Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 70: Chương 70



Cô ấy đoán cửa hàng này chính là cửa hàng mà chị dâu giới thiệu. Không lâu sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ vest đen, cầm cặp tài liệu đi tới, nhìn thấy Trương Hoa Tú đứng trước cửa thì hơi sững sờ trong chốc lát, anh ấy khẽ gật đầu rồi đứng sang bên cạnh.

Lúc đến cửa hàng, Thư Nhan nhìn thấy hai người đứng hai bên, bầu không khí hết sức lúng túng, cô liếc nhìn vài cái rồi cười nói: "Chị là cô của Trương Thành Hàm, đúng không?"

"Đúng vậy, là chị." Trương Hoa Tú bắt tay với Thư Nhan một cách thận trọng.

Thư Nhan vừa mở cửa ra vừa nói: "Vẫn đang sửa sang nên hơi hỗn loạn. Chị ngồi xuống ghế sofa một lát, em còn bận chút chuyện, khi nào em xong việc thì chúng ta sẽ nói chuyện, được không?"

"Không sao, hôm nay chị xin nghỉ rồi nên rảnh rỗi." Trương Hoa Tú không hề đến gần hai người, hơn nữa còn cách khá xa, cô ấy không phải là một người hay hóng hớt.

"Tôi đã cho người ta xem đèn và ghế sofa rồi, đây là bảng báo giá của họ." Người đàn ông đó là nhà thiết kế Trần Phi, vẫn cần phải tìm Thư Nhan để quyết định một số chi tiết nhỏ.

Giá cả đắt hơn một chút so với mua thẳng trên thị trường nhưng cũng không đắt lắm. Thư Nhan thấy vẫn có thể chấp nhận được và quyết định thêm một vài chi tiết, buổi chiều có thể chính thức khởi công.

"Nếu không còn vấn đề gì khác thì tôi về công ty trước đây." Lúc đi ngang qua Trương Hoa Tú, Trần Phi hơi khựng lại, cười gật đầu rồi mới rời đi.

"Chào chị, em là Thư Nhan, chị là Hoa Tú, đúng không?" Thư Nhan đánh giá Trương Hoa Tú một lượt, quả thật giống hệt như Ngô Tú Nguyệt nói, trông rất xinh đẹp, trắng nõn, lông mày rậm và đôi mắt to, cao khoảng 1m65,1m67, dáng người rất đẹp, là cái giá treo quần áo rất tốt: "Em nghe chị dâu chị nói là chị làm việc cho doanh nghiệp nhà nước, đó là công việc ổn định. Cứ mua đứt như vậy, thật sự không hối hận sao?"

Trương Hoa Tú cười khổ, tất cả mọi người đều nói công việc ổn là chuyện tốt. Nhưng tình hình ở công xưởng này, vẫn còn có công việc ổn định sao?

"Nói thật, công xưởng đã nửa năm không trả lương, có thể làm tiếp hay không là cả một vấn đề. Chị nghĩ chi bằng bây giờ mua đứt thâm niên, lấy tiền đã rồi tính sau." Trương Hoa Tú nói thật lòng.

Không ngờ cô em chồng này Trương Hoa Tú này lại can đảm như vậy. Năm chín mươi hai là năm thất nghiệp, có thể rút lui sớm hơn là chuyện tốt, Thư Nhan không còn khuyên cô ấy nữa.

"Hình tượng của chị hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng phải mất một tháng nữa thì chị mới có thể đi làm, hơn nữa, nhân viên kinh doanh thì phải bán được hàng, có áp lực về thành tích, có thể còn mệt hơn ở công xưởng, chị thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"

Có rất nhiều người cảm thấy chỉ cần nói vài câu là có thể kiếm được tiền, công việc nhẹ nhàng hơn công xưởng rất nhiều. Chỉ có thể nói là mệt không giống nhau, một cái là mệt về thể xác, một cái là mệt về tinh thần. Ở một khía cạnh nào đó, bán hàng còn mệt hơn làm việc trong nhà máy.

TBC

"Thứ chị không sợ nhất chính là áp lực." Trương Hoa Tú cho rằng mình đã chịu đựng được áp lực thúc giục kết hôn từ các bên trong nhiều năm qua, chuyện thúc giục kết hôn mà còn có thể chịu đựng được thì còn phải sợ những áp lực khác sao?

"Ở chỗ em bắt đầu làm việc từ tám giờ rưỡi đến chín giờ tối, bao ăn không bao ở, lương là lương cơ bản cộng với tiền hoa hồng. Lương cơ bản là hai trăm, tiền hoa hồng là một phần trăm, bán được nhiều thì sẽ được nhiều tiền. Nếu chị thấy được thì em sẽ nhận chị vào làm nhân viên bán hàng ở đây." Thư Nhan đã nói thời gian đi làm và đãi ngộ, chỉ chờ Trương Hoa Tú trả lời.

Hai trăm cộng với một phần trăm hoa hồng, lỡ như không bán được bộ quần áo nào, vậy một tháng cô ấy chỉ được hai trăm, Trương Hoa Tú do dự một chút rồi nói: "Không vấn đề, một tháng sau là có thể đi làm đúng không?"

"Nếu chị không sợ vất vả thì lúc nào cũng có thể tới làm, chị cũng biết em còn có hai đứa con nhỏ. Nếu chị có thể tới làm, chuyện sửa sang ở đây sẽ do chị giám sát. Có thể còn phải chạy đến chợ thiết bị để mua đồ. Đến khi sửa sang xong, phải cùng em vào kho, bày hàng lên kệ, cũng không phải không có ích gì. Chị vào kho với em thì có thể biết hết hàng hóa và giá cả trong cửa hàng, có thể nhớ nhanh hơn. Tháng này vẫn chưa kinh doanh, không có hoa hồng, em có thể cho chị năm trăm, sau khi khai trương thì sẽ tính theo lương cơ bản cộng với hoa hồng." Thư Nhan phải đưa đón con cái hàng ngày, còn phải đi tìm nguồn hàng.

Nếu Trương Hoa Tú đến thì cô có thể thoát khỏi đây, đừng thấy chỉ có giám sát sửa sang thôi, những chuyện vụn vặt cũng có không ít, sau đó còn phải quét dọn vệ sinh, kiểm tra hàng hóa, bày hàng lên kệ, nên cô dứt khoát tăng tiền lương để bù đắp.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 71: Chương 71



Năm trăm? Trương Hoa Tú không ngờ Thư Nhan lại trả lương cao như vậy, chẳng lẽ cô cảm thấy lương cơ bản cộng với hoa hồng sẽ cao hơn thế này sao?

"Được, chị không sợ vất vả, lúc công xưởng còn có hiệu quả và lợi ích, để tranh thủ làm cho kịp, bọn chị thức thâu đêm để làm cũng là chuyện bình thường, chuyện này hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì." Trương Hoa Tú thật sự cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì, bây giờ cô ấy chỉ muốn kiếm tiền, cô ấy không tin mình không lấy chồng thì sẽ không sống nổi.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc nữa, Trương Hoa Tú về nhà trước, cô ấy phải về công xưởng để xin mua đứt thâm niên, có lẽ chuyện này phải mất vài ngày, khi nào được phê duyệt, cô ấy sẽ lập tức đi làm.

TBC

Dần dần Trương Hoa Tú không còn dè dặt nữa, Thư Nhan nhận ra cô ấy là một người khéo ăn nói. Giọng nói từ tốn, rất nhẹ nhàng, là một hạt giống tốt để bán hàng, bồi dưỡng thêm là có thể trở thành quản lý cửa hàng. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô, bản thân cô không phải là người hiểu biết quần áo, không thể tìm một người không thạo nghề để làm quản lý cửa hàng được, biết đâu mai này cô mở chi nhánh...

Hình như nghĩ xa quá rồi, Thư Nhan tự dọn dẹp bên trong một lượt, ăn một chút gì đó. Ông chủ Trương đưa một nhóm người đến sửa sang, Trần Phi cũng ở đây, anh ấy đi loanh quanh trong cửa hàng một vòng, như đang tìm gì đó.

