Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vong Trần - Bất Vong Xuyên

Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 20: Chương 20



Hiện tại, dù hắn chưa xuất chiến, nhưng ta không thể chắc rằng khi Ma tôn trở lại, hắn sẽ chọn lựa như thế nào.

Vận mệnh của muôn dân, sự an bình của Tam giới, mối huyết thù và cả người mà hắn yêu thương.

Tính cách của hắn, e rằng lại một lần nữa bước vào vết xe cũ.

Ta và hắn, như thường lệ cùng nhau ngắm hoa, ngâm mình trong suối, đánh cờ, luyện chữ…

Tưởng như là những ngày tháng bình yên.

Nhưng ta biết, thỉnh thoảng lại có người đến báo cáo tin chiến sự. Cuộc chiến với Thiên Ma tộc, ngày càng căng thẳng.

Cuối cùng, Lâm Thanh Sương vẫn bị bắt. Cốt truyện, chẳng ai ngăn cản được.

Một đêm nọ, Thiên giới đen tối bao trùm. Ta bối rối đứng chặn trước mặt Tần Lạc Trần, lắc đầu liên tục: "Ngài có thể không đi được không?"

Dường như hắn không ngờ ta sẽ ngăn cản, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Tình hình bây giờ, ta không thể khoanh tay đứng nhìn."

Dược thần đã bảo ta phải ngăn hắn lại. Ta không biết vì sao ông tự tin như thế, nhưng giờ đây ta chỉ hy vọng, mình thật sự có thể cản được hắn, có thể khiến hắn nghe theo lần này. Nhưng đối diện ánh mắt kiên định của hắn, ta chỉ có thể bất lực siết c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, lắc đầu không ngừng.

"Thượng thần Thanh Sương sẽ không sao, Thái tử sẽ cứu nàng, chiến trường đã có Thái tử và các vị thượng thần canh giữ.

"Cơ thể của ngài vừa mới bình phục, ngài đã làm rất tốt rồi, không cần phải…"

"A Ly." Hắn đột ngột cắt lời, nhìn thẳng vào mắt ta, "Trận chiến này vốn dĩ phải có ta, đúng không?"

Dường như hắn đã biết tất cả.

Ta c.h.ế.t lặng, chẳng nói được lời nào, chỉ biết siết chặt vạt áo của hắn, cắn môi lắc đầu.

Có lẽ thay đổi hướng đi của cốt truyện, có lẽ bớt đi một người như hắn, thì kết cục của Tam giới sẽ thật sự khác đi.

Nhưng ta chỉ mong hắn còn sống.

"Ma tộc đã diệt môn phái của ta, bắt sư muội của ta, giờ đây Tam giới đang gặp nguy hiểm, phía sau còn có hàng vạn sinh linh, ta không thể ngồi yên."

"Hàng vạn sinh linh thì sao? Lâm Thanh Sương quan trọng với ngài đến vậy sao? Nàng sẽ không chết, Cố Ly cũng sẽ không chết, thiên hạ đại nghĩa cũng chẳng là gì, tại sao ngài nhất định phải đẩy mình vào tranh đấu?"

Ta tuyệt vọng thốt lên, bọn họ đều sẽ không chết, nhưng Tần Lạc Trần thì có. Hắn sinh ra là để làm nền, là nhân vật phụ, ngay cả kiếp nạn của hắn cũng mang tên "Cầu Bất Đắc," nửa đời chinh chiến long đong, cả đời khao khát mà chẳng bao giờ đạt được.

Rõ ràng hắn là một người tuyệt vời như thế, ta chỉ mong hắn có thể sống.

"Xin lỗi…"

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ nhìn ta thật sâu, rồi gỡ tay ta ra, quay lưng bước đi, quyết tuyệt rời xa.

31

Hắn đã rời đi, và ta không còn cách nào ngăn cản.

Hắn còn vì muốn giữ chân ta mà lập kết giới ở Tĩnh Nhã Hiên, giam cầm ta lại. Ta không còn điểm tích lũy, chẳng thể mở ra bất cứ "kim thủ chỉ" nào, không thể thay đổi điều gì, chỉ có thể vô vọng mà dõi theo.

Mỗi ngày đều trôi qua trong khắc khoải.

