Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 650



Chỉ trong vòng chưa đầy hai năm, Diệp Gia từ một người không xu dính túi đã trở thành người có tài sản như hiện tại. Diệp Gia cảm thấy mình đã bỏ ra rất nhiều, nhưng nhìn chung thì điêu xứng đáng.

Nàng đóng sổ sách lại, hít một hơi thật sâu, những thứ này vẫn chưa đủ.

Một trăm ngàn quân đồn trú, một người tráng hán một ngày ăn sáu lượng gạo, một trăm ngàn sẽ là sáu mươi ngàn cân. Mặc dù gánh nặng nuôi binh không hoàn toàn đổ lên một mình Diệp Gia, nhưng gánh nặng nuôi binh ở địa phận hộ phụ của Bắc Đình và hộ phủ của An Tây cũng đã lớn như vậy. Ruộng tốt không bằng ở Trung Nguyên đồi dào phong phú, lương thực chung quy là ở trạng thái thiếu hụt.. Đến tiếp sau này khó bảo toàn sẽ không gặp tình cảnh nghèo rớt mồng tơi, nàng nhất định phải tiêu trừ nỗi lo vê sau, đảm bảo rằng không có gì sai sót.

Sau khi thống kê tài sản của mình, Diệp Gia lấy danh sách của Dương gia ra và xem qua.

Công việc kinh doanh của Dương gia ở hộ phủ An Tây rất lớn, tổ tiên Ngũ Đại* trước cũng lập hộ phủ tại An Tây, truyền tới Dương lão thái thế hệ này bởi vì bà ta tự tuyệt con cháu mà gãy hương khói. Tổ nghiệp truyền thừa qua nhiều thế hệ, tự nhiên không thể nhỏ, bây giờ rơi vào tay Diệp Gia, Diệp Gia đương nhiên phải tận dụng tốt. Chỉ riêng sổ sách thống kê tài sản của Dương gia cũng dày bằng đầu ngón tay, Diệp Gia lật lại nhìn xem, chưa nói đến những cái khác, riêng số mẫu ruộng tốt đã nhiều đến đáng kinh ngạc.

*thời Ngũ Đại (có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960)

Nàng thực sự nghi ngờ liệu Dương gia có chiếm hết đất đai màu mỡ ở An Tây bảo hộ hay không, một gia đình một họ làm sao có thể có hàng nghìn mẫu đất màu mỡ? Việc thu hồi đất đai ở thời cổ đại, cũng không nghiêm trọng như vậy phải không? Hay là nói đã thật sự nghiêm trọng đến mức này?

Diệp Gia càng xem càng kinh ngạc, không chỉ có đất đai màu mỡ, còn có rất nhiều cửa hàng Dương gia, mặc dù phân lớn tập trung ở biên giới An Tây bảo hộ, nhưng cũng có mười sáu cửa hàng, lấy cửa hàng ngọc thạch nữ trang làm chủ, tài sản tự nhiên cũng sẽ không thấp, hai biệt trang trong núi cùng một mỏ núi ngọc cũng đủ khiến người ta há hốc mồm. Hơn nữa ngoài những thứ này, Dương gia còn có vô số vàng bạc châu báu, cổ tịch, thư pháp cùng với kho lương và khế ước bán thân của hàng trăm người hầu.

Chỉ là thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, thủ hạ có nhiều như vậy, Dương lão thái chủ tớ ba người sao lại có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy?

Đầu óc đang nóng bừng của Diệp Gia cũng tỉnh táo lại, điều này ít nhất thể hiện rõ một điều. E rằng phần lớn những thứ này đều rơi vào tay Kiều Chính Nguyên, hoặc phần lớn đều ở trạng thái Dương lão thái không thể điều động được. Ngón tay nàng gõ nhẹ lên mặt bàn, âm thanh lach cạch nhẹ nhàng vang lên... Diệp Gia không khỏi suy nghĩ. Bên Chu Cảnh Sâm hiện giờ ra sao, vấn đề khi nào mới giải quyết được? Không nói cái khác, ngàn mẫu ruộng tốt kia giờ này hẳn đã trồng lương thực. Nói cách khác, loại bỏ được Kiều Chính Uyên vậy thì nhiêu lương thực như vậy sẽ được thu vê.

Nàng đang suy nghĩ trong phòng thì đột nhiên có người gõ cửa.

Diệp Gia sửng sốt một lát, sau đó mới tỉnh táo lại: "Co chuyện gì?"

Người đứng ngoài cửa báo tên là Hoàn Bội, Hoàn Bội từ khi trở vê vẫn làm thiếp thân hầu hạ bên cạnh Diệp Gia. Tiểu Lê thỉnh thoảng còn ra ngoài chạy việc vặt, nhưng Hoàn Bội sẽ không bao giờ rời khỏi bên người Diệp Gia. Lúc này nàng ta đang đứng ngoài cửa, nhẹ giọng nói: "Chủ tử, có khách đến cửa."

"Ừm?"

