3 nghìn, nhượng cả tiệm thì 10 nghìn. Tôi còn nhiều hàng thế này, lỗ c.h.ế.t tôi rồi." Bà chủ tỏ ra không nỡ.

"Bà chủ, thế thì vô lý quá, các mặt hàng trong cửa tiệm này đâu đến nỗi 7 nghìn?" Ông Hồ cười híp mắt, hỏi.

Mặc dù ông ấy không làm về thời trang nhưng vẫn có mắt nhìn, quần áo ở đây đều chất lượng không tốt, nhiều nhất là 3 nghìn thôi.

"Quần áo không đáng tiền nhưng còn quầy thu ngân, giá treo đồ, ghế sô pha nữa, những thứ này đáng tiền lắm, ban đầu tôi phải dành rất nhiều tiền để mua chúng đấy." Bà chủ không muốn yếu thế.

Thư Nhan dạo một vòng về, nghe bà chủ nói vậy thì cười cợt. Cô không cần mấy thứ này, sau này chắc chắn phải tu sửa lại lần nữa, ít nhất bây giờ cô không cần chúng.

"Tôi không cần mấy thứ đó, nhượng thì nhượng riêng cửa tiệm thôi." Thư Nhan đưa ra quyết định cuối cùng: "Còn bao lâu nữa là đến hạn đóng tiền thuê? Bên chủ nhà nói sao?"

Đối với cô, vấn đề lớn nhất chính là tiền thuê nhà. Không thỏa thuận được với chủ nhà thì nói gì cũng phí công.

"Còn mấy tháng nữa là đến hạn đóng tiền thuê nhà, chủ nhà cũng dễ nói chuyện, cô đừng lo lắng. Cô muốn chuyển nhượng tiệm không thôi cũng được, để hồi tôi cho người chuyển đồ đạc đi." Bà chủ cười nói.

"Có hợp đồng thuê nhà không? Tôi muốn xem qua, ngoài ra tôi cũng muốn gặp chủ nhà trước khi thỏa thuận chuyển nhượng." Đùa, cô nói gì tôi phải nghe theo à? Có thế nào cũng phải tự mình gặp chủ nhà, bàn bạc với chủ nhà ổn thỏa rồi mới tiếp quản được, nhỡ đâu cô ta cầm tiền bỏ chạy thì cô biết tìm ai?

Bà chủ ngẩn người, cười hỏi: "Cô cẩn thận thật, trông tôi giống lừa đảo lắm sao?"

Trong hợp đồng viết còn một tháng ba ngày nữa là đến hạn mà cô ta lại nói là mấy tháng, lừa đảo rành rành ra đó chứ gì nữa. Thư Nhan liếc mắt nhìn cô ta, càng quyết tâm gặp chủ nhà hơn.

Hôm nay không khéo, chủ nhà đã đi công tác, bảo rằng mốt mới về được nên cô đành chờ tới ngày mốt thôi.

"Cô Thư, bắt buộc phải là cửa hàng mặt tiền ở đường Nam Tây thành sao? Thật ra bên cạnh có mấy con phố cũng tốt lắm, tôi quan sát đã lâu, sầm uất không kém phía tây, ở đó còn có một cửa tiệm treo bán, cô có muốn đi xem không?" Ông Hồ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thư Nhan.

"Cũng được." Thật ra không nhất thiết phải ở đường Nam Tây thành, nếu như có cửa hàng mặt tiền ổn thì được thôi, sau này những căn nhà mặt tiền quanh đây sẽ lên giá gấp trăm lần, tuyệt đối không lỗ.

Thư Nhan biết con phố mà ông Hồ vừa nói, có điều chỗ này phần lớn là nhà hàng, mở cửa hàng quần áo thì buôn bán không ổn cho lắm, ông ấy nói cửa tiệm mặt tiền kia có vị trí khá thuận lợi nên cô hỏi xem thế nào, khá lắm, một triệu, sư tử cũng không há miệng to cỡ đó nổi đâu.

"Tôi cũng không ngờ chủ ra giá cao như thế." Ông Hồ áy náy nói.

"Không phải lỗi của ông, nhờ ông tiếp tục tìm giúp tôi cửa hàng mặt tiền nhé, không nhất thiết phải là đường Nam Tây thành, chỗ khác cũng được. Cả cửa tiệm ở đường Nam Tây thành ông cũng để ý giúp tôi nhé, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ thuê nó. Còn vấn đề xưởng may nữa, ông giúp tôi xem xưởng nào tương đối ổn, ngày nào đó tôi sẽ đi xem." Nhà đã mua, sắp nhỏ cũng đi học cả rồi, mấy ngày qua toàn chi tiêu mà không thu vào, phải sớm kiếm tiền thôi.

Nam Thành cũng có xưởng may nhưng hầu hết đều ở Hàng Thành, đa số mọi người đều tới đó nhập hàng, có hơi xa. Thư Nhan dự định trước tiên sẽ qua đó nhập hàng, sau đó sẽ hợp tác với xưởng may tại đây, tự bán quần áo do mình sản xuất.

TBC

Ông Hồ có việc phải về trước, Thư Nhan ở lại đi dạo một vòng. Nhìn chung không có gì thay đổi, chỉ đổi những chỗ nhỏ nhặt thôi, về tổng thể không ảnh hưởng quá lớn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 63: Chương 63



Thật ra có thể mở thêm một tiệm trang sức ở đây nữa, tiếc là không còn cửa hàng mặt tiền nào muốn chuyển nhượng, xem ra con phố này phồn hoa thật.

Từ đường Nam Tây thành đến đường Học Phủ mất bảy, tám chuyến xe buýt, trời nóng thế này, Thư Nhan lười về nên tạt vào một quán nhỏ ăn một tô mì rồi đi.

Đến chiều, cô đi xung quanh, đa phần là những căn nhà vừa thấp vừa cũ kỹ, tương lai sẽ thành những tòa cao ốc mọc san sát nhau. Tiếc thay cô không có vốn, nếu không thì mua đất xây nhà là lời nhất rồi.

Đi đón Diệp Thiên Bảo trước, đúng giờ trường tiểu học phía tây thành phố tan học, Lâm Tuệ đi xe đạp tới, thấy Thư Nhan bèn cười nói: "Đi thôi, tôi đưa chị đi xem lớp học thêm."

Ở đây không phải trung tâm dạy học mà là dùng phòng trống làm phòng học, học sinh tới đây rất đông, một căn phòng nhỏ mà chứa đầy em nhỏ.

