Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 150: Chương 150



Dưới sự dẫn dắt của đàn ong, Phượng Khê nhanh chóng tìm được cây Thiên Nguyên Thần Mộc số hai.

“Chỉ bằng ngươi mà cũng dám tự xưng là Thiên Nguyên Thần Mộc á? Cây bên cạnh nhà xí của tông môn ta còn có thần cách hơn ngươi!”

“Sao, ngươi không phục chứ gì? Có giỏi thì đuổi theo ta đi!”

“Ngươi không dám đúng không? Hèn nhát như thế, chi bằng đổi tên thành Thiên Nguyên Hèn Mộc thì hơn!”

Cây Thiên Nguyên Thần Mộc số hai không chịu nổi cơn tức này, nó lập tức thu nhỏ về độ cao chừng một trượng, rồi bổ nhào về phía Phượng Khê.

Đồng thời giải phóng uy áp của Nguyên Anh sơ kỳ.

Nếu là người bình thường, đừng nói là Luyện Khí kỳ, dẫu có là Trúc Cơ kỳ cũng sẽ bị uy áp của nó dọa sợ, không dám nhúc nhích.

Nhưng Phượng Khê thì khác, nàng chẳng sợ gì sất, tốc độ chạy trốn cũng rất nhanh.

Bởi thức hải của nàng đã được ngọc giản rèn luyện, đã sớm trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

Dẫu sao Thiên Nguyên Thần Mộc số hai cũng là yêu thực, dù tu vi của nó đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, thì tốc độ cũng không nhanh bằng tu sĩ hoặc yêu thú.

Vì thế, Phượng Khê đã thành công dụ dỗ nó tiến vào vòng mai phục mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào.

Thiên Nguyên Thần Mộc số một chờ đến nóng ruột, giờ đây vừa nhìn thấy mục tiêu, nó đã lập tức vung cành, quấn chặt bộ rễ của Thiên Nguyên Thần Mộc số hai.

Mấy người Giang Tịch cũng đồng loạt ra tay.

Phượng Khê hóa linh lực thành ngọn lửa, lén đốt cháy rễ của Thiên Nguyên Thần Mộc số hai.

Vài loại yêu thực quanh đó, cũng đều bị Phượng Khê lừa gia nhập cuộc chiến.

Tuy bản thể của chúng không thể di chuyển, nhưng cũng vẫn có thể giúp đỡ vài chuyện trong phạm vi nhỏ.

Chờ đến khi tân vương đăng cơ, chúng chính là nguyên lão khai quốc!

Xông lên!

Cuộc chiến giữa hai bên cực kỳ kịch liệt, Phượng Khê cũng đã được trải nghiệm sự chênh lệch cảnh giới cực lớn.

Vẫn câu nói cũ, sức mạnh mới là đạo lý!

Sau khi kết thúc quá trình thí luyện, quay về nàng nhất định phải liều mạng tu luyện mới được!

Tranh thủ sớm ngày mọc nốt Thổ Linh căn.

Đúng như dự đoán, Thiên Nguyên Thần Mộc số hai bị đánh lén đã rơi vào thế bị động, cộng thêm bên phía số một có thêm sự giúp đỡ của sáu tu sĩ, cuối cùng nó đã mất mạng.

Sau khi c.h.ế.t, bản thể của Thiên Nguyên Thần Mộc số hai lộ ra, Phượng Khê hái được ba cây Nấm Tím!

Thiên Nguyên Thần Mộc số một bắt đầu hấp thụ linh hạch của Thiên Nguyên Thần Mộc số hai.

Mấy người Phượng Khê thì ngồi bên cạnh đả tọa tu luyện.

Sau đó, Phượng Khê thất khiếu đổ m.á.u, hôn mê bất tỉnh.

Cũng may đám người Giang Tịch đã chứng kiến cảnh tượng này vài lần rồi, nên cũng không quá hoảng hốt. Sau khi họ bình tĩnh đút Bổ Thần Đan cho nàng, Phượng Khê chậm rãi tỉnh lại.

Xem ra uy áp của Thiên Nguyên Thần Mộc số hai gây ra chút ảnh hưởng với nàng.

Chẳng qua, Phượng Khê nhanh chóng phát hiện ra niềm vui bất ngờ: đan điền của nàng lén mọc ra một chồi non màu đất.

Thổ Linh căn mà nàng ngày đêm nhớ nhung, cuối cùng cũng chịu mọc rồi!

Trong lúc nhất thời, Phượng Khê bị cảm xúc sung sướng bao trùm.

Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng đã bình tĩnh lại.

Thổ Linh căn vẫn còn rất yếu, nên đan điền của nàng vẫn còn vài vết rạn.

Phải chờ Thổ Linh căn trưởng thành, đan điền của nàng mới hoàn toàn khỏi hẳn.

Chẳng qua ngày đó sẽ tới nhanh thôi.

Sợ bốn Linh căn khác bắt nạt Thổ Linh căn, Phượng Khê dùng thần thức cảnh cáo chúng một phen.

Bốn Linh căn kia lập tức nắm tay Thổ Linh căn, dạy nó xoay vòng vòng.

Đáng thương Thổ Linh căn, suýt thì bị các “đồng bọn” nắm đứt chồi.

Sau đó, Phượng Khê phát hiện nó dài thêm một đoạn.

Phượng Khê: “…”

Á à, hóa ra con hàng này giả vờ.

Rốt cuộc nàng tạo nghiệt gì, mà gặp toàn lũ khốn nạn thế này!

---

Sau khi hấp thụ linh hạch, thực lực của Thiên Nguyên Thần Mộc số một tăng vọt, dẫu có đánh tay đôi với ba cây kia, nó vẫn tự tin rằng bản thân sẽ thắng.

Nhưng để đảm bảo an toàn, Phượng Khê quyết định chậm mà chắc.

Không được khinh địch, không được vội vàng.

Rất nhanh sau đó, đoàn người Phượng Khê tiếp tục dùng lại chiêu cũ, thành công g.i.ế.t c.h.ế.t Thiên Nguyên Thần Mộc số ba.

Phượng Khê lại hái được ba cây Nấm Tím.

Sau khi g.i.ế.t c.h.ế.t số bốn và số năm, trong tay Phượng Khê đã có mười hai cây Nấm Tím.

Nàng còn chưa kịp chia sẻ niềm vui với Thiên Nguyên Thần Mộc số một, thì cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.

Họ là nhóm đầu tiên vượt qua vòng thử thách thứ bảy.

Lúc này ba nhóm khác vẫn chưa hái được một cây Nấm Tím nào.

Ngay cả nhóm của Thẩm Chỉ Lan cũng vẫn đang ở giai đoạn thăm dò.

Mấy người Phượng Khê chán c.h.ế.t, chỉ có thể ngồi xuống đả tọa tu luyện.

Ôi!

Vô địch thật sự rất cô đơn!

----

Mặt mũi của nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn nóng ran, thậm chí họ chẳng có tâm trạng đâu mà quan sát ba nhóm khác nữa.

Chỉ mỗi Tiêu Bách Đạo vẫn giữ vững được nụ cười rực rỡ như đóa hoa trà.

Đồ nhi của ông có vài phần phong thái hồi ông còn trẻ.

Nhớ năm đó, ông cũng kinh tài tuyệt diễm, nổi tiếng khắp khu vực Bắc Vực, đi đến đâu cũng được người người săn đón, khen ngợi hết lời.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 151: Chương 151



Khoảng thời gian chờ đợi sau đó trở nên dài đằng đẵng, cuối cùng sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, nhóm của Thẩm Chỉ Lan cũng thành công hái được mười cây Nấm Tím.

Hai nhóm còn lại bị loại.

Mười hai người vượt ải thành công bị truyền tống tới một đại điện cổ xưa, bất kể là trên nền gạch xanh hay trên vách tường, cũng đều được khắc những hoa văn tinh xảo, đẹp đẽ.

Lát sau, trong đại diện chợt vang lên một giọng nói sâu thẳm như thể từ xa xưa vọng lại: “Chúc mừng các ngươi đã vượt qua những vòng thử thách trước đó, các ngươi đã đủ điều kiện nhận phần thưởng giá trị.”

Giọng nói vừa dứt, trên vách tượng lập tức xuất hiện mười hai cánh cửa đá, hoa văn trên mỗi cánh cửa đá đều khác nhau.

Giọng nói kia tiếp tục vang lên: “Ngọc bài mà các ngươi lấy được ở vòng thử thách số bốn, chính là chìa khóa mở cửa đá. Sau khi đi vào, các ngươi sẽ nhận được đề bài tương ứng. Trả lời đúng, các ngươi sẽ nhận được phần thưởng.”

“Ngoài ra, trong những đề bài đó còn ẩn chứa một luồng cơ duyên của Thiên Đạo, đang chờ người có duyên tới lấy.”

“Bây giờ các ngươi bắt đầu đi thôi.”

Mọi người lập tức lấy ra ngọc bài lấy được ở vòng thứ tư, rồi tìm cửa đá tương ứng.

Chờ những người khác đã vào hết, Phượng Khê mới lấy ra một đống ngọc bài.

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn: “…”

Đúng rồi!

Phượng Khê có một đống ngọc bài cơ mà!

Vậy chẳng phải, nàng có thể tùy ý ra vào bất cứ cửa đá nào ư?

Chuyện này, chuyện này…

Chênh lệch quá lớn rồi!

Khóe miệng Tiêu Bách Đạo sắp kéo tới tận mang tai rồi.

