Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 850: Chương 850



Nhìn thấy hai người Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư nắm tay nhau, ngón tay đan vào nhau, bọn họ nhìn nhau bằng ánh mắt ấm áp và hạnh phúc.

Tần Như Vân một mình trốn ở trong góc không nhịn được lệ rơi đầy mặt.

Cô ta không chỉ ghen tị với Lâm Thư Thư được ưu ái một cách quang minh chính đại mà còn có thể ở bên cạnh người cô ta thầm yêu nhiều năm như vậy.

Lại ghen tị bọn họ có thể tốt nghiệp suôn sẻ, sẽ có một tương lai tươi sáng, tốt đẹp.

Mà điều đang chờ đợi cô ta là lang thang ở nơi xa lạ với một tương lai mơ hồ, không chắc chắn.

Từ lúc nào, mấy người đều có cùng điểm xuất phát, điều kiện của cô ta cũng không kém là bao nhưng hôm nay….

Nghĩ đến đây, Tần Như Vẫn cảm thấy hối hận.

Nếu ban đầu, cô ta không làm những chuyện kia thì tốt biết mấy.

Cho dù không thể ở bên Lâm Lạp Bắc thì ít nhất gia đình cũng có thể ở lại thủ đô, có công việc ổn định và vững chắc.

Tần Như Vân vừa hối hận vừa hâm mộ, nhưng cô ta lại không dám đứng ra, chỉ có thể trốn vào trong góc chậm rãi quan sát.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Tô Ý ôm bụng to ngồi trên bãi cỏ, cô ta mới lấy hết can đảm bước tới.

Tô Ý lúc này có chút mệt mỏi, liền tìm một chỗ râm mát dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, vừa nhìn bọn họ cách đó không xa đang chụp ảnh.

Khóe miệng cô không nhịn được cười.

Đang quan sát, cô chợt nhìn thấy một người đang đi về phía mình.

Tô Ý quay người lại thì thấy Tần Như Vân đi tới nên lập tức đứng dậy, đang định gọi ai đó.

Tần Như Vân đột nhiên dừng lại: "Cô đừng gọi, tôi sẽ không làm tổn thương cô."

Nói xong, Tần Như Vân đàng hoàng đứng sang một bên, cúi đầu bấu ngón tay: "Tôi chỉ thuận đường ghé qua nhìn thử, thấy cô ở đây, tôi có chuyện muốn hỏi cô."

Tô Ý cảnh giác liếc nhìn cô ta, thấy cô ta quả thực đã thay đổi rất nhiều.

Sự kiêu hãnh sắc bén trước đây đã không còn nữa.

Cả người cũng trở nên mất tự nhiên, nên bình tĩnh hỏi: "Cô có chuyện gì muốn hỏi tôi?"

Tần Như Vân vội vàng ngẩng đầu lên: "Tôi nghe nói bạn cùng lớp Lâm Lạp Bắc trước Tết đã bị thương, không biết hiện tại đã khỏe hơn chưa?"

Tô Ý ngạc nhiên liếc nhìn cô ta, như thể không ngờ cô ta vẫn chưa có ý định từ bỏ Lâm Lạp Bắc.

Sau đó cô chỉ thẳng về phía Lâm Lạp Bắc: "Cô chắc là thấy được, anh ấy vẫn khỏe.

Còn có chuyện gì nữa không?"

Tần Như Vân dùng tay nhéo một góc quần áo của cô ta: "Vậy anh ấy và Lâm Thư Thư hẳn là dự định kết hôn phải không?"

"Cô cảm thấy thế nào?"

"...

Cô gửi lời chúc mừng đến bọn họ thay tôi."

"Không thành vấn đề."

Nói xong Tô Ý vốn tưởng sẽ không tiếp tục nữa, đang định quay người rời đi.

Tần Như Vân đột nhiên lại lên tiếng: "Tô Ý, tôi thật sự hối hận, tôi luôn nợ cô một lời xin lỗi, thực xin lỗi."

“Lúc đó tôi——"

DTV

Tần Như Vân còn chưa nói hết lời, Lâm Lạp Bắc cùng nhóm người đang chụp ảnh bên kia đột nhiên chú ý tới động tĩnh ở đây.

Lâm Lạp Bắc lao về phía Tô Ý, trực tiếp đứng chắn ngay trước mặt Tô Ý.

"Tần Như Vân? Cô tới đây làm gì!"

Nói xong, anh ta lo lắng liếc nhìn Tô Ý: "Cô ta không bắt nạt em đấy chứ?"

Vừa dứt lời, Lâm Thư Thư, Bạch Miêu Miêu và những người khác cũng chạy tới, mọi người đều căng thẳng đứng trước mặt Tô Ý.

Tần Như Vân nhìn những người mà cô ta từng quen thuộc, cuối cùng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Gia đình chúng tôi sẽ rời khỏi thủ đô, sau này sẽ không bao giờ làm phiền mọi người nữa.

Tạm biệt!"

Nói xong cô ta quay người rời khỏi trường học.

Sau khi rời đi, mọi người quay lại nhìn nhau: "Người này sao vậy? Tại sao đột nhiên giống như trở thành một người khác vậy?"

Tô Ý nhún nhún vai: "Tôi cũng không biết, đột nhiên chạy tới nói xin lỗi tôi."

"Không sao là tốt rồi."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 851: Chương 851



Sau lễ tốt nghiệp, ba người bàn nhau chọn ngày lành tháng tốt để đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Về việc tổ chức tiệc cưới, vì Tạ Tiểu Quân có nhiệm vụ tạm thời không thể nghỉ phép nên chỉ có thể đợi đến mùa thu mới có thể nghỉ phép làm đám cưới.

Anh và Bạch Miêu Miêu thương lượng đến lúc đó sẽ về quê làm đám cưới.

Ở Bắc Kinh này, chỉ cần đãi khách một bữa tối rồi làm cho mọi thứ trở nên sôi động.

Vì thế ba người nhất quyết cùng nhau đi đến cùng một ngày lãnh chứng, để mỗi năm đều có thể cùng nhau kỷ niệm.

Đến ngày lãnh chứng, Tô Ý ban đầu muốn đi cùng tham gia náo nhiệt.

Nhưng đứa bé trong bụng hai ngày nay vô cùng ồn ào, bản thân cô cũng không dám bất cẩn nên đành ngoan ngoãn ở nhà đợi.

Sau khi lãnh chứng, họ sẽ quay lại rồi cùng nhau dùng bữa để ăn mừng.

Vào ngày lãnh chúng, Lâm Trạch Tây và Lâm Lạp Bắc đã thu dọn đồ đạc ở nhà từ sáng sớm.

