Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 130: Chương 130



Ngoài mặt thì nói bản thân không làm chủ được, nói không chừng trong lòng đang mong cô ta và Tần Vân Phong không thể kết hôn được.

Đợi đến tết nguyên đán quay về thì để người nhà làm chủ cho bọn họ!

Thấy Tần Vân Phong vẫn đứng ngây ra ở đó, Bạch Nhược Lâm càng tức giận hơn, hùng hổ đi đến chỗ anh ta.

Tần Vân Phong thấy Bạch Nhược Lâm đi đến với khí thế hung dữ, chợt cảm thấy không ổn.

Không đợi cô ta phát điên đã trực tiếp mở miệng trước: “Là Tô Ý gọi anh qua đây.”

Một câu nói làm Bạch Nhược Lâm cảm thấy cạn lời: “Tại sao anh phải nói với cô ta chúng ta chưa có dự định kết hôn?”

Tần Vân Phong cũng rất bất đắc dĩ: “Là Tô Ý tự hỏi, cô ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta thôi.”

Bạch Nhược Lâm cười lạnh một tiếng: “Cô ta sẽ vì tốt cho chúng ta sao? Cô ta nào có vì tốt cho chúng ta, rõ ràng là chỉ mong sao chúng ta không kết hôn, cô ta muốn nhân dịp tết nguyên đán quay về nối tiếp tiền duyên với anh!”

Đáy lòng Tần Vân Phong lập tức nóng vội: “Cô ấy thật sự nói như thế sao?”

Bạch Nhược Lâm hừ một tiếng: “Cô ta dám! Tần Vân Phong, rốt cuộc anh yêu cô ta hay là em?”

Tần Vân Phong mím môi: “Không phải em nói không vội kết hôn sao? Đợi năm sau gặp người nhà em rồi mới bàn tiếp, sao bây giờ lại quay qua trách anh rồi?”

Bạch Nhược Lâm giận muốn chết: “Đó là lúc trước, bây giờ em đổi ý rồi, em sẽ đi nói với người nhà, anh chỉ cần nói rốt cuộc có cưới em hay không?”

Tần Vân Phong do dự trong chốc lát, cuối cùng hiểu rõ ra: “Cưới! Đương nhiên là cưới!”

Cuối cùng lúc này Bạch Nhược Lâm mới thoải mái: “Được, anh nói đó, lát nữa chúng ta đi nộp đơn xin kết hôn, dù sao tiếp đó còn phải đợi một tháng nữa.”

Tần Vân Phong: “Lát nữa đi luôn?”

Bạch Nhược Lâm trừng mắt nhìn anh ta, cứ cảm thấy hình như anh ta không bằng lòng lắm.

Rõ ràng lúc trước khi theo đuổi cô ta thì chỉ hận không thể lập tức kết hôn.

Bây giờ cô ta đã nói đến bước này rồi, sao anh ta vẫn cứ do dự mãi vậy?

Đúng lúc hai người đang giằng co, Chu Cận Xuyên đúng lúc đi ngang qua.

“Ban ngày ban mặt hai người ở đây lôi lôi kéo kéo thành cái gì vậy?”

Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đều sợ hết hồn, vội vàng tự lui về sau mấy bước.

“Đoàn trưởng Chu, anh hiểu nhầm rồi, chúng tôi chỉ là ăn cơm xong thì nói chút chuyện thôi.”

“Đúng vậy, đoàn trưởng Chu, vốn dĩ hai chúng tôi có quan hệ yêu đương mà.”

Chu Cận Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Cho dù có là quan hệ yêu đương, cũng không thể cứ lôi lôi kéo kéo ở nơi công cộng.”

Nói xong, lại cảnh cáo hai người vài câu: “Tôi thấy nếu hai người đã có tình cảm tốt như vậy, chi bằng nộp báo cáo kết hôn lên trên sớm đi, kết hôn sớm chút, nếu không cứ dây dưa thế này sẽ ảnh hưởng không tốt.”

Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm kinh ngạc nhìn nhau một cái, vội vàng đồng ý.

Đến khi Tô Ý biết được tin tức này, là do Bạch Nhược Lâm cố tình chạy đến trước mặt cô khoe khoang.

“Tô Ý, cô c.h.ế.t tâm được rồi đấy, báo cáo kết hôn của tôi và anh Tần sẽ được duyệt nhanh thôi, là nhờ có đoàn trưởng Chu giục đơn xin giúp đó.”

“Hai chúng tôi định qua tết dương lịch sẽ tổ chức tiệc rượu ở trong bộ đội trước, đợi đến tết nguyên đán, anh Tần sẽ dẫn tôi cùng về quê làm thêm một bữa tiệc nữa!”

“Cô sẽ không tức giận đến mức không dám về nhà luôn chứ?”

Tô Ý vui đến mức không ngậm miệng được: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ về, đến lúc đó tôi còn muốn uống hai ly rượu mừng nữa!”

Bạch Nhược Lâm thấy cô cười mà cả mặt như gió xuân, thậm chí còn vui hơn cả chính cô ta.

Trong lòng thầm nghĩ e là người này tức đến mức điên luôn rồi.

Nên liếc nhìn cô một cách kì quái rồi quay người rời đi.

Tất cả chuyện lớn đều kết thúc, khối đá trong lòng Tô Ý cũng rơi xuống..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 131: Chương 131



Lại thêm gần đây công việc ở nhà ăn càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, lần trước đầu bếp Vương lén trộm gia vị không thành nên sau đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Tô Ý liền nhân cơ hội đó xin nghỉ, định chuẩn bị hết cho mùa đông.

Ngày xin nghỉ, Tô Ý đã hẹn chị Diêu và chị Trịnh từ sớm, ba người ra ngoài từ khi trời còn chưa sáng.

Đi thẳng đến chợ đen ở bên ngoài thị trấn, chuẩn bị làm một trận lớn.

DTV

Mặc dù xuân phong của nhà kinh tế chưa quét đến nơi vắng vẻ này, nhưng tốt xấu gì hàng hoá trong chợ đen đã thay đổi rất nhiều, cũng không kiểm tra nghiêm ngặt như thế nữa.

Vừa đi vào đã nhìn thấy không ít người đều đến sớm chọn hàng rồi.

Ba người đi thẳng đến sạp hàng bán bông, đi mua đồ quan trọng nhất cho mùa đông trước đã.

Bông rất đắt hàng, một cân (0,5 kg) là một đồng tám.

Chị Diêu và chị Trịnh chê đắt, chỉ mua một cân, nói là mang về làm quần áo bông cho hai đứa trẻ là được rồi.