Cơ hội quả nhiên chỉ dành cho những người biết tận dụng.

Lần này đồ đệ ngoan của ông kiếm bộn rồi!

Lúc này, Phượng Khê tung ta tung tăng tiến vào cửa đá số một.

Người bên trong cửa đá là Tư Phệ.

Nhìn thấy Phượng Khê, hắn ta thoáng sửng sốt. Nhưng rồi hắn ta lại nghĩ, có lẽ hoa văn trên ngọc bài của hai người họ giống nhau, nên hắn ta cũng không quá để ý.

Hai người bắt đầu chờ đợi cờ Càn Khôn ra đề.

Trên vách tường xuất hiện dòng chữ… rèn luyện trong ảo cảnh.

Ngay sau đó, thần thức của Phượng Khê thoáng trì trệ. Nàng quên mất một khắc trước bản thân đang ở đâu, đang làm gì.

Nàng nằm trên mặt đất, cơn đau nơi đan điền khiến nàng cuộn tròn người lại.

Trong tay Thẩm Chỉ Lan cầm một gốc thảo dược, nàng ta đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng giành cơ duyên của ta ư?”

Thức hải Phượng Khê đau xót, nàng chợt tỉnh táo lại.

Ồ, đây là cảnh tượng ngày thi tuyển chọn đệ tử nội môn của Hỗn Nguyên Tông.

Ảo cảnh này cũng khá thú vị đấy chứ!

Nàng bất chợt nhảy lên, tát cho Thẩm Chỉ Lan hai phát.

“Giành cái con mẹ ngươi!”

Ảo cảnh lập tức tan biến.

Trong một gian phòng đá khác, Thẩm Chỉ Lan cũng vừa tỉnh lại từ ảo cảnh, vẻ mặt nàng ta cực kỳ khó coi.

Ấy thế mà nàng ta lại bị tiện nhân Phượng Khê tát hai cái.

Tuy đó chỉ là trong ảo cảnh, tuy nàng ta biết là giả, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

Lúc này, giọng nói kia vang lên: “Thẩm Chỉ Lan, cơ duyên của Thiên Đạo đã chọn ngươi. Chỉ cần ngươi vượt qua thử thách tiếp theo, là có thể lấy được cơ duyên của Thiên Đạo.”

Thẩm Chỉ Lan mừng rơn, nàng ta vội vàng ổn định tâm trạng, chờ đợi thử thách tiếp theo.

Phượng Khê chỉ là một hòn đá kê chân của nàng ta mà thôi.

Sớm muộn gì, nàng ta cũng sẽ tự tay g.i.ế.t nàng!

Lúc này Phượng Khê đã giành được phần thưởng của cửa đá số một.

Thấy Tư Phệ vẫn đang chìm trong ảo cảnh, nàng đắc ý chạy đến cửa đá số hai.

Con hàng này một hơi hoàn thành mười đề bài liên tiếp, kiếm được đầy bồn đầy bát.

Bây giờ chỉ còn lại hai cửa đá cuối cùng.

Một là cửa đá của Thẩm Chỉ Lan, một là cửa đá của chính nàng.

Nàng chẳng thèm suy nghĩ đã tiến thẳng vào phòng đá của Thẩm Chỉ Lan.

Thấy nàng tiến vào, bàn tay đang vẽ bùa của Thẩm Chỉ Lan chợt run lên, lá bùa biến thành tro bụi.

Nàng ta nghiến răng nói: “Phượng Khê, ngươi không tiến vào phòng đá của ngươi, tiến vào phòng đá của ta làm gì?”

Phượng Khê quơ quơ ngọc bài trong tay: “Ngại quá, đây là phòng đá của ta, là ngươi tu hú chiếm tổ thì có!”

Nghe thấy bốn chữ “tu hú chiếm tổ”, sắc mặt Thẩm Chỉ Lan trở nên cực kỳ khó coi.

“Phượng Khê, ngươi bớt ở đây ăn nói bừa bãi đi. Cờ Càn Khôn đã nói rõ rằng cơ duyên của Thiên Đạo chọn ta, ngươi nhanh cút ra ngoài cho ta!”

Phượng Khê phì cười!

“Nó có chọn ngươi hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến ta cả. Ta chỉ tới lấy phần thưởng thôi. Ngươi bận việc của ngươi, ta làm việc của ta, chúng ta không liên quan tới nhau.”

Thẩm Chỉ Lan tức tới nghiến răng, nhưng thử thách của cơ duyên Thiên Đạo quan trọng hơn, nàng ta chỉ đành ổn định tâm trạng, điều hòa hơi thở để vẽ bùa lại lần nữa.

Phượng Khê đi dạo một vòng phòng đá, nhưng không thấy cờ Càn Khôn ra đề.

Nàng lấy hai tấm ngọc bài ra, bắt đầu gõ nhịp: “Sau nhịp gõ này, ta chẳng khen ai, chỉ khen Tiểu Phượng Khê của Huyền Thiên Tông!”

“Tiểu Phượng Khê, vừa xinh đẹp vừa lương thiện, giống hệt một đóa hoa…”

Bàn tay Thẩm Chỉ Lan run lên, lại một lá bùa nữa thất bại.

Nàng ta thực sự tức c.h.ế.t rồi!

Phượng Khê chớp mắt nói: “Ngươi tặng lại phần thưởng vừa nhận được cho ta, ta sẽ ra ngoài ngay.”

Thẩm Chỉ Lan: “…”

Nàng ta nghiến răng, đưa món Linh khí phòng ngự cấp Thiên vừa nhận được cho Phượng Khê.

Chẳng có gì bằng cơ duyên của Thiên Đạo.

Phượng Khê nói lời giữ lời, vừa nhận được, nàng ta lập tức nhảy chân sáo ra ngoài, tiến vào phòng đá của chính mình.

Nếu cơ duyên của Thiên Đạo đã bị mù chọn trúng Thẩm Chỉ Lan, vậy nàng cũng chẳng thèm cái gọi là cơ duyên của Thiên Đạo nữa.

Thứ nàng muốn chưa bao giờ là cơ duyên của Thiên Đạo hư vô mờ mịt.

Mà là… cờ Càn Khôn cơ!

Nàng đâu ngu!

Ai đời không cần gà mái già đẻ trứng, lại đi nhặt một, hai quả trứng làm gì!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 152: Chương 152



Phượng Khê vừa tiến vào phòng đá của mình, giọng nói sâu thẳm kia đã cất lên: “Phượng Khê, đề bài của ngươi rất đơn giản: ngươi hãy đoán xem vì sao ta khăng khăng kéo ngươi vào cờ Càn Khôn? Nếu ngươi đoán đúng, ta sẽ thưởng ngươi một món linh khí phòng ngự cấp Địa. Nhưng nếu đoán sai, ngươi phải trả lại toàn bộ những phần thưởng đã nhận ở các vòng trước cho ta.”

“Bây giờ ngươi có thể trả lời rồi.”

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Ta có thể từ chối trả lời không?”

Giọng nói kia mang theo vài phần vui sướng khi người khác gặp họa: “Nếu ngươi từ chối trả lời, thì đồng nghĩa với việc ngươi đoán sai.”

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn bàn tán sôi nổi:

“Bất kể Phượng Khê trả lời thế nào, cờ Càn Khôn đều có thể nói rằng nàng trả lời sai. Đây là một cái bẫy. Hình như cờ Càn Khôn đang nhằm vào Phượng Khê thì phải!”

“Không phải hình như, mà nó thật sự nhằm vào nàng! Những vòng trước nàng lợi dụng lỗ hổng để bòn rút cờ Càn Khôn, đương nhiên nó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng rồi. Chắc chắn lần này Phượng Khê sẽ mất trắng cho xem.”

“Nàng cũng không nghĩ lại xem, đó là địa bàn của cờ Càn Khôn người ta, sao có thể để nàng chiếm hời được?”

“...”

Bách Lý Mộ Trần lén đưa mắt nhìn Tiêu Bách Đạo, trong lòng ông ta cực kỳ hả giận.

Ban nãy Phượng Khê đến quấy rối Thẩm Chỉ Lan, nếu không phải ngại đám Ma tộc đang ngồi đây, ông ta đã sớm tìm Tiêu Bách Đạo tính sổ rồi.

Giờ thì hay rồi, nha đầu Phượng Khê kia gieo gió gặt bão.

Trong lòng Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: không có phần thưởng cũng không sao, chỉ cần tiểu đồ đệ bình an ra ngoài là tốt lắm rồi.

Lúc này, Phượng Khê chậm rãi nói: “Chỉ có một nguyên nhân khiến ngươi khăng khăng kéo ta vào đây: đó là thuận theo Thiên Đạo. Đây là thiên mệnh, là số trời đã định, là sự sắp xếp của Thiên Đạo!”

Cờ Càn Khôn: “…”

Nhóm quần chúng hóng hớt: “…”

Chưởng môn Hồ Vạn Khuê của Ngự Thú Môn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Tiểu nha đầu Phượng Khê này ranh ma quá thể!

Nàng đổ mọi nguyên nhân lên Thiên Đạo, dẫu cờ Càn Khôn có muốn phản bác cũng không thể.

Bởi nó đâu dám nhận nó làm trái ý trời, đúng không?

Cờ Càn Khôn im lặng một lúc lâu.

Không biết có phải do nó bị tức quá hay không, mà sàn phòng đá rung nhẹ.

