Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 715: Chương 715



(*) Con châu chấu sau mùa thu: được dùng để chỉ những người hoặc vật sau mùa vụ, đã không còn giá trị hoặc sức lực, thường chỉ tình trạng kém cỏi, bị bỏ rơi hoặc không còn quan trọng.

Thấy Liễu Phương Lâm luôn dẫn dắt hai người kia nói chuyện, ghi âm rõ ràng mọi chi tiết, Lâm Trạch Tây không khỏi nhìn cô ấy khen ngợi: “Ghi âm tốt lắm, có bằng chứng ghi âm này, chúng ta có thể tìm cách đối phó với họ rồi."

DTV

Liễu Phương Lâm ngượng ngùng quay đi, nhìn về phía Tô Ý: “Tô Ý, cậu định xử lý bản ghi âm này thế nào?"

Tô Ý suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Mặc dù có ghi âm, nhưng xét cho cùng đây chỉ là giai đoạn lên kế hoạch, cùng lắm chỉ là chưa thành hiện thực.

Dù có giao cho ban tổ chức triển lãm, người ở tỉnh đảo và hai người này cũng có thể phủ nhận.

Báo cảnh sát thì cùng lắm cũng chỉ là cảnh cáo thôi."

Bạch Miêu Miêu liền sốt sắng: “Đáng ghét, vậy phải làm sao bây giờ?"

Tô Ý cười nhìn cô ấy: “Cậu nghĩ Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ sợ nhất điều gì?"

Câu nói của cô khiến mọi người bắt đầu bàn luận.

"Sợ cái gì? Hai người đó mặt dày như vậy, dù có mất mặt ở Dương Thành thì họ cũng không sao cả, dù sao về lại Bắc Kinh thì mọi người cũng không biết."

"Đúng vậy, trừ khi có thể vạch trần bộ mặt thật của họ ở Bắc Kinh, nhưng cho dù vậy thì cũng không đe dọa được họ."

"Mình lại nghĩ họ sợ nhất là mất đi cái danh sinh viên Thanh Bắc, khó khăn lắm mới đậu vào, hơn nữa lần trước sau khi bị ghi lỗi lớn, Tào Mạn Lệ sợ đến nỗi mấy ngày không dám lộ diện."

Tô Ý cười gật đầu: “Vậy chúng ta giao bản ghi âm cho nhà trường, để nhà trường quyết định xử lý thế nào.

Ngoài việc lần này, chúng ta còn báo cáo cả lần trước hai người họ giúp đỡ người nước Nghê Hồng nữa."

Liễu Phương Lâm đồng tình gật đầu: “Mình cũng nghĩ như vậy là tốt nhất, nếu không, chúng ta làm ầm lên ở đây thì thật mất mặt cho trường và chuyên ngành của chúng ta!"

Sau khi mọi người bàn bạc xong, họ nhất trí sẽ báo cáo bằng chứng cho nhà trường.

Vừa bàn xong, điện thoại trong phòng Tô Ý liền reo lên.

Cô nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của Tô Nhân: “Tiểu Ý, vừa rồi ba và mẹ thấy các con trên TV, mọi việc bên đó có thuận lợi không?"

Tô Ý cười nói chuyện phiếm với mẹ vài câu, sau đó bảo bà ấy đưa điện thoại cho Liêu Chính Dân.

Chuyện con gián ngày hôm qua, quản lý Tống đã gọi điện trước để báo cáo với Liêu Chính Dân.

Sau khi nghe máy, Liêu Chính Dân lại hỏi chi tiết, khen ngợi Tô Ý làm rất tốt.

Sau đó Tô Ý kể lại chuyện ghi âm, ý định chỉ là cảnh báo trước với ông ấy, vì đây cũng là việc lớn liên quan đến công ty thực phẩm Tô Ký.

Liêu Chính Dân nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, liền yêu cầu Tô Ý bật ghi âm qua điện thoại.

"Ba vừa ghi lại hai đoạn ghi âm này, ngày mai ba sẽ đến trường các con, gặp riêng lãnh đạo trường để hỏi họ xử lý thế nào!"

