Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 40: Chương 40



"Thấp nhất là bao nhiêu? Đúng rồi chỗ đậu xe thì sao?" Thư Nhan lại đi một vòng quanh nhà, thật sự căn nhà quá đẹp, cô ấy rất thích, có thể bây giờ ở Nam Thành thì ngoại trừ nhà có vốn nước ngoài hoặc nhà tiêu thụ trong nước thì đây là cái tốt nhất.

"Nếu như chị có thể thanh toán hết một lần thì có thể giảm cho chị hai phần trăm, căn 120 mét vuông cũng có chỗ đậu xe riêng cũng xem như là quà tặng vì vậy cũng rất rẻ." Cô gái bán hàng có thể thấy sự do dự của Thư Nhan vội vàng nói.

Thư Nhan gật đầu, tặng nơi đậu xe cũng không tệ: "Xóa số lẽ đi làm tròn thành bốn ngàn vậy, ngoài ra giúp tôi giải quyết vấn đề nhập học cho con tôi."

"Vấn đề này của chị vượt quá quyền hạn của tôi, tôi phải đi xin ý kiến của lãnh đạo mới được."

"Được thôi, đi đi."

Quay lại Trung tâm bất động sản một lần nữa, Thư Nhan được mời vào bên trong một căn phòng, có một cô gái mặc áo vest rót trà cho cô ấy, và còn mang đến một ít điểm tâm, cầm bừa một cái cắn một miếng liền thấy cô gái bán hàng đi theo sau lưng một người đàn ông trung niên bước đến.

"Xin chào, tôi đã nghe Tiểu Lý nói về yêu cầu của cô rồi, hai điều kiện này thật sự khiến tôi khó xử."

Thư Nhan nhìn chằm vào cái bảng tên trước n.g.ự.c người đàn ông: "Giám đốc Vương, con người của tôi đây cũng rất nhanh gọn, thật ra cũng không có đưa ra yêu cầu quá đáng gì, bốn ngàn một mét vuông và thêm tư cách nhập học trường tiểu học Tây Thành, nếu như có thể thì lập tức ký hợp đồng."

TBC

Khu biệt thự Nam Phủ là khu chung cư cao cấp được tiêu thụ trong nước, môi trường xung quanh và cơ sở hạ tầng đều rất tốt, so sánh giá cả mà nói thì tương đối cao, căn hộ nhỏ 60 mét vuông trong khu chung cư đã bán gần hết rồi, còn căn 120 mét thì bán không được tốt lắm, vì vậy giá cả như thế này không có vấn đề gì cả, mà là trường tiểu học.

"Tôi có thể tự quyết và đồng ý về giá cả, tư cách nhập học cũng không vấn đề gì, nhưng năm nay đã khai giảng rồi, chỉ sợ bây giờ mà vào học thì có hơi khó khăn, con của cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Bọn họ đã liên hệ qua với các trường học khác chỉ có trường tiểu học Tây Thành là khó nói bàn bạc nhất.

"Đúng bảy tuổi, nó sinh vào giữa năm vừa đúng tuổi lên tiểu học." Thư Nhan lắc đầu: "Đây là điều kiện quan trọng nhất, tôi đến đây mua nhà là vì vấn đề học hành của con cái."

Không phải vì con cái đi học thì hà cớ gì cô phải mua ở đây, gần năm trăm ngàn đồng cơ mà! Ở xa về phía ngoại thành mua một nơi có sân vườn rộng thì tốt biết bao nhiêu, giá cả lại không đắt đỏ rồi đợi vài năm nữa đưa vào diện quy hoạch, sẽ đường hoàng thành nhà giàu mới nỗi.

Dường như Giám đốc Vương ngập ngừng rất lâu: "Được, cô đã thẳng thắn như vậy thì tôi còn gì để nói nữa chứ, Cô Thư, nếu như có bạn bè nào muốn mua nhà ở vậy nhờ cô giới thiệu khu chung ở chỗ chúng tôi."

Nếu mà kỳ kèo thêm một chút có thể giá cả sẻ được bớt thêm một chút, nhưng về việc tư cách nhập của con cái mà nói thì chút tiền này là quá ít, toàn bộ để trả cho việc chọn trường.

Liên quan đến chuyện trường học của bọn trẻ, Thư Nhan yêu cầu đối phương viết một thỏa thuận khác bắt buộc phải bảo đảm suất nhập học cho con mình.

"Điều này cô cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ phúc đáp cho cô có thế nào cũng sẽ không thể trì hoãn việc học của bọn trẻ được." Giám đốc Vương nhìn thấy giấy chứng minh của Thư Nhan: "Cô không phải là người dân Nam Thành sao?"

"Đúng vậy, tôi đang muốn hỏi là tôi có thể an cư lạc nghiệp được không? Lẽ nào không phải người địa phương thì không thể mua sao?"

Thời điểm này đã giới hạn mua hàng rồi sao? Chắc có lẽ không đâu nhỉ?.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 41: Chương 41



"Có thể an cư lạc nghiệp nhưng cô phải tự chịu trách nhiệm phí làm thủ tục." Giám đốc Vương nhanh chóng giải thích.

"Chắc chắn rồi." Thư Nhan thở phào, cô chỉ nghe qua bạn học kể lại vào thập niên chín mươi có thể an cư lạc nghiệp, nhưng hai ngàn năm sau hạng mục chính sách này bị bãi bỏ, là vì thế giới này đã khác đi rồi, còn may, nếu không bọn họ chỉ có thể đi ra ở vùng ngoại ô nông thôn thôi.

"Vậy lát nữa cô đưa sổ hộ khẩu và giấy chứng minh cho tôi, quay về tôi sẽ giúp cô giải quyết vấn đề hộ khẩu và quyền sở hữu nhà đất, thêm nữa là giấy khai sinh của bọn trẻ còn có cả giấy chứng nhận tiêm chủng nữa cùng cần phải đưa cho chúng tôi, bên trường học có thể yêu cầu."

Giám đốc Vương nhìn Thư Nhan ký hợp đồng rồi đưa Thư Nhan đến ngân hàng gần đó để chuyển khoản, lại còn rất nhiệt tình nói với cô về các vấn đề khác nữa.

Bất luận là mua thứ gì thì khi trả tiền các nhân viên bán hàng ai cũng cực kỳ nhiệt tình, tranh thủ cơ hội này Thư Nhan cũng nhờ Giám đốc Vương tư vấn về vấn đề trang hoàng.

