Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 890: Chương 890



Chu Cận Xuyên thấy anh ấy nói quá, không nhịn được cười.

Sau khi chào hỏi nhau xong, cả nhóm mang hành lý lên xe.

Khi đến ngoài doanh trại, đã gần trưa, Lục Trường Chinh lái xe thẳng tới quán ăn Tứ Xuyên.

“Lão Trịnh dặn tôi phải đưa mọi người đến thẳng đây.

Anh ấy đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”

Nghe nói sắp về lại quán ăn Tứ Xuyên, Tô Ý không kìm được, vươn đầu ra ngoài cửa sổ.

Đây là nơi bắt đầu của cô, cũng là quán ăn đầu tiên của cô.

Dù đã nhiều năm trôi qua, tình cảm ban đầu vẫn còn vẹn nguyên như ngày nào.

Khi xuống xe, nhìn thấy biến hiệu quán ăn quen thuộc và những gương mặt thân quen, Tô Ý không kìm được, nước mắt rưng rưng.

Lão Trịnh và mọi người đã chờ sẵn từ lâu.

Sau một hồi hỏi thăm, lão Trịnh nhìn Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn, không khỏi cảm thán: “Mấy đứa đã lớn thế này rồi sao? Hồi tôi mới trở về, hai đứa còn bé xíu, gầy nhom nhom, mỗi ngày đi học xong là chạy đến tìm thím của hai đứa.”

“Không ngờ chỉ mấy năm, Tiểu Vũ đã thành cậu thanh niên trưởng thành, còn Noãn Noãn cũng đã thành thiếu nữ rồi.”

Dù đã rời xa nơi này một khoảng thời gian dài, hai đứa trẻ vẫn nhớ rõ nơi đây, nhận ra từng người một, lễ phép chào hỏi mọi người.

“Thôi nào, cơm canh đã dọn sẵn rồi, mọi người mau vào ăn thôi!”

“Ủa, lão Lục đâu rồi? Vừa nãy còn thấy ở đây mà?”

Mọi người đang ngơ ngác không thấy lão Lục đâu, thì bất ngờ thấy anh ấy dẫn một người phụ nữ đi về phía quán ăn.

Trước đây, Tô Ý đã nghe Chu Cận Xuyên kể về chuyện Lục Trường Chinh kết hôn, nhưng vì anh ấy chưa đưa vợ về Bắc Kinh nên cô chưa có dịp gặp mặt.

Lần này thấy phong thái Lục Trường Chinh khác hẳn thường ngày, có chút e dè khi dẫn một người phụ nữ đến, Tô Ý và Chu Cận Xuyên liền hiểu ra ngay, anh ấy đưa vợ đến để giới thiệu với hai người.

Hai người vội cười đón: “Đoàn trưởng Lục, đây là chị dâu phải không?”

“Cô là…."

Vừa dứt lời, Tô Ý chợt cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút quen thuộc.

Nhìn kỹ lại, cô bất chợt nhớ ra.

Chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ đối diện đã cười:

“Tôi là Tiểu Tạ, trước đây từng làm việc ở đoàn văn công.

Có năm cô biểu diễn đơn ca trên sân khấu, tôi là người đã lấy đàn ghi-ta cho cô đó.”

Tô Ý mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.

Thảo nào nhìn từ xa lại thấy quen mắt thế.”

Tiểu Tạ thấy Tô Ý nhớ ra mình, lập tức cảm thấy khoảng cách hai người càng gần hơn, liền vui vẻ nắm tay Tô Ý kéo vào nhà.

“Năm đó, cô lên sân khấu biểu diễn, nhưng nhạc cụ đã bị phá hỏng từ trước.

May mắn là cô kịp đổi sang chơi ghi-ta.

Năm đó cô trên sân khấu biểu diễn quá xuất sắc, khiến cho mấy năm liền đoàn trưởng của chúng tôi vẫn luôn lấy việc đó ra để đốc thúc chúng tôi.”

DTV

Nhớ lại chuyện cũ, Tô Ý không khỏi bồi hồi.

Lúc đó cô mới đến, còn bạo dạn, nếu là bây giờ, chắc cô không dám lên sân khấu biểu diễn nữa.

Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, thời gian thoáng cái trôi qua.

Khi nhà hàng đã vắng khách, Chu Cận Xuyên và Tô Ý mới đứng dậy, chuẩn bị đi tìm nhà nghỉ để ổn định chỗ ở.

