Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 670



Tôn Tuấn ánh mắt sáng ngời, tha thiết nhìn Diệp Gia: "Cam ơn bà chủ."

Diệp Gia cười, để cho hắn ta trở vê nghỉ tạm. Tôn lão hán bị phái ra ngoài làm việc, Tôn Tuấn Ca lưỡng nhưng không có một đao mang đi. Chủ yếu tôn lão hán là cái thô ráp lão đầu nhị, chính mình một người bên ngoài như thế nào quá đều được, mang hai người con trai tự nhiên là không có phương tiện.

Mệt mỏi một ngày, Diệp Gia sắp xếp nơi ở năm người tuần tra ban đêm của trạm gác. Sắp xếp xong xuôi mới về nghỉ tạm.

Trước giờ nàng ngả đầu là có thể ngủ, ban ngày mệt mỏi ngủ càng sâu. Kết quả ngủ thẳng đến canh ba, bị gõ cửa mới tỉnh. Diệp Gia cố gắng đứng lên, đúng là thật trùng hợp. May là Diệp Gia phòng ngừa đúng lúc, ban đêm quả thật có trộm trèo tường lẻn vào.

Người tuần tra cực kỳ cảnh giác, chỉ hơi gió thổi cỏ lay phát hiện khác thường. Bọn họ ra tay cũng sắc bén, một người chọi ba bốn người, rôi bắt được bốn năm người.

Hiện giờ những mỗi người bọn họ đều che mặt, quần áo lại ăn mặc giống đích thôn dân thôn phụ cận. Nhưng nhóm người này thân thủ nhanh nhẹn, dùng ngón chân nghĩ cũng biết nhóm người này không thể nào là thôn dân. Đã từng được huấn luyện, thật như là hộ vệ. Chỉ rốt cuộc là người phương nào, còn phải hỏi qua mới biết được. Lúc này những người này bị trói tay chân lại đặt trong viện. Trong đó một binh lính có ý đồ chạy trốn bị c.h.é.m một đao, trong viện tràn ngập một mùi m.á.u tươi. Trước khi đám người Diệp Gia đến, những binh lính này đã bị thẩm vấn một lần.

Đám người Dư thị, Diệp Tứ Muội bị động tĩnh này làm bừng tỉnh, khoác hờ quần áo đứng ở hành lang gấp khúc nhìn về bên này. Nhìn thấy trên người những người này đều có bội đao, hai người Diệp Tứ Muội, Diệp Ngũ Muội co ro đúng cùng với nhau, căn bản không dám bước xuống bậc thang.

Hơn nửa đêm đích, Chu gia đèn đuốc sáng trưng.

Diệp Gia mặc vội vàng quân áo rồi đến đây, đám người Dư thị đã bị dọa cho khiếp sợ. Bà ấy vội vàng, phỏng chừng là đã sợ đến sắc mặt rất tái nhợt. Lúc này cầm lấy tay Diệp Gia, ngón tay đều ở hơi run: "Chuyện này may là Gia nương con tỉnh táo. Này nếu ta, cả ngày hồ đồ, sợ là đêm nay cả nhà chúng ta c.h.ế.t như thế nào cũng không biết được..."

Trước kia Dư thị không phải không gặp được chuyện này, những chuyện nửa đêm bị người khác trèo tường vào thì vẫn là lần đầu tiên. Lúc này trong lòng nghĩ đến mà sợ, đi được cấp, cước bộ đều có chút lảo đảo.

"Nương, người yên tâm, bắt được người là tốt rồi." Diệp Gia tiến lên giúp đỡ bà một phen, Dư thị thuận thế liền bên người Diệp Gia: "Mấy đứa nhỏ Nhuy tỷ nhi không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, người vẫn đang ngủ trong phòng." Dư thị hít sâu một hơi, ép nỗi hoảng sợ xuống Diệp Gia gật đầu, quay đầu nhìn về phía nhóm hộ vệ.

Tuy nhóm người được Ba Trát Đồ phái đến không phải là rất nhiều, nhưng thật ra mỗi người đều có võ nghệ cao cường. Đội trưởng Ngũ Trường là một dị tộc hỗn huyết, còn được gọi là Ngải Thập Lạc. Thân cao chín thước, một quyền có thể đánh c.h.ế.t một con ngưu. Nhóm người dưới tay Hắn này một, đều rất lanh lợi. Hình như khi nhóm người này vừa bò lên lên đầu tường đã bị bọn họ bắt được. Nếu không phải người phía sau còn chưa xuất hiện, nói không chừng sẽ một lưới bắt gọn.

"Chủ tử." Ngải Thập Lạc tiến lên rồi hành lễ: "Lúc nãy hỏi qua, nhóm người này bị người khác sai khiến trong đêm khuya đến Chu phủ bắt người. Lúc trước chủ tử phát hiện cây cỏ khắp sân đã bị người khác giãm lên, việc này cũng chính là những người bọn họ làm. Đầu tiên bọn họ đến thăm dò biết được lúc này Chu gia không có hộ vệ mới lẻn vào ban đêm để bắt người. Bọn họ chỉ muốn đến bắt người, vẫn chưa định g.i.ế.c người."

Diệp Gia đi vòng quanh nhìn những người này một vòng, quay đầu hỏi binh lính Ngũ Trường: "Có hỏi ra được là do người nào sai khiến chưa?”
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 671



Ngải Thập Lạc lắc đầu: "Thời gian gấp gáp, không bằng chủ tử chờ ta áp đến nơi đóng quân. Nhất định sẽ nói cho rõ ràng."

Đây là đương nhiên.

Diệp Gia suy nghĩ một chút, thật ra trong lòng mơ hồ đoán được một chút. Thôn dân cách ăn mặc, kẻ bắt cóc không muốn g.i.ế.c người. Rất có khả năng là đám người của ngũ di nương. Nàng lập tức gật đầu nói: "Cũng được, trước cứ trói người lại ném đến phòng chứa củi đi, hừng đông ngày mai lại hỏi tiếp."

Sáng sớm hôm sau, Ngải Thập Lạc mang nhóm người này về nơi đóng quân.

Sau khi bắt được người, trái tim treo lơ lửng của Diệp Gia mới buông xuống. Chẳng cần biết có phải Ngũ di nương giở trò quỷ hay không, chuyện Ngô gia cũng nên kết thúc rồi. Mấy ngày nay Diệp Gia cũng đang kiểm kê tài sản của Ngô gia.