Rõ ràng hôm nay là một ngày nóng bức như thiêu đốt, nhưng Lâm Trạch Tây nhất quyết muốn mặc âu phục, thắt cà vạt, nếu tự anh mặc thì thôi đi, thậm chí còn kéo theo Lâm Lạp Bắc mặc cùng.

Khi Tô Ý ăn xong từ từ đứng dậy cô nhìn thấy hai bóng người một đen một trắng đang đứng trong phòng khách.

"Em gái, em nhìn xem, bọn anh mặc như thế này có được không?"

Tô Ý che miệng cười lớn: “Không nóng sao?”

"Không nóng! Không nóng chút nào.

Tạ Tiểu Quân mặc quân phục, bọn anh không thể thua kém được, không thể ăn mặc quá tùy tiện."

Tô Ý bất lực nhìn bộ âu phục trắng mới toanh của Lâm Trạch Tây, rồi nhìn bộ âu phục đen tuyền của Lâm Lạp Bắc.

Không biết hai người này có phải định đi câu hồn người ta không?

Nhưng sau đó nghĩ lại, cũng không sai, quả nhiên là muốn đi câu hồn của Liễu Phương Lâm và Lâm Thư Thư, ăn mặc như thế này cũng được đi.

DTV

Sau đó cô gật đầu cười nói: "Đẹp trai, hai người đi nhanh đi, em ở nhà chờ hai người.

Sớm trở về."

Hai người đi ra ngoài, chia nhau đi đón Liễu Phương Lâm và Lâm Thư Thư.

Ba cặp đôi mới cưới hẹn gặp nhau tại văn phòng đăng ký.

Khi gặp nhau, cánh đàn ông nhận ra các đồng chí nữ đều ăn mặc chỉnh tề hơn họ rất nhiều.

Tất cả họ đều có váy màu đỏ đồng nhất, băng đô màu đỏ đồng nhất, đặc biệt mang không khí vui vẻ.

Thoạt nhìn, có vẻ như bọn họ đã thảo luận từ trước.

Khi ba cặp vợ chồng mới cưới cùng nhau bước đến văn phòng đăng ký đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Dù sao, những người khác đều đi theo từng đôi, mà ba cặp như họ lại đến cùng nhau, đã mấy năm rồi bọn họ vẫn chưa gặp qua.

Lâm Trạch Tây bình thường bắt mắt, vừa bước vào cửa đã tỏ ra là người nhiệt tình nhất trong phòng mang theo hai túi kẹo cưới lớn rồi phân phát khắp nơi.

Sau khi ba cặp vợ chồng mới cưới nhận được giấy đăng ký kết hôn, anh chạy ra ngoài khoe khoang với bọn họ, thật sự là vui vẻ đến phát điên.

Cuối cùng, chính Liễu Phương Lâm đã giúp kéo anh lại.

"Lâm Trạch Tây! Anh có thôi đi không? Chúng ta sắp c.h.ế.t vì nóng rồi!"

"Tiểu Ý còn ở nhà chờ chúng ta chụp ảnh chung đó!"

Lâm Trạch Tây nghe vậy mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng lái xe về nhà.

Tiểu viện của nhà họ Tô được Tô Nhân chăm sóc rất đẹp.

Mùa này trong sân trồng đầy các loại hoa, tường sân bao quanh cũng trồng đầy hoa hồng đang nở rộ.

Vì vậy, mấy người đã hẹn sớm để quay lại chụp ảnh sau khi lãnh chứng.

Tô Ý cũng tiết kiệm thời gian, chạy vào công viên với cái bụng bầu.

Không chỉ phiền phức mà cái nóng còn khiến mọi người không chịu nổi.

Vì để phối hợp chụp ảnh một lúc, Tô Ý cũng đặc biệt thay một chiếc váy hoa rộng rãi, trông cô rất dịu dàng.

Nhưng bây giờ bụng cô càng ngày càng to, cũng là lúc thai động.

Hai ngày nay, hai đứa con trong bụng cô luôn không yên tĩnh, rất hay động đậy..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 852: Chương 852



Vốn tưởng hôm nay sẽ khỏe hơn, nhưng không biết khi vừa chụp ảnh tập thể xong lại bắt đầu không chịu yên tĩnh nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt bất lực, không biết làm sao ôm bụng của cô, Chu Cận Xuyên nhanh chóng đỡ cô nằm xuống ghế ở hành lang.

"Chuyện gì vậy? Bé con lại đá à?"

Tô Ý bất đắc dĩ gật đầu cười nói: "Cũng không biết rốt cuộc là bé trai hay bé gái? Sao lại nghịch ngợm như vậy?"

Chu Cận Xuyên mím môi cười nói: “Anh không dám hy vọng một nam một nữ, chỉ hy vọng ngàn vạn lần đừng là hai bé trai.”

Tô Ý bị vẻ mặt khẩn trương của anh làm cho buồn cười, cố ý muốn hù dọa anh: “Anh nhìn em đi, nghịch ngợm như vậy, đoán không chừng là hai đứa con trai không thể nào trật được!”

DTV

Chu Cận Xuyên: “...”

Dù là hai đứa nhóc nghịch ngợm chui ra từ trong bụng vợ, anh cũng sẽ nhận tất cả.

Nghĩ đến đây, Chu Cận Xuyên đặt tay lên bụng Tô Ý: “Hai đứa nhóc này nghe ba nói đây, hôm nay là một ngày lành tháng tốt, sau này nếu còn dám gây chuyện với mẹ các con nữa, khi hai đứa ra ngoài, xem ba có đánh hai đứa hay không!"

Lời này vừa nói ra, trong bụng Tô Ý liền yên tĩnh lại.

Tô Ý không khỏi bật cười, lại đứng dậy chụp thêm mấy tấm ảnh với mọi người, lúc này coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi chụp ảnh xong, Tô Nhân bắt đầu cùng vài người bàn bạc chuyện hôn lễ.

Về phần mẹ của Liễu Phương Lâm và Lâm Thư Thư, bà ấy sẽ sớm đích thân đến thăm hỏi ý kiến của họ.

Hai nhà sui gia đều là những người cực kỳ dễ nói chuyện và không có ý kiến gì việc sắp xếp đám cưới.

Việc sắp xếp cho bọn trẻ hoàn toàn để cho Tô Nhân làm chủ.

Hôm nay Tô Nhân đặc biệt hỏi ý kiến của hai người Liễu Phương Lâm và Lâm Thư Thư.

Dù sao, giới trẻ bây giờ đều có suy nghĩ riêng của mình.

Đương nhiên, đám cưới của họ nên được tổ chức theo ý kiến của họ, để sau này không để lại điều gì phải hối tiếc.

