Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 645



Một người trong tộc từng đi theo bên cạnh Cố Sư Trần, khi nhìn Kiều Triều, cảm thấy quen thuộc. Sau một hồi suy nghĩ, ông nói: "Ngươi có phải là Kiều thiên phu trưởng không?"

Người này nhớ lại rằng Cố tướng quân từng khen ngợi người thiếu niên này, nói rằng hắn rất có tài, là người giỏi đánh trận. Nếu sinh ra trong gia đình danh giá, hắn đã sớm trở thành một nhân vật có tiếng tăm, nhưng lại sinh ra trong một gia đình nông dân.

Giờ nhìn lại, sinh ra trong gia đình nông dân cũng tốt. Ít nhất hắn không giống như Cố gia, bị dồn đến đường cùng, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Nói rằng Cố gia thông đồng với địch phản quốc quả thật là không thể tin được. Chắc là kẻ quyền cao chức trọng ở phía trên kia chột dạ, nên không dám xử tru di cả nhà, chỉ g.i.ế.c những nhân vật trọng yếu, còn lại đày đi nơi xa.

Kiều Triều nhìn kỹ người vừa lên tiếng, sau một lúc suy nghĩ, hắn nhớ ra: "Đúng, là ta. Nhưng giờ ta không còn là thiên phu trưởng nữa, ta đã từ quan về nhà làm ruộng. Ta nghe nói các ngươi sẽ đi qua đây, nên mang chút đồ đến giúp."

"Xin hỏi, thê tử của Cố tướng quân có ở đây không?"

"Bên kia," người kia chỉ về phía gốc cây, nơi thê tử và hài tử của Cố tướng quân đang ngồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều đưa cho họ một ít đồ tiếp tế, sau đó tặng phần còn lại cho thê tử của Cố tướng quân. Khi biết được thân phận của Kiều Triều, những người này đỏ hoe mắt, quỳ xuống cảm tạ.

Kiều Triều không ở lại lâu, hắn biết mình chỉ có thể giúp đến đây mà thôi.

Sau khi trở về nhà, Kiều Triều kể lại cho Chân Nguyệt nghe những gì mình đã chứng kiến.

Chân Nguyệt nghi hoặc: "Thật sự không phải bị truy sát đến cùng sao?"

Kiều Triều cũng cảm thấy có điều bất thường: "Không, chỉ bị lưu đày."

Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ hoàng đế sợ bị người đời dòm ngó nên không dám ra tay quá mức. Nhưng thôi, chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta. Phần đất Tam Chỉ Sơn đã khai hoang xong một phần, trên núi cần phải xây phòng ở và đào thêm giếng để trữ nước. Huynh nên sắp xếp việc này."

Ngọn núi mới mua được đặt tên là Tam Chỉ Sơn, vì từ xa nhìn lại, đỉnh núi trông như ba ngón tay nhô lên. Núi không cao lắm, tương đối bằng phẳng, rất thích hợp để trồng trọt.

Kiều Triều cũng không nghĩ rằng hoàng đế sợ hãi gì. Nếu là hắn, khi đã quyết định đối phó với một gia tộc, sẽ không có chuyện do dự. Có lẽ đằng sau còn có sự sắp đặt gì khác, nhưng chuyện này hắn không nói cho Chân Nguyệt.

"Được, ta sẽ lo liệu."

"Ừm."

Khi việc chuẩn bị trên Tam Chỉ Sơn hoàn tất, Chân Nguyệt bắt đầu gieo hạt giống hồi hương và bát giác, mong chờ chúng nảy mầm và phát triển.

Còn ở Háo Tử Sơn, cây trà đã mọc nhưng còn rất nhỏ, có lẽ phải chờ thêm 3-4 năm nữa mới có thể thu hoạch lá trà. Tuy nhiên, Chân Nguyệt cảm thấy có thể đợi được, miễn là đất nước không rơi vào cảnh loạn lạc, nàng sẵn sàng chờ.

Chẳng mấy chốc đã đến Tết Trung Thu, hai nhà Kiều Nhị và Kiều Tam từ huyện thành trở về, mang theo rất nhiều đồ đạc, chất đầy xe.

Đám gia nhân mang đồ vào nhà.

