Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 150: Cha mẹ


Ôn Trì sững người, nhìn sang Tạ Diệp cũng đang đầy vẻ kinh ngạc, rồi lại cúi xuống nhìn con hồ ly trắng cứ quẩn quanh dưới chân mình mà ngửi tới ngửi lui. Một lúc sau, khóe môi cậu không kiềm được mà cong lên:

"Chắc nó nhìn thấy ta đó!"

"Không phải chắc đâu." Tạ Diệp nghiêm túc đính chính, "Là nó thật sự nhìn thấy ngươi."

"Tại sao?"

Tạ Diệp lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Ôn Trì nghĩ một hồi cũng chẳng hiểu ra được, bèn thôi không nghĩ nữa. Dù sao thì ngoài Tạ Diệp ra lại có một sinh vật khác nhìn thấy được cậu, chuyện này đủ để cậu thấy vui rồi. Cậu ngồi xổm xuống, thử đưa tay định chạm vào hồ ly trắng.

Hồ ly thấy tay cậu đưa xuống thì theo bản năng nghiêng người muốn né, nhưng chỉ tránh khẽ một chút rồi lại đứng im, như thể đang chờ bàn tay kia đặt lên mình.

Tiếc là bàn tay của Ôn Trì xuyên thẳng qua cơ thể nó.

Hồ ly nằm rạp xuống đất, miệng phát ra những tiếng rên khe khẽ, cái đuôi bất an quét qua quét lại, trông đáng thương vô cùng.

Nhìn vào đôi mắt tròn xoe ngấn nước của nó, lòng Ôn Trì mềm nhũn cả ra. Cậu muốn cho nó ăn gì đó, nhưng Tạ Diệp khi ra ngoài lại không mang theo chút thức ăn nào.

"Nó tội nghiệp quá." Ôn Trì ngồi xổm bên cạnh hồ ly, tay xuyên qua thân nó chọc chọc vài cái, "Gầy nhom, người thì bẩn thỉu, chắc chưa từng được ăn no bữa nào."

Nhìn kỹ hơn, cậu thấy chân phải của nó còn bị trụi một mảng lông, lộ ra phần da thịt màu hồng nhạt, không biết là bị con vật khác cắn hay vô ý va phải bụi cây.

Tạ Diệp liếc nhìn Ôn Trì, giọng nhạt nhẽo giải thích: "Con hồ ly này mới sinh được mấy tuần, không rõ vì sao lại mất mẹ. Nó sống được tới giờ đã là rất may mắn."

Ôn Trì lập tức nghe ra ẩn ý trong lời hắn: "Ý ngươi là nó sắp không sống nổi nữa?"

Tạ Diệp gật đầu:

"Dù có hơi tàn nhẫn, nhưng vật cạnh trời chọn, kẻ mạnh mới tồn tại. Nó không có khả năng sống sót nơi hoang dã, lại mất đi sự che chở của bầy đàn, mười phần chắc chín là bỏ mạng ngoài này. Chỉ riêng chuyện kiếm ăn đã đủ để nó bước đi khó khăn."

Lời của Tạ Diệp quả thật tàn nhẫn, nhưng Ôn Trì biết từng câu đều là sự thật. Một con hồ ly nhỏ yếu ớt, đầy thương tích mà phải sinh tồn giữa thiên nhiên, nói không khó thì đúng là dối người.

Cậu vốn không phải người giàu lòng thương hại, nhưng đối diện với con hồ ly này, sự không nỡ trong lòng lại đồng loạt trào lên. Nhất là khi nó rên ư ử với mình, cậu thậm chí còn muốn bảo Tạ Diệp nuôi nó.

May là cậu vẫn kìm được cái ý nghĩ không thực tế này.

"Hay là chúng ta lấy chút đồ ăn cho nó đi."

Ôn Trì lùi lại một bước, dè dặt đề nghị, "Nó trông tội quá, giúp nó một lần cũng được mà."

Tạ Diệp nói: "Một bữa ăn không giải quyết được vấn đề sống còn của nó."

Ôn Trì chắp tay, nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương.

Con hồ ly dưới chân cậu dường như cũng cảm nhận được, liền hướng về Tạ Diệp mà rên khe khẽ.

Tạ Diệp im lặng một lúc, rồi thở dài nhượng bộ: "Được."

Ôn Trì mừng rỡ, bất kể nó có nghe hiểu hay không, cậu vẫn nghiêm túc dặn nó ở yên đây đừng đi đâu, rồi giục Tạ Diệp cùng quay lại lấy đồ ăn.

Hai người lấy đồ xong trở lại, hồ ly vẫn ngoan ngoãn nấp sau bụi cây.

Nghe tiếng chân họ, nó thò nửa cái đầu ra. Khi thấy rõ là họ, nó mới kêu khe khẽ rồi chạy lại gần.

Ôn Trì không thể chạm vào thức ăn hay hồ ly, chỉ có thể vừa ghen tị vừa hâm mộ mà ngồi xổm bên cạnh, trơ mắt nhìn Tạ Diệp như một cái máy vô cảm bẻ từng miếng bánh bao cho vào miệng nó.

Hồ ly đã đói từ lâu, nhưng lại không giành giật, cũng không ăn ngấu nghiến. Tạ Diệp cho bao nhiêu, nó ăn bấy nhiêu.

Cuối cùng, nó ăn liền sáu cái bánh bao.

Hoàng hôn buông xuống, Ôn Trì luyến tiếc chào tạm biệt nó, rồi theo Tạ Diệp quay về.

Trên đường về, họ phải đi ngang qua một cái đình, xung quanh có hoa cỏ cây cối che khuất, từ ngoài chỉ có thể thấy lờ mờ bóng người bên trong.

Ôn Trì đã đi ngang đây nhiều lần nhưng chưa từng gặp ai, thế mà lần này, cậu lại nghe thấy vài tiếng động lạ vọng ra.

Cậu khựng lại, quay sang nhìn Tạ Diệp đang bước đi phía trước: "Ngươi có nghe thấy gì không?"

Tạ Diệp trả lời rất nhanh: "Không."

"Vậy sao? Nhưng ta hình như nghe có người nói chuyện..."

Ôn Trì gãi mũi, thấy Tạ Diệp bỏ xa mình thì vội chạy theo, "Thôi kệ, chắc ta nghe nhầm."

Ai ngờ vừa nói xong, trong đình lại vang lên tiếng cười khanh khách của một người phụ nữ. Tiếng cười này... sao nghe quen quá...

Lúc này, sắc mặt Tạ Diệp đã cực kỳ khó coi, hắn tăng tốc bước đi, thậm chí còn giục Ôn Trì: "Đi nhanh lên."

"Nhóc con!" Ôn Trì nhỏ giọng nói, "Nghe hơi giống giọng của mẹ ngươi đó."

Tạ Diệp mím môi, đường nét quai hàm căng chặt.

Thấy có gì đó không ổn, Ôn Trì vội vòng lên chặn trước mặt hắn: "Nhóc con, ngươi sao vậy?"

Tạ Diệp ngẩng mắt liếc cậu, chẳng hiểu sao Ôn Trì lại thấy đuôi mắt hắn hơi ửng đỏ. Một lúc sau, hắn mới khẽ nói: "Không sao."

"Ngươi..."

Ôn Trì chưa kịp nói hết câu thì sắc mặt Tạ Diệp bỗng thay đổi, hắn lập tức chui vào bụi hoa bên cạnh.

Chỉ nghe loạt soạt vài tiếng, rồi mọi thứ lại yên tĩnh.

Bụi hoa chỉ cao ngang nửa người, nhưng đủ để che thân hình nhỏ bé của Tạ Diệp. Hắn ẩn nấp rất khéo, thoạt nhìn chẳng ai nghĩ bên trong có người.

Ôn Trì vẫn ngơ ngác đứng đó, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã rõ —

Quay đầu lại, cậu thấy một đôi nam nữ.

Chính là mẫu thân và thúc thúc ruột của Tạ Diệp.

Họ vừa cười vừa nói, Hoa Ân khoác vai Hoa Yên Nhiên, ghé tai nàng thì thầm điều gì đó khiến nàng lấy tay áo che miệng cười run rẩy.

Ôn Trì không ngờ mình đoán đúng giọng vừa rồi là của mẫu thân Tạ Diệp, cũng không ngờ Tạ Diệp lại phản ứng như đang trốn tránh vụng trộm. Cậu bước tới gần bụi hoa, cười trêu:

"Quả nhiên là mẹ ngươi thật. Nhưng ngươi làm gì thế này? Không biết còn tưởng ngươi vừa gây chuyện gì mờ ám ấy."

Tạ Diệp im lặng, chẳng đáp lời.

"Ê?"

Ôn Trì chụm tay làm loa, cố ý lớn tiếng: "Nhóc con, nghe ta nói không? Ta muốn phỏng vấn ngươi, ngươi định trốn trong đó bao lâu nữa?"

Tạ Diệp vẫn không nói gì.

Ôn Trì bắt đầu nghi hắn đã ngất bên trong.

Gọi mãi mệt, cậu định chui vào xem hắn thế nào, thì bỗng nghe tiếng động lạ sau lưng.

Quay lại, toàn thân cậu nổi da gà — Cậu thấy Hoa Ân và Hoa Yên Nhiên đang hôn nhau!

Ôn Trì sốc đến mức tưởng mình hoa mắt. Nhưng khi cậu còn đang dụi mắt, Hoa Yên Nhiên đã thành thạo cởi áo ngoài, để lộ vóc dáng thon thả.

Ánh mắt Hoa Ân lập tức trở nên cuồng nhiệt, động tác cũng mạnh bạo hơn, vừa cắn cổ nàng vừa xoay nàng lại.

Hoa Yên Nhiên quay lưng về phía hắn, chống tay lên một thân cây, miệng thở dồn dập, như vui nhiều hơn đau.

Ôn Trì chợt hiểu ra, mặt đỏ bừng.

Cậu lập tức quay lưng lại.

Nhưng trong lòng thì không sao bình tĩnh nổi.

Cậu không thể tưởng tượng nổi họ là anh em sinh đôi mà lại có quan hệ như vậy. Không trách trước giờ giữa họ luôn có thứ gì đó mập mờ, thỉnh thoảng còn làm những hành động mà anh em bình thường không bao giờ làm.

Cậu thấy buồn nôn, nhất là khi tiếng thở gấp phía sau càng lúc càng rõ.

Quá ghê tởm.

Họ có quan hệ máu mủ, sao lại làm vậy trước mặt Tạ Diệp?

Ôn Trì muốn bỏ đi ngay, nhưng nghĩ nếu mình đi thì Tạ Diệp sẽ phải một mình đối diện với cảnh này, nên lại thôi.

Cậu chui vào bụi hoa, tìm thấy Tạ Diệp đang co ro, vùi mặt vào đầu gối, hai tay bịt chặt tai.

Đến gần mới thấy hắn đang run.

"Tiểu Diệp."

Ôn Trì ngồi xuống bên cạnh, đưa tay định xoa lưng hắn, nhưng bàn tay chỉ xuyên qua thân thể hắn. Cậu nhìn bàn tay mình, thở dài: "Xin lỗi, lẽ ra chúng ta nên đi sớm hơn."

Hành động trốn rất thuần thục này khiến cậu đoán hắn không phải lần đầu gặp cảnh đó.