Môn Ngữ Văn của Vương Nghệ Đồng đạt thành tích rất cao, không cần đi học thêm nữa nên chỉ học Toán và tiếng Anh, Diệp Thanh Thanh chưa có nền tảng nên phải học thêm cả ba môn chính, phí học thêm 30 đồng một tháng, ba môn là 90 đồng, không cao cũng không thấp. Thư Nhan nộp tiền, ngày mai chính thức đi học.

Hôm sau, Thư Nhan vừa về đến nhà thì ông Hồ tìm tới, bảo rằng chủ nhà ở đường Nam Tây thành về sớm, chắc chắn cho thuê nhà nhưng không cho ký hợp đồng thuê dài hạn mà chỉ được ký mỗi năm một lần, hơn nữa tiền thuê nhà do gian kế bên quy định, nói cách khác bên đó bao nhiêu ông ta bấy nhiêu.

Thế thì buôn bán kiểu gì nữa, mỗi năm ký hợp đồng một lần, ngộ nhỡ cô làm nhà xong xuôi, làm ăn khấm khá thì đột nhiên chủ nhà không cho thuê nữa thì cô lỗ c.h.ế.t còn gì, thế này chắc chắn không ổn.

"Ít nhất phải ký thời hạn ba năm, hàng năm tăng 10%, khi tới kỳ hạn tôi có quyền ưu tiên thuê nhà, ngoài ra tôi phải có quyền chuyển nhượng." Thư Nhan đặt điều kiện với ông Hồ, cụ thể thế nào sẽ để ông ấy đàm phán.

Mãi đến ba ngày sau, Thư Nhan mới nhận được tin tức của ông Hồ, rằng có thể đồng ý điều kiện của cô, cần gặp mặt nói kỹ hơn.

"Chỉ được nhượng lại cho người cùng nghề, nếu là nghề khác phải được sự chấp thuận của tôi. Căn nhà của tôi còn rất mới, cô nhượng lại cho người khác mở quán ăn sao được. Bên cạnh đó, tiền thuê nhà phải tăng 15% hàng năm." Chủ nhà là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, đeo kính trông vô cùng khôn khéo.

Thư Nhan nghĩ ngợi, đáp: "Được, ngoài ra phải thêm quy định về phạt vi phạm hợp đồng, trong hai bên, bất cứ bên nào vi phạm hợp đồng phải bồi thường cho đối phương số tiền gấp mười lần tiền thuê."

"Gấp đôi đi." Chủ nhà nhíu mày, nói.

Sau khi đàm phán với ông Hồ, quyết định cuối cùng là gấp ba.

Cửa hàng quần áo còn một tháng là đến kỳ hạn, bà chủ cứ nằng nặc đòi giá nhượng quyền sở hữu chỉ riêng tiệm là 3000. Giá tiền này hơi cao, đương nhiên Thư Nhan sẽ không tiêu tiền như rác.

Cuối cùng ông Hồ ra giá tới 1500. bà chủ tặng kèm một chiếc quầy thu ngân.

"Không cần chiếc ghế sô pha này sao? Tôi mua có 100 thôi, ít khi dùng lắm, còn mới chín mươi phần trăm, nếu cô muốn thì lấy 50 tệ. Cả mấy chiếc giá treo áo này nữa, đều là hàng mới mua không lâu, lấy hết thì 100 tệ." Bà chủ nhiệt tình chào hàng.

Chiếc sô pha đỏ trông mới thật, cô cũng cần giá treo áo nhưng không trả giá không phải thói quen tốt.

"100 tệ tất cả, mấy thứ này cô mang về cũng không dùng được vào việc gì, thuê người chuyển đi cũng mất tiền."

Sắc mặt bà chủ không ổn lắm, cuối cùng cô ta đồng ý để lại tất cả mọi thứ cho Thư Nhan với giá một trăm.

TBC

"Có cần quần áo không? 1000 tệ cho cô hết." Cô ta còn những mấy nghìn tệ tiền quần áo, nghĩ mà tiếc đứt ruột.

Thư Nhan lắc đầu, quần áo thì thôi, cô dự định cho sửa sang lại lần nữa, quần áo cũng thay mới toàn bộ. Gu thẩm mỹ của cô không hẳn là quá xuất sắc nhưng chắc chắn mốt hơn người thời nay.

Hôm nay bà chủ không trang điểm, khuôn mặt trông khá hốc hác. Lúc đi tới cửa, cô ta quay đầu ngắm cửa hàng quần áo mấy lần, thở dài: "Cửa tiệm này qua mấy đời chủ rồi vẫn không khá lên được, phong thủy không tốt đâu, cô xem rồi tự giải quyết đi."

"Nói bậy nói bạ, xã hội ngày nay tiên tiến rồi, ai còn mê tín chứ." Chủ nhà cẩn thận liếc mắt nhìn Thư Nhan, sợ cô tin là thật: "Nhà của tôi hoàn toàn không có vấn đề gì cả, do cô ta không biết buôn bán thôi, sao lại đổ lỗi cho cửa hàng chứ."

Nét mặt Thư Nhan trở nên khó coi. Trước kia cô không tin mấy thứ này nhưng từ khi nhận ra mình xuyên sách, cô kính trọng quỷ thần hơn rất nhiều. Đương nhiên trong lòng cô biết là do kinh doanh không được nhưng vẫn thấy hơi khó chịu.

"Nhà tôi chẳng vấn đề gì cả, còn nói linh tinh nữa là tôi báo công an đấy." Chủ nhà nhìn bà chủ một cách dữ dằn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 64: Chương 64



"Tôi chỉ buột miệng thôi." Bà chủ cười trừ, do lỗ một số tiền lớn nên tâm trạng cô ta không tốt lắm.

Tiền nhà tám trăm một tháng cộng thêm tiền điện nước và mấy khoản linh tinh nữa, buôn bán không được thì tiền đâu mà xài."

Ông Hồ kế bên lại gần Thư Nhan, thì thầm: "Giá này hợp lý rồi."

Thật ra hôm qua Thư Nhan đã được nghe kể đại khái rồi, đúng là hợp lý thật: "Không thể ký lâu hơn sao?"

"Ba năm là lâu lắm rồi, gian bên cũng ký mỗi năm một lần, mức tăng tiền thuê nhà tôi định ra còn thấp nữa." Hai năm qua thuế con phố này cứ tăng hàng năm, không biết năm sau sẽ tăng đến mức nào đây, giờ ông ta thấy mình lỗ quá.