"Xong việc ở trường, ba sẽ ghé nhà máy kẹo tìm giám đốc Vương tiện thể hỏi có phải xem nhà máy của họ thật sự muốn đối đầu với ba không!"

"Các con không cần lo về chuyện này, cứ yên tâm hoàn thành công việc ngày mai, rồi sớm trở về!"

Mọi người nghe nói Liêu Chính Dân đích thân ra mặt, đều thở phào nhẹ nhõm.

Họ cũng 'mặc niệm' cho Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ một giây.

…..

Ngày hôm sau, cũng là ngày cuối cùng của triển lãm.

Sáng sớm, Giang Viễn và Lục Tử đã đỡ hết các thùng mì cốc và mì ly từ trên xe xuống quầy.

Sau đó hai người họ vội vàng đi chở hàng đã mua trong hai ngày qua về Bắc Kinh trước.

Tô Ý và những người còn lại cũng mang tinh thần làm việc chăm chỉ, đón nhận bao nhiêu đơn đặt hàng thì nhận bấy nhiêu, chuẩn bị cho ngày cuối cùng.

Nhìn quầy Tô Ký chất đầy mì, Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ không khỏi nhìn nhau cười.

"Để họ vui thêm chút nữa đi! Dù sao Tô Ký cũng không trụ được lâu."

"Đúng vậy, công ty tỉnh đảo kia đã nói họ làm mì ăn liền sớm hơn Tô Ký, kinh nghiệm cũng phong phú hơn.

Chỉ cần chúng ta giúp họ lấy được công thức, họ chắc chắn sẽ vượt qua Tô Ký sớm thôi!"

Nhìn thấy hai người liên tục nhìn về phía này, Bạch Miêu Miêu không khỏi trừng mắt nhìn họ, nhỏ giọng phàn nàn với Tô Ý.

"Cậu có thấy không? Hai người kia đắc ý như thể sắp hạ gục được chúng ta vậy."

Tô Ý lắc đầu cười: “Để họ vui vẻ đi, dù sao cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 716: Chương 716



Bạch Miêu Miêu ừ một tiếng: “Đúng vậy, con châu chấu sau mùa thu, xem họ vui vẻ được bao lâu!"

Vì là ngày cuối cùng, một số người mua còn đang do dự cũng tranh thủ đặt hàng trước khi ra về.

Do đó, gian hàng thậm chí còn nhộn nhịp hơn mấy ngày trước, Tô Ý và những người khác lại bận rộn nhận đơn đặt hàng đến mức không kịp thở.

Các mẫu hàng được tặng đi rất hào phóng.

Trong khi mọi người đang bận rộn, Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ liên tục nháy mắt ra hiệu cho Liễu Phương Lâm.

Liễu Phương Lâm bị hai người nhìn chằm chằm đến khó chịu, liền bước thẳng ra phía nhà vệ sinh.

Khi thấy hai người đi theo mình, cô ấy không kìm được mà đáp trả: “Sao? Công thức của Tô Ý không có ở đây, mình có thể ép cậu ấy viết ra ngay bây giờ hay sao?”

Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ bị cô ấy làm cho bối rối, cười gượng một tiếng: “Chúng mình không có ý đó, chỉ thấy cậu không để ý đến chúng mình, tưởng cậu đã hối hận rồi.”

“Đúng vậy, cậu không biết đấy thôi, hôm nay là ngày cuối cùng, bên tỉnh đảo đang rất gấp, họ liên tục hỏi chúng mình xem tình hình thế nào.”

Liễu Phương Lâm ngừng lại một chút, rồi cười mỉm nhìn hai người: “Cậu cứ bảo họ yên tâm ở Dương Thành đợi đi, chúng ta về Bắc Kinh rồi sẽ liên lạc với họ ngay.”

Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ nhìn nhau, đều vô cùng vui mừng.

…..

Ở phía bên kia, tại Bắc Kinh.

Liêu Chính Dân mới sáng sớm đã mang theo bản ghi âm đến trường tìm ban lãnh đạo.

Ban đầu, ban lãnh đạo không biết Liêu Chính Dân đến để làm gì, nhưng vì trường đã từng nhận được tài trợ của ông ấy nên họ rất nhiệt tình tiếp đón.

