Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 80: Chương 80



Hiệu trưởng Lâm này muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho hiệu phó trường mầm non để mình không dính dáng vào chuyện này nữa, tất cả phụ huynh đều không chấp nhận.

Là người lãnh đạo tối cao của trường mầm non, lẽ nào bà ta thật sự không biết chút gì về những chuyện bên dưới? Nhất là nơi quan trọng như nhà bếp. Dù sao chăng nữa thì không một phụ huynh nào tin tưởng cả.

"Vậy các phụ huynh có ý kiến gì có thể đề xuất. Xảy ra vấn đề này, tôi cũng chẳng vui chút nào. Điều quan trọng nhất lúc này là nghĩ cách giải quyết vấn đề, cho bọn trẻ được ăn bữa trưa sạch sẽ, lành mạnh chứ không phải là truy cứu trách nhiệm đâu ạ."

"Cái này chúng tôi cần thương lượng một lát." Bà nội Ngô nghiễm nghiên trở thành người dẫn đầu của nhóm người bọn họ.

Tại khu chung cư chỉ có một trường mầm non này, các trường mầm non khác hơi xa, hơn nữa trường mầm non ngay trước mắt họ còn có thể xảy ra chuyện này thì liệu chuyển tới trường mầm non khác có ổn không? Nhưng hiệu trưởng và nhà bếp phải đổi người, hiệu phó cũng phải đổi người.

"Hay là chờ buổi tối, các phụ huynh khác tới đón con rồi chúng ta hẵng bàn bạc?" Thư Nhan ở bên cạnh bỗng nhiên nói một câu, cố ý không hạ giọng khiến quản lý và hiệu trưởng Lâm đứng gần đó vừa nghe đã hốt hoảng.

Mười mấy phụ huynh đã làm họ nhức đầu lắm rồi, đằng này đến năm, sáu mươi phụ huynh tụm lại một chỗ thì vụ lùm xùm này sẽ ngày một lớn, thậm chí có thể sẽ thu hút phóng viên. Đây chắc chắc sẽ trở thành vết nhơ của thủ đô Nam Thành, lúc đó không chỉ hiệu trưởng trường mầm non mà đến quản lý khu chung cư là bà ta cũng sẽ bị phê bình.

"Tôi thấy mọi người đại diện tất cả phụ huynh quyết định là được rồi, sự việc nên được giải quyết càng sớm càng tốt, nếu không sẽ làm chậm trễ bọn trẻ, phải không nào?" Quản lý tự mình rót trà cho tất cả phụ huynh, đúng lúc này, một cô gái lại gần bà ta thì thầm vài câu, quản lý cười nói: "Giờ mọi người vẫn chưa ăn cơm đúng không, tôi cho người đặt cơm cho mọi người ăn lót bụng trước nhé."

"Không ăn nổi." Nhắc đến ăn cơm, bọn trẻ trong trường mầm non còn chưa ăn nữa.

Tất cả phụ huynh đều sốt ruột, bản thân đói thì không sao nhưng không được để con đói.

"Các phụ huynh yên tâm, tôi đã sắp xếp cho bên trường mầm non nấu cơm lại rồi, nguyên liệu nấu ăn đều tươi, thịt là thịt ba chỉ, cộng thêm canh sườn rong biển. Nếu như mọi người không yên tâm thì có thể quay về kiểm tra ngay bây giờ." Quản lý nói ngay.

Giờ đi kiểm tra thì không cần thiết, họ ra khỏi trường mầm non đã lâu, bên này có thể cho người qua đó thu dọn, giờ mà về thì chắc chắn không thấy bất cứ khoai tây sợi hay cà rốt sợi nào, thịt cổ heo lại càng không, có thể con ruồi cũng xui xẻo gặp họa. Nói không có cách xử lý chẳng qua là do không chịu làm thôi, chỉ cần dành công sức ra làm thì nào có chuyện vấn đề nhà bếp tồn tại.

"Giờ mới sắp xếp thì còn có ích gì? Chẳng biết thằng nhóc nhà chúng tôi ăn đồ ăn không lành mạnh, không vệ sinh đã bao lâu rồi, nếu mấy người chịu quản lý đàng hoàng thì liệu có xảy ra chuyện này không? Chao ôi! Bị mấy người làm bực mình tới đau đầu luôn đây này." Có một bà nội cũng không hài lòng.

Thương lượng qua thương lượng lại hết một, hai giờ, các bậc phụ huynh yêu cầu sa thải hiệu trưởng và hiệu phó trường mầm non, đầu bếp nhà bếp cũng vậy, đầu bếp mới tuyển phải qua bài kiểm tra của họ, ngoài ra trong nhà bếp có hai người giúp việc, bà nội Ngô đề nghị nhờ người quen của họ đốc thúc.

Hiệu trưởng Lâm đứng kế bên càng nghe mặt càng đen, vừa muốn lên tiếng chống chế thì bị quản lý kéo lại, cười nói: "Những yêu cầu bà nói đều nằm ngoài quyền hạn của tôi, tôi sẽ lập tức phản ánh lên trên và phản hồi mọi người sớm nhất có thể."

"Đừng có nói sớm nhất có thể nữa, cho tôi thời gian chính xác đi." Thư Nhan chau mày, đừng hòng lần lữa rồi sống c.h.ế.t mặc bay, dự tính ban đầu của cô cũng không phải thế này: "Chút nữa tôi sẽ nói rõ tình hình cho các phụ huynh chưa biết chuyện, nếu mấy người không đưa ra phương án giải quyết trong ngày mai thì lúc đó tất cả bọn tôi sẽ vào cuộc."

"Phải đấy, không được nữa thì nhà chúng tôi đều có bạn bè họ hàng, không tin mấy người lấp l.i.ế.m được." Bà nội Ngô tiếp lời.

"Ngày mai vẫn giờ này ạ, chúng tôi nhất định sẽ cho các phụ huynh một đáp án hài lòng." Quản lý khu chung cư thầm giật thót tim, bà ta hoàn toàn tin rằng các phụ huynh sẽ gây ra những việc điên rồ vì con, nên giải quyết càng sớm càng tốt.

"Nếu đã làm tới đây thì giải quyết luôn chuyện lớp bổ túc đi." Một bà mẹ trong đó bỗng lên tiếng.

TBC

Tất cả mọi người quay đầu nhìn cô ấy, kể cả Thư Nhan.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 81: Chương 81



Ban đầu hiệu trưởng trường mầm non và các giáo viên nói mở một lớp bổ túc vì đây là thời điểm vàng cho con trẻ học ngôn ngữ, lớp bổ túc toàn bộ sẽ do giáo viên nước ngoài phụ trách giảng dạy. Chủ yếu là tất cả phụ huynh đều đăng kí, nếu chỉ mỗi con mình không đăng kí thì sợ bị bạn bè tẩy chay, tệ hơn là bị giáo viên phân biệt đối xử. Học phí 100 tệ mỗi tháng không thấp, nhiều phụ huynh cắn răng trả cho con mình.

Một tuần trước quả thật đều là giáo viên nước ngoài dạy học, nhưng một tuần sau, nhiều phụ huynh phát hiện thời gian giáo viên nước ngoài có mặt ngày một ít dần, người dạy bọn trẻ thật sự vẫn là giáo viên của trường. Các phụ huynh từng lén thảo luận với nhau chuyện này, cuối cùng vì lo lắng giáo viên đối xử không tốt với con mình nên đều chọn cách im lặng.

"Lớp bổ túc treo đầu dê bán thịt chó, tôi đề nghị hủy bỏ lớp bổ túc này ngay. Dù sao lớp bổ túc cũng toàn mấy giáo viên kia dạy, thà chúng tôi tự quyết giao con mình cho giáo viên nào cho rồi. Chúng tôi sẽ trả tiền cho giáo viên chăm con giúp, không để họ làm không. Cuối tuần cũng thế, ai chăm được thì đón về, ai không chăm được thì nhờ nhà trường. Có thể thêm phí tùy theo khả năng, chứ còn 100 thì hơi cao đấy ạ." Đề nghị của bà mẹ này được sự hưởng ứng của nhiều người, nhất là các bà nội.

