Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 110: Mất Kiểm Soát


Thái độ cứng đầu không nghe ai của cả Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ khiến Đường Điềm hoàn toàn bó tay, cô vội kéo Phó Hi rời khỏi hiện trường.

Không thể ngăn cản hành vi của họ, cô đành kéo Phó Hi đi để ổn định tình hình đang mất kiểm soát.

Phó Hi hận không thể đánh cho bọn họ một trận, may mà Đường Điềm kịp thời kéo anh đi, mới tránh được một trường cảnh hỗn loạn tiếp tục leo thang.

Nhìn bóng lưng Đường Điềm và Phó Hi rời đi, Ôn Thiệu Hàn giơ tay lau máu nơi khóe môi, cúi người nhặt cặp kính gọng vàng bị rạn nứt, chậm rãi đeo lại.

Bộ dạng nhếch nhác, nhưng khí chất vẫn ung dung.

Thẩm Yến Lễ dừng trước mặt anh ta, quan sát anh rồi hỏi: “Cô ấy và anh có quan hệ gì?”

Ôn Thiệu Hàn cong môi cười, vết rạn nơi tròng kính che đi tia cười kỳ lạ trong đáy mắt anh ta: “Quan hệ rất thân mật.”

Vẻ mặt Thẩm Yến Lễ lạnh lùng, anh suy nghĩ về khoảng thời gian Đường Điềm ở bên Ôn Thiệu Hàn, rồi liếc nhìn hai bóng người đã khuất cuối hành lang.

Khoảng thời gian vừa rồi, anh gần như đã hiểu rõ tính cách của Đường Điềm. Còn Ôn Thiệu Hàn, anh quá quen thuộc: vẻ ngoài nho nhã, thực chất lại không màng đạo đức.

Nếu Ôn Thiệu Hàn thật sự thích Đường Điềm, chuyện giành bạn gái của bạn thân anh ta hoàn toàn có thể làm được.

Chỉ là bây giờ ai cũng mất trí nhớ, suy đoán của anh chẳng có bằng chứng, chỉ có Đường Điềm mới biết sự thật.

Thẩm Yến Lễ không nói gì, lặng lẽ lướt qua Ôn Thiệu Hàn rồi rời khỏi tầng hai.

Ôn Thiệu Hàn nhìn theo bóng lưng anh, khẽ bật cười. Anh không nhớ cũng chẳng sao, cảm xúc trong lòng anh vẫn rõ ràng — không thể chịu được việc Đường Điềm nép trong vòng tay người đàn ông khác.

Thời gian và sự kiên trì, anh không thiếu.

Tại bãi đỗ xe ngoài trời, Phó Hi ôm Đường Điềm vào xe, không nán lại buổi tiệc nữa.

Đường Điềm nhìn gương mặt u ám của anh, hiểu anh đang rất khó chịu, cô đưa tay chạm vào má anh.

Phó Hi hôn nhẹ lên tay cô, ôm cô chặt hơn, giọng trầm thấp: “Anh không sao.”

Cô cũng không biết nên nói gì để an ủi, bởi những người đàn ông từng có liên quan đến cô đều là bạn thân của anh. Việc này đặt vào trên người bất cứ ai cũng không thể thờ ơ được.

Đường Điềm muốn nói lại thôi...

Phó Hi hiểu cô đang nghĩ gì, nhẹ giọng trấn an: “Anh hiểu rõ bọn họ, họ đều không phải người tốt.”

Cô sững người, không ngờ anh lại tin tưởng cô đến vậy.

Chỉ chốc lát sau, cơ thể cô đã bị anh ôm vào lòng. Đường Điềm vừa hoàn hồn đã nghe thấy giọng anh khàn khàn:

“Em nhạy cảm như thế, sao có thể chống lại được cám dỗ từ họ.”

Đường Điềm lại nghe thấy câu này. Lần đầu là khi anh ra mặt giúp cô, còn bây giờ... cô không biết nên xấu hổ hay tức giận.

“Anh... đừng nói linh tinh.”

Phó Hi rất hay ghen, nhưng sợ cô không vui nên không nhắc lại nữa.

Ánh mắt sâu thẳm rơi lên người cô: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”

Đường Điềm nào ngờ, vừa nãy mặt anh còn tối sầm, giờ đã bắt đầu trở nên không yên phận.

Cô vội vàng định rời khỏi vòng tay anh, nhưng anh giữ chặt, không để cô ngồi một mình.

“Vừa rồi... ưm ưm...”

Xe lăn bánh, trong khoang tách biệt với ghế lái chỉ còn tiếng hôn và những âm thanh khác.

Tính khí anh thất thường như vậy, Đường Điềm thật sự khó lòng chịu nổi.

Từ sau bữa tiệc đó, Phó Hi càng chú ý đến cô hơn, gần như luôn kề sát bên cạnh.

Anh cũng ngày càng bận, không còn dáng vẻ lười nhác như trước, mà bắt đầu nghiêm túc với công việc.

Đường Điềm nhận ra anh đang nỗ lực giữ lấy cô, bởi cả Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn đều có năng lực và địa vị mạnh mẽ trong sự nghiệp. Do ba Phó tài giỏi nên trước giờ Phó Hi luôn sống khá buông thả.

Có lẽ giờ anh đã nhận ra, hai tình địch kia đều là những người kiên trì và không dễ buông tay.

