Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 50: Chương 50



Hôm nay bọn trẻ ăn rất nhiều bánh kem ở trung tâm bất động sản nên đến tối không muốn ăn gì cả, Thư Nhan chỉ nhắm nháp quả cà chua xem như xong bữa tối.

Diệp Thanh Thanh ngủ bên cạnh, hóa ra lúc còn ở quê con bé vẫn thường hay ngủ một mình lại không sợ hãi, Diệp Thiên Bảo ngủ cùng với Thư Nhan, vừa bước lên giường thì cứ nhảy liên tục, phản gỗ của giường bị cậu bé nhún nhảy kêu lên thình thịch.

"Thiên Bảo, nhanh đi ngủ đi ngày mai mẹ dẫn con đến nhà mới chơi." Thư Nhan thu lấy áo quần ở ngoài ban công quay vào kiềm chế con giận mềm mỏng nói.

Cuối cùng bây giờ đã hiểu tại sao rất nhiều phụ nữ sau khi kết hôn sinh con thì tính cách trở nên khó chịu, thật sự không phải muốn phát hỏa mà vì là thật sự quá mệt, bây giờ cô ấy cũng được cho là người có tiền, nếu như thêm vào chuyện tiền không có nữa thì Thư Ngôn không dám tưởng tượng mình sẽ sống như thế nào.

"Không được phép nhảy nữa, nhảy nữa là mẹ giận đấy." Căn bản là bây giờ Thư Nhan không nhớ ra chuyên gia nuôi dạy trẻ con nói gì mà không được nói không với trẻ con, không được de dọa, phải từ từ giảng đạo lý với bọn chúng, thật sự khi đối diện với thằng quậy như thế này cứ cho chuyên gia đến thử? Nhìn thử xem chuyên gia có thể khiến thằng quậy đó ngồi xuống nghe giảng đạo lý được hay không?.

Sau cùng Diệp Thiên Bảo cũng không nhảy nữa khi nhìn thấy Thư Nhan nghiêm mặt lại mà ngoan ngoãn nằm xuống: "Mẹ ơi con khát rồi."

"..." Thư Nhan ngồi dậy rót cho cậu bé một ly nước, đợi cậu bé uống xong đem lu đi cất, vừa quay về giường nằm xuống.

"Mẹ, con muốn đi tiểu, con muốn đi tiểu..."

"..." Thư Nhan ôm cậu bé vào nhà vệ sinh đi tiểu xong quay lại mới đặt lưng xuống.

TBC

"Mẹ ơi con ngủ không được."

Thư Nhan trực tiếp tắt đèn nhét Diệp Thiên Bảo vào trong chỗ ngủ: "Ngủ nhanh cho mẹ, nếu không ngày mai để con ở lại một mình trong nhà mẹ chỉ đưa chị hai đi chơi thôi."

Làm ồn một hồi lâu rồi cũng phải đi ngủ, Thư Nhan giảm bớt đi nỗi bực dọc, người ta có câu nuôi con mới biết lòng cha mẹ, câu này một chút cũng không sai, không nuôi con cái thực sự không biết có con mệt như thế nào.

Nghĩ đến các bạn học, các đồng nghiệp của cô ấy vừa đi làm vừa chăm sóc trẻ con lại còn nấu ăn giặc áo quần, vì vậy lúc trước cô ấy không kết hôn là sự lựa chọn sáng suốt.

Trời hừng sáng hai đứa trẻ vẫn còn ngủ, sau khi Thư Nhan đánh răng rửa mặt xong thì đi mua đồ ăn sáng về, vừa về đến nhà mặt trời mới nhô lên, cô ấy kéo hai đứa trong chăn ra, hôm nay phải đi đến xem nhà mới, nếu không đi xem qua một tí thì Thư Nhan không yên tâm.

Chìa khóa khu chung cư đã đưa cho Thư Nhan rồi, khi bọn họ đến thì các thầy thợ đã ở bên trong làm việc, nhìn thấy Thư Nhan cai thầu vội chạy đến: "Bà Thư đến xem nhà sao?"

"Đúng vậy, mang bọn trẻ đi trường mầm non nên thuận đường đến đây xem nhà một lúc." Thư Nhan cười, đi xem xong phòng ngủ chính rồi đưa hai đứa trẻ xem phòng riêng của bọn chúng.

"Thanh Thanh, cái này sau này là phòng của con, mẹ chuẩn bị mua cho con rèm cửa và ga giường vỏ chăn đều màu hồng, hay là con thích màu khác đều có thể nói với mẹ, đây là tủ áo quần, bàn sách và tủ sách trang trí xong thì lại mua, con còn muốn gì nữa không?"

Diệp Thanh Thanh nhìn phòng mình đầy thích thú, không ngờ rằng con bé lại có phòng của riêng mình, hơn nữa mẹ nói mua toàn đồ mới cho con bé, lại còn màu hồng nữa chứ.

"Con..." Diệp Thanh Thanh mạnh dạn nói: "Con có thể có một con búp bê vải được không?"

Có một lần ở nhà cậu mợ con bé nhìn thấy ở đầu giường em họ có một con búp bê vải và rất thích, chỉ là vẫn luôn không dám nói.

"Đương nhiên là có thể." Yêu cầu hợp lý của trẻ con thì lúc nào Thư Nhan cũng đáp ứng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 51: Chương 51



Nhà cửa vẫn chưa trang trí xong nhìn vẫn chưa ra được gì cả, nhưng Thư Nhan đưa Diệp Thiên Bảo qua xem phòng cậu bé một lúc, nói với cậu bé đây là phòng của nó và hỏi dò xem nó thích màu gì, không ngoài dự đoán là nó chọn màu xanh lam.

Bọn trẻ đang ở trong ngôi nhà mới ở Tây Thành không cảm nhận được niềm hân hoan khi ở trong nhà mới, cũng không thể nào hiểu được niềm phấn khởi của Thư Nhan khi mua được nhà ở Nam Thành.

Ái chà! Đàn gãy tai trâu.

Thư Nhan không dắt bọn trẻ đi xem nhà thêm nữa mà đưa chúng đến chợ rau mua rau, đột nhiên hai đứa trẻ rất háo hức.

Khi đi ngang qua quầy bán cá thì Diệp Thiên Bảo dừng lại nhõng nhẽo đòi mua cá, Thư Nhan nghĩ đến dạo gần đây ăn toàn là nhạt nhẽo nên thuận theo ý cậu bé mua một con cá, kết quả là tên nhóc này khi đến cửa hàng gà vịt lại cũng không chịu đi nữa.

"Mẹ, mẹ, gà con kìa chúng ta mua một con đi."

"Không được, hôm nay đã mua cá rồi nên không thể mua thêm thứ khác nữa." Nếu như đều thuận theo cậu bé e là ngoại trừ con người ra thì tất cả động vật sống trong chợ rau này cậu bé đều muốn.

Khi ăn trưa, Diệp Thiên Bảo đã khóc rất thương tâm khi nhìn thấy con cá ở trên bàn ăn: "Mẹ là người xấu."

"..." Thư Nhan còn tưởng cậu bé muốn ăn cá, vậy nên nó muốn nuôi cá sao?.

"Vậy phải làm sao? Mẹ đã làm thành món ăn rồi, con không ăn sao? Rất ngon đấy, nếu không ăn thì mẹ và chị hai ăn hết đấy."

Sau đó Diệp Thiên Bảo vừa khóc nức nở vừa uống canh cá, sợ thịt cá có xương không dám cho cậu bé ăn.

Ở chỉ vài tháng, Thư Nhan không định dọn dẹp nữa, vào ban ngày chủ nhật Thư Nhan ở nhà nghỉ ngơi với bọn trẻ một ngày, lúc trời chạng vạng nắng vẫn còn nóng, Thư Nhan đưa bọn trẻ ra ngoài mua cặp sách và văn phòng phẩm.

"Con muốn cái này." Diệp Thiên Bảo chỉ vào cái cặp sách màu xanh lam nói.

"Thanh Thanh thì sao, con muốn cái nào?" Thư Nhan cứ tưởng con bé sẽ chọn cặp sách màu hồng, không ngờ nó lại chọn một chiếc cặp màu đen: "Con thích màu đen sao?" Nếu như vậy thì phải thay đổi lại một chút phần trang trí phòng.