"Phải đấy. Tôi về hưu ở nhà chăm trẻ vẫn được, cuối tuần rất rảnh rỗi, ba mẹ bọn trẻ cũng mong cuối tuần sẽ chơi với con được nhiều hơn, thế mà nhà trường làm ra cái lớp bổ túc đó, tôi thấy mấy người bày trò để kiếm thêm tiền thì có." Bà nội Ngô nghĩ đến đứa cháu trai gầy xọp của mình, vô cùng xót xa.

Hiệu trưởng Lâm vừa muốn lên tiếng đã bị quản lý kéo lại. Bà ta trừng mắt nhìn hiệu trưởng Lâm rồi cười nói: "Tôi sẽ phản ánh tất cả những vấn đề này, nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng."

Chuyện đuổi việc ban chấp hành trường mầm non phải được báo lên, nhưng đầu bếp và người dọn vệ sinh trong trường đều bị sa thải thẳng thừng để xoa dịu cơn phẫn nộ của các bậc phụ huynh. Nhìn thái độ của quản lý thì có lẽ hiệu trưởng Lâm cũng phải đi. Cuối cùng các phụ huynh cũng bình tĩnh được phần nào.

TBC

Đến khi họ trở lại trường mầm non thì bọn trẻ đã sắp tan học. Thấy Thư Nhan và cả một nhóm người lại đây, nhiều phụ huynh không khỏi tò mò, sau khi biết được những gì họ mắt thấy tai nghe vào buổi trưa thì lập tức nổi trận lôi đình.

"Bên khu chung cư xử lý thế nào?" Các phụ huynh nhanh chóng xúm lại.

"Hôm nay chúng tôi đã thương lượng với họ, yêu cầu họ đổi ban chấp hành trường mầm non, đầu bếp nhà bếp cũng phải tuyển người khác, hơn nữa phải qua bài kiểm tra của chúng tôi. Cả giúp việc trong nhà bếp nữa, phải tìm người nào chúng tôi cảm thấy đáng tin cậy."

Hễ là chuyện gì liên quan tới con cái thì bất cứ bậc phụ huynh nào cũng quan tâm chú ý. Chuyện lần này đã gióng lên hồi chuông báo động cho tất cả mọi người. Những đứa con vừa lên mẫu giáo của họ nhỏ thì mới hai tuổi, lớn thì chỉ có năm, sáu tuổi - độ tuổi ngây thơ chẳng biết gì.

Hôm sau, tất cả phụ huynh kéo đến khu chung cư. Một đống người ở dưới, quản lý luôn nghĩ mình là người điềm tĩnh cũng không khỏi lo lắng.

"Các phụ huynh, xin giữ trật tự. Đây là tổng giám đốc Hoàng của công ty chúng tôi, hôm nay đặc biệt tới đây để xử lý chuyện mọi người đã phản ánh, chắc chắn sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng."

Tổng giám đốc Hoàng đã hơn bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò, đeo kính gọng vàng trông vô cùng nhã nhặn, không nói thân phận còn tưởng ông ta là dân tri thức.

Sự việc được giải quyết rất suôn sẻ, hiệu trưởng Lâm và vài thành viên cấp cao đều đã bị sa thải, lớp bổ túc cũng bị bãi bỏ. Nếu như các bà mẹ không thể tới đón con vào giờ tan học thì có thể nhờ giáo viên trong trường, chi phí do hai bên tự thảo luận với nhau, phía khu chung cư không nhúng tay, nếu cuối tuần cũng nhờ trông con thì mỗi tháng nộp thêm 30 tệ.

Đối với những công nhân viên chức đơn thân hoặc trong nhà có người già có thể giúp chăm con, các thông báo này đều là chuyện tốt, nói cho cùng vừa giảm bớt một khoản chi tiểu vừa có thời gian ở bên con nhiều hơn. ...

Ngày 1 tháng 10 năm nay thời tiết vô cùng mát mẻ, đến Nam Thành hơn nửa tháng mà cô vẫn chưa đưa bọn trẻ ra ngoài dạo phố lần nào.

"Hôm nay mẹ dẫn các con đi sở thú nhé?" Thư Nhan giúp Thiên Bảo mặc áo quần tử tế, nhẹ cười, hỏi.

Sở thú? Mắt Diệp Thanh Thanh và Thiên Bảo tức thì sáng ngời, Vương Nghệ Đồng từng đi sở thú, còn chụp rất nhiều ảnh, đặc biệt đem lên trường cho Thanh Thanh xem: "Là sở thú có hổ và sư tử ạ?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 82: Chương 82



Lúc trước cô bé vừa thấy ảnh là đã muốn đi rồi, nhưng Diệp Thanh Thanh là đứa trẻ hiểu chuyện, biết Thư Nhan lo cho hai đứa vất vả nên từ trước đến nay chưa bao giờ nói ra những suy nghĩ mà cô bé cho là sẽ thành gánh nặng cho mẹ.

"Là sở thú đó. Trong đó chẳng những có hổ và sư tử mà còn có khổng tước, gấu trúc và rất nhiều động vật nhỏ nữa. Muốn đi thì nhanh vệ sinh cá nhân nào, chúng ta phải xuất phát sớm một chút, nếu không thì phải xếp hàng lâu lắm." Thư Nhan vỗ đầu hai đứa bé.

TBC

"Mẹ tốt nhất trên đời! Con đi vệ sinh cá nhân đây!" Thiên Bảo như con thỏ chạy tọt vào toilet, rất tự giác đánh răng rửa mặt, sau đó cầm một chiếc ghế nhỏ ra ngồi chỗ gần cửa nhất như sợ Thư Nhan sẽ bỏ mình lại.

Cô đội mũ cho hai đứa nhóc rồi dẫn chúng lên đường tới sở thú.

"Mẹ ơi, nhiều người quá!" Diệp Thanh Thanh hơi sốt ruột nhìn hàng dài đằng trước. Nếu không mua được vé thì phải làm sao đây? Không được thấy hổ và gấu trúc mất thôi.

Thiên Bảo bên cạnh nhìn trái nhìn phải, nghịch ngợm muốn gạt tay Thư Nhan ra chạy đi chơi nhưng bị cô trừng mắt, cậu bĩu môi ngoan ngoãn trở lại.

Khoảng nửa tiếng sau mới đến phiên Thư Nhan: "Vào rồi phải luôn đi sau lưng mẹ, biết chưa? Còn nhớ trước khi đi mẹ đã dặn gì với các con không?"

"Nhớ ạ, không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ do người lạ cho, không được đi với người lạ." Diệp Thanh Thanh lập tức nói làu làu ba điều không được.

"Thiên Bảo thì sao, con có nhớ không?" Thanh Thanh cô không lo, còn Diệp Thiên Bảo thì chưa chắc. Thằng nhỏ ngốc nghếch này có khi được người ta cho viên kẹo là đi theo luôn.

"Nhớ rồi ạ, phải luôn đi theo mẹ, không thấy mẹ phải tìm chú cảnh sát ngay." Thiên Bảo miệng thì nói nhưng tâm trí đã bay vào trong rồi.

"Đúng rồi! Con có thấy các cô chú mặc đồ xanh đó không? Không thấy mẹ là phải tìm họ ngay, không được tìm người khác, rõ chưa?" Thư Nhan không yên tâm, nhắc nhở lần nữa.

"Dạ rồi." Hai đứa nhóc dõng dạc trả lời.

Biết ngay mà, kiểu gì cũng đi xem động vật thích quá, gì cũng quên hết cho xem. Thư Nhan lắc đầu ngao ngán, chút nữa phải trông chừng bọn nó cẩn thận mới được.

Quả nhiên, đúng như cô đoán, Diệp Thiên Bảo vừa nhìn thấy con thú đầu tiên là buông tay Thư Nhan chạy qua ngay.

Đây là lần đầu tiên bọn trẻ đến sở thú, Thư Nhan cũng không muốn quản quá nghiêm nên đành trông chừng chúng cẩn thận, không để chúng rời khỏi tầm nhìn của mình. May thay Diệp Thanh Thanh chỉ hào hứng một lúc rồi ngoan ngoan trở lại bên cạnh cô chứ không chạy nhảy như điên với Diệp Thiên Bảo.

