Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 140: Chương 140



Thấy họ im lặng không đáp, Phượng Khê nói tiếp: “Xem ra hai huynh cũng nghĩ như vậy, chúng ta quả là tâm linh tương thông. Bây giờ chúng ta xuất phát đi tìm nguồn nước thôi, tới đó xem xét tình hình rồi chúng ta tính tiếp.”

Tư Huyền không có xích mích với Phượng Khê, nên hắn ta lập tức đồng ý với những lời nàng nói. Hắn ta hỏi: “Phượng Khê, chúng ta không có bản đồ, biết đi đâu tìm nguồn nước bây giờ?”

Hắn ta thật sự không thể thốt ra ba chữ tiểu sư muội, nên chỉ đành gọi tên.

Phượng Khê cũng chẳng thèm để ý, nàng suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Tìm quanh đây xem có sinh vật nào còn thở không, bắt lại hỏi một chút là ra ấy mà.”

Tư Huyền: “…?”

Hả?

Ứng Phi Long trợn trắng mắt, cảm thấy Phượng Khê đang nói linh tinh.

Tạm không bàn đến chuyện nơi này có sinh vật sống không, cứ coi như là có thật đi, thì sa mạc lớn thế này, biết đi đâu mà tìm?

Trong lúc hắn ta nghĩ ngợi, Phượng Khê đã mở nhẫn trữ vật, lấy ra b* q** hương, chia cho mỗi người một que, rồi dùng linh lực châm hương.

Đây là hương dẫn thú của Ngự Thú Môn.

Tuy rằng hương dẫn thú chỉ có hiệu quả với những con thú trong phạm vi gần, hơn nữa không có quá nhiều tác dụng với những con thú thành niên, nhưng trước mắt, đây vẫn là một cách không tệ.

Phượng Khê nói với Ứng Phi Long và Tư Huyền: “Ứng sư huynh, Tư sư huynh, trong sa mạc có rất nhiều yêu trùng chịu nhiệt sống dưới lớp cát, tốt nhất chúng ta nên để hương gần cát thì hơn.”

Vì thế,mỗi thành viên trong nhóm cùi bắp đều cầm một nén nhanh, khi thì bò lê trên cát, khi thì ngồi xổm, khi thì đứng dậy…

Người không biết còn tưởng ba người đang… kết nghĩa ấy chứ!

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn: “…”

Họ vốn tưởng khi ba người này hợp thành một nhóm sẽ xảy ra mâu thuẫn, nhất là Ứng Phi Long và Phượng Khê, chắc chắn sẽ lao vào đánh nhau. Rất nhiều người thậm chí đã dọn sẵn ghế để chờ xem kịch.

Kết quả thì sao?

Không biết nên khen Phượng Khê quá giỏi tẩy não, hay phải chê Ứng Phi Long và Tư Huyền quá dễ lừa nữa.

Hồ Vạn Khuê thì lại thở phì phò, vì sao Phượng Khê có hương dẫn thú?

Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là thằng đồ đệ bất hiếu chuyên ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng của ông ta đưa cho.

Trời không phụ lòng người, cuối cùng mấy người Phượng Khê cũng tìm được một con thằn lằn có vẻ ngoài kỳ quái, đoán chừng cũng được vá từ đặc điểm của nhiều loại yêu thú khác nhau.

Sau khi tóm được thằn lằn, Phượng Khê ép nó đưa họ đi tìm nguồn nước.

Trên đường đi phải chịu rất nhiều khổ sở.

Gió cát thổi khiến họ không mở nổi mắt, ánh mặt trời trên đầu gay gắt khiến họ choáng váng như say xe.

Điều tệ nhất là thi thoảng họ sẽ gặp phải cát lún, nếu phản ứng chậm, họ sẽ bị chôn sống.

Vì thế, họ vẫn luôn phải đề cao cảnh giác, không dám thả lỏng một giây phút nào.

Sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng ba người cũng tới gần nguồn nước.

Đó là một hồ nước nhỏ. Mặt hồ phản chiếu trời xanh mây trắng, bên bờ còn có vài loại cây xanh.

Ở vùng sa mạc này, rất hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng thanh bình như vậy.

Tuy nhiên ba người không dám tới gần hồ nước, bởi bên bờ có rất nhiều yêu thú đang uống nước, ngoài ra còn có một con yêu thú có hình thể to đùng chìm mình trong nước, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ba người lặng lẽ lùi về phía sau vài chục dặm, rồi mới dừng lại.

Ứng Phi Long cau mày nói: “Phần lớn yêu thú trên bờ có tu vi đạt Trúc Cơ, chỉ có vài con đạt Kim Đan sơ kỳ và trung kỳ. Còn con đang đắm mình trong hồ kia, rất có thể đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Chúng ta căn bản không có phần thắng.”

Tư Huyền cũng cất giọng ủ rũ: “Nếu trong ba chúng ta có một người đạt tu vi Kim Đan trung kỳ, thì còn có thể liều một phen. Đầu tiên xử lý đám yêu thú trên bờ trước, rồi giải quyết con Kim Đan hậu kỳ kia sau.”

“Tiếc là với tu vi của ba chúng ta, đừng nói con dưới nước, sợ rằng đến mấy con trên bờ cũng không diệt hết được ấy chứ.”

Quần chúng hóng chuyện cũng nghĩ vậy.

Nhóm cùi bắp chẳng có chút phần thắng nào cả.

Muốn trách thì chỉ có thể trách vận may của họ không tốt.

Mà trong tu luyện, vận may cũng là một yếu tố quan trọng.

---

Tâm trạng của mấy người Lệ Nam Thực có hơi mâu thuẫn. Một mặt, họ cảm thấy nhóm này bị loại cũng tốt, tránh cho họ phải tiếp tục xem Phượng Khê khoe khoang.

Mặt khác, họ lại không muốn Ứng Phi Long và Tư Huyền bị loại, một đổi hai thì lỗ quá!

Đúng lúc này, Phượng Khê nói: “Này hai huynh, hay chúng ta lừa đám yêu thú trên cạn kia đi? Chúng ta nghĩ cách thuyết phục chúng giúp chúng ta đối phó với con yêu thú Kim Đan hậu kỳ kia. Chờ g.i.ế.t xong yêu thú Kim Đan hậu kỳ, đám yêu thú trên cạn cũng yếu rồi, đến khi đó chúng ta diệt sạch chúng cũng không muộn…”

Ứng Phi Long và Tư Huyền: “…”

Nàng đang nói linh tinh gì thế?

Nhóm quần chúng hóng chuyện đã thấy nhiều rồi, nên cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Đấy, nàng lại bắt đầu công cuộc tẩy não rồi đấy.

Nhưng liệu lần này nàng có thành công không nhỉ?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 141: Chương 141



Tuy Ứng Phi Long và Tư Huyền cảm thấy Phượng Khê đang nằm mơ giữa ban ngày, nhưng hiện tại họ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thử một lần.

Ba người lén lút quay về bờ hồ, đứng nấp ở chỗ cách bờ hồ không xa, vừa hay có mấy con yêu thú có vẻ ngoài giống sói rời khỏi bờ hồ, đi về phía họ.

Phượng Khê vươn tay ra: “Ta có linh thạch và đan dược nè. Chúng ta tâm sự chút nhé?”

Nàng vừa dứt lời, đôi mắt của đám sói kia lập tức trở nên đỏ ngầu, cứ như thể Phượng Khê g.i.ế.t c.h.ế.t con của chúng vậy.

Chúng bổ nhào về phía nàng.

Phượng Khê chẳng chút do dự, lập tức nhấc chân chạy.

Khi Ứng Phi Long và Tư Huyền phản ứng lại, bóng dáng của nàng đã hóa thành một chấm đen.

Hai người vừa ngạc nhiên vừa tức giận, chỉ đành chạy theo.

Đến khi cắt đuôi được đám sói kia, Ứng Phi Long hùng hổ xông đến trước mặt Phượng Khê, còn chưa kịp chất vấn nàng, thì đã thấy nàng nhìn hắn ta với vẻ mặt ghét bỏ: “Ứng sư huynh, huynh có biết vì sao đám sói kia đột nhiên nổi điên không? Vì mái tóc đỏ rực của huynh đó!”

“Trong mắt yêu thú, mái tóc đỏ của huynh chính là sự khiêu khích trắng trợn.”

“Huynh không tin á? Đợi có thời gian rảnh, huynh thử ra ngoài hỏi thăm mà xem, người phàm của Nhân tộc bọn ta thường dùng vải đỏ trong các cuộc đấu bò đấy. Yêu thú cũng vậy, khi nhìn thấy màu đỏ, yêu thú cũng sẽ nổi điên.”

Vẻ mặt Ứng Phi Long dại ra, chuyện này là thật ư?

Khó trách mỗi lần hắn ta vào rừng U Minh để rèn luyện, ma thú cứ luôn đuổi theo hắn ta!

Thật sự là tại mái tóc đỏ của hắn ta ư?

Hay là về sau hắn ta đội mũ để che lại nhỉ?