Tô Ý không còn cách nào, không có một chút vốn liếng nào nên là mua ba cần rưỡi, định làm hai cái áo bông cho bản thân.

Mua xong bông, chị Diêu và chị Trình liền vội vàng kéo Tô Ý đi xem sợi len.

Sợi len rẻ nhất cũng phải hai đồng một cân, còn đắt hơn cả bông.

Tô Ý lại bắt đầu ngưỡng mộ chị Diêu và chị Trịnh.

Nhưng mà cô sợ lạnh nhất, cắn răng cũng phải đan hai bộ áo len và quần len để sống qua mùa đông.

Ngoại trừ cho bản thân, Tô Ý còn chọn một cân len màu hồng và một cân len màu xám, định đan bộ đồ len mới cho hai đứa trẻ.

Rồi lại mua một cân len màu đỏ, định kết hợp với số len còn lại, một miếng đan thành khăn quàng cổ và găng tay.

Bởi vì mua nhiều, ba người bảo người bán len tặng cho mỗi người một đôi kim đan.

Mua xong bông và len để trải qua mùa đông, Tô Ý lại nảy ra ý định bật bếp than.

Trong bộ đội không có giường sưởi, nhưng mùa đông ở tây bắc vừa lạnh, gió lại còn to.

Bình thường mọi người đều dựa vào việc đốt bếp than để trải qua mùa đông.

Chị Diêu và chị Trịnh cũng góp ý giúp Tô Ý, nói tới nói lui mới có thể mặc cả một cái bếp than mới còn sáu đồng.

Rẻ là rẻ.

Quan trọng là cái vỏ rỗng, lúc về bản thân còn phải dùng đất vàng đắp lên bếp mới dùng được.

“Tiểu Tô, em đừng buồn, bếp than đơn giản lắm, em cứ mua về trước đi, lúc về để chồng chị làm cho em.”

Tô Ý vội cảm ơn, đưa hết số tiền.

Mua xong mấy bộ đồ các kiểu, mấy người lại mua thêm chút vải lót bên trong, thịt lợn, trứng gà các loại rồi vội vàng trở về.

Cũng may lúc về, mọi người trong đại viện đều đang bận việc của mình.

Chị Diêu gọi luôn hai người đến nhà mình, nói: “Nhân dịp hôm nay ngày đẹp, chúng ta ở trong viện giúp Tiểu Tô làm quần áo bông đi.”

Tô Ý vui vẻ đồng ý, rồi cầm hết số đồ còn thừa mà mua được đến viện tử bên cạnh.

Cứ như vậy, đến khi cô có thời gian rảnh thì qua tìm chị Diêu học đan len cũng tiện hơn, không cần đi đi lại lại để lấy nữa.

Từ sau khi nói rõ với Chu Cận Xuyên vào lần trước, hai người không còn cố gắng tránh đối phương nữa.

Tô Ý có thời gian cũng sẽ hay qua thăm đứa trẻ, làm bữa cơm cải thiện bữa ăn cho hai người.

.....

Tốn cả một buổi sáng, chị Trịnh tiện tay cắt áo bông cho Tô Ý.

Chị Diêu thấy bản thân không giúp đỡ được, nên ngồi bên cạnh dạy Tô Ý đan len.

Mắc dù Tô Ý chưa từng đan, nhưng từ trình độ quen tay là biết nguyên chủ biết đan.

Chị Diêu dạy cô một hồi, rồi yên tâm cho cô tự đan.

Ba người lười biếng phơi nắng, vừa trò chuyện vừa đan len, làm áo bông, cũng khá là thoải mái.

Mới hơn mười một giờ, Diệp Tiểu Vũ dẫn theo Diệp Noãn Noãn chạy nhanh về nhà.

Hai đứa trẻ biết hôm nay Tô Ý được nghỉ, chắc chắn sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng ăn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 132: Chương 132



Quả nhiên vừa vào viện tử đã ngửi thấy mùi thịt đang được ninh nhừ trong nồi.

Nhưng tìm một lượt, lại không thấy Tô Ý đâu, nhưng trên bàn trong sân lại để không ít đồ.

Sau đó liền nghe thấy tiếng cười từ viện tử bên cạnh truyền đến.

Hai đứa trẻ kích động chạy sang bên cạnh: “Chị Tô...”

Tô Ý vội vàng đứng lên: “Hôm nay hai đứa về sớm thật! Đợi chị đan xong lượt trong tay thì sẽ quay về nấu ăn cho hai đứa.”

Diệp Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu: “Không vội, em về làm bài tập trước, lát nữa chị Tô hẵng về.”

Nói xong liền tự chạy về.

Khuôn mặt chị Diêu và chị Trịnh đầy vẻ hâm mộ: “Em xem, Tiểu Vũ cũng thật nghe lời quá, vừa mới tan học đã lập tức dắt theo em gái đi về nhà, ở nhà chị thì một bóng người cũng chẳng thấy nữa đây.”

“Trẻ con nhà nào mà chẳng như vậy, cứ trở về rồi ăn cơm xong xuôi, lại chơi mệt mỏi cả rồi thì mới nhớ đến chuyện làm bài tập.”

DTV

Tô Ý nhếch miệng cười một cái: “Tiểu Vũ quả thật rất nghe lời.”

Nói xong, cô lại nhìn sang Noãn Noãn đang đứng ở một bên, cười nói: “Noãn Noãn cũng ngoan lắm, mau tới đây để chị xem xem vạt áo này chị đan có đẹp không nào.”

Diệp Noãn Noãn đang dè dặt nắm cuộn len màu hồng lên, vừa nghe thấy áo là được đan cho mình thì cười đến mức lộ hết cả lợi.

Chị Diêu và chị Trịnh thấy vậy thì cũng cực kỳ hâm mộ: “Con bé Noãn Noãn này ngược lại trông thật giống em, da trắng như vậy mặc màu hồng sẽ đẹp lắm cho xem.”

Sau khi đan xong, Tô Ý lại dẫn Noãn Noãn về cách vách trước.

Cà rốt và thịt nướng bên trong nồi cũng đã được hầm nhừ hết rồi.

Tô Ý hấp cơm lên, lại đi ra vườn lấy chút rau chân vịt về để làm canh thịt viên với rau chân vịt.

Đang định bước chân đi ra ngoài vườn lấy đồ ăn thì cô đã đụng phải Chu Cận Xuyên vừa mới từ bên ngoài trở về.

Khuôn mặt Tô Ý đầy vẻ bất ngờ: “Đoàn trưởng Chu đã về rồi sao?”

Thường ngày vào buổi trưa anh cũng không quay về mà.