“Tạm coi như ngươi đoán đúng. Vậy ngươi có biết vì sao cơ duyên của Thiên Đạo lại chọn Thẩm Chỉ Lan mà không chọn ngươi không?”

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Bởi vì có phần thưởng tốt hơn dành cho ta, đúng không? Ngươi đừng giấu nữa, mau đưa cho ta đi!”

Cờ Càn Khôn: nó chưa gặp ai mặt dày, vô liêm sỉ như nàng!

“Phượng Khê, xem ra ngươi chẳng nhận thức rõ bản thân gì cả. Đan điền của ngươi bị thương nặng, ngươi còn sở hữu Ngũ linh căn, dù ngươi có cố gắng đến đâu, thì cũng không thể tu luyện thành công.”

“Thế nên, ngươi căn bản không có cửa so với Thẩm Chỉ Lan, các ngươi chênh lệch một trời một vực.”

Phượng Khê gật đầu: “Câu trước ta không đồng ý, nhưng câu sau ta thấy ngươi nói đúng. Đúng là ta và Thẩm Chỉ Lan chênh lệch một trời một vực, ta là mây, nàng ta là bùn lầy.”

Cờ Càn Khôn: “…”

Không chờ nó nói chuyện, Phượng Khê giành nói tiếp: “Ta không biết đầu óc ngươi bị khiếm khuyết bẩm sinh, hay do sau này không chịu động não nữa, nhưng dường như ngươi đang hiểu lầm Thiên Đạo bất công đấy nhé!”

“Trời đất không nhân trừ, coi vạn vật như chó như rơm. Ngươi có biết câu này có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là: trời đất đối xử công bằng với vạn vật trên thế gian. Bất kể thiên tài hay phế vật, thì cơ hội tu thành chính quả đều bằng nhau.”

“Vả lại, ngươi có biết thiên tài là gì không? Trời đã sinh ra ta, thì ta ắt phải có chỗ hữu dụng. Chỉ cần đủ tự tin, thì mỗi người đều là thiên tài, đều có thể lĩnh ngộ đạo của chính mình.”

“Cho nên, cái gọi là thiên tài và phế vật mà ngươi vừa nói là hoàn toàn vô nghĩa. Nếu rảnh rỗi quá, ngươi vẫn nên đọc nhiều sách thì hơn.”

Vừa dứt lời, Phượng Khê chợt có dự cảm, thế là nàng bắt đầu khoanh chân đả tọa.

Nàng ngộ đạo rồi!

Cờ Càn Khôn: “…”

Nhóm quần chúng hóng hớt: “…”

Hóa ra chèn ép người khác lại có thể giúp bản thân ngộ đạo ư?

Trước không có ai như nàng, sau này cũng chẳng có ai giống nàng!

Nàng là độc nhất vô nhị trên đời này!

Nếu ban nãy có khá nhiều người hâm mộ Thẩm Chỉ Lan nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, thì giờ đây, họ cảm thấy dường như Phượng Khê cũng may mắn chẳng kém.

Bởi ngộ đạo cũng là chuyện tốt có thể gặp mà không thể cầu!

Tiêu Bách Đạo vốn định rụt rè một chút, nhưng dường như khóe miệng tự có ý nghĩ của riêng nó, trực tiếp kéo tới tận mang tai.

Ơ nhưng mà, không phải tiểu đồ đệ sở hữu Tứ Linh căn ư? Sao cờ Càn Khôn lại bảo nàng sở hữu Ngũ Linh căn?

Đúng lúc này, màn hình hiển thị chợt tối đen.

Nụ cười trên mặt Tiêu Bách Đạo cứng đờ.

Chuyện gì thế này?

Những người khác cũng bùng nổ.

Có người suy đoán trong quá trình ngộ đạo, Phượng Khê đã hút đi một phần linh khí trời đất, nên mới gây ảnh hưởng với màn hình hiển thị.

Đoán chừng chờ quá trình ngộ đạo của nàng kết thúc, là màn hình sẽ khôi phục bình thường thôi.

Tạm thời mọi người cũng chỉ có thể tin tưởng cách nói này, họ sốt ruột chờ đợi.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 153: Chương 153



Trong gian phòng đá của Phượng Khê, linh lực trở nên hỗn loạn, mặt đất không ngừng rung lắc, thi thoảng còn phát ra những âm thanh chói tai.

Nhưng Phượng Khê vẫn chìm đắm trong quá trình ngộ đạo, chẳng hề bị các yếu tố bên ngoài quấy nhiễu.

Cờ Càn Khôn tức hộc m.á.u, nói: “Phượng Khê, sư phụ ngươi c.h.ế.t rồi!”

Phượng Khê đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn ngập tức giận: “Nếu ngươi lại lấy sư phụ ta ra làm trò đùa, ta sẽ chơi c.h.ế.t ngươi!”

Cờ Càn Khôn đắc ý nói: “Ta vốn tưởng ngươi bách độc bất xâm cơ, hóa ra cũng chỉ là hạng đàn bà ngu xuẩn mềm lòng mà thôi.”

Ánh mắt Phượng Khê thoáng lóe lên: “Ngươi tắt màn hình hiển thị rồi đúng không?”

“Sao ngươi biết?”

Phượng Khê cười nhạt: “Loại người vờ vịt, giả tạo như ngươi, tất nhiên sẽ không để người khác nhìn thấy khía cạnh xấu xí của mình rồi. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Cờ Càn Khôn lạnh giọng đáp: “Ngươi giao bút Sơn Hà Càn Khôn cho ta, ta sẽ thả ngươi ra ngoài. Nếu không, ta sẽ ném ngươi vào trận pháp, để ngươi c.h.ế.t thẳng cẳng, vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Lúc trước Phượng Khê đã suy đoán cờ Càn Khôn và bút Sơn Hà Càn Khôn có liên quan, bởi hai cái tên đó rất dễ liên tưởng.

Không ngờ, suy đoán của nàng lại là sự thật.

Vốn nàng cảm thấy chuyện bản thân nhớ thương con gà mái già đẻ trứng vàng - Cờ Càn Khôn là có hơi thất đức, nhưng giờ nàng đã chẳng còn chút gánh nặng tâm lý nào nữa.

Bởi hóa ra nàng và nó đều đang hướng về phía nhau.

Phượng Khê cong môi cười: “Được thôi, vừa hay ta đang muốn c.h.ế.t đây!”

“Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chuyện. Sở dĩ cờ Càn Khôn có thể sinh ra linh trí, trừ yếu tố cấp bậc của ngươi, còn có một yếu tố quan trọng khác, đó là sức mạnh tín ngưỡng của thú trận pháp và yêu thực trận pháp. Nếu ngươi nhốt ta ở trong cờ Càn Khôn, ta đảm bảo, toàn bộ sức mạnh tín ngưỡng đó sẽ biến thành oán niệm.”

“Ngươi thử cảm nhận xem, có phải đã có một chút thay đổi không?”

Cờ Càn Khôn hoảng hốt nhận ra, ấy thế mà tu vi của nó đã yếu đi một chút.

Nói cách khác, lời Phượng Khê nói là sự thật.

Nàng đã khiến một vài thú trận pháp và yêu thực trận pháp nảy sinh oán niệm với nó.

Nếu mất đi sức mạnh tín ngưỡng, thì nó cũng sẽ sớm biến mất thôi.

Trong khoảnh khắc này, cờ Càn Khôn chợt bừng hiểu.

Phượng Khê là một tai họa, là đại họa.

Tuyệt đối không thể để nàng ở lại bên trong cờ Càn Khôn.

Dù phải từ bỏ Bút Sơn Hà Càn Khôn, cũng tuyệt đối không thể giữ nàng lại.

Nhưng ngay khi nó định đưa Phượng Khê ra ngoài, nàng lại nói: “Tạm thời ngươi đừng vội đưa ta ra ngoài, ta còn một chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”

Cờ Càn Khôn nghi hoặc hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”

Phượng Khê thờ ơ đáp: “Trước khi nói chuyện đó, chúng ta nói một chuyện khác trước. Ngươi có nghĩ tới chưa, sau khi chuyện lần này chấm dứt, ngươi sẽ phải đối diện với điều gì? Chắc chắn là một giấc ngủ vô tận rồi.”

“Bởi Ma tộc và Nhân tộc luôn đấu đá không c.h.ế.t không thôi, họ sẽ không dễ dàng hợp tác để mở ngươi ra thêm lần nữa đâu. Sự tồn tại của ngươi cũng đâu có khác cái c.h.ế.t là bao.”

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cờ Càn Khôn biết, những lời Phượng Khê nói là thật.

Ít nhiều gì thì trong lòng nó cũng có chút mất mát.

Nó cười lạnh: “Ngươi bớt nói nhảm đi, chuyện quan trọng mà ngươi nói rốt cuộc là chuyện gì?”

Phượng Khê chậm rãi nói: “Không vội, ta còn một chuyện khác muốn nhắc nhở ngươi. Thẩm Chỉ Lan nổi tiếng là sao chổi, mỗi lần nàng ta nhận được cơ duyên, thì y như rằng, người bên cạnh nàng ta, thậm chí là cả tông môn nàng ta đều sẽ gặp xui xẻo.”

“Cho nên, một khi nàng ta nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, thì chắc chắn ngươi cũng sẽ gặp xúi quẩy cho xem. Nếu không tin, ngươi có thể đọc ký ức của đệ tử Nhân tộc để kiểm chứng lời ta nói.”

Ngoài miệng cờ Càn Khôn mắng Phượng Khê bịa đặt vô căn cứ, nhưng nó lại lén lút đọc ký ức của đám người Mục Tử Hoài.