"Sao vậy, chỗ nào xảy ra vấn đề sao?" Thư Nhan cảm thấy đã thảo luận rất kỹ, chắc là không có vấn đề gì.

"Không có gì, tôi theo họ đến đây để nói chi tiết, không thì lại có sai sót." Trần Phi vờ như vô tình hỏi: "Bà chủ, người tôi gặp ở cửa sáng nay đến để tìm việc phải không?"

"Đúng vậy, là cô của bạn học của con gái tôi." Thư Nhan khẽ đảo mắt, khẽ cười nói: "Công xưởng không có hiệu quả và lợi ích nên dứt khoát mua đứt thâm niên ra ngoài tìm việc, vừa hay chỗ tôi thiếu người nên tới đây xem thử, mặc dù lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng trông còn trẻ hơn tôi mười tuổi, đây chính là khác biệt giữa độc thân và đã kết hôn."

Vốn dĩ nghe thấy Thư Nhan nói lớn hơn cô vài tuổi, mặt Trần Phi đã lộ vẻ thất vọng, sau đó nghe thấy Thư Nhan nói đến độc thân, đôi mắt anh ấy chợt phát sáng: "Cô ấy vẫn chưa kết hôn sao?"

"Đúng vậy, vẫn chưa gặp được người thích hợp, tôi thấy suy nghĩ của chị rất đúng, kết hôn là chuyện lớn, không thể bởi vì đến tuổi mà lấy bừa được." Thư Nhan liếc nhìn Trần Phi: "Tôi nhớ anh vẫn chưa kết hôn đúng không? Sao vậy, thích Tú Tú rồi à?"

Trần Phi chợt đỏ mặt: "Không phải, chỉ... hỏi bừa thôi. Công ty còn có việc, tôi đi trước đây, mai gặp lại." Trần Phi bước nhanh ra ngoài rồi lại quay ngược lại hỏi: "Cô ấy sẽ đến làm ở đây không?"

"Đã quyết định rồi, nhưng phải chờ chị ấy xử lý xong chuyện ở công xưởng, tôi cũng không biết khi nào chị ấy sẽ đến." Thư Nhan nhướn mày, như thế này mà còn nói mình không thích Trương Hoa Tú sao? Tin anh mới lạ đấy.

Anh ta đi rồi, Thư Nhan không nhịn được dò hỏi tình hình.

"Thiết kế Trần năm nay bao nhiêu tuổi rồi, tôi thấy hình như ít tuổi hơn tôi?" Mặc dù nữ lớn hơn nam cũng không sao, nhưng người lớn và người ngoài sẽ gièm pha nên nam nhiều tuổi hơn nữ thì vẫn tốt hơn.

"Hai mươi chín tuổi, người có văn hóa có khác, cả ngày thiết kế trong phòng làm việc, đương nhiên trông trẻ trung hơn nhiều." Cai thầu ghen tị nói: "Hơn nữa còn có cổ phần, chỉ chia lợi nhuận thôi mà cũng được nhiều hơn mấy người chúng tôi cộng lại."

"Nói vậy, vậy anh ấy cũng là một trong số ông chủ của các anh sao?" Thư Nhan thật sự không ngờ Trần Phi còn là ông chủ.

"Đúng vậy, anh ấy được ông chủ của chúng tôi đào về từ một công ty lớn, ngoài lương cao ra, nghe nói còn được mười phần trăm cổ phần."

"Hơn thế nữa, tôi nghe nói có hai mươi phần trăm cổ phần." Thợ nề bên cạnh cai thầu xen vào.

"Sao tôi lại nghe nói là ba mươi phần trăm?" Thợ điện hỏi.

Quả nhiên, không chỉ phụ nữ mới hóng hớt, đàn ông cũng không kém hơn bao nhiêu.

Cho dù có bao nhiêu cổ phần, chắc chắn Trần Phi có cổ phần trong công ty, lương và đãi ngộ cũng không thấp, vẻ ngoài ưa nhìn, tính tình ôn hòa, là một đối tượng rất tốt.

"Anh ấy là người ở đâu mà lợi hại như vậy?" Thư Nhan tò mò hỏi.

"Người Tứ Xuyên, bình thường thiết kế Trần không hay nói chuyện, nên không rõ những chuyện khác." Cai thầu quay đầu nói với mọi người về chuyện rốt cuộc Trần Phi có bao nhiêu cổ phần.

Thư Nhan nghe một lúc, nhưng vẫn không có thông tin gì, cô nói một tiếng với cai thầu rồi đi đón con cái.

"Hôm nay con lại có một bông hoa nhỏ." Thiên Bảo ngẩng cao đầu, cho Thư Nhan nhìn thấy bông hoa nhỏ trên trán mình.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 72: Chương 72



"Thiên Bảo của chúng ta giỏi quá, nhanh như vậy mà lại có bông hoa nhỏ rồi, mẹ sẽ mua cho con một quyển vở để dán bông hoa nhỏ." Để nâng cao tính tích cực của Thiên Bảo, cô cũng định chuẩn bị bông hoa nhỏ ở nhà, ừm, chuẩn bị cho Diệp Thanh Thanh nữa, đúng vậy, bên nhà mới cũng phải làm làm một nơi để vẽ chiều cao, còn phải có tường ảnh và tường vinh dự. Những thứ này đều là dấu vết trưởng thành của con cái, bây giờ nhìn thì không thấy gì nhưng sau khi con cái lớn rồi, thì đều là những kỷ niệm đẹp đẽ.

Cô ghi nhớ hết những điều này, ngày mai đến dinh thự Nam Phủ, nói với họ một tiếng, sửa đổi bức tường ở phòng khách một chút.

Động tác của Trương Hoa Tú rất nhanh, ngày thứ ba đã đến báo cáo, Thư Nhan ở cùng với cô ấy một ngày, cô ấy là một người linh hoạt, tới giờ trưa đã quét dọn sạch sẽ nhà kho, nửa đường đi đến chợ mua công cụ, trở về lại dọn dẹp xong tất cả giá áo.

"Không vội, tới ăn cơm trước." Thư Nhan chào hỏi Trương Hoa Tú, nhường vị trí đối diện với quạt điện cho cô ấy, gần tháng mười mà ban ngày vẫn nóng không chịu nổi.

"Được." Trương Hoa Tú chà xát tay đi tới, hai món ăn một chén canh, rau xanh xào cải trắng, thịt kho tàu thêm một món canh cà chua trứng, công nhận không ăn cùng một nhóm với cô, chỉ đủ cho hai người bọn họ ăn.

Thư Nhan thấy cô ấy vẫn luôn gắp cải trắng, dùng đũa sạch ở bên cạnh gắp cho cô ấy hơn phân nửa thịt: "Ăn nhiều một chút, không đủ thì lại đi lấy thêm."

"Cảm ơn, đủ rồi đủ rồi, chị không ăn được nhiều như vậy." Trong chén Trương Hoa Tú phân nửa đều là thịt, cô ấy hơi nuốt nước bột một cái.

Bây giờ điều kiện đã từ từ tốt lên, ăn thịt không khó khăn giống như trước đây, nhưng mà gần đây nhà họ Trương sống không tốt lắm, ba mẹ cô ấy ở trong xưởng chỉ có thể được phát một nửa tiền lương, chị dâu ở nhà chăm con không có kiếm được tiền, nửa năm nay cô ấy không cầm nửa xu tiền nào về nhà, tiền lương của anh cả cũng không cao lắm, có thể trông cậy được ăn ngon bao nhiêu? Một tuần ăn một bữa thịt đã không tệ rồi, tất cả cũng nhường cho cháu trai nhỏ ăn.

Không chỉ nhà bọn họ mà phần lớn người trong xưởng đều như thế, nói là công việc ổn định thật ra thời gian trải qua rất căng thẳng.

"Lần trước quên nói với chị thời gian nghỉ ngơi, chúng ta ở đây mỗi tháng nghỉ hai ngày, ngày nào nghỉ có thể tự sắp xếp, nhưng mà phải nói sớm với em, tình huống đặc biệt thì khác, không nghỉ thì sẽ có phụ cấp, nếu chị không đến muộn về sớm, không nghỉ phép thì sẽ có tiền thưởng chuyên cần là ba mươi đồng, chỉ vậy đấy." Đây là buổi tối hai ngày trước Thư Nhan nghĩ ra, lần đầu làm chủ không nghĩ đủ mọi mặt.