"Được thôi, vậy ký hợp đồng đi." Thư Nhan là người nhanh nhẹn, đã quyết định là làm ngay.

Thuê nhà vẫn còn một đống chuyện phải làm, đầu tiên là phải tìm công ty trang trí sửa chữa, tiếp theo tìm nguồn cung cấp nhập hàng, còn phải tuyển nhân viên bán hàng, từng chuyện từng chuyện thật sự không ít.

Mở tiệm nhiều việc nhưng cũng không thể mặc kệ hai đứa bé, mua thức ăn nấu cơm, tắm rửa cho mấy nhóc, bận rộn đến hơn tám giờ tối hai đứa mới đi ngủ, Thư Nhan còn phải quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, thu xếp quần áo đã phơi khô đem cất, chờ đến khi cô tắm xong thì hôm nào cũng đến mười giờ đêm, kéo một cái ghế ngồi xuống, Thư Nhan mệt đến than cũng không than nổi.

Dẫn theo hai đứa bé thật sự có thể lập nghiệp sao? Còn chưa gây dựng được sự nghiệp chân chính thì Thư Nhan đã tự hỏi mình rồi.

Uể oải như vậy thêm việc ban đêm ăn không đủ no, người ăn không đủ no thật sự dễ nóng nảy, thấy cái gì cũng tức giật, cô cũng không thể vô duyên vô cớ phát cáu với hai đứa bé, chỉ có thể tự mình từ từ tiêu hóa, mỗi khi như lúc này, mũi Thư Nhan cũng ê ẩm, cô vốn tốt lắm mà, không cần giảm béo, không cần dẫn theo con cái, càng không cần liều mạng kiếm tiền như vậy, vì sao lại để cô xuyên tới nơi này, tiếp nhận tất cả những thứ mà nguyên thân phải chịu.

TBC

Hít sâu một hơi, thời gian còn phải qua, cô cũng không thể cái gì cũng nghĩ theo hướng xấu, sau khi xuyên thư cô trẻ đi năm tuổi, có hai đứa bé, không cần tự mình trải qua mười tháng mang thai vất vả và đau đớn sinh con, ba năm gian nan nhất của đứa bé cũng đã đi qua, còn có một số tiền lớn, tại thời đại có vô số cơ hội như thế này, còn có thể xông xáo một phen gây dựng sự nghiệp của mình, chịu khổ mấy năm chờ Diệp Thanh Thanh lên cấp hai, Thiên Bảo cũng học lớp ba rồi, đến lúc đó không cần khổ cực như vậy nữa, tương lai cô mua thêm mấy căn nhà, hẳn là ba mươi lăm tuổi có thể trực tiếp nằm ở nhà kiếm tiền.

Hít mũi một cái, ôm cái bụng vẫn đang kêu réo ùng ục, buổi sáng tiếp tục đi mua điểm tâm, chuẩn bị bữa trưa cho Diệp Thanh Thanh, đưa con đi học.

"Thư Nhan, có phải chị gầy đi hay không?" Lâm Tuệ nhìn thấy Thư Nhan cười hỏi.

"Ừm, sau khi sinh Thiên Bảo vẫn không gầy đi, gần đây muốn giảm béo, chị thấy tôi gầy sao?" Thật ra Thư Nhan cũng tự cảm giác được, lúc cô mặc quần áo của nguyên thân cảm thấy rộng rãi rất nhiều.

"Chị đây cũng không béo lắm, thân thể quan trọng hơn." Lúc này không giống mười mấy năm sau càng gầy càng đẹp, ngược lại cảm thấy cảm nở nang một chút mới tương đối xinh đẹp.

Thư Nhan lắc đầu, gầy thành bộ xương là không dễ nhìn, nhưng cô cũng nở nang quá rồi, thân cô cao, bốn mươi lăm ký là vừa vặn.

"Không nói cái này, lần trước tôi nghe chị nói chị đi làm trong xưởng may, vậy chị có biết người ở nhà máy trang phục không?" Thư Nhan kéo Lâm Tuệ, dù sao bây giờ cô muốn lấy tất cả các tài nguyên xung quanh mình mà cô có thể lấy.

Chuyện chính là trùng hợp như vậy, Lâm Tuệ đi làm ở phòng tài vụ của xưởng may, người của nhà máy trang phục đến tính tiền cũng phải đến phòng tài vụ, cho nên thật sự biết được mấy người, còn biết địa chỉ xưởng của đối phương, nghe nói Thư Nhan muốn mở tiệm bán quần áo, Lâm Tuệ không khỏi ước ao nói: "Vẫn là tự mình làm ăn mới tốt, kiếm nhiều tiền còn tự do, thật ra tôi cũng muốn tự mình buôn bán từ lâu rồi, người nhà tôi vẫn một mực không đồng ý, ôi!"

Quan niệm truyền thống của người Trung Quốc cảm thấy công việc ổn định mới tốt, nhất là người thế hệ trước, trong mắt của họ thì công việc ổn định chiến thắng tất cả, làm sao có thể đáp ứng Lâm Tuệ từ chức.

"Có mấy xưởng thường xuyên liên hệ với chúng tôi, địa chỉ tôi đều nhớ, tôi viết cho chị." Lâm Tuệ lấy một tấm giấy luyện tập của Vương Nghệ Đồng, dùng bút chì viết ba cái địa chỉ: "Thật ra có mấy nhà lấy hàng nhưng có ba ông chủ này làm người không tệ, chị có thể đi nhìn xem."

"Cảm ơn chị nhiều, cái này nếu để tôi tự tìm thì phí biết bao nhiêu công sức đấy." Thư Nhan cảm kích không thôi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 65: Chương 65



Ngày mai là thứ bảy, nhưng mà hai đứa con đều phải đến lớp học, bên Thiên Bảo thì bao cơm, coi như nhà trẻ cuối tuần, còn bên Diệp Thanh Thanh vốn không bao ăn cơm, Thư Nhan cố ý tìm giáo viên nói một chút, cuối tuần đứa nhỏ ăn cơm trưa của chỗ ông ấy, mỗi tháng đóng mười đồng tiền ăn, tám ngày cơm trưa cũng không chênh lệch gì nhiều.

Nghe được thỉnh cầu của Thư Nhan, lại có mấy phụ huynh của lớp cũng đề nghị như vậy, một là bọn họ thật sự quá mệt, hơn nữa thời tiết bây giờ nóng như vậy, vừa đi vừa về thì bọn họ mệt mà con cái cũng mệt mỏi, dứt khoát ở lại trường học bổ sung ăn cơm trưa, ngủ trưa ở đó luôn, sau khi bọn họ tan việc lại đến đón con cái.

