Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 180: Chương 180



Thẩm Lượng nghe nói Tống Ngọc Lan muốn đi Thượng Hải, bèn đề xuất rằng cô có thể mua đèn từ Thượng Hải, như vậy sẽ tiết kiệm được vài trăm đồng.

Tống Ngọc Lan cũng định mua lò nướng và các thiết bị làm bánh từ Thượng Hải. Vì đã quyết định bước chân vào ngành này nên cô muốn đầu tư vào những thiết bị tốt nhất.

Cô để lại 3 vạn dùng cho việc mua máy móc và đèn, nếu thiếu thì cô sẽ lấy nốt 5 vạn còn lại trong sổ tiết kiệm của Lục Trạch Dân. Đã mượn 10 vạn rồi thì mượn nhiều thêm một chút cũng không thành vấn đề.

Buổi chiều trở về tứ hợp viện, Tống Ngọc Lan thu dọn quần áo và đồ dùng cần thiết. Đã là ngày thứ 2 rồi, cô chỉ còn 5 ngày để chạy ra Thượng Hải rồi quay lại Bắc Kinh. Cô còn phải dành thời gian mua đèn, nên thời gian thực sự không đủ. Vì thế, cô quyết định lên đường đến Thượng Hải ngay trong đêm để tiết kiệm vài giờ.

Bà nội Tống và Khương Nam đều muốn đi cùng, nhưng Tống Ngọc Lan từ chối.

Cửa hàng là việc cá nhân của cô, không lý nào lại để Khương Nam phải vất vả theo sau. Hơn nữa, Khương Nam đang trong kỳ kinh nguyệt, nếu đi theo thì sẽ chỉ thêm gánh nặng.

Còn bà nội ở tuổi này, theo cô đi lại khắp nơi sẽ rất mệt, nên tốt nhất bà nên ở lại Bắc Kinh chăm sóc Tống Ngọc Cảnh.

Tống Ngọc Lan vừa rời đi, Lục Trạch Dân đã gõ cửa tứ hợp viện.

Khương Nam mở cửa, nhìn thấy Lục Trạch Dân thì đôi mắt cô ấy liền sáng lên. Nếu anh đi cùng Tống Ngọc Lan đến Thượng Hải thì sẽ là phù hợp nhất!

Tống Ngọc Lan bắt kịp chuyến tàu cuối lúc 6 giờ tối, nhưng đã không còn vé giường nằm nên cô chỉ có thể mua vé ghế cứng.

Khi đến chỗ ngồi, cô thấy một người phụ nữ trạc 30 tuổi ngồi ở bên trong. Người phụ nữ có khuôn mặt tròn, trán hơi hẹp với vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Tống Ngọc Lan đặt túi xuống dưới ghế, ngồi ở phía ngoài.

Người phụ nữ chỉ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục ngắm ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Tống Ngọc Lan chỉnh lại chiếc khăn lụa đen quấn trên đầu, cố gắng buộc nó ngay ngắn hơn.

Do quên mang theo mỹ phẩm khi rời Bằng Thành nên cô đành phải dùng tạm chiếc khăn lụa đen để che đi gương mặt của mình.

Thời tiết tháng mười ở Bắc Kinh khô hanh một cách khó chịu, khiến mũi của Tống Ngọc Lan cảm thấy ngứa ngáy. Thêm vào đó, chiếc khăn lụa quấn chặt quanh cổ khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định tháo khăn ra. Ngay khi tháo chiếc khăn lụa đen thì Tống Ngọc Lan liền nhận ra ánh mắt của những người xung quanh đã thay đổi.

Cô không để lộ cảm xúc mà tiếp tục lật giở quyển tiểu thuyết mang theo để g.i.ế.c thời gian. Cô biết mình sẽ không ngủ nổi suốt chuyến đi này, hơn nữa từ Bắc Kinh đến Thượng Hải chỉ mất khoảng 12 tiếng nên đọc sách là cách hay nhất để g.i.ế.c thời gian.

Cô không muốn nói chuyện với ai, nhưng không thể từ chối khi một bà lão ngồi đối diện bắt chuyện: “Cô gái, cháu đi đâu vậy?”

Nếu cô không trả lời thì người ta sẽ cho rằng cô bị câm hoặc thiếu tôn trọng người già.

Tống Ngọc Lan đáp lại: “Bà ơi, cháu đi Thượng Hải.”

“Đi Thượng Hải làm gì thế?”

