Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 130: Chương 130



Ngày thường trừ tu luyện ra, ông đều dành phần lớn thời gian và sức lực để giải quyết chuyện của tông môn, nên đã giao Phượng Khê và Quân Văn cho Giang Tịch chăm sóc.

Thế nên, ông thật sự không biết cách thức chung đụng của ba sư huynh muội.

Mà Tiểu Khê ngoan ngoãn như thế, sao Giang Tịch lại sợ nàng cho được?

Đoán chừng là tuy Giang Tịch đang tham gia thử thách, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của tiểu sư muội, nên mới nhắc mãi như thế.

Ôi, đại đồ đệ thật hiểu chuyện!

Hi vọng đại đồ đệ sẽ không bị chuyện này phân tâm, làm chậm trễ chuyện qua cầu.

Kết quả, chỉ tốn nửa khắc, Giang Tịch đã đứng ở bờ bên kia.

Tiêu Bách Đạo: “…”

Mọi người: “…”

Ấy thế mà Giang Tịch còn tốn ít thời gian hơn Thẩm Chỉ Lan ư?

Tâm trí của huynh ấy kiên định tới vậy ư?

Hay là nói, Phượng Khê đáng sợ đến vậy ư?

Chờ đến lượt Quân Văn, biên độ mấp máy của đôi môi hắn lớn hơn Giang Tịch, nên mọi người đều có thể thấy rõ, hắn đang lẩm bẩm ba chữ “tiểu sư muội”.

Vừa lên cầu, như thể phía sau có sói đuổi theo, hắn lập tức nhấc chân chạy!

Thậm chí khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, hắn cũng đã tới bờ bên kia.

Mọi người có mặt tại quảng trường lập tức chìm vào yên lặng.

Tiêu Bách Đạo khẽ ho khan: “Từ nhỏ hai tiểu tử này vẫn luôn một lòng hướng đạo, không có bất cứ tạp niệm nào, nên tốc độ nhanh như vậy cũng thường thôi. Sở dĩ chúng luôn miệng nhắc Tiểu Khê là vì đang lo lắng cho sự an toàn của con bé, chuyện này chẳng liên quan gì đến việc qua cầu cả.”

Mọi người: “…” Chẳng lẽ ông không biết có một cụm từ rằng… càng giải thích càng mờ ám ư?

Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, trong lòng Hình Vu đã thầm thêm cho Phượng Khê một lớp bộ lọc thật dày rồi.

Quả nhiên tiểu sư muội không gì không làm được.

Dẫu nàng không có mặt, thì nơi này vẫn có truyền thuyết về nàng!

Lúc này, trong cờ càn khôn, trong tay những người tham gia thử thách có thêm một bình sứ nhỏ.

Cờ Càn Khôn khá am hiểu tâm lý người xem, nó thậm chí còn quay đặc tả bình sứ.

Mọi người có thể nhìn thấy rõ, bên trên bình sứ viết dòng chữ “Chỉ huyết đan cực phẩm”.

Tuy Chỉ huyết đan là đan dược thường gặp, nhưng hiệu quả của Chỉ huyết đan cực phẩm sẽ tăng gấp mấy lần, đối với đám đệ tử tham gia thí luyện này, đây chắc chắn là đồ tốt.

Vì thế, trên mặt phần lớn mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc và vui vẻ.

Chỉ có hai người là ngoại lệ.

Giang Tịch vốn thuộc kiểu người vui buồn không lộ ra mặt, nên khi biểu cảm của huynh ấy không có thay đổi gì, mọi người còn có thể hiểu được.

Quan trọng là Quân Văn, trên mặt con hàng này chẳng những không bất ngờ hay vui vẻ, mà còn tràn ngập sự ghét bỏ.

Mọi người: “…”

Mọi người đều biết Huyền Thiên Tông là tông môn nghèo rớt mồng tơi, ấy thế mà hắn còn dám ghét bỏ Chỉ huyết đan cực phẩm á?

Nhìn thái độ của hắn kìa, đúng là ngông cuồng!

Tiêu Bách Đạo cũng nghĩ thế, trong lòng ông thầm mắng Ngũ đồ đệ… cái đồ nghèo còn kén chọn!

---

Lúc này, cảnh tượng trong cờ Càn Khôn đã thay đổi. Hai mươi tư đệ tử tham gia thí luyện bị nhốt trong hai mươi tư chiếc lồng sắt.

Trong mỗi lồng sắt còn có một con yêu thú hoặc ma thú với vẻ ngoài quái dị mà trước nay mọi người chưa từng thấy, thậm chí trong điển tịch còn chưa từng ghi lại loài nào tương tự.

Lệ Nam Thực nói: “Đoán chừng đó đều là trận pháp yêu thú, dùng đặc điểm của các loại yêu thú và ma thú khác nhau rồi vá thành, để thử thách năng lực quan sát và ứng biến của các đệ tử.”

Mấy người Bách Lý Mộ Trần cũng nghĩ vậy, ánh mắt họ chăm chú quan sát phản ứng của từng đệ tử.

Tuy đối diện với các loại yêu thú và ma thú chưa từng gặp, nhưng biểu hiện của các đệ tử tinh anh vẫn rất đáng thưởng thức.

Họ đều tỏ vẻ bình tĩnh, vừa phòng thủ vừa nhử yêu thú.

Có lẽ họ định chờ nhử được nhược điểm, rồi mới tiến hành phản công.

Chẳng qua sức lực hai bên ngang bằng, nên khó có thể phân thắng bại trong một chốc một lát.

Hình Vu ngáp dài, cảm thấy có hơi nhàm chán.

Ôi!

Canh giờ thứ sáu mươi sáu nhung nhớ tiểu sư muội!

Lúc này, Phượng Khê bị gã nhớ nhung vừa mới kết thúc tu luyện.

Con hàng này vốn chỉ định tu luyện cả đêm, nhưng sau khi tiến vào cảnh giới quên mình, nàng tu luyện một mạch đến tận bây giờ.

Rõ ràng nàng cảm nhận được rằng: tu vi của mình cao hơn trước.

Nhưng do Ngũ linh căn vẫn chưa mọc đủ, nên nàng không thể tính được hiện tại tu vi của mình đang ở bậc nào.

Hơn nữa, bốn linh căn trong đan điền đã to lớn hơn trước nhiều, nhất là Kim linh căn, nó đã gần đuổi kịp ba linh căn khác.

Thấy Phượng Khê “chăm chú quan sát”, bốn linh căn cầm tay nhau, vui vẻ nhảy vòng tròn.

Cuối cùng còn cùng nhau… b.ắ.n tim với Phượng Khê.

Phượng Khê: “…”

Một đám chó c.h.ế.t!

Phượng Khê vừa rút thần thức ra khỏi đan điền, thì đã nhìn thấy chim béo và quả cầu đen. Cả hai đứa đều béo thêm vài vòng.

Vốn chỉ size M, giờ đã biến thành size 3XL rồi.

Chỉ mỗi Thôn Hỏa Hưu còn thoạt trông bình thường. Sau đó, con hàng này ợ một tiếng: “Chủ nhân, linh thạch chẳng ngon gì cả, vị kém xa dung nham.”

Phượng Khê: “…”

Ngay sau đó, nàng hoảng hốt phát hiện ra, núi linh thạch xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Suýt chút nữa nàng ngất lịm đi.

“Ngươi, ngươi ăn hết rồi?”

Thôn Hỏa Hưu gật đầu: “Ừ, ta đói quá! Chủ nhân vẫn luôn tu luyện, ta không tiện quấy rầy, nên ăn tạm lót dạ. Có phải ta hiểu chuyện lắm không?”

Phượng Khê: Hiểu cái con mẹ ngươi ấy!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 131: Chương 131



Nàng muốn bóp c.h.ế.t bản thân của quá khứ!

Nhận con gì không được, sao lại nhận một con yêu tinh chuyên gây họa thế này!

Nàng vốn định giấu đống linh thạch mà nàng đã hấp thụ hết linh lực vào trong núi linh thạch, làm thế thì nhìn từ bên ngoài khó mà phát hiện, có thể giấu diếm được một thời gian.

Nhưng giờ thì hay rồi, Thôn - hiểu chuyện - Hỏa Hưu trực tiếp khoét ra một lỗ hổng, chỉ cần là người có mặt đều có thể nhận ra là linh thạch bị thiếu.

Quả cầu đen hiến kế cho Phượng Khê, bảo nàng nhét thêm… đá vào giữa đống linh thạch.

Phượng Khê từ chối.

Bởi trước đó nàng đã nhét đá vào nhẫn trữ vật của Lộ Tu Hàm, nếu lần này còn làm nữa thì mọi người biết là nàng ngay.

Nàng suy nghĩ một lát, khóe môi khẽ cong lên.

Vừa nhìn vẻ mặt xảo trá này của nàng, quả cầu đen lập tức biết nàng đang có ý xấu!

“Có lẽ lúc này sứ đoàn Ma tộc đã tới rồi nhỉ? Các ngươi nói xem, để họ gánh cái nồi này có được không?”

“Lát nữa khi chúng ta rời đi, Hỗn Cầu, ngươi hãy thả chút ma khí lên trên núi linh thạch. Nhất định phải thả ít thôi, để ma khí cực nhạt, nhạt đến độ phải tìm kỹ mới phát hiện ra ấy.”

“Dù sao chắc chắn đám Ma tộc tới chuyến này cũng không có ý đồ tốt gì, đâu thiếu một tội này đâu!”