"Mẹ nhìn kìa, là hổ đó." Thiên Bảo nhìn con hổ qua tấm lưới sắt, reo lên:

"Hổ lớn quá! Nó có ăn thịt người không ạ?"

"Tất nhiên rồi, và nó chuyên ăn trẻ con không ngoan đấy." Thư Nhan khẽ búng vào mũi cậu.

"Chị ơi, mọi người có muốn chụp ảnh không?" Nhân viên sở thú cầm máy ảnh đi tới.

Thiên Bảo chưa biết máy ảnh là sao, Diệp Thanh Thanh từng xem ảnh của Vương Nghệ Đồng nên biết đó là gì, quay đầu nhìn về phía Thư Nhan, lần đầu tiên vòi vĩnh: "Mẹ ơi, con muốn!"

Đây là lần đầu tiên Thanh Thanh vòi cô cái gì, Thư Nhan mừng rỡ sờ đầu cô bé.

"Bao nhiêu tiền một tấm?"

"10 tệ một tấm. Bây giờ chụp thì lát nữa rời sở thú là có ảnh đấy ạ." Nhân viên lấy biên lai ra, sẵn sàng viết bất cứ lúc nào.

10 tệ một tấm ảnh khá đắt nhưng hiếm hoi lắm mới đi chơi, Thư Nhan quyết định không so đo. Ba người đứng chung một chỗ, chụp một tấm ảnh với hổ. Đây là bức hình chụp chung đầu tiên của ba người.

"Mẹ ơi, con muốn chụp với sư tử." Thiên Bảo đã biết chụp ảnh nghĩa là gì, chỉ vào sư tử reo lên.

"Được chứ." Thư Nhan hào phóng gật đầu, sau đó nói với Diệp Thanh Thanh: "Con cũng có thể chọn con mình thích để chụp chung."

"Vậy con chọn gấu trúc được không ạ?" Hai mắt Diệp Thanh Thanh sáng ngời.

"Đương nhiên là được." Thư Nhan cười híp mắt, đáp.

Sau khi đi dạo một vòng, vì đã thấm mệt nên Thư Nhan dẫn bọn trẻ đến khu vực nghỉ ngơi ngồi, mua ba cây kem cùng nhau ăn.

"Ngon quá mẹ ơi." Thiên Bảo chớp chớp mắt nhìn Thư Nhan.

"Ngon nhưng không được ăn nhiều đâu, không là chút nữa bị tiêu chảy đó." Thư Nhan mà không biết cậu bé đang nghĩ gì sao? Nói ngon thật ra là muốn ăn thêm cái nữa.

Hơi thất vọng cúi đầu, bây giờ Thiên Bảo đã hiểu mẹ đã không cho cái gì thì cậu có khóc lóc quậy phá cũng vô dụng.

"Được rồi! Chút nữa mẹ sẽ dẫn hai đứa đi ăn KFC." Lúc vào sở thú Thư Nhan thấy có một tiệm KFC, khi đó cô rất bất ngờ vì nhìn thấy những từ quen thuộc ấy tại thế giới này.

Có thể do tác giả thuộc thế giới đó của cô nên rất nhiều thứ trong thế giới này không quá khác so với thế giới cũ, kể cả một số thương hiệu vô cùng nổi tiếng, tác giả dùng luôn bối cảnh và tên trong thế giới cũ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 83: Chương 83



Có thể vì không dùng nhiều nên độc giả thấy bình thường, nhưng thế giới cô đang sống đã không phải một quyển sách nữa mà là một thế giới chân thật, có m.á.u có thịt có linh hồn thật. Nhiều thứ không được tác giả viết cũng tự động sinh ra trong thế giới này, ví dụ như KFC, có thể nó chỉ được đề cập một, hai lần trong sách nhưng lại thật sự tồn tại đây.

"KFC là gì vậy mẹ?"

"Trong đó nhiều đồ ăn ngon lắm, chắc chắn các con sẽ thích." Khi còn bé Thư Nhan rất thích ăn mấy món này, sau khi tốt nghiệp đại học, ăn đủ loại đồ ăn ngoài thì cô quay sang thích đồ ăn nấu tại nhà hơn.

Quả nhiên bọn trẻ thích KFC, nhất là cánh gà và hamburger, cả hai đứa đều ăn đến no căng bụng. Lần đầu ăn nên Thư Nhan không thúc ép chúng phải ăn ít.

"Mẹ ơi, lần sau chúng ta lại đến chứ?" Trên đường về, Diệp Thiên Bảo hỏi với vẻ mong đợi, mặc dù Diệp Thanh Thanh không hỏi nhưng cũng nhìn Thư Nhan bằng đôi mắt đầy mong chờ.

"Nếu như hai đứa biểu hiện tốt thì mẹ sẽ lại dẫn hai đứa tới đây."

Về đến nhà trong tâm trạng vui vẻ, hai đứa nhóc còn đang hào hứng nhớ lại những con vật mình thấy ở sở thú đang làm gì, thỉnh thoảng còn cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi. Thư Nhan khẽ nhoẻn môi, nhìn tấm ảnh trong tay, bỗng thấy thế này cũng rất tốt.

Kỳ nghỉ lễ mười một ngày vui vẻ đã trôi qua, bọn trẻ lại trở lại trường học, cửa hàng của Thư Nhan cũng đã được trang hoàng gần xong.

"Đèn đã được lắp đặt đầy đủ, cô xem còn có vấn đề gì nữa không. Sau khi trở về tôi sẽ cử người mang sô pha đến đây, đến lúc đó tôi sẽ giúp cô bài trí." Trần Phi nói chuyện với Thư Nhan, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trương Hoa Tú.

Thư Nhan nhìn thoáng qua Trương Hoa Tú, người nãy giờ vẫn đang bận rộn, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Khoảng thời gian qua thật làm phiền anh quá, nếu không nhờ có anh, một mình Tú Tú ở cửa hàng sẽ bận rộn đến tối tăm mặt mũi mất, trưa nay tôi muốn mời anh ăn cơm, coi như là bày tỏ chút lòng thành."

Trong kỳ nghỉ lễ kéo dài mười một ngày này, Thư Nhan dành phần lớn thời gian cho bọn trẻ, chuyện trong cửa hàng đều do Trương Hoa Tú phụ trách. Trong khoảng thời gian này, Trần Phi ngày nào cũng đến cửa hàng của Thư Nhan. Hôm thì là vì để quên bản thiết kế ở cửa hàng, có hôm thì là đến xem đèn trong cửa hàng đã hoạt động tốt chưa, hôm thì là do đo sai kích thước ghế sô pha...

Mấy cái cớ vụng về như vậy, Thư Nhan coi như không nhìn thấy, cuối cùng cô thật sự không nhìn nổi nữa, dứt khoát tự mình ra tay, nói trong tiệm đều là phụ nữ, có một số công việc thể lực cần người hỗ trợ, nhờ anh ấy có thể đến giúp được không.

Các công nhân: Chúng ta không phải đàn ông sao?

"Vậy thì tôi không khách khí nữa." Trần Phi liếc nhìn Trương Hoa Tú, ngượng ngùng nói.

TBC

Trong lúc ăn trưa, Thư Nhan làm như vô tình hỏi chuyện Trần Phi: "Anh là người ở đâu? Nghe giọng thì có vẻ không phải người bản địa ở vùng phía Nam này."

"Tôi là người Tứ Xuyên, năm nay 29 tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học, tôi được bố trí làm việc trong một xí nghiệp ở quê. Làm việc trong xí nghiệp không được tốt cho lắm. Tôi cảm thấy ở lại đây cũng không có tiền đồ gì, cậu tôi làm việc ở Nam Thành, cảm thấy nơi này cũng không tệ nên tôi đi theo cậu tới đây, bất tri bất giác đã ở đây được tám năm rồi, tôi cũng xem như là một nửa người Nam Thành."

Tuy rằng Trần Phi đang trả lời câu hỏi của Thư Nhan, nhưng thỉnh thoảng mắt lại liếc nhìn về phía Trương Hoa Tú, nãy giờ vẫn đang cúi đầu ăn cơm.

Dường như cô chỉ hỏi anh ấy từ đâu đến thôi, không phải sao? Sao lại có thêm một đống lời tự bạch dài dòng vậy chứ?

