Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 50: Chương 50



Chị Trịnh che miệng cười: “Cô tìm đúng người rồi, chị Diêu là người thích trồng rau nhất trong đại viện này, cô nhìn tuổi còn trẻ thế mà đã biết lo toan cuộc sống!"

Chị Diêu cảm thấy như tìm được tri kỷ: “Đồng chí Tô làm rất đúng, sống là phải tính toán cẩn thận, nhưng bây giờ sắp vào mùa hè rồi, cô gieo hạt chắc là không kịp đâu."

"Vừa hay tôi đang định nhổ cây non để trồng xen, nhưng bận may quần áo nên quên mất, cô có thể mang về trồng, cứ thoải mái mà lấy!"

Nói xong, chị Diêu kéo Tô Ý đi tham quan (khoe) vườn rau nhỏ của mình.

Bên trong toàn một màu xanh mướt, cây cối mọc rất tốt.

Chị Diêu vừa giới thiệu vừa không ngừng tay.

"Cà chua, cà tím, ớt, dưa chuột, mướp, đậu bắp, cô xem cô còn thiếu gì! Hành lá, hẹ, mầm tỏi cũng lấy một ít nhé!"

Tô Ý cảm động đến rưng rưng, cảm ơn rối rít rồi mang về trồng.

Trồng xong rau, lại lấy ga trải giường và vỏ chăn đã giặt sạch phơi khô mang vào trải lại.

Ba người mệt nhoài, buổi tối chỉ đơn giản nấu chút mì sợi với rau xanh và thịt để ăn rồi đi ngủ sớm.

Có lẽ do ngủ sớm, sáng sớm hôm sau Tô Ý đã thức dậy.

Trước khi đi ngủ cô đã để bột mì lên men, lại ngâm miến và rau khô.

Cô dự định buổi sáng sẽ rán mỡ từ mỡ heo, rồi trộn vụn mỡ với một ít rau để làm nhân bánh bao.

Hôm nay Chu Cận Xuyên cũng dậy sớm, định xuất phát sớm hơn.

DTV

Thấy trời mới tờ mờ sáng, nghĩ chắc Tô Ý và hai đứa trẻ chắc còn chưa dậy.

Anh không định qua.

Tạ Tiểu Quân nhớ tới lời Tô Ý nói về bữa sáng, liền không nhịn được mà khuyên: “Đoàn trưởng, chúng ta cứ qua đó xem sao, lỡ đâu họ dậy rồi đang đợi thì sao."

"Được thôi!"

Khi hai người đến nơi, Chu Cận Xuyên đứng từ xa đã thấy đèn trong bếp đang sáng.

Từ xa nhìn lại, thấy trong bếp hơi nước nghi ngút, Tô Ý đang bận rộn dưới lớp khói trắng.

Trong đại viện lúc này vẫn còn yên tĩnh, trong đầu Chu Cận Xuyên bất chợt hiện lên cụm từ "năm tháng tĩnh lặng".

Tô Ý thấy hai người đến, vội lấy mấy chiếc bánh bao trắng vừa hấp xong bỏ vào một túi, lại xếp thêm mấy quả trứng luộc.

"Đoàn trưởng Chu, đồng chí Tạ, các anh mang theo mà ăn dọc đường!"

Tạ Tiểu Quân vui vẻ nhận lấy.

Ánh mắt Chu Cận Xuyên lướt qua khuôn mặt cô một lúc: “Cảm ơn, mấy ngày này Tiểu Vũ và Noãn Noãn đành giao cho cô.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 51: Chương 51



"Hai người đó vừa bị phạt, chắc không dám làm bậy đâu, nếu thật sự có gì xảy ra, cô cũng đừng cứng rắn đối đầu, đợi tôi về rồi tính."

Tô Ý gật đầu lia lịa: “Yên tâm đi, tôi biết mà."

[Anh mau về sớm mới tốt hơn, kẻ ngốc mới cứng đối cứng đối đầu với họ.]

[Dù họ có muốn cứng đối cứng thì mình cũng sẽ như cục đá trong nhà xí - vừa hôi vừa cứng, không sợ!]

Chu Cận Xuyên khẽ cúi đầu, khóe môi nhếch lên: “Đi thôi!"

Sau khi hai người đi rồi, Tô Ý vội vàng soi gương.

Quả nhiên thấy trên mặt mình dính bột mì, bảo sao lúc nãy Chu Cận Xuyên nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy!

Hôm nay là thứ Hai, Diệp Tiểu Vũ phải đi học.

Cậu bé vừa rửa mặt xong đã định ra khỏi nhà: “Chị Tô, em sắp trễ rồi, chị có thể gói hai cái bánh bao đểo em mang đến trường ăn được không?"

Tô Ý nhìn ra ngoài đường, không thấy mấy đứa trẻ khác: “Tiểu học mà cũng phải đi sớm vậy sao?"

Diệp Tiểu Vũ ngại nngùng cúi đầu: “Cũng không phải, chỉ là em muốn đi sớm thôi."

Tô Ý chợt hiểu ra, thằng nhóc này có lẽ muốn đến sớm là giả, mà muốn mang bánh bao đến lớp ăn mới là thật.

Lúc đó, cô cũng không vạch trần cậu bé, chỉ dùng hộp cơm đựng hai cái bánh bao to tròn, lại bỏ thêm hai quả trứng luộc đã bóc sẵn.

"Đi đi! Lát nữa chị sẽ dẫn Noãn Noãn ra ngoài mua đồ, nếu trưa về muộn thì em ở nhà làm bài tập trước nhé!"

Diệp Tiểu Vũ ôm lấy hộp cơm, phấn khởi nói: “Em biết rồi! Chị Tô, Noãn Noãn, em đi học đây!"

Nhìn bóng dáng Diệp Tiểu Vũ chạy nhẹ nhàng, Tô Ý cũng vui vẻ mỉm cười.Cô cùng Diệp Noãn Noãn ăn sáng, rồi đơn giản dọn dẹp xong chuẩn bị ra ngoài.

Tô Ý còn cố ý mang theo trứng luộc cho hai đồng chí gác cổng.

Hôm qua may mà nhờ họ nên cô mới được vào đại viện , nếu không cũng sẽ không có những cơ hội sau này.

DTV

Hai người vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, sáng sớm nay đoàn trưởng Chu đã dặn rồi, sau này cô cũng giống như người trong đại viện , ra vào bình thường."