Đương nhiên giáo viên không có vấn đề, làm cơm cho một người cũng là làm, làm cho mười người cũng là làm, cũng chỉ là nấu thêm nhiều cơm một chút, xào thêm hai món ăn, mà hơn nữa tám ngày cơm trưa cuối tuần này không tính là mệt mỏi, mỗi tháng có thể kiếm thêm hơn một trăm, tất nhiên là vui vẻ đồng ý.

Cứ như vậy, cuối tuần hai đứa bé cũng không cần Thư Nhan quan tâm, có thể đi làm chuyện của cô, dù là như thế Thư Nhan vẫn cảm thấy thời gian không đủ dùng.

Tựa như hôm nay, sau khi đưa con đến trường học bổ túc về, cô muốn đến căn nhà mới, đốc công nói là để cô đi nghiệm thu, còn có phòng bếp và ban công Thư Nhan dự định bịt kín lại cô cũng muốn tự đi xem, tóm lại có không ít thứ cần cô xem qua đồng ý mới bắt đầu làm, lúc đầu tưởng là một hai tiếng là có thể làm xong, vậy mà lăn lộn đến giữa trưa hơn mười một giờ.

Buổi chiều cô muốn đi tìm mấy địa chỉ mà hôm qua Lâm Tuệ cho, cô dự định đi xem trang phục trước, có thể lấy một ít ở những xưởng đó, các nhà máy trang phục đều nằm ở ngoại thành, lúc này đã có xe taxi, nhưng xe taxi vô cùng ít, Thư Nhan nghe ngóng rồi bắt xe buýt, nghe người trên xe buýt nói đi hai ba phút là đến, Thư Nhan tìm một vòng cũng không phát hiện gì, nóng không chịu được đến quán nhỏ mua một cây kem, tìm ông chủ người địa phương để nghe ngóng.

"Nhà máy mà cô nói ở ngay phía trước, cô đi từ phía bên trái cái phòng tắm kia, nhìn thấy Trang phục Nhật Thăng thì đi thẳng về bên phải là có thể thấy được."

"Cảm ơn." Thư Nhan ăn kem xong lau miệng, xác định không có gì không ổn mới đi về nhà máy trang phục.

Lúc này thật sự khu xưởng vô cùng bẩn, trời nắng to, trên đống rác có vô số con ruồi bay múa, Thư Nhan còn nghe được rất nhiều mùi nước tiểu khai, tận lực giảm bớt tần suất hô hấp của mình, cuối cùng tìm tới nhà xưởng mà Lâm Tuệ chỉ.

TBC

"Chào bác, nơi này là nhà máy trang phục Hoành Thịnh phải không?" Thư Nhan nhìn thấy ông cụ gác cổng, lễ phép hỏi.

"Đúng, cô có chuyện gì không?" Ông cụ trừng mắt lên hỏi.

"Tôi muốn lấy hàng, không biết là tôi phải tìm ai?" Từ Lâm Tuệ cô biết được nhà máy này là nhà máy tư nhân, chung quy cũng không đến mức từ chối khách.

Đương nhiên là không có khả năng từ chối khách, ông gác cổng nghe được Thư Nhan muốn lấy hàng, vô cùng nhiệt tình dẫn cô đi gặp xưởng trưởng, không sai, chính là trực tiếp đi gặp xưởng trưởng, dù sao nhà máy không lớn lắm, nào có nhiều bộ phận như vậy, phần lớn đều là tự thân đi làm.

Giống như Lâm Tuệ nói, người chủ này rất hòa nhã, thấy Thư Nhan thì rất nhiệt tình tiếp đãi cô ngồi xuống.

"Cô muốn lấy hàng là tự mở tiệm bán quần áo sao?" Ông chủ họ Hà, pha trà cho Thư Nhan xong bắt đầu vào chủ đề chính.

"Đúng vậy, gần đây đang chuẩn bị một tiệm bán quần áo, cho nên muốn xem một chút quần áo của các nhà máy trong vùng, nếu như hàng tốt thì tôi quyết định lấy hàng trực tiếp ở Nam thành." Thư Nhan cũng không nói vòng vo.

Ông chủ Hà cũng không thổi phồng trang phục của nhà máy mình đến mức ba hoa chích chòe, mà trực tiếp dẫn Thư Nhan đến phòng hàng mẫu nhìn chất lượng hàng hóa, quần áo không ít nhưng có thể để cho Thư Nhan vừa mắt lại không nhiều, chỉ có thể nói là thẩm mỹ khác biệt, dù sao thẩm mỹ của Thư Nhan cũng là hai mươi năm sau, nhìn quần áo thập niên chín mươi tất nhiên là cảm thấy vừa quê mùa vừa cổ lỗ sỉ, nhưng cô không thể nhập hàng theo thẩm mỹ hai mươi năm sau được, không cùng thời đại thì thẩm mỹ khác biệt, ánh mắt vượt quá mức quy định chính là quần áo kỳ quái, Thư Nhan rất rõ ràng điểm này, không dựa theo ý của chính mình được.

Theo lời ông chủ Hà nói, Thư Nhan biết được đâu là quần áo đang lưu hành gần đây, đúng lúc Thư Nhan nhìn trúng mấy kiểu kia, xem ra ánh mắt của cô tới bây giờ cũng không phải hoàn toàn hỏng bét.

Nhất là mấy kiểu áo khoác mà ông chủ Hà đề xuất, căn bản chính là kiểu thế kỷ mười chín, mode là một vòng tuần hoàn, bản thân Thư Nhan thật sự cảm nhận được.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 66: Chương 66



"Bên kia của tôi vẫn đang trang hoàng sửa chữa, ít nhất cũng mất thời gian một tháng, sau khi xây dựng xong thì cũng đến lúc bán quần áo mùa thu mùa đông, cho nên kiểu mới nhất của các chú đều ở nơi này sao?" Trong lòng Thư Nhan đã muốn lấy mấy kiểu áo khoác này, nhưng chỉ riêng áo khoác thì không được, chủ yếu vẫn là quần áo mặc bên trong.

"Quần áo còn rất nhiều, kiểu mới thì tôi có hai ba mươi kiểu, có thể nói những nhà máy gần đây đều không nhiều như chúng tôi, nhưng mà còn chưa xuất xưởng, phải một tuần sau mới được, không bằng một tuần sau cô đến xem nhé?" Ông chủ Hà vừa cười vừa nói.