Trương Hoa Tú không nghĩ tới còn có chuyện tốt như thế này, mỗi tháng ba mươi đồng tiền thưởng chuyên cần, hai ngày nghỉ nếu không nghỉ còn có phụ cấp khác, như vậy một tháng có thể kiếm nhiều hơn mấy mươi đồng, hai trăm bốn mươi lăm đồng tiền lương, chỉ mỗi lương căn bản cộng với chuyên cần đã không ít rồi.

Thư Nhan muốn rời đi sớm để đón con, để một mình Trương Hoa Tú ở lại trông tiệm, đột nhiên nghĩ tới còn có vấn đề ăn cơm, bây giờ không có thức ăn nhanh, rau xào giá cả đắt, giữa trưa hai món ăn một món canh cô bỏ ra mười đồng, bình quân một mười năm đồng, tính theo như vậy thì một ngày hai bữa, tiền ăn của Trương Hoa Tú là mười đồng, một tháng ba trăm?

Mức lương cao hơn nhiều người ở Nam thành cái này rõ ràng là viển vông, thậm chí sau ba mươi năm nữa, tiền ăn của các công ty bình thường cũng chỉ trợ cấp bốn năm trăm.

Đã nói là bao ăn, bây giờ cũng không thể lật lọng, Thư Nhan suy nghĩ rồi nói: "Còn có một chuyện liên quan tới vấn đề ăn cơm? Buổi tối em phải đi đón con từ sớm, giữa trưa cũng không chắc chắn ở đây, không bằng như thế này, một tháng phụ cấp cơm nước sáu mươi đồng, tự chị ăn cơm có được hay không?"

Đôi mắt Trương Hoa Tú sáng lên, sáu mươi đồng phụ cấp cơm nước không ít, trước kia cô ấy đều giao năm mươi đồng cho chị dâu phụ chi tiêu trong nhà.

"Có thể." Ngày mai cô ấy tự mang cơm trưa, ban đêm tùy tiện lót dạ một chút, sau đó về nhà ăn thêm chút nữa, sau mươi đồng tiền đấy, người cả nhà đều có thể ăn no rồi.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Thư Nhan đưa con đi xong thì đến nhà ở mới xem tiến độ, ban công và toilet đã xây xong, ngăn tủ cũng gần được, đốc công nói theo tiến độ này thì ăn tết là có thể đến ở nhà mới.

Nói thì nói như vậy nhưng Thư Nhan không có ý định vào ở nhanh như thế, làm sao cũng phải để ba tháng thông gió, hoặc nửa năm cũng không sao, dù sao cũng không vội, an toàn là trên hết.

TBC

"Bà chủ, phòng khách bên này muốn giữ lại thật sao?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 73: Chương 73



"Đúng, nơi này tôi muốn làm tường ảnh chụp, chỗ rẽ bên cạnh nơi này dùng để bọn nhỏ khắc chiều cao, thiết kế nguyên bản cũng không cần." Thư Nhan gật đầu.

Ba gian phòng, đương nhiên Thư Nhan ở phòng ngủ chính, phòng ngủ thứ hai có ban công dành cho con gái tôi, phòng ngủ nhỏ hơn dành cho Thiên Bảo, bé gái có nhiều đồ đạc, gian phòng phải lớn hơn một chút, ban công có thể trồng các loại hoa gì đó, bé trai thì có cái gian phòng ngủ là được rồi.

Trong tiệm và trang trí trong nhà không giống nhau, trong nhà là nơi riêng tư, dùng vật liệu tốt nhất trang trí rất cẩn thận, mặt tiền cửa hàng là đi thuê, về mặt vật liệu không có trở ngại là được, hao tốn công sức nhất chính là hai gian phòng thử quần áo và tường thủy tinh, đã khởi công rồi.

Trong tiệm có Trương Hoa Tú trông nom, chuyện nhập hàng nhất định phải đưa vào danh sách quan trọng, ngày mai là cuối tuần, Thư Nhan đi đón hai đứa nhỏ thì xin nghỉ với lớp, mua đồ ăn để ở nhà, dặn dò Diệp Thanh Thanh trông kỹ em trai, mười giờ tối cô lên xe đi Hàng Châu nhập hàng.

Chiếc xe tư nhân đã được ký hợp đồng với bà chủ mở một cửa hàng quần áo trên đường Nam Tây thành, khi bà chủ bên cạnh tìm Thư Nhan đi chung xe, cô đã sững sờ một lúc, dù sao thì đó cũng là một mối quan hệ cạnh tranh, cô không nghĩ cô ấy sẽ tìm đến mình.

Cũng trùng hợp ngẫu nhiên khi ban đầu họ đi chung xe với bà chủ để lấy hàng, một lúc ngắn ngủi không tìm được người thứ tư, giá đi chung xe cho ba người sẽ rất cao. Dù sao thì họ cũng không thể ngăn Thư Nhan đi lấy hàng, còn không bằng nên đi cùng nhau sẽ tiết kiệm được một ít tiền xe.

"Thư Nhan, tiệm kia của cô dự đính bán quần áo loại gì? Tôi cảm thấy bán quần áo trẻ em rất tốt, hoặc là bán quần áo cho học sinh mặc, chắc chắn buôn bán ổn." Bà chủ sát vách tên A Lạc, nhìn thấy Thư Nhan lên xe thì nói.

TBC

"Đúng thế, các cô ở đầu đường còn không phải đặc biệt nhắm vào quần thể học sinh à? Mở cái đó chắc chắn kiếm được tiền." Một người khác là Chu Hồng bán trang phục trẻ em ở ngõ hẻm rượu, không tồn tại quan hệ cạnh tranh với bọn họ, nói rất thành khẩn.

"Tôi cũng cảm thấy không tệ." Phạm Hiểu Mai gật đầu phụ họa, cô ta bán quần áo nam, cũng không tồn tại quan hệ cạnh tranh.

Thư Nhan cười cười: "Tôi tạm thời cũng chưa rõ ràng lắm, chờ tới nơi xem rồi nói."

Bán quần áo học sinh? Quả nhiên người cùng nghề là oan gia, học sinh bây giờ cũng không phải học sinh ba mươi năm sau, bình thường có một hai đồng tiền tiêu vặt đã không tệ rồi, làm sao có tiền đến đường Nam Tây thành mua quần áo.

Thư Nhan đột nhiên nhớ tới bà chủ trước đó, cô ta bán là quần áo bốn mươi năm mươi tuổi, sẽ không phải nghe ý kiến của mấy người này chứ? Thật sự là gặp quỷ, bán quần áo mà giống như cung đấu vậy.

"Ôi, còn giấu diếm gì, nhưng mà chúng tôi cũng nghĩ cho cô, tiệm của cô trước kia đã đổi mấy người chủ rồi, làm ăn thường thường, cho nên tôi cảm thấy phải làm chút đặc biệt, nếu không thì rất khó thu hút sự chú ý của người ở đường Nam Tây thành." A Lạc cười ha ha nói.

Người chủ trước mở một cửa hàng quần áo trung niên thời thượng thì đủ đặc biệt chưa, không phải cũng đóng cửa sao? Thư Nhan oán thầm.

Thư Nhan chưa từng đến chợ quần áo để lấy hàng, chỉ đem theo tiền, hai tay trống trơn, thấy ba người bọn họ đều cầm theo một cái bao lớn, cũng không biết bên trong chứa cái gì, Thư Nhan không có hỏi tới, có hỏi thì họ cũng sẽ không nói cho cô.

Hơn một giờ đến chợ bán buôn, ngồi trên bậc thang cửa chính, lục tục có người từ bốn phương tám hướng chạy đến, Thư Nhan lấy cớ đi vệ sinh, đi tìm nơi mấy người A Lạc không thấy tìm người hỏi thăm tin tức.

