Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 380: Chương 380



Tô Ý dừng lại, vẫy tay về phía xe, đợi đến khi xe khuất khỏi con hẻm mới xoay người bước về phía sân nhà mình.

Nào ngờ vừa đi được hai bước, cô đã bắt gặp Chu Cận Xuyên đứng trước cửa, nhìn cô chằm chằm.

Tô Ý bỗng chột dạ, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh bước tới: "Giữa trưa nắng nóng thế này, anh đúng ngoài này không thấy nóng sao?"

Chu Cận Xuyên thu hồi tầm mắt, khẽ ho một tiếng: "Em về rồi, vừa nãy là ai đưa em về thế?"

Tô Ý mím môi: "Là con trai của người dì mà hôm qua em nói với anh đấy, quan hệ không tệ.

Hôm nay, cậu ấy giúp em đi xem cửa hàng, tiện đường ghé qua bệnh viện nên mới đưa em về."

Nói xong, cô bất giác ưỡn thẳng lưng.

Chu Cận Xuyên tuy muốn hỏi thêm nhưng thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, biết đây không phải lúc.

Anh giục: "Ngoài này nóng lắm, vào nhà thôi!"

Tô Ý khựng lại một chút, sau đó bước vào trong, phát hiện ra căn nhà đã thay đổi hoàn toàn.

"Cái tivi ở phòng khách này là anh mua à?"

Chu Cận Xuyên thấy vẻ mặt cô tràn đầy kinh ngạc, vui vẻ gật đầu: "Ừ, chẳng phải em nói có tivi thì sẽ náo nhiệt hơn sao."

Nói xong, anh lại chỉ tay lên bàn: "Anh cũng tiện thể lắp thêm điện thoại, sau này liên lạc sẽ tiện hơn, không cần phải chạy ra đầu ngõ nghe điện thoại nữa."

DTV

Tô Ý cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy trên bàn có một chiếc điện thoại mới tinh, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

"Chỉ trong một buổi sáng mà anh đã sắm sửa được nhiều thứ thế này sao?"

Chu Cận Xuyên mím môi cười: "Lẽ ra nên sắm sửa từ lâu rồi, trước giờ không có dịp thôi.

Em vào phòng khác xem thử đi."

Tô Ý vừa thầm kinh ngạc vừa đi về phía những căn phòng khác.

Sau đó cô phát hiện ra tủ lạnh trong bếp, máy giặt bên ngoài phòng tắm, trong lòng liên tục thốt lên những lời kinh ngạc.

[Có phải anh định ở đây luôn rồi không?]

Tô Ý đi một vòng, lúc này mới hoàn hồn: "Sao không thấy anh mua quạt điện?"

Chu Cận Xuyên nắm tay che miệng, khẽ ho một tiếng: "Anh quên mất, để lần sau mua."

Nói xong, anh vội vàng đổi chủ đề: "Đúng rồi, ở ngoài lâu như vậy chắc em nóng và khát rồi đúng không? Anh đã nấu chè đậu xanh để trong tủ lạnh rồi, em uống một bát đi."

Nghe vậy, Tô Ý không khỏi nhướng mày dường như không ngờ Chu Cận Xuyên lại chu đáo đến mức nấu chè đậu xanh.

Cô tò mò mở tủ lạnh, lấy ra một bát, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không khỏi cau mày.

Chu Cận Xuyên thấy vậy, vội vàng hỏi: "Không ngon à?"

Tô Ý mím môi cười: "Anh cho bao nhiêu đường vậy?"

Chu Cận Xuyên vội vàng bưng bát của mình lên, vừa nếm vừa lẩm bẩm: "Anh cho ít mà."

Vừa nếm thử một ngụm, anh cũng nhíu mày, lúng túng nói: "Lần đầu nấu, không để ý, ngọt quá hóa đắng rồi, hay là anh đổ đi nhé."

Nói xong, anh định cầm bát của Tô Ý đi đổ.

Tô Ý vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu, lát nữa em thêm chút nước vào nấu lại là được, đừng lãng phí."

Chu Cận Xuyên gật đầu ngại ngùng, sau đó lại mở ngăn đá tủ lạnh: "Anh còn bảo người ta mang kem que đến, nếu nóng thì em ăn kem que cho mát, bên dưới còn có dưa hấu ướp lạnh nữa."

Tô Ý thấy anh cứ lo cho cô ăn uống, cũng không tiện nói gì, lấy một que kem: "Vậy em ăn thử xem sao."

Ăn của người ta rồi nên Tô Ý chủ động hỏi: "Anh ăn cơm trưa chưa?"

Chu Cận Xuyên thấy cô cuối cùng cũng chịu nhớ đến mình, không khỏi vui mừng cười nói: "Trời nóng quá, anh không đói."

Tô Ý khựng lại một chút, sau đó bưng hai bát chè đậu xanh lên: "Em cũng chưa ăn, vừa hay nấu lại chè đậu xanh ăn tạm, tối nay ăn cơm sớm một chút."

Chu Cận Xuyên đương nhiên không có ý kiến gì, theo cô vào bếp.

Hai người uống chè đậu xanh, lại ăn thêm chút bánh ngọt coi như xong bữa trưa.

Vừa ăn xong, Chu Cận Xuyên đã giành rửa bát, Tô Ý thấy anh hôm nay nhiệt tình khác thường có chút không quen.

"Hôm nay anh làm sao thế? Hai cái bát mà cũng giành, muốn rửa bát thì tối nay rửa."

Chu Cận Xuyên có chút ngại ngùng: "Anh thấy cơ thể đã khỏe hơn nhiều rồi, có thể làm việc được rồi, hơn nữa anh đâu thể ăn không ngồi rồi mãi được, chút tự giác này anh vẫn có."

Nói xong, anh nhanh chóng rửa hai cái bát sáng bóng..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 381: Chương 381



Tô Ý bất lực lắc đầu: "Hay là chiều nay bảo Tạ Tiểu Quân đón Tiểu Vũ với Noãn Noãn đến đây đi, em cũng mấy hôm rồi chưa gặp chúng, không biết chúng ở Bắc Kinh có quen không."

Chu Cận Xuyên chỉ muốn được ở riêng với Tô Ý, muốn nhân cơ hội này theo đuổi cô lại, nào dễ dàng gì mà chịu đón hai cái bóng đèn về.

Anh khéo léo từ chối: "Mấy hôm nay mẹ anh đang đưa Tiểu Vũ với Noãn Noãn đi chơi khắp nơi, tranh thủ lúc chưa khai giảng đưa chúng đi dạo chơi một chút, đợi chúng chơi chán rồi anh sẽ bảo người đưa về."

Tô Ý nghe vậy cũng không tiện nói gì thêm, bèn hỏi đến chuyện của Tạ Tiểu Quân: "Không phải anh nói sáng nay anh phải đến bệnh viện tập vật lý trị liệu sao? Hay là để Tạ Tiểu Quân đến đây rồi đưa anh đi?"

DTV

Chu Cận Xuyên khẽ ho một tiếng: "Hôm qua anh đã để Tạ Tiểu Quân về Tây Bắc rồi, cậu ấy có việc quan trọng cần phải làm, còn bệnh viện nếu em bận thì anh tự đi cũng được."

