Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 185: Chương 185



Tô Ý thấy hai người bọn họ ba câu không hợp là cãi nhau, bỗng nhiên cảm thấy chuyến tàu này sẽ vô cùng thú vị, cười hì hì nói: "Không cần đâu, tôi không đói, lát nữa uống chút nước nóng là được rồi."

Bạch Nhược Lâm thấy vậy, trong lòng khinh bỉ, hừ lạnh nói: "Mặt dày! Vừa lên đã quyến rũ chồng của người khác ngay trước mặt nhiều người như vậy."

Trong toa tàu vốn dĩ đã chật kín người, đám người xung quanh đã bắt đầu hóng chuyện từ khi Tô Ý vừa lên tàu.

Lúc này nghe thấy người đã kết hôn mắng cô gái chưa kết hôn ở đối diện quyến rũ chồng mình.

Hơn nữa người đàn ông đó rõ ràng là thích cô gái chưa kết hôn kia hơn.

Lập tức, tất cả mọi người đều hứng thú hóng hớt.

Vốn dĩ còn cho rằng ba người bọn họ quen biết nhau, cùng nhau đi tàu về quê.

Không ngờ vậy mà lại còn là tình tay ba.

Thấy mọi người đều đang bắt đầu bàn tán xôn xao, bênh vực mình, Bạch Nhược Lâm càng thêm đắc ý.

Tần Vân Phong thấy vậy cũng đỏ bừng cả mặt, chỉ đành cất những chiếc bánh đào vừa lấy ra vào túi.

Mặc dù ngoài mặt không nói, như sự oán trách đối với Bạch Nhược Lâm trong lòng lại nhiều thêm một phần.

Thấy Bạch Nhược Lâm lại bắt đầu diễn kịch, Tô Ý không nhịn được vỗ tay cho cô ta: "Cô quá khiêm tốn rồi, nếu như nói về mặt dày, ai có thể sánh bằng cô chứ?"

“Chân trước cướp chồng sắp cưới của người khác, cho rằng đăng ký kết hôn thì những chuyện trước đó giống như chưa từng xảy ra hay sao? Những chuyện xấu xa dính dáng đến cô, cô không nhớ gì hết sao?"

"Người cô cũng cướp rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng có rồi, tôi còn đang suy nghĩ xem khi về quê sẽ giúp hai người che giấu, giải thích với mọi người, không ngờ cô lại nghĩ tôi như vậy?"

DTV

Mọi người nghe Tô Ý nói ẩn ý vậy, không khỏi nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Bác gái ngồi cạnh Tô Ý lấy trong túi ra một nắm hạt bí đưa cho cô: "Cô gái, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi nghe cô nói, là cô ta cướp chồng sắp cưới của cô?"

Trong lòng Tô Ý nghĩ, dù sao ngồi trên tàu cũng nhàn rỗi, thế là thản nhiên nhận lấy hạt bí của bác gái, bắt đầu kể lể.

"Haizzz, chuyện cũng qua rồi, thật ra cháu cũng không muốn nhắc lại, thật sự là quá mất mặt."

"Hơn nửa năm trước, cháu cũng ngồi chuyến tàu này, một mình từ quê lên đơn vị tìm anh ấy, không ngờ đến nơi mới phát hiện, người ta ở đó đã lén lút qua lại với người khác, còn không cho cháu nói nữa."

"Cháu cũng là vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ta, nên mới đồng ý nhường lại, thôi, không nói nữa."

Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm tức giận giơ nanh múa vuốt: "Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta vốn dĩ là kẻ nói dối thành thần, những lời cô ta nói không có câu nào là thật."

Tô Ý bỏ hạt bí vào túi, phủi phủi tay.

Sau đó lấy ra tờ giấy hủy hôn từ trong một cái túi khác: "Đây, giấy trắng mực đen, còn có cả dấu vân tay của hai người bọn họ, mọi người không tin thì xem đi."

Đám người nghe vậy, đều nhao nhao xúm lại xem.

Mặc dù bác gái ngồi cạnh không biết chữ, nhưng nghe thấy mọi người đọc, cũng lập tức hiểu ra câu chuyện.

"Cô gái như cô đúng là ngốc nghếch mà, sao cô lại tốt bụng như vậy, bị người ta bán rồi mà còn lương thiện như vậy."