Sau khi nghe xong bản ghi âm mà Liêu Chính Dân phát cho, sắc mặt họ dần trở nên khó coi.

“Người trong đoạn ghi âm này...

Ông chắc chắn là sinh viên của trường Thanh Bắc chúng tôi chứ?”

Liêu Chính Dân cười nhạt gật đầu: “Tất nhiên, nếu không phải là sinh viên của mấy người, tôi đã trực tiếp báo cảnh sát rồi, không cần phải mới sáng sớm ngày ra đã chạy đến đây tìm mấy người.”

Ban lãnh đạo trường lo lắng gọi điện cho trưởng khoa Quản trị Kinh doanh và trưởng khoa Tiếng Anh, yêu cầu hai người đến văn phòng ngay lập tức.

DTV

Vừa vào cửa, chưa kịp chào hỏi, lãnh đạo đã trực tiếp nghiêm giọng hỏi.

“Cô Tần Như Vân của khoa Quản trị Kinh doanh đâu? Cô ta đang ở đâu?”

“Còn cô Tào Mạn Lệ của khoa Tiếng Anh nữa, mau tìm hai người họ đến đây cho tôi.”

Hai trưởng khoa nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng cúi đầu.

“Lãnh đạo, sinh viên Tần Như Vân không có ở đây..."

“Tào Mạn Lệ cũng không có.”

Nghe xong, sắc mặt lãnh đạo trường lập tức tái nhợt, có vẻ như những gì Liêu Chính Dân vừa nói không sai.

“Không có? Ý hai người là sao? Bây giờ là giờ học mà? Hai người này có xin phép nghỉ không?”

“Không, không có xin phép, là trốn học.”

“Đúng vậy, chúng tôi đã hỏi các sinh viên khác nhưng không ai biết, còn nói đây không phải là lần đầu tiên họ trốn học, tôi vừa định gọi điện cho gia đình họ.”

“Gia đình của Tần Như Vân thì tôi đã liên lạc rồi, nhưng họ cũng nói không biết, còn bảo chúng tôi không cần lo lắng.”

Liêu Chính Dân nghe vậy không nhịn được cười khẩy: “Mấy người cũng không cần phải phí công liên lạc với gia đình nữa, cho dù liên lạc được thì họ cũng sẽ bịa ra lý do thôi.

Tôi biết họ đang ở đâu.”

Nói xong Liêu Chính Dân bật lại hai đoạn ghi âm.

Nghe xong hai trưởng khoa liếc nhìn nhau, sắc mặt đầy lo lắng.

“Đúng là họ.

Họ đang ở đâu?”

“Sao trong này còn có giọng của Liễu Phương Lâm, chẳng lẽ họ ở cùng nhau?”

Liêu Chính Dân cười mỉa: “Đúng vậy, họ đang ở Hội chợ Mùa Xuân ở Dương Thành.

Hai đoạn này, một là họ giúp người nước Nghê Hồng vu khống và hãm hại công ty thực phẩm Tô Ký của chúng tôi, đoạn kia là họ cố gắng dùng tiền mua chuộc Liễu Phương Lâm để đánh cắp công thức gia vị của chúng tôi rồi bán với giá cao cho một công ty ở tỉnh đảo, giá cả đã nói rất rõ ràng trong đoạn ghi âm này rồi.”

Hai trưởng khoa nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Như thể hoàn toàn không ngờ hai người này dám trốn học đi Dương Thành.

Đi rồi cũng thôi, vậy mà còn gây ra lắm chuyện như vậy nữa?!.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 717: Chương 717



“Lãnh đạo, chuyện này là do chúng tôi thất trách, chúng tôi thật sự không biết họ lại dám làm vậy!”

“Đúng vậy, trước đây hai người họ đều đã bị cảnh cáo và ghi nhận lỗi nặng, từ đó cũng đã ngoan ngoãn hơn nhiều, hầu như không gây rắc rối nữa.

Chúng tôi tưởng hai em học sinh đó đã biết sợ mà không dám nữa.”

