Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 660



Sáng hôm đó, khi Kiều Nhị mở cửa hàng, hắn phát hiện một người nằm c.h.ế.t cóng ở góc đường. Kiều Nhị sợ hãi chạy vội đi báo quan. Quan binh đến chỉ đưa t.h.i t.h.ể đi và báo cho gia đình nạn nhân, sau đó Kiều Nhị mới biết rằng người c.h.ế.t vì rét đã nhiều vô kể.

Ở nhà, Chân Nguyệt bảo mọi người thu dọn rau củ còn dùng được, rồi đem về cất vào kho. Khi trở về, Kiều Triều và mọi người đều lạnh đến mức run cầm cập. Chân Nguyệt vội cho người đun nước nóng để họ tắm rửa cho ấm người, từng người uống chén canh gừng lớn để tránh bệnh tật.

Buổi tối, Kiều Triều nằm trên giường, không ngừng nhìn Chân Nguyệt, rồi bỗng nhiên chọc chọc vào má nàng, cảm nhận sự mềm mại dưới ngón tay. Trong lòng hắn lại vang lên suy nghĩ: A Nguyệt của ta, nàng đúng là tiên nữ sao?

Tiên nữ có thể một ngày nào đó có thể rời đi không, ví dụ như hoàn thành nhiệm vụ nào đó rồi trở về trời cao?

Kiều Triều bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Không tự chủ được, hắn siết chặt vòng tay, làm cái ôm Chân Nguyệt càng chặt hơn.

Nếu một ngày nàng phải bay về trời, hắn biết làm sao để giữ nàng lại đây mãi?

Ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu khiến Kiều Triều trằn trọc mãi, trong khi Chân Nguyệt đang say ngủ lại cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng khó chịu vì bị ôm quá chặt, trong giấc mơ còn thấy mình bị trói buộc không thể thoát ra. Chân Nguyệt giật mình tỉnh dậy, phát hiện ra mình bị Kiều Triều ôm chặt cứng trong lòng, không thể động đậy. Nàng bực mình đẩy hắn ra, xoay người sang hướng khác, kéo chăn lên và cố ngủ tiếp.

Thế nhưng, không bao lâu sau, Kiều Triều lại rón rén ôm lấy nàng từ phía sau. Lần này, Chân Nguyệt nhận thấy điều gì đó khác thường. Nàng đập nhẹ vào n.g.ự.c hắn, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Huynh không ngủ sao? Còn quấy rầy ta làm gì?"

Kiều Triều không đáp, chỉ tiến lại gần hôn nhẹ lên khóe môi nàng, rồi đột nhiên cắn nhẹ vào môi khiến nàng thốt lên kinh ngạc, cũng làm nụ hôn trở nên sâu hơn, Chân Nguyệt lúc sau cảm thấy n.g.ự.c mình như bị thiêu đốt bởi hơi ấm của hắn.

Đêm đông giá lạnh trên giường, nhưng không gian giữa hai người lại ấm áp đến không chịu nổi. Chân Nguyệt th* d*c, đầu ló ra khỏi chăn để hít thở không khí mát mẻ. Khi gió lạnh lùa vào, nàng run lên bần bật, nhưng ngay sau đó đã bị kéo trở lại dưới lớp chăn ấm áp.

Mãi đến khi gà gáy vang lên báo hiệu bình minh, Chân Nguyệt mới đẩy Kiều Triều,"Huynh đi xem A Sơ thế nào."

Kiều Triều nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, rời giường với thân hình cường tráng, trên lưng còn hiện rõ những vết đỏ do đêm dài để lại. Hắn nhanh chóng mặc quần áo rồi mở cửa đi sang phòng A Sơ. Thấy nhi tử đang ngủ say, gối đầu rơi xuống đất, Kiều Triều nhặt lên, đặt lại ngay ngắn rồi đắp chăn lại cho nhi tử trước khi trở về phòng.

Khi quay lại, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo và chui vào chăn, lại kéo Chân Nguyệt vào vòng tay, khiến nàng lần nữa chìm vào cơn cuồng nhiệt không dứt.

Chân Nguyệt bực bội cắn hắn một cái: "Hôm nay huynh bị làm sao vậy?" Vẫn luôn lôi kéo nàng làm...