Phải nói là gia đình này giàu có thật. Trong Bắc Đình có 1500 mẫu ruộng tốt, ở An Tây đô hộ phủ và các khu vực lân cận cũng có điền sản. Nguyên một dải đất rộng dùng để làm ruộng hoa, ruộng dược liệu và lương thực. Ruộng anh túc càng khỏi bàn, ngoài ra còn có hơn 40 cửa hàng, hầu hết là tiệm mua bán son phấn và rất nhiêu cửa tiệm kinh doanh ngọc thạch. Một thương hiệu nổi tiếng có mối quan hệ làm ăn với rất nhiều thương hộ ở khu vực Trung Nguyên Đại Yến.

Chẳng trách Ngô gia quý trọng sinh mạng của mình đến thế, nếu có nhiều tiền như vậy, nàng nhất định cũng sẽ tiếc mạng vô cùng.

Không ngờ thương gia của một thị trấn nhỏ lại sở hữu nhiều tài sản như vậy, thời xưa, chênh lệch giàu nghèo cách nhau bằng cái lạch trời. Diệp Gia nhớ lại hai năm trước khi họ còn ở thôn Vương gia trấn Lý Bắc, tài sản của cả nhà không đủ mua một đôi giày của người giàu. Đây là thời đại mà khoảng cách giàu nghèo không dùng lý lẽ bình thường để giải thích được. Người giàu sụ quả nhiên có khả năng phú khả địch quốc, đương nhiên, Ngô gia chỉ có thể xem như trọc phú Bắc Đình.

Trong lòng cảm khái muôn vàn, Diệp Gia kiểm kê lại tài sản mình hiện đang sở hữu.

Sản nghiệp của Dương gia cộng thêm của Ngô gia, tính thêm tài sản trong tay nàng: ước chừng hơn hai ngàn năm trăm mẫu ruộng tốt, hơn bảy mươi cửa hàng, một mỏ quặng, một xưởng, một hiệu buôn, cộng thêm hơn bốn vạn năm ngàn lượng bạc. Khoảng hai trăm nô lệ, cái này còn chưa bao gôm biệt phủ... Một đêm phất nhanh, Diệp Gia suýt nữa không kiềm được vui sướng mà đứng lên dạo quanh một vòng.

Bình tĩnh, bình tĩnh, hít vài hơi thật sâu để đè xuống trái tim đang đập thình thịch. Tuy khế đất của cửa hàng đã rơi vào tay Diệp Gia, nhưng Diệp Gia chưa từng gặp mặt chưởng quỹ bên dưới. Sổ sách tư liệu, mô hình kinh doanh nàng đều không biết. Nếu muốn tiêu hóa hết số sản nghiệp này thì sẽ phải tốn rất nhiều công sức.

Nhưng không cần gấp gap làm gì, cứ làm từ từ cũng được.

Chuyện của Ngô gia đã gây náo động trấn Đông Hương, nhiều người ở trấn lân cận cũng biết tin này.

Không thể không nói, thủ đoạn chiếm lấy sản nghiệp Ngô gia của Diệp Gia đã khiến nhiều thương hộ ở Bắc Đình phải khiếp sợ. Hiện tại, vài gia tộc đang bắt đầu âm thầm nghĩ xem có nên chủ động dâng lễ vật lên cho Thái tử phi để cầu cho cả nhà an ổn hay không. Họ không dám trốn là cái chắc rồi vì Ngô gia chính là vết xe đổ. Người một nhà không chỉ không chạy, còn rơi vào kết cục chờ ngày bị c.h.é.m đầu.

Bọn họ cũng chẳng quan tâm sau lưng Ngô gia có gì mờ ám, chỉ thấy sự thật là như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm kính sợ Chu gia.

Diệp Gia không biết các thương hộ đang nghĩ gì, vì chỉnh lý lại những cửa hàng ruộng đất này, nàng bận bận đến độ đầu tắt mặt tối.

Chuyện chăn nuôi súc vật ở bãi Tây đã được hồi âm cách đây không lâu, Chu Cảnh Sâm đương nhiên đồng ý. Nhưng cắt chỗ nào thì lại không nói rõ. Hắn chưa về nhưng thư tín thì đã về rất nhanh. Lâu lâu lại gửi một phong, sợ bị bỏ quên.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 672



Diệp Giai không lãng phí thời gian, cuối tháng sáu, nàng thử nuôi một lứa dê non và lợn con ở biên giới.

Ngô gia vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị c.h.é.m đầu, một nhà bốn người bị đẩy tới cửa đông chợ sành, phụ nhân náu mình ở thôn Tứ Đạo cuối cùng cũng lộ diện.

Chính là Ngũ di nương và Dương Thành Cương vẫn chưa rời đi với bà ta.

Người nghe lệnh đến Chu gia bắt bớ ngày hôm đó không ai khác chính là Dương Thành Cương, người vốn nên về Luân Đài nhưng lại không về. Lan này Dương Thành Cương mượn cớ đưa Diệp Ngũ muội về trấn Đông Hương để bí mật mang Ngũ di nương về. Mấy người Ngải Thập Lạc bắt được cũng là thủ hạ của hắn ta, nghe lệnh hắn ta mà làm việc. Họ vốn muốn trói Diệp Gia hoặc Dư thị, lấy tính mạng của Diệp Gia và Dư thị ra uy h.i.ế.p khu đóng quân thả bốn cha con Ngô gia.

Người nghĩ ra chiêu này tất nhiên không phải Dương Thành Cương, Dương Thành Cương không thân thiết gì với Ngô gia, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng ngại Ngũ di nương thỉnh cầu, lấy con nối dõi Tô Lặc Đồ ra uy h**p. Nể tình Tô Lặc Đồ bồi dưỡng huynh đệ Dương gia nhiều năm, Dương Thành Cương rốt cuộc vẫn mềm lòng, ôm tâm lý may mắn mà đồng ý yêu câu này.

Tuy nhiên, bản thân Dương Thành Cương chưa bao giờ nghĩ đến việc khiến ai bị thương, chỉ làm động tác giả tranh thủ cơ hội cứu cha con Ngô gia ra mà thôi.

Bởi vì mối quan hệ giữa Diệp Ngũ muội và lão thái gia Dương gia nên Dương gia và Chu gia thật ra cũng coi như có chút quan hệ. Dương Thành Cương nghĩ nếu lúc đó chuyện đã rồi, Diệp Ngũ muội đứng giữa dàn xếp chu toàn thì vẫn có cơ hội cứu vãn tình thế. Hắn ta vốn định uy h.i.ế.p Ba Trát Đồ để khu đóng quân thả cha con Ngô gia, lại dàn xếp một đội đưa cả nhà Ngô gia ra khỏi Bắc Đình rồi mai danh ẩn tích.

