Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 170: Chương 170



Tống Ngọc Lan suy nghĩ một chút, quyết định không c** ** l*t ra, mặc luôn chiếc áo T-shirt rằn ri rộng thùng thình. Sau đó cô nhét phần áo thừa vào quần, mang giày, đeo thắt lưng và đội mũ, rồi nhanh chóng ra ngoài.

Tô Ngôn cũng vừa rời khỏi ký túc xá, hai người chạy song song bên nhau, để lại những cái nhìn đầy ngưỡng mộ từ các cô gái khác trong phòng.

Những nữ sinh còn lại trong ký túc xá lập tức tăng tốc thay đồ.

Lớp sinh viên khóa 81 đã tập trung đông đủ.

Các huấn luyện viên lần lượt kiểm tra tác phong, trang phục của từng người.

“Không được đeo phụ kiện tóc, tháo xuống ngay!”

“Các em nghe rõ đây, quân đội không phải trường học, tất cả tác phong, trang phục phải tuân thủ theo quy định. Hôm nay là ngày đầu tiên, các em chưa biết thì tạm tha, nhưng giờ tôi thông báo rõ là nữ sinh không được đeo phụ kiện, không được trang điểm, không được để tóc xõa. Nam sinh thì tóc không được chạm tai...”

Buổi huấn luyện quân sự đầu tiên là lời nhắc nhở rõ ràng rằng việc rèn luyện thể chất quan trọng không kém gì tri thức. Thậm chí, có sức khỏe tốt còn quan trọng hơn, bởi nếu không có sức khỏe thì mọi thứ khác sẽ trở nên vô nghĩa!

“Hy vọng qua kỳ huấn luyện quân sự này các em sẽ rèn luyện được ý chí kiên cường, tinh thần đoàn kết và nâng cao sức mạnh tập thể!”

Không ít sinh viên bị những lời nói đầy sức mạnh của huấn luyện viên Hồ Ba làm cho tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Hồ Ba giơ tay lên: “Nghiêm! Ngón giữa bàn tay chạm vào đường may quần, đứng thẳng, n.g.ự.c ưỡn cao! Giờ chúng ta sẽ lắng nghe tổng huấn luyện viên phổ biến các nội dung quan trọng của kỳ huấn luyện.”

Các huấn luyện viên của các lớp khác cũng bắt đầu hướng dẫn sinh viên đứng tư thế nghiêm.

Trên sân vận động rộng lớn, hơn sáu trăm sinh viên lặng lẽ đứng yên. Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Tống Ngọc Lan nhìn thấy người mà huấn luyện viên gọi là tổng huấn luyện viên.

Ồ... Chẳng lẽ vì mình đứng quá xa mà hoa mắt? Nếu không sao người bạn trai đáng lẽ ra đang ở Bạch Sa lại có thể xuất hiện ở đây, thậm chí còn trở thành tổng huấn luyện viên của kỳ huấn luyện quân sự của đại học Thanh Hoa?

Sự xuất hiện của tổng huấn luyện viên gây ra không ít xôn xao trong hàng ngũ sinh viên. Chưa chính thức bắt đầu huấn luyện, nhưng ai cũng phải trầm trồ trước vẻ điển trai, phong độ của anh.

“Wow~ Tổng huấn luyện viên này trông đẹp trai thật đấy! Lại còn trẻ nữa chứ!”

“Im lặng!” Dù không cầm micro, nhưng giọng nói uy nghiêm của tổng huấn luyện viên vẫn vang rền và rõ ràng đến từng tai sinh viên.

Sân vận động lập tức trở lại trạng thái im lặng.

“Xin chào các bạn, tôi là Lục Trạch Dân, tổng huấn luyện viên của kỳ huấn luyện quân sự đại học Thanh Hoa lần này. Tôi và toàn thể đội ngũ huấn luyện viên sẽ dẫn dắt các bạn trong suốt một tháng huấn luyện.”

“Trong nhiều năm qua, đại học Thanh Hoa luôn thực hiện đầy đủ phương châm giáo dục của Đảng, chú trọng giáo dục toàn diện về đức, trí, thể, mỹ cho sinh viên. Nhân đây, thay mặt đội quân chiến đấu dã chiến Bắc Kinh, tôi xin gửi lời chúc mừng đến những thành tích xuất sắc mà đại học Thanh Hoa đã đạt được! … Khi mặc lên bộ quân phục màu xanh này, các bạn đã gắn liền lý tưởng cuộc đời mình với vận mệnh của tổ quốc, vì chúng ta đang gánh vác một sứ mệnh lịch sử thiêng liêng là bảo vệ tổ quốc và xây dựng một Trung Quốc vĩ đại!... Hãy coi kỳ huấn luyện này là một thử thách thực sự, các bạn cần phải tuân lệnh và chấp hành kỷ luật quân đội một cách nghiêm túc!”

