Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 650



"Được rồi, hái thế là đủ, chúng ta về thôi."

Kiều Triều leo xuống, đeo sọt trên lưng và nắm tay Chân Nguyệt cùng trở về. Trên đường về, họ còn nhặt thêm ít nấm và vài loại cỏ dại.

Trong khi đi đường, Kiều Triều bất ngờ bắt gặp và b.ắ.n hạ được một con nai nhỏ. Con nai đột ngột xuất hiện trước mặt hai người, vừa thấy họ liền định bỏ chạy. Kiều Triều vội thả sọt, cầm cung tiễn đuổi theo.

Chân Nguyệt lặng lẽ đeo sọt lên lưng, chậm rãi theo sau. Chẳng bao lâu sau, con nai đã bị Kiều Triều b.ắ.n trúng, với mũi tên cắm ở cổ và thân.

Kiều Triều vác con nai trên vai, quay lại tìm Chân Nguyệt. Hai người gặp nhau giữa đường, một người đeo sọt hạt dẻ, người kia khiêng nai, rồi cùng nhau đi về.

Khi về đến nhà thì đã xế chiều, Tiểu A Sơ nghe tin cha nương về liền chạy ra đi tìm: "Cha! Nương!"

Chân Nguyệt lúc này đầy bụi bẩn nên không ôm nhi tử, nàng bảo: "Nương đang dơ lắm, để nương tắm rửa và nghỉ ngơi đã, con đừng lại gần."

A Sơ nhìn vào sọt đồ, tò mò hỏi: "Nương, đây là gì vậy?"

Chân Nguyệt đáp: "Hạt dẻ! Giản nương tử, phiền ngươi lột giúp ta ít hạt dẻ."

Giản nương tử liền đáp: "Dạ, tiểu nhân làm ngay."

A Sơ cầm thử một quả hạt dẻ, cảm giác sần sùi trên tay, liền bị Chân Nguyệt khẽ gõ tay: "Cái này không phải đồ chơi đâu, không được nghịch."

A Sơ ngơ ngác hỏi: "Nương, cái này ăn có ngon không?"

Chân Nguyệt mỉm cười: "Ngon lắm, chờ nương nghỉ ngơi rồi làm cho con ăn."

"Vâng, cảm ơn nương!" A Sơ vui vẻ đáp.

Kiều Triều giao con nai cho đám hạ nhân xử lý, còn mình thì theo Chân Nguyệt vào nhà ăn cơm và nghỉ ngơi.

Buổi tối, một ít hạt dẻ đã được lột, cắt nhẹ một đường nhỏ rồi đem luộc. Hạt dẻ chín mềm, bẻ ra là có thể ăn ngay, mềm mịn và đặc biệt thơm ngon.

Bữa tối hôm đó còn có thịt nai, nhưng vì quá nhiều, một phần thịt nai được làm khô, phần khác thì gửi lên huyện thành cho Kiều Nhị và Kiều Tam.

Khi Chân Nguyệt đang tắm rửa, không lâu sau Kiều Triều cũng bước vào. Chân Nguyệt thoáng ngạc nhiên, vì trước đây mỗi khi nàng tắm, Kiều Triều đều chờ bên ngoài.

"Huynh làm gì vậy?" Chân Nguyệt hỏi.

Kiều Triều c** q**n áo một cách thản nhiên: "Ta nóng quá!" Hẳn là buổi tối ăn thịt nai, làm cho thân thể hỏa khí tăng cao, hắn cảm giác rất nóng. Chân Nguyệt:?

Chân Nguyệt nhíu mày: "Huynh nóng thì tắm bên ngoài đi."

"Không, cùng nhau tắm cho mát!" Kiều Triều nói, rồi bước vào bồn tắm.

Chân Nguyệt hơi ngại ngùng, vội ngả người tựa vào thành bồn và dùng khăn che ngực. Dù bọn họ đã là phu thê nhưng tắm chung thì chưa bao giờ.

Kiều Triều ngồi xuống, làm mực nước dâng lên. Chân Nguyệt định đứng dậy thì bị Kiều Triều kéo lại, ôm vào lòng.

Kiều Triều hôn lên trán nàng, cười nói: "Cùng nhau tắm, cho mát mẻ."

Nước tràn ra ngoài bồn, chẳng bao lâu Kiều Triều bế Chân Nguyệt ra khỏi bồn, rồi cả hai lại chuyển lên giường. Cả đêm, ánh nến trong phòng không hề tắt...