Ôn Trì chợt nhớ lúc trước mình nhận lầm Hoa Ân là cha Tạ Diệp, hắn không phản đối, mãi tới khi bị ốm mới khăng khăng nói đó là cậu chứ không phải cha.

Vậy... có khi nào... Hoa Ân vừa là cậu, vừa là cha ruột của Tạ Diệp?

Ý nghĩ bất chợt này khiến Ôn Trì rùng mình, rồi chuyển sang phẫn nộ.

Cha mẹ tuyệt đối không nên như vậy, để con phải chịu nỗi xấu hổ không dứt.

Nếu thật là cha ruột, tại sao không giấu kín bí mật này? Tại sao để Tạ Diệp biết? Tại sao để hắn nhiều lần bắt gặp cảnh này?

Ôn Trì thở gấp, lần đầu tiên oán hận việc mình không có thực thể để ôm lấy hắn.

Tiếng thở kia cuối cùng cũng dừng, thay bằng tiếng mặc quần áo và trò chuyện:

"... Tiểu Diệp ở nhà với ta, ngươi về thì tự mà về, lỡ lộ thân phận thì sao?" giọng Hoa Yên Nhiên cao vút.

"Được được, nghe nàng hết." Hoa Ân thở dài.

Nàng dịu lại: "Ca ca, ta cũng vì cái nhà nhỏ của chúng ta thôi. Chúng ta trốn tới nơi hoang vu này mới mấy năm, người ta vẫn nhớ tới chúng ta, nên phải cẩn thận."

"... Ừ, ta hiểu."

Họ vừa nói vừa rời đi.

Khi quanh đó im hẳn, Ôn Trì mới ngó ra, thấy họ đã đi xa.

Cậu quay lại: "Tiểu Diệp, họ đi rồi."

Tạ Diệp từ từ buông tay, đứng lên, ánh mắt trống rỗng nhìn theo bóng họ tới khi khuất hẳn, rồi mới bước ra.

Ôn Trì không biết nói gì để an ủi, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh.

"Trời không còn sớm, về thôi." Tạ Diệp nói.

"Ừ."

Trên đường, cả hai im lặng. Tạ Diệp giống như con rối, cúi đầu bước đi, toàn thân như bao bọc bởi một làn khí lạnh vô hình.

Về đến nhà, một nha hoàn đến mời hắn dùng bữa.

Hắn lại bình thường trở lại, đáp lạnh nhạt: "Ta ra ngay."

Ôn Trì nhìn hắn thay quần áo, do dự mãi vẫn không nói gì. Không ngờ hắn thay đồ xong lại bước tới gần: "Ngươi muốn nói gì?"

Ôn Trì ngơ: "... Hả?"

"Ngươi có điều muốn hỏi."

Bị đoán trúng, Ôn Trì ngượng ngùng: "Ta chỉ thắc mắc... cậu ngươi... có phải..."

Chưa nói hết, Tạ Diệp đã khẳng định: "Phải."

Ôn Trì tròn mắt.

"Phải." Hắn lặp lại, "Hắn là cha ta."

Ôn Trì cứng họng, rồi cố gắng tỏ ra bình thường, còn đưa ra một ý kiến kỳ quặc: "Hay ta đi ăn cùng ngươi, ta đứng chắn giữa, để ngươi khỏi phải nhìn mặt họ."

Cậu nói rất nghiêm túc, thực lòng thấy cách này khả thi.

Không ngờ Tạ Diệp lại bật cười "phì" một tiếng.

Ôn Trì đây là lần đầu tiên thấy Tạ Diệp cười vui đến vậy, ngẩn ra một thoáng rồi cũng bất giác cười theo.

Cậu thấy đôi mắt phượng xinh đẹp của Tạ Diệp cong lại như trăng lưỡi liềm, khóe môi khẽ nhếch lên, thật sự đẹp đến mức khiến người ta không nhịn được mà nói: "Tiểu Diệp, ngươi cười đẹp thật đấy."

Tạ Diệp bất ngờ chạm vào đôi mắt nâu nhạt trong veo của Ôn Trì, đôi mắt ấy sáng long lanh, tựa hồ có thể nhìn thấu tận đáy, trong đó phản chiếu rõ ràng bóng dáng của hắn.

Rõ ràng đến vậy... minh bạch đến vậy...

Bất chợt, nụ cười của hắn cứng đờ trên mặt.

Chưa đợi Ôn Trì kịp phản ứng, chỉ thấy gò má Tạ Diệp đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy, vệt đỏ lan rất nhanh, thoáng chốc đã đến tận vành tai.

"A, ngươi đỏ mặt rồi!"

Ôn Trì chỉ vào má Tạ Diệp, phá lên cười ha hả: "Ha ha ha ha, mặt ngươi đỏ như mông khỉ ấy, đúng là không chịu nổi lời khen mà."

Không ngờ bị Ôn Trì cười như vậy, mặt Tạ Diệp càng đỏ hơn, đỏ đến mức như thể có thể nhỏ ra máu.

"Ngươi đừng cười nữa." Tạ Diệp vừa bực vừa xấu hổ, lên tiếng, "Chẳng có gì đáng cười cả."

"Xin lỗi, ta không cười nữa." Ôn Trì nhận sai rất nhanh, nhưng rõ ràng là xin lỗi lấy lệ, tuyệt đối không thay đổi. Tiếng cười thì im rồi, nhưng nét mặt lại là kiểu cố nhịn cười đến khổ sở.

Tạ Diệp vừa giận vừa sốt ruột, mặt đỏ bừng trừng Ôn Trì một cái, rồi quay đầu bỏ đi.

"Này, Tiểu Diệp." Giọng Ôn Trì vang lên phía sau, "Ngươi đi đâu thế?"

Tạ Diệp vốn không định để ý tới Ôn Trì, nhưng chẳng hiểu sao, đi được mấy bước, hắn vẫn không kiềm chế được mà nói: "Ta đi dùng bữa."

Nói xong, hắn lại hối hận.

Hắn biết rõ cái tên này rất hay được đà lấn tới, phải phớt lờ vài lần thì cậu mới chịu yên. Đáng ra hắn không nên đáp lời.

Quả nhiên, vừa nghĩ xong, Ôn Trì đã hí hửng chạy lại: "Đi đi đi, đi ăn cơm thôi."

Tạ Diệp: "..."

Dù nhìn qua thì Tạ Diệp có vẻ không mấy tình nguyện, nhưng hắn cũng không ngăn Ôn Trì đi theo. Khi hai người đến đại sảnh dùng bữa, Hoa Ân và Hoa Yển Nhiên đã đợi từ lâu.

Quả nhiên, Ôn Trì làm đúng như lời cậu nói, đứng chắn giữa Tạ Diệp và Hoa Ân – Hoa Yển Nhiên.

Mỗi lần Tạ Diệp ngẩng mắt, Ôn Trì đều cười hề hề với hắn, còn nháy mắt ra vẻ, gương mặt đầy vẻ đắc ý.

Khóe môi Tạ Diệp giật giật hai cái, may là lần này hắn kiềm chế khá tốt, hạ mắt xuống không lộ biểu cảm gì, chỉ là về sau thì những gì Hoa Ân và Hoa Yển Nhiên nói hắn đều không nghe lọt tai.

Ngày mai Hoa Ân sẽ lên đường rời đi, bữa cơm tạm biệt này trong trạng thái tâm trí lơ đãng của Tạ Diệp đã kết thúc một cách qua loa.

Ăn xong, Hoa Ân và Hoa Yển Nhiên dường như còn muốn lưu luyến thêm, sai nha hoàn đến dọn bát đĩa rồi vội vã trở về phòng mình.

Thấy họ rời đi, Tạ Diệp cũng đứng dậy quay về.

Ôn Trì lập tức theo sau, liếc nhìn hướng Hoa Ân và Hoa Yển Nhiên biến mất, lại nhớ đến cảnh hai người họ liếc mắt đưa tình trên bàn cơm, chỉ hận không thể tự móc mắt mình ra.

"Họ cũng thật là, chẳng thấy ngươi đang ở đây à? Khoe ân ái cũng phải xem chỗ chứ."

Ôn Trì bị nhét đầy miệng thức ăn cẩu lương, trong lòng rất khó chịu, "Mẫu thân ngươi với thúc thúc ngươi bao nhiêu tuổi rồi, mà còn chẳng biết xấu hổ như thế."

Cậu vừa dứt lời, Tạ Diệp lập tức quay đầu nhìn cậu.

Ôn Trì thấy ánh mắt đánh giá của hắn, tưởng hắn không vui vì câu nói kia, bèn ngậm miệng, trong lòng cân nhắc có nên giải thích hay không.

Kết quả, Tạ Diệp bỗng nói: "Ngươi trông bằng tuổi mẫu thân ta."

"Ngươi nói gì cơ?"

Mặt Ôn Trì méo xệch, "Ta với mẫu thân ngươi bằng tuổi? Có ai nói chuyện kiểu đó không? Mẫu thân ngươi dù sao cũng phải hơn hai mươi rồi chứ, còn sinh ra ngươi lớn thế này, ta trông giống người có đứa con to như ngươi sao?"

Tạ Diệp ngừng một chút mới đáp: "Ngươi trông giống người đã lập gia thất."

"Ta làm sao biết ta có lập gia thất hay chưa." Ôn Trì cạn lời, "Giờ ta chẳng nhớ gì cả."

Nghe vậy, Tạ Diệp như chợt hiểu ra điều gì, hiếm khi mỉm cười: "Cũng đúng, đó đều là chuyện khi ngươi còn sống, đã sớm là mây khói rồi."

Ôn Trì bị nụ cười của Tạ Diệp làm nổi da gà, da đầu tê rần, nghĩ thầm tên nhóc này càng lúc càng kỳ quặc.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 151: Vết thương


Cậu vốn tưởng sau khi Hoa Ân rời đi, cuộc sống của Tạ Diệp sẽ không thay đổi nhiều, nhưng không ngờ hắn lại bận rộn hẳn lên.

Hoa Yên Nhiên thường xuyên gọi hắn sang giúp việc lặt vặt, bận từ sáng đến tối.

Trước kia hắn còn có thời gian đọc sách, tập viết, nghỉ ngơi; sau này Hoa Yên Nhiên giao hơn một nửa việc của hai nha hoàn cho hắn, đến mức hắn phải làm không ngơi tay mới kịp xong trước bữa tối.

Ôn Trì luôn theo sát bên hắn, trơ mắt nhìn hắn có mấy lần bận đến mức không kịp ăn trưa, trong lòng rất khó chịu.

Tối hôm đó, Ôn Trì đứng trước giường, khuyên:

"Ngươi vẫn nên nói một tiếng với nương ngươi đi, ngươi làm sao mà xong nổi bấy nhiêu việc. Hơn nữa, nếu lỡ qua giờ cơm, bà ấy còn chẳng thèm để phần lại cho ngươi."

Nếu không phải lúc hoàng hôn hôm nay cậu lén lấy mấy cái bánh bao trong bếp đem về, chắc hẳn hắn lại phải bụng rỗng mà ngủ. Nhưng cậu cũng không phải lúc nào cũng may mắn gặp được đồ ăn.