"Nương, con làm cho cha nương mỗi người một bộ quần áo, lát nữa cha nương thử xem." Tiền thị đặt tiểu A Trọng xuống. Tiểu hài tử đã biết đi,"Mau gọi gia gia, nãi nãi đi nào."

"Gia -" Tiểu A Trọng nũng nịu nói, giọng còn nhỏ xíu.

"Ai!"

"Gọi nãi nãi nữa, nãi nãi -" Tiền thị khuyến khích.

"Nãi -" Tiểu A Trọng lại gọi.

"Ôi, ngoan quá." Kiều Trần thị bế lấy Tiểu A Trọng,"Nào, vào phòng khách ngồi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 646



Mạn Châu cũng mang theo đồ: "Con làm giày cho cha nương, cả đại ca, đại tẩu và Tiểu A Sơ nữa". Đại tẩu không biết thêu thùa nên nàng ấy rảnh rối có làm giúp cho đại tẩu.

"Cảm ơn tam đệ muội," Chân Nguyệt lên tiếng cảm tạ.

"Không có gì đâu, đại ca đại tẩu ở nhà vất vả."

Kiều Tam cũng mang theo một số thứ khác: "Ta mua hai quyển sách cho A Sơ, lát nữa ta đưa cho các huynh."

Kiều Triều vỗ vai hắn: "Cảm ơn tam đệ. Vào nhà trước đã."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đồ đạc rất nhiều, gồm thức ăn, đồ dùng, và vài món đồ chơi nhỏ.

"À, ta còn mua một túi quýt lớn. Đại tẩu, lúc trước tẩu nói vỏ quýt có thể làm món ăn ngon phải không?" Kiều Nhị lấy ra một rương quýt, do một thương nhân mang đến hỏi Kiều Nhị có cần không.

Giá không đắt lắm, mà đúng dịp Trung Thu về nhà nên Kiều Nhị đã mua một rương.

Chân Nguyệt đáp: "Cảm ơn nhị đệ, vỏ quýt có thể làm trần bì. Ngâm nước uống giúp trị ho và tan đờm."

Tiền thị nghe vậy liền mừng rỡ: "Tốt quá, A Trọng dạo này có hơi ho. Đại tẩu, muội có thể ngâm cho A Trọng uống không?" Nhi tử Tiền thị từ nhỏ yếu ớt, lại sinh ra vào lúc gia đình đang khó khăn, nên thi thoảng còn mắc vài bệnh vặt.

Chân Nguyệt gật đầu: "Chắc chắn được. Để ta làm xong rồi sẽ bảo người mang qua cho các muội."

"Cảm ơn đại tẩu."

Đồ đạc được sắp xếp đâu vào đấy, hôm sau đã là Trung Thu. Kiều gia còn phải chuẩn bị quà lễ tặng cho một số người, nên hôm nay đã g.i.ế.c một con heo, ngoài ra còn có gà vịt, vừa để làm quà, vừa để chuẩn bị cho bữa tiệc gia đình.

Ngày mai, toàn bộ người trong xưởng và gia nhân đều sẽ có một bữa ăn ngon, vì thế hôm nay họ phải chuẩn bị trước.

Chân Nguyệt còn dặn g.i.ế.c thêm vài con vịt để làm món vịt quay. Do vậy, nàng đã nhờ Kiều Triều sai người dựng lò nướng.

Vịt đã được chuẩn bị, tẩm ướp đầy đủ gia vị và treo trong giếng nước để đông lạnh qua đêm. Sáng hôm sau, vịt sẽ được đem ra nướng.

Ngoài ra, Kiều Triều nghe nói bên cạnh có người nuôi dê, nên đã mua hai con, một con để g.i.ế.c làm thịt, con còn lại nuôi tiếp để sau này giết.

Thịt bò thời đại này rất quý, rất ít người bán thịt bò. Nếu có, thì phần lớn cũng bị các quan to mua trước, Kiều gia chưa có dịp nào mua được.

Ngoài các món ăn mặn, trong nhà còn làm thêm bánh dày với nhiều loại nhân ngọt và mặn. Chân Nguyệt làm bánh mặn nhân đậu nành, còn đậu xanh, đậu đỏ và hạt mè nhỉ nhân ngọt.

Cả nhà quây quần ăn bánh, Kiều Triều thích ăn nhân mặn, còn những người khác lại thích ăn nhân ngọt.

