Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 900: Chương 900



Hai người bận rộn như thế, việc có con quả thực không dễ dàng.

Nhưng hiện giờ, thấy mọi người lần lượt sinh con, họ cũng phải suy nghĩ lại.

Không phải vì bị Tô Nhân thúc giục mà áp lực, mà là lo sợ nếu không sinh sớm, vài năm nữa, khoảng cách tuổi tác giữa các đứa trẻ sẽ quá lớn, khó tìm bạn chơi cùng.

Sau khi Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư đến, ngay sau hai người là Từ Tiểu Cần và Tạ Tiểu Quyên.

Tô Ý thấy chỉ có hai người đến, liền hỏi: “Thiên Hoa và Giang Viễn đâu rồi?”

“Hai người họ đang bận rộn ở nhà hàng, dạo này toàn tổ chức tiệc mừng nhập học, bận không kịp thở.”

“Đúng vậy, hôm nay chúng em đến đại diện thôi! Ha ha.”

Tô Ý giật mình, đúng rồi, sắp khai giảng rồi mà.

Thời gian này đúng là lúc nhà hàng bận rộn nhất.

“Các em có gặp Miêu Miêu chưa? Sao cô ấy chưa đến?”

Lời vừa dứt, Bạch Miêu Miêu liền mang theo hai hộp lớn bước vào.

“Đến rồi, đến rồi đây, ở đây rồi này!

Tô Ý ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Bạch Miêu Miêu đang bước tới.

Chẳng qua là hôm nay cô ấy đặc biệt chải tóc ngắn uốn nhẹ, tô son đỏ, trang phục cũng mang đậm phong cách Hồng Kông.

“Ô, giám đốc Bạch, trang phục hôm nay của cậu đẹp quá!”

“Ôi, giám đốc gì chứ, tại đồng chí Lâm Trạch Tây cứ nhất quyết ném cho mình làm ấy chứ.

Nếu không phải anh ấy bỏ mặc mọi thứ chạy đi, thì mình đâu có bận rộn đến thế này đâu.”

Tô Ý bật cười khúc khích: “Đúng rồi, còn Tiểu Quân và con đâu? Đừng nói cậu bận quá mà quên mất bọn họ đấy chứ?”

“Sao có thể quên chứ! Hai ba con họ đang ở phía sau, vừa thấy bán diều bên đường liền đòi mua.”

Nói xong, quả nhiên Tạ Tiểu Quân ôm con trai hai người, bé Cường Cường, cùng bước vào.

Triệu Lam và Chu Hoằng Nghĩa cũng đẩy xe lăn của ông Chu vào.

“Có phải mọi người đều đã đến đủ cả rồi không?”

Mọi người nhìn nhau, cảm giác như cứ thiếu thiếu ai đó.

“Anh ba chưa đến!”

“À, đúng rồi! Anh ấy đi mua bánh kem.”

Cái này thì không chờ cũng không được.

May mắn là Lâm Trạch Tây không để mọi người phải chờ lâu, chẳng mấy chốc đã cẩn thận mang theo hai cái bánh kem bước vào.

“Ban đầu, anh định đặt bánh hai tầng, nhưng nhân viên vô tình làm hỏng, bù lại họ làm cho chúng ta hai cái lớn.

Thần Thần và An An mỗi đứa một cái, vừa đẹp!”

Có bánh kem, lũ trẻ đang chơi đùa trong sân cũng dừng lại, rửa tay sạch sẽ rồi chạy đến, chuẩn bị cùng nhau ăn bánh.

“Khoan đã, từ từ nào, mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật cho Thần Thần và An An đã.”

“Đúng vậy, hát xong ước nguyện xong rồi mới được ăn bánh.”

Sau khi mừng sinh nhật tròn năm tuổi của Thần Thần và An An, Diệp Tiểu Vũ cũng phải rời nhà lên đường đến trường Đại học Quốc phòng nhập học.

Ngoài Tô Ý và Chu Cận Xuyên, Diệp Noãn Noãn vừa đậu vào trường cấp ba với thành tích xuất sắc cũng muốn cùng đến trường tiễn anh trai.