Ôn Trì mãi vẫn không hiểu, trước khi Hoa Ân đi, Hoa Yên Nhiên vẫn bình thường, sao giờ lại trở nên cay nghiệt như vậy?

Dù trước kia bà ta không tỏ ra quá thân thiết với Tạ Diệp, nhưng cũng không đến mức hờ hững lạnh lùng như bây giờ.

Cậu thậm chí còn hoài nghi hắn có thật là con ruột của Hoa Yên Nhiên không — nhưng diện mạo của hắn và bà ta rõ ràng như khuôn đúc ra.

"Không cần." Giọng hắn kéo Ôn Trì ra khỏi dòng suy nghĩ, "Nói cũng vô ích."

Cậu nói: "Ngươi chưa nói, sao biết là vô ích?"

"Ngươi không hiểu bà ta. Nếu ngươi biết bà ta là loại người thế nào, ngươi sẽ không nói vậy." Nói xong, hắn quay lưng về phía cậu, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này.

Ôn Trì thấy thế cũng không tiện nói thêm, đành ngậm miệng.

Nhưng từ hôm sau, hắn liền không cho cậu theo nữa.

Cậu khuyên thế nào hắn cũng không chịu, về sau còn nổi giận: "Không đi thì thôi, ngươi tưởng ta thích bám lấy ngươi chắc? Chẳng qua vì rảnh quá nên mới thèm để ý đến ngươi thôi."

Hắn im lặng, thay quần áo xong liền quay ra cửa.

Đi đến cửa, hắn bỗng dừng lại, ngoảnh đầu nhìn cậu đang khoanh tay đứng bên cửa sổ, vẫn còn hờn dỗi:

"Đúng rồi."

Cậu tưởng hắn đổi ý, cơn giận đang nghẹn trong đầu lập tức tan hơn nửa, cố nén khóe môi sắp nhếch lên, hất cằm ra vẻ cao ngạo:

"Giờ mới chịu thông suốt à? Muộn rồi! Ta quyết định tách ra rồi, trừ khi ngươi nói thêm vài câu dễ nghe, ta mới cân nhắc..."

Chưa dứt lời, hắn đã ngắt: "Đừng động vào đồ trong bếp. Một hai lần thì được, nhiều quá sẽ khiến người ta nghi. Ngươi với ta đều không dám chắc họ sẽ mãi không nhìn thấy ngươi."

Cậu không ngờ hắn lại nói câu này, cơn giận vừa tan hơn nửa liền tụ lại, nghẹn đến tức ngực, đỏ cả mặt: "Ta có ăn được đâu, chẳng phải vì ngươi nên mới lấy à?"

Hắn nhìn cậu, ánh mắt điềm tĩnh: "Đa tạ, nhưng ta không cần."

Cậu tức quá bật cười:

"Ăn xong rồi mới bảo là không cần?"

Hắn nói: "Ngươi nhìn chậu hoa sau lưng đi."

Cậu ngẩn ra, như chợt hiểu gì đó, quay đầu nhìn xuống chậu hoa trên bệ cửa sổ. Hảo hán! Hai cái bánh bao tối qua cậu lấy trộm đều nằm gọn trong đó.

Cậu trừng mắt nhìn bánh bao, đủ loại cảm xúc xấu xí ùa lên, khiến huyệt thái dương giật giật.

Cái thằng nhóc này đúng là tức chết người!

Trước đây sao cậu không nhận ra hắn lại có lòng tự trọng cao đến vậy. Thà đói chứ không chịu ăn bánh bao cậu lấy trộm.

Khi cậu hoàn hồn, hắn đã đi mất.

Cậu vẫn đứng bất động bên cửa sổ, rồi dần dần những cảm xúc ấy lại tan đi, chỉ còn một tiếng thở dài.

Cậu đáng lẽ phải đoán được hắn sẽ làm vậy. Sống trong môi trường tệ hại như thế, hắn sớm trưởng thành hơn bạn đồng lứa, cũng nhiều suy nghĩ hơn.

Ôn Trì nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không yên tâm, định lén đi tìm hắn.

Vừa định bước đi, bỗng nghe bên ngoài cửa sổ vọng lại tiếng "hừm" khẽ.

Cậu khựng lại, tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng tiếng "hừm" lại vang lên lần nữa, rõ ràng hơn.

Cậu mừng rỡ, vội bước đến bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn, ai ngờ lại thấy ngay một cái đầu trắng muốt, lông xù, đang ngẩng lên nhìn mình.

Cái đầu trắng nghiêng nghiêng, đôi mắt đen láy chớp chớp như hạt nho, miệng phát ra tiếng "hừm hừm" vui mừng.

"Tiểu bạch hồ?" Cậu mừng quýnh, reo lên: "Sao ngươi lại đến đây? Ngươi tìm được ta rồi à!"

Con hồ trắng như hiểu được lời cậu, lại kêu mấy tiếng, rồi khom người nhảy vút lên bệ cửa sổ vốn không cao, định cọ đầu vào tay cậu. Tiếc là nó chạm không được, đành cúi xuống cọ vào bệ cửa.

Cậu thử mấy lần vẫn không chạm được nó, hơi hụt hẫng, nhưng nhanh chóng bị niềm vui đoàn tụ lấn át, đưa ngón trỏ ra không trung chọc chọc trêu nó.

Nó muốn cắn lấy ngón tay cậu, nhưng chỉ ngoạm được khoảng không.

Cậu cười đến run người.

Con hồ đáng thương ra vẻ uất ức, đang nhìn chằm chằm cậu, thì bỗng trông thấy hai cái bánh bao trong chậu hoa, lập tức phấn chấn.

Cậu thấy nó ngậm bánh bao lên ăn liền hốt hoảng: "Tiểu bạch hồ, bánh đó dính nhiều đất lắm, để ta bóc cho rồi ăn."

Cậu đưa tay định chạm bánh bao, vẫn không được.

Nó ăn xong một cái, lại đi lấy cái còn lại.

Cậu thất vọng, chỉ có thể đứng nhìn, giống như chỉ biết nhìn hắn bị Hoa Yên Nhiên xoay mòng mòng mà bất lực.

Ăn xong, nó phấn chấn hơn, tiếng kêu cũng to hơn.

Cậu trèo ra sân, chơi với nó một lát, mới phát hiện nó không phải hôm nay mới đến — dưới hàng rào đã có cái ổ nhỏ.

Ổ rất đơn sơ, chỉ là chỗ đất mềm có mấy cọng cỏ, nhưng nhìn dáng nó cuộn tròn thuần thục, chắc ở đây cũng lâu rồi.

Cậu mềm lòng, ngồi xổm bên ổ, khẽ xoa đầu nó qua không khí.

Nó ngoan ngoãn ngửa mặt nhìn cậu.

"Ngươi ở đây nhé, ta sẽ không nói cho ai biết. Đợi khi nào ta chạm được vật thật, ta sẽ kiếm đồ ăn cho ngươi."

"Hừm~"

"Ngươi đáng yêu quá, để ta đặt tên cho ngươi nhé?"

"Hừm hừm~"

Cậu chống cằm nghĩ một lúc, nhớ câu "tên xấu dễ nuôi", liền nảy ra ý: "Gọi ngươi là Tiểu Bạch nhé? Ngươi là cáo trắng, gọi Tiểu Bạch thì hợp quá rồi."

Không biết nó có hiểu không, chỉ nghiêng đầu, mỗi câu cậu nói đều đáp lại một tiếng, đúng là "vua phối hợp".

"Không được không được, Tiểu Bạch tầm thường quá... Hay là A Hồ? Cũng không ổn, lấy giống loài đặt tên nghe kỳ... Vậy gọi A Cô nhé? Ngươi không có đồng loại, ta không có ký ức, ngươi cô đơn, ta cũng cô đơn."

Nói rồi cậu lại xoa đầu nó qua khoảng không.

Nó lập tức kêu "hừm hừm".

Cậu tưởng nó đồng ý, liền vỗ bàn: "Vậy quyết định là A Cô nhé! A Cô!"

"Hừm~"

"A Cô!"

"Hừm~"

"A Cô A Cô!"

"Hừm hừm~"

Cậu vui quá, gọi đi gọi lại, cười khanh khách. Sau đó, nghiêm túc hứa với A Cô:

"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để lộ tung tích của ngươi. Chuyện này chỉ trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, không ai khác biết."

Nhưng ngay tối hôm đó, lời hứa của cậu đã oai phong... đổ sập. Tạ Diệp tắm xong trở về, đang sắp xếp sách trên bàn, một bóng trắng vụt nhảy qua cửa sổ.

Cậu thầm kêu hỏng, vội hô: "A Cô! Ra ngoài!"

Nhưng không ngăn được, chỉ đành xấu hổ nhìn A Cô quấn lấy chân hắn.

Có lẽ nó đói bụng, đuôi quét loạn trên đất, ngẩng đầu nhìn hắn kêu khe khẽ, còn cắn cắn ống quần.

Hắn dừng tay, cúi nhìn A Cô, rồi liếc sang cậu đang chột dạ né ở góc, mở miệng: "Vừa rồi ngươi gọi nó là gì?"

Cậu biết không giấu được, lí nhí: "A Cô."

Hắn hỏi: "Nghĩa là gì?"

"Là ta đặt tên cho nó, chữ 'Cô' trong 'cô độc', vì nó không có cha mẹ đồng loại bảo vệ, nhỏ thế mà đã phải tự sinh tồn, đáng thương lắm."

Cậu không đoán được thái độ hắn, nói rất dè dặt, còn cố bán thảm cho A Cô, "Hôm nay ta mới phát hiện nó làm ổ ngoài cửa sổ, ta nghĩ nó tìm được chúng ta cũng là duyên, chi bằng nuôi nó..."

Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, cúi đầu.

Hắn cũng im lặng.

Trong phòng chỉ còn tiếng A Cô "hừm hừm".

Một lúc sau, hắn hỏi: "Ngươi muốn nuôi nó?"

Cậu gật đầu lia lịa: "Nói nuôi cũng không hẳn, chỉ là không đuổi đi, lúc nó không có gì ăn thì cho chút đồ thôi."

Nói xong, cậu chắp tay, nhìn hắn đầy mong đợi.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, không ngờ hắn lại chậm rãi gật đầu.

Cậu mừng rỡ, chạy qua định ôm hắn, nhưng vẫn hụt, song không bận tâm, cười toe: "Tiểu Diệp, ngươi đúng là người tốt, lòng tốt y như mặt ngươi vậy, ta thích ngươi lắm."

Hắn lấy trong tủ ra một gói giấy, mở ra là kẹo lạc.

"Khi nào ngươi để thứ này vào tủ?" Cậu tò mò, nhìn hắn bẻ kẹo, ngồi xuống cho A Cô ăn.

Hắn rũ mắt, lông mi dài che đi cảm xúc, bỗng hỏi: "Ngươi không phải nói muốn tách khỏi ta à?"

Cậu nghẹn: "Ta... ta nói vậy khi nào?"

"Sáng nay."

"Ôi, ta nói đùa thôi."

Cậu xoay chuyển rất nhanh, thấy hắn vì A Cô mà nhượng bộ, lập tức quẳng hết chuyện khó chịu ban sáng, "Người ta thích nhất là ngươi, đâu nỡ xa ngươi. Ngươi còn phải giúp ta nuôi A Cô mà."

