Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 720: Chương 720



Hai người nói chuyện đôi câu, không biết đã là nửa đêm từ lúc nào.

Lâm Trạch Tây thấy cô có vẻ buồn ngủ, liền mở miệng bảo cô ra sau nằm nghỉ một lát: "Em cứ yên tâm ngủ đi, anh còn đang tỉnh táo, đảm bảo sẽ không buồn ngủ đâu."

Liễu Phương Lâm ngáp một cái nhưng vẫn lắc đầu: "Không sao, em còn chịu được, lúc này đường quê nhỏ hẹp, lát nữa lên đường lớn rồi tính tiếp."

Đang nói chuyện, Lâm Trạch Tây đột nhiên dừng xe lại.

Liễu Phương Lâm đang định hỏi có chuyện gì xảy ra thì quay đầu lại thấy phía trước không xa, con đường bị mấy cây tre đổ chặn lại.

Không nói thêm lời nào, Liễu Phương Lâm chuẩn bị mở cửa xuống xem xét: "Để em đi dọn dẹp chút nhé!"

Lâm Trạch Tây nhanh tay bắt lấy tay cô ấy: "Không được xuống!"

Liễu Phương Lâm ngạc nhiên nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta cảnh giác quan sát tình hình bên ngoài.

Trong lòng cũng không khỏi dâng lên một nỗi lo sợ: "Có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?"

Lâm Trạch Tây mím môi, khuôn mặt hiếm thấy sự nghiêm túc: "Em không thấy kỳ lạ sao? Hai bên đường khô ráo thế này không giống như vừa mưa hay gió bão, sao có thể có tre đổ trên đường? Hơn nữa, tre vốn rất dẻo dai, không thể có hiện tượng đổ hàng loạt thế này, e là có người cố ý làm vậy.”

Vừa nói, Lâm Trạch Tây vừa siết chặt vô lăng, chuẩn bị khởi động lại xe.

Đồng thời quay đầu nhắc nhở Liễu Phương Lâm: "Lát nữa bất kể có xảy ra chuyện gì, em cũng không được xuống xe, khóa chặt cửa lại."

Nói xong, anh ta đạp mạnh ga, nhanh chóng lùi xe lại.

Liễu Phương Lâm cũng lập tức nín thở, đôi mắt cảnh giác quan sát xung quanh: "Không ổn, thật sự có người nấp trong rừng tre!"

Thấy đám người cầm đồ lao về phía xe hai người, Lâm Trạch Tây lập tức quay đầu xe, lốp xe cọ sát mặt đường phát ra âm thanh chói tai, vang vọng trong đêm yên tĩnh.

DTV

Liễu Phương Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, mắt nhắm chặt, khi mở mắt ra, Lâm Trạch Tây đã nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây.

Đến khi xe chạy xa, Liễu Phương Lâm mới buông tay, nước mắt bất chợt trào ra.

Lần đầu tiên thấy cô ấy sợ hãi như vậy, trong lòng Lâm Trạch Tây cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh không dám dừng lại để an ủi cô vào lúc này.

Chỉ không nhịn được tự trách: "Là lỗi của anh, anh không nên đồng ý để em đi cùng anh trong đêm thế này.

Nếu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh chắc chắn sẽ không kéo em ra ngoài."

Sau khi Liễu Phương Lâm trút bỏ sự căng thẳng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Em không sao, chỉ là lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, đột nhiên bị dọa sợ một chút, khóc ra được thì không sao nữa rồi."

Nói xong, cô lại ngại ngùng nhìn Lâm Trạch Tây: "Vừa nãy thật may là có anh phản ứng nhanh, nếu không chắc em đã xuống xe rồi, không ngờ trong tình huống đó mà anh vẫn bình tĩnh như vậy, anh không sợ à?"

Lâm Trạch Tây thấy cô ấy thực sự ổn rồi, trong lòng cũng yên tâm trở lại: "Anh là đàn ông, sợ gì chứ, hơn nữa anh làm ngành vận tải bao nhiêu năm rồi, chuyện như thế này cũng đã gặp không ít, chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp."

Liễu Phương Lâm đáp lại một tiếng: "Vậy nếu thật sự bị chặn lại, phải làm sao?"

Lâm Trạch Tây thần bí rút ra một thanh gậy sắt từ bên cạnh: "Thì chỉ còn cách liều thôi, anh thì không sao, chỉ sợ em sẽ bị thương."