Không ngờ Liễu Phương Lâm và Lâm Thư Thụ hồi lâu không đưa ra được ý kiến gì.

“Dì Tô, bọn cháu không có ý kiến gì, chỉ cần náo nhiệt một chút là được.”

"Đúng vậy, đơn giản và náo nhiệt là được."

Thấy hai nàng dâu mới này không chịu nói gì, Tô Nhân vội vàng lấy kế hoạch của mình đã vạch ra.

Hai người nhìn thấy nhiều sự sắp xếp như vậy, đều không nhịn được trọn tròn mắt.

Không phải là bọn họ sợ phiền toái, chẳng qua chỉ cảm thấy thắc mắc nó sẽ tốn bao nhiêu tiền?

Có hơi quá phô trương và lãng phí không?

Trước khi Lâm Hạo Nam kết hôn, hai người vì vấn đề thân phận nên toàn bộ đám cưới được tổ chức theo ý của Lâm Hạo Nam và Từ Đan, làm vô cùng đơn giản và khiêm tốn.

Vì lý do này mà Tô Nhân luôn cảm thấy tài năng và nhiệt huyết của bà ấy không còn chỗ nào để phát huy.

Bây giờ vất vả lắm mới đến lượt đứa con thứ ba và thứ tư.

Cả hai người đều không có thân phận nhạy cảm.

Nên bà hạ quyết tâm sẽ trình diễn một màn thật hay cho hai người họ.

Hơn nữa Lâm Thư Thư và Liễu Phương Lâm cũng dễ thương lượng nên bà ấy càng “không kiêng nể gì”.

"Chuyện tiền bạc không cần phải lo lắng.

Bên khách sạn dì đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.

Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta cứ làm theo sắp xếp."

Tô Nhân đã cân nhắc hết mọi việc lớn nhỏ trong hôn lễ, cuối cùng sau khi thương lượng xong thấy rõ bốn đứa nhỏ đều rất hài lòng.

Điều này khiến Tô Nhân vốn đang lo lắng lại có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bây giờ còn có một chuyện làm bà ấy lo lắng, đó là liệu Lâm Gia Quốc có lần nữa xuất hiện gây rắc rối không?

Lần trước sau khi Lâm Hạo Nam kết hôn, đứa lớn Lâm Vọng Đông đã đến gặp ông ta, kể từ đó, Lâm Gia Quốc không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt bà ấy nữa.

Quả thật là yên tĩnh.

Nhưng hôm nay đứa thứ ba và đứa thứ tư cùng nhau tổ chức hôn lễ, khó mà đảm bảo ông ta sẽ không xuất hiện nữa.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 853: Chương 853



Xuất hiện cũng không có gì sai, chỉ là bà ấy lo ông ta tới gây rắc rối.

Nghĩ đến đây, Tô Nhân phá lệ đi tới chỗ đứa con cả, hỏi về Lâm Gia Quốc: "Lần trước con đến gặp ông ta, ông ta đã nói gì? Gần đây con có gặp ông ta không?"

Lâm Vọng Đông do dự nói: “Mẹ, mẹ đừng lo chuyện của ông ta, con biết mẹ sợ cái gì, mẹ yên tâm.

Con sẽ đi tìm ông ta lần nữa và nói rõ ràng mọi chuyện với ông ta trước khi em ba và em tư kết hôn.”

Tô Nhân gật đầu: "Được,vậy cũng tốt, con nói với ông ta, ông ta muốn gặp mấy người các con thì mẹ cũng không phản đối, miễn là ông ta không gây chuyện trong ngày vui của thăng ba và thằng tư, nếu không mẹ sẽ không khách khí.”

Lâm Vọng Đông thản nhiên đồng ý: “Việc này giao cho con, con sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

Sau khi Tô Nhân tìm Lâm Vọng Đông, bà ấy cũng vứt chuyện này ra sau đầu.

Lâm Vọng Đông làm việc thận trọng lại kiên định, anh nói không có việc gì, vậy khẳng định là không chuyện gì.

Có lẽ bởi vì bà ấy quá khẩn trương nên mới nhạy cảm như vậy, cứ nghĩ đến Lâm Gia Quốc quài.

Không ngờ, Tô Nhân vừa an ủi bản thân xong ngày hôm sau Diêu Ngọc Phương lại một mình chạy về nhà khóc với bà ấy.

“Mẹ, không phải con không tin Vọng Đông, chỉ là con phát hiện trong năm nay anh ấy mỗi tháng đều gửi một khoản tiền ra ngoài, con cũng không biết anh ấy gửi tiền cho ai.”

Tô Nhân cũng bị doạ tới giật mình: "Con đã hỏi Vọng Đông chưa?"

"Con đã hỏi, nhưng anh ấy không chịu nói, anh ấy chỉ bảo con cứ tin anh ấy, nhưng làm sao con có thể tin anh ấy được đây?”

Tô Nhân gấp đến vội vàng đứng dậy: "Thằng nhóc này đúng là vô pháp vô thiên, tiếc cho hai ngày trước mẹ còn khen nó đáng tin, bây giờ mẹ lập tức gọi điện thoại kêu nó về.”

Lâm Vọng Đông còn đang làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Nhân, biết chuyện không thể giấu được nữa, nên vội vàng xin phép rồi chạy về.

Vừa bước vào cửa, anh ấy đã nhìn thấy Diêu Ngọc Phương đang khóc, còn có Tô Nhân đang đầy khí thế hung hăng ngồi trên ghế sofa.

Lâm Vọng Đông vẫn muốn giãy giụa một chút: “Ngọc Phương, chuyện này hai chúng ta về nhà rồi từ từ nói nhé.

Đừng làm loạn ở chỗ mẹ, miễn cho mẹ phải lo lắng.”

Tô Nhân hừ lạnh một tiếng: "Mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ ở đây làm chủ cho Ngọc Phương!"

Diêu Ngọc Phương cũng tức giận nhìn anh ấy: “Em sẽ không quay về, nếu anh có chuyện muốn nói thì nói rõ ràng trước mặt mẹ đi.

Lâm Vọng Đông, nếu anh thực sự nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài, thì duyên phận của chúng ta kết thúc ngay bây giờ đi, em muốn ly hôn với anh!"

Vừa nghe đến ly hôn, cả người Lâm Vọng Đông sững sờ.

Họ đã kết hôn nhiều năm như vậy, trải qua biết bao thăng trầm, làm sao anh có thể đồng ý ly hôn chú?

Hơn nữa, người phụ nữ nào? Anh làm gì có người phụ nữ nào khác? Đúng là một mớ hỗn độn.

"Ngọc Phương, sao em lại nghĩ vậy chứ? Lâm Vọng Đông anh thề với trời, anh chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em.