Căn nhà là vẫn còn nhà thô, trang hoàng cũng không phải là công trình nhỏ mà bây giờ cô ấy thì không quen thuộc Nam Thành, tự mình đi ra ngoài tìm công ty trang trí bị lừa cũng sẽ không biết.

"Công ty chúng tôi cũng cũng có công ty trang trí riêng, nếu khách hàng mua nhà của công ty chúng tôi và tìm công ty trang trí của chúng tôi, có thể sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm, điều quan trọng nhất là tìm đội trang trí của công ty chúng tôi cho an toàn, những người đang kéo cầu lên đó đều là của đội làm du kích, nếu như có chuyện gì xảy ra thì tìm cũng không ra."

Nói đến đây Giám đốc Vương rất bế tắc, có rất nhiều khách hàng ham rẻ đi tìm đội trang trí đó để trang trí, đợi đến khi xảy ra chuyện lại đi tìm bọn họ.

Vậy tốt quá rồi, phí vật liệu đắt một chút cũng không sao, vấn đề là cần phải bền, dự định là ngôi nhà này phải ở được rất lâu, Thư Nhan còn hy vọng nó phải thập toàn thập mỹ, vấn đề đội trang trí đã giải quyết xong xui, chỗ ở trong thời gian trang trí vẫn chưa được giải quyết, ở mãi trong khách sạn cũng không được.

"Còn một vấn đề muốn hỏi anh, xung quanh đây có ngồi nhà nào tốt một xí để thuê không? Trang trí ít nhất cũng phải cần ba tháng, và cũng hai ba tháng để thoáng khí thời gian như thế này không phải ngắn."

Thư Nhan thật sự đã hỏi đúng người rồi, Giám đốc Vương là một người lâu năm sống ở Nam Thành có mối quan hệ rộng, và đúng là có quen biết một người môi giới và những chuyện đại loại như vậy thì tìm anh ta quả đúng không sai.

Vừa hay chiều nay Thư Nhan phải mang giấy khai sinh và giấy chứng minh tiêm phòng đến trung tâm bất động sản, hẹn đến lúc đó sẽ gặp mặt và yêu cầu đối phương gặp mặt trực tiếp để đưa cô ấy đi xem nhà.

"Thật sự rất cám ơn anh." Thư Nhan đưa cho Giám đốc Vương năm trăm đồng khi ra khỏi ngân hàng: "Phiền anh để ý chuyện ở phía bên trường học nhiều hơn giùm tôi, tôi biết mời người ta dùng cơm cũng phải chi tiêu nên nhất định sẽ không để anh tốn kém đâu."

Chắc chắn là đãi cơm khách sẽ không phải tốn nhiều tiền như thế, phần còn lại chính là tiền trà nước cho Giám đốc Vương, nếu như anh ta có thể làm được việc mà không tốn đồng nào thì cũng không sao. Dù sao Thư Nhan cũng bỏ tiền ra để mua sự an tâm.

Quả nhiên chi một ít tiền sẽ rất khác, Giám đốc Vương nói ngày mai nhắn tin cho cô, còn tiết lộ rằng vài ngày tới có thể được đến trường.

Có qua có lại mà, vừa sáng ra đã đi đến bên đó mà hai đứa trẻ đều ở khách sạn,

TBC

Thư Nhan nóng ruột muốn quay về và hẹn xong với Giám đốc Vương liền quay về nhưng ở cửa không nghe tiếng gì nên Thư Nhan vội vàng mở cửa chỉ thấy hai đứa trẻ đang ngủ nằm sấp trên giường.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 42: Chương 42



Bánh quy để trên đầu giường đã ăn gần hết, tự dưng Thư Nhan có chút xót xa.

Năm 2019 có rất nhiều phụ nữ muốn làm mẹ đơn thân, thậm chí có không ít người hô hào những người không muốn kết hôn mà lại muốn có con thì hãy dũng cảm mà làm, chứ không hiểu nỗi xót xa khi làm mẹ đơn thân.

Nuôi con chứ không phải nuôi thú cưng, trách nhiệm hoàn toàn khác nhau, con cái không phải cứ cho bọn chúng ăn no mặc ấm là được, trong đó không thể tính toán được tinh thần và vật chất.

Thư Nhan vui mừng vì hai đứa con mình một đứa có thể đi học tiểu học, một đứa có thể vào trường mầm non, nếu không cô ấy có thể thực sự suy sụp rồi.

Không có thời gian mà nghỉ ngơi lại vội vàng đi rửa rau nấu cơm và gọi hai đứa trẻ ăn cơm trưa, Thư Nhan rửa xong bát đũa rồi còn đi giặt áo quần thay ra hôm qua, thấy việc không nhiều mà thời gian cũng trôi qua hai ba giờ rồi.

"Hai đứa chiều nay tiếp tục ở trong phòng, mẹ đi làm một chút việc rồi về mẹ sẽ dẫn các con đi chơi." Dù sao cũng phải đưa chúng ra ngoài hóng gió nếu không sẽ rất ngột ngạt.

Đưa giấy khai sinh và giấy chứng minh tiêm phòng cho Giám đốc Vương, nhưng trước khi hai đứa trẻ vẫn chưa được thực sự nhập học thì Thư Nhan cũng không thực sự yên tâm, bây giờ chỉ có thể đợi tin tức của giám đốc Vương.

Bạn của anh ta cũng đang ở đây một người đàn ông trung niên cũng không cao lắm hơi mũm mỉm.

"Xin chào, tôi là bạn của Tiểu Vương, cô gọi tôi ông Hồ là được rồi, nghe anh ấy nói cô muốn tìm nhà vậy cô muốn tìm nhà như thế nào?"

"Nếu như có sân vườn thì yêu cầu của tôi là nhà đơn một cửa, nếu là nhà có tầng thì tốt nhất là có nhà bếp và nhà vệ sinh, mới một chút còn không có những yêu cầu nào khác nữa."

Các kiểu như Đại tạp viện thì thực sự không chịu được đặc biệt cô là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ, bọn họ chắc chắn sẽ hỏi ba của chúng đâu, nếu như nói ly hôn rồi thì sẽ hỏi nguyên nhân.

Không nói thì người khác sẽ nói cô ấy có vấn đề, và các kiểu suy đoán khác, mà nói ra sẽ có các kiểu đồng cảm, có thể sẽ cười nhạo sau lưng rằng cô ấy không có bản lĩnh, bản thân cô ấy không sao nhưng hai đứa trẻ thì không được, đến lúc đó những chuyện trên trời dưới đất sẽ đả kích rất lớn với bọn trẻ

TBC

"Còn một điểm nữa là tốt nhất thì có thể gần trường tiểu học Tây Thành một chút." Thư Nhan bổ sung thêm.