Không phải ở một nơi thì không tồn tại quan hệ cạnh tranh, Thư Nhan cố ý tìm một người hơi lớn tuổi hỏi thăm, người này là người ở Huyện Ôn, cách Nam Thành mấy trăm cây số, nghe Thư Nhan nói mở cửa hàng quần áo ở Nam Thành, thái độ thoắt cái tốt hơn nhiều, cô ta mở tiệm đã ba bốn năm, xem như là một trong số những người mở tiệm làm ăn sớm nhất, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, có một đứa con trai mười tuổi.

"Ba bốn năm trước chị đã đi buôn bán rồi, thật là can đảm khí phách." Thư Nhan xu nịnh nói.

"Có gì mà can đảm khí phách, đều là bị ép buộc thôi. Tôi vốn ở nhà làm bà chủ gia đình, kết quả ba đứa nhỏ đi tìm phụ nữ bên ngoài." Có lẽ bình thường chị ta không tìm thấy người nói chuyện, thấy Thư Nhan thì không nhịn được trò chuyện nhiều hơn: "Lúc ấy thật sự cũng có ý nghĩ tự tử, nhưng mà còn phải nuôi con trai mình, tôi nghĩ c.h.ế.t thì không sợ, còn sợ làm ăn buôn bán sao? Cũng phải kiếm tiền nuôi con trai."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 74: Chương 74



Thư Nhan lập tức cảm động lây, nói: "Còn không phải sao, đàn ông đều có cái đức hạnh kia, ba của hai đứa con của em cũng vậy, kiếm được mấy đồng tiền dễ dàng rồi tìm một sinh viên vừa tốt nghiệp, không vừa mắt người vợ nghèo hèn sinh con dưỡng cái cho anh ta, chăm sóc một nhà già trẻ, nhất định phải ly hôn với em."

"Em gái cũng gặp phải loại chuyện này sao? Vậy cô ly hôn chưa?" Chị gái lập tức cảm thấy đều là người lưu lạc nơi chân trời, tình cảm cũng thân thiết hơn một chút.

"Tách ra rồi." Thư Nhan cười khổ: "Anh ta vì ly hôn để cứu hồ ly tinh mà dùng mọi cách, còn không ly hôn thì em sợ mạng em cũng không còn, còn không bằng dẫn theo con cái tự sinh sống."

Chị gái há to miệng, thở dài: "Vậy mà cô còn thảm hơn tôi, chồng trước của tôi tốt xấu gì cũng còn chút lương tâm, khi ly hôn để nhà và tiền lại cho tôi, nếu không thì tôi thật sự không mở được tiệm bán quần áo."

Thư Nhan mở to mắt nhìn, không nói cô ép buộc người đàn ông cặn bã kia rời khỏi nhà, thôi để chị gái hiểu lầm đi.

"Em không có văn hóa gì, tìm không được công việc tốt, muốn nuôi hai đứa bé cái nào mà không tốn tiền chứ? Cho nên em dự định tự làm chút buôn bán, hôm nay vẫn là lần đầu tiên đến nhập hàng thì gặp được người tốt như chị." Thư Nhan chậm rãi lộ ra ý nghĩ của mình.

TBC

"Lần đầu tiên cô tới sao?" Chị gái dò xét trên dưới: "Cô như thế nào là không được, đến mà mang túi xách da rắn, còn phải mang theo cái kéo. Cô nhìn những người kia bây giờ đang cười ha hả, một hồi đến lúc đoạt hàng thì đều mạnh hơn bất kỳ ai."

"Đoạt hàng?" Thư Nhan thật sự không biết cái này.

"Hàng tốt đều dựa vào cướp được, ai cướp được thì người đó kiếm được tiền." Chị gái lôi kéo Thư Nhan đến một bên, dạy cô: "Cô như thế này thì một lát đi theo bên cạnh tôi đi, đến lúc đó tôi nói nhanh lên thì cô lập tức tranh thủ thời gian cùng đi giành, cướp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tới tay thì tóm chặt lấy, ai dám đưa tay thì cô dùng cái kéo đ.â.m người đó, cô cũng phải cẩn thận cái kéo của người khác, rất nhiều người vì giành quần áo sẽ dùng kéo cắt người khác, cô nhìn vết sẹo trên ngón tay tôi này, chính là bị người ta dùng kéo cắt, đến lúc đó hò hét ầm ĩ cũng sẽ không biết ai làm cô bị thương, bị thương coi như bị thương phí công."

Thư Nhan trợn mắt há hốc mồm, giành hàng kh*ng b* như vậy sao?

Vừa đến bốn giờ, chợ quần áo mở cửa, một đám người chen lấn tranh nhau đi vào, Thư Nhan người lớn như thế gần như là bị xô vào, gần như chân không chạm đất.

"Tôi muốn váy màu đỏ, tôi muốn hết."

"Là của tôi, tôi tới trước."

"Thất thần làm gì, thấy thích cái gì thì tranh thủ thời gian giành đi." Chị gái đẩy Thư Nhan một chú.

Lúc này Thư Nhan mới hiểu rõ sâu sắc sự điên cuồng của giành hàng, chỉ cần quần áo đẹp mắt một chút là sẽ bị người ta giành đi, giống như là lấy hàng không cần tiền vậy.

Đi theo chị gái giành hai nhóm, Thư Nhan nhìn thoáng qua quần áo mình cầm được, chị gái rất tinh mắt, quần áo đều vô cùng thời trang.

"Cô như thế này là không được, một lát phải nhanh hơn nữa, nếu không thì quần áo đẹp đều bị người khác cướp đi." Chị gái kết sổ sách xong, nhìn quần áo Thư Nhan rồi nói.

Chỉ có thể nói là làm bà chủ cửa hàng quần áo đều là người có ánh mắt, quần áo Thư Nhan nhìn trúng thì mọi người cũng nhìn trúng, điên cuồng tranh giành, trong lúc đó Thư Nhan suýt bị kéo cắt trúng, nếu không phải chị gái đã nói trước, đoán chừng cô đã bị thương rồi.

Trải qua một đợt sóng giành hàng, sắc trời dần sáng, các chủ cửa hàng quần áo cũng khôi phục lý trí, bắt đầu tìm cửa hàng quần áo minh quen thuộc, từ tốn chọn lựa tỉ mỉ.

"Lần đầu tiên cô tới, cái gì cũng không biết à?" Sau khi chị gái ấy dẫn theo Thư Nhan gửi quần áo đã cướp được, lại dẫn cô đi vào trong: "Cô đừng nhìn bên ngoài náo nhiệt mà cảm thấy quần áo ở nơi này tốt, thời gian lâu dài là biết những cửa hàng có danh tiếng cũng không ở chỗ này, cô đã nghĩ ra muốn bán cấp bậc nào áo nào chưa?"

"Quần áo bên trong cao cấp đi." Thư Nhan cũng không giấu diếm.

"Vậy cô đi đến tiệm mà tôi thường đến xem thử, quần áo chất lượng tốt, kiểu dáng cũng đẹp mắt, mấu chốt là chúng ta cùng lấy hàng thì có thể được chiết khấu một chút."

Cửa hàng mà chị đồng hương giới thiệu quả thật không tồi, chất lượng quần áo vô cùng tốt. Đương nhiên đi kèm với đó là giá cả có hơi cao, nhưng với tầm giá này thì Thư Nhan vẫn có thể chi trả được. Loại cửa hàng mà bản thân cô muốn hướng tới là cửa hàng quần áo cao cấp, chất lượng phải tốt hơn những cửa hàng quần áo bình thường.

Kiểu dáng cũng đa dạng, bọn họ chọn ra được mấy bộ trang phục mùa hè, mùa thu và cuối thu.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 75: Chương 75



Trong đó có khá nhiều mẫu bị trùng với chị đồng hương, nhưng vì hai người họ không ở cùng một thành phố nên cũng chẳng sao. Tiếp theo là vấn đề về giá.

"Lần này chúng tôi nhập nhiều hàng như vậy, có thể lấy giá ưu đãi được không?" Chị đồng hương kéo Thư Nhan qua đây nhập hàng chung là vì mục đích này đây.