DTV

Nếu như anh có chút ý nghĩ đó thì khi anh ra ngoài sẽ bị xe tông chết."

Diêu Ngọc Phương vừa lo vừa tức giận: "Ai bảo anh đưa ra lời thề ác độc như vậy hả? Nếu thật sự không có lỗi với em, anh không thể nói thẳng ra được sao?"

"Rốt cuộc khoản tiền kia anh đã gửi cho ai?"

Tô Nhân cũng nóng lòng đến nỗi loạn tùng phèo, muốn lấy gậy ra: "Được rồi, Lâm Vọng Đông hôm nay con nhất quyết chọc tức mẹ có đúng không? Con có tính nói cho mẹ biết không?"

Lâm Vọng Đông ban đầu muốn đưa Diêu Ngọc Phương về nhà để lén lút nói riêng cho cô ấy biết sự việc.

Nhưng thấy cả hai đều tức giận như vậy, anh không dám giấu nữa, nhanh chóng kể lại sự việc..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 854: Chương 854



Hóa ra kể từ lần trước Lâm Hạo Nam kết hôn, Lâm Gia Quốc tới gây rối.

Để tránh Lâm Gia Quốc xuất hiện làm phiền mọi người, anh đến nhà gặp ông ta, nhưng anh đâu biết, vừa mở miệng Lâm Gia Quốc đã đòi tiền anh ấy.

Khi đó, anh ấy thấy căn nhà mà Lâm Gia Quốc thuê vừa tồi tàn vừa nhỏ, nhất thời không chịu nổi nên đưa cho ông ta một khoản tiền.

Anh ấy không hề biết kể từ đó, Lâm Gia Quốc cứ cách một tháng lại đến gặp anh để xin tiền.

Lâm Vọng Đông cũng biết tiếp tục như vậy không phải là biện pháp nên đã tàn nhẫn từ chối mấy lần.

Không ngờ từ sau khi Tô Ý có thai, ông ta lại đột nhiên xuất hiện, nói là nếu không đưa tiền cho ông ta thì ngày nào ông ta cũng đến chỗ Tô Ý đòi.

Lâm Vọng Đông thấy trong giọng điệu của ông ta tràn đầy uy h**p, tuy rằng không tức giận, nhưng lại càng lo lắng em gái sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong thời điểm mấu chốt.

Hơn nữa, lúc đó Lâm Lạp Bắc đang bệnh nặng, phải nằm trong bệnh viện, tâm trí của cả nhà đều đổ dồn vào anh ta, cả nhà lúc ấy đã loạn thành một nồi cháo rồi.

Là con trai cả, anh ấy không muốn làm cho người nhàm bị phân tâm, khó chịu nên đồng ý hàng tháng gửi cho ông ta một khoản tiền để ông ta khỏi phải lần nào cũng đến đơn vị làm việc chặn của anh ấy.

Nghe Lâm Vọng Đông giải thích xong, Tô Nhân như bị sét đánh, vội vàng vịn vào sô pha ngồi xuống.

Bà vừa tức vừa đau khổ tận đáy lòng.

Bà tức giận là vì người đàn ông Lâm Gia Quốc kia còn ghê tởm gấp trăm lần hơn tưởng tượng của bà, thiệt thòi cho bà, bà vốn cho rằng ông ta là ba của mấy đứa trẻ, có quyền được gặp mặt mấy đứa trẻ nên không hỏi thăm chi tiết về cuộc gặp giữa hai người.

Điều khiến bà ấy đau lòng là đứa con lớn này lại không nói cho gia đình biết, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mà chỉ âm thầm gánh chịu một mình.

"Vọng Đông, con đúng là hồ đồ, rõ ràng là ông ta đang uy h.i.ế.p con để lấy nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ con muốn để ông ta uy h.i.ế.p con cả đời sao?"

Diêu Ngọc Phương vào lúc này cũng c.h.ế.t lặng.

Một lúc sau, cô ấy mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thì ra là chuyển cho ông ta, nhưng sao anh lại không nói cho em biết chuyện này hả?”

Lâm Vọng Đông bất đắc dĩ cười khổ: "Mỗi ngày em đều ở cùng với mẹ, nếu em biết được, nhất định sẽ tức giận nói cho mẹ biết.

DTV

Anh không muốn mọi người lo lắng."

“Hơn nữa, tiền không còn thì có thể kiếm lại, nhưng gia đình chúng ta có thể sống bình yên được mấy năm, anh sợ ông ta sẽ đến quấy rối khiến cả nhà chúng ta không có ngày nào yên ổn, hơn nữa hiện tại em gái còn đang mang thai, lỡ như em ấy bị ông ta đến gây chuyện thì sao đây?

Sau khi phát hiện sự việc, Tô Nhân vội vàng lấy tiền đưa cho vợ chồng con trai lớn, yêu cầu họ về trước.

Trước mặt mấy đứa nhỏ, bà ấy không dễ phát tiết được.

Hai người vừa rời đi, bà ấy càng nghĩ càng tức giận hơn nên lôi kéo Liêu Chính Dân phun ra lời cay đắng.

"Tên họ Lâm kia đúng là quá đáng! Ông ta dám lấy chuyện Tiểu Ý mang thai ra uy h.i.ế.p thằng cả!"

"Việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy! Tôi không để yên cho ông ta đâu!"

“Lúc trước khi Tiểu Bắc bị thương ông ta còn không thèm lộ mặt, hiện tại ông ta lại nghe ngóng ràng mạch chuyện Tiểu Ý mang thai, ông ta vậy dám có suy nghĩ này, anh nghĩ lúc thằng ba và thằng tư kết hôn, ông ta có lợi dụng chuyện này để nói chuyện với chúng ta không?”

Hồi nãy khi vợ chồng Lâm Vọng Đông đang nói chuyện, Liêu Chính Dân cũng ở một bên lắng nghe.

Lúc đó ông ấy cũng rất tức giận nhưng ở trước mặt hai đứa nhỏ mà đánh giá Lâm Gia Quốc thì không tốt..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 855: Chương 855



Hiện tại Tô Nhân đang kể khổ với ông ấy, Liêu Chính Dân đương nhiên sẽ thiên vị bà ấy: "Chuyện này đúng là đáng giận, bà đừng lo lắng nữa, bà cứ yên tâm để tôi xử lý đi."

Tô Nhân thật sự đã tính toán xử lý thật tốt, trước hết là để đứa con trong bụng Tô Ý được an toàn sinh ra, cũng không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong đám cưới của thằng ba và thằng tư.

Nhưng nhất thời bà ấy không nghĩ ra cách giải quyết.