Hắn khẽ "hừm" một tiếng, nhưng khóe môi rõ ràng cong lên.

Ôn Trì mỉm cười, ngồi xổm nhìn hắn cho A Cô ăn.

Bất chợt, cậu thấy cổ tay hắn dường như có vết bầm, liền nhớ đến mấy vết thương cũ, sắc mặt trầm xuống, muốn vén tay áo hắn lên, nhưng không chạm được.

Ôn Trì chỉ có thể đợi, đợi lúc hắn giơ tay lộ ra cổ tay.

May mà chẳng bao lâu sau, A Cô ăn no liền làm nũng, cọ vào người Tạ Diệp.

Hắn bị bất ngờ, theo phản xạ giơ hai tay lên, quay đầu nhìn cậu cầu cứu.

Ôn Trì thấy dáng vẻ luống cuống của hắn liền muốn cười, nhưng khi trông rõ cổ tay hắn, lại lập tức cứng đờ.

Trên làn da trắng trẻo kia là bốn, năm vết bầm tím nghiêm trọng, như bị roi quất, nhìn mà giật mình.

"Nhóc, tay ngươi!"

Hắn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Trì, theo phản xạ nhìn xuống, rồi sắc mặt lập tức tối lại, buông tay, kéo tay áo che kín.

"Nhóc..."

Hắn không nghe, đứng dậy định đi.

Ôn Trì vội kéo áo hắn, lại bất ngờ chạm được.

Cả hai đều sững sờ.

Cuối cùng, cậu là người phản ứng trước, không màng thể diện, lao tới ôm chặt Tạ Diệp, như đứa trẻ vòi kẹo:

"Vết thương trên tay ngươi là sao? Ngươi bị ai bắt nạt ngoài kia phải không?"
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 152: Người đàn bà điên


Tạ Diệp không ngờ Ôn Trì đột nhiên nhào lên ôm lấy hắn. Hắn sững ra một lúc, hoàn hồn lại thì liền giãy giụa: "Ngươi buông tay."

"Không buông!" Ôn Trì chẳng những không buông, mà còn ôm hắn chặt hơn, như sợ chỉ cần nới tay là hắn sẽ chạy mất.

"Buông ra!" Tạ Diệp kích động quát.

"Không buông, không buông là không buông!" Ôn Trì càng thêm kích động.

Tạ Diệp vốn không thích tranh chấp với người khác, càng không ưa tiếp xúc thân thể. Trước đây hắn chỉ dùng cách lạnh nhạt với Ôn Trì, im lặng một thời gian là Ôn Trì sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.

Nhưng giờ phút này, cách đó rõ ràng chẳng còn tác dụng.

Ôn Trì tay chân quấn chặt lấy hắn, không cho hắn chút cơ hội nào để thoát ra.

"Ngươi nói thật cho ta biết, vết thương trên cổ tay ngươi rốt cuộc là từ đâu mà có?"

Ôn Trì vừa thở hổn hển vừa truy hỏi đến cùng, "Có phải do người mẹ độc ác mất hết lương tâm của ngươi đánh không?"

Vừa nghe nhắc đến Hoa Yên Nhiên, cơ thể Tạ Diệp khẽ cứng lại.

Ôn Trì lập tức hiểu ra.

Cậu buông hắn ra, mặt trầm xuống, quay người định bước đi.

"Đợi đã!" Lần này đến lượt Tạ Diệp giữ chặt cậu lại, "Ngươi đi đâu? Định làm gì?"

Ôn Trì nhìn chằm chằm về phía cửa, ánh mắt lạnh lẽo: "Đi tìm bà ta tính sổ."

"Ngươi đừng gây chuyện nữa!"

Tạ Diệp bị câu nói ấy dọa cho mặt tái nhợt, kéo cậu lại, "Đừng quên ngươi bây giờ là dạng gì, nói không chừng bà ta nhìn thấy được ngươi, cũng chạm được vào ngươi. Ngươi đi tìm bà ta chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ."

Tiếc là hắn còn nhỏ tuổi, thân hình lại gầy yếu, sức lực hoàn toàn không chống lại được Ôn Trì. So với nói hắn kéo Ôn Trì lại, chẳng bằng nói hắn bị Ôn Trì kéo đi.

Chớp mắt, hai người đã giằng co tới trước cửa.

Ôn Trì mắt đỏ hoe vì tức, không thể nuốt nổi cơn giận trước hành vi của Hoa Yên Nhiên. Bà ta đã vô trách nhiệm sinh ra Tạ Diệp, nuôi dưỡng thì cũng bỏ mặc, thậm chí sau khi Hoa Ân rời đi còn ra tay bạo hành hắn...

Đây rốt cuộc là kiểu mẹ gì?

Trên đời sao lại có loại mẹ như thế?

"Nàng ta trước đây cũng thường đối xử với ngươi như vậy đúng không? Chẳng trách ngươi kiêng dè nàng ta đến thế, không bao giờ nói với nàng ta được mấy câu. Thì ra là hạng người này."

Ôn Trì nghiến răng, "Không ngờ còn đóng hai bộ mặt."

"Đủ rồi." Tạ Diệp ôm chặt lấy eo cậu, dùng hết sức để ngăn cản, "Thật sự đủ rồi."

Ôn Trì ngạc nhiên trước vẻ thờ ơ của hắn. Cơn giận qua đi, cậu dần bình tĩnh lại, để mặc cho hắn ôm, cúi đầu nhìn mái tóc đang vùi trong ngực mình, khẽ nói:

"Nàng ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi không tức sao?"

Nghe vậy, Tạ Diệp chậm rãi buông tay, vẫn cúi đầu nên không thấy được vẻ mặt, chỉ nghe giọng hắn bình thản: "Tức thì được gì?"

"Sao lại không được? Ngươi rõ ràng có nhiều cách để giải quyết chuyện này."

Ôn Trì vừa đau lòng vừa giận đến mức tim cũng nhói lên, không nỡ nói lời nặng với hắn, "Ngươi mẹ không dám lộ mặt thật trước mặt cậu ngươi, chứng tỏ cậu ngươi vẫn có chút để tâm tới ngươi. Chỉ cần ngươi nói chuyện này cho cậu ngươi biết, ông ấy sẽ tự đi nói với mẹ ngươi, còn hơn là ngồi chờ chết."

Tạ Diệp im lặng hồi lâu rồi lắc đầu.

Ôn Trì sốt ruột: "Ngươi còn băn khoăn gì nữa?"

Tạ Diệp mấp máy môi, nhưng chẳng nói lời nào, chỉ đưa tay định chạm vào bàn tay Ôn Trì. Nhưng tay hắn xuyên thẳng qua mu bàn tay cậu. Hắn dường như yên tâm hơn, quay người bước đi.

Lúc này Ôn Trì mới phát hiện mình lại trở về trạng thái vô hình, sắc mặt trắng bệch vì tức giận. Cậu chạy theo hắn, tiếp tục líu ríu lải nhải.

Đáng tiếc Tạ Diệp lại áp dụng phương pháp lạnh nhạt, coi như không thấy bóng dáng cậu, chẳng nghe tiếng cậu. Hắn ôm A Cô đang nằm nghỉ dưới án, đặt lên bậu cửa sổ đuổi ra ngoài, rồi cởi áo đi ngủ.

Ôn Trì nói cả nửa ngày không được hồi đáp, tức đến mức không muốn ở lại trong phòng nữa, chạy ra ngoài chơi với A Cô cả đêm.

Thế là hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.

Ôn Trì cố tình tránh mặt, ban ngày ở trong phòng nghỉ, ban đêm Tạ Diệp về thì cậu chạy ra ngoài tìm A Cô. Không biết Tạ Diệp có cố tình tránh cậu hay không, nhưng một thời gian sau, họ thật sự chẳng gặp mặt lần nào.

Mãi đến khi Ôn Trì phát hiện Tạ Diệp đã hai, ba ngày không về, thì đã là rất lâu sau.

Ban đầu, cậu nghĩ hắn vẫn đang giận nên mới không về. Nhưng rồi không nhịn được mà ra ngoài đi dạo, vô tình gặp hai nha hoàn.

Hai người hiếm khi rảnh rỗi, ngồi trong sân phơi nắng, không tránh khỏi bàn tán:

"Chúng ta có nên ngăn phu nhân không? Cứ thế này, mạng của thiếu gia e là không giữ nổi."

"Nhưng hai đứa hạ nhân như chúng ta thì ngăn thế nào? Thân phận thấp kém, chỉ sợ không ngăn được mà còn bị vạ lây."

"Nhưng chẳng lẽ cứ để mặc phu nhân đánh chết thiếu gia sao? Đừng nói đó là một mạng người, nếu lão gia về biết tin này, chúng ta cũng không yên thân đâu."

"Ôi, tiến thoái lưỡng nan."

Một nha hoàn thở dài, rồi rụt vai sờ lên bả vai mình đầy sợ hãi, "Không biết phu nhân ghét thiếu gia đến mức nào, mỗi khi lão gia vắng nhà, bà ta lại tìm đủ cách hành hạ ngài ấy. Nếu đã không thích, thì năm xưa đừng sinh ra, sinh ra rồi lại đủ trò ngược đãi làm gì?"

"Cũng tại lão gia thích trẻ con. Ngươi quên rồi sao, khi xưa lão gia tự ý đón thiếu gia về, phu nhân tức giận đến mức nổi trận lôi đình."

"Nói cũng lạ, phu nhân yêu lão gia như vậy, mà lại căm ghét đứa con do chính mình sinh với ông ấy..."

"Phải đó."

Nói đến đây, họ đổi sang chuyện khác, việc ngăn cản Hoa Yên Nhiên đành bỏ qua.

Ôn Trì nghe xong chỉ thấy lạnh buốt từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân.

Cậu lập tức xoay người bỏ đi tìm Tạ Diệp, nhưng không rõ cấu trúc ngôi nhà, lại chưa từng đặt chân đến nơi Hoa Ân và Hoa Yên Nhiên hay lui tới, nên phải chạy khắp nơi.

Cuối cùng, cậu tìm thấy hắn trong dược phòng của Hoa Yên Nhiên.

Cảnh tượng trước mắt khiến cậu không dám tin vào mắt mình—Hoa Yên Nhiên đang trói hắn lại, bắt hắn quỳ trên nền đất cứng.

Lại gần mới thấy, áo hắn bị roi quất đến rách tả tơi, để lộ những vết thương chằng chịt. Máu đã ngừng chảy nhưng nhìn vẫn rợn người.

"Tiểu... Tiểu Diệp?" Ôn Trì run rẩy gọi, khó khăn lắm mới nhích được từng bước, "Ngươi còn ổn không?"

Nhưng hắn chẳng phản ứng gì.

Ôn Trì cúi xuống, thấy gương mặt tái nhợt đẫm mồ hôi lạnh của hắn.

Môi hắn tím tái, mắt nhắm nghiền. Dù miễn cưỡng giữ tư thế quỳ, nhưng dường như đã mất hết tri giác.

"Ngươi nghe thấy ta không?"

Ôn Trì run giọng, theo bản năng định chạm vào hắn, nhưng vẫn không chạm được. Cậu chỉ có thể gọi mãi: "Ngươi tỉnh lại đi, đừng ngủ, mau tỉnh lại!"