"Nếu đây là những yêu cầu thì thật sự tôi có một căn nhà thích hợp như thế trong tay, chính là khu chung cư cũ ở phía sau đường Học Phủ, cách cũng không xa trường tiểu học Tây Thành lắm, một căn nhà nhỏ với hai phòng ngủ một phòng khách, khoảng ba mươi mét vuông, hai năm trước con trai của chủ nhà kết hôn và mới được cho tu sửa lại, vào thời điểm đó thì nhà vệ sinh và nhà bếp ở bên trong đều được tân trang lại hết cả rồi, bây giờ đổi thành một căn nhà lớn, nơi đó dự định cho thuê để trợ cấp chi phí trong nhà." Ông Hồ nghe yêu cầu của Thư Nhan xong thì ở trong đầu lập tức sàng lọc ra một ngôi nhà.

Nghe thì rất hay nhưng nghe qua tai cũng không được gì, phải tận mắt nhìn mới được, vừa hay là Thư Nhan đang ở ngay khu trường học, hai người nhanh chóng đến bên đó.

Ngôi nhà đi về phía sau khách sạn khoảng ba bốn trăm mét, thực sự trang trí còn rất mới cũng rất sạch sẽ, nhà vệ sinh nhà bếp gì cũng có nhưng chủ nhà đã chuyển tất cả mọi thứ đi hết rồi, chỉ còn lại hai cái giường, nếu như mà ở đây thì phải mua sắm thêm rất nhiều đồ đạc, nói chung Thư Nhan rất hài lòng.

"Tiền thuê nhà bao nhiêu? Cho thuê như thế nào?" Thư Nhan hỏi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 43: Chương 43



"Chủ nhà hô giá chín mươi tệ nhưng vì cô được Giám đốc Vương giới thiệu nên tôi có thể giúp cô ép giá xuống một ít tức là tám mươi lăm tệ cũng không vấn đề, nhà cửa thì nói làm gì nếu như không phải giá cả hơi đắt thì đã được cho thuê lâu rồi, cọc một tháng trả ba tháng, trong thời gian ba tháng thì nhà của cô cũng trang trí gần xong rồi, vừa kịp luôn." Ông Hồ đưa Thư Nhan đi xem máy nóng lạnh đun bằng ga, những thứ này không có nhiều ở Nam Thành, có cái này rồi thì có thể trực tiếp dùng nước nóng để tắm rửa.

"Bảy mươi, ông nói với chủ nhà đi nếu được tôi có thể thuê." Chín mươi đồng vậy mà chủ nhà cũng dám hô giá.

"Bảy mươi tệ thật sự không thể được." Ông Hồ lắc đầu: "Tôi có thể bàn bạc giúp cô với giá tám mươi tệ, thật không dễ dàng để tìm được một ngôi nhà vừa ý, cũng không chênh lệch mấy đồng."

Thư Nhan cảm thấy căn nhà cũng được, thực sự bảy mươi tệ cô cũng hô bừa vậy thôi, vốn dĩ định nói thêm một lúc nhưng sau cùng vừa nghĩ về hai đứa trẻ nên thôi, tranh thủ điềm tĩnh lại nói tiếp.

"Thôi được, tám mươi tệ, có thể lập tức ký hợp đồng và trả tiền."

"Được, để tôi đi tìm chủ nhà để nói chuyện rồi quay lại tìm cô, đúng rồi, tôi đến đâu để tìm cô?"

Bây giờ vẫn chưa có điện thoại nên thật sự rất bất tiện, Thư Nhan nói tên khách sạn nơi mình đang ở cho Ông Hồ, lại xem nhà một lần nữa.

Mua nhà rồi, hộ khẩu và trường học cũng giải quyết xong rồi, cuối cùng cũng làm xong những chuyện đại sự quan trọng nhất, trong lòng Thư Nhan hiếm khi được thoải mái quay về khách sạn dẫn hai đứa nhỏ đi mua sắm.

Diệp Thiên Bảo thì còn được, chứ Diệp Thanh Thanh thật sự không còn áo quần để mặc, con bé sắp phải đi học ở trường tiểu học Tây Thành, ăn mặc quá xoàng sẽ bị người khác xem không ra gì.

Đừng cho rằng trẻ con sẽ nhìn vào điều kiện hoàn cảnh, chính vì trẻ con không hiểu để mà che giấu nên ngược lại sẽ biểu hiện càng thẳng thắn hơn càng khắc nghiệt hơn.

"Mẹ mua áo quần cho con sao?" Diệp Thanh Thanh có chút không dám tin.

TBC

Lần trước từ sau khi về quê trở lại, Diệp Thanh Thanh cảm thấy mẹ mình đã thay đổi, rất nhiều lần con bé đều cho rằng mình đang nằm mơ, bây giờ không ngờ mẹ lại mua áo quần cho con bé, sao đột nhiên mẹ tốt với mình như vậy?

"Đúng vậy, đi thôi, chúng ta đi mua quần áo." Thư Nhan xoa vào đầu tóc xồm xoàm của Diệp Thanh Thanh.

Lúc ở Tây Thành, Thư Nhan đưa thẳng con bé đến tiệm làm tóc cạo sạch hết tóc, lúc trước lúc nào cũng đội mũ, hôm nay thời tiết thật sự quá nóng nên bỏ mũ xuống.

"Con cũng muốn." Diệp Thiên Bảo ra khỏi nhà giống như Husky được tháo dây xích.

Có nhiều trường học gần xung quanh đường Học Phủ, trên đường đi mua sắm phần đông là học sinh, rất nhiều nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa khoác tay nhau nói cười vui vẻ.

Kỳ thực, thân thể những người này so với Thư Nhan nhỏ hơn vài tuổi, một người là mẹ của hai đứa con, một người vẫn đang còn đi học, sau này sẽ có được một công việc thích hợp chỉ có thể nói là mỗi người đều có số mệnh khác nhau.

"Mẹ, đó đều là sinh viên hả mẹ?" Đôi mắt Diệp Thanh Thanh sáng lấp lánh nhìn những cô gái đó mà hỏi.

"Đúng rồi, con cố gắng học tập sau này cũng sẽ trở thành sinh viên." Thư Nhan xoa đầu Diệp Thanh Thanh, trong nguyên bản cô ấy không học đại học, nghĩ đến thì trong lòng rất có khác vọng.