"Đúng đó, đáng lẽ ra cô không nên để ý đến bọn họ, còn đi cùng bọn họ về quê giải thích, nếu là tôi, trực tiếp quậy tung tiệc cưới của bọn họ, lật bàn của họ."

Mọi người đều chỉ trích Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong, mắng bọn họ là đồ khốn nạn.

Rõ ràng là v* v*n chồng sắp cưới của người khác trước, thấy người ta dễ nói chuyện, lại còn đổ hết tội lỗi cho người ta.

Còn tên đàn ông kia, ăn trong bát còn ngó trong nồi, cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

Bạch Nhược Lâm vừa tức giận vừa phiền não, một cái miệng làm sao cãi lại nhiều cái miệng như vậy được?

Nhìn thấy tờ giấy hủy hôn trong tay Tô Ý, lúc này cô ta đột nhiên nhớ ra: "Anh Tần, mau cướp lại tờ giấy đó, không thể để cô ta giữ nó!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 186: Chương 186



Tân Vân Phong cũng có chút sốt ruột, vốn dĩ anh ta nghĩ trên đường trở về sẽ một mình dỗ dành cô, lừa lấy tờ giấy đó.

Làm sao biết được Bạch Nhược Lâm lại không nhịn được, vừa lên tàu đã chọc giận Tô Ý.

Ra tay cướp đoạt trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh ta không làm được, chỉ đành xụ mặt không nhúc nhích.

Bạch Nhược Lâm thấy vậy, tức giận đứng dậy định đi cướp.

Nào ngờ toa tàu rung lắc, cô ta không đứng vững trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Tô Ý không nhịn được bật cười một cách khinh thường tiện tay cất tờ giấy hủy hôn vào không gian.

"Bây giờ còn chưa đến Tết, cho dù là xin lỗi cũng không cần hành đại lễ như vậy đâu."

Mọi người xung quanh nhìn thấy cũng đều nhao nhao cười ồ lên.

Bạch Nhược Lâm tức đến nỗi không đứng dậy nổi, quay đầu trừng mắt nhìn Tần Vân Phong: "Còn không mau kéo tôi dậy!"

Tân Vân Phong cũng cảm thấy xấu hổ như lửa cháy trên mặt, nghe cô ta gọi, cũng đành phải tiến lên kéo cô ta dậy.

Mọi người thấy vậy, đều nhao nhao trêu chọc: "Vị đồng chí này, mắt nhìn người của cậu thật sự chẳng ra làm sao, lấy phải cô vợ ghê gớm như vậy, cuộc sống sau này sẽ náo nhiệt lắm đây."

Tần Vân Phong có khổ mà không nói ra được, chỉ đành buồn bực đứng dậy đi về phía trước.

Bạch Nhược Lâm vội vàng gọi: "Anh đi đâu đấy?"

"Ở đây ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hóng gió một chút."

Bạch Nhược Lâm cũng không muốn ở lại, vội vàng chạy theo anh ta.

Hai người bọn họ hóng gió ở đoạn nối giữa toa tàu, không ai dám quay lại chỗ ngồi nữa.

Sau khi bọn họ đi rồi, Tô Ý lập tức cảm thấy thanh tịnh hơn hẳn.

Cô trò chuyện với bác gái ngồi cạnh một lúc rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời bắt đầu sắp xếp lại mớ hỗn độn trong gia đình của nguyên chủ.

Nguyên chủ là con thứ ba trong nhà, trên có hai anh trai, dưới có một em trai.

Là con gái duy nhất trong nhà, theo lý mà nói cho dù không được cưng chiều, hoặc ít nhất là cũng nhận được sự đối xử công bằng như các anh em.

Nhưng trên thực tế, nguyên chủ đã trở thành nơi trút giận và là người bị ghẻ lạnh nhất trong nhà từ khi còn nhỏ.

Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn còn tệ hơn lợn, làm việc nhiều hơn trâu.

Ban đầu, nguyên chủ còn cãi nhau với mẹ cô vài lần, nhưng sau khi bị đánh đập vài trận, cô dần dần trở nên chai lì.

Theo lời người ba cặn bã chỉ coi trọng thể diện, không quan tâm gia đình của nguyên chủ, khi mẹ của nguyên chủ mang thai cô vào đúng năm xảy ra thiên tai, bà ta phải vác bụng bầu cùng cả làng đi lánh nạn.

Trên đường đi suýt nữa đã bỏ mạng.