Chu Cận Xuyên nhìn biểu cảm trên gương mặt Tô Ý, lại giương mắt nhìn Diệp Tiểu Vũ đang ở trong phòng khách cúi đầu làm bài tập.

Lúc này anh mới hiểu rõ mọi chuyện.

Thằng nhóc kia gọi điện thoại tới, bảo Tô Ý gọi anh trở về dùng cơm cho nên sau khi cúp điện thoại anh mới quay về nhà.

Trước khi về anh còn đặc biệt lấy mấy con cá hôm qua lão Lục vừa mới câu được mang về nữa.

Chu Cận Xuyên sửng sốt một chút rồi chớp mắt, ngay sau đó anh quơ quơ cá ở trong tay: “Cá của lão Lục, tôi sợ để bên ngoài thì sẽ không được tươi nên mới mang về.”

Tô Ý còn đang rầu rĩ nếu Chu Cận Xuyên trở về dùng cơm thì thức ăn không đủ.

Hiện tại thấy hai con cá mập mạp như vậy thì vui vẻ cười nói: “Vậy đoàn trưởng Chu buổi trưa nay ở lại ăn cá kho nhé.”

Chu Cận Xuyên: Hình như nơi này là nhà anh mà nhỉ.

Tô Ý nhận lấy hai con cá rồi mang vào bếp, cô định rửa sạch hầm chúng lên.

Diệp Noãn Noãn dè dặt bưng cái sọt chứa đầy cuộn len đi tới: “Chú Chu, chị Tô mua cho cháu len này, chú nhìn xem có thấy đẹp không?”

Chu Cận Xuyên cúi đầu nhìn một cái, cô đã đan được nhiều như vậy rồi sao?

Anh biết hôm nay cô được nghỉ phép nên sáng sớm đã ra ngoài đi mua đồ, nhưng cũng không biết cô còn mua đồ cho cả mấy đứa trẻ nữa.

Hơn nữa cô lại đan quần áo cho bọn chúng đầu tiên.

Diệp Tiểu Vũ thấy Chu Cận Xuyên cũng không tức giận truy cứu, thế nên cậu bé cũng vui vẻ chạy tới.

“Mới vừa rồi cháu nghe chị Tô nói chị ấy còn mua cả than đá cho bếp lò trong phòng trọ để sưởi ấm vào mùa đông chỉ là chị Tô lại không biết cách trát bếp.”

Chu Cận Xuyên cũng không rõ nên ngẩng đầu nhìn cậu bé một cái: “Cháu biết làm sao?”

Diệp Tiểu Vũ nghe vậy thì toét miệng cười một tiếng: “Cháu không nhưng thím Diêu nói chồng thím ấy biết, hai ngày nữa chú Vương ở cách vách sẽ qua đây giúp chị ấy.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 133: Chương 133



Chu Cận Xuyên lặng lẽ xắn tay áo: “Bài tập làm xong chưa?”

“Xong rồi ạ!”

“Tới đây, chú dạy cháu cách trát bếp.”

“…”

Hai người họ lại ra vườn rau đào đất lên, lại lấy than chì và cát ra rồi bắt đầu trộn vào với đất.

Chờ đến khi Tô Ý làm xong cơm, đang chuẩn bị ra ngoài gọi mấy người bọn họ đi ăn cơm.

Thì cô lại nhìn thấy hai người Chu Cận Xuyên và Diệp Tiểu Vũ đang đứng ở trong sân, trên tay đều là đất cát.

“Hai người đang làm gì —”

Diệp Tiểu Vũ ngẩng đầu cười nói: “Em và chú Chu đã trát xong bếp rồi, chị không cần nhờ đến chú Vương ở cách vách nữa đâu.”

Tô Ý định thần nhìn lại, lúc này cô mới phát hiện ra bếp lò mới mua về đã được trát lên rồi.

“Thật lợi hại! Hai người nhanh vào rửa tay rồi ra ăn cơm thôi!”

Được khen ngợi nên Diệp Tiểu Vũ lại cười hì hì nhìn sang Chu Cận Xuyên như thể muốn giành công.

Sau đó cậu bé mới vội vàng chạy đi rửa tay.

Tô Ý vừa mới học đan áo xong, cô cảm thấy cũng khá là thú vị.

Vậy nên cô cũng cố ý ăn xong trước mọi người rồi lại bắt đầu đan áo tiếp.

Diệp Noãn Noãn có dạ dày nhỏ nhất, rất nhanh cũng đã ăn xong, cô bé chạy tới rồi nói: “Chị Tô, em cũng muốn học nữa.”

Tô Ý nghe vậy thì không khỏi cảm thấy buồn cười: “Em vẫn còn nhỏ lắm, hay là em giúp chị cuộn len nhé?”

Diệp Tiểu Vũ vừa nghe cũng lập tức ăn no: “Em cũng muốn cuộn len, em và Diệp Noãn Noãn sẽ cùng nhau làm.”

Cuối bữa ăn, trên bàn cơm cũng chỉ còn lại một mình Chu Cận Xuyên.

Anh lặng lẽ ăn xong, sau đó lại thu dọn lại bát đũa rồi mang đi rửa.

Vừa rửa bát vừa nhìn ba người đang ngồi trong sân bận rộn qua cửa sổ.

Khóe miệng anh không tự chủ được mà nhếch lên.

Ba người họ bận rộn ở trong sân một hồi, Tô Ý nhìn đồng hồ rồi vội vàng thúc giục: “Mau đi học thôi!”

Sau khi đưa hai đứa bé rời đi, Tô Ý định xách cái giỏ đi sang bên cạnh tiếp tục đan áo.

Nào biết Chu Cận Xuyên lại đột ngột đi từ trong nhà ra.

Tô Ý bị dọa giật mình: “Anh chưa đi sao?”

Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ gật đầu một cái: “Tôi vẫn luôn ở trong phòng.”

Mới vừa rồi rửa chén xong thì anh đã tới ngay phòng sách ngồi đợi.

Thân hình cũng cao lớn như thế mà sao cô lại không nhìn thấy vậy?

Tô Ý lúng túng nhếch mép cười một cái, cô chỉ sang cách vách: “Tôi đang muốn đi tìm chị Diêu, có phải đoàn trưởng Chu cũng chuẩn bị phải đi không?”

Chu Cận Xuyên cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ vẫy vẫy tay với cô: “Cô tới đây một chút đi.”

Tô Ý do dự một chút rồi cũng đi tới.

DTV

Tới thì tới, anh ấy còn có thể ăn mình được sao.