Đường Điềm lặng lẽ ủng hộ anh từ phía sau, cũng cố gắng hạn chế ra ngoài.

Dù sao cũng không thể chắc chắn Ôn Thiệu Hàn sẽ không dùng lại chiêu cũ, kéo cô rời khỏi Phó Hi.

Nhưng Phó Hi lại không nỡ để cô mất tự do, thường sau khi xong việc sẽ đưa cô đi du lịch, mua sắm, hoặc dắt cô đi dạo quanh biệt thự sau bữa tối.

Nửa đêm, tại tập đoàn Bùi thị, Bùi Giác đóng laptop lại, mệt mỏi day trán.

Sự kiện bữa tiệc đã qua nửa tháng, hôm nay anh mới biết Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn đã đánh nhau.

Anh gửi tin trong nhóm chat bốn người:

[Nghe thư ký Ngô nói, hai người đánh nhau? Vì chuyện gì vậy?]

Một phút trôi qua, không ai trả lời, nhóm chỉ còn ba người hiển thị đang online.

Hai phút sau, nhóm chỉ còn hai người, ngay sau đó — chỉ còn lại mình anh.

Bùi Giác: “?”

Anh cau mày nhìn màn hình điện thoại, nhận ra sự việc nghiêm trọng.

Gọi điện cho ba người kia, họ đều nghe máy, nhưng không ai nhắc đến chuyện xảy ra ở buổi tiệc.

Bùi Giác liền dặn thư ký điều tra rõ mọi chuyện.

Đến tận khuya hôm sau, anh mới bảo thư ký báo cáo kết quả.

Thư ký Ngô thuật lại mọi việc ngắn gọn, nhưng rõ ràng mạch lạc.

Bùi Giác nghe xong mà huyệt thái dương giật mạnh — thì ra là vì tranh giành bạn gái của Phó Hi, chính là Đường Điềm.

Anh lập tức gọi điện cho Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn, cảnh cáo hai người không được làm chuyện như thế nữa.

Giọng anh trầm khàn đầy từ tính, nghiêm túc nói với Thẩm Yến Lễ:

“Cho dù trước kia hai người từng yêu nhau, thì giờ cô ấy là bạn gái của Phó Hi.”

Thẩm Yến Lễ im lặng không nói, Bùi Giác hiểu rõ tính cách bọn họ, biết cách nắm đúng điểm yếu.

Anh dựa lưng vào ghế làm việc, giọng trầm xuống: “Yến Lễ, nếu bị tôi phát hiện cậu và Thiệu Hàn chen chân vào, cậu biết tôi sẽ làm gì.”

Thư ký Ngô đứng chờ bên cạnh, như một sát thủ mặt lạnh luôn sẵn sàng hành động, không mang theo chút cảm xúc.

Thời gian lặng lẽ trôi qua hai tháng. Một buổi chiều, Đường Điềm nằm trên ghế lười, vừa nghe nhạc vừa lim dim ngủ.

Tháng trước Phó Hi đã cầu hôn cô và cô đồng ý. Hai hôm trước họ vừa tổ chức lễ đính hôn long trọng, mệt đến mức giờ vẫn chưa hồi sức. Tất nhiên, cũng có một phần là “do Phó Hi gây ra”.

Trong giấc ngủ, má cô bị ai đó véo nhẹ. Đường Điềm chậm rãi mở mắt, thấy Phó Hi mặc âu phục, ánh mắt đầy cưng chiều và nụ cười dịu dàng.

Cô dụi mắt: “Anh về rồi à?”

Phó Hi ôm cô vào lòng, giọng nhẹ nhàng: “Ừ, vừa họp xong.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 111: Hôn Lễ


Đường Điềm đứng dậy, hai tay ôm lấy eo anh, tựa vào lòng anh. Anh mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc đen mềm mại của cô.

Phó Hi nói: “Ba mẹ anh đã chọn ngày lành tháng tốt, hôn lễ sẽ tổ chức vào tháng Năm.”

Tháng Năm? Vậy là chỉ còn khoảng một tháng rưỡi nữa.

Đường Điềm gật đầu: “Vậy em cần chuẩn bị gì?”

Phó Hi cúi xuống hôn lên môi cô: “Chuẩn bị làm cô dâu của anh.”

Cô ngượng đến trừng mắt với anh: “Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”

“Làm cô dâu của anh chẳng phải là chuyện nghiêm túc sao?”

Phó Hi chẳng thèm quan tâm đến sự xấu hổ và vùng vẫy của cô, bế thốc cô lên, sải bước vào biệt thự, vác cô lên lầu hai, bắt đầu làm những chuyện không nghiêm túc.

Hai ngày trước, trong lễ đính hôn, ba mẹ nguyên chủ đến, mang theo cả em trai. Khi thấy Đường Điềm tìm được một người đàn ông giàu có như vậy, họ cười niềm nở đến nịnh bợ.

Dù ba mẹ và ông nội Phó không nói gì, nhưng có thể nhìn ra nụ cười của họ đều nhạt đi, nhất là khi ở buổi tiệc đính hôn trước mặt nhiều nhân vật quyền quý như vậy.

Lúc ấy Đường Điềm cũng thấy đau đầu, kéo ba mẹ và em trai ra một góc khuyên họ nên giữ thái độ bình thường, không cần quá lấy lòng.

Lúc đó họ mới bớt phô trương đi một chút. Phó Hi thì không để tâm, vẫn rất tôn trọng ba mẹ vợ, lại còn rất chiều chuộng em trai cô.