Nhưng Ứng Phi Long nhanh chóng phản ứng lại rằng Phượng Khê chỉ đang nói nhảm để trêu chọc hắn ta mà thôi.

Hắn ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Phượng Khê! Ngươi tìm c.h.ế.t!”

Phượng Khê nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công của hắn ta: “Ứng sư huynh, sao huynh hẹp hòi thế? Ta chỉ đùa chút thôi mà huynh đã tức giận rồi.”

“Vậy huynh đùa lại đi, ta đảm bảo sẽ không giận đâu.”

Tư Huyền vội vàng đi tới giảng hòa: “Được rồi, bây giờ đâu phải lúc đấu võ mồm, chúng ta nên nghĩ cách vượt ải thì hơn.”

Lúc này Ứng Phi Long mới chịu dừng tay.

Quan trọng là Phượng Khê trốn nhanh quá, hắn ta không đuổi kịp.

Hắn ta tức giận nói: “Ta thấy không vượt qua được đâu, nghĩ làm gì cho mất công.”

Phượng Khê chen lời: “Không vội, nào, chúng ta ăn chút gì đã. Ta có cháo hải sản, thịt yêu thú xiên và rất nhiều món khác. Hai huynh muốn ăn gì?”

Dứt lời, Phượng Khê rút ra một tờ thực đơn.

Đây vốn là thực đơn nàng chuẩn bị cho Tiêu Bách Đạo, để ông chọn mỗi ngày.

Ứng Phi Long và Tư Huyền nhìn mà trợn tròn mắt.

Cuối cùng mỗi người chọn vài món.

Sau khi ăn xong, Phượng Khê còn lấy trà linh quả ướp lạnh cho họ giải nhiệt.

Hai người cảm thấy… cực kỳ hạnh phúc!

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn: “…”

Có người lén nuốt nước bọt.

Sao bảo Huyền Thiên Tông nghèo lắm cơ mà?

Nghèo mà bữa cơm xa xỉ thế kia á?

Chỉ có Hồ Vạn Khuê và Bách Lý Mộ Trần biết rõ thực hư câu chuyện.

Bởi những món kia đều là những món Phượng Khê… hóa duyên từ chỗ họ.

Phượng Khê vừa nhấp trà linh quả ướp lạnh, vừa suy xét: chắc chắn cờ Càn Khôn đã thay đổi thiết lập của yêu thú trận pháp, khiến nó vừa nghe thấy giọng nói của nàng đã như nhìn thấy kẻ thù.

Chiêu “lừa” yêu thú không thể thực hiện được nữa.

Phải làm thế nào đây?

Khi nhóm của nàng đã hết đường xoay xở, những nhóm nhỏ khác đã lục tục tìm được nguồn nước, hơn nữa đã bắt đầu hành động.

Cách tiếp cận của họ gần như giống hệt nhau: tiêu diệt yêu thú trên bờ trước, rồi đối phó với con yêu thú Kim Đan hậu kỳ sau.

Chỉ cần đồng tâm hiệp lực, thì có lẽ bảy ngày cũng đủ để vượt ải rồi.

Tiến độ của nhóm Tư Phệ là nhanh nhất, bởi Tư Phệ có ma đồng, có thể mê hoặc, tấn công thần thức của yêu thú. Hai đồng đội còn lại chỉ cần nhân cơ hội đó tấn công điểm yếu của yêu thú.

Nhóm của Thẩm Chỉ Lan xếp thứ hai. Trừ nàng ta ra, thì nhóm này còn Tần Thời Phong và Liễu Thiếu Bạch.

Tu vi của Tần Thời Phong đã đạt đến cảnh giới Kim Đan trung kỳ, Thẩm Chỉ Lan lại có năng lực vượt cấp chiến đấu.

Tuy tu vi của Liễu Thiếu Bạch hơi thấp, nhưng hắn ta am hiểu trận pháp, có thể dụ dỗ yêu thú vào trận pháp rồi diệt gọn.

Nhóm xếp hạng thứ ba là nhóm của Giang Tịch, Quân Văn và Hình Vu.

Tuy Quân Văn và Hình Vu làm việc không đáng tin, nhưng có Giang Tịch dẫn đội nên tình hình cũng không quá tệ. Hơn nữa ba người họ đều có Tích Hỏa Châu, nên thời tiết nóng bức không có quá nhiều ảnh hưởng tới họ.

Tiến độ của mấy nhóm còn lại cũng sêm sêm nhau.

Nhóm có tiến độ chậm nhất tất nhiên là nhóm cùi bắp rồi. Đến thời điểm hiện tại, họ thậm chí còn chưa g.i.ế.t được một con yêu thú nào.

Ba người hết ăn lại nằm, trông cực kỳ thoải mái, hưởng thụ.

Ứng Phi Long nghiến răng nói: “Ta nghĩ thông rồi, từ giờ ta sẽ phó mặc cho số phận, cùng lắm thì bị loại thôi.”

Tư Huyền cũng nói: “Đúng vậy, nếu thật sự không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể chấp nhận số phận. Chỉ có thể trách vận may của chúng ta không tốt.”

Phượng Khê im lặng không hé răng.

Mãi một lúc sau nàng mới nói: “Điều kiện vượt ải là hoàn toàn khống chế nguồn nước. Hai huynh nói xem, nếu ta đầu độc nguồn nước thì sao nhỉ? Làm vậy đảm bảo sẽ không còn con yêu thú nào tới uống nước nữa!”

Ứng Phi Long và Tư Huyền: “…”

Tạm không bàn đến chuyện cách này của nàng có thất đức hay không. Quan trọng là cái hồ này rộng đến vậy, nàng lấy đâu ra nhiều độc dược như thế?

Phượng Khê nói tiếp: “Chi bằng chúng ta lập một tấm biển, ghi tên ba chúng ta lên đó, để tỏ vẻ rằng cái hồ này là của chúng ta!”

Ứng Phi Long và Tư Huyền lười để ý đến nàng.

Kệ nàng ở đó huyên tha huyên thuyên.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 142: Chương 142



Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn bàn tán sôi nổi: “Lần này có vẻ như Phượng Khê hết cách rồi. Cũng đúng thôi, mấy vòng trước đó cờ Càn Khôn bị lỗ nặng như thế, chắc chắn sẽ tìm cách đòi lại cho xem.”

“Giờ đây vừa nghe tiếng nàng, những con thú trận pháp kia đã lập tức nổi điên, nàng căn bản không thể tẩy não chúng nữa.”

“Dù đầu óc nàng có linh hoạt đến đâu, thì lần này cũng phải bó tay chịu trói thôi. Tiếc là nàng bị xếp vào tổ này, nếu đổi tổ khác biết đâu lại có thể vượt ải thì sao.”

“Thế mới nói tu vi là quan trọng nhất. Chút khôn vặt chỉ có thể sử dụng nhất thời, chứ không thể sử dụng cả đời.”

“...”

Bên ngoài Tiêu Bách Đạo vẫn giữ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng đang thầm chửi tục!

Một đám khốn nạn!

Họ cũng chẳng nghĩ mà xem, đan điền của Tiểu Khê vẫn đang bị thương đấy, nhưng giờ đây con bé chẳng những có thể nhảy nhót tung tăng, mà còn có thể sử dụng pháp quyết. Thế chẳng phải đã rất lợi hại rồi ư?

Chờ vết thương ở đan điền của con bé khỏi hẳn, chắc chắn sẽ xuất sắc hơn Thẩm Chỉ Lan kia cả trăm lần. Đến lúc đó, ông sẽ chống mắt lên xem còn kẻ nào dám chê bai đồ đệ ông.

Chẳng qua, dù không muốn thừa nhận nhưng ông cũng biết có một câu mà họ nói đúng, sợ rằng đồ đệ bảo bối của ông sẽ không thể vượt qua thử thách lần này.

Không vượt qua được thì thôi, dù sao chuyến này đồ đệ bảo bối cũng đã kiếm bộn, thế là đủ rồi!

Chỉ chớp mắt đã trôi qua ba ngày.

Trong khi những nhóm khác đang dốc sức g.i.ế.t yêu thú, nhóm cùi bắp lại ăn no ngủ kỹ. Tỉnh ngủ thì nghe Phượng Khê huyên tha huyên thuyên, nghe mệt rồi lại ngủ tiếp.

Đương nhiên không phải là Phượng Khê tự lẩm bẩm một mình, mà thi thoảng Ứng Phi Long và Tư Huyền cũng góp lời.

Sau vài ngày trò chuyện, Phượng Khê moi được rất nhiều thông tin từ họ, thậm chí đến việc đầu bếp của hai nhà mang họ gì, nàng cũng biết luôn.

Điều này khiến đám người Lệ Nam Thực bên ngoài cờ Càn Khôn suýt thì tức c.h.ế.t!

Thầm nghĩ: sao hai đứa kia ngu thế nhỉ?

Nàng hỏi cái gì là họ trả lời cái đó!

Cũng may đây là ở trong cờ Càn Khôn đấy, chứ nếu ở trên chiến trường, thì sợ rằng họ bị nàng bán còn giúp nàng đếm tiền ấy chứ!