Tô Ý thấy họ không nhận, liền đặt thẳng hộp cơm lên bàn: “Lát nữa tôi về lấy."

Nói xong, cô kéo Diệp Noãn Noãn rời đi.

Hai đồng chí gác cổng: Đồng chí Tô này thật có lòng! Bảo sao lại được đoàn trưởng Chu ưu ái để cho ở lại đây!

Tô Ý nắm tay Diệp Noãn Noãn, hai người đi chậm rãi, vừa hay cũng giúp cô quen thuộc môi trường xung quanh.

Đi ra khỏi khu quân đội không xa, chính là con phố náo nhiệt nhất trong thị trấn.

Hai bên phố có bưu điện, hợp tác xã cung ứng và mua bán, cửa hàng nông sản và thực phẩm, nhà hàng quốc doanh, nhà nghỉ, v.v.

Vì là thị trấn lớn giao thông bốn phương, cộng thêm gần khu quân đội, hàng hóa bán rất đầy đủ, rất náo nhiệt.

Chỉ là Tây Bắc vẫn xa xôi, không giống như các thành phố lớn đã dần dần mở cửa nền kinh tế tư nhân.

Ở đây chưa thấy ai bày hàng trên đường để buôn bán, chỉ thỉnh thoảng có nông dân gần đó đến bán rau tự trồng và trứng gà tích cóp.

Tô Ý dẫn Diệp Noãn Noãn đi dạo một vòng, đầu tiên vào hợp tác xã cung ứng và mua bán, định mua những thứ cần thiết trước.

Mua hai bộ đồ lót thay đổi, ba đôi tất.

Nhìn đôi giày vải đen bụi bặm dưới chân, cô cắn răng mua một đôi giày thể thao, còn lấy thêm một đôi giày sandal trắng.

Chỉ riêng hai đôi giày đã tốn của cô năm đồng!

Tô Ý xót tiền, nên khi nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung ứng và mua bán đề nghị mua vải sợi tổng hợp, Tô Ý lập tức từ chối!

“Vải sợi tổng hợp bây giờ mua chỉ cần một nửa phiếu vải, rất đáng giá!”

Tô Ý cắn môi, có chút chột dạ: “Không, tôi vẫn thích đi vải bông hơn.”

Vải bông thoáng khí, chủ yếu giá chỉ có năm hào một thước!

Tô Ý kéo sáu thước vải màu vàng nhạt, định tự làm áo sơ mi, phần còn lại có thể may váy cho Diệp Noãn Noãn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 52: Chương 52



Chỉ riêng mấy mét vải này đã tốn của cô mười bốn đồng, còn đã dùng hết tất cả phiếu vải.

Muốn mua thêm cũng không thể mua được.

Trong lòng Tô Ý thầm mắng, phiếu vải lấy từ Tần Vân Phong quá ít.

Mà cô lại thật sự không biết những phiếu vải này là Tần Vân Phong gom từ đồng đội để làm vui lòng Bạch Nhược Lâm.

May mà sắp vào mùa hè, mua những thứ này tạm thời đã đủ.

Mua xong đồ mặc, Tô Ý lại dẫn Diệp Noãn Noãn đến quầy thực phẩm phụ.

Ban đầu định xem có món bánh nào ngon không, nhưng vừa nghe giá quá đắt, còn phải dùng phiếu lương thực, lập tức từ bỏ ý định.

“Noãn Noãn, về rồi chị sẽ làm bánh cho em được không?”

Diệp Noãn Noãn dĩ nhiên lập tức đồng ý.

“Ngoan quá, đi nào, chị mua kẹo cho em ăn!”Tô Ý mua một cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ để hai đứa trẻ ăn thỏa thích, rồi mua một cân đường trắng, một cân đậu xanh để làm bánh.

Cô cũng mua thêm một ít gia vị để nấu trứng trà.

Hôm nay đi dạo một vòng, Tô Ý mới phát hiện, ba mươi đồng dù nhiều.

Nhưng với nhiều người tiền lương một tháng cũng không đủ.

Nhưng chia ra cho mỗi ngày cũng chỉ một đồng, mà đó là cho cả ba người họ.

So với mục tiêu cuộc sống đầy đủ của cô, còn kém rất xa.

Hơn nữa cuộc sống hiện tại chỉ là tạm thời, ai biết sẽ ở đó bao lâu, vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền.

Tô Ý dự định thử nghiệm với món trứng trà.

Trứng gà trong hợp tác xã cung ứng và mua bán giá năm xu một quả, nhưng Tô Ý không có phiếu trứng gà.

DTV

Cô đành dẫn Diệp Noãn Noãn đến quầy hàng nông dân phía sau, hai người dạo một vòng rồi dừng lại trước mặt một cụ bà.

“Bà ơi, trứng gà này bán thế nào?”

Bà cụ ngước nhìn Tô Ý: “Ồ, cô gái xinh đẹp quá, trứng gà này sáu xu một quả, hợp tác xã cung ứng và mua bán bán năm xu nhưng ở đây không cần phiếu.”

Tô Ý thấy mình chưa hỏi, bà cụ đã nói rõ, có vẻ rất am hiểu thị trường.

“Bà ơi, nếu cháu mua nhiều, có thể giảm giá không?”

“Cô muốn mua bao nhiêu? Giảm giá thế nào?”

“Cả rổ này cháu đều lấy hết, cháu có việc cần, nếu xài hết, vài ngày sau cháu sẽ tìm bà mua nữa!”

“Vài ngày nữa còn cần? Trời ơi, cô gái ơi, trứng gà không để lâu được, hơn nữa nhà tôi cũng không còn trứng!”

“Nhà bà không có, nhưng những người khác trong làng cũng không có sao?”

Những năm 70 vì lo sợ gia cầm tranh lương thực với người, nên quy định mỗi nhà không được nuôi quá ba con gà.

Nhưng quy định này đã bị bãi bỏ vào năm 1978.

Vì vậy, bây giờ nông dân đều nuôi gà, có thể ăn trứng gà, còn có thể tích trữ để đổi tiền.

Không có tiền để đón Tết, bán một con gà là có thể có cái Tết khá khẩm.

Tô Ý vừa nhắc, bà cụ liền hiểu ra: “Được rồi! Cô đã nói như vậy thì năm xu một quả nhé, bán hết sớm tôi còn về nấu cơm cho cháu!”