Sau đó, lòng nó dần trở nên bất an.

Nó sốt ruột hỏi: “Ngươi nhanh nói chuyện quan trọng kia đi, nếu không ta sẽ lập tức đá ngươi ra ngoài.”

Phượng Khê nở một nụ cười cực kỳ xán lạn: “Nếu ngươi không muốn chìm vào giấc ngủ vô tận, nếu ngươi muốn thoát khỏi vận đen mà Thẩm Chỉ Lan mang lại, thì hãy ký khế ước với ta đi! Vừa hay làm bạn với Bút Sơn Hà Càn Khôn!”

Cờ Càn Khôn tức đến bật cười.

Nàng rào trước đón sau, hóa ra là để làm tiền đề cho mục đích cuối cùng này đây!

Muốn ký khế ước với nó á?

Không có cửa đâu!

Cửa sổ cũng không có!

Đúng là mơ tưởng hão huyền!

Ngay khi nó đang định châm chọc, sỉ vả Phượng Khê một hồi, thì nghe nàng nói: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể từ chối. Nhưng sau khi rời khỏi đây, ta cũng không biết bản thân sẽ nói gì với Ma tộc nữa. Chẳng hạn như: ngươi tiết lộ thiên cơ dẫn tới lôi kiếp, tốt nhất nên ném ngươi vào Ma Uyên Vạn Trượng, tránh cho phải chịu liên lụy.”

“Lại chẳng hạn như: bản thân ngươi chính là cơ duyên lớn nhất, chỉ khi ném ngươi vào lò luyện thật lâu, mới có thể nhận được cơ duyên này…”

Lúc này, nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài kinh ngạc phát hiện ra, cờ Càn khôn đã biến thành màu xanh lục.

Cờ Càn Khôn thật sự tức c.h.ế.t rồi!

Nó chẳng hề nghi ngờ lời nói của Phượng Khê.

Bởi ngay cả thú trận pháp và yêu thực mà nàng cũng có thể tẩy não, thì đoán chừng đám Ma tộc ngu ngốc kia sẽ thật sự tin tưởng lời nói dối mà nàng bịa ra.

Nhưng bảo nó ký khế ước với nàng á?

Làm thế thì nhục nhã lắm.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 154: Chương 154



Đoán được suy nghĩ trong lòng nó, Phượng Khê nói: “Có phải ngươi cảm thấy việc ký khế ước với ta là sỉ nhục ngươi không? Vậy sao ngươi không nghĩ lại xem, vì sao bút Sơn Hà Càn Khôn lại ở chỗ ta? Vì sao người gọi là thiên tài như Thẩm Chỉ Lan lại kiêng dè ta đến thế?”

“Đáp án chỉ có một: ta mới là thiên tài chân chính, là con cưng của thiên mệnh chân chính!”

“Chỉ có ta mới có thể cho ngươi một tương lai rạng rỡ thôi…”

Cờ Càn Khôn vốn đang do dự, nhưng khổ nỗi cái bánh Phượng Khê vẽ ra quá lớn.

Lớn đến độ đầu óc nó nóng lên, lập tức đồng ý.

Cũng đúng thôi!

Nếu bút Sơn Hà Càn Khôn đã lựa chọn nàng, vậy nó sẽ tạm ký khế ước với nàng vậy.

Dù sao thần thức của nàng cũng yếu hơn nó, tương lai nó mạnh mẽ giải trừ khế ước cũng không muộn.

Nhưng khi nó đòi ký khế ước với Phượng Khê ngay lập tức, thì nàng lại từ chối: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc, tuy ngươi là vật vô chủ, nhưng dù sao cũng do Ma tộc đưa tới.”

“Nếu ta ký khế ước với ngươi ngay lúc này, thì sẽ có hại cho thanh danh của ngươi. Đám Ma tộc kia sẽ chửi ngươi đứng núi này trông núi nọ, đạo đức suy đồi…”

Cờ Càn Khôn: rốt cuộc họ sẽ chửi ai, trong lòng ngươi tự hiểu rõ!

“Thế nên, vì nghĩ cho danh dự của ngươi, vẫn nên để họ chủ động tặng ngươi cho ta thì hơn.”

Cờ Càn Khôn: “…”

Nàng đang mơ giữa ban ngày đấy à?

Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Lát nữa sau khi ra ngoài, ngươi…”

Nghe hết kế hoạch của Phượng Khê, cờ Càn Khôn chìm vào im lặng.

Chẳng lẽ bút Sơn Hà Càn Khôn chọn nàng là vì cái bụng toàn là ý xấu và cát nết thất đức của nàng ư?

Lúc này, Thẩm Chỉ Lan đã nhận được cơ duyên của Thiên Đạo.

Nàng ta mừng như điên, có được cơ duyên này, nàng ta sẽ kết đan nhanh thôi!

Lát nữa khi bị truyền tống ra ngoài, chắc chắn nàng ta sẽ trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Phượng Khê chỉ còn là một ả hề hám lợi mà thôi.

Đúng lúc này, tất cả các đệ tử tham gia thí luyện đều bị đá ra khỏi cờ Càn Khôn.

Người khác đều đáp đất một cách bình an, chỉ có Thẩm Chỉ Lan ngã với tư thế chó gặm phân. Trùng hợp hơn là trên mặt đất chỗ đó có cục đá, khiến mặt mũi nàng ta toàn m.á.u là m.á.u.

Tâm nguyện trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người của nàng ta đã trở thành hiện thực, nhưng với một phương thức khác.

Chẳng qua, sự chú ý của mọi người không đặt trên người nàng ta quá lâu, bởi cờ Càn Khôn chợt trở nên ảm đạm, nó cất giọng run rẩy: “Do tiết lộ thiên cơ, ta sắp phải chịu sự trừng phạt của Thiên Đạo. Vì thế, ta cần phải ký khế ước với một người trong số các ngươi ngay lập tức, để có người san sẻ lôi kiếp với ta!”

“Thẩm Chỉ Lan, ngươi đã nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, ngươi nên nhận luôn phần nhân quả này. Ngươi mau ra đây, lập tức ký khế ước với ta.”

Cờ Càn Khôn bay về phía Thẩm Chỉ Lan.

Thẩm Chỉ Lan chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến dáng vẻ chật vật của bản thân, nàng ta vội vàng né tránh.

“Cờ Càn Khôn, chuyện này không liên quan đến ta. Ngươi chọn người khác đi!”

Dường như linh lực của cờ Càn Khôn đã sắp cạn kiệt, khiến động tác của nó cực kỳ chậm chạp, thế nên Thẩm Chỉ Lan đã né thành công.

Nó lại bay về phía Lệ Nam Thực - Tả Hộ pháp của Ma Hoàng: “Là ngươi đưa ta tới đây. Nếu Thẩm Chỉ Lan từ chối, vậy ta sẽ chọn ngươi.”

Lệ Nam Thực cau mày, cũng né tránh cờ Càn Khôn.

Đùa à?

Sao ông ta có thể chịu lôi kiếp thay nó được?

Thấy ông ta né tránh, cờ Càn Khôn đành đổi mục tiêu, lần này nó nhắm vào trưởng lão Ứng Thiên Lý của tộc Ảnh Ma.

Đương nhiên Ứng Thiên Lý cũng không muốn củ khoai lang nóng phỏng tay này, cũng né tránh.

Cờ Càn Khôn bay qua bay lại hồi lâu, nhưng ai cũng tránh nó như tránh tà. Cuối cùng, nó đột nhiên đổi hướng, nhắm thẳng về phía Phượng Khê.

Do vừa ngộ đạo, giờ đây Phượng Khê đang đả tọa để điều hòa hơi thở.

“Phượng Khê, ngươi đã lấy cả đống phần thưởng của ta, giờ cũng đến lúc phải bồi thường cho ta rồi.”

Lần này tốc độ của cờ Càn Khôn cực nhanh, khi Tiêu Bách Đạo kịp phản ứng lại, thì đã không còn kịp nữa rồi.

Cờ Càn Khôn và Phượng Khê đã bắt đầu ký khế ước.

Nếu cắt ngang giữa chừng, thần thức của Phượng Khê sẽ bị tổn thương nặng.

Chỉ chốc lát sau, khế thành.

Gần như là trong khoảnh khắc khế ước vừa thành, một luồng thiên lôi từ trên trời giáng xuống.

Phượng Khê: “…”

Con mẹ nó, nàng chỉ thuận miệng bịa chuyện mà thôi.

Sao lại thật sự có thiên lôi cơ chứ?

Tiêu Bách Đạo chắn trước người Phượng Khê, chuẩn bị chịu luồng thiên lôi này thay nàng.

Giang Tịch, Quân Văn và Hình Vu cũng vội vàng chạy tới.

Nhưng tốc độ của ba người họ quá chậm, họ còn chưa tới nơi, thiên lôi đã giáng xuống.

Chẳng qua, luồng thiên lôi kia không đánh trúng người Tiêu Bách Đạo, mà rẽ trái rẽ phải, đánh thẳng vào người Phượng Khê.

Hờ!

Nếu lôi kiếp mà đánh sai người, thì còn đâu mặt mũi?

Toàn thân Phượng Khê cháy đen, nàng ngã cái rầm, cả người gục trên mặt đất, không rõ sống c.h.ế.t.

Cờ Càn Khôn bị dọa mất mật.

Hóa ra những lời Phượng Khê nói là sự thật.

Thẩm Chỉ Lan quả là sao chổi.