Tuy xưa nay Nhân tộc gian xảo, không giữ chữ tín, nhưng chưa có một ai chó như nàng!

Khi người bên ngoài cho rằng nhóm cùi bắp đã hoàn toàn buông xuôi, Phượng Khê chợt đứng dậy.

Nàng mở nhẫn trữ vật, lấy ra một trận bàn, chậm rãi nhét mấy viên linh thạch thượng phẩm vào rãnh linh thạch.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc lồng sắp xuất hiện giam nàng lại. Trong lồng sắt còn có một con thú trận pháp đang rung đùi đắc ý.

Phượng Khê cười tủm tỉm chào hỏi: “Bảo Nhi, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Đương nhiên thú trận pháp không có ký ức.

Nhưng nó không phải đối thủ của cái lưỡi không xương của Phượng Khê.

Nàng chỉ nói dăm ba câu, con thú trận pháp này đã cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ cho nàng.

Phượng Khê khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra cờ Càn Khôn chỉ sửa thiết lập của thú trận pháp ở vòng thứ sáu, nàng vẫn có thể dùng thú trận pháp của những vòng trước.

Hơn nữa còn dùng tốt là đằng khác, hí hí!

Thế là, nàng kéo luôn Ứng Phi Long và Tư Huyền đang trợn mắt há hốc mồm vào lồng sắt, bởi làm vậy có thể kích hoạt thú trận pháp có cấp bậc khá cao.

Sau khi lặp đi lặp lại hành động này, phía sau Phượng Khê đã có một chuỗi dài thú trận pháp.

Thậm chí còn có mấy con có tu vi Kim Đan sơ kỳ.

Phượng Khê híp mắt đếm, rồi hỏi Ứng Phi Long và Tư Huyền: “Hai huynh cảm thấy ngần này đã đủ chưa? Nếu không đủ, để ta gọi thêm vài con nữa! Mấy con thú trận pháp này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Đừng nói chỉ là một hồ nước cỏn con, đến cả sa mạc này ta còn khống chế được ấy chứ! Các huynh có tin không?”

Ứng Phi Long và Tư Huyền ngơ ngác gật đầu: “Tin!”

Không tin cũng không được!

Bởi giờ đây, số thú trận pháp mà Phượng Khê gọi ra đã nhiều gấp ba số yêu thú bên bờ hồ.

Hơn nữa thoạt trông có vẻ nếu nàng muốn thì còn có thể gọi ra nhiều hơn!

Phượng Khê ra lệnh cho đội quân thú trận pháp xếp hàng ngay ngắn, rồi bắt đầu công tác giáo dục tư tưởng.

Nội dung chính là: chỉ khi đi theo nàng mới có thịt ăn!

Chỉ khi đi theo nàng, mới có thể tranh thủ khoảng sinh mệnh ngắn ngủi để ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp hơn.

Chỉ khi đi theo nàng, mới có thể leo l*n đ*nh thú sinh!

Sau một hồi giáo dục tư tưởng, tâm hồn của đám thú trận pháp đều thăng hoa!

Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, công cuộc theo đuổi ánh sáng không bao giờ được dừng lại.

Phượng Khê chính là ánh sáng trong cuộc đời ngắn ngủi của chúng!

Là ánh sáng duy nhất.

---

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn cứ như bị ai đó siết cổ, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Ngay cả Tiêu Bách Đạo cũng bị khiếp sợ đến ngẩn người trước hành động của tiểu đồ đệ nhà mình.

Mãi một lúc lâu sau, mới có người cất tiếng: “Phượng Khê quả là một nhân tài!”

Mọi người: “…”

Con mẹ nó, ngươi đừng nói mấy điều thừa thãi có được không?

Nàng chẳng những là một nhân tài, mà còn là một kỳ tài!

Không, là quỷ tài mới đúng!

Làm gì có người bình thường nào nghĩ ra được cách như nàng.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 143: Chương 143



Phượng Khê không tiếp tục gọi thú trận pháp ra nữa, bởi con hàng này tiếc linh thạch.

Ngần đó cũng hòm hòm rồi.

Hiện tại dù bên Phượng Khê đang chiếm ưu thế về số lượng, thì nàng cũng không tùy tiện tấn công.

Nàng sai Ứng Phi Long và Tư Huyền lên trước làm mồi nhử, dụ dỗ một đám yêu thú về phía này.

Ứng Phi Long và Tư Huyền thậm chí chẳng hỏi vì sao người đảm nhận công việc nguy hiểm này là họ chứ không phải nàng, mà ngoan ngoãn nghe theo.

Chỉ chốc lát sau, họ đã dẫn tới mười con yêu thú.

Phượng Khê ra lệnh một tiếng, đám thú trận pháp lập tức xông lên đánh hội đồng.

Khiến mười con yêu thú mới tới hoang mang không thôi.

Bọn thú trận pháp này từ đâu ra thế?

Không phải chúng nên cùng phe với bọn nó à?

Sao giờ lại xông lên đánh bọn nó thế này?

Chỉ trong thời gian nửa khắc, mười con yêu thú kia đã bị đánh đến độ nằm la liệt.

Phượng Khê cười nói: “Không phải vừa nghe thấy tiếng ta là các ngươi sẽ nổi điên ư? Nào, nổi điên thử ta xem nào!”

Mười con yêu thú tức giận trợn mắt lườm nàng.

Phượng Khê huýt sáo một tiếng, đám thú trận pháp lập tức dạy dỗ chúng bổn phận làm thú.

Cuối cùng, mười con yêu thú kia chỉ đành đầu hàng.

Dù giọng nói của Phượng Khê có khó nghe đến độ khiến chúng nổi điên, chúng vẫn cố nhịn lại.

Bởi mạng nhỏ quan trọng hơn.

Hơn nữa nghe một lát cũng quen, không cảm thấy khó nghe như trước nữa, thậm chí còn cảm thấy có hơi… êm tai.

Phượng Khê dùng cách tương tự, kéo tất cả yêu thú trên bờ gia nhập vào đội quân tiểu đệ của mình.

Bây giờ chỉ còn mỗi con Kim Đan hậu kỳ kia.

Lần này, Phượng Khê chủ động tiến lên làm mồi nhử.

Bởi rõ ràng linh trí của con Kim Đan kia cao hơn những con còn lại, nàng sợ Ứng Phi Long và Tư Huyền không thể dẫn dụ nó.

Hơn nữa, nàng vẫn chưa xác định được con Kim Đan kia là yêu thú trên cạn hay yêu thú dưới nước. Lỡ nó là yêu thú dưới nước, thì việc tác chiến ở gần bờ hồ rất bất lợi cho phía nàng.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Phượng Khê nhảy chân sáo tới gần bờ hồ.

Nàng vẫy tay với con Kim Đan: “Ngươi ở một mình chắc cô đơn lắm nhỉ? Ta đến trò chuyện với ngươi nhé, ngươi chỉ cần trả ta mười viên linh thạch là được!”

Nghe thấy giọng nói của Phượng Khê, con Kim Đan lập tức nổi điên, nó rống lên rồi bổ nhào về phía nàng.

Mặt đất rung chuyển, nước trong hồ nổi sóng theo từng động tác của nó.

Phượng Khê lập tức xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Đang nói chuyện bình thường, ngươi tự nhiên nổi điên gì thế? Ta thấy ngươi ở một mình cô đơn quá, nên muốn giới thiệu bạn già cho ngươi. Ngươi thấy sao?”

Con Kim Đan suýt thì tức c.h.ế.t!

Bạn già á?

Nha đầu thối kia đang ngầm ám chỉ nó già đúng không?

Nó vốn đã nổi điên khi nghe thấy giọng nói của Phượng Khê, giờ đây lại càng điên hơn.

Chỉ muốn giơ móng vuốt đập nàng c.h.ế.t tươi!

Nên dù Phượng Khê đã bỏ chạy được mấy chục dặm, nó vẫn miệt mài đuổi theo phía sau.

Cuối cùng, Phượng Khê dụ nó vào vòng vây, đội quân thú trận pháp lập tức bao vây thú Kim Đan.

Thú Kim Đan hoang mang!

Tình, tình huống gì thế này?

Bọn kia tạo phản hết rồi à?

Không chờ nó kịp phản ứng lại, đám thú trận pháp đã đồng loạt tấn công.

Ba người Phượng Khê cũng gia nhập cuộc chiến.

Đúng là thú Kim Đan sở hữu tu vi Kim Đan hậu kỳ, nhưng cũng không thể chịu được sự quần ẩu của nhiều thú trận pháp như thế.

Huống hồ còn thêm cả đồ thất đức Phượng Khê.

Nàng không ra tay, mà ngồi trên lưng một con thú trận pháp, vừa vung vẩy thanh kiếm gỗ vừa nói: “Ngươi đừng chống cự nữa! Ta nói ngươi nghe, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi đầu hàng đi thôi.”

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta chẳng những tha cho ngươi một mạng, mà còn cho ngươi ăn ngon, để ngươi nếm thử mỹ thực bên ngoài cờ Càn Khôn.”

“Ta còn có thể kể ngươi nghe về thế giới bên ngoài, để ngươi biết dáng vẻ ếch ngồi đáy giếng của bản thân buồn cười đến mức nào!”