"Con cũng có thể học đại học sao?" Trong ánh mắt của Diệp Thanh Thanh rất kỳ vọng.

Thì ra lúc ở quê bà nội luôn bảo con gái không cần đi học, đảm đang là được rồi, sau khi học xong tiểu học có thể biết được vài chữ là đủ lắm rồi, lúc này mẹ cũng không phản đối, Diệp Thanh Thanh luôn nghĩ rằng bản thân mình sẽ giống như phần lớn những người trong thôn, đi học tiểu học sau đó về nhà giúp làm việc nhà, đến đủ tuổi sẽ gả cho người ta, trải qua những ngày tháng như thế này với mẹ. Nhưng đột nhiên bây giờ mẹ lại nói mình cũng có thể đi học đại học.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 44: Chương 44



"Dĩ nhiên, chỉ cần con thi đỗ thì dù là đập nồi bán sắt lấy tiền mẹ cũng sẽ tạo điều kiện cho con đi học." Thư Nhan nói rất nghiêm túc.

Đột nhiên Diệp Thanh Thanh cảm thấy thật sự rất tốt khi mẹ ly hôn, không cần làm việc cũng không cần bị mắng sau này lại còn có thể đi học đại học.

Ở bên đường có rất nhiều cửa hàng nhỏ nhưng Thư Nhan không tìm thấy cửa hàng áo quần cho trẻ em, cô ấy cũng hồ đồ rồi, con đường này gần với phố đại học đa số đều bán những thứ dành cho những người thanh niên trẻ, gần đó có một cửa hàng bách hóa họa may bên trong mới bán áo quần trẻ em.

Khi đi qua một cửa hàng ăn vặt, Diệp Thiên Bảo không đi nỗi nữa, trẻ con thèm ăn là chuyện bình thường, về khoảng ăn uống thì Thư Nhan sẽ không khắc khe với bọn trẻ, đều là đồ ăn vặt chính gốc của Nam Thành, Thư Nhan hỏi bọn trẻ muốn ăn gì, Diệp Thanh Thanh miễn là cẩn thận thì giống nhau, Diệp Thiên Bảo thì không giống nhau.

Thằng bé này điểm cho nó một chút ánh nắng thì sáng rực cả lên, mấy hôm nay thấy Thư Nhan dễ tính liền chứng nào tật ấy, gần đây công việc quá nhiều đợi đến khi gần xong việc thì Thư Nhan phải tử tể dạy bảo cậu bé.

Mua cho Diệp Thanh hai cái, Diệp Thiên Bảo hai cái, trọng nam khinh nữ thì không hay, trong nữ khinh nam cũng không được, tốt nhất là cứ đối xử công bằng.

Diệp Thiên Bảo rất không hài lòng vì muốn có bốn năm cái mà chỉ có hai cái, nhưng khi cắn một miếng bánh Mochi thì ánh mắt Diệp Thiên Bảo sáng lên nhất thời không giận dỗi nữa: "Mẹ ơi, cái này ngon quá."

Chính là chẳng có đứa trẻ nào có thể kháng cự lại với đồ ngọt, trong lòng Thư Nhan bật cười.

"Ngon quá." Diệp Thanh Thanh để lộ vài cái răng hạt gạo nhỏ, đưa đến bên miệng Thư Nhan: "Mẹ ăn đi."

TBC

Hai mắt của Thư Nhan nhướng lên cắn một miếng nhỏ: "Ừ, đúng là rất ngon, con mau ăn đi."

"Mẹ, con muốn ăn nữa." Diệp Thiên Bảo đã ăn hết rồi liền kéo tay của Thư Nhan kêu lên.

"Lát nữa chúng ta sẽ đi ăn món ngon hơn, bây giờ nếu con ăn no thì sẽ không ăn tiếp được nữa." Ăn nhiều bánh Mochi sẽ không tốt cho bao tử, bao tử của trẻ con yếu nên càng không nên ăn nhiều.

"Vậy thì không ăn thôi, con chỉ muốn ăn bánh Mochi." Diệp Thiên Bảo giận dỗi giật tay mình ra khỏi tay Thư Nhan.

"Thiên Bảo lại không chịu nghe lời rồi sao?" Thư Nhan trầm mặt xuống, thấy cậu bé đã sợ thì vẻ mặt lại ấm áp trở lại: "Còn có bánh Trung Thu cũng rất ngon nhanh ăn đi."

Cắn một miếng, ánh mắt Thiên Bảo sáng lên: "Mẹ ơi rất ngon."

Quả nhiên khuôn mặt trẻ con, tóm lại chỉ có ba tuổi vào tháng sáu này, Thư Nhan cũng không thể trông chờ cậu bé hiểu nhiều chuyện, đừng quá ngang ngược là được rồi.

Mặt hàng bên trong bách hóa Nam Thành cực kỳ nhiều, tầng một dùng cho các loại thức ăn, Diệp Thiên Bảo làm ồn đòi mua kẹo, Thư Nhan mặc kệ cậu bé rồi đi hỏi thăm áo quần ở tầng hai bà dắt cậu bé lên thẳng tầng hai.

Diệp Thiên Bảo đi theo sau lưng Thư Nhan với sự ấm ức: "Con muốn về nhà, con muốn bà nội, không muốn người mẹ xấu xa."

"Bây giờ chỉ có người mẹ xấu thôi, nhanh lên một chút, lát nữa đưa con đi ăn thức ăn ngon." Thư Nhan liếc nhìn cậu bé Diệp Thiên Bảo đáng thương đột nhiên muốn bật cười, không được cô phải kiềm chế lại, nếu không uy tín mà cô dựng lên sẽ mất đi.

Rất nhiều người ở tầng hai, Thư Nhan cảm thấy không ít người khi nhìn thấy bọn họ đều cố ý tránh xa, cô ấy cắn môi không thèm để ý bọn họ, không cần thiết.

Bây giờ nhiều người mua vải về nhà may mà Thư Nhan thì không có tài năng đó, nên nói là đa số phụ nữ ở thế kỷ 21 đều không có tài năng đó, nhiều lắm thì thêu một chữ thập.

Tìm thấy một bà dì trông rất hiền lành để hỏi cửa hàng áo quần trẻ con, so với mình có hơi đắt nhưng nhìn có vẻ rất hợp thời trang.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 45: Chương 45



Thực sự xu hướng có khả năng tuần hoàn, Thư Nhan nhìn trang phục hiện giờ mà đưa về năm 2019 thì cũng cảm thấy không quá lỗi thời, ngược lại có phong cách cổ điển.