Chân Nguyệt: "Sao huynh chỉ thích món mặn thế? Nhân mặn cũng không nhiều, huynh đều ăn hết rồi."

Kiều Triều:... Chủ yếu là trong nhà ăn ngọt nhiều, ăn nhiều quá dễ ngán, món mặn giúp hắn đỡ ngấy.

Tiền thị rất thích món bánh dày này, liên tục ăn ba cái. Chân Nguyệt thấy vậy liền nhắc: "Nhị đệ muội, ăn nhiều quá khó tiêu đấy, tối còn phải ăn cơm nữa."

Tiền thị xoa bụng: "Đại tẩu làm ngon quá, muội không thể cưỡng lại được."

Chân Nguyệt cười: "Không phải mình ta làm đâu, nương cũng góp phần." Nàng chỉ dạy cho Giản nương tử cách làm, và Kiều Trần thị cũng hỗ trợ làm chung.

Tiền thị mỉm cười: "Dù sao cũng ngon quá. Muội thích nhân đậu đỏ và đậu xanh."

Kiều Nhị nói: "Ta thích nhân mè."

Tiền thị tiếp lời: "Đại tẩu, chúng ta về huyện thành có thể mang theo một ít được không?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Được chứ, hôm nào làm thêm, các muội đều mang về một ít."

Mạn Châu hỏi: "Muội có thể mang vài cái cho cha nương muội không?"

Chân Nguyệt đáp: "Được, hôm nay tặng lễ ta sẽ bảo người mang theo."

"Cảm ơn đại tẩu."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 647



Ngoài bánh dày, còn có bánh trung thu với nhiều loại nhân như thập cẩm, lòng đỏ trứng muối, đậu xanh, đậu đỏ. Chân Nguyệt cố ý làm bánh nhỏ để mỗi người có thể ăn trọn một cái. Bánh này ngọt hơn bánh dày vì cho nhiều đường, cả nhà đều rất thích. Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị thích bánh thập cẩm, còn những người khác lại ưa lòng đỏ trứng muối.

Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng hẳn, thì Chân Nguyệt đã dậy. Hôm nay có nhiều việc phải lo, nàng muốn dạy sớm để sắp xếp một chút.

Kiều Triều vẫn còn ngủ, nghe thấy động tĩnh, hắn kéo nàng lại ôm: "Còn sớm mà, ngủ thêm một chút đi."

Chân Nguyệt nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra: "Không được, hôm nay nhiều việc lắm, ta phải dậy sớm để lo liệu."

Sau khi Chân Nguyệt dậy được một lúc thì Kiều Triều cũng nhanh chóng theo sau. Sau khi dùng bữa sáng, Chân Nguyệt bắt đầu phân công công việc.

Vịt quay được đưa vào lò nướng, có người đứng canh chừng. Hôm nay phải quay mười con, mỗi lần lò chỉ nướng được hai con, nên cần ít nhất năm lượt, mất khoảng vài giờ.

Bên kia, gà nguyên con cũng được nấu, thịt heo cũng đã chuẩn bị sẵn để cúng tổ tiên.

Bọn gia nhân ra vườn hái rau tươi về, Chân Nguyệt đã lên thực đơn từ trước cho bữa tiệc hôm nay.

Trong sân Kiều gia, đèn lồng đã được treo lên, chờ đến tối để thắp sáng.

Hôm nay, những người trong xưởng được nghỉ, nhưng trưa nay họ có thể ở lại Kiều gia dùng bữa, ai về nhà cũng được. Chân Nguyệt đã sắp xếp cẩn thận, phần lớn sẽ ở lại Kiều gia để ăn bữa trưa thịnh soạn.

Rau dưa đã được rửa sạch sẽ, nồi nước xương heo đang sôi, còn nguyên con dê thì được đặt trên bếp nướng.

Bữa trưa được bày ra với rất nhiều món, nào là vịt quay, thịt gà hầm khoai tây, xương heo hầm củ cải, thịt kho với đại tràng, tỏi xào sườn, trứng xào hẹ, cá hấp, tía tô xào ốc, thịt khô xào măng, và cuối cùng là rau xanh xào cùng món dưa leo trộn.

Trên bàn có cơm và cả màn thầu, ai muốn ăn gì thì tự lấy.

