Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 170: Chương 170



Nghe vậy, Nữu Hỗ Lộc Cầu chậm rãi đưa tay kết ấn, linh lực hóa thành sợi dây đằng to cỡ kim thêu, tấn công về phía Hồng Đại Dũng.

Sự khinh bỉ trong mắt Hồng Đại Dũng lại càng nồng đậm hơn.

Vô dụng thế này mà cũng dám tỷ thí ở khu vực dành cho tu sĩ kỳ Trúc Cơ á!

Hắn ta không né tránh “kim thêu” của Nữu Hỗ Lộc Cầu mà tung chưởng đánh bay.

Dưới khán đài có một người trầm trồ khen ngợi: “Hay! Vị tráng sĩ áo hồng này lợi hại quá! Quả là thiên tài!”

Người xem nhao nhao nhìn về phía người khen, thì phát hiện đó là tên ngốc đã đặt cược cho tuyển thủ áo đen.

Sao hắn lại khen tuyển thủ áo hồng đánh hay?

Đừng bảo hắn đặt cược sai đối tượng rồi đấy nhé?

Chẳng qua, hiện tại chẳng ai có tâm trạng mà quan tâm tới chuyện này, họ cũng sôi nổi khen ngợi theo.

Nghe những lời khen nhiệt tình phía dưới, Hồng Đại Dũng không khỏi cảm thấy lâng lâng.

Lúc này, Nữu Hỗ Lộc Cầu tung chiêu thứ hai.

Một ngón nến cháy rực lao vút về phía mặt hắn ta.

Hồng Đại Dũng cảm thấy bản thân chỉ cần nhổ một ngụm nước miếng là có thể dập tắt ngọn nến này.

Thế nên, hắn ta vẫn không né tránh, mà tung chưởng đánh bay.

Tiếng khen ngợi phía dưới lại càng vang dội hơn.

Hồng Đại Đũng thậm chí đã bắt đầu ước lượng xem sau trận này bản thân sẽ kiếm được bao nhiêu linh thạch.

Đúng lúc này, đôi tay của Nữu Hỗ Lộc Cầu ở phía đối diện nhanh chóng kết ấn, một quả cầu lửa lớn cỡ cối xay lao về phía hắn ta.

Nếu là ngày thường, Hồng Đại Dũng sẽ có thể né tránh, hoặc trực tiếp vung kiếm đánh tan.

Nhưng ban nãy vì mải thể hiện, hắn ta quên lấy phi kiếm ra. Nên khi hắn ta vất vả lắm mới nghiêng đầu né được, thì quả cầu lửa lại đập trúng người hắn ta.

Ngọn lửa lập tức bùng lên, chiếu sáng gương mặt nhỏ nhắn, tham tiền của Nữu Hỗ Lộc Cầu.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Nữu Hỗ Lộc Cầu xông về phía hắn ta, nhấc chân đá hắn ta khỏi võ đài.

Người xem xôn xao, người của đài luận võ vội vàng chạy tới giúp Hồng Đại Dũng dập lửa.

Hồng Đại Dũng vừa thẹn vừa bực, hắn ta chỉ vào Nữu Hỗ Lộc Cầu đang vờ vịt ủ rũ: “Ngươi, ngươi không nói võ đức.”

Nữu Hỗ Lộc Cầu gật đầu: “Ừ!”

Hồng Đại Dũng vốn bị bỏng rất nặng, giờ cộng thêm “lửa giận công tâm”, hắn ta trực tiếp tức đến ngất đi.

Phượng - Nữu Hỗ Lộc Cầu - Khê: “…”

Chỉ mới thế đã ngất rồi á?

Tố chất tâm lý của người trong giới tu tiên chẳng ra gì cả!

Trong thần thức của nàng vang lên một tràng nịnh nọt của quả cầu đen: “Chủ nhân, ngươi lợi hại quá đi thôi! Sự bội phục của ta dành cho ngươi như nước sông cuồn cuộn…”

Giờ đây tâm trạng của Phượng Khê cực kỳ tốt đẹp, nàng thuận miệng khích lệ nó vài câu.

Quả cầu đen đắc ý đến độ suýt thì biến thành quả cầu hồng.

Quả nhiên, nó mới là đứa được chủ nhân yêu thương nhất!

Nếu không thì vì sao chủ nhân không đặt tên là Nữu Hỗ Lộc Điểu, Nữu Hỗ Lộc Miêu hay Nữu Hỗ Lộc Kỳ, mà lại đặt tên là Nữu Hỗ Lộc Cầu?

Bởi vì tình yêu của chủ nhân dành cho nó là sâu đậm nhất chứ sao!

Nó mới là miếng thịt đầu tim của chủ nhân!

Dưới võ đài, Quân Văn đưa tay che miệng cười trộm. Hắn lấy bùa truyền tin ra, lải nhải với Giang Tịch: “Ôi, đại sư huynh, huynh thấy sao? Đệ đã nói là tiểu sư muội thắng chắc mà!”

“Huynh thấy không, chỉ mới dùng ba chiêu, à không, bốn chiêu chứ, mà đã thắng đẹp như thế rồi.”

“Ban nãy có khá nhiều tên ngốc đặt cược, lần này chúng ta kiếm bộn rồi.”

“...”

Đúng lúc này, trọng tài lớn giọng tuyên bố: “Tuyển thủ áo đen - Nữu Hỗ Lộc Cầu thắng! Phần thưởng nhận được là năm nghìn linh thạch từ đài luận võ và một trăm ba mươi ba nghìn năm trăm linh thạch từ tiền cược.”

Hắn ta vừa dứt lời, người xem lập tức bùng nổ.

Không ngờ tên Cầu gì đó này lại được chia nhiều tiền cược như thế!

Nhưng cũng đúng thôi, trừ hai người đặt cược cho nàng ra, thì hầu hết mọi người đều đặt cược cho tuyển thủ áo hồng, nên xác suất được chia tất nhiên cũng cao rồi.

Chắc chắn hai người đặt cược kia còn được chia nhiều hơn.

Lúc này, Quân Văn sắp cười thành kẻ ngốc đến nơi.

Trận này hắn thắng hơn bốn mươi vạn linh thạch, trừ tiến vốn thì lời tận hơn ba mươi vạn.

Ngay cả Giang Tịch - người luôn trầm ổn cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.

Đời này huynh ấy chưa từng giàu như thế bao giờ.

Số tiền này là nhờ tiểu sư muội mà có, đợi lát nữa huynh ấy sẽ giao lại cho nàng, để thống nhất phân chia.

Giang Tịch cảm thấy chuyện quan trọng nhất bây giờ là kéo Phượng Khê xuống khỏi võ đài.

Chẳng qua từ quy luật của những trận trước, thì có vẻ như mỗi người chỉ có thể đấu một trận.

Nàng không muốn xuống cũng phải xuống thôi.

Phượng Khê cũng nghĩ vậy, khi nàng ôm theo tâm trạng đắc ý định xuống khỏi võ đài, thì bị trọng tài cất tiếng gọi lại: “Cầu gì đó ơi, chờ lát đã!”

Không phải trọng tài không tôn trọng tuyển thủ, mà vì trong lúc sốt ruột, ông ta nhất thời không nhớ rõ cái tên Nữu Hỗ Lộc Cầu.

Phượng Khê nhìn về phía ông ta với ánh mắt khó hiểu: “Có chuyện gì?”

Trọng tài đáp: “Vị tuyển thủ này, quản sự ở hậu trường vừa gửi lời nhắn, nói có vài tuyển thủ muốn khiêu chiến với ngươi. Ngươi có muốn ứng chiến không?”

Phượng Khê không nghĩ mà đáp ngay: “Không, ta mệt rồi.”

Đùa à, tiền đã tới tay rồi, ai rảnh mà chơi với họ nữa.

Lỡ bị lộ, thì chẳng phải thiết lập “tấm gương của Nhân tộc” của nàng sẽ sụp đổ ư?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 171: Chương 171



Trọng tài thoáng thất vọng: “Được rồi. Vốn ta còn định giới thiệu với ngươi về phần thưởng của chuỗi thắng, nếu ngươi đã không có hứng thú thì thôi vậy.”

Phượng Khê: “Bây giờ ta cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

Trọng tài: “…”

“Phần thưởng của chuỗi thắng cực kỳ phong phú. Thắng hai trận liên tiếp sẽ nhận được hai vạn linh thạch. Thắng ba trận liên tiếp sẽ nhận được năm vạn linh thạch. Thắng bốn trận liên tiếp sẽ nhận được mười vạn linh thạch. Thắng năm trận liên tiếp sẽ nhận được hai mươi vạn linh thạch…”

Phượng Khê có muốn đấu không?

Tất nhiên là có!

Nào có ai chê linh thạch đâu cơ chứ!

Nhưng hiện tại có một vấn đề khiến nàng cực kỳ khó xử.

Nàng không muốn bị nhận ra, sợ làm hỏng hình tượng “tấm gương của Nhân tộc”.

Nên không thể sử dụng tuyệt chiêu chữ “quỳ” được.

Vì thế nàng bị hạn chế khá nhiều.

Nếu nàng có thể phân thân thành hai thì tốt, một vờ vịt làm tấm gương của Nhân tộc, một mặt dày mày dạn kiếm tiền cho sư phụ.

Chờ đã!

Phân thành hai?

Ý!

Nàng chia đôi chữ “quỳ” ra chẳng phải được rồi ư?

Lấy chữ “chân*” là được rồi!

*Trong tiếng Trung, quỳ là 跪 [ɡuì - quỵ] được tạo thành từ bộ 足 [zú - túc - chân] và bộ 危 [wēi - nguy].

