Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 160: Chương 160



Hôm nay, đoàn người đã tới trước cổng Huyền Thiên Tông.

Phượng Khê lề mề mãi mới chịu xuống khỏi phi thuyền của Ngự Thú Môn.

Vừa đặt chân xuống đất, hai đầu gối nàng đã khuỵu xuống, rồi trượt dài chừng ba trượng.

Mọi người giật mình kinh ngạc.

Phượng Khê tu luyện công pháp gì mà thần kỳ thế?

Tiêu Bách Đạo vui vẻ giải thích: “Nha đầu Tiểu Khê cực kỳ cung kính với tổ sư gia. Mỗi lần ra vào tông môn đều sẽ quỳ lạy. Có lẽ lần này con bé quá kích động, nên biên độ của động tác mới hơi lớn.”

Phượng Khê: “…”

Nàng cung kính dập đầu lạy ba cái, rồi nói: “Tổ sư gia ở trên cao, đệ tử Phượng Khê hành lễ với ngài. Hôm nay có khách quý ghé chơi, theo lý thì đệ tử nên làm trọn lễ nghĩa chủ nhà, để khách khứa có cảm giác Huyền Thiên Tông ta như nhà mình.”

“Nhưng ngài cũng biết hoàn cảnh hiện tại của Huyền Thiên Tông ta rồi đấy, ngày thường đệ tử vẫn luôn bổ Tích Cốc đan thành tám phần mà uống, làm gì có cơm ngon rượu ngon để chiêu đãi khách quý cơ chứ!”

“Ôi! Thế nên đệ tử định không về tông môn ngay, mà đi tới vùng Cực Băng săn thú, kiếm vài thứ tốt về thêm món cho khách quý.”

Mọi người: “…”

Nếu chờ nàng mang đồ ăn từ vùng Cực Băng về, có lẽ họ sẽ c.h.ế.t đói mất thôi.

Tiêu Bách Đạo lạnh mặt nói: “Tiểu Khê, con chớ nói bậy! Dù chúng ta có nghèo đến đâu, dù phải buộc chặt lưng quần cũng không thể để khách khứa chờ lâu được.”

Mọi người: “…”

Tiêu Bách Đạo ơi Tiêu Bách Đạo, sao ông càng ngày càng không biết xấu hổ thế!

Hồ Vạn Khuê ho khan vài tiếng: “Lão Tiêu, không cần cơm ngon rượu ngon gì đâu. Ta nghe nói thịt hun khói của Huyền Thiên Tông các ông không tệ, để bọn ta ăn món này cũng được.”

Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập sự hổ thẹn: “Khiến mọi người chê cười rồi. Nhưng bọn ta thật sự không còn cách nào khác, đều tại cuộc sống quá khó khăn.”

“Chẳng qua mọi người cứ yên tâm, riêng thịt hun khói thì tông môn ta lo được. Nào, mời mọi người vào trong.”

Mọi người đi phía trước, Phượng Khê tung ta tung tăng theo sau.

Đến vùng Cực Băng á?

Còn lâu nhé!

Nàng chỉ muốn cho Tiêu Bách Đạo một bậc thang, tránh cho ông phùng má giả làm người mập, sau khi xong việc lại đau lòng mà thôi.

Chẳng qua hình như thịt hun khói cũng không còn nhiều, lát nữa nàng sẽ dặn đầu bếp cho thêm nhiều muối chút vậy.

Nhạt quá thì đâu thể ăn dè được!

---

Lâu lắm rồi Huyền Thiên Tông không đón tiếp khách khứa với quy mô lớn thế này, tuy không đến mức luống cuống tay chân, nhưng khổ nỗi… túi rỗng quá, không biết lấy gì để đón tiếp.

Linh quả á?

Không có!

Đừng thấy Phượng Khê hễ rảnh rỗi là lại lấy một hai quả ra gặm, tất cả số linh quả đó đều nhờ nàng tự đi… hóa duyên mà có được đấy.

Trong tông môn chỉ có vài cây linh quả cấp thấp, nếu đặt ở tông môn khác, sợ rằng đến linh thú cũng lười liếc mắt một cái.

Điểm tâm cũng chỉ ở mức tạm ổn, chẳng có món gì đặc sắc cả.

Khi tiệc được dọn lên, trừ cháo hải sản mà Phượng Khê tài trợ còn tạm chấp nhận được, thì những món khác đều khiến người ta cạn lời.

Có người tò mò gắp một miếng thịt hun khói, sau đó vội vàng uống hết một bát nước to.

Mặn chát!

Khi đi tới khách xá để nghi ngơi, họ càng trợn tròn mắt hơn.

Xà nhà và vách tường như thể vừa được “vá” lại, trong phòng trừ một chiếc giường gỗ và một bộ bàn ghế, thì chẳng còn gì khác.

So sánh với khách xá của Hỗn Nguyên Tông, thì nơi này trông giống hệt ổ chó.

Cuối cùng mọi người cũng thấu hiểu vì sao sư đồ Tiêu Bách Đạo lại thích “rút lông dê” đến vậy, bởi Huyền Thiên Tông thật sự quá nghèo.

Sáng hôm sau, Tiêu Bách Đạo vốn định mời mấy người Lệ Nam Thực phẩm trà luận đạo, nhưng Lệ Nam Thực lại đưa ra đề nghị muốn đi dạo.

Tiêu Bách Đạo sầu c.h.ế.t đi được.

Ngự Thú Môn người ta có thể dẫn khách đến xem linh thú, có thể đến tham quan phòng luyện đan.

Hỗn Nguyên Tông càng không cần phải nói, người ta của cải phong phú, chỉ bừa một chỗ cũng đáng để tham quan.

Nhưng Huyền Thiên Tông có gì?

Đến xem thần thú trấn phái á?

Thôi dẹp đi!

Thấy thần thú trấn phái nhà ai bị xích như chó chưa?

Tu vi còn bị tụt giảm đến kỳ Nguyên Anh nữa chứ!

Dẫn khách đến xem để mất mặt xấu hổ hơn à?

Đến thăm phòng luyện đan á?

Thăm làm gì cái phòng luyện đan chỉ có đôi ba cái lò ấy.

Cuối cùng, Tiêu Bách Đạo chỉ đành đưa mọi người tới vách tường phía trước Vạn Kiếm Bích, cả tông môn chỉ còn nơi này là có chút thể diện.

Hơn nữa phía trên còn có thần tích “Huyền Vũ chúc phúc”.

Quả nhiên, mọi người cảm thấy rất hứng thú với dòng chữ kia, đều nghển cổ lên nhìn.

Chưởng môn Hồ Vạn Khuê của Ngự Thú Môn cảm thán: “Không hổ là Thiên Đạo chúc phúc. Mọi người xem, mỗi nét trên dòng chữ kia đều ẩn chứa sự ảo diệu khôn cùng.”

Chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy. Không chỉ nét bút ảo diệu, mà độ lớn nhỏ của bốn chữ này cũng ẩn chứa huyền cơ.”

“Mọi người xem, rõ ràng hai chữ chúc phúc to hơn hai chữ còn lại, mục đích là để làm nổi bật hai chữ “chúc phúc”.”

Đám người Lệ Nam Thực cũng sôi nổi phát biểu ý kiến, mỗi nét trong bốn chữ kia đều bị họ phân tích ra đủ loại hàm nghĩa thâm ảo.

Phượng Khê - người tự tay viết ra bốn chữ này: “…”

Quân Văn - người biết rõ sự thật: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 161: Chương 161



Sau khi rời khỏi Vạn Kiếm Bích, Lệ Nam Thực lại đưa ra đề nghị đến thăm nơi Huyết Thiên Tuyệt từng ẩn thân.

Lúc này Tiêu Bách Đạo mới bừng hiểu nguyên nhân sứ đoàn Ma tộc muốn đến thăm Huyền Thiên Tông, đoán chừng mỏ quặng bỏ hoang kia mới chính là mục đích thật sự của họ.

Nghe đồn các nhánh lớn trong Ma tộc bằng mặt không bằng lòng, thế nên lần này họ tới đây, là để xem trò cười của Huyết Thiên Tuyệt đúng không?

Tiêu Bách Đạo cười đưa mọi người tới bên ngoài mỏ quặng.

Bởi linh thạch trong quặng đã bị khai thác hết, để tránh có người đi vào đi ra gặp nguy hiểm, nên ông đã phong kín cửa quặng.

Bên ngoài còn đặt một tấm bia đá.

Khi đọc được nội dung trên tấm bia, vẻ mặt mọi người hiện rõ sự cạn lời.

Bên trên giới thiệu về những chiến tích vĩ đại của Phượng Khê: chẳng hạn như đánh lén Huyết Thiên Tuyệt, chẳng hạn như phát hiện ra mỏ quặng linh thạch thượng phẩm,… khen ngợi Phượng Khê hết lời.

Đương nhiên tấm bia đá này không phải do Phượng Khê tự lập.

Ừm, nàng chỉ ám chỉ Quân Văn vài lần, là Quân Văn đã tung ta tung tăng đi tìm người khắc tấm bia này.

Đám người Lệ Nam Thực cũng không vào trong quặng, mà chỉ thăm thú bên ngoài cửa, rồi lại đưa ra đề nghị đến thăm nơi khác.

Trên đường tiến vào Nam Phong, mọi người nhìn thấy một bãi đất hoang lớn, trên đất chẳng có lấy một cành cây, ngọn cỏ nào.

Để đảo bảo thẩm mĩ, người của Huyền Thiên Tông đặt một chiếc núi giả vào đó, trông cũng tạm được.