Kiều Triều im lặng, định hôn nàng nhưng bị Chân Nguyệt né tránh. Bất ngờ, hắn giữ lấy cằm nàng, áp sát và trao nàng nụ hôn đắm đuối. Khi Chân Nguyệt còn đang nghĩ hắn phát điên, đang muốn từ chối, thì bỗng nhiên hắn hỏi: "Nàng sẽ không rời đi chứ?"

Chân Nguyệt sửng sốt,"Rời đi? Cái gì rời đi?"

Kiều Triều: "Nàng sẽ không rời bỏ ta, đúng không?"

Chân Nguyệt sờ sờ trán hắn: "Huynh đang nói cái lời ngốc nghếch gì vậy? Rời đi? Ta đi đâu được chứ? Ta ra ngoài kia không bị đông c.h.ế.t mới lạ!"

Kiều Triều ngập ngừng: "Nàng cũng có thể bị đông c.h.ế.t sao?"

Chân Nguyệt trợn mắt: "Huynh điên à? Trời lạnh thế này, ai mà không đông c.h.ế.t được? Ta là người, không phải thần tiên."

Kiều Triều như không tin, ngập ngừng hỏi lại: "Nàng không phải thần tiên thật sao?"

Chân Nguyệt nói đùa: "Nếu có là tiên nữ thì ta cũng chẳng có pháp thuật gì cả."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 661



Kiều Triều nghiêm túc hôn lên vai nàng: "Chỉ cần nàng không rời đi là được, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt. Nàng đừng đi đâu hết."

Chân Nguyệt cảm thấy hắn hôm nay thật kỳ lạ, bèn hỏi: "Huynh mơ thấy gì à?"

Kiều Triều chỉ đáp gọn: "Ừm," rồi siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, mười ngón tay đan vào nhau, không rời. ...

Đêm đó, Chân Nguyệt kiệt sức, toàn thân như bị rút cạn sinh lực. Kiều Triều dường như phát điên, suốt đêm không ngừng đòi hỏi nàng, cho đến khi trời hửng sáng, hai người mới chịu dừng lại.

Buổi sáng, A Sơ thức dậy, Kiều Triều giúp nhi tử mặc quần áo. A Sơ nhìn ra cửa, thắc mắc: "Nương đâu rồi? Mỗi ngày nương đều đến đánh thức con mà."

Kiều Triều đáp: "Nương con hôm qua mệt mỏi, còn đang ngủ, không được quấy rầy nàng, hiểu không?"

A Sơ gật đầu, sau khi mặc xong quần áo, hài tử nói: "Vậy cha nhớ nói với nương là con đi học rồi."

Kiều Triều đội chiếc mũ đầu hổ lên cho nhi tử,"Đi đi, ta sẽ nhắn lại cho nương con."

Sau khi A Sơ rời đi, Kiều Triều quay về phòng. Chân Nguyệt vẫn đang ngủ trên giường. Hắn ngắm nàng một lát, cúi xuống hôn nhẹ lên trán rồi mới bước ra ngoài.

Tới gần trưa, Chân Nguyệt mới thức dậy. Khi nàng bước vào phòng khách, mọi người cũng không nói gì.

Tiền thị vội nói: "Đại tẩu, vừa rồi nghe tin huyện thành có rất nhiều người bị đông chết, muội lo cho Kiều Nhị quá."

Mạn Châu cũng lo lắng: "Đúng vậy, đại tẩu. Hay là bảo bọn họ về nhà đi?"

Chân Nguyệt điềm nhiên đáp: "Nếu họ muốn về thì cứ về, đâu phải không cho họ về."

Mạn Châu bèn nói: "Nhưng muội nghĩ nếu đại ca và đại tẩu lên tiếng thì chắc họ sẽ nghe theo hơn."

Chân Nguyệt đáp: "Nếu bọn họ không nói gì thì chắc cũng chưa có vấn đề lớn. Nhưng thật sự đông c.h.ế.t nhiều người như vậy sao? Quan phủ không có động thái gì à?"

Vừa lúc đó, có người nhà Đỗ gia đến báo tin. Thì ra, lão gia tử của họ vừa qua đời đêm qua.

Kiều Đại Sơn, Kiều Trần thị và Kiều Triều vội vã đến nhà Đỗ gia giúp đỡ, chỉ còn lại Chân Nguyệt và mấy nữ nhân ở nhà.

Buổi tối, Kiều Triều trở về thông báo: "Đỗ lão nhân bị đông chết."

