Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 690



Thỉnh thoảng, một luồng gió lạnh lùa vào nhà khiến ngọn nến đong đưa theo. Chiếc đèn lồng treo dưới hiên bị gió thổi lay động qua lại, gió tuyết ngược lại càng khiến khung cảnh xung quanh trở nên yên tĩnh hơn.

Một lúc lâu sau, Chu Cảnh Sâm như thể sực tỉnh, cử động cái cổ cứng ngắc, nhắm mắt lại.

Một tay hắn giữ ống tay áo, nhẹ nhàng thả bút xuống đánh một tiếng cạch, rồi vô thức nhìn sang chỗ giường. Quả nhiên ngủ thẳng đến nửa đêm, chân Diệp Gia sẽ bất giác đạp ra khỏi chăn. Thói quen ngủ không thành thật của Gia Nương vẫn không thay đổi, khóe miệng Chu Cảnh Sâm nở một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận nhận ra. Hắn nhéo lông mày, đứng dậy trở lại bên giường nắm lấy chân nàng dúi vào trong chăn.

Lúc này đã là canh hai, địa long* trong phòng vẫn được đốt, mặc đơn y cũng không lạnh. Hắn cúi xuống hôn lên trán người đang ngủ, lúc này mới cởi xiêm y cẩn thận đi lên giường.

(*) Địa long là hệ thống sưởi dưới lòng đất tại các cung điện ngày xưa.

Sau khi bụng lớn, Diệp Gia thường xuyên di tiểu đêm, hiện tại đương nhiên luôn ngủ bên ngoài. Chu Cảnh Sâm cẩn thận nhấc chân, chuẩn bị bước qua người nàng thì người này trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên giơ chân lên đạp một cái. Nếu không tránh kịp, hắn sợ là đã bị đá vào mặt.

Một tay bắt lấy chân người nọ, sau khi bụng lớn Diệp Gia dần dân không thể khom lưng, tay không chạm đến đầu ngón chân được. Lâu rồi không cắt, móng chân hơi dài. Đoán chừng đi giày cũng hơi vướng ngón chân. Chu Cảnh Sâm cười, đi lấy cái kéo cắt móng chân cho Diệp Gia. Ngồi xếp bằng trên giường, cẩn thận cắt tỉa móng chân cho nàng một cách gọn gàng.

Tiếng lạch cạch lạch cạch, Chu Cảnh Sâm vài lần bắt được bàn chân muốn rút về của Diệp Gia, đúng là ngủ cũng không yên. Cắt xong thu dọn một phen hắn mới nằm xuống, cẩn thận ôm người vào lòng, hít hà hương thơm ấm áp trên cơ thể nàng rồi nhắm mắt lại.

Thật ra ban đêm Chu Cảnh Sâm rất hiếm khi ngủ say, nhưng chỉ cần ôm nàng, hắn luôn có thể ngủ rất say.

Tuyết rơi liên tiếp mấy ngày, đến ngày thứ tư mới ngừng. Sáng sớm nay A Cửu đã chờ ở phòng khách. Từ hôm kia về, mấy ngày nay hắn ta không đi mạo hiểm nữa mà ru rú trong phòng hâm nóng tình cảm với tứ muội một phen mới cam lòng ra cửa. Về việc dàn xếp ngựa ở Tây Tràng còn cần một quy trình, trời rét như vậy, ngựa cũng không chịu nổi cái lạnh này.

Diệp Gia không có kiến thức chăn nuôi liên quan, thậm chí nàng còn hiếm khi thấy ngựa. Chuyện này tự có Chu Cảnh Sâm xử lý, nàng chỉ cần làm chưởng quỹ vung tay là được rồi*.

(*) *Vung tay chưởng quỹ (甩手掌柜): không cần phải làm việc, không quan tâm đến bất kì thứ gì nữa.

Hầu hết cửa hàng ở Bắc Đình đô hộ phủ hiện đã đóng cửa. Cửa hàng ở An Tây đô hộ phủ cũng có Tào Như Nguyệt và mấy chưởng quỹ được phái qua trông coi. Bây giờ Diệp Gia chỉ cần tìm hiểu tình hình hoạt động kinh doanh hàng tháng và tính toán sổ sách là được.

Dư thị mỗi ngày đều phải tới thăm Diệp Gia vài lần, luôn lo lắng nàng sẽ đột ngột động thai.

Trong ngày tuyết rơi dày thế này, một khi xảy ra chuyện gì tìm người cũng không tiện. Quả là hận không thể treo Diệp Gia ở thắt lưng. Diệp Gia bất đắc dĩ lắm, nhưng Dư thị cũng xuất phát từ sự quan tâm nên nàng đành cố gắng cẩn thận hơn. Đứa nhỏ trong bụng này cũng chậm tính như mẹ nó, khoảng thời gian này bụng Diệp Gia không có động tĩnh gì.

Đầu tháng 11, bên thành trại trấn Lý Bắc truyền đến tin tức. Không phải người Đột Quyết lại xuôi nam cướp bóc mà là thành trại và tường vây phòng ngự được xây dựng gấp rút lúc trước xảy ra chút vấn đề. Tuyết rơi quá dày, đè sập vài tòa tháp canh.

Tháp canh đóng vai trò rất quan trọng trong chiến đấu, phát hiện tình hình địch sớm hay muộn đều dựa hết vào nó. Nếu công trình này sụp đổ, đối với thành trại trấn Lý Bắc mà nói, đây không phải chuyện hay ho gì.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 691



Người của Tôn Ngọc Sơn không biết xây dựng, những tháp canh và tường phòng hộ lúc trước là do Chu Cảnh Sâm dẫn người đến xây. Họ nhất thời không còn lựa chọn nào khác, đành khẩn cấp truyền tin về xin giúp đỡ. Nhưng thợ thủ công có khả năng xây dựng tháp canh ở Bắc Đình quá ít, mùa đông giá rét cũng khó tìm người tìm gỗ, chỉ có thể đi qua xem tình hình trước.

"Ta phải đích thân đi một chuyến." Chu Cảnh Sâm mới trở về không đến một tháng đã phải đi, nhất thời vô cùng không nỡ: "Han không phải đại sự gì, qua hai ba ngày sẽ về. Nàng ở nhà chú ý sức khỏe, nếu có việc gì thì phái người đến thành trại tìm ta."

Diệp Gia đang tính toán sổ sách, tuy nàng không cần nhọc lòng chuyện kinh doanh nhưng cần biết tình hình hoạt động của cửa hàng.