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Chân Nguyệt nghĩ tốt nhất là lần sau đừng để thịt nai lại nhà nữa, đưa hết lên huyện thành.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện Kiều Triều đã cầm gân nai đi ngâm rượu...

Hạt dẻ ăn rất ngon, được mọi người rất ưa thích. Trong túi của đám hài tử lúc nào cũng có vài hạt. Chân Nguyệt còn làm hạt dẻ rang đường, hạt dẻ hầm gà, ai cũng mê mẩn.

Tuy nhiên, sau vài ngày ăn quá nhiều hạt dẻ, Tiểu A Sơ bị nóng trong người, khóe miệng nổi mụn.

Chân Nguyệt phát hiện trong túi Tiểu A Sơ đầy hạt dẻ, không chỉ một hay hai quả mà cả túi đầy ắp. Nàng cau mày hỏi: "Sao lại có nhiều thế này? Nương không cho con nhiều đến vậy" Nàng căn bản không có cho thằng bé nhiều như vậy, sợ thằng bé ăn nhiều cái này thì sẽ không ăn được cơm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 651



Tiểu A Sơ cúi đầu, chột dạ không dám nói. Chân Nguyệt nghiêm mặt: "Nói! Làm sao con có nhiều hạt dẻ như vậy?"

Tiểu A Sơ run rẩy, nước mắt bắt đầu rưng rưng. Kiều Trần thị vội vàng bước tới giải thích: "Đừng trách thằng bé, là ta cho nó. Thằng bé thích ăn nên ta mới cho thêm một ít." Ai ngờ lại bị nóng.

Trong nhà chỉ có đại tôn tử là ở bên cạnh bà, bà cái gì cũng muốn cho thằng bé, nhị tôn tử được nương thằng bé mang đi huyện thành, bà cũng rất ít nhìn thấy A Trọng.

Chân Nguyệt nhắc nhở: "Tiếp theo không được ăn nữa, cái gì quá cũng không tốt. Lúc trước nương đã dạy con thế nào."

Kiều Triều cũng lên tiếng: "Nương, nương chiều nó quá. Từ nay về sau không được ăn nhiều hạt dẻ nữa, hơn nữa mỗi ngày phải luyện viết chữ, học thêm cả các bài khác nữa. Cha sẽ trực tiếp dạy con."

Tiểu A Sơ cúi đầu lau nước mắt: "Con không cố ý, con không nhịn được ô ô ô..." Thằng bé cảm thấy hạt dẻ ăn rất ngon.

Chân Nguyệt nghiêm nghị: "Dù có thích thế nào cũng phải biết kiềm chế, không có gì kiềm chế không được, làm bất luận việc gì cũng không thể quá mức làm càn. Hôm nay con bị phạt viết chữ 100 lần, cha sẽ giám sát."

Kiều Triều đưa nhi tử về phòng, dặn: "Nghe lời nương con. Sau này, dù nãi con có cho nhiều đồ ăn thì con cũng phải học cách từ chối. Con không muốn làm nương buồn chứ?"

Tiểu A Sơ cúi đầu nhận lỗi: "Thực xin lỗi... Con sai rồi."

Kiều Triều xoa đầu nhi tử: "Tối nay phải xin lỗi nương đấy."

"Vâng."

Sau sự việc này, Chân Nguyệt và Kiều Triều bàn kỹ hơn về cách dạy dỗ Tiểu A Sơ. Ngoài việc đến học đường, Kiều Triều còn dạy nhi tử những kỹ năng khác như b.ắ.n cung, tập võ. Thỉnh thoảng, Tiểu A Sơ được theo cha xuống ruộng để hiểu sự vất vả của công việc đồng áng.

Thời gian trôi qua, lúa trong ruộng bắt đầu chín vàng, trải dài óng ánh, báo hiệu một vụ mùa bội thu sắp đến.

Một hôm, một đoàn xe ngựa đi ngang qua thôn Đại Nam. Dẫn đầu là một người cưỡi ngựa, theo sau là các gia nhân, rõ ràng là một gia đình giàu có đang đi du ngoạn.

Bỗng nhiên, từ trong xe ngựa vang lên một giọng nói: "Dừng xe."

Xe ngựa dừng lại, một lão nhân bước xuống. Ông ấy đi tới gần bờ ruộng, duỗi tay xem xét một nhúm lúa.