"Được." Thư Nhan gật đầu, đưa địa chỉ cửa hàng của mình cho ông chủ Hà: "Lần sau có rảnh thì chú có thể đến chỗ tôi nhìn xem, giúp nhìn xem có có chỗ nào cần cải tiến không?"

Để lại địa chỉ là cho ông chủ Hà biết cô thật sự là chủ tiệm quần áo, để ông ấy khỏi phải nghĩ cô là người xưởng khác bảo đến lừa đảo điều tra.

Quả nhiên sau khi có được địa chỉ, ông chủ Hà nói chuyện chân thành hơn rất nhiều, đưa Thư Nhan tới cửa hẹn cuối tuần đến xem mẫu áo.

Đối với ông chủ Hà mà nói, hai ba mươi kiểu quần áo thật sự rất nhiều, nhưng mà Thư Nhan muốn mở cửa tiệm quần áo, không có một trăm kiểu trở lên thì cũng là không đủ.

Thời gian hôm nay quá muộn, ngày mai đi xem hai nhà máy khác, sau đó chờ trang trí gần xong cô sẽ đi đến chợ bán buôn Hàng Châu tìm hàng, giai đoạn đầu có hơi mệt mỏi, chờ sau này sẽ tốt hơn.

Lúc chạy tới trường bổ túc, trong trường bổ túc chỉ còn lại một mình Thiên Bảo, Thư Nhan ngượng ngùng nói xin lỗi giáo viên.

"Trên đường hơi đông, thật sự ngại quá."

"Không có việc gì, ai cũng có lúc không tiện, nhanh về nhà đi, chắc chắn Thiên Bảo đói bụng rồi." Giáo viên rất ôn hòa tiễn bọn họ đi.

TBC

Diệp Thiên Bảo trễ, đương nhiên Diệp Thanh Thanh bên kia cũng trễ, Thư Nhan lại nói xin lỗi với giáo viên, trên đường về nhà cô hơi im lặng, cô nhất định phải rút kinh nghiệm cho bài học này, lần sau không được keo kiệt thời gian nữa, ai biết xe buýt sẽ bị tắc bao lâu.

"Mẹ ơi, nếu không thì sau này con đi đón Thiên Bảo, tụi con tự về nhà." Diệp Thanh Thanh nhìn Thư Nhan, gần đây mẹ vẫn luôn bề bộn nhiều việc, còn phải chăm sóc bọn họ, cô bé muốn chia sẻ với mẹ một chút.

"Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời." Không biết có phải do gần đây thấy Thư Nhan bận bịu lo toan, Diệp Thiên Bảo giống như hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Lúc con cái quá nghịch ngợm thì đau đầu, chỉ muốn nó ngoan một chút, thật sự đến khi con cái hiểu chuyện thì Thư Nhan lại đau lòng, một đứa bảy tuổi, một đứa mới ba tuổi, quá hiểu chuyện chính là do người lớn sai.

"Không có việc gì, hôm nay mẹ không canh chuẩn thời gian, lần sau sẽ không như thế nữa." Nếu như ở nông thôn thì không có việc gì, ở thành phố lớn như Nam thành này mà hai đứa lại nhỏ như vậy, Thư Nhan không yên lòng để bọn nó tự đi học, đối với chuyện này tuyệt đối không được ôm tâm lý may mắn, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì thật sự khóc không ra nước mắt.

Diệp Thanh Thanh giúp đỡ cắt thức ăn, vậy mà Thiên Bảo cũng ở bên cạnh giúp đỡ, Thư Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, nhanh chóng nấu cơm xào rau, cũng đã hơn sáu giờ, hai đứa bé sắp c.h.ế.t đói rồi.

Đêm nay Thư Nhan không ăn bữa ăn giảm béo, không phải không tiếp tục kiên trì được mà là bây giờ cô bận rộn như vậy, không ăn chút nào thật sự không chịu đựng nổi, cô ngã xuống thì ai lo cho hai đứa bé?

Gần một tuần không ăn cơm tối, Thư Nhan cảm giác cơm thật ngọt, nhưng mà cô vẫn hết sức kiềm chế bản thân, chỉ ăn nửa bát cơm và một chút rau quả, không thể ăn thịt.

Hai xưởng may khác cũng nằm trong khu vực này nhưng cách đây hơi xa, Thư Nhan phải tìm rất lâu mới thấy. Kiểu dáng quần áo ở đây không khác mấy so với xưởng của ông chủ Hà trước đó, chất liệu không bằng ông ấy nên tất nhiên giá tiền cũng rẻ hơn một ít. Thư Nhan muốn đi trên con đường trung cấp thậm chí cao cấp hơn thì không được tham món hời nhỏ này được.

Tạm quyết định chọn xưởng may của ông chủ Hà, để xem bên ông Hồ còn giới thiệu nơi nào tốt hơn không, không thể đặt hết trứng gà trong cùng một giỏ được.

"Bà chủ Thư." Ông Hồ dẫn hai người đàn ông vào trong cửa hàng, cười nói cởi mở: "Đây là ông chủ Trương mà tôi nói, rất nhiều cửa hàng mặt tiền ở Nam Thành đều tìm ông ấy trang trí, cả chất lượng lẫn giá cả đều rất ưu ái."

Hai ngày qua Thư Nhan quá bận nên đã nhờ ông Hồ tìm công ty trang trí.

"Chào ông." Thư Nhan bắt tay với ông chủ Trương: "Tôi đã thỏa thuận xong với chủ cho thuê nhà, có thể phá bỏ bức tường này và đổi thành tường bằng kính trong suốt, trần nhà phải được thiết kế đặt biệt, treo đèn chùm tám bóng ở hai bên, chuyển vị trí của quầy thu ngân sang bên này, nhà kho đằng sau giữ nguyên, phía bên phải chia ra thành hai phòng thử đồ, có vấn đề gì không?" Thư Nhan nói ý tưởng của mình với ông chủ Trương, rất nhiều nơi cần được sửa chữa.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 67: Chương 67



Người đi theo sau ông chủ Trương nhớ những yêu cầu mà Thư Nhan đã nói, sau đó vẽ một bản phác thảo: "Cô xem có đúng thế này không?"