Nhưng nhiều khi không như mong muốn, mọi chuyện sẽ không diễn biến theo như kỳ vọng của hắn ta. Diệp Gia quá cảnh giác, chỉ một chút dấu vết để lại cũng bị nàng chú ý, thế nên bắt người xong tra hỏi một lát là lộ tẩy rồi rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy.

"Chủ tử, ngài định xử trí như thế nào?" Ba Trát Đồ khá thưởng thức đôi huynh đệ Dương Thành Liệt Dương Thành Cương này. Nếu không phải ai có chủ nấy thì họ sẽ không đến mức xa lạ như thế.

Diệp Gia không hề bất ngờ với kết quả thẩm vấn này, thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối vì đúng y như dự đoán. Có người mượn danh tiếng của nàng làm mấy chuyện này, trong dự liệu nhưng cũng khiến người ta không vui. Suy tư một lát, nàng ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Cứ xử lý theo quy định của quân đội."

Lông mày Ba Trát Đồ đột nhiên nhíu lại, ngước mắt nhìn Diệp Gia.

Dương Thành Cương cũng khiếp sợ. Theo quy định trong quân, đội của Dương Thành Cương rất có thể sẽ bị xử tử. Ba Trát Đồ không biết Diệp Gia có thuộc quân quy hay không, mấp máy khóe miệng muốn mở miệng cầu xin. Nhưng nhìn qua Dương Thành Cương, mặt hắn ta đã sớm không còn vẻ thản nhiên mà thoắt cái trắng bệch. Nói thật, lúc đồng ý làm chuyện này, Dương Thành Cương chưa bao giờ ngờ Diệp Gia sẽ không thèm để tâm tới sự chăm sóc của Dương gia đối với Diệp Ngũ muội.

Hắn muốn ngụy biện, nhưng lời đến bên miệng lại bỗng nhiên ngẩn ra, ý thức được sự vội vàng của mình.

Diệp Giai bình tĩnh nhìn hắn ta, nói: "Lập tín ở cửa thành, quân quy là quân quy, không có ngoại lệ. Người ngoài chớ tưởng ỷ vào sự mêm lòng ta mà tùy ý làm việc, nếu ta không nghiêm khắc, Chu gia sau này chỉ còn nước mặc cho người ta xâu xé. Mong giáo úy hiểu."

Bất kể Dương Thành Cương có ý muốn đả thương người khác hay không, mọi hành động của hắn ta đều bị quy là phản bội. Nếu Chu gia xảy ra chuyện gì, Diệp Giai không chắc tình hình toàn vùng Tây Bắc có bị ảnh hưởng theo không. Nhưng có thể khẳng định, đối với Chu Cảnh Sâm mà nói đó nhất định là một đả kích rất lớn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 673



Một lần đ.â.m lưng, sau này sẽ chỉ có mười, một trăm lần đ.â.m sau lưng, vì vậy quyết không thể dung túng. Đưa ra quyết định đúng đắn khi cần thiết.

Bỏ lại những lời này, Diệp Gia xoay người rời đi, không thèm nhìn Dương Thừa Cương nữa.

Lòng Ba Trát Đồ chấn động, sắc mặt Dương Thành Cương đã trắng bệch.

Không kể chuyện ở trấn Đông Hương nữa, bên Luân Đài lại là một hồi kịch chiến. Mới ba tháng đánh không dưới mười trận, lần nào cũng kết thúc bằng thất bại của quân Đại Yến.

Lại nói tiếp, quân đồn trú ở Luân Đài mạnh hơn binh lính sống an nhàn sung sướng ở khu vực Trung Nguyên nhiều, nơi đóng quân ở đây quanh năm chống giặc ngoại xâm, quân lính đều đã tiếp xúc với m.á.u thật người thật. Tướng sĩ khu vực Trung Nguyên mặc dù giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nhưng đao thật kiếm thật mà đánh về bản chất vẫn có sự khác biệt với luyện tập bình thường. Năm vạn quân tinh nhuệ đối mặt với quân đồn trú biên giới lại không thể đột phá vòng vây, Luân Đài mãi vẫn không hạ được.

Trong ngoài Gia Du Quan, tử thương vô số. Bởi vì song phương giằng co, trong khoảng thời gian này ngay cả tuyến đường thương mại đông tây cũng bị cắt đứt. Thương nhân Trung Nguyên sợ chết, không dám đến Tây Vực. Lớp lớp trạm kiểm soát Tây Vực càng ngày càng nghiêm mật, thường sẽ không để người không rõ lai lịch trà trộn đi qua.

Cùng lúc đó, Cố gia ở Yên Kinh đang sốt ruột vô cùng.

Từ lúc Cố Minh Dực gặp chuyện không may, Cố Minh Hy đã vội đưa Cố gia về Yến Kinh. Đã vài tháng kể từ khi đoàn người Cố gia rời khỏi Bắc Đình, tình hình khá thảm. Cố Minh Dực bị thương quá nặng, không có gì bất ngờ xảy ra, c.h.ế.t trên đường về kinh. Quan tài mang về Yên Kinh, mục nát chỉ còn lại xương cốt. Chuyện này cho Cố gia một một kích chí mạng khiến Long Chi Công bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.

Từ sau khi về nhà, Cố Minh Hy nhốt mình trong sân, lâu rồi không ra cửa.

Đối với nàng ta mà nói, cái c.h.ế.t của Cố Minh Dực không mang lại đả kích quá lớn, điều duy nhất khiến nàng ta cảm thấy khó chấp nhận là thái độ lạnh lùng của Chu Cảnh Sầm đối với mình. Sau khi bị buộc phải trở về Yên Kinh, nàng ta thường nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của Chu Cảnh Sâm, đến mức trốn trong phòng khóc trước gương, buồn bực cả ngày.

Đây là tình huống nan giải nhất mà nàng ta gặp phải từ khi trùng sinh đến nay, đập nát trái tim cao cao tại thượng của nàng ta xuống đất. Nàng vốn tưởng bắt đầu lại từ đầu, nắm được tiên cơ thì mọi chuyện nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, nàng ta có thể chà đạp Cố Minh Nguyệt ưa diễu võ giương oai đời trước, dẫm nát ả dưới chân mình, nghiền vụn tôn nghiêm của ả. Kết quả hiện thực lại tát lật mặt nàng ta, khiến mọi si tâm vọng tưởng của nàng ta đều biến thành bọt nước.