Ai dính dáng đến nàng ta thì người đó xui xẻo.

Nếu không nhờ Phượng Khê, lần này nó c.h.ế.t chắc rồi.

Sự không cam tâm trước đó lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Phượng Khê quả là tương lai, là ánh sáng của nó! Ánh sáng duy nhất.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 155: Chương 155



Lúc này, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Trái tim Tiêu Bách Đạo đau như bị d.a.o cắt.

Tiểu đồ đệ ban nãy còn nhảy nhót tung tăng, giờ đây tính mạng đang treo trên sợi tóc.

Dều tại người làm sư phụ là ông không thể bảo vệ cho nàng.

Nếu sớm biết thế này, ông đã chủ động ký khế ước với cờ Càn khôn, tránh cho tiểu đồ đệ phải chịu kiếp nạn này.

Mấy người Giang Tịch, Quân Văn và Hình Vu cũng rơi nước mắt như mưa.

Tiểu sư muội bị sét đánh thành thế này, sợ rằng thật sự không cứu nổi nữa.

Gương mặt đám người Hồ Vạn Khuê cũng lộ rõ vẻ đau lòng, tiếc thương.

Phượng Khê là một đứa trẻ tốt, tiếc là số mệnh của nàng quá khổ.

Đầu tiên là đan điền bị thương nặng, vất vả lắm mới có xíu chuyển biến tốt đẹp, thì lại bị sét đánh.

Đúng là người tốt không được sống thọ mà!

Ngay cả Ứng Phi Long và Tư Huyền cũng chìm trong cảm giác bi thương.

Nhưng trong mắt Thẩm Chỉ Lan lại tràn ngập sự hưng phấn. Cuối cùng tiện nhân Phượng Khê cũng c.h.ế.t rồi!

Đáng đời!

Nàng nên c.h.ế.t từ lâu rồi mới phải!

Lộ Tu Hàm đứng bên cạnh nàng ta cũng cực kỳ phấn khích, c.h.ế.t thì tốt!

Đáng lý ra, nàng phải c.h.ế.t từ hôm tổ chức lễ nhận đồ đệ rồi.

Chẳng ai biết rằng, lúc này Phượng Khê đang bay lơ lửng giữa không trung, nhìn thân thể cháy đen của mình với vẻ mặt ngơ ngác.

Ơ, sao nàng lại thành A Phiêu nữa rồi?

Tuy lúc trước nàng có hoài niệm những ngày tháng làm A Phiêu thật đó, nhưng bây giờ nàng có hoài niệm nữa đâu.

Không đúng, lần này không giống lần trước.

Lần trước là toàn bộ thể xác và linh hồn nàng đều biến thành A Phiêu, nhưng bây giờ hình như là hồn phách rời thân thể.

Đừng bảo do nàng xuyên sách, nên mới bị như này đấy nhé?

Có khả năng lắm chứ!

Trong cờ Càn Khôn có một cơ duyên của Thiên Đạo, rất có thể Thiên Đạo đã thông qua cơ duyên này, cảm ứng được nàng.

Thế nên mới sai thiên lôi đánh nàng hồn phi phách tán.

Thôi xong rồi, lần này toang thật rồi!

Có lẽ bộ xương khô trong hang sâu kia sẽ có cách. Hay nàng bay qua đó xem sao?

Nhưng nàng lại phát hiện, linh hồn không thể cách cơ thể quá xa. Quả nhiên, tình huống lần này khác hoàn toàn lần trước.

Lúc này, trong đan điền của Phượng Khê, năm Linh căn đan thành hình ngôi sao, một luồng linh lực dịu dàng lập tức lan truyền khắp cơ thể nàng.

“Phượng Khê” đang bay đột nhiên bị một lực hút cực mạnh hút vào trong cơ thể.

Một lát sau, nàng mở mắt ra: “Sư phụ.”

Tiêu Bách Đạo vui mừng khôn xiết, trái tim vốn treo lơ lửng cuối cùng cũng quay về vị trí cũ.

Lúc này Phượng Khê cũng “nhìn” thấy trận sao trong đan điền, chẳng qua do Thổ Linh căn quá yếu, nên trận sao có hơi nghiêng.

Nàng suy đoán, có lẽ việc linh hồn nàng quay về có liên quan đến trận sao này. Rất có thể trận sao này đã giúp nàng giấu diếm Thiên Đạo, nếu không thì có khi tia thiên lôi thứ hai đã bổ xuống từ lâu rồi.

Trong lúc nàng nghĩ ngợi, trận sao đã tản ra.

Năm Linh căn bắt đầu lao vào đánh nhau.

Đan điền của Phượng Khê co rút, cực kỳ đau đớn.

Phượng Khê: “…”

Lũ khốn nạn này!

Dưới cái nhìn chăm chú của Phượng Khê, cuối cùng năm Linh căn cũng dừng lại.

Nàng rút thần thức ra khỏi đan điền, căm tức nói: “Lệ Hộ pháp, cờ Càn Khôn do ngài mang tới. Ta đang yên đang lành bị nó hút vào, bây giờ lại bị nó cưỡng chế ký khế ước, thay nó chắn lôi kiếp. Chẳng lẽ ngài không định giải thích gì với ta ư?”

Ánh mắt Lệ Nam Thực khẽ lóe lên: “Phượng Khê, lời này của ngươi sai rồi. Ta đã nói từ trước, nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Nhân tộc các ngươi đừng oán trách Ma tộc bọn ta. Nếu ngươi muốn có lời giải thích, thì đến tìm Bách Lý chưởng môn mà đòi. Bởi nếu không tại Thẩm Chỉ Lan nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, thì ngươi đã chẳng phải chịu liên lụy.”

Nghe vậy, Phượng Khê nhìn về phía Bách Lý Mộ Trần: “Bách Lý chưởng môn, Lệ Hộ pháp nói đúng. Chỗ tốt đều bị Thẩm Chỉ Lan chiếm, nhưng nàng ta lại không muốn chắn lôi kiếp thay cờ Càn Khôn, nên mới khiến ta bị vạ lây. Có phải ngài nên cho người bị hại là ta một lời giải thích không?”

Tiêu Bách Đạo lập tức hùa theo: “Tiểu Khê nói đúng. Con bé bị Thẩm Chỉ Lan liên lụy. Hỗn Nguyên Tông các ngươi nhất định phải bồi thường cho đồ nhi ta. Đúng rồi, lần trước các ngươi còn nợ đồ nhi ta tận chín nghìn vạn linh thạch đấy. Bây giờ trả luôn một thể đi!”

Bách Lý Mộ Trần: “…”

Từ nay đừng gọi là Tiêu Bách Đạo nữa, đổi tên thành Tiền Xuyên Tử (xâu tiền) luôn đi!

Hai bên lập tức tranh luận, cãi qua cãi lại một hồi lâu.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng Lệ Nam Thực cực kỳ khinh thường.

Ông ta tới chuyến này, tuy chẳng thu hoạch được mấy thứ tốt, nhưng cũng đã hiểu được đại khái tình hình hiện tại của Nhân tộc.

Nhân tộc đang chia năm sẻ bảy, chẳng đoàn kết gì cho cam.

Tuy ông ta có hơi đau lòng khi tổn thất một lá cờ Càn Khôn, nhưng nếu có thể lợi dụng chuyện này để gây mâu thuẫn giữa Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Tông thì cũng không tệ.

Tốt nhất là trực tiếp trở mặt thành thù thì càng tốt.

Nhưng điều khiến ông ta không ngờ là: Phượng Khê chợt cất tiếng: “Sư phụ, tuy Thẩm Chỉ Lan bất nhân, nhưng con không thể bất nghĩa, không thể vì chút chuyện cỏn con này mà làm ảnh hưởng đến tình nghĩa hai tông môn chúng ta.”

“Vả lại, tốt xấu gì con cũng ký khế ước với cờ Càn Khôn, cũng coi như chiếm hời rồi. Vì thế, chúng ta bỏ qua chuyện này đi thôi, coi như con xui xẻo.”

Nghe nàng nói vậy, rất nhiều người có mặt tại hiện trường đều giơ ngón tay cái.

Khó trách nha đầu Phượng Khê được tôn là tấm gương của Nhân tộc.

Nhân phẩm chẳng có gì để bàn cãi.

So ra thì Thẩm Chỉ Lan quá ích kỷ, kém xa Phượng Khê.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 156: Chương 156



Thẩm Chỉ Lan tức đến nghiến răng.

Nhưng trong chuyện này, nàng ta đuối lý thật, nên chỉ có thể cúi đầu im lặng, còn trong lòng thì đã hận c.h.ế.t Phượng Khê rồi.

Đúng là niềm vui của người này là nỗi buồn của kẻ khác.

Trái ngược hoàn toàn với nàng ta, giờ đây tâm trạng Phượng Khê cực kỳ vui vẻ.

Hôm nay nàng vẫn là nhãi con sáng nhất hiện trường.

Không phục thì lên đây đấu tay đôi!

Ngay khi con hàng này đang đắc ý, trong thần thức chợt vang lên giọng nói chua lòm của quả cầu đen: “Chủ nhân, chúc mừng ngươi lại nhận thêm một bảo bối. Hừ! Về sau tay trái ngươi cầm cờ chiêu hồn, tay phải ngươi cầm kiếm gỗ, quả là tiên khí bay bay.”

Phượng Khê: “…”

Con mẹ nó chứ tiên khí bay bay!

Trông giống như hình tượng của một thầy bói lừa đảo thì có!