"Đúng vậy, tiệm của tôi mới mở, cần thêm rất nhiều hàng, nếu cửa hàng mình có thể lấy giá ưu đãi thì lần sau tôi sẽ đến lấy hàng tiếp." Thư Nhan đứng ở một bên phụ họa, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, gần đây phải xuất một lượng vốn lớn, muốn làm cái gì cũng phải suy tính kỹ càng.

"Hai cô định nhập bao nhiêu hàng." Bà chủ cửa hàng hỏi.

Cửa hàng của Thư Nhan mới mở, có thể bán ra bao nhiêu thì vẫn chưa biết, chắc là sẽ lấy một ít hàng size nhỏ và size vừa, size lớn chỉ lấy một bộ. Chủ yếu là vì bây giờ khách hàng chuộng gầy, những người mập rất ít, nhưng lại không thể không lấy tất cả các loại size vì lỡ như khách hàng muốn mua size lớn thì phải làm sao? Giả như không thể bán ra thì cô sẽ giữ lại mặc, hoặc là bán hạ giá cũng được. Cô cũng từng là người bị các loại hoạt động giảm giá điên cuồng oanh tạc, cho nên cô không tin không bán được hàng.

"Bao giờ thì tiệm em khai trương?" Chị đồng hương hỏi Thư Nhan đang chọn đồ.

"Chắc là khoảng ngày hai mươi tháng sau á chị. Đợi đến khi nào về Nam thành rồi tìm người coi ngày." Thư Nhan không cảm thấy mình là người mê tín, bởi vì làm ăn thì phải nên tin tưởng một chút.

"Đừng lấy thêm trang phục mùa hè nữa, lấy ít đồ mùa thu đi, chủ yếu là phải xem đồ mùa đông như thế nào. Em nhìn cái áo len này đi, quá mỏng rồi, không thực tế lắm."

Không thực tế sao? Thư Nhan nhìn mấy chiếc áo cardigan, cảm thấy cũng khá là hữu dụng đó chứ. Vào cuối thu trời sẽ chuyển lạnh, nhất định phải cần đến áo khoác ngoài. Những chiếc áo dệt kim này lại khá đơn giản, dễ phối với các loại quần hoặc váy. Đến mùa đông thì dùng nó làm áo khoác đệm, rồi mặc thêm một lớp áo dạ hoặc áo bông thì sẽ rất đẹp.

"Với lại mấy cái màu kén da quá em cũng đừng lấy quá nhiều." chị đồng hương chỉ vào những bộ quần áo có màu sắc quá tươi sáng trên tay Thư Nhan: "Mặc dù năm nay chuộng màu này, nhưng năm sau thì chưa chắc đến lúc bán không được thì phải tự xử lý đó nha."

Đừng nghĩ rằng các chị em của những năm thập niên chín mươi không ưa chuộng thời trang, ai cũng yêu cái đẹp, hơn nữa theo đuổi thời trang lại là bản chất của phụ nữ. Đặc biệt là ở Nam thành rộng lớn này, một nơi luôn dẫn đầu trong xu thế thời trang. Những kiểu dáng trông có vẻ hợp mode năm nay nhưng sang năm sau chưa chắc đã thịnh hành, đến lúc đó chỉ có thể xả lỗ vốn.

Thư Nhan được chị chỉ dạy tận tình bèn gật đầu, nhưng mà những loại quần áo sáng màu nào nên nhập thì vẫn phải nhập, không thể để cửa hàng chỉ có ba màu trắng đen hồng đơn điệu.

Mới ban đầu Thư Nhan còn nghĩ tiền nhập hàng hóa sẽ không tốn quá nhiều tiền, kết quả cô phát hiện mình còn quá non nớt trong chuyện buôn bán. Mỗi kiểu sẽ có ít nhất ba đến năm màu, mỗi màu sẽ có vài size, tóm lại mỗi kiểu dáng sẽ có từ năm đến hai mươi chiếc. Cô nghĩ mình sẽ không chọn được bao nhiêu, nhưng cuối cùng đến lúc thanh toán lại hơn mấy trăm bộ.

Thư Nhan mua rất nhiều quần áo, vậy nên chủ cửa hàng ngõ ý sẽ giúp đỡ vận chuyển, chi phí cô tự chịu, và càng không thể khất nợ tiền hàng. Phải nói là những người làm ăn buôn bán ở thời này còn cao tay hơn sau này rất nhiều.

"Chị à, hôm nay em phải cảm ơn chị rất nhiều. Nói gì thì nói, em phải mời chị ăn một bữa cơm mới được." Thư Nhan theo chân chị đồng hương đi qua mấy cửa hàng nữa, không phải để nhập hàng mà để giới thiệu cho cô biết, tiện bề sau này đến đó lấy hàng.

"Không được rồi, chị phải đi để bắt kịp chuyến xe về Ôn Huyện, nếu chậm chân thì phải ngày mai mới có chuyến khác. Để lúc khác nha, có cơ hội rồi gặp." Chị đồng hương nhẹ nhàng phất tay.

Bây giờ không có điện thoại nên thật sự rất bất tiện, Thư Nhan đang xem xét có nên mua một chiếc beeper hay không, dù sao cũng dễ liên lạc hơn.

Quay về bãi đậu xe, Tài xế đã đứng trước cổng đợi bọn họ rồi. Bác tài là một người tốt bụng, thấy Thư Nhan tay xách nách mang bèn chạy qua giúp cô để đồ vào trong cốp xe.

"Mấy người A Lạc vẫn chưa quay lại sao?" Theo như kế hoạch thì bọn họ chỉ mua những loại có kiểu dáng mới, đáng lý ra phải quay lại sớm hơn cô chứ.

"Vẫn chưa, nhưng chắc sắp rồi đó."

TBC

Thư Nhan đưa cho bác tài một chai nước giải khát: "Bác tài, khoảng chừng khi nào thì bác nhận một cuốc mới? Bác có điện thoại không? Lần sau làm sao tìm được bác đây?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 76: Chương 76



Mấy người A Lạc không thể que thân được, ai mà biết sau này bọn họ có vì chuyện làm ăn mà trở mặt với nhau hay không. Thật sự cô không muốn phải đụng chạm với những người cũng mở cửa tiệm ở đường Nam Thành Tây này.

"Nhà tôi có điện thoại bàn, về sau nếu cô muốn thuê xe thì cứ gọi điện cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có ghi số điện thoại, nếu cô cần gấp thì gọi đến số này, khoảng tầm ba ngày thì tôi sẽ chạy một chuyến mới, có khi là chạy mỗi ngày luôn. Tôi chỉ phụ trách cho thuê xe, còn người thì các cô tự tìm." Trong phút chốc bác tài đã cung cấp đầy đủ thông tin mà Thư Nhan cần.

Cũng đúng, đối với tài xế mà nói, cho dù là một người hay bốn người đi thì cũng chẳng có gì khác biệt, dù sao cũng thu chừng đó tiền, ít đi một người còn tiết kiệm được chút xăng.

Hết cách rồi, bây giờ tài xế đã tinh vi hơn, về sau lúc quay lại cửa hàng quần áo cô phải hỏi thăm một chút mới được, Nam Thành cách Hàng Thành quá xa nên lúc nào cũng phải bắt xe đi.

"Được, cảm ơn bác tài." Thư Nhan cười giả lả.

Nói chuyện phiếm được đôi ba câu thì đám người A Lạc đã quay lại. A Lạc nhìn thấy Thư Nhan thì tỏ ra không vui: "Cô đi đâu đấy? Chúng tôi tìm cô nửa ngày trời rồi đó."

"Đúng vậy, cô nói đi vệ sinh một lát mà chạy đâu mất tăm, chúng tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì nên phải chạy vào nhà vệ sinh xem sao. Đứng ngoài cửa đợi cô một lúc lâu, ngay cả quần áo cũng chưa chọn được." Chu Hồng cũng tức giận bừng bừng.

Thư Nhan chau mày: "Tôi luôn đứng bên cạnh nhà vệ sinh, đâu có thấy mấy cô đâu?"

"Vậy sao? Chúng tôi cũng đâu có thấy cô?" Khí thế của A Lạc cũng giảm đi phần nào.