Nàng ta nghĩ mãi không ra, thật sự nghĩ mãi không ra. Rốt cuộc là không đúng chỗ nào, tại sao mọi chuyện lại không như nàng ta mong đợi? Rõ ràng nàng ta biết rất nhiêu chuyện, cũng cắt đứt sự tán thành của Cố gia đối với Cố Minh Nguyệt, nhưng Cố Minh Nguyệt c.h.ế.t tiệt vẫn lên làm hoàng hậu. Cố Minh Nguyệt thì thôi đi. Suy cho cùng bạo quân kia là một kẻ điên, chỉ nàng ta mới chịu đựng nổi. Vì sao Duẫn An ca ca cũng cưới người khác? Cố Minh Hy ngày nhớ đêm nghĩ, nghĩ mãi không ra, thậm chí còn bị ám ảnh. Nàng ta không hiểu sao một thôn phụ quê mùa lại có thể dễ dàng chiếm lấy vị trí của mình, đồng thời xúi giục Duẫn An ca ca coi thường tình cảm hơn mười năm của họ, còn ghét nàng ta ra mặt. Rốt cuộc là do đâu?

Không phải ông nội nói nàng ta là phúc tinh của Cố gia sao? Nói nàng ta là phúc tinh ông trời phái tới dẫn dắt Cố gia đi đến vinh quang.

Cố Minh Hy chưa bao giờ hoài nghi sự đặc biệt của mình, giống như người khắp thiên hạ chỉ có một cuộc đời nhưng nàng ta thì có thể có thể mắc sai lầm và bắt đầu lại.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 674



Điều này thể hiện sự đặc biệt của nàng ta, nàng ta trời sinh đã cao quý hơn người bình thường. Cố Minh Hy nghĩ đi nghĩ lại, hôi tưởng kiếp trước kiếp này, càng nghĩ càng thấy hối hận. Sớm biết như thế, lúc trước nàng ta không bằng thay Cố Minh Nguyệt tiến cung.

Nàng ta không nghĩ mình sai khi không theo Chu Cảnh Sâm lúc hắn bị lưu đày. Chỉ cảm thấy là người ngoài không biết cái gọi là thừa vắng mà vào. Nhưng kết cục đã định, nàng ta không thay đổi được nên chỉ đành oán hận, không kiêm được đập nát đồ đạc trong phòng.

Cố Minh Hy từ nhỏ đã có cái tính này, không được như ý là đập phá đồ đạc. Cố gia là đại gia tộc, có nhiều đồ trang trí đủ cho nàng ta đập. Trước kia nàng ta thích thì đập bao nhiêu thì đập, nhưng lần này thì khác, lần này có liên quan đến mạng sống của Cố Minh Dực.

Mặc dù người Cố gia biết Cố Minh Dực ngã ngựa, c.h.ế.t vì vết thương trở nặng. Nhưng bởi vì không tận mắt nhìn thấy nên khó tránh đổ mọi nghi ngờ lên đầu Cố Minh Hy. Trong số những người hầu đi theo Cố Minh Hy đến Bắc Đình lần này, trừ mấy tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Cố Minh Hy, số còn lại đều do đại phòng sắp xếp. Nô bộc đại phòng vì trốn tránh trách nhiệm ắt nhiên sẽ đổ tội cho người khác.

Nói bóng nói gió kể về mấy hành động khiến Chu Cảnh Sâm ghét bỏ của Cố Minh Hy, tự nhiên khiến vợ chồng đại phòng Cố gia phải nghĩ nhiều.

Vợ chồng đại phòng vốn không ưa gì nhị phòng, nếu không phải nhị phòng sinh ra một vị hoàng hậu, buộc họ không thể đắc tội thì hai phòng đã sớm um sùm lên như nước với lửa. Chuyện Cố Minh Dực vừa xảy ra, hai phòng từ âm thâm đối đầu chuyển sang xé rách mặt nhau, cãi cọ ỏm tỏi. Gia chủ Cố gia vì xoa dịu đại phòng, đành phải hạ lệnh cho nhị phòng nhốt Cố Minh Hy lại. Nhị phòng cũng không dám làm trái ý gia chủ, giam người ở hậu viện.

Cố Minh Hy đương nhiên không phục. Bản thân cái c.h.ế.t của Cố Minh Dực không liên quan gì đến nàng ta. Do hắn ta tự tiện chạy tới Hồng Sơn phi ngựa, bị quân đồn gác trông coi Hồng Sơn đuổi đi, hấp ta hấp tấp nên bị ngã. Tất cả đều do Cố Minh Dực tự làm tự chịu.

Nàng ta một khi không phục, tự nhiên phải đi tranh luận cãi lý. Vừa ồn ào lại càng khiến đại phòng bất mãn, om sòm đến khi vợ chồng nhị phòng đều trách nàng ta không hiểu chuyện.

Cố Minh Hi tức muốn chết, cảm thấy vô cùng oan ức. Nhưng lúc này vợ chồng nhị phòng không còn nuông chiều nàng ta như thường lệ.

Kết cục của chuyến đi này là khiến Cố gia bị quyền lực che mắt tỉnh táo lại. Bọn họ dân dần ý thức được một việc, mặc dù nắm giữ tiên cơ nhưng lòng người không dễ khống chế như vậy.

Chu Cảnh Sâm khác với những quyền quý ở Yến Kinh, hắn thực sự tàn nhẫn chứ không thèm giả vờ giả vịt. Cố gia ỷ vào một ít tiên cơ và địa vị tự cho là cao liền mưu toan vò nắn hắn, không bao giờ có chuyện đó. Điều này như một cái tát mạnh mẽ đánh vào mặt Cố gia, đánh cho hai má họ đau rát.

Không nói đến chuyện mà người ngoài không biết được ở Cố gia, sau khi biết tin Cố Minh Dực chết, Cố Minh Nguyệt ở trong cung vui sướng không thôi. Không phải nàng ta ghét bỏ gì Cố Minh Dực, mà chỉ cần người Cố gia gặp xui xẻo thì nàng ta liền vui, bất luận là ai của Cố gia. Vợ chồng đại phòng không thể nguôi ngoai nỗi đau mất con nên giận chó đánh mèo lên đầu Cố Minh Hy.

Đại phu nhân Cố gia luôn cho rằng nếu không phải Cố Minh Hy thân thần bí bí, thao thao bất tuyệt nói cái gì mà biết trước chuyện tương lai, xúi giục lão gia tử mê muội mất tỉnh táo, một hai đòi con trai của bà ta hộ tống Cố Minh Hy đến Bắc Đình tìm Chu Cảnh Sâm, con trai của bà ta sẽ không chết. Đại phu nhân Cố gia không dám thách thức trưởng bối nên một lòng cho rằng là lỗi của Cố Minh Hy, là Cố Minh Hi giả thần giả quỷ mới hại con trai bà.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 675



Vì thế, thái thái đại phòng Cố gia thường xuyên ầm ï một trận. Cố gia loạn thành một nồi cháo, trên dưới ngày nào cũng không yên ổn nổi.