Đã nhiều ngày Thiên giới không có ánh sáng, bầu trời u ám, nặng nề với một không khí đầy áp lực và tuyệt vọng.

Đêm đó, khi ta vừa nằm xuống được một lúc, vì ngủ không sâu nên lúc nghe thấy tiếng cửa mở, ta liền bừng tỉnh. Mở mắt ra, ta ngỡ ngàng nhìn thấy người vừa bước vào.

“Ngài về rồi?” Ta vội vàng ngồi dậy.

“Ừ, ta về rồi.”

Ta không dám tin, nhưng vẫn xỏ giày, vội vã lao xuống giường, nhưng vừa chạy đến bên hắn, thì bóng hình ấy hóa thành một đám khói mờ và tan biến.

Ta giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng, trái tim nhói lên đau đớn, ta ôm lấy ngực, gần như không thở nổi.

Đột nhiên, những tiếng sấm từ bên ngoài cửa sổ làm ta chấn động. Ta cố gắng mở cửa, bên ngoài là một bầu trời đen tối âm u với tiếng sấm nổ liên hồi. Trên chín tầng trời sấm chớp rền vang, ấy là dấu hiệu một vị thần tướng đã ngã xuống.

Ngực ta đau nhói, đôi chân như nhũn ra, ta ngồi sụp xuống đất.

“Hệ thống,” ta khàn giọng gọi, giọng nói nghẹn ngào.

“Ta muốn đến bên cạnh hắn…”

“Không còn điểm tích lũy để sử dụng…” Hệ thống nói.

Chưa bao giờ ta căm ghét sự bất lực của bản thân đến thế, ta chỉ biết tuyệt vọng lắc đầu: “Không phải là hắn… đúng không?”

Hệ thống im lặng, không trả lời. Một lúc sau, nó thở dài, giọng đầy trĩu nặng:

“Để ta giúp ngươi lần cuối cùng.

“Hãy đi gặp hắn một lần nữa.”

Khung cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi, chỉ trong nháy mắt, ta đã ngồi trong một vùng đất hoang vu đẫm máu, mùi tanh xộc lên mũi, xung quanh là xác của các ma binh và thiên binh đã ngã xuống. Sau lưng ta là vô số thiên tướng và thượng thần vừa mới kết thúc trận chiến, ta ngơ ngác nhìn về phía hắn, rồi cuối cùng tìm lại được sức lực mà đứng dậy, chạy đến bên hắn.

Tần Lạc Trần một tay vịn chặt thanh Trần Mi, vừa trải qua một trận chiến kịch liệt, thân hình hắn đã gần như không thể đứng vững nổi. Ta vừa chạy đến trước mặt, hắn liền thuận thế ôm lấy ta, ngã vào người ta.
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 21: Chương 21



Ta mặt đối mặt ôm chặt lấy hắn, nhất thời không đứng vững, cùng hắn quỵ xuống đất.

“A Ly?” Hắn khẽ hỏi.

“Là ta đây.” Thân thể ta vẫn không ngừng đau nhói, ta run rẩy siết chặt lấy hắn.

“Xin lỗi.” Hắn kề sát tai ta, giọng nói yếu ớt.

“Ta vốn định chờ chàng tự mình nghĩ thông suốt, tự nguyện nhận ra ta, nhưng giờ e rằng không còn kịp nữa rồi.

“A Ly, nàng thực sự nghĩ rằng ta không nhận ra ngươi sao?

“Nàng có quên rằng, ngay từ đầu, ta đã không nhìn ngươi bằng đôi mắt này.

“Nàng nói, hàng vạn người kia thì sao, nhưng trong số hàng vạn người ấy, cũng có cả người vợ danh chính ngôn thuận của ta…

“Ta chỉ sợ rằng nàng sẽ không còn được ngắm pháo hoa đẹp đẽ, không còn ngửi thấy hương hoa yêu thích nhất nữa…”

Có gì đó trong lòng ta sụp đổ hoàn toàn, khiến ta nghẹn ngào không nói nên lời.

Từ sau khi mẹ mất, đã rất lâu rồi, ta chưa từng được cảm nhận tình yêu thương.