Người vừa mới bước tới bên cạnh đã thấy Chu Cận Xuyên đưa tay móc phong thu ra: “Đây là tiền sinh hoạt của hai đứa bé, cô cất trước đi.”

Thấy vậy Tô Ý vội vàng khoát tay một cái: “Không cần đâu, hiện tại hầu hết trẻ con đều ăn ở nhà ăn cả, không tốn bao nhiêu đâu mà.”

Chu Cận Xuyên có ý ám chỉ nhìn xuống cuộn len trong tay cô: “Cô đan áo len cho chúng thì cũng cần đến tiền chứ.”

“Dùng số tiền còn dư lại lần trước cũng đủ mua rồi.”

Đột nhiên Chu Cận Xuyên cảm thấy có nói nhiều với người phụ nữ này thì cũng vô ích, vậy nên anh trực tiếp nhét phong thư vào tay cô: “Bảo cô cầm thì cô cứ cầm lấy đi.”

Nói xong, anh lại nghiêng người đi vào phòng sách rồi cầm theo một chồng tem phiếu đi tới.

“Mới vừa rồi tôi quên không đưa cho cô tem phiếu, mấy tem phiếu này cô cứ cầm lấy mà dùng đi, sau này cố gắng đừng tới chợ đen nữa.”

Tô Ý nhận lấy nhìn qua một cái, bên trong có đủ loại tem phiếu, ngay cả tem phiếu công nghiệp cũng có.

“Vậy, vậy được rồi, đan xong cho hai đứa áo len rồi tôi sẽ làm thêm cho chúng hai chiếc áo bông nữa.”

“Ừ, cô cứ làm đi, nếu không đủ thì bảo tôi.”

“…”

Làm bạn với phú hào cũng thật vui vẻ!
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 134: Chương 134



“Cũng sắp vào đông rồi, cô suy nghĩ xem chúng ta có cần mua thêm gì nữa không?”

Tô Ý: Thật ra là có đấy.

“Tôi đang muốn thương lượng với anh đây, tôi thấy mấy người chị Diêu đã bắt đầu mang than đá về rồi, chúng ta có cần phải làm như vậy không?”

“Tôi thì không cần dùng đến nhiều, chủ yếu là do tôi không có cách nào làm ở bên ngoài khu tập thể cả, nếu không chúng ta có thể cùng nhau đi lấy, đến lúc đó rồi chia ra.”

Một câu chúng ta khiến đáy lòng Chu Cận Xuyên tràn đầy vui mừng.

“Có thể, chỉ là chuyện này cô không cần làm đâu, chờ mấy ngày nữa mặt trời lên rồi tôi và Tạ Tiểu Quân cùng nhau làm là được rồi.”

Tô Ý còn đang lo rằng mới lần đầu nên có thể cô sẽ làm không tốt.

Hiện tại thấy anh chủ động nói muốn giúp cô làm thì cực kỳ vui vẻ đáp: “Vậy tôi sẽ mời anh với Tạ Tiểu Quân ăn cơm nhé.”

“Được! Ăn cái gì vậy?”

Tô Ý: “...

Anh muốn ăn gì?”

Hiếm thấy có một lần Chu Cận Xuyên lại tự mình nói muốn ăn cái gì thế này.

“Tôi muốn ăn lẩu thịt dê Bắc Kinh thì có được không?”

Tô Ý: “!!!”

Lần đầu anh tự mình nói ra muốn ăn cái gì, thế mà lại chọn một món ăn có độ khó cao đến vậy.

Nhưng mà giờ trời lạnh thế này, cô cũng muốn ăn! Nhưng đi đâu mua thịt dê và nồi lẩu bây giờ?

Thấy trên mặt cô lộ ra vẻ khó xử, Chu Cận Xuyên cũng không nhịn được mà hơi nhếch môi cười: “Thịt dê và nồi lẩu tôi sẽ nghĩ biện pháp, cô chỉ cần phụ trách nấu lúc tôi mang hai thứ đó về là được rồi.”

“Như vậy thì ngại lắm, tôi đã nói là tôi mời khách rồi mà.”

“Cô mời khách tôi mua thức ăn, có vấn đề gì sao?”

“…”

…..

Nhờ có sự giúp đỡ của chị Diêu và chị Trịnh, hai chiếc áo bông của Tô Ý chỉ một ngày là đã làm xong.

DTV

Tô Ý gấp gáp không chờ nổi mà muốn mặc thử, vừa mặc lên thoáng chốc cả người đã ấm áp mềm nhũn không chịu được, trong lòng lại cực kỳ tự hào.

“Thật may là có hai người hỗ trợ em, nếu không chỉ có một mình em thì sợ là đến khi trời lạnh rồi cũng chưa làm xong nữa.”

Chị Trịnh cười một tiếng: “Mối quan hệ của chúng ta đã thế này rồi mà em còn khách khí cái gì.”

Nói xong, hai người bọn họ lại không nhịn được mà quan sát chiếc áo bông trên người Tô Ý.

“Vốn dĩ chị còn nghĩ là mặc áo bông này vào trông sẽ giống như cô thôn nữ ấy, thế nhưng mà giờ nhìn Tô Ý mặc lên người rồi thì trông nó lại còn đẹp y hệt như mấy chiếc áo choàng lông cừu dài ở trong thành phố nữa.”

“Chị cũng thấy vậy, trông thật là đẹp mắt!”

Tô Ý cười ngượng ngùng: “Chủ yếu vẫn là nhờ tay nghề của hai người quá tốt đó chứ! Nếu không thì tối nay các chị đừng nấu cơm, em mời hai người lên trấn trên ăn một bữa nhé?”

Hai người họ vừa nghe vậy thì khoát khoát tay từ chối: “Đi ăn ngoài làm gì cho tốn tiền, mà bữa tối nay bọn chị cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, chẳng qua cũng chỉ là làm giúp một bộ quần áo thôi mà, cần gì phải mời ăn cơm.”

“Đúng vậy, em mà còn khách khí như vậy thì lần sau có chuyện gì chị cũng không dám tới nhờ em nữa đâu.”

Tô Ý thấy hai người bọn họ không chịu nên cũng không còn cách nào khác mà bỏ suy nghĩ mời cơm đi.

Trong lòng cô lại nghĩ chờ đến khi dọn đẹp ở bên nhà trọ xong xuôi, cô lại nghĩ biện pháp gì đó rồi làm chút thức ăn đưa cho hai người bọn họ.

Ngày hôm sau.

Tô Ý quay về nhà ăn tiếp tục đi làm.

Hiện tại vẫn chưa tới giờ cơm, lúc đi tới phòng bếp phía sau cô lại đụng phải Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm.