Diệp Gia chớp mắt, thâm nghĩ giờ này mới có thể có ai tới cửa. Hoài Bội bên ngoài lại truyên đến một câu: "Là người Ngô gia."... Người Ngô gia?
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 651



"Bọn họ tới đây làm gì?" Diệp Gia thu thập danh sách lại, cất vào ngăn kéo bàn làm việc.

"Nô không biết." Hoàn Bội trầm mặc: "Người hiện tại chờ ở phòng khách."

Diệp Gia suy nghĩ một chút, đứng dậy khỏi chỗ ngồi ra ngoài mở cửa. Diệp Gia lúc đang đếm tiên không thích sự có mặt của người ngoài cho nên Hoàn Bội thức thời đứng đợi bên ngoài. Lúc này thấy nàng đi ra ngoài, nhanh chóng đi tới sát theo nàng.

Nơi ở của Diệp Gia cách phòng khách không xa, kỳ thực đây vốn là ngoại viện. Ban đầu Diệp Gia vì để thuận tiện, ở cùng chỗ Dư thị và Diệp tứ muội.

Một nửa gia sản, là hấp dẫn không nhỏ.

Lại nói tiếp, Ngô gia cũng là đại địa chủ truyền bốn đời ở thời kỳ Ngũ Đại. Diệp Gia hiểu không nhiều về ruộng đất, nhưng ở Đông Hương trấn nếu nói ve nhiều ruộng đất Ngô gia dám xưng đệ nhị, nếu người bên ngoài không dám nói đệ nhất. Đông Hương trấn hoặc là nói năm trấn ở tây bắc này phần lớn ruộng tốt đã nằm trong tay Ngô gia, rất nhiều dân chúng ở các thôn xóm lân cận đều làm công cho Ngô gia đích. Những thứ này còn chưa nói đến những sản nghiệp bên ngoài khác của Ngô Gia.

Diệp Gia bèn hỏi Chu Cảnh Sâm, Ngô gia là một vũng nước sâu. Ngay lúc đó sắc mặt của Chu Cảnh Sâm có hơi sâu xa. Không cần phải nói, này nhà là đại gia.

Nghe được phụ tử bốn người hắn quyết định như thế, không thể không nói, tâm trạng của Diệp Gia nhất thời cảm thấy khó có thể tả được.

Mí mắt Dư thị ở một bên động đậy rất nhỏ, trên mặt là thái độ bất động như núi. Nàng nhợt nhạt nhấp một ngụm nước trà, tay chậm rãi buông chén trà xuống. Nhẹ nhìn về phía Diệp Gia, cảm thấy bản thân không làm chủ được việc nhận một nửa gia sản của Ngô gia, nên định xem Diệp Gia quyết định như thế nào.

Diệp Gia kinh ngạc chớp mắt một cái, rất nhanh nàng đã khôi phục lại bình tĩnh.

Có câu là, quân tử yêu tiền tay có thể mở đường. Tuy Diệp Gia yêu tiên, nhưng cũng không phải là người thấy tiền sáng mắt. Nàng lập tức đồng ý, ngón tay vô ý thức gõ vài cái, ở trong lòng tính toán lợi và hại nếu đồng ý với Dữ phủ. Nhận lấy gia tài Ngô gia chẳng khác nào hứa hẹn sau này sẽ che chở người nhà họ, che chở cho Ngô gia, Diệp Gia không vui. Đây không phải là thù riêng, mà là chuyện Ngô gia gieo trồng cây thuốc phiện làm hại dân chúng, khiến bọn họ cảm thấy không hài lòng, cũng làm cho Diệp Gia cảm thấy chán ghét. Người không có lương tâm, dù như thế nào cũng không thể quen thân.

Nhưng việc này của Ngô gia quả đã nhắc nhở nàng, nên nhận lấy tài sản của Ngô gia trong hòa bình hay vẫn là dùng vũ lực để cướp lấy nó thì sẽ có lợi hơn. Trong khoảng thời gian ngắn nàng không nghĩ ra được biện pháp. Suy nghĩ một lúc nàng mới lấy do rằng đang lo cho hội khảo. Đưa cho Ngô gia một câu trả lời thuyết phục. Tươi cười trên mặt Ngô gia sắp giữ không được, cứng ngắc nhìn Diệp Gia.

Bọn họ thực không nghĩ đến bản thân đã chủ động dâng lên gia tài, Diệp Gia đã không vui vẻ nhận, mà còn làm bộ làm tịch. Không thể không nói, thái độ này đối Ngô gia mà nói ngược lại là đang đe doạ. Nhất là Ngô Mẫn, vốn còn hận đến nghiến răng vì người trong nhà nhất trí đồng ý dâng lên một nửa gia sản, hiện giờ lại cảm thấy trong lòng bất an, lo sợ.

Chờ rời khỏi Chu gia, quay đầu lại xem liếc nhìn bảng hiệu Chu gia một cái, bọn họ chỉ cảm thấy sau lưng đều ở lạnh cả người.