“...”

Khi thú Kim Đan nghe đến độ thoáng thất thần, thanh kiếm gỗ trong tay Phượng Khê đột nhiên vung mạnh, đ.â.m thẳng vào mắt phải của nó.

Nó giật mình, vội vàng né tránh.

Chẳng ngờ đâu đó chỉ là chiêu giả, thanh kiếm gỗ đột nhiên đổi hướng, đ.â.m về phía cổ họng nó.

Thú Kim Đan phản ứng chậm một nhịp, thanh kiếm đ.â.m trúng cổ nó khiến m.á.u chảy ồ ạt.

Nó ngửa mặt lên trời rống thật to: nha đầu kia lừa nó!

Phượng Khê cười lộ hàm răng trắng tinh: “Ngay cả đạo lý “binh bất yếm trá” mà ngươi cũng không hiểu. Đúng là ngu xuẩn!”

Thú Kim Đan chẳng những phải ứng phó với sự quần ẩu của thú trận pháp, mà còn phải chịu đựng “con d.a.o ngôn từ” của Phượng Khê, nên nhanh chóng rơi vào thế yếu.

Một canh giờ sau, thể lực của nó không thể chống đỡ được nữa, toàn thân đổ rầm xuống đất, hơi thở thoi thóp.

Nhưng Phượng Khê không g.i.ế.t nó.

Mà còn đút thuốc cho nó.

“Chúng ta không thù không oán, nên không nhất thiết phải đánh đến độ ngươi c.h.ế.t ta sống. Thật ra ta cũng không hiểu vì sao cờ Càn Khôn lại khăng khăng dùng cách này thử thách bọn ta. Ta nghĩ chỉ cần đánh bại các ngươi là được rồi, nhưng nó lại cố tình muốn mạng các ngươi…”

Thú Kim Đan và đám thú trận pháp chìm vào im lặng.

Đúng vậy, vì sao cờ Càn Khôn lại làm thế?

Nguyên nhân rất đơn giản, vì cờ Càn Khôn chẳng coi chúng ra gì.

Chúng chẳng qua chỉ là thú trận pháp mà thôi.

Lòng chúng chợt dấy lên một nỗi bi thương.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 144: Chương 144



Đúng lúc này, Phượng Khê vỗ tay: “Được rồi, không nói mấy chuyện mất hứng này nữa. Chúng ta đã có duyên gặp gỡ, ta sẽ cố gắng để các ngươi được cảm nhận sự tốt đẹp của thế giới bên ngoài.”

Dứt lời, nàng mở nhẫn trữ vật, lấy ra một viên đá truyền ảnh.

Trong khi kích hoạt, viên đá hiện ra hình ảnh của nàng ở vùng Cực Băng, hình ảnh của nàng ở biển Vô Cực, hình ảnh nàng ngự kiếm phi hành trên không trung, hình ảnh nàng đi giữa biển hoa ở Hỗn Nguyên Tông,…

Phượng Khê còn lấy ra rất nhiều thịt yêu thú và đồ ăn, phân phát cho đám thú trận pháp.

Tuy chúng không thể chân chính tiêu hóa số thức ăn này, nhưng lưỡi chúng có thể nếm được hương vị mới mẻ.

Hóa ra, đây chính là chua, cay, mặn, đắng, ngọt!

Hóa ra, đây chính là sự tốt đẹp của sinh mệnh.

Thú Kim Đan chủ động để Phượng Khê ngồi lên lưng mình, rồi chở nàng chạy về phía hồ nước.

Ứng Phi Long và Tư Huyền… tự chạy theo sau.

Bởi làm gì có con thú trận pháp nào để họ cưỡi.

Không tự chạy thì biết làm sao giờ?

Chỉ chốc lát sau, mấy người Phượng Khê đã đến gần bờ hồ.

Chờ đến khi ba người họ đứng bên trong hồ nước, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.

Họ trở thành nhóm đầu tiên hoàn thành thử thách số sáu, hơn nữa còn nhận được phần thưởng cực kỳ phong phú.

Ứng Phi Long và Tư Huyền định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt, họ có hơi luống cuống tay chân.

Phượng Khê ngáp dài: “Đoán chừng những nhóm khác chưa thể hoàn thành thử thách ngay được đâu. Ta ngủ trước, hai huynh cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, nàng mở nhẫn trữ vật lấy giường nhỏ, chăn nhỏ, gối nhỏ ra ngủ ngon lành.

Ứng Phi Long và Tư Huyền đưa mắt nhìn nhau, rồi dựa vào vách tường đả tọa điều tức.

Mãi đến khi Phượng Khê tỉnh ngủ, mà các nhóm khác vẫn chưa ra. Nàng bèn bắt đầu lải nhải: “Ứng sư huynh, Tư sư huynh, hai huynh thấy con người ta thế nào?”

Ứng Phi Long và Tư Huyền: “…”

Trong lúc hai người vắt óc suy nghĩ xem nên dùng từ gì, thì Phượng Khê đã giành nói trước: “Hai huynh không cần nói ta cũng biết, chắc chắn các huynh cảm thấy ta xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, thông minh lanh lợi, có một không hai,…”

Ứng Phi Long và Tư Huyền: không ngờ nàng lại biết nhiều thành ngữ như vậy!

Phượng Khê lập tức đổi giọng: “Nhưng mấy thứ ngoài thân đó không quan trọng, quan trọng là lòng ta cực kỳ lương thiện, rộng lượng, bao dung.”

“Không nói chuyện khác, chỉ riêng các huynh là Ma tộc, ta là Nhân tộc, nhất là Ứng sư huynh, trước kia hai ta còn có xích mích. Nhưng ta đều ném những chuyện đó lên chín tầng mây, bởi trong cờ Càn Khôn, không có sự phân biệt Nhân tộc hay Ma tộc, chỉ có huynh đệ tỷ muội đồng lòng vượt qua thử thách.”

Ứng Phi Long và Tư Huyền vô thức gật đầu, đúng là ít nhiều nhờ Phượng Khê, họ mới có thể vượt qua vòng thứ sáu.

Phượng Khê nói tiếp: “Nói một câu thật lòng thật dạ, dẫu có ở bên ngoài thì đó cũng là sự cạnh tranh, đấu đá của hai tộc, cá nhân chúng ta đâu có thù oán gì. Hơn nữa mọi người đều là những thanh tiên tài tuấn, xuất sắc, chắc chắn sẽ thầm thưởng thức lẫn nhau. Chuyến thí luyện này là một cơ hội hiếm có để mọi người hiểu biết nhau hơn.”

“Vả lại, trên đời này làm gì có kẻ địch vĩnh viễn. Biết đâu ngày nào đó Nhân tộc bọn ta và Ma tộc các huynh lại kết minh với nhau thì sao?”

“Vì thế đừng nên vừa gặp mặt nhau đã đòi đánh đòi g.i.ế.t, chúng ta nên đối đãi lịch sự với nhau. Không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện vòng trước Ứng sư huynh hỏa táng “ta”. Huynh nói xem, chuyện này có phải huynh hơi quá đáng không?”

Vẻ mặt Ứng Thiên Long tràn ngập sự xấu hổ: “Cái đó, cái đó. Đều tại lúc ấy đầu óc ta nóng lên, chứ, chứ ta không cố ý đâu.”

Phượng Khê thở dài: “Ứng sư huynh, có lẽ huynh không biết, chỉ cần bị người ta đốt tranh chân dung thôi là Nhân tộc bọn ta đã cảm thấy xui xẻo rồi, chứ đừng nói đến việc bị đốt hình nhân. Muốn hóa giải sự xui xẻo này, cần phải tốn một đống lớn linh thạch để lập đàn làm lễ. Tiếc là ta không xu dính túi, sợ rằng không thể làm lễ giải xui rồi…”

Ứng Thiên Long vội nói: “Chuyện này là lỗi của ta, tiền làm lễ để ta bỏ ra. Mười vạn linh thạch có đủ không?”

Dù tiền tệ lưu thông ở Ma giới là Ma tinh, nhưng ma tộc cũng có thể hấp thụ linh khí bên trong linh thạch.

Nên trong tay quý tộc Ma tộc có rất nhiều linh thạch.

Phượng Khê vốn cảm thấy có thể lừa được một vạn linh thạch là tốt lắm rồi, chẳng ngờ Ứng Phi Long lại hào phóng đến vậy.

Nàng vờ vịt từ chối, rồi mới tỏ vẻ miễn cưỡng nhận lấy.

Bên ngoài cờ Càn Khôn, trưởng lão Ứng Thiên Lý của tộc Ảnh Ma giận điên người.

Ông ta trợn mắt, hung hăng lườm Tiêu Bách Đạo: “Ngươi dạy được một đồ đệ tốt quá nhỉ!”

Tiêu Bách Đạo không cho rằng đó là lời châm chọc, mà coi đó là lời khen. Ông cười đáp: “Đúng vậy, trong các đồ đệ dưới trướng ta, Tiểu Khê đúng thật là đứa ưu tú nhất.”