Hiện tại nàng sở hữu hơn 70 cửa hàng và hơn 2. 000 mẫu ruộng tốt, nhiều tài sản như vậy, nhỡ mà hơi sơ suất thì sẽ mang lại tổn thất rất lớn. Mặc dù những cửa hàng này có chưởng quỹ khác quản lý, nhưng cứ cách một đoạn thời gian sổ sách gốc vẫn phải gửi cho Diệp Gia. Nàng ngẩng đầu lên khỏi vô số sổ sách, xem quá tập trung nên cảnh tượng trước mắt chợt tối sâm.

Mở to mắt, Diệp Gia đè cơn choáng váng này xuống: "Thời tiết thế này chàng có tìm được người tu sửa không?"

"Ta cũng chưa biết, đi qua xem tình huống trước rồi nói sau." Chu Cảnh Sâm vén tóc mai nàng ra sau tai.... Cũng đúng. Tuyết lớn đè sập tới mức nào. Nếu tình huống không nghiêm trọng, chỉ can thợ mộc hơi có chút tay nghề là sửa được.

Chu Cảnh Sâm không lãng phí thời gian, thu dọn hành lý đi ngay trong ngày.

Dư thị không khỏi thở dài nhìn xe ngựa rời đi, cả hai người đều bận rộn như vậy. Chỉ mong lúc Diệp Gia sinh con đừng gặp phải những chuyện này, để hài tử của hai người có thể an bình sinh ra. Gần đây Dư thị cũng không nghỉ ngơi, lúc trước Diệp Gia bảo bà ấy nghiên cứu son môi, trước mắt bà chế ra được ba màu. Đỏ thẫm, đỏ son và đỏ tươi.

Thoa mỏng hoặc thoa dày sẽ hiện ra các tông màu khác nhau, cộng thêm tay nghề trang điểm môi tinh tế của Dư thị, cùng một loại son môi có thể vẽ ra hoa.

Ban đầu, thỏi son này dự kiến sẽ được đưa vào sản xuất ngay tại xưởng. Nhưng do tuyết rơi dày đặc, đường sá bị tắc nghẽn, không mua đủ nguyên vật liệu nên tạm bị chững lại. Hiện tại, một ít son môi và phấn hồng mà Dư thị chế tạo ra chỉ cho mấy nữ tử trong nhà dùng. Tính ra thì màu lên tươi và đẹp hơn mấy loại son bán ngoài thị trường, đã vậy còn lâu trôi.

Khi rảnh rỗi, Dư thị cũng sẽ dạy Diệp Tứ muội Diệp Ngũ muội cách trang điểm. Đều là nữ tử tuổi còn trẻ, hơn nữa Diệp Ngũ muội còn chưa xuất giá, học cách tự chăm sóc bản thân là điều nên làm. Tránh cho tương lai không biết cách phối hợp váy áo và trang điểm.

Nữ tử thích làm đẹp nên Diệp Tứ muội và Ngũ muội tất nhiên rất hứng thú. Đi theo học hai ba tháng, ngược lại bắt đầu yêu thích mảng này. Hai người vốn khéo tay, hôm nay Diệp Ngũ muội Diệp Tứ muội đều bị Dư thị lôi kéo học được chút da lông, cứ rảnh ra là tự mày mò trang điểm tự thấy đẹp thấy vui.

Mấy thứ này Dư thị tạm thời không dám đưa cho Diệp Gia sử dụng, Diệp Gia đang mang thai, sợ bất cẩn ăn mấy thứ này vào miệng sẽ hại đến sức khỏe.

Diệp Gia cũng không để ý lắm, nhưng nếu Dư thị lo lắng thì nàng không dùng thôi.

Ngược lại là Chu Cảnh Sâm, lần này vốn tưởng là phiền toái nhỏ, chỉ cân động não tí là giải quyết được. Nhưng đến thành trại mới phát hiện không chỉ tháp canh bị đè sập đơn giản như vậy mà hàng rào bảo vệ thành trại xây dựng ban đầu cũng không đủ kiên cố. Nhiều chỗ ở cần được xây lại. Chu Cảnh Sâm đi theo người trong thành trại dạo một vòng rồi cau mày nói: "Các ngươi đã thử tìm thợ thủ công địa phương đến sửa chưa?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 692



"Tìm rồi." Tôn Ngọc Sơn cũng đau đầu, nếu không hắn ta sẽ không vội gửi thư cho Chu Cảnh Sâm: "Chỉ xét tay nghề có thể tìm thợ ne đến làm, nhưng người thật sự hiểu kiến tạo thành trại và tường thành lại không có. Nếu muốn xây một tường thành kiên cố không thể phá vỡ thì chúng ta phải tìm những người có kiến thức liên quan mới được."

Nói xong, Tôn Ngọc Sơn không khỏi nhìn Chu Cảnh Sâm: "Chủ tử, bên Tây Tràng có điều được người nào hiểu mảng xây dựng sang không?”

Người biết xây dựng tự nhiên là người của Công bộ, lúc trước Chu Cảnh Sâm cũng chỉ biết một ít. Hắn cau mày suy nghĩ một lát, mặc dù ở Tây Vực có rất nhiều nhân tài lưu vong, nhưng phần lớn đều là quan chức, người thực sự hiểu rõ về công nghệ xây dựng dân dụng hình như chẳng có ai.

"Không vội." Chu Cảnh Sâm suy tư một lát: "Phái người qua hỏi một câu là biết."

Nhiều năm qua đi, gần ngàn người bị đày đến Tây Tràng, hầu hết đều không cầm cự nổi một năm mà nhắm mắt xuôi tay. Hiện giờ chưa tới năm trăm người còn sống. Khi tiết trời ngày càng lạnh hơn, người sống sót sẽ càng ngày càng ít. Lần trước Chu Cảnh Sâm mang đi một đám người, Tây Tràng hiện còn chừng ba trăm người. Mùa đông năm nay lạnh đến nỗi chục năm khó gặp, không biết qua đông này còn mấy người sống sót.

Lúc Diệp Thanh Hà nhận được tin còn thấy hơi kỳ, trời lạnh như vậy tỷ phu muốn đám phạm nhân lưu đày này làm gì? Nhưng hắn ta cũng biết Chu Cảnh Sâm không phải người bình thường, mình không cần nghi ngờ tác phong hành sự của hắn nên hắn ta chỉ là nhanh chóng tập hợp nhóm người này lại. Dựa theo yêu cầu của bên trên, đầu tiên là thẩm vấn từng người một lượt.

Hơn ba trăm người, cuối cùng chọn được bảy người.