Tống Ngọc Lan hơi ngán ngẩm vì bà lão hỏi nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ lịch sự: “Cháu đi gặp chồng sắp cưới, anh ấy đang làm việc trong quân đội ở Thượng Hải.”

Cô cố ý bịa chuyện, giả vờ cười hạnh phúc: “Chồng sắp cưới của cháu đang ở trong quân đội.”

Tống Ngọc Lan hoàn toàn tận dụng câu chuyện để đánh lạc hướng. Có chồng sắp cưới làm trong quân đội ở Thượng Hải, sẽ khiến những kẻ có ý đồ xấu phải suy nghĩ kỹ trước khi ra tay.

Quả nhiên, bà lão nghe xong thì không hỏi thêm gì nữa.

Tống Ngọc Lan tiếp tục đọc sách.

Trời dần ngả về tối, ánh đèn trong toa tàu mờ ảo, mang theo chút u buồn. Tống Ngọc Lan đứng dậy định đi đến toa ăn uống để dùng bữa. Vì gấp rút lên tàu nên cô chỉ mang theo vài cái bánh quy ép khô, nhưng dù đang túng thiếu thì cô cũng không muốn chỉ ăn tạm bợ như vậy.

Lối nối giữa các toa là nơi có nhà vệ sinh và nước nóng. Khi Tống Ngọc Lan đi qua đó thì bất ngờ bị một người phụ nữ đẫy đà gọi lại.

Người phụ nữ này mặc chiếc xường xám màu xanh lá đậm, trông rất lịch sự. Khuôn mặt bà ta trang điểm dày, phấn trắng cùng má hồng, lông mày vẽ cong như lá liễu, dưới ánh đèn vàng làm Tống Ngọc Lan có chút giật mình.

Bà ta giơ tay chỉ về phía cô: “Cô gái, tôi đang gọi cô đấy!”

Ngọc Lan bối rối, chỉ vào mình hỏi lại: “Bà đang gọi tôi à?”

Người phụ nữ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, là tôi gọi cô. Cô gái, cô định đi đâu vậy?” Nói rồi, bà ta liền tiến tới, tay chuẩn bị khoác lấy tay Tống Ngọc Lan như thể không muốn để cô đi mất.

Ngọc Lan nhanh chóng lùi một bước, chỉ tay về phía toa ăn: “Tôi định đi ăn cơm.”

“Trùng hợp quá, tôi cũng đói rồi. Vừa nhìn thấy cô là tôi đã thấy hợp ý ngay. Để tôi mời cô một bữa nhé” bà ta nói rồi tiếp tục giơ tay ra như muốn nắm lấy tay Tống Ngọc Lan, giống như sợ cô sẽ bỏ chạy.

Ngọc Lan lập tức cảnh giác, cô nhớ ngay đến lời Lục Trạch Dân từng dặn dò lần đầu cô đến Quảng Đông, về những người phụ nữ chuyên dụ dỗ người khác cho bọn buôn người. Cô nhanh chóng lùi lại, không may đụng phải ai đó đứng phía sau, va vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.

Cô hoảng hốt bước lên phía trước để xin lỗi. Nhưng khi quay đầu lại nhìn, gương mặt người đàn ông phía sau khiến cô sững sờ: “Lục Trạch Dân?”

Ánh mắt Lục Trạch Dân lạnh lùng quét qua người phụ nữ đuổi theo Tống Ngọc Lan: “Tôi là bạn trai cô ấy. Vừa nãy tôi nghe bà nói muốn mời chúng tôi ăn cơm?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 181: Chương 181



Tống Ngọc Lan là người rất cảnh giác, bây giờ lại có Lục Trạch Dân bên cạnh, khiến cho kế hoạch của người phụ nữ kia buộc phải dừng lại.

Trước khi bỏ đi, bà ta còn không cam lòng liếc nhìn gương mặt xinh đẹp và vóc dáng quyến rũ của Tống Ngọc Lan. Làm “mồi nhử” cho bọn buôn người bao năm, bà ta đã thấy không ít người đẹp, nhưng loại nhan sắc tự nhiên hoàn hảo như của Ngọc Lan thì đúng là hiếm có. Đôi mắt to long lanh, khuôn mặt xinh xắn cùng thân hình nóng bỏng... Bà ta không dám nghĩ tiếp nữa, sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mà làm chuyện dại dột.