Trong lúc Phượng Khê đang cạn lời, Lệ Nam Thực chợt cất tiếng: “Phượng Khê, tuy ta đã được nghe kể lại chuyện ở thành Vô Danh, nhưng có một vài chi tiết, ta vẫn chưa hiểu rõ lắm. Ngươi có thể kể chi tiết cho ta nghe không?”

Phượng Khê gật đầu: “Được chứ! Ngày đó, sau khi bọn ta tiến vào thành Vô Danh…”

Nói đến đây, vẻ mặt nàng lộ rõ vẻ đau khổ, cơ thể co rúm lại.

“Lệ Hộ pháp, hiện tại đan điền của ta cực kỳ đau đớn, chờ ta nghỉ ngơi một lát rồi kể cho ngài nghe sau nhé?”

Thấy thế, Lệ Nam Thực cũng không tiện hỏi thêm nữa.

Phượng Khê được mọi người nâng về phòng dành cho khách, những người khác cũng đều quay về phòng mình nghỉ ngơi. Bởi trong khoảng thời gian này, bất kể là các đệ tử tham gia thí luyện hay nhóm quần chúng hóng hớt thì cũng đều rất mệt mỏi.

Chẳng mấy chốc, trong phòng Phượng Khê chỉ còn lại bốn sư đồ họ.

Phượng Khê nói với Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ yên tâm đi, con không sao. Con sợ kể không khớp với những gì mọi người đã kể trước đó, nên mới viện cớ cơ thể khó chịu.”

“Khi ấy bên ta đã kể gì với Ma tộc thế ạ?”

Lúc này Tiêu Bách Đạo mới thở phào nhẹ nhõm, ông thuật lại lời kể của Tần Thời Phong cho nàng nghe.

Phượng Khê gật đầu: “Vậy con hiểu rồi. Sư phụ ơi, con phát hiện ra một bí mật cực kỳ, cực kỳ lớn luôn nhé…”

Phượng Khê lập tức kể lại chuyện hang sâu, đương nhiên, có vài chuyện không thể kể, nàng sẽ lược bớt.

Chỉ nói sau khi thanh kiếm của nàng bay vào tay bộ xương khô, nàng lập tức bị truyền tống ra ngoài.

Tiêu Bách Đạo cực kỳ khiếp sợ: “Ý của con là, trận pháp dưới hang sâu trấn áp một loại sương mù màu xám? Bướm Đêm Mắt Người và Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh đều từ trong đó chạy ra á?”

Sau khi nhận được câu trả lời của Phượng Khê, Tiêu Bách Đạo nói: “Chuyện này quan trọng, ta phải gọi mấy người Bách Lý chưởng môn tới đây ngay.”

Chỉ chốc lát sau, ba người Bách Lý chưởng môn đã có mặt.

Phượng Khê kể lại chuyện hang sâu thêm lần nữa.

Vẻ mặt ba người cũng cực kỳ hoảng hốt.

Tuy họ không biết làn sương màu xám kia là thứ gì, nhưng nếu đã có thể biến Phượng Khê biến thành trạng thái hồn phách, hơn nữa còn có trận pháp trấn áp, chứng tỏ nó không phải thứ tốt đẹp gì cho cam.

Theo lý thì, thân là chưởng môn của bốn môn phái lớn, họ sẽ biết không ít bí mật. Nhưng sự thật thì không phải thế.

Trước đó, Vân Tiêu Tông là tông môn lớn nhất khu vực Bắc Vực, bất kể là tài nguyên hay điển tịch, thì đều nằm trong tay Vân Tiêu Tông.

Từ khi Vân Tiêu Tông bị diệt môn, rất nhiều điển tịch cũng biến mất theo.

Vì thế, tư liệu lịch sử của khu vực Bắc Vực bị thiếu hụt rất nhiều.

Thật ra họ không hề nghi ngờ Phượng Khê nói dối, bởi Phượng Khê đã xây dựng một hình tượng quá tốt.

Dù là Bách Lý Mộ Trần cũng không có bất cứ nghi ngờ gì. Tuy ông ta biết Phượng Khê tham tiền, ranh mãnh, vô liêm sỉ, mặt dày,… nhưng nàng biết nặng nhẹ, sẽ không nói dối trong những chuyện quan trọng thế này.

Phượng Khê do dự một lát, rồi nói: “Sư phụ, ba vị chưởng môn, ta có một suy đoán, nhưng không biết có nên nói hay không.”

Hồ Vạn Khuê đáp: “Nha đầu này, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì con cứ nói ra, đâu cần kiêng dè như thế.”

Lúc này Phượng Khê mới nói: “Theo suy đoán của ta, trong tay bộ xương khô kia vốn có một thanh kiếm, nhưng kiếm đâu? Nó đâu thể tự mọc chân chạy mất đúng không?”

“Ta có nghe một vài người ở Hỗn Nguyên Tông kể lại rằng, sau khi Thẩm Chỉ Lan lấy được Phi Hồng Kiếm, kiếm sơn bắt đầu xảy ra một số chuyện quỷ quái, có tiếng nức nở, còn có bóng quỷ thoắt ẩn thoắt hiện.”

“Vì thế, ta cảm thấy, Phi Hồng Kiếm mà Thẩm Chỉ Lan lấy được, vốn là kiếm trong tay bộ xương khô kia.”

“Về phần nàng ta vô tình hay cố ý lấy kiếm, thì phải thẩm vấn kỹ mới biết được. Nếu vô tình thì thôi, cùng lắm cũng chỉ chứng tỏ nàng ta là sao chổi. Nhưng nếu nàng ta cố ý, thì vấn đề lớn rồi.”

“Nàng ta thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Ma tộc, bởi phía dưới không chỉ có xương cốt của Nhân tộc ta, mà còn có rất nhiều xương cốt của Ma tộc. Điều này chứng tỏ, sương mù màu xám kia là thứ trí mạng với cả Nhân tộc lẫn Ma tộc.”

“Đương nhiên, ta và Thẩm Chỉ Lan có thù oán trong lời nói của ta khó tránh khỏi xen lẫn chút cảm xúc cá nhân. Đúng sai thế nào, các vị tự cân nhắc đi!"
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 157: Chương 157



Phản ứng đầu tiên của Bách Lý Mộ Trần là Phượng Khê đang bôi nhọ Thẩm Chỉ Lan.

Nhưng ông ta cẩn thận ngẫm lại, đúng là từ khi Thẩm Chỉ Lan lấy được Phi Hồng Kiếm, kiếm sơn mới bắt đầu xảy ra chuyện lạ.

Quá trình lấy được Phi Hồng Kiếm của Thẩm Chỉ Lan cũng khác với những người khác. Nàng ta vẫn chưa bắt đầu lĩnh ngộ kiếm thế, mà trên trời đã đột nhiên xuất hiện cầu vồng, sau đó trong tay nàng ta đột nhiên có nhiều thêm một thanh kiếm.

Hơn nữa khi ấy do ánh sáng của Phi Hồng Kiếm quá mạnh, nên chẳng ai nhìn rõ kiếm từ đâu tới cả.

Có khi nào, nó thật sự từ trong hang sâu bay ra không?

Ông ta nghiến răng nói: “Đây chỉ là suy đoán mà thôi. Cứ cho rằng Phi Hồng Kiếm thật sự là kiếm trong tay bộ xương khô kia, thì chắc chắn cũng chẳng có quan hệ gì với Chỉ Lan cả. Là thanh kiếm kia chủ động chọn con bé.”

Phượng Khê chỉ cười, không nói gì.

Quân Văn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thế vì sao không chọn người khác mà cố tình chọn nàng ta? Ruồi bọ nào có bâu trứng lành bao giờ.”

Không chờ Bách Lý Mộ Trần nổi giận, Tiêu Bách Đạo đã nghiêm mặt quát: “Câm miệng, ở đây không đến lượt con nói chuyện.”

Quân Văn rụt cổ, không nói thêm gì nữa.

Dẫu sao những điều nên nói, hắn cũng nói hết rồi.

Lộ Chấn Khoan khẽ ho một tiếng: “Bách Lý chưởng môn, chuyện này rất nghiêm trọng, bất kể Phi Hồng Kiếm có phải thanh kiếm trong hang sâu không, thì cũng nên gọi Thẩm Chỉ Lan tới hỏi một chút.”

Bách Lý Mộ Trần đành sai người gọi Thẩm Chỉ Lan tới.

Thẩm Chỉ Lan vừa vào phòng, Phượng Khê đã giành hỏi trước. Nàng cười lạnh: “Thẩm Chỉ Lan, Phi Hồng Kiếm vốn ở trong hang sâu, vì sao bây giờ lại nằm trong tay ngươi? Nói! Rốt cuộc ai đã sai ngươi lấy thanh kiếm này?”

Vẻ mặt Thẩm Chỉ Lan hiện rõ sự hoảng loạn: “Chuyện này… Phi Hồng Kiếm chủ động chọn chủ, có liên quan gì đến ta đâu.”

Lòng Bách Lý Mộ Trần thoáng lộp bộp.

Câu trả lời của Thẩm Chỉ Lan đã thể hiện rõ ràng rằng: nàng ta đã sớm biết Phi Hồng Kiếm đến từ hang sâu.

Thẩm Chỉ Lan cũng vô thức nhận ra bản thân bị Phượng Khê gài bẫy, nàng ta vội bổ sung: “Sư phụ, con cũng chỉ mới bắt đầu nghi ngờ gần đây do nghe thấy những chuyện lạ xảy ra ở kiếm sơn thôi. Con vốn định chờ sứ đoàn Ma tộc rời đi, sẽ báo cáo chuyện này với ngài.”