Lãnh đạo trường hừ lạnh: “Không dám nữa? Hai người có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không? Một là người nước Nghê Hồng, hai là người tỉnh đảo.

DTV

Nếu Tổng giám đốc Liêu quyết định làm lớn chuyện này, thì dù chúng ta có nói gì đi nữa cũng không thể làm rõ được!!!”

Hai trưởng khoa vội vàng gật đầu đồng ý.

Lãnh đạo trường thở dài: “Những sinh viên như thế này có giữ lại ở trường thì sớm muộn cũng sẽ gây ra rắc rối lớn, sau này ra xã hội cũng chỉ là những kẻ gây hại cho xã hội.

Đạo đức vốn là tiêu chí quan trọng để chúng ta đánh giá sinh viên.”

“Nếu vậy, không bằng sớm khai trừ họ, để họ ra xã hội chịu khổ sớm, tránh phạm phải sai lầm lớn hơn."

Từ khi khôi phục kỳ thi đại học đến nay, trường chưa từng có tiền lệ khai trừ sinh viên.

Nhưng giờ chuyện này đã lớn đến mức này, thực sự không còn lựa chọn nào tốt hơn là khai trừ họ.

Hai trưởng khoa cũng đều rất rõ ràng, vội vàng đồng ý rồi rời đi.

Sau khi Liêu Chính Dân giải quyết xong chuyện ở trường rời khỏi cổng trường, liền đi thẳng đến nhà máy kẹo.

Giám đốc nhà máy, Giám đốc Vương, cũng vô cùng kinh ngạc: “Tổng giám đốc Liêu, hôm nay có cơn gió gì thổi ông đến đây vậy? Trước đây tôi luôn muốn mời ông ăn cơm, chẳng trách sáng nay mắt trái của tôi cứ giật liên tục, hóa ra là có chuyện vui thật.”

Liêu Chính Dân thấy ông ta vui mừng khôn xiết, không nhịn được cười lạnh: “Giám đốc Vương đừng vội mừng quá, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi, là Liêu Chính Dân này đắc tội ông, hay là công ty thực phẩm Tô Ký của chúng tôi đắc tội ông?”

Giám đốc Vương nghe xong lập tức sững sờ: “Liêu, Tổng giám đốc Liêu, ông nói gì vậy? Chúng tôi chỉ là một nhà máy kẹo nhỏ nhoi, làm sao có thể...

Chuyện này là sao?”

Liêu Chính Dân khó chịu lấy ra máy ghi âm: “Nếu không đắc tội, thì tại sao người của ông lại gây rắc rối cho chúng tôi tại Hội chợ Mùa Xuân?”

Nói rồi, ông ấy bấm nút phát lại.

Giám đốc Vương càng nghe càng run, càng nghe càng sợ hãi: “Đây, đây là ai? Tôi thực sự không biết? Gan ai mà lớn thế, dám nhắm vào công ty thực phẩm Tô Ký của các ông?”

Liêu Chính Dân thu lại máy ghi âm: “Không biết à? Trưởng phòng kinh doanh của các ông mới đến phải không? Có phải họ Tần không? Có phải dẫn theo hai sinh viên đại học đến Hội chợ Mùa Xuân không? Tốt nhất là ông nên kiểm tra kỹ lại đi.”

Giám đốc Vương toát mồ hôi đầy đầu, vội vàng đồng ý rồi bấm điện thoại gọi phó giám đốc: “Mau đến đây ngay, nhanh lên!”

Sau khi cúp máy, ông ta lại bắt đầu xin lỗi Liêu Chính Dân: “Chuyện ở Hội chợ Mùa Xuân đều do phó giám đốc sắp xếp, ban đầu lẽ ra anh ta cũng phải đi, nhưng vợ anh ta đột nhiên chuyển dạ nên không đi được.

Tôi thì thường ngày chủ yếu lo việc sản xuất, thật sự không rõ chuyện này.”

Vừa dứt lời, phó giám đốc đã thở hổn hển chạy vào: “Giám đốc Vương, có chuyện gì vậy?”