Nhưng bảy người này cũng không hiểu nhiều về xây dựng dân dụng, một vài trong đó chỉ đọc qua sách vở lý thuyết, biết được ít da lông bên ngoài. Diệp Thanh Hà cũng không rõ Chu Cảnh Sâm cần nhân tài thế nào nên hắn ta liệt kê tất cả những người có liên quan rồi đưa thẳng tới thành trại trấn Lý Bắc.

Lúc người được đưa tới Chu Cảnh Sâm đang ở bên ngoài thành trại, tự mình đốc thúc thủ hạ tướng sĩ làm một ít phòng hộ đơn giản.

Đột Quyết hoặc dân tộc du mục từ phương Bắc sẽ không xuất hiện trong trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, chạy lung tung bên ngoài chẳng khác nào chờ bị c.h.ế.t cóng. Nhưng không có nghĩa là không có khả năng bị đánh lén, mùa đông năm ngoái gặp phải một trận đánh lén, kho thóc bị thiêu rụi.

"Chủ tử, người bên Tây Tràng phái đi đã đến rồi." Một tên thị vệ vội vàng chạy tới.

Chu Cảnh Sâm đứng trên tường thành nhìn ra xa, gật đầu gọi Tôn Ngọc Sơn đến. Bảo Tôn Ngọc Sơn phái người theo dõi nơi này, còn mình thì xoay người trở ve doanh trướng. Thời tiết quá lạnh, doanh trướng mỏng manh này cũng không đủ giữ ấm. Bên trong đốt chậu than. Chu Cảnh Sâm hơi lo, mùa đông lạnh như vậy, bách tính phía bắc sẽ không sống nổi. Phải tranh thủ thời gian sai người đi phổ cập rộng rãi về giường sưởi, bản thiết kế giường sưởi lấy từ tay Diệp Gia bây giờ là lúc lấy ra mang lại lợi ích cho dân chúng.

Với suy nghĩ này trong đầu, hắn vào doanh trướng rồi ngồi xuống sưởi ấm một lát. Một tướng sĩ dẫn mấy người quần áo lôi thôi lếch thếch đi tới.

Lại nói tiếp, trong số những người này xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Khi họ quỳ xuống, Chu Cảnh Sâm đã nhìn thấy người nọ, dù hắn ta bẩn đến mức không nhìn rõ mặt nhưng Chu Cảnh Sâm vẫn liếc mắt một cái là nhận ra.

Người này tự xưng là từng đọc sách của Lỗ Ban, chính là tiền Hộ bộ Thị lang tham ô khoản cứu trợ thiên tai ở Lĩnh Nam hơn bốn năm trước. Khi đó Chu Cảnh Sâm còn đích thân thụ lý vụ án này, không ngờ người này không những không c.h.ế.t còn chạy tới trước mặt hắn.

Người nọ vừa nhìn thấy Chu Cảnh Sâm thì mặt mũi thoáng chốc trắng bệch.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 693



Từ khi bị lưu đày, bọn họ vùi đầu khai hoang ở Tây Tràng, tin tức không linh thông nên cũng không biết chuyện Tây Bắc đã đổi chủ. Mà người chủ mới không ai khác chính là Chu Cảnh Sâm. Hai đùi người nọ bất ngờ run lên, m.ô.n.g ngã chạm đất.

"Ngươi, ngươi... Người nọ chỉ vào Chu Cảnh Sâm bị dọa nói không nên lời: "Sao lại là ngươi?!"

Chu Cảnh Sâm hỏi cũng không hỏi, trực tiếp kêu người lôi người này ra ngoài.

Hộ bộ thị lang tiền nhiệm tên gì Chu Cảnh Sâm đã quên mất, nhưng người này làm chuyện gì hắn lại nhớ rất rõ. Một người thậm chí không thực hiện được bổn phận của mình thì biết xây cái gì? Ý đồ qua cửa bằng mồm mép ở chỗ Chu Cảnh Sâm là chuyện bất khả thi.

Hai người lập tức xông vào, tóm lấy người nọ và kéo ông ta ra ngoài. Vì sự việc này mà sáu người còn lại mặt mũi tái nhợt nhìn nhau. Có người có cùng suy nghĩ với người vừa rồi đã bắt đầu sợ hãi, run rẩy không dám ngẩng đầu lên. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm lạnh lùng quét qua đám người này một vòng, người chột dạ chân run như cầy sấy. Nhưng Chu Cảnh Sâm không vì vậy mà kết luận một cách võ đoán, sai người mang giấy và bút mực tới, phát cho mỗi người một tờ giấy bảo họ vẽ ra một bản thiết kế xây dựng thành trại.

"Cái này, cái này..." Vẽ bản thiết kế xây dựng thành trại? Bản thiết kế xây dựng thành trại vẽ thế nào?

Có vài người còn muốn thật giả lẫn lộn, bây giờ trên trán mồ hôi lạnh thi nhau túa ra. Chu Cảnh Sâm sai người phát giấy bút xuống rồi không quản nữa, chỉ để vệ binh đốt một nén nhang: "Trước khi nén nhang này cháy hết, các ngươi cố gắng lên ý tưởng đi."

Không ít người muốn đục nước béo cò. Cái nơi quỷ quái ở trấn Toái Diệp kia, mùa đông giá rét chỉ có nước c.h.ế.t cóng thôi. Họ quá muốn thoát khỏi nơi đó nên đương nhiên sẽ dùng hết thủ đoạn để nắm lấy cơ hội được đưa ra ngoài. Nhưng họ không ngờ vừa lên đã gặp Chu Cảnh Sâm. Mắt thấy nén nhang kia cháy dần, càng ngày càng ngắn, càng ngày càng ngắn...

Bút chấm mực khựng mãi trên giấy, vốn là không biết làm.

Toàn bộ quá trình Chu Cảnh Sâm đều cụp mắt nhấm nháp nước trà. Mặc dù không ngẩng đầu nhìn họ một cái, nhưng khí thế trang nghiêm bao quanh lại đè ép tới nổi vài người trong đó không chịu được mà tè ra quân. Mùi nước tiểu khó ngửi lan tràn trong không khí, không cần Chu Cảnh Sâm gọi, lập tức sẽ có người tiến vào nhanh chóng lôi người đó ra.

Không biết qua bao lâu, cảm giác như cả thế kỷ. Người ngồi trên đặt tách xuống đánh cái cạch, mọi người nháy mắt ngẩng đầu lên.