Nghe vậy, Lục Trường Chinh liền sốt sắng: “Về đến đơn vị là về nhà rồi, nơi này cũng là nhà của mọi người, sao có thể để mọi người đi nhà nghỉ cho được?”

Tiểu Tạ cũng cười nói: “Đúng thế, lão Lục nghe tin mọi người sắp về, đã sớm nhờ người dọn dẹp sân nhỏ cho mọi người rồi.

Ngôi nhà đó vẫn còn trống, mọi người cứ vào ở, đỡ lo chuyện lạ nước lạ cái.”

Tô Ý nghe nói nhà cũ vẫn còn, không kìm được vui mừng, nhìn Chu Cận Xuyên: “Thể có ổn không?”

Chu Cận Xuyên mỉm cười: “Theo phép tắc thì không được, nhưng giờ lão Lục là đoàn trưởng, đến địa bàn của anh ấy thì phải theo quy định của anh ấy thôi.”

Lục Trường Chinh bật cười: “Thôi nào, nói thẳng ra là có ở hay không đây?”

Chu Cận Xuyên lập tức gật đầu: “Ở chứ! Tất nhiên là phải ở rồi!”

Mọi người cùng đi tới căn nhà nhỏ mà trước đây hai người đã từng ở.

Vừa mở cửa, mọi thứ trong sân đều mang lại cảm giác quen thuộc cho hai người.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 891: Chương 891



Tiểu Vũ và Noãn Noãn cũng không kìm được sự phấn khích, chạy quanh khắp sân, rồi lại chạy vào trong nhà xem xét.

“Thím ơi, con còn nhớ nơi này, nó y hệt như hồi trước chúng ta ở.”

Tô Ý cũng xúc động nhìn quanh, cảm giác quen thuộc vô cùng.

Chưa kịp đặt hành lý xuống để dọn dẹp, chị Diêu và chị Trịnh ở nhà bên đã vội vã chạy qua.

DTV

“Từ xa nghe thấy bên này có tiếng động, bọn chị cứ nghĩ có người mới chuyển đến, không ngờ là mọi người về!”

“Cách đây vài ngày nghe đoàn trưởng Lục nói mọi người sẽ về, bọn chị còn tưởng anh ấy nói đùa, không ngờ lại là thật!”

“Thật tuyệt, mọi người cuối cùng đã về, bao nhiêu năm rồi không gặp!”

Chị Trịnh và chị Diêu kéo Tô Ý ra ngoài, không ngừng hỏi han, rồi quay sang nhìn Tiểu Vũ và Noãn Noãn.

Khi xưa, hai đứa nhỏ này cũng được các cô ấy chăm sóc, từ khi ba bọn trẻ gặp chuyện, các cô ấy luôn hết mực giúp đỡ.

Tình cảm dành cho hai đứa nhỏ luôn sâu đậm, giờ đã lâu không gặp, các cô ấy cũng có chút bùi ngùi.

“Bắc Kinh quả là nơi ở tốt, nhìn xem hai đứa nhỏ giờ lớn thế nào đi, xinh xắn quá!”

“Đúng vậy, còn trắng trẻo hơn cả hai đứa nhóc nhà chị, nhìn là đã thấy ngoan ngoãn rồi!”

Nghe nhắc đến bạn cũ, Tiểu Vũ và Noãn Noãn đã đứng ngồi không yên, chỉ muốn chạy ra ngoài tìm các bạn để chơi.

Tô Ý thấy vậy, liền lấy ra kẹo và sô-cô-la mà hai đứa đã chuẩn bị sẵn, còn có cả xúc xích: “Đi đi, mang theo mấy thứ này chia cho các bạn cùng ăn nhé!”

“Vâng ạ!”

Hai đứa nhỏ đáp một tiếng, ôm đồ chạy ra ngoài.

Chị Trịnh và chị Diêu vốn không phải người ngoài, liền giúp Tô Ý vừa dọn dẹp, vừa hỏi thăm về tình hình gần đây của cô.

Khi thấy Tô Ý lấy ảnh chụp ra, hai người đều hứng thú lật xem.

“Nghe nói em sinh đôi long phượng không ngờ hai đứa nhỏ lại xinh xắn như vậy, y như em bé trong tranh Tết!”

“Đúng là phúc phần của đoàn trưởng Chu, chắc là nằm mơ cũng cười tỉnh mất.”

“Ôi chao, giờ người ta không còn là đoàn trưởng nữa rồi, nghe nói sắp thăng chức nữa đấy!”