Lệ Nam Thực tò mò hỏi: “Tiêu chưởng môn, sao ở đây lại có một mảnh đất hoang thế này?”

Tiêu Bách Đạo cười gượng: “Trước kia, khi Huyền Thiên Tông bọn ta còn giàu có, nơi này có một hồ nước dùng để nuôi cá và trồng một số linh thực thủy sinh. Sau đó, cuộc sống trong tông môn không được dư dả cho lắm, không thể duy trì trận pháp linh lực ở đây nữa, nên hồ nước dần dần khô cạn.”

“Đoán chừng trước đó những linh thực thủy sinh kia đã hút cạn linh khí trong thổ nhưỡng của nơi này, nên mới biến thành một mảnh đất hoang. Đừng nói thảo dược, ngay cả cỏ dại cũng chẳng mọc nổi.”

Lệ Nam Thực gật đầu: “Hóa ra là vậy. Ngày thường ta rất thích nghiên cứu cảnh quan non bộ. Ta thấy tòa núi giả này của các ngươi không tệ, không biết có thể qua đó xem không?”

Tiêu Bách Đạo cười đáp: “Lệ Hộ pháp, mời!”

Mọi người lập tức di chuyển tới gần núi giả.

Thật ra đây chỉ là một tòa núi giả bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Chẳng qua, thoạt trông Lệ Nam Thực có vẻ rất hứng thú, thậm chí còn bình luận vài câu.

Phượng Khê thầm nghĩ: người có tu vi cao thường thích phức tạp hóa mọi chuyện, ngay cả cục đá rách này mà cũng có thể khen đến nở hoa.

Thật ra, đây là loại đá Thái Hồ thường thấy ở đời sau, trên đá có các cạnh, các góc và các lỗ nhỏ với kích thước khác nhau.

Thấy Lệ Nam Thực vẫn còn đứng kia lải nhải, Phượng Khê cảm thấy nhàm chán. Nàng chui đầu qua một lỗ nhỏ, làm mặt quỷ với Giang Tịch ở phía đối diện.

Giang Tịch: “…”

Thôi, tiểu sư muội vẫn còn nhỏ, ham chơi một chút là chuyện bình thường.

Sau đó, đầu Phượng Khê bị kẹt, không rút ra được.

Nàng trở thành một nét phong cảnh mới của Huyền Thiên Tông.

Rất nhiều người đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Nếu là người khác thì đã xấu hổ c.h.ế.t rồi, nhưng da mặt Phượng Khê vốn dày mà.

Mấy người Giang Tịch vội vàng chạy tới giải cứu Phượng Khê. Nhưng nàng bị kẹt cứng, họ sợ kéo mạnh sẽ khiến nàng bị thương, nên không dám dùng sức.

Sau khi bàn bạc, Giang Tịch lấy linh kiếm ra, c.h.é.m đôi núi giả.

Nhưng… núi không vỡ.

Các đệ tử Ma tộc thầm bĩu môi.

Tu vi của tên Giang Tịch này ít nhất cũng đạt đến Kim Đan trung kỳ rồi, thế mà c.h.é.m mỗi cái núi giả cũng không vỡ.

Gương mặt Giang Tịch nóng ran, huynh ấy cảm thấy bản thân đã làm mất thể diện của tông môn.

Vì thế, huynh ấy thử lại lại lần. Lần này đã dùng thêm chút linh lực, kết quả lại bị b.ắ.n ngược ra ngoài.

Xung quanh núi giả bất chợt xuất hiện một kết giới linh lực.

Tất cả mọi người có mặt bị sự việc bất ngờ này dọa cho ngây người.

Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập sự khó tin.

Căn cứ điển tịch mà tông môn ghi lại, núi giả này chỉ là một cảnh quan bình thường, sao lại có kết giới linh lực?

Mọi người không khỏi bàn tán sôi nổi, thậm chí đám người Bách Lý Mộ Trần còn bắt đầu nghi ngờ Lệ Nam Thực.

Ông ta không xem những thứ khác, cố tình lại đòi xem núi giả này, chắc chắn đã sớm biết nơi này có vấn đề.

Lệ Nam Thực sở dĩ xem núi giả chỉ vì xuất phát từ sở thích cá nhân: “…”

Lúc này đây, Phượng Khê cực kỳ sốt ruột.

Sao mọi người cứ lải nhải mãi thế?

Mau nghĩ cách cứu nàng đi chứ!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 162: Chương 162



Lúc này, Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông lên tiếng: “Đây là trận cổ thượng pháp, sợ rằng phải mất vài hôm mới có thể phá giải được.”

Nghe vậy, Tiêu Bách Đạo bèn an ủi Phượng Khê: “Tiểu Khê, con thử tự cứu mình xem sao. Nếu thật sự không được, thì hãy cố chờ vài hôm, vi sư nhất định sẽ cứu con ra ngoài.”

Thật ra không cần Tiêu Bách Đạo dặn, Phượng Khê cũng đã bắt đầu nghĩ cách tự cứu mình rồi.

Thời buổi này, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Nàng gọi kiếm gỗ ra, dùng thần thức điều khiển kiếm gỗ “đẽo” từng chút cục đá trên đầu nàng.

Không biết cục đá này được làm từ chất liệu gì, mà cực kỳ cứng rắn.

Kiếm gỗ đẽo một hồi lâu, mà chẳng có hiệu quả gì cả.

Khi Phượng Khê giãy dụa, cần cổ nàng cọ vào đá đến độ rách da.

m.á.u tươi thấm vào núi giả.

Núi giả phát ra luồng sáng cực mạnh, cảnh tượng trước mặt mọi người chợt thay đổi.

Nơi đây không còn là đất hoang nữa, mà là một hồ sen.

Rất nhiều củ sen mọc thò ra khỏi bùn, chúng trắng nõn như ngọc, tản ra mùi hương thanh mát.

Trong hồ không có lá sen, cũng không có hoa sen, chỉ có những củ sen trắng như tuyết.

Cố trưởng lão kinh ngạc thốt lên: “Đó là ngó sen bạch ngọc không hình không dạng.”

Vẻ mặt mọi người hiện rõ sự kinh ngạc, không ngờ đây lại là ngó sen bạch ngọc không hình không dạng.

Trước kia thứ này chỉ xuất hiện ở Nam Vực. Nghe nói chỉ một đoạn nhỏ đã có giá mười vạn linh thạch. Hơn nữa do số lượng ít hỏi, nên chỉ có vài tông môn lớn và thế gia đại tộc mới có thể ăn được.

Ấy thế mà, Huyền Thiên Tông lại phát hiện ra cả một hồ lớn!

Ối giời ạ. Trước kia họ còn chê cười Huyền Thiên Tông nghèo rớt mồng tơi, bây giờ người ta đã trở mình rồi.

Đống ngó sen này, ước chừng có giá trị hơn một trăm nghìn vạn linh thạch.

Khi tất cả mọi người chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, họ chợt nghe thấy tiếng răng rắc.

Họ nhìn theo hướng âm thanh, thì thấy Phượng Khê đang gặm một chiếc ngó sen.

Thấy mọi người nhìn mình, vẻ mặt nàng tràn ngập sự hoang mang: “Ban nãy ta mất m.á.u nhiều quá, phải bồi bổ cho tốt.”

Mọi người: “…”

Thực ra là vì Thổ Linh căn trong đan điền của Phượng Khê liên tục tạo thành hình trái tim, khiến nàng có hơi bồn chồn, vì thế mới nhặt ngó sen lên gặm.

Ôi, không phải khen chứ, ngó sen này vừa giòn ngọt vừa mọng nước, còn ngon hơn cả linh quả.

Chẳng qua, lực chú ý của mọi người nhanh chóng chuyển lên đống ngó sen. Sao ở đây lại có một hồ sen? Còn có ngó sen bạch ngọc không hình không dạng cực kỳ quý giá thế này nữa chứ?

Nước mắt Tiêu Bách Đạo chợt rơi như mưa, ông nói: “Ta biết rồi. Chắc chắn là các tiền bối trong tông sợ đám hậu bối bọn ta miệng ăn núi lở, nên mới để lại hồ sen này, để giúp bọn ta hóa giải cảnh lửa sém lông mày.”

“Tiếc là ta quá ngốc, mãi đến hôm nay mới phát hiện ra.”

“Lệ Hộ pháp, lần này phải đa tạ ngươi rồi. Nếu không ngờ ngươi, sợ rằng đến giờ ta vẫn chưa hay biết gì.”

Lệ Nam Thực bị dán nhãn người tốt: “…”

Trong lòng mấy người Hồ Vạn Khuê chua lòm. Đối với họ mà nói, tuy một trăm nghìn vạn không phải số tiền nhỏ, nhưng họ vẫn lấy ra được.

Chẳng qua, đây là tiền từ trên trời rơi xuống đó!

Chỉ việc nhặt thôi đó!

Nào có ai chê tiền nhiều cơ chứ!

Trừ ghen tị ra, trong lòng Bách Lý Mộ Trần còn thầm cảm thán: Từ khi Tiêu Bách Đạo nhận Phượng Khê làm đồ đệ, vận may đột nhiên tăng vọt. Còn Hỗn Nguyên Tông ông ta lại trái ngược hoàn toàn, gần đây mọi chuyện đều không được thuận lợi.

Chẳng lẽ thật sự là do ông ta đã nhận Thẩm Chỉ Lan làm đồ đệ ư?

Tiêu Bách Đạo vui vẻ ra mặt, tâm trạng cực kỳ tốt.

Tốt đến mức nào á? Đến mức bây giờ ông nhìn Ma tộc cũng cảm thấy thuận mắt.