Ứng Thiên Lý: “…”

Khó trách nha đầu Phượng Khê lại vô liêm sỉ như thế, hóa ra là nhà dột từ nóc!

Tất nhiên Phượng Khê không biết chuyện xảy ra bên ngoài, giờ đây lòng nàng đang vô cùng đắc ý.

Dê béo của Ma tộc đáng yêu quá đi mất!

Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải đến Ma giới dạo một vòng, đảm bảo có thể kiếm bộn!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 145: Chương 145



Nhóm cùi bắp chờ chừng một ngày một đêm, những nhóm nhỏ khác mới lục tục vượt ải.

Đầu tiên là nhóm của Tư Phệ.

Khi nhìn thấy ba người Phượng Khê, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên cứng đờ.

Hắn ta vẫn luôn tưởng nhóm mình là nhóm thứ nhất hoàn thành thử thách, không ngờ ba phế vật này lại giành trước.

Nhìn thấy biểu cảm của Tư Phệ, trong lòng Ứng Phi Long và Tư Huyền cực kỳ sảng khoái.

Ngày thường tên Tư Phệ này cực kỳ kiêu ngạo, giờ thì sao?

Vẫn bị họ dẫm dưới lòng bàn chân đấy thôi!

Vì thế, ấn tượng của họ dành cho Phượng Khê lại tốt thêm vài phần.

Nhóm tiếp theo ra ngoài là nhóm của Thẩm Chỉ Lan.

Khi nhìn thấy Phượng Khê, sắc mặt Thẩm Chỉ Lan cũng cứng đờ.

Sự ghen ghét trong lòng nàng ta giống như thuốc độc, nhanh chóng lan tràn.

Phượng Khê!

Lại là Phượng Khê!

Rõ ràng nàng ta đã chuẩn bị đủ mọi thứ, vì sao vẫn bị Phượng Khê đè đầu cưỡi cổ?

Chỉ chốc lát sau, tổ của Giang Tịch, Quân Văn và Hình Vu cũng ra ngoài.

Nhìn thấy Ứng Phi Long và Tư Huyền ngồi cạnh Phượng Khê, Quân Văn sắp hóa thân thành giấm tinh đến nơi.

Trước kia chỉ có mỗi Hình Vu tranh giành tiểu sư muội với hắn, giờ thì lại thêm cả đám Ma tộc không biết xấu hổ này nữa.

Hắn ba bước biến thành hai, vội chạy tới gần Phượng Khê, chen vào giữa Phượng Khê và Ứng Phi Long.

Hình Vu cũng vội vàng chạy lại, chen Tư Huyền sang một góc.

Họ mới là sư huynh muội ruột, Ma tộc vô liêm sỉ tới hóng hớt cái gì?

Trong lòng Ứng Phi Long và Tư Huyền có hơi mất mát, nhưng bây giờ mọi người đã ra ngoài rồi, họ cũng không tiện ở cạnh người của Nhân tộc thêm nữa, chỉ đành quay về đội ngũ của Ma tộc.

Giang Tịch tiến đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Sư muội, hai người kia không bắt nạt muội chứ?”

Dẫu trong lòng biết rõ chỉ có Phượng Khê bắt nạt người khác, nhưng đối với huynh ấy, tiểu sư muội mãi luôn là đối tượng cần được bảo vệ.

Phượng Khê lắc đầu: “Không đâu ạ. Bọn muội hợp tác khá tốt.”

“Các huynh vượt ải có thuận lợi không? Kể chi tiết cho muội nghe xem nào!”

Giang Tịch lập tức kể lại toàn bộ quá trình, Phượng Khê giúp phân tích chút ưu điểm và hạn chế, sau đó chia sẻ quá trình vượt ải của mình.

Quân Văn và Hình Vu lại càng ghen tị hơn.

Vì sao cờ Càn Khôn không xếp họ và tiểu sư muội cùng tổ?

Họ cũng muốn nằm thắng lắm chứ!

---

Vòng thứ bảy vẫn thử thách theo nhóm, chẳng qua lần này mỗi nhóm có sáu người.

Khác với những vòng trước, trong vòng này, chỉ có hai nhóm đứng đầu được tiến vào vòng sau, hai nhóm sau trực tiếp bị loại.

Nói cũng trùng hợp, lần này Giang Tịch, Quân Văn, Hình Vu, Phượng Khê, Ứng Phi Long và Tư Huyền được xếp vào một nhóm.

Cũng là nhóm có thực lực yếu nhất trong bốn nhóm.

Bởi ba nhóm khác, mỗi nhóm có ít nhất hai đệ tử sở hữu tu vi Kim Đan kỳ hoặc Ma Đan kỳ.

Nhóm của Thẩm Chỉ Lan có một người Kim Đan kỳ, hai tên Ma Đan kỳ, hơn nữa Tư Phệ cũng ở nhóm này.

Điều khiến các quần chúng hóng hớt khó tin là, sau khi biết được kết quả chia nhóm, trừ Giang Tịch cau mày, thì bốn người Quân Văn vui vẻ ra mặt.

Tốt quá đi mất thôi!

Họ có thể đi theo tiểu sư muội nằm thắng rồi!

Thái độ hí hửng của họ khiến người bên ngoài cờ Càn Khôn cạn lời.

Đúng là Phượng Khê lợi hại thật, nhưng cũng phải xem tình huống.

Những vòng trước đó cờ Càn Khôn bị Phượng Khê cho ăn nhiều thiệt như thế, chắc chắn vòng này nó sẽ đưa ra những điều chỉnh tương ứng để đòi lại.

Chờ mà xem, chắc chắn nhóm của Phượng Khê sẽ bị loại!

Cờ Càn Khôn cho mọi người nghỉ ngơi một ngày để chỉnh đốn lại.

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn cũng nhân đó nghỉ ngơi một lát.

Hóng hớt cũng mệt mỏi lắm chứ!

Một ngày sau, vòng thử thách số bảy mở ra.

Màn hình hiển thị được chia thành bốn khu vực, mỗi khu vực chiếu hình ảnh của một nhóm.

Mọi người thầm cảm thấy nhóm của Thẩm Chỉ Lan chắc chắn sẽ thăng cấp, bây giờ chỉ cần xem trong ba nhóm kia, nhóm nào sẽ giành được suất thăng cấp còn lại thôi.

Lúc này, nhóm các đệ tử tinh anh đang ở trong một sơn cốc.

Nhiệm vụ cũng đã được công bố:

[Trong sơn cốc Thiên Nguyên có một loại yêu thực tên là Thiên Nguyên Thần Mộc, tu vi tương đương với tu vi của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Trên thân cây có một loại báu vật tên là Nấm Tím ký sinh. Hai tổ đầu tiên thu thập đủ mười cây Nấm Tím sẽ được thăng cấp vào vòng sau!]

Sau khi nhận được nhiệm vụ, Hình Vu bèn thúc giục Phượng Khê mau gọi thú trận pháp ra làm thú cưỡi cho họ.

Phượng Khê cong môi cười: “Sợ rằng không gọi được đâu.”

Quả nhiên, dù nàng nhét bao nhiêu linh thạch vào rãnh linh thạch đi nữa, thì trận bàn cũng không hề phản ứng.

Điều này đã nằm trong dự đoán của Phượng Khê.

Năng lực mất bò mới lo làm chuồng của cờ Càn Khôn vẫn rất mạnh mẽ.

Ứng Phi Long trợn tròn mắt: “Phượng Khê, không có thú trận pháp giúp đỡ, tu vi của nhóm chúng ta lại yếu kém thế này, đừng nói lấy mười cây Nấm Tím, sợ rằng đến một cây cũng khó lấy được ấy chứ.”

Hình Vu trợn mắt lườm hắn ta: “Ngươi thì biết cái rắm gì! Dù không có thú trận pháp, tiểu sư muội vẫn sẽ dẫn chúng ta nằm thắng!”

Ứng Phi Long giữ thái độ khách sáo với Phượng Khê, không có nghĩa hắn ta cũng sẽ khách sáo với Hình Vu.

Hắn ta giận đùng đùng, đòi liều mạng với gã.

Phượng Khê khẽ hắng giọng: “Được rồi, đừng ồn nữa.”

Hình Vu và Ứng Phi Long lập tức yên tĩnh như gà.

Giang Tịch: “…”

Hình Vu nghe lời tiểu sư muội cũng thôi đi, sao tên Ứng Phi Long kia cũng nghe răm rắp thế?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 146: Chương 146



Phượng Khê suy nghĩ một lát, rồi nói: “Chúng ta cứ làm quen với địa hình nơi đây trước đã, ít nhất khi chạy trốn cũng không bị lạc đường. Sau khi quen thuộc địa hình, chúng ta tìm một cây Thiên Nguyên Thần Mộc xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”

Mọi người lập tức tản ra làm quen với địa hình. Vừa tản ra chưa đầy một dặm, mà họ đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ứng Phi Long.

Mấy người Giang Tịch quay đầu nhìn lại thì thấy Ứng Phi Long gần như bị một đóa hoa màu đỏ nuốt chửng, chỉ còn mỗi đôi chân ở bên ngoài.