Thôn Hỏa Hưu cảm thấy bản thân đã gây ra họa lớn, thế nên muốn bù đắp một chút. Trên gương mặt ngu xuẩn của nó hiện vẻ sùng bái: “Chủ nhân, ngươi thông minh quá đi mất thôi. Chỉ mỗi ngươi mới có thể nghĩ ra cách thất đức không phải người này!”

Phượng Khê: “… Lần sau ngươi đừng ăn linh thạch nữa! Để ta mua chút óc heo cho ngươi bồi bổ!”

Lúc này, quả cầu đen nói: “Chủ nhân, có phải ngươi đã xem nhẹ một vấn đề quan trọng rồi không? Ngươi định làm thế nào để rời khỏi bảo khố một cách vô thanh vô tức?”

“Nếu ngươi nghênh ngang ra ngoài, hoặc ngang nhiên gọi người thả ra, thì ta thấy ngươi không cần ném nồi làm gì cho mất công.”

Phượng Khê: “…”

Đúng vậy!

Bây giờ nàng không phải A Phiêu, nàng ra ngoài bằng cách nào đây?

Hoài niệm những ngày tháng làm A Phiêu quá!

Vừa có thể quang minh chính đại nghe lén góc tường!

Vừa có thể đi xuyên qua bất cứ nơi nào mà không bị cản trở!

Muốn đi đâu thì đi đó!

Con hàng này lập tức nảy ra một suy nghĩ: nếu muốn làm A Phiêu là có thể làm A Phiêu, muốn làm người là có thể làm người thì tốt quá!

Không biết bộ xương khô kia đã dùng cách gì để nàng biến lại làm người nhỉ?

Nếu biết, nàng sẽ bắt vài con bướm đêm mắt người nhốt trong nhẫn trữ vật, đợi đến lúc muốn biến thành A Phiêu thì bóp nát một con, quá sảng khoái!

Ngu rồi!

Lần này đến hang sâu, nàng thế mà chẳng mang “đặc sản” gì về cả!

Cứ thế tay không mà về!

Ơ? Từ đã, hình như nàng có mang về một chiếc sừng yêu thú!

Phượng Khê lập tức lấy chiếc sừng yêu thú kia ra, cẩn thận ngắm nghía.

Thấy Thôn Hỏa Hưu đứng cạnh, nàng tiện tay đặt sừng lên đầu nó.

Không thể không nói, trông rất hợp, cứ như cái sừng vốn nên ở trên đầu Thôn Hỏa Hưu vậy.

Có thêm sừng, Thôn Hỏa Hưu oai phong hơn trước kia nhiều!

Sau đó, Thôn Hỏa Hưu ngất lịm đi.

Phượng Khê hoảng sợ, kết quả sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, nàng phát hiện con hàng này thế mà… ngủ mất!

Ăn no là ngủ ngay, đúng là đồ không tim không phổi!

Và rồi nàng vô thức nhận ra… Thôn Hỏa Hưu đã nằm trên mặt đất rồi, nhưng chiếc sừng nàng đặt trên đầu nó không hề rơi xuống.

Nàng dùng sức kéo ra, nhưng không thể kéo được.

Trái lại còn khiến Thôn Hỏa Hưu bị đau, nó khẽ hừ nhẹ hai tiếng.

Phượng Khê khó tin phát hiện: chiếc sừng đã gắn chặt vào đầu Thôn Hỏa Hưu.

Nếu người không biết còn tưởng nó vốn mọc ra từ đó ấy chứ.

Quá vô lý!

Cực kỳ vô lý!

Thôi được rồi, chờ Thôn Hỏa Hưu tỉnh lại rồi hỏi ý của nó sau, nếu nó muốn thì để lại, nếu nó không muốn dùng dùng cưa cưa đi vậy.

Phượng Khê cất Thôn Hỏa Hưu vào túi đựng linh thú, rồi bắt đầu di chuyển xung quanh bảo khố, xem có chỗ nào thoát thân không.

Kết quả đi dạo một vòng, đôi mắt suýt bị sáng đến mù, mà vẫn chẳng nghĩ ra cách nào.

Chim béo chống cằm bằng cánh nhỏ, nói: “Chủ nhân, nếu có loại linh bảo truyền tống giống của Thẩm cực phẩm thì tốt nhỉ!”

Phượng Khê giật mình, lời chim béo khiến nàng nhớ ra một chuyện.

Lúc trước khi ở dưới địa cung trong bí cảnh Quy Bối Sơn, Phong Khiếu Thiên lấy ra một tấm bùa truyền tống ngàn dặm làm đề thi, lúc ấy nàng chỉ nhìn vài lần đã nhớ kỹ hoa văn trên bùa.

Tuy nàng chưa từng học bùa chú một cách hệ thống, nhưng trong Truyền Công Đường của Huyền Thiên Tông cũng có giảng sơ qua về bùa chú, nên nàng có biết các quy trình và thao tác cơ bản.

Hay là nàng thử vẽ một tấm xem nhỉ?

Biết đâu lại thành công thì sao?

Quả cầu đen: “…”

Không biết chủ nhân vô lương tâm lấy tự tin ở đâu ra nữa?

Một con gà chưa từng tiếp xúc với bùa chú như nàng, đừng nói là loại bùa chú cấp cao như bùa truyền tống ngàn dặm, ngay cả Hỏa Diễm phù bình thường, nàng cũng không thể vẽ thành công.

Vả lại, nàng định lấy bùa và mực vẽ ở đâu?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 132: Chương 132



Phượng Khê cũng khó xử lắm chứ!

Nàng chỉ có bút, không có bùa và mực!

Nàng đi dạo khắp bảo khố một vòng, nhưng vẫn chẳng tìm thấy hai thứ kia.

Cuối cùng, nàng chỉ đành lục tung nhẫn trữ vật của mình lên, tìm được mấy tấm bùa.

Có Hỏa Diễm phù, Hàn Băng phù, Hộ Thuẫn phù…

Đây đều là những “món quà” mấy người Hình Vu tặng vào lúc còn ở vùng Cực Băng, khi Phượng Khê và Quân Văn khóc lóc than nghèo.

Nhìn thấy mặt sau của lá bùa vẫn còn trống, Phượng Khê quyết định chắp vá tạm bợ.

Tiết kiệm là một đức tính tốt đẹp đấy!

Quả cầu đen: “…”

Vẽ bùa còn chắp vá được ư?

Nó chưa từng nghe nói chuyện này!

Thế khi đưa linh lực vào lá bùa sẽ kích hoạt bùa chú ở mặt nào?

Hay kích hoạt đồng thời cả hai mặt?

Phượng Khê không quan tâm đến chuyện đó, nàng bắt đầu rút m.á.u của Thôn Hỏa Hưu.

Mực vẽ được tạo thành từ sự điều phối giữa m.á.u của yêu thú và một vài loại tài liệu khác. Nên Phượng Khê cảm thấy không cần điều phối, dùng thẳng m.á.u của Thôn Hỏa Hưu chắc cũng không sao.

Thôn Hỏa Hưu ngủ say như c.h.ế.t, dù bị lấy m.á.u, nó cũng chỉ khẽ hừ hai tiếng chứ không tỉnh lại.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Phượng Khê cầm bút Sơn Hà Càn Khôn lên khua tay múa chân trong không khí. Đợi đến khi cảm thấy bản thân đã thành thạo rồi, nàng mới chấm m.á.u của Thôn Hỏa Hưu, bắt đầu vẽ lên mặt trái của lá bùa.

Bùa nhất định phải được vẽ trong một nét, không thể gián đoạn, nên quả cầu đen và chim béo thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.

Chúng sợ bị giận chó đánh mèo.

Bởi chúng dám chắc rằng, Phượng Khê còn lâu mới thành công. Đến lúc đó chắc chắn chủ nhân vô lương tâm sẽ không tự tìm nguyên nhân từ trên người mình, mà đổ tội lên đầu chúng nó.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Phượng Khê vừa vẽ được một nửa, bùa đã cháy.

Nàng không nhụt chí, tiếp tục vẽ.

Vẽ mười tấm liên tiếp, nhưng đều thất bại.

Quả cầu đen không kiềm chế được nữa, nó khuyên: “Chủ nhân, giấy và mực của ngươi đều không dùng được đâu, ngươi đừng phí công vô ích nữa.”

Phượng Khê lại không cho rằng như thế.

Bùa cháy chứng tỏ việc vẽ lên mặt trái tấm bùa chẳng có vấn đề gì cả, vấn đề nằm ở trên người nàng cơ.

Hoặc do linh lực mà nàng phát ra không ổn định, hoặc do lượng linh lực nàng phát ra không phù hợp.

Vì thế, nàng không để ý đến sự khuyên can của quả cầu đen, kiên trì vẽ tiếp.

Mắt thấy trong nhẫn trữ vật chỉ còn lại ba tấm bùa, Phượng Khê có hơi nhụt chí.

Không vì điều gì khác, chỉ vì nàng cảm thấy hơi mệt.

Nàng đã lãng phí mười mấy tấm bùa rồi, đó đều là tiền cả đấy.

Nàng lại lấy thêm một tấm Hộ Thuẫn Phù nữa, ngưng thần tĩnh khí bắt đầu vẽ.

Lần này nét vẽ liền mạch, lưu loát.

Sau khi bút dừng, trên hoa văn khẽ lóe lên một luồng ánh sáng.

Thành công rồi!

Do quá đỗi kinh ngạc, quả cầu đen đã trực tiếp hóa thành một làn sương mù.

Chim béo cũng dùng cánh nhỏ che kín mỏ, đôi mắt to cỡ đậu xanh trợn tròn lên.

Thế cũng được ư?