"Đúng, chính là như thế." Thư Nhan nói không đúng chỗ nào thì đối phương đã sửa chữa hết thảy. Khó trách ông Hồ nói có rất nhiều chủ tiệm ở Nam Thành tìm bọn họ đến trang trí, chỉ riêng nhà thiết kế này đã rất cừ rồi.

"Còn yêu cầu nào nữa không?" Người đàn ông vừa hỏi vừa nhanh chóng ghi lại những chi tiết trong cửa hàng vào bản nháp.

"Trước mắt cứ như thế đã, hay là anh có đề nghị gì tốt hơn?" Trước kia cô chưa từng mở cửa hàng quần áo, cho nên cô hoàn toàn học theo cách trang trí của thế giới gốc.

Người đàn ông ngừng một lát: "Tôi sẽ thiết kế lại dựa theo yêu cầu của cô, khoảng chừng hai ngày thì có thể hoàn thành bản thảo thiết kế, đến lúc đó đưa cô xem xong rồi quyết định sau."

Thư Nhan tiễn đám người của ông chủ Trương đi xong bèn giữ ông Hồ lại để hỏi thăm vấn đề xưởng may.

TBC

"Tôi đã hỏi thăm bạn bè về mặt này, quần áo ở Nam Thành đều na ná như nhau, đa phần mọi người đều bán buôn ở Hàng Thành, cô muốn bán quần áo ở đây vốn không thực tế." Ông Hồ biết tình huống của Thư Nhan, cô có hai đứa con, nếu phải thường xuyên buôn bán ở Hàng Thành thật sự không thực tế cho lắm.

"Tôi biết chuyện đó, tôi muốn chuẩn bị bằng cả hai tay." Thật ra dã tâm của Thư Nhan rất lớn, cô muốn mở ra nét đặc sắc của riêng mình, có lẽ còn có thể thành lập thương hiệu riêng của mình, dù có thành công hay không, trước tiên cứ đặt mục tiêu. Chẳng phải có câu nói lòng lớn bao nhiêu thì sẽ có sân khấu lớn bấy nhiêu, cô đã xuyên sách rồi, còn ở thời đại này, lại có tiền vốn, tại sao không xông vào một lần chứ?

Nói đến vấn đề thương hiệu, cửa hàng vẫn chưa được đặt tên, thật ra Thư Nhan đã suy nghĩ vài lần nhưng vẫn không hài lòng lắm, cuối cùng quyết định chọn tên Nhan Ny. Tại sao lại lấy tên này? Vì đó là tên mụ của cô, ở thế giới của cô, ông bà nội, ông bà ngoại và ba mẹ đều gọi cô là Nhan Ny, một tên mụ đầy sự cưng chiều. Thư Nhan viết hai chữ này xuống, hai mắt đỏ hoe, sau này không còn ai gọi cô bằng cái tên đó nữa rồi, có lẽ mỗi khi đêm khuya không bóng người, họ sẽ nhớ cái tên này mà lẳng lặng đau buồn khổ sở hay không? Thư Nhan hít sâu một hơi, cứ lấy tên này, cô sợ cô sống lâu dài ở đây thì bản thân cũng sẽ quên mất mình là ai.

Thư Nhan đi đến cửa hàng quảng cáo để đặt biển quảng cáo, ngày mai thứ hai cô phải đi đăng ký thương hiệu cho cửa hàng. Tuy trước mắt người trong nước không quan tâm chuyện này, nhưng Thư Nhan hiểu rất rõ trong tương lai, rất nhiều nhãn hàng lớn phải chịu thiệt thòi vì không quan tâm đến quyền sở hữu của nhãn hiệu, phải tốn rất nhiều tiền để mua về từ nơi khác.

Đến bốn giờ, phải trở về đón bọn nhỏ tan học, từ xa đã thấy Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt đang trò chuyện ở đây.

"Tôi nghe Lâm Tuệ nói chị định mở cửa hàng quần áo, mở ở đâu thế? Đến lúc đó để chúng ta đến hỗ trợ cho." Sau khi Ngô Tú Nguyệt biết Vương Nghệ Đồng và Diệp Thanh Thanh đều học bổ túc, bèn ép con trai đăng ký học bổ túc môn ngữ văn và tiếng Anh.

"Ở đường Nam thành Tây, vẫn còn đang trong công đoạn trang trí, đợi đến khi khai trương, tôi mời mọi người đến ủng hộ thì các người không được chạy nhé." Thư Nhan trêu đùa.

Ngôi nhà mà Lâm Tuệ đang ở cách hai người họ theo hình vuông, sau khi tách ra, Lâm Tuệ bỗng trở lên trầm lặng, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Nếu cô ấy không nói thì Thư Nhan cũng không chủ động mở miệng hỏi, bọn họ chỉ gặp mặt vài lần lúc đón con, không được xem như bạn bè. Nếu cô ấy có việc lên tiếng, có thể giúp sẽ giúp, không giúp được thì cô tuyệt đối sẽ không cậy mạnh, này có muốn nói hay không? Thư Nhan cũng sẽ không vội vàng hỏi người ta, bản thân cô còn bận rất nhiều việc đây này.

"Mấy ngày này tôi bận quá chừng nên chưa mua thức ăn, tôi dẫn xấp nhỏ đi mua thức ăn trước nhé." Thư Nhan mỉm cười yếu ớt và chào tạm biệt Ngô Tú Nguyệt.

Rốt cuộc Ngô Tú Nguyệt không thể không biết xấu hổ lên tiếng, về nhà thấy chồng đang nằm ườn ra trên sofa như ông lớn, cô ấy tức đến mức ném túi xách lên người anh ta.

"Đây là gì?" Trương Hoa Phong ngồi dậy từ trên sofa: "Điểm thi của con trai không tốt à?"

"Không phải." Ngô Tú Nguyệt ngừng lại rồi nói tiếp: "Chính là cái cô Thư Nhan mà em nói lần trước đó, chị ấy sắp mở cửa hàng quần áo ở đường Nam Tây thành, em nghĩ Hàm Hàm sẽ học bổ túc vào chủ nhật, em cũng chỉ bận mỗi việc nhà nên muốn đến làm việc ở chỗ ở chị ấy."

"Đi làm?" Trương Hoa Phong nhìn Ngô Tú Nguyệt với vẻ nghi ngờ: "Đi bán quần áo?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 68: Chương 68



"Em định như vậy, nhưng em quá ngượng ngùng nên chưa dám mở lời." Từ sau khi sinh con trai, Ngô Tú Nguyệt vẫn chưa đi làm, bây giờ muốn đi khiến cô ấy hơi sợ hãi, quan trọng nhất sẽ mất mặt.