Về của hồi môn, họ cũng hiểu không thể quá đáng, dùng 95% sính lễ để chuẩn bị đồ cưới, chủ yếu là vì số sính lễ nhà họ Phó đưa ra quá lớn, khiến họ sợ hãi.

Lần hiếm hoi họ tỏ ra có chút lương tâm, nghĩ rằng con gái cưới vào một gia đình như vậy, đã phải bỏ ra rất nhiều tâm sức, tính cách cũng trở nên dịu dàng và chững chạc hơn.

Thấy con gái thay đổi, hai ông bà cũng không còn mặt mũi nào để tiếp tục lợi dụng cô nữa, hơn nữa số tiền cô đưa cũng đã đủ nhiều rồi.

Thật ra, sính lễ mà nhà họ Phó ban đầu đưa ra còn nhiều hơn nữa, nhưng Đường Điềm đã từ chối, mất công thuyết phục rất lâu mới có thể giảm xuống một nửa. Đây đã là giới hạn cuối cùng của nhà họ Phó, không thể thấp hơn.

Việc Đường Điềm dốc sức giảm bớt sính lễ khiến ba mẹ Phó có phần áy náy, trước đó họ còn tưởng cô ham tiền của Phó Hi, không ngờ... là do họ nghĩ nhiều rồi.

Vì vậy, cho dù ba mẹ cô có khiến nhà họ Phó mất mặt đôi chút, họ vẫn luôn đối xử rất tốt với Đường Điềm.

Mục đích của việc giảm sính lễ chính là vì cô nghĩ cho bố mẹ nguyên chủ. Số tiền lớn như vậy nếu khiến họ trở nên giàu lên đột ngột, có thể là điều tốt, cũng có thể thành tai họa.

Phó Hi mặc kệ cô muốn làm gì, của anh chính là của cô. Cổ phần trong tập đoàn Phó thị cũng có phần dành cho cô, chút sính lễ đó chẳng đáng là gì.

Hai hôm trước tổ chức tiệc đính hôn, Phó Hi chỉ mời Bùi Giác, không mời Thẩm Yến Lễ hay Ôn Thiệu Hàn. Từ sau buổi tiệc kia, giữa họ không còn bất cứ liên hệ nào nữa.

Phó Hi vẫn luôn cảnh giác với họ, anh giấu Đường Điềm rất kỹ, không để bất kỳ ai có cơ hội ra tay.

Dù họ chưa có hành động gì, nhưng Phó Hi hiểu rõ, cả hai đều đang chờ thời cơ.

Tại một căn biệt thự ở khu vực sầm uất thành phố S, buổi sáng sớm, Thẩm Yến Lễ đặt một bức tranh vừa hoàn thành lên giá vẽ.

Anh mở cửa sổ để tranh khô tự nhiên.

Rồi anh đứng dậy, tháo tạp dề trên người, treo lên giá áo, quay người chuẩn bị rời khỏi phòng tranh.

Cơn gió từ bên ngoài lùa vào khá mạnh, làm tấm vải phủ lỏng lẻo trong phòng tranh rơi xuống đất.

Thẩm Yến Lễ dừng bước, quay lại đóng một cánh cửa sổ, gió lập tức nhẹ hẳn đi.

Khi quay người bước ra ngoài, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở một bức tranh cũ, người trong tranh khiến lòng anh rung động.

Mỹ nhân trong tranh cười rạng rỡ, hòa cùng bầu trời xanh và mây trắng phía sau, tạo thành một giấc mộng chữa lành trái tim anh.

Thẩm Yến Lễ đứng trước bức tranh rất lâu không chịu rời đi, như thể trong tim anh thiếu mất một mảnh, trống rỗng mà chẳng thể tìm thấy ký ức.

Thời gian một tháng rưỡi trôi qua trong chớp mắt. Hai ngày trước lễ cưới, cả nhà họ Phó bắt đầu bận rộn. Đường Điềm thì vẫn ổn, chủ yếu là do Phó Hi không nỡ để cô mệt.

Ba mẹ và ông nội Phó thì lại rất thích lo toan việc này, ai cũng vui vẻ tràn đầy tinh thần.

Đường Điềm nghe theo tất cả, dù sao cô cũng chẳng rành việc tổ chức đám cưới.

Chiếc váy cưới đặt riêng khi đó là do mẹ Phó cùng cô đi gặp nhà thiết kế. Phó Hi cũng muốn đi theo nhưng bị mẹ Phó cản lại, nói như vậy mới có bất ngờ.

Ngày trước lễ cưới, chiếc váy cưới trị giá khủng được giao đến, mẹ Phó cũng không cho Phó Hi nhìn. Khi Đường Điềm mặc váy cưới bước ra, mẹ Phó và nhà thiết kế đều kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Nhà thiết kế khen ngợi khiến Đường Điềm đỏ mặt, mẹ Phó thì cười tươi như hoa, từ đáy lòng yêu quý cô con dâu xinh đẹp này.

Thời gian trôi đến ngày cưới, Đường Điềm mặc váy cưới ngồi trong biệt thự chờ Phó Hi đến đón dâu.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào vui nhộn, Phó Hi đẩy cửa bước vào, thấy Đường Điềm đang mặc váy cưới, trùm khăn voan, ngồi trên giường chờ anh đến.