Rổ này có sáu mươi quả, Tô Ý trả ba đồng, còn hỏi địa chỉ và cách liên lạc với bà cụ.

Dự định tự thử nghiệm, nếu bán được tốt, sẽ gọi điện cho bà cụ đi thu trứng gà.

Còn chỗ bán trứng trà, Tô Ý cũng đã chọn xong, bến xe ở đây nối liền với thành phố và huyện, là nơi có lưu lượng người qua lại nhiều nhất trong thị trấn.

Tô Ý dùng vải che trứng gà lại, nhìn thấy không còn sớm, cô liền dẫn Diệp Noãn Noãn trở về.

Khi đi ngang qua cổng, có một đồng chí chạy ra từ bên trong, đưa hộp cơm cho Tô Ý..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 53: Chương 53



“Đồng chí Tô, cảm ơn món trứng trà của cô, rất ngon!”

“À, vừa rồi quên nói với cô, hôm qua Phó đội trưởng Tần chạy đến thị trấn tìm cô, tìm cả buổi không thấy mới quay về, anh ấy còn hỏi chúng tôi, chúng tôi chỉ nói không thấy!”

Tô Ý cười cảm ơn.

Trên đường về, cô bắt đầu suy nghĩ.

Tần Vân Phong gấp gáp tìm cô làm gì? Là muốn lấy lại tiền hay lấy lại thư hủy hôn? Hay là muốn đuổi cô về quê?

Bất kể là gì, tính toán của anh ta đều sẽ thất bại.

Cô không phải là nguyên chủ, không có tình cảm với anh ta, nếu có thì đó cũng là mối thù không đội trời chung.

Sự thật chứng minh, con người không chịu nổi "sự lo nghĩ".

Vừa vào cổng không lâu, Tô Ý đã chạm mặt Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm.

Tô Ý vốn không muốn cứng đối cứng với anh ta vào lúc này, nhưng không làm gì vẫn không thể tránh được.

Tần Vân Phong nhìn thấy cô trước tiên sững sờ một chút, sau đó chạy đến: “Tô Ý! Mấy ngày nay cô đi đâu? Có biết tôi đã tìm cô cả ngày không?”

Tô Ý nghe thấy giọng điệu chất vấn của anh ta liền cười: “Tần Vân Phong, anh có bệnh phải không? Anh đã làm rõ, bây giờ chúng ta không có quan hệ gì nữa, tôi đi đâu còn phải báo cáo với anh sao?”

Tần Vân Phong bị nghẹn họng, không quan tâm đến lời mở đầu, trực tiếp đưa tay ra.

“Tô Ý, cô đưa thư hủy hôn hôm đó cho tôi trước, còn lại tôi sẽ từ từ nói với cô sau.”

“Phì——” Tô Ý nhổ một bãi nước bọt vào tay anh ta.

“Anh nghĩ mình là gì? Muốn thư hủy hôn, tôi thấy anh đang mơ đấy!”

Nói xong, Tô Ý không định ở lại lâu, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Noãn Noãn chuẩn bị đi về.

“Tô Ý, cô đừng hối hận!”

Bạch Nhược Lâm thấy Tần Vân Phong cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Ý, không khỏi tiến lên đẩy anh ta một cái.

“Anh Tần, Tô Ý là người ngoài sao lại ở trong đại viên, tay cô ấy còn cầm nhiều đồ như vậy, đứa trẻ đó chẳng phải là Diệp Noãn Noãn sao?”

DTV

“Có phải cô ta đã lợi dụng lúc Diệp Noãn Noãn ở nhà một mình, trộm đồ còn muốn bắt cóc trẻ con! Em thấy cô ta tham tiền đến phát điên rồi.”

Tần Vân Phong vốn đã rất tức giận.

Nghe Bạch Nhược Lâm nói vậy, anh ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Tô Ý vừa mới đến đại viện, không quen ai, làm sao lại ôm chặt con của người khác như thế.

Nhìn thấy viên kẹo sữa trong tay đứa trẻ, anh ta liền hiểu ra mọi chuyện.

"Tô Ý, đứng lại! Tôi không ngờ cô lại vừa bắt cóc trẻ em vừa ăn trộm đồ của nhà người khác.

Tôi thấy cô điên rồi!"

Tô Ý nghe thấy liền dừng chân, ngạc nhiên quay đầu nhìn hai người.

"Cái gì cơ?"

Bạch Nhược Lâm thấy cô "chột dạ", liền vội vàng tiến lên chặn đường cô.

"Đồng chí Tô, đây là khu đại viện, cô không ra được đâu, tốt nhất là mau giao đứa trẻ ra!"

"Cô dù có đường cùng cũng không thể đi bắt cóc trẻ em của người khác để bán, giờ dừng tay thì tội vẫn còn nhẹ!”

Chuyện Tô Ý chăm sóc hai đứa trẻ, ngoài những hộ gia đình ở gần, người khác trong khu đại viện đều không biết.

Đặc biệt là những người độc thân sống trong ký túc xá.

Thấy nhiều người xúm lại chỉ trích, Bạch Nhược Lâm càng đắc ý hơn.

Nếu đoàn trưởng Chu biết cô ta cứu được đứa trẻ từ tay bọn buôn người, không biết sẽ báo đáp cô ta thế nào?

Khi hai người đang vây quanh Tô Ý thì Diệp Tiểu Vũ vừa tan học liền chạy tới như một mũi tên: “Chị Tô, Noãn Noãn, sao hai người lại ở đây?"

Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm nhìn nhau: “Chị Tô?"

Bạch Nhược Lâm hoàn hồn: “Tiểu Vũ, em đừng sợ, có phải người phụ nữ này nhân lúc đoàn trưởng Chu không có nhà đã đe dọa hai người không? Em cứ nói thật với mọi người, mọi người sẽ đứng ra bảo vệ em."

Diệp Tiểu Vũ nhìn cô ta như thể cô ta bị bệnh.

Cậu bé kéo Tô Ý và Diệp Noãn Noãn định quay về.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 54: Chương 54



Tô Ý cả quá trình đều cười nhạt xem kịch, không biện hộ, chỉ muốn xem hai kẻ kỳ quái này còn định giở trò gì nữa.

Kết quả, chỉ đến thể thôi sao?