Khi rời nhà, nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ xách hành lý lên xe, Tô Ý không kiềm được mà rơi nước mắt.

Cô không tài nào hiểu được, làm sao cậu bé khi xưa bỗng chốc trở thành một chàng trai cao lớn thế này?

Nghĩ lại lúc đầu khi gặp Diệp Tiểu Vũ, là ở khu sân lớn ở Tây Bắc.

Khi ấy, Tô Ý đang gặp bế tắc, tình cờ thấy Diệp Tiểu Vũ dưới ánh đèn đường bị một nhóm trẻ vây đánh.

Để bảo vệ em gái, cậu bé nhỏ nhắn đã dũng cảm che chắn cho em, mặc cho bị đánh cũng không phản kháng.

Sau này, khi mẹ ruột của hai đứa định lén đưa Diệp Noãn Noãn đi, chính Tiểu Vũ đã cầm gạch đòi liều mình bảo vệ em.

Nghĩ tới cậu bé bẩn thỉu và đầy bụi bặm ngày nào, giờ đã trưởng thành, trở thành chàng trai xuất sắc thế này, lòng Tô Ý lại dâng lên cảm giác xót xa.

Thời gian trôi nhanh quá, nhanh đến mức cô khó lòng thích ứng được.

Khi cả bốn người đến cổng trường nhìn dòng người đông đúc đầy tân sinh viên, Tô Ý bỗng chần chừ không dám vào.

“Tiểu Vũ, hay là để chú đưa con vào nhé? Thím chờ trong xe.”

Diệp Tiểu Vũ chưa hiểu ý cô: “Thím, có phải thím thấy nóng quá nên không thoải mái?”

Tô Ý ngại ngùng cười: “Thật ra, thím thấy người khác đều chỉ có một người thân đi cùng, sợ chúng ta đi đông quá, cháu sẽ bị bạn bè chê cười.

DTV

Thím cũng lo lắng nếu lỡ khóc thì lại làm cháu xấu hổ.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 901: Chương 901



Diệp Tiểu Vũ nghe vậy liền cảm thấy ấm áp, nở nụ cười tươi rói: “Thím, cháu không sợ bị cười, người khác thấy cháu được nhiều người tiễn, họ sẽ còn ghen tỵ không kịp ấy chứ! Chúng ta cùng vào nhé!”

Chu Cận Xuyên cũng tiếp lời: “Ngôi trường này khác hẳn với các trường đại học bình thường, muốn vào thăm cũng không dễ.

Nếu hôm nay em không vào, lát nữa chắc chắn sẽ lại làm phiền anh để hỏi Tiểu Vũ sống thế nào, ăn uống ra sao cho xem.”

Không đợi Chu Cận Xuyên nói hết, Tô Ý đã tự điều chỉnh tâm trạng, bước xuống xe: “Được rồi, chúng ta cùng đi tiễn Tiểu Vũ.”

Khi cả bốn người bước vào trường.

Tô Ý phát hiện ra ngôi trường này khác biệt hoàn toàn so với các trường đại học thông thường.

DTV

Việc ăn uống, nghỉ ngơi, học tập và huấn luyện đều được quy định nghiêm ngặt, không thể tùy ý ra ngoài như các trường khác.

Nếu muốn về nhà, phải xin phép trước, nên việc thường xuyên gặp mặt là không thể.

Điều này khiến Tô Ý và Diệp Noãn Noãn vốn quen sống cùng nhau, cảm thấy khó chấp nhận.

Nhưng may mắn là Chu Cận Xuyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho họ trước đó.

Mặc dù vậy, khi chia tay, Tô Ý vẫn không nhịn được mà dặn dò Tiểu Vũ kỹ càng.

“Khi nào có thể về, gọi điện báo trước cho thím, thím sẽ chuẩn bị món ngon đợi con về.

Nhớ chăm sóc bản thân, có việc gì thì cứ gọi về nhà.”

Thời gian ở trường không thể kéo dài, sau khi sắp xếp đồ đạc, ba người đành bước ra ngoài, mỗi bước đều quay đầu lại nhìn.

Sợ Tiểu Vũ lo lắng Tô Ý cố gắng kìm nén không khóc.