Thư Nhan cười thầm, lại hỏi: "Vậy anh là tự học thành tài ư? Tôi còn tưởng anh học thiết kế hồi đại học. Tôi nghe thầy Trương nói anh không chỉ là thiết kế trưởng của công ty mà còn có cổ phần trong công ty, vậy thì anh cũng là ông chủ rồi, mới 29 tuổi, thật sự là rất lợi hại."

Thư Nhan không hề nói quá, Trần Phi quả thực rất giỏi.

Trần Phi ngượng ngùng cười: "Cũng không phải là tự học, là thầy do cậu tôi giới thiệu. Tôi theo học thầy bốn, năm năm rồi mới ra nghề, lại gặp được ông chủ tốt, sẵn lòng cho tôi cơ hội thể hiện thôi."

"Thiết kế Trần khiêm tốn rồi." Anh ấy chỉ hướng nội, cũng không phải là không biết nói chuyện, điểm này rất tốt, Thư Nhan liếc mắt nhìn Trương Hoa Tú, có vẻ đang ăn cơm vô cùng nghiêm túc, nếu như lỗ tai cô ấy không đỏ lên như bây giờ. Thư Nhan cười cười, tiếp tục hỏi: "Vậy ba mẹ anh đều ở quê ư? Tương lai anh có dự định như thế nào? Ở lại Nam Thành hay về quê?"

Nghe đến vấn đề này, tay Trương Tú Hoa nắm chặt đôi đũa, lỗ tai vểnh lên.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 84: Chương 84



Trần Phi trầm ngâm một chút: "Hoàn cảnh gia đình tôi hơi phức tạp, mẹ tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ, sau khi ba tôi tái hôn, tôi sống với ông bà nội. Hai năm trước, ông bà nội lần lượt qua đời, trong nhà cũng không còn ai khiến tôi lưu luyến nữa. Gần ba năm nay tôi chưa về quê rồi, sau này tôi dự định sẽ định cư ở Nam Thành. Thực ra, tôi đã tích góp được tiền mua nhà, trước đó vẫn chưa quyết định mua ở chỗ nào, chủ yếu tôi cũng muốn nghe ý kiến của vợ tương lai, cô ấy thích mua nhà chỗ nào thì mua chỗ đó."

"Thiết kế Trần thực sự là một người đàn ông tốt. Anh đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng như vậy, bây giờ chỉ thiếu một người vợ mà thôi! Có điều kiện tốt như vậy, sao anh còn chưa tìm bạn gái chứ?"

"Khi mới đến Nam Thành, tôi còn phải chú tâm vào việc học tập, mấy năm gần đây bận rộn với công việc, hơn nữa con người tôi tương đối nhàm chán, các cô gái chắc không thích mẫu người như tôi đâu." Trần Phi lại liếc nhìn Trương Hoa Tú.

"Tôi nghĩ anh như vậy là rất tốt rồi. Đàn ông biết ăn nói cũng không nhất định là đàn ông tốt, kết hôn là phải tìm được một người đàn ông biết lo toan cho gia đình. Nếu thiết kế Trần còn chưa có bạn gái, hay là để tôi giới thiệu cho anh một người được không?" Thư Nhan cố ý liếc nhìn Trương Hoa Tú vài lần, ý tứ rất rõ ràng.

"Bà chủ." Trương Hoa Tú xấu hổ đứng lên: "Quần áo trong kho chị còn chưa phân loại hết, chị... chị đi làm việc trước."

Ai nha, cô quên mất con gái thời này rất dễ thẹn thùng, Thư Nhan âm thầm thè lưỡi, cười với Trần Phi: "Người tôi muốn giới thiệu với anh chính là Tú Tú, anh thấy thế nào? Chị ấy là người gốc Nam Thành, ba mẹ đều có công ăn việc làm, trên còn có một người anh trai, gia cảnh cũng đơn giản, chủ yếu là vì Tú Tú xinh đẹp lại cần cù, chịu thương chịu khó, tính tình cũng tốt, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất cho vị trí một người vợ."

"Tôi cũng cảm thấy Tú Tú rất tốt, nhưng tôi không biết cô ấy nghĩ thế nào." Hai tay đang đặt trên đầu gối của Trần Phi nắm chặt lại, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

"Vậy thì anh phải cố gắng theo đuổi chị ấy nhé, đã là thời đại mới rồi, gặp được người mình thích thì phải dũng cảm tiến đến, đừng để sau này phải hối hận."

Thư Nhan phải nói cho hết mới thôi, cô thật lòng cảm thấy Trương Tú Hoa rất tốt, Trần Phi cũng rất tốt, hai người còn có ý tứ với nhau như vậy, nếu bỏ lỡ thì thật sự vô cùng đáng tiếc, nhưng cô cũng không thể ôm đồm quá nhiều việc được, làm bà mối cũng không phải là việc dễ dàng gì.

Sau khi Trần Phi rời đi, Thư Nhan vừa cùng Trương Hoa Tú kiểm kê hàng hóa, vừa dò hỏi ý tứ của cô ấy.

"Cảm giác anh ấy cũng không tệ." Trương Hoa Tú có chút ngượng ngùng nói.

Không tệ có nghĩa là rất tốt rồi! Thư Nhan cười, nói: "Em cũng nghĩ anh ấy rất được, hai người có thể thử tìm hiểu nhau một chút, cho nhau một cơ hội."

Vấn đề này kết thúc ở đây, được bao nhiêu thì đều phải dựa vào hai người họ.

TBC

Quần áo lần lượt được chuyển đến, Thư Nhan, Trương Hoa Tú còn có Oánh Oánh cùng nhau phân loại hàng hóa, Oánh Oánh là nhân viên bán hàng mới được tuyển từ tuần trước, quản lý cửa hàng đến bây giờ vẫn còn chưa tuyển được.

Không phải không có người đến ứng tuyển nhưng Thư Nhan luôn cảm thấy ở họ thiếu điều gì đó. Nhân viên bán hàng có dáng người tốt, nói năng nhanh nhẹn một chút là được, nhưng quản lý cửa hàng không thể chỉ có yêu cầu này, kinh nghiệm và năng lực quản lý là điều không thể thiếu, nếu không đạt yêu cầu, Thư Nhan thà tạm thời bỏ trống vị trí này.

"Oánh Oánh, em lau cửa kính đi. Tú Tú, chị cùng em mang hai con ma-nơ-canh này ra đi." Quần áo trong cửa hàng đã được sắp xếp gần xong, so với cửa hàng quần áo trước đây khác nhau hoàn toàn.

Hai con ma-nơ-canh là do Thư Nhan đặc biệt đến nhà máy đặt làm, cô còn trang điểm cho hai con ma-nơ-canh, đội tóc giả, phối quần áo, khi những bóng đèn được bật sáng, qua lớp cửa sổ thủy tinh, những con ma-nơ-canh bỗng chốc trở nên rực rỡ vô cùng, đẳng cấp của cửa hàng cũng vì thế mà được nâng lên.

"Cửa hàng quần áo này có vẻ được đó. Bộ váy đó rất đẹp, bộ đồ đó cũng rất đẹp nữa." Hai người phụ nữ đang tay trong tay đi dạo phố, một người trong số họ chỉ vào quần áo con của ma-nơ canh mà Thư Nhan vừa đặt ở cửa, nhỏ giọng nói.

"Đúng là rất đẹp, chúng ta vào xem thử đi." Một người phụ nữ khác có thân hình hơi mũm mĩm cũng đồng tình với bạn mình.

Khi hai người nhìn thấy người bên trong cửa tiệm đang treo quần áo, liền hỏi Thư Nhan: "Cửa hàng chưa mở cửa sao?"

"Ngày kia cửa hàng chúng em sẽ khai trương, đến lúc đó sẽ có rất nhiều hoạt động. Đây là tờ quảng cáo của cửa hàng, hai chị có thể tham khảo qua." Thư Nhan bỏ quần áo xuống và đưa cho họ hai tờ quảng cáo: "Mặc dù ngày kia cửa hàng chúng em mới khai trương nhưng nếu hai chị đã ưng được bộ nào, chúng em cũng sẽ bán cho chị với giá ưu đãi ạ."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 85: Chương 85



"Bọn chị còn được nhận ưu đãi trước ư?"