Tô Ý: “...”

Người đàn ông này sau khi nhặt được mạng về, sao toàn là mưu mô thế này.

Buổi trưa ở Bắc Kinh nóng bức vô cùng, Tô Ý mua xong cửa hàng cũng không còn việc gì gấp, không định ra ngoài chịu trận nữa.

Nhưng ở nhà thì Chu Cận Xuyên lại cứ bám theo cô như hình với bóng, cô đi đâu anh đi theo đó.

Vất vả lắm mới g.i.ế.c thời gian được một buổi chiều nhờ cái tivi, thấy mặt trời đã bớt gay gắt, Tô Ý vội vàng xách giỏ định ra ngoài mua rau.

Thấy vậy, Chu Cận Xuyên cũng không nói hai lời mà đi theo: "Ngồi một buổi chiều rồi, hơi mỏi người, vừa hay anh cùng em ra ngoài đi bộ một chút."

Nói xong, không đợi Tô Ý từ chối, anh lại bổ sung: "Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của anh nên đi lại nhiều sẽ tốt cho việc hồi phục."

Tô Ý do dự một chút: "Bên đó đông người phức tạp, đi một vòng cũng phải đi bộ một quãng kha khá, chân anh đi được sao?"

Chu Cận Xuyên khẽ cười, bước ra ngoài trước.

Trước đây, khi còn mang cơm cho Chu Cận Xuyên, Tô Ý thường đến chợ bán rau này mua đồ, đặc biệt là xương ống.

Đi qua đi lại nhiều lần, những người bán thịt, bán rau đều quen mặt Tô Ý, cũng biết bạn trai cô bị thương đang nằm viện.

Hôm nay bỗng nhiên thấy Tô Ý có một người đàn ông đi theo sau xách giỏ rau, mọi người đều đoán người này chắc chắn là bạn trai của Tô Ý.

Không khỏi ồ lên chúc mừng: "Đồng chí Tiểu Tô, bạn trai cô xuất viện rồi à, chúc mừng chúc mừng! Hồi phục tốt đấy."

Người bán thịt lợn cũng trêu chọc: "Chủ yếu là nhờ đồ nhà tôi tốt, ăn vào chắc chắn sẽ hồi phục nhanh."

Cũng có người không đồng ý: "Sao ông không nói là do đồng chí Tiểu Tô chăm sóc tốt!"

Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, Tô Ý cũng không biết nói gì chỉ cười trừ cho qua.

Ngược lại là Chu Cận Xuyên bên cạnh, rõ ràng là để tâm hơn cô rất nhiều, không chỉ chào hỏi từng người một mà còn trả lời mọi câu hỏi.

Lúc Tô Ý mua sắm xong, chuẩn bị rời đi, mọi người đều đồng loạt đổi giọng khen ngợi bạn trai cô.

Tô Ý thấy đã muộn, lúc này mới vội vàng kéo Chu Cận Xuyên ra ngoài.

"Em thấy chân anh không đau thật rồi, đứng lâu như vậy mà cũng không biết mệt."

Chu Cận Xuyên mím môi cười: "Anh thấy mọi người đều rất nhiệt tình với em, nên mới nói chuyện nhiều một chút, chẳng phải vì anh sợ làm mất mặt em sao?"

Tô Ý im lặng liếc xéo anh một cái, định giật lấy giỏ trên tay anh: "Thôi, để em cầm cho, lỡ đâu lại khiến anh bị thương thêm thì mất nhiều hơn được."

Trên đường về, Tô Ý cảm thấy rõ ràng bước chân của Chu Cận Xuyên đã chậm hơn so với lúc đến.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt anh, cô biết là do lúc nãy ở chợ bị nhiều người níu lại nói chuyện, đứng lâu như vậy lại còn xách đồ đi một quãng đường dài, không mệt mới lạ.

Tô Ý nhìn công viên ven đường, thuận miệng đề nghị: "Em hơi mệt, hay là chúng ta ngồi nghỉ ở ven hồ một lát rồi về?"

Bước chân Chu Cận Xuyên khựng lại, trong lòng vui như hoa nở: "Cũng được."

Hoàng hôn mùa hè ở Bắc Kinh chỉ cần là trời nắng đẹp thì hoàng hôn luôn đẹp lạ thường.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, những đám mây đỏ rực như lửa in bóng xuống mặt hồ, khiến mặt nước cũng trở nên rực rỡ.

Thêm một chút gió nhẹ, thật không còn gì thoải mái hơn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 382: Chương 382



Tâm trạng Chu Cận Xuyên lúc này cũng đẹp như cảnh sắc trước mặt.

Tô Ý thấy anh cứ cười ngây ngô, không nhịn được lẩm bẩm: "Cười ngốc cái gì thế?"

Chu Cận Xuyên nhìn cô, mấp máy môi: "Anh lớn lên ở Bắc Kinh, sống ở đây bao nhiêu năm rồi mà chưa từng phát hiện ra nơi nào thoải mái như vậy, hay là sau này tối nào chúng ta cũng đến đây đi dạo nhé?"

Tô Ý cũng bị nụ cười ngây ngô của anh lây sang, nhướng mày cố ý trêu chọc: "Được thôi, tập luyện trong môi trường tốt như vậy chắc chắn sẽ hồi phục nhanh hơn, sau này bảo Tiểu Vũ tối nào cũng dắt anh ra đây đi dạo."

Chu Cận Xuyên biết cô cố ý nói vậy, cũng không so đo, chỉ tươi cười đồng ý.

Hai người ngồi một lúc, đợi đến khi sắc mặt Chu Cận Xuyên đã khá hơn một chút mới đứng dậy trở về nhà.

Buổi tối, Tô Ý cố ý lề mề, tắm rửa xong còn ở trong phòng tắm dọn dẹp một hồi mới vào phòng.

Ban đầu cô còn tưởng Chu Cận Xuyên chắc chắn đã ngủ rồi, nào ngờ vừa đặt chân vào phòng ngủ, đèn đã sáng lên.

Cúi đầu nhìn, Chu Cận Xuyên đã ngồi trên tấm nệm trải dưới đất: "Phòng tối, em cẩn thận."

Tô Ý ừ một tiếng: "Không phải đã nói em ngủ ở dưới đất rồi sao? Sao anh lại xuống đó?"

Chu Cận Xuyên mím môi cười: "Làm gì có đạo lý để con con gái người ta ngủ dưới đất, với lại tối qua anh ngủ cũng không thấy khó chịu gì."

DTV

Tô Ý gật đầu: "Nếu vậy thì mai anh lại chuyển sang phòng Tiểu Vũ ngủ đi, không cần phải canh em nữa."

Vừa dứt lời, Chu Cận Xuyên đã ý thức được mình lỡ lời, vội vàng chuyển chủ đề: "Sáng nay em nói đi xem mặt bằng, đã ưng ý chỗ nào chưa?"

Tô Ý cũng đang định tìm cơ hội nói chuyện này với anh nên nhân tiện kể lại chuyện xem cửa hàng hôm nay.

Lúc đầu Chu Cận Xuyên còn hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến Tô Ý làm việc luôn rất cẩn thận nên cũng không hỏi nhiều.