"May là em chưa mở lời, sợ mất mặt chưa đủ à? Con của chúng ta là bạn học với con gái của chị ấy, nếu để bạn bè và giáo viên của con trai biết em đi làm thuê cho mẹ của bạn học của con trai, sau này con trai ngẩng đầu làm người ở trường học thế nào?" Trương Hoa Phong nhìn vợ với vẻ không vui, đúng là đồ không có đầu óc, bán quần áo cho mẹ bạn học của con trai, tương lai đều phải thấp một đầu trước mặt bạn học.

Ngô Tú Nguyệt không vui, nói: "Em không đi làm thì làm thế nào đây? Chỉ với tiền lương của một mình anh thì đến bao giờ chúng ta mới mua được một căn nhà tốt chứ? Em đi làm cho người ta thì mất mặt, vậy chúng ta ở nơi này không mất mặt à? Cả Lâm Tuệ và Thư Nhan đều mua nhà ở dinh thự Nam Phủ, hơn nữa đều là phòng rộng một trăm hai mươi mét vuông, anh nhìn lại nhà của chúng ta xem? Sáu miệng ăn ở trong bốn mươi mét vuông, Hàm Hàm lớn thế rồi mà vẫn ở cùng chúng ta, nếu nó lớn hơn chút nữa mà không có phòng riêng, vậy chẳng phải cũng mất mặt ư? Còn em gái kia của anh nữa, hai mươi tám tuổi rồi mà chưa lấy chồng, vậy còn không mất mặt à?"

"Nói anh thì nói anh, lôi Tú Tú vào làm gì?" Trương Hoa Phong thoáng nhìn qua cửa sổ, nhẹ giọng: "Là do anh không có bản lĩnh, em đừng đổ thừa cho Tú Tú."

Lúc này Ngô Tú Nguyệt không lên tiếng, cô ấy cũng biết lời vừa rồi có hơi quá đáng, bèn ngồi vào một bên sofa và thở dài một hơi, bỗng nhớ đến một chuyện: "Anh nói em đi làm sẽ khiến con trai mất mặt, vậy Tú Tú thì sao?"

"Tú Tú đang làm việc ngon lành trong nhà máy, chẳng lẽ bảo em ấy từ chức đi bán quần áo sao?" Trương Hoa Phong cảm thấy anh ta không qua nổi ải của ba mẹ mình.

TBC

"Nhà máy mà Tú Tú đang làm đã ngưng sản xuất từ lâu, hơn nửa năm chưa phát tiền lương, cứ ở lại đó để làm gì? Dứt khoát mua đứt thâm niên ra ngoài tìm việc, anh đừng trách em nói chuyện khó nghe, Tú Tú thật sự đã hai mươi tám tuổi, muốn tìm một nhà khá giả với số tuổi lớn như thế thì đồ cưới phải dày một chút. Em tuyệt đối sẽ không thòm thèm một đồng một cắc nào từ tiền mua đứt thâm niên của em ấy, cộng thêm tiền lương mấy năm qua, đến lúc đó chúng ta cho thêm một ít để mua một ngôi nhà cho em ấy, vậy cũng có của cải để lập gia đình." Thật ra bản tính của Ngô Tú Nguyệt không xấu, chẳng qua vì chuyện của cô em chồng nên liên lụy cô ấy bị hàng xóm láng giềng nói ra nói vào, khó tránh khỏi cũng bị ảnh hưởng theo.

Trương Hoa Phong nhìn Ngô Tú Nguyệt hơi cảm động: "Vợ ơi, anh... để anh hỏi Tú Tú đã, với lại cũng cần ba mẹ đồng ý, ngày mai em đến hỏi Thư Nhan đó trước, lỡ đâu người ta tìm được người rồi sao."

Bên phía Thư Nhan đang đau đầu vì chuyện tuyển người làm, rất nhiều người đến sau khi cô dán thông báo tuyển dụng, không phải không có ngoại hình thì không có tài ăn nói. Dù sao cô cũng mở cửa hàng bán quần áo, bản thân cô không đẹp thì thôi đi, nếu cả nhân viên cũng xấu nốt thì còn ai tới đây mua quần áo nữa chứ?

Vì vậy khi cô nghe Ngô Tú Nguyệt có muốn tuyển người hay không, Thư Nhan đã không từ chối.

"Chính là em gái chồng của tôi. Haiz! Tôi không dối gạt chị, cô em chồng của tôi đã lớn tuổi, có phải cô cần người bán hàng là cô gái trẻ tuổi hay không? Nếu không được thì thôi vậy." Ngô Tú Nguyệt thoáng nhìn Thư Nhan rồi nói tiếp: "Có điều cô em chồng của tôi rất đẹp, vừa trắng mà dáng người cũng cao, mặc bất cứ loại quần áo nào cũng hợp."

"Chị còn trẻ thế này, em chồng của chị già dặn thế nào được." Có ưa nhìn hay không thì thấy người mới biết: "Năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi, có đi làm hay chưa?"

"Năm nay em ấy hai mươi tám tuổi." Nhắc đến cô em chồng, Ngô Tú Nguyệt cực kỳ nhức đầu: "Cô em chồng của tôi tốt nghiệp trung học cơ sở, sau đó vào làm ở công xưởng, dù người rất xinh đẹp nhưng ánh mắt quá cao, lúc đầu có nhiều người đến nhà cầu hôn nhưng em ấy chẳng vừa mắt ai, nên tới bây giờ trên không ra trên dưới không ra dưới. Công xưởng em ấy làm việc đã không phát tiền lương suốt nửa năm, ý tôi muốn em ấy mua đứt thâm niên và ra ngoài tìm việc khác, nếu cứ thế kéo dài không tốt lắm, chị nói có phải không?"

"Hai mươi tám tuổi không lớn lắm, khi duyên đến thì sẽ kết hôn thôi." Thư Nhan cảm thấy đồng cảm, chính cô đã ba mươi tuổi mà còn chưa kết hôn, bị biết bao nhiêu lời ong tiếng ve xung quanh, hơn nữa mỗi khi đến tết, ba cô sáu bà bên cạnh liên tục nhắc tới làm cô cảm thấy như thể cô đã phạm vào tội ác tày trời, khi ấy cô ở hai mươi, ba mươi năm sau, nên chắc áp lực bây giờ còn lớn hơn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 69: Chương 69



Nếu cô em chồng của Ngô Tú Nguyệt tốt ở mọi phương diện, cô sẵn lòng nhận cô ấy làm nhân viên bán hàng, suy cho cùng nếu cô ấy chịu được nhiều áp lực như vậy, chắc chắn khả năng chịu đựng áp lực sẽ rất mạnh.