Bà ta vẫn không ngừng liếc nhìn, để ý theo dõi từng hành động của hai người. Khi thấy cả hai đi vào toa giường nằm thì bà ta bực tức phì một tiếng: “Chết tiệt, còn mua được cả vé giường nằm!”

Làm nghề này đã lâu, tiền không thiếu, nhưng muốn mua được vé giường nằm mà không có mối quan hệ thì phải trả thêm gấp đôi, gấp ba, khiến bà ta tiếc đứt ruột.

Cầm ấm nước nóng, bà ta trở về chỗ ngồi, thấy người đàn ông gầy gò bên cạnh đang dán mắt vào bộ n.g.ự.c của cô gái mới bị lừa, bà ta khó chịu đặt mạnh ấm nước xuống bàn nhỏ, liếc gã ta một cái đầy cảnh cáo: “Đừng quên đây là đâu. Kiềm chế một chút đi, đừng có làm bậy.”

“Con mụ c.h.ế.t tiệt này, xem ra lại ngứa da rồi hả? Còn dám lên mặt với tao!” Gã đàn ông thu tay về khỏi người cô gái kia, rồi giáng một bạt tai lên mặt người phụ nữ béo.

Bà ta vốn đã bực bội vì không dụ được Ngọc Lan, nên lập tức ăn miếng trả miếng, tát lại gã đàn ông kia không chút do dự: “Đừng tưởng mày còn có thể muốn đánh tao là đánh!”

Hai người bắt đầu xô xát ngay tại hành lang, khiến mọi người xung quanh vội vã né tránh.

Cô gái bị lừa đã tranh thủ giây phút hỗn loạn, cố gắng phát ra tiếng kêu cứu từ cổ họng. Nhưng cô ấy đã bị chuốc thuốc, đầu óc choáng váng, dù cố hết sức cầu cứu thì bên ngoài chỉ thấy đôi mắt cô ấy ngấn lệ, khuôn mặt lại không có biểu hiện gì, nên mọi người chỉ nghĩ rằng cô ấy là con của hai kẻ đang đánh nhau kia, lo lắng cho cha mẹ mình.

Lục Trạch Dân mua được hai vé giường nằm, vừa rồi anh chỉ dẫn Tống Ngọc Lan đến nhận chỗ.

Giờ đây, hai người quay lại toa cứng để lấy hành lý, thế là vô tình chứng kiến toàn bộ sự việc.

Khi Tống Ngọc Lan nhìn vào mắt cô gái đang cầu cứu, cô không thể không bước về phía trước. Cô gái đó không phải ai khác mà chính là Lý Anh, người cô đã từng gặp khi bán hàng ở chợ huyện Ngọc Lâm, người đã bị chồng cũ bạo hành!

“Lý Anh, sao chị lại ở đây?” Giọng Tống Ngọc Lan chứa đựng sự ngạc nhiên và lo lắng, khiến cặp đôi đang đánh nhau dừng lại và quay sang nhìn cô.

Hai kẻ đó nhanh chóng liếc nhau rồi rút tay về như chạm phải điện.

Người phụ nữ béo vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lý Anh, bắt đầu sửa lại mái tóc rối bù vì vừa bị đánh, đồng thời kéo Lý Anh ra sau lưng mình, che khuất tầm nhìn của Tống Ngọc Lan. Bà ta còn lẩm bẩm: “Đây là con tôi, không phải ai khác như cô nói đâu.”

Tống Ngọc Lan nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đầy nghi hoặc và bối rối.

Cô chưa từng gặp người nhà của Lý Anh nên không thể chắc chắn ngay được điều gì. Nhưng rõ ràng Lý Anh có điều gì đó rất lạ, mắt đẫm lệ mà không nói được lời nào.

Lục Trạch Dân đứng phía sau, ánh mắt sắc bén của anh nhanh chóng nhận ra hai kẻ này chính là bọn buôn người.

Không do dự, anh kéo Tống Ngọc Lan về phía mình, rồi rút ra tấm thẻ cảnh sát tạm thời mà anh từng được cấp khi còn làm việc ở Quảng Đông.

Điều bất ngờ là trước khi anh kịp mở miệng thì cặp đôi kia đã hoảng hốt quay người bỏ chạy.

Thấy vậy, Lục Trạch Dân lập tức ra đòn hiểm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả hai người đã bị anh khống chế nằm bẹp trên sàn, không thể nhúc nhích.