Chỉ hỏi lại một câu là tiền có đủ không.

Tô Ý nghe vậy, lấy cuốn sổ tiết kiệm đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho anh: "Đủ rồi.

Đúng rồi, sổ tiết kiệm của anh vẫn đang ở chỗ em, trước đây em cũng muốn tìm cơ hội đưa lại cho anh, nhưng thấy anh nằm viện cũng không tiện cất giữ, bây giờ anh đã xuất viện rồi thì tự anh giữ lấy đi."

Chu Cận Xuyên thấy cô nghiêm túc đưa sổ tiết kiệm cho mình, không khỏi thắt lòng.

Sau đó ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: "Ý em là, em thật sự định bỏ anh sao?"

Tô Ý nghe anh nói vậy cũng sững người, sau đó mím môi: "Anh nói gì thế?"

[Tên đàn ông xấu này còn biết giả nai!]

Chu Cận Xuyên nhìn cô với ánh mắt tha thiết: "Chuyện ở bệnh viện là lỗi của anh."

Tô Ý mím môi: "Lỗi gì?"

"Lỗi là không bàn bạc với em, tự ý lựa chọn chia tay."

Tô Ý ồ một tiếng đầy sâu xa: "Xem raa là anh biết à, tỉnh ngộ cũng nhanh đấy."

Chu Cận Xuyên khựng lại, sau đó nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh chỉ là không thể chấp nhận được việc em còn trẻ như vậy đã phải gả cho một tên tàn phế, cho dù người đó là anh cũng không được."

"Nhưng mà người phạm tội còn có cơ hội lập công chuộc tội, sám hối sửa lỗi, anh...

Anh cũng muốn có cơ hội được xem xét lại, đồng chí Tô, em xem xét lại anh được không?"

Tô Ý liếc nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng, không khỏi mềm lòng, lời từ chối lại nuốt xuống.

Sau đó, cô đặt cuốn sổ tiết kiệm xuống dưới gối, nằm xuống.

"Nếu anh không muốn tự mình giữ thì cứ để tạm ở chỗ em, muộn rồi, ngủ đi!"

Chu Cận Xuyên sững người, sau đó rướn người về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Em vẫn chưa nói là có đồng ý hay không mà."

Tô Ý đưa tay tắt đèn, trong bóng tối vang lên giọng nói nhỏ nhẹ: "Không phải anh tự nói muốn em xem xét lại anh sao?"

Chu Cận Xuyên khựng lại, sau đó cười ngây ngô trong bóng tối.

Tô Ý thấy anh còn dựa vào giường cười ngốc nghếch, bèn lên tiếng giục: "Còn không mau nằm xuống ngủ? Mai còn phải dậy sớm đi bệnh viện nữa đấy."

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên mới ngoan ngoãn nằm xuống: "Ừ, em ngủ ngon."

Tô Ý khẽ ừ một tiếng, nhắm mắt lại, nằm một lúc mà bản thân lại không ngủ được.

Vì ngủ muộn nên hôm sau lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Tô Ý quay đầu nhìn, chỗ ngủ dưới đất đã được dọn dẹp gọn gàng.

Cô vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc, ra ngoài sân tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Chu Cận Xuyên đâu.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 383: Chương 383



Đúng lúc Tô Ý nghĩ anh đã tự mình đến bệnh viện thì nghe thấy tiếng động ở cửa chính.

Tiếp theo đó là Chu Cận Xuyên xách theo sữa đậu nành và quẩy rán bước vào từ cửa, nhìn thấy Tô Ý đang ở trong sân, mỉm cười lắc lắc bữa sáng trên tay: "Dậy sớm thế, anh ngủ không được nên đã ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi, sau này đừng làm nữa, mua đồ ăn sẵn cho đỡ mất công, em cũng có thể ngủ thêm một chút."

Tô Ý nhận lấy cốc sữa đậu nành: "Không sợ muộn giờ đi bệnh viện à?"

Chu Cận Xuyên đưa tay ra trước mặt cười nói: "Không muộn đâu."

Tô Ý cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh chính là chiếc đồng hồ đôi mà hai người đã mua trước đây.

Lại nhìn vẻ mặt của anh, rõ ràng là đang có chút đắc ý.

DTV

Cô trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lên tiếng giục: "Ăn nhanh lên! Ăn xong còn phải đi bệnh viện."

Chu Cận Xuyên vốn còn lo lắng sau khi cô tỉnh dậy sẽ thay đổi, nên cả đêm qua ngủ không ngon.

Bây giờ thấy cô thản nhiên như vậy, lại còn ngầm đồng ý đi bệnh viện cùng anh, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng dần dâng lên niềm ngọt ngào.

Hai người đến bệnh viện một chuyến, kết quả kiểm tra của bác sĩ còn khả quan hơn dự kiến.

Tốc độ hồi phục của Chu Cận Xuyên ở nhà còn nhanh hơn so với lúc ở bệnh viện rất nhiều.

Tuy bản thân Chu Cận Xuyên cũng cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đã tốt hơn nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.

Còn Tô Ý thì thản nhiên, trong lòng cô sáng như gương.

Lúc hai người vừa từ bệnh viện ra, vừa đi đến cổng đã bắt gặp Lâm Thư Tuyết vội vàng chạy đến.

Tô Ý thấy cô ta đến vội vàng như vậy, không khỏi nhìn xung quanh một lượt rồi khinh miệt nói: "Chắc là có người báo tin nhỉ? Đến đúng lúc thật đấy!"

Lâm Thư Tuyết lập tức trừng mắt nhìn Tô Ý, sau đó mỉm cười với Chu Cận Xuyên: "Anh Cận Xuyên, thật ra em đến bệnh viện mấy lần rồi, nhưng bảo vệ không cho em đến gần phòng bệnh, em thật sự lo lắng cho anh, nghĩ chắc chắn anh xuất viện rồi cũng sẽ quay lại kiểm tra, nên ngày nào em cũng đến đây chờ, hy vọng có thể gặp được anh."

Nói xong, cô ta lại liếc nhìn Tô Ý đầy ẩn ý: "Anh không tin có thể hỏi chị dâu đấy, lần trước em đã đến cầu thang rồi, chị dâu cũng nhìn thấy em nhưng cũng không nói giúp em một câu để tôi vào, chắc là chị dâu sợ làm phiền anh nghỉ ngơi, anh đừng hiểu lầm chị ấy nhé."

Tô Ý nghe cô ta nói năng lươn lẹo, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Cái mặt dày, cái tài ăn nói như này, không đi hát tuồng thì phí quá."

Chu Cận Xuyên hình như không muốn Tô Ý đôi co với cô ta nên dứt khoát kéo tay Tô Ý đến gần mình hơn.

Sau đó, anh cau mày nhìn Lâm Thư Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng: "Không ai mời cô đến thăm tôi cả, với lại lần trước cô nói với cô ấy những gì, tưởng là tôi không biết à?"

Nói xong, anh kéo Tô Ý ra ngoài.

Lâm Thư Tuyết bị thái độ lạnh lùng bất ngờ của Chu Cận Xuyên dọa sợ, đợi đến khi hoàn hồn lại thì vội vàng đuổi theo.