"Đương nhiên rồi ạ." Thư Nhan đưa họ tới chỗ treo quần áo: "Hai chị muốn mua váy hay quần áo? Em có thể phối đồ giúp hai chị ạ."

Thư Nhan vẫn luôn kiên trì tập Burpee, không ăn khuya, bữa tối ăn ít. Hiện tại cô đã giảm được hơn 10 cân. Cách đây vài ngày, cô đã đi tìm chỗ cân thử. Hiện tại cô nặng 132 cân (66kg), cao 1m58 ( 1 cân Trung Quốc= 0,5 kg Việt Nam), mặc dù vẫn còn rất mập nhưng so với trước kia đã gầy đi rất nhiều, hiện tại cô mặc một chiếc váy cỡ lớn của cửa hàng sẽ không còn có vẻ vừa quê vừa xấu nữa. Cô trang điểm nhẹ nhàng, hơn nữa từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ tự tin, hai người phụ nữ muốn mua quần áo cũng không có tỏ vẻ gì là ghét bỏ cả.

"Chị muốn mua một cái váy để mùa thu mặc. Vải dày dặn một chút để có thể mặc bên trong vào mùa đông, thêm một cái áo khoác nữa là được." Người phụ nữ có làn da trắng nõn lên tiếng trước.

"Chị muốn mua một bộ quần áo trang trọng một chút, có thể mặc đi dự tiệc và uống rượu." Người phụ nữ này chỉ gầy hơn Thư Nhan một chút, cô ấy nhìn bộ váy mà Thư Nhan đang mặc, hỏi: " Còn có bộ váy em đang mặc nữa, chị có thể thử được không?"

Dáng người của người phụ nữ có làn da trắng rất đẹp, phối quần áo rất dễ, vì vậy Thư Nhan lấy một bộ váy liền áo dệt kim màu hồng, hỏi: "Bộ này thế nào ạ? Da của chị trắng, mặc bộ này sẽ càng tôn lên làn da của chị hơn, mùa đông có thể khoác thêm áo bành tô. Vào trong nhà cởi áo khoác thì bên trong cũng rất đẹp."

"Hiện tại mặc bộ này có phải hơi nóng không?" Người phụ nữ có làn da trắng có chút rối rắm.

"Bây giờ đã gần cuối tháng 10 rồi, trời chuyển lạnh sớm. Tháng sau là có thể mặc được rồi ạ. Nếu lạnh hơn thì có thể khoác thêm áo khoác mỏng. Vào mùa đông thì mặc áo khoác dày, phối thế nào cũng không có vấn đề gì."

Thư Nhan thuận tay lấy ra một chiếc áo măng tô khoác bên ngoài váy:" Chị nhìn xem, mặc thêm cái áo măng tô màu be này có phải nhìn rất phóng khoáng không? Hoặc khoác thêm cái áo denim này cũng vô cùng thời trang, còn đến mùa đông..." Thư Nhan lấy thêm một chiếc áo khoác bông màu trắng: "Rất có khí chất đúng không ạ?"

Cô gái có nước da trắng nhìn từng bộ đồ với ánh mắt lấp lánh: "Chị có thể thử hết được không?"

"Đương nhiên rồi ạ, Tú Tú, chị đưa vị khách này đến phòng thử quần áo giúp em." Thư Nhan gọi Tú Tú qua đưa khách đi thử quần áo.

"Thật ra thì, chị cũng rất thích những bộ vừa rồi." Đến khi bạn mình rời đi, người phụ nữ hơi mập mạp nhỏ giọng nói với Thư Nhan.

"Hai chị thường xuyên ở cùng nhau nên sẽ rất dễ 'đụng hàng', không phải sao?" Thư Nhan còn một câu để trong lòng không nói ra, một cô gái mũm mĩm như cô ấy mà mặc bộ váy dệt kim vừa rồi sẽ không hợp, nếu mặc sẽ làm lộ toàn bộ dáng người của cô ấy, Thư Nhan lấy ra một bộ âu phục: "Chị thử bộ này đi ạ, chị có thể mặc nó khi đi làm hoặc đi dự tiệc rượu, nếu là tụ tập bạn bè thì chị có thể mặc bộ váy giống em đang mặc đây, em sẽ lấy cho chị một cái mới."

Thư Nhan đưa người phụ nữ mập mạp vào phòng thử đồ, thấy người phụ nữ nước da trắng bước ra, dáng người cô ấy rất chuẩn, trước lồi sau vểnh, sau khi mặc váy dệt kim thì lại tôn lên nét gợi cảm của người phụ nữ.

"Mặc như vậy có phải hơi không ổn không?" Cô ấy thực sự rất thích bộ này, nhưng cô ấy sợ bộ váy này quá táo bạo.

"Sao lại không ổn ạ? Hiện tại có rất nhiều người mặc quần bó thể thao, so với họ chị vẫn còn kín đáo hơn nhiều." Thư Nhan đi vòng quanh cô ấy một vòng: "Nếu em mà có dáng người như chị, ngày nào em cũng sẽ mặc mấy bộ như thế này."

Được khen tất nhiên là rất vui, hơn nữa sau khi mặc mấy bộ này cô ấy cũng rất thích. Sau khi khoác áo măng tô, khí chất của cô ấy bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng, thanh thoát hơn rất nhiều. Khi mặc áo khoác denim thì lại trở nên thời thượng hơn, mặc áo khoác bông màu trắng này thì lại mang khí chất dịu dàng, nữ tính. Ba cái áo khoác với ba phong cách khác nhau, nhưng cái nào cũng đẹp. Người phụ nữ ôm đống quần áo, cô cảm thấy mình bỏ qua bộ nào cũng đều thấy tiếc.

TBC

"Mấy bộ này bao nhiêu tiền vậy?" Cô ấy hỏi giá trước, chỉ cần không quá đắt thì cô sẽ cắn răng mà mua.

"Váy dệt kim 20 tệ, áo khoác denim là 35 tệ, áo măng tô là 58 tệ còn áo khoác lông này là 68 tệ. Vì hôm nay mở hàng lần đầu tiên nên chúng em có sự kiện mua 5 tặng 1, nghĩa là nếu chị mua năm món đồ, chị có thể mua chúng với giá thấp nhất. Chị đã mua bốn món, nếu chị mua thêm một món nữa, chị có thể giảm giá một món trong số đó, tương đương với việc mua được năm món với giá của bốn món thôi ạ. Ngoài ra, bên em còn có một sự kiện hoàn tiền, khi đó chị có thể được hoàn 10 tệ với đơn hàng từ 100 tệ, đơn từ 200 tệ thì hoàn 20 tệ, từ 300 tệ thì hoàn 30 tệ, . . , các ưu đãi có thể được sử dụng cùng lúc.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 86: Chương 86



"Ý của em là không những được tặng một món mà còn được hoàn tiền nữa ư?" Người phụ nữ nhanh chóng tính toán trong lòng, bốn bộ quần áo có giá tổng cộng là 181 tệ. Theo như ưu đãi hoàn tiền, cô ấy có thể được giảm 10 tệ, như vậy thì hơi lỗ rồi, cô ấy có thể mua thêm một món nữa cho đến 200 tệ, như vậy mới giảm được 20 tệ, không được rồi, hôm nay tiêu 200 tệ là vượt quá ngân sách của cô ấy rồi.

Người phụ nữ với nước ra trắng còn đang rối rắm thì người phụ nữ còn lại bước ra, bộ âu phục khiến cô ấy có vẻ gầy hơn, Thư Nhan giúp cô ấy buộc cao tóc lên thành đuôi ngựa, bỗng chốc khí chất của người phụ nữ trở nên vô cùng thanh thoát.

"Đường nét trên khuôn mặt của chị rất đẹp, trang điểm một chút sẽ còn đẹp hơn." Thư Nhan cười nói.

"Viên Viên, cậu đẹp lắm đó." Người phụ nữ có làn da trắng đứng bên cạnh xuýt xoa.

"Còn cậu thì mặc gì cũng đẹp hết." Viên Viên có chút xấu hổ: "Bà chủ, bộ này của chị hết bao nhiêu tiền?"

"Bộ này 60 tệ ạ."

"Chị sẽ lấy bộ này, chị thử chiếc váy kia đã." Viên Viên hào hứng bước vào phòng thử đồ.