Vừa nói, Lâm Trạch Tây không nhịn được quay đầu lo lắng nhìn cô ấy, trong mắt tràn đầy tình cảm và may mắn.

"May là không có chuyện gì xảy ra, nếu không cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho bản thân.”

Liễu Phương Lâm bị ánh mắt đó nhìn, tim không khỏi thắt lại, vội vàng quay mặt đi: "Có lúc em thật sự không hiểu anh."

Lâm Trạch Tây quay đầu lại, nở một nụ cười khổ: "Thực ra anh cũng không hiểu em, nhưng anh vẫn muốn bước vào thế giới của em."

Liễu Phương Lâm không ngờ lại nghe thấy những lời như vậy từ miệng anh, trái tim không hề chuẩn bị sẵn, bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Toàn thân cũng cứng lại.

Im lặng một hồi lâu, cô ấy mới lấy lại được lý trí: "Chúng ta có nên báo công an không?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 721: Chương 721



Lâm Trạch Tây nắm chặt vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước: "Không cần đâu, đêm hôm khuya khoắt thể này không cần phiền phức thêm, hơn nữa có báo cũng không bắt được, loại người này không cố định địa điểm phạm tội."

"Nhưng em cũng đừng lo lắng, anh có người quen ở gần đây, anh đã ghi nhớ địa điểm này, sau này anh sẽ nhờ người giúp điều tra, chúng ta không thể để nỗi sợ này là vô ích."

Liễu Phương Lâm khẽ đáp một tiếng, không nói thêm gì.

Ai ngờ hai người đi một lúc nữa, Lâm Trạch Tây đột nhiên rẽ vào một huyện thành.

Vừa nãy sợ cô ấy hoảng sợ nên trên đường anh ta không nói cho cô ấy biết.

Khi vào thành phố, Lâm Trạch Tây mới nói về việc lốp xe bị thủng: "Để đề phòng, sáng mai chúng ta kiểm tra lại rồi mới tiếp tục lên đường."

"Anh thấy em cũng bị dọa sợ, chúng ta tìm một nhà nghỉ nghỉ ngơi vài tiếng, chờ trời sáng rồi mới đi."

Liễu Phương Lâm thực sự bị dọa không nhẹ, nhưng so với việc một mình ở trong một nhà nghỉ lạ lẫm ở huyện thành, cô ấy thà ở lại trên xe.

Ít nhất hai người ở cùng nhau vẫn tốt hơn.

Lâm Trạch Tây dường như thấy được sự do dự của cô ấy, liền chủ động đề nghị: "Nếu em sợ, chúng ta thuê một phòng, em ngủ, anh sẽ ngả lưng trên ghế một chút thôi, dù sao chẳng mấy chốc trời cũng sáng rồi."

Nếu là bình thường chuyện này có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng lúc này vừa mới thoát chết, ngoài chuyện sống chết, những thứ khác dường như trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Liễu Phương Lâm do dự một chút rồi gật đầu đồng ý: "Được."

Trong lúc nói chuyện, Lâm Trạch Tây đã tìm thấy một nhà khách, dừng xe ngay trước cửa.

Vừa bước vào, anh ta đã giả vờ bình tĩnh nói với quầy lễ tân: “Cho một phòng."

Nhân viên lễ tân nhìn Lâm Trạch Tây với ánh mắt cảnh giác: “Quan hệ của hai người là gì? Không phải vợ chồng thì không được thuê chung một phòng"

Lâm Trạch Tây ngượng ngùng gãi mũi, sau đó kéo tay Liễu Phương Lâm: “Đây là vợ tôi, chúng tôi lái xe về Bắc Kinh, giữa đường thì xe bị hỏng lốp."

Nói xong, anh ta liền lấy ra giấy giới thiệu của mình: “Đồng chí, cô xem này, xe để ngay bên ngoài, nếu không phải xe hỏng, chúng tôi cũng không định nghỉ lại đâu."

Người lễ tân nhìn qua giấy giới thiệu của Lâm Trạch Tây, xác nhận anh ta thực sự đang đi công tác từ Bắc Kinh đến.

Sau đó, người đó chuyển ánh mắt sang Liễu Phương Lâm.

Toàn thân Liễu Phương Lâm cứng đờ, bị nhìn chằm chằm nên có chút không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng gật đầu và nói: “Đúng vậy, tôi đi công tác cùng chồng không mang theo giấy đăng ký kết hôn."

Nghe Liễu Phương Lâm nói vậy, người lễ tân mới yên tâm cho hai người thuê một phòng.