Bây giờ nghe Liêu Chính Dân muốn xử lý, bà ấy vội vàng hỏi: “Ông định làm gì?"

Liêu Chính Dân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi chắc chắn không thể làm chuyện gì phi pháp.

Dù sao ông ta cũng là ba ruột của mấy đứa nhỏ nên không thể làm điều gì quá đáng.

Như vậy thì tôi sẽ cử người lén đi điều tra xem ông ta hiện đang ở đâu, đang chuẩn bị làm cái gì? Bằng cách này, chúng ta có thể sẽ có mục tiêu rõ ràng.”

Tô Nhân gật đầu đồng tình: "Quả thực là nơi ở hiện tại ông ta ở tôi cũng không biết, ông ta ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài sáng, quả thực không phải chuyện tốt.

Tôi sẽ làm theo lời ông nói, trước tiên đi điều tra một chút."

Những ngày sau đó, Tô Nhân tiếp tục chuẩn bị những chuyện vặt vãnh cho đám cưới.

Bên Liêu Chính Dân cũng rất nhanh nhận được kết quả điều tra, để tránh cho bọn trẻ lo lắng, hai người cũng không nói cho ai biết chuyện này.

Sau khi điều tra, hai người phát hiện ra Lâm Gia Quốc đã sớm không còn ở thủ đô, ông ta đã trở về quê hương ở tỉnh Bắc Hà.

Ông ta chỉ đến đây khi đến tìm Lâm Vọng Đông gây rắc rối.

Khi Tô Nhân nghe tới quê nhà tỉnh Bắc Hà, bà ấy không khỏi choáng váng.

Đó quả thực là quê của Lâm Gia Quốc, hiện tại mẹ của Lâm Gia Quốc vẫn còn sống và sống ở thành phố Bắc Hà cùng với gia đình đứa lớn của nhà họ Lâm.

Lúc trước bà Lâm đã từng đến thủ đô sống với họ vài năm, nhưng sau đó trong nhà nháo đến chướng khí mịt mù.

Thiếu chút nữa đã hại Lâm Gia Quốc mất việc nên ông ta đã tàn nhẫn đưa bà lão về quê.

Bình thường ngoài việc đưa tiền, cơ bản là rất ít khi quay lại.

Không phải là vì Tô Nhân xấu tính mà việc bà lão kia làm ra quả thực là chuyện hiếm thấy trên đời.

Mấy ngày mấy đêm cũng không thể nói hết, quả thực là tội lỗi chất chồng.

Còn một nhà lão đại kia cũng y chang.

Mỗi lần đến thủ đô, họ luôn làm ầm ĩ đến long trời lở đất, gà chó không yên.

Vừa nhắc đến bọn họ, Tô Nhân lập tức tức giận.

Vì vậy sau khi nói muốn xé rách mặt với bọn họ, đã nói thêm là dù c.h.ế.t cũng không muốn qua lại.

Nghĩ đến đây, Tô Nhân không khỏi cảm thấy may mắn.

Cũng may Lâm Gia Quốc là người sĩ diện nên tám phần là ngay lúc đầu Lâm Gia Quốc đã không nói với người trong nhà chuyện hai người bọn họ ly hôn, cho nên người nhà họ Lâm không có ai đến làm loạn.

Chỉ là bây giờ Lâm Gia Quốc đã trở về, chuyện này khẳng định là không giấu được nữa, vậy sao họ lại không tới gây sự.

Chẳng lẽ Lâm Vọng Đông cho bọn họ tiền nên đã ngăn chặn được bọn họ sao?

Thấy Tô Nhân đang khó hiểu, Liêu Chính Dân ngập ngừng nói một tin tức kinh thiên động địa.

"Có lẽ là bởi vì Lâm Gia Quốc -- tái hôn!"

"Cái gì?"

DTV

Tô Nhân không nhịn được thốt lên, tin tức này đối với bà ấy có thể nói là khiếp sợ: “Ông ta tái hôn? Vậy mà lúc trước ông ta còn dám vác mặt đến đây?”

Liêu Chính Dân bất lực gật đầu, tiếp tục tung ra tin tức bùng nổ: "Người phụ nữ kia kém ông ta khoảng hai mươi tuổi.

Tôi nghe nói mẹ của Lâm Gia Quốc ở quê đã nhờ người quen tìm, đã tiêu không ít tiền vào lễ hỏi.”

Tô Nhân: "!!!"

Chẳng trách ông ta thiếu tiền đến nỗi không biết xấu hổ mà hết lần này đến lần khác đi tới chỗ Lâm Vọng Đông để xin tiền và uy h.i.ế.p anh.

Không ngờ tới là ông ta dùng tiền đó cưới vợ!.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 856: Chương 856



"Ông ta đã không còn ở thủ đô thì làm sao biết được Tiểu Ý có thai chứ? Chúng ta cũng chưa từng đi khắp nơi nói lung tung chuyện này, chẳng lẽ ông ta đang theo dõi Tiểu Ý?"

Liêu Chính Dân lắc đầu: "Là do ông ta vô tình gặp ở trong bệnh viện.

Ông ta nói là vợ ông ta là sản phụ lớn tuổi có nguy cơ cao.

Bệnh viện địa phương yêu cầu ông ta đến Bắc Kinh để kiểm tra.

Lúc đó, ông ta và vợ mới cưới cũng ở khoa phụ sản, chỉ là Tiểu Ý lúc đó không để ý đến bọn họ.”

DTV

Tô Nhân đột nhiên mở to mắt, cảm thấy mỗi lời nói sau này của Liêu Chính Dân càng làm chấn động hơn.

"Tên Lâm Gia Quốc kia đã ở độ tuổi làm ông nội rồi, vậy mà bây giờ còn dự định sinh đứa nhỏ sao?"

Liêu Chính Dân cũng dở khóc dở cười: “Đứa bé kia kỳ thực không phải con ruột của ông ta, tôi đã đã nhờ người đi hỏi thăm.

Người phụ nữ đó từng có một người yêu cũ, nhưng người nhà sống c.h.ế.t không đồng ý, ghét bỏ đối phương không trình được lễ hỏi.

Hai người họ đã ở bên nhau nhiều năm, cuối cùng nhà trai không thể chờ được nữa nên tức giận cưới một người phụ nữ khác.”

“Người nhà của nhà gái sợ không giữ được bí mật nên lúc này mới tìm nhà họ Lâm có điều kiện bình thường để đòi sính lễ và gả con gái cho họ!”

Tô Nhân nghe vậy thì lập tức mở to mắt: "Lâm Gia Quốc có biết đứa bé này không phải của ông ta không?"

Liêu Chính Dân nhếch môi lắc đầu: “Ông ta không biết bản thân bị người khác lừa đến choáng váng, còn tưởng rằng về già còn được phúc sinh con trai, cây khô gặp xuân!”