"Anh Cận Xuyên, anh nghe em giải thích, có phải chị dâu nói gì với anh rồi không? Lúc đó em thật sự không nói gì cả."

Chu Cận Xuyên dừng bước: "Cô cho rằng bảo vệ đều điếc hết à? Cho dù cô ấy có nói với tôi thì sao? Lâm Thư Tuyết, cô đã làm gì, đã nói gì, trong lòng cô tự rõ, đừng có coi ai cũng là kẻ ngốc."

Lâm Thư Tuyết thấy ánh mắt anh nhìn mình sắc bén như dao, không khỏi rùng mình, suýt chút nữa thì tưởng anh đã biết chuyện gì.

Nhưng nghĩ lại, bản thân cô ta không có sơ hở gì.

Lúc này cô ta mới vội vàng cố gắng giữ bình tĩnh, tỏ vẻ uất ức: "Anh Cận Xuyên, em không hiểu ý anh, nếu em làm phiền anh và chị dâu thì em i xin lỗi hai người, nhưng em thật sự không có ý xấu gì khác, em chỉ là lo lắng cho anh, còn cả anh hai em nữa..."

Nhắc đến Lâm Hạo Nam, sắc mặt Chu Cận Xuyên càng trở nên u ám: "Đừng lôi anh hai của cô ra."

Nói xong, anh kéo Tô Ý lên xe rời đi.

Lên xe rồi, Tô Ý vẫn còn thắc mắc: "Gần như vậy mà còn phải bắt taxi, chẳng lẽ là vì không muốn để cô ta đi theo? Còn nữa, khoảng thời gian này anh không gặp Lâm Thư Tuyết, sao vừa gặp mặt đã nổi giận như vậy, có phải anh biết chuyện gì rồi không?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 384: Chương 384



Chu Cận Xuyên nắm tay cô vẫn chưa buông, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Quả thật anh có chuyện muốn nói với em."

Nói xong, anh nhìn đồng hồ trên tay: "Nhưng mà phải để anh về nhà gọi một cuộc điện thoại trước đã."

Tô Ý cũng đoán được phần nào, chỉ ừ một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.

Đợi hai người về đến nhà, Chu Cận Xuyên lập tức bấm máy gọi đi một cuộc điện thoại đường dài, nét mặt anh rất nghiêm túc, có thể thấy được anh cũng có chút căng thẳng.

Sau khi điện thoại được kết nối, anh nói nhỏ vài câu rồi vội vàng cúp máy.

Tô Ý thấy anh có vẻ nghiêm trọng, rót trà đưa cho anh: "Có chuyện gì vậy?"

Chu Cận Xuyên kéo tay cô đến ngồi xuống ghế: "Em còn nhớ chuyện anh từng nói sẽ giúp em tìm ba mẹ ruột chứ? Sau đó vì anh bị thương nằm viện nên chuyện này bị gác lại, đó là một phần nguyên nhân, mặt khác, thông tin về người gửi tiền và bưu phẩm ở Bắc Kinh đều bị cố ý xóa sạch."

"Tuy nhiên, may mắn là bên phía quê em đã tra được một số thông tin hữu ích.

DTV

Mấy hôm trước, khi anh bảo Tạ Tiểu Quân về Tây Bắc, tiện thể cậu ấy đã ghé qua bưu điện bên đó, tìm kiếm trong đống sổ sách cũ và tìm thấy bản ghi gốc lúc đó.

Người gửi tiền và đồ đạc cho nhà họ Tô chính là Lâm Thư Tuyết."

"Nói chính xác hơn là cô ta dùng giấy tờ giả để gửi, vậy nên lúc đầu mới không tra ra được, người phụ nữ này quả thực rất xảo quyệt."

Tô Ý ngẩn người nghe Chu Cận Xuyên giải thích, sững sờ một lúc lâu mới thốt lên: "Vậy năm đó đứa bé bị nhà họ Tô cố ý đưa đến Bắc Kinh chính là Lâm Thư Tuyết?"

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, sợ cô nhất thời khó lòng tiếp nhận, bèn giải thích thêm: "Đúng vậy, mặc dù cô ta dùng tên giả nhưng chữ viết thì không thể giả được.

Anh biết chuyện này có hơi đường đột với em, nhưng may mắn là nhà họ Lâm cũng được coi là môn đăng hộ đối."

Nhắc đến nhà họ Lâm, Tô Ý mới nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Hạo Nam.

Lúc đó, anh ta đã nói đùa rằng cô rất giống mẹ anh ta lúc trẻ.

Tuy lúc đó Tô Ý có chút tò mò nhưng cô không ngờ rằng lại có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra với mình.

Lâm Hạo Nam vậy mà lại là anh trai ruột của cô.

Nghĩ đến những lần gặp gỡ sau khi đến Bắc Kinh và sự quan tâm của anh ta dành cho mình, Tô Ý càng cảm thấy phức tạp hơn.

Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện đều có manh mối.

Chỉ là cô đã bị tổn thương bởi tình thân trong cả hai kiếp nên đã với việc không còn ảo tưởng gì về tình thân nữa.

Hơn nữa, sau khi Chu Cận Xuyên gặp chuyện, cô cũng không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến người khác.

Ban đầu cô cứ nghĩ cho dù người thân thật sự của mình đang ở Bắc Kinh, nhưng với người mà mình chưa từng gặp mặt từ khi sinh ra thì liệu có tình cảm sâu đậm gì không, huống chi nói một cách nghiêm túc thì đó là gia đình của nguyên chủ.

Nhưng khi thật sự biết được Lâm Hạo Nam là anh trai ruột của mình, Tô Ý vẫn không khỏi cảm động.

Một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc len lỏi trong lòng, Tô Ý thầm nghĩ có lẽ đây chính là cái gọi là huyết thống tình thâm?

Suy nghĩ miên man một hồi, Tô Ý mới ngẩng đầu lên nhìn Chu Cận Xuyên: "Anh có biết mẹ của Lâm Hạo Nam tên gì không?"

Chu Cận Xuyên không hiểu ý cô lắm, nghĩ một lúc rồi đáp: "Cái này anh thật sự không biết, anh rất ít khi đến nhà bọn họ, nhưng anh biết bà ấy họ Tô."

Tô Ý nghe vậy khẽ giật mình, trong đầu bất chợt hiện lên hai cái tên Tô Nhân và Lâm Trạch Tây.

Chu Cận Xuyên thấy cô cứ trầm ngâm mãi, tưởng cô nhất thời khó lòng tiêu hóa nổi, chủ động đề nghị: "Hay là anh hẹn Lâm Hạo Nam đến đây gặp mặt rồi tính tiếp?"

Tô Ý do dự một chút rồi lên tiếng: "Cũng được, trước đây, lúc còn ở Tây Bắc, Lâm Hạo Nam từng nói khi nào em đến Bắc Kinh, anh ấy muốn dẫn mẹ đến gặp em ăn bữa cơm, hay là gọi họ đến đây ăn cơm luôn đi, anh thấy sao?"

Cô thật sự rất muốn biết, người đó có phải là Tô Nhân hay không.

Không phải là nghe người khác nói mà là muốn đích thân gặp mặt một lần.