Nhưng khi vừa quay đi, cô vẫn không thể kiềm chế được nước mắt, Diệp Noãn Noãn cũng vậy.

Hai người đã gắn bó từ nhỏ đến lớn, hầu như chưa bao giờ phải rời xa nhau.

Việc đột ngột không được gặp nhau khiến lòng họ không khỏi khó chịu.

…..

Mùa hè năm 1991.

Chớp mắt một cái đã tới ngày kỷ niệm mười năm kết hôn của Chu Cận Xuyên và Tô Ý.

Dù hai người có bận rộn đến đâu, suốt những năm qua, hai người luôn dành thời gian để kỷ niệm ngày này cùng nhau.

Dù đôi khi chỉ đơn giản là ăn một bữa ở nhà hàng phương Tây, xem một bộ phim rồi đi dạo, nhưng chưa bao giờ bỏ lỡ.

Vì cho rằng mười năm là một cột mốc quan trọng, Tô Ý đã bí mật chuẩn bị một món quà kỷ niệm từ sớm.

Đó là một con d.a.o quân dụng đa năng mà cô nhờ người mang về từ nước ngoài.

Trước đây Chu Cận Xuyên cũng từng có một con d.a.o tương tự, nhưng làm thủ công đơn giản hơn, đã tặng lại cho Lâm Lạp Bắc.

Sau khi chuẩn bị xong món quà, Tô Ý đợi Chu Cận Xuyên đề xuất địa điểm mừng kỷ niệm.

Nhưng sáng hôm ấy, anh vội vã ra khỏi nhà mà không nói một lời nào.

Tô Ý suy nghĩ mãi thấy không ổn, nên trước giờ trưa đã chủ động gọi điện cho anh.

"Thủ trưởng Chu, hôm nay tan ca chúng ta đi đâu ăn? Ăn gì đây?"

Đầu dây bên kia có vẻ hơi ồn ào, nhưng Chu Cận Xuyên vẫn nhanh chóng trả lời: "Tối nay ăn ở nhà nhé? Em muốn ăn gì? Anh sẽ mua trước."

Tô Ý "ừm" một tiếng, hơi thất vọng trong lòng: "Không có gì đặc biệt muốn ăn cả."

Chưa kịp gác máy, Chu Cận Xuyên đã hỏi thêm: "Bây giờ em đang ở nhà máy dược phẩm phải không?"

Đôi mắt Tô Ý sáng lên: "Đúng rồi, có việc gì sao?"

Chu Cận Xuyên cười nhẹ: "Không có gì, anh bận chút việc, lát gặp lại."

Nói xong, anh liền gác máy.

Nghe tiếng tút tút vang lên tử điện thoại, Tô Ý không kìm được hừ một tiếng: "Ha, đúng là đàn ông mà, thời gian qua đi rồi cũng thay đổi, nhớ lúc trước tình cảm dạt dào bao nhiêu, giờ mới mười năm đã học cách lơ là người ta rồi!"

Dẫu phàn nàn như vậy, sau khi gác máy, Tô Ý vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc.

Trong khoảng thời gian qua, mọi hoạt động của nhà máy dược phẩm đều đã đi vào ổn định, không còn bận rộn như trước nữa, nhất là vào mùa hè, đây vốn là thời gian ế hàng.

Vì vậy, cái gọi là bận rộn của cô cũng chỉ là nói miệng, ngồi xuống bàn làm việc thì lòng lại không ngừng nghĩ đến sự khác thường của Chu Cận Xuyên.

Nào ngờ chỉ mới hơn nửa tiếng trôi qua, điện thoại trên bàn lại reo lên.

Lần này là từ bảo vệ dưới lầu gọi tới: "Giám đốc Tô, phiền cô xuống một lát, dưới lầu có người tìm."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 902: Chương 902



"Người đó còn nói cô mang theo điện thoại di động và túi xách nữa."

Tô Ý chẳng hiểu gì cả, chưa kịp hỏi rõ là ai dưới lầu, điện thoại đã bị cắt.

Sau một chút đắn đo, cô quyết định đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động và túi xách rồi đi ra ngoài.