Vẫn không được, tuyệt chiêu bằng chữ này vẫn mang tính nhận diện cao quá!

Suy nghĩ một lát, hai mắt nàng sáng rực lên!

Có rồi!

Nàng sẽ biến chữ “chân” thành hình… bàn chân.

Ai tới, nàng sẽ đá bay người đó!

Tuy uy lực sẽ giảm đi đáng kể, nhưng làm vậy sẽ chẳng ai nghi ngờ đến đầu nàng cả.

Về thanh mộc kiếm á, hí hí, ban nãy trong lúc chờ lên võ đài, nàng đã sơn cho nó một tầng sơn đen, bây giờ thoạt trông nó giống hệt một thanh kiếm sắt.

Lúc này, trọng tài hỏi nàng: “Nữu Hỗ Lộc Cầu, người suy xét thế nào rồi? Có ứng chiến không?”

Phượng Khê gật đầu: “Có chứ! Ta ứng chiến không phải vì tiền, mà vì không muốn các tuyển chủ đã khiêu chiến ta cảm thấy thất vọng.”

Trọng tài: “…”

“Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nếu ứng chiến, ngươi không thể bỏ giở giữa chừng, phải đánh đến khi có người đánh bại ngươi mới được dừng.”

Phượng Khê gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Giang Tịch chỉ hận không thể xông lên võ đài kéo nàng xuống.

Tuy tiểu sư muội có tài thật, nhưng đao kiếm không có mắt, lỡ nàng bị thương thì sao?

Lúc này, một tuyển thủ khoác áo hồng nhảy lên võ đài.

Trọng tài giới thiệu: “Tuyển thủ mặc áo hồng tên là Quách Lập Uy, là một tán tu, tu vi tầng ba kỳ Trúc Cơ.”

Quách Lập Uy chắp tay nói với người xem phía dưới: “Các vị, ban nãy tên Nữu Hỗ Lộc Cầu này thắng thế nào, ta tin mọi người cũng nhìn thấy rồi. Chẳng qua là nhờ vị huynh đệ kia rộng lượng, nên mới để “hắn” lợi dụng sơ hở. Ván này, ta nhất định sẽ thắng!”

Người xem phía dưới cũng nghĩ vậy.

Trận trước tên Cầu gì đó chỉ ăn may thôi.

Trận này sẽ thua chắc cho xem!

Vì thế, mọi người vẫn đặt cược cho tuyển thủ áo hồng.

Chẳng qua cũng có vài người do dự đặt cược cho tên áo đen, nhưng tiền cược không lớn.

Quân Văn hào phóng cược toàn bộ số linh thạch trong tay.

Hắn tới đây đâu phải để đặt cược, hắn tới là để kiếm tiền!

Giang Tịch cũng vậy.

Huynh ấy chỉ lo Phượng Khê sẽ bị thương, chứ chưa hề lo nàng sẽ thua.

Không thể không nói, hai sư huynh đệ này đã tin tưởng mù quáng vào Phượng Khê.

---

Sau khi thời gian đặt cược kết thúc, Quách Lập Uy rút kinh nghiệm từ vị huynh đệ ở trận trước, lập tức tung chiêu.

Phượng Khê chật vật né tránh, sau đó rút kiếm gỗ ra.

Quách Lập Uy và người xem đồng thời ngẩn người.

Thanh kiếm đen sì thế kia, chẳng lẽ là kiếm sắt bình thường?

Tên Nữu Hỗ Lộc Cầu này nghèo thật đấy!

Cũng đúng, nếu không phải nghèo đến điên, thì sao một Luyện Khí đại viên mãn như nàng lại chạy đến khu luận võ của Trúc Cơ cơ chứ?

Phượng Khê chơi xấu.

Nàng không sử dụng kiếm pháp của Huyền Thiên Tông, cũng không dùng kiếm pháp mà bản thân đã cải tiến, mà sử dụng kiếm pháp của… Hỗn Nguyên Tông.

Tốt xấu gì nguyên chủ cũng sống ở Hỗn Nguyên Tông một thời gian dài, tất nhiên sẽ biết kiếm pháp của Hỗn Nguyên Tông rồi.

Dù nguyên chủ không biết, thì Phượng Khê cũng có thể nhìn bầu vẽ gáo, mô phỏng được đôi chút.

Quân Văn dưới sân khấu bật cười thành tiếng.

Trong cái nghề “thất đức” này, Phượng Khê mà tự xưng thứ hai thì không ai dám nhận số một!

Giang Tịch cũng dở khóc dở cười.

Đến lúc này rồi tiểu sư muội vẫn không quên hố Hỗn Nguyên Tông một phen, đúng là cạn lời.

Nhưng trước sau gì cũng phải dùng tuyệt chiêu kia mà, không biết nàng định làm thế nào nữa!

Trên đời này, làm gì có người thứ hai sử dụng tuyệt chiêu chữ “quỳ”.

---

Tuy đã rút kinh nghiệm từ vị huynh đệ ở trận trước, nhưng Quách Lập Uy vẫn quá khinh thường Phượng Khê.

Nhất là khi nhìn thấy Phượng Khê chỉ có sức phòng thủ mà không có sức đánh trả, hắn ta càng cảm thấy bản thân đã nắm chắc thắng lợi.

Hắn ta chẳng hề nhận ra, Phượng Khê đang từng bước ép hắn ta đến mép võ đài.

Đột nhiên, tốc độ vung kiếm của Phượng Khê tăng vọt, nàng khéo léo lách mình né tránh phi kiếm của Quách Lập Uy, rồi đ.â.m thẳng về phía yết hầu của hắn ta.

Quách Lập Uy vô thức lùi về sau, kết quả dẫm hụt, ngã khỏi võ đài.

Quách Lập Uy ngơ người.

Hắn ta thua ư?

Sao hắn ta lại thua cho được?

Rõ ràng hắn ta vẫn luôn chiếm thế thượng phong kia mà?

Đừng nói hắn ta, ngay cả khán giả cũng ngu người.

Có rất nhiều người vẫn duy trì tư thế giơ tay cổ vũ…
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 172: Chương 172



“Tuyển thủ áo đen - Nữu Hỗ Lộc Cầu thắng!”

Ván này Phượng Khê chẳng những nhận được hai vạn tiền thưởng, mà còn được chia gần hai mươi vạn tiền cược.

Vì sao lại nhiều đến vậy ư?

Vì rất nhiều người thấy Quân Văn và Giang Tịch lấy toàn bộ linh thạch ra cược, cảm thấy bản thân có thể vớt vát chút ít, nên đã đập khá nhiều tiền vào.

Trừ tiền vốn ra, trận này Quân Văn và Giang Tịch lãi gần bốn mươi vạn linh thạch.

Giang Tịch thậm chí còn không dám tin đây là sự thật.

Bởi tiền này tới quá dễ dàng.

Khó trách nhiều người trầm mê cờ b.ạ.c như thế, đúng là tiền tài động lòng người mà.

Chẳng qua, mười lần đánh bạc, chín lần thua, vẫn nên né xa thì hơn.

Huynh ấy sợ Phượng Khê và Quân Văn trầm mê vào trò cờ b.ạ.c này, nên quyết định chờ cuộc tỷ thí chấm dứt, sẽ cẩn thận giảng giải cho hai người, tránh hai người lầm đường lạc lối.

Đúng lúc này, Giang Tịch phát hiện có khá nhiều người ùa vào sân.

Từ nội dung đối thoại của họ, thì biết họ vừa từ võ đài khác tới.

Con người đều có tâm lý tò mò cái lạ, đoán chừng họ nghe đồn có một Luyện Khí đại viên mãn thắng hai trận liên tiếp, nên mới tìm tới đây hóng chuyện.

Giang Tịch vô thức cau mày, vội tuyền tin cho Quân Văn: “Trận tiếp theo đừng cược nữa, tránh rước rắc rối.”

Tuy Quân Văn cảm thấy khá tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Đừng thấy bình thường hắn cợt nhả với Giang Tịch mà lầm, thật ra trong lòng hắn vẫn rất kính trọng đại sư huynh này.

Phượng Khê cũng chú ý thấy người xem ngày một đông, nàng cảm thấy không thể đấu tiếp nữa.

Thôi thì cứ vờ thua vậy.

Dù sao kiếm nhiêu đó cũng đủ rồi.

Trong khi nàng đang nghĩ ngợi, có người hét lên: “Nữu Hỗ Lộc Cầu gì đó có tên trên bảng Thiên Khôi kìa! “Hắn” mới đấu có hai trận, dựa vào đâu lại được lọt vào bảng?”

Phượng Khê chẳng hiểu ra sao. Bảng Thiên Khôi là cái gì?

Nhìn thấu sự nghi hoặc của nàng, trọng tài giải thích: “Đài luận võ của bọn ta có một bảng xếp hạng thực lực các tuyển thủ, tên là bảng Thiên Khôi. Hiện tại ngươi đang xếp thứ ba trăm, vừa hay đứng cuối bảng.”

Ông ta cảm thấy việc Nữu Hỗ Lộc Cầu có tên trong bảng Thiên Khôi là chuyện hết sức bình thường. Ai bảo “hắn” mới chỉ đạt Luyện Khí đại viên mãn đã có thể liên tiếp đánh thắng hai Trúc Cơ sơ kỳ cơ chứ, tất nhiên nhóm chấp sự phụ trách trông coi bảng phải thêm tên “hắn” vào rồi!

Phượng Khê tò mò hỏi: “Được lọt vào bảng Thiên Khôi thì có lợi gì? Có tiền thưởng không?”

Trọng tài: “…”

Sao tên này tham tiền thế không biết!