Phó Hi như mơ hồ, chậm rãi bước đến quỳ xuống, nắm chặt đôi tay mềm mại của cô.

Anh khẽ gọi: “Vợ à.”

Đường Điềm nhìn anh qua tấm khăn voan, nở nụ cười e thẹn, khẽ siết tay anh coi như đáp lại.

Phó Hi yêu chết những hành động dễ thương thế này của cô, bế cô lên, vượt qua đám đông mà bước ra ngoài.

Trong lễ cưới, cô dâu chú rể trao nhẫn, Đường Điềm mỉm cười nghe anh nói lời thề, trao tay cho anh, nhìn chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út, rồi anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

Từ đầu đến cuối, Phó Hi không hề vén khăn voan của Đường Điềm, chỉ để giảm bớt ánh mắt thèm muốn từ người khác.

Sau đó, Đường Điềm thay bộ lễ phục đi chúc rượu. Phó Hi mặt lạnh không muốn cô phải đi, nhưng bị ba mẹ nhỏ giọng mắng cho một trận còn cô thì đứng bên cười trộm.

Bị bố mẹ mắng, Phó Hi nhìn cô, đôi mắt hoa đào ánh lên nụ cười, ánh mắt luôn dõi theo cô không rời.

Sau khi cùng Phó Hi chúc rượu xong, Đường Điềm một mình lên lầu nghỉ ngơi. Cô mệt quá, không chịu nổi nữa, chủ yếu là vì đôi giày cưới cô đi có chút cao.

Lên đến phòng trang điểm ở tầng hai, cô bắt đầu tháo từng chiếc trâm trên đầu.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cô tưởng là chuyên viên trang điểm bước vào. Tiếng bước chân dừng lại cách cửa không xa, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Đường Điềm định lên tiếng nói với "chuyên viên trang điểm" vừa bước vào, thì phát hiện sau lưng không có động tĩnh. Quay đầu nhìn lại—

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đứng quay lưng về phía cô, đang cúi đầu nhìn bức ảnh cưới đặt trên bàn.

Vì dáng người, chiều cao và kiểu tóc đều giống Phó Hi, nên cô không nghĩ ngợi gì, cho rằng anh lên đây để ở bên cô.