Diệp Thanh Thanh lắc đầu: "Màu đen khó dính bẩn."

Nhất thời Thư Nhan không biết nói làm sao liền ngồi xổm xuống hỏi con bé: "Đừng quan tâm đến chuyện này, con thích cái nào ấy?"

TBC

"Cái kia." Diệp Thanh Thanh ngại ngùng chỉ chỉ vào cái cặp sách màu hồng phấn.

Thư Nhan xoa đầu con bé: "Vậy thì mua cái đó, con là một đứa trẻ cần chăm chỉ học hành, ăn ngon ngủ khỏe là được rồi không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy."

Đột nhiên nhớ đến đầu tóc của Diệp Thanh Thanh, con gái mà tóc ngắn như thế này có lẽ sẽ bị bạn cười nhạo, lại mua thêm hai cái mũ một màu đỏ một màu hồng.

"Nếu như có ai hỏi con thì con nói, tóc lúc đầu không đẹp nên mẹ cắt đi để cho nó lại dài ra, biết chưa?"

Nếu như Diệp Thanh Thanh nói là vì trên đầu có chấy nên phải cắt tóc đi, lúc đầu những bạn nhỏ kia sẽ không hiểu về nhà hỏi phụ huynh, nhất định phụ huynh sẽ không để bọn chúng chơi cùng với Diệp Thanh Thanh, cho dù là hiện giờ đầu con bé đã hết chấy rồi.

Vào buổi sáng thứ hai, Thư Nhan đưa bọn trẻ đi xong buổi sáng sau đó dẫn đến trường tiểu học Tây Thành để báo danh, nói rõ ý định đến đây với bác bảo vệ, bác bảo vệ yêu cầu muốn xem đơn đăng ký mới có thể để cho bọn họ đi vào.

"Được rồi, mọi người vào đi." Bác bảo vệ xem xong đơn đăng ký cuối cùng gật đầu cho họ đi.

"Cho hỏi là phải đến đâu để báo danh?" Lần đầu tiên đến nên Thư Nhan không biết cửa phòng làm việc của giáo viên mở ở đâu.

"Đi thẳng qua bên này, đến bồn hoa rẽ trái có một cái cầu thang bộ, phòng thứ hai ở lầu ba chính là nó."

"Cám ơn, chào tạm biệt ông đi." Diệp Thanh Thanh và Diệp Thiên Bảo ngoan ngoãn vẫy tay nói xin chào tạm biệt.

Lớp năm nhất ở trường tiểu học Tây Thành tổng cộng có chín lớp, Diệp Thanh Thanh được phân vào lớp năm, thuộc cấp học không cao cũng không thấp, Thư Nhan không nói gì cả, học hành giỏi thì tự nhiên có thể vào học lớp giỏi, học hành kép thì chắc chắc sẽ được chuyển đến lớp kém, Thư Nhan không định áp đặt áp lực quá lớn lên bọn trẻ.

"Mẹ Thanh Thanh, đây là học phí phải đóng, cô cầm lấy, mặt khác khi đến trường bắt buộc phải mặc đồng phục của trường mà mang giày của trường, cô có biết kích cỡ của Thanh Thanh hay không? Tôi góp ý là nên mua lớn hơn một số, sang năm vẫn có thể mặc được, đương nhiên mua lớn hơn hai số cũng được, rất nhiều phụ huynh cũng chọn cách như thế này."

Giáo viên là một cô gái rất hiền lành và nói chuyện rất nhẹ nhàng với Thư Nhan.

"Chiều cao và cân nặng đứa con này của tôi cứ gầy suốt, e là số nhỏ nhất cũng quá to với nó." Thư Nhan biết về đồng phục của trường, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe đến giày của trường.

Một lúc sau, giáo viên mang đến hai bộ đồng phục, và một chiếc áo khoác, đúng là to hơn rất nhiều.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 52: Chương 52



"Thanh Thanh cũng gầy quá, mẹ Thanh Thanh, cô phải bổ sung chất dinh dưỡng cho con nhiều vào, bây giờ mà không bổ sung thì sau này sẽ không kịp đâu." Giáo viên liếc nhìn cậu bé trắng trắng tròn tròn ở sau lưng Thư Nhan, trong lòng có chút không vui: "Thời đại khác nhau rồi, cho dù là con trai hay là con gái thành công rồi đều sẽ hiếu thuận với cha mẹ."

Thư Nhan nghe ra được hàm ý trong lời nói của cô ta nhưng không có giải thích gì nhiều: "Đúng vậy, quay về tôi nhất định sẽ bồi bổ dưỡng chất cho bọn trẻ."

Dù sao chuyện gia đình của người khác giáo viên cũng không nói gì nhiều được: "Không lâu nữa phải vào học rồi, vậy tôi đưa Thanh Thanh vào lớp trước đây."

TBC

Thư Nhan ngồi xuống giúp con gái chỉnh sửa cổ áo: "Sau nay ở trường phải ngoan ngoan nghe lời giáo viên, phải hòa đồng với các bạn học, biết chưa?"

"Dạ, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời giáo viên." Diệp Thanh Thanh đi với giáo viên cứ một bước đi là ba lần ngoảnh đầu lại.

Thư Nhan không yên tâm lén đi đến lớp năm đứng ở sau cánh cửa cẩn thận nhìn lén, nhìn thấy Diệp Thanh Thanh đã ngồi vào vị trí của mình lại con nói chuyện cởi mở bạn cùng bàn, cô ấy mới dẫn Diệp Thiên Bảo rời đi.

Đi báo danh ở trường mầm non không phức tạp như ở trường tiểu học, ghi tên nộp tiền là xong, hơn nữa thằng nhãi này thật vô tâm, nhìn thấy các bạn nhỏ liền quên ngay người mẹ, quay lưng một cái là đã thấy tụ tập thành một vòng với mấy bạn nhỏ rồi thì làm sao nhớ ra còn có một người mẹ nữa.

Hai đứa con đi học rồi, bỗng nhiên trong lòng Thư Nhan cảm thấy trống trải, cứ luôn cảm thấy trong nhà thiếu chút gì đó.

Hai đứa trẻ đi học rồi, tiếp theo cô ấy phải trù tính cho sự việc của bản thân, đầu tiên là giảm cân, thứ hai là chăm sóc da, rồi sau đó là công việc kinh doanh, tất cả đều phải đưa vào lịch trình.

Suy cho cùng thì cũng không cùng một thời gian và không gian, rất nhiều chỗ đã thay đổi. Ví dụ như trong thế giới của Thư Nhan, nơi sẽ bị phá bỏ và di dời vào năm chín lăm đã ra thông báo sắp dỡ bỏ rồi, ví dụ như trong thế giới của cô nơi đã bị phá bỏ và di dời mà bây giờ lại hoàn toàn không có động tĩnh gì cả. Thư Nhan hoàn toàn không lo sợ về điều này.

Là một trong những thành phố lớn nhất Trung Quốc, trong tương lai Nam Thành sẽ bành trướng về mọi mặt, khu vực trung tâm thành phố chỉ có không đủ dùng thôi chứ làm sao có thể không phát triển được chứ, phá dỡ và di dời đi nơi khác chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Không ai là kẻ ngốc cả, quốc gia sắp phát triển, Nam Thành sắp phát triển, người dân địa phương đều chờ dỡ bỏ và di dời để phất lên, không phải bất đắc dĩ lắm thì mọi người đều cố giữ lại nhà của mình, tuyệt đối sẽ không bán.

Tốt nhất là mua mấy ngôi nhà không có ai sinh sống ở vùng ngoại ô, chờ đến sau năm 1999 phá bỏ, đó mới gọi là kiếm tiền.

Đi dạo một buổi sáng, Thư Nhan đã hiểu sơ sơ được hoàn cảnh xung quanh, chỗ xa hơn một chút thì chưa vội được, bây giờ phải về nấu cơm cho con gái đã.

Nhà trẻ của Diệp Thiên Bảo phụ trách cơm nước luôn, trường của Diệp Thanh Thanh thì lại không có nhà ăn, rất nhiều phụ huynh sẽ nấu cơm trước rồi bỏ vào hộp giữ nhiệt cho con mang đến trường. Trước kia Thư Nhan không biết, về sau mua một chiếc hộp giữ nhiệt cho con mang đi ăn để đỡ phải chạy tới chạy lui giữa tiết trời nóng bức.