Quả cầu đen cảm thấy sở dĩ Phượng Khê có thể thành công, công lao lớn là nhờ cây bút Sơn Hà Càn Khôn kia.

Cây bút quá tốt, đã bù đắp phần thiếu hụt của bùa và mực.

Đương nhiên, chính bản thân Phượng Khê cũng rất b**n th**.

Chẳng qua, lá bùa nàng vẽ ra có thể sử dụng ư?

Trong lòng Phượng Khê cũng không chắc chắn. Nàng cất chim béo vào túi đựng linh thú, bảo quả cầu đen chui vào tấm Huyết Ma lệnh, rồi dùng linh lực kích hoạt lá bùa.

Nàng còn cố ý tập trung linh lực vào mặt vẽ bùa truyền tống ngàn dặm.

Nhưng sau khi kích hoạt, trước người nàng xuất hiện một tấm chắn bảo hộ.

Nàng lập tức lạnh lòng!

Lăn lộn nửa ngày, kết quả vẫn là uổng phí!

Quả cầu đen thầm nghĩ: sao hả? Nó nói đúng rồi đúng không?

Làm vậy căn bản không thể thành công.

Không nghe lời Tiểu Cầu Cầu, ăn thiệt rồi đấy!

Ngay khi nó đang định an ủi Phượng Khê, thì phát hiện ra bản thân đã mất liên lạc với thần thức của nàng.

Khi việc liên lạc được khôi phục, nó nhìn thấy chủ nhân đáng kính của nó, đang nằm úp sấp trên một tấm vải đen, trông giống hệt một con rùa.

Dù mới truyền tống lại đây, Phượng Khê vẫn duy trì sự tỉnh táo như cũ. Đôi mắt nàng quan sát tình huống xung quanh, trong đầu không ngừng phân tích.

Phía dưới tấm vải đen mà nàng đang nằm có vầng sáng, dường như phía trên đang chiếu ra hình ảnh gì đó, nên có lẽ tấm vải đen này là Linh khí hoặc Ma khí.

Phía dưới có vài tên Ma tộc đang đứng. Nói cách khác, sứ đoàn Ma tộc tới rồi!

Nàng cảm thấy mấy tên Ma tộc kia cực kỳ thuận mắt.

Ừm, người chủ động dâng tới cửa để gánh tội thay, đương nhiên phải thuận mắt rồi.

Vừa nghĩ, nàng vừa phất tay với mọi người: “Trùng hợp quá, mọi người đều ở đây à? Mấy ngày không gặp, nhớ mọi người quá đi mất thôi!”

Hình Vu là người đầu tiên phản ứng lại, gã nhảy dựng lên, chạy tới: “Tiểu sư muội! Tạm thời ngươi đừng vội nhảy xuống, kẻo bị thương, để ta ngự kiếm đi đón ngươi!”

Mọi người: “…” Cờ Càn Khôn chỉ cách mặt đất chừng một trượng, chút khoảng cách này còn lo bị thương á? Còn phải ngự kiếm cơ á?

Không quan tâm mọi người nghĩ gì, Hình Vu thật sự ngự kiếm đi tới bên cạnh Phượng Khê.

Nhân khoảng thời gian ngắn ngủi này, Phượng Khê đã nghĩ xong cái cớ cho sự biến mất của mình. Nàng sẽ nói bản thân bị cuốn vào một khe hở thời không, sau đó bị miếng vải đen này hút ra.

Cái cớ này không chê vào đâu được!

Về phần chân tướng sự việc, chờ sứ đoàn Ma tộc rời đi, nàng nói với mọi người cũng không muộn.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 133: Chương 133



Kết quả, nàng vừa định trèo lên kiếm của Hình Vu, trong Cờ Càn Khôn đã truyền ra một lực hút cực lớn, hút nàng vào trong.

Không thể không nói, Hình Vu phản ứng cực nhanh, gã lập tức tăng tốc lao về phía trước, túm c.h.ặ.t c.h.â.n Phượng Khê.

Sau đó… gã cũng bị cờ Càn Khôn hút vào.

Trước mặt họ lúc này đây là cây cầu làm bằng dây xích mà đám Thẩm Chỉ Lan từng gặp.

Hình Vu nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, ta biết ngay mà. Dù ta không có xuất, thì chắc chắn ngươi cũng sẽ có cách đưa ta vào đây.”

Phượng Khê: “…”

Cảm ơn sự tin tưởng mù quáng mà ngươi dành cho ta!

Nhưng, ta đâu có muốn vào đây!

Phượng Khê liếc mắt nhìn Hình Vu, gã lập tức hiểu ra, bèn dùng ngôn ngữ cực kỳ ngắn gọn kể tóm tắt tình huống hiện tại cho nàng nghe.

Trong lòng Phượng Khê hiểu rõ.

Hình Vu nói: “Tiểu sư muội, khi Giang Tịch sư huynh và Quân Văn đi qua cây cầu này vẫn luôn gọi ngươi, sau đó bèn thuận lợi vượt qua. Chút nữa ta cũng sẽ gọi tên ngươi, ngươi nhớ phù hộ ta chút nhé!”

Phượng Khê: “…”

Con mẹ nó chứ!

Hai tên kia nhắc tên nàng là vì bị nàng tra tấn tới phát sợ.

Còn gã đã bị nàng tra tấn bao giờ đâu? Nhắc tên nàng thì có tác dụng gì?

Nàng dùng tay che miệng, nhỏ giọng thì thầm với Hình Vu.

Hình Vu không nói hai lời, lập tức nhấc chân chạy qua cầu, không hề dừng lại lấy một giây, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn Quân Văn.

Lúc này, trên cờ Càn Khôn chia thành hai khu vực, một khu vực phát hình ảnh của mấy người Quân Văn, khu vực còn lại phát hình ảnh và âm thanh của nàng và Hình Vu.

Nhưng do Phượng Khê che miệng, giọng nói cũng cực nhỏ, nên mọi người căn bản không thể biết nàng vừa nói gì.

Thấy Hình Vu thuận lợi qua cầu, Phượng Khê chậm rãi bước lên, ngồi xổm trên cầu nói chuyện phiếm với yêu thú dưới sông.

“Các ngươi không phải yêu thú thật sự, mà là yêu thú trận pháp đúng không? Eo, trông cũng giống phết nhỉ!”

“Thế các ngươi có đầu óc không, có khả năng suy nghĩ độc lập không? Nếu có đầu óc, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ đến việc nếm thử mùi vị của nhau à?”

“Ăn cái gì mà chẳng phải là ăn? Vì sao các ngươi thà nhớ thương miếng thịt vĩnh viễn không thể ăn được, mà từ bỏ miếng thịt ngay bên miệng? Thế chẳng phải ngốc à?”

“...”

Yêu thú dưới sông như thể bị dán Định Thân phù, sau khi yên lặng vài giây, chúng bắt đầu g.i.ế.t hại lẫn nhau.

Phượng Khê vừa hóng chuyện vừa khuyến khích chúng, chờ đến khi đám yêu thú dưới nước c.h.ế.t gần hết, nàng mới bắt đầu đứng dậy, thi triển pháp quyết mũi tên nước!

Nhắm phát nào chuẩn phát nấy!

Chẳng bao lâu sau, mấy con yêu thú còn sót lại đều bị nàng xử đẹp.

Sau đó, con hàng này chậm rãi qua cầu, nói với Hình Vu trợn mắt, há hốc mồm rằng: “Thấy chưa? Đây mới là cách vượt ải chính xác nhất!”

Hình Vu: “…” Gã không có văn hóa, nàng đừng lừa gã!

Bên ngoài cờ Càn Khôn, mọi người bùng nổ!

Nói đúng ra là, từ khi Phượng Khê và Hình Vu bị hút vào, mọi người đã nổ tung.

Chẳng qua họ bị hành động “thất đức” của Phượng Khê làm cho ngẩn người, nên mới tạm thời yên tĩnh như gà thôi.

Lúc này, họ bùng nổ lần hai.

“Ha ha, Phượng Khê không hổ là tấm gương của Nhân tộc, hành động này quá trâu bò!”

“Người khác vượt ải, nàng phá ải luôn!”

“Nếu cờ Càn Khôn biết nói, đoán chừng sẽ tức c.h.ế.t cho xem! Nó chẳng phải đang dẫn sói vào nhà đấy ư?”

“...”

Hồ Vạn Khuê - chưởng môn Ngự Thú Môn vỗ vai Tiêu Bách Đạo, nói: “Lão Tiêu, sao hả? Ta đã bảo nha đầu Tiểu Khê thông minh lanh lợi, sẽ bình an vô sự mà. Dẫu ném con bé đến chỗ quỷ quái như Ma giới, con bé vẫn có thể nhảy nhót tung tăng.”

Dứt lời, vô thức nhớ ra nơi đây vẫn còn người của Ma tộc, ông ta khẽ ho hai tiếng để che giấu sự lúng túng, rồi nói: “Nhân tộc và Ma tộc đã giao hảo nhiều đời, không chỉ riêng Tiểu Khê, mà ai cũng có thể nhảy nhót tung tăng.”

Nói ra lời này, ngay cả ông ta cũng chột dạ.

Sắc mặt nhóm người bên phía Ma tộc đều không được đẹp cho lắm.

Họ lấy cờ Càn Khôn tới đây, không phải là để nhìn đệ tử tinh anh của Nhân tộc thể hiện tài năng.

Lệ Nam Thực lạnh mặt nói: “Chư vị, trước kia chúng ta đã thỏa thuận, rằng số người vào cờ Càn Khôn của Nhân tộc các ngươi không thể vượt quá nhân số bên phía Ma tộc bọn ta. Bây giờ là thế nào?”