Vừa xuống đến lầu dưới, Tô Ý đã thấy xe của Chu Cận Xuyên từ xa, anh đang ngồi trong xe vẫy tay gọi cô.

Tô Ý vui vẻ trong lòng, vội vàng bước tới: "Sao lại là anh?"

"Vợ à, em lên xe trước đã."

Nói rồi, Chu Cận Xuyên tỏ vẻ thần bí, mở cửa xe cho cô.

Tô Ý đầy nghi hoặc bước lên xe, rồi liếc mắt nhìn anh: "Nói thật đi, anh đang giở trò gì vậy? Lúc nãy chẳng phải nói tối về nhà mới gặp nhau sao?"

DTV

Chu Cận Xuyên khẽ cười: "Vợ ơi, anh sai rồi, lúc nãy chỉ muốn tạo bất ngờ cho em nên mới không nói."

"Bất ngờ?"

"Anh không quên hôm nay là ngày gì chứ?"

"Tất nhiên là không quên, anh còn nghĩ em đã quên rồi chứ!Sáng nay anh còn phải ra ngoài lấy vé nữa."

"Em cũng không quên.

Mà anh lấy vé gì thế?"

Tô Ý khó hiểu nhận lấy, rồi nhìn thấy hai tấm vé máy bay mà anh đưa cho cô.

Điểm đến là thành phố Nam Đảo vừa mới mở tuyến bay không lâu, thời gian khởi hành chỉ còn một tiếng rưỡi nữa.

"Anh muốn đưa em đến đó à?"

Chu Cận Xuyên gật gù: "Trước đây chẳng phải em nói chờ lúc nào có thời gian rảnh muốn đi tắm biển một chuyến sao? Anh đã tìm hiểu rồi, tuy nơi này hơi xa, nhưng có bãi biển đẹp nhất trong nước ta, lại không cách sân bay quá xa, thế nào? Em có muốn đi luôn không?"

Mắt Tô Ý bừng sáng nhưng rồi lại chùng xuống: "Đi bất ngờ thế này, công việc của em còn chưa sắp xếp xong nữa."

Chu Cận Xuyên cười khẽ: "Anh đã hỏi ba rồi, ông ấy nói bất cứ lúc nào em muốn cũng đều có thể nghỉ.

Còn ông Tôn, anh đã thông báo trước rồi."

"Còn con thì sao?"

"Con cái em không cần lo, anh đã bàn với mẹ xong xuôi cả rồi.

Vả lại mấy năm nay chúng ta luôn quẩn quanh với con cái, cũng nên dành chút thời gian cho riêng mình chứ!"

Tô Ý không còn gì để nói, chỉ còn một vấn đề cuối cùng: "Em chưa thu dọn hành lý, liệu có kịp lên máy bay không?"

Lời vừa dứt, Chu Cận Xuyên đã chỉ vào ghế sau: "Anh đã về nhà thu dọn xong rồi.

Nếu thiếu gì, khi đến nơi chúng ta sẽ mua thêm."

Nói xong, anh lại cười nhìn cô: "Vợ à, bây giờ em không cần lo nghĩ gì cả, cứ mặc kệ mọi thứ và đi theo anh là xong.

Em đi chứ?"

Tô Ý ngẩn ra một lát, rồi cười gật đầu: "Đi!"

Vừa dứt lời, xe của Chu Cận Xuyên đã lăn bánh, thẳng hướng sân bay mà đi.

Dù đã lên máy bay, thế nhưng Tô Ý vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thực.

Những năm qua, đặc biệt là sau khi sinh con, tính cách của cô đã thay đổi nhiều.

Mọi việc cô đều suy nghĩ cẩn trọng tính toán kỹ lưỡng.

Còn kiểu nói đi là đi thế này, thì đây là lần đầu tiên.

Nhưng cũng phải nói rằng, thỉnh thoảng có một bất ngờ như vậy cũng thật thú vị.

Tô Ý không biết Chu Cận Xuyên đã chuẩn bị từ bao giờ, chỉ biết mọi thứ đều được sắp xếp hết sức hoàn hảo, như thể đã luyện tập từ trước vậy.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ từ lúc đi đến sân bay, lên máy bay, rồi bắt taxi đến khách sạn bờ biển, không một phút nào bị lãng phí.