Chu Cận Xuyên nghe vậy cũng rất tán thành: "Vậy bây giờ anh gọi điện cho Lâm Hạo Nam, em đừng sốt ruột."

Suốt thời gian qua, Lâm Hạo Nam bận rộn huấn luyện và dạy học ở trường quân đội, cũng không có thời gian về thăm Chu Cận Xuyên..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 385: Chương 385



Bình thường đều là anh ta chủ động gọi điện đến bệnh viện hỏi thăm tình hình của Chu Cận Xuyên.

Hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Cận Xuyên, anh ta có chút không quen, giọng nói có chút kích động: "Anh cuối cùng cũng nhớ ra gọi điện thoại cho tôi sau khi xuất viện rồi à? Hôm qua tôi gọi điện thoại đến nhà anh, dì Triệu nói anh xuất viện rồi, còn dọn thẳng đến chỗ Tô Ý, anh được lắm, thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, cơ thể đã hồi phục thế nào rồi?"

Chu Cận Xuyên cười thoải mái, thành thật đáp: "Cơ thể đã hồi phục khá tốt rồi, thêm một thời gian nữa là có thể huấn luyện lại được rồi."

Nói xong, anh đi thẳng vào vấn đề chính: "Hôm nay tôi gọi điện thoại không có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi xem anh có thời gian đến đây ăn cơm không?"

Đầu dây bên kia nghe nói đến ăn cơm, càng ngạc nhiên hơn: "Ăn cơm? Tôi nghe nhầm à? Đến nhà nhỏ của hai người ăn á?"

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: "Đương nhiên rồi, chẳng phải trước đây anh từng nói muốn dẫn dì Tô đến gặp Tô Ý sao? Anh quên rồi à?"

Lâm Hạo Nam lập tức cao giọng: "Sao tôi có thể quên được chứ? Lúc trước là thấy đồng chí Tiểu Tô hết lòng vì anh, tôi không tiện quấy rầy, bây giờ hai người đã chủ động lên tiếng rồi, vậy tôi gọi điện thoại về hỏi mẹ một tiếng."

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, sau đó dặn dò: "Anh hỏi thì hỏi, nhưng chuyện này nhất định không được để Lâm Thư Tuyết biết, hỏi xong gọi điện thoại báo cho tôi ngay."

Lâm Hạo Nam chưa bao giờ thấy anh để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: "Gấp như vậy sao? Có phải Thư Tuyết lại đi gây chuyện với anh rồi không?"

Chu Cận Xuyên nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Anh nói xem, sáng nay chúng tôi đến bệnh viện còn bị cô ta chặn ở cửa đấy, sau này chuyện của tôi và Tô Ý, anh ít nói với cô ta đi."

"Với lại, anh và dì đến nhà chơi, chúng tôi không phải mua đồ ăn chuẩn bị trước sao? Đương nhiên phải chú ý một chút rồi."

Lâm Hạo Nam nghĩ cũng phải, lập tức sảng khoái đồng ý rồi cúp máy.

Cúp điện thoại xong, Chu Cận Xuyên mới ngồi xuống bên cạnh Tô Ý.

"Em đừng vội, đợi anh ấy hỏi xong, xem tình hình thế nào đã."

"Nếu dì Tô không đến được, vậy anh sẽ bảo Lâm Hạo Nam...

Khụ khụ, bảo anh hai đến trước, anh ấy là người thẳng thắn, nếu biết em là em gái ruột của anh ấy, chắc chắn sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này ổn thỏa, sẽ không để em phải chịu ấm ức, hơn nữa còn có anh ở đây nữa mà."

Chu Cận Xuyên vừa nghĩ đến Lâm Hạo Nam vốn ngang tuổi mình thì lập tức nhức đầu, trước đây, lúc hai người còn chơi chung cũng từng tranh cãi một thời gian về chuyện ai là anh, sau này cả hai đều gọi thẳng tên nhau cho tiện.

Nghĩ đến sau này phải gọi Lâm Hạo Nam là anh hai theo Tô Ý...

Chưa hết, Lâm Hạo Nam còn có hai đứa em trai đều nhỏ tuổi hơn anh.

Tô Ý thấy Chu Cận Xuyên lải nhải với mình một hồi cũng biết anh đang an ủi mình.

Cô mỉm cười gật đầu: "Em biết rồi, em không vội."

Hai người đang nói chuyện thì chuông điện thoại lại vang lên.

Chu Cận Xuyên lập tức cúi người nghe máy, vừa nhấc máy lên, Lâm Hạo Nam ở đầu dây bên kia đã cười sảng khoái: "Lão Chu, sáng mai tôi đưa mẹ đến đấy!"

Chu Cận Xuyên hình như không ngờ anh ta lại nhanh như vậy, không khỏi hỏi lại: "Sáng mai?"

"Ừ, mẹ tôi nghe nói đến chỗ anh còn vui mừng hơn cả tôi, nếu không phải hôm nay tôi phải ở đơn vị, không về được thì bà ấy đã muốn đến ngay tối nay rồi."

Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý bằng ánh mắt ra hiệu, sau đó đồng ý: "Được, vậy mai gặp."

Cúp điện thoại xong, Chu Cận Xuyên thấy Tô Ý có vẻ căng thẳng, lại đề nghị: "Trưa nay đừng nấu cơm ở nhà nữa, chúng ta ra ngoài ăn đi, tiện thể chiều đi dạo, xem có gì cần mua thì mua luôn."

Tô Ý cúi đầu nhìn chân anh: "Sáng nay đi bộ ở bệnh viện cũng đủ mệt rồi, còn muốn đi dạo nữa, anh đi được không đấy?"

DTV

Chu Cận Xuyên khẽ hừ một tiếng: "Đồng chí Tô, em nói vậy là có ý xem thường anh rồi đấy."

Tô Ý nghe xong không nhịn được bật cười: "Ai là đồng chí của anh chứ?"

Chu Cận Xuyên thấy cô cười, thở phào nhẹ nhõm: "Anh nhầm, không phải đồng chí, là vợ."

Tô Ý liếc anh một cái: "Nói linh tinh cái gì đấy?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 386: Chương 386



Chu Cận Xuyên trong mắt lóe lên tia vui mừng: "Ngày mai phải gặp mẹ vợ và anh vợ, anh cũng hơi căng thẳng, làm dịu bầu không khí chút thôi."

Nói xong, anh lại cầm điện thoại lên: "Biết em lo lắng cho anh, để anh gọi người mang xe đến, em lái xe chở anh đi."

Cúp điện thoại xong, nhân lúc chờ xe, hai người dọn dẹp qua nhà một lượt.

Không lâu sau quả nhiên bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô.

Tô Ý đã lâu không lái xe, sau khi lên xe cô đã làm quen một lúc rồi mới lái xe vào thành phố.

Hai người đến nhà hàng ăn cơm trước, sau đó cùng đến cửa hàng mua một số bát đĩa, cốc chén và hoa quả, bánh ngọt để tiếp khách.

Mua xong đồ dùng, Chu Cận Xuyên lại đề nghị đến trung tâm thương mại mua sắm vài bộ quần áo.