Thấy ba người định đi, Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm kích động mọi người vây quanh ba người lại.

Tô Ý cảm thấy mệt mỏi, không muốn chơi với họ nữa: “Cút đi!"

"Hai người định làm gì nữa, tôi đã nhường nhịn hai người rồi, hai người còn mặt dày bám riết không buông?"

Bạch Nhược Lâm cười lạnh một tiếng: “Đồng chí Tô, nếu cô còn không buông hai đứa trẻ, chúng tôi đành phải áp giải cô đến đồn công an."

Lời vừa dứt, Bạch Nhược Lâm định ra tay.

Đột nhiên, có người quát lớn từ xa: “Dừng tay!”

Tô Ý nhìn thấy, là chị Diêu và chị Trịnh đến.

Hai người nghe thấy động tĩnh liền tới xem náo nhiệt, không ngờ vừa nghe vài câu đã nhận ra đôi nam nữ mèo mả gà đồng này lại tới gây sự với Tô Ý.

Hơn nữa còn công khai vu khống cô bắt cóc trẻ em?

"Hai người hồi sáng ra cửa, đầu có bị kẹp cửa không?”

"Nếu đồng chí Tô thực sự bắt cóc trẻ em, sao không đi ra ngoài đại viện mà lại về nhà làm gì?" Mắng hai người xong, chị Diêu và chị Trịnh phối hợp với nhau, kể lại chuyện Tô Ý ở lại chăm sóc hai đứa trẻ.

"Đều tại hai người này không biết điều, khiển đồng chí Tô không dám về nhà!"

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, may nhờ có đồng chí Tô, không thì mọi người đều bị cái cô Lưu kia lừa dối, cô ta lại còn đối xử tệ bạc với hai đứa trẻ sau lưng!"

Tô Ý cũng nhân cơ hội này kéo thêm chút thiện cảm: “Ba người chúng tôi cùng chung số phận, may mà có đoàn trưởng Chu là người tốt, đồng chí trong đại viện cũng đều là người có lòng từ bi!"

Ngoại trừ hai người kia!

Nghe xong lời giải thích của chị Diêu và chị Trịnh, mọi người nhìn hai đứa trẻ thân thiết với Tô Ý, cũng hiểu ra vấn đề.

"Thì ra là vậy, đây cũng là một cách hay vẹn cả đôi đường!"

Mọi người đều biết tình cảnh của hai anh em Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn, hễ là chuyện dính đến hai người này, ai cũng không dám nói lung tung.

Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm thấy vậy, chỉ đành lủi thủi rời đi.

Tô Ý theo chị Diêu và chị Trịnh về nhà, đưa vải cho hai người xem.

"Em chỉ muốn may hai bộ để thay đổi là đủ rồi, phần còn lại em muốn học để may cho hai đứa trẻ vài bộ."

"Cô chọn màu sắc cũng quá đơn giản, cô còn trẻ lại xinh đẹp, sao không mua chút vải hoa về may váy?"

Tô Ý cười cười: “Ngày thường phải chăm sóc trẻ con, làm việc nhà, nấu nướng, mặc váy cũng không tiện!"

"Cũng được, sắp tới trời nóng rồi, chúng tôi sẽ may cho cô một bộ dài tay và một bộ ngắn tay, váy của Noãn Noãn sẽ may tay phồng, Tiểu Vũ cũng sẽ có áo ngắn tay, có thể may hai bộ rồi!"

Diệp Tiểu Vũ nghe thấy Tô Ý cũng mua cho mình, vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Thời gian không còn sớm, Tô Ý để vải ở nhà chị Diêu rồi về nấu cơm.

Mọi người hẹn nhau chiều rảnh thì cùng nhau bàn bạc.

…..

Ở một bên khác, Tần Vân Phong dẫn theo Bạch Nhược Lâm rời đi, tìm một nơi vắng vẻ.

May mà tất cả mọi người đều bận đi ăn cơm, không ai để ý đến hai người.

"Anh Tần, chẳng phải Tô Ý mới tới lần đầu sao? Sao lại có quan hệ với đoàn trưởng Chu?"

Tân Vân Phong thở dài: “Anh cũng không biết, nhưng vừa rồi chẳng phải nghe nói do cứu hai đứa trẻ sao?"

Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm không khỏi căm phẫn siết chặt nắm đấm.

Vốn định khiến cô không thể ở lại nhà khách, phải ngủ ngoài đường, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi giúp cô một tay!

"Em thấy cô ta sẽ không ngoan ngoãn giao thư hủy hôn ra đâu, anh Tần, vẫn là nghĩ cách khiến cô ta quay về quê thôi!"

"Em không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta ở lại đây, danh tiếng của chúng ta cũng không tốt!"

DTV

"Chỉ có khiến cô ta quay về, chúng ta mới có thể trên đường tìm người lấy lại thư hủy hôn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 55: Chương 55



Tần Vân Phong suy nghĩ nghiêm túc một lúc, mới gật đầu: “Anh sẽ tìm cô ta nói chuyện riêng, em đừng đi, tránh k*ch th*ch cô ta."

Bạch Nhược Lâm cắn môi: “Em nghe anh, anh đi nhanh về nhanh!"

"Đúng rồi, anh Tần, lần trước anh hứa cho em phiếu vải, chẳng phải cũng bị cô ta lấy đi rồi sao?"

Tần Vân Phong dừng bước, gật đầu: “Anh biết rồi, anh sẽ lấy lại."

Thừa lúc ngoài không có ai, Tần Vân Phong vội vàng đến căn nhà của Chu Cận Xuyên.

Khi gõ cửa, trong lòng anh ta không khỏi có chút không thoải mái.

Vị hôn thê cũ của mình bây giờ lại ở trong căn nhà của người khác, chuyện này là thế nào?

Cửa vừa mở, Tần Vân Phong liền cảm thấy bị khuôn mặt trước mặt làm choáng ngợp, giọng điệu cũng mềm xuống.

"Tô Ý, chúng ta nói chuyện được không?"

Tổ Ý thấy là anh ta, liền dùng chân chặn của: “Có gì nói nhanh, trong nồi còn đang nấu đồ ăn, tôi không có thời gian phí lời với anh!"

Tần Vân Phong ngửi thấy mùi thơm trong nhà, muốn mở miệng để được ở lại ăn cơm, lại sợ Bạch Nhược Lâm biết thì giận.