Hắn như đang níu giữ hơi thở cuối cùng, mà theo thời gian, hơi thở ấy ngày càng yếu.

Ôn Trì gọi đến khản cả cổ vẫn không đánh thức được hắn, cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui trong dược phòng.

Tiếng "kẽo kẹt" vang lên sau lưng.

Có người vào!

Cậu lập tức quay lại thì thấy Hoa Yên Nhiên ăn mặc lộng lẫy bước vào.

Hôm nay bà ta mặc váy dài màu tím oải hương, cài trâm bạc, đeo khuyên ngọc trai. Nước da trắng mịn như hắn, dung mạo đẹp đến kinh động lòng người.

Nhưng ánh mắt bà ta nhìn hắn lại lạnh như băng, như nhìn một xác chết. Bà ta thong thả đi tới sau lưng hắn, trong tay cầm một cây roi dài.

"Đồ điên." Ôn Trì nghiến răng mắng.

Cậu bước tới chặn giữa hai người, nhưng vô ích, ánh mắt bà ta xuyên thẳng qua cậu nhìn hắn.

Cậu tuyệt vọng, lần đầu cảm thấy mình bất lực đến thế, chỉ biết quỳ bên cạnh hắn, cố gắng gọi:
"Tiểu Diệp, tỉnh lại! Mẹ ngươi tới rồi!"

Hắn khẽ run lông mi, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy cậu.

Ôn Trì đỏ hoe mắt, nghẹn ngào: "Cẩn thận, mẹ ngươi tới."

Hắn mơ hồ hỏi: "Ngươi sao lại ở đây?"

Ôn Trì định đáp, nhưng giọng Hoa Yên Nhiên sắc lẻm vang lên: "Ta sao lại ở đây à? Đây là nhà ta, là dược phòng của ta, ta sao không thể tới?"

Nghe tiếng bà ta, hắn run rẩy, hoảng hốt nói với cậu: "Ngươi đi đi."

"Ta không đi." Ôn Trì đáp, "Ta ở lại với ngươi..."

Lời chưa dứt, tiếng quát giận dữ vang lên:

"Ngươi nói gì? Bảo ta đi? Ai cho ngươi lá gan dám nói thế với ta!"

Bà ta lập tức đá mạnh vào lưng hắn.

Tạ Diệp vốn đã cực kỳ suy yếu, lại bị nàng đá một cú, liền ngã chúi về phía kệ gỗ chỉ cách mình nửa thước.

Trên chiếc kệ gỗ cao bảy tám tầng xếp ngay ngắn từng bó thảo dược được buộc chặt. Kệ gỗ bị Tạ Diệp đập vào, đổ rầm xuống đất, phát ra tiếng "ầm" vang dội, từng bó thảo dược lũ lượt rơi xuống. Có bó rơi xuống đất, có bó rơi thẳng lên người hắn.

Những bó thảo dược này vốn chẳng nhẹ, rơi trúng người phát ra tiếng "bộp" nặng nề. Hắn đau đến mức toàn thân co rút, nhưng hai tay lại bị trói sau lưng, chỉ có thể cuộn người như con tôm.

Ôn Trì lao lên định che cho Tạ Diệp, nhưng điều khiến cậu tuyệt vọng là... cậu hoàn toàn không thể che chở được hắn, thậm chí đến một ngón tay của hắn cũng chạm không tới.

Cậu chỉ có thể đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn tất cả diễn ra, nhìn Hoa Yên Nhiên quất roi vào hắn, nhìn hắn đau đến co giật, nhưng ngay cả sức để né tránh cũng không có, đành cắn răng chịu từng nhát roi tàn nhẫn ấy.

Đến cuối cùng, Ôn Trì cảm thấy máu trong người mình cũng lạnh ngắt. Cậu như mất cả khả năng cử động...

Ngay giây phút đó, cậu khát vọng biết bao được nắm chặt lấy ngọn roi kia, nếu có thể, cậu còn muốn quất thẳng vào người ả đàn bà điên loạn ấy.

Thời gian như bị kéo dài vô tận.

Tựa hồ qua một hồi lâu, Hoa Yên Nhiên mới bình tĩnh lại, cơn cuồng loạn trong đôi mắt phượng dần tản đi, chỉ còn một tầng kinh ngạc.

"Trời ơi, sao ta lại làm ra chuyện này..."

Bà bỗng như biến thành một người khác, sững sờ buông roi trong tay, lảo đảo tiến lên quỳ xuống đất, dường như muốn chạm vào Tạ Diệp đang mình đầy máu, nhưng lại không dám, đôi tay khựng lại giữa không trung thật lâu mới ngượng ngập thu về.

"Xin lỗi, Tiểu Diệp, nương... nương cũng không biết mình bị sao nữa, nương chỉ là hơi tức giận thôi."

Vừa nói, nước mắt đã trào ra, bà khóc lóc đau thương như một đứa trẻ lạc lối, "Là lỗi của nương, mấy loại thảo dược ấy vốn khó phân biệt, nương không nên vì chuyện nhỏ này mà trừng phạt con."

Hoa Yên Nhiên vừa nói vừa ôm mặt khóc, nước mắt trào qua kẽ tay, chảy dọc xuống cánh tay.

Ôn Trì trố mắt nhìn, chẳng còn lời nào để diễn tả tâm trạng của mình. Cậu ngẩn ra một lúc, mới lẩm bẩm: "Đúng là một kẻ điên."

Sau đó, cậu cử động tứ chi đã tê dại, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Diệp.

Chỉ thấy trên người hắn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, chỗ nào cũng máu chảy đầm đìa, nhuộm ướt y phục rách nát, trông chẳng khác gì vừa bước ra từ một thùng nhuộm máu.

Thoáng chốc, ngay cả hơi thở của mình, Ôn Trì cũng như không cảm nhận được. Cậu cố gắng lắm mới tìm lại được giọng nói:

"Tiểu Diệp."

Nghe tiếng cậu, hắn khẽ ngẩng đầu lên một chút.

"Tiểu Diệp!"

Ngay khoảnh khắc ấy, chất lỏng nóng hổi trào khỏi hốc mắt Ôn Trì, cậu nghẹn ngào: "Xin lỗi, ta chẳng làm được gì cả."

Tạ Diệp cố gắng ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng sức lực đã cạn kiệt, thử nhiều lần đều bất thành.

Hoa Yên Nhiên vẫn quỳ trên đất, khóc đứt quãng hồi lâu mới từ từ lấy lại bình tĩnh. Bà dùng mu bàn tay lau vệt lệ, rồi đứng dậy, rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ đoan trang xinh đẹp lúc đến.

Liếc nhìn Tạ Diệp vẫn đang co rút, bà đã xoay người rời khỏi dược phòng.

Chẳng bao lâu sau, hai a hoàn vội vã chạy vào.

Hai người này vốn đã quen với cảnh tượng như vậy, trên mặt không mấy ngạc nhiên, chỉ hơi thở dài. Sau đó, họ thành thạo dùng dao nhỏ cắt đứt dây trói trên người Tạ Diệp.

"Trước tiên chúng ta khiêng thiếu gia về phòng... Ai, chẳng hiểu hôm nay phu nhân bị sao nữa, trước đây dù có đánh thiếu gia thì cũng chưa bao giờ đánh tàn nhẫn thế này, rõ là muốn lấy mạng ngài ấy."

"Ngươi chẳng biết tính khí phu nhân khi nóng khi lạnh à, giờ thiếu gia lớn rồi, bệnh của phu nhân dường như càng nặng thêm."

"Ta thấy phu nhân nên đi gặp đại phu, nếu cứ thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện chết người, lúc đó chúng ta chẳng phải cũng thành tòng phạm sao?"

Hai a hoàn đang thì thầm, bỗng thấy mí mắt Tạ Diệp khẽ động. Cả hai giật mình, vội im bặt.

Họ nhẹ nhàng khiêng hắn về phòng, đặt lên giường rồi quay người đi ra.

Cót két một tiếng, cửa phòng được khép lại.

Ôn Trì bám sát theo họ về đây, thấy họ rời đi còn tưởng họ đi lấy thuốc cho Tạ Diệp, bèn lo lắng chờ đợi bên giường.

Nào ngờ đợi thật lâu vẫn chẳng thấy họ quay lại.

Trái lại, Tạ Diệp dần tỉnh lại. Nhưng trước khi Ôn Trì kịp mừng, từ miệng hắn đã vang lên hai chữ: "Ra ngoài."

Ôn Trì khựng lại, nghĩ mình nghe nhầm.

Tạ Diệp nhắm mắt rồi lại mở ra, thấy cậu vẫn chưa đi, hắn yếu ớt bổ sung: "Ngươi ra trước đi, ta muốn yên tĩnh một chút."

Rõ ràng Ôn Trì chẳng muốn rời, trước đây cậu chắc chắn sẽ không nghe lời hắn, nhưng giờ Tạ Diệp thương tích chồng chất thế này, cậu không nỡ trái ý, đành bước đi từng bước, quay đầu liên tục, chui ra ngoài cửa sổ.

A Cô không ở trong sân, chẳng biết có phải đi chơi rồi không.

Ôn Trì đứng ngoài cửa sổ do dự một lúc, rồi đi tìm hai a hoàn kia.

Cậu như ruồi mất đầu, lục tung khắp nhà, cuối cùng mới tìm thấy hai a hoàn đang làm việc ở tiền viện. Hai người mặt mày nặng trĩu, không nói với nhau câu nào, mỗi người ngồi xổm ở một góc nhổ cỏ.

Ôn Trì vòng qua vòng lại trước mặt họ nhiều lần, nhưng họ không hề thấy cậu, vẫn cúi đầu làm việc.

Cậu tức đến run cả người, cứ tưởng họ đi lấy thuốc cho Tạ Diệp, ai ngờ lại ở đây... nhổ cỏ!

Vậy còn Tạ Diệp?

Chẳng lẽ định mặc kệ hắn sao?

Không thấy hắn bị thương nặng thế, mất bao nhiêu máu à?!

Ôn Trì quanh quẩn bên họ hồi lâu mà chẳng làm gì được, đành bỏ đi tìm Hoa Yên Nhiên.

Dạo này cậu toàn ở trong phòng Tạ Diệp, ít ra ngoài nên không quen đường, đến lúc tìm được nàng thì trời đã chập tối.

Hoa Yên Nhiên ngồi bất động trước bàn trang điểm, như khúc gỗ, đôi mắt trống rỗng nhìn bản thân trong gương đồng, lại như đang xuyên qua gương để nhìn nơi nào khác.

Ôn Trì thử chạm vào nàng, vẫn không chạm được.

Bà ta không hay biết trong phòng có thêm một người, cũng không biết Ôn Trì đang "động tay động chân" với mình. Lúc bà thu ánh mắt về và khẽ thở dài, Ôn Trì giật thót, tưởng bị phát hiện, theo phản xạ liền quay đầu bỏ chạy.

Nhưng vừa chạy vài bước, cậu lại khựng lại.

Bị phát hiện chẳng phải tốt sao?

Nếu có thể chạm vào bà ta, cậu sẽ kéo bà chết chung, để bà không còn cơ hội hành hạ Tạ Diệp nữa.

Nghĩ vậy, Ôn Trì lập tức quay lại.