Dọc đường, tâm trạng của Tô Ý cũng dần trở nên thoải mái hơn khi rời xa Bắc Kinh, có một cảm giác thoát ly thực tại thật kỳ lạ.

Hiện tại, thành phố biển này vẫn chưa đông đúc như sau này, nhiều điểm du lịch chưa được khai thác, thật sự là một thị trấn ven biển nguyên sơ.

Phải nói rằng vẻ đẹp tự nhiên của bãi biển này có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Khách sạn này cũng là khách sạn duy nhất trên bãi biển, vừa bước vào, hai người đã được nhân viên chúc mừng kỳ nghỉ trăng mật vui vẻ.

Còn có cả những bó hoa hồng lớn được tặng.

Tô Ý ngạc nhiên liếc nhìn Chu Cận Xuyên, không nhịn được cười: "Sao lại thành đi nghỉ tuần trăng mật rồi?"

Chu Cận Xuyên cũng tỏ vẻ bối rối, rồi bật cười: "Có lẽ hầu hết những người đến đây đều là để hưởng tuần trăng mật, chắc nhân viên thấy em trẻ quá nên không nghĩ là đang kỷ niệm mười năm ngày cưới."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 903: Chương 903



"Không sao, thật ra em nghĩ lần này mình cứ coi như là đi nghỉ tuần trăng mật cũng được, dù sao lúc trước khi kết hôn, chúng ta chỉ về Tây Bắc, đâu có coi là tuần trăng mật."

Dù ngay từ đầu nhân viên đã nhầm lẫn, nhưng căn phòng mà Chu Cận Xuyên đã đặt trước thì không hề sai sót.

Vừa bước vào phòng, cả một giường đầy hoa, thậm chí bồn tắm cũng ngập tràn cánh hoa.

Đối với người đời sau, có lẽ điều này có phần tầm thường, nhưng với thời kỳ hiện tại ở trong nước, vẫn là điều khá mới mẻ và lãng mạn.

Tô Ý bước vào phòng, đi một vòng, phát hiện cửa sổ phòng nhìn thẳng ra biển, cảnh tượng đẹp đến ngỡ ngàng.

Ngay lập tức, cô cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến.

Thậm chí, cô còn không muốn nghỉ ngơi: "Cận Xuyên, sắp hoàng hôn rồi, chúng ta ra biển đạo một vòng nhé?"

Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng cười: "Tất cả nghe theo ý em."

Nói rồi, anh mở va li, lấy ra một chiếc váy hoa dài.

"Cái váy này là đồ anh bí mật mua cho em đó, em thử xem đi?"

"Bí mật mua cho em? Ồ, cả đồ bơi cũng có nữa à?"

Vốn cô còn tưởng chuyến đi này là quyết định bất ngờ, không ngờ Chu Cận Xuyên lại chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy.

Mọi thứ đều đã được tính toán kỹ càng.

Tô Ý vui vẻ ôm lấy đồ rồi vào phòng tắm thay váy, khi mặc xong, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Váy thì đẹp, rất hợp với biển.

Nhưng kiểu tóc vẫn là kiểu cô buộc khi đi làm, tất cả đều được búi gọn.

Sau khi cân nhắc, Tô Ý cười rồi thả tóc xuống, dùng tay túm lại một chút, buộc một b.í.m tóc lệch sang một bên.

Khi bước ra, Chu Cận Xuyên đang thay đồ cũng sững người một lúc, nhìn cô từ trên xuống dưới không rời mắt.

"Thế nào?"

"Đẹp, đẹp lắm!"

Tô Ý cười rồi khoác tay anh: "Đi thôi, không nhanh là hết hoàng hôn mất."

DTV

"Đợi đã, anh lấy máy ảnh."

Chu Cận Xuyên cầm máy ảnh, không nói hai lời liền dắt tay Tô Ý chạy thẳng ra bãi biển bên ngoài khách sạn.

Lúc này bãi biển dù chưa được khai thác, nhưng cát mịn trắng xóa, nước biển trong vắt ánh lên sắc xanh lục.