Giang Tịch lập tức b.ắ.n một luồng kiếm quang về phía cành hoa.

Cành hoa đứt lìa, chảy ra chất lỏng màu đen, đóa hoa rơi xuống đất.

Mấy người Phượng Khê phải tốn rất nhiều công sức mới cứu được Ứng Phi Long ra ngoài.

Trên người Ứng Phi Long tràn đầy dịch nhầy, đôi mắt hắn ta sưng húp, đau đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng.

Rõ ràng dịch nhầy của hoa có độc!

Phượng Khê vội vàng thi triển quyết thanh tẩy, rửa sạch dịch nhầy trên đôi mắt sưng húp và trên người Ứng Phi Long, rồi lấy ra một chậu đựng đầy đan dược.

Nàng lục chậu, lấy ra ba viên đưa cho Ứng Phi Long.

Ứng Phi Long cũng không có tâm trạng đâu mà hỏi nguồn gốc xuất xứ, hắn ta nhận lấy rồi nuốt xuống.

Vẻ mặt Tư Huyền đờ đẫn.

Bây giờ Nhân tộc đã nhiều đan dược đến độ phải dùng chậu để đựng rồi ư?

Khó trách khi ở trên chiến trường, Ma tộc của hắn ta vẫn luôn không chiếm được chút phần thắng nào, hóa ra là do Nhân tộc đã mạnh đến mức này!

Lúc này, Giang Tịch hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư muội, muội biết loại yêu thực này ư?”

Đúng là Phượng Khê có biết.

Trong ngọc giản từng nhắc tới, loại yêu thực này tên là Sen Đất Khát m.á.u.

Ngày thường chúng ẩn th*n d*** lòng đất, khi gặp được con mồi, chúng sẽ chậm rãi chui lên, nuốt chửng con mồi vào trong nụ hoa. Nọc độc trong nụ hoa sẽ ăn mòn con mồi, biến con mồi thành chất dinh dưỡng.

Độc tính của loại nọc độc này không quá mạnh, chỉ cần kết hợp vài loại thuốc giải độc là được.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đôi mắt Ứng Phi Long đã tiêu sưng, sắc mặt hắn ta cũng tốt hơn nhiều.

Ứng Phi Long vội vàng cảm ơn, sự sùng bái của hắn ta dành cho Phượng Khê lại tăng thêm một bậc.

Ai mà chẳng sùng bái ân nhân cứu mạng của mình cơ chứ!

---

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu nhóm quần chúng bên ngoài cờ Càn Khôn bùng nổ rồi!

“Rất hiếm có điển tịch ghi chép về cây Sen Đất Khát m.á.u, sao Phượng Khê lại biết được?”

“Đan dược là đồ quý giá, phải đựng vào bình sứ mới có thể bảo quản tốt dược hiệu, ấy thế mà con bé lại đựng bằng chậu á? Đúng là kỳ cục!”

“Có kỳ cục hay không thì để sau hẵng bàn. Điều ta quan tâm là nàng lấy đâu ra chậu đan dược kia? Đừng bảo Huyền Thiên Tông giả nghèo đấy nhé?”

“...”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tiêu Bách Đạo.

Tiêu Bách Đạo thật sự không biết tiểu đồ đệ nhà mình là một thiên tài luyện đan, bởi ấn tượng của ông đối với việc luyện đan của Phượng Khê, vẫn luôn dừng ở giai đoạn khói đặc bốc lên cuồn cuộn.

Vì thế, ông bắt đầu suy nghĩ miên man.

Con bé lấy đâu ra nhỉ?

Đừng bảo là lại là đồ hóa duyên đấy nhé?

Ông khẽ ho khan hai tiếng: “Tốt xấu gì Huyền Thiên Tông bọn ta cũng là một trong bốn tông môn lớn, trong Tàng thư các có khá nhiều sách cổ. Hễ rảnh rỗi là nha đầu Tiểu Khê lại chạy tới Tàng Thư các, nên việc con bé biết cây Sen Đất Khát m.á.u cũng chẳng có gì lạ.”

“Về phần chậu đan dược kia, mấy vòng trước Tiểu Khê nhận được rất nhiều phần thưởng, đều đựng trong hộp gấm và bình sứ. Đoán chừng con bé cảm thấy hộp gấm và bình sứ vướng víu, nên mới đổ toàn bộ đan dược vào chậu để tiện kiểm kê thôi ấy mà…”

Khi Tiêu Bách Đạo nói những lời này, bất kể là giọng điệu hay sắc mặt của ông đều cực kỳ tự nhiên, nên khiến rất nhiều người tin tưởng.

Bởi cái tiếng phế vật luyện đan của Phượng Khê đã lan truyền rất lâu rồi, nghe nói những linh thú cấp thấp sau Huyền Thiên Tông đều đã biến thành món thịt xông khói.

Thế nên, chắc chắn chậu đan dược kia không phải do nàng luyện chế ra.

---

Cùng lúc đó, nhóm Thẩm Chỉ Lan cũng chạm mặt Sen Đá Khát m.á.u.

Chẳng qua nàng ta phát hiện ra trước, còn nhắc mở mọi người, nên trong nhóm không có ai bị thương cả.

Vì chuyện này mà hai tên đệ tử Ma Đan Kỳ trong nhóm đã hết lời khen ngợi nàng ta.

Hai nhóm khác thì không may mắn như vậy, trong nhóm đều có người trúng chiêu.

Cũng may trong mỗi nhóm đều có luyện đan sư, nên cũng không gặp trở ngại gì.

Lúc này mọi người bên ngoài cờ Càn Khôn mới phát hiện, ba nhóm khác đều có luyện đan sư, chế phù sư hoặc trận pháp sư, chỉ riêng nhóm của Phượng Khê, trừ một ngự thú sư khá vô dụng là Hình Vu ra, thì chẳng có gì nữa!

Cần tu vi không tu vi, cần kỹ năng không kỹ năng, đúng là thảm hại!

Hơn nữa vòng này toàn là yêu thực, có lẽ cũng do cờ Càn Khôn cố ý sắp xếp.

Dẫu Phượng Khê có giỏi tẩy não đến đâu, thì cũng không thể tẩy não yêu thực được.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 147: Chương 147



Mặc kệ người bên ngoài nghĩ gì, thì mấy người Quân Văn vẫn tin tưởng vững chắc vào Phượng Khê.

Ngay cả Sen Đá Khát m.á.u mà tiểu sư muội cũng nhận biết, quả là không gì không làm được!

Đoàn người lại tiếp tục di chuyển, nhưng vừa đi chưa được bao xa, Giang Tịch đã đột nhiên hét lớn: “Lùi lại!”

Mấy người Phượng Khê nghe thế thì vội vàng lùi về phía sau.

Vừa lùi đến nơi an toàn, phía trước đột nhiên xuất hiện mấy cây mây, chúng ngoe nguẩy định tấn công họ.

Trên cây mây có rất nhiều gai nhỏ, không cần nghĩ cũng biết một khi bị chúng quấn chặt, sẽ có hậu quả gì.

Mọi người phải tốn khá nhiều công sức mới đuổi được đám cây mây kia quay về lòng đất.

Giang Tịch trầm giọng răn: “Ta biết bốn người các ngươi rất tin tưởng tiểu sư muội, nhưng nơi này là địa bàn của yêu thực, chỉ cần thoáng bất cẩn đã nguy hiểm đến tính mạng rồi. Các ngươi đều đề cao cảnh giác cho ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Ngày thường Giang Tịch là người rất dịu dàng, giờ đây khi huynh ấy nghiêm khắc, rất có lực uy h**p.

Ngay cả Ứng Phi Long và Tư Huyền cũng phải vội vàng gật đầu đáp vâng.

Phượng Khê cũng gật đầu, nàng khẽ lẩm bẩm: “Đại sư huynh, huynh nói đúng lắm. Thật ra muội không có bản lĩnh gì cả, họ cứ thổi phồng muội như thế, chắc chắn là có ý đồ phủng sát muội.”

Bốn người Quân Văn: “…”

Dù thế nào đi nữa, thì mọi người cũng đã đề cao cảnh giác.

Phượng Khê đột nhiên nhớ tới con rối ở những vòng trước. Nếu có mấy con rối thì tốt rồi, có thể để nó làm tốt thí đi trước dò đường.

Cũng không biết trong ngọc giản trong thức hải có ghi lại nội dung liên quan không nhỉ? Nếu có, nàng sẽ dựa theo đó mà chế tạo vài con.

Dáng vẻ á, cứ làm theo vẻ ngoài của bốn người Ngũ sư huynh là được.

Bốn người Quân Văn chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, họ lập tức đề cao cảnh giác, sợ có yêu thực đánh lén.

Đúng lúc này, một loại yêu thực đầy gai đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất.

Mọi người hợp lực giải quyết mới có thể hóa nguy thành an.

Đoạn đường tiếp theo tuy chưa đầy năm dặm, nhưng họ đã bị tấn công gần chục lần.