Tô Ý cười gật đầu đáp lời, ba người trò chuyện một lát, các cô ấy cũng không muốn làm phiền quá lâu, hẹn dịp khác rảnh sẽ tụ họp, để thời gian cho Tô Ý và Chu Cận Xuyên sắp xếp hành lý.

Khi mọi người ra về, trong nhà chỉ còn lại hai người.

Tô Ý lúc này mới có thời gian nhìn kỹ xung quanh, kéo tay Chu Cận Xuyên đạo một vòng trong nhà.

“Thật tuyệt, vẫn giống hệt như trong trí nhớ của em, bao nhiêu năm rồi mà chẳng thay đổi gì.”

“Đúng vậy, đơn vị này thật sự chẳng thay đổi nhiều, vẫn là những khuôn mặt quen thuộc, chẳng trách lão Lục không muốn bị điều về Bắc Kinh.”

Tô Ý mỉm cười: “Sao? Anh hối hận vì bị điều về đó à?”

“Không đâu, chỉ là khi trở lại đây, anh không kìm được nhớ lại những ngày chúng ta mới hẹn hò, và cả khi mới đến đây huấn luyện.

Nơi này chứa đầy kỷ niệm của chúng ta, chẳng nơi nào khác có thể sánh bằng.”

Tô Ý tựa đầu vào vai anh, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Đúng là nơi này có quá nhiều kỷ niệm đẹp, không gì có thể thay thế được.

Đang chìm đắm trong những hồi tưởng bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rộn rã.

Tô Ý liền giật mình đứng dậy.

“Có phải có người đến không?”

Vừa mở cửa, quả nhiên là có rất nhiều người đến.

Toàn những gương mặt quen thuộc, nghe tin hai người trở về, mọi người đều đến chào hỏi.

“Chúng tôi cứ tưởng đoàn trưởng Chu và đồng chí Tô mang theo cả cặp long phượng về nữa chứ? Sao không mang bọn trẻ theo?”

Tô Ý cười giải thích: “Bọn trẻ còn nhỏ, đi đường xa không tiện, nhưng chúng tôi có mang bánh kẹo mời mọi người đó.”

Nói xong Tô Ý liền nhờ Chu Cận Xuyên mang bàn ra sân.

Cô cũng lấy bánh kẹo và quà từ Bắc Kinh ra chia cho mọi người.

Mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ trong sân hồi lâu, sau đó mới lần lượt ra về.

Trước khi rời đi, mọi người còn rủ hai người đến nhà mình dùng bữa tối.

Trước sự nhiệt tình của mọi người, Tô Ý chỉ biết cười từ chối: “Lâu lắm rồi chúng tôi không ăn ở nhà ăn của đơn vị, về đây là muốn ghé qua đó đầu tiên.

Tối nay, chúng tôi ăn ở nhà ăn thôi.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 892: Chương 892



Nhắc đến nhà ăn, Tô Ý không khỏi nhớ đến vị sư phụ nửa vời của mình, đầu bếp Mã.

“Đúng rồi, đầu bếp Mã còn làm ở nhà ăn không? Sức khỏe ông ấy thế nào rồi?”

Vừa nghe nhắc đến đầu bếp Mã, mọi người đều có vẻ ngập ngừng.

Tô Ý thấy vậy liền hỏi dồn: “Sao thế? Đầu bếp Mã xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì đâu, chỉ là sức khỏe ông ấy dạo này không tốt, nghe nói ông ấy mới nằm viện một thời gian, giờ chắc đang ở nhà dưỡng bệnh.”

“Đúng vậy, lâu rồi chúng tôi cũng không gặp đầu bếp Mã.

Sau khi ông ấy ốm nặng phải nằm viện, ông ấy đã nghỉ hưu và rời khỏi nhà ăn của đơn vị.”

Năm đó đầu bếp Mã luôn quan tâm chăm sóc Tô Ý, giờ nghe ông ấy bị bệnh, cô tất nhiên phải đến thăm.

Vì thế nên cô mượn xe của Lục Trường Chinh, rồi hỏi thăm địa chỉ nhà đầu bếp Mã, mang quà cùng Chu Cận Xuyên lái xe tới.

Nhà đầu bếp Mã nằm ở thị trấn bên cạnh, không xa lắm.

Khi hai người tới nơi, đầu bếp Mã đang nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt đầy nếp nhăn, trông già nua hơn hẳn so với lần gặp trước.

Khi thấy Tô Ý, ông ấy chưa nhận ra ngay.