Mọi người nhìn mâm cơm phong phú mà đều ngạc nhiên, nhiều món hơn cả ngày Tết!

Kiều Đại Sơn mở lời trước: "Mọi người ăn đi, ăn!" Kiều Đại Sơn cũng không biết nói gì, chỉ bảo mọi người ăn.

Kiều Triều thì nâng chén rượu lên, trịnh trọng nói: "Hôm nay là Trung Thu, Kiều gia cùng mọi người chúc mừng ngày đoàn viên, chúc tất cả sức khỏe, hạnh phúc và trường thọ!"

Mọi người đồng thanh: "!"

Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã.

Kiều Triều uống một ngụm rượu, nhìn sang Chân Nguyệt: "Giờ đến lượt đại thiếu phu nhân nói vài lời."

Chân Nguyệt cầm chén trà, mỉm cười nói: "Mọi người đã vất vả vì Kiều gia, Kiều gia sẽ không bạc đãi bất cứ ai. Hôm nay là ngày vui, chúc tất cả bình an, vui vẻ, và tương lai ngày càng tốt đẹp!"

"Tốt!"

Chân Nguyệt cười rồi nói: "Mọi người có thể bắt đầu ăn."

Ngay lập tức, mọi người đều vui vẻ cầm đũa, chỉ cần ngửi mùi thơm thôi cũng đã khiến bụng đói cồn cào.

Mọi người đặc biệt thích món vịt quay. Tiểu A Sơ kéo lấy một cái đùi vịt, nhưng bỗng thằng bé cảm thấy một chiếc răng của mình bị lung lay. Nhìn thấy trên đùi vịt có dính chút máu, hài tử lập tức sững người.

"Nương!" Tiểu A Sơ mếu máo, nước mắt chực trào ra.

"Có chuyện gì vậy?" Chân Nguyệt nhìn thấy máu, vội vàng hỏi: "Há miệng ra!"

Mọi người xung quanh cũng chạy đến xem. Hóa ra, Tiểu A Sơ đang thay răng, chiếc răng cửa vừa lung lay thì đã rơi ra, miệng đầy máu, khiến ai cũng tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng khi hiểu ra sự việc, ai nấy đều nhẹ nhõm.

Chân Nguyệt vội dẫn A Sơ đi súc miệng: "Không sao, hôm nay là ngày vui, đừng khóc."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 648



Kiều Trần thị cũng lo lắng đi theo: "Thay răng rồi sao? Có đau không con?"

Kiều Triều trấn an: "Nương cứ ngồi ăn đi, con và A Nguyệt sẽ lo cho A Sơ. Chỉ là thay răng thôi, không có gì đâu."

Cả hai dẫn Tiểu A Sơ đi súc miệng. Chân Nguyệt hỏi: "Có đau không?"

Tiểu A Sơ không thấy đau, chỉ hơi khó chịu, thằng bé cảm thấy lạ vì giờ mình không có răng cửa nữa, có phải rất xấu hay khô? Hài tử vội che miệng, lắc đầu.

Chân Nguyệt dịu dàng nói: "Không sao đâu, chờ răng mới mọc lên sẽ tốt thôi, ai cũng phải trải qua như thế mà."

Kiều Triều cúi xuống nhìn: "Ta xem nào."

Cả hai phu thê nhìn nhi tử không còn răng cửa, Kiều Triều: "Giờ con nói chuyện có thể hơi bị gió thổi qua đấy."

"Không sao, ai cũng vậy cả."

Quần áo của A Sơ bị dính máu, Kiều Triều tiện tay ném chiếc răng lên mái nhà theo tục lệ. Chân Nguyệt dẫn A Sơ đi thay quần áo rồi quay lại bàn ăn.

Kiều Trần thị đưa lại cho A Sơ cái đùi vịt đã được rửa sạch: "Nãi đã nhúng qua nước nóng rồi, con ăn tiếp đi."

"Cảm ơn nãi nãi." Tiểu A Sơ vừa nói chuyện cũng đã phát hiện có gió lọt qua.

Tiền thị và mọi người xung quanh bật cười. A Sơ vội vàng che miệng, mặt đỏ bừng.

Kiều Trần thị liền nghiêm mặt: "Đừng cười! A Sơ nhà ta thay răng, nghĩa là lớn lên rồi."