"Mẹ ơi, em đâu rồi ạ?" Con trẻ bẩm sinh đã gần gũi với người mẹ, mới chung sống được mấy ngày hôm nay, tình cảm giữa Diệp Thanh Thanh và Thư Nhan đã trở nên rất thắm thiết.

"Thiên Bảo ăn ở trường rồi, trong lớp con có nhiều bạn về nhà ăn không?" Thấy con gái đầu đầy mồ hôi, Thư Nhan vội vắt một chiếc khăn lông cho cô bé: "Lau mồ hôi đi, lát nữa đến trường thì mang ô theo cho khỏi bị cháy nắng."

Nguyên thân không biết rằng da của Diệp Chí Cường rất trắng, Diệp Thanh Thanh vừa mới ra đời trông rất giống Diệp Chí Cường, làn da cũng vô cùng trắng trẻo mịn màng, sau này bị rám nắng ở nông thôn, phải chăm sóc mới có thể trắng trở lại được.

Diệp Thiên Bảo thì giống Thư Nhan hơn, ngũ quan rất thanh tú, làn da cũng trắng. Thư Nhan mong muốn da của cơ thể này cũng giống với cô, chứng tỏ rằng làn da vốn có của cô có màu trắng, như vậy thì có lẽ còn có cơ hội để trắng. Tạm thời không nghĩ đến những chuyện này nữa, giảm cân đã rồi nói sau.

"Ngoài những bạn sống ở cạnh ra thì còn lại đều mang đến trường ăn, con cũng muốn mang đến trường." Diệp Thanh Thanh cẩn thận nhìn Thư Nhan, từ trước đến nay cô bé chưa được chơi với nhiều bạn nhỏ như vậy bao giờ. Bọn con trai trong thôn nghịch ngợm, thường xuyên bắt nạt con gái, còn con gái thì phần lớn đều phải ở nhà giúp làm việc nhà, ai có em trai thì phải trông em trai, ít có thời gian được chơi ở ngoài. Hơn nữa bạn cùng bàn của cô bé rất tốt, nói muốn ăn trưa cùng với cô bé.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 53: Chương 53



"Được, mẹ cũng đang tính như vậy đây, mấy hôm nay mặt trời gay gắt quá, chạy tới chạy lui cháy hết cả da."

Buổi trưa trời nóng, Thư Nhan không nấu cơm mà mua màn thầu, ngoài ra còn nấu khoai tây sườn heo bằng nồi áp suất, bên trong bỏ thêm hạt ngô, khoai sọ, nấm hương, một nồi đầy ú ụ. Canh và rau đã có, Diệp Thanh Thanh ăn hai chiếc màn thầu lớn và hai bát canh xương toàn rau.

"Mẹ ơi, món này ngon quá." Diệp Thanh Thanh ợ một tiếng, nói.

"Ngon thì lần sau nấu tiếp cho con ăn." Cách nấu kiểu lười này là do cô học được từ mẹ, mẹ của Thư Nhan mở tiệm bán trái cây nên rất bận, trưa mùa hè nào cũng nấu một nồi canh sườn lớn, rau nấu cùng thì thay đổi hàng ngày, hôm nay là khoai tây, ngày mai là khoai sọ, ngày kia là ngô. Theo như mẹ cô nói thì màu rau của từng ngày đều không giống nhau, mua thêm một túi màn thầu nữa, cả nhà ăn no lại còn ngon nữa, phần còn lại thì buổi tối có thể làm canh.

Bản thân Thư Nhan lúc sống một mình ở ngoài thường xuyên ăn như vậy, hôm nay chạy đôn chạy đáo cả buổi sáng, lại còn do quá nóng nữa, cho nên cô làm biếng một hôm.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Thanh Thanh giúp thu dọn bát đũa cùng, Thư Nhan không từ chối. Rất nhiều phụ huynh cảm thấy con cái chỉ cần học hành chăm chỉ là được rồi, việc nhà không cần chúng phải giúp đỡ, quan trọng nhất là sợ con mình càng giúp càng bận. Gia đình Thư Nhan cũng vậy, dù ba Thư và mẹ Thư có bận bịu mệt mỏi đến mấy thì cũng không để Thư Nhan và em trai giúp làm việc nhà, cắm có nồi cơm thôi mà cũng mắng các cô không chăm chỉ làm bài tập. Dần dà, hai chị em cô hình thành kiểu sống không làm việc ở nhà.

Bản thân Thư Nhan và em trai đã rút ra được kinh nghiệm là đừng cảm thấy con cái không làm tốt, bạn không để chúng làm thì sao biết được có làm không tốt hay không chứ? Đương nhiên không phải là ném hết việc nhà cho con làm, mà là để chúng làm giúp một số việc trong khả năng. Cho nó tham gia vào những việc vụn vặt trong nhà thì con càng có thể hiểu được sự khó khăn của ba mẹ, khi lớn lên con sẽ không đến mức mù mờ không biết cái gì cả.

"Được rồi. Con đi ngủ một tiếng đi, đến giờ mẹ sẽ gọi con dậy đi học." Thư Nhan lau khô tay, đốt hương muỗi. Nam Thành có rất nhiều muỗi, ở khu nhà cũ kỹ này lại càng nhiều hơn, hai đứa trẻ thịt mềm, muỗi đốt là sưng to một cục, không đốt hương muỗi thì hoàn toàn không thể ngủ nổi.

Mặt trời ban trưa treo ở chính giữa, Thư Nhan thực sự không dám ra ngoài, nên dứt khoát cũng đi ngủ trưa. Sợ ngủ say quá khiến con đi học muộn, gần như cứ mười phút là Thư Nhan lại một lần, kết quả chính là còn khó chịu hơn cả không ngủ, xem ra cần phải mua đồng hồ báo thức thôi, nếu không thì không chịu đựng nổi mất.

Diệp Thanh Thanh đi học, trong nhà chỉ còn lại một mình Thư Nhan. Trên mặt đất trải một tấm chiếu, tập Burpee trên đó được hai lượt là lại trượt, dứt khoát tập luôn trên nền đất. Trước đây cô đã từng tập động tác này một thời gian rồi nên biết phải làm thế nào, tập một lượt nghỉ vài giây, lúc tập đến lần thứ năm đã bắt đầu mỏi đùi, suy nghĩ từ bỏ vẫn luôn vờn quanh trong đầu.

Đã có con rồi, lại còn vừa có nhà vừa có tiền nữa, tại sao phải khổ cực giảm béo như vậy chứ? Từ bỏ đi, nằm yên không tốt sao? Hay là đồ ăn ngon không tốt? Chỉ cần từ bỏ việc giảm cân, bạn sẽ nhận ra con người sống thật là nhẹ nhõm.

Không được! Thư Nhan vứt bỏ suy nghĩ nguy hiểm, trong đầu không ngừng hướng về phía các loại váy vóc xinh đẹp, sau khi mỹ miều rồi sẽ quay về Tây Thành làm lóa mù mắt lũ người kia. Phải thay đổi, phải có dáng vẻ của tuổi hai mươi lăm, thì cuộc sống chân chính mới bắt đầu...

Năm phút Burpee kết thúc, Thư Nhan cực kỳ muốn nằm rạp xuống đất không dậy nữa, uống mấy ngụm nước nhỏ, nghỉ ngơi sau kế tục hai phút lại tiếp tục vận động.

"Kiên trì, mình phải kiên trì, thắng lợi đang ở trước mắt rồi, mình muốn mặc váy, mình muốn mặc sườn xám, mình muốn làm lóe mù mắt tên sở khanh, mình muốn lúc đi đón con được người khác khen ngợi không ngờ cô đã có con rồi..."

TBC

Mười phút sau, hai chân Thư Nhan run rẩy, mồ hôi đã thấm ướt quần áo từ lâu. Hôm nay cứ tạm mười phút trước đã, vừa mới bắt đầu tập luyện không thể tập ở cường độ cao quá được, rất dễ bị căng cơ, nên cứ tiến hành theo thứ tự đã.

Sau khi bình phục lại thì đã hơn ba giờ chiều, mặt trời không còn gắt nữa, Thư Nhan quyết định đi tìm ông Hồ.