"Bà chủ, chị cũng muốn. Em chọn giúp chị một bộ váy và một cái quần mặc vào màu thu đi."

Cả hai vui vẻ thanh toán, đây được coi là ngày khai trương chính thức cửa hàng Thư Nhan, vì họ là những khách hàng đầu tiên, Thư Nhan đã tặng mỗi người một món quà nhỏ và thẻ hội viên.

"Vốn dĩ thẻ hội viên chỉ được tặng với đơn hàng thanh toán từ 288 tệ trở lên, nhưng hôm nay em thấy các chị có thể đến cửa hàng của em chính là duyên phận cho nên em tặng hai chị thẻ hội viên này. Với thẻ hội viên, về sau hai chị có thể được giảm giá 10% với mỗi lần mua hàng, còn có thể tích điểm mua hàng, sau đó có thể đổi điểm mua hàng để lấy quà. Quà cụ thể thì chưa ra mắt nhưng chắc chắn sẽ vô cùng phong phú đó ạ. Ngoài ra, khi đến sinh nhật của các chị, các chị cũng sẽ được tặng quà. Nhân tiện ngày kia khai trương, các chị có thể tham gia chương trình bốc thăm trúng thưởng nữa." Thư Nhan nói qua một loạt các ưu đãi, hai người phụ nữ nghe vậy thì ánh mắt đều tỏa sáng lấp lánh.

"Nhất định ngày kia bọn chị sẽ đến."

Ngày hai mươi tháng mười, cửa hàng quần áo của Thư Nhan chính thức khai trương, ông Hồ, Trần Phi, và cả ông chủ Hà cũng đều tặng lãng hoa tới, Lâm Tuệ không tới cũng nhờ người tặng lãng hoa, Thư Nhan tự mua bốn lãng, tám lãng hoa được bày ngay ngắn hai bên, ở giữa là một thảm đỏ nối thẳng tới cửa chính, ở cửa chính còn có một chùm bong bong hình vòm, thu hút ánh mắt mọi người nhất chính là chiếc TV lớn trên bàn ở bên trái cửa, chiếc xe đạp đang dựa vào bàn, những thứ này chính là phần thưởng của cuộc rút thăm trúng thưởng hôm nay.

Thư Nhân còn tìm sáu người phát tờ rơi, hai bảo vệ ở cửa, một người trong đó phát tờ rơi đón khách, một người giúp khách hàng rút thăm trúng thưởng, bốn người khác chia nhau phát ở đường Nam thành Tây và xung quanh, phải để mọi người hôm nay đi dạo phố đều biết ở đây có một cửa hàng thời trang nữ mới khai trương, những việc này đều là thủ đoạn marketing hiện giờ, lập tức khiến không ít người chú ý.

Mọi người trong nước vốn đã thích hóng chuyện, nhìn thấy bên này đông người vây quanh như vậy, lập tức kéo đến đây, cũng có một số người là nhìn thấy hoạt động trên tờ rơi mà đến.

Khác với phần lớn các cửa hàng quần áo, Thư Nhân kết hợp rất nhiều quần áo treo ở hai bên tường, khiến người ta vừa bước vào là có thể nhìn thấy, không ít cô gái vừa bước vào liếc một cái đã nhìn trúng, chỉ cần là phụ nữ đều yêu cái đẹp, cũng phát hiện ra cái đẹp, huống chi ánh mắt của Thư Nhan còn hơn hẳn bọn họ nhiều năm như vậy, tùy tiện phối hợp cũng có loại cảm giác vô cùng thời thượng.

"Những bộ quần áo này kết hợp với nhau thật là đẹp mắt, bà chủ, nhà tôi có một chiếc áo khoác màu vàng, có thể kết hợp không?" Cô ta đều thích cả bộ, nhưng lại có chút không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy, nên muốn mua áo và quần.

"Màu vàng? Là loại màu vàng nào?" Trên tay khách hàng cầm áo khoác màu trắng gạo, bên trong là áo sơ mi hoa và quần jean, áo sơmi đã đẹp, nhưng kết hợp với màu sắc quá sặc sỡ sẽ khó coi.

"Vàng hơn màu vàng này một chút." Khách hàng chỉ vào một chiếc váy nói.

Nhìn theo tay cô ta chỉ: "Màu vàng này... Có lẽ không thích hợp lắm, có thể đổi áo sơmi bên trong thành sơ mi trắng, mặc lên vô cùng thoải mái dễ chịu, sẽ thể hiện ra khí chất."

Thư Nhan tìm một chiếc áo khoác màu vàng mặc ở bên ngoài: "Kiểu dáng không giống nhau, cô có thể so sánh đơn giản một chút."

TBC

Quả nhiên không có áo khoác màu trắng gạo, khách hàng rơi vào trong bối rối.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 87: Chương 87



Phụ nữ chính là như vậy, trước khi vào cửa hàng quần áo thì muốn mua một bộ mặc ở trong, sau khi nhìn thấy bộ quần áo phối hợp với nhau ở trong cửa hàng, lại cảm thấy áo khoác của mình không phù hợp như áo khoác trong cửa hàng quần áo.

"Bộ quần áo đó của cậu được mua vào năm ngoái sao? Năm nay vẫn chưa mua áo khoác, cậu đi mặc thử xem, đẹp thì mua." Người bạn của cô gái ở bên cạnh tiếp lời.

"Tôi đi thử trước."

Thư Nhan gật đầu, gọi Oánh Oánh đưa cô ta tới phòng thử đồ.

Bạn của cô gái đó là người tương đối có cá tính, không thích có người đi theo giới thiệu lắm, Thư Nhan biết ý đón tiếp một người khách khác.

Hai phòng thử đồ hơi ít, không ít người đang chờ ở bên ngoài, với lượng khách hàng càng lúc càng đông, Thư Nhan ngoại trừ phải tiếp khách, còn phải tới quầy thu ngân thu tiền, cũng không rảnh rỗi lắm.

"Bà chủ, tôi mua một bộ này." Cô gái vừa rồi còn phân vân ôm một bộ quần áo đi tới, thật sự là quần áo quá đẹp, sau khi mặc thử bộ quần áo này, cả người lập tức biến thành một cô gái thời thượng.

"Được, áo khoác 69 tệ, áo sơmi 38 tệ, quần jean 45 tệ, tổng cộng là 152 tệ, hôm nay chúng tôi có chương trình, cô cũng đã mua tam chiếc rồi, không bằng mua thêm một chiếc, là có thể tặng cô một bộ quần áo, hơn nữa mua đến 200 tệ còn có thể giảm 20 tệ, tương đương với việc tiêu 180 tệ là có năm món đồ, vô cùng hời." Thư Nhan vừa gấp quần áo, vừa nói.

"Vậy... Tôi xem thêm một chút." Cô gái lập tức rung động.

"Được, tôi cảm thấy mùa thu mùa thu sắp tới rồi, cô có thể xem áo len hở cổ một chút, kết hợp với bộ quần áo này cũng đẹp, sau đó cô có thể mua thêm một chiếc quần đen, quần áo gì cũng có thể kết hợp." Thư Nhan tiện tay lấy ra bộ quần áo đưa cho cô ta: "Chiếc áo khoác len này là lông dê, cô sờ thử một chút, vô cùng mềm mại, chỉ cần 45 tệ, tính với bộ quần áo vừa rồi là 197 tệ, cô lấy mấy thêm mấy đôi tất, vừa hay là hai trăm, chiếc quần này 35 tệ, tương đương với được tặng."

Cô gái tính toán, đúng là vậy, vốn dĩ là 152 tệ, bây giờ thêm 30 tệ đồng là có thể có thêm một chiếc áo len hở cổ và một chiếc quần, và cả bốn đôi tất, đi đâu có chuyện tốt như vậy.

"Được, gói vào giúp tôi."

Sau khi Thư Nhân gói lại xong, đưa cho cô ta hóa đơn: "Cô cầm tờ hoá đơn này đưa cho cô gái ở cửa, được chọc một quả bóng bay ở cửa, được rút thăm trúng thưởng, phần thưởng hạng nhất hôm nay là TV, chúc cô may mắn."