Tô Nhân nhịn không được cười ha ha: "Chuyện này vạn ngàn lần không được để cho ông ta biết!"

Liêu Chính Dân gật đầu: "Hai người bọn họ đã hẹn tuần sau đến bệnh viện kiểm tra.

Đến lúc đó chúng ta có đến bệnh viện tìm họ không?"

Tô Nhân suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: "Cũng được, hiện tại chúng ta đã biết điểm yếu ở đâu, đã đến lượt chúng ta ra bài rồi nhỉ? Đến lúc đó, chúng ta có thể làm ông ta bất ngờ."

“Đến lúc đó chúng ta sẽ—”

Liêu Chính Dân không khỏi bật cười sau khi nghe kế hoạch của Tô Nhân.

Ông luôn cảm thấy thói quen này có chút bóng dáng của Tô Ý.

Xem ra là ở cùng con gái quá lâu, nên bị con gái của bà ấy dẫn đi lạc đường.

Nhưng để đối phó với loại đàn ông như Lâm Gia Quốc, quả thực cần phải sử dụng một số chiến thuật.

Ngày hai người Lâm Gia Quốc đến bệnh viện, Liêu Chính Dân và Tô Nhân đã sớm dẫn thuộc hạ cải trang của mình cùng đến khoa phụ sản của bệnh viện.

Thừa dịp người phụ nữ đi kiểm tra, Liêu Chính Dân đã trực tiếp dẫn người đưa Lâm Gia Quốc ra khỏi bệnh viện và lên một chiếc xe tải đã được sắp xếp trước.

Tô Nhân thì ở cửa khoa phụ sản đợi một lúc.

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ đi ra, bà ấy bước tới nói: "Cô là Lưu Hồng Linh, vợ của Lâm Gia Quốc đúng không?"

Lưu Hồng Linh nhìn quanh không thấy Lâm Gia Quốc đâu.

Cô ta đang thắc mắc thì chợt nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang nói chuyện với mình.

Cô ta lập tức nhận ra: “Bà là Tô Nhân phải không?”

Tô Nhân nhướng mày, không ngờ cô ta lại nhận ra bà: "Sao cô biết tôi?"

Lưu Hồng Linh cười khổ nói: "Tôi từng thấy ảnh gia đình của hai người ở nhà.”

Tô Nhân: …”

Không ngờ Lâm Gia Quốc vẫn còn giữ lại.

"Tôi có thể làm phiền cô giúp tôi làm mất bức ảnh đó được không?"

Lưu Hồng Linh kinh ngạc liếc nhìn Tô Nhân: "Bà tìm tôi là vì chuyện này sao?"

Tô Nhân thấy lá gan của người phụ nữ này cũng coi như lớn, nên không định vòng vo nữa: "Tôi tìm cô là vì chuyện khác, cô có thời gian nói hai câu không?"

Người phụ nữ cảnh giác liếc nhìn Tô Nhân, cuối cùng cũng đi theo bà đến khu vườn nhỏ.

Đến nơi, Tô Nhân nói thẳng mục đích của mình: "Tôi biết rõ tình huống của cô, tôi cũng biết cô cũng là một kẻ thân bất do kỷ đáng thương.

Chuyện của cô, tôi sẽ không nói cho Lâm Gia Quốc biết, chỉ cần cô có thể quản tốt ông ta, không để ông ta đến quấy rầy lễ cưới của con trai tôi là được."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 857: Chương 857



"Sau khi chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ cho cô một khoản tiền, đủ để cô sinh một đứa con."

Lưu Hồng Linh nghe Tô Nhân nói vậy thì sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Tôi không hiểu bà đang nói cái gì? Tôi và Lâm Gia Quốc là tự do yêu đương rồi kết hôn.

Chúng tôi rất đơn thuần."

Thấy cô ta không chịu thừa nhận, Tô Nhân cũng bày tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi không có hứng thú phá hoại hạnh phúc của người khác, chỉ mong cuối tháng này nhà chúng tôi tổ chức tiệc vui, Lâm Gia Quốc sẽ không xuất hiện.”

"Còn có chuyện ông ta đòi đứa con trai cả của tôi chi phí sinh hoạt.

Tôi hy vọng chuyện này sẽ dừng ở đây."

Lưu Hồng Linh trầm mặc: "Đó là việc của ông ta, không thể làm chủ được."

Tô Nhân nhếch môi cười cười: "Tôi biết hiện tại ông ta nghe lời cô.

Hơn nữa, tôi sẽ tìm người nói chuyện này với ông ta, chỉ là hy vọng cô có thể ở bên cạnh khuyên một chút.”

Thấy Tô Nhân chưa từng làm ra hành động bất nhã nên lá gan của Lưu Hồng Linh càng lớn hơn: "Bà đây là đang uy h.i.ế.p tôi sao? Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Hơn nữa, bà có thể cho tôi bao nhiêu tiền chứ? Cộng lại có nhiều hơn tiền hàng tháng của con trai bà gửi không? Nếu không thì tại sao tôi phải đồng ý?"

“Còn nữa, tiền của con trai bà là do nó chủ động đưa cho chúng tôi, nó có nghĩa vụ nuôi dưỡng người già.

Tại sao chúng ta không thể lấy chứ? Dù sao nó cũng là anh trai của đứa trẻ trong bụng tôi mà.”

Sở dĩ vừa rồi Tô Nhân tỏ vẻ thân thiện như vậy là vì bà ấy cảm thấy người phụ nữ này có chút đáng thương.

Thứ hai, bà ấy cũng muốn thử xem điểm mấu chốt của người phụ nữ này ở đâu nên đã giả vờ yếu đuối.

Thật không ngờ, nó thực sự ứng với cái châm ngôn kia –

Quả hồng mềm thì sẽ bị bóp, người thiện lương ắt sẽ bị ức h**p.

Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.

Bà lập tức đổi giọng nói: "Là các người uy h**p! Về phần con trai tôi chủ động hay bị uy h.i.ế.p chẳng phải mấy người biết rõ sao?"

Vừa nói, bà ấy vừa cười vừa liếc nhìn bụng cô ta: “Tôi khuyên cô đừng nên coi người khác là kẻ ngốc.

Có rất nhiều cách để giám định xem đứa trẻ có phải là con ruột hay không.

Việc nhà cô làm trước đây cũng không phải là thứ cao minh gì.

Tuỳ tiện hỏi thăm một chút đã biết được chân tướng rõ ràng.”

"Nếu cô muốn trở mặt thì cũng được thôi.

Dù sao con trai tôi không thể giúp người khác nuôi một đứa trẻ không rõ lai lịch."