Đột nhiên, một người dân trong thôn chạy đến hỏi: "Ông làm gì đấy!?"

Nhưng khi thấy lão nhân có tùy tùng đông đúc, người đó liền ngần ngại lùi lại, nhìn kỹ và hỏi: "Các ngươi là ai? Tại sao lại đụng vào lúa nhà ta?"

Lão nhân xua tay cười: "Không cần hiểu lầm, ta chỉ đến xem thôi. Nhìn hạt lúa tròn trịa, no đủ, ta thấy rất đẹp, nên mới đến ngắm nhìn một chút."

Vương Đại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút tự mãn, nói: "Vậy ngài cứ xem thoải mái, nhưng đừng làm gì hại đến thóc nhà ta."

Quản ương mỉm cười gật đầu: "Tốt, tốt." Ông ấy tiếp tục đi xung quanh, quan sát mấy mẫu ruộng trồng lúa. Bỗng nhiên, ông ấy phát hiện một thửa ruộng mà lúa trổ bông tốt hơn hẳn những ruộng khác, bông lúa nặng trĩu đến mức oằn cả thân lúa xuống.

Ông ấy liền cầm lên một bó lúa xem xét kỹ, thì Vương Đại bước tới nhắc nhở: "Các ngươi cẩn thận một chút, đây là ruộng của Kiều gia trong thôn."

Quản ương nhìn Vương Đại, rồi lại nhìn lúa: "Kiều gia? Ta thấy mấy mẫu ruộng ở đây trông đều ổn, nhưng lúa nhà Kiều gia này trông có vẻ tốt hơn hẳn."

Vương Đại hãnh diện đáp: "Đương nhiên rồi, Kiều gia rất giỏi trồng trọt. Họ trồng rau, lúa hay bất cứ thứ gì cũng đều đạt chất lượng tốt, ăn rất ngon."

Quản ương gật gù: "Thì ra là thế!" Ông ấy xoa cằm, rồi tiếp tục đi sang thửa ruộng khác xem xét. Tại đây, ông ấy thấy một loại cây mà ông ấy chưa từng thấy trước đó.

Quản Ương quay sang hỏi Vương Đại: "Vị huynh đệ này, cây này là gì vậy?"

Vương Đại đáp: "Đó là khoai tây, thửa ruộng này cũng thuộc về Kiều gia."

Quản ương tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tất cả chỗ kia phải không? Khoai tây? Là gì thế?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 652



Vương Đại cười đáp: "Khoai tây là một loại củ, có thể ăn được, rất ngon và cũng dễ trồng. Chỉ có vài mẫu ở đây là của Kiều gia, còn lại thuộc về các hộ dân khác."

Quản ương sai người lấy ít bạc tặng Vương Đại, rồi hỏi thăm thêm vài câu về tình hình trồng trọt, đời sống ở thôn, cũng như vị quan huyện ở đây, hay là có gặp khó khăn gì không.

Vương Đại nhìn lão nhân ăn mặc sang trọng, trong lòng thầm nghĩ không biết lão nhân này có phải quan lớn không. Tuy hơi lo lắng nhưng Vương Đại vẫn thành thật trả lời tất cả các câu hỏi.

"Hạt lúa năm nay cho sản lượng cao hơn so với trước, nhưng khoai tây thì sản lượng còn tốt hơn nhiều. Còn khó khắn? Nhà ta không gặp khó khăn gì, chỉ có điều nhi tử ta mãi chưa lo xong chuyện thành thân, dù trong nhà đã có nhà cửa và tiền bạc đầy đủ."Bạc kiếm thế nào sao? Vương Nhị Thụ nhà ta đi theo Kiều gia làm việc, mỗi tháng đều có bạc, hơn nữa rau củ trong nhà cũng được Kiều gia thu mua nên có thể kiếm tiền, Kiều gia rất tốt a, lúc trước nhà ta bị thiêu, bây giờ đi theo Kiều gia kiếm tiền mới xây được nhà."

Quản ương thấy trong lời nói của lão Vương không rời khỏi Kiều gia, trong lòng càng tò mò về Kiều gia."Kiều gia ở đâu?"

"Ngay trong thôn, tòa nhà lớn nhất là Kiều gia. Cứ đi thẳng vào là thấy." Vương Đại chỉ đường.

"Cảm ơn." Quản ương nói rồi cùng đoàn người tiếp tục đi. Lúc này trời đã sẩm tối, lão nhân quyết định sẽ tá túc qua đêm ở thôn này.