Nhưng khi đứng trước mặt bà, cậu mới phát hiện vẫn không chạm được. Hơn nữa, khi nãy nàng thở dài chẳng phải vì thấy cậu, mà chỉ đơn thuần là... thở dài.

Nhìn kỹ, có thể thấy đôi mắt phượng của bà ửng đỏ, rõ ràng mới khóc xong.

Hoa Yên Nhiên dung mạo tuyệt mỹ, ngay cả khi khóc cũng mang vẻ đẹp như hoa lê trong mưa. Nhưng lúc này, bà ta dường như chẳng nhận ra vẻ đẹp của mình, chỉ chìm đắm trong nỗi bi thương.

"Ca ca, giá mà ta không sinh Tiểu Diệp thì tốt biết mấy. Ta chẳng làm nổi một người vợ tốt, càng không làm nổi một người mẹ tốt. Chỉ cần thấy mặt nó, ta lại nhớ tới những chuyện chúng ta đã làm."

Bà lẩm bẩm, nước mắt lại tuôn rơi, "Tiểu Diệp vốn không nên đến với thế gian này, càng không nên ở bên chúng ta. Khó khăn lắm ta mới để nó lại trong cung, một mình theo huynh đến đây, cớ sao huynh lại đón nó về?"

Ôn Trì đứng sau gương đồng, mặt vô cảm nhìn gương mặt đẫm lệ kia. Cậu chẳng có chút thương hại nào, trái lại còn thấy ghê tởm.

Cậu chỉ cảm thấy người đàn bà hai mặt này thật buồn nôn!

Rõ ràng dung mạo nàng và Tạ Diệp có tới bảy tám phần giống nhau, nhưng một trời một vực, đến một ngón tay của hắn nàng cũng không sánh nổi.

Hoa Yên Nhiên không nhận ra ánh nhìn của cậu, bà che mặt, nghẹn ngào: "Ca ca, ta lại sai rồi. Ta hứa đây là lần cuối, từ mai, ta nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Diệp."

Ôn Trì chẳng muốn nghe thêm, quay đầu bỏ đi.

Cậu sợ rằng nếu nghe nữa, mình sẽ tức chết mất.

Đợi đến khi có được thực thể, cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho người đàn bà đó.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 153: Ta tên Ôn Trì


Ôn Trì biết Tạ Diệp không muốn để mình nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn, nên cứ loanh quanh ngoài sân đến gần sáng mới quay về.

Không ngờ vừa vào phòng, cậu đã thấy Tạ Diệp tỉnh rồi.

Không chỉ tỉnh, hắn còn múc nước rửa sạch người từ đầu đến chân, lúc này vừa thay xong bộ quần áo sạch sẽ.

Ôn Trì ngẩn cả người, thầm nghĩ Tạ Diệp này rốt cuộc là thể chất thần tiên gì, hôm qua còn bị đánh thừa sống thiếu chết, mới một đêm đã lại khỏe như rồng như hổ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tạ Diệp liếc thấy Ôn Trì đi tới, lập tức hơi nhíu mày, quay đầu hỏi:

"Đêm qua ngươi đi đâu?"

Ôn Trì lần đầu tiên bị hắn dùng giọng chất vấn như thế, vừa cảm thấy lạ vừa thấy hơi chột dạ, gãi đầu đáp: "Ngươi không muốn ai làm phiền đúng không? Ta chỉ ra ngoài dạo dạo thôi, không đi xa."

Tạ Diệp càng nhíu chặt mày: "Dạo cả một đêm?"

Ôn Trì lại còn lắp bắp: "Phải... phải đó."

Tạ Diệp nói:

"Về sau đừng ở ngoài quá lâu, đã ta chạm được vào ngươi, biết đâu người khác cũng chạm được."

Nghe vậy, Ôn Trì mới phản ứng lại, thì ra Tạ Diệp đang lo cho mình. Ngực cậu chợt nóng lên như có luồng ấm áp chảy qua, lập tức gật mạnh đầu, "Ừ" một tiếng:

"Sau này ta sẽ không tự ý ra ngoài nữa."

Nói xong, cậu liền đổi đề tài: "À, vết thương của ngươi sao rồi?"

"Không còn đáng ngại." – Tạ Diệp vừa gấp lại quần áo rách vừa thản nhiên đáp, hiển nhiên không muốn nói nhiều, giọng còn hơi qua loa – "Thân thể ta tốt, hồi phục nhanh, ngươi đừng lo."

Nhưng Ôn Trì đâu có ngốc, sao tin nổi mấy lời lấy lệ này. Cậu tiến lại gần, đòi hắn cởi áo ra xem.

Tạ Diệp kiên quyết không chịu, chỉ lặp lại rằng vết thương đã lành rồi.

Ôn Trì đành bó tay, hơn nữa còn không chạm được vào hắn, nên chỉ có thể đứng bên trừng mắt nhìn.

Tạ Diệp vẫn như thường ngày, dọn dẹp sơ qua phòng rồi định ra ngoài làm việc. Ôn Trì khuyên không được, đành đi theo.

Từ đó, việc có được thực thể gần như trở thành nỗi ám ảnh của Ôn Trì.

Cậu đã tính sẵn, chỉ cần chạm được vào Hoa Yên Nhiên, nhất định sẽ đánh ả một trận tàn phế, để ả không bao giờ cầm nổi cái roi kia nữa.

Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ muốn đánh một người phụ nữ đến thế. Cậu vốn cho rằng đàn ông đánh phụ nữ chẳng vinh quang gì, nhưng vì Tạ Diệp, cậu sẵn sàng làm chuyện không vinh quang đó.

Chỉ là chờ mãi, chờ hơn mười ngày, vẫn không có cơ hội gặp Hoa Yên Nhiên.

Ngược lại, bà ta lại điên khùng kiếm chuyện với Tạ Diệp mấy lần.

Ôn Trì chẳng làm được gì, mỗi lần đều giận dữ và bất lực như lần đầu, nếu ánh mắt giết người được thì Hoa Yên Nhiên đã bị cậu băm thành trăm mảnh.

Tạ Diệp sức khỏe vốn kém, mỗi ngày phải làm bao nhiêu việc, ăn thì ít. Trong tủ hắn có tích trữ nhiều đồ ăn, nhưng chẳng nghe Ôn Trì khuyên, toàn đem cho A Cô, chắc là bản thân cũng chẳng có khẩu vị, có khi thà nằm nghỉ trên giường còn hơn ra ngoài ăn.

Ngày nối ngày trôi qua như thế.

Rồi một hôm, Tạ Diệp đổ bệnh.

Lần này bệnh đến nhanh và nặng hơn lần trước. Khi đang nhặt thuốc, hắn ngất xỉu, bị hai nha hoàn khiêng về giường.

Một nha hoàn chạm trán hắn, bỏ tay lại ngay: "Nóng quá!"

Người kia lo lắng: "Thiếu gia có vẻ bệnh nặng lắm, chúng ta có nên báo cho phu nhân không?"

"Dạo này phu nhân tâm tính thất thường, nếu nói ra, lỡ ngài ấy lại tới hành hạ thiếu gia thì sao?"

"Vậy là không nói à?"

"Nhưng thiếu gia bệnh thế này chắc chắn không làm việc được, dù không nói, sớm muộn phu nhân cũng biết..." – nha hoàn kia trầm ngâm một lát rồi quyết – "Chúng ta cứ sắc thuốc cho thiếu gia trước, đợi uống xong rồi hẵng dò thử ý phu nhân."

"Ý này hay đó!"

Bàn bạc xong, hai nha hoàn đi sắc thuốc.

Ôn Trì chẳng giúp gì được, chỉ có thể ngồi bên giường lo lắng. Cậu thấy mặt Tạ Diệp đỏ bừng, mày nhíu chặt, trông rất đau đớn, không dám gọi tên, thậm chí hít thở cũng nhẹ hẳn đi.

Chừng một canh giờ sau, hai nha hoàn bưng thuốc trở lại, cẩn thận đút hắn uống, đắp lại chăn rồi rời đi.

Ôn Trì ngồi đó ngẩn người nhìn Tạ Diệp.

Ban đầu cậu chỉ nghĩ nếu có thực thể, nhất định sẽ đánh Hoa Yên Nhiên, dù đồng quy vu tận cũng không sao. Nhưng giờ, cậu chợt muốn điều khác. Cậu không muốn chết cùng ả nữa, mà muốn đưa Tạ Diệp rời khỏi đây.

Cái nơi hoang vắng này, cái gia đình méo mó kinh tởm này, người mẹ bất thường, ông bố vô dụng – tất cả bỏ hết cũng chẳng tiếc.

Chỉ cần có cậu bên hắn là đủ.

À đúng rồi, còn A Cô nữa!

A Cô ngoan ngoãn, quấn quýt, chắc chắn sẽ đi cùng.

Cậu có thể cho Tạ Diệp một mái nhà, làm anh em, bạn bè, người thân...

Nếu Tạ Diệp chịu, thậm chí cậu có thể làm cha hắn. Dù không muốn thừa nhận mình già, nhưng quả thật lớn hơn hắn cả giáp, làm cha hắn cũng dư sức.

Ôn Trì càng nghĩ càng thấy hợp lý, liền háo hức mong chờ tương lai.

Nhưng rồi cậu sực nhớ một chuyện – cậu là đàn ông, có thể cho hắn tình thương của cha, nhưng không thể cho tình thương của mẹ. Tốt nhất trẻ con vẫn nên lớn lên trong gia đình đủ cha mẹ... Không được, phải tìm cho Tạ Diệp một người mẹ.

Không biết liệu có gặp được nữ quỷ ưng ý hay không.

Phải chuẩn bị sớm, chọn được người thích hợp, cùng Tạ Diệp lập nên một gia đình ba người hạnh phúc.

Trong đầu Ôn Trì, bàn tính lách cách vang mãi. Khi nghĩ xong, trời đã khuya.

Cậu định đứng dậy vận động chút thì nghe tiếng mở cửa sau lưng.

Tưởng là hai nha hoàn, ai ngờ quay lại thì thấy gương mặt ngoài dự liệu – Hoa Yên Nhiên.

Bà ta mặc trung y trung khố màu trắng, tóc đen hơi rối xõa sau lưng, gương mặt tuyệt mỹ không son phấn, còn hơi lộ vẻ mệt mỏi, như vừa tỉnh dậy đã sang đây.

Ôn Trì lập tức cảnh giác, đứng chắn bên giường, mắt không rời bà.

Tiếc là bà ta nhìn không thấy cậu, ánh mắt phức tạp rơi thẳng lên người Tạ Diệp bất tỉnh. Bà đứng ở cửa một lát rồi đóng lại, bước thẳng tới giường.

"Đồ điên, ngươi tới làm gì?" – Ôn Trì muốn cản nhưng vẫn như mọi lần, không chạm được vào ả, tay xuyên qua người bà mấy lần – "Cút! Đừng lại gần!"

Ôn Trì gần như phát điên, siết chặt nắm tay, gào khản giọng, nhưng đối với bà, cậu chỉ là không khí, một thứ không thể chạm vào.

Hoa Yên Nhiên chẳng bị cản, đi thẳng tới giường, cúi mắt nhìn Tạ Diệp, vẻ mặt vô cảm hệt hắn thường ngày.

Ôn Trì hết cách, chỉ có thể gọi Tạ Diệp.