Cô đã có phương hướng làm ăn sơ lược rồi, ăn mặc ngủ đi lại, đầu tư cho ngủ và đi lại rất cao, cô không thể xoay xở được, ăn và mặc là mối làm ăn có ngưỡng cửa nhập môn tương đối thấp mà lại thu được nhiều. Thật ra, hiện giờ bày quầy đồ ăn bán rất đắt hàng, nhưng cô không có tay nghề, vậy nên còn lại là mặc.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 54: Chương 54



Có phương hướng thôi thì chưa đủ, bạn còn phải có con đường nữa, về mặt này thì hiển nhiên tìm dân anh chị như ông Hồ là tiện nhất.

Lần trước sau khi ông Hồ rời khỏi đã cho cô một địa chỉ, ở cách trung tâm bất động sản không xa, khu này vẫn chưa phát triển, phần lớn đều là nhà cũ, một khu nhà trong đó đang mở toang cổng, Thư Nhan biết ngay là nhà của ông Hồ.

"Bà chủ Thư đến rồi đấy à, mau vào đi." Lão Hồ ngồi dưới bóng cây đại thụ trong sân, thấy Thư Nhan thì lập tức đứng dậy tiếp đón vào trong nhà.

"Tới tìm ông giúp đỡ đây." Thư Nhan đi vào theo, quan sát một vòng, thì ra là một căn phòng khách, bây giờ đã sửa thành kiểu dáng của phòng làm việc, trên bức tường bên trái còn treo không ít bản đồ của Nam Thành: "Ông chủ Hồ, hẳn là ông đã quá quen thuộc với Nam Thành rồi nhỉ?"

"Dù cô có mang cái kia đi thì chỉ cần ở địa phận Nam Thành này, không có gì là tôi không quen cả."

Thấy ông ấy như vậy, Thư Nhan chỉ mỉm cười, dù sao thì có phải khoác lác hay không về sau sẽ biết thôi.

"Tôi muốn biết có phải đường Nam Tây thành bán quần áo giày dép không? Hiện giờ có náo nhiệt không?"

"Đúng vậy, cả con đường đó đều bán quần áo giày dép, hai năm trở lại đây càng ngày càng náo nhiệt. Sao vậy? Cô muốn buôn bán quần áo à?" Ông Hồ nhìn Thư Nhan bằng ánh mắt ngờ vực. Bản thân người buôn bán trang phục phải xinh đẹp, nếu không mình mặc lên còn không đẹp thì ai tới mua quần áo của mình nữa.

Không ngờ đường Nam Tây thành vẫn còn, Thư Nhan vui mừng khôn xiết, đường Nam Tây thành là một con đường trang phục, giày dép và đồ trang sức, thuộc loại hàng cao cấp, là chọn lựa hàng đầu của rất nhiều thành phần tri thức khi đi dạo phố. Trong thế giới của cô, hễ không có việc gì là Thư Nhan sẽ thường xuyên đến đó dạo phố, mua một hai bộ quần áo đẹp để tự khao bản thân.

Có lần đi cùng với đồng nghiệp, đồng nghiệp kể tiền thuê một năm ở chỗ đó cũng phải mấy triệu, nếu bán thì có khả năng mất hàng chục triệu, khu vực hoàng kim thì có lẽ hơn trăm triệu, lại còn có tiền cũng không mua được. Vì vậy, Thư Nhan đang quyết định lúc kinh doanh trang phục thì sẽ đến đường Nam Tây thành, tốt nhất là có thể mua được một gian mặt tiền cửa hàng. Hiện giờ có thể buôn bán, chờ sau này không muốn bán nữa thì có thể cho thuê, một năm mấy triệu cũng hoàn toàn đủ cho cô tiêu dùng rồi.

"Cô muốn mua à?" Ông Hồ mừng rỡ hỏi.

Mua và thuê không giống nhau, thuê nhà thì phải mất bao nhiêu chứ?

"Đúng vậy, nếu đất lành, nhà cũng không tệ thì trực tiếp mua luôn." Thư Nhan gật đầu.

"Đúng, nhà là của mình thì tốt nhất, muốn sửa sang thế nào cũng được, cũng không sợ đến thời hạn bị chủ nhà thu hồi, muốn mở hành đến bao giờ cũng được. Hơn nữa chỗ đường Nam Tây thành đó khá tốt, tôi thấy sau này nhất định sẽ lên giá đấy." Ông Hồ kể ra các loại ích lợi của mua nhà.

"Sợ là lên giá cũng không dễ đâu, chủ yếu là tôi định tự kinh doanh, mua đứt một mặt tiền cửa hàng thì tiện hơn thôi." Thư Nhan nở nụ cười, mấy năm sau giá nhà gần như không thay đổi, nhưng mà mặt tiền của cửa hàng thì đúng là tăng vọt thật.

Chuyện mặt tiền cửa hàng coi như là giao cho ông Hồ, Thư Nhan định đi mua hai chiếc màn, tiện đường đến tiệm may lấy quần áo.

Trong tiệm bách hóa cũng có quần áo phù hợp với Thư Nhan, nhưng phần lớn đều vừa xấu vừa quê, nên Thư Nhan mua hẳn cuộn vải đến chỗ thợ may già để làm. Trước khi may Thư Nhan đặc biệt dặn ông ấy may quần áo theo kiểu eo cao, quần cũng đừng rộng, bộ trang phục cực tôn dáng, mặc vào quả nhiên trông đẹp hơn không ít.

"Chú ơi, tay nghề của chú tốt thật đấy, sau này cháu lại đến tìm chú may tiếp." Bụng được giấu đi, m.ô.n.g và đùi được che lại, toàn thân từ béo ú biến thành hơi mập, đổi đi mớ tóc bù xù trên đầu nữa thì lập tức sẽ trở nên trẻ trung hơn.

Hôm nay không đủ thời gian, Diệp Thiên Bảo sắp tan học rồi, ngày mai sẽ đi tìm một tiệm làm đầu để đổi kiểu tóc.

Lúc Diệp Thiên Bảo nhìn thấy mẹ còn dụi dụi mắt: "Mẹ?"

"Thay có bộ quần áo thôi mà đã không nhận ra mẹ rồi à?" Thư Nhan không nhịn được mà xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, dắt tay cậu đến trường tiểu học đón Diệp Thanh Thanh.

TBC

"Mẹ ơi." Diệp Thanh Thanh đeo cặp sách chạy ra khỏi trường, cầm tay Thư Nhan rồi quay đầu lại tạm biệt các bạn: "Mẹ trở nên xinh đẹp rồi."

Thư Nhan: (*^▽^*)

"Cảm ơn."

Cơm tối chia ra ăn riêng, hai đứa trẻ đang phát triển, Thư Nhan nấu hai món và một canh cho chúng, còn bản thân cô thì ăn rau xanh và cà rốt luộc, bên trong bỏ chút muối và dầu, trông đỏ đỏ xanh xanh rất ngon mắt. Sau khi ăn một miếng cà rốt, Diệp Thiên Bảo lập tức tránh xa
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 55: Chương 55



"Sao mẹ lại ăn cái này vậy?" Diệp Thanh Thanh nghĩ sâu xa hơn, cho rằng bọn họ không có tiền nên mẹ chỉ có thể ăn cái này, để dành những món ăn được cho chúng.

Thư Nhan phì cười: "Nghĩ cái gì thế, mẹ đang muốn giảm béo nên không ăn cơm thôi, các con mau ăn đi."

Chế độ ăn giảm cân cực kỳ đau khổ, đặc biệt là khi hai bé heo bên cạnh ăn nhóp nhép nữa. Thư Nhan nhìn rau trong bát của mình, tưởng tượng đây là một bữa tiệc lớn ngon nhất mới ăn được từng miếng nhỏ.

Sức ăn của nguyên thân rất tốt, trước kia vẫn luôn ăn hai bát to cơm, lại còn muốn ăn thịt mỡ nữa. Sau khi Thư Nhan xuyên đến thì đã có ý thức ăn no khoảng tám mươi phần trăm, bữa tối không ăn thịt lợn, đến bây giờ đã gầy hơn một chút. Tối nay chỉ no sáu mươi phần trăm, lại còn toàn là canh suông và nước lã, chưa tới chín giờ đã đói bụng.