Tô Ý cũng không biết hai người bọn họ lại muốn làm con thiêu thân lao đầu vào chuyện gì nữa, vậy nên cô cũng không định phản ứng lại hai người bọn họ, toàn bộ quá trình đều làm như không nhìn thấy.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 135: Chương 135



Nào biết Bạch Nhược Lâm lại đi thẳng tới chỗ cô, nói: “Đồng chí Tô, tôi và anh Tần định sau khi lễ liên hoan tết nguyên đán kết thúc sẽ đi lĩnh chứng, đến lúc đó chúng tôi muốn dùng nhà ăn để làm một bữa tiệc rượu.”

“Nghe nói tài nấu nướng của cô không tệ, nếu không thì tôi sẽ nói với cấp trên của cô một tiếng, đến khi tiệc rượu của chúng tôi được tổ chức thì cô tới làm đầu bếp chính cho chúng tôi nhé?”

Từ Tiểu Cần đứng ở một bên vẫn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Chỉ sợ hai người họ sẽ làm ra chuyện gì không tốt với Tô Ý.

Giờ lại nghe được Bạch Nhược Lâm muốn Tô Ý tới làm đầu bếp khiến cô ấy giận đến mức khua khua cái xẻng.

“Cái này mà là ý tốt cái gì? Đã đoạt vị hôn phu của người khác rồi mà giờ cô còn dám có mặt mũi đến cửa diễu võ dương oai nữa à!”

“Chị Tô Ý, chị đừng phản ứng lại bọn họ, việc ai người nấy lo, chị không cần phải đáp ứng làm gì!”

Tô Ý thấy cô ấy tức giận như vậy nên vội vàng kéo cô ấy tới bên cạnh vỗ vỗ lưng một cái.

“Bớt giận, công việc béo bở như vậy đưa tới cửa mà lại không muốn làm, không cần phải khó dễ với tiền làm gì.”

Nói xong, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Nhược Lâm, nói: “Tôi còn phải cảm ơn hai người đấy! Tôi thì đương nhiên là không thành vấn đề, chủ yếu là đầu bếp Vương bên kia có lẽ sẽ không đồng ý đâu, dù sao món chính cũng không phải do chúng tôi phụ trách, hay là cô tự mình tới chào hỏi với đầu bếp Vương đi, tránh để ông ấy phải mất hứng vì chuyện này.”

Bạch Nhược Lâm bĩu môi cười nói: “Vậy thì có vấn đề gì, tôi chỉ là thấy cô cũng coi như là đồng hương của anh Tần nên mới muốn để ý chăm sóc một chút, còn việc nói chuyện với đầu bếp Vương bên kia, các cô cứ tự mình thương lượng nội bộ là được rồi.”

Cô ta đã sớm biết Tô Ý và đầu bếp Vương không hợp nhau.

Nếu đặt tiệc rượu ở nhà ăn thì tiền mua nguyên liệu chế biến đều phải móc tiền túi ra để trả cho nhà ăn mua đồ.

Ít nhiều gì thì công chế biến cũng được coi như là của một người, cũng sẽ không tính vào tiền công chung

Miếng thịt béo bở thế này mà đầu bếp Vương biết bị Tô Ý đã đoạt đi, khẳng định sẽ càng ghi hận cô cho mà xem.

Tô Ý cũng đã sớm nhìn ra, cô cũng không hề tức giận, chẳng qua chỉ cười nói: “Cũng được, đầu bếp Vương bên kia cô không cần lo, chỉ là về vấn đề tiền công, chúng tôi muốn nói trước một chút, trừ tiền vốn mua nguyên liệu thì tiền công một bàn là mười đồng, cũng vì đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp nhận một sự kiện lớn thế này, cộng thêm mối quan hệ của chúng ta thì tôi sẽ bớt cho hai người hai mươi phần trăm, thế nào?”

Bạch Nhược Lâm nghe xong thì không thể tin nổi mà mở to mắt: “Tiền công tận tám đồng một bàn? Sao cô không đi ăn cướp luôn đi?”

Tô Ý nhếch miệng cười một tiếng: “Mới vừa rồi cô còn khen tay nghề của tôi tốt mà, thế mà tám đồng cũng không bỏ ra được sao? Nếu đã như vậy thì tiền này tôi cũng không lấy đâu.”

Bạch Nhược Lâm giận đến mức nhìn sang Tần Vân Phong đang đứng bên cạnh: “Cô ta chính là muốn cướp tiền mà, rõ ràng là cố ý.”

Tần Vân Phong nhìn chằm chằm Tô Ý, anh ta chớp mắt một cái: “Được rồi, cô ấy đã không muốn thì chúng ta cũng không miễn cưỡng nữa, dù sao cô ấy cũng vừa mới có chỗ đứng ở nhà ăn, tiệc rượu lớn như vậy có lẽ cũng phải cố hết sức, hay là chúng ta đi hỏi đầu bếp Vương một chút xem.”

DTV

Tô Ý cười hắc hắc nói: “Cũng được, đến lúc đó vừa vặn tôi cũng có thể dành thời gian đi ăn tiệc rượu của hai người nữa đấy.”

Bạch Nhược Lâm không ưa bộ dạng đắc ý của cô, đầu óc nóng lên lại bật mồm nói ra chuyện phân nhà cửa: “Nghe nói cô mới được phân cho một gian phòng riêng nhỉ, chỉ là tôi và anh Tần sắp tới sẽ được phân một căn nhà lớn đó, đến lúc kết hôn chúng tôi sẽ mời cô qua chơi một chút nhé.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 136: Chương 136



Tô Ý nghịch ngợm nói: “Chúc mừng, chúc mừng, đây quả là một chuyện tuyệt vời đấy!”

Nói xong, cô lại uyển chuyển tiếp chuyện: “Nếu bác gái Tần và em gái Tần biết được chuyện này nhất định sẽ hãnh diện lắm cho xem, năm sau hai người họ cũng có thể lên đây hưởng phúc, cũng tới đây xem hai người có một tương lai đầy hứa hẹn như thế nào, chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm cho mà xem!”

Vốn dĩ Bạch Nhược Lâm chỉ muốn khoe khoang một chút thôi.

Ai ngờ Tô Ý nhanh như vậy đã nói đến chuyện để người nhà họ Tần lên đây.

Sắc mặt cô ta cũng lập tức trầm xuống.

Tô Ý lại nhân cơ hội này thêm muối dặm mắm: “Thế nào? Có phải tôi nói sai rồi không? Đồng chí Bạch không muốn mẹ chồng, em gái chồng cô tới chăm sóc cho hai người sao?”