Chân Nguyệt tròn mắt: "Sao lại bị đông c.h.ế.t được?" Trước đây trong thôn cũng từng có lão nhân qua đời vì lạnh, nhưng là do con cái không quan tâm, mong chờ cha nương sớm mất.

Kiều Triều lắc đầu: "Nhi tử của ông ấy hiếu thuận lắm, phát hiện ra còn đắp chăn đến mấy tầng. Nhưng trời lạnh quá, ông ấy vẫn không qua khỏi."

Quả thật, mùa đông năm nay quá khắc nghiệt, nhiều lão nhân trong thôn không chịu nổi và qua đời. Không chỉ ở thôn này, mà thôn bên cạnh cũng có người bị đông chết. Có người đi đốn củi trong núi, trượt chân ngã trong tuyết rồi cũng c.h.ế.t lạnh."

Chân Nguyệt nghe vậy thở dài."Quả là năm nay quá lạnh."

Ngày hôm sau, Đỗ lão nhân được hạ táng. Sau đó, cuộc sống trong thôn trở lại yên tĩnh. Vì trời quá lạnh, Kiều Trần thị bàn bạc rằng mấy tiểu hài tử không cần phải dậy sớm đọc sách mỗi ngày nữa. Chân Nguyệt đồng ý, phu tử cũng sắp nghỉ Tết, nên không cần cố gắng thêm.

Cả gia đình ai nấy đều ở trong nhà, không ra ngoài. Hiệu bán tương cũng tạm thời nghỉ vì gần đây không có khách.

Buổi tối, Ngô Loan từ huyện thành trở về báo: "Nhị công tử và Tam công tử nói hai ngày nữa sẽ trở về, họ còn mua thêm nhiều đồ về nữa."

Kiều Triều gật đầu: "Được rồi, chúng ta đã biết. Vất vả cho ngươi, đi nghỉ ngơi đi."

Đúng như lời, hai ngày sau, Kiều Nhị và Kiều Tam trở về, mang theo một xe hàng hóa, chủ yếu là đồ dùng cho ngày Tết.

"Cha nương, đại ca, đại tẩu, chúng con đã về!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 662



Kiều Trần thị nhanh chóng đón: "Vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm."

Đồ đạc được hạ nhân mang vào, Kiều Nhị sụt sịt chạy ngay đến bên bếp lửa,"Lạnh quá! Cuối cùng cũng về đến nhà."

Tiền thị đưa cho hắn một chén nước ấm,"Uống đi cho ấm người."

Uống vài ngụm nước nóng, Kiều Nhị bắt đầu kể về những người bị đông c.h.ế.t ở huyện thành: "Mỗi ngày đều có người c.h.ế.t lạnh, nhiều người hỏi nhà ta có than không, nhưng nhà ta đã bán hết từ trước rồi, không còn gì nữa."

Kiều Tam tiếp lời: "Còn có người vì tự nhặt củi lửa ở ngoài thành, mang về nhà thiêu trong phòng kín, không mở cửa sổ nên bị trúng độc mà chết."

Kiều Nhị thở dài: "Có người nhóm lửa trong nhà rồi còn làm cháy cả nhà, thật là đáng sợ!"

Kiều Tam nói thêm: "Nhưng được cái rau khô và tương ớt ở cửa hàng bán rất chạy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng vậy, ta cũng thế. Đã có thương nhân đến mua hết hàng trữ trong cửa hàng. Sau đó trời lạnh, không nhiều người ra đường nữa nên ta cũng quyết định trở về."

Kiều Trần thị vui mừng: "Về là tốt rồi. Dù gì thì trong nhà củi lửa vẫn đủ dùng." May mắn là Kiều Triều từ trước đã cho người chuẩn bị rất nhiều củi và than.

Càng gần đến Tết, trời càng lạnh, mặt sông đã đóng băng từ lâu. Trong thôn, nhà nào cũng trông chừng đám hài tử, không cho chúng ra chơi trên băng.

Đừng nói đến việc ra sông, đám hài tử nhà Kiều gia cũng không được ra khỏi cửa, vì trời quá lạnh, ai nấy đều ở trong nhà.

Tiểu A Sơ chảy mũi không ngừng, sáng nay vừa dậy đã bắt đầu sổ mũi, còn hắt xì liên tục. Chân Nguyệt sờ trán nó, thấy không nóng, chỉ có chút cảm nhẹ.

