Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 175: Chương 175



Huấn luyện viên Hồ Ba thổi còi, hét lớn: “Nghe tiếng còi của tôi, chuẩn bị... chạy!”

Ngay khi còi vang lên, Tống Ngọc Lan, Tô Ngôn và Hạ Vũ cùng lao về phía trước. Cả ba người đang tranh giành vị trí làm gương mặt tiêu biểu. Huấn luyện viên Hồ Ba không biết phải chọn ai vì cả ba đều quá xuất sắc, nên quyết định tổ chức cuộc thi chạy: nam chạy 1000m, nữ chạy 800m. Ai về nhất sẽ được chọn làm gương mặt tiêu biểu.

Vòng đầu tiên, tốc độ của ba người không chênh lệch nhiều.

Tống Ngọc Lan hơi tụt lại phía sau một chút.

Đến vòng hai, Tô Ngôn bắt đầu có dấu hiệu đuối sức, hơi thở dần trở nên gấp gáp và không ổn định. Tống Ngọc Lan giữ nhịp thở đều đặn, từ từ vượt qua Tô Ngôn. Lúc này, Hạ Vũ đã bỏ xa hai cô gái nửa vòng.

“Chỉ còn hai vòng nữa, cố lên Tô Ngôn!”

“Tống Ngọc Lan cố lên!”

Cả sân vận động vang lên tiếng cổ vũ, khuyến khích hai cô gái. Riêng Hạ Vũ, vì là nam nên mọi người nghĩ rằng anh ấy có lợi thế về thể lực, nên chỉ có vài người bạn thân hô hào cổ vũ cho anh ấy.

Hạ Vũ càng chạy càng thấy mất tinh thần. Anh ấy không ngờ Tống Ngọc Lan lại dần đuổi kịp mình.

Tống Ngọc Lan duy trì nhịp chạy ổn định, hơi thở đều đặn. Đến khi hoàn thành thì cô đã vượt qua Tô Ngôn một vòng và vượt qua Hạ Vũ nửa vòng.

Tô Ngôn chạy xong thì Hạ Vũ còn một vòng nữa.

Không nghi ngờ gì nữa, suất gương mặt tiêu biểu thuộc về Tống Ngọc Lan. Trong buổi duyệt quân sự, cô sẽ được chọn làm người cầm biển lớp 1 và với bước đi chuẩn mực, dùng bước đi nghiêm tiêu chuẩn nhìn về phía Lục Trạch Dân ở trung tâm khán đài.

Ánh mắt hai người chạm nhau rồi nhanh chóng rời đi.

Qua đợt huấn luyện quân sự, tất cả các bạn cùng lớp với Tống Ngọc Lan đều nhận ra rằng ngoài thành tích học tập xuất sắc và năng lực mạnh mẽ thì cô còn rất thân thiện. Nhan sắc nổi bật của cô hóa ra lại là điều ít người nhắc đến nhất.

Trên chuyến xe buýt trở về trường, Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn ngồi cùng nhau. Không thấy bóng dáng Lục Trạch Dân đâu, ngoại trừ lúc duyệt quân sự thì cả ngày hôm nay cô đều không gặp anh.

Khi xe về đến sân trường, cô giáo Tống Nhu đứng ở cửa xe, thông báo tin vui cho mọi người: “Bắt đầu từ chiều nay, trường sẽ cho các em nghỉ lễ Quốc Khánh 7 ngày, đến sáng ngày thứ 8 chúng ta sẽ chính thức học lại!”

Những tiếng reo hò vui mừng liên tiếp vang lên khắp nơi.

Tống Ngọc Lan xuống xe cùng Khương Nam, hai người cùng nhau về ký túc xá. Ôn Tình và Lý Vũ đã thu dọn hành lý, nhà hai người ở cùng một khu nên sẽ cùng nhau trở về nhà.

Tần Đa Nhạc rủ Dương Chiêu Đệ về nhà mình chơi, nhưng Dương Chiêu Đệ lắc đầu: “Mình ở lại trường học cho tiện. Cậu gửi lời hỏi thăm tới thầy Tần và sư mẫu giúp mình nhé, mình không đến nhà cậu đâu.”

Thấy vậy, Tần Đa Nhạc cũng không nài nỉ thêm, chỉ tạm biệt Tống Ngọc Lan và Khương Nam rồi rời đi.