Phượng Khê cau mày: “Đại sư huynh, không thể tiếp tục tiến về phía trước nữa. Chúng ta chỉ mới đi một đoạn ngắn thế này, mà đã tốn quá nhiều linh lực và thể lực. Phải nghĩ cách khác thôi, nếu không lỡ gặp yêu thực cấp cao, chúng ta sẽ không thể đối phó nổi.”

Giang Tịch cảm thấy nàng nói có lý, nhưng có thể nghĩ ra cách gì bây giờ?

Nơi này cấm bay, chỉ có thể đi bộ.

Phượng Khê cũng không thể gọi thú trận pháp ra nữa.

Nói đúng hơn là, không chỉ thú trận pháp, mà ngay cả linh sủng cũng không thể gọi ra.

Nếu không Hình Vu đã sớm thả linh sủng của gã rồi.

Sáu người tìm một chỗ khá an toàn để nghỉ ngơi, chia thành hai đội nhỏ thay phiên canh gác.

Phượng Khê vừa gặm linh quả vừa nghĩ cách.

Đột nhiên ánh mắt nàng sáng rực lên, có cách rồi!

Mấy người Giang Tịch đồng loạt nhìn về phía Phượng Khê bằng ánh mắt mong chờ.

Phượng Khê chậm rãi nói: “Mọi người có phát hiện sự khác biệt của vòng này với những vòng trước không?”

Hình Vu đáp ngay: “Vòng này có quá nhiều yêu thực! Còn những vòng trước thì chẳng có lấy một cây!”

Quân Văn bĩu môi châm chọc ngay: “Chuyện này chỉ cần người có mắt đều nhìn ra, còn cần ngươi nói chắc? Sự khác biệt mà tiểu sư muội nói, chắc chắn không phải chuyện này.”

“Ta thấy thú trận pháp ở những vòng trước đều được khâu vá mà thành, nhưng yêu thực ở vòng này lại giống trong hiện thực như đúc! Tiểu sư muội, ta nói có đúng không?”

Phượng Khê gật đầu: “Ngũ sư huynh nói đúng. Vòng này sát với hiện thực hơn những vòng trước, yêu thực mà chúng ta gặp chẳng hề khác yêu thực trong hiện thực là bao.”

Quân Văn lập tức liếc Hình Vu bằng ánh mắt đắc ý.

Người ngoài mãi mãi là người ngoài.

Còn lâu mới ăn ý được như hắn và tiểu sư muội!

Bởi hắn và tiểu sư muội là sư huynh muội ruột kia mà!

Bọn hắn luôn tâm linh tương thông như thế đấy!

Phượng Khê nói tiếp: “Vì nơi đây khá sát với hiện thực, nên muội đã nghĩ ra một kế hay. Mọi người nhìn thứ kia đi!”

Mấy người Giang Tịch nhìn theo hướng ngón tay Phượng Khê chỉ, thì thấy trong bụi hoa cách đó không xa, có mấy con ong linh đang hút mật.

Trên bụng ong có những hoa văn cực đẹp, đây là Ong Gai Độc, độc tính cực kỳ mạnh mẽ.

Phượng Khê cong môi cười: “Dù yêu thực là yêu, nhưng cũng cần ong linh thụ phấn. Vì thế, chúng ta chỉ cần khống chế đám ong linh này, là đám yêu thực sẽ phải nghe lời chúng ta. Nếu không chúng ta sẽ khiến chúng đoạn tử tuyệt tôn!”

Quân Văn: “…”

Mấy người Giang Tịch: “…”

Sao nàng cứ nghĩ ra mấy chiêu thất đức thế nhỉ?

Nhưng quan trọng là, họ khống chế ong linh bằng cách nào?

Đừng để đến lúc đó, không những không khống chế được, trái lại còn bị ong linh đốt cho tím mặt!

Loài ong này có độc đấy!

Sau khi nghĩ ngợi, cân nhắc một lúc lâu, Giang Tịch vẫn đồng ý với cách của Phượng Khê.

Không đồng ý cũng không được, năm đấu một mà.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 148: Chương 148



Đợi nghỉ ngơi đủ rồi, đoàn người bèn đứng dậy, lén lút bám theo đám ong linh, tìm được tổ ong.

Loài ong linh này cũng không khác ong mật ở hiện thực là bao, chỉ cần không chủ động tấn công nó, thì nó sẽ phớt lờ, không để ý tới.

Thế nên, dẫu mấy người Phượng Khê đã tiến đến gần tổ ong, thì cũng không bị ong linh tấn công.

Phượng Khê đi vòng quanh tổ ong vài vòng, rồi bảo mấy người Giang Tịch lùi lại, tránh cho xíu nữa phải chịu tội.

Giang Tịch không yên tâm, ngay khi huynh ấy định dặn dò Phượng Khê vài câu, thì đã thấy bốn người Quân Văn nhấc chân chạy biến.

Giang Tịch: “…”

Không có lấy một kẻ đáng tin!

Thật ra suy nghĩ của bốn người Quân Văn rất đơn giản, tiểu sư muội sai gì thì làm đó, cứ dong dong dài dài vừa tốn thời gian, vừa cản trở nàng.

Giang Tịch dặn đi dặn lại Phượng Khê phải cẩn thận, rồi mới lo lắng lùi lại.

Phượng Khê thi triển quyết hộ thuẫn cho mình, rồi mới hét to về phía tổ ong: “Ong hậu có nhà không? Ra tâm sự chút đi!”

Đáp lại nàng là một loạt âm thanh vù vù, đàn ong linh xông ra, bay kín trời.

Sau đó, chúng đ.â.m sầm vào một vách “núi băng”.

Không sai, băng của vùng Cực Băng lại lần nữa phát huy công dụng.

Đám ong thợ bị lạnh run lẩy bẩy, đừng nói đến việc tấn công Phượng Khê, nếu còn ở lại, sợ rằng cái mạng nhỏ cũng mất luôn ấy chứ.

Phượng Khê đứng trên “núi băng”, chậm rãi nói: “Ta là người có lễ phép, nên thường tiên lễ hậu binh. Ong hậu, nếu ngươi vẫn không ra, thì đám thuộc hạ của ngươi sẽ phải ngỏm củ tỏi mất thôi.”

Một lát sau, một con ong có hình thể to gấp ba lần những con ong khác bay ra khỏi tổ.

Bụng nó cực to, trong đôi mắt kép tràn ngập sự tàn nhẫn.

Chẳng qua do lạnh nên nó run lẩy bẩy, khiến sự tàn nhẫn trong mắt thoạt trông rất buồn cười.

Phượng Khê cười nói: “Ta không vòng vo nữa, nói thẳng nhé! Ta muốn tìm Nấm Tím ký sinh trên Thiên Nguyên Thần Mộc, nhưng nơi đây đầy rẫy yêu thực, gây ảnh hưởng đến hiệu suất của ta.”

“Thế nên ta muốn mượn đàn ong của người dùng tạm. Cũng không phải việc nặng nhọc gì đâu, chỉ nhờ các ngươi mở đường cho bọn ta, để đám yêu thực kia thức thời một chút, đừng trồi lên tấn công bọn ta nữa.”

“Đương nhiên, tuân theo nguyên tắc tự nguyện, ngươi không đồng ý cũng không sao.”

Dứt lời, con hàng này mở nhẫn trữ vật, lấy ra một lọ được làm từ chất liệu đặc biệt. Trong lọ chứa đầy dung nham, nàng khẽ nghiêng lọ để ong hậu thấy rõ.

“Thứ này uống ngon lắm, ngon hơn mật hoa nhiều. Ngươi có muốn nếm thử không?”

Ong mật: “…”

Con mẹ nó, đây là tự nguyện mà nàng nói ư?

“Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi vất vả không công đâu. Để báo đáp, ta sẽ tặng ngươi chút đan dược giúp ngươi tăng tiến tu vi. Chỉ khi tu vi tăng lên, ngươi mới có thể củng cố địa vị ong hậu của mình, nếu không sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ bị ong hậu mới thay thế.”

“Sao hả? Có đồng ý hợp tác không?”

Ong hậu “cam tâm tình nguyện” đồng ý.

Muốn không đồng ý cũng không được.

Bởi bất kể là núi băng hay dung nham, thì đều là vật có thể hủy hoại tổ ong của nó dễ như trở bàn tay.

Thấy nó đồng ý, Phượng Khê mới cất “núi băng” đi, rồi đưa có ong hậu một nửa đan dược, coi như tiền đặt cọc.

Sau đó, nàng dẫn theo đàn ong tới tìm mấy người Giang Tịch.

Tuy không nghe rõ đoạn đối thoại của Phượng Khê với ong hậu, nhưng khi nhìn thấy núi băng, đám Giang Tịch cũng đoán được đại khái.

Ứng Phi Long và Tư Huyền kinh ngạc đến độ trợn mắt, há hốc mồm.

Ấy, ấy thế mà nàng lại mang theo bên mình… một tòa núi băng ư?

Ối giời ơi!

Họ chưa nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy ai làm thế bao giờ!

Phượng Khê lập tức dẫn theo đàn ong, tìm được một loại yêu thực có tên là Đậu Bắp Vàng.