Lại nhớ đến trước đây ở thôn, cô có gì ngon đều giấu mang cho mình.

Không khỏi hơi thất vọng: “Tôi nhớ trước đây khi chúng ta ở thôn, quan hệ rất tốt, ngày nào cô cũng theo tôi, mới hai năm không gặp, mọi thứ đều thay đổi."

Tô Ý liền đóng cửa: “Nếu anh còn làm tôi thấy ghê tởm, thì cút ngay!"

DTV

Tần Vân Phong lập tức đưa tay chặn cửa: “Được rồi, được rồi, tôi không nhắc đến quá khứ nữa, nói về hiện tại đi."

"Tô Ý, tôi biết là tôi có lỗi với cô, tôi cũng biết tại sao cô không muốn rời đi, nhưng dù cô cố chấp thế nào cũng vô ích thôi, giữa chúng ta không còn khả năng gì nữa."

Tô Ý không thể chịu nổi nữa: “Tần Vân Phong, tôi đã cho anh cơ hội để nói mà anh cứ phải nói năng bậy bạ không ra người?"

"Không có gương thì tự tè mà soi! Anh có gì đáng để tôi nhớ mãi không quên không?!" "Quá tam ba bận, nếu anh không nói rõ ý định của mình, tôi sẽ gọi người đấy!"

Mặt Tần Vân Phong tối sầm lại, cười lạnh hai tiếng: “Được thôi! Trả lại phiếu vải cho tôi, đó là thứ tôi đã hứa với Nhược Lâm, còn cô cũng thu xếp đồ đạc để cùng tôi ra ga ngay bây giờ!"

Tô Ý thấy anh ta quả nhiên đang có ý định đó, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Người thì tôi có thể trả cho cô ta, nhưng muốn lấy lại đồ của tôi thì không có cửa đâu! Hơn nữa phiếu vải tôi đã tiêu rồi, nó đang ở hợp tác xã cung ứng và mua bán đấy, anh cứ đến đó mà đòi!"

"Còn nữa, anh đừng quên rằng lá thư hủy hôn chính là bằng chứng của sự gian dối giữa anh và cô ta.

Nếu anh ép tôi quá, tôi không ngại sẽ cùng anh cá c.h.ế.t lưới rách đâu!"

"Anh cũng nên nghĩ lại, ba mẹ tôi là người dễ tính sao? Nếu tôi thật sự quay về mà họ biết chuyện hủy hôn, tôi bị đánh một trận là chuyện nhỏ, có khi họ sẽ kéo đến tìm anh làm loạn.

Đến lúc đó, cả hai người đều có khả năng bị đá ra khỏi quân đội."

Tần Vân Phong theo lời cô nghĩ lại, không khỏi sợ toát mồ hôi lạnh.

Đúng rồi, tuyệt đối không để người trong nhà biết chuyện này!

Dù có biết, cũng phải đợi đến khi anh ta về nhà vào dịp Tết mới có thể đảm bảo an toàn! Nghĩ vậy, để cô ở lại đây quả thực an toàn hơn.

Đến lúc đó chỉ cần nói với người trong nhà rằng chính cô không ra gì, đã gây rắc rối trong quân đội nên không chịu nổi mà hủy hôn.

Nghĩ đến đây, Tần Vân Phong quyết định không thuyết phục cô rời đi nữa.

"Được rồi, nếu cô không muốn về thì cứ ở lại đây, đến Tết chúng ta sẽ cùng về, nhưng cô ở nhà của người đàn ông khác cũng không thích hợp đâu.

Tôi cũng chỉ vì tốt cho cô thôi."

Tô Ý cười lạnh một tiếng: “Được thôi, vậy anh tìm cho tôi một chỗ ở, mỗi tháng đưa tôi 30 đồng tiền sinh hoạt!"

Tần Vân Phong hít một hơi lạnh: “Ba mươi? Tiền trợ cấp của tôi một tháng cũng chỉ có ba mươi! Hơn nữa tôi làm gì có nhà để cô ở?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 56: Chương 56



“Không tiền, không nhà? Anh chỉ mở mỗi miệng là nói tốt cho tôi? Không có năng lực mà cứ bày trò chỉ đạo, giả vờ tốt cho tôi làm gì? Anh biến càng xa tôi càng tốt!”

Tần Vân Phong bị mắng đến chóng mặt, nhất thời không biết phải đối đáp thế nào.

Chỉ đành tức giận rời đi.

Về nhà, anh ta bàn bác với Bạch Nhược Lâm về chuyện này, cô ta không khỏi phát điên lên: “Ở lại đến Tết? Còn lâu như vậy nữa?”

“Anh cũng không muốn, nhưng vì tương lai của chúng ta, chỉ là tạm thời nhẫn nhịn thôi.”

"Phiếu vải của em đâu?"

"..."

"Nhược Lâm, anh nhớ trước đây em không phải là người con gái coi trọng vật chất như vậy, hơn nữa hiện tại em cũng đã có đủ quần áo rồi."

Bạch Nhược Lâm suýt nữa hộc máu, ngầm nghiến răng.

Tô Ý, chúng ta cứ chờ xem!

Mấy tháng này, tôi sẽ không để cô yên ổn đâu!

......

Từ khi bị đuổi đi, quả nhiên Tần Vân Phong đã im ắng hai ngày.

Hai ngày này, Tô Ý bận rộn với chị Trịnh để kịp may quần áo, nếu không cô chỉ có thể giặt bộ đồ duy nhất mỗi đêm.

Đi theo chị Trịnh, Tô Ý cũng học được đôi chút, giúp làm quần áo cho hai đứa trẻ.

Có lẽ vì nguyên chủ vốn đã biết làm thủ công, nên học rất nhanh.

Ngoài việc may vá, Tô Ý cũng bắt đầu bán trứng trà.

Chỉ là sợ bị bắt, cũng sợ nấu quá nhiều mà không bán được hết.

Vì vậy, hai ngày này, mỗi lần Tô Ý chỉ nấu hai ba chục quả để thăm dò.

Nấu xong ở nhà, cô đựng vào nồi nhỏ cùng với nước sốt rồi mang ra ngoài.

Mua trứng gà với giá năm xu một quả, thêm gia vị, Tô Ý bán một quả với giá một hào năm xu.

Ban đầu có người chê đắt, nhưng không cưỡng lại được hương vị thơm ngon.