Kiều Trần Thị nấu canh gừng cho A Sơ uống. Buổi sáng A Sơ uống một bát lớn, đến trưa lại bị ép uống nữa, nhưng tiểu hài tử không muốn.

A Sơ mặt mày nhăn nhó, ôm lấy chân Chân Nguyệt, lắc đầu liên tục,"Không, con không uống, khó uống lắm."

Tiểu hài tử vừa nói vừa hắt hơi hai cái,"A chuu, a chuu!"

Chân Nguyệt thấy nhi tử kháng cự như vậy,"Để nương nấu chút nước từ rễ Bản Lam, không đắng đâu." Trước đây trên núi Háo Tử có hái được ít Bản Lam, phơi khô rồi cất đi.

Khi nấu xong, nước có màu đen sẫm, Tiểu A Sơ nhìn thấy cũng chẳng mấy thích thú. Chân Nguyệt thì không nương tay,"Mau uống, không uống thì nương cho con uống lại canh gừng, không đắng."

Tiểu A Sơ nhíu mày,"Thật không nương?"

Chân Nguyệt đáp,"Nương có khi nào lừa con?"

A Sơ ngửi thử, rồi uống một ngụm, mắt sáng rỡ,"Nương ơi, ngọt!"

Bên cạnh, Tiểu A Trọng nghe thấy cũng lắc lư đi tới,"Ngọt, ca, muốn uống!"

Tiểu A Sơ nhanh chóng xoay lưng, uống hết sạch, rồi giơ cái chén không ra trước mặt A Trọng,"Xem này, hết rồi, đệ không được uống đâu."

A Trọng nhón chân nhìn, thấy chén trống không, bèn mếu máo chạy đến chỗ Tiền Thị, chỉ vào Tiểu A Sơ,"Ô ô ô, muốn!"

Tiền Thị: "... Nhi tử, đừng cái gì cũng đòi uống, đó là thuốc. Nếu muốn uống gì thì để nương dẫn con vào bếp xem có gì uống được không." Nói rồi, nàng ấy bế A Trọng đi.

Lúc này, A Sơ đột nhiên hắt hơi một cái, mùi rễ Bản Lam xộc lên mũi khiến thằng bé thấy khó chịu. Chân Nguyệt nhanh chóng đưa cho nhi tử cốc nước ấm để làm dịu.

Tiểu A Sơ vội vàng uống nước, cố nén mùi khó chịu ấy xuống. Lúc uống thì thấy ngọt, nhưng giờ lại cảm thấy có chút kinh tởm.

Tuy vậy, thuốc vẫn phải uống. Sau hai ngày, A Sơ không còn chảy mũi nữa, nhưng Tiểu A Trọng cứ nhìn thấy A Sơ uống là là lại chạy tới đòi uống cùng.

Mỗi lần A Sơ đều nhanh chóng uống hết, không để đệ đệ uống cùng, vì đệ đệ đâu có bệnh.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 663



Khi A Sơ bị bệnh, Chân Nguyệt luôn cho hài tử ngủ cùng, còn đặt bé nằm giữa hai người.

Ban đêm, Kiều Triều không được ôm nương tử nên cũng hơi bực bội, nhưng chẳng có cách nào.

Đợi đến khi A Sơ khỏi bệnh, Kiều Triều liền đưa nhi tử trở về phòng riêng,"Để chăm con, mỗi đêm nương con đều phải tỉnh dậy giữa đêm xem con thế nào, rất vất vả, từ giờ con tự ngủ đi."

Nghe vậy, A Sơ đành chịu, vì nó không muốn nương vất vả.

Kiều Triều xoa đầu nhi tử,"Ngày mai cha sẽ dẫn con đi tập võ, đứng tấn, cơ thể con yếu quá, trời lạnh một chút là đã bệnh rồi. Ngày mai dậy sớm tập nhé."

Tiểu A Sơ:...

Sáng hôm sau, trời lạnh nên cả nhà đều dậy trễ, nhưng Kiều Triều thì đã dậy từ khi trời còn tờ mờ sáng. Chân Nguyệt thấy vậy, hỏi,"Hôm nay có việc gì à?"

Vừa nói, nàng vừa kéo chăn lên kín người, cuộn tròn thành một cái kén.

Kiều Triều mặc áo xong, đáp,"Ta đưa A Sơ đi rèn luyện chút."

"Hử?"