Lục Trạch Dân có khí thế quá mạnh mẽ, đến mức Tống Ngọc Lan cũng phải run lên vì ngạc nhiên. Nhưng những lời nói của anh lại khơi dậy ngọn lửa quyết tâm trong lòng cô.

Không chỉ cô mà toàn bộ sinh viên Thanh Hoa đều tỏ ra quyết tâm và đầy nhiệt huyết. Họ là những người xuất sắc nhất, đã vượt qua hàng ngàn thí sinh khác trong kỳ thi tuyển sinh khắc nghiệt. Trên gương mặt ai nấy đều ánh lên vẻ sẵn sàng cống hiến cho đất nước.

Mặc dù họ mạnh về trí tuệ, nhưng tinh thần “không chịu thua” của sinh viên Thanh Hoa không hề kém cạnh.

Nhìn một loạt nam nữ sinh gầy gò, ai nấy đều cắn răng đứng dưới cái nắng gay gắt, hưởng ứng những lời của Lục Trạch Dân. Tinh thần quyết tâm lan tỏa khắp sân trường.

Lục Trạch Dân rất hài lòng với biểu hiện của sinh viên Thanh Hoa.

“Vào được đại học Thanh Hoa, các bạn đã là những sinh viên xuất sắc nhất. Vậy liệu các bạn có thể học hỏi sự khiêm tốn, hô vang từng khẩu hiệu và thực hiện đúng từng động tác trong quá trình huấn luyện không? Hãy cho tôi câu trả lời!”

Phương pháp khích lệ của Lục Trạch Dân chính là liều thuốc k*ch th*ch tuyệt vời cho thế hệ sinh viên đại học năm 1981. Dù biết thể lực có hạn, nhưng không ai chịu thua vào lúc này.

“Có thể!”

“Chúng tôi sẽ làm được, thưa huấn luyện viên, hãy chờ xem!”

Tiếng đáp đồng thanh vang vọng khắp sân vận động.

Lục Trạch Dân giữ vẻ nghiêm nghị, chỉ thị các huấn luyện viên đưa sinh viên về vị trí để bắt đầu buổi huấn luyện sáng.

Lúc này đã là 10 giờ sáng, mặt trời như đang treo ngay đỉnh đầu. Biết rằng sinh viên chưa ăn uống gì và hôm nay là ngày đầu nên các huấn luyện viên không muốn gây quá nhiều áp lực ngay lập tức.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 171: Chương 171



Sau 30 phút tập luyện, đến 10 giờ rưỡi, sinh viên được nghỉ để ăn trưa và trở về phòng nghỉ ngơi trong ba tiếng. Đến ba giờ chiều sẽ tiếp tục buổi huấn luyện.

Bữa trưa do quân đội chuẩn bị, mỗi người đều có khẩu phần riêng, nếu không đủ thì có thể lấy thêm.

Tống Ngọc Lan và Khương Nam nhanh chóng gặp nhau. Gương mặt của Khương Nam đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán, kéo Tống Ngọc Lan lại gần và dùng ánh mắt thắc mắc nhìn về phía bóng lưng thẳng tắp đứng dưới lá cờ đỏ.

Tống Ngọc Lan giơ tay lên tỏ vẻ không biết, nhún vai ra hiệu cô cũng đang tự hỏi đây. Làm sao mà người yêu của cô lại đột nhiên trở thành tổng huấn luyện viên ở đây được?

“Đi nhanh lên, không là sẽ hết đồ ăn đấy!” Ôn Tình từ phía trước gọi với lại.

Hai người lập tức chạy theo.

Sáng nay dậy quá sớm, khi Tống Ngọc Lan về lại ký túc xá thì chỉ còn Tô Ngôn đang nằm trong phòng.

Tô Ngôn đã tháo áo khoác rằn ri, đắp lên bụng và bắt đầu nghỉ ngơi.

Tống Ngọc Lan cảm thấy cơ thể mình dính dớp, cô lấy chậu đi vào khu rửa mặt, dùng khăn ướt lau qua người.

Cô c** ** l*t đen ra. Cơ thể này phát triển quá tốt, trước đây cô mặc thêm áo lót đen để cố định vòng ngực. Bây giờ chỉ mặc áo n.g.ự.c không khiến cô cảm thấy không an toàn lắm.