Thêm vào đó, Diệp Noãn Noãn ngồi bên cạnh ăn rất ngon, nhiều người dắt con đi xe cũng vì tò mò mà mua.

Dù có khổ cũng không thể để con mình khổ!

Tô Ý mỗi sáng đều đến bán, thường một hai tiếng là bán hết.

Sau khi chắc chắn rằng không ai quản lý, Tô Ý liền to gan chuẩn bị làm một phi vụ lớn vào cuối tuần.

Dù sao thì Tiểu Vũ cũng được nghỉ cuối tuần ở nhà trông Noãn Noãn, cô có thể thoải mái phát huy.

Cô liền nhờ bà bán trứng thu gom trứng giúp, rồi tự đi mua thêm nhiều đậu phụ khô, định bán kèm theo.

Nhưng trước đó, Tô Ý vẫn nhớ đến việc phải mời chị Trịnh và chị Diêu ăn cơm.

Bà lão bán trứng cảm kích vì Tô Ý thường xuyên mua hàng, nên đã hải một ít rau cải tươi để tặng cô.

Bà cụ còn nói rau cải này được hái ở nơi râm mát sau núi, nên rất tươi ngon.

Tô Ý vui mừng nhận lấy, đáp lại bằng một nắm hạt dưa từ túi áo.

Hiếm khi tìm thấy rau cải tươi ngon vào lúc này, Tô Ý liền quyết định gói sủi cảo mời mọi người ăn.

Chỉ là cô không có phiếu mua thịt.

Ban đầu định mượn của chị Diêu và chị Trịnh, không ngờ hai người lại dẫn cô đến chợ đen.

"Bây giờ phiếu thịt đâu có đủ dùng, khi thèm thì chúng ta thường đến đây mua thịt."

Lần đầu tiên đến chợ đen, Tô Ý vẫn hơi lo lắng: “Liệu có bị bắt không?"

"Sẽ không đâu! Bây giờ đã khác xưa rồi, quản lý không nghiêm như trước."

DTV

Tô Ý suy nghĩ cũng phải, mạnh dạn đi theo hai người vào chợ đen.

Sau đó cô như mở ra cánh cửa của thế giới mới! Tô Ý chọn ba cân thịt vai ba chỉ, mất ba đồng tiền!

Dù đắt hơn một chút so với hợp tác xã cung ứng và mua bán, nhưng không cần phiếu thì quả là rất tuyệt!

Đã đến rồi, chị Diêu và chị Trịnh cũng mua thêm ít thịt.

Trước khi rời đi, hai người còn muốn thuyết phục Tô Ý mua một chiếc váy.

"Tôi nhìn cô có vẻ đến từ thành phố lớn, cô mặc chắc chắn sẽ đẹp!"

Tô Ý nhìn một cái, dứt khoát từ chối!

Với tình hình hiện tại, quần áo đủ mặc là được rồi, làm sao quan trọng hơn ăn no bụng được!

Ba người ra khỏi chợ đen, cùng trở về nhà Tô Ý gói sủi cảo, con của hai người cũng được gọi đến.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 57: Chương 57



Trong nhà không đủ rộng, Tô Ý liền mang bàn làm bếp ra ngoài, chị Trịnh lo phần nhồi bột và cán vỏ bánh, chị Diêu nhặt và rửa rau.

Tô Ý lo phần băm nhân và nêm gia vị.

Mấy đứa trẻ chơi đùa trong sân, rất vui vẻ.

Ở phía bên kia, ngoài đại viện.

Tạ Tiểu Quân đang lái xe đưa Chu Cận Xuyên về phía đại viện: “Đoàn trưởng Chu, lát nữa đưa anh về nhà luôn nhé?"

Vừa dứt lời, Lục Trường Chinh ngồi ở ghế sau liền chồm về phía trước cười đùa.

"Lão Chu, lần này đi tôi thấy anh có chút không yên lòng, trên đường về thì vội vã, chẳng lẽ ở nhà có phụ nữ chờ anh à?"

Tạ Tiểu Quân không nhịn được lên tiếng: “Doanh trưởng Lục, anh thật là liệu sự như thần!"

Chu Cận Xuyên nhíu mày: “Tạ Tiểu Quân, đừng có nói hươu nói vượn!"

DTV

Lục Trường Chinh phản ứng lại, đập mạnh vào đùi: “Trời ạ! Quả nhiên tôi đoán đúng rồi, cô gái đó là ai vậy? Đến từ thủ đô sao?"

"Thật không ngờ, lão Chu, bình thường anh im lặng không nói gì, hóa ra đang chuẩn bị một cú lớn, lần đầu liên cây vạn tuế ngàn năm nở hoa phải không? Mau dẫn chúng tôi về gặp thử xem!"

Chu Cận Xuyên cười nhạt: “Đừng nghe Tạ Tiểu Quân nói lung tung, không phải như anh nghĩ đâu!"

Nói xong, anh lại liếc mắt cảnh cáo Tạ Tiểu Quân.

Tạ Tiểu Quân không dám đùa nữa, vội vàng giải thích: “Đúng đúng, không phải như doanh trưởng Lục nghĩ đâu, cô ấy chỉ đến đây tạm thời để giúp đoàn trưởng Chu trông bọn trẻ, lần trước anh ăn bánh bao cũng là do cô ấy làm."

Nhắc đến bánh bao, Lục Trường Chinh liền nhớ ra: “Bánh bao ngon thật, nhưng người này anh chắc chắn là đáng tin cậy chứ? Đừng là gián điệp cài vào từ bên ngoài, tôi nói cho hai người biết, gián điệp bây giờ rất tinh vi!"

Nói rồi, Lục Trường Chinh lại gõ gõ vài cái.

Tiểu Quân vội vàng giải thích: “Chắc chắn không phải, là người nhà của Phó đội trưởng Tần đến, ban đầu đến để tìm Phó đội trưởng Tần, nhưng vì bất đắc dĩ không có chỗ đi nên ở lại trông bọn trẻ, tóm lại đồng chí Tô không phải như anh nghĩ đâu!"

Lục Trường Chinh càng nghe càng mơ hồ: “Sao lại liên quan đến Tần Vân Phong? Tôi mới đi có một tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện thế này."

"Lão Chu, anh vẫn nên cẩn thận với người phụ nữ này, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hay là tôi qua đó giúp anh xem thử?"