Nhưng gọi thế nào, hắn cũng không tỉnh.

Khi Ôn Trì sắp tuyệt vọng, bà lại quay người bỏ đi, khép cửa theo sau.

Cậu ngây ra nhìn bóng bà biến mất sau cánh cửa, bỗng chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, đưa tay sờ mặt, toàn là mồ hôi lạnh.

Lần này, cậu càng quyết tâm đưa Tạ Diệp đi.

Dù phải gió bụi dãi dầu, cũng hơn là nơm nớp sống trong nhà này.

Ôn Trì canh suốt đêm, Tạ Diệp vẫn chưa tỉnh.

Sáng sớm, hai nha hoàn lại tới, cho hắn uống thuốc xong thì đi.

Ôn Trì vẫn ở lại, bỗng nghe ngoài cửa sổ có tiếng người nói chuyện mơ hồ. Cậu lấy làm lạ – trong nhà trừ hai nha hoàn thì chỉ còn Hoa Yên Nhiên, sao lại ồn ào thế?

Cậu leo ra cửa sổ, lần theo tiếng, tới sân trước.

Chưa tới gần đã thấy hơn chục người tụ tập, nam nữ đều mặc đẹp, vừa nhìn đã biết xuất thân giàu sang.

Đi đầu là gương mặt quen – Hoa Ân, người đã rời nhà một tháng.

Hoa Ân niềm nở đón tiếp, dẫn họ vào chính sảnh.

Ôn Trì đi theo, càng lúc càng thắc mắc. Chẳng phải trước khi đi, hắn nói chuyến này sẽ kéo dài nửa năm sao, sao mới đó đã về, còn dẫn theo nhiều người?

Hoa Yên Nhiên cũng vội tới, rõ ràng không ngờ. Khi thấy đám người phía sau Hoa Ân, nụ cười vui mừng của bà khựng lại thoáng chốc, may mà kịp bình tĩnh, chỉ là nụ cười sau đó nhìn thế nào cũng gượng gạo.

Hoa Ân hiểu rõ em gái, tất nhiên nhận ra biến hóa trong cảm xúc, nhưng không bận tâm, cứ thản nhiên mời khách ngồi, gọi nha hoàn dâng trà.

Suốt quá trình, Hoa Yên Nhiên vẫn ngồi ở vị trí chủ nhà, cười gượng.

Ôn Trì đứng ngay giữa sảnh, đợi Hoa Ân bận xong thì nghe họ trò chuyện.

Nghe một lát, cậu mới biết – hóa ra đây đều là họ hàng nhà họ Hoa. Mục đích chuyến này là khuyên Hoa Ân và Hoa Yên Nhiên đưa con trở về Hoa gia.

Hoa gia từng hưng thịnh, liên tục sinh ra những đứa trẻ có năng lực đặc biệt. Nhưng mười mấy năm nay lại suy tàn, trẻ sinh ra hầu hết bình thường. Mẹ con Hoa Yên Nhiên sở hữu năng lực khiến người khác ghen tị, họ nên quay về cống hiến cho gia tộc.

Nghe họ khuyên nhủ, sắc mặt Hoa Yên Nhiên càng lúc càng khó coi, móng tay bấu gần lún vào tay ghế. Đến cuối, mặt bà xanh mét, không chịu nổi nữa, bật dậy.

Mọi người đang nói đều sững ra.

Giây này, Hoa Yên Nhiên không giữ nổi nụ cười giả tạo, ánh mắt lạnh lẽo liếc Hoa Ân: "Ca ca, qua đây với muội một chút."

Hoa Ân "Ừ" một tiếng, chào khách xong thì theo bà ra phòng bên.

Ôn Trì vội theo sát.

Hoa Yên Nhiên hầm hầm, đi mãi đến khi qua khỏi phòng bên, tới rừng cây cạnh đó mới dừng, rồi quay lại tát một cái giòn tan.

Chát!

Giữa rừng yên tĩnh vang lên đặc biệt rõ.

Hoa Ân bị đánh lệch đầu, má nhanh chóng in năm dấu đỏ, nhưng hắn không giận, chỉ khẽ chạm tay vào, rồi mỉm cười:

"Hết giận chưa?"

Hoa Yên Nhiên khựng lại, mắt long lanh, lao vào lòng hắn khóc nức nở: "Ca ca, huynh biết muội không muốn quay về, sao còn dẫn họ đến? Muội chỉ muốn ở bên huynh, không muốn chịu bao ràng buộc thế tục."

Hoa Ân ôm em gái, thở dài, cân nhắc rồi nhẹ giọng: "Yên Nhiên, ta thấy chỉ hai chúng ta là không ổn. Ở nơi hẻo lánh này, thiếu thốn nhiều thứ, ta cũng không phải thầy thuốc, khi muội bệnh, ta thật sự bất lực..."

Lời chưa dứt đã bị bà cắt ngang, giọng the thé:

"Ca, huynh chê muội sao?"

Hoa Ân không ngờ phản ứng dữ vậy, vội giải thích:

"Không phải, ta chỉ nghĩ chúng ta sống tách biệt quá lâu, như thể chỉ còn hai người, đã cách ngoài đời một hố sâu không thể qua."

"Đó chẳng phải điều ban đầu chúng ta muốn sao?" – Hoa Yên Nhiên lau nước mắt, vừa buồn vừa giận, ngẩng lên nhìn hắn – "Hay là huynh hối hận rồi?"

"Không, ta không hối hận, ta chỉ..." – Hoa Ân ngập ngừng, rồi nghẹn lời.

Hắn không biết giải thích thế nào, cũng không biết có nên nói cho bà biết bệnh tình của mình. Từ khi tìm mọi cách đưa Tiểu Diệp còn bé từ cung về, tính tình bà thay đổi từng ngày: nhạy cảm, yếu đuối, có khi vì chuyện nhỏ mà làm um lên...

Hắn từng nghĩ ba người sẽ sống yên ấm, nhưng thời gian trôi, cuộc sống dần biến chất, trái ngược với tưởng tượng.

Không biết bà có nhận ra bản thân đổi khác hay không, chỉ chắc chắn một điều – hắn không muốn tiếp tục nữa.

Khi còn kịp cứu vãn, hắn muốn bà ấy trở lại làm cô gái vô tư như xưa.

"Yên Nhiên, tin ta được không?" – Hoa Ân nắm vai em gái, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt bà – "Bất kể ta quyết định gì, cũng vì muốn tốt cho muội, cho Tiểu Diệp, cho gia đình này. Có lẽ về Hoa gia không phải chuyện xấu, đời chúng ta sẽ khá hơn."

Hoa Yên Nhiên khẽ lắc đầu:

"Huynh quên họ từng phản đối chúng ta thế nào sao? Quên họ đã ép muội gả cho hoàng thượng thế nào sao? Họ sẽ không đồng ý cho chúng ta bên nhau."

"Đó là chuyện cũ thôi." – Hoa Ân siết chặt vai bà – "Giờ khác rồi, giờ họ cần chúng ta, cần Tiểu Diệp để giữ vững địa vị, chúng ta không còn là cá nằm trên thớt nữa."

Hoa Ân còn nói rất nhiều, nhưng Hoa Yên Nhiên chẳng nghe lọt chữ nào.

Vẻ mặt bà dần nguội lạnh, như buông bỏ hết bi thương và giận dữ. Hoa Yên Nhiên lặng lẽ nhìn hắn bằng đôi mắt phượng xinh đẹp.

Khi hắn nói xong, bà bỗng mỉm cười: "Nếu ca đã quyết định, thì nghe theo ca vậy."

Hoa Ân biết bà không dễ thỏa hiệp, nhưng không ngờ lại nói nhanh như vậy, sững ra rồi mừng rỡ, ôm chặt lấy bà: "Cảm ơn muội, rồi muội sẽ hiểu tấm lòng của ta."

Hoa Yên Nhiên ngoan ngoãn dựa vào hắn, khóe miệng dần hạ xuống, nụ cười biến mất.

Hoa Ân không thấy, nhưng Ôn Trì đứng bên thấy rõ mồn một. Cậu có linh cảm chẳng lành, liền bám sát bà ta.

Hoa Yên Nhiên tiếp khách, cậu theo sát; chuẩn bị cơm trưa, cậu theo sát; khi bà rời đi một mình, cậu càng bám sát.

Trong lúc Hoa Ân và mọi người đang uống trà, hai nha hoàn bận rộn hầu hạ, hành lang yên tĩnh chỉ còn bóng một mình bà ta, bước chân nhẹ đến mức không nghe thấy.

Nắng rọi xuống người bà, làm mờ đường nét gương mặt, nhưng Hoa Yên Nhiên như không cảm nhận được hơi ấm ấy, cứ vô hồn bước đi như một con rối không linh hồn.

Ôn Trì theo về phòng ngủ. Cậu tưởng bà mệt, định nghỉ ngơi, ai ngờ bà ta đi thẳng tới tủ.

Đứng ngẩn ra một lúc, bà mở tủ, lấy ra một thứ. Linh cảm có chuyện chẳng lành, cậu vội lại gần, và thấy trong tay Hoa Yên Nhiên là một con dao găm dài bằng cẳng tay cậu!

Bà chậm rãi rút dao khỏi vỏ, lưỡi bạc lóe hàn quang, phản chiếu gương mặt tuyệt mỹ cùng sát ý trong mắt.

Ôn Trì lập tức hiểu Hoa Yên Nhiên định làm gì.

"Đồ điên! Ngươi điên thật rồi!" Cậu chửi, chân run lẩy bẩy, loạng choạng rồi quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy được mấy bước, nghe tiếng cửa tủ đóng, quay lại liền bắt gặp gương mặt trắng bệch của bà ta. Tay phải cầm dao, bà bước từng bước về phía cậu.

Ôn Trì biết Hoa Yên Nhiên định đi đâu, tim đập dồn dập, sức lực như tan biến, nhưng vẫn gắng lê bước.

Cậu phải tới trước!

Tuyệt đối không để con đàn bà điên này làm hại Tạ Diệp!

Nhưng càng gấp càng dễ sai, cậu vốn định bỏ bà lại phía sau, ai ngờ chạy một đoạn lại lạc đường.

Sốt ruột như kiến bò chảo nóng, cậu vận khinh công phóng lên mái, cuối cùng cũng tìm thấy phòng Tạ Diệp.

Cậu vội đáp xuống, lao thẳng vào, thì thấy Hoa Yên Nhiên đã đứng bên giường.

"Không..."

Đồng tử Ôn Trì co rút, máu trên mặt rút sạch. Vừa chạy tới vừa gào khản giọng: "Tạ Diệp! Tạ Diệp, ngươi tỉnh lại!"

Cùng lúc đó, Hoa Yên Nhiên đã giơ dao.

"Xin lỗi, Tiểu Diệp. Nếu ngày đó nương không sinh ra ngươi, thì cũng sẽ không để ngươi phải chịu nhiều lời dị nghị thế này..."

Sắc mặt bà vẫn trơ lì, nhưng từng giọt nước mắt lớn rơi xuống từ khóe mắt.