Không kể đến tình hình hỗn loạn trong nội bộ Cố gia, sau khi bị Chu Cảnh Sâm chơi một vố, lão thái gia Cố gia quyết định dạy cho Chu Cảnh Sâm một bài học. Ông ta tự nhận Cố gia dù sao cũng là một gia tộc có thế lực, tuy không phải trụ cột của triêu đình nhưng vẫn có tâm ảnh hưởng nhất định. Hôm nay có Cố Minh Hy ở đây, lại thêm một lợi thế không thể phá vỡ. Chờ họ tiết lộ tiên cơ cho triều đình, chắc chắn sẽ bóp c.h.ế.t quân phản loạn ở Tây Bắc.

Lòng ôm mối hận này, Cố gia liều hết sức mình đầu quân cho triều đình.

Cũng vì chuyện này mà thái độ của Cố gia chủ đối với Cố Minh Hy cũng có sự chuyển biến rõ ràng. Tiên cơ không xài được, mọi sự sủng ái mà Cố Minh Hy nhận được cũng như hoa trong gương trăng trong nước, bay sạch. Người trên vừa bày tỏ thái độ, người dưới tự nhiên cũng liệu cơm gắp mắm.

Cái tính mít ướt của Cố Minh Hy đã không được lòng các tỷ muội, những người ngày xưa chịu thiệt thòi trong tay Cố Minh Hy lúc này đều bỏ đá xuống giếng. Có người mồm miệng khó nghe, công khai ngấm ngầm chế nhạo Cố Minh Hy đẹp thì đó nhưng đến một nam nhân cũng không bắt được. Có người thẳng như ruột ngựa, giáp mặt chỉ trích Cố Minh Hy tu hú chiếm tổ*.

(*) l§h§8ãã/Cưu chiếm thước sào/Tu hú chiếm tổ: Ngồi không hưởng lộc, chiếm đoạt thành quả của người khác.

Những ngày này Cố Minh Hy xem như ăn hết nhục nhã, hai cả đời nàng ta chưa bao giờ phải chịu nhiều oan ức như vậy.

Mồm mép không lưu loát bằng người ta, tức đến độ ốm thêm hai trận nữa.

Hai vợ chồng Cố gia lúc đầu còn che chở, nhưng nhiều lần cũng thấy phiên. Cộng thêm cái c.h.ế.t của Cố Minh Dực khiến nhị phòng không thể không cúi đầu trước đại phòng. Về lâu về dài cũng không chịu nổi. Cố gia lão thái gia thấy phiền, bảo nhị phòng nhanh chóng gả Cố Minh Hy ra ngoài.

"Ta không muốn nhìn thấy nó, nhìn thêm mấy lần luôn phải nhớ tới cháu trai số khổ của ta." Lão thái thái Cố gia không phải là người tốt tính, đối với người không có quan hệ huyết thống như Cô Minh Hy, bà ta càng ghét ra mặt, bây giờ đương nhiên không he có chút thương cảm nào: "Nếu các ngươi không sớm đuổi nó đi, bà già ta đây sẽ tự đuổi."

Gần đây thái thái nhị phòng bị hai bên khinh khi, tự nhiên cụp đuôi làm người.

Không nói đến chuyện làm mai khiến nhị phòng Cố gia lại thêm một trận gà bay chó sủa, Cố Minh Hy liều c.h.ế.t không theo. Cố Minh Hy tuyên bố đời này quyết không gả cho ai khác ngoài Chu Cảnh Sâm. Nếu là ai bức ép nàng ta xuất giá, nàng ta sẽ đập đầu vào cây cột này mà chất.

Nhị phu nhân Cố gia vừa nghe nàng ta nói thì cuối cùng cũng hạ quyết tâm, vọt đi giúp nàng ta xem mắt.

Lại nói tiếp, nhị phu nhân Cố gia đối xử với nàng ta coi như hết lòng hết dạ. Đối xử với con gái ruột Cố Minh Nguyệt của mình cũng không chu đáo đến vậy. Dù đến nước này, Cố nhị phu nhân vẫn cố gắng hết sức chọn cho nàng ta một tướng công tương đối hợp ý. Tính tình đôn hậu, thành thật hiền lành, gia thế xuất thân cũng không tệ. Nhưng Cố Minh Hy mới nghe tin người mà mình sắp gả là Lễ bộ Thị lang Chu gia Chu Nguyên Văn thì làm ầm lên, suýt lật ngược mái nhà.

Chu Nguyên Văn là ai? Là trượng phu mà nàng ta đã gả ở đời trước.

Quanh đi quẩn lại vẫn gặp nhà này, Cố Minh Hy muốn c.h.ế.t ngất. Ngày hôm đó nàng kích động đ.â.m đầu ở ngay trong phòng, lấy cái c.h.ế.t ra tỏ rõ lòng mình. Lần này nàng ta dùng lực mạnh đến nổi vỡ đầu chảy máu. Cố nhị phu nhân sợ tới mức suýt ngất tại chỗ.

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Chu gia có chỗ nào không tốt?"

Cố nhị phu nhân vì đứa con gái không có huyết thống này mà cạn kiệt nước mắt: "Rốt cuộc khi nào ngươi mới có thể tỉnh táo một chút."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 676



Cố Minh Hy thèm muốn hai đời, không đạt được mục đích không bỏ qua: "Nương, ngươi muốn đẩy nữ nhi vào hố lửa sao!"

"Chu gia gia thế trong sạch, gia phong thanh chính, Chu Nguyên Văn tuổi còn trẻ đã là cử nhân. Chỉ cần ở vài năm là có thể nhập sĩ. Con cái thế gia có chân tài thực học bậc này, người ngoài thắp đèn lồng cũng khó tìm, đến chỗ ngươi thành hố lửa!" Cố nhị phu nhân tức muốn khóc: "Được được được, ta ngược lại muốn xem thử mắt nhìn của ngươi tốt đến đâu, cử nhân ngươi cũng coi thường!"

"Ta chỉ nhìn trúng một mình Duẫn An ca cai" Cố Minh Hy là con ả chuyên làm khó người nhà, ai chiêu nàng ta thì nàng ta hếch mặt với người đó.

Cố nhị phu nhân suýt bị nàng ta chọc tức ngã bệnh, run rẩy nửa ngày nói không nên lời.