Chu Cận Xuyên hừ lạnh: “Tôi tự biết mà, anh mới về đã không có việc gì làm rồi à?"

Nói xong, anh nhìn về phía Tạ Tiểu Quân: “Hai người xuống xe đi trước, tôi tự về xem bọn trẻ thế nào, lát nữa sẽ về văn phòng."

Khi hai người xuống xe, Tạ Tiểu Quân còn nhìn Lục Trường Chinh một cách oán trách.

Nếu không phải tại anh ấy nói nhiều, bây giờ mình cũng có thể được ăn trưa rồi.

Chu Cận Xuyên đỗ xe trước cổng, khi xuống xe anh có chút cảm giác phức tạp.

Lần này ra ngoài, không biết tại sao, cảm giác khác với những lần trước.

Có lẽ là vì đột nhiên giao hai đứa trẻ cho một người lạ, có chút không yên tâm? Hơn nữa, lần này ra ngoài anh còn lén tìm một thầy bói xem.

Đối phương ban đầu tưởng anh là cảnh sát chìm, cương quyết nói không biết.

Cuối cùng nhìn thấy tướng mạo của anh, mới giật mình kinh ngạc, chỉ nói là thiên cơ bất khả lộ.

Bảo anh yên tâm để người đó ở bên cạnh, thời gian dài sẽ tự hiểu.

Chu Cận Xuyên mang theo tâm trạng phức tạp đẩy cửa vào, thấy một đám người đang ngồi trong sân ăn sủi cảo.

Không gặp mấy ngày, cô đã hòa đồng với hàng xóm như vậy?

Hơn nữa mới mấy ngày, căn nhà này dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Tô Ý nghe thấy tiếng động, mới nhận ra Chu Cận Xuyên đã về.

Không về sớm, không về muộn, lại về đúng lúc đang ăn đồ ngon!

Mặc dù trong lòng kêu ca, nhưng Tô Ý vẫn vội đứng dậy: “Đoàn trưởng Chu, anh về rồi!"

Chị Trịnh và chị Diêu cũng có chút ngại ngùng, vội đứng dậy chào hỏi..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 58: Chương 58



"Chị Trịnh và chị Diêu mấy ngày nay đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, cho rau giống, giúp làm quần áo, hôm nay tiện mời họ đến nhà ăn cơm."

"Sủi cảo này vừa mới nấu, anh mang về ăn đi, cũng đỡ phải đi nhà ăn."

Chu Cận Xuyên gật đầu, nhìn chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt trên người cô, cũng khá đẹp.

Lại nhìn một lượt quần áo mới của hai đứa trẻ.

Ngay cả chỗ đất đào lên trước đây, bây giờ cũng đã trồng đầy rau giống, trông như đã mọc lên.

Không trách anh lúc vào sân đã thấy có gì đón khác lạ.

Chu Cận Xuyên đưa tay nhận hộp cơm: “Cảm ơn, tôi về trước đây, mọi người cứ ăn đi!"

Tô Ý gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, đoàn trưởng Chu, mai tôi có chút việc phải ra ngoài, Tiểu Vũ không đi học sẽ ở nhà trông Noãn Noãn, nhưng nếu anh rảnh thì qua xem thử nhé!"

Chu Cận Xuyên quay đầu nhìn cô một cái, gật đầu đồng ý: “Được!"

[Chu Cận Xuyên hình như gầy hơn và đen đi, có vẻ đã chịu không ít khổ cực ở ngoài, còn ba chị em chúng mình ở nhà thì trắng trẻo mũm mĩm, cảm thấy hơi ngại.]

[Rõ ràng là dùng tiền của mình mua thịt, sao tự nhiên lại thấy hơi hổ thẹn nhỉ.]

Chu Cận Xuyên vừa quay người bước đi, bước chân chững lại một chút, rồi bước nhanh rời đi.

Khi Chu Cận Xuyên về đến văn phòng, vừa xuống lầu đã gặp Tạ Tiểu Quân và Lục Trường Chinh đang quay lại sau khi đi lấy cơm.

DTV

"Lão Chu, chúng tôi không lấy cơm cho anh đâu, Tiểu Tạ nói anh chắc chắn sẽ ăn cơm ở nhà!"

Chu Cận Xuyên lắc lắc hộp cơm trong tay: “Không cần."

Lục Trường Chinh nghe thấy mùi, liền lại gần, chưa kịp vào phòng đã mở hộp cơm ra.

"Sủi cảo? Được đấy!"

Chu Cận Xuyên đưa tay đóng nắp lại: “Không phải phần của hai người! Nếu sủi cảo này là gián điệp làm, anh có dám ăn không? Nếu ăn rồi thì không thoát được trách nhiệm đâu!"

Lục Trường Chinh chép chép miệng: “Sao trước đây tôi không phát hiện anh thích để bụng, vừa rồi tôi sai rồi, tôi quá cẩn thận, được chưa? Sủi cảo vô tội."

"Tôi là lo lắng cho anh thôi."

Lục Trường Chinh nhăn mặt: “Lão Chu, chúng ta ở ngoài màn trời chiếu đất, còn người anh mời ở nhà gói sủi cảo ăn, không phải Tết mà đã ăn thịt, cũng không biết tiết kiệm."

"Ai cần anh lo!"

Tạ Tiểu Quân đứng bên cạnh cười trộm: “Doanh trưởng Lục, anh đừng không ăn được nho thì nói nho xanh."

Lục Trường Chinh chép chép miệng, thật sự có chút ghen tị!

Nhớ lại lần trước chỉ được ăn mỗi người một cái bánh bao, hương vị đó đến giờ nghĩ lại vẫn ch** n**c miếng!

Chu Cận Xuyên rửa tay đơn giản, rồi đuổi hai người ra khỏi văn phòng.

Đóng cửa lại, anh ngồi nghiêm chỉnh trước bàn.

Mở hộp cơm ra, bên trong đầy ắp sủi cảo, trắng trẻo mũm mĩm chen chúc nhau, vẫn còn tỏa khói.

Cắn một miếng, vỏ mỏng nhân đầy, tươi ngon mọng nước, tràn ngập mùi thơm!

Mấy ngày nay Chu Cận Xuyên không ăn uống gì tử tế, vị giác đột nhiên bùng nổ.

......