Tiền thị cười: "Thẩm thẩm không cười con đâu, lại đây, để thẩm gắp thịt cho con."

Dù được an ủi, nhưng A Sơ sau đó không nói chuyện nhiều, nếu có nói thì thằng bé luôn lấy tay che miệng. Lúc trước thằng bé đi thay quần áo có đi soi gương, thấy mình trông hơi khó coi.

Bữa trưa kết thúc, những người không phải người của Kiều gia cũng lần lượt ra về, ai cũng được tặng một chút lễ vật do Chân Nguyệt chuẩn bị từ trước.

Cuối cùng, Chân Nguyệt cũng có chút thời gian thở phào nhẹ nhõm, nhưng không lâu sau đã phải chuẩn bị đồ cho bữa tối.

Đến khi trời chạng vạng, đèn lồng trong nhà được thắp sáng khắp nơi. Buổi tối, con dê nướng nguyên con đã chín, cả nhà lại quây quần bên nhau dùng bữa tối thịnh soạn.

Trên bàn lớn bày đầy bánh trung thu, bánh dày, hoa quả, tất cả đều đặt ở giữa sân. Sau khi cúng trăng xong, mọi người ngồi ngoài sân ngắm trăng sáng.

Đám hài tử chơi đùa vui vẻ, còn Kiều Triều bóc một quả quýt, đưa cho Chân Nguyệt: "Ăn không?"

Chân Nguyệt nhận lấy rồi chia cho hắn một nửa: "Vỏ quýt này ta sẽ giữ lại làm trần bì sau."

"Được."

Ánh trăng trên bầu trời tròn đầy, chiếu sáng cả sân, khiến không gian tràn ngập ánh sáng dịu dàng. Bọn Tiểu Hoa đang vui đùa trong sân, tiếng cười vang khắp nơi, làm bầu không khí thêm phần ấm cúng.

Kiều Triều nắm lấy tay Chân Nguyệt ở dưới bàn. Chân Nguyệt quay lại nhìn , ánh mắt hai người gặp nhau. Tiền thị vô tình làm rơi vỏ quýt xuống đất, liền vội cúi xuống nhặt. Khi cúi đầu, nàng ấy thấy đại ca của mình đang nắm c.h.ặ.t t.a.y đại tẩu.

Tiền thị đặt vỏ quýt vào rổ, nhìn thoáng qua Chân Nguyệt và Kiều Triều, rồi nàng ấy cũng đưa tay nắm lấy tay Kiều Nhị. Tuy nhiên, Kiều Nhị ngạc nhiên quay sang hỏi: "Nàng làm gì thế? Không thể ăn nhiều đồ như đâu."

Dù đã no căng sau bữa tối, nhưng trên bàn bầy rất nhiều đồ ăn ngon khiến miệng không thể ngừng.

Tiền thị bực mình, liếc mắt lườm Kiều Nhị, tên đầu gỗ này, chẳng biết tí gì về phong tình!

Kiều Nhị: ... Sao lại cư xử kỳ quái vậy?

Chơi đùa đến mệt, Tiểu A Sơ quay lại ngồi cạnh Chân Nguyệt. Nhìn thấy nương đang ăn trái cây, thằng bé liền đưa tay định lấy.

Kiều Triều ngăn lại,"Muốn ăn thì cha lột cho, không được lấy đồ của nương con."

"A!" Tiểu A Sơ buông tay xuống, Kiều Triều bóc cho nhi tử một quả.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 649



Chân Nguyệt mệt mỏi sau một ngày dài lo toan mọi việc. Sau khi thưởng thức ánh trăng một lúc, nàng đứng dậy đi tắm rửa và chuẩn bị nghỉ ngơi.

Kiều Triều cũng theo nàng vào phòng. Khi cả hai nằm xuống giường, Kiều Triều xoa bóp lưng và chân cho Chân Nguyệt. Chân Nguyệt vừa thả lỏng người vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Kiều Triều cúi đầu hôn lên trán nàng: "Ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Chân Nguyệt nhanh chóng thiếp đi. Ngày hôm sau, Kiều Nhị và Kiều Tam phải trở lại huyện thành. Họ mang theo rất nhiều đồ khi về quê và cũng mang nhiều đồ trở lại huyện.

Khi đến nơi, Tiền thị mang theo quà bánh trung thu, bánh dày và một ít đồ khô do nhà tự làm để tặng hàng xóm.

