Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 270



Lời của Chân Nguyệt khiến mọi người có phần lo lắng. Còn có khả năng sẽ có lần thứ hai trưng binh sao?

Kiều Triều suy ngẫm một lát rồi nói: "Nàng nói đúng. Đây có lẽ chỉ là đợt trưng binh đầu tiên. Ta cảm thấy sẽ còn những đợt khác nữa. Trừ khi lần này chúng ta giành chiến thắng hoàn toàn, nhưng... rất hiếm khi chiến tranh kết thúc chỉ sau một lần trưng binh."

Kiều Tam nghe vậy, liền lấy ra số tiền tích cóp: "Đại tẩu, ta có ba lượng bạc, tẩu cầm lấy mà dùng. Nếu sau này có đợt trưng binh nữa, đệ sẽ đi!"

Bên cạnh, Tiểu Hoa cũng lấy ra hai văn tiền: "Mợ cả, cháu có hai văn tiền."

Tiểu Thảo rụt rè nói: "Cháu có một văn tiền."

Tiểu Niên cũng đưa ra một văn tiền: "Cháu cũng có một văn tiền," rồi nhìn thoáng qua Tiền thị.

Tiền thị ngạc nhiên: "Con cũng có tiền sao?" Tiền của Tiểu Niên thường là do Tiền thị giữ.

Tiểu Niên cúi đầu đáp: "Tiểu Thảo có một văn tiền, con cũng nghĩ có một văn tiền."

Chân Nguyệt nhìn bọn trẻ với ánh mắt ấm áp: "Các cháu cứ giữ tiền của mình đi, không cần lo. Chỉ cần biết tiết kiệm là tốt rồi." Sau đó nàng lấy ra 40 lượng bạc: "Đây là 40 lượng. Cộng với 50 lượng có sẵn, thêm tám lượng của Tiền thị và ba lượng của Tam đệ, là đủ. Còn lại chúng ta sẽ giữ để dùng cho gia đình không thể để nhà mình không có đồng nào."

Chân Nguyệt nói tiếp: "Nhưng sau lần này, mọi người cần chuẩn bị tinh thần, có khả năng sẽ còn lần nữa. Khi các đệ đi huyện thành đưa đồ ăn, nhớ hỏi thăm thêm tin tức từ biên cương."

Nàng tiếp tục nhắc nhở: "Ta nhớ trước đây có tin đồn về một nơi bị thiên tai, nhớ hỏi kỹ càng. Khi quốc gia có biến, dân chúng chúng ta chịu khổ nhất."

Kiều Triều ngồi một bên im lặng suy tư. Từ lúc nghe tin mộ binh, hắn đã cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản. Lúc trước, vào mùa đông, hắn đã gặp một số binh sĩ, ai nấy đều dũng mãnh. Nhưng chiến tranh không chỉ cần dũng mãnh, mà còn cần rất nhiều yếu tố khác. Sai một bước, có thể mất cả cuộc chơi.

Hơn nữa, việc nơi nơi gặp tai biến cùng chiến tranh xảy ra thường là dấu hiệu của những rối loạn lớn trong một quốc gia.

Kiều Nhị gật đầu đồng ý: "Hiểu rồi, đại tẩu. Chúng ta sẽ hỏi thăm tin tức thật kỹ khi đi đưa đồ ăn lần sau."

"Ừm," Chân Nguyệt đáp.

Kiều gia đã lo liệu xong số tiền 100 lượng để tránh việc phải cử người đi lính, nhưng trong thôn không phải nhà nào cũng đủ tiền. Trịnh nương tử khi làm việc tại Kiều gia vẫn thất thần, đến nỗi suýt nữa nhầm dấm với nước tương khi nấu ăn.

Chân Nguyệt nhắc nhở: "Trịnh nương tử, ngươi cầm nhầm rồi đấy?"

"A? À, đúng rồi..." Trịnh nương tử giật mình, lập tức tỉnh táo lại.

Sau bữa trưa, khi dọn dẹp xong, Trịnh nương tử bước đến trước mặt Chân Nguyệt và Kiều Trần thị. Chưa kịp nói gì, nàng ấy đã bất ngờ quỳ sụp xuống khóc lóc: "Trần thẩm, xin thẩm giúp đỡ ta với!"