Sau khi sinh ra, nguyên chủ cũng trở thành gánh nặng của cả gia đình.

DTV

Lúc đó không bỏ rơi cô đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Cả đời này cô chỉ có thể làm trâu làm ngựa để trả ơn mẹ, lấy đâu ra tư cách kêu ca bất mãn?

Sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy, sự "tốt đẹp" của Tần Vân Phong với nguyên chủ lại càng trở nên quý giá.

Đây cũng là lý do tại sao trước đây nguyên chủ hết lòng hết dạ thích Tần Vân Phong.

Đến mức sau này, chuyện kết hôn cũng nghe theo sự sắp xếp của anh ta.

Còn người nhà họ Tô, từ sau khi nguyên chủ đính hôn với Tần Vân Phong, thái độ với cô mới tốt hơn một chút.

Bọn họ chỉ mong sau khi cô gả cho Tần Vân Phong rồi sẽ tiền bạc để chu cấp cho nhà mẹ đẻ và em trai.

Sau đó, Tần Vân Phong hai năm không về, người nhà họ Tô dần trở mặt với nguyên chủ.

Nguyên chủ thật sự không chịu nổi nữa, cho nên mới một mình chạy đến Tây Bắc tìm Tần Vân Phong.

Hơn nửa năm nay, người nhà họ Tô cứ nghĩ cô đã dựa dẫm vào Tần Vân Phong, cũng không dám trách móc gì nhiều.

Chỉ chờ đến Tết cô về rồi tính sổ sau.

Nghĩ đến đây, Tô Ý không khỏi cười lạnh một tiếng, người nhà họ Tô bám víu quyền thế, thấy lợi quên nghĩa như vậy, nếu biết Tần Vân Phong không những đã hủy hôn với cô, hơn nữa còn dẫn theo vợ mới về, không biết sẽ phản ứng ra sao?

Chắc chắn cho dù cô có lý cũng vô dụng.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 187: Chương 187



Người nhà họ Tô chỉ nhìn kết quả, không có Tần Vân Phong chống lưng, nói không chừng bọn họ sẽ giở trò gì đó với cô.

Còn người nhà họ Tần có lẽ cũng chẳng khá hơn là bao, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem.

Nghĩ vậy, Tô Ý quyết định, sau khi xuống tàu, cô sẽ đến huyện chơi một vòng, để Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm trở về đánh trận đầu, thay cô chắn một đợt sóng trước.

Đợi đến khi người trong nhà náo loạn lên rồi, cô sẽ thong thả trở về.

…..

Tàu đến huyện lúc gần trưa.

Trước khi xuống tàu, Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đến lấy hành lý với vẻ mặt u ám.

Tô Ý cố tình đợi hai người bọn họ xuống tàu trước, sau đó mới chậm rãi đi về phía cổng nhà ga.

Nào ngờ vừa ra khỏi nhà ga, cô đã thấy Tần Vân Phong đang đợi mình.

"Tô Ý, chúng ta cùng nhau bắt xe về nhà nhé!"

Tô Ý cười mỉa mai: "Hai người về trước đi, tôi đói bụng, ăn cơm xong đã rồi về sau."

Tần Vân Phong mím môi: "Người trong nhà đều đang đợi, về nhà rồi ăn cũng như nhau mà?"

Tô Ý cạn lời nhìn anh ta một cái: "Tần Vân Phong, anh cảm thấy người nhà tôi sẽ để dành cơm cho tôi sao? Còn nữa, chắc không phải anh vừa về đến quê hương đã bắt đầu nhớ đến tình cũ rồi đấy chứ? Anh tuyệt đối đừng mơ!"

Nói xong, Tô Ý chỉ chờ Bạch Nhược Lâm ra tay.

Quả nhiên, Bạch Nhược Lâm đứng ở phía trước dựng lỗ tai lên nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, lập tức chạy như bay đến: "Tần Vân Phong, anh có ý gì? Tôi vượt đường xa xôi theo anh về đây kết hôn, vậy mà anh lại ở đây lôi lôi kéo kéo người phụ nữ khác?"

"Cô ta không muốn về thì tốt, chúng ta về trước!"

Tần Vân Phong thấy vậy, đành phải theo Bạch Nhược Lâm trở về trước.