Bảy người, một người vừa bước vào đã bị kéo đi, ở giữa lại rớt một người. Nhưng năm bức vẽ còn lại vẫn được giao lên cho Chu Cảnh Sâm, mới tấm thứ nhất đã khiến hắn phải nhướng mày. Mặc dù chưa từng đảm nhiệm chức vụ ở Công Bộ nhưng Chu Cảnh Sâm nghe rộng biết nhiều, đọc đủ sách để nhìn ra sự thô sơ của bản thiết kế này. Mấy người này đều là người có chút học thức lưu đày bên Yến Kinh, khoản vẽ vời thì khỏi bàn. Nhưng nếu xây dựng thành trại theo những gì họ vẽ trên bản thiết kế thì sợ là thành trại sẽ bị đào rỗng mất thôi.

Chưa kể những thứ khác, chỉ riêng vật liệu gỗ này đủ để binh sĩ toàn thành khỏi phải ăn bánh hấp khô trong một năm.

"Xùy..." Chu Cảnh Sâm phì cười, da đầu người phía dưới căng thẳng.

Có người cảm thấy mình vẽ không tệ cũng sợ hãi nhìn Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm xem hết bản vẽ, chỉ có một tấm miễn cưỡng nhìn có vẻ ra dáng ra hình. Chu Cảnh Sâm cầm tấm kia nhìn nửa ngày, hỏi một câu: "Bức này là ai vẽ?"

Năm người im lặng một lúc, sau đó một người trung niên dáng người thấp bé đứng ra nói: "Là ta."

“Ngươi tên họ là gì?"

Trái tim người nọ đập mạnh, ước chừng đoán ra mình được nhìn trúng, hắn ta không giấu được sự vui mừng: "Tiểu nhân họ Triệu, tên Vĩ Thanh. Từng nhậm chức ở Công bộ."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 694



Triệu Vĩ Thanh, Công bộ. Thì ra cũng giống người nọ lúc trước, bị vụ án tham ô cứu trợ thiên tai lũ lụt ở Lĩnh Nam bị liên lụy lưu đày vào bốn năm trước. Xem ra nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có người này tương đối đáng tin cậy. Bốn gã còn lại vẽ bản thiết kế chẳng khác gì lấy râu ông nọ cắm căm bà kia. Chu Cảnh Sâm cũng không có ý xử tử những người này, chỉ để Triệu Vĩ Thanh ở lại, đám còn lại từ đâu tới thì trở về chỗ đó.

Trong bảy người còn lại một người, Chu Cảnh Sâm sai người tìm nơi tắm rửa cho Triệu Vĩ Thanh, sau đó dẫn người đi thẳng ra ngoại thành.

Triệu Vĩ Thanh nhậm chức ở Công Bộ đã lâu, có vốn hiểu biết khá rộng về phương diện xây dựng kiến trúc. Vừa đến gan tường thành, hắn ta đi xem tháp canh trước. Tháp canh là kiến trúc bằng gỗ, khi Chu Cảnh Sâm xây dựng nó, hắn chuyên chọn gỗ bạch dương cứng rắn. Nhưng có lẽ là do tháp được xây hơi cao hoặc tồn tại vài thiếu sót ở phân móng nên tháp canh này không thể kiên trì quá lâu.

".. Muốn sửa cái tháp này thì phải đổi một phương thức khảm hợp khác, rất cân một thợ mộc dày dặn kinh nghiệm." Sau khi nhìn qua một lần, Triệu Vĩ Thanh suy tư một lát rồi cho ra kết luận này: "Nếu tìm được thợ mộc giỏi, tiểu nhân có thể vẽ ra rồi bảo thợ mộc làm theo là được."

Chu Cảnh Sâm cũng đoán được có lẽ là do phương thức khảm hợp không đủ kiên cố, mấy tòa tháp canh này mới dễ dàng bị tuyết đọng đè sập như vậy. Nhưng thợ mộc giỏi ở Tây Bắc không nhiều, thảm thực vật ở đây không phong phú như Trung Nguyên. Phần lớn bá tánh rất ít xài vật dụng bằng gỗ, nhà cửa cũng không thường xây gỗ. Nói cách khác, nghề mộc ở đây thực ra không phổ biến. Tay nghề đương nhiên kém hơn một số thợ mộc lão luyện coi đây là nghề gia truyền ở Trung Nguyên. Nhưng chỉ cần Triệu Vĩ Thanh có thể vẽ tranh ra, để thợ mộc làm theo bản vẽ, hắn hẳn là có thể làm được.

Đã sớm đoán được tình huống này, tuy có chút phiên phức nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không phản đối.

Sai người dẫn Triệu Vĩ Thanh về sắp xếp chỗ ở, hắn thì ra lệnh cho tìm thợ mộc có tay nghề tốt. Vốn tưởng chuyện sẽ được giải quyết rất nhanh lại bị trì hoãn hơn mười ngày. Diệp Giai ở nhà thật sự rất chán, xem xong sổ sách, cơm nước cũng không cần nàng tự tay làm. Chợt nghĩ bây giờ trấn Lý Bắc không có chiến tranh, nếu là chuyện tu sửa tường thành, không chừng nàng có thể giúp được.

Thành thật mà nói, lân trước khi Chu Cảnh Sâm xây tường thành, Diệp Gia đã nghĩ đến việc thẳng thắn với Chu Cảnh Sâm chuyện mình biết xây dựng. Nhưng thấy hắn hình như có biết những kiến thức liên quan, sự vụ bên thành trại cũng an bài đâu vào đấy nên nàng không nói gì nữa.

"Nương, nương nói xem tướng công ở thành trại bên kia có gặp phải phiền toái gì không?” Diệp Gia chán đến độ mốc meo cả người: "Đi mấy ngày rồi chưa về." Dư thị nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, bất ngờ liếc nhìn Diệp Gia.

Không phải bà ấy chuyện bé xé ra to, thật sự là vợ chồng son thành hôn lâu như vậy, đây là lân đầu tiên bà ấy nghe chính miệng Diệp Gia nhắc tới Chu Cảnh Sâm. Chớp mắt một cái, Dư thị không có cố ý lôi chuyện này ra. Chỉ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Phương bắc không có chiến tranh, chắc chỉ là do gió tuyết quá lớn làm chậm trễ lộ trình, nó tạm thời không về được?"

Diệp Gia vừa nhìn bên ngoài cảm thấy cũng đúng. Tuyết lớn như vậy, xe ngựa chắc là cực kỳ không dễ đi: "Trời năm nay lạnh quá, không biết bá tánh nghèo khổ có chịu đựng được không..."

Nàng sẽ luôn nhớ đến khung cảnh tứ phía lộng gió của Chu gia hồi mình mới xuyên qua, lúc ấy nàng nằm trên giường không thể động đậy. Dù có đắp chăn nhưng tay chân vẫn không ấm lên chút nào. Khi đó còn chưa phải là thời điểm lạnh nhất, hôm nay lạnh như vậy chẳng khác nào lăng trì người ta.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 695



Diệp Gia nghĩ bây giờ nếu mà có giường đất thì có thể chống chọi được, đốt chút củi ít nhất cũng ráng qua.