Biết Khương Nam không về quê, Tống Ngọc Lan liền rủ cô ấy cùng về tứ hợp viện ở Thập Sát Hải với mình.

Hai người về đến nơi, Tống Ngọc Lan háo hức muốn xem việc sửa chữa tứ hợp viện đã xong chưa.

Tới đầu hẻm, họ đã thấy bà nội Tống tinh thần phấn chấn, đứng ở cửa chỉ huy Thẩm Lượng dỡ đồ đạc. Cánh cửa đỏ và bức tường đỏ xung quanh đã được làm mới hoàn toàn.

Thấy Tống Ngọc Lan và Khương Nam về, bà nội Tống cười tươi hơn hẳn: “Bà đoán là các cháu huấn luyện quân sự xong chắc về ngay, nên bà liền đi mua vài cái chăn mới, lại dọn dẹp tứ hợp viện đợi các cháu về đấy.”

Thẩm Lượng thấy Tống Ngọc Lan về, liền dẫn cô đi kiểm tra toàn bộ ngôi nhà: “Ngói tôi dùng là loại ngói xanh, đảm bảo dùng được mấy chục năm mà không có vấn đề gì!”

Mọi thứ đã được sửa chữa hoàn hảo, bức tường bên cạnh hồ nước bị mốc, Thẩm Lượng đã đập bỏ và xây lại.

Từng chi tiết nhỏ đều cho thấy Thẩm Lượng làm việc rất cẩn thận và tận tâm. Điều khiến Tống Ngọc Lan hài lòng nhất chính là nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh giờ đã có hệ thống xả tự động, bồn cầu hiện đại và còn lắp đặt cả máy giặt với chức năng phân loại đồ khô và ướt riêng biệt.

Sau khi kiểm tra xong, Tống Ngọc Lan lấy ra 3.000 đồng từ trong túi đưa cho Thẩm Lượng để cảm ơn.

Thẩm Lượng nhất quyết không nhận: “Thật lòng mà nói thì tôi nhận công việc này không phải để kiếm lời, mà là để cảm ơn sự giúp đỡ của cô đối với anh rể tôi.”

Tống Ngọc Lan vẫn cố nhét tiền vào tay anh ta, Thẩm Lượng đã trả hết tiền mua đồ nội thất, số tiền 2 vạn cô đưa ban đầu chắc chắn đã tiêu hết sạch. Hơn nữa, cô và giám đốc Uông cũng chỉ là hợp tác cùng có lợi, chứ ông ấy cũng không nợ cô điều gì cả.

Thấy Tống Ngọc Lan kiên quyết, Thẩm Lượng mới nhận số tiền và cam đoan sẽ bảo hành sửa chữa trong vòng 5 năm, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì sẽ sửa miễn phí.

Tống Ngọc Lan hẹn sẽ mời anh ta và giám đốc Uông đến nhà ăn cơm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 176: Chương 176



Ban đầu, cô định thuê người dọn vệ sinh, nhưng bà nội Tống nhất quyết không đồng ý, thế là Tống Ngọc Lan và Khương Nam liền đi ra chợ gần đó để mua dụng cụ lau dọn để dọn dẹp phòng khách và phòng bếp cùng bà nội Tống.

Cuối cùng, khi cả ba đều mệt rã rời, Tống Ngọc Lan vẫn quyết định gọi dịch vụ vệ sinh chuyên nghiệp.

Sáu người dọn dẹp chỉ trong hai giờ đã làm sạch từ trong ra ngoài, thậm chí đường viền chân tường cũng sáng bóng. Tốn 120 đồng mà mọi thứ được sạch sẽ tinh tươm, bà nội Tống xoa lưng đau nhức của mình cảm thán: “Đúng là tiền thật sự rất quan trọng!”

Tống Ngọc Lan vừa bóp vai cho bà nội vừa cười: “Bà ơi, chúng ta kiếm tiền chẳng phải là để sống thoải mái hơn sao? Nếu kiếm được tiền mà vẫn khổ thì kiếm tiền để làm gì nữa chứ?”

Khương Nam nằm dài trên chiếc ghế sofa mềm mại, thở dài sung sướng: “Về nhà tớ cũng phải mua cái ghế mềm thế này, ông nội tớ thích ghế gỗ cứng, ngồi chẳng êm chút nào, còn không thoải mái bằng đứng.”