Cảnh sát trên tàu nhanh chóng xuất hiện và còng tay bọn chúng lại.

Trước đó, hai kẻ này đã chuốc thuốc mê Lý Anh, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi. Nhưng vì không được mang theo thuốc có tác dụng mạnh khi lên tàu nên chúng chỉ dùng loại thuốc mê nhẹ, phải mất khoảng một giờ mới phát huy tác dụng hoàn toàn. Lý Anh thật sự rất may mắn, nếu không nhờ Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân kịp thời cứu giúp thì kết cục của cô ấy có lẽ không tưởng tượng nổi.

Sau khi được gỡ dây trói ở tay chân thì mọi người mới nhìn thấy dây thừng bị ẩn ở chỗ tay chân của cô ấy. Lý Anh khóc nức nở, uống từng ngụm nước ấm từ tay Ngọc Lan và thuốc giải do cảnh sát tàu mang tới. Mười phút trôi qua, Lý Anh bắt đầu cảm thấy có chút sức lực và cố gắng nói chuyện, giọng nói tuy nhỏ nhưng vang khắp toa tàu yên tĩnh.

“Tôi là Lý Anh, tôi không hề quen biết bọn chúng!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 182: Chương 182



Lời khai của Lý Anh là bằng chứng không thể chối cãi. Người phụ nữ béo thở dài tuyệt vọng, không phản kháng nữa mà để cảnh sát dẫn đi.

Sau đó nhân viên tàu đã sắp xếp để Lý Anh được chuyển đến toa cùng với Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân.

Trong toa giờ chỉ còn ba người. Lý Anh vẫn còn run rẩy, cô ấy gục đầu vào vai Tống Ngọc Lan khóc nức nở.

Lý Anh kể rằng sau khi ly hôn, cô ấy ra đi với hai bàn tay trắng. Cha mẹ cô ấy thương con gái, không muốn cô ấy tiếp tục cuộc hôn nhân đầy đau khổ nên không ngăn cản. Cảm thấy có lỗi với cha mẹ đã già nên cô ấy quyết định kiếm tiền bằng việc buôn bán ngoài chợ. Ban đầu, cha mẹ cô ấy phản đối, nhưng thấy cô ấy buôn bán thuận lợi, kiếm được kha khá nên họ cũng không nói thêm gì.

Nửa năm qua, Lý Anh kiếm được khoảng sáu vạn, nhưng người khác bắt đầu nhòm ngó. Cô ấy bị kẻ có thế lực chèn ép nên không còn dám buôn bán nữa.

Nhân dịp nghỉ lễ, cô ấy liền quyết định đi tới Bắc Kinh một chuyến, vừa để tham quan vừa tìm kiếm cơ hội mới.

Nhìn thấy bầu trời rộng lớn ở Bắc Kinh, Lý Anh cảm thấy chính mình lại có động lớn, lần này cô ấy tính toán đi khắp nơi dạo, nhìn xem có cơ hội kinh doanh khác hay không,

Trạm đầu tiên cô ấy chọn chính là Thượng Hải. Tuy nhiên, cô ấy đã rơi vào bẫy của bọn buôn người.

Nghĩ đến việc mình suýt bị bán đi, Lý Anh càng khóc dữ dội hơn.

Lục Trạch Dân thấy hai cô gái đều đang xúc động nên bước ra ngoài, để lại không gian riêng cho họ.

Ngọc Lan nhẹ nhàng vỗ về lưng Lý Anh, an ủi: “Ổn rồi, mọi chuyện đã qua. Chị cứ từ từ nghỉ ngơi, đợi khoẻ lại rồi tính tiếp.”

Lý Anh ngước lên, ánh mắt đầy biết ơn: “Cảm ơn em, nếu không có em thì chị...”

Ngọc Lan mỉm cười, lắc đầu: “Không cần cảm ơn đâu, chỉ là tình cờ thôi.”

Lý Anh ngượng ngùng, giọng run rẩy: “Sổ tiết kiệm của chị vẫn còn, nhưng bây giờ chị không dám ở một mình nữa.”

Tống Ngọc Lan hiểu Lý Anh đang cảm thấy không an toàn, liền nhẹ giọng đề nghị: “Nếu chị không ngại thì có thể đi cùng bọn em. Đợi chị khỏe lại rồi tính tiếp.”

Trong mắt Lý Anh ánh lên tia hy vọng: “Thật sao? Em sẽ không thấy phiền phức chứ?”