Mấy người ngôi trong phòng Dư thị, Diệp Tứ muội và Diệp Ngũ muội mỗi người dắt một nhóc con đi chung từ hành lang gấp khúc bên kia. A Cửu hiếm khi về, nhưng đã về là không chịu ngồi yên, lại dẫn theo một đám huynh đệ lên núi săn thú. Cửa hàng Tây Thi đóng cửa, Diệp tứ muội rảnh quá bèn học phối trang điểm váy áo với Dư thị.

Diệp Ngũ muội dành cả ngày để mày mò nấu ăn và thường muốn nghĩ ra những công thức mới. Nếu là trước đây nàng ấy sẽ không có điều kiện để làm chuyện này. Bây giờ Chu gia phất lên rồi, đồ ăn trong hầm cũng nhiều, đủ để nàng ấy mày mò. Mùa đông này chưa qua một nửa Diệp Ngũ muội nghĩ ra nhiều món ăn mới. Lúc này trong tay lại bưng một đĩa bánh quai chèo thơm phức.

"Nếm thử đi, tỷ, đại nương." Diệp Ngũ muội mặc áo choàng màu hồng cánh sen, mặt trang điểm nhẹ, vừa đáng yêu vừa tươi sáng: "Muội cho thêm một ít sữa dê vào bột rồi nhào thành cái bánh quai chèo này, mùi vị thơm ngọt hơn nhiều đúng không?"

Diệp Gia hiện không dám ăn nhiều, sợ đứa nhỏ bự con quá đến lúc sinh lại khó ra. Kiềm chế nếm thử một miếng nhỏ, mắt sáng lên: "Ngon lắm, bỏ trứng vào à? Vị ngọt vừa phải."

Dư thị cũng nếm thử một miếng, nhất thời cũng hơi kinh ngạc: "Món này còn ngon hơn đồ ăn vặt trong cửa hàng điểm tâm trên trấn."

Diệp Ngũ muội vui mừng cười híp mắt. Lúc nàng ấy rời khỏi Luân Đài, sư phụ cho nàng một ít bí quyết gia truyên. Diệp Ngũ muội tính chờ thời cơ chín muồi sẽ mở một cửa hàng trên trấn. Vốn dĩ nàng muốn mở một cửa hàng ở Luân Đài, nhưng bây giờ cha mẹ Diệp Gia còn ở đó, nàng ấy không dám về, đành quyết định cắm dùi ở trấn Đông Hương, ở luôn trong nhà tỷ tỷ. Đến lúc đó mở một tiệm quán ở gần gian hàng Tây Thi, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.

"Tỷ tỷ, ngươi xem với trình độ này có thể mở cửa hàng không?" Gần đây Diệp Ngũ muội nghĩ ra không dưới mười món ăn. Ăn chính và ăn vặt đều có. Ai cũng biết Diệp Gia rất kén ăn, người ngoài nói ngon nàng ấy không tin mà chỉ chăm chú nhìn Diệp Gia.

Diệp Gia ăn một miếng, kiềm chế không duỗi tay ra nữa: "Mở được đó."

Câu này khiến Diệp Ngũ muội mặt mày hớn hở: "Vậy được, đầu xuân sang năm, muội sẽ mở một cửa hàng trên trấn."

Diệp Gia không cảm thấy cửa hàng có gì không ổn, ngược lại Dư thị và Diệp Tứ muội nhìn Diệp Ngũ muội với vẻ mặt khá kỳ lạ, mày chau lại, trông vô cùng lo lắng. Không phải Dư thị chướng mắt Diệp Ngũ muội, mà đến đầu xuân Diệp Ngũ muội cũng mười sáu rồi. Cô nương nhà bình thường vốn phải kết hôn ở độ tuổi này, Diệp Ngũ muội ngược lại chẳng hề có ý định đó.

Nhưng tình huống của Diệp gia Dư thị cũng rõ ràng, gặp phải một đôi cha mẹ không để ý đến sống c.h.ế.t của nữ nhi như vậy, quả thật khiến người ta tổn thương. Trầm ngâm một lát, bà ấy há mồm hỏi: "Ngươi thật không định lập gia đình ư?”

Nụ cười của Diệp Ngũ muội chùng xuống, Diệp Tứ muội bên cạnh cũng lộ vẻ buôn bã: "Không gả chồng vì cha mẹ làm bậy tính ra cũng không đáng. Ngũ muội, nữ tử chung quy vẫn phải lập gia đình, ngươi đang ở thời điểm tốt để bàn chuyện hôn sự. Hết cái tuổi này rồi, e là sẽ khó tìm được người phù hợp..."

"Hơn nữa, ngươi đặt mua sản nghiệp ở cái tuổi này." Dư thị nói: "Lỡ bị cha mẹ ngươi phát hiện, chỉ cần họ muốn là có thể nước chảy thành sông mà đào đi."

Nữ tử chưa gả đương thời không có quyền sở hữu tài sản. Cho dù là tiên mồ hôi nước mắt tự tay kiếm được, cũng không có tư cách. Luật pháp Đại Yến quy định, sản nghiệp của nữ tử chưa gả là thuộc về gia đình họ cha. Nói cách khác, chỉ cần Diệp Đồng Sinh muốn là có thể thẳng lưng mà lấy đi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 696



Trừ phi Diệp Ngũ muội lập nữ hộ, lại có người của quan phủ bảo đảm, nữ tử mới có thể đúng lý hợp tình mà bảo vệ được gia nghiệp.

Nói như vậy không có nghĩa nữ tử chưa lập gia đình không có sản nghiệp, rất nhiêu nữ tử quan gia cũng nắm giữ cửa hàng và ruộng đất trong tay. Nhưng những cửa hàng này chỉ là khế đất hoặc khế thư, chỉ sau khi chân chính xuất giá thì mấy thứ đó mới vàng thật thóc thật mà rơi vào tay các nàng. Hầu hết nữ tử không có vị hôn phu nhưng có tài sản riêng đều là góa phụ, trong nhà có hài tử phải nuôi, hoặc là bên trên có cha mẹ cần phụng dưỡng,...

"..." Diệp Ngũ muội không ngờ tới điều này. Nàng ấy là người Đại Yến, tự nhiên biết nữ tử không nắm được sản nghiệp trong tay. Nhưng nàng chỉ biết một không biết hai, đọc sách vài năm nhưng không học qua luật pháp. Nghĩ chỉ cần không nói cho cha mẹ, nàng chỉ cần giấu đủ sâu là có thể giấu được.