Tống Ngọc Lan đứng dậy lấy ba lô: “Hai người cứ nghỉ ngơi đi, chắc Ngọc Cảnh tan học rồi. Để cháu đi đón em ấy rồi tiện mua đồ ăn về, hôm nay chúng ta không cần nấu cơm nữa.”

“Nhớ mua cho bà hai gói hạt giống cải nhé, ở sân sau còn hai mảnh đất trống, bây giờ gieo hạt là vừa để kịp ăn rau tươi vào mùa đông.” Bà nội Tống gọi với theo khi Tống Ngọc Lan vừa bước ra cửa.

Cô khẽ vẫy tay, dáng người khuất dần sau cánh cửa đỏ.

....

Vì Tống Ngọc Lan yêu cầu Thẩm Lượng sử dụng vật liệu tốt nhất để trang hoàng, các phòng ngủ lại được trang hoàng đầu tiên, để thông gió suốt hơn hai mươi ngày nên lúc này hoàn toàn có thể dọn vào ở rồi.

Bà nội Tống định cho Tống Ngọc Cảnh ở cùng phòng với bà như trước. Nhưng Tống Ngọc Lan kiên quyết phản đối, không chỉ vì Tống Ngọc Cảnh đã gần 12 tuổi, sắp bước vào tuổi dậy thì, mà còn bởi vì ngôi nhà tứ hợp viện có tới 5 phòng. Dù có để lại một phòng khách cho Khương Nam tiện qua chơi thì cũng vẫn dư thừa phòng.

Tống Ngọc Cảnh có được phòng riêng của mình, bàn học và tủ quần áo riêng. Cậu bé cảm thấy mình thật hạnh phúc, thậm chí còn hạnh phúc hơn cả người giàu nhất lớp mình là Lục Sương Sương!

Khương Nam cũng vui vẻ đi xem phòng ngủ Tống Ngọc Lan chuẩn bị riêng cho mình. Cảm giác được quan tâm thật sự rất hạnh phúc!

Ngày 1 tháng 10 năm 1981, trong tứ hợp viện, máy ghi âm phát những bài hát cách mạng rộn ràng, vang vọng khắp khu vườn phía sau.

Bà nội Tống đang ngồi dưới cây quế, tận hưởng làn gió mát, trước mặt bà là một bao hạt giống và cái cuốc, hai mảnh đất trống đã được xới xong.

Tống Ngọc Lan vươn vai lười biếng, vừa chợp mắt một lát đã tỉnh dậy. Khi nhìn thấy bóng dáng cô đơn của bà nội Tống dưới gốc cây quế làm cô cảm thấy có chút chạnh lòng.

Tống Ngọc Lan nghĩ rằng đã đến lúc phải mua một cái tivi cho bà rồi.

Đang suy nghĩ miên man thì cô bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên từ cổng chính.

Tống Ngọc Lan cau mày. Ở Bắc Kinh này cô không quen biết quá nhiều người, ai lại đến vào sáng sớm thế này?

Cô vừa xoa mái tóc rối bù của mình, vừa từ từ bước qua phòng khách để ra sân trước.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên đều đặn, nhịp nhàng.

Tống Ngọc Lan mở then cài, trước mặt cô là giám đốc Uông và Thẩm Lượng.

Trên tay giám đốc Uông xách hai túi trái cây đầy ắp, cười tươi: “Ôi, Tống tiểu thư, nghe nói cô đã kết thúc huấn luyện quân sự rồi phải không? Thẩm Lượng nói với tôi nên tôi tranh thủ đến thăm cô đây! Tiện thể nói với cô về cửa hàng mà cô nhờ tôi tìm kia đã có tin tức rồi.”

Nói rồi, ông đưa túi trái cây cho Tống Ngọc Lan, bảo đây là quà ông mang tới để cô nếm thử mới mẻ.

Tống Ngọc Lan mỉm cười cảm ơn rồi mời hai người vào trong nhà ngồi.

Thật ra cô cũng định trưa nay sẽ đi gặp giám đốc Uông để hỏi chuyện, không ngờ ông ấy còn sốt ruột hơn cả cô.

Giám đốc Uông đúng là sốt ruột thật. Đã một tháng rồi ông không liên lạc được với Tống Ngọc Lan. Ông đã tìm được hai cửa hàng có vị trí rất tốt, chỉ cách ngân hàng có hơn 100 mét. Dù sau này Tống Ngọc Lan làm ăn gì thì chẳng phải tiền lời cũng sẽ gửi vào chi nhánh ngân hàng của ông sao?