Đó đâu phải Ma tộc!

Đó là thần tài!

Đương nhiên, công thần lớn nhất vẫn là đồ đệ bảo bối của ông.

Người bình thường nào có ai nghĩ đến chuyện nhét đầu vào lỗ hổng núi giả cơ chứ!

Chỉ mỗi đồ đệ bảo bối của ông mới có ý tưởng sáng tạo này thôi!

Tiêu Bách Đạo lập tức sai người đào ngó sen, đương nhiên, không thể đào toàn bộ, mà phải giữ lại một chút để làm giống.

Hiếm khi ông hào phóng được một lần. Trong bữa tiệc tối đó, mỗi bàn đều có một đĩa ngó sen thái lát.

Mọi người nhìn chằm chằm lát ngó sen, thầm nghĩ: không thể không khen, đao pháp của đầu bếp ở Huyền Thiên Tông thật sự không chê vào đâu được.

Ngó sen thái còn mỏng hơn cánh ve.

Chẳng qua, lão già keo kiệt Tiêu Bách Đạo kia có thể “hào phóng” đến mức này đã là không tệ rồi.

Tốt xấu gì cũng cho họ nếm thử hương vị.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Phượng Khê bắt đầu bán đấu giá ngó sen bạch ngọc không hình không dạng.

Mọi người: “…”

Hóa ra đĩa ban nãy là đồ ăn thử à?

Để dụ dỗ họ mua ngó sen đúng không?

Chẳng qua, nếu vùng Nam Vực đã tôn sùng ngó sen bạch ngọc không hình không dạng là đồ cao cấp, thì chứng tỏ thứ này là đồ tốt.

Mua chút về cũng không sao.

Nhưng không thể đưa ra giá quá cao, tránh bị thiệt.

Ban đầu mọi người đều nghĩ vậy, nhưng sau khi nghe Phượng Khê lải nhải một hồi, mọi người bèn bị tẩy não.

Tuy số lượng ngó sen không ít, nhưng chu kỳ sinh trưởng của thứ này rất dài, lứa tiếp theo còn không biết phải chờ đến bao giờ.

Huyền Thiên Tông còn muốn bán phần lớn ngó sen cho vùng Nam Vực nữa chứ!

Thế chẳng phải, số lượng mà họ có thể mua được lại càng ít đi ư?

Vì thế, mọi người sôi nổi tăng giá.

Thậm chí vì để giành suất mua mà còn cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.

Kết thúc buổi đấu giá, Huyền Thiên Tông thu chừng hai trăm nghìn vạn lợi nhuận ròng.

Mà họ mới chỉ bán một nửa số ngó sen thôi đấy.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 163: Chương 163



Đến khi bình tĩnh lại, tất cả mọi người mới đồng thời ngẩn ra: “…”

Rõ ràng trước khi bắt đầu buổi đấu giá, họ đã áng chừng tổng số ngó sen kia mới chỉ khoảng một trăm nghìn vạn linh thạch.

Thế mà giờ đây, mới bán một nửa số ngó sen, đã thu được gấp đôi.

Tiểu nha đầu Phượng Khê này quá giỏi ăn nói.

Khiến họ cảm thấy nếu không mua, họ sẽ thiệt lớn.

Phượng Khê cười không khép nổi miệng, nếu đám coi tiền như rác này có thể thường trú ở Huyền Thiên Tông thì tốt rồi.

Đảm bảo có thể giúp Huyền Thiên Tông thoát khỏi cảnh nghèo khó, trở nên khá giả.

Không biết có phải do đoán được ý đồ của Phượng Khê không, mà hôm sau, trời mới vừa sáng tinh mơ, bất kể là sứ đoàn Ma tộc hay ba tông môn khác, đều nhao nhao tạm biệt rời đi.

Tiêu Bách Đạo không nỡ để họ đi, nhìn dáng vẻ quyến luyến của ông, mọi người hận đến ngứa răng.

Giữ họ ở lại làm gì?

Ăn cám lợn, ngủ ổ chó, rồi quyên tiền cho Huyền Thiên Tông chắc?

Đời này họ không muốn đặt chân đến tông môn này thêm một lần nào nữa.

Sau khi tiễn hết khách khứa, người của Huyền Thiên Tông vui như mở hội.

Có tiền rồi!

Cuối cùng họ cũng có tiền rồi!

Về sau không cần bổ Tích Cốc Đan thành tám phần nữa rồi!

Chỉ cần bổ thành bốn là được!

Tiêu Bách Đạo dặn dò ba đồ đệ bằng giọng điệu thấm thía: “Tuy hiện tại chúng ta có chút tiền trinh, nhưng chúng ta vẫn còn nợ nhiều lắm, chút tiền này chẳng thấm vào đâu. Vì thế, mấy đứa vẫn phải giữ vững bản sắc chăm chỉ, mộc mạc của tông môn ta, không được phô trương, lãng phí. Hiểu chưa hả?”

Ba người Giang Tịch vội gật đầu, bày tỏ sự quyết tâm.

Sau đó, Giang Tịch và Quân Văn nghe Tiêu Bách Đạo nói với Phượng Khê: “Tiểu Khê, gian phòng của con đơn sơ quá, sư phụ đã sai người đi mua cho con vài cuốn lụa Giao La, để con trang trí phòng cho đẹp.”

Giang Tịch: “…”

Quân Văn: “…”

Mỗi thước lụa Giao La có giá một vạn linh thạch. Mộc mạc cái nỗi gì!

Sư phụ bất công quá thể!

Đương nhiên Phượng Khê không cần lụa Giao La, nàng chỉ xin Tiêu Bách Đạo vài cái ngó sen, ngoài mặt thì làm đồ ăn vặt, nhưng thực tế là để tăng tu vi cho Thổ Linh căn.

Tiêu Bách Đạo đồng ý ngay tắp lực.

Đừng nói chỉ vài cái, dù tiểu đồ đệ có muốn cầm hết số ngó sen còn lại cũng được nữa là!

Phượng Khê chuyển chủ đề, hỏi: “Sư phụ, ngài nói xem, vì sao Lệ Nam Thực lại tới Huyền Thiên Tông của chúng ta?”

Tiêu Bách Đạo cười đáp: “Tới đưa tiền cho chúng ta ấy mà!”

Phượng Khê: “…”

Tiêu Bách Đạo chỉ đùa một lát, sau đó ông nghiêm túc đáp: “Các nhánh trong Ma tộc vẫn luôn bất hòa, đoán chừng ông ta đến xem nơi Huyết Thiên Tuyệt từng ẩn thân, để về còn có chuyện mà chế giễu Huyết Thiên Tuyệt đấy.”

Phượng Khê khẽ đảo mắt: “Sư phụ, con cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế. Chẳng lẽ ngài không thấy Lệ Nam Thực cứ lấm la lấm lét, cứ như đang tìm đồ vật gì đó vậy.”

Tiêu Bách Đạo lắc đầu: “Ta không để ý cho lắm. Nhưng Huyền Thiên Tông chúng ta đâu có thứ gì đáng để ông ta nhớ thương đâu cơ chứ!”

“Sư phụ, ngài đừng tự coi thường tông môn của chúng ta. Huyền Thiên Tông là một trong bốn tông môn lớn, tuy hiện tại có hơi nghèo, nhưng căn cơ của tông môn vẫn còn đó. Đoán chừng thật sự có thứ tốt thì sao.”

“Vả lại, ngài nghĩ mà xem, trước kia vì sao Huyền Thiên Tông lại chọn Huyền Thiên Tông làm nơi ẩn thân? Ông ta thật sự chỉ tìm một chỗ dưỡng thương thôi ư? Hay là muốn nhân cơ hội tìm thứ gì đó?”

Tiêu Bách Đạo không khỏi gật đầu: “Nghe con nói vậy, ta cảm thấy khả năng này rất lớn. Nhưng rốt cuộc họ muốn tìm thứ gì?”

Thật ra trong lòng Phượng Khê đã có suy đoán.

Lúc trước, khi bị phạt vào Vạn Kiếm Động, rõ ràng nàng đã viết tám chữ “Trừ ma vệ đạo, Huyền Vũ chúc phúc”. Nhưng cuối cùng vách tường bên ngoài Vạn Kiếm Bích lại chỉ hiện ra bốn chữ “Huyền Vũ chúc phúc”.

Phải chăng trong đó có điều gì bí ẩn?

Hay là, thứ Ma tộc muốn tìm là thanh kiếm gỗ của nàng. Cũng có thể là đồ vật hoặc… người có liên quan đến kiếm gỗ.

Chẳng qua, nàng không nói chuyện này ra.

Đây mới chỉ là suy đoán của nàng, nói ra sợ khiến Tiêu Bách Đạo phiền lòng thêm.

Chỉ cần Huyền Thiên Tông gia tăng cảnh giác là được.

---

Sau khi Phượng Khê quay về phòng mình, Huyết Thiên Tuyệt đã lâu không liên lạc đột nhiên gửi tin tới.

Giọng điệu của ông ta không tốt cho lắm: “Ta nghe nói gần đây ngươi khá nổi bật, còn lấy mất cờ Càn Khôn của Ma tộc bọn ta? Chuyện này có phải thật không?”

Phượng Khê cười tủm tỉm đáp: “Đại nhân, tin tức của ngài nhanh nhạy thật đó, chẳng có chuyện gì qua nổi mắt ngài. Chẳng qua, có một chuyện, ngài hiểu lầm rồi. Không phải ta lấy mất cờ Càn Khôn, mà là cờ Càn Khôn hố ta.”