Sau một lúc ngơ ngác, ông ấy mới lúng túng ngồi dậy: “Tiểu Tô? Đoàn trưởng Chu? Sao hai người lại đột ngột đến thế này?”

Thấy đầu bếp Mã sức yếu, Tô Ý không kìm được nước mắt, liền vội vàng đỡ lấy ông ấy.

“Đầu bếp Mã, chúng tôi đưa bọn trẻ về thăm, nghe nói ông ốm nên đến thăm ông.”

Đầu bếp Mã xúc động gật đầu, vội vàng nhờ người nhà pha trà mời khách.

Chưa kịp hàn huyên, Tô Ý đã hỏi thăm ngay bệnh tình của ông ấy xem rốt cuộc là bệnh gì.

Cô cùng mọi người xem qua bệnh án của ông ấy và phát hiện đó là bệnh tim mạch, liền lấy ra nhân sâm viên cô đã chuẩn bị sẵn.

“Đầu bếp Mã, đây là thuốc do nhà máy dược phẩm của chúng tôi sản xuất.

Thuốc này có thể giúp ông, ông giữ lại dùng thử nhé.”

Con trai đầu bếp Mã vừa nhìn thấy nhân sâm viên, liền sững sờ: “Thuốc này chúng tôi có nghe bác sĩ ở bệnh viện khuyên dùng, nhưng ở đây khó mua, lúc nào cũng thiếu hàng lại còn đắt đỏ nữa.”

Đầu bếp Mã nghe vậy, vội vàng từ chối: “Thân già này chẳng có đáng gì đâu, chỉ là bệnh tuổi già, dùng thuốc đắt đỏ như vậy thật không đáng, hai người mau mang về đi.”

Tô Ý cười, mở hết các hộp thuốc ra: “Đã mang đến đây rồi, làm sao có chuyện mang về? Ông cứ giữ lại mà dùng, nếu tiếc thì để dưỡng sức khỏe, đừng để mọi người phải lo lắng.”

Cuối cùng, đầu bếp Mã không nói lại được Tô Ý, đành bảo con trai lấy hết tiền trong nhà ra đưa cho cô.

DTV

Ai ngờ trước khi ra về, hai người lại lén trả lại tiền cho ông ấy.

Ra khỏi nhà đầu bếp Mã, Tô Ý không khỏi thở dài: “Sao người ta lại có thể già đi nhanh như vậy, em nhớ lần trước về, đầu bếp Mã vẫn còn rất khỏe mà.”

Chu Cận Xuyên cũng thở dài: “Đúng vậy, nghe nói ông ấy đã phải mổ hai lần, tuổi cao sức yếu, cơ thể suy yếu nhanh lắm.”

“Hy vọng thuốc của chúng ta sẽ có tác dụng.”

“Nhất định sẽ có tác dụng.”

Bốn người mang theo tâm trạng phức tạp ở lại đại viện một đêm.

Sáng hôm sau, Chu Cận Xuyên lái xe đưa ba người cùng đi viếng mộ của lão Diệp.

Mộ của lão Diệp nằm trên một ngọn núi gần doanh trại.

Lần trước khi hai đứa trẻ đến, một đứa mới bảy tuổi, đứa kia chỉ mới bốn tuổi.

Ngoài Diệp Tiểu Vũ còn giữ lại chút ký ức mờ nhạt, Diệp Noãn Noãn gần như không còn nhớ gì về ba mình.

Vì thế, khi leo núi, Noãn Noãn không ngừng hỏi Tiểu Vũ về ba của hai người.

Tiểu Vũ vừa đi vừa nói về những mảnh ký ức ít ỏi còn sót lại trong đầu: “Ba rất cao, mỗi lần đại viện chiếu phim, ba luôn để anh ngồi trên vai, nhìn được rất xa!”

“Mỗi lần ba về đều mang kẹo cho chúng ta ăn.”

“Ba nói anh là anh trai, đi đâu cũng phải chăm sóc cho em.”

Nói đến đây, Tiểu Vũ không khỏi đỏ mắt.

Dù rằng chưa bao giờ quên ba, nhưng tại sao ký ức về ba lại ngày càng mờ nhạt? Nhiều chuyện chỉ còn là bóng hình mờ nhạt, muốn kể cho Noãn Noãn nhiều hơn nhưng lại không nhớ ra được gì.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 893: Chương 893



Bị Noãn Noãn hỏi dồn, Tiểu Vũ cảm thấy khó chịu, mắt đỏ hoe.