Tại Kiều gia, cả nhà đang ăn cơm tối thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Giản Thật ra mở cửa, thấy một đoàn xe ngựa đậu trước cổng, và tùy tùng đi cùng lão nhân nói rằng chủ nhân của họ muốn tá túc qua đêm, không biết có thể hay không.

Giản Thật vội vào báo lại. Cả nhà Kiều Triều đều ngạc nhiên trước yêu cầu tá túc này. Chân Nguyệt và Kiều Triều nhìn nhau, rồi quyết định mời khách vào.

Vị lão nhân cùng vài hạ nhân bước vào, phong thái trầm tĩnh, bước đi vững vàng. Dù không nói rõ thân phận, nhưng từ khí chất toát ra, dễ thấy ông ấy là người có địa vị cao.

Quản ương quan sát kỹ tòa nhà của Kiều gia. Dù nó lớn hơn so với các nhà khác trong thôn, nhưng với ông, đây chỉ là một căn nhà nhỏ. Sau khi bước vào, ông ấy nhìn quanh cũng không thấy gì đặc biệt.

"Đã quấy rầy. Ta đi ngang qua nơi này, trời đã tối nên muốn tìm một chỗ nghỉ tạm qua đêm. Không biết có thể được không?" Quản ương nói, mắt nhìn về phía Kiều Đại Sơn, vì ông ấy nghĩ người lớn tuổi nhất chắc hẳn là gia chủ.

Kiều Đại Sơn lại nhìn về phía lão đại và tức phụ lão đại để xin ý kiến. Quản ương nhận ra, lúc này mới phát hiện nhi tử nhà này có bộ dáng khí độ bất phàm, thê tử bên cạnh cũng rất có phong phạm.

Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đương nhiên có thể, điều kiện ở đây có phần đơn sơ, hy vọng ngài không chê. Nhà ta không có nhiều phòng, các ngươi..."

Quản ương nói: "Những người hầu của ta sẽ không ở đây cùng ta."

"Vậy thì tốt," Kiều Triều quay sang Giản Thật,"Giản Thật, mau thu xếp phòng ở phía sau, và cả phòng bên cạnh phòng ta nữa."

"Dạ vâng." Giản Thật đáp và nhanh chóng đi làm theo lệnh.

Biết được khách chưa dùng cơm, Kiều gia liền mời ông ấy cùng ăn. Vị lão nhân trông rất hiền hòa, Kiều Triều cảm thấy người này hẳn không phải kẻ xấu.

Hôm nay bữa cơm của Kiều gia có khoai tây hầm xương sườn, canh gà nấu hạt dẻ, cùng với rau xanh tươi ngon. Trên bàn còn có cả tương ớt, ai muốn dùng thì tự mình lấy. Cái bàn khá rộng, đủ chỗ cho Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên. Tiểu Niên hiện đang học ở nhà nên không đi huyện thành, thỉnh thoảng Tiền thị về nhà sẽ dẫn nha đầu đi chơi vài ngày rồi lại đưa về.

Quản ương chú ý thấy bọn hài tử Kiều gia đều tự mình ăn uống, không cần ai giúp đỡ. Ông ấy tuổi đã cao nên thích ăn đồ mềm, liền với tay gắp một miếng thức ăn vàng nhạt, nhìn rất mềm mịn. Ăn thử, ông thấy món ăn này thật không tệ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 653



"Đây là món gì?"

Kiều Đại Sơn đáp: "À, đây là khoai tây."

Khoai tây, loại lương thực mà Vương Đại nói sản lượng cao hơn cả lúa? Không ngờ ăn lại ngon thế này.

Quản ương tiếp tục thử các món khác trên bàn, nhận ra rằng mặc dù nhìn đơn giản nhưng món nào cũng ngon miệng. Ngay cả rau xanh cũng mang hương vị đặc biệt. Ông ấy chợt nhớ lại lời Vương Đại, rằng Kiều gia trồng gì cũng tốt, rau xanh của họ còn ngon hơn nhà khác.

Bữa cơm khiến ông ấy cảm thấy rất hài lòng, đã lâu rồi ông ấy mới ăn được một bữa ngon lành như vậy. Vậy mà ông ấy lại ăn hết hai bát cơm đầy. Sau bữa cơm, Kiều Triều cho người dẫn lão nhân về phòng nghỉ ngơi. Mọi thứ như chăn gối đều đã được chuẩn bị chu đáo.