“Không có tiền thưởng, nhưng đây là một vinh dự. Rất nhiều tán tu cảm thấy tự hào khi tên tuổi được đề lên bảng Thiên Khôi. Thứ tự xếp hạng càng cao, sẽ nhận được càng nhiều sự ủng hộ từ các tán tu, cũng càng dễ dàng nhận được lời mời từ các thế gia hoặc tông môn hơn.”

“Hiện tại mới chỉ có bảng Thiên Khôi của kỳ Trúc Cơ, sau này bọn ta sẽ cố gắng tạo ra một bảng Thiên Khôi của kỳ Kim Đan nữa…”

Phượng Khê giật mình.

Nàng vẫn luôn muốn thành lập liên minh tán tu, nếu có thể chiếm vị trí thứ nhất trên bảng Thiên Khôi, đoán chừng sẽ rất có lợi.

Vì thế, nàng đổi ý rồi: nàng sẽ không vờ thua nữa, trái lại nhất định phải thắng.

Chẳng qua, nhìn người xem ngày càng đông đúc, nàng truyền tin cho Giang Tịch, dặn dò huynh ấy và Quân Văn đừng đặt cược nữa, tránh cho bị người ta theo dõi.

Nhận được tin, Giang Tịch nở nụ cười.

Xem ra huynh ấy đã lo thừa rồi, tiểu sư muội vẫn tỉnh táo lắm.

Nghĩ đến đây, huynh ấy đưa mắt nhìn Quân Văn, thầm hạ quyết tâm phải giáo dục hắn nghiêm khắc hơn, không thể để hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác mãi thế này được.

Lúc này, lại có tuyển thủ áo hồng nhảy lên võ đài.

Đó là một nam nhân trung niên, ông ta không đeo mặt nạ, để lộ diện mạo khá hung ác.

Trọng tài giới thiệu: “Tuyển thủ áo hồng tên là Thạch Phong, là một tán tu, tu vi đạt tới tầng ba kỳ Trúc Cơ.”

Thạch Phong chắp tay với người xem phía dưới: “Hai tên ngu xuẩn trước đó thua vì khinh địch, họ thua cũng đáng đời. Đài luận võ chẳng khác gì đài sinh tử, khinh thường đối thủ là hành vi tự tìm đường c.h.ế.t.”

“Ván này ta nhất định sẽ dốc toàn lực, để Nữu Hỗ Lộc Cầu chứng kiến thực lực kỳ Trúc Cơ chân chính.”

Rất nhiều người xem gật đầu tán thưởng, Thạch Phong trông có vẻ đáng tin hơn hai tuyển thủ trước đó.

Lần này, chắc chắn hắn ta sẽ thắng cho xem.

Nhưng lại có số ít người cảm thấy Nữu Hỗ Lộc Cầu đã thắng hai trận liên tiếp, chắc chắn không chỉ do may mắn, nên to gan đặt cược cho nàng.

Ngay khi trọng tài định tuyên bố cuộc tỷ thí bắt đầu, Phượng Khê lại yếu ớt giơ tay: “Trọng tài, ta vẫn chưa phát biểu kia mà!”

Trọng tài: “…”

Trận trước đó bảo nàng phát biểu thì nàng từ chối, bây giờ lại muốn nói là sao?

Phượng Khê cất giọng nghẹn ngào: “Nếu các ngươi tin ta, thì hãy cược ta thắng, ta đảm bảo sẽ không để các ngươi phải hối hận. Tin ta một lần sẽ được lợi cả đời!”

Người xem phía dưới: “…”

Sao “hắn” mặt dày thế không biết?

Còn được lợi cả đời nữa chứ!

“Hắn” tưởng “hắn” là ai!

Tuy nhiên vẫn có lác đác vài người đặt cược.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 173: Chương 173



Cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu.

Lần này Phượng Khê sử dụng kiếm pháp của Ngự Thú Môn!

Sở dĩ trận trước nàng sử dụng kiếm pháp của Hỗn Nguyên Tông là vì muốn hố Hỗn Nguyên Tông một phen, nhưng bây giờ nàng muốn leo lên hạng nhất của bảng Thiên Khô, nên tất nhiên không thể để Hỗn Nguyên Tông được hời rồi.

Vì thế, nàng quyết định luân phiên sử dụng kiếm pháp của cả bốn tông môn, để người ta không đoán được lai lịch của nàng.

Về chuyện vì sao nàng lại biết kiếm pháp của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông á?

Vì nàng xem qua là nhớ đó!

Tuy không hiểu rõ bản chất cốt lõi của từng bộ kiếm pháp, nhưng về cơ bản thì vẫn có thể đánh lừa mọi người.

Thạch Phong tung một loạt chiêu thức, nhưng vẫn không thể chạm tới góc áo của Phượng Khê. Điều này khiến hắn ta không nhịn được mà cảm thấy bực bội.

Hừ, nếu chiêu thức bình thường không thể làm gì nàng, hắn ta sẽ sử dụng tuyệt chiêu.

Chắc chắn tiểu phế vật kỳ Luyện Khí này còn lâu mới đỡ được.

Nghĩ vậy, hắn ta hét lên, linh lực hóa thành một con gấu khổng lồ, tấn công về phía Phượng Khê.

Phượng Khê vung kiếm gỗ, cũng tung tuyệt chiêu của mình ra.

Nhưng có gì đó sai sai.

Nàng vốn định biến chữ “Túc” thành hình bàn chân, kết quả lại hóa thành một bàn tay bép múp.

Nhưng hiện tại nàng chẳng rảnh mà lo được nhiều như thế, bàn tay hay bàn chân đều được, miễn dùng tốt là được.

Phượng Khê dùng thần thức điều khiển bàn tay tát cho con gấu khổng lồ vài cái.

Con gấu khổng lồ dần mờ đi.

Lúc này, Thạch Phong cũng phản ứng lại. Hắn ta bắt đầu điều khiển gấu khổng lồ dùng móng vuốt cào rách bàn tay của Phượng Khê.

Phượng Khê không ré tránh, vừa nghênh chiến vừa hát nghêu ngao: “Ngươi cào một cái, ta vả một cái, một đứa trẻ mặc quần áo mới. Ngươi cào hai cái, ta vả hai cái, hai đứa trẻ ném khăn tay…”

Thạch Phong tức điên người.

Rốt cuộc nàng tới đây để tỷ thí hay tới để chơi thế?

Ngay khi hắn ta đang bực bội, Phượng Khê đột nhiên gạt con gấu khổng lồ sang một bên, bàn tay múp tát thẳng về phía hắn ta.

Thạch Phong không kịp né tránh, bị tát ngã xuống khỏi võ đài.

Nói cũng trùng hợp, cái tát kia còn tát thẳng mặt nữa chứ.

Khiến gương mặt Thạch Phong lập tức sưng to như đầu heo.

Khi hắn ta suýt thì hộc m.á.u, chợt nghe có người mừng rỡ reo lên: “Ha ha ha! Ta cược Nữu Hỗ Lộc Cầu thắng, lần này ta kiếm bộn rồi.”

“Ta cũng được Nữu Hỗ Lộc Cầu thắng! Cái tát vừa rồi đánh hay lắm!”

“Lời Nữu Hỗ Lộc Cầu quả không sai, tin “hắn” một lần, được lợi cả đời.”

“...”

Vẻ mặt của Quân Văn và Giang Tịch dại ra.

Không phải tuyệt chiêu của tiểu sư muội là chữ “quỳ” ư? Sao bây giờ lại biến thành hình bàn tay thế kia?

Chẳng lẽ tuyệt chiêu có thể tùy ý thay đổi?

Thật ra cũng do Phượng Khê vô tri nên không biết sợ. Chưa có bất cứ ai nói cho nàng biết rằng sau khi xác định tuyệt chiêu thì không thể thay đổi, nếu không sẽ dễ tổn thương thức hải.

Trận này Phượng Khê lại kiếm được thêm mấy chục vạn linh thạch.

Chẳng mấy chốc sau, tuyển thủ áo hồng mới lại nhảy lên võ đài.

Người này cực kỳ tự tin.

Bởi hắn ta cảm thấy Nữu Hỗ Lộc Cầu đã sử dụng tuyệt chiêu một lần rồi, chắc chắn không thể sử dụng lại nữa.

Kết quả, bàn tay của Phượng Khê tát ngày càng thành thạo hơn.

Để đối xứng, nàng còn đặc biệt ưu ái tặng cho hắn ta hai cái tát, một cái bên trái, một cái bên phải.

Tiếp theo đó lại có vài người ôm lòng đầy tự tin nhảy lên sân khấu, nhưng tất cả đều bị bàn tay của Phượng Khê tát bay.

Cái tát nào cũng rơi vào mặt.

Tạo nên một “bầy” đầu heo.

---

Chẳng bao lâu sau, một lời đồn dần lan truyền rộng rãi.

Rằng khu vực tỷ thí của Trúc Cơ sơ kỳ có một tên b**n th**, chuyên tát vào mặt người ta!

Tên là gì ấy nhỉ?

À đúng rồi, tên là Nữu Hỗ Lộc Hỗn Cầu (tên khốn Nữu Hỗ Lộc).

Phượng Khê không hề biết chuyện bản thân bị người ta sửa tên. Nàng đang trông trờ tuyển thủ tiếp theo xuất hiện.

Nàng phát hiện ra, tuy uy lực của bàn tay không mạnh bằng chữ “quỳ”, nhưng nàng sử dụng lại thuận tay hơn nhiều.

Trừ tát ra, nàng còn có thể đập đầu đối phương.

Trừ vặn tay ra, nàng còn có thể tháo khớp cằm đối phương.

Thậm chí còn có thể… vung nắm đ.ấ.m vào mặt đối phương.