"Chắc là do tôi không nhìn kỹ, xin lỗi mấy cô nha. Vừa nãy tôi gặp được một chị đồng hương, nói chuyện có hơi lâu. Nhưng tôi cũng có đi ra ngoài cổng tìm mấy cô rồi, thật sự không nhìn thấy." Thư Nhan liếc mắt nhìn khuôn mặt của ba người nọ: "Tôi có thấy A Lạc trong chợ, lúc đó cô đang lấy hàng, tôi kêu mãi mà cô không nghe. Quay qua quay lại cô đã biến đi đâu mất tiêu. Xin lỗi mọi người, tôi vừa mới quay về, thật sự không hiểu chuyện gì cả."

Đám người A Lạc không hề cảm thấy xấu hổ, nghe Thư Nhan nói như vậy, họ lập tức cười nói: "Vậy là hiểu lầm rồi, à mà, đồng hương của cô đâu?"

"Chị ấy bắt xe về trước rồi, hôm nay may mà gặp được chị ấy, không ngờ nhập hàng thôi mà cũng có nhiều kiến thức đến vậy." Thư Nhan liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thật ra cũng chẳng quen biết gì nhau, người ta đâu có nghĩa vụ phải nói cho mấy cô biết. Nhưng mấy người lại vờ như thân thiết mà lại chẳng nói năng gì, đúng là vô vị. Dù gì cũng nhập được ít hàng rồi.

"Trúng mẻ lớn rồi nhỉ!" Thư Nhan nhìn quần áo bọn họ đang cầm trên tay, cười khen.

"Chủ yếu là của Chu Hồng hai người bọn họ thôi, một người kinh doanh thời trang nam, người còn lại là đồ cho trẻ em, không cần phải dành hàng. À đúng rồi, cô định mở cửa hàng gì vậy? Nhập loại quần áo nào?" A Lạc quan tâm hỏi.

"Quần áo nữ, chị đồng hương nói với tôi là kinh doanh thời trang nữ sẽ khá hơn, tôi thấy chị ấy nói cũng đúng. Có điều phong cách của hai chúng ta không giống nhau, cô thiên về gợi cảm, còn tiệm tôi lại mang phong cách đơn giản thoải mái, nên chắc sẽ không mang tính cạnh tranh nhiều." Thư Nhan thấy A Lạc muốn mở túi quần áo của cô ra xem thì nhanh chóng kéo khóa thật chặt, không thèm để ý đến cô ta nữa.

TBC

Tối qua bọn họ có chợp mắt trên xe được một lúc, ba giờ sáng đã đến Hàng Thành, đợi đến bốn giờ thì đi xem hàng. Bây giờ ai nấy đều mệt rã rời, ngồi lên xe cũng chẳng buồn nói gì, cứ thế ngủ thẳng giấc cho đến khi về lại Nam Thành.

Bao xe có một cái lợi là tài xế sẽ chở bọn họ đến cửa hàng luôn, bây giờ đã là mười giờ sáng, mấy người thợ đang sửa sang lại cửa hàng. Trương Hoa Tú đã đi ra ngoài, mấy người thợ nói là cô ấy đi ra chợ để mua đồ về trang hoàng cho cửa tiệm rồi.

Thư Nhan lo lắng cho hai đứa trẻ ở nhà, không đợi được Trương Hoa Tú quay về nên đã nói trước với mấy người thợ một tiếng rồi quay về nhà.

Hai đứa nhỏ rất ngoan, Thanh Thanh đang làm bài tập, còn Thiên Bảo đang ngồi trên giờ chơi xe ô tô đồ chơi.

"Mẹ!" Nhìn thấy Thư Nhan, mắt của Thanh Thanh như phát sáng.

Tối hôm qua mẹ nói mẹ phải đi lấy hàng, hôm nay về giờ nào thì chưa biết, còn chuẩn bị thức ăn trước cho hai đứa, không ngờ nhanh như vậy mẹ đã về rồi.

"Hai đứa đã ăn sáng chưa?" Thư Nhan nhìn về phía phòng bếp, lo lắng khí ga sẽ gây ra nguy hiểm cho hai đứa nhỏ nên cô không cho bọn chúng vào bếp, mua bánh về làm sẵn rồi để ở đó.

"Ăn rồi ạ, con chưa ăn." Hai đứa nhỏ đồng thanh hô lên.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 77: Chương 77



Nói 'ăn rồi' là Thanh thanh, nói 'chưa ăn' là Thiên Bảo, Thư Nhan nhìn thấy vụn bánh còn dính trên khóe miệng con trai bèn vỗ nhẹ vào gáy cậu nhóc: "Bánh bị chó con ăn rồi nhỉ."

"Nhưng trong nhà mình làm gì có chó hả mẹ." Thiên Bảo và Thanh Thanh nhìn Thư Nhan.

"Đây còn chẳng phải là chó con sao." Thư Nhan nịnh cái mũi nhỏ của Thiên Bảo, cười nói.

"Con không phải là chó con." Thiên Bảo vui vẻ cười khúc khích.

"Mẹ đi nấu cơm cho hai đứa ăn nha, một lát nữa là có ngay." Bây giờ đã hơn mười giờ, chắc hai đứa nhỏ cùng đói rồi.

TBC

Cô nhanh chóng đi nấu mì, đập vài cái trứng gà, lại trộn thêm một ít rau xanh, bữa cơm trưa đạm bạc đã nhanh chóng được ra lò. Thư Nhan uống vài ngụm canh nóng, bụng cũng thoải mái lên không ít. Trước đây cô chỉ nghĩ rằng những người mở cửa hàng quần áo thời trang chỉ cần ăn mặc thật đẹp, trang điểm tinh tế, ngồi cả ngày trong cửa hàng là kiếm được cả bộn tiền. Bây giờ bản thân cô tự mở cửa hàng rồi mới biết bán quần áo thật sự rất vất vả.

Thật sự không muốn đi rửa chén nữa, cô kêu hai đứa nhỏ vào phòng cô chơi, về phòng rồi ngay cả quần áo cũng không kịp thay ra đã nằm sấp xuống giường. Đầu óc cô đờ đẫn đi, vừa gối đầu lên gối là đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Lúc nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Thư Nhan thật sự muốn ngồi dậy với lấy cái đồng hồ ném ra xa rồi ngủ tiếp. Nhưng nghĩ đến hai đứa nhỏ đành phải lật đật ngồi dậy đi nấu cơm tối, chả trách mà người ta thường hay kêu những bà mẹ là siêu nhân, chẳng qua đều bị ép cả thôi.

Cơm tối nay có ba món, canh sườn hầm bắp, một đĩa rau xào, một đĩa đồ trộn.

"Mẹ ơi, con muốn ăn nữa." Bây giờ Thiên Bảo đã có thể tự ăn cơm, hơn nữa còn ăn rất giỏi.

Chủ yếu là nhờ cô giáo rèn luyện, lúc ăn cơm trong nhà trẻ hoặc ở trên trường, người ta đâu cần quan tâm mình có ăn no hay không, nếu không ăn thì cứ đợi đến buổi chiều tự khắc đói bụng. Hai ba lần sau Thiên Bảo chủ động ăn cơm hơn những đứa trẻ khác, về nhà cũng bỏ được cái tật kén ăn.

"Mẹ ơi, con cũng muốn đem cơm đến lớp ăn như chị gái vậy." Thiên Bảo rất ngưỡng mộ chị mình, ngày nào mẹ cũng làm cơm hộp cho chị mang lên trường, vừa có thịt vừa có trứng gà, ở nhà trẻ cậu nhóc chỉ được ăn hai lát thịt con con thôi.

"Cơm ở nhà trẻ không ngon sao?" Hai trăm tệ một tháng, hoàn toàn ngang bằng với các trường mẫu giáo cao cấp, không lẽ nhà trường cắt xén khẩu phần ăn của mấy đứa nhỏ?

"Chỉ có cà rốt, đậu phụ, rau, một và hai, hai miếng thịt mẹ ạ. Cơm mẹ nấu ngon hơn." Thiên Bảo giống như một chú cún con tội nghiệp nhìn mẹ mình.