Chiếc TV 21 inch này tiêu tốn của Thư Nhan hơn hai ngàn đồng, là giải đặc biệt, giải nhất là xe đạp, giải nhì là quạt điện, giải ba là ấm đun nước, sau đó chính là các áo, quần, các kiểu váy, nhiều nhất là tất, những món đồ này là cô đặc biệt mua từ xưởng bán sỉ về, giá cả phù hợp, cũng coi như là để khách hàng không đến mức ra về tay không.

Quả nhiên, cho dù rút thăm được tất, các khách hàng vẫn tươi cười rạng rỡ rời đi.

Có không ít người nhìn thấy phần thưởng trên tờ rơi nên mới tới đây, ngay sau đó cũng bị quần áo trong cửa hàng thu hút níu chân, những bộ quần áo Thư Nhan chọn đều là kiểu dáng đơn giản hào phóng, phần lớn mọi người đều có thể mặc được.

"Bà chủ, giúp tôi tính một chút xem những bộ quần áo này bao nhiêu tiền?"

"Tổng cộng 384 tệ, trừ giá thấp nhất, là 364 tệ." Thư Nhan nhanh chóng tính xong.

"Chiếc áo lót trong này 20 đồng sao?" Cô gái do dự một chút: "Chiếc áo thứ hai từ dưới lên bao nhiêu tiền?"

"Chiếc áo khoác cao bồi này 45."

"Vậy chọn giúp tôi một chiếc áo có giá gần bằng chiếc áo khoác cao bồi." Chiếc thứ hai từ dưới lên 45 tệ, giá thấp nhất là chiếc 20 tệ này, chênh lệch ở giữa là 20 đồng đó.

Đây là một cô gái tương đối khôn khéo, Thư Nhan chọn một chiếc áo lót trong có chất lượng tốt hơn một chút cho cô ta: "Cái này 38 tệ, cô mặc vào chắc chắn cũng rất đẹp."

"Vậy cộng lại cũng 400 tệ rồi, có thể trừ đi 40 tệ sao?"

"Mức giảm là toàn bộ giá thực." Thư Nhan cười nhạt.

Cô gái do dự một lúc: "Vậy... Chiếc áo lót trong 38 tệ này, bà chủ, còn phải giảm 30 tệ, cô đừng quên."

"Yên tâm, cô tiêu hết tất cả 288 tệ, được nhận một tấm thẻ hội viên, có tấm thẻ hội viên này, lần sau cô tới mua quần áo sẽ được hưởng ưu đãi chiếu khấu 9,5%, mua đồ còn được tích điểm, một tệ một điểm, đến lúc đó có thể đổi quà tặng, cần làm thẻ không?"

TBC

"Mất tiền không?"

"Không mất, đây là quà tặng khi mua 288 tệ. Nếu muốn thì viết họ tên, tuổi và cả địa chỉ gia đình lên quyển sổ này, nếu có số điện thì tốt." Thư Nhan lại cảm khái không có di động máy tính thật sự không tiện một lần nữa.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 88: Chương 88



Sau khi tiễn một đợt khách hàng xong, Than Nhan vừa mới uống một ngụm nước, lại thêm một nhóm người tới nữa.

"Bà chủ, không thể trực tiếp giảm còn 90% sao?"

"Ngại quá, quy định hoạt động của chúng tôi chính là thế này, chỗ này của cô đã 90 đồng rồi, tùy tiện chọn thêm chút đồ là được 100, chỉ thiếu 10 đồng thôi, tương đương với việc món đồ cô chọn sau đều được tặng." Thư Nhan cầm mũ và khăn quàng cổ ở trên giá hàng bên cạnh: "Cô thấy chiếc mũ này thế nào, thời tiết lạnh hơn một chút là đội được rồi, mười hai đồng, tương đương với việc cô dùng hai tệ mua mũ, rất hời."

Nhìn thì thấy trực tiếp giảm còn 90% giống với chiết khấu tổng tiền, thật ra lại hoàn toàn không giống, trực tiếp giảm còn 90% có nghĩa là khách hàng mua một chiếc phải giảm còn 90%, nhưng nếu theo tổng tiền, khách hàng phải mua tới mức giá đó mới có thể được giảm, ví dụ như mua đồ hơn 80 tệ hơn 90 tệ, thì phải mua thêm một chút nữa mới được giảm 10 đồng, khách hàng sẽ không cam tâm, hao tâm tổn trí nhặt hàng, nhưng đồ họ mua không thể vừa hay có tổng tiền 100 tệ, cuối cùng cũng sẽ vượt quá mấy đồng. Bán thêm được một chút đồ, cũng kiếm lời nhiều hơn một chút.

Giống như mua 5 tặng 1, rất nhiều khách hàng mua tam chiếc sẽ cảm thấy mình bị thiệt, nhưng sẽ không tự giác mà mua thêm một chiếc, mua đủ năm chiếc được tặng một chút, cảm thấy mình được lợi.

Đây đều là các tiêu thụ rất phổ biến trong tương lai, bản thân Thư Nhan thường xuyên trúng chiêu, bây giờ đã học được rõ.

"Bà chủ, tôi mua hết những món đồ này, cô tính giúp tôi một chút xem bao nhiêu tiền?"

"Bà chủ, đôi tất này bao nhiêu tiền?"

"Bà chủ, chiếc áo này có màu khác không?"

Trong lúc nhất thời, Thư Nhân bận tới chóng mặt.

Vừa ngồi xuống nghỉ một hơi, Trương Hoa Tú chạy tới: "Bà chủ, hết quần jean rồi."

"Kho hàng cũng không còn sao?" Thư Nhan kinh ngạc nhìn Trương Hoa Tú.

"Kho hàng cũng không còn, tất cả đều bán hết rồi." Trương Hoa Tú vừa vui sướng vừa lo lắng.

"Không còn là hết, nói những người còn đang chọn đồ mau lên, nếu không chậm sẽ không mua được gì đâu." Thư Nhan cố ý tạo cảm giác vội vàng.

Cơm phải cướp ăn mới thơm, đây là thói hư tật xấu của con người, vừa nghe quần jean đều bán hết rồi, rất nhiều người sợ quần áo mình nhìn trúng cũng bị bán hết, nhanh chóng cầm trên tay, chọn đồ mình vừa ý tới thanh toán.

Người mua quần áo càng ngày càng đông, Thư Nhan nhờ người phát tờ rơi ở cửa đi gọi hai người phát tờ rơi ở bên ngoài về giúp đỡ.

TBC

Tới khi rảnh rỗi đã hơn một giờ chiều, mọi người mệt mỏi không còn sức, Thư Nhan đứng dậy vỗ vỗ tay: "Mọi người vất vả rồi, tôi vừa sang bên cạnh xào rau, mọi người ăn cơm trưa trước đi." Mời thêm mấy nhân viên tạm thời tới: "Mọi người ăn với chúng tôi nhé."

Vốn dĩ nhân viên tạm thời không được bao cơm trưa, nhưng hôm nay vất vả như vậy, Thư Nhan dứt khoát gọi bọn họ tới ăn cơm cùng.

"Cảm ơn bà chủ." Mấy nhân viên tạm thời vui vẻ đi tới, nhìn thấy trên bàn có thịt có cá, thì càng vui hơn.

"Mọi người đều vất vả rồi, ăn nhiều một chút." Thư Nhân phát cho mỗi người một chai đồ uống: "Không đủ thức ăn thì nói với tôi, tôi sẽ đi gọi thêm một chút."

"Đủ rồi, đủ rồi."

Thư Nhan nghĩ đông người, đặc biệt chọn hai phần thịt kho tàu, béo ngậy, nhìn đã thấy thèm.

Buổi chiều lại bắt đầu bận rộn, mãi cho đến hơn tám giờ tối, mọi người mới được ngồi xuống nghỉ ngơi, Thư Nhân ngẩng đầu lên thì thấy giá áo trong cửa hàng trống rỗng, vừa mệt vừa vui mừng. Cô từng nghe em họ nói kinh doanh quần áo ở thập niên 90 là tốt nhất, khi đó còn nói một câu, nếu muốn kiếm tiền thì làm quần áo. Cô vẫn luôn cho rằng những lời này là em họ bịa chuyện, không ngờ lại là thật.