Hơn nữa nàng phát hiện, dù nàng đã sử dụng tuyệt chiêu nhiều lần như thế, nhưng vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi, trái lại càng đánh càng hăng.

Nàng hăng hái bao nhiêu, thì mồ hôi lạnh của trọng tài tuôn bấy nhiêu.

Tên Nữu Hỗ Lộc Cầu này đã thắng mười hai trận liên tiếp, bây giờ không ai muốn khiêu chiến với “hắn” nữa.

Người xem đã hiểu rõ rằng tên Nữu Hỗ Lộc Cầu này là sự tồn tại vô địch ở khu vực Trúc Cơ sơ kỳ.

Ai khiêu chiến, người đó bị đánh bại.

Chủ động khiêu chiến chẳng khác gì tự rước lấy nhục.

Khổ nỗi lúc trước trọng tài đã cố ý nhấn mạnh với Phượng Khê rằng: chỉ khi nàng bị đánh bại, trận khiêu chiến này mới có thể kết thúc. Vì thế bây giờ ông ta mới lâm vào thế khó.

Cuối cùng, ông ta chỉ đành mặt dày mày dạ, tiến lên thương lượng với Phượng Khê: “Cái đó, Nữu Hỗ Lộc Cầu, bây giờ không có ai dám khiêu chiến với ngươi nữa rồi, hơn nữa ngươi đã lọt vào top năm mươi của bảng Thiên Khôi. Chi bằng, ngươi xuống võ đài nghỉ ngơi một lát đi?”

Phượng Khê dễ nói chuyện một cách lạ thường: “Được thôi. Tuy ta vẫn chưa tận hứng, nhưng cũng không đành để ngươi khó xử, coi như nể mặt ngươi đó.”

“Chẳng qua, trước khi xuống khỏi võ đài, ta có chuyện muốn nói với mọi người.”

Trọng tài vội vàng đồng ý.

Chỉ cần “hắn” chịu xuống thì muốn nói gì cũng được.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 174: Chương 174



Phượng Khê chắp tay nói với người xem phía dưới: “Các vị, đoán chừng sau trận đấu hôm nay, có khá nhiều người có ấn tượng xấu về ta. Dẫu sao đánh người không đánh mặt kia mà. Nhưng ta lại chuyên vả thẳng mặt, có hơi thất đức!”

Mọi người: coi như ngươi tự hiểu lấy mình!

“Nhưng ta muốn nói với mọi người rằng: ta cố ý đó!”

Mọi người: “…”

Nếu không phải mọi người tuân thủ quy định của đài luận võ, thì chắc chắn Phượng Khê đã bị rau cải thối và trứng thối chôn sống rồi.

Họ từng gặp rất nhiều người kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo đến mức này.

Đợi tiếng mắng phía dưới nhỏ dần, Phượng Khê mới cười lạnh, nói: “Nếu ta không tát vào mặt các ngươi, mà c.hặt tay, c.hặt chân các ngươi, hoặc đánh vỡ đan điền các ngươi, liệu các ngươi còn có thể đứng đây mà hào hứng mắng chửi ta như thế này không?”

“Ta chỉ chọn cách khiến các ngươi phải chịu ít tổn thương nhất mà thôi. Các ngươi không cảm kích ta, trái lại còn căm hận ta. Đúng là vô lý!”

“Có lẽ sẽ có người nói, thể diện quan trọng hơn mọi thứ. Vậy ta hỏi các ngươi, nếu ta không phải Nhân tộc, mà là Ma tộc, thì các ngươi cảm thấy bị ta tát tốt hơn, hay bị ta vặn gãy cổ sẽ tốt hơn?”

“Chắc chắn sẽ chẳng ai chọn vế sau đâu nhỉ? Bởi so với tính mạng, thể diện chẳng là cái đếch gì cả.”

“Muốn thể diện thì xông lên đây, tự tay nhặt thể diện của mình lên. Nữu Hỗ Lộc Cầu ta sẽ luôn phụng bồi.”

Dứt lời, Phượng Khê tiêu sái nhảy xuống khỏi võ đài.

Mọi người không nhịn được mà bàn tán sôi nổi: “Ngẫm kỹ lại thì lời Cầu gì đó nói cũng không sai. Những trận đấu trước đó, có trận nào mà không thấy m.á.u đâu? Cụt tay què chân đều là chuyện nhỏ, thậm chí còn có người mất mạng nữa kìa.”

“Cái tên Cầu Cầu này chỉ tát vài cái, chứ chẳng khiến ai bị thương nặng cả, đúng là “hắn” đã nương tay rồi.”

“Đúng vậy, ta cảm thấy lời “hắn” nói rất có lý. So với tính mạng, thể diện chẳng là cái đếch gì cả. Muốn trách thì phải trách bản thân không đủ năng lực.”

“Nói vậy, tên Cầu gì đó cũng không đáng hận đến thế. Ít nhất “hắn” không phải người có tâm tư ác độc.”

“...”

Giang Tịch và Quân Văn chẳng có tâm trạng đâu mà nghe mấy lời bàn tán này. Bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng hội họp với Phượng Khê, rồi kéo nàng rời khỏi đây.

Phượng Khê đi vào hậu trường, sau khi nhận được tiền thưởng, nàng cởi áo đưa cho tiểu nhị.

Phượng Khê vừa rời đi, chấp sự của đài luyện võ đã tìm tới lấy chiếc áo đen kia, muốn lần theo mùi linh khí trên áo để bám theo nàng.

Nhưng... trên áo chỉ toàn mùi bánh bao thịt.

Chấp sự: “…”

Thế này còn lần theo thế nào được nữa!

Phượng Khê đã sớm đoán được chuyện có người chơi xấu, nên khi rời khỏi võ đài, nàng đã nhét mấy chiếc bánh bao thịt vào áo, thậm chí còn bóp nát ra, để mùi hương của bánh bao nồng đậm hơn.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Trước khi trả mặt nạ, nàng còn cố ý lau chùi sạch sẽ.

Ngoài ra, nàng còn nhét thêm miếng độn vào giày, khiến vóc dáng nàng cao thêm vài tấc.

Khi chắc chắn rằng không còn bất cứ nguy hiểm nào nữa, nàng mới truyền tin cho hai người Giang Tịch, dặn họ trước khi rời đi nhớ xóa sạch mọi dấu vết, cẩn thận có kẻ bám đuôi, tốt nhất hãy tách nhau ra mà đi.

Sau khi nhận được tin, Giang Tịch cảm thấy về sau bản thân không cần phải lo lắng cho tiểu sư muội nữa.

Bởi tiểu sư muội là người dù mắt có ngủ gật thì đầu óc vẫn cực kỳ tỉnh táo.

Giang Tịch và Quân Văn tách ra theo lời dặn của Phượng Khê.

Trước khi trả mặt nạ, họ cũng lau sạch hơi thở của bản thân, rồi đi đường vòng đến địa điểm tập hợp.

Nhìn thấy Phượng Khê, Quân Văn kinh ngạc đến độ trợn tròn mắt. Sao chỉ mới một lát không gặp, mà tiểu sư muội đã cao thêm mấy phân thế này?

Sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng không có ai theo dõi, ba người mới đi về khách đ**m.

Giang Tịch khởi động trận cách ly, rồi cùng Quân Văn và Phượng Khê kiểm kê thu hoạch của ngày hôm nay.

Cảnh Viêm đứng cạnh thấy vậy thì nghĩ thầm: đại sư huynh cũng thật là, đang yên đang lành khởi động trận cách ly làm gì cho tốn linh thạch?

Vả lại, họ tới đài luận võ có thể thắng được mấy đồng, mà phải cẩn thận đến mức đó?

Vừa nghĩ đến đây, huynh ấy nghe Giang Tịch nói: “Tiểu sư muội, ta và lão ngũ lời tổng cộng một trăm năm mươi ba vạn bốn nghìn tám trăm ba mươi linh thạch, ta cất hết vào nhẫn trữ vật này rồi. Muội nhận lấy đi!”

Cảnh Viêm loạng choạng suýt ngã, bao nhiêu cơ?

Một trăm năm ba… vạn á?

Rốt cuộc ba người đi chơi cá cược hay đi ăn cướp thế?

Phượng Khê không ngờ Giang Tịch lại đưa tiền thắng cược cho nàng xử lý, lòng nàng cảm động không thôi.

Không thể không nói, Tiêu Bách Đạo rất biết nhận đồ đệ, người nào người nấy đều có nhân phẩm cực tốt.

Nàng cười tủm tỉm đáp: “Tính cả tiền thưởng và tiền được chia từ việc cá cược, muội có hơn hai trăm sáu mươi vạn. Cộng thêm cả số huynh vừa đưa, chúng ta có tổng cộng bốn trăm mười vạn.”

“Bốn người chúng ta, mỗi người giữ lại hai mươi vạn linh thạch, phần còn lại thì biếu sư phụ. Các huynh thấy có được không?”

Cảnh Viêm sửng sốt: “Ta không đến đài luận võ với mọi người, nên mọi người không cần chia tiền cho ta đâu.”

Phượng Khê nhướng mày: “Vậy nếu vì chuyến đi đến đài luận võ lần này mà ba bọn muội gặp rắc rối, huynh có giúp bọn muội không?”

Cảnh Viêm buột miệng thốt lên: “Đương nhiên là có rồi!”

Phượng Khê bật cười: “Thế chẳng phải được rồi ư? Chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.”

“Nếu mọi người không có ý kiến gì, thì quyết định thế nhé! Mấy hôm nay chúng ta sẽ ở lại khách đ**m tập trung tu luyện, chờ vụ này lắng xuống, chúng ta sẽ về tông môn.”

Giang Tịch cảm thấy làm vậy sẽ càng an toàn hơn, nên gật đầu đồng ý.