Đây là lần đầu tiên Diệp Gia nghe thấy luật này: "Còn có chuyện này à?”

Dư thị chớp chớp mắt, thấy dáng vẻ kinh ngạc của ba tỷ muội Diệp gia thì nhất thời cũng hơi giật mình. Trong suy nghĩ của bà ấy, Diệp Gia không gì không biết, không gì không làm được, nhưng bà thật sự không ngờ Diệp Gia lại không rõ quy định của Đại Yến vê phương diện này.

Lúc này thấy ba người nghẹn họng nhìn trân trối, Dư thị suy tư một lát, quyết định giải thích luật pháp ở mặt này cho ba người nghe.

Diệp Gia nghe xong thì nhíu mày. Thật ra nàng đã đoán được nữ tử thời cổ đại không có quyền sở hữu gia tài, chắc là vì quan niệm xã hội nam tôn nữ ti dẫn đến phán quyết của quan nha về mặt này có thiên hướng trọng nam khinh nữ. Nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ không đấu lại cánh đàn ông. Nhưng không ngờ Đại Yến lại ghi thẳng chuyện này vào pháp luật, rõ ràng không coi nữ tử là con người!

Diệp Gia nghẹn họng, suýt trợn tròn mắt. Nói vậy chẳng lẽ còn phải thấy may vì nàng đã lập gia đình ngay từ đầu, nếu không số tiền nàng vất vả kiếm được còn bị đôi phu thê Diệp gia kia lấy đi?

"Thế thì phải làm sao?" Diệp Ngũ muội ngược lại không cảm thấy cái luật này thái quá, chỉ hơi sợ: "Vậy, cửa hàng này của muội không đặt mua được sao?"

Lần đầu tiên Diệp Tứ muội nghe thấy chuyện này, khờ luôn. Chớp mắt to nhìn Diệp Gia rồi lại nhìn Dư thị. Dư thị vỗ vỗ cánh tay Diệp Ngũ muội, nói: "Không phải không mua được. Có hai biện pháp, một là ngươi mua chỗ nào xa xa chút, giấu thật kỹ. Chỉ cần người Diệp gia không phát hiện, hoặc là phát hiện rồi nhưng không đòi ngươi, khe đất cửa hàng nằm trong tay ngươi thì nó chính là của ngươi. Hai là tìm người mà ngươi tin tưởng nhờ họ giúp ngươi giữ cửa hàng này trước, ngươi xuất giá rồi lại bảo người ta trả lại."

Trước đây Dư thị không hề có nỗi lo lắng này. Dư gia gia đại nghiệp đại, của hôi môn cho con cái đều vô cùng phong phú. Tuy nói hôm nay những cửa hàng kia bị triều đình tịch thu từ lâu rồi, nhưng Dư thị lúc chưa xuất giá đã sở hữu hơn mười cửa hàng khế đất.

Diệp Gia ngồi bên cạnh nhíu mày. Không phải nàng luôn bi quan nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, mà là nàng hôm nay tuy nói xuất giá, nhưng hơn bảy mươi cửa hàng dưới trướng chẳng lẽ muốn quản lý cũng phải dựa vào Chu Cảnh Sâm mới được?

Không phải Chu Cảnh Sâm không đáng tin mà sự bị động này luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thành thật mà nói, luật pháp Đại Yến này đúng là quá đáng. Trong xã hội bình thường, nữ tử không có quyền thừa kế tài sản nếu nàng ấy sinh con gái. Thế tương lai nếu nàng và Chu Cảnh Sâm xảy ra chuyện trước khi nữ nhi xuất giá, gia nghiệp chẳng lẽ lại rơi vào tay người khác?

Nhưng Chu gia không có thân thích khác, người ở Yến Kinh cũng không tính là thân thích.

Diệp Gia thầm không vui, Diệp Ngũ muội suy nghĩ một lát rồi nhìn Diệp Gia: "Tỷ, tỷ tạm đứng tên cửa hàng giúp muội được không?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 697



Diệp Ngũ muội không dám cam đoan mình giấu nổi cha mẹ Diệp gia. Lúc trước Diệp Đồng Sinh đến chuyện không màng ý kiến của nàng ấy mà bán nàng cho đứa con trai phân đào đoạn tụ* kia của Nghiêm gia để tương lai dễ bê cướp lấy sản nghiệp của nàng cũng làm được. Diệp Ngũ muội quá hiểu bản tính của cha mẹ, trong mắt họ, nữ nhi nuôi ra chỉ để làm giàu cho gia đình, không có chuyện sẽ để lại cho nàng ấy một cái cửa hàng nuôi thân.

"Để ta đứng tên?" Diệp Gia đương nhiên sẽ không ham chút tài sản của Diệp Ngũ muội: "Cũng không phải là không thể."

Mắt Diệp Ngũ muội sáng bừng, vô cùng vui vẻ: "Thế thì tốt quá, đâu xuân sang năm muội sẽ đi đặt mua cửa hàng. Đến lúc đó tỷ và Tứ tỷ cũng đi với muội nhé."

Diệp Gia đưa tay xoa đầu nàng ấy, đương nhiên đồng ý.

Diệp Tứ muội nghe đến Diệp Ngũ muội cũng tính đặt mua cửa hàng, trong tay Diệp Gia cũng có nhiều cửa hàng và hiệu buôn. Cúi đầu ngẫm lại mình, bây giờ nàng ấy còn làm chưởng quỹ trong cửa hàng của Diệp Gia. Tuy A Cửu làm tiêu cục nhưng chuyện bên tiêu cục Diệp Tứ muội không quản được. Hầu hết thời gian là huynh đệ của A Cửu và A Cửu quản. Giương mắt nhìn Diệp Ngũ muội hăng hái, Diệp Tứ muội bỗng nhiên hơi xấu hổ. Ba tỷ muội trong nhà hình như chỉ có nàng ấy là nhu nhược nhất, lá gan cũng nhỏ nhất...

Đang lúc mấy người đang nói chuyện thì ngoài hành lang lại có người vội chạy tới. Anh Đào ra ngoài hỏi, được Diệp Gia cho phép gọi người vào trả lời.

Không có chuyện gì lớn, là trấn Lý Bắc bên kia gửi một phong thư về. Diệp Gia nhận lấy đọc qua, trong thư viết "Gia Nương thân khải*", mấy người nhìn lén lập tức quay đầu sang một bên.

(*) Thân khải (38): lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liêu công bố nội dung ra ngoài).