Mua cho Diệp Thiên Bảo hai bộ áo quần hợp thời, mua cho Diệp Thanh Thanh hai bộ áo quần để thay và hai chiếc váy, và chọn thêm một chiếc áo khoác vậy là gần như xong rồi, trẻ con lớn rất nhanh, áo quần năm nay mặc được sang năm thì hết mặc được rồi, lại thêm sắp vào mùa thu nữa, gần phải thay đổi hết rồi.

"Chị có nhiều hơn con." Diệp Thiên Bảo bĩu môi.

"Sao con không nói là áo quần của con nhiều hơn chị?" Thư Nhan vuốt mặt của Diệp Thiên Bảo đưa bọn chúng đến cửa hàng vải.

"Xin cho hỏi ở đâu có thể may áo quần?"

Vốn dĩ cô ấy định đợi đến sau khi giảm cân sẽ mua áo quần, nhưng khi đến Nam Thành lại phát hiện áo quần của mình thực sự quá quê mùa, thêm vào đó là ngoại hình của cô ấy nữa, sau này khi đi đưa đón con cái sợ bọn trẻ bị cười nhạo, cứ mua trước hai bộ để thay đổi. Kết quả là trong cửa hàng áo quần không có kích cỡ dành cho cô.

"Có, ở trên đường đằng sau tòa nhà bách hóa, cô đến đó sẽ nhìn thấy" Một nhân viên bán hàng khoảng bốn năm mươi tuổi nói khi thấy cô dẫn theo hai đứa trẻ và đặc biệt nhã nhặn.

"Cám ơn, tôi muốn may hai bộ áo quần, có chất liệu nào để gợi ý không?" Thư Nhan thực sự không hiểu về khoảng này.

Thư Nhan thấy một tấm vải hoa rất mát mẻ liền sờ vào, chất liệu rất thoải mái, xé một miếng định may một áo ngủ cho Diệp Thanh Thanh và mình, phần dư còn lại có thể may cho Diệp Thanh Thanh một cái váy.

Bon họ sắp chuyển nhà rồi mà bên trong không có cái gì cả, ga giường chăn cũng cần phải chuẩn bị.

"Loại vải nào phù hợp để may ga giường và chăn?"

Chị gái lớn tuổi chân thành gợi ý vài loại vải, Thư Nhan chọn trúng màu sắc và chất liệu cô ấy yêu thích trước tiên làm hai bộ, Diệp Thanh Thanh có thể tự mình đi ngủ, Thiên Bảo vẫn còn nhỏ, trước tiên tạm thời ngủ cùng với cô ấy.

Khi đi qua cửa hàng giày dép, Thư Nhan thấy giày dẹp ba người bọn họ đã cũ kỷ và xỉ hết rồi, mua cho mình một đôi giày da, một đôi giày vải, mua cho Diệp Thanh một đôi giày xăng đan, một đôi giày da nhỏ, vốn định mua cho Diệp Thiên bảo một đôi giày vải, cái thằng nhóc này mang giày rất phí, cuối cùng cậu bé cứ nhất quyết muốn mua giày da, vì thế lại còn nhõng nhẽo với Thư Nhan.

Hết cách với nó Thư Nhan đành phải mua giày da cho cậu bé, trông thấy bộ dạng ra vẻ của cậu bé khi mang vào, Thư Nhan có chút lắc đầu bất lực.

Vừa hỏi thăm tiệm may đằng sau trung tâm mua sắm liền biết được một thợ may lâu năm ở Nam Thành, Thư Nhan nói rõ ý định đến của mình, thợ may đo kích thước cho cô ấy và Diệp Thanh Thanh, bảo cô ấy đến lấy vào ngày mốt.

"Vậy cảm ơn bác thợ nhé, đặt cọc bao nhiêu vậy?"

"Hai mươi tệ, cô cầm biên lai đi, khi quay lại đây thì dựa vào biên lai mà lấy đồ."

TBC

"Cô đã quay lại rồi, chủ nhà đồng ý cho cô thuê với giá tám mươi tệ rồi, bây giờ anh ấy đang ở trong căn nhà cho thuê đợi cô, hôm nay ký hợp đồng thì có thể được vào ở." Ông Hồ ở đằng xa nhìn thấy Thư Nhan nên chạy đến nói.

"Tôi còn tưởng ngày mai mới có thể nhận được câu trả lời nên mới đưa bọn trẻ đi mua sắm." Thư Nhan cười: "Để tôi đưa bọn trẻ lên lầu trước, ông đợi tôi một lát."

Dặn dò hai đứa trẻ ở trong nhà không được đi ra ngoài xong Thư Nhan đi cùng với ông Hồ đến căn nhà thuê để gặp chủ nhà.

Cọc một đóng ba, tám mươi tệ một tháng vậy là ba trăm hai mươi tệ, hợp đồng rất đơn giản, Thư Nhan đọc không có vấn đề gì thì trực tiếp ký tên đưa tiền cho anh ta, sau khi cầm lấy chìa khóa còn đưa cho ông Hồ mười tệ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 46: Chương 46



Ngoài hai cái giường trong nhà ra thì cái gì cũng không có, muốn vào ở còn phải mua rất nhiều thứ, hôm nay muộn quá rồi, ngày mai dọn dẹp rồi chuyển vào ở.

Buổi chiều ăn rất nhiều đồ ăn vặt nên ba mẹ con đều không đói nữa, Thư Nhan tắm rửa cho Diệp Thiên Bảo xong thì cho hai chị em tự đi chơi, cô ấy quyết định ngồi tính xem mấy ngày nay đã tốn bao nhiêu tiền và còn lại bao nhiêu tiền.

Mua nhà và các thứ linh tinh khác hết bốn trăm tám mươi lăm ngàn tệ, buổi chiều đi mua sắm hết một trăm năm mươi tệ, tiền thuê nhà tiền đặt cọc cộng thêm phí môi giới là bốn trăm ba mươi tệ, ngày mai còn giao mười ngàn tiền đặc cọc trang trí cho Giám đốc Vương, gần hết sạch năm trăm ngàn tệ.

Ban đầu cô ấy bán năm căn nhà tổng cộng là chín triệu một trăm ngàn tệ, tiền chiết khấu của công ty là một triệu năm trăm ngàn tệ, vốn dĩ tiền gởi ngân hàng là mười ngàn tệ, cộng lại tất cả là có hai triệu bốn trăm hai mươi ngàn tệ, bây giờ còn lại một triệu chín trăm hai mươi ngàn.