Đường Điềm dịu dàng gọi: “Chồng à, anh không ở dưới lầu liệu có ổn không?”

~~~ Lời bạn Quýt ~~~

Phải công nhận tác giả miêu tả nhiều chi tiết nhỏ nhưng lại liên quan chặt chẽ đến những chi tiết phát sinh sau này (có thể là trước đó) Các bạn đọc hết sẽ thấy sự thâm thúy của tác giả nha!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 112: Siết Đỏ


Cô vừa hỏi xong nửa phút, không thấy người đàn ông đáp lại.

Đường Điềm khó hiểu, lại gọi anh lần nữa: “Phó Hi?”

Người đàn ông đứng cách cửa không xa từ từ quay đầu lại, Ôn Thiệu Hàn mỉm cười dịu dàng với cô.

Anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Điềm, chậm rãi mở miệng: “Vừa nãy em gọi 'chồng', anh rất thích nghe.”

Đường Điềm sững người khi thấy sự xuất hiện của Ôn Thiệu Hàn. Phó Hi hoàn toàn không mời anh ta đến, sao anh ta lại có mặt ở đây?

“Ôn tiên sinh, tôi đã kết hôn với Phó Hi rồi, mời anh rời khỏi đây.”

Hôm nay Ôn Thiệu Hàn không đeo kính gọng vàng, gương mặt tuấn tú, nhã nhặn lại thêm vài phần anh khí.

Anh bước chầm chậm về phía cô, ngắm nhìn vẻ đẹp của cô hôm nay, hoàn toàn phớt lờ lời yêu cầu rời đi của cô.

Ôn Thiệu Hàn định nói gì đó, cánh cửa phòng trang điểm lại bị đẩy ra, anh nghiêng người nhìn, một bóng dáng cao lớn bước vào.

Đường Điềm nghe thấy tiếng động, trong lòng mừng rỡ, tưởng là Phó Hi. Nhưng người càng đến gần, cô mới nhìn rõ—người bước vào là Thẩm Yến Lễ!

“Các anh… định làm gì vậy?”

Thẩm Yến Lễ không đáp lại lời cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Ôn Thiệu Hàn.

Anh tung ra cú đấm đầu tiên, đánh mạnh khiến thân hình cao lớn của Ôn Thiệu Hàn lùi lại nửa bước.

Ôn Thiệu Hàn vẫn mỉm cười, lau vết máu nơi khóe môi: “Khôi phục ký ức rồi à?”

Thẩm Yến Lễ nhìn về phía Đường Điềm, coi như ngầm thừa nhận.

Nghe đến bốn chữ “khôi phục ký ức”, toàn thân Đường Điềm cứng đờ, ngồi ngẩn ra trên ghế.

Giọng Thẩm Yến Lễ lạnh lùng, nhìn cô nói: “Qua đây, chuyện giữa em và Phó Hi, anh có thể bỏ qua.”

Tim Đường Điềm đập chưa bao giờ nhanh đến vậy. Khôi… khôi phục ký ức rồi sao?! Không phải Liễu Tiểu Chi nói là không thể khôi phục được sao?

Chưa kịp phản ứng, cửa phòng trang điểm lại mở ra lần nữa, Phó Hi bước vào, nhìn thấy Ôn Thiệu Hàn và Thẩm Yến Lễ, ánh mắt anh âm trầm, cơn giận khiến khóe mắt đỏ bừng.

Giọng anh đầy tức giận: “Muốn cướp người à?”

Ôn Thiệu Hàn mỉm cười: “Phó Hi, chuyện gì cũng phải có trước có sau. Tôi và Yến Lễ đều đã khôi phục ký ức, chắc cậu cũng vậy.”

Không nói thêm lời nào, Phó Hi vung nắm đấm về phía anh ta, lần này bị Ôn Thiệu Hàn né tránh.

Ôn Thiệu Hàn vẫn cười rợn người: “Đường Điềm là do tôi giành từ tay Thẩm Yến Lễ, không đến lượt anh.”

Phó Hi cười lạnh: “Sau khi mất trí nhớ, Đường Điềm đã ở bên tôi suốt một năm, cô ấy sớm đã yêu tôi rồi, các anh đều là quá khứ.”

Giọng Thẩm Yến Lễ còn lạnh hơn ai hết: “Quá khứ? Cậu hỏi ý tôi chưa? Đường Điềm là bạn gái của tôi.”

Anh nhất quyết muốn dạy cho hai người bạn thân cướp người yêu của mình một bài học đau đớn.

Phó Hi không hề nhượng bộ: “Cô ấy là vợ tôi.”

Thẩm Yến Lễ bước đến, túm cổ áo Phó Hi, giọng nói lạnh buốt: “Anh không có tư cách gọi cô ấy như vậy.”

Đường Điềm không thể chịu nổi cảnh tượng này nữa, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Đừng cãi nhau nữa!”

Cô bước tới, Thẩm Yến Lễ buông Phó Hi ra, nắm lấy cổ tay Đường Điềm.

Khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh, Đường Điềm thấy được trong đôi mắt anh tràn đầy đau khổ và u buồn, cô không thốt nên lời.

Là một người luôn đứng trên cao, giờ phút này anh lại mất kiểm soát, giọng nghẹn lại hỏi: “Sao em có thể nhẫn tâm đối xử với anh như vậy?”

Một lúc lâu sau, Đường Điềm thở dài, kể lại suy nghĩ thực sự khi đó.

“Em nghĩ anh sẽ để ý chuyện giữa em và Ôn Thiệu Hàn, hơn nữa, sau khi anh mất trí nhớ, dù em có nói anh cũng sẽ không tin.”

Thẩm Yến Lễ im lặng nhìn cô, sau đó nắm lấy tay cô, kéo ra ngoài.

Anh nói: “Về với anh trước đã.”

Phó Hi chắn đường Thẩm Yến Lễ, muốn giành lại Đường Điềm, nhưng Thẩm Yến Lễ không chịu buông tay.

Ôn Thiệu Hàn bước tới, thấy làn da Đường Điềm bị siết đến đỏ, đau lòng cau mày.

“Buông tay ra hết đi.”

Anh định gỡ tay của Phó Hi và Thẩm Yến Lễ, Đường Điềm cũng bắt đầu thấy đau, hai người đàn ông kia siết quá chặt.

Phó Hi cũng nhận ra, anh liền buông tay, cáu kỉnh lao tới đấm Thẩm Yến Lễ.

Thẩm Yến Lễ cũng buông tay, không muốn để cô bị đau, chuẩn bị bế cô rời khỏi đây.