Sáng hôm sau, Chu Cận Xuyên mang hộp cơm đã rửa sạch về nhà, chỉ thấy hai đứa trẻ đang ăn sáng.

Cô đi sớm thế sao?

Hai đứa trẻ thấy anh đến, vội vàng kéo ghế lấy bát đũa.

"Khi chị Tô đi không biết chú Chu có về ăn cơm hay không nên để lại trong nồi."

Chu Cận Xuyên ngẩn ra một lúc: “Cô ấy đi sớm thế sao?"

"Dạ! Nhà ga buổi sáng đông người, chị Tô nói đi sớm về sớm!"

Chu Cận Xuyên càng nghe càng mơ hồ, vốn không thích nghe chuyện riêng của người khác, lần đầu tiên phá lệ hỏi: “Cô ấy đi làm gì?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 59: Chương 59



Diệp Tiểu Vũ nuốt xong một miếng bánh bao, rồi vội vàng trả lời: “Chị Tô đi bán trứng trà ở nhà ga rồi!”

Chu Cận Xuyên liếc nhìn những quả trứng trà trên bàn, gật đầu mà không nói gì thêm.

Sau khi ăn sáng xong, Chu Cận Xuyên rửa chén rồi lại chơi với hai đứa trẻ một lúc.

Diệp Tiểu Vũ thấy anh có vẻ không tập trung, bèn hiểu chuyện nói: “Chú Chu, nếu chú có việc thì cứ đi làm đi, cháu sẽ ở nhà vừa làm bài tập vừa trông em."

Chu Cận Xuyên gật đầu, đứng dậy đi về đơn vị.

Đến trưa, lo lắng hai đứa trẻ không có gì ăn, anh lại đến một chuyến.

Nhưng nghe bọn trẻ nói là đã ăn rồi.

“Đồng chí Tô đâu?”

“Chị Tô vừa đi rồi.”

“Lại đi bán trứng trà à?”

“Không phải, buổi sáng đã bán hết rồi! Chị Tô đi sang làng bên mua trứng của bà cụ.”

“......”

“Chị Tô để phần cơm cho chú trong nồi đấy!”

Chu Cận Xuyên: Anh thực sự không phải đến để ăn cơm.

DTV

Chu Cận Xuyên không đến để ăn cơm, nhưng sau khi ăn xong lại tự giác rửa chén rồi dọn dẹp bếp.

Lúc đi, anh dặn dò hai đứa trẻ: “Nếu chị ấy về, các cháu nói với chị ấy là tối nay không cần để phần cơm cho chú.”

Tối, Chu Cận Xuyên đặc biệt ăn ở căng tin xong mới đến nhà.

Vừa vào nhà quả nhiên lại không thấy người đâu! Ngay cả Diệp Noãn Noãn cũng không thấy.

“Noãn Noãn ra ngoài rồi hả?”

“Chị Tô đưa em ấy đi học vá quần áo ở nhà dì Trịnh.”

Chu Cận Xuyên: Cô ấy thật bận rộn!

Chu Cận Xuyên nhìn xuống chiếc quần của Diệp Tiểu Vũ, phần dưới rõ ràng là được vá thêm vào.

Mặc dù màu sắc tương đồng nhưng vẫn có thể thấy được miếng vá.

Chu Cận Xuyên khẽ nhíu mày: “Tiểu Vũ, ngày mai chú sẽ dẫn cháu và Noãn Noãn đi dạo trên huyện, trời nóng rồi cũng nên mua vài bộ quần áo mới cho các cháu!”

Trẻ con lớn nhanh, là do gần đây anh quá bận bịu mà lơ là.

Diệp Tiểu Vũ nghe vậy, không cần nghĩ đã lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, chị Tô mới làm cho chúng cháu quần áo mới rồi, quần của cháu trên này vẫn chưa rách, vá thêm phần dưới vẫn mặc được, chị Tô nói đây là kiểu phối hợp đấy!”

Chu Cận Xuyên cười phì một lúc: “Kiểu phối hợp?”

“Đúng vậy, chị Tô nói không cần để ý đến ý kiến người khác, chỉ cần tự tin, quần áo vá cũng có thể trở thành phong cách thời trang.”

“Chị Tô còn nói, tiền phải tiêu vào chỗ cần thiết, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu, quần áo cũ không sao, nhưng ăn uống thì không được, chị ấy nói cháu và Noãn Noãn bị thiếu dinh dưỡng, mỗi ngày phải ăn thịt trứng mới được, nếu không sau này không cao được!”

“Mặc dù cháu mặc đồ rách, nhưng ở trường mọi người đều rất ghen tị với bánh bao thịt cháu mang đi buổi sáng, ăn bánh bao thịt, cháu không cảm thấy mặc đồ vá là xấu hổ nữa!”

Chu Cận Xuyên thấy cậu bé cứ một câu chị Tô nói, lời nói so với trước kia không biết nhiều hơn bao nhiêu lần.

Nhìn có vẻ trưởng thành hơn, thực sự cũng tự tin hơn.

Biết rõ điều này đều là do ảnh hưởng của Tô Ý, trong lòng không khỏi khẽ động lòng.

“Chị Tô của cháu—bình thường cũng bận như vậy sao?”

“Bận lắm! Chú Chu, chú có thấy vườn rau trong sân không? Chị Tô mỗi ngày đều phải chăm sóc tưới nước, chị ấy nói sau này rau lớn rồi sẽ không cần tốn tiền mua rau ăn nữa.”

“Còn dọn dẹp nhà cửa mỗi ngày, một ngày ba bữa cơm, còn phải chăm em gái, bình thường bận chăm sóc chúng cháu không có thời gian đi bán trứng trà, biết chú về mới tranh thủ đi làm việc của mình.”

Trong lời nói của Diệp Tiểu Vũ đều là bênh vực Tô Ý, một là thực lòng nghĩ như vậy.

Hai là lo lắng Chu Cận Xuyên sẽ trách mắng cô vì không gặp mặt được, hiểu lầm cô.

Khó khăn lắm mới gặp được người thật lòng đối tốt với mình và Noãn Noãn, Diệp Tiểu Vũ không muốn cô rời đi.

Chu Cận Xuyên cũng nhận ra: “Thấy các cháu như vậy thì chủ yên tâm rồi, mấy ngày này có ai đến gây rắc rối không?”
 
Back
Top Bottom