Đến trường bị người khác cố tình chế giễu, đi làm bị đồng nghiệp chèn ép, cấp trên gây khó dễ, ta cũng không có người bạn nào thật sự thân thiết. Quay đầu nhìn lại, ta đã một mình đi trên con đường này lâu lắm rồi.

Ta từng nghĩ, một người như ta, làm sao lại có ai yêu thương được?

Sẽ không bao giờ có ai yêu ta nữa.

Sự thức tỉnh muộn màng khiến ta sụp đổ hoàn toàn, bao trùm bởi nỗi hối tiếc, sợ hãi, và nỗi buồn sâu thẳm, nước mắt rơi lã chã không thể ngừng lại.

“Sau này, hãy sống tốt vì bản thân, làm việc đừng quá hấp tấp, hãy nghĩ cho mình nhiều hơn, chăm sóc tốt cho chính mình.”

“Đừng mà…” Ta chỉ có thể bất lực lắc đầu.

Pháo hoa đẹp vì có người ngắm cùng ngươi; hương hoa đào quyến rũ vì là do hắn cùng ngươi trồng xuống.

Tần Lạc Trần, nếu chỉ có một mình ta làm những điều đó, thì có ý nghĩa gì nữa?

“Đinh!

“Chúc mừng người công lược Trang Ly, đã công lược thành công nhân vật Tần Lạc Trần. Tiến độ công lược hiện tại là 100%!”

Cuối cùng, ta cũng hiểu được tình yêu của hắn.

Nhưng người trong vòng tay ta đã không còn động tĩnh gì nữa.

Trời u ám bỗng rách ra một đường, ánh sáng từ kẽ hở đó len vào, nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.

Trời sáng rồi.

32

Sắp vào đông, nên dạo này trời tối rất sớm.

Từ tiệm thuốc bước ra, một cơn gió lạnh tạt thẳng vào mặt ta, khiến ta rùng mình.

Người trên phố chợ bắt đầu dọn hàng về nhà, ta sờ vào túi tiền nặng trĩu, trong lòng trào lên một niềm thành tựu, đây đều là tiền đổi từ thảo dược của ta.

Mấy ngày tới có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.

“Trang Ly!”

Nghe thấy có người gọi, ta quay đầu lại, đúng là Trần Hổ.

Hắn có vẻ chạy đến đây, còn thở hổn hển, nhưng miệng lại nói: “Trời tối rồi, để ta đưa nàng về nhà nhé.”

“Không cần đâu.” Ta từ chối, “Nhà ta cũng không xa.”

“Nàng nhất định phải từ chối ta hết lần này đến lần khác sao?”

Không biết bao nhiêu lần rồi, Trần Hổ đã gặp phải sự từ chối của ta. Trần Hổ là người làm thuê cho tiệm thuốc này, ta đã cung cấp dược liệu vài lần, qua lại một thời gian, hắn bắt đầu có ý tứ khác với ta.

“Phu quân ta không thích ta quá gần gũi với người ngoài.” Ta nói thẳng.

“Đừng có gạt người nữa, ngày nào ta cũng thấy nàng đi một mình, nào thấy phu quân gì đâu.”

Ta mỉm cười: “Phu quân ta đẹp trai quá, ra ngoài ta không yên tâm, nên ta giữ hắn ở nhà dưỡng cho tốt rồi.”

Nói xong liền xoay người bỏ đi, để lại Trần Hổ phía sau kêu lên oán trách.

“Không thích thì không thích, cần gì phải nói dối!”

Trên đường về ta còn dùng tiền vừa đổi được mua thêm một chăn bông, nên về muộn một chút. Vừa đến cửa đã thấy có người tựa vào bên hiên, vừa thấy ta, Dược thần đã bực tức bước tới, đẩy ta vào trong nhà.

“Giờ này mới về, đồ ăn nguội hết rồi.”

Nghe vậy, mắt ta sáng rực: “Sư phụ, người còn nấu cả đồ ăn cho con sao?”

“Sợ ngươi c.h.ế.t đói thôi.”

Ta không nói hai lời, đặt đồ xuống, liền cầm bát đũa lên ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói líu ríu: “Đa tạ sư phụ.”

“Hắn sắp tỉnh lại rồi đấy.” Ông nói.