“Nếu ngài không tin, con có thể thề với trời, rằng con không nghe theo lệnh của bất cứ kẻ nào mưu đoạt Phi Hồng Kiếm cả.”

“Nếu trái với lời thề, con sẽ bị sét đánh, c.h.ế.t không được tử tế!”

Phượng Khê bật cười thành tiếng: “Lời thề của ngươi cũng thú vị phết nhỉ? Ngươi chỉ thề ngươi không nghe theo lệnh của người khác, chứ đâu có thề rằng ngươi không cố ý lấy Phi Hồng Kiếm đi đâu.”

Thẩm Chỉ Lan nghiến răng: “Phượng Khê, ngươi đừng có bới lông tìm vết. Lúc trước khi còn ở trong cờ Càn Khôn, ngươi đã ngăn cản ta nhận cơ duyên của Thiên Đạo. Giờ đây lại vu oan hãm hại ta, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?”

Bách Lý Mộ Trần trầm mặt quát: “Đủ rồi! Đừng cãi cọ ầm ĩ nữa!”

Ông ta nhìn Thẩm Chỉ Lan với ánh mắt phức tạp.

Bất kể Thẩm Chỉ Lan vô tình hay cố ý lấy đi Phi Hồng Kiếm, thì hành động của nàng ta đã suýt thì gây họa lớn.

Bách Lý Mộ Trần nghiêm mặt nói với nàng ta: “Chỉ Lan, con vừa nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, trong khoảng thời gian này, con hãy bế quan tu luyện đi!”

Lời này đồng nghĩa với việc cấm túc Thẩm Chỉ Lan.

Thẩm Chỉ Lan cắn môi gật đầu, đỏ mắt lui ra ngoài.

Sau khi Thẩm Chỉ Lan rời đi, Bách Lý Mộ Trần nói với ba người Tiêu Bách Đạo: “Tuy đôi khi lòng dạ Chỉ Lan có hơi hẹp hòi, nhưng vẫn chưa đến mức gây ra chuyện có hại cho Nhân tộc. Hơn nữa bây giờ cũng không có chứng cứ xác thực, mọi người nể mặt ta, tạm thời cấm túc con bé trước đã.”

“Nếu ngày sau, thật sự tìm được chứng cứ, ta tuyệt đối không bênh vực người mình.”

Tiêu Bách Đạo cất giọng sâu xa: “Bách Lý chưởng môn, ta vẫn nói câu cũ, nhân phẩm quan trọng hơn tư chất nhiều. Ngươi cứ dung túng nó như thế, cẩn thận nuôi ong tay áo đấy.”

Sắc mặt Bách Lý Mộ Trần cực kỳ khó coi, nhưng do đuối lý, nên ông ta đành im lặng không đáp.

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Bách Lý chưởng môn, không phải ta nói chuyện khó nghe đâu, nhưng Thẩm Chỉ Lan là sao chổi thật đấy. Về sau tốt nhất nên hạn chế nàng ta tham gia vào những chuyện quan trọng của Nhân tộc chúng ta đi. Mà tốt hơn hết thì đừng để nàng ta biết luôn, tránh để xảy ra chuyện không hay.”

Hồ Vạn Khuê gật đầu: “Tiểu Khê nói đúng đó. Cẩn thận vẫn hơn, tạm thời hãy ngăn cách nàng ta với thế giới bên ngoài đi.”

Sắc mặt Bách Lý Mộ Trần thay đổi tới thay đổi lui, cuối cùng vẫn đồng ý.

Nói thật, hiện tại trong lòng ông ta cũng có hơi nghi ngờ Thẩm Chỉ Lan rồi.

Một, hai lần thì còn bảo là trùng hợp, nhưng lần nào nàng ta gặp được cơ duyên, thì cũng sẽ có người gặp xui xẻo.

Đấy chẳng phải là sao chổi mà Phượng Khê nói đấy ư?

Bất kể thế nào, cứ cấm túc một thời gian đã rồi tính sau.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 158: Chương 158



Về đến phòng mình, Thẩm Chỉ Lan tức giận đập nát đồ đạc trong phòng.

Ấy thế mà lão già Bách Lý Mộ Trần lại thà tin tưởng Phượng Khê, chứ không tin nàng ta.

Uổng công ngày thường nàng ta đối xử với ông ta cung kính tới vậy.

Sau khi trút hết cơn giận, nàng ta dần bình tĩnh lại.

Nàng ta phải nhanh kết đan thôi!

Chỉ cần kết đan thành công, chắc chắn Bách Lý Mộ Trần sẽ lại lần nữa coi trọng nàng ta.

Dù Phượng Khê có âm hiểm đến đâu đi nữa, cũng chỉ là một phế vật kỳ Luyện Khí mà thôi.

Sớm muộn gì, nàng ta cũng sẽ tự tay g.i.ế.t nàng!

---

Bên kia, mấy người Bách Lý Mộ Trần đang bắt đầu nghiên cứu cách đối phó.

Đầu tiên và cũng là quan trọng nhất: tăng cường việc tuần tra ở hang sâu, không thể bỏ qua bất cứ gió thổi cỏ lay nào.

Thứ hai, nghĩ cách điều tra nguồn gốc của làn sương màu xám và trận pháp.

Thứ ba, tìm cơ hội thăm dò Ma tộc, xem họ có biết về chuyện này không.

Phượng Khê yếu ớt giơ tay: “Bách Lý chưởng môn, lúc trước Thẩm Chỉ Lan nhận được bảo vật của Vân Tiêu Tông, đoán chừng trong đó có ghi chép liên quan. Hay là ngài thử hỏi nàng ta xem sao?”

“Đương nhiên, ta cảm thấy chắc chắn nàng ta sẽ nói là không có. Nếu nói là có, chẳng phải đang tự vả vào những câu trả lời trước đó ư?”

“Chậc, đồ đệ này của ngài chẳng ra gì. Tiếc là hai ta không đủ duyên, nếu lúc trước ngài nhận ta làm đồ đệ, thì bây giờ đã chẳng có lắm chuyện phiền lòng như thế.”

Bách Lý Mộ Trần: “…”

Chờ khi mọi người rời đi hết, Phượng Khê lại bắt đầu giáo dục tư tưởng cho cờ Càn Khôn.

Cờ Càn Khôn bị nàng nói đến độ khóc lóc thảm thiết. Không ngờ lúc trước nó lại đối xử tệ hại với chủ nhân lương thiện, vĩ đại đến vậy, nó quả là đồ xấu xa mà!

Về sau, nó nhất định sẽ cố gắng chuộc tội, làm trâu làm ngựa cho chủ nhân.

Phượng Khê cảm thấy tẩy não nhiêu đó cũng hòm hòm rồi, nên chuyển sang chuyện khác: “Tiểu Phiên ơi, chắc hẳn trong tay ngươi có nhiều thứ tốt lắm nhỉ? Đặt ở chỗ ngươi không an toàn đâu, ngươi đưa đây ta giữ hộ cho.”

Cờ Càn Khôn nức nở nói: “Chủ nhân, bảo bối của ta đều bị ngươi lừa đi rồi, nếu không khi trước ta cũng không gài bẫy để ngươi trả lại toàn bộ phần thưởng cho ta.”

Phượng Khê: “… Không còn chút gì ư?”

“Chỉ còn lại vài cái chai, lọ, vại, bình không đáng tiền mà thôi.”

Phượng Khê nghiến răng hỏi tiếp: “Vậy ngươi có thủ đoạn tấn công nào không?”

Lần này cờ Càn Khôn đáp với giọng điệu tự tin: “Đương nhiên là có rồi! Ta là cờ Càn Khôn, có thể giả thành núi thành sông, giả thành nhật nguyệt, giả thành vạn vật trên thế gian.”

Phượng Khê: sao lời này nghe quen quen nhỉ?

Đúng rồi, lúc trước Phong Khiếu Thiên từng vẽ bánh cho nàng như thế!

Nàng nghiến răng nói: “Còn thủ đoạn nào khác không?”

“Còn chứ! Khi chủ nhân đánh nhau với người khác, ta có thể hút hai người vào cờ Càn Khôn, rồi sai đám thú trận pháp giúp đỡ ngươi, đảm bảo ai vào người nấy c.h.ế.t!”

“Chờ cấp bậc của ta tăng lên, đừng nói là hai người, ngay cả toàn bộ tông môn ta cũng có thể hút được.”

Trong lòng Phượng Khê vui vẻ, thủ đoạn này cũng không tệ.

Nhưng nàng còn chưa vui được bao lâu, đã nghe cờ Càn Khôn nói: “Chẳng qua lần này ta hao tổn nhiều tu vi quá, nên phải nghỉ ngơi một thời gian. Chủ nhân yên tâm, không dài đâu, chỉ mấy chục năm thôi mà. Đối với tu sĩ các ngươi thì chỉ là một cái chớp mắt thôi.”

Phượng Khê: “…”

Hóa ra nàng bận rộn nửa ngày, lại lừa trúng một phế vật à?

Cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Phượng Khê, cờ Càn Khôn vội nói: “Chủ nhân, nếu gặp tình huống khẩn cấp, ta nhất định sẽ liều mạng đưa ngươi vào cờ Càn Khôn. Nhưng nếu thế thì có lẽ ta sẽ phải ngủ say một thời gian.”