Tiêu Bách Đạo hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà tính sổ với bọn ta ư? Phải là bọn ta tìm ngươi tính sổ mới đúng.”

“Vết thương ở đan điền của tiểu đồ đệ bảo bối nhà ta vẫn chưa lành, căn bản không nghĩ tới chuyện tiến vào cờ Càn Khôn! Chắc chắn các ngươi đã động tay động chân, mới hại con bé bị hút vào.”

“Đáng thương cho tiểu đồ đệ yếu ớt, đáng thương, tâm tư đơn thuần của ta. Nếu con bé xảy ra chuyện gì, ta sẽ liều mạng già với các ngươi.”

Lệ Nam Thực tức đến bật cười!

Yếu ớt đáng thương?

Tâm tư đơn thuần?

Người ông nói và người trong cờ Càn Khôn kia, căn bản là hai người khác nhau!

“Tiêu Bách Đạo, ngươi có ý gì? Đây là thái độ giải quyết vấn đề của Nhân tộc các ngươi ư?”

Bách Lý Mộ Trần vội ra mặt giảng hòa: “Lệ Hộ pháp, Tiêu chưởng môn cũng là quan tâm quá hóa loạn thôi. Dẫu sao nha đầu Phượng Khê kia cũng đã mất tích vài hôm, vừa xuất hiện đã bị cờ Càn Khôn hút vào, ông ấy sốt ruột cũng là chuyện có thể hiểu được.”

“Về chuyện số người tiến vào bí cảnh, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn. Ai mà ngờ được hai đứa nó lại bị hút vào cơ chứ?”

“Nếu không, chúng ta lại mở cửa, để các ngươi cử thêm hai người nữa vào?”

Lệ Nam Thực hừ lạnh một tiếng: “Cửa vào chỉ có thể mở một lần. Thôi bỏ đi, nếu đã là chuyện ngoài ý muốn thì thôi vậy.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 134: Chương 134



Đây là địa bàn của Nhân tộc, ông ta không tiện quá hùng hổ, huống hồ chuyện này thật sự là chuyện ngoài ý muốn.

Vả lại, tiến vào cờ Càn Khôn chưa chắc đã là chuyện tốt.

Ông ta muốn nhìn xem, Phượng Khê kia còn có thể bày trò gì!

Lúc này có rất nhiều người đột nhiên phát ra tiếng kinh hô, ông ta tò mò dời mắt về phía vầng sáng.

Phía trên vầng sáng, Phượng Khê bị một đống bình sứ nhỏ chôn sống!

Hình Vu liều mạng “nhổ” nàng lên, vất vả lắm mới nhổ ra được.

Mọi người: “…”

Người khác vượt ải chỉ nhận được một bình sứ nhỏ, Phượng Khê lại nhận được… cả đống.

Phượng Khê tiện tay nhặt một bình sứ lên, nhìn thấy năm chữ “Chỉ huyết đan cực phẩm” viết ngoài bình, nàng khẽ bĩu môi, rồi nói với Hình Vu: “Huynh lấy trước đi, phần còn lại thuộc về muội.”

Hình Vu gãi đầu, chỉ lấy mười bình: “Tiểu sư muội, ta lấy ngần này là đủ rồi.”

Phượng Khê rất hài lòng.

Không tham, rất tốt.

Nàng cất những bình sứ còn lại đi.

Tuy nàng không thiếu, nhưng bán mấy thứ này cũng có thể kiếm thêm không ít linh thạch.

Lúc này, mọi người bên ngoài đã dời lực chú ý về khu vực phát hình ảnh đám người Thẩm Chỉ Lan.

Bởi đã có người g.i.ế.t c.h.ế.t yêu thú trong lồng sắt, vượt ải thành công.

Mọi người đều không ngờ rằng, người đầu tiên vượt qua thử thách lại là Quân Văn.

Thậm chí, quá trình vượt ải của hắn còn khá… nhẹ nhàng.

Quân Văn khoanh tay đứng thẳng người, thứ đồ chơi này kém xa tiểu sư muội!

Nó có thể lải nhải một tràng dài, làm lung lay đạo tâm của hắn, hay có thể liên tục tung ra mười tuyệt chiêu liên tiếp?

Hắn không xử đẹp nó ngay từ đầu, đã là tôn trọng nó lắm rồi!

Người thứ hai vượt ải là Thẩm Chỉ Lan, nhìn thấy Quân Văn đã ra trước, ánh mắt nàng ta khẽ lóe lên.

Người tiếp theo là Tư Phệ, Ứng Phi Long…

Yêu thú trong lồng của mỗi người đều tương ứng với tu vi của người đó, tu sĩ có tu vi càng cao, sẽ phải đối diện với yêu thú càng khó chơi.

Vì thế, những người ra trước đều là tu sĩ kỳ Trúc Cơ.

Trong số những tu sĩ kỳ Kim Đan, Giang Tịch là người đầu tiên ra ngoài.

Trên trán huynh ấy có một tầng mồ hôi mỏng, nhìn thấy vẻ mặt khoe khoang của Quân Văn, huynh ấy thoáng chìm vào im lặng.

Xem ra về sau không thể cứ luôn đẩy Ngũ sư đệ ra làm đệm lưng, huynh ấy cũng nên luyện tâp với tiểu sư muội nhiều hơn.

Bên ngoài cờ Càn Khôn, Tiêu Bách Đạo đang thầm đắc ý trong lòng.

Ông cảm thấy giờ đây bản thân cao tới hai trượng tám!

Không hổ là đồ đệ của Tiêu Bách Đạo ông, đứa nào cũng xuất sắc cả.

Hai đồ đệ đã thành công vượt ải rồi, ông hướng tầm mắt sang khu vực chiếu hình của tiểu đồ đệ.

Không biết vì sao, cảnh tượng ở khu vực của Phượng Khê và Hình Vu vẫn giữ nguyên như cũ, không thay đổi đến ải thứ hai.

Mọi người suy đoán, có lẽ phải chờ nhóm Quân Văn thử thách xong, họ mới có thể tiến vào.

Mọi người chờ mãi, cuối cùng cũng chờ đến lúc nhóm trước hoàn thành thử thách, toàn bộ thành viên đều vượt qua.

Chẳng qua có người chẳng mất một sợi lông, cọng tóc nào; có người lại cực kỳ te tua.

Như Lộ Tu Hàm chẳng hạn.

Đùi phải hắn ta bị yêu thú cắn rớt một miếng thịt, nên đi đường khập khiễng.

Bây giờ càng nhìn Bách Lý Mộ Trần càng cảm thấy nhị đồ đệ chướng mắt, muốn đầu óc không có đầu óc, muốn tu vi không có tu vi. Chắc chắn trước kia ông ta bị mùa nên mới nhận hắn ta làm đồ đệ.

Lúc này, phần thưởng vượt ải cũng xuất hiện.

Khác với vòng thứ nhất, lúc này phần thưởng của mỗi người là khác nhau.

Giá trị phần thưởng tương ứng với thứ tự vượt ải của mọi người, ai vượt ải nhanh hơn thì nhận được phần thưởng có giá trị cao hơn.

Quân Văn nhận được một cây linh thực cấp Thiên, hắn mừng đến độ cười không khép nổi miệng.

Lộ Tu Hàm là người ra cuối cùng, nên chỉ lấy được một lọ Tụ Khí Đan thượng phẩm.

Vẻ mặt hắn ta tràn ngập sự khó chịu, nhất là khi nhìn thấy Thẩm Chỉ Lan vẫn luôn kè kè bên cạnh Tần Thời Phong, hai người đang nói chuyện say sưa, ánh mắt hắn ta càng trở nên độc ác hơn.

Cờ Càn Khôn rất nhân tính hóa, nó không để họ tiến vào vòng thử ba ngay, mà dành cho họ chút thời gian để nghỉ ngơi.

Nhóm quần chúng đang hóng hót bên ngoài cảm thấy sự sắp xếp này quá tri kỷ!

Bởi họ đều đang mở to mắt, chuẩn bị xem Phượng Khê làm thế nào để vượt ải thứ hai.

Đừng bảo nàng sẽ lừa đám thú trận pháp trong lồng sắt tự sát đấy nhé?

---

Lúc này, Phượng Khê và Hình Vu đang bị nhốt trong lồng sắt.

Hình Vu đã bắt đầu thăm dò thú trận pháp, còn Phượng Khê vẫn đang nghiên cứu lồng sắt.

“Ơ? Lồng sắt này là giả à? Xem ra là do trận pháp hình thành. Ta vốn tưởng thứ đồ này còn có thể bán lấy tiền cơ đấy, hóa ra là ta nghĩ nhiều.”

Thú trận pháp bị nàng phớt lờ: “…”

Nó rống lên rồi nhào tới.

Phượng Khê nhẹ nhàng tránh thoát, nàng cau mày hỏi: “Ngươi vội vã muốn c.h.ế.t thế cơ à? Sống thêm một lát nữa không tốt ư?”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn làm chút chuyện có ý nghĩa trước khi kết thúc cuộc đời ngắn ngủi này à?”

Thú trận pháp: “…”

Nàng nói linh tinh gì thế, nó nghe chẳng hiểu gì cả.

Nó chỉ muốn ăn nàng thôi!

Phượng Khê lại lần nữa né tránh, rồi cười nói: “Chúng ta hợp tác đi! Chúng ta mở lồng sắt ra, xem bên ngoài có thứ gì tốt không?”