Sợ đánh thức các con, Thư Nhan nghiêng người đè lên dạ dày, cảm thấy đói cồn cào, trong dạ dày như đang bị thiêu đốt vậy, liên tục tiết ra nước miếng. Thư Nhan khó chịu nhắm mắt lại, muốn mau chóng chìm vào giấc ngủ để không cảm thấy đói nữa, sau đó cô phát hiện lúc đói hoàn toàn không ngủ nổi.

Bảo sao người ta nói c.h.ế.t đói là đau đớn nhất, cuối cùng Thư Nhan cũng đã cảm nhận được. Thở dài thườn thượt, định đứng dậy uống ngụm nước, Thư Nhan cảm giác tứ chi của mình đang run rẩy, đương nhiên đây là ảo giác mà thôi. Cô uống hai ngụm nước ấm xong, trong dạ dày thoải mái hơn một chút, ánh mắt liếc thấy đồ ăn thừa trên bàn, cô nuốt một ngụm nước bọt, vội vã quay về giường ngủ.

Thư Nhan vẫn đang đấu tranh tư tưởng. Mập không tốt sao? Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, sống hạnh phúc biết bao? Không được, phải giảm cân, phải kiên trì, bây giờ đi ra ngoài toàn bị nói là bà nội của Thanh Thanh và Thiên Bảo, có cay không cơ chứ? Giảm cân, phải đẹp đẹp đẹp.

Không biết ngủ quên từ lúc nào, đánh một giấc đến hừng đông, có lẽ là đói quá mức nên đã không còn cảm giác đói nữa. Thư Nhan đi ra ngoài mua bữa sáng, mua cho mình một cốc sữa đậu nành và một quả trứng gà, còn hai đứa nhỏ thì có sữa, bánh bao và trứng gà.

Bữa sáng vẫn cần phải ăn, giảm béo cũng không thể không để ý đến cơ thể được, trên đường về Thư Nhan đã ăn bữa sáng, trên mặt rạng ngời niềm hạnh phúc.

"Ăn nhanh rồi đưa các con đến trường nào." Bóc trứng gà cho hai con xong, Thư Nhan đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa cho Diệp Thanh Thanh.

Lúc vo gạo nấu cơm, Thư Nhan còn cố ý nấu nhiều hơn một chút, buổi trưa cô rang cơm lên hoặc là làm cơm chan súp cũng được. Thịt ba chỉ kho tàu làm khá lâu, Thư Nhan rang lên trong nồi một lúc rồi bỏ thẳng vào nồi áp suất, bóc hai quả trứng luộc cho vào, mười phút là xong. Vừa rồi để chừa ra một ít thịt nạc băm nhuyễn, đậu cô ve thì thái hạt lựu, món đậu xào thịt băm đã ra lò. Hai món ăn cộng thêm hai quả trứng gà, cơm hộp hoàn thành.

"Lượng thức ăn mẹ bỏ vào cho con rất đủ, đến lúc đó nhớ chia sẻ với các bạn nữa. Đây là sữa, đừng quên uống đấy, với cả ăn cơm xong thì nhớ ăn hoa quả, chuối tiêu để ở chỗ này cho con nè, đừng đè lên nhé." Thư Nhan cất đồ giúp xong, dặn dò tỉ mỉ.

"Con biết rồi à, cảm ơn mẹ." Diệp Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Trường của Diệp Thiên Bảo có cơm trưa, nhưng Thư Nhan vẫn bỏ bánh quy nhỏ vào, cũng có thể chia cho các bạn ăn.

Từ nhà đến nhà trẻ cần đi qua Trường Tiểu học Tây thành, bọn họ cũng tiện đi một đường luôn.

"Mẹ ơi, con đi học đây." Diệp Thanh Thanh chạy đến cổng trường, nắm tay một bạn gái đi vào.

Thư Nhan vui mừng nở nụ cười hiền từ, tình bạn giữa trẻ con thật nhanh chóng, mới một ngày mà đã thân nhau đến mức có thể đi vệ sinh cùng được rồi.

Đối lập với con gái, Thư Nhan không yên lòng về Diệp Thiên Bảo hơn, cô cẩn thận dặn dò cậu bé nhất định không được đánh nhau trong trường, phải đoàn kết hòa đồng với bạn bè.

"Thế nếu người khác đánh con thì sao ạ?" Diệp Thiên Bảo bĩu môi tỏ vẻ không phục.

Thư Nhan: 'Đột nhiên nghẹn họng, phải trả lời thế nào đây, cứu tui với, gấp lắm rồi... '

TBC

Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt to và ngây thơ của Diệp Thiên Bảo, Thư Nhan do dự hồi lâu mới đáp: "Đánh người là không đúng, cho nên Thiên Bảo không được đánh nhau với người khác, nhưng mà nếu người khác đánh con thì con cũng cần phải phản kháng, bảo vệ tốt bản thân, hoặc là có thể tìm giáo viên nhờ giúp đỡ."

Trả lời như vậy không sai đâu nhỉ? Thư Nhan cảm thấy ưu sầu, nuôi con đúng là không dễ dàng mà.

"Nhớ chia sẻ bánh quy nhỏ với các bạn nữa đấy, đi vào đi." Thư Nhan vỗ nhẹ lên đầu cậu bé.

"Mẹ của Thiên Bảo chờ chút đã." Cô giáo Lưu, giáo viên của Diệp Thiên Bảo gọi Thư Nhan lại.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 56: Chương 56



"Cô giáo Lưu." Thư Nhan nhìn cô ấy với ánh mắt nghi hoặc, chẳng lẽ mới một ngày mà Thiên Bảo đã gây rắc rối rồi sao?

"Là thế này, chúng tôi là nhà trẻ song ngữ, thứ quan trọng nhất của ngôn ngữ là nói nhiều nghe nhiều, cho nên tốt nhất là bình thường phụ huynh cũng có thể dạy con nói ngoại ngữ ở nhà, điều này sẽ rất có lợi cho việc học ngoại ngữ của trẻ. Đây là lớp huấn luyện mà nhà trường mở ở ngoài, hy vọng lúc rảnh rỗi chị có thể đến nghe giảng cùng với con, trưởng thành cùng với con trẻ." Cô giáo Lưu đưa một tờ rơi cho Thư Nhan.

Nói một hồi lâu cũng chỉ để mời cô đăng ký lớp huấn luyện thôi.

"Được, sau này có rảnh thì tôi sẽ đến xem." Thư Nhan cười nói.

Đến khi cô giáo đi vào, Thư Nhan đang nghĩ xem có nên đi dự không thì đã bị phụ huynh của em học sinh khác gọi lại.

"Cô giáo cũng đưa tờ rơi cho chị à? Chị nói xem chẳng phải nhà trẻ này đã song ngữ rồi sao? Tại sao còn phải đăng ký lớp huấn luyện nữa? Trẻ con tí tuổi đầu thì biết cái gì?"

TBC

"Đúng đấy, một tháng hơn hai trăm, đã thầu bữa trưa rồi, bây giờ còn phải đăng ký lớp huấn luyện gì đó nữa, tôi thấy đang moi tiền thì có. Không được, tôi phải hỏi về việc quản lý tài sản đã." Bà thím lớn tuổi hơn chút nói với vẻ khó chịu.

Xem ra mọi người đều rất không hài lòng về lớp huấn luyện này. Thư Nhan không phát biểu ý kiến, chờ sau khi các phụ huynh phản ánh xong thì xem nhà trường giải thích thế nào.

Nói đến lớp huấn luyện, Diệp Thanh Thanh cũng không còn nhỏ nữa, để hôm nào hỏi cô bé xem có sở thích gì không, học một hai thứ khác nhau kiểu gì cũng sẽ có ích cho cô bé.

Đã đến dinh thự Nam Phủ rồi thì tiện đường đi xem tình hình sửa sang nhà mới luôn. Không thường xuyên tới kiểm tra, Thư Nhan sợ cai thầu cắt xén nguyên vật liệu.

"Cô Thư tới đúng lúc thật đấy, điện nước đều đã được lắp xong rồi, tất cả ổ điện đều làm theo yêu cầu của cô, cô xem còn thiếu sót cái gì không?" Nhìn thấy Thư Nhan, cai thầu dẫn cô đi xem các loại ổ điện dự phòng.