Nghĩ đến học phí trong tương lai của hai đứa trẻ, phí lớp học năng khiếu, phí ăn mặt, bản thân cô ấy cũng cần dùng, tính ra như thế này thì một triệu chín trăm hai mươi tệ hình như cũng không phải là quá nhiều.

Chỉ tiếp tục như vậy thì không được, phải nghĩ ra cách để kiếm nguồn thu nhập, đi làm thì không thực tế, nguyên bản là học hết tiểu học, một chức vị công việc tốt thì không đến lượt, cô ấy không muốn đi làm ở nhà máy, hơn nữa trong nhà phải còn chăm sóc hai đứa trẻ.

Về khoảng thời gian nhất định phải tự do, thực ra tốt nhất là làm ăn kinh doanh, ai cũng nói những năm chín mươi thời đại hoàng kim ở khắp nơi, không có bản lĩnh thì vàng ở ngay trước mắt bạn cũng cầm không được.

Ba mẹ của Thư Nhan mở cửa hàng trái cây để nuôi lớn cô ấy và em trai, đừng xem thường hoa quả, lợi nhuận rất cao, trừ đi những phần hư hỏng cũng có thể đạt đến năm mươi phần trăm, nhưng một mình mở cửa hàng trái cây cũng quá vất vả, Thư Nhan không nghĩ mình chịu đựng được.

Cô ấy có một người chị họ đã từng mở tiệm giày, cái này lợi nhuận cũng rất cao, Thư Nhan quyết định đi tìm hiểu về lĩnh vực áo quần và giày dép.

Điều này phải tính chuyện về lâu về dài, mọi chuyện đợi con cái nhập học rồi nói tiếp.

"Mẹ, sau này chúng ta ở đây sao?" Sau một hồi lâu do dự cuối cùng Diệp Thanh Thanh cũng hỏi.

"Đúng rồi, vài ngày nữa con có thể đi học được rồi, có vui không?" Thư Nhan nhìn con gái béo lên một chút, khuôn mặt có nét rất khả ái, nếu béo thêm một chút, trắng một chút thì chính là một người đẹp nhí.

"Qua vài ngày nữa là có thể đi học sao?" Đôi mắt Diệp Thanh Thanh sáng ngời lên.

Thư Nhan gật đầu: "Ừ, mẹ đã tìm được cho con một ngôi trường rồi, có lẽ là... thứ hai tuần sau đã có thể đến trường rồi." Hôm nay là thứ năm, Giám đốc Vương nói ngày mai sẽ trả lời cho cô biết, bên phía trường học không nhất thiết sẽ nhanh như vậy, cứ tính cả cuối tuần thì khả năng phải đến thứ hai tuần sau.

"Mẹ, con cũng muốn đi học." Diệp Thiên Bảo thấy chị hai vui như vậy nên nói với đôi mắt long lanh.

"Con cũng được đi." Thư Nhan gõ vào mũi của cậu bé: "Đến lúc đó phải ngoan ngoãn nghe lời giáo viên, không được đánh nhau với các bạn học khác biết chưa? Nếu không giáo viên sẽ phê bình con, các bạn khác sẽ không làm bạn với con đâu, và con phải chơi một mình thôi biết chưa?"

"Nhất định con sẽ không đánh nhau, nhất định con sẽ nghe lời giáo viên." Diệp Thiên Bảo vỗ vào n.g.ự.c đảm bảo.

Điều bảo đảm này là vô giá trị ở chỗ Thư Nhan, đợi đi học rồi mới biết được.

TBC

Sáng sớm ngày hôm sau, làm bữa sáng cho hai đứa trẻ xong Thư Nhan ăn qua loa vài miếng, hôm nay rất nhiều việc, nệm, bếp ga, nồi niêu, chén bát, vá xẻng, toàn bộ bàn ghế đều phải mua, còn phải đi tìm Giám đốc Vương đưa tiền cọc và hỏi xem tình hình.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 47: Chương 47



Bên ngoài chợ rau có không ít cửa hàng vật dùng hàng ngày, hai cái nệm, bàn ăn, ghế, nồi niêu, chén bát và xẻng, đũa muỗng, và một đống các thứ lặt vặt, bây giờ ở Nam Thành dứt khoác là có rất nhiều người kéo xe ba bánh. Thư Nhan chưa mở miệng gọi thì đã có mấy chiếc dừng ở trước mặt cô dò hỏi cô ấy có muốn gọi xe không, cô chọn một người trẻ tuổi khỏe mạnh giúp vác mọi thứ đưa lên xe, đến nơi rồi lại giúp Thư Nhan mang lên lầu, Thư Nhan gửi thêm một ít tiền cho cậu ấy nữa.

"Cám ơn bác tài." Tiễn bác tài kéo xe ba đi xong thì người giao bình ga cũng đến ngay sau đó, Thư Nhan vội đi dẫn đường, vừa mở cửa vừa xin lỗi nói.

"Vừa mới chuyển nhà nên trong nhà hơi lộn xộn."

"Không sao, em gái đến Nam Thành làm việc sao?" Anh thợ bình ga rất nhiệt tình.

Với nhan sắc, thân hình thêm cách ăn mặc hiện giờ của Thư Nhan mà nói bản thân làm kinh doanh thì không ai tin, Thư Nhan cười: "Đúng vậy, mấy bác ở quê nói ở Nam Thành rất dễ kiếm tiền, thấy vậy nên liền đến."

"Suy cho cùng thì cũng là một thành phố lớn, chịu được khổ đều có thể kiếm được tiền, chung quy vẫn tốt hơn ở quê làm ruộng, chẳng qua hiện giờ lắp đặt bình ga không nhiều, thứ này tốn kém hơn than tổ ong nhiều, dùng cái này không tiết kiệm, tôi cảm thấy cô mua một cái bếp than, nấu cơm, đun nước thì dùng than tổ ong, bếp ga thì để xào món rau nấu món mì." Anh thợ bếp ga lau mồ hôi, giúp Thư Nhan lắp xong bếp ga rồi bật thử mấy lần đánh lửa không có vấn đề gì.

"Xong rồi, tiền cọc là năm mươi, tổng cộng cả hết là bảy mươi tệ."

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ mua một cái bếp than." Thư Nhan nói lời cảm ơn.