Mọi người đều sững sờ, Kiều Trần thị vội kéo nàng ấy đứng dậy: "Có chuyện gì cứ nói."

Chân Nguyệt thoáng suy nghĩ, đánh giá một chút rồi nói: "Nếu ngươi định mượn một trăm lượng bạc thì xin lỗi, nhà ta cũng không có đủ. Nhà ta cũng phải vay mượn khắp nơi mới gom được số đó."

Nghe vậy, mọi người mới hiểu ra, Trịnh nương tử lo lắng vì nhi tử nàng ấy là Trịnh Đại Phúc, đã đến tuổi bị bắt đi lính.

Trịnh nương tử nghe lời của Chân Nguyệt thì thở dài, biết rằng Kiều gia thực sự không thể giúp, chỉ có thể lau nước mắt rồi nói: "Ta xin lỗi, ta cũng không còn cách nào khác."

Kiều Trần thị thở dài theo: "Ai có cách gì chứ? Cũng chỉ có thể trách trời thôi." Nếu không phải nhờ sự thay đổi trong một năm qua, có lẽ Kiều gia cũng phải cử người đi lính.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 271



Trịnh nương tử trở về nhà trong sự thất vọng. Bà Trịnh nhìn nàng dâu với ánh mắt hy vọng, nhưng khi thấy nàng ấy lắc đầu, Trịnh Đại Phúc bước tới nói: "Nương, đừng lo, con sẽ đi! Con sẽ sống sót trở về!"

"Đại Phúc! Con ta!" Trịnh nương tử ôm chặt nhi tử mà khóc nức nở.

Cảnh tượng này diễn ra không chỉ ở nhà Trịnh nương tử mà còn ở nhiều gia đình khác trong thôn.

Chân Dương thị cũng từng đến gặp Chân Nguyệt để vay tiền, nhưng Chân Nguyệt từ chối.

"Ngươi có phải là người nhà Chân gia không? Giờ có tiền là muốn bỏ rơi nhà mẹ đẻ phải không? Ngươi nhẫn tâm nhìn huynh đệ của mình bị bắt đi lính rồi c.h.ế.t nơi chiến trường sao?" Chân Dương thị trách móc với vẻ đau khổ.

"Ngươi nghĩ đến cháu trai, cháu gái của ngươi chưa? Nếu chúng mất cha thì sao?"

Chân Nguyệt mặt không d.a.o động, bình tĩnh đáp: "Vậy nếu con ta mất phụ thân thì sao? Bà có nghĩ đến điều đó không? Bà có nghĩ nhà ta cũng cần tiền không? Bà tưởng một trăm lượng là số tiền dễ kiếm à?"

Chân Dương thị vẫn bày ra vẻ mặt đương nhiên: "Chỉ cần đừng để Kiều Đại phải đi là được rồi, đúng không? Nhà các ngươi còn có Kiều Tam chưa kết hôn nữa kia mà! Một trăm lượng không có, thì chắc 80-90 lượng cũng có chứ?"

Chân Nguyệt thẳng thắn đáp: "Không có! Còn nữa, ta nhớ rõ tứ ca cũng chưa kết hôn mà". Không phải nàng nhẫn tâm, chẳng lẽ ai đến hỏi vay tiền nàng cũng phải cho hết? Nếu nàng cho Chân Dương thị vay, rồi mẫu thân Tiền thị cũng đến đòi, nhà mẹ đẻ bên Kiều Trần thị cũng tới thì sao? Chẳng lẽ mỗi bến thân thích đều đến vay sao? Nàng không phải là thánh mẫu, bảo toàn được gia đình mình đã là khó lắm rồi.

Chân Dương thị tức giận chỉ vào Chân Nguyệt,"Ngươi, ngươi thật là quá tuyệt tình! Vậy thì từ nay về sau ta coi như không có đứa con nào như ngươi!"

Nói xong, bà ta giận dữ bỏ đi,"Phanh!" Cánh cửa Kiều gia bị đóng mạnh đến mức tưởng như sắp hỏng.

Kiều Trần thị nhìn bà thông gia tức muốn hộc máu, do dự nói: "Hay là mượn cho họ vài lượng bạc?"