Đầu năm nay yêu cầu của mọi người về ổ điện không cao, một phòng ngủ có lẽ chỉ có một hai ổ điện, nhưng Thư Nhan cảm thấy không đủ chút nào. Ví dụ như nhất định phải có ổ cắm điều hòa, lại còn ổ cắm bình nóng lạnh nữa. Hiện tại không có không có nghĩa là sau này không có, đến lúc đó nếu muốn làm thì phải đập cả bức tường đi xây lại, cực kỳ phiền phức.

Nhà bị người ta mua ở bên cạnh đang sửa sang, cô đứng trên ban công nhìn thoáng qua, đối phương định che ban công lại. Đúng lúc chủ nhà cũng đang ở đây, nhìn thấy Thư Nhan thì không khỏi cười nói: "Em là chủ căn nhà bên cạnh à? Hôm qua tới không nhìn thấy em."

"Đúng vậy. Chào chị. Hôm qua em có việc nên không đến được. Chị che ban công này để làm gì thế?" Ban công nhà cô ấy là sân hứng nắng, che kín hết thì còn có thể hứng nắng được nữa sao?

"Nhà chị có nhiều người, định che ban công để xây thêm một phòng." Người phụ nữ nhà bên tiến đến gần Thư Nhan: "Chị họ Trương, hẳn là lớn hơn em mấy tuổi đấy, nếu không chê thì cứ gọi chị là chị Trương nhé, em gái xưng hô thế nào được nhỉ?"

"Em tên là Thư Nhan, chị cứ gọi em Tiểu Nhan là được." Thư Nhan khó hiểu: "Nếu cần thêm một phòng thì mua luôn chỗ chín mươi mét vuông có phải tốt hơn không ạ?" Vừa đủ bốn căn phòng, còn không cần phải bịt ban công lại.

"Chị có bốn đứa con, ba gái một trai, phòng ngủ nhỏ hơn để cho con trai chị, phòng ngủ to hơn này sẽ sửa thành ba phòng cho ba đứa con gái. Sau này con gái đi lấy chồng, phá căn phòng này đi thì sẽ thành nhà có ba phòng hai sảnh rồi, để làm phòng tân hôn cho con trai cũng nở mày nở mặt." Dường như chị Trương đang nghĩ đến cảnh tượng con mình sau khi kết hôn, cười tươi roi rói.

Trong phút chốc, Thư Nhan không biết nói gì thêm, đối phương đã sinh ba người con gái rồi mà vẫn muốn sinh con trai, hiển nhiên là loại muốn có con trai đến phát điên rồi, không đạo lý nào có thể khuyên ngăn được. Huống chi việc nhà người ta, Thư Nhan cũng không tiện nói gì.

"Tiểu Nhan, em có mấy đứa con thế?" Chị Trương hồi hồn lại, cười.

"Em có hai đứa, cháu lớn là con gái, cháu nhỏ là con trai." Thư Nhan cười nhạt.

"Vừa tròn mười điểm rồi, thích thật đấy." Chị Trương nói với vẻ hâm mộ.

"Chị mới có phúc đó, sau này bốn đứa con sẽ hiếu thảo với chị." Thư Nhan không muốn nói thêm chuyện chồng con gì với cô ấy nữa, kiếm cớ quay vào nhà.

Nhìn chung chị Trương nhà bên trông khá dễ nói chuyện, dù sao thì hàng xóm dễ nói chuyện cũng hơn là khó nói. Thư Nhan lại dạo qua một vòng rồi đi thẳng đến tiệm làm đầu.

Tóc của cô xoăn tự nhiên, chải kiểu gì cũng vẫn bù xù, lởm chởm cả đầu. Mái tóc này giống hệt như bản thân cô vậy, đang cực kỳ bết bát.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 57: Chương 57



Tìm một cửa tiệm làm đầu trông sáng sủa rồi đi vào: "Chỗ mình có uốn tóc không?"

"Có, cô muốn uốn kiểu gì?" Người của tiệm làm đầu vội vã đứng dậy.

"Cắt ngắn một chút giúp tôi, đến chỗ này này." Thư Nhan khoa tay múa chân một lát, lại hỏi: "Có ép thẳng được không?"

"Được, nhưng mà bây giờ uốn tóc xoăn đang phổ biến đấy. Cô nhìn mấy ngôi sao nữ trong phim Hồng Kông kìa, ai ai cũng đều làm xoăn sóng cả, đẹp biết bao." Thợ làm đầu vừa dẫn Thư Nhan đi gội đầu, vừa đề nghị.

"Tóc của tôi xấu lắm, ép thẳng là được rồi." Thư Nhan không hiểu tóc của mình nữa sao? Uốn xoăn thì đẹp thật đấy, nhưng vấn đề là gội ở nhà xong, sau khi khô thì như bị sét đánh vậy, có buộc đuôi ngựa cũng không được.

"Không có tóc nào là xấu cả, chỉ có tay nghề không tốt thôi, có phải trước kia cô đã từng uốn rồi không? Cô cứ yên tâm, chỗ chúng tôi chắc chắn sẽ uốn đẹp, tôi đã học rất nhiều rồi, cam đoan có thể uốn đẹp cho cô." Thợ làm đầu thao thao bất tuyệt.

Thư Nhan nhíu mày, đây chính là nguyên nhân khiến cô không thích đến tiệm làm đầu lắm, thẳng thắn nói: "Tôi chỉ muốn ép thẳng thôi, không được thì tôi đổi tiệm khác."

Người thợ làm đầu lập tức không lên tiếng, im lặng khoảng một phút rồi bắt đầu nói lảng sang chuyện khác với Thư Nhan, ví dụ như cô là người ở đâu, đã kết hôn chưa, làm nghề gì ở Nam Thành, ...

Thư Nhan: ...

Xoẹt xoẹt mấy nhát, mái tóc mà nguyên thân nuôi nhiều năm đã bị xén đến dưới vai một chút, cũng coi như là tóc ngắn ngang vai. Sau khi ép thẳng, phối hợp với khuôn mặt to bè của Thư Nhan hiện giờ, e hèm trông xấu cực kỳ.

Thợ làm tóc nhìn Thư Nhan bằng ánh mắt hơi ai oán, khuôn mặt tỏ vẻ cô xem đi, xấu thật mà.

"Cảm ơn, tôi rất hài lòng." Độ ép thẳng quả thật khiến cô rất hài lòng, thẳng tắp như thanh thép vậy.

Buộc kiểu đuôi ngựa lên trông nhẹ nhàng thanh thoát hơn nhiều, người cũng có sức sống hơn. Thư Nhan trả tiền rồi đi khỏi.

Tóc của cô cực kỳ khó duỗi, người khác mất ba tiếng là xong, đến cô thì ít nhất cũng phải năm tiếng, lỡ mất giờ cơm trưa. Thư Nhan nấu món cơm chan súp đơn giản, nửa tiếng sau tiếp tục kiên trì Burpee mười phút, kế đó tắm rửa thay quần áo rồi đi mua rau về, ước chừng có thể đi đón con được rồi.

Diệp Thiên Bảo không gây rắc rối gì. Lúc đi đón Diệp Thanh Thanh, Thư Nhan bị giáo viên gọi ở lại trường.

TBC

Cô vẫn luôn biết mình sẽ bị gọi đến với tư cách là phụ huynh, nhưng không ngờ lại là của Diệp Thanh Thanh.

"Mẹ Thanh Thanh ơi, hôm nay trên trường bạn Diệp Thanh Thanh xảy ra chút mâu thuẫn với bạn học, có thể cần chị tới văn phòng tôi một chuyến." Cô Trương là chủ nhiệm lớp Diệp Thanh Thanh, cô ấy đã đứng sẵn ở cửa chờ ba vị phụ huynh.

"Thanh Thanh ở trường không ngoan sao?" Tuy hỏi vậy nhưng Thư Nhan hiểu tính cách con gái mình không phải nghịch ngợm, phá phách mà thuộc kiểu dù bị bắt nạt cũng không chịu nói ra. Thư Nhan lo lắng con gái bị bắt nạt hơn là Diệp Thiên Bảo.