“Lúc ấy ta suýt thì bị sét đánh c.h.ế.t! Hơn nữa cờ Càn Khôn cũng bị hạ phẩm cấp rồi, chẳng có tác dụng gì cả. Nếu ngài thích, hôm nào ta sẽ đưa cờ Càn Khôn cho ngài.”

Huyết Thiên Tuyệt: “…”

Đưa cho ông ta, để ông ta bị sét đánh ư?

Phượng Khê nói tiếp: “Những chuyện trong buổi thí luyện, là ta cố ý làm ra đó. Bởi Lệ Nam Thực chỉ mang tới đệ tử tinh anh của tộc Độn Ma và tộc Ảnh Ma, chứ không dẫn theo người của tộc Huyết Ma chúng ta. Đây chẳng phải công khai chèn ép tộc Huyết Ma chúng ta ư? Ta không tát thẳng mặt họ thì tát mặt ai đây?”

“Nếu không phải ta sợ về sau tới Ma giới, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, thì ta đã tát c.h.ế.t vài tên rồi.”

“Đương nhiên, ta vẫn còn ít tuổi, khó tránh khỏi làm việc có hơi l* m*ng, vẫn mong ngài phê bình, dạy dỗ nhiều hơn, chắc chắn ta sẽ sửa chữa kịp thời.”

“Đúng rồi, ta còn để phần ngài vài cái ngó sen bạch ngọc không hình không dạng nữa đấy. Chờ hai ta có cơ hội gặp mặt, ta sẽ biếu ngài…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 164: Chương 164



Cơn giận của Huyết Thiên Tuyệt lập tức tan biến hơn phân nửa.

Cũng đúng, kẻ mất mặt là thành viên của tộc Độn Ma và tộc Ảnh Ma kia mà, nào có liên quan gì đến ông ta đâu cơ chứ!

Nhưng giọng điệu ông ta vẫn chẳng mấy vu vẻ: “Thế vì sao ngươi không kịp thời báo cáo chuyện thành Vô Danh cho ta?”

Phượng Khê thở dài đáp: “Đại nhân, ta vốn định lập tức báo cáo cho ngài biết, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, ta lại cảm thấy làm vậy không được thích hợp cho lắm. Lúc ấy chỉ có vài người có mặt, nếu ta báo cáo cho ngài, thì rất dễ bại lộ thân phận của ta.”

“Chủ yếu là chuyện thành Vô Danh cũng chẳng phải bí mật gì, chắc chắn Nhân tộc sẽ báo lại chuyện này cho Ma tộc chúng ta. Nếu vậy, ta tội gì phải mạo hiểm?”

“So với chuyện thành Vô Danh, ta còn một chuyện quan trọng hơn muốn báo cáo với ngài đây. Lệ Nam Thực ở lại Huyền Thiên Tông hai ngày liền, cứ nằng nặc đòi đi dạo khắp tông môn, thậm chí còn cố ý tới thăm nơi trước kia ngài dưỡng thương, không biết có phải có mưu đồ gì không nữa.”

“Ta sợ ông ta nhìn ra manh mối, nên không để ông ta vào trong, mà chỉ cho phép đứng ngoài cửa động ngó vào. Ngài xem, ta làm vậy có đúng không?”

Huyết Thiên Tuyệt cười lạnh, đáp: “Ta biết ngay mục đích ông ta đi tới Nhân tộc lần này không đơn giản như thế mà. Ngươi làm tốt lắm, nhưng dù ông ta có vào trong, thì cũng chẳng phát hiện ra cái gì đâu.”

“Đúng rồi, bổn tọa còn chuyện cần xử lý, về sau có chuyện gì, ngươi phải kịp thời báo cáo, không được tự ý quyết định.”

Phượng Khê lại nịnh nọt thêm một tràng nữa, rồi mới cất Huyết Ma lệnh đi.

Nàng xoa cằm nghĩ: từ lời nói của Huyết Thiên Tuyệt có thể chắc chắn rằng, trước kia ông ta tới Huyền Thiên Tông không chỉ đơn giản là để dưỡng thương.

Cũng đúng thôi. Nghe nói năm đó ông ta một thân một mình lẻn vào Nhân giới, nếu không có mục đích, thì tội gì phải mạo hiểm lớn đến vậy?

Chẳng lẽ thật sự nhằm vào kiếm gỗ hoặc chủ nhân của kiếm gỗ ư?

Nếu không phải sợ Huyết Thiên Tuyệt sinh nghi, thì Phượng Khê thật sự rất muốn thăm dò đôi chút.

Thôi vậy, tương lai còn dài, đợi sau này tìm cơ hội ướm hỏi sau vậy.

Chắc chắn sẽ mang lại niềm vui bất ngờ cho nàng!

---

Khoảng thời gian tiếp theo, trừ mỗi sáng tới thỉnh an Tiêu Bách Đạo, Phượng Khê dành toàn bộ thời gian còn lại cho việc tu luyện.

Hôm nay, khi nàng đang tu luyện, Quân Văn chạy tới: “Tiểu sư muội, Tứ sư huynh về rồi!”

“Đừng trách Ngũ sư huynh không nhắc muội, tâm trạng của Tứ sư huynh không ổn định, cả ngày xụ mặt, cứ như người khác nợ huynh ấy mấy trăm vạn linh thạch vậy!”

“Hơn nữa, huynh ấy có chút thành kiến với nữ tử, nếu huynh ấy có nói lời nào khiến muội tổn thương, thì muội cứ coi như huynh ấy đang đánh rắm là được, đừng để bụng. Có cơ hội, sư huynh sẽ giúp muội tẩn huynh ấy một trận.”

Nghe Quân Văn nói vậy, Phượng Khê vắt óc nhớ lại những tình tiết có liên quan đến Tứ sư huynh Cảnh Viêm.

Không ai biết rõ lai lịch của Cảnh Viêm, chỉ biết Tiêu Bách Đạo đã cứu được huynh ấy từ tay một nữ tà tu.

Tuy do huynh ấy vẫn còn nhỏ, nữ tà tu kia chưa kịp làm gì, nhưng khoảng thời gian đó cũng đã để lại bóng ma trong lòng huynh ấy.

Khiến huynh ấy trở nên u ám, mẫn cảm, đa nghi, đặc biệt cực kỳ phản cảm với nữ tử.

Chậc!

Ấy thế mà sau khi gặp được Thẩm Chỉ Lan, huynh ấy lại trở thành c.hó l.iếm của đối phương.

Nguyên nhân rất nực cười.

Trong một lần thí luyện bí cảnh, hai người trúng tình độc, tuy không lập tức động phòng, nhưng cũng sờ tay, hôn môi rồi.

Và… tình cảm nảy sinh từ những cái “chạm nhẹ” đó.

Rễ tình dần đ.â.m sâu, Cảnh Viêm càng ngày càng tin tưởng Thẩm Chỉ Lan, chẳng chút mảy may nghi ngờ.

Kết quả, sau khi lợi dụng huynh ấy xong, Thẩm Chỉ Lan bán đứng huynh ấy để đối lấy một cơ duyên lớn.

Cảnh Viêm bị trúng kịch độc, toàn thân thối rữa, cuối cùng c.h.ế.t không nhắm mắt.

Thậm chí Phượng Khê còn nghi ngờ, lần trúng độc tình đó cũng do Thẩm Chỉ Lan đứng sau sắp xếp.

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, Tiêu Bách Đạo sai người gọi nàng và Quân Văn qua đó.

Phượng Khê vừa tiến vào thư phòng của Tiêu Bách Đạo, đã thấy một thiếu niên mặc y phục đen tuyền khoanh tay đứng cạnh ông.

Mái tóc đen như mực xõa tung sau lưng, kết hợp với sắc mặt hơi tái nhợt, đôi môi mỏng mím chặt và cặp mày nhăn nhó, khiến thiếu niên trông cực kỳ sầu khổ.

Thấy có người tiến vào, huynh ấy ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Khê.

Ánh mắt lạnh lùng, mang theo đôi phần xa cách.

Phượng Khê cười lộ hàm răng trắng tinh: “Tứ sư huynh, có phải huynh nghe tin sư phụ nhận cho huynh một tiểu sư muội thông minh, lanh lợi, đáng yêu, hoạt bát, có dũng có mưu, nên mới vội vàng quay về đúng không?”

“Muội biết huynh hay ngại ngùng, xấu hổ không dám thừa nhận. Nhưng không sao, lòng muội hiểu rõ là được.”

“Tứ sư huynh, chắc huynh vẫn chưa biết đâu nhỉ? Trong khoảng thời gian huynh vắng mặt, Huyền Thiên Tông chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện có ý nghĩa…”

Suốt quá trình, Cảnh Viêm hoàn toàn không có cơ hội chen lời.

Nhưng, trong lúc vô thức, huynh ấy đã bị lời kể của Phượng Khê cuốn hút. Dù Phượng Khê ngồi xuống ngay cạnh, huynh ấy cũng không nhận ra.

Quân Văn nãy giờ vẫn lo lắng, hãi hùng, thấy vậy thì tỏ vẻ: “…”

Hắn lo lắng uổng công rồi!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 165: Chương 165



Mãi đến khi Phượng Khê dứt lời, Cảnh Viêm mới nhận ra việc Phượng Khê ngồi sát cạnh mình. Huynh ấy cau mày, rồi thay đổi vị trí với Giang Tịch.

Phượng Khê vờ như không nhìn thấy, nàng quay sang trò chuyện với Tiêu Bách Đạo.

Thi thoảng Quân Văn chen vào vài câu, ngay cả người ngày thường không thích nói chuyện như Giang Tịch cũng cười cười góp lời.