Nhìn bóng lưng hai người, Tô Ý hô một câu: "Nhắc nhở hai người, về nhà lời nào nên nói, lời nào không nên nói hãy cân nhắc cho kỹ, nếu để tôi về đến nhà mà nghe thấy có người bịa đặt, vậy tôi sẽ mang tờ giấy hủy hôn đến từng nhà để nói cho rõ ràng."

Nghe Tô Ý nói vậy, bước chân hai người khựng lại.

"Tô Ý, em yên tâm, chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của em!"

"Tốt nhất là như vậy!"

Nói xong, Tô Ý đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh lớn nhất huyện, gọi một bát mì bò hầm.

Trong lúc đợi mì, cô lại gọi thêm hai mươi bánh bao thịt, hai mươi bánh bao chay và mười phần bánh chẻo mang về.

Không phải vì chuyện gì khác, chỉ sợ về đến nhà sẽ không có cơm ăn.

May mà trước khi đi, cô đã luộc sẵn một nồi trứng gà, bây giờ cất trong không gian vẫn còn nóng hổi.

Chuyện ăn uống không phải lo.

Ăn xong, Tô Ý xách đồ tìm một chỗ vắng vẻ, cất hết đồ ăn vào không gian.

Sau đó hỏi thăm người dân địa phương xem chợ Tết của huyện năm nay ở đâu, rồi đi thẳng đến đó.

Đến phố bán đồ Tết, quả nhiên là người đông như nêm cối.

Không chỉ có người bán hàng mà còn có người biểu diễn xiếc khỉ, cắt tóc, vô cùng nhộn nhịp.

Tô Ý tìm một chiếc xe ba bánh đang chờ chở hàng ở đầu chợ, đưa người đến một con hẻm nhỏ, kéo đồ của mình ra.

Tìm một chỗ trống để dỡ hàng, sau đó mới bắt chước người ta rao hàng:

"Chuối vừa thơm vừa ngọt đây, cả huyện chỉ có một mình tôi bán, mua là lãi!"

"Hạt đưa rang nóng hổi, ngọt, mặn đủ loại..."

"Dây cột tóc mới nhất từ Dương Thành, mua về tặng vợ, tặng con gái nào..."

Tô Ý mặt dày rao hàng vài tiếng, rất nhanh sau đó đã có không ít người vây quanh.

Thứ nhất là vì hàng hóa của cô khá mới lạ, ít thấy.

Thứ hai là vì mọi người đều thích xem náo nhiệt.

Mua hay không thì cũng muốn đến xem cho biết.

"Đồng chí, chuối này bán thế nào? Có ngọt không?"

DTV

Tô Ý cười rạng rỡ, bóc vỏ một quả chuối, dùng d.a.o cắt thành từng miếng nhỏ: "Chuối nhà chúng tôi mới chuyển từ miền Nam ra đêm qua, bao chín bao ngọn, ngọt lịm, hơn nữa còn mềm dẻo ngon miệng."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 188: Chương 188



Phần lớn mọi người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy quả chuối, trước đây chỉ được thấy trên tivi.

Nhìn thấy Tô Ý hào phóng đưa chuối cho mọi người ăn thử, có người còn ngại ngùng không dám nhận: "Chúng tôi chỉ đến xem thôi, không mua đâu."

Tô Ý cười nói: "Không sao, không mua cũng có thể nếm thử."

Nghe vậy, mọi người đều không khỏi tò mò, hào hứng nhận lấy.

Người nếm thử đầu tiên bị làm cho kinh ngạc: "Ngon thật đấy, em gái, chuối này của cô rốt cuộc bán thế nào vậy?"

Tô Ý không có cân, nhưng lúc trước khi ở chỗ của Lục Tử, cô đã cân thử rồi.

Chuối này quả vừa to vừa đều, một cân khoảng 3 quả.

Theo giá của Lục Tử thì khoảng 4 hào một quả.

Nhưng Tô Ý nghĩ chuối của cô dù sao cũng là sản phẩm của không gian linh tuyền, ăn vào tốt cho sức khỏe, bán 5 hào một quả cũng không quá đáng.

Đắt hơn nữa e là sẽ khó bán.

Quả nhiên, khi Tô Ý nói giá 5 hào một quả, không ít người đã chê đắt.

"Sao loại quả này đắt thế? 5 hào mua được cả cân táo rồi."

"Đúng vậy, một quả chuối của cô có thể mua được nửa cân thịt lợn, ăn chuối còn không bằng ăn thit lợn."