"Chị bình tĩnh trước đã, chỉ là hiểu lầm cỏn con giữa các bạn nhỏ thôi." Cô giáo cười ôn hòa.

Thư Nhan thở phào nhẹ nhõm, vừa vào văn phòng đã thấy một người phụ nữ ăn mặc trang nhã, lịch sự dạy dỗ một cô bé đang khóc, ngoài ra còn có hai đứa trẻ đứng trước bàn làm việc của giáo viên, một đứa vừa nhìn đã biết là một cậu trai vô cùng bướng bỉnh, một đứa là Diệp Thanh Thanh nhà cô.

"Chào chị, chị là mẹ của Thanh Thanh đúng không ạ?" Người phụ nữ âm thầm quan sát Thư Nhan, ngoại hình bình thường, dáng vóc hơi tròn trịa, trông có vẻ là làm nông nhưng trang phục lại rất vừa vặn và đúng mực, chất vải cũng khá tốt, đi giày da cao gót, tóc búi gọn gàng sau gáy, đôi mắt trong veo ngay thẳng, cách ăn diện và khí chất chẳng giống đến từ nông thôn chút nào, nói chung là cảm giác rất mâu thuẫn.

"Phải, tôi là mẹ của Thanh Thanh, chị là?" Thư Nhan liếc mắt nhìn cô bé bên cạnh cô ấy, cô bé sáng nay tay trong tay đi học với Thanh Thanh đây mà.

"Tôi là mẹ của Vương Nghệ Đồng. Tôi họ Lâm, tên một chữ Tuệ, chị gọi tôi Lâm Tuệ là được, tôi phải gọi chị thế nào?" Ở nhà Lâm Tuệ nghe con gái kể về Diệp Thanh Thanh rất nhiều lần, cô ấy sẽ không can thiệp vào chuyện kết bạn của con gái, đương nhiên, nếu đó là bạn tốt thì càng tốt.

"Tôi là Thư Nhan." Thư Nhan quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Thanh, đi tới trước mặt cô bé rồi ngồi xổm xuống: "Sao thế con?"

Diệp Thanh Thanh rụt rè liếc mắt nhìn Thư Nhan, phát hiện mẹ không nổi giận thì vành mắt bỗng đỏ hoe.

"Mẹ." Đứa còn lại thì không nói lấy câu nào làm Thư Nhan suýt thì lo lắng muốn chết.

Giữa lúc đó, cô Trương dẫn một người phụ nữ trở lại, hiển nhiên đó là phụ huynh của cậu học sinh.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 58: Chương 58



"Để tôi giới thiệu sơ qua cho mọi người, đây là mẹ của Vương Nghệ Đồng, đây là mẹ của Diệp Thanh Thanh, bên cạnh tôi là mẹ của Trương Thành Hàm. Thật ra không phải chuyện lớn gì, trưa nay Trương Thành Hàm muốn ăn thịt kho trong bát của Diệp Thanh Thanh, vì bạn Vương Nghệ Đồng không muốn ăn chung với con trai nên xảy ra chút tranh cãi. Sau đó vào tiết học thể dục buổi chiều, Trương Thành Hàm giành mũ của bạn Diệp Thanh Thanh, vì vậy mà Vương Nghệ Đồng cãi nhau mấy câu với cậu bé nhưng thầy thể dục đã nhanh chóng ngăn cản, tôi cũng phê bình bạn Trương Thành Hàm rồi. Cậu bé biết mình đã sai, còn xin lỗi bạn Diệp Thanh Thanh nên hôm nay tôi gọi các bậc phụ huynh đến đây chủ yếu là muốn nói rõ tình huống với mọi người." Cô Trương kể chuyện đã xảy ra với ba vị phụ huynh.

Thư Nhan quay đầu nhìn ba đứa trẻ, dường như cậu học sinh biết lỗi rồi nên cúi gằm mặt mãi, Diệp Thanh Thanh cầm tay Thư Nhan không nói gì, còn cô bé Vương Nghệ Đồng cứ khóc thút thít khiến Thư Nhan mở rộng tầm mắt, không ngờ một cô bé nhỏ nhắn, yếu đuối như vậy lại ra mặt vì Diệp Thanh Thanh.

"Đồng Đồng, mọi người là bạn cùng lớp với nhau, hơn nữa đồ ăn là của bạn Thanh Thanh, sao con lại không cho? Mẹ đã dạy con phải hòa thuận với bạn chưa?" Lâm Tuệ phê bình con mình đầu tiên.

"Nhưng cậu ấy là con trai, ba nói không được ăn chung với con trai mà ạ." Vương Nghệ Đồng thấy mình tủi thân quá: "Đã thế cậu ấy còn cướp mũ của Thanh Thanh, cười Thanh Thanh không có tóc giống con trai, còn ném mũ của Thanh Thanh đi nữa, chẳng ngoan chút nào, con không muốn làm bạn với cậu ấy đâu."

"Hứ, mình cũng đâu muốn làm bạn với cậu." Trương Thành Hàm nghe vậy thì chẳng vui chút nào.

"Hàm Hàm!" Mẹ Trương Thành Hàm quát cậu bé rồi nhìn về phía Thư Nhan và Lâm Tuệ với vẻ hơi ngại ngùng: "Thật ngại quá, ở nhà thằng bé cũng bướng lắm, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng."

Cô Trương thầm thở phào, ba người phụ huynh đều hiểu phải trái là được rồi, sợ nhất là gặp dạng phụ huynh vừa ngang ngược vừa vô lý thôi.

"Bạn Trương Thành Hàm, lúc nãy em không nói vậy với cô mà nhỉ, em quên đã hứa gì với cô rồi sao?"

"Không được bắt nạt bạn nữ ạ, em biết lỗi rồi cô ơi. Bạn Diệp Thanh Thanh, mình xin lỗi, mình không nên giật mũ cậu còn cười cậu, sẽ không có lần sau đâu." Trương Thành Hàm nhận lỗi rất chân thành.

"Không... không có gì." Diệp Thanh Thanh thoáng nhìn Thư Nhan, mạnh dạn trả lời.

"Còn bạn Vương Nghệ Đồng thì sao nào?" Cô Trương nhìn Vương Nghệ Đồng.

TBC

"Trương Thành Hàm đã xin lỗi, Thanh Thanh cũng chấp nhận lời xin lỗi của cậu ấy rồi nên em cũng tha thứ cho cậu ấy, sẽ làm bạn với cậu ấy ạ." Vương Nghệ Đồng bĩu môi, đáp.

Thư Nhan không biết các bạn nhỏ nghĩ gì trong lòng, ít nhất ngoài mặt có vẻ rất hòa thuận. Chuyện đã giải quyết xong, ba người mẹ dẫn con về, càng trò chuyện càng hợp ý. Nghe nói Thư Nhan hiện đang ở khu chung cư cũ đằng sau đường Học Phủ, Ngô Tú Nguyệt - mẹ của Trương Thành Hàm - tức thì cười đáp: "Mình có duyên thật đó, nhà tôi cũng ở đó đấy. Chị ở tòa nào?"

"Trùng hợp thế, tôi ở phòng 301 căn số 5, gần nhau thế thì sau này dễ qua lại rồi."

"Trùng hợp thật, tôi ở phòng 202 căn số 7, đi mấy bước là tới rồi, khi nào qua nhà tôi chơi nhé. Con trai chị đây sao, mấy tuổi rồi? Học trường mầm non nào thế?" Thấy một bé trai đeo chiếc cặp nhỏ đi sau lưng Thư Nhan, Ngô Tú Nguyệt hỏi.

"Ba tuổi rưỡi, vừa vào trường mầm non của dinh thự Nam Phủ đây, thằng bé này cũng nghịch ngợm lắm. Giờ làm quen với mọi người nhé. Thiên Bảo, gọi dì đi con." Thư Nhan kéo Diệp Thiên Bảo đang nấp sau lưng mình ra.

Diệp Thiên Bảo kêu lí nhí hai tiếng, dần có can đảm hơn, từ từ chạy qua chỗ Diệp Thanh Thanh. Con nít đều thích chơi với đứa bé lớn hơn mình, nhất là khi bây giờ có thêm người anh trai bé nhỏ Trương Thành Hàm, cậu càng vui hơn.