Thú trận pháp: “…”

Mọi người hóng hớt: “…”

Phượng Khê vẫn tiếp tục lải nhải: “Tốt xấu gì ngươi cũng đến với thế giới này rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài lồng sắt ư? Hay là ngươi không dám?”

“Thôi được rồi, xem dáng vẻ hèn nhát của ngươi kia, cứ coi như ta chưa nói gì vậy.”

“...”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 135: Chương 135



Thú trận pháp tức đến phổng mũi, nó hếch cằm ý bảo: xem thường ai đấy?

Sau đó, cái đầu to đùng của nó đột nhiên đ.â.m về phía lồng sắt.

Tia lửa b.ắ.n khắp nơi.

Phượng Khê vui vẻ cong môi, cũng bắt đầu dùng linh lực tấn công thanh sắt.

Nhưng trời luôn phụ lòng người có công, hai con hàng này lăn lộn nửa ngày, mà lồng sắt… vẫn chẳng chút sứt mẻ.

Phượng Khê: “…”

Thú trận pháp: “…”

Phượng Khê cảm thấy không thể cứng đối cứng được, mà phải tìm ra trận bàn.

Vì thế, nàng chỉ huy con thú trận pháp kia đào đất.

Đào mãi, đào mãi, cuối cùng cũng đào ra một trận bàn.

Phượng Khê: Ý!

Con hàng này vừa nhét linh thạch vào trong khe lõm của trận bàn, lồng sắt đã lập tức biến mất.

Ngay sau đó, một chiếc lồng sắt mới xuất hiện, nhốt Phượng Khê và thú trận pháp vào trong, trong lồng còn có thêm một con thú trận pháp mới.

Thú trận pháp số hai nhìn thú trận pháp số một: sao ngươi lại ở đây? Nàng ấy là đối tượng nhiệm vụ của ta kia mà? Đừng bảo ngươi định đào góc tường của ta đấy nhé?

Phượng Khê kiên nhẫn giao lưu với thú trận pháp số hai, nhưng rõ ràng tính cách của nó không được tốt như thú trận pháp số một, căn bản không muốn nghe nàng lải nhải dài dòng, nên lập tức rống lên rồi xông tới.

Phượng Khê chu môi ý bảo thú trận pháp số một: “Đến lúc chứng minh thực lực của ngươi rồi! Lên cho ta!”

Thú trận pháp số một: “…”

Được thôi, dù sao cũng đã thành thế này rồi!

Đánh bừa đi vậy!

Vì thế, hai con thú trận pháp lao vào đánh nhau.

Phượng Khê lấy ra một chiếc ghế nhỏ, nàng ngồi trên ghế, vừa cắn hạt dưa vừa quan sát trận đấu.

Lúc đến đoạn cao trào, nàng còn hào hứng vỗ tay.

Mãi đến khi thời cơ chín muồi, nàng mới ra tay, đánh cho thú trận pháp số hai nằm sấp: “Có phục không?”

Lúc này thú trận pháp số hai không còn quật cường như ban nãy nữa, nó ngoan ngoãn gật đầu.

Vì thế, Phượng Khê chỉ huy chúng đào trận bàn của nơi này ra, cất vào trong túi.

Sau đó, chiếc lồng sắt thứ ba xuất hiện…

Ban đầu công cuộc thu thập thú trận pháp của Phượng Khê tốn khá nhiều thời gian, nhưng dần dà, thú trận pháp của nàng nhiều lên, chỉ cần chớp mắt đã có thể đánh cho thú trận pháp mới nằm sấp.

Vì thế, nàng chỉ cần phụ trách cất trận bàn vào túi là được!

Chính bản thân con hàng này cũng không đếm được mình đã thu thập bao nhiêu trận bàn. Nàng cảm thấy trò này không còn thú vị nữa, bèn nói với đám thú trận pháp: “Ta chơi chán rồi, các ngươi tự sát đi thôi!”

Nhóm thú trận pháp: “…”

Con thú trận pháp số hai lập tức nảy ra ý định phản kháng.

Nơi này có tận mấy chục con thú trận pháp, chơi c.h.ế.t một tiểu nha đầu chẳng phải chuyện quá dễ dàng ư?

Vì thế, nó rống lên, kêu gọi nhóm thú trận pháp cùng xông lên!

Phượng Khê cong môi: “Khá thú vị đấy chứ!”

Nàng gọi kiếm gỗ ra, đ.â.m thẳng về phía con thú trận pháp xuất hiện cuối cùng.

Một kiếm trí mạng.

Lông sắt và đám thú trận pháp còn lại lập tức biến mất không thấy.

Tưởng nãy giờ nàng ngồi chơi xơi nước thật đấy à?

Trong quá trình xem nhóm thú trận pháp “tẩm quất” cho nhau, nàng đã tìm ra nhược điểm của thú trận pháp. Chỉ cần nàng muốn, thì hoàn toàn có thể đối phó với cả bọn.

Chẳng qua nàng không muốn lãng phí thời gian, nên mới trực tiếp xử lý con thú trận pháp vừa xuất hiện, nhanh chóng vượt qua vòng thử thách số hai thôi.

Bên ngoài cờ Càn Khôn, biểu cảm của nhóm quần chúng ăn dưa giống nhau như đúc: cổ nghển ra, đôi mắt trợn tròn, khuôn miệng há to đến độ nhét vừa một quả trứng vịt!

Làm thế cũng được ư?

Người khác đi vào cần chờ cờ Càn Khôn phát phần thưởng, Phượng Khê lại tự tìm phần thưởng cho mình…

Mãi một lúc lâu sau, Tiêu Bách Đạo mới nói: “Từ nhỏ nha đầu Tiểu Khê này đã hiểu chuyện rồi. Những chuyện có thể tự mình làm, con bé chưa từng làm phiền người khác.”

Mọi người: “…”

Thấy sĩ khí bên phía Nhân tộc tăng vọt, trưởng lão Tư Kế Xuyên của tộc Độn Ma hừ lạnh: “Phượng Khê chẳng hề có bản lĩnh thật sự, chẳng qua chỉ dựa vào mồm mép để lừa đám thú trận pháp thôi. Vòng thử thách tiếp theo, nếu không có thú trận pháp, ta thấy nó là người đầu tiên bị loại.”

Bên phía Nhân tộc cũng có rất nhiều người nghĩ như vậy. Tuy biểu hiện của Phượng Khê ở hai vòng vừa rồi khiến người ta rất kinh ngạc, nhưng họ kinh ngạc không phải vì tu vi của nàng cao, mà kinh ngạc vì đầu óc và mồm mép của nàng thôi.

Chẳng qua có người lại không nghĩ thế.

Chưởng môn Hồ Vạn Khuê của Ngự Thú Môn rất coi trọng Phượng Khê.

Bởi mọi người chỉ nhìn thấy tài ăn nói của nàng, mà xem nhẹ nhát kiếm cuối cùng kia.

Trong lồng sắt có nhiều thú trận pháp như vậy, kiếm của nàng chẳng những nhẹ nhàng tránh những con thú trận pháp khác, đ.â.m thẳng con thú trận pháp cuối cùng, mà còn một nhát trí mạng. Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ nàng khống chế kiếm cực kỳ chính xác, hơn nữa nàng còn có sức quan sát và phán đoán cực kỳ nhạy bén. Nếu không sẽ không thể tìm được nhược điểm của thú trận pháp trong khi nàng chưa từng ra tay.

Không chỉ ông ta, mà chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông cũng nghĩ vậy.

Trong lòng Lộ Chấn Khoan không nhịn được mà cảm thán: nha đầu Phượng Khê này muốn đầu óc có đầu óc, muốn ngộ tính có ngộ tính, một khi vết thương ở đan điền khỏi hẳn, chắc chắn nàng sẽ kinh diễm bốn phương!

Tiêu Bách Đạo đã nhận được một đồ đệ tốt rồi!

Nếu sớm biết vậy, lúc ở lễ nhận đồ đệ của Bách Lý Mộ Trần, ông ta đã giành nhận Phượng Khê.

Tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận.

Có hối hận cũng muộn rồi.

Chẳng qua, giờ đây Lộ Chấn Khoan càng tò mò rằng cờ Càn Khôn sẽ khen thưởng cho Phượng Khê cái gì? Đừng bảo cũng cho nàng cả đống phần thưởng như vòng thử thách trước đó đấy nhé?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 136: Chương 136



Phượng Khê cũng chờ đợi lắm chứ, thậm chí nàng còn khởi động vòng bảo hộ cho mình, sợ bị phần thưởng nện đau.

Kết quả chờ mãi, chờ mãi, Hình Vu cũng đã nhận được một cây linh thực cấp Địa rồi, mà nàng vẫn chẳng nhận được gì cả.

Nếu đổi thành người khác thì sẽ bỏ qua, dẫu sao đây cũng là địa bàn của người ta, ngoài chịu thiệt ra thì đâu thể làm gì.

Nhưng Phượng Khê chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt cả!

Nàng cười lạnh: “Chơi không nổi thì đừng chơi! Quy tắc đã đặt ra mà cũng có thể tùy ý thay đổi! Tốt nhất ngươi đừng để tên là cờ Càn Khôn nữa, đổi tên thành cờ keo kiệt cho rồi!”

Nàng vừa dứt lời, một đống phần thưởng rơi xuống.

Có thứ đựng trong hộp ngọc, có thứ đựng trong bình sứ, có thứ đựng trong hộp gấm, cũng có thứ đựng trong túi.

Phượng Khê tiện tay mở một món ra xem, thấy bên trong chứa một cây linh thực cấp Thiên, biết cờ Càn Khôn không lừa mình, nàng bĩu môi nói với Hình Vu: “Cho huynh tùy ý chọn hai món đó!”