"Để ngày mai mẹ đến trường xem sao." Thư Nhan nhớ đến tin tức mà mình đọc được lúc trước, phụ huynh phát hiện nhà bếp của trường mẫu giáo rất bẩn, ngày nào cũng cho đám trẻ con ăn rau và đậu phụ, đột nhiên cô cảm thấy không yên tâm lắm, dù sao cũng phải đến đó xem xét một chuyến.

Học phí của trường mầm non Thiên Bảo theo học không thấp, ai đi học được ở đây nhà đều có điều kiện, đứa trẻ nào cũng là công chúa, hoàng tử trong nhà.

Thư Nhan kể cho các phụ huynh từng nói chuyện cùng về phản ứng của Thiên Bảo, đề xuất kiểm tra đột xuất lúc bọn trẻ ăn trưa.

"Cô nói thật không?" Bà nội Ngô cãi nhau gay gắt nhất vì chuyện lớp học thêm vừa về, nghe Thư Nhan nói vậy tức thì phấn chấn: "Thảo nào cục cưng nhà tôi về nhà ăn ngon lành như vậy, chắc chắn là đi học bị đói rồi."

"Thằng nhỏ nhà tôi cũng thế, gần đây cứ nói đói mãi, tối ăn ngon lành, tôi còn tưởng trên trường con chơi nhiều nên mau đói bụng, hóa ra là không được ăn no. Không được, tôi phải đi hỏi giáo viên mới được."

"Đợi đã! Giờ chúng ta không có chứng cứ gì, đi hỏi giáo viên thì liệu người ta có thừa nhận không? Dù sao cũng phải có bằng chứng đã, con còn nhỏ, không biết gì, chúng ta tạm gác chuyện ban sáng, chờ tới giờ ăn trưa xem trường mầm non cho chúng ăn gì, cả tình trạng vệ sinh ở nhà bếp nữa. Mọi người thấy sao?" Thư Nhan cản họ lại, việc đã qua thì sao người ta chịu thừa nhận, bắt tại trận thì họ không đuối lý được.

Các phụ huynh lưỡng lự, một lúc sau đồng ý với ý kiến của Thư Nhan.

"Tôi phải đi làm nữa, hay chờ tôi tan làm rồi qua nhé?"

Mẹ một số đứa bé phải đi làm, không nhiều thời gian rảnh như bà nội và bà nội trợ.

"Chúng ta nhiều người thế này, mấy cô không đi cũng không sao đâu, xong nhớ tới sớm chút nhé." Người đồng ý đầu tiên lại là bà nội Ngô.

Chỉ cần không liên lụy tới cháu trai bảo bối của bà ấy thì bà nội Ngô rất dễ tính.

Các phụ huynh đều là chủ căn hộ ở khu chung cư, bà nội Ngô xem như vào chung cư ở sớm nhất, gọi cả một nhóm người đến nhà mình chơi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 78: Chương 78



Thư Nhan không ngờ nhà bà nội Ngô cũng ở căn số 2, phòng bà ấy ở tầng một, bảo rằng con trai bà ấy đặc biệt chọn tầng một vì hai vợ chồng bà ấy đã lớn tuổi.

"Chủ yếu là vì tầng một tặng thêm vườn hoa thôi, ông lão nhà tôi chẳng thích gì, toàn thích mấy thứ như này." Bà nội Ngô bảo mọi người ngồi xuống rồi cắt một trái dưa hấu: "Cứ tự nhiên, ăn một miếng cho mát."

"Cảm ơn ạ." Thư Nhan nhận dưa hấu, cười nói: "Chúng ta có duyên quá, tôi cũng ở căn số 2 này, là chủ căn hộ 1201. xem như hàng xóm rồi."

"Chao ôi, hàng xóm này." Bà nội Ngô ngạc nhiên nhìn Thư Nhan, cứ tưởng cô ở phòng nhỏ thôi, không ngờ mua hẳn phòng lớn ở tầng 12 luôn, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.

Không lâu sau, ông nội Ngô cầm một ít rau trong tay vác cuốc về nhà, thấy trong nhà nhiều người bèn nhìn về phía bà nội Ngô với vẻ ngờ vực.

Biết được nguyên nhân, ông nội Ngô sa sầm nét mặt: "Chuyện này phải lưu ý, mọi người đi xem trước đi, nếu không có vấn đề gì thì tốt rồi, còn nếu đúng thì chúng ta quyết không để yên."

Trường mầm non ăn trưa lúc 11 giờ, 10 giờ rưỡi nhóm Thư Nhan đã đến, yêu cầu vào trong nhưng bị bảo vệ canh cổng ngăn cản.

"Bọn tôi là phụ huynh mấy đứa nhỏ, vào trường mầm non xem con thế nào cũng không được sao?" Một bà mẹ hỏi.

TBC

"Mấy đứa nhỏ đang học, phụ huynh cũng không muốn quấy rầy bọn nhỏ học hành đúng không ạ?" Bảo vệ canh cổng ôn tồn đáp.

"Chúng tôi không quấy rầy bọn nhỏ học hành đâu, chỉ vào xem thôi, vậy cũng không được à?" Bà nội Ngô gắt gỏng lên tiếng.

Nhất thời bảo vệ canh cổng không biết nên trả lời thế nào, bà nội Ngô vung tay một cách mạnh mẽ: "Chúng tôi vào xem bọn nhỏ có ngoan không rồi đi ngay."

Đoàn người vào trường mầm non suôn sẻ. Bọn nhỏ không chơi ở ngoài, có lẽ là được các giáo viên về lớp chuẩn bị dọn cơm. Họ đi thẳng vào nhà bếp, có giáo viên nhìn thấy bèn ngăn cản.

"Các cô là phụ huynh sao? Lớp học ở bên kia, các cô đi nhầm rồi."

"Chúng tôi không đi nhầm, hôm nay có thời gian rảnh nên đến xem trưa bọn nhỏ ăn gì, sao, không được à?" Một bà cụ cười nói.

Các phụ huynh hùa nhau nói, giáo viên trường mầm non không cản được, đành cho họ vào phòng bếp tham quan.

Đưa đón con không phải mẹ thì là bà nội, đều là những bà nội trợ chuyên nghiệp, vừa vào nhà bếp đã nhận ra vấn đề. Gian chính giữa là một cái bục sơ chế đồ ăn, phía trên đặt ba cái mâm lớn, một là khoai tây sợi, một là cà rốt sợi, còn lại là cải xanh, tất cả đều không được đậy nắp, bị ruồi bò tới bò lui.

Tất cả mọi người sa sầm nét mặt, thấy thức ăn trong nồi còn chưa được dọn ra thì nét mặt càng u ám hơn.

Lúc đăng ký, bên này nói cơm nước được nấu theo tiêu chuẩn hai món, một món mặn một món canh, cuối cùng thứ mà họ thấy là khoai tây sợi, cà rốt sợi, cải xanh nhạt nhẽo, và canh cà chua trứng gần như chẳng thấy trứng.

Có người mau chóng phát hiện thịt trên thớt, đã cắt một nửa, tới cầm lên xem, đích thị là thịt cổ heo rồi.

Kể cả người không biết nấu ăn cũng biết thịt cổ heo dở nhất, gần đây còn nghe nói ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, vậy mà trường mầm non lại mua thịt cổ heo cho con nít ăn.

Các vị phụ huynh tức suýt ngất, cục cưng nhà họ nâng như nâng trứng đi học lại chỉ ăn những thứ này, ai nấy đều thương xót vô cùng.

"Gọi hiệu trưởng trường mầm non mấy người tới đây nhanh! Ban đầu chúng tôi vừa ý trường mầm non này nên mới mua nhà ở đây. Gì mà trường mầm non song ngữ mời giáo viên nước ngoài, đạt tiêu chuẩn quốc tế chứ, cả trường có hai giáo viên nước ngoài là tối đa rồi. Cái này chúng tôi không bàn đến, con mới chừng đó tuổi, chúng tôi không trông mong bọn nó sẽ học được gì. Nhưng tháng nào chúng tôi cũng nộp một đống tiền mà mấy người cho bọn trẻ ăn mấy thứ này là sao? Thảo nào con tôi vừa tan học đã bảo đói bụng, ăn mấy thứ này no mới là lạ."