Nghe vậy, tay ta cầm đũa chợt khựng lại, ngẩng đầu lên ngỡ ngàng nhìn Dược thần: “Thật sao?”

“Hôm nay khi truyền pháp cho hắn, ta cảm nhận được nguyên thần của hắn, rất mãnh liệt.

“Ngươi trông chừng hắn lâu như thế, mệt rồi nhỉ?”

Ta mừng đến không nói nên lời, vội vã lắc đầu, trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót: “Không mệt.

“Con rất nhớ hắn.”

Dược thần thở dài: “

Được rồi, mấy thứ thuốc trên núi để ta mang về.”

Khi đến cửa, ông bỗng dừng lại, khẽ nói: “Nếu hắn tỉnh lại, đừng có giày vò nhau nữa, hãy trân trọng cho tốt.

“Một người cố chấp, một người nhẫn nhịn, đúng là trời sinh một cặp.”

Nói xong ông liền bước đi, chẳng ngoảnh đầu lại.
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 22: Chương 22 (Hoàn chính văn)



33

Ban đầu, mọi người đều nghĩ rằng Tần Lạc Trần đã hồn phi phách tán, không thể cứu vãn.

Nhưng Dược Thần nói với ta rằng kim đan của hắn vẫn còn, có lẽ còn có thể cứu. Dù chỉ là một hy vọng rất mỏng manh.

Kim đan của hắn đang ở trên người ta. Khi đó, ta suýt c.h.ế.t vì đòn tấn công của loài chim khát m.á.u kia, là hắn đã bóc lấy kim đan của mình, dùng để cứu lấy mạng ta.

Chẳng trách nào Dược Thần lại muốn ngăn cản hắn ra trận, chẳng trách trong trận chiến cuối cùng chống lại Ma tộc, cơ thể ta lại đau đớn như vậy, chẳng trách đêm ngắm pháo hoa ấy, nhịp tim lại mãnh liệt đến thế, hóa ra vì có kim đan, ta và hắn đã chia sẻ cảm giác với nhau.

Cơn đau vì mất kim đan ấy đã vô tình mang lại cho hắn cơ hội sống, đồng thời thắp lên trong ta một hy vọng.

Điểm tích lũy không thể đổi lấy mạng sống, ta chỉ có thể dồn toàn bộ điểm để đổi lấy một dụng cụ tụ hồn.

Cầm lá thư Dược Thần gửi lại, ta dẫn Tần Lạc Trần trở về nhân gian trong ánh mắt khó tin của mọi người trên Thiên giới.

Trong di thư có viết: “Nếu trận này không thể quay về, xin giao di thể cho thê tử của ta, Trang Ly của Thánh Y Các.”

Thu dọn xong xuôi, ta thắp một ngọn đèn bên giường, lấy tấm chăn vừa mua đắp lên người Tần Lạc Trần, sau đó cũng chui vào. Ta ôm lấy hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, mãn nguyện nói:

“Tấm chăn ta chọn quả là ấm thật.

“Dạo này ta kiếm được nhiều tiền lắm, có thể ở nhà bên chàng thêm rồi.

“Chàng mau tỉnh dậy đi, chàng không biết có bao nhiêu người thích ta đâu.”

Đương nhiên đối phương sẽ không trả lời. Dưới ánh đèn mờ, gương mặt hắn hiện lên thật yên bình, như thể hắn chỉ đang say ngủ, chìm vào một giấc mơ thật đẹp.

Ta hít hít mũi, siết chặt vòng tay ôm lấy hắn.

“Ngủ ngon nhé, Tần Lạc Trần.”

34

Thoáng chốc, đông qua xuân tới.

Hoa đào trong sân đã nở rộ. Những cánh hoa phớt hồng to tròn, tỏa ra hương thơm dìu dịu.

Kết giới Tần Lạc Trần bày ra đã giữ cho nơi này – nơi chúng ta từng sống – được bảo vệ hoàn hảo, từng cành cây ngọn cỏ đều khỏe mạnh.

Dược Thần không biết đã thăm Tần Lạc Trần bao nhiêu lần, đến mức cuối cùng ông cũng phải thốt lên một câu khó hiểu: “Chẳng lẽ nào…”

Ta chỉ cười bất lực.