Đáy mắt Dư thị tràn ngập ý cười, bà ấy quyết đoán đứng lên: "Được rồi được rồi, Gia Nương nếu có việc thì về đi. Mùa đông trời tối sớm, ngồi một lát nữa thôi là trời tối mịt rồi. Tranh thủ lúc trời còn sáng vê phòng nghỉ ngơi trước đi."

Diệp Gia vốn không cảm thấy gì, Diệp Tứ muội Diệp Ngũ muội mắt đi mày lại nhìn nhau cười một cái khiến mặt nàng đột nhiên đỏ bừng.

"Thôi, lát nữa còn phải dùng bữa tối." Diệp Gia dứt khoát đi qua một bên, mở phong thư ra lướt nhanh như gió: "Ta chạy qua chạy lại như vậy cũng không tiện, trời lạnh đường trơn dễ ngã."

Cũng có lý. Dư thị nghe nàng tự nguyền rua mình như vậy, nhất thời phi phui vài tiếng: "Con nít nói chuyện không biết nặng nhẹ, gió lớn thổi đi."

Diệp Gia híp mắt cười, nhanh chóng đọc xong thư.

Chu Cảnh Sâm ở trấn Lý Bắc quả thật bị chuyện thành trại ngáng chân. Vốn tưởng tháp canh sụp vài tòa, chỉ cần tu sửa lại một phen là xong rồi. Ai ngờ nó sụp rồi lúc sửa lại gặp rất nhiều khó khăn, tìm mọi cách tu bổ nhưng hễ gió nổi lên là lại rung lắc không ngừng. Không nói đến tìm thợ thủ công mất mấy ngày, chỉ nói người có tri thức ve mảng xây dựng kiến trúc đến rồi nhưng tu sửa lại theo cách hắn ta nói vẫn không xong.

Bây giờ chỉ có hai cách, một là phá dỡ và xây lại, hai là để tạm đó, đi tu sửa tường thành bị sập bên kia trước. Giữa trời gió tuyết rất khó mở mắt ra để thao tác, gỗ mà không phơi khô sẽ rất khó cưa, thực sự rất lãng phí thời gian.

Diệp Giai cau mày nhìn, nàng đã quên mất một chuyện quan trọng. Xây dựng một tháp canh bằng gỗ ở nơi băng thiên tuyết địa như đại Tây Bắc, không nói những thứ gỗ này dựng lên đã rất khó, cho dù có dựng lên cũng không chịu được sự ăn mòn của bão cát. Với vị trí địa lý và khí hậu này, đào đâu ra chất liệu gỗ nguyên chất để xây dựng tường thành?

"Có chuyện gì vậy? Sao con lại trưng ra vẻ mặt này?" Dư thị vốn tưởng rằng đôi vợ chồng nhỏ này đang thì bí mật trao đổi điêu gì đó, nhưng không ngờ, sau khi đọc xong bức thư đó sắc mặt của Diệp Gia lại trở nên nặng nề như vậy.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 698



Nghĩ đến tình hình ở Tây Bắc vẫn luôn hỗn loạn, bà ấy chợt cảm thấy có hơi sợ hãi: "Chẳng lẽ thành trại ở bên đó lại xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không." Diệp Gia gấp thư lại, bỏ lại vào phong thư: "Chỉ có điều, thành trại ở bên đó gặp một chút rắc rối."

Thản nhiên nhét lá thư vào trong tay áo, Diệp Gia ôm bụng đi vài bước, từ từ đi đến cửa sổ, vén rèm che gió nhìn ra ngoài. Bên cửa, tuyết rơi dày đặc, không có dấu hiệu dừng lại, còn chưa kể đến tình trạng sức khỏe hiện tại của nàng nữa, có lễ nàng không thể sống sót trong cái thời tiết này, cho dù có có thể vượt qua, e rằng nàng cũng không thể tiến hành xây dựng tường thành ngay lập tức. Vốn dĩ, trường đông giá rét thì không thể nào thi công được, chất lượng của các vật liệu cũng không được tốt lắm vì vậy phải đợi đến khi tuyết ngừng rơi và thời tiết trở nên ấm áp hơn một chút.

Dư thị đi theo nàng hai bước, bà ấy cũng không biết nàng đang nhìn cái gì.

Thực ra, Diệp Gia cũng không nhìn cái gì cả, mà trong lòng nàng chỉ đang thầm cân nhắc mọi chuyện mà thôi. Với tình hình thời tiết như hiện tại, người Đột Quyết và những người du mục phía Bắc khó có thể đi về phía Nam để cướp bóc. Suy cho cùng, có thể họ sẽ cướp đoạt bằng cả mạng sống nhưng không còn sống để mang về. Bây giờ, Diệp Gia còn đang lo lắng về chuyện khác, người nghèo ở Tây Bắc sẽ không thể sống sót qua mùa đông này. Nghĩ đến đây, Diệp Gia đột nhiên quay đầu nhìn phía Du thị: "Nương, trong phòng người có bút mực không?"

"Con cần bút mực để làm gì?"

Còn chưa kịp nói xong, Dư thị chợt nhớ tới chuyện vừa rồi Diệp Gia đã đọc thư của Chu Cảnh Sâm, bà lập tức nhận ra nàng đang muốn hồi âm lại: "Có có, Anh Đào, ngươi mau đi lấy đi."

Bình thường, Dư thị vẫn hay dạy Nhuy Tả Nhi đọc sách vì vậy trong phòng luôn có giấy bút và nghiên mực. Anh Đào đi vào trong phòng lấy giấy bút và nghiên mực, sau đó nàng ấy nhanh chóng mài mực, Diệp Gia suy nghĩ một chút rồi viết thư cho Chu Cảnh Sâm.

Thực ra, bây giờ cũng không cần gì phải giấu diếm nữa, Diệp Gia và nguyên chủ không phải là một người, Chu Cảnh Sâm đã biết chuyện từ lâu rồi. Tuy rằng, nàng không biết là Dư thị đã nhận thức được vấn đề này ở mức độ nào, nhưng mà Dư thị vẫn luôn kiên quyết ủng hộ Diệp Gia cho dù nàng có làm gì đi chăng nữa. Có một số chuyện cũng không nhất thiết phải giấu diếm, nếu năng lực của nàng có thể giúp đỡ một chút trong việc xây dựng, đương nhiên nàng sẽ lấy nó ra dùng càng sớm càng tốt.