Chu Cận Xuyên không nhận ra Tiểu Vũ đang khó chịu, vỗ vai cậu bé, nói: “Ba của các cháu là một vị anh hùng lớn, cũng là một người ba tốt.”

Sau đó, Chu Cận Xuyên kể cho hai đứa nghe về những ngày huấn luyện và những lần cùng lão Diệp đi làm nhiệm vụ, để hai đứa có thể khắc ghi hình ảnh ba mình.

Dù sao, lão Diệp là ba của chúng không ai có thể thay thế được.

Hai đứa trẻ lắng nghe một cách chăm chú, cố gắng khắc ghi mọi điều về ba trong tâm trí.

Chẳng mấy chốc, bốn người đã đến trước mộ của lão Diệp.

Nhiều năm không đến, Chu Cận Xuyên cũng cảm thấy nặng nề và áy náy.

Sau khi dọn dẹp xung quanh và bày biện những thứ mang theo, Chu Cận Xuyên không kìm được mà nói với lão Diệp: “Người anh em, tôi dẫn vợ tôi đến thăm anh đây.”

“Cả hai đứa con của anh tôi cũng mang đến rồi.”

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vội lấy ra từ balo những món quà mang tù Bắc Kinh, toàn là những món ăn vặt hai đứa thích và những con hạc giấy do chính tay chúng gấp.

Chúng không nhớ ba thích ăn gì, chỉ muốn ba thử những thứ tốt nhất mà chúng có.

Tiểu Vũ là anh trai, vừa mở lời đã nước mắt đầm đìa: “Ba, con đưa em gái đến thăm ba đây.”

“Những năm qua, con và em đã sống cùng chú thím ở Bắc Kinh, chúng con có một gia đình mới, có rất nhiều người thân, ai cũng đối xử với chúng con như người nhà.”

Thấy Tiểu Vũ có nhiều điều muốn nói với ba, Chu Cận Xuyên và Tô Ý lặng lẽ bước sang một bên, để hai đứa trẻ nói ra hết nỗi lòng mình.

Trên đường về, tâm trạng mọi người có phần nặng nề, sự nặng nề kéo dài cho đến khi họ lên tàu.

DTV

Khi sắp về đến Bắc Kinh, Tô Ý nghĩ cách để làm hai đứa trẻ vui lên, an ủi chúng.

Nào ngờ, Tiểu Vũ đột nhiên nghiêm túc nhìn Chu Cận Xuyên và Tô Ý, nói: “Chú, thím, sau này cháu cũng muốn trở thành một quân nhân, cháu có thể đăng ký thi vào trường quân đội khi thi đại học không?”

Chu Cận Xuyên và Tô Ý lần đầu tiên nghe Tiểu Vũ nói về chuyện này, không khỏi ngạc nhiên.

“Cháu muốn trở thành người giống ba mình, hoàn thành những hoài bão còn dang dở của ba, đúng không?”

Tiểu Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đúng ạ, nhưng không hoàn toàn như vậy.

Chủ yếu là cháu thường thấy chú Chu làm việc, nghe ông nội và cụ kể chuyện, cháu rất cảm động và ngưỡng mộ, cháu cũng muốn trở thành người như thế.”

Chu Cận Xuyên và Tô Ý nhìn nhau, ánh mắt đầy đồng tình.

“Chú thím đều ủng hộ con.”

“Nhưng học viện Quốc phòng ở Bắc Kinh yêu cầu không hề thấp, cháu phải chuẩn bị tâm lý và cố gắng nhiều hơn nữa mới được!”

“Chú cứ yên tâm đi, cháu sẽ cố gắng học thật giỏi.”

Khi Tiểu Vũ nói về lý tưởng tương lai của mình, Noãn Noãn nhìn cậu bé với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tô Ý thấy vậy không khỏi hỏi: “Noãn Noãn, sau này cháu muốn làm gì? Đã nghĩ đến chưa?”

Diệp Noãn Noãn suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thím, sau này cháu muốn làm bác sĩ.”

Tô Ý bất ngờ, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Trung y hay Tây y? Có phải giống mẹ hai của cháu không?”

Diệp Noãn Noãn lắc đầu.

Tô Ý hỏi tiếp: “Quân y quả thật vất vả, làm việc trong bệnh viện như mợ cả của cháu cũng không tê."

Diệp Noãn Noãn lại lắc đầu: “Thím, cháu muốn giống thím, sử dụng kiến thức mình học để bào chế thuốc, như vậy có thể cứu được nhiều người hơn.

Cháu muốn học cả Trung y và Tây y.”