Tuy nhiên, buổi chiều chắc chắn sẽ còn nóng hơn buổi sáng, nếu mặc thêm áo lót thì khả năng bị sốc nhiệt rất cao.

Tống Ngọc Lan giặt sạch áo lót đen, phơi ngoài ban công, lúc này các bạn cùng phòng cũng lần lượt quay về.

Dương Chiêu Đệ vừa về đã leo lên giường tiếp tục đọc sách.

Tống Ngọc Lan nhận thấy môi của Dương Chiêu Đệ dường như tái nhợt bất thường, cô quan tâm hỏi: “Chiêu Đệ, chiều nay huấn luyện sẽ rất mệt đấy, cậu không nghỉ ngơi một chút à?”

Dương Chiêu Đệ ngước lên, đôi mắt nhỏ sau lớp kính dày khẽ liếc nhìn Tống Ngọc Lan rồi lắc đầu: “Mình không mệt.”

Thấy Dương Chiêu Đệ nói vậy thì Tống Ngọc Lan không nói thêm gì nữa. Cô leo lên giường, học theo Tô Ngôn dùng áo khoác đắp bụng và chìm vào giấc ngủ.

Buổi huấn luyện chiều khá đơn giản, chủ yếu là tập xoay phải, xoay trái và đi đều bước.

Nhưng nếu nói phức tạp thì thật khó tin rằng lại có sinh viên Thanh Hoa không phân biệt nổi phải trái.

Lần thứ sáu, Tống Ngọc Lan và một nam sinh trong lớp cùng quay về một hướng, cả hai nhìn nhau. Cô nhắc nhở một cách thân thiện: “Bạn học Lưu, bạn cầm đũa bằng tay nào? Hình như bạn quay nhầm rồi.”

“Thật không? Mình cầm đũa bằng tay này mà, đâu có nhầm.” Nam sinh ngượng ngùng giơ tay trái lên chỉ vào Tống Ngọc Lan. “Hình như là bạn quay sai thì đúng hơn.”

Tống Ngọc Lan không nói gì, mỉm cười rồi chỉ cho bạn học Lưu nhìn những người xung quanh xem họ có giống mình không.

Nam sinh kia lập tức nhận ra, giọng nói run lên: “Là… mình sai rồi.”

Đứng cạnh Tống Ngọc Lan đã khiến anh ấy căng thẳng lắm rồi, giờ còn bị nhắc nhở trước mặt mọi người nữa, xấu hổ quá!

Nhưng càng căng thẳng thì lại càng dễ mắc sai lầm. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm hương tóc của Tống Ngọc Lan phất qua mũi của bạn học Lưu, khiến anh ấy chảy m.á.u mũi và ngất xỉu.

Tống Ngọc Lan bị sự cố bất ngờ làm giật mình, cô vội vàng định đỡ lấy bạn học Lưu, nhưng đã có một bóng người ôm lấy người nhanh hơn cô.

“Bạn học!”

Mùi hương tươi mát tỏa ra từ trên người đàn ông kia làm dịu lại trái tim đang rối bời của Tống Ngọc Lan.

“Bạn cầm mũ của cậu ấy giúp tôi và cùng tôi đi tới phòng y tế.” Đó là lời giải thích của Lục Trạch Dân khi anh gọi tên Tống Ngọc Lan. Đơn giản chỉ là tình cờ, anh không cố ý gọi cô, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Tống Ngọc Lan gật đầu, nhặt chiếc mũ của bạn học Lưu lên và nhìn về phía huấn luyện viên Hồ Ba. Tổng huấn luyện viên đã lên tiếng nên đương nhiên là Hồ Ba không dám từ chối. “Nghỉ ngơi tại chỗ ba phút! Bạn đi cùng tổng huấn luyện viên nhé” Hồ Ba nói.

Tống Ngọc Lan chạy nhanh theo bước chân của Lục Trạch Dân, người đã dẫn đầu ra khỏi đám đông.

Tại phòng y tế, bác sĩ kiểm tra tình trạng của bạn học Lưu xong và nhanh chóng kết luận: “Chỉ là do trời quá nóng và thiếu nước nên cậu ấy bị say nắng. Uống một chai nước thuốc hoắc hương chính khí và nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn.”

Lục Trạch Dân cho phép bạn học Lưu nghỉ ngơi một giờ rồi quay lại huấn luyện.