Hình Vu cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trần đời!

Gã nhắm mắt nhặt bừa hai món, tránh cho tiểu sư muội cảm thấy gã chỉ chuyên chọn đồ có giá trị cao.

Phượng Khê thấy vậy thì tiện tay cầm hai món đưa gã.

Hình Vu cảm động đến độ nước mắt lưng tròng: “Tiểu sư muội, ngươi đối xử với ta tốt quá đi mất thôi. Ta không nói mấy lời thừa thãi nữa, sau này ngươi có chuyện gì, dẫu phải lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẽ dốc toàn lực, tuyệt đối không trốn tránh.”

Phượng Khê cười đáp: “Chúng ta là sư huynh muội ruột, đâu cần nói mấy chuyện này.”

Hồ Vạn Khuê và Tiêu Bách Đạo: “…”

Hai đứa là sư huynh muội ruột từ bao giờ thế? Sao bọn ta thân là sư phụ, mà lại chẳng biết chút gì?

Không biết có phải cờ Càn Khôn trả thù Phượng Khê không, mà nó không cho nàng thời gian nghỉ ngơi, lập tức để nàng và Hình Vu tiến vào vòng thử thách thứ ba.

Trái lại nhóm Thẩm Chỉ Lan vẫn đang nghỉ ngơi.

Lần này, Phượng Khê và Hình Vu, mỗi người bị nhốt trong một căn phòng cực kỳ rộng rãi, trên đỉnh đầu có vô số con bọ cánh cứng phát ra những ánh huỳnh quang đủ loại màu sắc.

Vô cùng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết!

Trong tay họ có nhiều thêm một chiếc bình, của Phượng Khê là bình đỏ, của Hình Vu là bình xanh.

Ngoài ra, còn có một tờ giấy xuất hiện cùng lúc với chiếc bình, trên giấy viết điều kiện vượt ải.

“Trong vòng ba canh giờ, dùng tay bắt ba mươi con bọ cánh cứng có cùng màu với chiếc bình là có thể hoàn thành thử thách. Nếu bắt nhầm bọ cánh cứng có màu khác, trực tiếp bị loại.”

Hình Vu thản nhiên nói: “Thoạt nghe thử thách này cũng không khó lắm nhỉ!”

Dứt lời, gã nhảy lên, duỗi tay bắt một con bọ cánh cứng màu xanh.

Nhưng gã vừa nhảy lên, con bọ cánh cứng màu xanh kia lập tức biến thành màu hồng nhạt, gã đành vội vội vàng vàng rụt tay về.

Bởi một khi bắt nhầm sẽ bị loại.

Gã không cam lòng thử lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Thử liên tục mười lần mà vẫn không thể bắt được bọ cánh cứng có màu sắc tương ứng.

Bên ngoài cờ Càn Khôn, nhóm quần chúng hóng hớt bàn tán sôi nổi: “Xem ra vòng này thử thách độ tinh mắt, độ nhanh nhẹn và độ phối hợp giữa tay - mắt. Nhất định phải vừa nhanh vừa chuẩn, nếu không sẽ không bắt được.”

“Đúng vậy, ta đã quan sát rồi, những con bọ cánh cứng kia biến đổi màu sắc chẳng theo quy luật gì cả. Thế nên chắc chắn không thể ôm cây đợi thỏ được.”

“Hơn nữa mật độ của bọ cánh cứng quá dày đặc, chỉ cần bất cẩn chút thôi là có thể bắt nhầm, thế thì sẽ bị loại ngay.”

“...”

Trên mặt đám người Lộ Nam Thực lộ rõ ý cười, vòng này Phượng Khê không thể áp dụng sự khôn vặt nữa rồi, xem nàng làm thế nào bây giờ!

Nghĩ đến đây, họ nhìn về Phượng Khê ở trong một căn phòng khác, thì thấy tiểu nha đầu đang gặm bánh bao thịt.

Chẳng hề có ý định bắt bọ cánh cứng.

Cũng không biết nên khen nàng bình tĩnh, hay nói nàng không tim không phổi nữa.

Chờ khi Hình Vu bắt được năm con bọ cánh cứng, nàng mới đứng dậy.

Nàng đưa tay kết ấn, linh lực hóa thành mấy ngọn lửa nhỏ, thiêu c.h.ế.t một đống bọ cánh cứng.

Nàng híp mắt nhìn, lại thiêu c.h.ế.t thêm một đống nữa.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại chừng bốn, năm mươi con.

Phượng Khê cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Sau đó, nàng hóa linh lực thành dây đằng, trói chặt những con bọ cánh cứng kia, xếp chúng thành hai hàng ở trước mặt mình.

Một lát sau, có một con trong đó biến thành màu đỏ. Phượng Khê đưa tay chộp lấy, nhét vào trong bình.

Một lát sau, lại có một con bữa biến thành màu đỏ.

Chỉ trong nửa khắc, Phượng Khê đã vỗ tay, hoàn thành thử thách!

Nhóm người Lệ Nam Thực: “…”

Bảo nàng làm trái với quy tắc ư?

Thì nàng thật sự dùng tay bắt, nàng cũng không hề chạm vào những con bọ cánh cứng có màu khác.

Nhưng nếu bảo nàng không làm trái với quy tắc, thì lại khiến người ta không cam lòng.

Phượng Khê chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, nàng đã vượt qua thử thách rồi, phần thưởng nhận được là một món linh khí phòng ngự cấp Huyền.

Phượng Khê khá hài lòng với phần thưởng này. Nàng mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc giường nhỏ, một chiếc gối nhỏ và một chiếc chăn nhỏ, rồi bắt đầu ngủ trưa.

Tranh thủ lúc Hình Vu vẫn đang nhảy nhót bắt côn trùng, nàng đánh một giấc đã.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 137: Chương 137



Lúc này, nhóm Thẩm Chỉ Lan cũng đã bắt đầu tiến vào cửa thứ ba.

Trên cơ bản họ đều giống Hình Vu, cẩn thận bắt từng con một.

Chẳng qua có người khá nhanh nhẹn, nên tốc độ bắt nhanh hơn Hình Vu một chút.

Chẳng hạn như Thẩm Chỉ Lan, vạt áo bay bay, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, thân pháp không tệ.

Vẻ mặt nhóm quần chúng hóng hớt hiện rõ vẻ phức tạp.

Nếu không thấy thao tác của Phượng Khê, chắc chắn họ sẽ cảm thấy động tác của Thẩm Chỉ Lan thật đẹp. Nhưng do đã chứng kiến sự ngầu lòi của Phượng Khê trước đó, nên họ cảm thấy động tác nhảy nhót lung tung của nàng ta giờ đây giống hệt… con khỉ!

Không chỉ mỗi nàng ta giống khỉ, mà những người còn lại đều giống khỉ.

Nhất là sau khi trở thành người đầu tiên hoàn thành thử thách, trên mặt Thẩm Chỉ Lan hiện rõ vẻ đắc ý.

Nhìn thế nào cũng giống một con khỉ ngốc nghếch.

Thậm chí mọi người còn nghi ngờ, sở dĩ cờ Càn Khôn tách hai nhóm người ra, là để Phượng Khê là nổi bật sự ngu xuẩn của những người còn lại.

Cuối cùng, thời hạn ba canh giờ đã tới.

Cả Ma tộc lẫn Nhân tộc đều có một đệ tử bị loại.

Người bị loại bên phía Ma tộc là một đệ tử của tộc Độn Ma, còn bên phía Nhân tộc là Lộ Tu Hàm.

Ở vòng thử thách trước đó, hắn ta đã bị thương ở đùi phải. Tuy đã uống thuốc, nhưng ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.

Vẻ mặt hắn ta trở nên u ám, sau khi được Thẩm Chỉ Lan tiến lại an ủi vài câu, hắn ta mới gắng gượng nở một nụ cười.

“Chỉ Lan sư muội, ta không thể tiếp tục đi cùng muội nữa, muội nhớ cẩn thận nhé. Ta tin chắc rằng cuối cùng cơ duyên của Thiên Đạo sẽ thuộc về muội thôi.”

Thẩm Chỉ Lan cười đáp: “Nhị sư huynh, mượn những lời tốt đẹp của huynh nhé, muội nhất định sẽ cố gắng hết sức. Huynh nhớ dưỡng thương cho tốt, đợi muội ra ngoài, chúng ta gặp lại sau.”

Nhưng trong lòng nàng ta lại cười lạnh: “Đồ ngu! Chỉ khi ngươi bị loại, ta mới có thể tiến xa hơn được!

Lần này cờ Càn Khôn không cho mọi người thời gian nghỉ ngơi nữa, mà để họ tiến thẳng vào vòng thử thách số bốn.

Trước mặt mỗi người hiện ra một con rối hình người được chế tạo từ vật liệu đặc biệt.

Nếu muốn vượt qua thử thách, thì phải lấy được ngọc bài khảm trên vai con rối.

Vừa xuất hiện, con rối đã lập tức tấn công.

Suy nghĩ đầu tiên trong lòng nhóm quần chúng hóng hớt là: lần này Phượng Khê không thể giở trò khôn vặt nữa rồi!

Bởi con rối không có ý thức, nàng có muốn “tẩy não”, lừa con rối cũng không được.

Quả nhiên lần này Phượng Khê không nói nhiều, nàng thành thật rút kiếm gỗ ra quyết đấu với con rối.