Cảnh Viêm vốn nhạy cảm, thấy vậy thì cảm thấy bản thân như người ngoài, không thể hòa nhập với họ.

Cặp mày huynh ấy càng cau chặt hơn.

Lúc này, Phượng Khê đột nhiên cất tiếng: “Tứ sư huynh, huynh ra ngoài có gặp được chuyện gì thú vị không? Kể cho bọn muội nghe với.”

Cảnh Viêm lạnh lùng đáp: “Không có!”

Sau đó, bèn im lặng không nói gì nữa.

Quân Văn thầm trợn trắng mắt. Nếu không phải Tiêu Bách Đạo đang ngồi đây, chắc chắn hắn sẽ châm chọc Cảnh Viêm vài câu.

Tiểu sư muội có ý tốt bắt chuyện với huynh ấy, huynh ấy cao ngạo cái nỗi gì?

Đang hậm hực, hắn nghe Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Tứ sư huynh, huynh có biết vì sao huynh không gặp được chuyện thú vị không? Bởi huynh không đưa muội đi đó!”

“Lần sau ra ngoài huynh nhớ đưa muội theo, muội đảm bảo sẽ khiến huynh ngày ngày cười không khép nổi miệng.”

Biểu cảm của Cảnh Viêm chợt cứng đờ.

Quân Văn lại thầm giơ ngón tay cái.

Trên đời này, không có câu chuyện nào mà tiểu sư muội không tiếp được.

Tiêu Bách Đạo khẽ hắng giọng: “Nếu không còn chuyện gì nữa, mấy đứa quay về tu luyện đi thôi. Tiểu Khê, con ở lại một lát, vi sư có chuyện cần dặn dò.”

Đợi mấy người Giang Tịch rời đi, Tiêu Bách Đạo nói với Phượng Khê: “Tiểu Khê, tính cách của Tứ sư huynh con có hơi quái gở, có chút thành kiến với nữ tử, con đừng để trong lòng nhé.”

“Thật ra, trong tất cả các sư huynh của con, lão tứ là đứa mềm lòng nhất đấy, chẳng qua nó không biết cách biểu đạt mà thôi. Nó đặc biệt mang quà cho con, nhưng ngại không dám tặng trực tiếp, phải nhờ ta đưa giúp.”

Dứt lời, Tiêu Bách Đạo đưa cho Phượng Khê một con thỏ được điêu khắc từ gỗ, trông sống động như thật.

“Con thỏ này được điêu khắc từ gỗ Thanh Tâm, có tác dụng thanh tỉnh tinh thần.”

Phượng Khê nhận lấy, rồi cười đáp: “Sư phụ, Ngũ sư huynh đã kể chuyện của Tứ sư huynh cho con nghe rồi. Con biết Tứ sư huynh da mặt mỏng, hay ngại. Nhưng không sao đâu, con sẽ cố mặt dày thêm xíu, để bù cả phần của Tứ sư huynh nữa.”

Tiêu Bách Đạo: “…”

Mạch não của tiểu đồ đệ vẫn luôn kỳ lạ như thế!

“Tiểu Khê, đây là lụa Giao La, gương trang điểm và hai bộ quần áo mà sư phụ nhờ người mua cho con. Con xem có thích không?”

Vừa nói, Tiêu Bách Đạo vừa lấy đồ ra.

Đầu tiên Phượng Khê sững người vì sửng sốt, sau đó vành mắt nàng đỏ hoe: “Sư phụ, con đã nói với người rồi mà, con không cần mấy thứ này đâu…”

Tiêu Bách Đạo xua tay cắt ngang lời nàng: “Đồ trưởng bối tặng không được phép từ chối! Con nhận lấy đi!”

“Tiểu cô nương nhà khác đều được cưng chiều như châu như bảo, con còn ít tuổi đã phải thay sư phụ gánh vác trọng trách kiếm tiền nuôi tông môn, là sư phụ có lỗi với con.”

“Mấy thứ này con cứ dùng tạm đi đã, đợi sư phu dư dả hơn, sẽ mua cho con những món đồ càng tốt hơn.”

Phượng Khê khẽ sụt sịt, cuối cùng chỉ đành nhận lấy.

Rời khỏi sân viện của Tiêu Bách Đạo, nàng lập tức chạy đến tìm Quân Văn khoe khoang.

Quân Văn: “…”

Vì sao nàng lại rải muối lên vết thương của hắn?

Thật ra Phượng Khê cố ý làm vậy đấy. Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, chi bằng thoải mái, hào phóng khoe khoang.

Tuy mấy người Giang Tịch sẽ không để bụng, nhưng lòng người phức tạp, vẫn không nên thử thách thì hơn.

Khoe xong, Phượng Khê vỗ ngực: “Ngũ sư huynh, đợi có dịp ra ngoài, muội sẽ mua cho các huynh và sư phụ mỗi người một bộ quần áo.”

“Chúng ta cùng mặc màu hồng nhé, đảm bảo có thể hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.”

Quân Văn: “…”

Cả đám nam tử mặc màu hồng, tất nhiên sẽ hấp dẫn tầm mắt của mọi người rồi.

Sau khi rời khỏi nơi ở của Quân Văn, Phượng Khê đi tới gõ cửa viện của Cảnh Viêm.

Cảnh Viêm xụ mặt mở cửa: “Có chuyện gì thế?”

“Tứ sư huynh, sáng nào muội, đại sư huynh và ngũ sư huynh cũng tới thỉnh an sư phụ. Muội sợ huynh không biết, nên tới báo cho huynh một tiếng.”

Dứt lời, nàng xấu hổ dùng mũi giày đá đá viên đá nhỏ trên mặt đất: “Với lại, Tứ sư huynh, cảm ơn huynh đã tặng thỏ cho muội. Muội thích lắm ạ.”

Nói xong, nàng lập tức bỏ chạy.

Cảnh Viêm lạnh mặt đóng cửa viện, quay về phòng.

Sau đó, huynh ấy lấy ra một đoạn gỗ Thanh Tâm, chậm rãi điêu khắc…

Về đến sân viện của mình, Phượng Khê thầm nghĩ: trong cốt truyện nguyên tác, do trúng tình độc trong bí cảnh, nên Tứ sư huynh mới dây dưa với Thẩm Chỉ Lan.

Thế thì nàng sẽ luyện chế chút thuốc giải độc, dẫu không có tác dụng với trường hợp của Tứ sư huynh, thì cũng có thể để dành phòng trường hợp các sư huynh khác cần tới.

Chẳng qua, trong ngọc giản của nàng có rất ít công thức liên quan đến lĩnh vực này, đoán chừng chúng vẫn chưa được mở ra.

Tiếc là Quý trưởng lão am hiểu luyện đan đã ra ngoài hái thuốc vẫn chưa về. Nàng vốn định nhờ ông ấy kiểm tra đan dược mà nàng luyện chế khi còn ở Ngự Thú Môn, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, chứ đừng nói đến việc nhờ ông ấy chỉ dạy công thức.

Trùng hợp thay, khi nàng đang sầu lo, thức hải của nàng chợt chấn động, ngọc giản trước đó lại hiển thị thêm một đơn thuốc nữa.

Xem hết đơn thuốc, Phượng Khê mừng rơn, bởi đơn thuốc vừa hiện ra đúng loại đơn thuốc mà nàng cần.

Nhưng khi đọc kỹ lại, sắc mặt nàng lại trở nên kỳ lạ.

Đan dược trước đó nàng tiện tay luyện chế, hình như cũng là một loại tình độc.

Hơn nữa, hiệu lực còn gấp vài lần những tình độc cùng loại.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 166: Chương 166



Để kiểm chứng suy đoán của mình, Phượng Khê vội vàng chạy ra sau núi.

Lúc trước khi mới tập luyện đan, nàng đã hun c.h.ế.t khá nhiều linh thú cấp thấp. Bây giờ để bù đắp, nàng sẽ giúp chúng sinh sản.

Thế là, nàng lấy ra một viên đan dược, bóp nát rồi nhét vào trong bánh bao, ném cho đám linh thú kia.

Sau đó, tiếng r*n r* không thể miêu tả của đám linh thú vang vọng khắp sau núi.

Phượng Khê thầm phỉ nhổ: “Nhóm luyện đan sư của Ngự Thú Môn chẳng đứng đắn gì cả. Luyện gì không luyện, lại đi luyện loại đan dược này.”

Phượng Khê chẳng hề biết rằng, ở Ngự Thú Môn cách nàng mấy nghìn dặm, nhóm luyện đan sư vẫn đang vắt óc nghiên cứu đơn thuốc, tóc sắp trọc đến nơi…

Thấy trong ngọc giản không có đơn thuốc cùng loại, Phượng Khê bèn đặt tên cho loại thuốc này là… thuốc nhiều con nhiều cháu.

Sau đó, nàng bắt tay điều chế giải dược của loại thuốc này.

Luyện mãi đến khi thuốc chứa đầy chậu, nàng mới hí hửng chạy đi chia cho từng sư huynh.

Giang Tịch và Quân Văn đã quá quen với hành động này của nàng, nên chẳng cảm thấy gì cả.

Nhưng gương mặt vốn luôn lạnh lùng của Cảnh Viêm lại hiện rõ một dấu chấm hỏi to đùng!

Dùng chậu đựng đan dược á?

Rốt cuộc trong khoảng thời gian huynh ấy rời tông, tông môn đã xảy ra chuyện gì thế?

Hiện tại Huyền Thiên Tông của họ đã giàu có đến mức này rồi ư?

Tuy Phượng Khê nói những đan dược này đều do nàng luyện chế, nhưng Cảnh Viêm chẳng hề tin, chỉ cho là nàng đang nói huyên thuyên.