"Lũ ác ôn, cho trẻ con ăn thịt cổ heo, vệ sinh cũng chẳng đảm bảo, đừng hòng chúng tôi để yên chuyện này!"

Mười mấy phụ huynh kêu gào ầm ĩ, hết người này đến người kia chỉ trích. Hiệu trưởng nghe phong thanh chạy tới, vừa lau mồ hôi trên trán vừa cố gắng nhẹ nhàng nói: "Các phụ huynh đừng nóng, có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết."

"Không từ từ được nữa, từ từ thì chắc bảo bối nhà tôi bị mấy người hại c.h.ế.t quá. Bữa trưa ban đầu dẫn chúng tôi đến xem có phải vậy đâu, hóa ra là diễn trò cả. Lợi dụng bọn trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện, lũ hám tiền mấy người không sợ bị sét đánh à? 200 tệ cộng thêm tiền học thêm là 300 tệ rồi, tiền lương một công nhân bình thường chỉ chừng đó, vậy mà mấy người cho con nít ăn mấy thứ này! Hôm nay mà không cho chúng tôi một lời giải thích thì đừng có trách!"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 79: Chương 79



"Giải thích cái gì, gặp mặt quản lý chung cư luôn đi, còn khu chung cư tốt nhất, trường mầm non tốt nhất toàn Nam Thành nữa chứ, trường mầm non tốt nhất mà cho con nít ăn cải xanh, cà rốt và thịt cổ heo?"

"Đúng đấy, gặp quản lý chung cư đi. Dành một đống tiền để mua nhà, dành một đống tiền để nộp học phí vậy mà không có cơm ăn, mấy người này không làm tròn công việc của mình, họ phải chịu trách nhiệm."

"Tôi thấy báo công an luôn cho rồi, thế này là g.i.ế.c người cướp của còn gì!" Bà nội Ngô tức đến nỗi mặt đỏ gay.

Những đứa trẻ đều là bảo bối trong nhà, gia đình chỉ ước gì chúng ăn thêm một miếng cơm, cuối cùng trường mầm non đối xử hà khắc với những đứa con của họ thế này, quá nguy hiểm, chuyện này đã chọt trúng điểm yếu của các bà nội và bà mẹ.

Thư Nhan mấp máy môi, phát hiện mình hoàn toàn không thể xen miệng vào, các bậc phụ huynh trong cơn nóng giận đã đẩy cô ra ngoài, đội quân chủ lực bây giờ là các bà nội.

Một đám người ồ ạt tới chỗ quản lý chung cư, hùng hổ yêu cầu quản lý đi ra, ai không biết còn tưởng họ tính làm gì.

Quản lý khu chung cư là một người phụ nữ trông rất hiền lành nhưng nếu nghĩ cô ta dễ tính thật thì sai rồi, quản lý được một khu chung cư lớn ở niên đại này không phải hạng người đơn giản.

"Các chị, các bà, cho tôi xin tìm hiểu tình hình đã được không? Mọi người kéo nhau tới đây, ai cũng nói, tôi không nghe được gì cả. Dù sao cũng phải cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới giải quyết được chứ."

Sau khi biết chuyện gì xảy ra, quản lý liếc mắt nhìn hiệu trưởng trường mầm non, cười nịnh hót: "Trời nóng nhỉ mọi người, hay cùng tôi vào trong ngồi một lát nhé?" Quản lý dùng lời nhỏ nhẹ làm dịu cơn giận dữ của các bà nội đứng trước, dẫn họ vào đại sảnh, hết bưng trà rót nước tới cho người lấy nhiều trái cây đến. Được phục vụ tận tình, các phụ huynh đang nổi giận từ từ lấy lại lý trí.

Thấy tình hình đã ổn, quản lý cười nói: "Tôi rõ rồi, có thể do hiệu trưởng trường mầm non giải thích chưa hợp lý đấy, chúng tôi mời chuyên gia dinh dưỡng xây dựng thực đơn cho bọn trẻ mà. Trẻ con chừng này tuổi dạ dày thường không tốt nên tỉ lệ rau sẽ nhiều hơn thịt một chút. Tôi tin rằng ở nhà bọn trẻ không thích ăn rau đúng không ạ?"

Thấy các bà mẹ, bà nội không nói gì, quản lý tiếp tục: "Chúng tôi mời chuyên gia dinh dưỡng rất nổi tiếng ở Cảng Thành về, ông ấy nói với chúng tôi rằng trẻ con phải ăn nhiều rau mới bổ sung đủ các loại vitamin. Đây là thực đơn một tuần trường mẫu giáo sắp xếp cho bọn trẻ, thực đơn mỗi ngày đều khác nhau, tình cờ hôm nay là khoai tây sợi, cà rốt sợi và cải xanh, thêm một phần thịt xào nhỏ, ngoài ra còn có canh cà chua trứng. Một món mặn, hai món chay, một món canh. Ăn xong mỗi bé nửa trái táo, chay mặn kết hợp với trái cây, tôi dám thề rằng trên toàn Nam Thành không có trường mẫu giáo nào chuyên nghiệp như chúng tôi đâu."

"Chúng tôi hỏi khẩu phần ăn à? Là vệ sinh, là thịt mà bọn trẻ ăn đấy." Thư Nhan từ đằng sau đi ra: "Trẻ con ăn nhiều rau là tốt nhưng rau không sạch thì tôi thà nó không ăn còn hơn. Đồ ăn rửa xong, thái xong để trong thau chẳng có lấy một cái nắp đậy, ruồi bò qua bò lại trên đó. Thịt ít đã đành, đây còn cho trẻ con ăn thịt cổ heo. Chuyên gia dinh dưỡng của Cảng Thành ở đâu? Tôi muốn hỏi ông ta có phải ăn như vậy là dinh dưỡng nhất rồi không? Chỉ cần ông ta dám thề ngay trước mặt mọi người rằng ăn thế này tốt cho sức khỏe trẻ nhỏ, chúng tôi sẽ thừa nhận mình gây rối, chúng tôi sẽ xin lỗi."

"Đúng đấy, chúng tôi hỏi tình trạng vệ sinh và nguyên liệu nấu ăn chứ có hỏi khẩu phần ăn đâu. Học phí 200 một tháng ít quá chứ gì? Không đủ thì mấy người có thể nói mà, đến nỗi gì mà tiết kiệm từ thức ăn của trẻ con?" Bà nội Ngô nghĩ ngợi một hồi rồi nói.

"Không sai, bọn nó còn nhỏ, chúng tôi tin tưởng đưa con đến trường mầm non, cuối cùng mấy người lại cho chúng ăn mấy thứ đó, giờ còn nói không phải chuyện to tát? Gọi chuyên gia dinh dưỡng tới đây đi, hỏi xem ông ta từng ăn thịt cổ heo bao giờ chưa."

Các phụ huynh lại tranh cãi dữ dội.

Quản lý trừng mắt nhìn hiệu trưởng trường mầm non. Khá lắm, bà ta tốn bao công sức giải quyết vấn đề, cuối cùng bà hiệu trưởng giấu nhẹm chuyện quan trọng thế này. Ăn chặn tiền ăn uống của bọn nhỏ đã đành, còn cho chúng ăn thịt cổ heo, vấn đề vệ sinh cũng không lo nổi. Sau chuyện hôm nay, bà ta phải phản ánh họ Lâm với cấp trên mới được.

TBC

"Các vị phụ huynh, mọi người bình tĩnh chút, xin hãy nghe tôi nói! Hiện tại là mùa hè nên khó tránh khỏi có ruồi, các giáo viên đã báo cáo với tôi, tôi cũng cho người đi mua keo dính ruồi rồi. Còn chuyện rau, thịt cổ heo và vệ sinh thực phẩm thì tôi giao nhà bếp cho hiệu phó quản lý, không ngờ lại xảy ra sơ sót thế này, là lỗi của tôi đã không theo dõi sát sao. Tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng và xử lý nghiêm minh." Hiệu trưởng Lâm đứng ra đúng lúc.
 
Back
Top Bottom