Bị Phó Hi đánh trúng một cú, anh cắn răng, tung lại một cú đấm mạnh vào Phó Hi.

Giọng nói u ám vang lên: “Cướp bạn gái tôi, anh lấy tư cách gì?”

Phó Hi bật cười, không để tâm đến cơn đau trên mặt: “Sau khi mất trí nhớ, người đầu tiên yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên là tôi, trong các người không ai xứng hơn tôi cả.”

Thẩm Yến Lễ cười lạnh: “Tính cách tôi vốn nội liễm, đa nghi, đúng là không bằng anh đa tình.”

Phó Hi biết những lời này là nói cho Đường Điềm nghe, muốn làm cô hiểu lầm anh.

Sợ cô hiểu lầm, anh vội giải thích: “Vợ ơi, đừng nghe anh ta nói linh tinh, đó là lần đầu tiên anh yêu một người từ cái nhìn đầu tiên.”

Chữ “vợ” khiến Thẩm Yến Lễ nổi giận, lại tung một cú đấm nữa.

Phó Hi đánh trả, Ôn Thiệu Hàn ôm lấy eo Đường Điềm, định đưa cô rời đi.

Nhưng ngay sau đó lại bị Thẩm Yến Lễ kéo lại, cũng tung một cú đấm vào Ôn Thiệu Hàn.

Đường Điềm ở bên cạnh gào khản cả giọng khuyên can, nhưng ba người đàn ông chẳng ai nghe, đánh nhau hỗn loạn.

Cô định chạy ra ngoài gọi người đến can ngăn, còn chưa kịp nắm lấy tay nắm cửa thì cả người cô đã không thể nhúc nhích.

Mười phút trước, trong biệt thự ngoại ô, Liễu Tiểu Chi đang ở trong phòng ngủ của mình, chuẩn bị kết thúc mạng sống.

Cô ta không chịu nổi sự chênh lệch này—rõ ràng hệ thống nói rằng cô ta mới là người được Thẩm Yến Lễ và ba người đàn ông kia yêu thương.

Ngay khi cô ta định kết liễu mình, toàn bộ khu biệt thự và những người bên trong đều bị đóng băng.

Giờ phút này, Đường Điềm hoàn toàn không thể cử động, trong đầu lại vang lên âm thanh “tít—tít—” chói tai.

[Cảnh báo! Cốt truyện đã sụp đổ! Không thể hiệu chỉnh! Không thể hiệu chỉnh!]

[Phát hiện linh hồn ngoại lai, đang tiến hành trục xuất!]

[Tít———]

Một loạt tiếng kéo dài suýt khiến tinh thần Đường Điềm sụp đổ. Cô muốn đưa tay lên bịt tai, nhưng không thể nhúc nhích.

[Tít—— năng lượng không đủ, trục xuất thất bại.]

Mắt Đường Điềm tối sầm lại, thân thể như rơi xuống vực sâu, ý thức gần như bị xé tan.

Khi cô lấy lại ý thức, điều đầu tiên cảm nhận được là những hạt mưa xối xả tạt vào người.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 113: Ám Chỉ


Cơn mưa lớn đến mức khiến cô gần như không thể mở nổi mắt, tiếng mưa bên tai ngày một rõ ràng hơn.

Đầu óc của Đường Điềm như bị đè nén và phình to, nước mưa dội xuống đầu, trượt theo mái tóc chảy xuống.

Cô cảm thấy toàn thân ướt đẫm, cố gắng mở to mắt, khung cảnh xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Trước cổng biệt thự, quản gia, Liễu Hiểu Chi, Trịnh Lệ Ngọc cùng một vài người khác đang đứng. Vì mưa quá lớn nên cô không nhìn rõ mặt họ, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt giễu cợt và lạnh nhạt mà họ dành cho cô.

Đường Điềm cúi đầu nhìn quần áo và cơ thể bị mưa làm ướt sũng của mình, chiếc vali màu đen bên tay phải giống hệt chủ nhân của nó, cô độc đứng dưới màn mưa.

Ký ức trong đầu đan xen với trí nhớ của cô, khiến đầu óc đau như muốn nổ tung, khó chịu vô cùng.

Cô khổ sở th* d*c dưới làn mưa, tay chống vào cần kéo của vali, dựa vào đó để giữ thăng bằng.

Đường Điềm cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dựa theo giọng nói vang lên trong đầu lúc cô không thể cử động, cô đoán có thể là do diễn biến của cốt truyện đã lệch quá mức, khiến hệ thống sụp đổ.

Dù hiện tại trong đầu cô đầy hỗn loạn, nhưng có một điều chắc chắn: cô dường như đã xuyên đến đúng thời điểm nguyên chủ bị đuổi khỏi biệt thự, sau đó sẽ là chuỗi ngày không tìm được việc, không có chỗ ở, sống lay lắt như chuột chạy qua đường.

Cô điều chỉnh lại hơi thở, cơn lạnh từ quần áo bị ướt sũng nhanh chóng bao trùm lấy toàn thân khiến cô run rẩy không ngừng.

Trong nguyên tác, sau khi bị đuổi khỏi biệt thự, nguyên chủ phẫn nộ hét lên mắng chửi nữ chính và quản gia, cuối cùng bị quản gia cho người kéo cả người lẫn hành lý ra ngoài. Nguyên chủ trong bộ dạng nhếch nhác, kéo vali rời đi bắt taxi.

Qua màn mưa, Đường Điềm khó khăn nhìn về phía quản gia và mấy người như Liễu Hiểu Chi, cô lạnh đến mức hai tay run rẩy kéo vali, xoay người rời khỏi biệt thự.

Cô thậm chí không dám lấy điện thoại trong túi quần ra, lỡ như bị mưa làm hỏng thì thật sự chẳng còn đường lui.

Lúc này, trên tầng hai biệt thự, ba bóng người cao lớn là Thẩm Yến Lễ, Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn đang đứng cạnh cửa sổ sát đất.