Kiếm pháp của nàng hơi chậm chạp, thậm chí có đôi khi còn như thể quên mất chiêu thức, phải khẽ khựng lại để suy nghĩ.

Rất nhiều người đều tỏ vẻ thất vọng.

Đúng là đầu óc của nha đầu Phượng Khê rất thông minh lanh lợi, nhưng kiếm pháp của nàng kém quá!

Trưởng lão Ứng Thiên Lý của tộc Ảnh Ma ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiêu chưởng môn, nếu ngươi có thời gian thì nên tập trung dạy kiếm pháp cho Phượng Khê đi. Kiếm pháp của nó lộn xộn, trông kém cỏi c.h.ế.t đi được!”

Tuy Tiêu Bách Đạo cũng cảm thấy kiếm pháp của tiểu đồ đệ chẳng ra gì, nhưng ông có tật bao che con cái trong nhà.

Vì thế, ông cười đáp: “Có lẽ ngươi không biết, nha đầu Tiểu Khê thích mân mê mấy thứ mới mẻ. Có lẽ con bé đang nghiên cứu bộ kiếm pháp mới ấy chứ.”

Ứng Thiên Lý: “…”

Ông nói lời này mà không thấy xấu hổ ư?

Một kẻ mới chỉ ở kỳ Luyện Khí như nàng mà đòi nghiên cứu bộ kiếm pháp mới á?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Ông ta lười nói thêm nữa, dù sao nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như Phượng Khê sẽ bị loại nhanh thôi. Ông ta sẽ chờ đến lúc đó rồi châm chọc Tiêu Bách Đạo cũng không muộn.

Chỉ nhoáng cái đã trôi qua nửa canh giờ.

Bên phía đoàn hai mươi người kia đã lục tục có người hoàn thành thử thách. Lần này người đứng thứ nhất là Tư Phệ, Thẩm Chỉ Lan đứng thứ hai.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Chỉ Lan lạnh nhạt rời tầm mắt.

Quần chúng hóng hớt không quá để ý đến khoảnh khắc này. Họ vừa phát hiện ra, lần nào cũng là nhóm đệ tử kỳ Trúc Cơ hoàn thành trước, rồi các đệ tử kỳ Kim Đan mới hoàn thành sau.

Điều này chứng tỏ, độ khó dễ của thử thách phụ thuộc vào tu vi, có lẽ cờ Càn Khôn muốn khảo sát ngộ tính và tư chất của mỗi người.

Tiêu Bách Đạo cực kỳ đồng ý với quan điểm này. Ông vuốt râu nói: “Thế nên mới nói, trong số các đệ tử, Tiểu Khê là đứa ưu tú nhất.”

Mọi người: “…”

Ông vui là được!

Ông cũng không nhìn xem, Tiểu Khê nhà ông đang bị con rối ép đến xoay vòng rồi kìa!

Đang nhảy tưng tửng khắp nơi kia kìa!

Mà phải công nhận nàng né tránh nhanh thật.

Đột nhiên, Phượng Khê như thể thay đổi thành một người khác, tốc độ vung kiếm của nàng nhanh gấp hai lần, mỗi chiêu đều đ.â.m vào vị trí mà mọi người không ngờ được.

Chỉ sau năm chiêu, nàng đã dồn con rối vào góc tường.

Nàng hóa linh lực thành dây đằng trói chặt con rối, rồi trói thêm lần nữa bằng dây trói linh.

Nàng không lấy ngọc bài ngay, mà mở ra vị trí trái tim con rối, moi linh thạch trong trận bàn khống linh ra, rồi cất vào nhẫn trữ vật của mình.

Thậm chí con hàng này còn không biết xấu hổ, định cất luôn con rối vào nhẫn trữ vật.

Kết quả, không thành công.

Lúc này, một con rối mới xuất hiện.

Phượng Khê chỉ dùng chưa đến mười chiêu đã khống chế được nó.

Nàng lại tiếp tục moi linh thạch!



Nửa canh giờ trôi qua, gian phòng của Phượng Khê chất đầy con rối.

Nàng phát hiện, ngọc bài trên vai mỗi con rối có một hoa văn khác nhau.

Phải chăng do trận bàn khống linh đã mất đi linh thạch, nên dù có lấy được ngọc bài thì cũng không được tính là đã vượt ải thành công không nhỉ?

Quả nhiên, nàng nhanh chóng lấy được một chồng ngọc bài.

Trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

Số ngọc bài này có thể bán được giá tốt!

Hôm nay lại là một ngày nhãi con cố gắng kiếm tiền cho sư phụ!

Nhãi con quá đẹp!

Quá đáng yêu!

Là nhãi con sáng nhất Huyền Thiên Tông!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 138: Chương 138



Quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn lại lần nữa cảm thấy kinh ngạc trước hành động của Phượng Khê.

Tiêu Bách Đạo thầm bấm tay nhẩm tính, chuyến này tiểu đồ đệ kiếm bộn rồi!

Không tính đến những thứ khác, chỉ riêng những viên linh thạch trong trận bàn và trận bàn khống chế đã đều là linh thạch thượng phẩm, mỗi viên tương đương với một vạn linh thạch hạ phẩm.

Chưa kể đến phần thưởng…

Ông vui đến độ mặt mày nở hoa.

Đồ đệ bảo bối nhà ông trò giỏi hơn thầy rồi, nàng biết cách kiếm tiền hơn người sư phụ là ông nhiều!

Điểm chú ý của những người khác lại là: bộ kiếm pháp Phượng Khê sử dụng sau đó, hình như không phải kiếm pháp của Huyền Thiên Tông.

Chiêu thức thoạt trông rất tầm thường, nhưng lại cực kỳ quỷ quyệt, thay đổi thất thường. Chẳng lẽ đó thật sự là bộ kiếm pháp mà nàng tự sáng tạo ra ư?

Thế thì ngộ tính của nàng đối với kiếm đạo quá cao rồi đấy!

Nhớ lại những lời bản thân vừa nói, mặt mũi trưởng lão Ứng Thiên Lý của tộc Ảnh Ma nóng rát.

Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, ông ta cảm thấy một tiểu phế vật kỳ Luyện Khí không thể có năng lực như thế được. Chắc chắn là Tiêu Bách Đạo sáng tạo ra, giờ nhường công cho Phượng Khê để đánh bóng tên tuổi của nàng chứ gì.

Đúng, chắc chắn là thế!

Có vài người bên Nhân tộc cũng nghĩ vậy.

Chẳng hạn như Bách Lý Mộ Trần.

Ông ta thầm nói: Tiêu Bách Đạo thật sự rất yêu thương Phượng Khê, có lẽ là thấy tu vi của nàng không thể tiến bộ, nên ông mới muốn gán cho nàng cái danh thiên tài kiếm đạo đây mà.

Tiếc là dù kiếm thuật của nàng có tinh vi đến đâu, mà không có tu vi thì cũng chẳng làm được trò trống gì.

Vẫn là Chỉ Lan nhà ông ta tốt hơn.

Lúc này, có rất nhiều đệ tử đã giành được ngọc bài, đang chờ đến vòng thử thách tiếp theo.

Hình Vu cũng vượt qua thử thách từ lâu rồi, gã chờ mãi, chờ mãi mới thấy Phượng Khê ra.

Vừa nhìn đã thấy tâm trạng Phượng Khê không tệ, nàng thi triển quyết hộ thuẫn để chờ nhận phần thưởng.

Hình Vu trơ mắt nhìn Phượng Khê lại lẫn nữa bị một đống phần thưởng chôn sống.

Hiện tại, kỹ năng “đào mồ” của gã càng ngày càng thành thạo, chỉ mất vài giây đã “nhổ” được Phượng Khê ra ngoài.

Phượng Khê vẫn để gã chọn vài món mà gã thích như thường lệ, rồi cất phần dư lại vào nhẫn trữ vật.

Nàng nhìn Hình Vu, cất giọng cảm khái: “Hình Vu sư huynh, muội chợt nhận ra suy nghĩ trước đó của muội quá hẹp hòi. Cờ Càn Khôn quả là một lá cờ trọng chữ tín, là một lá cờ có danh dự. Bây giờ muội rất nóng lòng muốn tiến vào vòng thử thách số năm.”

Hình Vu: “…”

Gã thấy nàng nóng lòng muốn nhận thưởng thì có!

Điều khiến hai người họ ngạc nhiên là, sau khi cảnh tượng thay đổi, họ thế mà lại nhìn thấy đám người Quân Văn.

Đầu tiên Quân Văn sửng sốt, sau đó lập tức vọt về phía Phượng Khê: “Tiểu sư muội, ta biết chắc chắn muội sẽ không sao đâu mà!”

“Sao muội vào được đây?”

Giang Tịch cũng vội vàng chạy tới tụ hội.

Phượng Khê thở dài đáp: “Muội vốn không muốn vào đâu, nhưng cờ Càn Khôn cứ mặt dày mày dạn, khăng khăng mời muội vào cho bằng được, muội cũng chẳng còn cách nào. Mọi người cũng vừa vượt qua thử thách số bốn hả?”

Giang Tịch gật đầu, quan tâm hỏi han: “Tiểu sư muội, mấy ngày qua muội sống thế nào? Trong quá trình vượt ải có gặp trở ngại gì không?”

Phượng Khê thở dài: “Có chứ, gặp nhiều trở ngại lắm, lần nào muội cũng lãng phí cả đống thời gian. Đại sư huynh, bây giờ được đồng hành cùng các huynh là muội yên tâm rồi, hành trình tiếp theo đành nhờ các huynh vậy.”