“Dĩ nhiên là không rồi.” Tống Ngọc Lan nhanh chóng đáp. “Chị cũng là nạn nhân, giúp chị là điều nên làm mà.”

Lý Anh xúc động đến rơi nước mắt; “Cảm ơn em, em tốt quá.”

Sau đó Lý Anh nhìn thấy vai áo của Tống Ngọc Lan ướt nhẹp vì nước mắt và... một chút nước mũi. “Xin lỗi nhé, chị làm bẩn áo của em rồi. Đến Thượng Hải chị sẽ mua cho em một chiếc mới.”

Ngọc Lan vẫy tay: “Có gì to tát đâu. Em có mang quần áo để thay, lát nữa thay ra là được.”

Lục Trạch Dân ở bên ngoài nghe thấy liền yên lặng kéo cửa toa xe lại.

Suốt đêm, Lý Anh cứ tỉnh rồi lại khóc, khóc mệt rồi lại ngủ, thi thoảng còn mở mắt kiểm tra xem Tống Ngọc Lan có còn ngồi bên cạnh mình không. Trông cô ấy thật giống một người từng trải qua tổn thương nặng nề, trở nên cảnh giác với mọi thứ xung quanh, giống như câu “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.

Thấy vậy, Tống Ngọc Lan khẽ thở dài, rồi quay sang nhỏ giọng bàn bạc với Lục Trạch Dân: “Cô ấy như thế này chắc phải đi cùng chúng ta suốt hành trình rồi.”

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng siết tay Ngọc Lan trong bóng tối, ngón tay khẽ lướt qua khớp ngón tay cô, tạo cảm giác ngưa ngứa, ấm áp. “Em quyết định là được, anh luôn ủng hộ em.”

Ngọc Lan hơi ngạc nhiên, nhớ lại cuộc trò chuyện qua điện thoại lúc trưa.

“Thế còn việc nhà anh có chuyện thì sao? Không phải nói có việc quan trọng à?”

Lục Trạch Dân ghé sát tai Tống Ngọc Lan, giọng trầm thấp, ấm áp: “Anh lo tiền trong tài khoản không đủ cho em dùng, việc ở nhà đang dở nhưng anh bỏ ngang để mang thêm tiền cho em dùng. Kết quả là lỡ mất lúc em lên tàu, không yên tâm để em đi một nên anh vội theo em luôn.”

Mùi hương thanh mát từ người Lục Trạch Dân khiến Tống Ngọc Lan bất giác chìm đắm trong bầu không khí dịu dàng mà anh tạo ra. Sống qua hai kiếp, giờ cô mới thực sự hiểu vì sao trên đời này lại có những người đắm chìm vào tình yêu mà quên hết mọi thứ.

Đẹp trai, giàu có, tài giỏi, và yêu cô một cách chân thành không chút do dự. Với những điều đó thì ai mà chẳng dễ dàng “đổ gục”?

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng đặt đầu Tống Ngọc Lan lên vai mình. “Em tranh thủ ngủ một lát đi, còn khoảng hai tiếng nữa tàu sẽ tới ga. Lý Anh chắc cũng không tỉnh lại sớm đâu, nếu cô ấy dậy thì anh sẽ gọi em.”

Ngọc Lan cũng đã mệt mỏi cả đêm, cô dựa vào bờ vai rắn rỏi của Lục Trạch Dân rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh sáng ban mai le lói từ phía chân trời xa xôi, bầu trời dần hiện lên sắc trắng nhạt, giống như một bức tranh thiên nhiên tĩnh lặng và tuyệt đẹp. Tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu xuống, len lỏi qua ô cửa sổ toa tàu, nhẹ nhàng rọi vào gương mặt của Tống Ngọc Lan lúc này vẫn đang dựa vào vai Lục Trạch Dân.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 183: Chương 183



Lục Trạch Dân cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng, anh lập tức giơ tay lên che trước mặt Tống Ngọc Lan, lo sợ tia nắng mạnh có thể làm cô bị chói mắt mà tỉnh giấc.

Lúc này, Lý Anh đột nhiên tỉnh dậy từ một cơn ác mộng. Cô ấy thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, trái tim đập loạn xạ. Cảm giác hoảng loạn tràn ngập khiến cô ấy vô thức muốn tìm Tống Ngọc Lan để được an ủi.