Việc Tống Ngọc Lan có thể không kiếm được tiền thì ông chưa từng nghĩ tới. Những người có vốn không như người nghèo, làm ăn không cần phải liều lĩnh. Người giàu mở tiệm, nếu không lời thì sẽ chuyển sang cái khác, cơ hội kiếm tiền sẽ luôn có.

Rõ ràng, trong mắt giám đốc Uông lúc này thì Tống Ngọc Lan chính là người có nhiều vốn.

Tháng trước, nhờ có Tống Ngọc Lan, không những ông được khen thưởng mà cấp trên còn thưởng thêm 100 đồng cho ông vì bán được căn tứ hợp viện này.

Số tiền 100 đồng đó bằng một phần ba lương tháng của ông. Nghĩ đến tiền thưởng cuối năm đầy hứa hẹn, giám đốc Uông càng hăng hái làm việc hơn.

Tống Ngọc Lan dụi dụi mắt rồi bảo hai người chờ một lát để cô đi rửa mặt, sau đó sẽ cùng giám đốc Uông đi xem cửa hàng.

Khương Nam đến kỳ, cả người đều mệt mỏi nên Tống Ngọc Lan bảo cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, rồi dẫn Tống Ngọc Cảnh đi cùng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 177: Chương 177



Tống Ngọc Lan dự định mở một quán nước lạnh. Ở thời sau loại quán này có ở khắp nơi, chỉ cần mặt bằng khoảng 10-20 mét vuông là có thể kinh doanh.

Nhưng giám đốc Uông lại chỉ hiểu được một nửa ý của cô. Những cửa hàng ông tìm đều nằm trên con phố sầm uất nhộn nhịp, nhưng một tiệm rộng 120 mét vuông hoàn toàn không phù hợp với hình dung của cô về một tiệm nước nhỏ.

Cửa hàng còn lại còn đáng ngạc nhiên hơn, với diện tích lên tới 180 mét vuông, thậm chí còn có thêm một gác lửng.

Giám đốc Uông nhìn sắc mặt của Tống Ngọc Lan, thận trọng hỏi: “Tống tiểu thư, cô không hài lòng à?” Ông vội giải thích, sợ rằng mình tìm cửa hàng quá nhỏ: “Hai cửa hàng này là những chỗ lớn nhất mà khách hàng của ngân hàng tôi đang có. Nếu muốn lớn hơn thì không còn đâu.”

Tống Ngọc Lan định nói không phải, nhưng nghĩ lại thì người ta đã mất cả tháng tìm cửa hàng cho mình, chẳng lẽ mình lại nói chỉ cần một chỗ nhỏ tầm hai chục mét vuông, như vậy có lẽ không hay lắm.

Cô đứng trước cửa hàng, nhìn sang hai bên, bên trái là một quán ăn, bên phải cũng là một quán ăn.

Rõ ràng trước đây tiệm này cũng là một quán ăn.

Cô vốn chỉ định mở một tiệm nước nhỏ, nhưng quán lớn thế này cũng có thể biến thành một quán nước cao cấp, thêm vào đó là bán bánh mì và bánh ngọt cũng không phải là không được.

Nhưng ở kiếp trước, Tống Ngọc Lan chỉ biết quản lý và kinh doanh, còn làm bánh mì và bánh ngọt thì hoàn toàn không biết. Kế hoạch mở quán giải khát của cô cũng chỉ đơn giản dựa trên những trải nghiệm uống trà sữa ở kiếp trước, những thứ mà chỉ cần pha chế vài bước là có thể bán rồi.

Ngọc Lan chưa đưa ra quyết định ngay, chỉ nói với giám đốc Uông: “Tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ.” Cô muốn ông ấy cho mình thêm thời gian cân nhắc.

Nếu muốn mở một cửa hàng lớn thì cô phải tìm đối tác, người biết làm bánh ngọt và có tay nghề. Trong kiếp trước cô từng quen một người như vậy, nhưng liệu người đó có tồn tại ở thế giới này không?

Chỉ cần tìm được người đó thì Tống Ngọc Lan sẵn sàng thuê cả cửa hàng 180m².

Sau khi ăn bữa trưa do bà nội nấu xong, Tống Ngọc Lan đeo balo lên rồi đi ra ngoài một mình.

Cô tìm đến nơi mà kiếp trước cô đã từng làm việc, nhưng hiện tại nơi này hoàn toàn khác, không có những tòa nhà cao tầng mà cô từng biết.