Lão quản gia theo hầu quản ương cũng đến để chăm sóc chủ nhân, vì trước đó ông ấy không cùng Kiều gia ăn mà mượn phòng bếp của gia nhân để dùng bữa riêng.

Quản ương và một ít người của ông ấy được bố trí nghỉ ở phòng sau, còn một số người khác thì nghỉ ngoài sân. Chân Nguyệt cũng sắp xếp cho họ đồ ăn, và những người hầu kia không ngần ngại, còn trả lại tiền bạc như lễ.

Lão quản gia sau đó báo cáo với Quản ương: "Thưa lão gia, tiểu nhân đã hỏi thăm qua. Kiều gia chủ yếu làm nông, ngoài ra còn có hai nhi tử mở cửa hàng trên huyện. Hiện giờ, đại nhi tử và đại tức phụ ở cùng cha nương để giúp việc trồng trọt."

Quản ương hỏi thêm: "Còn tin tức gì khác không?"

Lão quản gia đáp: "Kiều gia còn có một xưởng làm tương, ngay bên cạnh nhà. Tiểu nhân nghe nói tương ở đây rất ngon, Lưu hộ vệ vừa mua một hũ về. Những sản phẩm Kiều gia trồng và làm đều được vận chuyển đến hai cửa hàng của nhi tử họ trên huyện để bán."

Lão nhân gật gù: "Ra là vậy. Còn gì nữa không?"

"Đại nhi tử của họ từng tham gia quân ngũ, từng giữ chức thiên phu trưởng, nhưng năm nay đã giải ngũ trở về làm ruộng."

Bảo sao trông khí độ không tầm thường.

Lão quản gia tiếp tục: "Tiểu nhân còn hỏi thêm, hầu hết người trong thôn đều nói Kiều gia rất tốt."

Quản ương gật đầu hài lòng: "Ừ, trông họ thật sự rất tốt." Ông ấy để ý thấy phu thê Kiều Triều đối xử với nhau rất hòa thuận, thậm chí trượng phu còn gắp thức ăn cho nương tử. Tiểu tôn tử kia cũng ngoan ngoãn, biết cảm ơn lão nhân.

Trong phòng, Chân Nguyệt thì thầm với Kiều Triều: "Người này có phải kẻ xấu không?"

Kiều Triều trấn an: "Chắc không phải đâu. Ta nghĩ đây là một lão gia nhà giàu đi ngang qua, có lẽ còn là quan viên đã từ quan." Thực ra, Kiều Triều cũng nghi ngờ người này là một nhân vật thuộc đại gia tộc hoặc quan lớn, bởi ông ấy mang theo một phong thái rất quen thuộc với giới quan trường.

Nhưng để tránh làm mọi người trong nhà lo lắng, Kiều Triều không nhắc đến giả thuyết này.

Chân Nguyệt thở phào: "Chỉ cần không phải người xấu là tốt rồi. Họ chắc chỉ ở lại một đêm, không có gì nghiêm trọng. Nhưng chúng ta nên cẩn thận, ta sẽ đem A Sơ sang ngủ cùng."

Kiều Triều liền ngăn nàng lại: "Để ta đi."

Tiểu A Sơ rất vui mừng khi được ngủ cùng cha nương, vì từ khi cha trở về, thằng bé không còn được ngủ chung với nương nữa. Mặc dù ngoài mặt thằng bé nói rằng mình là nam tử hán, nhưng thỉnh thoảng khi không ai để ý, bé vẫn lén khóc thút thít vì nhớ.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu A Sơ đã dậy sớm. Khi Chân Nguyệt giúp nhi tử mặc quần áo, hài tử vừa đi vừa lớn tiếng đọc thuộc lòng: "Nhân chi sơ, tính bản thiện..."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 654



Quản ương ra ngoài đã nghe thấy giọng đọc của tiểu hài tử vang vọng đang đọc 《 Tam Tự Kinh 》. Sau khi đọc xong còn nhìn về phía cha nương mình để đợi lời khen,"Nương, con đọc thuộc rồi!"Chân Nguyệt: "Nhi tử thật giỏi!"

Tiểu A Sơ cười toe toét, bỗng nhiên nhận ra mình chưa mọc đủ răng, thằng bé liền lập tức đưa tay che miệng.

Kiều Triều hỏi: "Được rồi, cha sẽ kiểm tra con, 'Làm con mà không chịu học hành đàng hoàng là không đúng' có nghĩa là gì?"