Sau khi sắp xếp xong, anh liền đưa Tống Ngọc Lan ra khỏi phòng y tế. Khi đi ngang qua một góc khuất, anh liền kéo cô vào bên dưới một tán cây rậm rạp.

Lục Trạch Dân đứng cách Tống Ngọc Lan một mét, mặc dù nơi này không có camera giám sát nhưng vẫn cần để ý một chút. Trong đôi mắt đào hoa của Lục Trạch Dân tất cả đều là hình ảnh của Tống Ngọc Lan.

Anh đã cố nén nỗi nhớ suốt bao ngày qua. Một ngày trước khi trường Thanh Hoa khai giảng thì anh đã đến Bắc Kinh rồi. Nếu không phải vì muốn tạo bất ngờ cho cô thì anh đã sớm đến trường để tìm cô rồi.

Tiếng ve kêu vang, gió thu nhè nhẹ thổi qua, không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Cả hai đứng đó, không ai lên tiếng trước.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 172: Chương 172



Tống Ngọc Lan cảm nhận được không khí yên lặng tốt đẹp giữa hai người. Cô biết để gặp cô ở đây thì Lục Trạch Dân đã phải cố gắng rất nhiều. Cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc đẹp này, chỉ cần lặng yên nhìn nhau cũng đã đủ hạnh phúc.

Trong buổi huấn luyện trước đó, ánh mắt cô liên tục dõi theo bóng dáng của anh dưới lá cờ đỏ, không ít lần suýt bị huấn luyện viên bắt gặp. Giờ đây có cơ hội gặp riêng thì sao cô có thể không tranh thủ tận hưởng từng giây phút quý giá này để nhìn ngắm anh chứ.

Lục Trạch Dân nhìn sâu vào mắt cô, rồi nhẹ nhàng đưa tay lau giọt mồ hôi trên mũi cô: “Em còn chịu đựng được không?”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, mắt cong thành hình trăng khuyết: “Anh đừng coi thường em, em mạnh mẽ lắm.”

Lục Trạch Dân mỉm cười, trong mắt là sự dịu dàng. Anh lấy từ túi áo một chiếc khăn tay đưa cho cô: “Lau mồ hôi đi.”

Tống Ngọc Lan nhận lấy chiếc khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mũi và trán. Hương thơm thanh khiết của nhựa thông từ chiếc khăn thấm vào khứu giác cô, làm cô cảm thấy được sự che chở và yêu thương. Cô ngẩng đầu nhìn Lục Trạch Dân, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Lục Trạch Dân nhướng mày: “Cảm ơn anh vì điều gì?”

Nghe câu hỏi của anh, Tống Ngọc Lan bỗng nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, xoay chiếc khăn trong tay. Cô khẽ thì thầm: “Cảm ơn anh đã cố gắng đến bên em.”

Lục Trạch Dân không nói ra, nhưng cô hiểu rằng anh đã dùng tất cả những chiến công của mình để được điều về đơn vị dã chiến ở Bắc Kinh, chỉ để có thể ở gần cô hơn.

Nếu không phải lúc này là giữa ban ngày thì Lục Trạch Dân đã muốn kéo cô vào vòng tay mình rồi ôm chặt lấy cô.

Tống Ngọc Lan khẽ ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy sự cảm động và vui sướng nhìn anh. Thời gian quân huấn vẫn còn dài, còn hơn hai mươi ngày để gặp nhau. Cô mỉm cười nói: “Chúng ta về thôi, mọi người đang chờ đấy”.

Lục Trạch Dân gật đầu, cùng cô quay trở lại sân tập và trở về vị trí dưới lá cờ đỏ, tiếp tục quan sát quá trình huấn luyện của các sinh viên.

Trong một góc khuất không ai nhìn thấy, ánh mắt của Lục Trạch Dân vẫn luôn dõi theo Tống Ngọc Lan, tràn đầy yêu thương và trìu mến.

Buổi huấn luyện buổi chiều diễn ra một cách vui vẻ và thoải mái, tiếng cười vang lên khắp sân tập.

Khi tiếng còi báo hiệu giải tán vang lên, nhiều sinh viên cảm thấy nhẹ nhõm, phần lớn đã bắt nhịp được với chế độ huấn luyện.

Nhà tắm của doanh trại được mở cửa miễn phí, nhưng có giới hạn thời gian. Những người vào trước có thể tắm nhanh, còn những người sau thường chỉ kịp xả nước một chút thì đã hết. Sau vài trường hợp đầu tiên gặp sự cố, mọi người đều nhanh chóng rút kinh nghiệm. Thậm chí Khương Nam và Tống Ngọc Lan còn vào chung một phòng tắm, giúp nhau kỳ lưng để tiết kiệm thời gian. Những sinh viên phía sau thấy hai người đi ra với bộ dáng sạch sẽ liền lập tức học theo.