Cảnh Viêm nghe Giang Tịch, cũng gật đầu theo.

Còn ý kiến của Quân Văn thì… không quan trọng.

Hơn nữa, Giang Tịch còn giữ hắn lại, giảng giải một tràng dài, sợ hắn đi nhầm đường lạc lối.

Quân Văn thoáng cạn lời: “Đại sư huynh, đệ thấy huynh lo lắng thừa rồi. Bây giờ đệ hành động chỉ theo một nguyên tắc duy nhất, đó là: tiểu sư muội nói gì, đệ nghe nấy, tiểu sư muội làm gì, đệ học nấy.”

“Thế nên, chỉ cần tiểu sư muội không đi nhầm đường lạc lối, chắc chắn đệ sẽ đi đường ngay lối thẳng. Còn nếu tiểu sư muội đi nhầm đường lạc lối, thì đó cũng không phải lỗi của muội ấy, mà là lỗi của sư phụ và các huynh, vì không dạy bảo cho tốt.”

Giang Tịch: “…”

Cảnh Viêm: “…”

Phượng Khê: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 175: Chương 175



Nói đến đây, Quân Văn chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, tiểu sư muội, tuyệt chiêu của muội là chữ “quỳ” kia mà? Sao lại biến thành bàn tay rồi?”

Phượng Khê cười khà khà, đáp: “Muội sợ bại lộ thân phận, nên tách đôi chữ “quỳ” ra, lấy mỗi chữ “túc” thôi. Muội vốn định biến chữ “túc” thành hình bàn chân cơ, chẳng biết sai sót nhầm nhọt thế nào, lại biến thành hình bàn tay.”

“Mà cũng chẳng sao, tay chân gì cũng được.”

“Ngũ sư huynh, hay huynh cũng thử đi. Tách chuôi kiếm và lưỡi kiếm của huynh ra, biến chuôi kiếm thành que cời lửa, thấy ai chướng mắt thì giơ que cời lửa lên đập cho một trận…”

Quân Văn: Ta còn tiếc mạng lắm!

Mạnh mẽ thay đổi tuyệt chiêu, tiểu sư muội không sợ khiến thức hải nổ tung mà c.h.ế.t ư?

Giang Tịch cũng nghĩ mà sợ. Thế là huynh ấy lại bắt đầu “lên lớp” Phượng Khê, dặn dò nàng từ nay làm gì cũng phải suy xét kỹ càng, không được l* m*ng như thế, tránh gặp nguy hiểm.

Nghe Giang Tịch giảng đạo lý, Phượng Khê chợt hiểu nguyên nhân Tiêu Bách Đạo nhận Giang Tịch làm đại đệ tử.

Bởi huynh ấy có tiềm năng làm Đường Tăng.

Lời lải nhải của huynh ấy giống hệt lời niệm chú Khẩn Cô Nhi, khiến nàng đau đầu không thôi.

May mà Cảnh Viêm cất tiếng cắt ngang “tiết học” của Giang Tịch: “Tiểu sư muội, đợi quay về tông môn, hai ta luận bàn chút nhé!”

Ban nãy, nghe mọi người nói mà huynh ấy chẳng hiểu gì. Cái gì mà chữ “quỳ”, rồi thì bàn chân, bàn tay, lộn xộn hết cả.

Chẳng qua, huynh ấy có thể chắc chắn rằng: tiểu sư muội không yếu đuối như huynh ấy tưởng, có lẽ nàng rất mạnh.

Nghe thấy lời mời của Cảnh Viêm, Quân Văn bật cười thành tiếng.

Giang Tịch thì tỏ rõ vẻ đồng tình.

Tiểu sư muội đang buồn bực vì không có ai luyện tập cùng, giờ có con dê tự dâng tới tận cửa là tứ sư đệ, chẳng khác gì buồn ngủ gặp chiếu manh.

Vẻ mặt Cảnh Viêm ngơ ngác chẳng hiểu gì, nhưng huynh ấy cũng không quá để bụng. Chỉ là một trận luận bàn thôi mà, có gì đáng sợ đâu?

Lúc này, Quân Văn lại nhớ ra một chuyện: “Tiểu sư muội, sao muội lại biết kiếm pháp của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông?”

Phượng Khê ngáp dài, đáp: “Muội nhìn qua một lần là học được ấy mà? Có gì khó đâu!”

Quân Văn: “… Muội đi ngủ đi!”

Câu chuyện này không thể tiếp tục được nữa.

Đúng là Phượng Khê vừa mệt vừa buồn ngủ thật. Lúc trước khi còn đứng trên võ đài, do quá hưng phấn nên nàng không cảm thấy mệt, nhưng bây giờ khi cảm xúc hưng phấn rút đi, nàng lại ngáp hết cái này đến cái khác.

Sau khi quay về phòng, nàng sai quả cầu đen và chim béo canh gác, còn bản thân thì nhanh chóng thiếp đi.

Quả cầu đen kiêu ngạo nói: “Thấy chưa? Ta mới là linh sủng được chủ nhân thương yêu nhất. Ngươi không có cửa so với ta đâu. Nếu không, sao chủ nhân không đặt tên là Nữu Hỗ Lộc Điểu cơ chứ?”

Chim béo vờ không nghe thấy.

Nó không thèm chấp nhặt với kẻ ngu.

Quả cầu đen chỉ là linh sủng, còn nó là khuê nữ của mẫu thân kia mà. Tính ra, nó còn là tiểu chủ nhân của quả cầu đen nữa kìa.

Quả cầu đen khoe khoang một hồi lâu, sau đó không biết nghĩ tới chuyện gì, nó chợt im lặng.

Thậm chí chim béo còn cảm nhận được chút cảm xúc bi thương từ người nó.

Chim béo thầm nghĩ: kẻ ngu ngốc này bị làm sao thế?

---

Quả cầu đen và chim béo vốn tưởng Phượng Khê sẽ ngủ rất lâu, chẳng ngờ nàng chỉ ngủ hai canh giờ rồi thức dậy tu luyện.

Kẻ yếu không có tư cách lười biếng.

Dù có ngược gió, thì cũng phải liều mạng chạy thật nhanh.

Nàng phải cố gắng gấp bội, mới có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Quả cầu đen và chim béo vốn định nằm hưởng thụ vài hôm, giờ bị sự chăm chỉ của nàng ảnh hưởng, cũng bắt đầu tu luyện theo.

Giang Tịch và Quân Văn ở phòng bên thấy tiểu sư muội nhà mình cố gắng như thế, cũng không dám lười biếng.

Cảnh Viêm: “…”

Trước kia huynh ấy là người chăm chỉ nhất trong đám sư huynh đệ, ấy thế mà giờ đây lại biến thành kẻ lười biếng nhất.

Không được, huynh ấy cũng phải đả tọa tu luyện thôi.

Hừ!

Chỉ cần không c.h.ế.t, huynh ấy nhất định phải tu luyện.

----

Trong lúc họ chăm chỉ tu luyện, cái tên Nữu Hỗ Lộc Cầu nhanh chóng truyền khắp Bắc Vực.

“Ngươi nghe nói gì chưa? Trong nhóm tán tu có một thiên tài! Tu vi mới chỉ đạt Luyện Khí đại viên mãn, mà đã khiến một đám Trúc Cơ sơ kỳ thua sấp mặt! Mà đám Trúc Cơ sơ kỳ kia còn luân phiên lên khiêu chiến đấy nhé!”

“Ta nghe nói từ lâu rồi! Ta còn nghe nói Nữu Hỗ Lộc Cầu kia có sở thích tát mặt người ta nữa cơ!”

“Đâu chỉ vậy, nghe nói “hắn” còn thích tháo khớp cằm người ta nữa!”

“Tuy có chút b**n th**, nhưng nghe nói nhân phẩm không tệ, trận tỷ thí nào cũng nương tay với đối thủ.”

“...”

Khi tin tức truyền tới Ngự Thú Môn, Hình Vu lập tức liên lạc với Phượng Khê, hỏi thẳng: “Tiểu sư muội, tên Nữu Hỗ Lộc Cầu kia là muội đúng không?”

Phượng Khê: “… Không phải!”

Nàng đã giấu kỹ như vậy, sao gã vẫn đoán được?

“Tiểu sư muội, muội đừng giấu nữa, chắc chắn là muội. Chỉ muội mới có thể đại sát tứ phương khi tu vi mới đạt Luyện Khí kỳ như thế.”

“Vả lại, dưới nền trời này, làm gì có ai b**n th** hơn muội.”

“Muội yên tâm, ta sẽ không kể với người khác đâu, ai bảo chúng ta là sư huynh muội ruột làm gì. Chẳng qua, nếu lần sau còn dịp nào thú vị như vậy, muội nhớ phải rủ ta theo đấy nhé.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 176: Chương 176



Phượng Khê vẫn phủ nhận: “Tuyệt chiêu của muội không phải bàn tay, có cơ hội sẽ để huynh xem.”

Nghe vậy, Hình Vu lại thoáng do dự, bởi mỗi người chỉ có một tuyệt chiêu mà thôi.

“Tiểu sư muội, chẳng lẽ Nữu Hỗ Lộc Cầu là ca ca ruột bị thất lạc nhiều năm của muội?”

Phượng Khê: “…”

“Ngũ sư huynh của muội sắp đột phá lên tầng năm Trúc Cơ rồi, huynh thì sao?”

Bên kia lập tức yên tĩnh như gà.

Phượng Khê cau mày.

Tu vi Luyện Khí kỳ quá dễ bại lộ, nếu nàng đột phá lên Trúc Cơ, thì đã chẳng phải lo lắng chuyện này rồi.