Ánh mắt Lý Anh nhanh chóng dừng lại ở góc toa, nơi Tống Ngọc Lan đang ngả đầu lên vai Lục Trạch Dân. Hình ảnh hai người bình yên bên nhau, Lục Trạch Dân dịu dàng che mắt Tống Ngọc Lan khỏi ánh sáng mặt trời, còn Tống Ngọc Lan thì ngủ ngon lành, khuôn mặt cả hai ánh lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Lý Anh không thể không ngẩn người khi chứng kiến cảnh ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ngưỡng mộ, vừa xúc động.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng lại, cả toa tàu tràn ngập một bầu không khí ấm áp và lãng mạn.

Lý Anh khẽ nhíu mày, những hình ảnh này cô ấy từng trải qua khi còn yêu chồng cũ. Nhưng sau khi kết hôn, cuộc sống chỉ toàn là mớ hỗn độn đầy chán nản, khiến cho những khoảnh khắc lãng mạn như thế này càng trở nên châm biếm.

Cô ấy tự nhiên nghĩ rằng Lục Trạch Dân cũng không khác gì chồng cũ của mình, chỉ khác ở vẻ ngoài đẹp trai hơn. Vì Tống Ngọc Lan là ân nhân cứu mạng của cô ấy nên Lý Anh không muốn thấy cô phải bước vào con đường đau khổ giống mình.

Khi đến Thượng Hải, Tống Ngọc Lan dự định tìm một nhà khách an toàn gần đồn công an để cho Lý Anh nghỉ ngơi, vì sợ cô ấy thiếu cảm giác an toàn. Hôm nay lịch trình của Tống Ngọc Lan khá đầy, còn Lý Anh vừa trải qua cú sốc lớn nên cô nghĩ rằng Lý Anh cần được nghỉ ngơi.

Thế nhưng Lý Anh yếu ớt nài nỉ muốn ở lại bên cạnh Tống Ngọc Lan, vì chỉ khi ở cạnh Tống Ngọc Lan thì cô ấy mới cảm thấy an toàn.

Suốt cả ngày, mỗi khi Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân nói chuyện với nhau được đôi ba câu thì Lý Anh lại lên tiếng kêu mình đau đầu, dựa vào Tống Ngọc Lan để cản trở hai người tiếp xúc quá nhiều.

Tống Ngọc Lan chỉ nghĩ rằng Lý Anh thực sự không khỏe nên đã kết thúc hành trình sớm, vậy nên không mua được gì cả.

Lục Trạch Dân thì lại nhận ra điều khác thường. Ánh mắt của Lý Anh nhìn anh đầy sự đề phòng và căm ghét. Nghĩ lại thì đây có lẽ là lần đầu tiên họ gặp nhau, anh đâu có đắc tội gì với cô ấy chứ?

Rõ ràng anh đã cứu cô ấy cơ mà!

Hơn nữa, dường như Tống Ngọc Lan không nhận ra rằng Lý Anh đang giả vờ. Suốt cả ngày, cô chỉ nói với anh chưa tới mười câu.

Lục Trạch Dân vốn không phải là người dễ dàng chịu thiệt, nên khi trở về nhà khách, càng nghĩ anh càng muốn làm rõ chuyện này. Thật vất vả anh mới có chuyến đi riêng tư với bạn gái, không thể để Lý Anh phá hỏng được.

Lý Anh không ngờ rằng Lục Trạch Dân lại trực tiếp hỏi thẳng cô ấy!

Tống Ngọc Lan cũng bắt đầu cảm thấy thái độ của Lý Anh có gì đó không đúng.

Lý Anh di chuyển lại gần Tống Ngọc Lan và nhỏ giọng giải thích: “Em còn nhớ chồng cũ của chị không?”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Ừ, nhớ.”

“Trước đây chồng cũ của chị cũng đối tốt với chị như cách cậu ấy đối xử với em. Nhưng sau khi kết hôn thì cuộc sống của bọn chị chỉ toàn là mớ hỗn độn. Em còn nhớ vụ chiếc áo lông không?... Em là ân nhân của chị nên chị không muốn thấy em cũng bị tổn thương như chị.” Giọng Lý Anh nhỏ dần, đầu cúi xuống, cô ấy tiếp tục với giọng nói như khuyên nhủ:

“Đàn ông dù xấu hay đẹp cũng đều không đáng tin.”

Tống Ngọc Lan không ngờ rằng lý do lại là như vậy, cô bất giác mỉm cười nhìn Lục Trạch Dân, thấy anh ngơ ngác, rõ ràng cũng không ngờ lý do lại là thế.