Giang Tịch là người thành thật, huynh ấy lập tức tin tưởng chẳng chút nghi ngờ, thậm chí còn vắt óc nghĩ cách an ủi Phượng Khê.

Hình Vu đứng cạnh: “…”

Sở dĩ nàng lãng phí thời gian, là vì nàng muốn ôm một đống phần thưởng.

Ngay khi gã đang nghĩ ngợi, Quân Văn xông tới với vẻ mặt bất thiện: “Sao ngươi lại ở bên cạnh tiểu sư muội của ta?”

Hình Vu nhướng mày: “Do duyên phận đó! Tiểu sư muội ở đâu thì ta ở đó! Ngươi không biết đâu, tiểu sư muội tặng ta nhiều đồ tốt lắm…”

Nhìn dáng vẻ khoe khoang của gã, Quân Văn giận sôi m.á.u, lập tức vung nắm đ.ấ.m về phía gã.

Hình Vu cũng không phải người dễ bắt nạt, hai người rất nhanh đã lao vào tẩn nhau.

Họ không dùng linh lực, chỉ đánh bằng tay không, khi nóng nảy lên còn há miệng ra cắn.

Tần Thời Phong và Giang Tịch vội vàng chạy tới ngăn cản: “…”

Bất kể hai đại sư huynh khuyên bảo thế nào, Quân Văn và Hình Vu cũng vờ như không nghe thấy, tiếp tục cắn nhau.

Phượng Khê chậm rãi nói: “Đại sư huynh, Tần sư huynh,hai huynh đừng quản nữa, cứ để mặc họ đánh nhau đi. Dù sao cũng không c.h.ế.t được đâu! Loại người rảnh rỗi sinh nông nổi, chuyên đấu tranh nội bộ thế này, thà ném đi đào quặng còn hơn.”

Quân Văn và Hình Vu lập tức dừng tay, không đánh nhau nữa, mà chuyển sang ôm chặt lấy nhau.

Tần Thời Phong: “…”

Giang Tịch: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 139: Chương 139



Đúng lúc này, cảnh tượng trước mặt mọi người chợt thay đổi.

Ải thứ năm mở ra.

Ải này có tên là đại đạo vô tình.

Trước mặt mỗi đệ tử đều sẽ xuất hiện một người quan trọng nhất với họ, phải g.i.ế.t c.h.ế.t người quan trọng kia, mới được coi là vượt ải thành công.

Trước mặt ba người Giang Tịch, Quân Văn và Phượng Khê đều xuất hiện cùng một người - đó chính là Tiêu Bách Đạo - sư phụ của họ.

Bên ngoài cờ Càn Khôn, chóp mũi Tiêu Bách Đạo chua xót, vành mắt đỏ hoe.

Còn Hồ Vạn Khuê bên cạnh ông thì suýt tức nổ mũi!

Bởi người xuất hiện trước mặt Hình Vu rõ ràng là Phượng Khê.

Thằng đồ đệ bất hiếu này!

Chờ gã ra ngoài, ông ta nhất định phải thanh lý môn hộ!

Người xuất hiện trước mặt những đệ tử còn lại có sư phụ, có cha mẹ, cũng có người thương.

Nhưng trước mặt Thẩm Chỉ Lan lại chẳng xuất hiện ai, mãi một lát sau, mới chậm rãi hiện ra bóng dáng Bách Lý Mộ Trần.

Bách Lý Mộ Trần không quá để ý. Ông ta cảm thấy có lẽ cờ Càn Khôn đã bị Phượng Khê hố thảm rồi, nên mới trở nên chậm chạp như thế.

Hình Vu gãi đầu: “Tiểu sư muội, dù biết muội là giả, ta cũng không ra tay được.”

Những người khác cũng vậy.

Dù là đệ tử của Ma tộc, cũng lộ rõ vẻ mặt khó xử.

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn bàn tán sôi nổi, cho rằng vòng thử thách này quá vô đạo đức.

Chẳng qua, sớm muộn gì những đệ tử kia cũng phải vượt ải này.

Nếu không lỡ tương lai rơi vào ảo cảnh, biết rõ đối phương là giả, nhưng chỉ vì vẻ ngoài mà không ra tay được, thì không ổn.

Đúng lúc này, Phượng Khê khẽ giơ tay lên: “Các bằng hữu Ma tộc ơi, ta có một đề nghị nho nhỏ, chi bằng hai tộc chúng ta trao đổi đối tượng ám sát. Bọn ta g.i.ế.t Ma tộc, các ngươi g.i.ế.t Nhân tộc. Các ngươi thấy sao?”

Ánh mắt mọi người sáng lên.

Đúng vậy.

Chỉ cần trao đổi thì họ sẽ không có gánh nặng tâm lý nữa.

Vì thế, Nhân tộc và Ma tộc trao đổi vị trí.

Lần này thì họ ra tay chẳng hề do dự nữa.

Nhất là Ứng Phi Long, hắn ta còn cố ý đổi chỗ với Hình Vu để được chọn “Phượng Khê”.

g.i.ế.t thôi còn chưa đủ, hắn ta còn phóng hỏa đốt “thi thể” nàng.

Phượng Khê: “…” Nến Đỏ, ngươi chờ đó cho ta! Sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt ngươi quỳ xuống gọi tổ tông!

Thực ra câu đúng phải là “quỳ xuống gọi ba ba”. Sở dĩ Phượng Khê đổi từ “ba ba” thành “tổ tông” là vì nơi này không có cách xưng hô “ba ba”, dù nàng có nói ra thì đối phương cũng không hiểu.

Làm thế có vẻ nàng… không được lễ phép cho lắm.

Bên ngoài cờ Càn Khôn, nhóm quần chúng hóng hớt kinh ngạc đến ngây người.

Ối giời ơi, sao Phượng Khê có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng thế nhỉ?

Chẳng qua, hình như làm thế hơi phạm quy thì phải!

Đương nhiên Phượng Khê biết làm vậy là phạm quy, nhưng người xưa có câu “pháp không trách chúng”, có giỏi thì cờ Càn Khôn loại tất cả mọi người cho nàng xem nào.

Bất kể thế nào, nàng cũng không muốn Tiêu Bách Đạo chứng kiến cảnh bản thân bị các đồ đệ g.i.ế.t c.h.ế.t.

Dẫu mọi người đều biết rõ đó là giả!

Tất cả những đệ tử tham gia thử thách vòng này đều không được nhận thưởng, nhưng cờ Càn Khôn vẫn cho phép họ tiến vào vòng thử thách số sáu.

Vòng này thử thách theo nhóm, việc lập nhóm là ngẫu nhiên, mỗi nhóm ba người.

Hiện tại trong cờ Càn Khôn có hai mươi tư người: mười một Ma tộc và mười ba Nhân tộc.

Không biết có phải trùng hợp không, mà những tổ khác đều là người cùng tộc, hoặc đều là Ma tộc, hoặc đều là Nhân tộc, hơn nữa mỗi tổ đều có một đệ tử Kim Đan kỳ hoặc Ma Đan kỳ.

Chỉ riêng tổ của Phượng Khê, trừ nàng là Nhân tộc ra, thì hai người còn lại đều là Ma tộc.

Nhóm “hỗn hợp” này gồm: Ứng Phi Long, tu vi Ngưng Nguyên tầng bốn hậu kỳ.

Tư Huyền của tộc Độn Ma, tu vi Ngưng Nguyên tầng ba hậu kỳ.

Phượng Khê, ừm, tu vi Luyện Khí kỳ.

Tu vi người này còn kém hơn người kia, có thể nói là “cuộc tụ hội của cùi bắp”.

Chia nhóm xong, tám nhóm nhỏ lập tức bị ném tới vùng hoang mạc.

Yêu cầu của vòng thử thách này khá đơn giản: trong vòng bảy ngày phải hoàn toàn khống chế nguồn nước trong hoang mạc.

Màn chiếu của cờ Càn Khôn rất săn sóc người xem, nó chia thành tám khu vực, mỗi khu vực chiếu hình ảnh của một nhóm.

Trong khi bảy nhóm kia bắt đầu nghiên cứu chiến lược, thì nhóm cùi bắp vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Ứng Phi Long tức giận nói: “Ôi, ta thật sự xui xẻo tám đời mới bị ghép nhóm với hai kẻ phế vật như các ngươi.”

Tư Huyền cười lạnh: “Ngay cả Phượng Khê mà ngươi cũng đánh không lại, thế mà vẫn mặt dày chửi người khác là phế vật! Ta thấy ngươi mới là người phế nhất thì có!”

Phượng Khê bật cười: “Được rồi, hai người đừng tranh nữa. Cả ba chúng ta, ai cũng đều là phế vật cả. Nhưng các cụ dạy rồi: ba phế vật còn sống thọ hơn thần tiên, chắc chắn chúng ta sẽ là nhóm đầu tiên vượt ải.”

Ứng Phi Long và Tư Huyền: “…”

Sao họ chưa từng nghe thấy câu đó bao giờ?

Chẳng lẽ đây là ngạn ngữ của Nhân tộc?

Phượng Khê nói tiếp: “Bất kể trước kia chúng ta có mâu thuẫn hay xích mích gì, thì bây giờ chúng ta là đồng đội, vì thế từ giờ trở đi, chúng ta phải coi nhau như sư huynh muội ruột. Ứng sư huynh, Tư sư huynh, hai người thấy sao?”

Ứng Phi Long và Tư Huyền: “…”

Sao nàng có thể gọi bằng giọng điệu thân thiết và tự nhiên như thế nhỉ?

Chẳng lẽ nàng không cảm thấy xấu hổ, ngượng miệng ư?
 
Back
Top Bottom