Vì thế, nàng phải nhanh chóng đột phá lên Trúc Cơ mới được.

Sau khi đột phá thành công, thân phận giả mà nàng đắp nặn sẽ càng kín kẽ hơn, đảm bảo không ai nhận ra sơ hở.

Mấy ngày sau, Phượng Khê cảm thấy chuyện Nữu Hỗ Lộc Cầu đã lắng xuống, bèn cùng mấy người Giang Tịch quay về Huyền Thiên Tông.

Bốn người tới gặp sư phụ.

Tiêu Bách Đạo hỏi thăm qua loa, rồi cười nói: “Ta nghe nói thành Thiên Thủy xuất hiện một tên b**n th**, chuyên tát mặt người ta. Chuyện này có thật không?”

Phượng Khê vươn ngón tay chỉ vào bản thân: “Sư phụ, con chính là tên b**n th** kia.”

Tiêu Bách Đạo vỗ bàn cái rầm: “… Ta đã bảo mà, lời đồn không đáng tin! Kẻ nào đồn mà ác mồm ác miệng thế không biết! Chỉ tát có mấy cái, sao lại quy cho người ta cái danh b**n th**? Người ta làm vậy là để đối thủ biết xấu hổ mà càng cố gắng hơn, hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt kia mà!”

Ba sư huynh đệ Giang Tịch: “…”

Sư phụ, ngài tiêu chuẩn kép vừa thôi.

Trong lòng Tiêu Bách Đạo lại thầm cảm thấy chua xót.

Vì sao tiểu đồ đệ phải dùng tên giả Nữu Hỗ Lộc Cầu, chẳng phải vì sợ ảnh hưởng đến thể diện của ông đấy ư?

Bởi làm gì có đệ tử thân truyền nhà ai đi đấu ngầm để kiếm linh thạch cơ chứ?

Tiểu đồ đệ luôn hiểu chuyện đến độ khiến người ta đau lòng!

Nghĩ đến đây, Tiêu Bách Đạo chợt vô thức nhận ra một vấn đề: “Tiểu Khê, ý con là, con liên tục đánh bại mười mấy tuyển thủ Trúc Cơ sơ kỳ. Hơn nữa vẫn luôn sử dụng tuyệt chiêu á?”

Phượng Khê gật đầu đáp: “Sư phụ, con đã nói với ngài rồi mà, con lợi hại lắm.”

Tiêu Bách Đạo có hơi hoảng hốt.

Dù Phượng Khê đã tạo ra rất nhiều kỳ tích, nhưng trong ấn tượng của ông, Phượng Khê vẫn là một tiểu cô nương yếu đuối cần ông bao bọc.

Nhưng hiện thực lại nói với ông rằng, tiểu đồ đệ nhà ông chẳng những không yếu, trái lại còn rất mạnh!

Ngay khi Tiêu Bách Đạo thừ người ra, Phượng Khê đưa cho ông một chiếc nhẫn trữ vật.

“Sư phụ, bọn con kiếm tổng cộng bốn trăm mười vạn linh thạch, mỗi người giữ lại hai mươi vạn, ba trăm ba mươi vạn còn lại, bọn con biếu ngài.”

“Bọn con còn mua cho ngài hai bộ quần áo nữa. Ngài xem có thích không?”

Dứt lời, Phượng Khê lấy hai bộ quần áo ra, một bộ màu lam, bộ còn lại màu trắng.

Về chuyện nói mua màu hồng trước đó, chỉ là lời nói đùa mà thôi.

Giọng nói của Tiêu Bách Đạo thoáng run run: “Thích, thích chứ! Các con mua gì, sư phụ cũng sẽ thích.”

Ba người Giang Tịch có hơi xấu hổ.

Một là vì những linh thạch kia đều nhờ Phượng Khê mà có, hai là trước nay họ chưa từng nghĩ đến chuyện mua hoặc mang gì về biếu Tiêu Bách Đạo.

Không phải vì họ không hiếu thuận với sư phụ, mà vì trước nay họ chưa có khái niệm tặng quà sư phụ bao giờ.

Họ chỉ cảm thấy, kiếm thật nhiều tiền để giúp đỡ tông môn là được.

Tiêu Bách Đạo thật lòng khen ngợi các đồ đệ một hồi, nhưng ông không muốn nhận linh thạch.

Phượng Khê hết nũng nịu rồi vờ đáng tương, ông mới chịu nhận, nhưng lại khăng khăng đòi viết giấy nợ.

Phượng Khê bật cười thành tiếng: “Sư phụ, nếu ngài cứ luôn viết giấy nợ cho con như thế, sau này con sẽ trở thành chủ nợ lớn nhất của Huyền Thiên Tông mất thôi.”

Tiêu Bách Đạo bị nàng chọc cười.

Ông vốn định hỏi kỹ về chuyện tuyệt chiêu, nhưng lại đột nhiên có chuyện cần xử lý, thế nên chỉ đành tạm gác lại.

Rời khỏi sân viện của Tiêu Bách Đạo, Cảnh Viêm đưa ra đề nghị muốn luận bàn với Phượng Khê.

Tất nhiên Phượng Khê gật đầu đồng ý.

Đại sư huynh và Ngũ sư huynh bị nàng ngược đãi nhiều quá, đã học khôn rồi, không chịu luyện tập với nàng nữa. Vả lại nàng đánh họ nhiều rồi cũng chẳng cảm thấy hứng thú nữa, nay có Tứ sư huynh luyện cùng cũng không tệ.

Vì thế, bốn người di chuyển về phía sân viện của Cảnh Viêm.

Cảnh Viêm nói: “Tiểu sư muội, tu vi của ta đã đạt tới tầng sáu Trúc Cơ, muội phải cẩn thận đấy nhé.”

Quân Văn bĩu môi thật dài.

Bây giờ tứ sư huynh dặn dò tiểu sư muội cẩn thận, lát nữa huynh ấy sẽ phải khóc cho xem.

Ban đầu Phượng Khê chỉ phòng thủ, nàng chạy tới chạy lui, chủ yếu là né tránh.

Cảnh Viêm chỉ cảm thấy thân thủ của Phượng Khê quá nhanh, chứ cũng không có cảm giác gì khác.

Nhưng chừng một khắc sau, Phượng Khê bắt đầu phản đòn.

Kiếm pháp của nàng vừa sắc bén vừa quỷ quyệt, trường hợp vốn nghiêng về một phía, nay lại thành ngang sức ngang tài.

Cảnh Viêm giật mình: kiếm pháp của tiểu sư muội sao lạ thế? Nó không hoàn toàn là kiếm pháp của Huyền Thiên Tông.

Huynh ấy cảm thấy nếu không sử dụng tuyệt chiêu thì không thể nào thắng được, vì thế nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, ta sắp dùng tuyệt chiêu, muội nhớ cẩn thận nhé.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 177: Chương 177



Tuyệt chiêu của Cảnh Viêm là lửa, ngọn lửa hừng hực lao thẳng về phía Phượng Khê.

Phượng Khê tung bàn tay ra, bắt đầu… quạt quạt thổi bùng ngọn lửa.

Tu vi của Cảnh Viêm cao hơn đám tán tu kia tận ba bậc nhỏ, hơn nữa nền tảng của huynh ấy cũng khá vững chắc, bàn tay nhỏ của Phượng Khê không thể ngăn cản ngọn lửa của huynh ấy, nàng bị ép lùi về phía sau.

Đấy là kết quả khi Cảnh Viêm đã thu lực lại rồi đấy.

Hai mắt Phượng Khê lập tức sáng lên.

Tứ sư huynh quả là bạn luyện tốt!

Nàng bắt đầu tung hết bàn tay này đến bàn tay khác, tung hết trái đến phải, hết trên đến dưới, nhìn từ xa giống hệt Quan Âm nghìn tay!

Cảnh Viêm nhìn mà trợn mắt, há hốc mồm.

Tuy huynh ấy biết, mỗi trận tỷ thí ở đài luận võ, Phượng Khê đều sẽ tung một bàn tay. Nhưng huynh ấy không ngờ rằng nàng có thể tung ra liên tục như thế.

Chẳng qua, hành động của nàng đã k*ch th*ch ý chí chiến đấu của huynh ấy, vì thế huynh ấy không thu lực lại nữa.

Điều này khiến Phượng Khê suýt thì không chống đỡ nổi.

Vì thế, nàng hét lên: “Tứ sư huynh, muội sắp tung tuyệt chiêu chân chính rồi, huynh cẩn thận nhé.”

Nàng vừa dứt lời, Cảnh Viêm đã nhìn thấy một chữ “quỳ” từ trên trời giáng xuống.

Hả? Cái quái gì thế này?

Sao tuyệt chiêu lại là chữ?

Khi huynh ấy sững người, chữ “quỳ” chợt biến thành mười ba nét, đồng loạt xông thẳng về phía huynh ấy.

Cảnh Viêm càng đờ đẫn hơn.

Ối chao, tuyệt chiêu còn có thể biến hóa ư?

Chẳng qua, động tác của huynh ấy cũng rất nhanh nhẹn, thành công né tránh mười ba nét của chữ “quỳ”.

Sau đó, huynh ấy thấy Phượng Khê lại tung thêm một chữ “quỳ” nữa.

Cảnh Viêm: “…”

Dường như huynh ấy có hơi hiểu được vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa của Ngũ sư đệ rồi.

Cũng hiểu dáng vẻ muốn nói lại thôi và ánh mắt đồng tình của đại sư huynh.

Tiểu sư muội, thật sự quá đáng sợ.

Tiếp theo đó, Phượng Khê liên tục thả năm chữ “quỳ” liền. Nếu không phải đây là buổi tỷ thí đầu tiên, sợ làm hăng quá sẽ dọa bạn luyện chạy mất, nàng đã tung thêm một loạt chữ “quỳ” nữa rồi.