Bạch Nhược Lâm nhìn sắc mặt Tần Vân Phong, cô ta nhếch mép một cái rồi nói: “Cô nói nhăng nói cuội gì đó, chẳng qua hiện tại chúng tôi còn chưa vào ở, bây giờ nói thì cũng còn quá sớm, chờ sau này rồi hẵng nói đi.”

Thấy cô ta nói như vậy nên sắc mặt Tần Vân Phong mới khá hơn một chút: “Đúng vậy, chờ mùa xuân tới chúng ta đi về hỏi ý bọn họ rồi quyết định sau.”

Bạch Nhược Lâm nghe thấy giọng điệu anh ta thì lập tức biết ngay là anh ta cũng có ý định này.

Cô ta giận dữ đến mức hất tay rời đi.

Tần Vân Phong vội vàng đuổi theo: “Không phải em nói muốn đi tìm đầu bếp Vương thương lượng chuyện làm tiệc rượu sao?”

Bạch Nhược Lâm giận dữ đến mức vặn vặn tay: “Chuyện vui như vậy mà cuối cùng lại bị Tô Ý quậy đến mức chẳng còn chút tâm tình nào cả, sao cô ta lại nhiều chuyện như vậy chứ?”

DTV

Tần Vân Phong mím môi một cái: “Không phải chính em nói muốn đi tìm cô ấy thương lượng chuyện riệc rượu hay sao? Còn nữa, chuyện phân nhà hiện tại vẫn chưa có quyết định cuối cùng là sẽ phân chúng ta tới chỗ nào ở, em cũng không nên nói vào thời điểm quan trọng thế này chứ, dù sao chuyện chúng ta có thể được phân tới một căn nhà lớn hay không cũng chưa chắc chắn mà.”

Bạch Nhược Lâm nghe vậy thì từ chối cho ý kiến: “Sao lại chưa chắc chắn, em đã hỏi qua chính ủy Vương rồi, ông ta cũng nói là không thành vấn đề.”

Tần Vân Phong thở dài nói: “Dù sao cũng là danh không chính ngôn không thuận, hiện tại chưa có quyết định mà đã nói ra trước thế này chỉ sợ khiến người ta phàn nàn, chọc người chỉ trích thôi.”

Bạch Nhược Lâm nghe vậy thì tức giận đến mức mặt cũng đỏ bừng: “Cái gì gọi là danh không chính ngôn không thuận? Nếu anh có thể thăng chức sớm một chút thì em còn phải đi cầu xin người khác hay sao?”

Lúc này Tần Vân Phong cũng đen mặt: “Tại sao anh bị hủy bỏ tư cách em cũng rất rõ ràng, không phải chỉ có một mình anh sai, hiện tại nói như thế này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Bạch Nhược Lâm cắn cắn môi nói: “Không nói thì không nói, dù sao lễ liên hoan tết nguyên đán cũng sắp tới rồi, lần này em còn có một buổi độc tấu violin nữa, đoàn trưởng Đặng nói nếu lần này em biểu hiện tốt thì em sẽ có cơ hội được đề xuất, đến lúc đó chuyện cả hai người chúng ta có thể được phân cho một căn nhà lớn còn không phải là chắc chắn đến mười mươi rồi sao?”

Tần Vân Phong trầm mặc một lúc rồi chớp mắt, ngay sau đó anh ta mới gật đầu một cái: “Vậy em biểu hiện tốt một chút, khoảng thời gian này cố gắng tập luyện nhiều lên, chuyện tiệc rượu cứ giao cho anh đi, anh sẽ đi tìm người.”

Lúc này Bạch Nhược Lâm mới hài lòng, cô ta vui vẻ gật đầu một cái: “Còn chuyện thiết kế phòng tân hôn cũng phải bắt đầu chuẩn bị nữa, đến khi phân nhà rồi mới thiết kế thì sợ là không kịp, không bằng chúng ta cứ đi mua đồ về trước rồi đặt ở phòng trọ của anh.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 137: Chương 137



Tần Vân Phong do dự chớp mắt một cái: “Tốt thì tốt, chỉ là vấn đề tiền bạc hiện tại anh chưa lo được, hay là chúng ta cứ thu dọn lại trước đã, chờ sau này tiền trong tay rủng rỉnh hơn thì sẽ mua thêm sau, yên tâm, nếu anh đã cưới em về thì nhất định sẽ không để em phải chịu ủy khuất.”

Bạch Nhược Lâm ủy khuất bĩu môi: “Nhưng mới vừa rồi em cũng đã nói với Tô Ý là đến lúc đó mời cô ta và tất cả mọi người qua nhà chơi cho náo nhiệt rồi, khi ấy mời đến mà phòng quá đơn sơ thì chẳng phải sẽ khiến người ta cười nhạo hay sao?”

Hai người ở bên ngoài nói chuyện với nhau thật lâu mà mãi không nhất trí được ý kiến.

Bạch Nhược Lâm thấy trước mắt cũng chẳng còn biện pháp nào nên cuối cùng lại thở phì phò đáp ứng lấy tiền riêng của cô ta ra để đưa cho anh ta dùng trước.

Cũng đáp ứng sẽ viết thư về nhà để người nhà gửi thêm tiền lên.

Coi như có khó chịu đến mấy đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể để Tô Ý cười nhạo cô ta được!

Tô Ý hoàn toàn chẳng hay biết gì về chuyện chỉ vì miệng lưỡi trơn tru của cô mà hai người họ đã phải móc rỗng túi.

Buổi trưa bọn họ vẫn theo lệ thường mà bận bịu bán những món ăn đã được chuẩn bị, sau đó lại dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị trở về nhà.

Ai ngờ đúng lúc này đầu bếp Mã lại đột ngột bảo người tới gọi ba người bọn họ đi họp.

Ba người Tô Ý vừa bước vào đã phát hiện mọi người ai cũng đang ủ rũ cúi đầu.

Đầu bếp Mã thấy ba người bọn họ đã tới thì vội vàng đứng dậy lên tiếng: “Mọi người đều đã đến đây đông đủ cả rồi, hiện tại chúng ta bắt đầu quyết định thí sinh tham gia vào lễ liên hoan tết nguyên đán đi!”

Tô Ý sửng sốt một cái rồi chớp mắt: “Lễ liên hoa tết nguyên đán không phải là chuyện của đoàn văn nghệ sao? Sao hiện tại nhà ăn cũng phải chuẩn bị tiết mục để tham gia thế?”