Ven biển, những hàng dừa cao vút mọc lên.

Gió biển thổi qua, trong không khí phảng phất hương dừa ngọt ngào, hòa quyện với vị mặn của biển cả, khiến lòng người nhẹ nhàng, thư thái.

Hai người tay trong tay chậm rãi dạo bước bên bờ biển một hồi.

Hoàng hôn lúc này thật đẹp, Chu Cận Xuyên không kìm lòng được mà liên tục bấm máy, muốn lưu giữ khoảnh khắc tuyệt vời này.

Khoảnh khắc chỉ thuộc về riêng hai người.

Vừa đi, Chu Cận Xuyên vừa bàn bạc với Tô Ý về kế hoạch những ngày tới: “Nếu em dậy sớm được, sáng mai chúng mình ra biển ngắm bình minh nhé?”

“Em có thấy hòn đảo nhỏ phía xa không? Anh tính ngày mai thuê thuyền, chúng ta qua đó chơi một ngày, nghe nói bên ấy cảnh đẹp lắm.”

“Đúng rồi, em thích ăn hải sản mà, ở đây hải sản tươi ngon lắm! Anh sẽ mua thật nhiều để về dự trữ, khi nào em muốn ăn là có ngay.”

“Nếu em muốn thử trải nghiệm câu cá, chúng mình có thể cùng ra khơi câu luôn.”

Nghe từng lời gợi ý của Chu Cận Xuyên, Tô Ý bỗng cảm thấy từ khi có con, người đàn ông này càng trở nên chu đáo hơn.

Quả nhiên đúng như lời anh nói trước khi đến đây, cô chỉ cần đi là được, còn mọi việc khác anh sẽ lo liệu.

Cô không kìm được cười nói: “Được, tất cả theo anh sắp xếp.”

Dù sao đến đây cũng chỉ là để nghỉ dưỡng cứ vui vẻ là được.

Tô Ý không thể tưởng tượng nổi buổi sáng mình vẫn còn làm việc ở nhà máy được mà đến chiều đã có mặt ở đây.

Mãi đến khi dắt tay Chu Cận Xuyên đi dạo quanh bờ biển, cô mới có cảm giác chân thực.

Khi mặt trời dần lặn xuống, Chu Cận Xuyên mới phá vỡ sự bình yên tốt đẹp này: “Vợ đói không?”

Tô Ý sờ bụng: “Đúng là có chút đói bụng.”

Bữa trưa hai người ăn trên máy bay, cô chỉ ăn qua loa vài miếng.

Sau khi xuống máy bay, hai người lại vội vã đến khách sạn nên vẫn chưa có thời gian ăn uống gì.

Vừa nghe cô nói đói, Chu Cận Xuyên đã bí mật kéo cô đến một nơi trên bờ biển: “Ở đây có một nhà hàng bên mũi biển, anh đã đặt chỗ trước rồi.

Anh đưa em đến xem.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 904: Chương 904



Ban đầu Tô Ý cứ tưởng quanh đây không có nhà hàng, ai ngờ khi đến nơi, đúng là có một nhà hàng nhỏ, hơn nữa họ còn chuẩn bị sẵn một chiếc bàn đặt bên bờ biển, cạnh những hàng dừa.

“Anh đã nói với chủ quán mình muốn một chỗ yên tĩnh, càng gần biển càng tốt, không ngờ lại được sắp xếp ở ngoài trời.”

Tô Ý nhìn quanh, thấy không gian thật sự rất yên tĩnh, đối diện thẳng với biển, cô mỉm cười hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, ngồi ở đây thật sự rất tuyệt.”

DTV

Gió biển thổi qua, sóng vỗ rì rào, hoàng hôn dần buông xuống.

Ngày hôm nay thực sự mang đến quá nhiều bất ngờ.

Khi hai người ngồi xuống, món ăn được dọn lên, Chu Cận Xuyên lập tức giục cô ăn: “Không phải em đói sao? Mau nếm thử xem đồ ăn chỗ này có hợp khẩu vị không?”