Toàn thân Cảnh Viêm ướt đẫm mồ hôi, đôi chân thoáng run rẩy.

Không phải vì sợ, mà vì mệt.

Để né tránh các nét của chữ “quỳ”, huynh ấy đã dốc toàn bộ khả năng tiềm ẩn của bản thân.

Quân Văn bĩu môi: “Lão tứ, huynh kém quá đi. Bây giờ đệ đã có thể né mười chữ “quỳ” liên tiếp rồi đó, huynh phải cố gắng thêm mới được.”

Cảnh Viêm: “…”

Phượng Khê lau mồ hôi trên trán: “Tứ sư huynh, hôm nay đánh sảng khoái thật đấy. Ngày mai muội sẽ lại tới, ngày kia cũng tới, ngày nào cũng tới.”

Vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Viêm lập tức bị thay thế bởi vẻ đờ đẫn.

Hôm nay, mới có xíu thế này, huynh ấy đã suýt quỳ xuống, thế ngày mai thì sao?

Đêm nay huynh ấy sẽ không ngủ!

Phải tu luyện!

Ngay cả tên phế vật Quân Văn còn có thể né tránh mười chữ “quỳ” liên tiếp, thì huynh ấy ít nhất cũng phải né tránh được mười lăm chữ.

Giang Tịch đứng cạnh quan sát hết thảy, huynh ấy nghĩ thầm: đoán chừng lão tứ sẽ chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ ngợi linh tinh nữa, chỉ vắt óc nghĩ làm sao để giữ được tôn nghiêm của sư huynh thôi.

Tiểu sư muội quả là liều thuốc trị bách bệnh.

Mấy ngày sau đó, trừ tự mình tu luyện, Phượng Khê còn tới “rủ” Cảnh Viêm luyện cùng.

Cảnh Viêm cũng liều mình bồi tiểu sư muội cơ.

Huynh ấy đã hạn chế tối đa thời gian ngủ.

Ngày nào cũng vác đôi mắt thâm quầng đi luyện tập với Phượng Khê.

Tất nhiên Phượng Khê sẽ không thật sự ép huynh ấy quỳ xuống, nếu không chắc chắn huynh ấy sẽ lại càng nghĩ quẩn cho xem.

Vì thế, mỗi lần tỷ thí, nàng đều giữ đúng chừng mực, đủ để huynh ấy có cảm giác nguy cơ, chứ không để huynh ấy quỳ xuống.

Hôm nay, Cảnh Viêm chờ mãi mà Phượng Khê vẫn chưa tới, trong lòng huynh ấy có hơi bất an.

Đừng bảo tiểu sư muội đã xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé?

Huynh ấy vội vã tới gõ cửa viện của Phượng Khê: “Tiểu sư muội, tiểu sư muội.”

Gõ một hồi lâu, mà vẫn chẳng thấy ai đáp lại.

Huynh ấy chẳng còn nghĩ được gì khác, chỉ biết sốt sắng đá văng cửa viện, chạy vọt vào trong.

Và rồi… huynh ấy nhìn thấy Phượng Khê thất khiếu đổ m.á.u, nằm thẳng cẳng giữa phòng.

Sắc mặt Cảnh Viêm lập tức tái xanh.

Huynh ấy run rẩy vươn tay thăm dò hơi thở của nàng.

Khi cảm nhận được hơi thở của Phượng Khê, cơn đau trong lòng mới thoáng dịu lại.

Huynh ấy vội vàng truyền tin báo cho Tiêu Bách Đạo, Giang Tịch và Quân Văn.

Quân Văn là người trả lời nhanh nhất: “Tiểu sư muội khỏe như vâm ấy, chảy chút m.á.u sẽ chẳng sao đâu.”

Tiếp theo đó là Giang Tịch: “Tứ sư đệ, tiểu sư muội thường xuyên bị thế này. Đệ không cần lo lắng, lát nữa muội ấy sẽ tự tỉnh thôi.”

Cuối cùng là Tiêu Bách Đạo: “Tiểu tứ, con lau mặt giúp Tiểu Khê đi, tránh cho m.á.u chảy làm bẩn quần áo và chăn đệm.”

Cảnh Viêm: “…”

Cảnh Viêm có hơi nghi ngờ nhân sinh.

Không phải bình thường mấy người họ đều coi tiểu sư muội là bảo bối đấy ư?

Sao bây giờ nàng thất khiếu đổ m.á.u, họ lại… dửng dưng như thế?

Rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức chôn vùi?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 178: Chương 178



Huynh ấy ngơ ngác lau mặt giúp Phượng Khê, tình hình nguy cấp, huynh ấy cũng chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm đến chuyện nam nữ khác biệt nữa.

Một lát sau, Phượng Khê tỉnh lại.

“Tứ sư huynh, sao huynh lại ở đây? Có phải muội đã bỏ lỡ buổi luyện tập cùng huynh không? Huynh không cần lo lắng cho muội đâu, hôm qua muội ăn vài cái ngó sen bạch ngọc không hình không dạng, đoán chừng là bổ quá hóa dở ấy mà.”

Cảnh Viêm: “…”

Tuy có hơi cạn lời, nhưng thấy Phượng Khê tràn đầy sức sống thế này, Cảnh Viêm cũng yên tâm rồi.

Sau chuyện này, thái độ của Cảnh Viêm với Phượng Khê đã có sự thay đổi. Huynh ấy chẳng những tặng thêm cho nàng một con thỏ gỗ, mà thi thoảng còn trò chuyện với nàng.

Vốn huynh ấy định điêu khắc một bộ sưu tập thỏ, nhưng gần đây mải tập trung tu luyện, nên không có nhiều thời gian rảnh.

Quá trình tu luyện của Phượng Khê lại gặp bình cảnh, nàng cảm thấy bản thân phải điều chỉnh một chút.

Hay là vẽ bùa đi!

Nàng mua tận năm vạn tờ giấy vẽ bùa kia mà!

Đã tốn tiền mua thì không thể lãng phí được!

Phượng Khê vừa nhớ lại hoa văn của những lá bùa mà nàng từng nhìn thấy trong cửa tiệm, vừa chậm rãi vẽ lại. So với bùa truyền tống nghìn dặm nàng vẽ khi còn ở bảo khố của Hỗn Nguyên Tông, thì mấy lá bùa này đơn giản hơn nhiều.

Trừ vài loại bùa cấp Địa, hầu hết những loại bùa còn lại chỉ cần vẽ một lần đã thành công.

Phượng Khê vừa vẽ vừa ngáp, nàn cảm thấy kiểu công việc lặp đi lặp lại thế này quá khô kham.

Nếu có thể làm như đóng dấu thì tốt rồi!

“Bộp” một cái là xong một tờ!

“Bộp” vài cái là xong một xấp!

Mỗi ngày dù có nhắm mắt thì cũng xong được mấy trăm tờ.

Ớ!

Hình như cũng không phải không thể.

Nguyên lý của bùa chú chỉ đơn giản là để linh lực chạy theo những hoa văn cố hữu trên tờ bùa, mà quan trọng là phải làm sao để linh lực chạy đều.

Thế nên về mặt lý luận, chỉ cần nắm vững độ chính xác khi giải phóng linh lực, thì đóng dấu cũng được kia mà!

Càng nghĩ, con hàng này càng hưng phấn, cảm thấy bản thân quả là thiên tài!

Nàng lập tức vẽ lại hoa văn của Hỏa Diễm Phù, rồi tung tăng tới tìm Cảnh Viêm.

Cảnh Viêm đang nỗ lực tu luyện.

Tuy hiện tại huynh ấy đã có thể chống đỡ được mười chữ “quỳ” liên tiếp của phượng Khê, nhưng nhiêu đó vẫn cách mục tiêu của huynh ấy quá xa.

Vì thế, chỉ cần không c.h.ế.t, huynh ấy nhất định phải liều mạng tu luyện.

Thấy Phượng Khê tiến vào, lòng Cảnh Viêm thầm giật thót.

Không phải hồi sáng vừa luận bàn đấy ư?

Sao tiểu sư muội lại tới nữa?

Khi huynh ấy thầm bất an, chợt nghe Phượng Khê cất giọng mừng rơn: “Tứ sư huynh, muội vừa nghĩ ra ý tưởng một vốn bốn lời. Nếu thành công, Huyền Thiên Tông chúng ta sẽ phát tài cho xem!”

Nếu Quân Văn nghe thấy những lời này, chắc chắn hắn sẽ nhảy cồ lên vì vui sướng, nhưng Cảnh Viêm lại tỏ vẻ nghi ngờ.

Một vốn bốn lời ư? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?

“Tiểu sư muội, đừng bảo muội lại định đến thành Thiên Thủy luận võ đấy nhé?”

Phượng Khê lắc đầu: “Không đâu, chuyện này đỡ tốn sức hơn luận võ nhiều.”

“Ban nãy khi vẽ bùa, muội chợt nảy ra sáng ý rằng: chúng ta có thể điêu khắc một khuôn bùa, giống như con dấu ý, chỉ cần đóng bộp một cái là hoàn thành một lá bùa.”

“Có khuôn rồi, mỗi ngày ít nhất chúng ta cũng có thể vẽ được mấy trăm lá bùa, thế chẳng phải là phát tài đấy ư?”

Cảnh Viêm: “…”

Tạm không thắc mắc việc nàng học vẽ bùa từ bao giờ, điều quan trọng là ý tưởng này của nàng quá… viển vông!

Khắc một cái khuôn, rồi đóng ư?

Nàng mơ mộng thật đấy!