"Vầy đi, chị bảo ngày mai cô ấy đến cửa hàng của tôi để xem thử, không chỉ tôi cần tuyển người, cũng phải để cô ấy chọn công việc."

"Được, để tôi về nói lại với em chồng." Nhận được câu trả lời của Thư Nhan, Ngô Tú Nguyện vô cùng vui vẻ.

Cửa hàng bán quần áo hơn một trăm mét vuông, Thư Nhan định tuyển một cửa hàng trưởng, hai nhân viên bán hàng, tạm thời quyết định em gái chồng của Ngô Tú Nguyệt trước, cần phải tuyển hai người nữa. Nhân viên bán hàng dễ tìm, nhưng để tuyển được cửa hàng trưởng có kinh nghiệm rất khó, một tháng nữa mới tách khỏi cửa hàng, từ từ tìm vậy.

Trước tiên đi đăng ký nhãn hiệu, rồi tìm người thiết kế chữ Nhan cho đẹp, bên trên có thêm một chú bướm năm màu sặc sỡ, tên cửa hàng đã được đăng ký xong, dù sao không đắt lắm, Thư Nhan đăng ký thêm các loại ngành liên quan đến tên Nhan Ny, bao gồm các ngành nghề về ăn mặc ngủ nghỉ.

Nhà thiết kế hoàn thành sớm hơn lời anh ấy nói, anh ấy đã mang bản thảo thiết kế đến vào xế chiều hôm nay.

"Anh thật giỏi, đúng là dáng vẻ mà tôi muốn, cứ trang trí theo bản thiết kế của anh." Có điều theo thiết kế của anh ấy, ghế sofa ban đầu không thích hợp: "Hình như muốn mua những chiếc đèn với sofa này hơi khó phải không?"

Gương mặt của nhà thiết kế lộ vẻ lúng túng, do anh ấy thiết kế quá phấn khích nên hơi thoát khỏi thực tế, chủ yếu là vì người khách này có cách nhìn hiếm thấy, có cùng ý tưởng thời thượng với anh ấy: "Tôi đã từng nhìn thấy những thứ tương tự với chúng ở trên tạp chí nước ngoài, có lẽ trong nước tạm thời không có hàng, vì vậy hoặc sai người ra nước ngoài mua hoặc có thể chế tạo trong nước. Tôi có người quen, nếu tìm họ chế tạo thì rẻ hơn rất nhiều." Anh ấy lo lắng Thư Nhan không chọn những thứ này vì giá thành quá mắc.

"Được, tìm bạn của anh thiết kế đi." Thư Nhan rất thích thiết kế này, tiêu tiền nhiều một chút chẳng thành vấn đề, cô hy vọng cửa hàng đầu tiên của mình phải mười phân vẹn mười.

"Mua đứt sao? Không được, đó là công việc ổn định, bây giờ khó tìm việc lắm, con mua đứt thâm niên rồi thì sau này phải làm sao?" Mẹ của Trương Hoa Phong kiên quyết không đồng ý: "Hơn nữa, có công việc ổn định thì không làm, lại chạy đi bán quần áo cho nhà tư bản để làm gì? Họ hàng và bạn bè sẽ cười nhạo con đấy, có phải ai đó đã nói gì không? Công xưởng chỉ khó khăn nhất thời, nhà nước không thể không quan tâm đến, một thời gian nữa là sẽ có lương, ba và mẹ có thể nuôi con."

Những lời này khiến Ngô Tú Nguyệt nổi trận lôi đình, cô ấy đúng là tốt bụng, phải không quan tâm đến gì hết mới đúng, có phải là em gái của cô ấy đâu.

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, bọn con chỉ muốn tốt cho Tú Tú, Tú Nguyệt còn nói đến lúc đó sẽ góp thêm tiền mua nhà cho Tú Tú để làm của hồi môn."

Mẹ Trương không nói gì nữa, con gái hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn còn chưa kết hôn, áp lực bà ta gánh chịu cũng không nhỏ nên thần kinh hơi nhạy cảm.

TBC

"Đi xem công việc trước, nếu tốt thì cứ mua đứt." Ba Trương hiểu rõ hơn mẹ Trương, rất nhiều công xưởng quốc doanh nói đóng cửa là đóng cửa, đến bây giờ những công nhân đó đều đang ở nhà chờ sắp xếp, nhưng đã sắp xếp chưa? Chẳng có gì hết.

"Đó là công việc ổn định." Mẹ Trương hết sức bối rối.

Trương Hoa Tú vẫn luôn im lặng đột nhiên kiên định nói: "Con quyết định mua đứt thâm niên, nhân lúc bây giờ công xưởng còn có chút tiền, phải lấy tiền về trước, nếu muộn thì dù mua đứt cũng sẽ không lấy được tiền nữa. Những năm nay con cũng tiết kiệm được một ít tiền, đến lúc đó con mượn người ta một ít nữa, mua một gian nhà nhỏ. Thật ra con đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không dám nói với mọi người. Vẫn phải cảm ơn chị dâu đã giới thiệu công việc cho em, không thì em cũng không biết đi đâu để tìm việc."

Ngô Tú Nguyệt cúi đầu, cô ấy cũng không phải không hề có tư lợi gì, giờ nghe Trương Hoa Tú nói vậy thì thấy hơi xấu hổ.

Mẹ Trương cảm thấy chuyện này không ổn thỏa, làm gì có công việc ổn định mà không làm, lại chạy đi làm việc cho nhà tư bản.

"Mẹ, mẹ không thấy bây giờ có bao nhiêu người mất việc sao, công xưởng bọn con làm không có hiệu quả và lợi ích, e là... không kiên trì được bao lâu nữa." Trương Hoa Tú đã muốn từ chức lâu rồi, nhưng cô ấy sợ ba mẹ không đồng ý, nên nhân cơ hội lần này nói ra hết.

Tám giờ, Trương Hoa Tú đến đường Nam Tây thành, cô ấy cố tình đến sớm hơn một chút để tạo ấn tượng tốt với Thư Nhan. Trên đường Nam Tây thành này chỉ có một cửa hàng duy nhất đã bị phá bỏ tấm biển.
 
Back
Top Bottom