Phượng Khê lười giải thích với huynh ấy, nàng nhảy chân sáo đến tìm Tiêu Bách Đạo.

Tuy Tiêu Bách Đạo đã lớn tuổi rồi, nhưng biết đâu có ngày trúng chiêu thì sao, vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.

Dù Tiêu Bách Đạo cảm thấy có hơi cạn lời, nhưng vẫn nhận lấy thuốc giải.

Ông vẫn luôn cho rằng đống đan dược này do Phượng Khê hóa duyên mà có.

Thế nên, ông nói với Phượng Khê: “Tiểu Khê, tuy đệ tử các tông môn khác đối xử với con không tệ, nhưng con cũng không nên “vét” sạch túi của người ta như thế chứ!”

Phượng Khê: “… Sư phụ, những đan dược này là con tự luyến chế mà!”

Tiêu Bách Đạo cười an ủi: “Được rồi, sư phụ biết rồi. Lòng con hiểu rõ là được!”

Phượng Khê: “…”

Thôi bỏ đi, sư phụ thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

Khoảng thời gian sau đó, sáng nào bốn sư huynh muội Giang Tịch cũng tới thỉnh an Tiêu Bách Đạo.

Phượng Khê đi bên cạnh Cảnh Viêm, lải nhải từ lúc đi đường, đến tận lúc ngồi trong phòng Tiêu Bách Đạo, nàng vẫn chưa thôi.

Ban đầu Cảnh Viêm còn thoáng hiện sự mất kiên nhẫn, nhưng khổ nỗi Phượng Khê dính chặt như kẹo mạch nha, khó mà gỡ bỏ.

Dần dà rồi cũng quen, huynh ấy dứt khoát mặc kệ nàng.

Nàng muốn nói gì thì nói, huynh ấy không nghe là được.

Chứng kiến cảnh tượng “huynh muội thắm thiết”, Quân Văn ghen tị c.h.ế.t đi được!

Ôi!

Kẻ chủ động thường không được coi trọng.

Hắn đối xử với tiểu sư muội tốt như thế, nhưng tiểu sư muội đã dỗ dành hắn lần nào đâu.

Tứ sư huynh vẫn luôn mặt nặng mày nhẹ, ấy thế mà tiểu sư muội lại nghĩ trăm phương nghìn kế để dỗ dành huynh ấy vui vẻ.

Nghĩ đến chuyện không bao lâu nữa, nhị sư huynh và tam sư huynh cũng sẽ về, trái tim Quân Văn đau đến độ nứt toạc thành tám phần.

Tình yêu của tiểu sư muội dành cho hắn lại bị chia sẻ cho xem!

Chẳng qua, hắn biết tính cách của Cảnh Viêm có hơi quái gở, nếu cứ tiếp tục như thế, sợ rằng tương lai huynh ấy sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch cho xem. Thế nên, giờ để tiểu sư muội giảng đạo lý, khai sáng cho huynh ấy cũng tốt.

Tiểu sư muội giống như ánh sáng mặt trời vậy, luôn sưởi ấm cho những người bên cạnh.

Không chỉ các đệ tử trong tông môn, mà ngay cả những linh thú cấp thấp ở sau núi đều trở nên hăng hái hơn, sinh hết lứa này đến lứa khác.

---

Hôm nay, Quân Văn chạy tới tìm Phượng Khê với vẻ mặt hưng phấn: “Tiểu sư muội, nửa tháng nữa, chợ phiên thường niên ở thành Thiên Thủy sẽ mở, chúng ta tới góp vui đi!”

Đôi mắt Phượng Khê lập tức sáng lên.

Chợ phiên thường niên của thành Thiên Thủy, thực chất là một đại hội giao dịch. Vào thời điểm này hằng năm, các tu sĩ ở bốn phương tám hướng sẽ đổ dồn về đây.

Trong tay nàng có kha khá thứ tốt, vừa hay có thể nhân cơ hội này bán ra ngoài, kiếm tiền mua quà cho sư phụ và các sư huynh, thuận tiện mua thêm chút bùa giấy, mực,… nữa.

Hai người thống nhất ý kiến, rồi tới tìm Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo vốn không đồng ý, nhưng ông không đỡ nổi đòn nũng nịu của Phượng Khê, bị nàng lừa cho gật đầu.

Ông ân cần dặn dò Phượng Khê: “Tiểu Khê, cơ thể con ốm yếu, lòng dạ lại ngây thơ, nhất định phải cẩn thận mọi bề, nâng cao tinh thần cảnh giác…”

Môi của Quân Văn sắp bĩu thành cái gáo đến nơi!

Cũng chỉ mỗi sư phụ cho rằng tiểu sư muội lòng dạ ngây thơ!

Nàng sắp thành tinh đến nơi rồi!

Tiêu Bách Đạo không yên tâm, gọi cả Giang Tịch và Cảnh Viêm tới, để họ cùng đi.

Hai người vốn là người thích yên tĩnh nên không muốn đi cho lắm, nhưng sư phụ đã lên tiếng, họ cũng chỉ đành nghe theo.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày xuất phát.

Sau khi đi tới cổng tông môn, Phượng Khê vẫn “cam tâm tình nguyện” dập đầu bái lạy tổ sư gia như thường lệ.

Vẻ mặt Cảnh Viêm hiện rõ sư kinh ngạc.

Không ngờ tiểu sư muội điên điên khùng khùng này lại hiểu lễ nghĩa đến vậy.

Sau đó, huynh ấy nhìn thấy tiểu sư muội trói chặt mình vào thanh kiếm gỗ, vừa bay vừa hét vang trời.

Cảnh Viêm: “…”

Dường như hắn hơi hiểu được câu nói “chỉ cần dẫn theo muội, đảm bảo sẽ rất thú vị” của tiểu sư muội rồi.

Nhưng đây nào phải thú vị, đây là sợ hãi thì có!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 167: Chương 167



Trên đường đi, Phượng Khê đề nghị thay quần áo. Nàng sợ mặc đồng phục đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông thì sẽ bị người ta coi thành kẻ coi tiền như rác.

Ba người Giang Tịch cảm thấy có lý, bèn làm theo.

Đoạn đường khá thuận lợi, cuối cùng họ cũng đến thành Thiên Thủy.

Những người muốn tiến vào thành Thiên Thủy đều phải giao mười linh thạch làm phí vào thành.

Thật ra mười linh thạch cũng khá đáng giá, bởi trong thành Thiên Thủy nghiêm cấm đánh nhau, nếu có, nhẹ thì bị đuổi ra khỏi thành, nặng thì bị giam vào ngục.

Để đảm bảo trật tự, ngày nào cũng có đội tuần tra. Ngoài ra, thành Thiên Thủy còn bỏ ra một số tiền lớn để mời một vị tán tu Nguyên Anh đại viên mãn tới tọa trấn.

Bốn sư huynh muội Phượng Khê giao phí vào thành, rồi sải bước vào thành Thiên Thủy.

Phố xá đông đúc, cực kỳ náo nhiệt.

Cảnh Viêm vô thức cau mày, huynh ấy rất không thích bầu không khí ồn ào, náo động thế này.

Phượng Khê và Quân Văn thì lại như cá gặp nước, mặt mày tràn ngập ý cười.

Nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.

Chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã mua một đống đồ lung tung rối loạn, khiến Cảnh Viêm nhìn mà cau mày.

Không phải vì huynh ấy tiếc tiền, mà vì những món đồ tiểu sư muội mua, chẳng có tác dụng gì cả.

Huynh ấy chẳng hiểu nàng mua bột ớt và bột hồ tiêu để làm gì nữa?

Chẳng lẽ nàng muốn đổi nghề làm đầu bếp?

Kỳ lạ nhất là, Phượng Khê còn mua một bó sợi sắt đen.

Thứ đồ này thường được dùng để đan lồng sắt nhốt linh thú cấp Địa, hoặc đan võng phòng hộ, nàng mua làm gì không biết?

Dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của Cảnh Viêm, Phượng Khê nhỏ giọng giải đáp: “Tứ sư huynh, trước kia muội từng bị sét đánh một lần, nên định dùng sợi sắt chế tạo một cột thu lôi. Đợi đến khi thiên lôi bổ xuống người muội, muội sẽ dẫn nó bổ sang người khác.”

Cảnh Viêm: “…?”

Không chờ Cảnh Viêm kịp hồi phục tinh thần, Phượng Khê đã lại chui vào tiệm bán bùa chú.

Cách lớp kính trong suốt, Phượng Khê chăm chú quan sát từng lá bùa một.

Nàng vốn đang phát bực vì sách bùa chú của Huyền Thiên Tông quá sơ sài, đọc đi đọc lại cũng chỉ có cách vẽ của mấy loại bùa đơn giản.

Giờ thì tốt rồi, nàng có thể tùy tiện xem miễn phí.

Nàng quả là bé cưng lanh lợi!

Quả cầu đen thầm nghĩ: cũng chỉ mỗi chủ nhân vô lương tâm của nó là có thể sử dụng cách này, chứ đổi lại là người khác, dù có nhìn chòng chọc đến mù mắt thì cũng chẳng học được.

Thấy Phượng Khê nghiêm túc quan sát, cộng thêm ba người có khí chất bất phàm phía sau nàng, tiểu nhị của tiệm bùa chú cảm thấy Phượng Khê là khách hàng lớn.

Thế nên vội vàng bước tới, tiếp đón ân cần: “Vị tiên tử này, không biết ngài muốn mua loại bùa chú gì, để ta có thể giới thiệu cho ngài?”