Tô Ý vừa mua đồ xong, trong tay không còn nhiều tiền, bèn khéo léo từ chối: "Không cần đâu, chỉ là gặp mặt thôi mà, hơn nữa quần áo của em vẫn còn đủ."

Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ nhìn cô: "Nhưng anh chỉ có mỗi bộ đồ này, không mua thì ngày mai anh mặc gì?"

Tô Ý nghe vậy mới sực nhớ ra Chu Cận Xuyên căn bản không mang theo hành lý.

Cô không nhịn được bật cười: "Được rồi, đi mua cho anh."

Mua sắm cho Chu Cận Xuyên xong, cuối cùng cô vẫn bị anh lôi đi mua hai bộ váy mới.

Mua xong hết những thứ này, ví tiền của Chu Cận Xuyên gần như trống rỗng.

Thấy đối diện là ngân hàng, anh bèn bảo Tô Ý đợi ở trong xe: "Đơn vị vừa phát một khoản tiền thưởng, anh vẫn chưa đi nhận, em đợi anh một lát, anh đi nhận tiền rồi ra."

Tô Ý thấy anh đã bận rộn cả ngày rồi, lên tiếng: "Em vẫn còn tiền mặt, về nhà em đưa cho anh là được, đừng đi nữa."

Chu Cận Xuyên khựng lại, sau đó mỉm cười: "Anh không mệt đâu, hơn nữa sau này còn phải đưa em về nhà anh, có khi còn phải cùng em về nhà họ Lâm nữa, hơn nữa...

Sau này kết hôn đều cần phải dùng đến tiền, đâu thể lúc nào cũng ngửa tay xin em được?"

Nói xong, không đợi Tô Ý kịp phản ứng, anh đã bước vào trong.

Tô Ý nghe anh nói đến chuyện về nhà, chuyện kết hôn, nhất thời không kịp chuẩn bị tâm lý, sau khi hoàn hồn lại, cô có chút ngại ngùng.

Đang đợi ở ven đường, đột nhiên cô thấy một chiếc xe dừng lại trước mặt.

Cửa kính xe hạ xuống, Tô Ý mới nhận ra người đó chính là Lâm Trạch Tây, người đã cùng cô đi xem mặt bằng hôm trước.

Chính xác mà nói, là anh ba Lâm Trạch Tây của cô.

Mặc dù chỉ mới một ngày trôi qua, nhưng khi gặp lại, thân phận và tâm trạng của họ đã hoàn toàn khác.

Thấy anh chủ động dừng xe chào hỏi mình, Tô Ý cũng cố gắng giữ bình tĩnh chào lại anh.

Sau khi chào hỏi xã giao, Lâm Trạch Tây khởi động xe rời đi.

Lúc Chu Cận Xuyên từ ngân hàng ra, vừa hay nhìn thấy Tô Ý đang mỉm cười vẫy tay chào một bóng lưng đàn ông, sau khi chiếc xe rời đi, cô vẫn còn nhìn theo, đến mức anh đã quay lại mà cô cũng không phát hiện ra.

Tim Chu Cận Xuyên thắt lại, sau đó lặng lẽ đi đến bên cạnh cô: "Là người hôm trước đưa em về đấy à? Tiếng xe này nghe quen quen."

Tô Ý kinh ngạc quay đầu nhìn anh, thấy anh mặt đầy vẻ ghen tuông, không khỏi mím môi cười: "Anh đoán đúng rồi đấy, chính là anh ấy."

Chu Cận Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Em không cảm thấy nên giải thích gì với anh sao?"

Tô Ý thấy anh sắp giận thật rồi, lúc này mới cười hỏi ngược lại: "Lúc trước anh đến nhà họ Lâm, anh chưa gặp Lâm Trạch Tây sao?"

DTV

Nghe thấy cái tên Lâm Trạch Tây, Chu Cận Xuyên vô thức sững người: "Em nói ai cơ? Lâm Trạch Tây?"

"Đúng vậy."

"Không phải anh ấy là con thứ ba nhà họ Lâm...

Hóa ra người đàn ông đi xem mặt bằng với em hôm trước là anh ấy?"

Tô Ý cười gật đầu: "Bất ngờ không? Thật ra, lúc đầu em cũng không dám chắc anh ấy có phải là em trai của Lâm Hạo Nam hay không, chỉ là cảm thấy tên của họ khá giống nhau thôi."

Chu Cận Xuyên lại giật mình: "Vậy người dì đến nhà mình hôm trước, hóa ra em đã gặp bà ấy từ trước rồi?"

Tô Ý lại gật đầu: "Vâng, em cũng không ngờ, hóa ra bọn em đã gặp nhau từ lâu rồi, chỉ là em không nhận ra bà ấy, bà ấy cũng không nhận ra em."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 387: Chương 387



Chu Cận Xuyên thấy đáy mắt cô lóe lên tia lạc lõng, bèn đưa tay vỗ vai cô: "Dì không phải không nhận ra em, chỉ là không dám nghĩ theo hướng đó thôi.

Nhưng nghe em nói, anh có thể cảm nhận được bà ấy rất quý mến em, nếu không cũng sẽ không thường xuyên mang đồ đến cho em, còn đưa em đi khám thầy thuốc, nhờ anh ba đưa em đi mua cửa hàng."

Tô Ý suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Hôm nay em thấy anh tâm lý lắm, từ bao giờ mà anh biết cách an ủi người khác thế?"

Chu Cận Xuyên xùy một tiếng cười nói: "Tối qua vừa mới hứa với em xong, đương nhiên phải thể hiện cho tốt chứ."

Nói rồi, anh giúp cô mở cửa xe: "Lên xe đi, về nhà còn phải dọn dẹp lại một chút, đúng rồi, mai anh hai đến, em đừng có lỡ miệng nói chuyện anh trải nệm ngủ dưới đất đấy nhé."

Tô Ý giả vờ như không hiểu: "Không phải anh nói anh có lý do chính đáng sao? Sao còn phải nói dối?"

"Anh...

Anh chủ yếu là sợ để lại ấn tượng xấu với dì."

"Vậy tối nay anh chuyển sang phòng Tiểu Vũ ngủ đi, như vậy sẽ không cần phải nói dối nữa."

.....

Buổi tối, Chu Cận Xuyên vẫn thành công ngủ dưới đất.

Nhưng sáng sớm hôm sau, anh đã dậy sớm thu dọn, chuyển chăn gối sang phòng Tiểu Vũ.

Tuy ngoài miệng Tô Ý nói không hồi hộp, nhưng sau khi thức dậy, cô vẫn luôn tay luôn chân, hết dọn dẹp nhà cửa lại đến chuẩn bị đồ ăn.

Chu Cận Xuyên muốn khuyên cô nghỉ ngơi một chút, nhưng nghĩ lại, rảnh rỗi càng dễ khiến cô thêm căng thẳng, chi bằng cứ để cô bận rộn một chút sẽ tốt hơn.

Mãi đến mười giờ sáng, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, thật sự cũng không còn việc gì để làm nữa.

Lúc này Tô Ý mới thay quần áo, chải lại tóc.