Rẻ thì chắc chắn than tổ ong rẻ, nhưng bản thân cô ấy không ngửi được mùi đó, mỗi lần khi đi mua đồ ăn sáng, đứng gần một chút sẽ cảm thấy khó hít thở và cứ ho suốt, huống hồ trong nhà còn hai đứa trẻ nên không cần tiết kiệm về mặt này.

Nệm đã được lột ra để phơi ở trên ban công, nồi niêu, chén bát muôi xẻng cũng đã rửa sạch, Thư Nhan khóa cửa lại rồi đến hỏi bác thợ may đã may xong ga giường vỏ chăn chưa.

TBC

"Bác thợ ơi, ông còn nhớ hôm qua tôi đến may áo quần, ga giường và vỏ chăn không ạ?" Thư Nhan bước vào trong cửa nhìn quanh một vòng, không có nhiều người trong tiệm, bây giờ việc may vá đều ở nhà tự làm, rất ít người sẽ đến tìm thợ may.

"Nhớ chứ, vỏ chăn đã làm xong rồi, ga giường cũng rất nhanh thôi, cô ngồi một lúc là xong ngay." Ga giường rất đơn giản sau khi cắt thì vắt sổ đường viền là xong.

"Vậy tôi đi mua ít đồ đạc mười phút sau tôi quay lại lấy." Thư Nhan định đi mua một cái đồng hồ, thực sự không có đồng hồ là không được.

Nam Thành đã có rất nhiều đồng hồ điện tử, từ mười lăm tệ cho đến một trăm tệ không giống nhau, hiện giờ là thứ đang rất thịnh hành, Thư Nhan không thấy làm lạ về sau những chiếc đồng hồ này bị ném vào bán ở vỉa hè, bốn năm tệ cũng không ai cần, cô ấy thích đồng hồ cơ hơn, đặc biệt là đồng hồ cơ vào lúc này thực sự siêu bền, nhớ lúc ba mẹ cô ấy kết hôn thì mua một cái đồng hồ, dùng đến ba mươi năm vẫn còn dùng, thời gian chạy cũng rất chuẩn xác.

Chọn một cái đồng hồ hiện tại rất có tiếng của Nam Thành, hơn hai trăm tệ Thư Nhan đeo rất vừa vặn, cô để cho ông chủ điều chỉnh giờ giấc sau đó đeo vào không cởi ra luôn, đã mười một giờ rồi phải về nhà trước để làm cơm cho bọn trẻ.

"Mẹ." Diệp Thanh Thanh nhìn thấy Thư Nhan giống như trút được gánh nặng.

Diệp Thiên Bảo đang làm ồn ở trong phòng đòi ra ngoài chơi, Diệp Thanh Thanh ngăn lại nên bị em trai cào khắp khuôn mặt, Thư Nhan vội chạy đến xem mặt của Diệp Thanh Thanh hai vết cào đều bị rỉ máu, Thư Nhan nghiêm mặt lại tóm lấy Diệp Thiên Bảo và bốp vào m.ô.n.g cậu bé hai cái.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 48: Chương 48



"Không đánh con là con thực sự lật ngói trên nhà xuống luôn phải không? Dám đánh chị hai, thằng con làm phản rồi."

"Huhu..." Diệp Thiên Bảo khóc.

"Mẹ, con không đau." Diệp Thanh Thanh nói khẽ.

"Nó đánh con còn không biết ngăn nó lại sao? Để lại sẹo thử xem con phải làm thế nào đây?" Thư Nhan tìm chủ nhà mượn một ít cồn để khử trùng sơ qua, chủ nhà còn đưa cho một chút thuốc mỡ và bảo rằng trị vết thương cào xước rất tốt.

"Lần sau em trai dám đánh con thì phải giống như mẹ đánh lại vào m.ô.n.g nó." Trẻ con đánh nhau là điều khó tránh khỏi, nhưng hai đứa này thật sự khiến người ta bực mình, một đứa thì quá yếu thế còn một đứa thì quá mạnh.

Còn tưởng rằng càng ngày sẽ càng ngoan ngoãn và càng tốt hơn, nhưng bây giờ mới phát hiện những gì có trong sẵn trong m.á.u thì thực sự không thể thay đổi một sớm một chiều được.

Buổi trưa cô ấy nấu một ít mì để ăn tạm cho qua, Diệp Thanh Thanh ăn rất ngon lành, Diệp Thiên Bảo bị Thư Nhan trừng trị một hồi không dám gây ra điều ngốc nghếch nào nữa, chốc chốc lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Thư Nhan.

"Buổi chiều hai đứa đi theo giúp việc cho mẹ." Cứ bị nhốt lại ở trong khách sạn cũng không phải là cách.

Cô ấy đã quét dọn xong phòng ốc vào lúc sáng, Thư Nhan đưa cho bọn chúng mỗi người một cái khăn lau, yêu cầu hai đứa lau sạch bàn ghế thêm một lần nữa, còn Thư Nhan thì nhanh chóng đi giặt ga giường và vỏ chăn, hôm nay mặt trời lên cao buổi trưa phơi sẽ khô thì đến tối trải giường chỉnh chu là có thể ngủ được rồi.

Vươn vai nhẹ nhàng kéo cánh tay Thư Nhan lại, cô cúi đầu nhìn thấy Diệp Thanh Thanh bưng một ly nước: "Mẹ, uống nước đi."

Đầu tiên Thư Nhan vui vẻ hài lòng sau đó cau mày: "Nước ở đâu ra đây?"

"Nước ở trong nhà bếp." Diệp Thanh Thanh thấy vẻ mặt mẹ không vui nên hơi sợ.

Thư Nhan cố gắng hết sức để sắc mặt hiền hòa trở lại: "Khi con và em trai ở trong khách sạn cũng lấy nước máy để uống sao?"

"Không có." Diệp Thanh Thanh lắc đầu: "Đều là nước ở trong ấm nước nóng mà."

TBC

"Đây là nước chưa được đun sôi không thể uống, uống vào sẽ sinh bệnh, đến lúc đó phải đi bệnh viện để uống thuốc và tiêm thuốc, sau này không được uống nữa biết chưa?"

Ở quê uống nước lã là đều bình thường, đặc biệt là Diệp Thanh Thanh không được người nhà xem trọng nên đoán chừng là thường hay uống nước này, nhưng Thư Nhan phải dạy con bé sau này không được uống nữa.

Tháng chín mặt trời rất gắt, Thư Nhan gọi một chiếc xe ba bánh, ba mẹ con ngồi cùng nhau đi đến trung tâm bất động sản.