Chân Nguyệt cúi đầu, bình tĩnh nói: "Vài lượng bạc thì làm được gì? Chỉ có cách nhà ta cử người đi lính, không trả tiền."

Nghe vậy, Kiều Trần thị im lặng, cũng biết trong nhà vẫn là quan trọng hơn.

Sau khi Chân Dương thị bỏ đi, Tiền Giang thị cũng không chịu thua, chỉ vài ngày sau đã đến Kiều gia khóc lóc van xin Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn vay tiền giúp,"Ta chỉ có một nhi tử! Nếu nó đi lính thì ta biết phải làm sao?"

Tiền thị cũng không đành lòng, nghĩ đến cảnh đệ đệ mình phải ra trận, nàng ấy thấy như thể hắn sẽ chết. Trước đó, Tiền thị cũng từng âm thầm hỏi Chân Nguyệt liệu có thể vay được chút tiền không, nhưng Chân Nguyệt chỉ lắc đầu, thật sự không có, nàng đã cho ra 40 lượng, nàng chỉ một ít nữa, làm sao có thể cho thêm khi cuộc sống vẫn còn dài phía trước?

Vậy nên khi Tiền Giang thị đến cầu xin, cả nhà cũng đành bó tay. Tiền Giang thị biết nữ nhi mình không có nhiều quyền lực ở Kiều gia, nên bà ta hướng ánh mắt cầu khẩn về phía Chân Nguyệt,"Chân chất nữ, ngươi thương xót ta đi! Nếu nhi tử ta c.h.ế.t rồi, ta sống sao nổi!"

Chân Nguyệt chưa kịp trả lời thì Kiều Triều đã đứng chắn trước mặt nàng, nghiêm giọng nói: "Không phải chúng ta không thương ngươi, mà là không có tiền để cho vay. Nhà ta cũng không dư dả gì!"

Tiền Giang thị trừng mắt kinh ngạc: "Sao lại không có tiền? Nhà các ngươi không phải bán rau kiếm lời lớn lắm sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 272



Kiều Trần thị ở một bên giải thích,"Nhà ta làm gì có nhiều tiền. Số tiền này đều là vất vả lắm mới kiếm được, mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm. Hơn nữa, nhà ta cũng còn cần tiền để sinh sống nữa."

Tiền Giang thị gắt gỏng đáp lại,"Nhưng nhà ngươi có tới ba nhi tử, chẳng lẽ không thể để một đứa đi sao? Mất một đứa cũng còn lại hai đứa mà."

Nghe vậy, Kiều Trần thị tức giận, sắc mặt sầm xuống,"Chẳng lẽ con của ta thì không phải con sao? Cái gì mà mất một đứa vẫn còn đứa khác, chúng đều là con của ta! Ngươi đi đi! Ta không cho mượn tiền!" Bà chỉ tay ra cửa, yêu cầu Tiền Giang thị rời đi.

Kiều Trần thị biết mình thường mềm lòng, nhưng đối với những người muốn làm tổn thương con bà, bà không thể chịu đựng nổi!

"Ngươi đi ngay! Nhà ta không có tiền để mượn! Lão Đại, đuổi bà ta ra ngoài!"

Kiều Nhị đứng một bên ôm Tiền thị, ngăn không cho nàng ấy mềm lòng ra ngoài. Lời nói của Tiền Giang thị vừa rồi làm hắn vô cùng tức giận. Rõ ràng bà ta muốn hy sinh người nhà bọn họ để giữ lại nhi tử bà ta. Coi Kiều gia như kẻ thế mạng sao?

Tiền thị lúc này cảm thấy rất phức tạp, đôi mắt nàng ấy đỏ hoe, vừa đau lòng vì lo cho đệ đệ có thể phải ra trận, vừa cảm thấy xấu hổ vì những lời nương mình nói. Nương nàng ấy sao có thể nói những lời như vậy?

Điều đó khiến nàng không biết phải đối mặt với gia đình chồng như thế nào. Tiền thị cúi đầu nắm lấy tay áo của Kiều Nhị, tay nàng ấy run rẩy đến trắng bệch.

Kiều Nhị vỗ nhẹ vào vai Tiền thị, an ủi: "Chuyện này không liên quan đến nàng."