Phượng Khê chắp tay ra sau lưng: “Ta thấy trong quầy chỉ có bùa chú cấp Hoàng và cấp Huyền. Không biết tiệm các ngươi có bùa chú cấp Địa không?”

Phượng Khê không hỏi bùa chú cấp Thiên, bởi nó quá hiếm, chắc chắn trong tiệm này không có.

Nghe Phượng Khê hỏi vậy, tiểu nhị lập tức vui vẻ ra mặt, đây quả là khách hàng lớn.

Hắn ta vội đáp: “Tiểu tiên tử, bùa chú cấp Địa được bày bán trên lầu hai. Mời ngài đi theo ta!”

Bốn người Phượng Khê lập tức đi theo tiểu nhị lên lầu hai.

Trong tủ kính trên lầu hai bày vài tấm bùa chú ít ỏi, bên ngoài còn có kết giới.

Phượng Khê nghển cổ, híp mắt chăm chú quan sát, rồi lắc đầu: “Không có bùa mà ta cần.”

Tiểu nhị có hơi thất vọng, sau đó hắn ta nghe Phượng Khê nói: “Gia sư sai ta mua giấy và mực vẽ bùa. Nếu tiệm của ngươi có giá cả phải chăng, thì ta sẽ mua năm vạn tờ giấy và mười thùng mực.”

Tiểu nhị: “…”

Ba người Giang Tịch: “…”

Cảnh Viêm thực sự không nhịn nổi nữa: “Tiểu sư muội, muội đừng làm bậy.”

Năm vạn tờ giấy vẽ bùa và mười thùng mực vẽ bùa ư?

Sao sư phụ có thể sai nàng mua nhiều như thế được?

Số giấy và mực đó đủ cho Huyền Thiên Tông dùng trong mười năm rồi.

Bởi Huyền Thiên Tông chỉ có ít ỏi vài vị chế phù sư thôi!

Quân Văn trợn mắt lườm Cảnh Viêm: “Tiểu sư muội làm vậy chắc chắn có lý của muội ấy, huynh đừng xen vào.”

Đừng nói tiểu sư muội mua năm vạn tờ, dẫu nàng mua năm trăm vạn tờ, hắn đều đồng ý cả hai tay hai chân.

Cảnh Viêm nhìn về phía Giang Tịch: “Đại sư huynh, huynh cản muội ấy đi chứ!”

Giang Tịch khẽ ho khan: “Tứ sư đệ, hiếm khi tiểu sư muội yêu thích một món đồ gì đó, cứ để muội ấy mua đi.”

Cảnh Viêm: “…”

Hai người này đều bị trúng tà đấy à?

Trái ngược với tâm trạng của Cảnh Viêm, tiểu nhị chẳng quan tâm Phượng Khê có trúng tà hay không, hắn ta hí hửng đưa Phượng Khê tới gặp chưởng quầy.

Sau một hồi cò kè mặc cả, Phượng Khê mua năm vạn tờ giấy vẽ bùa và mười thùng mực vẽ bùa với giá mười ba vạn linh thạch.

Nàng nhăn nhó trả tiền, lòng đau như bị ai cắt thịt.

Khó trách đệ tử của Huyền Thiên Tông chẳng mấy ai chịu học vẽ bùa, bởi chi phí cho môn học này quá cao.

Chẳng qua, chờ nàng vẽ bùa xong, đảm bảo lợi nhuận sẽ tăng gấp mấy chục, thậm chí mấy trăm lần.

Nghĩ đến đây, nàng lại vui vẻ ra mặt.

Vả lại, nàng vẫn còn mấy chậu đan dược chưa bán kia kìa.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 168: Chương 168



Để đảm bảo an toàn, nàng sai ba người Giang Tịch chia đan dược làm ba phần, mang đến bán ở ba cửa hàng khác nhau.

Đan dược mà nàng bán đều là đan dược cấp Huyền và cấp Hoàng, hơn nữa đều là đan dược thượng phẩm.

Cuối cùng tổng kết lại, nàng kiếm được hơn hai trăm vạn linh thạch.

Phượng Khê hào phóng chia cho ba người Giang Tịch mỗi người mười vạn linh thạch coi như phí chạy vặt.

Giang Tịch và Cảnh Viêm không chịu nhận.

Quân Văn lại hí hửng cất vào nhẫn trữ vật, còn cất giọng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Nếu hai người không nhận, sau này tiểu sư muội sẽ ngại không dám nhờ mọi người làm gì nữa đâu. Chúng ta cứ nhận đi cho tiểu sư muội an tâm.”

Phượng Khê: “…” Vẫn là Ngũ sư huynh biết cách nói chuyện!

Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của nàng, cuối cùng Giang Tịch và Cảnh Viêm cũng chịu nhận linh thạch.

Tối đó, Cảnh Viêm lén hỏi Giang Tịch: “Đại sư huynh, huynh nói thật với đệ đi, những viên đan dược đó thật sự do tiểu sư muội luyện chế ra ư?”

Giang Tịch gật đầu.

Thật ra huynh ấy có thể hiểu sự nghi hoặc của Cảnh Viêm, bởi trước kia huynh ấy cũng không tin.

Mãi đến khi huynh ấy tận mắt chứng kiến Phượng Khê tùy tiện luyến chế thành công một lò đan dược với xác suất một trăm phần trăm, hơn nữa hơn phân nửa số đan dược trong lò là đan dược cực phẩm.

Cảnh Viêm xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng rơi vào trầm mặc.

Về sau tiểu sư muội thích mua gì thì mua, huynh ấy sẽ không lắm lời nữa.

Dẫu nàng có mua năm vạn tờ giấy vẽ bùa về để xé chơi, huynh ấy cũng không hé răng nửa lời.

Ai bảo người ta giàu cơ chứ!

Thế là, sáng hôm sau, trong khi Phượng Khê mua một đống đồ lung tung, thì Cảnh Viêm lại yên tĩnh như gà.

Chiều đó, Quân Văn thần bí rủ rê: “Tiểu sư muội, chiều nay có hội đấu giá đó, chúng ta tới xem đi?”

Phượng Khê bĩu môi: “Không đi! Huynh ngẫm lại xem, vì sao ngó sen bạch ngọc không hình không dạng của chúng ta lại bán được hơn một trăm nghìn vạn linh thạch? Ban tổ chức của hội đấu giá nào cũng thế thôi, đều sử dụng vài mánh khóe nhỏ để đẩy bầu không khí lên cao trào, tới lúc đó, món đồ chỉ đáng một vạn linh thạch có thể bán với giá hai mươi vạn.”

Vừa nghe vậy, Quân Văn đã lập tức thay đổi ý định: “Thế thì không đi nữa, ta làm gì có tiền mà mua. Thế chúng ta tới đài luận võ đi! Chỉ cần mua vé vào cửa là có thể xem người ta tỷ thí, vả lại còn có thể tham gia cá cược nữa. Chúng ta không cần cược to, chơi nhỏ nhỏ góp vui là được rồi.”

Phượng Khê cảm thấy ý tưởng này không tệ, biết đâu trong lúc xem người ta tỷ thí, nàng lại ngộ ra điều gì đó thì sao, vì thế bèn gật đầu.

Cảnh Viêm không thích những nơi ồn ào, náo động, hễ đi tới đó là huynh ấy lại cảm thấy toàn thân khó chịu, nên Giang Tịch bảo huynh ấy ở lại khách đ**m, còn mình thì đi theo để “trông coi” Phượng Khê và Quân Văn.

Quy mô của đài luận võ rất lớn, mỗi tấm vé vào cửa có giá năm mươi linh thạch. Sau khi mua vé, mỗi người nhận được một chiếc mặt nạ màu đen.

Đeo mặt nạ có thể che giấu dung mạo và giới tính, tránh rước phải rắc rối.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người không đeo, bởi họ tới để tìm kiếm k*ch th*ch.

Sau khi tiến vào, ba người phát hiện đài luận võ gồm hai tầng, một tầng trên mặt đất, và một tầng hầm dưới đất.

Trên mặt đất là đài luận võ của những tu sĩ kỳ Trúc Cơ, còn tầng hầm ngầm là đài luận võ của tu sĩ kỳ Luyện Khí.

Mỗi tầng lại chia thành ba khu vực tương ứng với ba bậc tu vi.

Phượng Khê cảm thấy cuộc tỷ thí giữa các tu sĩ kỳ Luyện Khí không có gì thú vị, thế nên đoàn ba người di chuyển tới khu vực tỷ thí của các tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Trên võ đài, trọng tài đang giới thiệu tên của hai tuyển thủ.

“Người mặc y phục màu hồng tên là Giang Văn Liệt, là một tán tu, tu vi đạt tới tầng ba kỳ Trúc Cơ. Người mặc y phục màu đen tên là Nhậm Hữu Gia, cũng là một tán tu, tu vi cũng đạt tới tầng ba kỳ Trúc Cơ.”

“Bây giờ bắt đầu đặt cược.”

Phượng Khê tò mò quan sát, những người bước lên đài luận võ đều phải mặc chiến bào đặc chế: một hồng, một đen.

Mọi người có nửa khắc để đặt cược. Trong khoảng thời gian này, hai tuyển thủ có thể phát biểu để thuyết phục mọi người đặt cược cho mình.

Bởi một khi thắng, tuyển thủ chẳng những sẽ nhận được tiền thưởng đài luận võ đưa ra, mà còn được chia một phần từ tổng số tiền cược cho mình.

Quân Văn thoáng do dự: “Tiểu sư muội, muội nói xem, chúng ta nên cược ai thắng đây? Tu vi của họ xấp xỉ nhau, thắng bại cũng chẳng chênh lệch nhiều.”