"Chị mua nhà ở dinh thự Nam Phủ ư?" Lâm Tuệ nhìn Thư Nhan với vẻ mừng rỡ: "Vậy chúng ta cũng là hàng xóm rồi."

"Chị cũng ở dinh thự Nam Phủ sao? Chị ở căn số mấy?" Chuyện này thật sự trùng hợp một cách kỳ lạ, dù thế nào Thư Nhan cũng không ngờ bị gọi phụ huynh một lần mà phát hiện đến hai hàng xóm.

Thành thật mà nói, Thư Nhan không quen biết ai ở Nam Thành cả, con đi học rồi thì chẳng có lấy một người trò chuyện cùng nên thỉnh thoảng thấy rất trống trải và cô đơn. Trước đây ở lì trong nhà là vì có điện thoại, bây giờ chẳng có gì để g.i.ế.c thời gian cả, làm quen được với hai người để trò chuyện cùng thật sự vô cùng quan trọng. Mấu chốt là họ trông có vẻ thân thiện, có lẽ sẽ hòa hợp lắm đây.

"Tôi ở tầng 12 căn số 2, chị thì sao?" Thật ra trong lòng Lâm Tuệ rất ngạc nhiên, không ngờ Thư Nhan có thể mua được nhà ở dinh thự Nam Phủ. Nơi đó dù là căn phòng nhỏ nhất chiếm diện tích 60 mét vuông cũng đã hơn 200 nghìn rồi, nhiều cặp vợ chồng viên chức chưa chắc đã mua được.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 59: Chương 59



"Tôi cũng ở tầng 12 căn số 2, phòng 1201." Thư Nhan sắp nổi da gà, sao có thể trùng hợp thế chứ.

Tầng họ ở tổng cộng chỉ có bốn hộ gia đình, Thư Nhan là 1201. phòng bên là 1203. Lâm Tuệ không phải đối diện phòng cô thì là phòng chéo ở đối diện.

"Tôi phòng 1208. thế nào cũng tính là hàng xóm rồi, tình cờ quá đi mất." Lâm Tuệ thật sự rất vui, cô ấy luôn thấy con gái mình quá cô đơn, không ngờ chẳng mấy chốc đã có bạn hàng xóm rồi, sau này mỗi lần đi học lẫn ra về đều có bạn, cuối tuần cũng có thể chơi với nhau.

Lâm Tuệ mua sớm hơn Thư Nhan, nhà đã được sắp xếp nội thất xong, chờ cho thoáng khí là có thể vào ở, nghe bảo Thư Nhan còn đang sửa sang nhà bèn nhiệt tình góp ý.

Thấy hai người trò chuyện rôm rả, Ngô Tú Nguyệt hơi hâm mộ: "Nhà ở dinh thự Nam Phủ đắt lắm đúng không? Tôi định mua một phòng 60 mét vuông nhưng chồng tôi không đồng ý, muốn chờ giá phòng thấp hơn chút nữa hẵng mua."

Nhiều người Trung Quốc cũng quan tâm theo dõi, muốn chờ giá nhà giảm rồi mới mua. Thư Nhan nghĩ rằng nếu như đầu tư thì có thể chờ xem, chứ nếu mua nhà để ở thì không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì. Hiện giờ họ đang thuê phòng tại một khu chung cư vừa nhỏ vừa cũ, Ngô Tú Nguyệt còn bảo mình sống chung với ba mẹ chồng, vậy thì chật chội biết bao?

Nhưng giá nhà sẽ ổn định trong nhiều năm tới, đến năm 97 mới giảm sút nên Thư Nhan sẽ không khuyên đối phương mua nhà, khỏi mất công tới lúc đó lại trách cô.

Lâm Tuệ cũng không nói gì, mua nhà không phải chuyện đùa, họ mới làm quen, không phải muốn nói gì là nói được.

Trong ba người chỉ có Thư Nhan là hai con, hai người đều một con. Lâm Tuệ là vì bản thân và chồng đều làm ở đơn vị, theo như chính sách chỉ được sinh một con, còn Ngô Tú Nguyệt thì vì con đầu đã là con trai, theo quy định không được có con tiếp.

TBC

"Được như chị thì còn gì bằng, có cả trai lẫn gái." Hai người đều hâm mộ Thư Nhan.

"Một đứa cũng tốt rồi mà, không chịu nhiều áp lực." Nếu là Thư Nhan tự sinh thì một đứa đã đủ rồi, may thay cô không cần mang thai cũng không cần sinh đẻ, tự động thành mẹ luôn.

Sau khi hẹn cuối tuần cùng đi dạo phố với họ, Thư Nhan đưa sắp nhỏ về. Đến nhà, Thư Nhan mới nói với Diệp Thanh Thanh: "Con bé này, người ta bắt nạt con cũng không biết phản kháng là sao? Hôm nay không có Vương Nghệ Đồng giúp thì có phải con cứ đứng đó mặc người ta bắt nạt không?

"Mẹ, mẹ đừng giận mà." Diệp Thanh Thanh cúi đầu: "Lần sau con nhất định sẽ không gây rắc rối cho mẹ đâu ạ."

Nhìn đứa bé rụt rè, dè dặt ấy, lòng Thư Nhan như quặn lại: "Nói gì thế hả, không phải mẹ trách con gây chuyện đâu, hơn nữa chuyện này vốn đâu phải do con, mẹ giận là giận con không biết bảo vệ bản thân thôi. Thanh Thanh à, mẹ không thể luôn ở bên con được, sẽ có lúc không thể chú ý tới con, vậy nên con phải học cách bảo vệ chính mình, nếu không, con bị bắt nạt thì mẹ sẽ buồn lắm. Con đi học trên trường, có chuyện gì nhất định phải nói cho mẹ biết đấy, chỉ cần con không sai thì mẹ luôn đứng về phía con."

Diệp Thanh Thanh nín khóc, mỉm cười, gật đầu thật mạnh.

"Mẹ ơi, con cũng sẽ ngoan ngoãn mà, mẹ đừng buồn nha." Diệp Thiên Bảo đứng cạnh bỗng lên tiếng.

Thư Nhan mừng rỡ xoa đầu cậu: "Hai đứa đều ngoan, đều là con ngoan của mẹ. Đói bụng rồi đúng không, mẹ đi nấu cơm cho các con."

Không biết có nồi cơm điện chưa nhỉ? Không có thì mua một cái, nấu rồi đi đón con, về nhà nấu ăn nữa là dọn cơm lên được rồi, hơn nữa nấu cơm bằng nồi áp suất thật sự rất khó canh chừng, không phải cứng thì là nhão.

Thức ăn trên bàn vẫn chia hai phần như cũ, món của cô hôm nay là canh rong biển. Cô vốn rất thích ăn canh rong biển nhưng canh rong biển không dầu, không muối thật sự không ngon, cảm giác đói bụng chẳng thích chút nào, phải gọi là giày vò mới đúng, vô số lần tâm trí bảo Thư Nhan hãy bỏ cuộc đi.

Buổi sáng tỉnh lại, Thư Nhan những tưởng mình sắp không chịu nổi nữa rồi. Ăn uống điều độ đã đau đớn tập thể dục càng đau đớn hơn, rốt cuộc tại sao phải giảm cân chứ? Không được, thế này ai mà kiên trì nổi, để hồi đi mua chiếc gương, thấy mình từ từ gầy đi mới có động lực.

Nhìn con vào trường mầm non, Thư Nhan cố ý về muộn hơn một chút để thảo luận với phụ huynh của bạn Diệp Thiên Bảo về chuyện liên quan tới lớp học.

"Cái đó ấy hả? Tôi đi xem rồi, toàn người nước ngoài dạy cả, vừa chơi vừa học, mấy đứa nhỏ thích lắm, tôi cũng nói được vài từ, chủ yếu là dạy ở bên cạnh trường mầm non, sau khi tan học giáo viên sẽ dẫn bọn nhỏ tới đó luôn, chúng ta có thể chờ tan học rồi tới đón, cuối tuần cũng có thể lên lớp học thêm. Dù sao con ở nhà cũng chơi, thay vào đó lên trường vừa chơi vừa học thêm vài thứ cũng tốt." Người đang nói chuyện là bà lão nói muốn tới chỗ quản lý khu chung cư đòi lại công bằng hôm qua.
 
Back
Top Bottom