Cuối cùng, Tiền Giang thị hùng hổ rời khỏi Kiều gia. Khi Kiều Triều đóng cửa, hắn còn nói: "Nếu bà tiếc con mình, sao không để trượng phu của bà đi lính?"

Sau khi Tiền Giang thị rời đi, Tiền thị bước ra, áy náy nói: "Nương ta đã sai, ta thay mặt bà xin lỗi mọi người."

Kiều Nhị nói: "Nương nàng là nương nàng, nàng là nàng. Chúng ta không nhầm lẫn đâu."

Kiều Trần thị cũng thở dài,"Chuyện mộ binh này thật là tai họa mà!"

Nửa tháng sau, binh lính bắt đầu tới tận nhà để gọi người đi lính. Trưởng thôn dẫn họ đi từng nhà một. Hôm đó, Kiều gia đang ăn trưa thì nghe thấy tiếng gõ cửa lớn.

"Phanh phanh phanh".

Kiều Đại Sơn vội vã ra mở cửa,"Tới đây" Vừa mở cửa ra thì thấy vài binh lính đứng trước nhà, một trong số họ nói: "Kiều Đại Sơn phải không? Người đi lính nhà các ngươi đâu?"

Trưởng thôn Kiều Phong đứng bên cạnh, giải thích: "Bọn họ đến để mộ binh."

Kiều Đại Sơn bàng hoàng, lập tức gọi Kiều Trần thị: "Bạc! Mau mang bạc ra!"

Kiều Trần thị lúng túng chạy đi,"Chờ một chút, ta lấy ngay đây."

Một viên quan binh liếc nhìn họ rồi hỏi: "Các ngươi định nộp một trăm lượng đúng không?"

Kiều Đại Sơn vội gật đầu,"Phải, đúng vậy."

Kiều Trần thị nhanh chóng mang một trăm lượng bạc ra, viên quan binh nhận lấy số tiền rồi ghi tên Kiều Đại Sơn vào sổ. Sau đó, bọn họ rời đi để đến nhà kế tiếp, là nhà Lâm gia. Không lâu sau, Kiều gia nghe thấy tiếng khóc lớn của Mã thị vang lên.

Chân Nguyệt ban đầu tưởng rằng người bị mộ binh sẽ là Lâm Thạch, nhưng sau đó Kiều Trần thị mới nói với nàng rằng người bị gọi đi lính là Lâm Thủy, tức là phụ thân của Lâm Thạch.

Một bên, Kiều Đại Sơn nói: "Nếu còn có đợt mộ binh tiếp theo, ta sẽ đi. Dù sao ta cũng già rồi."

Về chuyện mộ binh tiếp theo, Kiều Triều và Chân Nguyệt đã từng thảo luận xem nếu nhà không đủ tiền, ai sẽ là người đi. Lúc ấy, Kiều Triều im lặng một lúc rồi nói: "Ta sẽ đi." Hắn là người phù hợp nhất. Trong kiếp trước, hắn đã từng ngự gia thân chinh đi đánh giặc, hơn nữa hắn còn có võ nghệ căn bản, sức khỏe lại tốt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 273



Mặc dù Kiều Nhị và Kiều Tam mỗi ngày đều làm việc nặng nên cơ thể có phần cường tráng, nhưng về mặt võ thuật, Kiều Triều vẫn vượt trội hơn.

Chân Nguyệt nhìn hắn, hỏi: "Vậy còn ta và A Sơ thì sao?"

Kiều Triều ngừng lại một chút, cổ họng khẽ nghẹn. Nhưng nếu thực sự phải mộ binh, hắn vẫn thấy mình là người thích hợp nhất. Hắn tin rằng mình có thể sống sót trở về, còn Kiều Tam và Kiều Nhị có thể sẽ chỉ là người hi sinh tính mạng.

Chân Nguyệt ôm lấy con,"Nếu đến lúc đó thực sự có mộ binh, vậy huynh đi thôi."

Kiều Triều nhìn nàng, nói: "Bây giờ mọi chuyện vẫn chưa định đoạt. Có lẽ cũng không cần đi. Ta từng thấy những binh lính kia, trang bị của họ cũng không tệ."