Người ngoài không biết thân phận của Cố Minh Hy nhưng người Cố gia đều rất rõ ràng. Xuất thân này của Cố Minh Hy có thể trèo lên vị hôn phu như Chu Nguyên Văn, đã là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Cố nhị phu nhân cố ý dùng ơn nghĩa mới định ra mối hôn sự này. Kết quả bà ta cố gắng hết sức nhưng Cố Minh Hy lại không hề cảm kích, hết khóc sướt mướt muốn đ.â.m đầu vào tường tìm c.h.ế.t rồi lại muốn nhảy hồ tự sát, mồm miệng càng không ngừng trách cứ Cố nhị phu nhân không phải mẹ ruột, lòng dạ ác độc.

Cố Minh Hi muốn c.h.ế.t muốn sống làm ầm ï một trận, cho dù Cố nhị phu nhân có tấm lòng từ mẫu cũng lạnh lòng.

"Thôi thôi thôi, ngươi không muốn, ta cũng không ép ngươi." Cố nhị phu nhân lúc này mới cảm thấy chua xót: "Sau này ngươi thích làm gì thì làm."...

Nửa năm trôi qua trong tình trạng hỗn loạn, cuối cùng Cố Minh Hy vẫn không gả đi được.

Nàng ta chướng mắt Chu Nguyên Văn nhưng người khác thì không. Hôn sự giữa Chu gia và Cố gia vừa thất bại thì phía Chu Nguyên Văn lập tức đính hôn với một quý nữ thế gia khác. Mới nửa năm đã thành hôn, giờ chưa đề cập đến chuyện này, Cố Minh Hy bởi vậy mà hoàn toàn bị lạnh nhạt. Cố nhị phu nhân cũng không thường xuyên đến thăm nàng ta như trước nhưng nàng ta không thèm quan tâm.

Nàng ta chỉ toàn tâm toàn ý ngóng trông Chu Cảnh Sâm nhanh chóng đánh tới Yên Kinh, để nàng ta được nếm thử giấc mơ trở thành hoàng hậu của mình.

Sau khi Cố gia về phe triêu đình, vì bị đương nhiệm hoàng hậu chán ghét, Cố gia kỳ thật cũng không mấy kiêu ngạo. Nhưng ngày xuân hôm ấy, Cố gia lão thái gia tiến cung với sắc mặt nghiêm nghị. Sau khi thỉnh cầu Thánh Thượng cho hai bên lui, ở lại ngự thư phòng một ngày, Cố gia bỗng nhiên đắc thế. Sau đó, triều đình phát binh về Tây Bắc. Không chỉ liên lạc với Đột Quyết mà còn điều động quân đóng ở Lĩnh Nam, chia làm ba đường bọc đánh Tây Bắc.

Yên Kinh hỗn loạn, Tây Bắc bên này tất nhiên không biết, sau khi Chu Cảnh Sâm g.i.ế.c ba tên tướng lĩnh cứng đầu, hắn thành công uy h.i.ế.p tướng sĩ An Tây Đô hộ phủ. Ban đầu hắn lên kế hoạch cho một chuyến di kéo dài hai tháng, nhưng phải đến cuối tháng 8 mới thu xếp xong. Lúc này Luân Đài đang lâm vào thế giằng co, lấy một vạn binh lực chống lại năm vạn binh lực của Trung Nguyên đương nhiên vô cùng khó khăn. Mà viện binh Lĩnh Nam cũng tới, tập kích từ phía đông nam An Tây đô hộ phủ, ý đồ vượt qua An Tây đô hộ phủ tiến vào trấn Đông Hương, chiếm luôn hang ổ của Chu Cảnh Sâm.

Một trận chiến khốc liệt đã nổ ra giữa hai đội quân ở Thạch Thành. Một chi đội nhỏ vòng qua Thạch Thành, từ hướng Tây Châu xuôi về phía nam, hai mặt giáp công Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Thần vừa tiếp quản An Tây đô hộ phủ, khẩn trương điều binh chống cự. Trong lúc vội vàng lại ăn thiệt lớn. Đám kia đêm khuya phái người đánh lén, phá hủy hai kho binh khí. Hai kho tên bị đốt cháy.

Bản thân đồn trú Lĩnh Nam là một trong ba đại chiến lực của Đại Yến, không yếu hơn trú binh của An Tây Đô Hộ Phủ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 677



Mà chuyến này Đại Yến một hơi điều hơn ba vạn quân, do Hoàng Hiên Vân, người xưa nay có tiếng là tướng giỏi của Đại Yến chỉ huy. Những người này quanh năm thao luyện trong hoàn cảnh rừng thiên nước độc, kinh nghiệm phong phú về tác chiến ở địa hình núi non. Người nào cũng có kỹ năng chiến đấu linh hoạt nên rất khó chơi. Họ cũng không đối chiến chính diện với lính gác biên giới mà chỉ thường xuyên gây rối. Trong lúc nhất thời lại khiến An Tây đô hộ phủ bên này lâm vào khổ chiến, không thể không khẩn cấp điều binh từ Bắc Đình sang hỗ trợ.

Một khi chiến tranh nổ ra, hoa nở khắp nơi. Luân Đài phải mất gần ba tháng mới đuổi được những người đó ra khỏi Gia Dụ Quan. Tin tức truyên đến trấn Đông Hương đã là cuối tháng 8, lúc đó Diệp Giai còn đang quan tâm vấn đề hái bông và may áo bông.

Mặc dù quân Trung Nguyên đã bị đánh đuổi khỏi Gia Dục Quan nhưng vẫn để lại nhiều thương vong. Một vạn binh lực tổn thất còn dưới năm ngàn, thương vong nặng nề.

Luân Đài thương vong không nhỏ, quân Đại Yến thì càng thảm trọng. Lý Văn Trúc không hổ là đệ nhất mãnh tướng Tây Bắc, phong cách tác chiến cương mãnh hung tàn, hạ thủ không chút lưu tình. Một vạn đấu năm vạn binh lực, mạnh mẽ đánh cho năm vạn binh lực triều đình thu nhỏ lại chỉ còn một vạn hai. Mà những binh lính này đã cầm cự bốn tháng ở Gia Dục Quan, trận chiến dai dẳng khiến họ kiệt sức. Càng về sau càng không thể tiếp tục, ước gì có thể vứt mũ vứt giáp. Nếu không phải triều đình có lệnh không lùi, họ đã sớm lui vê cửa quan.

Song phương giằng co ở cổng thành Ung Châu, quân của Luân Đài đã vượt qua Gia Dục Quan từ lâu, kiếm chỉ Ung Châu.

Đúng như dự đoán, Thứ sử Ung Châu đã mang theo gia quyến bỏ trốn trước khi quân binh kịp đánh tới cửa phủ của ông ta.