Chu Cận Xuyên rất biết ý tứ, liên tục khen cô xinh đẹp: "Em cũng đừng căng thẳng quá, thật ra quen biết nhau từ trước cũng tốt, lát nữa mọi người đến, em cứ trò chuyện với dì một lúc đi, sau đó anh sẽ nói riêng chuyện này với anh hai rồi bàn bạc xem nên làm thế nào, em thấy sao?"

Lúc này, Tô Ý cũng không biết làm gì hơn: "Cũng được, cứ theo ý anh đi."

Hai người vừa bàn bạc xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

Chu Cận Xuyên đi trước ra mở cửa.

Vừa mở cửa, Lâm Hạo Nam đã xách theo đồ bước vào sân: "Cận Xuyên, em dâu, xin lỗi nhé, sáng nay tôi từ trường quân đội về, trên đường có chút việc nên đến muộn.

Vả lại, tôi sợ Thư Tuyết đi theo nên đã đợi con bé ra ngoài rồi mới đến đây, xin lỗi hai người."

Lâm Hạo Nam vừa giải thích xong, định quay người lại dẫn mẹ vào nhà, tiện thể giới thiệu Tô Ý cho bà ấy.

DTV

Nhưng khi anh ta quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ngấn lệ của mẹ mình đang nhìn Tô Ý chằm chằm không chớp.

Lâm Hạo Nam không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng đi tới hỏi han.

Nào ngờ, mẹ anh ta đã bước nhanh đến trước mặt Tô Ý, ôm chầm lấy cô, đồng thời bật khóc nức nở.

Tối qua, khi trằn trọc mãi không ngủ được, Tô Ý đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi hai người gặp lại, cũng nghĩ đến nhiều khả năng.

Nhưng cô chỉ không ngờ rằng, Tô Nhân sẽ ôm chầm lấy mình mà khóc, rõ ràng cô và Chu Cận Xuyên đều chưa nói đến chuyện bị tráo đổi.

Những cảm giác không thoải mái mà cô lo sợ cũng không hề xuất hiện, khi nhìn thấy người mẹ ruột đang ôm mình khóc nức nở, khoảnh khắc này Tô Ý mới nhận ra có những tình cảm là không thể giả tạo được.

Giờ phút này, Tô Ý sống ở thế giới này chính là cô, cô chính là Tô Ý.

Người đang ôm cô chính là mẹ ruột của cô.

Nhìn bà ấy khóc đến đau lòng như vậy, nước mắt Tô Ý cũng như những hạt châu đứt dây, tim cô không khỏi thắt lại, theo bản năng gọi một tiếng: "Mẹ.."

Tô Nhân nghe thấy cô gọi mình, càng khóc to hơn: "Tiểu Ý, mẹ...

Đến muộn rồi."

Chu Cận Xuyên nhìn thấy hai người khóc như vậy, muốn an ủi nhưng lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ khẽ vỗ vai Lâm Hạo Nam.

Lâm Hạo Nam lúc này đã đứng hình tại chỗ từ lâu, đến khi bị Chu Cận Xuyên vỗ vai mới hoàn hồn.

"Cận Xuyên, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải anh gọi chúng tôi đến ăn cơm sao? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 388: Chương 388



Tô Nhân đã nén nước mắt suốt dọc đường, lúc này sau khi khóc một trận, bà ấy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thấy Lâm Hạo Nam cứ hỏi mãi, bà ấy mới lau nước mắt, nắm lấy tay Tô Ý nói: "Thật ra mẹ nên nhận ra con từ lâu rồi, mẹ đã nghi ngờ rất nhiều lần, cũng đi hỏi những người lớn tuổi lúc đó, nhưng không ai biết rõ.

Mãi cho đến hôm qua, khi Hạo Nam gọi điện thoại nói về con, mẹ mới lại sinh nghi, trằn trọc suy nghĩ cả đêm."

"Trên đường đến đây, mẹ mới biết, hóa ra con chính là cô bé mà nó từng nhắc đến, có lẽ đây chính là ý trời.

Khi nãy, lúc vừa mở cửa nhìn thấy con, mẹ đã bỗng nhiên chắc chắn, con chính là con gái của mẹ."

Lâm Hạo Nam đứng trước mặt Tô Nhân và Tô Ý, đầu óc vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Tô Nhân thấy vậy, đưa tay kéo anh ta một cái: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đây là em gái con đấy!"

Lâm Hạo Nam kinh ngạc há hốc mồm: "Em gái? Không phải, nhà chúng ta...

Chẳng lẽ con còn có một đứa em gái nữa sao?"

"Đây mới là em gái ruột của con, còn Tiểu Tuyết thì không phải."

Lâm Hạo Nam gãi đầu: "Có khi nào nhầm lẫn không mẹ?"

Tô Nhân lập tức trừng mắt nhìn anh ta: "Chẳng phải chính miệng con cũng từng nói sao? Con bé này giống hệt mẹ hồi trẻ."

Lâm Hạo Nam vội vàng giải thích: "Ý con không phải vậy, đúng là hai người rất giống nhau, ban đầu con còn tưởng cô ấy là họ hàng bên ngoại của mẹ nữa, không ngờ lại là em gái ruột của con!"

"Khoan đã, xem ra mọi người đều biết chuyện hết rồi? Sao con chẳng hay biết gì cả vậy? Có ai giải thích cho con hiểu chuyện gì đang xảy ra được không?"

Chu Cận Xuyên thấy mọi người vẫn còn đứng dưới trời nắng chang chang, vội vàng gọi mọi người vào nhà.

Sau khi mọi người đã ngồi xuống, anh rót trà cho mọi người.

Tô Nhân dần lấy lại bình tĩnh, lúc này mới giải thích với Lâm Hạo Nam: "Lần đầu tiên gặp Tiểu Ý, mẹ đã bắt đầu nghi ngờ rồi, nhưng không dám nghĩ theo hướng đó.

Sau đó mẹ cứ vô thức muốn đến gần con bé hơn, muốn tìm hiểu thêm về con bé.

Càng tiếp xúc, mẹ càng nghi ngờ, vì vậy mẹ đã quay lại nhà cũ họ Tô để hỏi thăm."

"Tiếc là, người già thì người mất, người còn sống thì đã già yếu, không ai còn nhớ rõ chuyện năm xưa nữa.

Nhưng theo ký ức của họ, năm đó lúc mẹ sinh con quả thực có một nhà họ Tô chạy nạn qua làng, cùng ngày mẹ sinh con, lại cùng họ Tô, ông bà ngoại thấy họ đáng thương nên đã giữ họ ở lại hai ngày."

"Năm đó, sau khi sinh em gái con, mẹ đã hôn mê bất tỉnh, mấy ngày sau mới tỉnh lại.

Nhà họ Tô khi đó rất hỗn loạn, có lẽ Tiểu Ý đã bị đánh tráo vào lúc đó.

Mấy hôm nay, mẹ vẫn luôn tìm kiếm tung tích của gia đình đó, nhưng chưa có tin tức gì thì đã được con đưa đến đây."

Nghe xong, Tô Ý siết c.h.ặ.t t.a.y bà ấy: "Lúc đầu năm nay, khi về quê con nghe trưởng thôn nói năm đó khi cả làng chúng ta chạy nạn, quả thực có gặp một gia đình giàu có họ Tô, con được sinh ra ở nhà họ, tên của con cũng là do người lớn trong nhà họ đặt cho."