Lên đến phòng, cả hai vốn đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, đột nhiên trở nên vô cùng ngượng ngùng.

Lâm Trạch Tây nhìn quanh một lượt rồi gãi đầu: “Điều kiện ở huyện chỉ được thế này thôi, em tạm chấp nhận nhé.

Em có cần anh đi lấy nước nóng về rửa mặt không?"

DTV

Liễu Phương Lâm cũng lúng túng, không biết đặt tay ở đâu: “Không cần, không cần đâu, ngủ đi, một lát nữa là trời sáng rồi."

"Được." Lâm Trạch Tây để tránh hiểu lầm, kéo hai cái ghế vào góc phòng.

Sau đó, anh quay lưng về phía giường, tựa lưng vào ghế để nghỉ ngơi.

Liễu Phương Lâm thấy anh như vậy, trong lòng có phần an tâm hơn, cô ấy lấy từ giường một cái gối đưa cho anh: “Anh gối lên đi, không thì sáng mai cổ sẽ đau, không lái xe được."

"Cảm on."

"Có cần em đi xin thêm chăn không?"

"Không cần, như vậy nhà khách sẽ nghi ngờ.

Anh đắp áo là được rồi, em mau ngủ đi."

Lúc này, Liễu Phương Lâm cũng đã mệt không chịu nổi nữa, thấy mọi thứ đã an toàn, cô ấy liền chìm vào giấc ngủ.

Cô ấy ngủ một mạch đến khi trời sáng.

Liễu Phương Lâm bị giật mình tỉnh dậy bởi một cơn ác mộng, tỉnh dậy thì phát hiện trong phòng trống trơn, Lâm Trạch Tây không ở đó, cô ấy liền vội vàng thu dọn đồ rồi xuống lầu.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 722: Chương 722



Tại quầy lễ tân, cô ấy ngập ngừng hỏi: “Cho hỏi cô có thấy đồng chí đi cùng tôi không?"

Người lễ tân ngạc nhiên nhìn Liễu Phương Lâm một cái rồi chỉ tay ra ngoài: “Chồng cô đang sửa xe bên ngoài kìa."

Liễu Phương Lâm lập tức ngượng ngùng siết chặt tay.

Đêm qua trong tình huống đó thì cô ấy không cảm thấy gì, nhưng bây giờ là ban ngày, nghe lại cách gọi “chồng” thì cảm giác hoàn toàn khác.

Cô ấy đỏ mặt chạy ra khỏi nhà khách, quả nhiên thấy Lâm Trạch Tây đang sửa xe trên bãi đất trống bên ngoài.

Sáng sớm lạnh lẽo, anh chỉ mặc một chiếc áo dài tay, tay áo xắn cao, khuôn mặt cũng lem luốc vì sửa xe.

Liễu Phương Lâm nhìn mà thấy khó chịu trong lòng, nghĩ thầm chắc chắn đêm qua anh không ngủ ngon, sáng sớm đã dậy để sửa xe, trong khi cô ấy lại ngủ một mạch đến sáng.

Lúc này, Lâm Trạch Tây không cảm thấy có gì bất thường, thấy cô ấy đến, anh cười, gật đầu với cô ấy: “Chỉ còn một chút nữa thôi, sắp xong rồi.

May mà đêm qua chúng ta không đi tiếp, nếu không nửa đường xe xì lốp thì khổ."

Liễu Phương Lâm đứng bên cạnh, muốn giúp đỡ nhưng không biết phải làm gì.

Thấy cô ấy lúng túng, Lâm Trạch Tây không khỏi bật cười: “Đừng đứng đó ngốc nghếch nữa, bên kia có chỗ bán đồ ăn sáng, em qua đó ngồi trước đi, anh rửa tay xong sẽ qua ngay."

Nói xong, anh lại cúi xuống kiểm tra xe lần nữa, sau đó vội vã rửa tay và mặt rồi đi đến quán ăn sáng.

Có lẽ vì sáng sớm bận rộn nên Lâm Trạch Tây cũng đói.

Anh gọi vội một đống đồ ăn, rồi cắm cúi ăn.

Thấy Liễu Phương Lâm cứ nhìn mình ăn, anh mới cười rồi giục: “Tay anh bẩn nên không dám đưa em đồ, em tự ăn đi."

Liễu Phương Lâm bị anh nói mà ngẩn ra, rồi vội cúi đầu ăn.

Ăn no nê, hai người lại tiếp tục lên đường.

Quãng đường sau đó suôn sẻ hơn nhiều.