Nếu cô nhớ không nhầm, người đó lúc này có lẽ mới ngoài hai mươi tuổi và vừa mới ly hôn.

Tống Ngọc Lan cố gắng lục lại hình ảnh của người ấy trong trí nhớ của mình, nhưng mọi thứ vẫn khá mơ hồ. Cô chỉ biết người đó sống ở khu vực gần đây nhưng không thể nhớ chính xác địa chỉ.

Ngọc Lan lang thang qua những con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ suốt cả buổi chiều. Khi màn đêm buông xuống, cảm giác đói bắt đầu xuất hiện, dạ dày cô réo lên từng hồi. Cô đành dừng chân, ngồi xuống một bậc thềm bên cạnh một bồn hoa.

Bỗng một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng Ngọc Lan, khiến sống mũi cô cay xè, mắt ướt đẫm.

Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy mâu thuẫn đến vậy. Một mặt, cô khát khao tìm lại người đó. Nhưng mặt khác, cô lại sợ hãi khi nghĩ đến việc có thể sẽ gặp lại. Nếu người đó xuất hiện thì liệu điều đó có đồng nghĩa rằng “bản thân” cô cũng tồn tại ở thế giới này?

Sau bảy, tám tiếng tìm kiếm trong vô vọng, Ngọc Lan vẫn không thấy bóng dáng của người ấy. Cô cảm thấy chút thất vọng và cay đắng trong lòng.

Sau một đêm trằn trọc không ngủ, Ngọc Lan quyết định: cô nhất định phải tìm ra người đó!

Lần này, cô không còn m.ô.n.g lung nữa. Cô mang theo giấy bút, đánh dấu những nơi đã tìm kiếm.

Khi mặt trời từ từ lên cao, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm nồng nàn của hoa quế. Mùi hương ấy như dòng suối mát lạnh len lỏi vào lòng Tống Ngọc Lan, khiến cô cảm thấy một sự thoải mái và thân thuộc kỳ lạ.

Đúng lúc đó, từ phía ngã rẽ có một người phụ nữ mặc chiếc áo xám xanh, khuôn mặt phờ phạc, dắt theo một bé gái đáng yêu tiến lại gần Tống Ngọc Lan.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua thì mắt Ngọc Lan đã ướt đẫm. Nước mắt cô tuôn rơi như một dòng suối không thể ngăn lại.

Người phụ nữ trông thấy cảnh tượng đó, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Người phụ nữ do dự một chút, rồi cuối cùng cũng lấy từ túi áo ra một chiếc khăn tay trắng tinh, mềm mại, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Tống Ngọc Lan, dịu dàng hỏi: “Cô gái, sao cô lại khóc? Có phải cô gặp chuyện gì buồn hay gặp khó khăn gì không?”

Tống Ngọc Lan run rẩy đưa tay đón lấy chiếc khăn tay ấm áp, cảm nhận được sự quan tâm và thiện chí từ người phụ nữ. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn cô... tôi không sao... chỉ là nhìn cô trông giống một người họ hàng xa của tôi, khiến tôi bất chợt nhớ lại một số chuyện cũ...” Nói xong, Tống Ngọc Lan liền cúi đầu xuống, dùng khăn tay lau những giọt nước mắt đang đọng trên khóe mắt.

Người phụ nữ thấy Tống Ngọc Lan có vẻ thật lòng, không phải giả vờ, liền nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Người thân đó chắc là rất quan trọng với cô, đúng không?”

Tống Ngọc Lan nghẹn ngào đáp: “Vâng, rất quan trọng... rất quan trọng...”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 178: Chương 178



Ở kiếp trước, người bạn duy nhất mà Tống Ngọc Lan có chính là Phan Phương.

Sau khi ly hôn, Phan Phương một mình nuôi con, bươn chải nhiều năm giữa cuộc sống khắc nghiệt rồi mới dần ổn định, mở một tiệm bánh ngọt nhỏ. Sau này, Phan Phương cũng kiếm được chút tiền, nhưng gia đình chồng cũ không ngừng quấy rối, đòi giành lại quyền nuôi con.

Đứa con chính là mạng sống của Phan Phương. Cô ấy đã phải bán hết tiền bạc và cửa tiệm để giữ lại đứa bé. Sau đó, Phan Phương quyết định rời xa chồng cũ, chia tay Tống Ngọc Lan rồi đi về phương nam.