Lưu Hồng Linh nghe vậy mới nhận ra người phụ nữ này không dễ chọc vào, bộ dáng dễ nói chuyện của vừa nãy chỉ là giả bộ thôi.

Nhìn thấy bà trực tiếp chỉ ra vấn đề của con mình, cô ta nhất thời không khỏi hoảng hốt: "Rốt cuộc bà muốn cái gì?"

"Tôi vừa nói đó, quản Lâm Gia Quốc cho tốt, đừng có tới gây chuyện, sau khi việc giải quyết xong thì tôi sẽ dựa vào biểu hiện của cô mà trả thù lao cho cô.

Cứ như vậy thôi.”

Lưu Hồng Linh suy nghĩ một chút, phát hiện bản thân không có lựa chọn nào khác, liền gật đầu đồng ý: "Được, tôi hứa với bà, tôi sẽ giúp bà thuyết phục Lâm Gia Quốc không đi, nhưng bà cũng phải hứa với tôi, vĩnh viễn không tiết lộ chuyện của đứa nhỏ.”

Tô Nhân gật đầu cười nói: "Cô yên tâm, trên đời này chắc chắn sẽ không có ai muốn hai người các người sống tốt với nhau hơn tôi đâu.

Tôi sẽ giúp cô giữ bí mật này, miễn là cô cũng nhớ rõ lời cô đã hứa với tôi."

"Được thôi, chồng tôi đang ở đâu? Bà đã đưa anh ấy đi đâu rồi?"

"Không cần lo, cô cứ quay về trước.

Ông ta sẽ về ngay thôi.

Tôi hy vọng cô sẽ không đề cập bất cứ chuyện gì của ngày hôm nay với ông ta, nhưng nếu có thì cũng không sao.

Ông ta có bệnh đa nghi rất nặng.

Tôi chỉ sợ ông ta nghi ngờ cô thôi."

Nói xong, Tô Nhân đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

DTV

Khi thấy bà ấy quay lại, Liêu Chính Dân mới nhờ người thả Lâm Gia Quốc xuống xe.

Tô Nhân từ xa nhìn thấy trên tay Liêu Chính Dân có vết máu, vội vàng bước tới: "Tay của ông bị sao vậy?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 858: Chương 858



Liêu Chính Dân cúi đầu cười nói: "Không sao đâu.

Lão già đó không trung thực, trong miệng không có lời hay ý đẹp nào cả, thậm chí còn dám dùng bụng Tiểu Ý uy h.i.ế.p tôi nên tôi tức giận đến đánh ông ta một trận."

Nói xong quay đầu nhìn Lâm Gia Quốc: “Ông còn nhớ lời tôi vừa nói không? Vợ ông hiện tại cũng đang mang thai, nếu ông dám có ý tứ gì, thì cứ chờ mà xem."

Lâm Gia Quốc tức giận hét vào mặt Tô Nhân: "Các người đã làm gì Hồng Linh? Lá gan cô ấy rất nhỏ, là một cô gái thiện lương.

DTV

Các người không được chạm vào cô ấy!"

Tô Nhân tức giận cười: “Chúng tôi không có ai chạm vào cô ta, chúng tôi chỉ cảnh cáo ông thôi.

Chỉ cần sau này ông không xuất hiện trước mặt chúng tôi và đừng quấy rầy Vọng Đông vì tiền thì ông có thể yên tâm đưa vợ về nhà sống qua ngày.

Lâm Gia Quốc thẹn quá hoá giận: "Bọn nó cũng là con của tôi, dựa vào cái gì-"

Tô Nhân dần mất đi kiên nhẫn, chỉ vào mũi ông ta mắng: "Dựa vào cái gì? Trong lòng ông tự biết rõ mà! Nếu ông thật sự vì muốn tốt cho đứa trẻ, ông sẽ không lấy chuyện của đứa nhỏ uy h.i.ế.p đòi tiền.

Nếu còn có lần sau, sẽ không chỉ đơn giản như bây giờ đâu!

Sau đó Liêu Chính Dân dùng ngón tay chỉ ông ta: "Nếu ông không tin chúng tôi thật sự nhẫn tâm thì ông có thể đến!”

Lâm Gia Quốc rít lên một tiếng, nhưng rốt cuộc ông ta vẫn sợ hãi: "Được, chúng ta mỗi người lùi một bước trước, chờ xem sau này có chuyện gì xảy ra.”

Bây giờ ông ta sắp trở thành một người cha, ông ta không thể đối đầu trực tiếp với họ vào lúc này.

Món nợ này sẽ tính sau.

Nghĩ như vậy, Lâm Gia Quốc nhanh chóng đi về phía bệnh viện.

Sau khi mọi người rời đi, Liêu Chính Dân mới nhanh chóng hỏi Tô Nhân mọi chuyện thế nào rồi.

Tô Nhân bất lực lắc đầu: “Tôi tưởng cô ta là người đáng thương không có ý định uy h.i.ế.p cô ta, nhưng không ngờ cô ta cũng là một người không dễ bắt nạt! Tóm lại, có lẽ cô ta cũng không dám không làm theo.”

“Ừm, vậy là tốt rồi."

Sau khi giải quyết xong việc của hai vợ chồng nhà họ Lâm, Tô Nhân tiếp tục dốc lòng chuẩn bị cho hôn lễ.

Thời gian rất nhanh đã đến cuối tháng 8.

Sau hai trận mưa, nhiệt độ ở thủ đô đột ngột giảm đi rất nhiều.

Đến ngày cưới, không khí mùa thu trong lành mát mẻ, nhiệt độ rất phù hợp, thời tiết thật sự tốt.

Sáng sớm, trong sân nhà họ Tô bắt đầu trở nên sôi động.

Mọi công việc dọn dẹp, trang trí đều đã chuẩn bị xong từ ngày hôm qua, rất nhiều người thân và bạn bè đến xem náo nhiệt.

Cho nên đám người Tô Nhân bận rộn đi lấy kẹo, đồ ăn nhẹ và trà hoa quả nóng để chiêu đãi.

Những người muốn đi đón dâu cũng đều đến sớm, chỉ chờ đến giờ lành là có thể lên đường ngay.

Về phần Lâm Trạch Tây và Lâm Lạp Bắc, hai người họ sáng sớm đã dậy sớm chuẩn bị.

Đầu tiên là tắm rửa gội đầu thay bộ âu phục mới đã chuẩn bị sẵn, đôi giày da sáng bóng và đeo chiếc cà vạt màu đỏ.

Lâm Trạch Tây vẫn chọn bộ âu phục màu trắng, tóc chải ngược về phía sau.

So với Lâm Trạch Tây, hôm nay Lâm Lạp Bắc quy củ hơn nhiều.