Loại yêu thực này có màu vàng rực, đợi khi con mồi tới gần, lá cây sẽ phát triển to ra, siết chặt cổ con mồi.

Nhìn thấy Phượng Khê, lá cây Đậu Bắp Vàng máy may điên cuồng.

Phượng Khê khẽ chậc thành tiếng: “Ngươi bị mù ư? Không thấy rõ địa vị hiện tại của ta à? Giờ đây ta đã là vua của đàn ong rồi! Nếu ngươi dám đụng đến nửa cọng lông của ta, ta sẽ cấm đàn ong thụ phấn cho ngươi, để ngươi đoạn tử tuyệt tôn.”

“Ngươi cũng đừng lo đàn ong sẽ bị đói, ta có thể cho chúng một vạn cân linh mật! Đảm bảo chúng đủ ăn tận mười đời.”

Đậu Bắp Vàng… lặng lẽ rụt lá về.

Ngài trâu bò, ngài cao quý, ta không đắc tội được.

Trận đầu tiên đã chiến thắng vang dội, khiến lòng tự tin của Phượng Khê tăng vọt!

Nàng sai đàn ong vây quanh sáu người, rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Đàn ong rất quen thuộc với sự phân bổ của đám yêu thực, dù là yêu thực trốn dưới lòng đất cũng không ngoại lệ.

Mỗi lần gặp được nơi có yêu thực, chúng sẽ lên tiếng báo động trước. Ngay sau đó, Phượng Khê bèn lấy ra tên tuổi của Vua Ong để dọa dẫm yêu thực, lần nào cũng thành công.

Dẫu sao thì chẳng có chuyện gì quan trọng bằng chuyện duy trì nòi giống, nối dõi tông đường cả.

Đàn ông còn biết vị trí ở Thiên Nguyên Thần Mộc, chỉ chốc lát sau, chúng đã dẫn mấy người Phượng Khê tìm được một cây.

Lúc này, ba nhóm khác vẫn đang đấu trí đấu dũng với yêu thực, thậm chí còn có người bị thương.

Sự đối lập cực kỳ rõ ràng.

Lần này nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn không còn kinh ngạc đến bùng nổ nữa, bởi họ đã c.h.ế.t lặng trước hành động khác người của Phượng Khê.

Vả lại, mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng là hái được Nấm Tím, những yêu thực trên đường chỉ là món khai vị mà thôi.

Thiên Nguyên Thần Mộc không cần ong linh thụ phấn, xem ra chiêu này của nàng không thể dùng tiếp được nữa rồi.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 149: Chương 149



Mấy người Phượng Khê không dám tới gần Thiên Nguyên Thần Mộc, chỉ đứng từ xa để quan sát.

Dẫu sao đối phương cũng là yêu thực sở hữu tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, họ chỉ cần bất cẩn chút thôi là sẽ mất mạng ngay.

Nhìn Thiên Nguyên Thần Mộc, sáu người đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

Tán cây che trời lấp đất, nhìn từ xa, cả cây trông giống hệt một con quái vật khổng lồ.

Trên thân cây nâu sẫm có vài cây nấm mọc rải rác, đúng là Nấm Tím mà họ đang tìm.

Lòng nhóm người Giang Tịch lạnh phân nửa, cành lá Thiên Nguyên Thần Mộc rậm rạp thế kia, đến gần thôi cũng khó, chứ đừng nói đến việc hái nấm.

Nếu là những nhóm khác, có hai Kim Đan trung kỳ hợp tác, cộng thêm sự phối hợp của những người khác thì còn có hi vọng hái được.

Nhưng nhóm của họ thì… chẳng có chút hi vọng nào cả.

Hình Vu ướm hỏi: “Tiểu sư muội, hay là thử lại chiêu “núi băng” xem sao?”

Không chờ Phượng Khê đáp lời, Ứng Phi Long đã cất tiếng phản đối: “Vô dụng thôi. Thiên Nguyên Thần Mộc không phải đám ong linh kia, chỉ cần nó khẽ vung cành, thì núi băng cũng sẽ tan thành bột mịn thôi.”

Để kiểm chứng lời nói của mình, hắn ta hóa ma khí thành giao long, chậm rãi tới gần Thiên Nguyên Thần Mộc.

Khi tới nơi cách Thiên Nguyên Thần Mộc chừng chục trượng, con giao long đã bị một nhánh cây nhẹ nhàng đánh tan.

Giống như ông cụ đang chơi với chắt trai vậy!

Thấy thế, mọi người càng nhụt chí hơn.

Sợ rằng họ sẽ không thể vượt qua ải này.

Phượng Khê cũng cảm thấy không thể cứng đối cứng được, làm vậy chỉ tổ mất mạng mà thôi.

Tiếc là phần lớn yêu thực không thể rời khỏi vị trí ban đầu, nếu không nàng đã có thể lừa một số yêu thực tới giúp đỡ rồi.

Ơ! Dường như Thiên Nguyên Thần Mộc có thể rời khỏi vị trí kìa!

Nàng khẽ đảo mắt, hỏi đàn ong: “Sơn cốc này có tổng cộng bao nhiêu cây Thiên Nguyên Thần Mộc? Có bao nhiêu cây thì bấy nhiêu con ong bay tới bên tay phải của ta.”

Năm con ong lập tức bay tới bên tay phải của Phượng Khê.

Phượng Khê lập tức nghĩ ra cách!

Nàng vận dụng linh lực, hét to về phía Thiên Nguyên Thần Mộc: “Này! Người xưa dạy rồi, một núi không thể có hai hổ, ngươi có muốn xưng vương xưng bá không? Nếu muốn thì chúng ta hợp tác đi!”

“Ta sẽ giao quyền khống chế đàn ong linh cho ngươi, để từ nay, ngươi có thể nắm quyền nhân giống của Thiên Nguyên Thần Mộc ở sơn cốc này.”

“Chỉ cần giải quyết bốn cây Thiên Nguyên Thần Mộc còn lại, toàn bộ sơn cốc này sẽ thuộc về ngươi.”

“Ngươi yên tâm, ta không có mục đích khác, sau khi chuyện thành công, ta chỉ muốn mười cây Nấm Tím thôi.”

“Thế nào, có hợp tác không?”

“Thật ra ta có thể đi tìm bốn cây Thiên Nguyên Thần Mộc còn lại, nhưng ta lại gặp ngươi đầu tiên, mà con người ta thì khá tin tưởng duyên phận.”

Mãi một lúc lâu sau, tán cây Thiên Nguyên Thần Mộc mới khẽ lay động.

Phượng Khê chớp chớp mắt: “Ngươi muốn hỏi ta giải quyết bốn cây Thiên Nguyên Thần Mộc kia bằng cách nào á? Đơn giản thôi, ngươi hãy thu nhỏ bản thể lại, tìm một chỗ mai phục. Ta sẽ dẫn cây Thiên Nguyên Thần Mộc ở gần đây tới, đến lúc đó ngươi xông ra tấn công bất ngờ, để nó trở tay không kịp.”

“Chờ nó c.h.ế.t rồi, ngươi hấp thụ linh hạch của nó, sức mạnh tăng lên, đối phó với ba cây còn lại chẳng phải dễ như trở bàn tay ư?”

“Sao hả? Có hợp tác không đây?”

Lần này Thiên Nguyên Thần Mộc im lặng thật lâu mà vẫn không đáp lại.

Phượng Khê cười lạnh, khiêu khích: “Sao hả? Không dám à? Thời buổi này, to gan c.h.ế.t no, nhát gan c.h.ế.t đói, nếu ngươi sợ thì cứ chờ bị cây Thiên Nguyên Thần Mộc khác xử lý đi.”

Dứt lời, nàng nói với mấy người Giang Tịch: “Chúng ta đi thôi! Đi tìm bốn cây Thiên Nguyên Thần Mộc khác để bàn chuyện hợp tác.”

Họ vừa bước được vài bước, tán cây Thiên Nguyên Thần Mộc phía sau đã phát ra tiếng rào rạt.

Thân hình nó lập tức thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành cây cao chừng một thước.

Nó nhổ rễ ra khỏi lòng đất, rồi “chạy” về phía Phượng Khê. Trông dáng chạy của nó giống hệt như bạch tuộc vậy.

Trong lòng Phượng Khê vui vẻ không thôi, nàng không tiếc lời khen, tâng bốc Thiên Nguyên Thần Mộc đến độ lâng lâng, không biết nên bước rễ nào trước.

Phượng Khê bảo Thiên Nguyên Thần Mộc số một và mấy người Giang Tịch trốn đi, còn nàng sẽ chạy tới khiêu khích Thiên Nguyên Thần Mộc số hai.

Giang Tịch sợ tiểu sư muội gặp nguy hiểm nên giành đi, Phượng Khê chỉ hỏi một câu: “Huynh có chắc bản thân sẽ thành công chọc giận nó và còn dụ được nó tới nơi này không?”

Giang Tịch nín họng ngay.

Nếu bàn về đánh đấm, huynh ấy chẳng sợ gì cả. Nhưng bàn về khuya môi múa mép, vẫn nên để tiểu sư muội ra mặt thì hơn.
 
Back
Top Bottom