Có lẽ vì đã cùng trải qua gian khó đêm qua, mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên gần gũi hơn rất nhiều.

Khi Lâm Trạch Tây và Liễu Phương Lâm tiếp tục lên đường về phía Bắc, Tô Ý cùng hai người bạn của cô cũng khởi hành sớm để đến ga tàu hỏa.

Không ngoài dự đoán, tại ga tàu, ba người họ gặp ba người bên phía Tần Như Vân.

So với lúc đến, lần này họ trở về nhẹ nhàng hơn, tinh thần cũng cao hơn nhiều.

Chỉ thấy Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đang vui vẻ so sánh váy của nhau, hưng phấn thảo luận điều gì đó.

Khi thấy ba người nhóm Tô Ý, họ thoáng nở nụ cười đầy ẩn ý.

Nhưng rồi phát hiện không thấy Liễu Phương Lâm, hai người mới hoảng hốt, vội vàng bước nhanh đến hỏi Tô Ý: "Các cô cũng lên chuyến tàu này về Bắc Kinh à? Đúng rồi, sao không thấy Liễu Phương Lâm đâu?"

Tô Ý nhếch môi nhìn hai người, cười hỏi: “Sao các cô quan tâm đến Phương Lâm thể? Chẳng lẽ mấy người đã hẹn gặp nhau ở đây?"

Nghe vậy, sắc mặt của hai người thay đổi.

"Nói lung tung gì thế, cô kỳ lạ thật đấy, bọn tôi chỉ hỏi thăm thôi."

"Đúng vậy, bạn cùng phòng mà, quan tâm một chút mà cũng không được sao?"

Tô Ý trêu chọc hai người một lúc, sau đó cũng lười đôi co, liền nói để họ yên tâm: “Phương Lâm đã đi cùng xe về Bắc Kinh từ tối qua rồi, không sao đâu, các cô yên tâm nhé."

Ba Tần Như Vân thấy Tô Ý không có thái độ quá xấu với con gái mình, nghĩ thầm dù gì cũng là bạn học, cãi vã một chút rồi sẽ làm lành nhanh thôi.

Ông ta chủ động tiến lên chào hỏi một cách nhiệt tình, còn mời mọc: “Bạn Tô Ý, sau khi về Bắc Kinh, mời các cháu đến nhà chú chơi với Như Vân nhé."

DTV

Nói xong, ông ta chuyển giọng, đưa ra mục đích thật sự của mình: “À đúng rồi, dạo này Tổng giám đốc Liêu có bận không? Lúc nào cháu hỏi hộ chú Tần với nhé, nếu không bận, chú muốn mời ông ấy một bữa để bàn chuyện hợp tác."

Trong lòng Tô Ý cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn không từ chối: “Được ạ, về Bắc Kinh cháu sẽ hỏi thử.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 723: Chương 723



Ba của Tần Như Vân nghe vậy thì cảm thấy có hy vọng, liền vui vẻ nói với Tô Ý không ít lời khen ngợi.

Tần Như Vân nhìn ba mình như vậy, không nhịn được cười khẩy: “Kiêu ngạo gì chứ, người ta nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(*), sau này ai cầu xin ai còn chưa biết đâu."

(*) Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: Ý nghĩa ẩn dụ của câu thành ngữ này là cuộc đời hay vận mệnh của con người có thể thay đổi theo thời gian, không có gì là mãi mãi, và sự thăng trầm, biến đổi là điều tự nhiên trong cuộc sống.

Những người đang ở vị trí tốt hoặc có quyền lực ngày hôm nay có thể mất đi những điều đó trong tương lai, và ngược lại, những người đang gặp khó khăn có thể thay đổi vận mệnh của mình.

Thành ngữ này thường được dùng để khuyên người ta nên khiêm tốn, kiên nhẫn và không nên quá tự mãn hoặc bi quan trọng cuộc sống.

Tô Ý mỉm cười nhạt: “Cháu thấy Tần Như Vân nói cũng có lý, vậy thì thôi nhé."

Nói xong, cô không quan tâm đến sự ngăn cản của ba Tần Như Vân, dẫn theo Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu đi thẳng vào cổng soát vé.

Bạch Miêu Miêu nhìn hai ba con họ với thái độ như vậy, không nhịn được mà trợn trắng mắt liên tục mấy lần.

'Ba con nhà đó chẳng ai tử tế, đợi về Bắc Kinh xem họ còn cười nổi không!"