Anh ta chọn bộ vest màu xám, trông rất ngay thẳng và đầy tinh thần.

Khi thời gian đến, hai người chia nhau hành động, mang theo đoàn xe riêng đã chuẩn bị đi đến nhà mẹ vợ để đón dâu.

Trước khi khởi hành, Lâm Trạch Tây mỉm cười vẫy tay với Lâm Lạp Bắc: “Em tư, em có muốn đấu một trận xem ai có thể rước cô dâu về trước không?”

Lâm Lạp Bắc không nói nên lời nhìn anh, cười lạnh nói: "Anh xem bản thân có trẻ con hay không?"

Vừa dứt lời, anh ta đã nhấn ga khởi động xe trước.

Nhà của Lâm Thư Thư ở rất xa nên anh ta phải rời đi sớm, nếu không có thể sẽ bị Lâm Trạch Tây vượt lên trước.

Về phần Lâm Trạch Tây, ỷ vào ở gần, nên nhường anh ta một bước.

Sau khi đoàn xe của Lâm Lạp Bắc hoàn toàn rời đi, anh vội vã đi về hướng của Liễu Phương Lâm.

Liễu Phương Lâm đã chọn địa điểm xuất giá của cô ấy là ở trong tứ hợp viện, nơi dì Liễu thường sống, bên trong có rất nhiều người quen ở quán cơm.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 859: Chương 859



Mọi người bình thường đều chiếu cố lẫn nhau, nên có nói là người nhà mẹ đẻ của Liễu Phượng Lâm thì cũng không quá đáng.

Hôm nay kết hôn nên quán cơm đặc biệt nghỉ lễ, tất cả mọi người đều ở trong tứ hợp viện giúp chặn cửa.

Hơn nữa, mọi người đều quen thuộc với Lâm Trạch Tây, cho nên lúc chặn cửa không có chút khách khí.

Lâm Trạch Tây không ngờ vào cửa lại khó khăn như vậy, nên nhanh chóng lấy ra phong bì đỏ, át chủ bài của anh.

Dựa vào một đường phát phong bì đỏ và cầu xin sự thương xót, Lâm Trạch Tây cuối cùng cũng đến được căn phòng nơi Liễu Phương Lâm đang ở, thật vất vả vừa hát vừa chửi thề, cuối cùng cũng có được cô dâu trong tay.

Ngay lúc mọi người đang vui vẻ chuẩn bị ra ngoài thì ngoài cửa đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.

Nhìn thấy người đó, sắc mặt của dì Liễu và Liễu Phương Lâm nhất thời tái nhợt.

Lâm Trạch Tây một đường đi qua, vừa vào cửa đã nhanh chóng ôm Liễu Phương Lâm đi ra ngoài.

Cả người Liễu Phương Lâm đều mặc màu đỏ, trên đầu cài hoa đỏ, trên mặt cũng lộ ra vẻ đẹp cùng ngượng ngùng hiếm có.

Dì Liễu đứng giữa đám đông sôi nổi nhìn con gái vui vẻ, mừng đến ch** n**c mắt.

Ngay lúc mọi người đang chúc phúc cho hai người, ngoài cửa sân đột nhiên có tiếng bước chân kỳ lạ vang lên.

Không lâu sau, một người đàn ông xa lạ đi thẳng vào nói: "Phương Lâm, ba tới gặp con rồi này! Cũng may không bỏ lỡ giờ lành, ba đến để tiễn con xuất giá đây!"

Nghe được thanh âm này, Liễu Phương Lâm bỗng nhiên run lên, không thể tin được mà giương mắt nhìn sang.

Quả nhiên, cô đã nhìn thấy người đàn ông mà cả đời này coi không bao giờ muốn gặp lại.

"S-sao ông lại ở đây?"

Sau khi dì Liễu từ trong đám người nhìn thấy ông ta, nhất thời sắc mặt của bà ấy tái nhợt, lo lắng lao ra ngoài.

“Ai cho ông tới đây?”

Ba Liễu cười hắc hắc nói: “Thật ra tôi đã đến đây từ lâu rồi, tìm kiếm các người ở khắp nơi, nếu không phải một đường hỏi thăm, tôi có lẽ sẽ không thể tìm được các người.” "Bà cũng thật là.

Hôm nay con gái tôi kết hôn, chuyện lớn như vậy mà bà lại không báo trước cho tôi biết là sao hả?"

Vẻ mặt của dì Liễu nghiêm trọng, có chút tức giận: "Tại sao tôi phải nói cho ông biết? Ông muốn gì?”

Ba Liễu khịt mũi: "Tôi muốn gì? Con gái tôi kết hôn, tôi không nên tới uống rượu mừng sao? Tôi đến mừng cho nó."

Nói xong, ông ta lại ngước mắt nhìn Lâm Trạch Tây: "Thì ra tiểu tử cậu là người đã cưới con gái của tôi, được rồi, con rể nói thử xem, tôi có nên uống ly rượu mừng này không?"

Ba Liễu rõ ràng đã chọn đúng thời gian chuẩn bị ra cửa để gây rắc rối trước mặt nhiều người.

Rõ ràng là cố ý.

Dì Liễu tức giận đến run lên, Liễu Phương Lâm cũng không khá hơn.

Lúc trước cô ấy vẫn chưa dám đồng ý kết hôn với Lâm Trạch Tây cũng chính là vì điều này.

Cô ấy sợ ba cô ấy vào ngày cô ấy cưới sẽ bất ngờ đến trước cửa nhà làm cô ấy xấu hổ.

Bản thân cô ấy không sợ, chủ yếu là vì nhà họ Tô và Lâm Trạch Tây đối với cô ấy quá tốt, nếu sự việc xảy ra vào ngày hôm nay làm mất mặt mũi nhà bọn họ thì cô ấy nhẫn tâm biết bao?

Hơn nữa, hôm nay không chỉ là đám cưới của họ mà còn là đám cưới của Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư.

DTV

Một mình cô ấy mất mặt thì cũng thôi, ngay cả ngày trọng đại của hai người kia cũng bị cô ấy hủy hoại.

Lâm Trạch Tây cảm nhận được người trong n.g.ự.c mình liên tục run rẩy, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Nhưng trên mặt anh vẫn là vẻ bất cần đời: "Chờ một chút, ông nói ông là ai?"

Ba Liễu thấy anh ta hỏi câu này thì sửng sốt một chút, sau đó cười giải thích: "Tôi là ba vợ của cậu.

Cậu xem thời gian cũng đã đến rồi.

Chúng ta nhanh chóng đi ra cửa, kẻo phải lãng phí thời gian.".
 
Back
Top Bottom