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng ôm lấy vai Lý Anh: “Em hiểu ý chị, nhưng công bằng mà nói thì không phải ai cũng giống chồng cũ của chị. Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt. Không thể vì một vài người xấu mà đánh đồng tất cả.”

“Chị cũng có ý tốt, nhưng em nghĩ rằng chị không thể can thiệp vào cuộc sống của em được.”

Lý Anh im lặng, đôi vai chùng xuống: “Chị hiểu rồi, là chị lo chuyện bao đồng.”

Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Không phải đâu, chị cũng chỉ đang nhắc nhở em thôi mà. Sau này, khi em với anh ấy có mâu thuẫn thì em sẽ biết yêu thương bản thân trước, nhưng cách chị nhắc nhở không đúng. Chị có thể khuyên em, nhưng đừng ngăn cản em.”

Lý Anh nghe vậy thì khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra chút hoang mang. Cô ấy là con một trong gia đình, được cha mẹ yêu thương nhưng họ chưa từng dạy cô ấy cách phân biệt người tốt hay xấu.

Năm cô 18 tuổi, cô ấy gặp được người chồng cũ, người đã khéo léo dệt nên giấc mơ đẹp cho cô ấy. Nhưng khi kết hôn thì cô ấy mới phát hiện đó chỉ là một chiếc bẫy.

Sau khi Lý Anh thoát khỏi hố lửa đã dần dần nhận ra sự tàn nhẫn của lòng người và trở nên cực kỳ cảnh giác với đàn ông. Nhưng với kinh nghiệm xã hội còn ít ỏi, rời khỏi huyện Ngọc Lâm, cô ấy lại gặp phải một nhóm buôn người, suýt chút nữa đã hủy hoại cả cuộc đời mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 184: Chương 184



Hiện tại, Lý Anh coi Tống Ngọc Lan như chiếc phao cứu sinh duy nhất của cô ấy.

“Ngọc Lan, em có thể làm bạn với chị được không?” Trong mắt Lý Anh, Tống Ngọc Lan vừa xinh đẹp, thông minh lại vừa có khả năng. Không chỉ đỗ vào một trường đại học danh tiếng mà còn giỏi kiếm tiền từ việc bán hàng. Video về bài phát biểu của Tống Ngọc Lan tại đại học Thanh Hoa đã được chiếu ở buổi khai giảng của trường Nhất Trung, giờ đây ai ở huyện Ngọc Lâm cũng biết Tống Ngọc Lan cả!

Trong lòng Lý Anh chỉ có một suy nghĩ: nếu mình không đủ thông minh thì đi theo người thông minh như Tống Ngọc Lan chắc chắn sẽ không sai.

Tống Ngọc Lan không biết suy nghĩ trong lòng Lý Anh, nhưng cô có thể nhìn ra được sự chân thành trong ánh mắt của Lý Anh, không có chút toan tính nào.

“Được thôi, chúng ta là bạn” Tống Ngọc Lan cười nhận lời.

Lúc này, Lục Trạch Dân đã sớm rời khỏi phòng, tâm trạng tốt hơn nhiều từ khi Tống Ngọc Lan đứng ra nói giúp anh. Anh đi tới nhà ăn của nhà khách để mua cơm.

Ngày hôm sau, hành trình trở nên suôn sẻ hơn. Mặc dù Lý Anh vẫn đi cùng nhưng cô ấy chỉ im lặng quan sát và lắng nghe chứ không nói nhiều. Lý Anh nhìn Tống Ngọc Lan đàm phán với các cửa hàng, mua sắm các thiết bị và nguyên liệu.

Tống Ngọc Lan tìm thấy những mẫu máy trộn và lò nướng mới nhất, đều là hàng nhập khẩu, có thể làm tới 400 chiếc bánh mì một lúc, hoặc chia thành 200 chiếc để nướng riêng. Giá cả tất nhiên không hề rẻ, mỗi bộ lên tới 8.000 đồng. Tuy nhiên, những máy như máy làm đậu nành hay máy ép trái cây lại không đắt lắm, loại tốt cũng chỉ khoảng một trăm đồng. Thấy Tống Ngọc Lan sảng khoái chi tiền, chủ cửa hàng liền hào phóng tặng cho cô luôn.