"Chậc chậc, giờ mình cũng mong chóng về Bắc Kinh lắm rồi đấy!"

Sáng sớm, chuyến tàu từ Dương Thành đến Bắc Kinh vang lên tiếng còi inh ỏi, rồi từ từ tiến vào ga tàu.

Tô Ý cùng hai người bạn vươn vai dài, đứng dậy thu dọn hành lý rồi chuẩn bị ra khỏi ga.

Vừa bước tới cửa ra, họ đã nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc từ xa.

Chu Cận Xuyên đã hứa trước là sẽ đến đón cô vào hôm nay, đứng ở phía trước.

Chỉ là Tô Ý không ngờ Tạ Tiểu Quân và Lâm Lạp Bắc cũng đến.

Tô Ý liền cười, kéo Bạch Miêu Miêu cùng Lâm Thư Thư: “Đây là một bất ngờ dành cho các cậu đấy!"

Vừa dứt lời, cô mới nhìn thấy Liêu Chính Dân đứng cạnh Lâm Lạp Bắc.

Tô Ý kinh ngạc: “Ba, sao ba cũng đến đây? Con đã nói với ba là đừng đến rồi mà, sáng sớm thế này."

DTV

Liêu Chính Dân cười hiền lành: “Công thần trở về, ba nhất định phải đến đón.

Yên tâm đi, ba đến lén, không làm phiền mẹ con đâu."

Nói rồi, ông ấy liếc nhìn Chu Cận Xuyên rồi cười nói: “Nhìn Tiểu Ý xem, gầy đi rồi này, lát nữa đưa nó về nhà nhớ phải để nó ngủ một giấc, ăn uống đầy đủ mà bồi bổ."

Chu Cận Xuyên đã cầm lấy hành lý từ tay Tô Ý, vui vẻ đáp: “Được a."

Đang định rời khỏi ga, Tô Ý chợt nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, anh ba đã về chưa?"

Liêu Chính Dân gật đầu: “Hôm qua mới về, nói là trên đường bị chậm trễ một chút, tối qua ngủ ngon lành ở nhà, sáng nay đã dậy sớm đi làm rồi."

Nói xong, ông ấy dặn dò Tô Ý và hai người bạn: “Mấy đứa cũng mệt lắm rồi, hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi, ba sẽ qua nhà máy lo liệu, đừng bận tâm nữa."

Tô Ý gật đầu, chuẩn bị về nhà.

Không ngờ, ba Tần cũng vừa ra khỏi ga, cũng nhìn thấy nhóm người này.

Ông ta cúi đầu, tỏ vẻ khiêm nhường, nhanh chóng tiến đến gần Liêu Chính Dân.

"Tổng giám đốc Liêu! Hân hạnh, hân hạnh quá, không ngờ lại gặp được ông ở đây! Thật là may mắn quá, tôi vừa nói với cháu Tô về việc hẹn gặp ông đây."

Nói xong, ông ta cúi người, đưa tay ra muốn bắt tay.

Liêu Chính Dân liếc nhìn ông ta một cách lạnh lùng không có ý định đưa tay ra.

Sau khi đánh giá một lúc, ông ấy mới lên tiếng một cách thờ ơ: “Ông Tần khách sáo quá, tôi không dám nhận."

Nói xong, ông ấy nhanh chân bước đi cùng với mọi người.

Ba Tần đưa tay ra giữa chừng, bối rối thu lại rồi xoa xoa vào quần áo, trên mặt lúng túng cười: “Có lẽ ông ấy thấy ba ngồi tàu lâu không rửa tay, người lớn mà, ai cũng vậy thôi, bình thường.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 724: Chương 724



Tần Như Vân tức giận, nghiến răng nói: “Cái gì mà người lớn! Chẳng qua chỉ là một kẻ mới giàu thôi! Ba, đừng chấp với loại người này, lần này ba lấy được đơn hàng về, sớm muộn gì cũng sẽ làm lại giám đốc nhà máy."

Tào Mạn Lệ nhìn Tô Ý lên xe, lại thấy Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư lên một chiếc xe khác.

Cảnh tượng này chẳng khác gì tiếp đón quý khách, khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.

Nhìn lại ba con Tần Như Vân, Tào Mạn Lệ bỗng nhiên hiểu ra sự chênh lệch giữa người với người.

Tào Mạn Lệ che giấu ánh mắt đố kỵ, cười nói với ba Tần: “Chú Tần, chú về nhà hay về công ty trước? Cháu nghe nói hôm qua Lâm Trạch Tây đã đem đơn hàng về để bắt đầu sản xuất rồi."