Đầu bếp Mã thở dài: “Không sai, lễ liên hoan năm nay có thông báo là ngành nào cũng phải chuẩn bị một tiết mục, không chỉ có mỗi nhà ăn chúng ta thôi đâu.”

Mọi người vừa nghe vậy thì cũng kháng nghị: “Đây là cái đạo lý gì vậy? Tiết mục gì mà mấy người đàn ông chúng ta có thể tham gia vào được chứ?”

“Đúng vậy, không biết đây là chủ ý do ai đề ra vậy?”

“Còn có thể là ai đây? Chỉ có mấy người thuộc đoàn văn nghệ mới nghĩ ra được chuyện này thôi, muốn kéo những người nghiệp dư như chúng ta lên sân khấu để làm nổi bật lên tài năng của đoàn văn nghệ đó mà!”

“Nếu như chúng ta cũng có mấy tài năng như vậy thì đã tới đoàn văn nghệ làm rồi chứ còn tới nơi này chịu khổ làm cái gì?”

“Còn không phải sao, đây vốn dĩ là việc của bọn họ, dựa vào cái gì mà lại kéo chúng ta ra, sao người đó không nghĩ đến chuyện qua đây nấu cơm thay chúng ta đi!”

Mọi người mỗi người một câu thay nhau nói lên nỗi bất bình của chính mình.

Đầu bếp Mã thấy lên tiếng cũng không khiến bọn họ im lặng được nên đành trực tiếp vỗ bàn một cái: “Đủ rồi! Hiện tại than vãn thì được cái tích sự gì, mấy người một là tự mình tới đoàn văn nghệ mà làm ầm lên, hai là ngoan ngoãn chọn một tiết mục cho tôi, dù sao cũng chỉ là hình thức thôi, tôi cũng chẳng trông cậy vào việc mấy người giành được giải thưởng gì đâu!”

Tô Ý lập tức nắm bắt được điểm chính: “Còn có giải thưởng nữa sao?”

Mọi người vừa nghe thì đều yên tĩnh lại.

Đầu bếp Mã gật đầu cười nói: “Không sai, bọn họ bảo rằng sẽ chọn ra một tiết mục ưu tú nhất, giải nhất là chăn lông cừu, giải nhì là khăn quàng lông cừu, giải ba là bút máy!”

“Nghe nói đều là đồ đến từ Thượng Hải đấy, chăn vừa mềm lại vừa dày, là lông cừu tiêu chuẩn đó!"

Trước mắt Tô Ý như sáng lên, cô còn đang rầu rĩ vì chăn ở phòng trọ không đủ dày đây..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 138: Chương 138



Chỉ là dù sao ca hát cũng là việc mà cô yêu thích sau mỗi giờ làm việc, cô cũng không biết có được hay không, thế nên cũng không nói trước.

Để nhìn xem những người khác thế nào đã.

Mọi người nghe đầu bếp Mã phổ biến giải thưởng thì đầu tiên là vui mừng, sau đó bọn họ cũng tỉnh táo lại.

“Chỉ có ba giải thưởng, sao có thể đến lượt chúng ta chứ? Còn chẳng phải cuối cùng sẽ bị người của đoàn văn nghệ ẵm trọn luôn hay sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà chúng ta cứ làm theo hình thức thôi, nhìn mà thấy thích!”

Thấy mọi người ai cũng chẳng chịu đi, đầu bếp Mã lại hướng ánh mắt đến ba người Tô Ý: “Ba người đều là những người trẻ tuổi, có muốn cân nhắc đi hay không?”

Trương Thiên Hoa nghe vậy thì lập tức lắc đầu: “Không được, không được, tôi cái gì cũng không biết, lên sân khấu còn cực kỳ lo lắng!”

Khuôn mặt Từ Tiểu Cần cũng đầy vẻ lúng túng: “Lúc trước tôi từng đi theo thanh niên trí thức ở trong thôn học sáo bầu bí, chỉ là thổi cũng bình thường thôi, sợ là đi lên đó cũng khiến mọi người mất mặt.”

Tô Ý nhếch miệng cười một tiếng: “Ngược lại thì tôi biết hát đôi câu, nhưng mà trình độ cũng bình thường, chỉ sợ đi lên khiến mọi người ở nhà ăn chúng ta mất mặt.”

Đầu bếp Mã an ủi nói: “Có thể đi lên đã là rất tốt rồi, ít nhất nhà ăn chúng ta cũng sẽ không bỏ trống yêu cầu lần này.”

Đầu bếp Vương thấy trên khuôn mặt Tô Ý và Từ Tiểu Cần đều là biểu tình lo lắng, giống như bọn họ thật sự không giỏi.

Thế nên đầu bếp Vương lập tức vòng vo đổi hướng gió: “Vậy thì quyết định chọn hai người họ đi, người trẻ tuổi ở nhà ăn chúng ta cũng chỉ có hai người họ, hai người họ đã là người thích hợp nhất rồi.”

Những người còn lại đều rối rít phụ họa: “Đúng đúng, hai nữ đồng chí cũng coi như là gương mặt đại diện của nhà ăn chúng ta, chỉ cần tùy tiện đi lên thổi rồi hát một hai câu là được.”

Thấy mọi người ai cũng muốn cố ý chọn hai người bọn họ lên sân khấu trình diễn.

Tô Ý giả vờ khó xử chà xát tay: “Hai bọn tôi lên cũng được, chỉ là không biết nội bộ có thể thưởng cho bộ phận chúng tôi coi như là khích lệ tinh thần vì tập thể mà hy sinh có được không?”

Đầu bếp Vương hừ lạnh một tiếng: “Hai cô còn muốn được thưởng cái gì?"

Tô Ý cười một tiếng: “Không nhiều đâu, có thể cho bộ phận chúng tôi sau lễ liên hoan được nghỉ một ngày có được không?”

DTV

Đầu bếp Mã suy nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đáp ứng: “Được, vậy cho ba người một ngày nghỉ, ngày tổ chức tiệc của phó đội trưởng Tần nhé? Ngày đó bọn họ mời không ít người đâu, các cửa sổ thuộc nhà ăn cũng không quá bận rộn.”

Tô Ý nghe vậy thì cực kỳ vui mừng đáp ứng: “Được! Vậy ngày đó đi.”

Sau khi chọn xong thí sinh, mọi người cũng bắt đầu rời đi.

Từ Tiểu Cần khẩn trương kéo cánh tay Tô Ý: “Chúng ta thật sự phải đi lên sân khấu biểu diễn sao?”