Tô Ý ăn vài miếng, thấy anh có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, vẻ mặt hơi căng thẳng, cô liền cười trêu: “Sao anh không ăn? Có phải lại có bất ngờ gì giấu em không?”

Chu Cận Xuyên gãi đầu ngượng ngùng, nói: “Quả nhiên không giấu được em.”

Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo.

Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.

“Anh nghe nói gần đây thịnh hành kiểu nhẫn này nên mua cho em.

Không biết em có thích không?”

Tô Ý nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: “Không phải em đã có nhẫn rồi đây sao?”

“Không giống nhau.

Mười năm trước, điều kiện của chúng ta còn hạn chế, không thể mua được chiếc nhẫn đẹp.

Bây giờ mười năm đã qua, cũng nên đổi một chiếc mới.”

Vừa nói, Chu Cận Xuyên vừa cẩn thận đeo chiếc nhẫn mới vào tay Tô Ý.

Sau đó, anh nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm: “Vợ, đeo chiếc nhẫn này, chúng ta cùng bắt đầu chặng đường mười năm tiếp theo nhé!”

Tô Ý nhìn xuống chiếc nhẫn, mím môi cười: “Vậy nói như thế, mỗi mười năm chúng ta lại có thể đổi nhẫn một lần sao?”

Chu Cận Xuyên gật đầu liên tục: “Chỉ cần em thích, mỗi năm đổi một lần cũng được, chỉ cần không đổi chồng là được rồi.”

Tô Ý bật cười thành tiếng.

Chu Cận Xuyên vội hỏi: “Em có thích không?”

“Thích!”

Chu Cận Xuyên không kiềm được nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Vợ, anh còn điều muốn nói với em.”

“Ừm...

anh nói đi!”

Chu Cận Xuyên căng thẳng nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Người ta nói vợ chồng sống chung lâu ngày sẽ thấy chán nhau, nhưng anh lại cảm thấy, sau khi ở bên em, anh chẳng những không chán mà còn càng không thể rời xa em.”

“Tiểu Ý, cảm ơn em đã đến bên anh.

Anh hy vọng sau này mỗi ngày thức dậy đều được nhìn thấy em, cùng em ngắm từng buổi hoàng hôn, cho đến ngày tử thần chia cắt chúng ta.”

Nói đến đây, trán Chu Cận Xuyên đã lấm tấm mồ hôi.

Lòng bàn tay anh căng thẳng đến mức ướt đẫm, giọng nói run run.

Nhưng từng lời của anh, Tô Ý đều nghe trọn vẹn.

Cô nhìn anh, mắt đỏ hoe, nhưng miệng lại nói: “Sến c.h.ế.t đi được.”

Dù vậy, trong đôi mắt cô vẫn không giấu nổi niềm vui sướng.

[Cận Xuyên, em yêu anh, yêu đến tận cùng của cuộc đời này.]

Chu Cận Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy cô đang nhìn anh cười đầy tình cảm, môi cô không hề động đậy.

Ngay lập tức, anh hiểu ra, đó là tiếng lòng của cô.

Dù bao năm qua ít khi nghe được tiếng lòng của cô, nhưng khi nghe thấy, anh vẫn không kìm được vui sướng.

Anh kích động đứng bật dậy: “Vợ, anh cũng yêu em.”

Tô Ý ngỡ ngàng nhìn anh, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh nhấc bổng lên, ôm cô quay tròn trên bãi biển.

“Thả em xuống mau, lát nữa có người thấy thì xấu hổ c.h.ế.t mất!”

“Không thả, dù sao cũng không ai quen biết chúng ta.”

Tô Ý bất lực ngước lên nhìn anh, thấy anh cười ngây ngô như một kẻ ngốc.

Dù sao cũng không thoát được, cô cũng quyết định phóng túng một lần, nhón chân lên chủ động hôn anh.

Chu Cận Xuyên thoáng sững sờ, ngay sau đó cũng cuồng nhiệt đáp lại.

Đến khi mặt trời đỏ rực khuất dưới chân trời, tình yêu của họ vẫn tiếp tục.

Tình yêu sẽ không bao giờ phai nhạt.

Chúc cho mỗi người trong chúng ta đều tìm thấy hạnh phúc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back