Nhìn bóng dáng gầy yếu phía dưới, bị mưa xối ướt đẫm, đang chậm rãi kéo vali bước đi.

Trong đôi mắt đào hoa của Phó Hi không hề có chút thương cảm nào, giọng nói lười biếng cất lên: “Chậc, đúng là biết gây chuyện.”

Thẩm Yến Lễ với gương mặt tuấn tú không biểu cảm, dường như cho rằng đây là kết cục mà người hầu kia đáng phải nhận.

Ôn Thiệu Hàn không nói lời nào, ánh mắt sau cặp kính lạnh nhạt, có lẽ cảm thấy nhàm chán nên nhanh chóng thu lại ánh nhìn.

Phía trước biệt thự, Đường Điềm nhìn khoảng cách còn lại đến cổng, xung quanh đều là cây cối, không có chỗ nào tránh mưa. Hơn nữa, quản gia hẳn sẽ không để cô tiếp tục đứng lại biệt thự, nếu không đã chẳng đuổi nguyên chủ ra ngoài dù trời đang mưa.

Cô kéo vali, định đi đến chòi bảo vệ bên ngoài biệt thự để trú mưa và tiện gọi xe.

Tối nay cô sẽ tìm một khách sạn để nghỉ tạm, tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy tính tiếp.

Một chiếc xe sang màu đen từ cổng biệt thự chạy vào, Bùi Giác chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Một bóng dáng mảnh khảnh đang kéo vali đi trong mưa.

Bùi Giác nhận ra đó là người giúp việc thường hay quyến rũ và ám chỉ anh. Khi xe sắp lướt qua cô...

Anh dùng giọng nói trầm ấm dặn dò tài xế: “Chạy chậm thôi.”

Nhờ vậy mà tránh được việc bánh xe hắt nước lên người cô, không khiến tình cảnh đã khổ lại càng thêm khổ.

Đường Điềm chẳng có tâm trạng để quan tâm ai đang ngồi trong xe, cô chỉ muốn nhanh chóng đến chòi bảo vệ bên ngoài.

Cô toàn thân run rẩy, răng va vào nhau, quần áo ướt dính sát vào người, lạnh đến mức không chịu nổi.

Chiếc xe từ từ dừng lại, cửa bên ghế lái mở ra, tài xế che ô bước nhanh về phía cô.

“Cô đợi chút.”

Đường Điềm nghe thấy tiếng gọi phía sau, theo phản xạ quay đầu lại.

Tài xế đã chạy đến trước mặt cô, đưa cho cô một chiếc ô.

“Bùi tiên sinh bảo tôi đưa cô, mau che đi.”

Tài xế nhìn gương mặt cô tím tái vì lạnh, không khỏi cảm thấy xót xa.

Trong mắt Đường Điềm hiện lên vẻ kinh ngạc: Là Bùi Giác sao?

Cô run rẩy nhận lấy ô: “Cảm ơn anh, cũng nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến Bùi tiên sinh giúp tôi.”

Tài xế nghe cô vừa run rẩy vừa cố gắng nói xong câu, khẽ thở dài: “Tôi sẽ nói lại với Bùi tiên sinh.”

Đường Điềm gật đầu, vội vàng bung ô ra. Không còn nước mưa tạt vào, cô thở phào nhẹ nhõm.

Mưa lớn quá, suýt nữa cô đã không thở nổi rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 114: Rõ Ràng


Cô che ô, đi đến bên cạnh chòi bảo vệ ngoài biệt thự, tạm thời dừng lại tránh mưa.

Toàn thân bị ướt sũng, một cơn gió thổi qua khiến cô lạnh run cầm cập.

Cô vội lấy điện thoại ra tìm khách sạn gần đây. Vì nguyên chủ đã bị đuổi việc, nên được trả ba lần tiền lương, ngoài số tiền đó thì không còn gì. May mà có khoản này đỡ đần được chút ít.

Đường Điềm đặt một phòng, lập tức gọi xe. Giờ cô đã ướt từ đầu đến chân, bên ngoài gió to mưa lớn, không thể dừng lại lâu, nếu không cảm lạnh thì càng thảm.

Chiếc xe nhanh chóng đến trước mặt cô. Đường Điềm lên xe, vì người dính nước mưa nên trông cô thật chật vật và xấu hổ.

Cô đề nghị bồi thường cho tài xế hai trăm tệ tiền rửa xe.

Tài xế nhìn ra được cô gái trẻ chắc gặp chuyện khó khăn, ông tỏ ý không bận tâm rồi từ chối.

“Không cần đâu, lát nữa tôi lấy khăn trong cốp xe lau sạch là được rồi.”

Đường Điềm vẫn cảm ơn, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, mình làm ướt ghế sau của người khác, ít nhiều cũng nên bồi thường tiền rửa xe. Tài xế cũng là người lao động, chẳng ai dễ dàng cả.

Xe đến khách sạn, cô xuống xe lấy vali, chức năng bonus trong ứng dụng gọi xe chỉ cho phép tặng tối đa một trăm tệ.

Xe lúc này đã rời đi, cô thanh toán một trăm tệ, đành chịu thiếu một trăm còn lại.

Đường Điềm kéo vali bước vào khách sạn, cô lễ tân thấy cô bị mưa ướt đẫm thì lập tức tăng tốc làm thủ tục, đưa thẻ phòng cho cô.

Chẳng bao lâu sau, cô vào được phòng khách sạn, khóa cửa lại, mở vali lấy đồ thay, nhanh chóng vào phòng tắm thay đồ, tắm nước nóng kịp thời.

Nằm trên giường khách sạn, có thể vì lý do mới xuyên không lại dầm mưa lâu như vậy, nên đầu cô vừa nặng vừa buồn ngủ.

Đường Điềm nhanh chóng thiếp đi, ngủ một mạch đến trưa hôm sau. Vừa tỉnh lại, cô sờ trán kiểm tra nhiệt độ. Nhiệt độ bình thường khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

May mà không bị bệnh, ngủ một giấc, cái đầu nặng trĩu đêm qua giờ cũng đã tỉnh táo hơn nhiều.