Sau khi để lại địa chỉ cho cửa hàng để giao hàng lên tàu vào ngày mai, họ vội vã tới nhà máy đèn vào buổi chiều, nhưng nhà máy đã đóng cửa. Không muốn tới cửa hàng bán lẻ, Tống Ngọc Lan quyết định đi dạo quanh các trung tâm thương mại ở Thượng Hải.

Thời điểm này, Thượng Hải đã phát triển chẳng kém gì so với thời hiện đại, các tiệm bánh ngọt cao cấp và sang trọng cũng đã xuất hiện. Tống Ngọc Lan mua hai túi bánh mì lớn và quay trở lại nhà khách.

Tối đó, cô bàn với Lục Trạch Dân về việc mua vé tàu cho ngày mai, vì sáng hôm sau họ còn phải mua đèn, ít nhất cũng phải mất khoảng hai tiếng.

Lý Anh cũng bày tỏ mong muốn theo Tống Ngọc Lan trở về Bắc Kinh. Cô ấy rút từ túi ra 500 đồng, đưa cho Lục Trạch Dân và nói: “Tôi dự định đến Bắc Kinh xem có cơ hội kinh doanh nào phù hợp không. Chi phí đi lại để tôi lo, coi như cảm ơn hai người đã cứu mạng tôi.”

Lục Trạch Dân không nhận tiền mà quay sang nhìn Tống Ngọc Lan, như muốn hỏi ý kiến cô.

Tống Ngọc Lan nhìn Lý Anh và thở dài: “Hôm nay trông chị đã khá hơn rồi, nhưng em phải nói thật, làm ăn ở Bắc Kinh không dễ. Bọn em ở Bắc Kinh vì không còn cách nào khác, nhưng nếu chị có tiền thì xuống miền Nam làm ăn chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn.”

Lý Anh biết rằng mình đang làm phiền người khác, nhưng cô ấy cũng hiểu mình không đủ thông minh. Nếu xuống miền Nam một mình, không biết cô ấy có thể sống sót trở về hay không.

“Em biết chị đang suy nghĩ gì. Vụ bắt cóc vừa rồi chỉ là một sự cố bất ngờ, thực tế thì đất nước mình vẫn rất an toàn. Hơn nữa, chị có tiền, hoàn toàn có thể thuê vệ sĩ chuyên nghiệp để bảo vệ mình.”

Lý Anh buồn bã cúi đầu: “Chị không muốn kiếm thật nhiều tiền, chỉ muốn tìm việc gì đó để làm thôi.”

“Thế còn bố mẹ chị thì sao? Họ vẫn ở Ngọc Lâm, nếu chị lên Bắc Kinh một mình thì họ sẽ lo lắng lắm đấy.”

Nghe đến đây, Lý Anh bật khóc nức nở: “Bố mẹ chị chỉ có mình chị. Họ bị họ hàng coi thường, chèn ép. Nếu không vì công việc ổn định thì họ đã rời khỏi Ngọc Lâm lâu rồi. Giờ có cơ hội, chị muốn lên Bắc Kinh trước, sau này khi họ nghỉ hưu thì sẽ đưa họ lên đây ở cùng.”

Tống Ngọc Lan thở dài trong lòng, cảm giác như mình đang tự chuốc lấy rắc rối. Cô là người sợ phiền phức nhất, nhưng cũng không thể bỏ mặc người ta. Sau khi suy nghĩ một lát, cô liền nhắc nhở:

“Nhưng em nói trước, em còn đang học đại học, mỗi tuần chỉ về nhà một lần. Em cũng có rất nhiều việc phải làm, nên không thể dành nhiều thời gian cho chị được đâu.”

Trong mắt Lý Anh, điều này có nghĩa là Tống Ngọc Lan đã đồng ý, cô ấy lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Không sao, chỉ cần ở cùng thành phố với em là chị an tâm rồi.”

Tống Ngọc Lan đành thỏa hiệp, ra hiệu cho Lục Trạch Dân nhận 500 đồng từ Lý Anh để mua vé tàu.

Lý Anh vui vẻ đưa cho Tống Ngọc Lan chiếc túi mà cô ấy đã mang theo suốt cả ngày, cười nói: “Khi đi vệ sinh, chị đi ngang qua một cửa hàng quần áo nữ rất đẹp. Trước đó chị đã làm bẩn quần áo của em. Biết em bận rộn nên chị chọn đại hai chiếc áo khoác, cảm thấy sẽ hợp với em. Em thử xem có thích không nhé?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back