Những chuyện sau này, Tống Ngọc Lan không kịp biết nữa thì cô đã xuyên không vào cuốn sách này.

Giờ đây, gặp lại Phan Phương, nhưng là phiên bản trẻ hơn mười năm, đứa bé mà Phan Phương dẫn theo dường như mới chỉ khoảng ba tuổi.

“Người thân của tôi đã biến mất rồi, tôi rất nhớ cô ấy. Cô có thể cho toi làm quen với cô được không?” Tống Ngọc Lan lau khô nước mắt, mắt đỏ hoe như một con thỏ nhỏ, nhìn Phan Phương.

Phan Phương chỉ về phía con hẻm phía trước: “Tôi thuê một căn nhà ở đó, nếu không phiền thì mời cô vào uống ly nước.”

Tống Ngọc Lan chào hỏi cô bé: “Bé con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Noãn Noãn, con nói là con đã hơn hai tuổi đi nào.” Phan Phương cúi xuống bế con gái lên: “Bé còn hơi nhút nhát, chưa biết nói nhiều đâu, cô đừng để bụng.”

“Không sao đâu, tên bé là Noãn Noãn phải không? Đáng yêu quá.” Tống Ngọc Lan cười dịu dàng với Noãn Noãn.

Trẻ con vốn dễ bị thu hút bởi những thứ đẹp đẽ, Noãn Noãn cũng không ngoại lệ, mắt cô bé sáng ngời nhìn Tống Ngọc Lan, sau đó bất ngờ giơ hai tay về phía cô. Điều này khiến Phan Phương ngạc nhiên đến mức mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng. Suốt mấy tháng qua đứa bé đã bị gia đình chồng cũ hành hạ đến mức không còn muốn nói chuyện hay cười đùa.

Tống Ngọc Lan cũng rất ngạc nhiên. Cô nhớ khi gặp Noãn Noãn ở kiếp trước thì cô bé đã 15 tuổi nhưng vẫn đang học tiểu học và mắc chứng tự kỷ. Lúc đó trường học khuyên Phan Phương đưa Noãn Noãn vào trường chuyên biệt, nhưng Phan Phương kiên quyết từ chối, luôn khẳng định rằng con mình chỉ là ít nói, chứ không có bệnh. Mãi đến khi có kết luận từ bác sĩ thì Phan Phương mới đành phải chấp nhận sự thật, sau những rắc rối không ngừng từ gia đình chồng cũ thì cô ấy đã đi tới phương Nam.

Nhưng giờ đây nhìn Noãn Noãn đang cười rạng rỡ trong tay mình, Tống Ngọc Lan biết rằng chứng tự kỷ của cô bé có lẽ không phải là bẩm sinh.

Tống Ngọc Lan được Phan Phương cho phép, liền bế Noãn Noãn lên và mỉm cười với cô bé. Noãn Noãn bật cười khanh khách, tiếng cười giòn tan.

Phan Phương cuối cùng không thể kìm nén được cảm xúc mà bật khóc, nhưng Noãn Noãn vẫn không rời mắt khỏi Tống Ngọc Lan.

Thái độ của Phan Phương đã trở nên gần gũi hơn nhiều. Cô ấy mời Tống Ngọc Lan vào nhà trò chuyện.

Hiểu rõ tính cách của Phan Phương, Tống Ngọc Lan chỉ cần vài lời đã khiến cô ấy mở lòng, chia sẻ những khó khăn đang phải đối mặt.

Cuối cùng, cả hai cùng ôm nhau khóc.

Dường như Noãn Noãn rất thích Tống Ngọc Lan, bé cứ rúc vào lòng cô mà ngủ ngon lành. Vì vậy, khi Tống Ngọc Lan đề nghị hợp tác làm ăn với Phan Phương thì Phan Phương chỉ hơi ngập ngừng rồi đồng ý ngay.

“Cô không sợ tôi là kẻ lừa đảo sao?”

“Việc chúng ta gặp nhau chắc chắn là do ông trời sắp đặt để cứu tôi. Tôi chẳng còn gì trong tay cả, có gì mà để cô lừa chứ?”

Hiện giờ Phan Phương dẫn theo con nhỏ, đi đâu xin việc cũng bị từ chối vì có con đi kèm. Cô ấy chỉ còn lại vài chục đồng, gia đình cũng đã cắt đứt quan hệ với cô ấy. Đến bước đường cùng như vậy, sự xuất hiện của Tống Ngọc Lan chẳng khác nào vị cứu tinh của cô ấy.