Được Tào Mạn Lệ nhắc nhở, ba Tần cũng liền hiểu ra.

"Đúng rồi, chú cũng phải tranh thủ thời gian về nhà máy để sắp xếp sản xuất."

Tần Như Vân không hài lòng hừ một tiếng: “Ba, mấy hôm nay ba chưa về nhà, mẹ còn nói làm một bàn đầy món để đãi chúng ta, hôm nay lại là chủ nhật."

Ba Tần thở dài: “Con thì hiểu gì, ăn cơm lúc nào mà chẳng được, nhưng bây giờ ba vừa xuống tàu là phải đến thẳng nhà máy, giám đốc nhà máy vui vẻ, sau này sẽ có đồ ngon để ăn không hết đấy."

DTV

Nói xong ông ta lập tức xách túi chuẩn bị đón xe: “Hai đứa mau về nhà ăn cơm, ăn xong cũng nhanh chóng về trường nghỉ ngơi, ngày mai phải học hành đàng hoàng."

Tần Như Vân thấy không ngăn cản được, liền lườm Tào Mạn Lệ đứng bên cạnh.

Trong lòng nghĩ quả nhiên không phải người nhà, không biết đau lòng.

Tào Mạn Lệ thấy cô ta không vui, liền nhõng nhẽo khuyên: “Như Vân, mình làm vậy cũng vì tốt cho chú Tần thôi, sau này chú Tần thăng chức, cậu và đi cũng sẽ được hưởng phúc."

Lúc này Tần Như Vân đã mệt rã rời, tối qua bị lũ trẻ nghịch ngợm trong toa làm ồn cả đêm, khiến cô ta không chợp mắt được chút nào.

Nghĩ đến việc ba không về nhà, những món mẹ đã chuẩn bị chắc cũng không ăn được, cô ta dứt khoát quyết định không về nữa.

Đi thẳng về ký túc xá trường ngủ một giấc cho thoải mái.

Nói về ba Tần, sau khi được Tào Mạn Lệ nhắc nhở, ông ta không còn cảm giác buồn ngủ nữa.

Hiếm khi bắt được xe, ông ta vui vẻ đến nhà máy kẹo.

Vừa vào nhà máy, đã tiến thẳng đến văn phòng giám đốc.

Không ngờ giám đốc chưa đến, mà lại bị phó giám đốc nhìn thấy.

"Ông ngồi chồm hổm trước cửa văn phòng giám đốc làm gì thế?"

Thấy vậy, ba Tần ôm chặt túi công văn trong tay.

Lần này ông ta về là để thay thế vị trí của phó giám đốc.

Vì vậy chuyện hội chợ, ông ta dự định báo cáo thẳng với giám đốc.

Ông ta cười gượng nói: “Không có gì, tôi vừa xuống tàu, chỉ là đến đây nói chuyện với giám đốc thôi!"

Phó giám đốc nghe xong liền hiểu ra ngay, không khỏi cười lạnh: “Hôm nay giám đốc Vương sẽ không đến, cái suy nghĩ muốn báo công của ông e là không thành rồi."

Ba Tần tiếp tục giả vờ không hiểu: “Tuy tôi ở ngoài nhưng luôn lo lắng cho nhà máy, phó giám đốc Mã đừng suy nghĩ nhiều."

Phó giám đốc hừ lạnh một tiếng: “Họ Tần à, giám đốc Vương đặc biệt bảo tôi đến thông báo cho ông, từ hôm nay trở đi, ông chính thức bị sa thải khỏi nhà máy của chúng ta!"

Nói xong, anh ta lập tức giật lấy túi công văn từ tay ba Tần.

Lấy hết tài liệu về hội chợ ra ngoài.

Ba Tần thấy công lao bị cướp, vừa tức vừa giận.

Ngoài ra còn mù mờ không hiểu: “Sa thải tôi là sao? Mấy người dựa vào cái gì mà sa thải tôi! Tôi muốn gặp giám đốc!"

Phó giám đốc hừ lạnh một tiếng, rút từ trong túi ra một tờ giấy.

"Thấy không? Trên này có chữ ký của giám đốc, còn có con dấu của nhà máy!"

Ba Tần mở to mắt nhìn, trong lòng bỗng lạnh đi: “Những ngày qua tôi không quản ngày đêm lấy đơn hàng cho nhà máy, mấy người dựa vào cái gì mà sa thải tôi!".
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back