"Mọi người đều vất vả rồi, tôi vừa sang bên cạnh mua đồ uống và bánh mì, mỗi người lấy một phần."

Tiền lương của nhân viên tạm thời được trả trong ngày, ngoại trừ bánh mì và đồ uống, còn có tiền lương ngày hôm nay của bọn họ, vốn là 10 đồng một ngày, Thư Nhan cho bọn họ thêm hai tệ.

"Ngày mai mọi người vẫn tới đây lúc chín giờ, đừng đến muộn, không còn sớm nữa, mau về nhà thôi."

Mấy nhân viên tạm thời cầm tiền lương và đồ ăn rời đi, trên đường đi vừa nói vừa cười, đây lần đầu tiên bọn họ gặp bà chủ ôn hoà hào phóng như vậy.

"Tú Tú, đồ uống và bánh mì còn lại là phần của mọi người, bây giờ đừng dọn dẹp cửa hàng nữa, buổi sáng ngày mai dọn dẹp sau, mọi người đi về trước đi." Thư Nhan dặn dò.

"Vậy chị Nhan em đi trước." Oánh Oánh ở cách đây khá xa, chuyến xe buýt muộn nhất trong ngày chính là chuyến chín giờ rưỡi, cô ấy muốn bắt kịp xe để về nhà.

"Đi đi, trên đường cẩn thận một chút."

Thư Nhan và Trương Hoa Tú ở cùng một khu chung cư, mấy ngày nay đều bận rộn trong cửa hàng tới muộn, đều cùng nhau trở về.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 89: Chương 89



Thư Nhan gấp toàn bộ tiền trong ngăn kéo vào túi xách của mình, một cô gái như cô mang nhiều tiền như vậy trở, thật sự có chút không yên tâm, hơn nữa còn có Trương Hoa Tú đi cùng.

Trên đường hai người cũng không dám nói quá nhiều, trong túi có nhiều tiền như vậy, Trương Hoa Tú cũng sợ, đến khu chung cư, hai người mới thả lỏng một chút.

"Hàng trong kho còn thừa bao nhiêu?" Thật ra Thư Nhan chuẩn bị hàng rất đủ, nhưng không ngờ việc kinh doanh lại tốt như vậy, rất nhiều quần áo đều được bán hết.

"Áo khoác và quần jean đều bán hết rồi, áo khoác cao bồi cũng vậy, và cả một chút váy lót trong, mấy màu cũng đều hết."

Thư Nhan im lặng một lát: "Chị tới nhà em một chút, tìm chị dâu em có chút việc."

Ba mẹ Trương Hoa Tú đều đã đi ngủ, Ngô Tú Nguyệt vẫn đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng động, chuẩn bị rửa tay hâm nóng cơm cho em chồng ăn.

"Chị dâu, bà chủ của bọn em tìm chị có việc." Trương Hoa Tú kéo chị dâu cả, để lộ ra Thư Nhan đi ở phía sau cô ấy.

"Không có việc gì tôi không đến Tam Bảo Điện, hôm nay tới tìm cô giúp đỡ." Thư Nhan đi thẳng vào vấn đề: "Trong cửa hàng có không ít hàng đã bán hết, cũng là do tôi chuẩn bị ít, có lẽ đêm nay phải chạy tới Hàng Thành cả đêm để nhập hàng, cũng không có gì. Chính là muốn làm phiền chị giúp đỡ hai đứa bé nhà tôi một chút."

Cuối tuần có thể để con mình ở nhà, Thanh Thanh ngoan ngoãn nghe lời, có thể chăm sóc em trai, nhưng còn đi học? Thư Nhan thật sự không yên tâm cho hai đứa bé nhà mình đi.

Tương lai có camera đầy đường vẫn còn nhiều kẻ buôn người như vậy, niên đại này, không nên để trẻ con một mình quá nhiều, tới Nam Thành cũng vậy, Thư Nhan đã nghe được tin mấy đứa trẻ mất tích. Loại chuyện này không thể dùng may mắn, nếu không đến c.h.ế.t cũng không nhắm mắt được.

"Tôi còn tưởng chuyện lớn gì chứ, cô nhờ Tú Tí nói một câu là được, dù sao cũng là thuận đường." Ngô Tú Nguyệt mời Thư Nhan ngồi xuống: "Chị cũng đói bụng rồi chứ? Tôi đang chuẩn bị nấu cơm cho Tú Tú, chị cũng ăn cùng nhé."

"Cũng không phải nói như vậy, vốn dĩ chị đã rất bận rồi, tôi cũng còn cách nào mới tìm chị giúp. Bất kể là thế nào, cảm ơn chị trước. Tôi không ăn cơm, tôi phải về nhà nói với con một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc tới Hàng Thành, hai đứa nhỏ đó làm phiền chị, tôi đi trước."

"Phiền gì chứ! Chị cũng quá khách sáo rồi. Đêm nay cô đi luôn? Để hai đứa bé ngủ ở nhà không sao chứ? Nếu không để Tú Tú đi cùng cô qua đón hai đứa bé, đêm nay ngủ cùng con trai tôi trước một chút." Ngô Tú Nguyệt tiễn Thư Nhan ra cửa.

TBC

"Không cần, hai đứa nhỏ ngủ một mình cũng không sao. Ngày mai tôi nói hai đứa bé tới quầy bán quà vặt ven đường chờ chị, có lẽ giữa trưa tôi có thể trở về." Thư Nhan cực kỳ cảm kích nói.

Thật sự không thể đưa theo bọn trẻ đi, thư nhan có chút hối hận vì mình làm kinh doanh quá vội vàng, có lẽ sau khi tìm được người có thể chăm sóc cho bọn trẻ rồi mới bắt đầu làm kinh doanh.

"Không cần không cần, tôi tới thẳng nhà chị đón bọn trẻ." Ngô Tú Nguyệt tiễn Thư Nhan đến cửa cầu thang.

Hai đứa nhỏ trong nhà đều đã ngủ rồi, đều mặc áo ngủ, trên người nhẹ nhàng thoải mái, Thanh Thanh thật sự rất hiểu chuyện, chẳng những tự đi tắm, còn giúp em trai tắm rửa, đã có thể giúp cô rất nhiều việc, con gái hiểu chuyện như vậy, cả nhà chồng cũ còn ghét bỏ, đúng là có phúc không biết hưởng.

"Mẹ." Diệp Thanh Thanh bị đẩy tỉnh giấc, không khóc lóc, nhìn thấy Thư Nhan thì nở một nụ nhàn nhạt.

"Thanh Thanh, đêm nay mẹ phải tới Hàng Thành nhập hàng, chắc chắn buổi sáng ngày mai sẽ không về kịp, mẹ đã nói với mẹ của Trương Thành Hàm, buổi sáng ngày mai dì ấy sẽ đón các con đi học. Đây là mười đồng, ngày mai con đưa em trai đi mua đồ ăn sáng, còn thừa để lại cho con mua cơm trưa, mẹ nhớ bên cạnh trường học có quán mì, con tới đó ăn nhé, đừng tới chỗ cách trường học quá xa."

"Con biết rồi." Diệp Thanh Thanh ngoan ngoãn nhận tiền cất đi: "Mẹ, bây giờ mẹ đi sao?"

"Ừm, một lát nữa sẽ đi." Thư Nhan vỗ lên trán mình một cái, đúng là bận quên mất, vẫn chưa gọi điện thoại cho tài xế, không biết hôm nay anh ta có được người khác gọi đi hay không.

Cất kỹ túi tiền trước, Thư Nhan đi vào quầy bán quà vặt, ở đây đã đóng cửa, lại đi đến một khách sạn, chỗ này cũng có điện thoại công cộng, sau này nên đặt một máy điện thoại ở trong cửa hàng, nếu không thật sự không tiện lắm.

"Ở trọ?" Ông chủ nhìn thấy Thư Nhan, hỏi.

"Không phải, tôi gọi điện thoại." Gọi điện thoại tới nhà tài xế trước, người nghe điện thoại chính là vợ anh ta. Nói với Thư Nhan tài xế đã đi ra ngoài rồi, Thư Nhân chỉ có thể để lại lời nhắn thoại, đợi khoảng bảy, tám phút, Thư Nhân nhận được cuộc gọi lại.

"Ai vậy?"
 
Back
Top Bottom