Tống Ngọc Lan xoa bắp chân đang mỏi nhừ. Sau khi xuyên vào thế giới này, cô có phần lơ là trong việc rèn luyện thể chất. Trước đây, cô vốn dễ tăng cân, phải chăm chỉ tập gym để duy trì vóc dáng. Nhưng ở thế giới này, chỉ cần làm việc chăm chỉ một chút là vòng eo của cô sẽ thon lại ngay. Tuy nhiên vòng n.g.ự.c lớn khiến việc chạy trở nên khó khăn nên cô đã ngừng việc tập luyện. Mới chỉ là ngày huấn luyện đầu tiên mà bắp chân cô đã nhức mỏi đến mức gần như không thể đứng vững.

Có lẽ cô sẽ phải bắt đầu lại việc rèn luyện sau khi trở về trường.

Khương Nam lau khô tóc và đến tìm Tống Ngọc Lan: “Đi ăn thôi, chắc lúc này vẫn có thể đuổi kịp đám người cuối cùng”

Vì buổi chiều có nhiều người xếp hàng nên hai người quyết định đi tắm trước rồi mới đến nhà ăn.

Khi họ bước vào nhà ăn thì chỉ còn vài ba sinh viên lác đác ngồi ăn. Lục Trạch Dân và một vài huấn luyện viên khác đứng gần quầy thức ăn, vừa ăn vừa trao đổi chuyện gì đó. Nhìn thấy có người vào, Lục Trạch Dân lặng lẽ lấy khay thức ăn của mình và rời đi, ngồi xuống một bàn trống.

Khương Nam tinh nghịch nháy mắt với Tống Ngọc Lan, cố tình cầm khay thức ăn chọn vị trí đối diện Lục Trạch Dân, kéo Tống Ngọc Lan ngồi cùng để hai người có thể đối diện nhau.

Lục Trạch Dân liếc nhìn Khương Nam, tặng cô một ánh mắt cảm ơn.

Khương Nam cười rạng rỡ, như muốn nói: Không cần cảm ơn, đây là điều nên làm!

Tống Ngọc Lan nhìn hai người họ trao đổi ánh mắt, không khỏi lắc đầu cười thầm. Biết rằng Lục Trạch Dân sẽ ở lại Bắc Kinh lâu dài, nên nỗi nhớ nhung của cô không còn quá mãnh liệt nữa.

Nhưng cô cũng không muốn người khác phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người, ít nhất là trong thời gian huấn luyện. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến cô mà còn có thể làm tổn hại danh tiếng của Lục Trạch Dân. Tổng huấn luyện viên nghiêm khắc bị một sinh viên quyến rũ? Chỉ cần tưởng tượng việc này bị bàn tán thôi đã khiến cô thấy không thể chấp nhận nổi.

Sau bữa tối, Tống Ngọc Lan nhanh chóng kéo Khương Nam rời đi, không cho Lục Trạch Dân cơ hội nào để tiếp cận thêm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 173: Chương 173



Hai ngày sau đó, Tống Ngọc Lan hoàn toàn tập trung vào việc huấn luyện, không để ánh mắt lạc sang phía Lục Trạch Dân.

“Loại kem chống nắng mà Lý Vũ đưa ra thật sự có hiệu quả, nhưng sao mình vẫn bị đen nhỉ?” Giang Nam nhìn Tống Ngọc Lan với làn da trắng sáng, sau đó nhìn lại mình, khuôn mặt và cổ đã bị cháy nắng đến mức đỏ bừng như gan lợn.

“Đều dùng chung một loại kem chống nắng, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?”

Lý Vũ bước vào nghe thấy vậy cũng than thở: “Đúng rồi, mình bắt đầu nghi ngờ kem chống nắng mẹ mình đưa chỉ có tác dụng với mỗi Ngọc Lan thôi. Cậu nhìn tay mình mà xem, đã bắt đầu bong tróc hết cả rồi.”

Tần Đa Nhạc và Ôn Tình cũng nhìn sang Tống Ngọc Lan và lắc đầu: “Chắc chắn Nữ Oa đã nặn ra Ngọc Lan một cách đặc biệt, da trắng, môi hồng, dáng người hoàn hảo thế này! Sau này ai mới có thể xứng với cậu đây?”