Tô Ý mỉm cười: “Noãn Noãn muốn học bào chế thuốc à? Thím ủng hộ cháu, nhưng con đường học y không kém phần vất vả như anh cháu thi vào trường quân đội đâu.”

Diệp Noãn Noãn cũng cười tươi: “Nhưng cháu nhỏ hơn anh cháu mà, thời gian cũng nhiều hơn, cháu định học Trung y trước, bắt đầu học từ bây giờ còn kịp không?”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 894: Chương 894



Tô Ý không kìm được cười lớn: “Tất nhiên là kịp, hoàn toàn kịp, thím sẽ dạy cháu những điều cơ bản trước, rồi sau đó sẽ nhờ ông Tôn chỉ dẫn cho cháu.”

“Nhưng ông Tôn nói thím là học trò cuối cùng của ông ấy, sau này sẽ không dạy nữa.”

“Không sao, thím vẫn còn nhiều anh chị em trong nghề khác, đến lúc đó sẽ tìm cho cháu một người thầy giỏi.”

DTV

Sau khi trở về từ Tây Bắc, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn dường như đã thay đổi không ít, trưởng thành hơn rất nhiều.

Để giúp Diệp Tiểu Vũ hiểu rõ hơn về cuộc sống trong quân đội, Chu Cận Xuyên thường kể cho cậu bé nghe về những ngày huấn luyện trong quân ngũ.

Ngoài Chu Cận Xuyên, Lâm Hạo Nam, cậu của cậu bé, cũng kể cho cậu bé nghe nhiều điều về cuộc sống trong trường quân đội.

Cả hai đều muốn cậu bé suy nghĩ kỹ càng trong ba năm trung học, dùng đưa ra quyết định một cách vội vàng.

Thực tế cho thấy, lo lắng của họ là không cần thiết.

Từ ngày hôm đó, quyết tâm của Diệp Tiểu Vũ không hề thay đổi.

Mặc dù Noãn Noãn chỉ là học sinh cấp hai, nhưng ngoài giờ học, cô bé bắt đầu học Đông y cùng với Tô Ý.

Ban đầu, Tô Ý lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô bé nên chỉ dạy những kiến thức cơ bản ngoài giờ học.

Nhưng không ngờ, Noãn Noãn lại có năng khiếu về y học.

Tô Ý nhanh chóng cảm thấy áp lực khi dạy cô bé.

Vì thành tích học tập của cô bé không hề bị ảnh hưởng, Tô Ý thường đưa cô bé đến nhà máy dược vào cuối tuần, để cô bé làm quen với công việc bào chế thuốc từ nhỏ, cũng coi như được tiếp xúc dần dần.

Đừng nhìn Diệp Noãn Noãn tuổi còn nhỏ, nhưng sau vài lần tiếp xúc, cô bé nhanh chóng hòa nhập với mọi người ở nhà máy dược phẩm Xuân Hòa, ai cũng vui vẻ dạy cô bé.

Ban đầu, Tô Ý lo rằng việc học chỗ này một chút, chỗ kia một chút sẽ không hệ thống, nhưng thực tế cho thấy khả năng tiếp thu của trẻ con mạnh hơn người lớn.

Những thứ tưởng chừng như hỗn tạp được nạp vào đầu cô bé, dần dần trở thành nền tảng vững chắc.

Năm 1990.

Việc này kéo dài hai năm rưỡi cho đến khi Noãn Noãn chuẩn bị thi vào cấp ba, cô bé mới tạm dừng để tập trung ôn thi.

Không lâu sau Tết, Tô Ý bị Lâm Trạch Tây kéo đi để bàn bạc lên kế hoạch cho nhà máy đồ uống mới mà anh vừa tiếp quản.

Đúng vậy, chính là nhà máy sản xuất sữa lúa mạch đã được thu mua từ trước.

Trong hai năm qua, sau khi trợ lý Triệu đưa vào một số dây chuyền sản xuất đồ uống, tình hình kinh doanh của nhà máy đã khá khẩm lên nhiều.

Tuy nhiên, hiện nay giới trẻ ngày càng có yêu cầu cao về đồ uống, sản phẩm cũ mà không đổi mới thì không thể cạnh tranh được.

Vì vậy, Lâm Trạch Tây mới nghĩ đến em gái mình, liên tục lừa kéo cô đến.

Tô Ý bị anh thuyết phục đến mức không còn cách nào khác, đành cùng anh bàn bạc đối sách trong văn phòng..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back