Thấy có người chê đắt, Tô Ý cũng không đôi co, chỉ cười nói: "Loại quả này đúng là đắt, nhưng hiếm lắm, ở đây chúng ta còn không có bán, huống chi bây giờ còn là mùa đông."

"Mọi người nghĩ xem, chuối từ miền Nam vận chuyển đến đây, quãng đường mấy ngàn cây số."

Nghe Tô Ý nói vậy, mọi người ngẫm nghĩ, cũng thấy có lý.

"Đúng là hiếm thật, vận chuyển đến tận cái thị trấn nhỏ bé ở miền Bắc này của chúng ta, quả thực là vượt qua muôn vàn khó khăn."

Thấy không ít người còn đang do dự, Tô Ý cũng không ép mua.

Cô chỉ cười nói: "Không sao, nếu mọi người cảm thấy hiếm, muốn mua một ít về cho con cháu, người lớn trong nhà nếm thử, mua một quả cũng được, tùy tâm, ai không mua thì ở lại xem cũng được, coi như ủng hộ tôi."

Nói rồi, cô lại giới thiệu sang hạt dưa: "Hạt dưa nhà tôi cũng đủ vị, đóng gói riêng biệt, sạch sẽ lại vệ sinh, chỉ 2 hào một túi thôi."

Vừa nói, cô vừa mở mỗi loại một túi cho mọi người nếm thử.

Có người vẫn còn lưu luyến với những quả chuối: "Cho tôi mười quả chuối, nhà tôi người già nhiều, răng yếu, sống đến ngần này tuổi rồi còn chưa biết có được đón Tết bao nhiêu lần nữa, mua chút đồ mà cả đời bọn họ chưa được ăn về để tỏ lòng hiếu thảo."

Cũng có người nhớ đến đứa con ở nhà còn chưa mọc đủ răng: "Cho tôi năm quả, mang về cho con gái tôi thử."

Cũng có người chỉ mua một, hai quả.

Tô Ý cầm d.a.o kiên nhẫn cắt từng quả chuối cho khách.

Cũng có không ít người không nỡ mua chuối, cảm thấy hạt dưa đóng gói sẵn như vậy khá lạ, hơn nữa rang rất vừa miệng nên đã mua hạt dưa.

DTV

Một mình Tô Ý làm không xuể, lúc thì cắt chuối, lúc thì lấy hạt dưa, bận rộn đến toát mồ hôi, nhưng lúc thu tiền lại vô cùng vui vẻ.

Đợt khách đầu tiên tan đi, chuối đã bán gần hết, hạt dưa lại càng sạch bách.

Hạt dưa mua với giá 24 tệ bán được 40 tệ, Tô Ý tiếc hùi hụi vì nhập hàng quá ít.

300 cân chuối mua với giá 90 tệ, tuy còn thừa một ít, nhưng cũng đã bán được gần 400 tệ.

Thật sự lãi to rồi!

Chỉ tiếc là hôm nay quá lộn xộn, chưa kịp giới thiệu dây cột tóc.

Đành phải đợi lần sau đến huyện rồi tính tiếp.

Nhìn trời đã xế chiều, Tô Ý định dọn hàng về.

Đang cúi xuống dọn dẹp, bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Mua gì mà mua? Chuối 5 hào một quả, con không sợ mắc nghẹn hả? Con cảm thấy điểm thi lần này của con xứng đáng ăn chuối sao?"

Tô Ý ngẩng đầu lên, ôi trời, đây không phải là anh cả Tô Đại Hải, người anh trai giỏi giang nhất nhà cô sao?

Tô Đại Hải là người duy nhất trong làng học hết cấp 3, luôn là niềm tự hào của ba mẹ cô.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 189: Chương 189



Sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh ta xin được việc làm trong nhà máy dệt ở huyện, sau đó lại cưới được con gái của chủ nhiệm phân xưởng, có thể nói là nở mày nở mặt nhất làng.

Bề ngoài, anh ta là người hào phóng, thật thà chất phác, nhưng đó là đối với người ngoài.

Ở nhà, đặc biệt là trước mặt cô em gái này, tính cách của anh cũng không khác gì người ba của anh ta, vừa sĩ diện vừa thích ra vẻ anh cả dạy dỗ người khác.

Lúc nãy, anh ta dẫn con gái đi ngang qua, thấy mọi người mua chuối, con bé cũng muốn ăn, vừa mới lên tiếng đã bị anh ta mắng cho một trận.