“Thật ra, mình thấy tổng giáo quan và Ngọc Lan khá hợp nhau đấy. Cả ngày đứng dưới nắng cùng các giáo quan, nhưng sao anh ấy trắng hơn hẳn họ, thậm chí còn trắng hơn cả bọn mình!” Ôn Tình nói thêm vào.

“Ôi, đừng nói nữa, tổng giáo quan thật sự có vẻ ngoài quyến rũ quá đi mất! Có bao nhiêu nữ sinh lớp khác đã đến bắt chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy chỉ nghiêm mặt yêu cầu họ tập trung luyện tập, ai không tuân thủ thì sẽ bị phạt chạy vòng. Càng nghiêm khắc lại càng cuốn hút!”

“Đừng nói là cậu thích bị mắng đấy nhé, Lý Vũ! Haha...”

Tiếng cười rộn ràng vang lên trong ký túc xá.

Tần Đa Nhạc ra hiệu cho mọi người yên lặng: “Này, mình có chuyện muốn nói! Một giáo quan ở đây là học trò của ba mình, anh ấy bảo tổng giáo quan đã có bạn gái rồi, nghe nói còn rất xinh đẹp nữa!”

Trái tim Tống Ngọc Lan ngay lập tức treo lên tới tận cổ họng, lo lắng giây tiếp theo Tần Đa Nhạc sẽ nói ra tên của mình.

Khương Nam bước đến gần, thầm thì: “Tổng huấn luyện viên trông có vẻ hơn tuổi chúng ta, có bạn gái cũng không phải chuyện lạ gì đâu nhỉ?”

“Đúng thế, anh ấy đẹp trai thế kia, không có bạn gái mới là lạ” một người khác tiếp lời.

Thấy mọi người bắt đầu theo đà câu chuyện mà bàn tán, Tống Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã chào mọi người rồi quay trở về ký túc xá.

Ngày thứ tư, họ bắt đầu tập luyện đội hình. Bạn học Lưu, người đứng cạnh Tống Ngọc Lan đã bị huấn luyện viên Hồ Ba kéo riêng ra để huấn luyện thêm.

Những ngày trước, việc đứng nghiêm và tập bước đều đều chỉ là bước chuẩn bị cho buổi huấn luyện đội hình hôm nay. Ban đầu, Tống Ngọc Lan nghĩ rằng mình đã trải qua nhiều lần quân huấn từ kiếp trước, chắc sẽ không còn hứng thú nữa. Nhưng khi buổi huấn luyện bắt đầu, không khí tập thể đã cuốn cô vào, làm cho cô hăng hái hô vang những khẩu hiệu mạnh mẽ.

Hôm nay mệt hơn so với những ngày trước, đã có mấy bạn nữ không chịu nổi mà ngất xỉu vì say nắng. Huấn luyện viên Hồ Ba thành thạo mở chai hoắc hương chính khí và đưa cho các bạn ngất xỉu.

Tống Ngọc Lan vốn nghĩ mình yếu đuối, nhưng không ngờ ngoài việc cảm thấy nóng thì cô vẫn chịu đựng được cường độ tập luyện.

Hai tuần trôi qua, những bạn có thể chất yếu hầu như ngày nào cũng có người ngất xỉu, nhưng dần về sau những tình huống này đã ít xảy ra hơn.

Tất nhiên, không phải ai cũng bị ngất xỉu. Vẫn có những người có thể lực vượt trội. Ví dụ như Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn là hai nữ sinh duy nhất chưa từng ngất xỉu. Cả hai không chỉ thực hiện động tác đúng chuẩn mà còn có thể sánh ngang với bạn nam Hạ Vũ, cùng được chọn làm gương mặt tiêu biểu của lớp Toán 1.

Cả ba người nhờ vào phong độ xuất sắc đã trở thành biểu tượng của lớp. Mỗi khi diễu hành theo đội hình thì họ luôn đứng ở hàng đầu, dẫn dắt cả lớp tiến lên.

Không chỉ xuất sắc về kỹ năng mà vẻ ngoài của ba người cũng nổi bật, đặc biệt là Tống Ngọc Lan, người đứng ở vị trí trung tâm. Với nhan sắc rực rỡ đã khiến cô thu hút sự chú ý của nhiều huấn luyện viên.

Lúc đầy nghe thấy mọi người khen ngợi bạn gái của mình thì trong lòng Lục Trạch Dân liền thấy rất tự hào, ưỡn n.g.ự.c thẳng lực, cực kỳ đắc ý.