“Lần trước ngài bảo hắn đã cử động một lần, ta cứ nghĩ là trước khi đông qua, hắn sẽ tỉnh dậy.”

“Chuyện này không thể vội.” Ta cúi đầu nói.

“Sư phụ đến rồi, vậy con có thể yên tâm xuống núi giao thảo dược rồi.” Ta cầm lấy bó thuốc đã chuẩn bị xong, xoay người bước đi.

Lần trước, vào một đêm giữa mùa đông, bất chợt nổi gió mạnh, thổi cửa sổ kêu rầm rầm, thậm chí thổi tắt ngọn đèn đầu giường. Ta thắp lại đèn, bước tới đóng và gia cố cửa sổ.

Chẳng trách nửa đêm lại nổi gió, hóa ra là sắp mưa. Từng giọt mưa rơi xuống, tí tách trên mặt đất. Cơ thể ta lạnh cóng, ta cuộn người chui vào chăn, vô thức rúc vào n.g.ự.c Tần Lạc Trần, cuộn tròn lại như một chú mèo nhỏ.

Bất chợt, ta cảm nhận một cánh tay vòng qua eo mình, hắn cố kéo ta vào lòng nhưng lực rất nhẹ, chỉ trong chốc lát rồi không còn động tĩnh gì. Chỉ có bàn tay đặt ngang hông là bằng chứng duy nhất cho thấy hắn thực sự đã cử động.

Ta ngẩn người rất lâu.

Khẽ gọi hắn một tiếng.

Nhưng chẳng có hồi đáp gì ngoài tiếng mưa rơi nặng hạt bên ngoài.

Lúc về nhà thì trời đã tối. Ta biết chắc lần này lại bị Dược Thần cằn nhằn vì đã lừa ông ấy làm chân sai vặt, nên mang theo một bình rượu nấu từ trần gian về tặng ông.

Mặt trời sắp lặn, ráng chiều nhuộm sắc hoàng hôn đượm buồn.

Từ xa, ta thấy trong sân có một bóng người, cứ nghĩ là Dược Thần, ta vừa đi tới vừa nói:

“Sư phụ! Xem con mang gì đến cho người đây…”

Giọng nói của ta bỗng nghẹn lại.

Thì ra cảnh tái ngộ trong phim với những giọt nước mắt rơi tức khắc và khoảnh khắc chậm rãi khi bốn mắt nhìn nhau đều không phải là lừa người.

Có lẽ vì xuân đến tượng trưng cho sự tươi mới và tái sinh, cho sự lãng mạn và tươi đẹp. Chàng không đành lòng để ta ngắm hoa đào, ngửi hương thơm một mình thêm nữa.

Vì thế chàng chọn mùa xuân để đến gặp ta.

Tần Lạc Trần.

Đã lâu không gặp.

(Hoàn chính văn)
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 23: Ngoại truyện: HỆ THỐNG (Hoàn toàn văn)



Ngoại truyện: Hệ Thống

Ta bị giáng chức rồi.

Lý do là ông chủ chê ta lạm dụng quyền hạn, nhúng mũi vào việc của người chơi, tự tiện xử lý tra nam. Vậy là từ Hệ Thống công lược Tra Nam, ta bị điều xuống làm Hệ Thống Cứu Rỗi Song Phương.

Sở dĩ nói là giáng chức vì vị trí mới này không có nhiều quyền hạn, chỉ làm nhiệm vụ dẫn đường, để hai người mà ta chọn gặp nhau, sau đó đôi khi nhắc nhở người chơi thật chủ động, chủ động nữa, để họ tìm thấy hạnh phúc và tình yêu.

Muốn dùng đặc quyền thì phải trả bằng điểm tích lũy.

Điểm của mình nữa đấy.

Đây là lần đầu ta làm việc trong chế độ cứu rỗi, nên không nắm được quy trình, vì thế ta nhất định phải chọn thật kỹ cặp đôi đầu tiên. Tốt nhất là hai người có tính lĩnh hội cao.

Khi thấy Tần Lạc Trần hồn phi phách tán, ta khẽ lắc đầu. Bởi vì phải chọn lựa, ta đọc qua rất nhiều cuốn sách, và nhận ra ai cũng là những người đáng thương.

“Tình yêu là gì?”