Giám đốc Vương tức giận cầm một quyển sách ném thẳng vào anh ta: “Cậu đảm bảo với tôi thế nào? Nếu cái tên họ Tần đó đáng tin, thì lợn mẹ cũng biết leo cây(*)!”

(*) Lợn mẹ cũng biết leo cây: Câu này được sử dụng để miêu tả những điều không thể xảy ra hoặc những tình huống hết sức phi lý.

Nó thường được dùng để chỉ một tình huống hoặc hành động mà theo lẽ thường thì không thể xảy ra, hoặc một người làm điều gì đó mà theo logic thì không thể thực hiện được.

Phó giám đốc bị một cú đập làm choáng váng, hỏi ngay: “Giám đốc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chẳng phải đồng chí Tần vẫn đang ở Hội chợ mùa Xuân chưa về sao? Ông ấy có thể gây ra rắc rối gì?"

Giám đốc Vương hừ một tiếng: “Ông ấy chưa về, nhưng năng lực của người ta lớn lắm, dù ở cách xa ngàn dặm cũng có thể làm hỏng cả nhà máy của chúng ta.”

“Cậu nói đi, chuyện ông ấy dẫn theo hai sinh viên đại học đến Hội chợ mùa Xuân, cậu có biết gì không?”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 718: Chương 718



Phó giám đốc sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra: “Giám đốc, đúng là có chuyện đó, một người là con gái ông ấy, người kia là bạn học của cô ấy.

Ông ấy nói hai người họ giúp đỡ miễn phí, không cần thù lao, hơn nữa còn là sinh viên xuất sắc của khoa tiếng Anh.

Tôi nghĩ thế thì có thể tiết kiệm được một khoản phí phiên dịch, nên đã đồng ý.”

Giám đốc Vương buông tay, ngồi phịch xuống ghế, cả người rã rời.

“Xong rồi, cậu vì muốn tiết kiệm một khoản tiền phiên dịch mà làm mất luôn cả nhà máy của chúng ta!”

Liêu Chính Dân cũng không muốn tranh cãi thêm, sau khi xác nhận hai người không biết chuyện, ông ấy ho khan một tiếng rồi nói: “Giám đốc Vương, ông không cần phản ứng quá mạnh như vậy, chỉ cần không phải các ông xúi giục là được.

Chỉ có điều, cái người họ Tần đó...”

Chưa đợi Liêu Chính Dân nói xong, giám đốc Vương đã đứng bật dậy, vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Tổng giám đốc Liêu, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Người họ Tần đó, sau khi về sẽ bị sa thải ngay lập tức, hơn nữa tôi đảm bảo ở Bắc Kinh không ai dám dùng ông ta nữa.”

Liêu Chính Dân mỉm cười nhàn nhạt, sau đó đứng dậy: “Nghe ông nói vậy là đủ rồi.”

Nói xong, ông ấy cầm máy ghi âm chuẩn bị rời đi.

Giám đốc Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vã bước theo: “Tổng giám đốc Liêu, ở lại ăn bữa trưa đã, giờ cũng đến giờ rồi.”

Liêu Chính Dân quay đầu nhìn hai người: “Ông có lòng là được rồi, tôi không ăn đâu.

Sau này có việc cần đến kẹo, chúng ta sẽ liên hệ.”

Giám đốc Vương lập tức chuyển từ lo lắng sang vui mừng: “Được, được, vậy ông đi thong thả nhé, Tổng giám đốc Liêu.”

Sau khi Liêu Chính Dân rời đi, phó giám đốc vẫn chưa hết bàng hoàng: “Giám đốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giám đốc Vương sợ hãi kể lại tình hình vừa rồi.

Nghe xong, phó giám đốc cũng toát mồ hôi lạnh: “Mẹ kiếp, cái ông họ Tần đó, đợi ông ta về xem tôi xử lý ông ta thế nào!”

Lúc này, đồng chí Tần hoàn toàn không biết rằng ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Chỉ là hắt xì vài cái liên tiếp rồi lại tiếp tục vui vẻ khoe khoang với khách hàng.

Ban đầu, ông ta nghĩ chuyển này chắc chắn sẽ vô ích.