Trên thực tế, trong thư, Diệp Gia không đưa ra nhiều ý kiến, mà nàng chỉ nói rõ là rất khó để xây dựng một bức tường thành hoặc một tháp canh trong thời tiết khắc nghiệt. Nếu điều kiện cho phép, không nên xây dựng từ vật liệu gỗ nguyên chất. Sử dụng loại bùn đất mà người người dân địa phương dùng để xây nhà sẽ kiên cố hơn. Ngoài ra, nàng còn hỏi Chu Cảnh Sâm về việc dạy cho người dân địa phương làm giường lò.

Nàng viết rất nhanh và nhanh chóng nhờ người gửi đi sau khi viết xong.

Dư thị ở bên đó nhìn nàng múa bút thành văn, biểu cảm trên khuôn mặt bà ấy cũng không mấy vui vẻ, trong lòng bà ấy khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Diệp Gia mỉm cười an ủi bà ấy: "Không sao đâu, chỉ là thời tiết quá lạnh, việc sửa chữa tháp canh không hề dễ dàng. Sau mấy lần sửa chữa, nó đã bị phá hủy bởi gió và tuyết."

"Quả thực với cái thời tiết như thế này, làm chuyện gì cũng rất khó khăn." Ngay sau khi Dư thị nghe nàng nói về chuyện liên quan đến tháp canh, tâm trạng của bà ấy lập tức được thả lỏng. Trước đó, người Đột Quyết đã bị đánh trọng thương vì có thể chúng sẽ không đến đây gây rối trong một khoảng thời gian ngắn: "Gia nương, vậy thì chuyện này phải làm như thế nào?"

Ngay khi câu hỏi này được nói ra, Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội ở bên đó đều nhìn sang.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 699



Diệp Gia liếc mắt nhìn họ vài lân, cũng không hề giấu diếm: "Ta không dám nói là ta biết cách xây dựng. Thợ mộc và thợ xây lành nghề cũng không dám đảm bảo vì vậy ta chỉ đề nghị nên thay đổi vật liệu xây dựng một chút."

Dư thị cũng nghĩ như vậy, cho rằng đợt xói mòn do cát gió Tây Bắc lần này rất nghiêm trọng, hầu hết mọi người deu không dám sử dụng vật liệu bằng gỗ để xây nhà. Họ sợ rằng nếu nhà bị gió cát thổi trong một thời gian dài thì chưa đến mười năm nhà đã bị mài mòn rồi. Ban đầu, tháp canh được xây dựng cao, nhưng nếu không kiên cố, khi gió thổi nó sẽ sụp đổ: "Chẳng trách Doãn An đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở về. Ước chừng việc đi qua đi lại trằn trọc trăn trở tốn rất nhiều thời gian và ông sức. Gỗ thực sự rất hữu ích, nhưng đôi khi không phải vậy."

Diệp Gia mỉm cười, Diệp ngũ muội thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên đã đứng dậy: "Đã đến giờ chuẩn bị bữa tối rồi."

Kể từ khi nàng được đưa về Đông Hương trấn, Diệp ngũ muội không cần phải động tay động chân chuẩn bị cơm canh cho nhà họ Chu. Trên thực tế, tay nghề nấu ăn của một số người ở dưới đây cũng khá tốt, nhưng chị em nhà họ Diệp đã quen với mùi vị thức ăn do chính tay mình nấu vì vậy họ cảm thấy người khác nấu không ngon cho nên họ đều tự mình nấu ăn.

Diệp tứ muội gọi hai đứa trẻ đang chơi đùa trên tấm thảm ở ngoài đại sảnh vào, sau khi dặn dò hai câu, nàng ấy cũng đứng dậy: "Vậy thì ta và ngũ muội sẽ qua đó giúp một tay."

Đương nhiên, hai người họ làm rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã gọi mọi người đến ăn cơm.

Đương nhiên, mùa đông phải ăn đồ ăn nói hổi và ấm nóng. Diệp ngũ muội đã cải tiến nồi canh lúc đầu một phen. Tuy rằng, hương vị của nồi lẩu này không hoàn toàn giống với nồi lửa của các thế hệ sau, nhưng nó cũng rất ngon.

Bếp nhỏ phía dưới bùng cháy, nước súp thơm ngon đến mức có thể múc lên uống.

Mấy người tụ tập lại một chỗ, hơi nóng làm họ cảm thấy ấm áp. Sau khi mọi người ăn xong nồi lẩu và no bụng, Diệp Gia trở về nhà dưới sự hộ tống của Anh Đào. Điêu mà nàng đang lo lắng, Chu Cảnh Sâm ở bên đó cũng đang suy nghĩ đến điều đó. Ngay sau khi bức thư của Diệp Gia được đưa đến thành trại, Chu Cảnh Sâm gần như đã mở nó ra và đọc ngay lập tức. Đối với vấn đề nên thay đổi vật liệu này của nàng, Chu Cảnh Sâm chợt tỉnh ra.

Quả đúng là như vậy, ban đầu, việc xây dựng thành trại bằng gỗ là dựa vào việc vay mượn kinh nghiệm của vùng Ba Thục. Ba Thục thấp, nhiều núi và nhiều vách đá. Chiếm núi và xây dựng thành trại dễ phòng thủ và khó tấn công, điều này rất có lợi cho việc triển khai chiến lược. Tuy nhiên, về cơ bản là địa hình của Bắc Đình Đô phủ và địa hình của Ba Thục khác nhau, khí hậu cũng khác nhau, vì vậy đương nhiên không thể sử dụng chung một phương pháp.

Nhưng nếu thay đổi vật liệu thì vật liệu nào sẽ kiên cố hơn? Chu Cảnh Sâm không khỏi nghĩ đến những thứ mà Diệp Gia Phàm dùng làm giường lò lúc trước.

Tuy nhiên, vào họ bắt tay vào làm giường lò, Chu Cảnh Sâm không vê nhà, Diệp Gia một mình xử lý mọi chuyện. Nghĩ đến đây, hắn mới nhớ tới bản vẽ thiết kế ban đầu mà Diệp Gia đưa ra dường như đã được đánh dấu. Cách đây không lâu, hắn đã đưa bức tranh đó cho Quách Hoài, để Quách Hoài sử dụng quyền lực của một huyện lệnh và phổ biến về việc sử dụng gường lò. Bây giờ, muốn nhìn thấy nó phải mất rất nhiêu sức lực.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ, thay vì đến huyện Kashgar để tìm Quách Hoài thì thà rằng về nhà tìm Diệp Gia thuận tiện hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, tháp canh này và tường thành này tạm thời không thể xây dựng được, cho nên cũng không cần phải tốn thời ở lại đây. Chu Cảnh Sâm không muốn nhốt mình vào chuyện vô nghĩa, cho nên hắn đã phái người đi tìm Tôn Vũ Sơn.
 
Back
Top Bottom