Giống hệt cảnh tượng Đột Quyết xâm lược ở kiếp trước, ném thành chạy vội, không có điểm mấu chốt gì đáng nói. Thứ sử Ung Châu vừa chạy trốn, sĩ khí vốn đã tán loạn lại càng tan thành cát vụn. Lý Văn Trúc không tốn chút sức nào đoạt được Ung Châu. Một vạn hai ngàn tù binh bó tay chịu trói, Bắc Đình rốt cục có cơ hội th* d*c.

Cuối tháng chín trấn Lý Bắc lại có tin truyên đến, phía tây bắc có binh Đột Quyết nóng lòng muốn xuôi nam.

Cùng lúc đó, Lĩnh Nam bỗng có dấu hiệu tăng binh. Tình thế lập tức trở nên nguy cấp.

Diệp Gia không thể không tạm thời dừng kinh doanh cửa hàng, bí mật xếp người vận chuyển quân nhu đến An Tây đô hộ phủ và trấn Lý Bắc. Đây là chỗ bất tiện của vùng Tây Bắc, tháng chín vừa qua, đầu tháng mười đã vào đông.

Thời tiết lạnh lẽo, chính là trời đông giá rét. Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, phải đối mặt với tuyết lớn phủ kín núi, thiếu ăn thiếu mặc và đói khổ lạnh lẽo. Bây giờ còn chưa tới thời điểm trời lạnh nhất, Diệp Gia không thể không vận chuyển lương thảo đến trấn Lý Bắc trước.

Theo lý thuyết, năm ngoái Đại Yến mới đánh một trận với Đột Quyết. Binh Đột Quyết bị quân phòng thủ biên giới của Đại Yến làm trọng thương, tử thương gần sáu vạn người. Chỉ không đến một năm, căn bản không đủ thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Bây giờ lại tái phạm, e là bị người xúi giục rồi. Diệp Gia thầm nghĩ hoàng đế Đại Yến chẳng lẽ lại ngu xuẩn đến nước này, chủ động mời gọi bè phái xâm lược bên ngoài.

Nhưng nghĩ lại, vị hoàng đế này chuyện hoang đường gì cũng làm được, mời Đột Quyết xuất binh có vẻ cũng không kỳ lạ.

Lý Văn Trúc mặc dù chiếm được Ung Châu, nhưng nguyên khí đại thương. Binh lực chiếm cứ Ung Châu, tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức. Mà An Tây đô hộ phủ bên này, Chu Cảnh Sâm và Hoàng Hiên Vân đang giằng co, song phương cố thủ ở biên giới Thổ Dục Hồn, không được tiến thêm một tấc.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, trận tuyết đầu tiên rơi vào giữa tháng 10.

Tuyết rơi, qua một đêm đã đổi mùa.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 678



Từ mùa thu se se lạnh trực tiếp bước vào trời đông giá rét. Cửa hàng trên trấn đóng gân hết, cây cối khô héo chỉ sau một đêm. Diệp Gia ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, cũng kêu Diệp Tứ muội đóng cửa hàng Tây Thi. Năm nay bởi vì lương thực sung túc, Diệp Gia và Diệp Ngũ muội Diệp Tứ muội ủ mấy trăm bình rượu mạnh.

Vào mùa đông, các tướng sĩ chỉ có mấy món đồ chống lạnh, áo bông, rượu mạnh và lương khô.

Nàng đang nghĩ đến việc dành ra một canh giờ để mang rượu và quần áo bông đến trấn Lý Bắc.

Mùa đông năm nay đến sớm hơn năm ngoái. Mới giữa tháng mười mà đã có mấy trận tuyết rơi rồi, nhiệt độ nhanh chóng trở nên lạnh buốt.

Rượu và y phục mùa đông của Diệp Gia được đưa tới rất đúng lúc, đã nâng cao rất đáng kể lực chiến đấu của thành trại trấn Lý Bắc. Tuy nói Đột Quyết đồng ý hợp tác với Đại Yên, nhân lúc triêu đình Đại Yên tiêu diệt phản tặc giáp công từ phía Bắc đến phủ đô hộ Bắc Đình, thực tế chỉ làm qua loa cho xong chuyện. Lần trước Đột Quyết vừa mới bị trọng thương vẫn chưa điều chỉnh xong, cái c.h.ế.t của Vương tam tử Đột Quyết và sự rơi xuống của mấy vị tướng sĩ quan trọng, đã làm tiêu hao rất lớn lực lượng binh sĩ của Đột Quyết. Những trận tập kích quy mô nhỏ đều bị binh đóng quân của thành trại chặn lại.

Tôn Ngọc Sơn vì giải quyết dứt khoát chuyện này, dẫn binh dồn quân Đột Quyết vào khu vực bắc thảo nguyên Mông Cổ, quay về Siberia.

Bởi vì phong cách chiến đấu tàn nhẫn đa dạng và tác phong hành sự g.i.ế.c người không chớp mắt, Tôn Ngọc Sơn bị người Đột Quyết đặt cho danh hiệu là "Đao chặt xương bén nhất Bắc Đình". Diệp Gia vác cái bụng lớn đứng cạnh lò lửa vừa nướng vừa nghe Tiểu Lê nói chuyện này mà không dám tin. Thực sự khó mà ghép chung một Tôn Ngọc Sơn không nói không rằng thậm chí có phần đôn hậu với cái biệt danh này.

Nhưng mà nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, lúc đầu người đầu tiên mà Chu Cảnh Sâm tiếp cận chính là Tôn Ngọc Sơn.

Tôn Ngọc Sơn trấn thủ phòng tuyến phía Tây bắc thành trại trấn Lý Bắc, kiên cố vững chắc với tình hình lương thảo đầy đủ áo bông tránh rét không thiếu. Oghuz trấn thủ trấn Toái Diệp, thời gian này cũng thận trọng tỉ mỉ. Tuyến phòng phía Tây bắc, phía Tây kiên cố, chỉ cân Luân Đài không bị phá, bách tính Bắc Đình vẫn có thể trải qua một mùa đông an ổn.

Sau khi bước vào mùa đông lạnh giá, tình hình cả phủ đô hộ An Tây đã xảy ra chuyển biến vô cùng lớn.

Tuy nói kinh nghiệm chiến đấu của Hoàng Hiên Vân phong phú, đến Chu Cảnh Sâm cũng không bắt kịp. Lúc đầu Chu Cảnh Sâm còn khổ sở vì bước đầu củng cố binh sĩ chạy loạn của đô hộ phủ An Tây, tình hình khẩn cấp không thể nào củng cố binh lực mới bị quân Lĩnh Nam hãm chân tại Gia Du quan. Trải qua mấy chiến dịch lòng quân mới vững chắc, Chu Cảnh Sâm dùng binh như thần sớm đã đi sâu vào lòng người. Đô hộ phủ An Tây từ một đống cát rời đến huấn luyện có nguyên tắc, về mặt căn bản thì thực tế chiến đấu đã giải quyết được vấn đề lòng quân bất ổn.