Bùa chú yêu cầu có độ khống chế linh lực cực cao, ngay cả bút vẽ bùa cũng cần lựa chọn kỹ càng, ấy thế mà giờ đây nàng lại đòi dùng khuôn khắc?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Nghĩ gì nói nấy, Cảnh Viêm thốt lên rằng: “Tiểu sư muội, trời vẫn chưa tối đâu.”

Đương nhiên Phượng Khê sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế, nàng thúc giục Cảnh Viêm nhanh khắc khuôn giúp mình.

Cảnh Viêm không có cách với nàng, chỉ đành lấy một khúc gỗ thanh tâm ra, điêu khắc hoa văn Hỏa Diễm Phù cho nàng.

Hồi huynh ấy mới gia nhập tông môn, Tiêu Bách Đạo thấy huynh ấy trầm mặc ít nói, sợ huynh ấy trầm quá hóa rồ, nên đã bảo huynh ấy học điêu khắc.

Vì làm vậy vừa có thể phân tán lực chú ý, vừa có thể giải tỏa cảm xúc.

Dần dà, kỹ năng điêu khắc của Cảnh Viêm càng ngày càng tốt.

Chỉ chừng nửa canh giờ sau, huynh ấy đã khắc xong khuôn của Hỏa Diễm Phù.

Phượng Khê hưng phấn cầm khuôn bùa, khẽ chấm mực, sau khi để linh lực chạy theo nét mực, nàng ấn khuôn lên giấy vẽ bùa.

Giấy vẽ bùa chẳng có gì thay đổi cả.

Nói cách khác, nàng đã lãng phí một tờ giấy vẽ.

Cảnh Viêm chẳng hề cảm thấy bất ngờ với kết quả này.

“Tiểu sư muội, muội đừng làm bậy nữa, quay về tu luyện đi thôi.”

Phượng Khê không để ý tới huynh ấy, mà trầm ngâm cân nhắc. Xét về mặt lý luận thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra kia mà, sao về mặt thực tiễn lại không thành công nhỉ?

Vấn đề nằm ở đâu?

Thấy nàng im lặng không nói gì, Cảnh Viêm dứt khoát mặc kệ nàng, còn mình ngồi xuống đả tọa tu luyện.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 179: Chương 179



Cũng không biết đã qua bao lâu, Phượng Khê đột nhiên vỗ trán: “Ta biết vấn đề ở đâu rồi. Tứ sư huynh, tứ sư huynh, mau, ra đây khắc giúp muội với.”

Cảnh Viêm mở mắt ra, nhìn Phượng Khê với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Huynh ấy cảm thấy nàng đang làm bừa.

Nhưng nhìn đôi mắt to, tròn, sáng lấp lánh của nàng, lời từ chối lại bị huynh ấy nuốt vào bụng.

“Tứ sư huynh, muội đã ngẫm kỹ lại rồi. Sở dĩ ban nãy thất bại là do nguyên liệu làm khuôn không đạt yêu cầu, không thể truyền linh lực của muội lên giấy vẽ bùa, nên mới thất bại. Vì thế lần này chúng ta không dùng khuôn gỗ nữa, mà dùng linh thạch làm khuôn, chắc chắn sẽ thành công!”

Cảnh Viêm: “…”

Dùng linh thạch làm khuôn á?

Nàng đùa đấy à?

Nhưng khổ nỗi huynh ấy không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của Phượng Khê, chỉ đành lấy linh thạch ra bắt đầu khắc.

Linh thạch khó khắc hơn gỗ Thanh Tâm nhiều, cảnh viêm phải tốn hơn một canh giờ mới khắc xong.

May mà người đưa ra yêu cầu là Phượng Khê đấy, chứ nếu là người khác thì huynh ấy đã sớm bùng nổ rồi.

Cái khác không nói, chỉ riêng thời gian tu luyện thôi đã tốn của huynh ấy tận hai canh giờ đến nơi rồi.

Phượng Khê hưng phấn nhận lấy, khẽ chấm mực, rồi rót linh lực vào linh thạch, sau đó đóng lên giấy vẽ bùa.

Bùa cháy, linh thạch… vỡ vụn.

Phượng Khê: “…”

Cảnh Viêm thở dài: “Tiểu sư muội, muội từ bỏ đi thôi. Phương pháp này vốn không thể thực hiện được.”

Nhưng không ngờ rằng, Phượng Khê lại cực kỳ hưng phấn.

“Tứ sư huynh, huynh nhầm rồi. Nếu giấy vẽ bùa không có phản ứng, thì còn nói là cách của muội không thể thực hiện. Nhưng huynh xem, bùa cháy rồi, chứng minh linh thạch thật sự có thể truyền linh lực.”

“Bây giờ vấn đề nằm trên linh thạch.”

“Mau, huynh mau giúp muội dùng linh thạch thượng phẩm khắc thêm một cái khuôn khác đi.”

Cảnh Viêm vừa định từ chối, đã nghe Phượng Khê nói: “Tứ sư huynh, nếu huynh không khắc giúp muội, vậy chúng ta luận bàn một lát cũng được.”

Cảnh Viêm: “… Ta khắc!”

Cảnh Viêm cẩn thận khắc từng nét một, đây chính là linh thạch thượng phẩm đó.

Mỗi viên tương đương với một vạn linh thạch hạ phẩm.

Cũng chỉ có mỗi tiểu sư muội dám phá phách như vậy.

Do quá căng thẳng, nên trán Cảnh Viêm ướt đẫm mồ hôi.

Chẳng qua tay huynh ấy vẫn vững vàng như cũ.

Phượng Khê ngồi cạnh nhìn với ánh mắt trông mong.

Nàng cũng tiếc tiền lắm chứ!

Nhưng…

Muốn dụ gà thì tiếc gì nắm thóc, không bỏ vốn thì sao có thể kiếm lời!

Khi Cảnh Viêm khắc xong, trời đã tối mịt.

Phượng Khê tung một tràng dài những lời nịnh nọt, rồi cẩn thận nhận lấy khuôn bùa mà Cảnh Viêm đưa.

Thành hay bại, phụ thuộc hết vào lần này.

Để thêm chút may mắn, nàng còn cẩn thận rửa tay, rồi mắng Thẩm Chỉ Lan vài câu.

Phượng Khê đến rồi, sao chổi lui đi thôi!

Cảnh Viêm: “…”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nàng mới khẽ chấm mực, giải phóng linh lực để nó chạy đều theo nét mực, rồi mới đóng lên lá bùa.

Lá bùa vẫn cháy thành tro.

Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy an ủi là, khuôn đúc không bị gì.

Phượng Khê thử thêm vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn thất bại.

Nhìn gương mặt ủ rũ của Phượng Khê, Cảnh Viêm không nhịn được an ủi nàng vài câu.

Phượng Khê ỉu xìu đáp lại, rồi ngơ ngác quay về sân viện của mình.

Sai ở đâu nhỉ?

Mấy ngày sau đó, Phượng Khê vẫn luôn suy xét chuyện này, nhưng chẳng hề tìm được đáp án.

Hôm nay, Phượng Khê đang trong giấc ngủ say, bất chợt ngồi bật dậy.

Nàng biết vấn đề ở đâu rồi.

Do nàng làm sai trình tự!

Nàng không nên rót linh lực vào khuôn, mà nên đóng khuôn lên giấy trước, rồi rót linh lực vào sau.

Chỉ làm vậy, mới có thể đảm bảo linh lực dàn đều.

Nàng hưng phấn bò dậy, đầu tiên đóng khuôn đã chấm mực vào giấy vẽ bùa, rồi rót linh lực để nó chạy đều theo nét mực. Xong xuôi, nàng cẩn thận nhấc khuôn ra.

Giấy vẽ bùa khẽ lóe sáng, bùa thành!

Phượng Khê chống nạnh cười to: “Há há há! Há há há! Ta quả là thiên tài!”

Đêm hôm khuya khoắt, tiếng cười lan xa.

Mộc trưởng lão ở ngay sân viện bên cạnh, thầm nghĩ: ngày mai nên nói với chưởng môn, nha đầu Phượng Khê này tu luyện quá khắc khổ, ngay cả ngủ cũng… nói mớ!

Mấy đệ tử thân truyền khác cũng vậy, dạo gần đây trừ tu luyện ra cũng chỉ biết tu luyện, phải để mấy đứa ra ngoài giải khuây mới được, tránh cho luyện quá hóa rồ.

Sau khi ổn định tâm trạng, Phượng Khê bắt đầu “bốp”, “bốp”, “bốp” đóng bùa.

Ban đầu chưa quen, nàng còn cẩn thận chút, nhưng sau thì quen tay hay việc rồi.

Trong lòng con hàng Phượng Khê đắc ý không thôi.

Có bản lĩnh này rồi, cần gì lo lắng tiền nong nữa?

Nàng quả là máy in tiền phiên bản giới tu tiên mà!

---

Sáng hôm sau, Phượng Khê chắp tay sau lưng, khoan thai bước tới sân viện của Cảnh Viêm.

Thấy nàng tìm tới, Cảnh Viêm tưởng nàng muốn luận bàn, nên sốt ruột như gặp đại địch.

Hôm nay huynh ấy nhất định phải cố gắng đỡ được mười một chữ “quỳ”.

Kết quả, Phượng Khê lấy ra một chồng bùa, đưa cho huynh ấy: “Tứ sư huynh, huynh xem chất lượng của đống bùa này thế nào?”

Cảnh Viêm không hiểu ra sao, nhưng vẫn nhận lấy rồi kiểm tra.

Tuy huynh ấy không phải chế phù sư, nhưng vẫn biết thường thức cơ bản.

Thế nên vừa nhìn, huynh ấy đã sợ ngây người.
 
Back
Top Bottom