Tống Ngọc Lan không đáp lời, thực ra kiếp trước Phan Phương cũng đã vượt qua giai đoạn khó khăn này mà không có cô giúp đỡ.

Tống Ngọc Lan quyết định thuê lại cửa hàng 180 mét vuông có gác lửng. Gác lửng tuy không lớn, nhưng cô có thể để lại một phòng làm kho và hai phòng khác cho Phan Phương và con của co ấy ở tạm.

Vì chủ nhà là khách hàng của ngân hàng, lại nhờ giám đốc Uông làm trung gian nên Tống Ngọc Lan thuê được cửa hàng với giá rất rẻ, chỉ 9.000 đồng một năm.

Một cửa hàng lớn ở con phố sầm uất có giá thuê như vậy đúng là quá rẻ.

Tống Ngọc Lan lập tức thuê liền ba năm. Nếu có tiền thì cô đã mua luôn cả cửa hàng rồi, nhưng hiện tại cô không đủ tài chính. Số tiền thưởng từ sở giáo dục tỉnh gần như đã dồn hết vào cửa hàng này.

Dù Lục Trạch Dân đã giao sổ tiết kiệm của anh cho cô, nhưng Tống Ngọc Lan chỉ xem việc mua nhà là khoản đầu tư hợp lý. Nếu sau này cả hai tiến tới với nhau thì không cần phân biệt ai là chủ. Còn nếu không thì cô tin rằng giá trị của căn nhà sẽ vẫn tăng lên.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 179: Chương 179



Giờ đây, để tiếp tục việc kinh doanh thì cô cần phải bàn bạc với Lục Trạch Dân. Ngành kinh doanh đồ uống lạnh và bánh ngọt rất thịnh hành ở thời hiện đại, nhưng ở thời đại này, khi nhu cầu thiết yếu còn chưa được đáp ứng đủ thì liệu có thị trường không?

Rủi ro lớn nên cô muốn tự mình gánh chịu thay vì liên lụy đến người khác.

Chỉ có điều, kể từ sau buổi huấn luyện quân sự hôm qua thì Lục Trạch Dân như biến mất. Lúc này không thể dễ dàng tìm được người như ở kiếp trước.

Sau khi ký hợp đồng, Tống Ngọc Lan liền lặng lẽ đưa cho giám đốc Uông 500 đồng. Cô biết rõ mục đích của ông ấy, nhưng lúc này, cửa hàng vẫn chưa mở, cô không dám chắc rằng mình sẽ kiếm được đủ lợi nhuận để đóng góp vào thành tích của ông ấy.

Việc ký hợp đồng hôm nay thuận lợi như thế khiến cô rất biết ơn giám đốc Uông. Chuyện nào ra chuyện đó. Cô không có thời gian mời giám đốc Uông ăn cơm nên đưa phong bì cảm ơn là cách thiết thực nhất.

Lúc đầu giám đốc Uông từ chối, nhưng khi nghe Tống Ngọc Lan nói: “Tôi còn cần nhờ đồng chí Thẩm Lượng trang hoàng cửa hàng này giúp tôi nữa, ông cứ nhận đi” lúc này giám đốc Uông mới miễn cưỡng nhận lấy.

Sau đó giám đốc Uông mới nhận lấy, tìm tới Thẩm Lượng và đưa cho anh ấy 300 đồng từ trong phong bì: “Cô Tống là người vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, dễ ở chung. Lần này cậu cũng kiếm được kha khá từ chỗ cô ấy, nên nhớ phải dành thời gian ra để trang hoàng cửa hàng khi cô ấy cần đấy”.

Đương nhiên là Thẩm Lượng đồng ý. Anh ấy rất thích các ý tưởng mới mẻ và hợp lý mà Tống Ngọc Lan đã đề xuất. Một số ý tưởng về phòng tắm mà cô chia sẻ, anh đã áp dụng cho các dự án khác khiến khách hàng rất hài lòng.

“Yên tâm đi, anh rể. Cô Tống làm sinh viên của đại học Thanh Hoa đúng là rất thông minh!”

Sau đó Tống Ngọc Lan gọi đến số điện thoại ở Bạch Sa mà Lục Trạch Dân để lại. Lần này, người nhấc máy là Chu Thế Văn.