Hiện giờ quân An Tây đã trở thành một thanh kiếm ở chiến trường lâu dài dưới trướng Chu Cảnh Sâm, hướng chỉ của kiếm, vô cùng sắc bén.

Khác với quân Lĩnh Nam là đã chịu thất bại nghiêm trọng. Bản chất của quân trấn thủ biên cương Lĩnh Nam không giống với quân trấn thủ biên cương chịu khổ chịu lạnh của An Tây Bắc Đình. Khí hậu của Lĩnh Nam ấm áp lại ẩm ướt quanh năm, quân trấn thủ biên cương nổi tiếng với vóc dáng thấp lại linh hoạt. Nhưng chuyển về chỗ cũ, vốn dĩ không thể nào thích ứng được với khí hậu lạnh giá của phía Bắc. Thời tiết vừa chuyển lạnh, lương thực dự phòng của bọn họ liền không còn đủ, rơi vào một tình huống bị động chịu đòn.

Trong lòng Chu Cảnh Sâm đã tính ngày sinh của đứa bé, sớm đã mất kiên nhẫn với việc lãng phí thời gian ở đây rồi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 679



Phát giác được quân bị của quân Lĩnh Nam đã không theo kịp nữa, nhân lúc bọn chúng đang bị bệnh để lấy mạng chúng. Tập trung binh lính đóng quân Quy Tử, Vu Điền, Sơ Lặc, Cao Xướng, bao vây tiêu diệt quân Lĩnh Nam theo hình thức nửa vòng vây.

Cuối tháng mười, thành công tiêu diệt sáu mươi phần trăm quân Lĩnh Nam, Hoàng Hiên Vân dẫn theo tàn binh còn lại không còn manh giáp, buộc phải quay trở ve Surabaya.

Ngày mà Chu Cảnh Sâm vội vàng trở về trấn Đông Hương đúng lúc còn kịp trận tuyết lớn ở Bắc Đình. Tay hắn câm một cái đèn con thỏ, khoác áo choàng đứng trong mưa tuyết, giống như một cây tre xanh mọc lên từ mặt đất, trên gương mặt vừa toát ra vẻ lạnh lùng vừa khó mà che đậy sự sắc bén. Tuyết lớn rơi xuống lông mày và lông mi của hắn, hắn đứng trong đình viện nhìn Diệp Gia đang bắt một đứa bé nhào tới với ánh mắt giận dữ rồi từ từ mở rộng cánh tay.

Diệp Gia sửng sốt, đứa bé mà nàng đang bắt trong tay giống như một con chuột đang thoát khỏi móng vuốt của con mèo vội vàng bỏ chạy mất bóng.

Nàng không nghĩ gì, và bất giác bước tới phía Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm cũng không đành lòng để nàng bước xa như vậy, bụng của Diệp Gia đã được bảy tháng rồi. Vóc dáng vốn đã gầy của nàng khiến cho cái bụng bầu bình thường trông có vẻ lớn hơn rất nhiều. Diệp Gia mới đi một bước, Chu Cảnh Sâm đã rảo bước đi tới gân trước mặt nàng và ôm lấy người vào lòng.

Hơi ấm đã bao trùm toàn thân Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm mở áo choàng ra, chụp lên người của Diệp Gia.

Hắn từ từ cúi người xuống áp sát gương mặt vào bên cổ của Diệp Gia, hít mùi hương hoa lê thoang thoảng ở trên người nàng. Đôi lông mi dày đặc từ từ rung chuyển, nhưng hạt băng tuyết rơi lên trên liên chấn động rơi la chã xuống. Lâu sau, hắn mới lên tiếng khẽ trách móc một câu: "... Gia nương nàng thật độc ác, mỗi lần trả lời thư đều không hề nhắc đến một chữ về tình hình của bản thân nàng."

Tim Diệp Gia đập càng nhanh, nửa năm không gặp, tướng mạo của Chu Cảnh Sâm bị năm tháng chạm trổ ngày càng hơn người. Nếu nói trước đây Chu Cảnh Sâm là quân tử nhanh nhẹn, nho nhã như ngọc. Bây giờ lại giống như truyên sinh khí vào ngọn đèn mỹ nhân có linh hồn, chỉ nhìn là có thể ăn mòn xương cốt.

"... Ta không có chuyện gì thì có thể viết được gì đây?

"Không có chuyện gì thì không thể viết được sao?" Chu Cảnh Sâm chau mày, tỏ vẻ không hài lòng.

Diệp Gia im lặng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Chu Cảnh Sâm sâu lắng giống như có thể hút người khác vào. Gãi má, mặt có hơi nóng. Trước đây cũng không phát hiện ra ánh mắt của người này lại h*m m**n như vậy. Bao nhiêu năm rồi không ăn thịt, tại sao nhìn thấy nàng liên giống như con ch.ó nhìn thấy cục xương vậy. Đưa tay ra véo cái cằm của hắn và đẩy gương mặt đang tiến lại rất gần của hắn, Diệp Gia rất bình tĩnh, nghiêm khắc cảnh cáo hắn: "Một lần mang thai ngốc ba năm, nửa năm gần đây đầu óc của ta đã không dùng được rồi, chàng có biết không hả? Có thể nhớ viết thư cho chàng đã là nghĩ nát óc lắm rồi, chàng đừng có đòi hỏi cao quá."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Quả nhiên Diệp Gia chính là báo ứng mà thượng thiên ban cho hắn, trả thù kiếp trước phong tình không được hóa giải của hắn.

Hắn thở một hơi dài, rồi lặng lẽ nắm lấy bàn tay toàn là tro đen của Diệp Gia: "... Được rồi được rồi, đừng bôi nữa. Chỉ có dùng xà phòng thơm mới rửa sạch tro nồi dính trên bàn tay của nàng, còn dính trên mặt của ta không chùi sạch được."

Diệp Gia không nhịn được mà cười trợn cả mắt, vừa nay dùng tay bắt thằng nhóc đào củ khoai lang ở trong chậu lửa rồi dính cả một tay toàn tro đen: "Sao chàng trở về đột ngột vậy?

"Sợ nàng quên ta rồi."

Chu Cảnh Sâm nắm lấy tay của Diệp Gia, trong lúc trời băng đất tuyết này mà tay của nàng ấm áp dễ chịu, khiến cho hắn cảm thấy yên tâm.
 
Back
Top Bottom