"Mẹ, chiếc xe này rất tốt, chúng ta cũng mua một chiếc đi." Lời nói của Diệp Thiên Bảo đã khiến bác kéo xe bật cười haha.

"Xe này của bác cháu không kéo không nỗi."

"Mẹ kéo." Diệp Thiên Bảo quay đầu lại nhìn Thư Nhan với đôi mắt kỳ vọng.

Thư Nhan cong môi, con thực sự rất có hiếu khi hy vọng mẹ mình đi kéo xe ba bánh.

Tiểu Lý ở trung tâm bất động sản vội vàng chào hỏi Thư Nhan khi nhìn thấy cô ấy đi vào: "Giám đốc Vương đã đợi chị được một lúc rồi, vốn định để tôi gọi cho chị."

"Cô Thư, đây là hai đứa con của cô phải không? Trông rất dễ thương." Giám đốc Vương bảo Tiểu Lý mang bánh kem lại cho hai đứa nhỏ, sau đó đưa bảng báo cáo cho Thư Nhan.

"Bên phía trường học đã đồng ý rồi, chỉ bây giờ không thể vào học ở các lớp khá được, chỉ có thể vào lớp phổ thông thôi."

"Không sao, có thể được đi học là tốt lắm rồi, thật sự rất cảm ơn Giám đốc Vương." Thư Nhan cầm lấy bảng báo cáo đều là những câu hỏi đơn giản, Thư Nhan dựa vào hướng dẫn của Giám đốc Vương sau khi điền đầy đủ thì cất nó lại: "Khi nào có thể đi đăng ký được?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 49: Chương 49



"Ngày mai là thứ bảy rồi, đợi đến thứ hai vậy." Lúc đó Thư Nhan đưa cho Giám đốc Vương năm trăm tệ nên trong lòng ông ấy rất vui, ông ta bỏ ra hai mươi tệ mua hai bao thuốc lá, còn lại đều vào trong túi của ông ta, chỉ với một vài câu nói đã có thể ghi sổ được bốn trăm tám mươi tệ, mong sao có những chuyện như thế này nhiều hơn một chút.

Đã thuận lợi giải quyết xong chuyện đi học của Diệp Thanh Thanh thì việc đi học ở trường mầm non của Diệp Thiên Bảo càng đơn giản hơn.

Ban đầu là một cơ sở đồng bộ, khi Thư Nhan mua nhà ở đây thì có thể được vào học bất cứ lúc nào, học phí một tháng hai trăm tệ, bao gồm một bữa cơm trưa và hai bữa điểm tâm vào thời điểm này cũng được coi là rất đắt rồi, đương nhiên là những người có thể mua nhà ở đây đều không quan tâm đến chút tiền vặt này.

"Về việc trang trí nhà ở, những người bên phía công ty trang trí hy vọng có thể bàn chuyện trực tiếp với cô." Giám đốc Vương đề nghị nói: "Các căn nhà mẫu của chúng tôi đều được nhà thiết kế cao cấp của Cảng Thành thiết kế, chi bằng cứ trang trí theo căn nhà mẫu được không? Có rât nhiều người chủ doanh nghiệp trong khu chung cư đều làm như thế."

"Nhà bếp, nhà khách còn có phòng ngủ đều có thể." Nhà ở Cảnh Thành còn chật chội hơn cả ở Nam Thành, vì vậy họ rất biết tận dụng không gian mà không lãng phí một nơi nào cả, thiết kế hoàn toàn không có vấn đề, nhưng Thư Nhan dự định làm nhà vệ sinh và ban công dựa theo gu thẩm mỹ của mình.

TBC

"Được, cô có yêu cầu gì thì hoàn toàn có thể nói với người bên trang trí nhất định sẽ làm cho đến khi cô thấy hài lòng thì thôi." Giám đốc Vương gật đầu hỏi thăm dò: "Cô còn có người thân hay bạn bè ai muốn mua nhà không? Nếu cô giới thiệu người đến đây thì chúng tôi sẽ gửi cô một phần nghìn dành cho phí giới thiệu."

"Tạm thời không có, nếu có thì nhất định sẽ giới thiệu đến chỗ các anh." Thư Nhan cười, hai đứa trẻ lần đầu ăn bánh kem nên ăn rất ngon lành, để bọn chúng ở đây tiếp tục ăn, cô ấy đi nói cho thợ trang trí một số ý kiến của mình.

Thật sự cũng không chú ý lắm đến chuyện đi ra ngoài, giường mà ngủ được thì có thể chuyển vào ở rồi, Thư Nhan gọi xe kéo ba bánh chuyển hết mọi thứ vào trong một chuyến, Thanh Thanh rất hiểu chuyện luôb luôn giúp những việc trong khả năng cho phép, Thiên Bảo không giúp gì là việc giúp đỡ lớn lắm rồi.

"Mẹ, thứ hai là con có thể đi học rồi sao?" Buổi chiều khi Diệp Thanh Thanh biết được qua hai ngày sẽ có thể đi học nên cứ vui suốt đến bây giờ.

"Đúng vậy, sắp được đi học rồi, con vui chứ?" Thư Nhan mang áo quần ra treo gọn gàng ở trên lan can giường, chủ nhà ở đây cũng thật keo kiệt, ngoài hai chiếc giường ra thì chẳng có gì cả.

Ngôi nhà mới toàn bộ đều sử dụng tủ quần áo âm tường, nếu mua một cái tủ khác thì lãng phí quá, đột nhiên Thư Nhan hoài niệm về Taobao trong thế giới của mình, thứ gì cũng có cả lại còn có thể chuyển hàng đến tận nhà, mua một loại tủ vải đơn giản khoảng mười mấy tệ khi vất đi rồi cũng không quá tiếc.

Nhưng mấy tháng nay cũng không thể không mang áo quần ra, lúc trước khi Thư Nhan mua đồ đạc thì có hỏi xin chủ quán hai cái thùng giấy, một trong hai cái đặt ở cuối giường để cất quần áo sạch, một cái khác cắt cái nắp trên đặt ở đối diện giường đựng áo quần bẩn.

Chạy xuống lầu mua sợi dây điện và mấy cái đinh thép, trên đường về chủ yếu nhặt một viên đá để đóng đinh vào hai bên tường ở trong nhà, buộc xong dây điện Thư Nhan dùng tay kéo nó ra cũng khá là chắc chắn, rồi mang những áo quần treo ở lan can giường lúc trước đem treo lên sợi dây điện, tạm thời cứ dùng như vậy trước đã.
 
Back
Top Bottom