Biết người gọi là Tống Ngọc Lan, Chu Thế Văn lập tức cung cấp số điện thoại nhà của gia đình Lục Trạch Dân cho cô.

“Em dâu à, có lẽ Trạch Dân đã về nhà rồi. Em cứ gọi số này thì chắc chắn sẽ tìm được cậu ấy!”

Ngọc Lan chợt nhớ ra rằng Lục Trạch Dân vốn là người Bắc Kinh, rất có thể sau khi kết thúc công việc anh đã trở về nhà nghỉ ngơi. Nhưng liệu cô có nên gọi làm phiền anh lúc này không?

Tống Ngọc Lan suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định gọi vào số điện thoại mà Chu Thế Văn đã cho.

Điện thoại đổ chuông ba lần, sau đó đó có một giọng nữ nhấc máy, lịch sự hỏi: “Xin chào, ai ở đầu dây bên kia vậy ạ?”

“Tôi là Tống Ngọc Lan, tôi muốn gặp Lục Trạch Dân.”

“Vâng, xin chờ một chút, tôi sẽ gọi cậu chủ ngay.”

“Cậu chủ”? Cách xưng hô này dù đã lâu không nghe thấy nhưng vẫn khiến Tống Ngọc Lan không khỏi bất ngờ. Trong thời hiện đại mà còn nghe đến từ “cậu chủ” thì thật là hiếm gặp.

Chỉ một lát sau, giọng nói quen thuộc nhưng hơi biến âm của Lục Trạch Dân vang lên ở đầu dây bên kia: “Ngọc Lan, thật sự là em sao?”

“Ừm...” Tống Ngọc Lan hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh rồi trả lời: “Là em. Thực ra không có việc gì quan trọng cả, chỉ muốn hỏi lúc này anh có tiện nghe điện thoại không?”

“Anh rảnh mà! Chỉ là gia đình anh có chút việc nên lúc kết thúc quân huấn không thể gặp em để chào tạm biệt mà phải rời đi trước. Mong là em đừng để bụng chuyện này,” Lục Trạch Dân giải thích ngay.

“Không sao đâu, không sao cả. Anh cứ lo việc gia đình trước đi. Em gọi chỉ muốn bàn với anh về chuyện tiền trong sổ tiết kiệm của anh. Có thể em sẽ cần rút 10 vạn để dùng tạm, nhưng anh yên tâm, cứ coi như em mượn anh, trong vòng một năm em sẽ hoàn trả cả gốc lẫn lãi, được không?” Giọng Tống Ngọc Lan thành thật, chân thành.

Lục Trạch Dân cười khẽ, giọng điệu thoáng chút trêu chọc: “Giữa chúng ta mà còn phân biệt rõ ràng như thế à? Em là bạn gái của anh, nếu cần tiền thì cứ lấy mà dùng, không cần phải báo trước đâu. Nhưng nghe em chủ động liên lạc với anh thế này, anh thực sự rất vui. À mà, giờ em đang ở đâu? Khi nào anh giải quyết xong việc ở nhà, anh sẽ qua thăm bà nội.”

Tống Ngọc Lan cho Lục Trạch Dân địa chỉ ở Thập Sát Hải rồi nhanh chóng cúp máy.

Tống Ngọc Lan tính toán kỹ càng, nếu rút 10 vạn, trừ đi 3 vạn lúc trước cô đã dùng để mua tứ hợp viện thì chỉ còn lại 7 vạn để trang trí và mua vật liệu. Vậy cũng tạm đủ dùng.

Đến khi cần dùng tiền thì mới thấy thiếu.

Cô quyết định sẽ đưa cho Thẩm Lượng 4 vạn để mua vật liệu và bắt đầu trang trí. Thẩm Lượng tính toán kỹ lưỡng, chi phí sẽ rơi vào khoảng 3,5 vạn. Việc trang trí cửa hàng và tứ hợp viện không giống nhau, diện tích của tứ hợp viện thực tế chỉ khoảng 140 mét vuông, và chủ yếu tập trung vào việc sửa chữa.

Nhưng cửa hàng lại là 180 mét vuông thực sự, mỗi góc đều cần được chăm chút. Thêm vào đó, Tống Ngọc Lan muốn lắp một chiếc đèn chùm sang trọng, mà một chiếc đèn như thế ít nhất cũng phải hơn 1.000 khối.

180 mét vuông còn cần một chiếc đèn chính, cái đèn này sẽ đắt hơn nhiều.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back