Phượng Khê đáp: “Cược cho người áo hồng đi. Màu hồng báo hiệu điềm lành mà.”

Quân Văn: “…”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, đặt cược cho tán tu áo hồng… mười viên linh thạch.

Tiểu nhị của đài luận võ không nhịn được mà liếc hắn vài cái.

Lần đầu tiên hắn ta thấy người keo kiệt thế này.

Quân Văn nhìn Giang Tịch và Phượng Khê với ánh mắt mong chờ, ý thúc giục họ cũng mau mau đặt cược đi, nhưng hai người đồng loạt lắc đầu.

Loại chuyện cần dựa vào may mắn như đặt cược này chẳng thú vị chút nào cả.

Họ đứng hóng chuyện là được rồi.

Quân Văn: “…”

Hóa ra chỉ có mỗi hắn khờ thôi à?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 169: Chương 169



Sau khi thời gian đặt cược kết thúc, cuộc tỷ thí bắt đầu.

Một khi bắt đầu, chỉ khi một bên ngã khỏi võ đài hoặc nhận thua, thì trận đấu mới có thể kết thúc.

Thực lực của hai tuyển thủ ngang nhau, nên đấu suốt nửa canh giờ mới phân rõ thắng bại.

Tuyển thủ mặc áo đen thắng.

Quân Văn ôm ngực: “Tiểu sư muội, tim ta đau quá!”

Phượng Khê: “…”

Đúng lúc này, trọng tài trên võ đài cất giọng tuyên bố: “Nhậm Gia Hữu thắng, nhận được phần thưởng năm nghìn linh thạch của đài luận võ và hai vạn linh thạch từ tiền cược.”

Phượng Khê: “…?”

Thắng một trận là có thể nhận được nhiều tiền như thế ư? Cách kiếm tiền này còn hơn cả luyện đan và vẽ bùa nữa kìa!

Bởi luyện đan và vẽ bùa còn mất tiền vốn cơ mà!

Con hàng này có hơi động lòng.

Không chỉ nàng, mà Quân Văn cũng thế.

Giang Tịch lạnh mặt nói: “Sư đệ, sư muội, hai người dẹp ngay ý định đó cho ta. Nếu không ta sẽ lập tức xách các ngươi ra về.”

Phượng Khê và Quân Văn tụt hứng.

Vẻ mặt ủ rũ như cọng bún thiu.

Một lát sau, Phượng Khê nói: “Đại sư huynh, muội thấy bên kia có b*n n**c ép linh quả và bánh cốm gạo, muội qua đó mua chút nhé.”

Giang Tịch không quá để ý, khẽ gật đầu: “Đi nhanh về nhanh đấy.”

Phượng Khê khẽ chớp mắt ra hiệu cho Quân Văn.

Quân Văn lập tức hiểu ý.

Chắc chắn tiểu sư muội định lén chuồn đi đăng ký.

Hắn cũng muốn đi lắm!

Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc như bị Tiêu Bách Đạo nhập của Giang Tịch, hắn không dám.

Thôi vậy, hắn sẽ ở lại yểm trợ cho tiểu sư muội.

Chẳng qua, trong lúc tỷ thí, chắc chắn tiểu sư muội sẽ dùng tuyệt chiêu cho xem. Tuyệt chiêu “quỳ” của nàng độc nhất vô nhị như thế, dù hiện tại có giấu diếm thân phận kỹ đến đâu, thì tương lai sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.

Vừa nghĩ vậy, Quân Văn vừa bắt chuyện để đánh lạc hướng sự chú ý của Giang Tịch. Kết quả, mãi tới khi hai cuộc tỷ thí tiếp theo kết thúc, Giang Tịch mới nhớ tới Phượng Khê.

Ngay khi huynh ấy ngó nghiêng khắp nơi để tìm kiếm tiểu sư muội, thì trên đài xuất hiện hai tuyển thủ.

Tuy không nhìn rõ diện mạo, nhưng tuyển thủ mặc áo hồng có dáng người cực kỳ cường tráng, trông vô cùng hung hãn.

Trái ngược với hắn ta, tuyển thủ áo đen thấp lùn, gầy yếu như con gà con, tóc được búi thành búi nhỏ. Nhìn từ dáng đi, có vẻ như người này là một thiếu niên.

“Người mặc áo hồng tên là Hồng Đại Dũng, là một tán tu, tu vi đạt tới tầng ba kỳ Trúc Cơ.”

“Người mặc áo đen…”

Trọng tài thoáng dừng một lát, rồi mới tiếp tục nói: “Người mặc áo đen tên là Nữu Hỗ Lộc Cầu, cũng là một tán tu, tu vi đạt tới Luyện Khí đại viên mãn.”

Người xem dưới đài bàn tán xôn xao.

Nữu Hỗ Lộc Cầu á?

Cái tên quỷ quái gì thế này?

Hơn nữa, một Luyện Khí đại viên mãn như “hắn” chạy tới khu vực của Trúc Cơ sơ kỳ là để tìm c.h.ế.t đấy à?

Nhìn tuyển thủ trên đài, Giang Tịch suýt thì tức nổ mũi.

Không cần đoán huynh ấy cũng thừa biết, người tên Cầu Cầu gì đó, chắc chắn là Phượng Khê!

Huynh ấy trợn mắt lườm Quân Văn một cái sắc lẹm, rồi chăm chú quan sát trận đấu.

Quân Văn khẽ rụt cổ.

Hắn cảm thấy Giang Tịch lo quá hóa loạn (ngu). Đến cả huynh ấy còn bị tiểu sư muội hành lên hành xuống, thì một Trúc Cơ sơ kỳ nhỏ nhoi là cái thá gì?

Chẳng phải là thắng dễ như trở bàn tay ư?

Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể tích lũy kinh nghiệm thực chiến, một công đôi việc còn gì!

Lúc này, Hồng Đại Dũng trên võ đài bắt đầu phát biểu: “Các vị, không cần ta nhiều lời, chắc các vị cũng biết kết quả của trận đấu này rồi nhỉ? Với cơ thể nhỏ bé đó của “hắn”, ta chỉ cần dùng hai ngón tay đã có thể bóp c.h.ế.t. Huống chi, tu vi của “hắn” mới chỉ đạt tới Luyện Khí đại viên mãn, kém xa tu vi của ta, tỷ thí với ta chẳng khác gì tự tìm đường c.h.ế.t.”

“Các người nói xem, lát nữa ta nên vặn tay hay vặn chân “hắn” trước đây? Há há há!”

Đến lượt Nữu Hỗ Lộc Cầu phát biểu, “hắn” cất giọng nghẹn ngào: “Ta cũng bị ép đến đường cùng thôi, các ca ca trong nhà bị bệnh, cần tiền gấp để mua thuốc.”

Giang Tịch: “…”

Quân Văn: “…”

Người xem nhao nhao đặt cược cho tuyển thủ áo hồng, không có bất cứ ai đặt cược tuyển thủ áo đen cả.

Đùa à, nhìn dáng vẻ gầy nhom của “hắn”, chưa cần đấu đã biết thua chắc rồi, có kẻ ngốc mới cược cho “hắn”.

Tiểu nhị phụ trách ghi cược cũng nghĩ vậy.

Sau đó, hắn ta nghe ai đó quát lớn: “Ta cược mười vạn linh thạch.”

Tiểu nhị: “…”

Đây chẳng phải tên keo kiệt cược mười linh thạch ở trận đầu đó ư?

Hắn bị điên hay bị ngu thế?

Sau đó, hắn ta lại nghe Giang Tịch hờ hững tiếp lời: “Ta cũng cược mười vạn linh thạch.”

Tiểu nhị: “…”

Ôi chao!

Một cặp coi tiền như rác!

Ban đầu, các cược thủ vốn cảm thấy tỷ lệ cược của trận này quá thấp, không có đồng lợi nhuận nào. Giờ đây thấy có hai kẻ ngốc cược tận hai mươi vạn linh thạch, lòng nhiệt tình của mọi người tăng vọt, nhao nhao đặt cược.

Kết quả khiến thời gian đặt cược kéo dài thêm một lát.

Trên võ đài, Hồng Đại Dũng kiêu ngạo đứng thẳng lưng, dáng vẻ nghênh ngang không ai bì nổi. Nữu Hỗ Lộc Cầu lại tỏ vẻ tuyệt vọng, “hắn” cúi gằm mặt, không nói một lời.

Đúng lúc này, trọng tài hô: “Cuộc tỷ thí bắt đầu!”

Nữu Hỗ Lộc Cầu chắp tay: “Vị tráng sĩ này, mỗi lần tỷ thí với người khác, ta đều có thói quen nhường đối phương ba chiêu. Ngươi ra tay trước đi.”

Hồng Đại Dũng bĩu môi tỏ vẻ khinh miệt: “Ngươi? Nhường ta ba chiêu á? Đùa đấy phỏng, bảo ta nhường ngươi ba chiêu còn nghe được!”

Nữu Hỗ Lộc Cầu sửng sốt: “Ngươi nói gì? Ngươi muốn nhường ta ba chiêu á?”

Hồng Đại Dũng: “…”

Ngươi nghe không hiểu tiếng người à?

Ta đang châm chọc ngươi, chứ không phải thật sự muốn nhường ngươi.

Chẳng qua vì thể diện, hắn ta vẫn gật đầu đáp: “Được rồi, nhìn cái dáng người gầy nhom như gà con của ngươi, ta nhường ngươi ba chiêu! Bắt đầu đi!”
 
Back
Top Bottom