"Thân thể nhi tử yếu quá, từ giờ phải rèn luyện thêm. Hôm nay ta gọi nó dậy tập võ với ta."

Chân Nguyệt nghe vậy, nghĩ ngợi một chút, rồi tiếp tục ngủ, mặc kệ, vì nàng tin Kiều Triều sẽ biết chừng mực.

Bên kia A Sơ vẫn còn đang ngủ say. Trước đó, Chân Nguyệt đã trải tấm da hổ lên giường cho nhi tử, đắp thêm hai lớp chăn, bên trong là lớp chăn lông dê, bên ngoài là chăn bông.

Kiều Triều đến, lấy áo khoác của A Sơ ra rồi vỗ vỗ mặt thằng nhỏ,"Dậy đi! Phải dậy tập võ rồi!"

Tiểu A Sơ mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Kiều Triều thì khuôn mặt đầy ngơ ngác. Không lâu sau, bé đã đứng ở ngoài sân, bắt đầu đứng tấn.

Kiều Triều cũng đứng bên cạnh tập cùng,"Phải kiên trì! Nếu con muốn bảo vệ nương, thì phải rèn luyện cho cứng cáp."

"Chẳng lẽ khi gặp nguy hiểm, con chỉ biết trốn sau lưng nương con sao?"

"Nếu không bảo vệ được nương, con có thấy còn mặt mũi nào để gặp nương con không?"

Nghe vậy, Tiểu A Sơ kiên trì đứng tấn, dù đôi chân hài tử run lên vì mệt, nhưng vẫn cố gắng.

Cuối cùng, khi không thể chịu nổi nữa, thằng bé ngồi bệt xuống đất, bông nhiên có chút muốn khóc, nhưng rồi lại gạt nước mắt đứng dậy tiếp tục.

Khi Chân Nguyệt tỉnh dậy, nhìn ra sân thì thấy hai người bọn họ đang tập quyền. Bên kia, Tiểu A Trọng cũng bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa lắc lư như một cục đá nhỏ trong bộ quần áo dày cộp. Bé vừa định chạy đến chỗ A Sơ thì bị Tiền Thị bế lên,"Không được, ca ca con đang luyện võ."

Đại ca không danh là người đi ra từ trong quân doanh, từng động tác quyền pháp đều rất mạnh mẽ, uy nghi.

Sau khi tập quyền, hai người lại chạy hai vòng quanh sân. Tiểu A Sơ thở hồng hộc, ngồi xuống lau mồ hôi. Chân Nguyệt vội chạy lại đỡ nó đứng dậy,"Đi sưởi ấm, không thì lại cảm lạnh."

A Sơ đáp,"Nương ơi, con nóng lắm rồi."

Chân Nguyệt: "Một lát nữa là lạnh ngay thôi."

Cả nhà sau đó kéo nhau ra tiền viện để ăn sáng. Bữa sáng là cháo thịt heo nóng hổi ăn kèm rau, thêm bánh bột ngô và màn thầu, cùng với hai món dưa muối.

Ăn uống xong, mọi người ngồi trong phòng khách sưởi ấm. Kiều Trần Thị lấy ra các loại đậu, cùng Chân Nguyệt bàn tính việc nấu cháo mồng 8 tháng Chạp, vì ngày đó sắp tới.

"Như thế này có đủ không? Có cần chuẩn bị thêm cho người khác không?"

Chân Nguyệt: "Những người trong hiệu bán tương và cả đám gia nhân đều phải có phần, nên cứ làm nhiều thêm một chút."

Kiều Trần Thị đáp,"Vậy để ta lấy thêm một ít nữa."

Mạn Châu ngồi bên cạnh, cẩn thận nhặt từng hạt đậu xanh, loại bỏ những hạt lép, số hạt lép này sẽ được dùng để nuôi heo.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 664



Lúc này, dưới chân núi Háo Tử Sơn, bọn Lý Đại Đầu sau khi cho gia súc ăn xong cũng nhanh chóng quay về phòng sưởi ấm. Họ đang đốt lửa trên bếp lò để nấu nước, còn Chân Lão Nhị thì đang lau mặt cho nương tử.

Ngô lão nhân nướng vài củ khoai tây bên đống lửa, chờ chín rồi chia cho nhi tử Chân Lão Nhị và đám hài tử nhà Lý Đại Đầu. Cả nhà Lý Đại Đầu đều có mặt ở đây, vì trại chăn nuôi mở rộng nên cần thêm nhiều người, cho nên cả nhà họ liền đến đây làm việc.