Chân Nguyệt thở dài nhẹ nhõm,"Cứ chờ đến khi ấy rồi tính, bây giờ nói nhiều cũng vô ích."

Sau khi đợt mộ binh kết thúc, trong thôn thiếu vắng nhiều trai tráng. Những buổi ngồi dưới gốc đa tán gẫu cũng thưa dần, ai nấy đều chìm trong nỗi buồn, chưa thể khôi phục tinh thần.

Trịnh nương tử cũng buồn rầu suốt một thời gian dài, nhưng việc ở Kiều gia vẫn không bị chậm trễ, chỉ là nàng ấy ít nói hơn hẳn. Dẫu vậy, nàng ấy vẫn còn một tiểu nhi tử, nên cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, tiếp tục cuộc sống.

Gần đây, Kiều gia vẫn chăm chỉ cày cấy, tiếp tục trồng rau và bán thực phẩm. Dưa hấu mà Chân Nguyệt trồng đã được gieo xuống đất ruộng. Nếu nàng tự tay chăm sóc, khoảng ba tháng nữa có thể thu hoạch được. Hy vọng khi đó sẽ kiếm được một khoản kha khá.

Lợn trong chuồng cũng đã đến lúc xuất chuồng. Kiều Đại Sơn gọi người đến để chuẩn bị g.i.ế.c một con lợn, giữ lại con còn lại để bán. Khi Hướng đồ tể đến và thấy con lợn to béo của Kiều gia, rất phấn khởi: "Hai con lợn nhà ta cũng lớn lên rất tốt, thật cảm ơn các ngươi đã giúp đỡ."

Kiều Nhị nói: "Lần sau nếu cần giúp nữa, cứ gọi ta."

Đồ tể cười đáp: "Đương nhiên rồi, chờ lợn nhà ta lớn hẳn, ta sẽ nuôi thêm vài con nữa. Lúc đó nhất định sẽ nhờ ngươi giúp."

"Được, được, lúc nào cũng được," Kiều Nhị vui vẻ đáp lại.

Lại thêm một lần g.i.ế.c heo, người trong Kiều gia đã dần quen, tiếp tục tổ chức một bữa tiệc g.i.ế.c heo. Nhưng lần này, số người muốn mua thịt nhiều hơn hẳn, có lẽ vì họ cảm thấy thịt heo của Kiều gia thật sự rất ngon.

Trong bữa tiệc g.i.ế.c heo lần này, Chung gia cũng đến. Chung Gia Hàng, đại nhi tử nhà Chung gia là lần đầu tiên đến Kiều gia. Trước đây, hắn chỉ gặp Kiều Tam khi làm việc chung, lần này mới có dịp trò chuyện với những người khác trong gia đình Kiều.

Chung Gia Hàng nhận thấy Kiều Đại có vẻ hợp tính với hắn hơn Kiều Tam. Bất kể hắn nói gì, Kiều Đại – lão đại của Kiều gia – đều có thể đáp lại một cách rành rọt và đầy hiểu biết.

Chung Gia Hàng còn nhắc tới một số vấn đề về tình hình thế cục mà hắn biết, không ngờ Kiều Đại cũng có thể bàn luận một cách sâu sắc và hợp lý. Điều này khiến Chung Gia Hàng bất ngờ và có chút tiếc nuối. Sao Kiều Tam không phải là Kiều Đại chứ? Dù Kiều Tam cũng không tồi, nhưng dường như Kiều Đại còn tốt hơn nhiều.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 274



Còn về Chân thị, Chung Gia Hàng trước giờ chỉ nghe từ nương mình rằng người ta đồn đại tẩu Kiều gia rất đanh đá. Nhưng khi hắn thấy tận mắt, nàng chỉ là một phụ nhân ôn hòa, lịch sự. Ít nhất, qua mắt hắn, Chân thị hiện tại hoàn toàn khác xa những gì người ta đồn đại.

Hắn còn thấy Kiều Đại sau khi ăn xong, liền bế nhi tử từ lòng Chân thị, dẫn con đi tiểu, rồi rửa tay cho con, cuối cùng còn đút thức ăn cho con nữa. Chung Gia Hàng đột nhiên cảm thấy hình tượng nam tử uy nghiêm, mạnh mẽ của Kiều Đại bỗng như sụp đổ trước mắt hắn.