Cô đưa tay xoa hai bên thái dương, xem ra sau khi hệ thống trục xuất linh hồn cô không thành, đã ném cô vào thời điểm nguyên chủ bị đuổi khỏi biệt thự.

Đường Điềm nhớ lại cảnh tượng trước khi xuyên không đến đây thì thở dài một hơi. Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn đều đã khôi phục ký ức, với tính cách của họ, chắc chắn sẽ không để cô rơi vào tay người khác, thật khó tưởng tượng họ sẽ làm gì sau này.

Dù Phó Hi... có yêu cô đến đâu, thì cũng sẽ bị họ gây phiền đến phiền chán.

Trong lòng Đường Điềm có chút không nỡ với Phó Hi, nhưng mỗi khi nhớ đến cảnh họ đánh nhau, cô lại đau đầu. Có lẽ hiện tại mới là kết cục tốt nhất với tất cả mọi người.

Tình hình bây giờ cũng không quá khả quan, chuyện nguyên chủ quyến rũ bốn nam chính đã bị phơi bày công khai, chắc hẳn sẽ bị xã hội lên án.

Đừng nói là công ty, đến tiệm trà sữa bình thường cũng sẽ không dám thuê cô vì sợ ảnh hưởng đến hình ảnh thương hiệu.

Giờ cô chỉ còn khoản lương trong thẻ, cần phải nhanh chóng tìm được công việc, nếu không thì chỉ còn nước ngồi chờ miệng ăn núi lở mà thôi.

Nghĩ đến đây, đầu cô lại bắt đầu nhức nhối. Thôi cô cứ đặt đồ ăn trước đã.

Ăn xong, cô định liều thử vận may, đem bản lý lịch đã soạn gửi đến những vị trí công việc phù hợp.

Từ sáng đến tối, tất cả lý lịch cô gửi đi đều như đá chìm đáy biển.

Mặc dù cũng nằm trong dự đoán, nhưng cô vẫn không nhịn được chống cằm thở dài buồn bã.

Trong nguyên tác miêu tả nguyên chủ tìm việc không được, sống vô cùng thê thảm. Giờ xem ra quả thật là tìm việc chẳng dễ gì.

Nhưng Đường Điềm không bỏ cuộc, tiếp tục gửi lý lịch đến các công ty khác. Lần này cô không đợi hồi âm.

Cô phải nhanh chóng tìm một căn nhà phù hợp để thuê, khách sạn quá đắt, nhiều lắm chỉ ở được hai ba ngày.

Cô tìm cả buổi tối trên mạng cũng không tìm được căn nào phù hợp.

Không phải do quen sống sang rồi khổ không nổi, mà là vì vấn đề an toàn, dù sao cô cũng định ở lâu dài.

Sáng hôm sau cô mơ màng tỉnh dậy, nằm lười trên giường cầm điện thoại lướt xem.

Ứng dụng tuyển dụng hiện thông báo bật lên, cô nhấn vào xem, không ngờ có công ty phản hồi cô!

Đường Điềm vô cùng kích động, cũng cực kỳ bất ngờ, nhìn thông báo mời phỏng vấn mà không dám tin.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, đề phòng trường hợp bị lừa đảo.

Nhanh chóng tra cứu công ty đó, khi thấy là một công ty trực thuộc Tập đoàn Bùi Thị, biểu cảm của cô đầy kinh ngạc.

Cô còn tưởng mình nhìn nhầm, thông tin ghi rõ đây đúng là một công ty con của Bùi Thị.

Hôm qua khi gửi lý lịch, cô đã cố tình né tránh các công ty thuộc sở hữu bốn nam chính, nhưng gửi quá nhiều, chắc chắn có sơ sót.

Không ngờ sơ sót này lại mang về phản hồi.

Đường Điềm nhớ lại nguyên tác, cũng từng nói nguyên chủ sau khi bị đuổi khỏi biệt thự cũng làm y như cô, cố ý né tất cả công ty liên quan đến bốn người họ, để tránh lại bị soi mói.

Chắc nguyên chủ cũng không ngờ, cuối cùng chỉ có công ty của Bùi Giác là không cấm cô ứng tuyển.

Đường Điềm lục lại ký ức của nguyên chủ ở thế giới này, tiến triển cũng khá giống nguyên tác, nguyên chủ chưa từng từ bỏ việc quyến rũ và ám chỉ với bốn nam chính, cho đến khi bị đuổi mới chịu yên phận.

Vậy nên tối qua khi Bùi Giác sai người đưa ô cho cô, cô mới bất ngờ đến vậy.

Cô suy nghĩ hồi lâu, quyết định vẫn đi phỏng vấn. Dù sao cũng chỉ là công ty con của Bùi Thị, khả năng chạm mặt Bùi Giác cực kỳ thấp.

Hơn nữa đãi ngộ rất tốt, cơ hội khó có được, cô không định vì Bùi Giác mà từ bỏ.

Đường Điềm đặt đồ ăn ngoài, giờ đầu óc mới có chút rảnh rỗi để suy nghĩ về chuyện nguyên chủ bị đuổi khỏi biệt thự.

Người thực sự ra quyết định đuổi nguyên chủ là Thẩm Yến Lễ, có thể do Liễu Hiểu Chi và nguyên chủ nhiều lần cãi nhau, mấy lần đều bị Thẩm Yến Lễ bắt gặp, lần cuối cùng nguyên chủ còn định đẩy Liễu Hiểu Chi ngã xuống cầu thang. Thẩm Yến Lễ không thể chấp nhận chuyện như vậy nên mới ra lệnh cho quản gia đuổi nguyên chủ đi.

Về phần Bùi Giác, Ôn Thiệu Hàn, Phó Hi, ba người họ không rảnh để lo chuyện của người giúp việc, nhiều nhất chỉ là xem cho vui.

Hiện tại mấy nam chính vẫn chưa yêu nữ chính, nếu không thì kết cục của nguyên chủ còn thảm hơn nhiều.

Khi cô còn đang lơ mơ suy nghĩ, đồ ăn được giao đến. Có hi vọng tìm được việc làm, bữa cơm của Đường Điềm cũng cảm thấy ngon hơn hẳn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back