Nhưng khi nghe thấy có người định theo đuổi Tống Ngọc Lan sau khi kỳ quân huấn kết thúc, Lục Trạch Dân lập tức ngắt lời họ, không khách sáo mà tăng thêm 20 vòng chạy cho mỗi huấn luyện viên.

Giữa trưa, Lý Vũ từ ban công bước vào phòng và càu nhàu: “Sao giữa trưa thế này mà các huấn luyện viên vẫn chưa nghỉ trưa?”

Tống Ngọc Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tất cả các huấn luyện viên đang chạy hùng hục trên sân, còn Lục Trạch Dân thì cầm đồng hồ bấm giờ đứng thẳng tại trung tâm sân để giám sát bọn họ.

“Ê, các cậu, mình có tin vui đây!” Cửa phòng bị đẩy mạnh ra thì Tần Đa Nhạc đã hớn hở nói.

“Chúng ta đã huấn luyện được nửa tháng rồi, mình vừa nghe nói mai sẽ được nghỉ hai ngày để xả hơi!”

“Thật à?” Ôn Tình và Lý Vũ nhảy bật dậy, ánh mắt đầy mong đợi.

Khương Nam liếc nhìn Tống Ngọc Lan rồi hỏi nhỏ: “Cậu không nghe ngóng được gì à?”

Tống Ngọc Lan khẽ lắc đầu. Trong suốt khoảng thời gian này, cô và Lục Trạch Dân chỉ gặp nhau trên sân huấn luyện, chưa bao giờ có thời gian riêng tư, nên cô không biết được mấy tin vỉa hè này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 174: Chương 174



Khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, Tống Ngọc Lan trở về phòng ký túc xá của mình.

Tô Ngôn thấy cô quay lại liền chào hỏi: “Cậu lại qua bên kia chơi với bạn thân à?”

Mọi người trong ký túc xá toán học đều biết Tống Ngọc Lan và Khương Nam là bạn thân.

Ngoài Tống Ngọc Lan và Dương Chiêu Đệ thì những cô gái còn lại trong lớp toán học đều chung một phòng ký túc xá. Dương Chiêu Đệ vốn chỉ quan tâm đến sách vở, chẳng bao giờ tham gia các cuộc trò chuyện trong phòng. Nhưng qua thời gian quân huấn, các thành viên trong phòng mới phát hiện ra Tống Ngọc Lan rất dễ gần, không hề kiêu kỳ như vẻ bề ngoài. Ngay cả Tô Ngôn cũng trở nên thân thiện với cô hơn.

Mỗi lần cô về từ phòng bên cạnh thì Tô Ngôn đều tìm cớ để trò chuyện.

Tống Ngọc Lan mỉm cười đáp: “Ừ.”

Một bạn học tóc ngắn liền vui vẻ báo tin: “Vừa nãy cậu không có mặt, bọn mình có tin vui cho cậu. Nghe nói ngày mai chúng ta được nghỉ hai ngày đó!”

Tống Ngọc Lan tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thật sao?”

“Chắc chắn đấy! Tin đồn đã lan rộng giữa các sinh viên rồi” Cô bạn tóc ngắn tiếp tục phấn khích nói: “Mình nghe nói gần đây có một thị trấn rất nhộn nhịp, đầy đồ ăn ngon và trò chơi vui. Nếu mai thật sự được nghỉ thì chúng ta cùng nhau đi chơi nhé?”

Tô Ngôn lắc đầu: “Các cậu đi đi, mình muốn ở lại phòng nghỉ ngơi.”

Tống Ngọc Lan cũng cảm thấy mệt mỏi, cô nghĩ thầm rằng dù có đồ ăn hay trò gì hay ho thì cô đã thấy nhiều ở kiếp trước rồi, nên cũng muốn nghỉ ngơi.

Chiều hôm đó, sau khi huấn luyện kết thúc, huấn luyện viên thông báo tin tức về kỳ nghỉ, nhưng nhấn mạnh không được phép tự ý ra ngoài doanh trại, nếu muốn đi thì phải xin phép và sẽ có quy định thời gian cụ thể.

Ôn Tình, Lý Vũ và Tần Đa Nhạc đều đã xin phép để ra ngoài. Khương Nam thấy Tống Ngọc Lan không muốn đi, mà cô ấy cũng chẳng có hứng ra ngoài nên quyết định ở lại cùng bạn.

Khi Tô Ngôn từ nhà ăn về liền thông báo: “Tống Ngọc Lan, huấn luyện viên Hồ Ba gọi cậu tới văn phòng. Có lẽ là về việc tham gia đội hình tiêu biểu đấy.”