Tô Nhân nghe vậy, mắt sáng rực lên, gật đầu nói: "Nếu vậy thì chắc chắn là ba của mẹ, cũng chính là ông ngoại của con đặt tên cho con, chỉ là ông ấy đã mất nhiều năm rồi."

Nghe hai người giải thích xong, Lâm Hạo Nam cũng dần hiểu ra vấn đề, chỉ là anh ta vẫn chưa hiểu: "Nhưng lúc đó nhà mình có nhiều người như vậy, lại không ở cùng một phòng, sao con lại có thể bị ôm nhầm được chứ?"

Chu Cận Xuyên nghe vậy, không nhịn được cười khẩy: "Nếu là có người cố ý tráo đổi thì sao?"

Lâm Hạo Nam lại một phen kinh hãi: "Ý anh là, nhà họ Tô vì muốn con gái mình được sống sung sướng nên đã cố tình tráo đổi con cái? Không phải là vô tình ôm nhầm?"

Chu Cận Xuyên gật đầu: "Tôi đã đến quê của họ rồi, còn gặp người nhà họ Tô, nếu anh biết từ nhỏ đến lớn họ đối xử với Tô Ý như thế nào, anh sẽ không hỏi như vậy đâu."

DTV

"Hơn nữa, Lâm Thư Tuyết đang sống ở nhà các anh, cô ta biết rất rõ chuyện này, hai năm nay, cô ta vẫn luôn âm thầm qua lại với nhà họ Tô, không chỉ gửi đồ ăn thức uống cho họ mà còn gửi tiền nữa.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 389: Chương 389



Tô Nhân nghe Chu Cận Xuyên nói nhà họ Tô đối xử tệ bạc với Tô Ý, tuy anh chỉ nói qua loa, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy đau lòng như cắt.

Lại nghĩ đến hai mươi năm nay, bà ấy vất vả nuôi nấng Lâm Thư Tuyết, để cô ta sống như một nàng công chúa trong nhà họ Lâm, bà ấy không khỏi tức giận ngút trời.

Bà ấy không nhịn được cơn tức, bệnh cũ tái phát, đầu óc choáng váng.

Giây tiếp theo, bà ấy suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.

May mà Lâm Hạo Nam và Chu Cận Xuyên phản ứng nhanh, vươn tay đỡ lấy bà ấy.

Tô Ý cũng nhanh chóng rót một cốc nước linh tuyền cho bà ấy.

Uống một cốc nước linh tuyền vào, Tô Nhân ngồi nghỉ ngơi một lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng khi nghĩ đến những gì Tô Ý đã phải chịu đựng trong suốt những năm qua, bà ấy vẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Ý, con nói cho mẹ biết, bây giờ nhà họ Tô đang ở đâu, mẹ phải đích thân đến tìm bọn họ tính sổ."

Tô Ý thấy sắc mặt bà ấy đã khá hơn nhiều, lúc này mới yên tâm.

Nghe thấy mẹ muốn đến tìm nhà họ Tô tính sổ, trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp, chỉ nghĩ đến việc bây giờ bọn họ đều đang ở trong tù, cô lại có chút "ngại ngùng”.

"Nhà họ có năm người, hiện tại đã có bốn người đang ngồi tù rồi."

Tô Nhân kinh ngạc: "Đều ở trong tù?"

Tô Ý cười gượng gật đầu: "Bốn người bọn họ nghe nói con mở một quán ăn ở ngoài doanh trại nên muốn chiếm quán ăn của con, nửa đêm còn lẻn vào trộm đồ, trộm hết cả số hàng mà bạn con gửi ở quán nên mới bị bắt."

Tô Nhân nghe xong mới hiểu ra, bà ấy tức giận hừ lạnh một tiếng: "Đáng đời, trên đời sao lại có loại người độc ác như vậy chứ! Con yên tâm, món nợ này, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ tính sổ với bọn họ."

"Con kể cho mẹ nghe thêm đi, bọn họ còn bắt nạt con như thế nào nữa? Những năm qua, con đã sống như thế nào?"

DTV

Chu Cận Xuyên thấy hai mẹ con nói chuyện rất hợp, gọi riêng Lâm Hạo Nam ra ngoài.

Bốn người nói chuyện một lúc, sau đó cùng nhau dọn cơm trưa.

Mãi đến tận chiều, Tô Nhân vẫn chưa nỡ rời đi.

Lâm Hạo Nam nghĩ còn nhiều việc phải làm, khuyên nhủ Tô Nhân: "Mẹ, chuyện của em gái, chúng ta còn phải về nói chuyện với mọi người nữa, sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà rồi mới sớm đón em gái về được."

Tô Nhân nghe vậy mới bừng tỉnh: "Ừ nhỉ, Hạo Nam nói đúng, Tiểu Ý, con chịu khó đợi thêm vài ngày nữa, đợi mẹ và anh hai con về nhà thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi sẽ quay lại đón con."

Trước khi ra về, Chu Cận Xuyên kéo Lâm Hạo Nam lại, nhấn mạnh lại những lời anh đã nói trước đó.

"Hạo Nam, dù gia đình anh có bàn bạc thế nào, thái độ của những người khác ra sao, nhưng có một điều Tô Ý không thể chịu bất kỳ ấm ức nào."

"Đặc biệt là Lâm Thư Tuyết kia, cô ta không phải người hiền lành gì đâu, tôi tuyệt đối không đồng ý để cô ta và Tô Ý sống chung một nhà."

Lâm Hạo Nam nghe vậy, trịnh trọng gật đầu: "Yên tâm đi, tôi biết phải làm gì rồi."

Nói xong, anh ta lại nhắc nhở: "Đúng rồi, sau này anh cứ ngoan ngoãn gọi tôi là anh hai đi, đừng có Hạo Nam Hạo Nam nữa, anh không được gọi thế đâu."

Chu Cận Xuyên nghẹn họng, cười gượng gạo: "Được, anh hai, hai người đi thong thả."

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Chu Cận Xuyên, Lâm Hạo Nam bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.

Sau khi hai người lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi con hẻm, Tô Ý đứng ở cửa vẫy tay tiễn, trong lòng có chút lưu luyến.

Chu Cận Xuyên thấy vậy, lên tiếng an ủi: "Yên tâm đi, dì và anh hai đều đứng về phía em, chắc chắn sẽ sớm đưa mọi người đến thăm em, chỉ sợ lúc đó em bỏ anh mà đi theo họ thôi."

Tô Ý bị dáng vẻ đáng thương của anh chọc cười: "Làm gì dễ dàng như anh nói, tình cảm con người rất phức tạp, huống chi bà ấy đã sống ở nhà đó hơn hai mươi năm rồi, làm sao có thể nói đi là đi ngay được."

"Nhưng mà, dù sao chúng ta cũng đã làm hết sức rồi, tìm được người thân, em đã rất vui rồi, còn những người khác quyết định thế nào, không liên quan đến em, em sống ở đây cũng rất quen rồi, cũng không muốn chuyển nhà."

Chu Cận Xuyên thấy ngoài miệng cô nói là không quan tâm, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô rất để tâm đến suy nghĩ của những người nhà khác.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back