"Kiều Đại ca, sao huynh lại đút thức ăn cho con?" Chung Gia Hàng hỏi. Ở nhà hắn, nam tử chỉ cần ôm con một lúc, còn mọi việc khác đều là việc của thê tử hoặc nãi nãi chăm lo.

Kiều Triều đáp một cách tự nhiên,"A? Chẳng phải chuyện này là đương nhiên sao? Đây là con ta mà."

Chung Gia Hàng ngạc nhiên: "Ta nghĩ quân tử phải lo những việc đại sự, mấy chuyện vặt vãnh này giao cho nữ nhân làm là được."

Kiều Triều nhìn Chung Gia Hàng một cái rồi nói: "Việc nhỏ không làm được, sao có thể thành đại sự?"Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ" – tề gia xếp thứ hai, mà việc ta làm chính là một phần của tề gia. Gia đình phải đồng lòng cùng nhau lo liệu, Chân thị bận ôm con không thể ăn cơm, ta giúp nàng là chuyện đương nhiên."

Lời Kiều Triều nói nghe đầy chính trực, nhưng nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy. Giờ thì khác, hắn cảm thấy việc này đúng là lẽ phải. Hắn cũng không hiểu tại sao Chung Gia Hàng lại nghĩ việc đút con ăn là điều lạ lùng. Con của mình không thương, chẳng lẽ muốn nhờ người khác thương hộ?

Chung Gia Hàng nghe Kiều Triều nhắc tới "tề gia" bỗng chốc như tỉnh ngộ. Hắn đứng dậy, cúi chào Kiều Triều, nói: "Lời của Kiều Đại ca làm ta mở mang không ít, xin nhận ta một lạy."

Kiều Triều vội vàng đứng lên đỡ tay hắn,"Không cần khách sáo."

Những người xung quanh thấy cảnh đó vẫn còn ngơ ngác, không hiểu tại sao Chung Gia Hàng lại cúi chào Kiều Triều. Kiều Nhị và Kiều Tam thì càng thêm ngưỡng mộ đại ca mình, không ngờ đến mức huynh trưởng Chung gia cũng phải kính trọng.

Sau đó, mọi người thấy Chung Gia Hàng và Kiều Triều vừa uống rượu vừa trò chuyện rất sôi nổi, những lời họ nói hầu như không ai hiểu hết.

Bữa tiệc kết thúc, Chung Gia Hàng lưu luyến ra về,"Kiều Đại ca, lần sau chúng ta lại gặp nhau trò chuyện thêm."

Trên đường về nhà, Chung Mạn Châu dìu huynh trưởng,"Đại ca, sao huynh nói chuyện với đại ca của Tam ca suốt thế?"

Chung Gia Hàng bước chân có phần loạng choạng,"Mạn Châu à, hôm nay ta thấy Kiều gia quả thực rất tốt. Nương đã chọn cho muội một nhà chồng rất xứng đáng."

Chung mẫu cười tươi,"Đúng là như vậy."

Hôm nay, ngoài việc dự tiệc g.i.ế.c heo ở Kiều gia, Kiều Trần thị còn tặng Chung hai cân thịt heo và một khúc xương to. Quả thật, thông gia tương lai của họ rất tử tế.

Phía Kiều gia, thịt heo còn lại được chuẩn bị để làm thịt khô, chính là cách bảo quản tốt nhất. Ngày hôm sau, Kiều Nhị khi đến giao đồ ăn cho Tống gia và Hoàng gia cũng hỏi dò xem họ có muốn mua thịt heo không.

"Nhà ta có mấy con heo đã lớn, nếu các ngươi cần, ta có thể cho người g.i.ế.c rồi mang tới."

Tống Thiết Sinh nghĩ đến hương vị thơm ngon của thịt heo năm trước, liền l.i.ế.m môi,"Ta sẽ đi báo lại."

"Không vấn đề gì."

Một lúc sau, Tống Thiết Sinh quay lại,"Chúng ta muốn hai con, nhưng có thể nhờ các ngươi bảo quản giúp không?"

Kiều Nhị đáp,"Được thôi, nhưng có lẽ các ngươi phải tự đến mà vận chuyển về."

"Không sao, chúng ta sẽ phái người qua"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back