Đang buồn bực vì không thể báo cáo kết quả khi trở về.

Không ngờ đến ngày cuối cùng của hội chợ, đột nhiên có rất nhiều khách hàng đến.

Hơn nữa, đều là đặt hàng trực tiếp.

Ba Tần Như Vân cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác nhận đơn hàng đến mỏi tay.

Tần Như Vân cũng vui mừng, cười tươi rói, hăng hái giúp đỡ công việc.

Tào Mạn Lê thấy vậy, liền lên tiếng khen ngợi: “Chú Tần giỏi quá, lần này về chắc chắn ít nhất sẽ được thăng chức phó giám đốc!”

Ba Tần Như Vân ngoài miệng thì khiển trách, nhưng trong lòng đã vui như mở hội.

Lần này phó giám đốc đột ngột có việc không thể đến, đúng là ông trời cố tình cho ông ta cơ hội.

Biết đâu, khi về thật sự có thể thăng chức.

“Mạn Lệ, cái con bé này có miệng lưỡi thật ngọt! Mấy ngày nay theo chú cũng vất vả rồi, tối nay chúng ta đi ăn mùng một bữa cho thỏa đáng.”

Tần Như Vân thấy ba vui, liền đề xuất ý kiến của mình: “Ba, mấy hôm trước con có thấy một chiếc váy rất đẹp trong trung tâm thương mại, con muốn mua nó trước khi về, không thì chuyến đi này thật vô ích.”

Ba của Tần Như Vân rộng rãi móc từ túi ra vài tờ tiền: “Đi mua đi, tiện thể mua cho Mạn Lệ một chiếc nữa.

Khi về, ba sẽ xin với giám đốc trả tiền công cho hai đứa, coi như tạm ứng trước cho hai đứa.”

Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ nhìn nhau, cả hai đều hí ha hí hửng.

…..

Sau khi hội chợ kết thúc, Tô Ý cùng mọi người trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Sau bữa tối, Lâm Trạch Tây thu dọn đồ đạc chuẩn bị lái xe về Bắc Kinh trong đêm.

DTV

Mấy ngày qua, số đơn hàng mà họ nhận được nhiều hơn dự kiến, anh cần nhanh chóng trở về sớm để tổ chức sản xuất và điều phối hậu cần.

Tô Ý không yên tâm để anh lái xe một mình vào ban đêm, nên đề nghị đi cùng anh.

Lâm Trạch Tây nhìn Tô Ý: “Thôi, họ đều là lần đầu tiên đi xa, em ở lại thì anh mới yên tâm.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 719: Chương 719



Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư nhìn nhau cười: “Anh Trạch Tây, chúng em cũng muốn đi cùng anh, nhưng mà thân phận chúng em không tiện.”

Nói xong, cả hai quay sang nhìn Liễu Phương Lâm với ánh mắt trêu chọc.

Liễu Phương Lâm đỏ mặt, trừng mắt nhìn hai người.

Lâm Trạch Tây vội vàng lên tiếng giải vây: “Không sao, anh tự lái xe được.

Nếu buồn ngủ quá thì anh sẽ dừng xe lại ngủ một lát.”

Mặc dù Liễu Phương Lâm ngại ngùng, nhưng sau khi suy nghĩ, cô ấy cảm thấy chỉ có cô ấy đi cùng là hợp lý nhất.

Hơn nữa, qua mấy ngày chung sống, mối quan hệ giữa hai người cũng gần gũi hơn.

Lâm Trạch Tây cũng không còn nói những lời kỳ lạ như trước nữa, hai người chỉ đơn giản là đối xử với nhau như bạn bè.

Sau khi suy nghĩ, Liễu Phương Lâm chủ động nói: “Hay để mình đi cùng đồng chí Lâm cho, hai người vẫn tốt hơn một người.”

“Với lại ngày mai ở ga tàu, chắc chắn sẽ gặp Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ, bị hai người họ làm phiền, chi bằng mình về sớm còn hơn.”

Lâm Trạch Tây thấy cô ấy chủ động đề nghị đi cùng mình, vui mừng đến mức suýt nữa không kiềm được mà hét lên.