"Nương đã không chịu nổi ánh mắt của những người kia, cũng sẽ không để ngươi quay lại chịu đựng nữa. Đến đây thôi, từ nay mẹ con ta cuối cùng cũng có thể sống tự do, không còn gánh áp lực thế tục và lời bàn tán của thiên hạ. Hy vọng kiếp sau ngươi có thể đầu thai vào một gia đình tốt, có cha mẹ yêu thương và cuộc sống sung túc. Ngươi đi trước đi, nương sẽ theo ngay sau."

Nói xong, Hoa Yên Nhiên nhắm mắt, mạnh tay đâm dao xuống.

"Đừng!"

Ôn Trì theo phản xạ nhào lên giường, định lấy thân mình chắn dao, dù cậu biết mình hoàn toàn không thể cản nổi.

Nhưng ngay giây sau, một cơn đau nhói dữ dội truyền đến từ đùi cậu.

Tiếp đó là tiếng hét thất thanh đầy kinh hãi của Hoa Yên Nhiên: "Ngươi là ai?"

Ôn Trì đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng chẳng buồn để ý, quay đầu nhìn, phát hiện ánh mắt hoảng loạn của Hoa Yên Nhiên đang dán chặt vào mặt mình. Con dao găm trong tay bà ta vì sự xuất hiện đột ngột của cậu mà lệch hướng, đâm vào đùi cậu.

Máu đỏ tươi trào ra, thấm ướt quần trắng.

Hoa Yên Nhiên nhìn thấy được cậu?

Hoa Yên Nhiên chạm vào được cậu?

Ôn Trì suýt nữa bị niềm vui bất ngờ này làm cho choáng váng, cố gắng gượng dậy muốn túm lấy bà.

Không ngờ Hoa Yên Nhiên phản ứng nhanh hơn, rút phắt con dao khỏi đùi cậu, lách qua người cậu lao về phía Tạ Diệp.

Chân bị thương không thể dồn sức, Ôn Trì chỉ còn cách ôm chặt nàng, miệng liên tục gọi tên Tạ Diệp.

Hai người giằng co hồi lâu, Ôn Trì dần cảm thấy sức lực cạn kiệt.

Nhưng Hoa Yên Nhiên dường như không có ý định lấy mạng cậu, ánh mắt đỏ hoe của bà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tạ Diệp trên giường.

Thấy Tạ Diệp cuối cùng cũng bị tiếng gọi của Ôn Trì đánh thức, miễn cưỡng chống nửa người dậy, bà liền mạnh tay đẩy Ôn Trì đã mệt lả ra, giơ dao đâm thẳng vào tim Tạ Diệp.

Sắp rồi.

Mẹ con bọn họ sắp được giải thoát rồi.

Hoa Yên Nhiên nghĩ đến việc mình sắp trút bỏ gánh nặng tâm lý bao năm, khóe môi không kìm được mà nở nụ cười, lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.

Thế nhưng dao găm không đâm vào người Tạ Diệp.

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Ôn Trì dùng chút sức lực cuối cùng thay Tạ Diệp đỡ lấy—lưỡi dao không chút lưu tình cắm sâu vào bụng cậu, máu đỏ tươi trào ra, sắc đỏ chói mắt như mực đen rơi vào nước trong, nhanh chóng nhuộm ướt áo trắng trước bụng.

Hoa Yên Nhiên không ngờ Ôn Trì lại điên đến vậy, vì bảo vệ Tạ Diệp mà không cần mạng mình. Bà hoảng hốt, vội buông cán dao, lảo đảo lùi lại vài bước.

Khoảnh khắc ấy, Ôn Trì cảm thấy cơn đau xé gan xé ruột, như thể có vô số bàn tay từ tứ phía kéo mạnh cậu xuống.

Vị máu tanh tràn đầy trong miệng, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu vặn vẹo.

Cậu gắng gượng quay đầu lại, qua khóe mắt thấy gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi của Tạ Diệp, nước mắt dâng đầy trong mắt, đôi môi hé mở, như bị đóng băng ở giây phút ấy.

Ôn Trì muốn nói gì đó, nhưng cảnh tượng trước mắt càng lúc càng méo mó, ngay cả gương mặt tuyệt vọng của Tạ Diệp cũng biến dạng.

Khung cảnh xung quanh thu nhỏ lại thành những bức họa cũ kỹ, vô hình như có vô số bàn tay tàn nhẫn xé chúng ra, từng mảng trống trắng hiện lên, toàn bộ ảo cảnh đang vỡ vụn, cả thế giới đang sụp đổ.

Những bàn tay ấy đồng loạt kéo cậu xuống, như muốn lôi cậu tới một nơi nào đó.

Cơ thể Ôn Trì đang chìm dần.

Lúc này, cậu đã không còn cảm thấy đau đớn, chỉ cảm nhận rõ ràng có những thứ vốn thuộc về mình đang ào ào chui vào đầu—là ký ức, ký ức của cậu đang quay trở lại.

Cậu nhớ ra rồi!

Cậu tên là Ôn Trì, cậu đến để tìm Tạ Diệp.

Cuối cùng cậu cũng nhớ lại...

Ôn Trì rưng rưng nước mắt, bật khóc lớn, muốn đưa tay nắm lấy Tạ Diệp, nhưng cảnh vật méo mó đến mức cậu không còn nhìn thấy hắn nữa, lực kéo của những bàn tay kia càng lúc càng mạnh.

Cậu biết mình phải quay lại nơi vốn thuộc về mình.

"Tạ Diệp! Ta tên là Ôn Trì!" Ôn Trì hét to, "Ta sẽ đợi ngươi ở tương lai, ngươi nhất định phải sống!"

"Bất kể thế nào ta cũng sẽ đợi ngươi! Ngươi nhất định phải đến tìm ta!"

"Ta tên là Ôn Trì!"

Bỗng nhiên, trước mắt cậu tối sầm lại.
 
Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân
Chương 154: May mắn thay [Hoàn chính văn]


Ôn Trì chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Cậu ngồi thụp xuống trong bóng tối, không kìm được mà bật khóc nức nở.

Đang khóc, cậu bỗng thấy phía trước lờ mờ hiện lên vài đốm sáng. Cậu sững lại, chậm rãi nén tiếng nấc, theo bản năng đứng lên, bước về phía những đốm sáng đó.

Ngay khoảnh khắc cậu vừa nhấc chân, bóng tối bốn phía bỗng nứt toác ra với tốc độ cực nhanh.

Tiếp đó, từng cảnh tượng như thước phim tua nhanh lướt qua trước mắt, trong mọi cảnh đều có một gương mặt quen thuộc — chính là Tạ Diệp.

Cậu không ngừng tiến về phía trước.

Cậu thấy Hoa Ân dẫn người nhà họ Hoa xông vào căn phòng nhỏ của Tạ Diệp. Họ giật lấy con dao găm trong tay Hoa Yển Nhiên, nàng không hề phản kháng, chỉ ngây ra ngồi bệt xuống đất. Hoa Ân ngồi xuống mép giường, dịu dàng xoa đầu Tạ Diệp.

Hắn ngẩng mặt lên, gương mặt tái nhợt đẫm đầy vệt lệ.

Cậu thấy Tạ Diệp tầm mười tuổi ép Hoa Yển Nhiên vào góc tường, ánh mắt hắn lạnh lẽo như tử thần. Hắn thọc tay xuyên qua lồng ngực nàng, bóp nát trái tim. Đồng tử của nàng vì chấn động và đau đớn mà trợn lớn đến cực hạn, rồi nhanh chóng mất hết sức sống.

Cậu thấy Tạ Diệp lang thang đầu đường xó chợ.

Cậu thấy hắn tìm đến nhà họ Hoa, rồi lại bị họ Hoa đưa vào cung.

Cậu thấy hắn hết lần này tới lần khác bị thích khách do nhà họ Hoa phái tới ám sát. Một kẻ từng phóng hỏa trong Đông Cung, định cùng hắn đồng quy vu tận. Chính lúc đó, mặt và chân hắn mới bị bỏng hỏng.

Cậu thấy Tạ Diệp sai Chu công công sắp xếp người ngấm ngầm xúi giục Ôn Trường Thanh dùng Ôn Trì thay Ôn Lương nhập cung.

Ôn Trì bước càng lúc càng nhanh, bước chân cũng ngày càng loạng choạng.

Cậu còn thấy Tạ Diệp hết lần này đến lần khác lấy bức họa kia ra, ngẩn ngơ nhìn người trong tranh. Ánh lửa lay động trên gương mặt hắn, khoảnh khắc ấy, cô đơn trên người hắn gần như đặc quánh thành hình.

Thì ra, Tạ Diệp vẫn luôn chờ cậu...

Thì ra, Tạ Diệp vẫn luôn tìm cậu...

Tuy trước đây Ôn Trì đã đoán người trong tranh là mình, nhưng khi thật sự hiểu rõ nguyên do của bức tranh ấy, cậu vẫn đau đớn đến mức như chìm trong biển khổ, bị nước nhấn chìm, chỉ có thể mặc cho mình trôi tuột xuống đáy.

"Xin lỗi, ta không biết ngươi đang chờ ta, xin lỗi..."

Nỗi đau quặn đến mức mỗi hơi thở đều là một nhát dao, cậu nghẹn giọng nói, "Ta không biết ngươi đã đợi ta lâu đến vậy, xin lỗi."

Thì ra cậu nhập cung cũng là do Tạ Diệp sắp đặt.

Thì ra ngay đêm thành thân, Tạ Diệp đã nhận ra cậu.

Thì ra những lời hắn nói cậu là kẻ thù, chẳng qua chỉ vì giận cậu quên sạch mọi chuyện...

Xin lỗi.

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

Khi Tạ Diệp ôm trọn ký ức mà gắng gượng sống tiếp, cậu không chỉ chẳng hay biết gì, mà còn coi hắn là kẻ thù trong tưởng tượng, chỗ nào cũng đề phòng hắn.

Ôn Trì vẫn bước tới.

Không ngừng tiến về phía trước.

Không biết đã đi bao lâu, cậu lại thấy những đốm sáng kia. Khoảng cách giữa cậu và chúng ngày càng gần. Nhưng ngay khi sắp chạm tới, tất cả hình ảnh xung quanh bỗng biến mất, mọi âm thanh bên tai cũng chìm vào tĩnh lặng.

Thế giới này dừng lại trong chớp mắt, rồi lập tức sống động trở lại.

Cậu nghe thấy tiếng gió lay động tán lá, nghe thấy tiếng sóng nước dập dờn. Tầm nhìn dần rõ ràng, cuối cùng cũng thấy được mặt hồ lấp lánh ánh trăng trước mắt.

Theo bản năng, cậu cúi đầu nhìn viên đá trong lòng bàn tay. Trong tay cậu vẫn còn hơi ấm, nhưng viên đá ấy đã vỡ làm đôi — giờ linh thạch thật sự chỉ còn là hòn đá bình thường.

Ôn Trì cất viên đá cùng người đất vỡ nát vào ngực áo, ngẩng đầu nhìn về phía trước, lờ mờ thấy có một người ngã bên bờ hồ.

Cậu bước lại gần.

Đến nơi, cậu mới nhìn rõ — đó chính là Tạ Diệp đang hôn mê.

Khoảnh khắc ấy, nước mắt Ôn Trì lại trào ra, cậu khẽ nói: "Cảm ơn ngươi đã tìm được ta."

May mắn thay, ta cũng tìm được ngươi rồi.

HOÀN CHÍNH VĂN
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back