Tống Ngọc Lan uể oải đứng dậy, vừa mới được nghỉ ngơi, giờ lại bị gọi đi. Sau khi rửa mặt qua loa, cô liền nhét tóc vào trong mũ, mắt vẫn lờ đờ khi bước tới văn phòng huấn luyện viên.

Bước vào phòng, cánh cửa phía sau cô bất ngờ đóng sầm lại và khóa chặt. Tống Ngọc Lan lập tức tỉnh táo hẳn, quay lại nhìn thấy Lục Trạch Dân, cô bực bội nói: “Không phải huấn luyện viên Hồ Ba gọi mà là anh gọi đúng không?”

Lục Trạch Dân không đáp, chỉ bước tới trước, cúi người ôm chặt lấy cô. Động tác của anh nhẹ nhàng nhưng kiên định, như thể muốn hòa làm một với cô.

Tống Ngọc Lan bị bất ngờ bởi cái ôm đột ngột này nên chưa kịp phản ứng. Cô cố gắng thoát ra, nhưng Lục Trạch Dân ôm cô càng chặt hơn, khiến cô không thể cựa quậy.

Trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở của cả hai người quấn quýt vào nhau, không khí trở nên ngột ngạt và căng thẳng. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ và hơi ấm từ lồng n.g.ự.c của anh. Điều này khiến tim cô đập nhanh hơn, mặt cô cũng đỏ bừng.

Dù bối rối, nhưng sự ấm áp từ vòng tay của Lục Trạch Dân lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn kỳ lạ. Cô khẽ vòng tay qua eo anh, ngước lên hỏi nhỏ: “Anh làm sao thế?”

Lục Trạch Dân cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên tai cô, giọng anh trầm thấp: “Anh chỉ là nhớ em thôi.” Mùi hương tùng quen thuộc trên người anh khiến cô bất giác run nhẹ.

Suốt nửa tháng huấn luyện, Lục Trạch Dân chỉ có thể nhìn cô từ xa mà không thể vượt qua giới hạn, điều đó khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cái ôm kéo dài như bất tận, như thể thời gian đã ngừng trôi.

Bất chợt, một tiếng kêu “ục” vang lên, phá vỡ không khí mờ ám giữa hai người. Mặt Tống Ngọc Lan ửng đỏ, giờ đã là 10 giờ sáng, việc cô cảm thấy đói cũng là chuyện dễ hiểu mà.

Lục Trạch Dân buông cô ra, kéo cô ngồi xuống ghế cạnh bàn làm việc, rồi lấy từ dưới bàn ra một hộp cơm lớn.

Bên trong hộp đầy ắp những món ăn ngon: móng giò kho đậu nành thơm nức, thịt kho tàu hấp dẫn, cải thảo xào chua cay và dưa chuột xào giòn mát.

“Ăn đi.” Lục Trạch Dân đưa đũa cho Tống Ngọc Lan, ánh mắt anh đầy sự cưng chiều. Tống Ngọc Lan không ngần ngại, nhận lấy đũa và cười nói: “Tất cả đều là anh cố ý chuẩn bị cho em sao?”

“Ừ, là do anh tự nấu.” Ánh mắt Lục Trạch Dân lấp lánh niềm tự hào không giấu được, giọng anh mang theo chút kiêu hãnh.

Tống Ngọc Lan nhướng mày, gắp một miếng móng giò lên nếm thử.

Phải thừa nhận rằng tay nghề nấu ăn của Lục Trạch Dân thực sự xuất sắc. Món móng giò được hầm vừa vặn, thịt mềm mịn, thấm đẫm gia vị, tan chảy ngay khi chạm vào đầu lưỡi, khiến cô không thể ngừng khen ngợi: “Không ngờ anh còn biết nấu ăn, mà còn ngon như vậy nữa! Anh không ăn sao?”

“Em ăn đi, anh đã ăn sáng rồi.” Ánh mắt Lục Trạch Dân chứa đầy tình cảm.

Tống Ngọc Lan cúi đầu tập trung ăn cơm, trong đầu lại nghĩ về việc tổng giáo quan lại là bạn trai của mình, ngày thường nghĩ tới liền có chút ngọt ngào.

Tuy rằng quân đội có kỷ luật nghiêm ngặt nên bình thường Lục Trạch Dân sẽ không quấy rầy Tống Ngọc Lan, nhưng khi ánh mắt hai người đối diện nhau cũng đủ để cô có thêm động lực huấn luyện.
 
Back
Top Bottom