Tô Ý gật đầu: “Tôi nghĩ rồi, đi lên thì nhiều lắm cũng chỉ bị mất mặt thôi, nhưng dù gì ba chúng ta cũng sẽ có một ngày nghỉ, hơn nữa nói không chừng chúng ta lại phát huy tốt rồi nhận được giải thưởng ấy chứ?”

Từ Tiểu Cần một chút sức cũng chẳng có: “Chị đã nghĩ xong sẽ hát bài gì chưa?”

Tô Ý nhớ lại thập niên tám mươi thì có bài hát gì.

Sau đó cô hắng giọng một cái, hát lên đôi câu bài 《Đêm trên bến cảng》.

Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đứng ở một bên đều ngẩn ra: “Hóa ra chị hát tốt như vậy sao? Đến tận bây giờ em cũng chưa từng thấy chị hát bao giờ.”

“Đúng vậy, chị Tô Ý, mới vừa rồi chị cũng quá khiêm tốn rồi, nên sớm đứng ra ghi danh mới phải.”

Tô Ý nhếch miệng cười một cái: “Mọi người không thấy biểu cảm của đầu bếp Vương sao, nếu biết chúng ta có lá bài tẩy thì nói cái gì cũng sẽ không đưa cơ hội này cho chúng ta đâu.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 139: Chương 139



Từ Tiểu Cần cũng toét miệng cười một tiếng: “Vậy cũng được, nếu chị không chê thì em sẽ cố gắng khổ luyện hai ngày bài này, đến lúc đó em sẽ đệm nhạc ở ngay bên cạnh cho chị hát, tận lực không làm ảnh hưởng đến chị!”

Tô Ý ôm lấy cánh tay cô ấy, cười nói: “Được, vậy giờ chúng ta cùng nhau đi ghi danh, đỡ chậm trễ rồi để người khác chiếm trước.”

Dứt lời, hai người bọn họ lập tức cùng nhau tới đoàn văn nghệ thuận lợi ghi danh.

Sau khi bọn họ rời đi, một đồng chí nhỏ phụ trách thống kê đặc biệt đi tìm Bạch Nhược Lâm.

Sau đó nói chuyện Tô Ý đi ghi danh cho cô ta biết.

Bạch Nhược Lâm sửng sốt một cái rồi ngay sau đó gọi điện thoại cho Tần Vân Phong: “Anh Tần, Tô Ý biết hát sao?”

Tần Vân Phong nghe được thì sững sờ: “Ca hát? Từ nhỏ âm thanh của cô ấy đã không đầy đủ rồi, hát còn không được.”

Lần này Bạch Nhược Lâm cũng yên tâm, cô ta cố ý dặn dò đến lúc đó sắp xếp tiết mục của Tô Ý lên trước tiết mục độc tấu của cô ta.

Lần này nhất định cô ta sẽ khiến Tô Ý trở thành trò cười của mọi người.

Để Tần Vân Phong nhìn cho thật rõ sự khác nhau một trời một vực giữa cô ta và Tô Ý!

Còn giải nhất là tấm chăn lông cừu đó cô ta cũng quyết tâm giành lấy cho bằng được, vừa vặn có thể làm đồ cưới luôn!

Sau khi đăng ký xong, Tô Ý bàn bạc với Từ Tiểu Cần về việc bắt đầu tập luyện vào ngày mai.

Rồi cô vội vàng quay về ký túc xá.

Thời tiết ngày càng lạnh, cô phải tranh thủ đan xong chiếc áo len.

Vừa mới đến ký túc xá, cô đã gặp Diệp Noãn Noãn ở dưới lầu.

Tô Ý vội vàng bước nhanh tới: "Noãn Noãn, sao em lại đến một mình? Anh em đâu?"

Diệp Noãn Noãn chỉ tay về hướng nhà: "Anh trai và chú đang ở nhà nhào than, em đến tìm chị chơi."

Bước chân Tô Ý khựng lại, hôm qua cô mới nhắc đến chuyện than.

Hôm nay đã chở về, còn nhào xong rồi? Tốc độ này là sao?

Tô Ý vội vàng kéo Noãn Noãn: "Đi, chúng ta về xem."

Vừa bước vào cửa, quả nhiên nhìn thấy một góc sân chất đầy than đen sì.

Mà Chu Cận Xuyên đang cúi người dùng xẻng trộn than với bùn.

Chỉ thấy anh đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo còn xắn cao để lộ nửa cánh tay.

Dường như không hề cảm thấy lạnh.

Tạ Tiểu Quân và Diệp Tiểu Vũ ở bên cạnh phối hợp nhào than.

Dưới ánh nắng mặt trời, trên sân đã phơi được hai hàng than tổ ong thành hình.

Tô Ý vội vàng đi đến trước mặt Diệp Tiểu Vũ: "Nhanh vậy đã chở về rồi? Có mệt không?"

Diệp Tiểu Vũ cười toe toét: "Không mệt ạ, chú nói mấy hôm nữa có thể sẽ mưa, nên phải làm xong phơi khô sớm cho yên tâm."

Tô Ý gật đầu, nhìn Chu Cận Xuyên và Tạ Tiểu Quân: "Mọi người vất vả rồi, để tôi đi pha trà cho mọi người."

Chu Cận Xuyên khựng lại, duỗi thẳng eo: "Không cần đâu, thịt cừu và nồi lẩu tôi cũng mua về rồi, cô vào xem đi."

Tạ Tiểu Quân cũng cười nói: "Chúng tôi không khát, chỉ mong nhào than xong, tối nay được ăn một bữa lẩu cừu."

Tô Ý lại một lần nữa kinh ngạc, vội vàng bước vào bếp.

Quả nhiên nhìn thấy trên thớt đặt một cái đùi cừu to, còn có cả một cái nồi đồng vàng óng ánh mới tinh Ngay cả than để nhúng lẩu cũng đã mua về.

DTV

Người đàn ông này là có phép thuật sao?

Hình như không có gì có thể làm khó được anh.

Chưa kịp để Tô Ý hoàn hồn, Chu Cận Xuyên đã đi vào: "Thế nào? Là loại cô muốn chứ?"

Tô Ý gật đầu lia lịa: "Đúng rồi! Vậy tối nay chúng ta ăn nhé?"

"Tôi thì không vấn đề gì, tối nay cô rảnh không?"

Tô Ý gật đầu: "Rảnh, tôi sẽ nói với nhà ăn một tiếng, tối nay tôi về sớm."

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng rồi tiếp tục ra ngoài làm việc.

Tô Ý định nhân lúc rảnh rỗi, tranh thủ sơ chế thịt cừu trước.

Lọc thịt cừu xong phần xương còn lại cho vào nồi lớn ninh nước dùng.
 
Back
Top Bottom