Mấy người vừa sưởi ấm vừa trò chuyện,"Hôm nay trời lạnh quá nhỉ?" Lý Đại Đầu vừa từ ngoài trở về, vội duỗi tay sưởi ấm.

"May mà chủ tử chuẩn bị củi lửa đầy đủ, không thì hôm nay lạnh c.h.ế.t người mất!"

"Ta vừa quay lại nhà lấy ít đồ, thấy trong thôn chẳng có ai ra ngoài cả."

"Thời tiết thế này ai mà muốn ra ngoài chứ, ta thấy còn lạnh hơn năm ngoái."

Ngô lão nhân tiếp lời,"Đâu chỉ là lạnh hơn chút ít, già như ta đây cũng cảm thấy năm nay là lạnh nhất từ trước đến giờ. Đợi mà xem, chắc chắn sẽ có nhiều người c.h.ế.t rét."

Lão nhân đã trải qua nhiều mùa đông, nhưng năm nay thực sự lạnh hơn mọi năm. Tuy nhiên, nhờ có chủ tử tử tế cho quần áo, chăn ấm, thậm chí cả thuốc men, nên ông ấy vẫn sống sót được.

Kiều Trần Thị cùng vài người hầu đang chọn đậu, Chân Nguyệt ngồi một bên uống trà, Tiểu A Sơ ngồi cạnh tập viết chữ, còn Kiều Triều ngồi đọc sách, thỉnh thoảng chỉ dạy Tiểu A Sơ vài nét bút.

Tiền thị đang đan tất cho A Trọng, nàng ấy còn định làm một chiếc mũ đầu hổ để đợi đến Tết sẽ đội cho nhi tử. Dịp Tết phải mặc quần áo mới.

Bọn họ nơi này nhàn nhã, nhưng ở huyện thành, mỗi ngày đều có người bị c.h.ế.t rét.

Hôm nay là một lão nhân ở Bắc Phố, ngày mai là một lão thái thái ở Phố Tây, thỉnh thoảng lại là một gã say rượu ngã xuống đường, hôm sau phát hiện thì đã c.h.ế.t cứng.

Những nhà nghèo túng không đủ củi đốt, cả nhà chỉ biết ngồi trên giường đắp chăn. Cuộc sống giờ không có gì làm, nên mọi người chỉ ở lỳ trong nhà.

Còn quan phủ thì sao? Họ chẳng làm gì cả. Người c.h.ế.t thì quan binh chỉ khiêng đi hoặc bảo người nhà đem về.

Ngươi có thể lên núi ở ngoại ô kiếm củi, nhưng bọn họ sẽ không giúp đỡ gì. Huyện thái gia cũng chỉ ở nhà sưởi ấm, cả ngày cũng chẳng đến huyện nha.

Sáng sớm hôm sau, lúc Chân Nguyệt dậy thì Giản nương tử cùng Ngô nương tử đang ở trong bếp bận rộn.

Trong nồi lớn đang nấu các loại đậu, Ngô Loan vừa xách nước từ giếng lên, đổ vào nồi lớn và nhóm lửa nấu.

Chân Nguyệt rửa mặt xong đi đến bếp ở tiền viện, còn Kiều Triều và A Sơ đã sớm đánh quyền trong sân hậu viện.

"Đại thiếu phu nhân."

"Đại thiếu phu nhân."

Thấy Chân Nguyệt đến, mọi người liền cúi chào.

Chân Nguyệt nhìn thoáng qua và bắt đầu chỉ đạo: "Nồi cháo này phải nấu lâu mới chín, trước tiên làm ít bánh để ăn sáng."

Giản nương tử đáp: "Vâng, để tiểu nhân đi làm bánh."

Trong bếp nhóm lửa, nên cũng không quá lạnh, nước giếng mới múc lên vẫn còn ấm, nên bọn hạ nhân thấy cũng dễ chịu.

Ngô nương tử nói: "Tiểu nhân đi lấy ít cải trắng, lát nữa cho vào nấu chung với bánh." Vào mùa đông, trong kho chỉ còn cải trắng và củ cải là bảo quản tốt.

Chân Nguyệt gật đầu: "Được. Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, lát nữa Ngô Loan đi Háo Tử Sơn bắt vài con gà về làm thịt, trưa và tối đều ăn, các ngươi cũng có phần."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back