Anh vui vẻ gãi đầu, rồi cười nói: “Được, em thu xếp đi, anh xuống dưới mua ít đồ, lát nữa gặp nhau trên xe nhé.”

Liễu Phương Lâm vốn dĩ không mang nhiều hành lý, nên chẳng bao lâu sau đã thu dọn xong.

Trước khi đi, cô ấy còn dặn dò Tô Ý và hai người kia vài câu, rồi mới xuống lầu.

Khi đến bên xe, cô ấy thấy trong xe không có ai.

Nhìn xung quanh, cô ấy mới thấy anh ta đang xách một túi đồ lớn từ chợ đêm đi tới.

“Đó là gì vậy?”

“Anh sợ em đói dọc đường, nên mua ít đồ ăn và nước uống.

Em cầm lấy mà ăn trên đường.”

“À đúng rồi, anh cũng đã dọn dẹp ghế sau, nếu em buồn ngủ, cứ nằm ra sau mà ngủ, anh lái xe rất êm, đảm bảo không thua gì ngủ trên tàu.”

Liễu Phương Lâm nhận túi đồ ăn anh đưa, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng trĩu.

Nhìn ra sau, cô ấy thấy gối và chăn cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Cô ấy không khỏi thở dài nhẹ trong lòng, rồi mở cửa ghế phụ ngồi vào.

“Em không buồn ngủ, em sẽ nói chuyện với anh để anh không buồn ngủ khi lái xe.”

Lâm Trạch Tây vui mừng đến mức khóe miệng không thể khép lại được

DTV

“Được, em ăn chút gì trước đi, anh mua khá nhiều đồ ăn vặt, tất cả đều là đồ vừa mới ra lò, để nguội thì không ngon đâu.”

Liễu Phương Lâm ở một tiếng mở ra xem thì toàn là những món cô ấy thích.

Chỉ mấy bữa ăn cùng nhau khi đi công tác, không ngờ anh ta lại nhớ hết mọi thứ.

Liễu Phương Lâm nhìn đống đồ ăn lớn được nhét vào lòng trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Nghĩ đến chuyện Lâm Trạch Tây có ý tốt, dù hiện tại không quá đói, cô ấy vẫn cầm một chiếc há cảo tôm lên ăn.

Ăn đến cuối cùng, khi thực sự không thể ăn thêm nữa, cô ấy theo bản năng xoa xoa bụng.

Lâm Trạch Tây thấy vậy không nhịn được lo lắng hỏi: "Sao thế? Bụng không thoải mái à?"

Liễu Phương Lâm gượng cười giật giật khóe miệng: "Anh mua nhiều quá, em thật sự không ăn nổi nữa."

Thấy vẻ mặt cô ấy áy náy và bất lực, Lâm Trạch Tây không nhịn được cười: "Cô gái ngốc, anh mua nhiều thế này không phải để em ăn hết đâu, với lại em cũng đừng chỉ ăn một loại, mỗi loại thử một chút vị là được rồi."

Liễu Phương Lâm vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được giải thích: "Mỗi loại ăn hai miếng, chẳng phải là lãng phí sao? Bây giờ ở quê em còn nhiều người không đủ ăn đủ mặc, từ nhỏ em đã sống như vậy, nên việc không lãng phí đã khắc sâu vào xương tủy của em rồi."

Thấy trên mặt cô ấy có chút ngại ngùng, Lâm Trạch Tây cũng nghiêm túc giải thích: "Anh không có ý đó, anh không bảo em lãng phí, lát nữa em ăn thừa thì anh ăn, đêm nay anh cũng sẽ đói mà."

Thấy anh nói việc ăn thừa một cách tự nhiên như vậy, Liễu Phương Lâm lập tức ngại ngùng đỏ mặt: "Vậy em sẽ để dành cho anh, anh lái xe đi, cẩn thận nhé!"

Lâm Trạch Tây thấy cô ấy đỏ mặt, lại cười.

Liễu Phương Lâm quay đầu lườm anh ta một cái: "Cười cái gì?"

"Không, anh không cười gì cả."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back