Ta giật mình, thử hỏi lại: “Ngươi thấy được ta sao?”

Hơi thở của hắn mỗi lúc một yếu: “Ta có thể cảm nhận.”

Đột nhiên lại hỏi ta tình yêu là gì?

Dù khá mơ hồ, nhưng ta vẫn tốt bụng suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời:

“Là ân tình ngươi dành cho sư phụ, là trách nhiệm và sự kiên định với sư muội, là nỗi lo toan cho chúng sinh thiên hạ.

“Những điều đó đều có thể là tình yêu.”

Hắn không đáp lại nữa, cho đến khi tia hơi thở cuối cùng tan biến vào đất trời.

Ta đột nhiên nhận ra rằng hình như không ai thực sự yêu hắn.

Lúc nhỏ, hắn bị cha mẹ ruồng bỏ, được phái tu tiên nhặt về, thu nhận. Sư phụ thấy hắn có tư chất tốt nên chỉ mong hắn thành tài, phi thăng, từ nhỏ đã nghiêm khắc dạy bảo, chẳng có yêu thương, mà chỉ là mục đích và thể diện.

Sau này môn phái bị diệt, sư phụ phó thác sư muội, người đã lớn lên cùng hắn, cho hắn bảo vệ cả đời, cũng chỉ vì trách nhiệm.

Hắn tính cách cố chấp, có ơn tất báo. Khi trải qua kiếp nạn, người hắn xem là ân công cũng chỉ xem hắn như một công cụ.

Đến chúng sinh thiên hạ mà hắn một lòng bảo vệ, cũng chẳng ai thực sự ghi nhớ hắn. Chỉ thỉnh thoảng có ai đó than tiếc khi nhắc đến hắn mà thôi.

Ta bất giác nhớ đến một người xui xẻo khác mà ta quản lý.

Lúc thu hồn nàng, nàng nằm một mình trong con hẻm tối tăm, tay ôm vết thương chảy m.á.u không ngừng.

Vài ngày trước, nàng còn khóc trước mộ mẹ.

Nàng nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Nhìn lại cuộc sống của nàng, đúng là vừa khốn khó vừa tẻ nhạt.

Mỗi ngày, nàng thức dậy, đi làm, tan làm, đi ngủ, ngày qua ngày lặp lại. Đêm giao thừa người ta đoàn viên vui vẻ, quây quần ăn cơm tất niên. Nàng tìm thấy gói mì úp cất trong góc tủ, dự định xem chương trình giao thừa để tìm chút ấm áp, nhưng phát hiện gói mì đã quá hạn.

Vất vả lắm mới qua được kỳ thi để được vào biên chế, thì từ đâu xuất hiện con trai của ông tổng giám đốc, lấy mất suất đó.

Mỗi khi pha cà phê còn phải mang cho tổ trưởng một ly, lại còn bị chê là ngọt quá.

Người khác ấm ức sẽ về nhà tâm sự với mẹ, còn nàng thì chỉ có thể quỳ trước bia mộ lạnh lẽo rồi nói xin lỗi vì không còn gắng gượng nổi.

Dù là thế, nàng vẫn cố chắt chiu để cho mèo hoang bên đường ăn, chia cho mèo nửa cây xúc xích của mình.

Ta mang hồ sơ của hai người, đặt lên bàn, kiên quyết như khi xin vào Đảng, nói với sếp: “Chọn hai người này đi.”

Ai cũng biết hệ thống cứu rỗi là công việc khó khăn nhất.

Ông chủ ta rít điếu xì gà cổ, dáng vẻ đăm chiêu bất cần đời: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”

“Đừng hỏi! Hỏi sẽ khiến ta d.a.o động!

“Nhưng ít nhất hiện tại ta nghĩ rằng, cả hai người họ đều thiếu yêu thương, một người vừa thiếu vừa thừa lòng nhân ái.

“Đúng là trời sinh một cặp.”

“Được thôi.” Ông chủ cuối cùng cũng chốt hạ.

Trước mắt ta lóe lên ánh sáng trắng, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Hy vọng hai người đáng thương này sẽ thuận theo ý của ta, tìm thấy nhau mà cùng sưởi ấm trái tim mình.

— Hết —
 
Back
Top Bottom