Phượng Khê cảm thấy thế còn tạm được, dẫu sao đó cũng coi như một cơ hội cứu mạng.

Trong thức hải, quả cầu đen và chim béo khẽ đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ là một phế vật mà thôi! Không đáng lo!

Phượng Khê lại kiểm tra tình hình của Thôn Hỏa Hưu. Con hàng này vẫn đang ngủ say sưa, hơn nữa còn ngáy vang trời nữa chứ!

Phượng Khê kiểm kê lại phần thưởng nhận được từ cờ Càn Khôn, sau đó lấy ra vài cọng linh thực hệ thổ, cho vào miệng nhai.

Hiện tại Thổ Linh căn vẫn còn quá yếu, nàng phải bồi bổ cho nó.

Sau đó, nàng thấy bốn Linh căn còn lại cố tạo thành hình hai trái tim.

Phượng Khê: “…”

Nàng chỉ đành ăn thêm vài linh thực hệ khác.

Tuy rằng mấy Linh căn này khá chó, nhưng ở thời điểm quan trọng, chúng có thể cứu mạng nàng.

Lúc này, quả cầu đen nhảy ra tìm cảm giác tồn tại: “Chủ nhân, sao Hỗn Nguyên Tông vẫn chưa phát hiện chuyện bảo khố bị trộm thế nhỉ? Công tác an toàn của họ chẳng ra sao cả.”

Phượng Khê lại cảm thấy chuyện này khá bình thường.

Bên ngoài bảo khố của Hỗn Nguyên Tông có người canh gác, tuần tra cả đêm lẫn ngày, trong bảo khố cũng có trận pháp cực kỳ mạnh mẽ, nên không nhất thiết phải thường xuyên vào trong kiểm tra.

Đoán chừng cứ cách một thời gian cố định họ mới vào một lần, hơn nữa phải có nhiều người cùng vào, tránh cho có người lén trộm vài món.

Nghĩ đến bảo khố, nàng lại thở dài.

Tuy lần này nàng đã lừa được không ít tài sản của cờ Càn Khôn, nhưng vẫn còn nghèo quá.

Chẳng qua, việc cấp bách nhất lúc này là tu luyện.

Nàng phải mau chóng để Thổ Linh căn phát triển kịp các Linh căn khác. Chỉ khi như vậy, đan điền của nàng mới có thể lành hẳn.

Sau khi đan điền lành hẳn, nàng phải cân nhắc đến chuyện đột phá kỳ Trúc Cơ.

Ôi!

Làm tiểu phế vật kỳ Luyện Khí lâu thế rồi, nghĩ đến việc phải đột phá lên Trúc Cơ, thật ra nàng có hơi luyến tiếc.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 159: Chương 159



Phượng Khê tu luyện tới tận lúc nửa đêm mới chịu nghỉ ngơi.

Nếu không tại khoảng thời gian này tiêu tốn quá nhiều linh lực, nàng thậm chí còn chẳng có ý định nghỉ ngơi ấy chứ.

Thẩm Chỉ Lan đã nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, đoán chừng sẽ kết đan nhanh thôi. Nàng nhất định phải đẩy nhanh tiến độ tu luyện mới được.

Quân Văn và Giang Tịch ở phòng bên cạnh cũng giống vậy.

Họ là sư huynh, nhưng lần nào cũng dựa hơi tiểu sư muội để nằm thắng, đúng là quá vô dụng!

Thế nên từ nay về sau, chỉ cần không c.h.ế.t, họ nhất định phải cố gắng tu luyện.

Phượng Khê vừa chợp mắt chưa được bao lâu, đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ.

Nàng giật mình, đừng bảo chuyện bảo khố đã bị lộ đấy nhé?

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ lo sợ không ngủ được.

Nhưng với độ chó của bản thân, Phượng Khê ngáp dài, quay người ngủ tiếp.

Chuyện bảo khố do Ma tộc gây ra, chẳng liên quan hay dính dáng gì đến nàng cả!

---

Lúc này, Bách Lý Mộ Trần thật sự tức điên lên được!

Vốn chưa đến ngày kiểm tra bảo khố, nhưng do vừa phát hiện ra chuyện hang sâu, lòng ông ta có hơi bất an, nên mới đưa ra quyết định kiểm tra đột xuất.

Vừa mở cửa vào, ông ta đã tức đến độ suýt thì nổ mũi.

Núi linh thạch xuất hiện một lỗ hổng lớn, áng chừng bằng mắt thường thì ít nhất cũng bị trộm khoảng năm nghìn vạn linh thạch.

Ai làm?

Sau khi cẩn thận điều tra, ông ta phát hiện vài sợi ma khí nhàn nhạt. Mọi manh mối đều hướng về phía Ma tộc!

Ông ta mời ba người Tiêu Bách Đạo tới, kể lại chuyện này.

Chờ ông ta kể xong, chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Môn nói: “Nếu do Ma tộc làm, vì sao họ không động tới những bảo vật khác?”

Bách Lý Mộ Trần cau chặt mày: “Đây cũng là điều khiến ta nghi hoặc. Ta đã kiêm kê lại, thật sự chỉ mất linh thạch, những món đồ khác chưa hề bị động tới.”

Lộ Chấn Khoan nói tiếp: “Vả lại, Ma tộc không phải đồ ngốc. Họ biết thừa, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì xảy ra vào thời điểm này, thì họ đều là đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên, họ sẽ không gây ra chuyện ngu ngốc thế này đâu. Thế nên ta cảm thấy, chuyện này không hề đơn giản.”

Bách Lý Mộ Trần cười khổ: “Những lời ngươi nói đều có lý. Nhưng linh thạch đâu thể tự nhiên biến mất đúng không?”

Hồ Vạn Khuê trầm ngâm đáp: “Có khả năng nó tự nhiên biến mất lắm chứ. Ta nhớ từng đọc được trong một cuốn sách cổ, rằng có một số bảo vật sau khi sinh ra linh trí, sẽ tự động hấp thụ linh thạch.”

“Trong bảo khố của Hỗn Nguyên Tông các ngươi có nhiều bảo vật như vậy, biết đâu lại có một món bảo vật hấp thụ linh thạch thì sao? Đương nhiên, xác suất xảy ra tình huống này rất nhỏ. Nhưng gần đây Hỗn Nguyên Tông các ngươi khá xui xẻo, nên biết đâu nó đã thật sự xảy ra.”

Bách Lý Mộ Trần: “… Vậy nên giải thích thế nào về mấy sợi ma khí kia?”

“Ngươi cũng nói ma khí cực kỳ, cực kỳ nhạt. Có lẽ do món linh khí nào đó trước kia từng c.h.é.m g.i.ế.t Ma tộc, nên lây dính ma khí.”

Bách Lý Mộ Trần cảm thấy cách nói này hơi vô lý, nhưng ngẫm kỹ lại, thì lại thấy nó cũng khá đáng tin.

Bốn người lại bàn bạc một hồi, cuối cùng chỉ có thể kết luận theo suy đoán vừa rồi.

Bởi xác suất Ma tộc gây chuyện quá nhỏ.

Không nhất thiết phải xé rách mặt nhau vì chút chuyện cỏn con này.

---

Sau khi nghe Tiêu Bách Đạo kể lại chuyện này, vẻ mặt Phượng Khê dại ra.

Diễn biến này trái ngược hoàn toàn với dự đoán của nàng.

Giọng điệu của Tiêu Bách Đạo không giấu được sự vui sướng khi người khác gặp họa: “Muốn trách thì phải trách Hỗn Nguyên Tông có quá nhiều bảo bối. Cứ nghèo như Huyền Thiên Tông ta thì đâu gặp phải phiền não này.”

Phượng Khê: “…”

Ngài nghèo thì ngài kiêu ngạo đúng không?

Chẳng qua, thông qua chuyện này, nàng chợt phát hiện ra bản thân vẫn còn quá kém.

Không đủ tham!

Nếu nàng thuận tay lấy thêm vài món bảo vật, thì kế hoạch vu oan này mới hoàn mỹ được.

Ôi!

Không còn cách nào khác, ai bảo nàng quá lương thiện cơ chứ!

Nàng không thể làm ra chuyện chó má như thế được!

Mọi người vốn tưởng sứ đoàn Ma tộc sẽ lập tức tạm biệt rời đi, không ngờ họ lại đưa ra đề nghị tới thăm Huyền Thiên Tông.

Tiêu Bách Đạo: Ối, không được!

Đoàn họ đông người như thế, đến thăm chẳng phải sẽ ăn hết cả đống linh thạch của ông ư?

Nhưng vì nghĩ cho đại cục, ông chỉ đành bóp mũi đồng ý.

Chẳng qua trong lòng thì không ngừng kêu khổ.

Cuộc sống của ông chỉ vừa có chút khởi sắc, đám khốn kiếp Ma tộc đã tới ăn ké. Chẳng lẽ ông trời sinh đã không có mệnh phú quý ư?

Nếu sứ đoàn Ma tộc đã muốn tới, thì tất nhiên người của ba tông môn khác cũng phải tới theo.

Vì thế, một đoàn người hùng dũng tiến về phía Huyền Thiên Tông.

Tiêu Bách Đạo mặt dày ngồi ké phi thuyền của Ngự Thú Môn.

Ông cũng không còn cách nào khác, đâu thể để khách khứa ngồi phi thuyền và ma thuyền bay đi trước, còn chủ nhà là ông lại ngự kiếm đuổi theo phía sau đúng không?
 
Back
Top Bottom