Tiểu A Sơ đáp ngay: "Tiểu hài tử không chịu học tập chăm chỉ là không nên."

Kiều Triều gật đầu,"Giỏi lắm! Đúng là không nên. Được rồi, phu tử chắc cũng sắp đến rồi, con đi đi."

Tiểu A Sơ:...

Đợi Tiểu A Sơ chạy nhanh đến tiền viện đi học.

Lúc này, Quản ương mới lên tiếng: "Nhi tử nhà ngươi thật thông minh, còn nhỏ mà đã đọc trôi chảy như vậy."

Ông ấy thầm so sánh với các tôn tử, tôn nữ trong nhà mình. Chúng cũng có phu tử dạy dỗ, nhưng lại ham chơi, tuy biết chữ nhưng khí đọc sách thì không trôi chảy chút nào.

Kiều Triều cười khiêm tốn,"Cũng chỉ là bị ép học, không thuộc thì phải chép hàng chục lần."

Quản ương gật gù,"Nghiêm khắc một chút cũng tốt." Ông ấy nghĩ đến tôn tử, tôn nữ nhà mình, bị chiều chuộng quá mức, không chịu khổ nhiều nên chẳng học được gì ra hồn.

Sau đó, Quản ương tò mò hỏi: "Ta thấy khoai tây nhà ngươi sản lượng cao, sao không trình báo lên quan phủ?"

Kiều Triều lắc đầu, đáp: "À, trước đây phủ An Bình gặp hạn hán, lại có nạn châu chấu, thêm vào đó là thổ phỉ và phản quân hoành hành. Quan lại thì chẳng làm được gì. Dân chúng chúng ta còn phải cố gắng sống sót, nào còn tâm trí mà trình báo lên quan phủ?"

Quản ương nghe vậy cũng trầm ngâm, nhớ lại lý do mình từ quan.

"Thế mà nhà ngươi trải qua bao khó khăn mà vẫn có cuộc sống ổn định thế này, quả là đáng nể. Ta nghe nói trước đây ngươi từng tham gia quân ngũ, là ở đơn vị nào?"

Kiều Triều đáp: "Ta đã xuất ngũ, trước kia ta đóng quân ở biên giới, tại Trọng Thành."

Quản ương khẽ giật mình. Trọng Thành là nơi Cố tướng quân chỉ huy quân đội. Ông ấy vội hỏi: "Vậy ngươi có biết Cố tướng quân không?"

Kiều Triều điềm nhiên trả lời: "Ta chỉ là tiểu binh, nghe danh tướng quân thì có, nhưng không có cơ hội quen biết với ngài."

Quản ương im lặng, không truy hỏi thêm. Ông ấy biết rằng một người từng là thiên phu trưởng chắc chắn đã từng tiếp xúc với Cố tướng quân, nhưng nghĩ đến việc gia tộc Cố tướng quân bị xét nhà và lưu đày, ông ấy quyết định không đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều tiếp tục: "Nhà bếp chắc đã chuẩn bị bữa sáng xong, mời ngài dùng bữa."

Quản ương gật đầu,"Làm phiền rồi."

Khi dùng bữa sáng, Quản ương nghe thấy tiếng đọc sách từ một gian phòng khác. Ông ấy tò mò đứng ở cửa nhìn vào và thấy Tiểu A Sơ cùng các tiểu nữ hài khác ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đọc sách.

Một nông gia nho nhỏ, không nghĩ tới lại mời phu tử về dạy hài tử trong nhà, nam hài đã đành, vậy mà cả nữ hài cũng được học hành đàng hoàng như vậy.

Sau bữa sáng, ông ấy còn ghé qua xưởng tương của Kiều gia. Mọi thứ đều ngăn nắp, trật tự và sạch sẽ, không tệ không tệ.

Đối với các hành động của Quản ương , dĩ nhiên Chân Nguyệt đã biết. Nàng hỏi nhỏ Kiều Triều: "Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?"

Kiều Triều trấn an: "Không sao đâu, đừng lo."

Quản ương sau khi đi tham quan xong, trước khi rời đi còn tặng Kiều gia hai quyển sách quý: 《Đệ Tử Quy》 và 《Thiên Gia Thi》. Đó là món quà vô giá, quý hơn cả bạc tiền.

Kiều Triều chắp tay cúi người: "Đa tạ!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back