Nhìn thấy anh ta, Tô Ý vội vàng cúi đầu xuống.

Cũng may cả người cô đều được áo khoác quân đội che lại, nửa mặt bị khăn quàng cổ che khuất, hơn nữa xung quanh lại đông người, nên không bị nhận ra.

Đợi sau khi hai người bọn họ đi rồi, Tô Ý cũng nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc.

Cô đi theo sau hai ba con Tô Đại Hải đến dưới lầu khu tập thể của nhà máy dệt.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy Tô Đại Hải lúc nãy, Tô Ý đã nảy ra một ý, thay vì mình về nhà một mình, chi bằng kéo thêm anh trai và chị dâu cùng về.

Anh cả rất sĩ diện, trước mặt người trong làng, chắc chắn anh ta sẽ phải giữ thể diện cho mình, không đến mức để mọi chuyện trở nên quá khó coi.

DTV

Đặc biệt là trước mặt chị dâu, anh ta tuyệt đối sẽ không để nhà bọn họ xem thường.

Hơn nữa, mẹ của cô cũng chỉ e ngại mỗi chị dâu, chắc chắn sẽ không dám ra tay đánh người trước mặt chị ta.

Nghĩ đến đây, Tô Ý vội vàng lấy một nải chuối từ trong không gian ra, sau đó gõ cửa nhà anh trai.

Cửa vừa mở ra, Tô Đại Hải còn ngẩn người: "Tiểu Ý?"

Tô Ý rưng rưng nước mắt: "Anh cả, cuối cùng em cũng gặp được người nhà rồi."

Tô Đại Hải còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tô Ý đã đi thẳng vào nhà, tìm chị dâu Vương Phương.

Lúc này, Vương Phương đang ngồi trong nhà nghe con gái mách lẻo, trong lòng đang không vui.

Bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình là chị dâu, ló đầu ra nhìn, người đến vậy mà lại là cô em chồng đã mất tích hơn nửa năm.

Bây giờ trong tay người ta còn xách một nải chuối to.

Tô Ý chào hỏi xong, trực tiếp đưa nải chuối cho Vương Phương: "Chị dâu, em lâu rồi không đến, lúc nãy nhìn thấy có người bán chuối ở bên ngoài, nên mua một ít mang đến cho cháu gái ăn."

Hai mẹ con cô ta vừa định ra ngoài xem người bán chuối còn ở đó không, đột nhiên có người mang chuối đến tận cửa.

Tất nhiên là vui mừng khôn xiết.

Cô ta vội vàng kéo tay Tô Ý ra ghế sô pha ngồi xuống: "Tiểu Ý, chị nghe anh cả của em nói em đến Tây Bắc rồi, về khi nào vậy?"

Lúc này, Tô Ý đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi, thấy cô ta hỏi, lập tức bắt đầu trút bầu tâm sự, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện mình bị hủy hôn, sau đó cùng nhau quay về.

"Đều tại em vô dụng, không giữ được trái tim người ta, kết quả bây giờ cần tiền không có tiền, cần người không có người, em thật sự không còn mặt mũi về nhà."

"Chị dâu, thật không dám giấu, trước buổi trưa em đã đến rồi, nhưng không dám về nhà, thật sự không còn đường để đi nữa nên mới đến đây tìm hai anh chị, xin hai anh chị cho cho em ở vài ngày đi."

Nghe cô nói muốn ở lại, Vương Phương vội vàng liếc mắt ra hiệu với Tô Đại Hải.

Sau đó mới vỗ tay của Tô Ý, an ủi: "Sợ gì chứ? Trách nhiệm của chuyện này đâu phải của em, là cái thằng họ Tần kia phụ bạc em, dựa vào đâu mà chúng ta phải trốn tránh không dám về nhà?"

"Nghe chị nói, nhất định phải về nhà, em yên tâm, chị và anh cả của em về cùng em!"

Tô Ý nhìn Tô Đại Hải: "Anh cả, anh và chị dâu sẽ làm chủ cho em chứ?"

Tô Đại Hải biết Vương Phương không ưa gì người nhà mình, hôm nay lại khách sáo với Tô Ý như vậy, đều là vì nể tình nải chuối này.

Lúc nãy, hai người bọn họ còn đang cãi nhau vì chuyện chuối, đột nhiên thấy em gái mang chuối xuất hiện, cho anh ta nở mày nở mặt..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back