Hôm sau, có hàng xóm đến gõ cửa: "Nhà ngươi còn bánh trung thu nhân thập cẩm không? Cha nương ta thích lắm. Họ nói sao không mở cửa hàng bán vào dịp lễ thế này, chắc chắn ta sẽ mua cả đống!" Người trẻ tuổi bọn họ thích loại nhân lòng đỏ trứng muối và đậu xanh, cảm thấy là lễ vật đi biếu cũng rất phù hợp.

Tiền thị cười đáp: "Ôi, thật ngại quá, đây là nhà ta làm để ăn trong gia đình thôi, không ngờ nhà các ngươi lại thích. Còn ít bánh, để ta mang qua cho ngươi."

"Tốt quá, cảm ơn!"

Khi hàng xóm đi rồi, Tiền thị nói với Kiều Nhị: "Hay là nhờ đại tẩu làm thêm để chúng ta bán thử xem?"

Kiều Nhị đồng ý: "Được, ta sẽ để người về hỏi đại tẩu và đại ca xem sao."

Khi nghe lời đề nghị từ Tiền thị, Chân Nguyệt đương nhiên cảm thấy có thể thử: "Chúng ta có thể làm thêm một ít rồi đem ra cửa hàng bán thử. Nếu bán được, ta sẽ làm thêm."

Nếu việc kinh doanh thuận lợi, có thể sẽ cần mở thêm một xưởng làm bánh. Ngoài bánh trung thu, còn có bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ và nhiều loại bánh khác, nhưng hạn sử dụng sẽ là vấn đề cần nghiên cứu kỹ lưỡng.

Cuộc sống của Kiều gia ngày càng khấm khá. Trong khi đó, ở Thịnh Kinh, một vị lão thần đã dâng sớ xin từ quan.

Chẳng bao lâu sau, hoàng đế đã phê chuẩn.

Vị lão thần đứng trên thành lầu, nhìn ngắm Thịnh Kinh hoa lệ, nhưng không hiểu sao lại cảm nhận một mùi hương cũ kỹ và mục nát lan tỏa khắp nơi.

Lão rời khỏi Thịnh Kinh, con cháu của lão đều quỳ tiễn biệt người ra đi.

Lúc này, ở Kiều gia, Chân Nguyệt nhìn trời một chút, rồi cùng Kiều Triều mang theo sọt lên núi. Tiểu A Sơ cũng muốn đi theo, nhưng vì phải học bài, hài tử đành đứng nhìn cha nương rời khỏi nhà.

"Hai người nhớ về sớm nha -" Tiểu A Sơ đứng ở cửa nói với theo, lưu luyến không rời.

Chân Nguyệt mỉm cười đáp: "Về nương sẽ làm món ngon cho con, mau vào đi học đi, phu tử sắp tới rồi."

Đợi cha nương đi khuất, Tiểu A Sơ mới trở lại học đường.

Chân Nguyệt dẫn Kiều Triều đến khu vực có cây hạt dẻ rừng, lúc này hạt dẻ đã chín rộ.

Hai người đã lâu không cùng nhau vào núi, Kiều Triều chợt nhớ lại lần trước, khi cả hai phải qua đêm trong sơn động vì gặp đàn sói. Khi ấy tình cảm giữa hai người vẫn chưa thân mật, nghĩ lại, Kiều Triều cảm thấy có chút tiếc nuối.

Chân Nguyệt xem xét phương hướng, rồi dẫn đường đến cây hạt dẻ. Cây hạt dẻ mọc rất nhiều trái, nhánh cây oằn xuống vì nặng trĩu hạt.

Chân Nguyệt đặt sọt xuống đất: "Hái nhiều một chút, về ta xào đường hạt dẻ cho nhi tử ăn."

Kiều Triều đùa: "Không xào cho ta à?"

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn: "Xào hết, không thiếu phần huynh đâu."

Kiều Triều vừa lòng, sửa lại quần áo rồi nói: "Ta leo lên hái, còn nàng ở dưới thu gom."

Kiều Triều trèo lên cây, hái từng chùm hạt dẻ ném xuống cho Chân Nguyệt nhặt. Hai người bận rộn khoảng nửa canh giờ, thu được hơn nửa sọt hạt dẻ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back