"Cha" Ngô Mẫn rốt cuộc biết sợ, trong lòng vẫn nghĩ sẽ thành công nhưng không ngờ lại không có tác dụng như hắn ta tưởng, hắn ta vứt bỏ kiêu ngạo lo lắng hỏi: "Ngươi nói thế tử phi nương nương có ý gì? Vì sao lại có thái độ như thế?"

Trong lòng Ngô ân vốn rất phiền, nghe thấy như thế lại càng khó thở. Hiện giờ muốn nhìn đứa con lớn này cũng cảm thấy tiếc.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 652



Mọi chuyện xảy ra như thế này đều là vì tên này có lòng tham không đáy: "Ngươi còn dám hỏi? Nếu không phải các ngươi ngu ngốc khiêu khích gây sự, thì sao chúng ta làm sao lại đến nông nỗi này hả? Ta đã nói các ngươi nhiều lần, các ngươi đều không nghe vào! Nếu Ngô gia xảy ra chuyện, đều là đồ ngu ngươi tạo ral"

"Cha..." Ngô Mẫn bị răn dạy đến không dám ngẩng đầu. Nếu nói ban đầu còn dám già mồm, hiện giờ một câu cũng không dám nói.

Mấy huynh đệ bên cạnh thần sắc cũng không dễ nhìn, mặt mày đều âm u: "Cha, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

"Đúng vậy." Đứa con thứ hai của Ngô gia chỉ cảm thấy phẫn nộ, hắn đi ra ngoài một chuyến, khi trở về đã là đã có chuyện như thế, chỉ cảm thấy đã bị tên đại ca không có đầu óc này hại chết,"Nếu thế tử phi nương nương ghi hận Ngô gia như trước, chúng ta cũng không thể bó tay chịu trói chứ? Gia nghiệp lớn như thế..."

Ngô Mẫn phụ họa nói: "Đúng vậy! Dù sao chúng ta cũng phải tìm đường khác tử..."

Ngô Ân vừa nghe thấy đứa con lớn mở miệng đã thấy phiền: "Câm miệng!"

Nếu không phải hắn ta tự cho mình thông cố ý đi khiêu khích Chu gia thì sẽ không có nhiêu chuyện như vậy. Ngô Ân chắp tay sau lưng thật sâu mới thở dài một hơi, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đang đè trên đầu ông ta. Chỉ là hiện giờ trách tội con lớn cũng vô dụng, có một số việc kết cục đã định, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự đàn áp của Chu Gia sau đó vẫn còn tồn tại mới là chuyện bọn họ lo lắng nhất hiện giờ.

"Chuyện khác đều dễ xử lý. Chỉ sợ la Chu gia sẽ ghi thù Ngô gia quá sâu, sau khi chuyện này qua đi sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Ngô An đau đầu nhéo mi tâm.

Nếu như tiền cũng muốn nhưng thù hận vẫn nhớ thì đó mới là đại nạn.

Ngô mẫn đảo tròng mắt một vòng, nhẹ liếc nhìn hai đệ đệ. Ngô tam thiếu nãy giờ vẫn không nói chuyện đương nhiên sắc mặt cũng không tốt tí nào. Hắn trong lòng đã hối hận. Sớm biết Chu gia có thân phận như vậy, lúc trước hắn sẽ không nên có mấy động tác nhỏ. Mặc dù lợi nhuận của xà bông thơm cũng cao, nhưng cũng không thể so với son phấn bột nước. Chỉ là bọn hắn quá tham, không bỏ phần tiền xà bông thơm này được cho nên bị động như thế. Nhưng hiện giờ hối hận cũng vô dụng, giống như theo như lời cha hắn ta, có được sự tha thứ của Chu gia quan trọng hơn.

"Cha, chuyện này đến cầu xin phụ nữ không bằng đến trước mặt thế tử gia sẽ tốt hơn. Phụ nữ bọn họ làm việc chẳng phân biệt được nặng nhẹ, hành động theo cảm tình. Vẫn là đàn ông càng càng biết nặng nhẹ hơn." Ngô tam thiếu cảm thấy được chuyện này vẫn còn đường có thể cứu van được, dù sao tiên tài dễ động lòng người: "Lại nói thì thế tử phi nương nương cũng không từ chối thẳng, hẳn là muốn thảo luận với thế tử gia." "Thế tử gia dễ gặp như vậy sao?" Ngô Mẫn còn không học được thông minh, nhân cơ hội xen mồm: "Ngươi cảm thấy thế tử gia một năm có mấy ngày là ở Đông Hương trấn? Ta cảm thấy cầu người không bằng cầu chính mình, chắc chắn sẽ có cách khác."

"Sao đại ca lại nói như thế?"

"Tìm ngũ di nương." Ngô mẫn còn nghĩ đến Đô hộ phủ,Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Đô hộ phủ dù xuống dốc hơn nữa thì vẫn là thế gia lớn nhất Bắc Đình đích."

Ngô tam thiếu còn nghĩ đại ca sẽ nói ra ý kiến hay gì, nói nửa ngày não chỉ có thể nghĩ được đến đây, nhất thời nghẹn lại.

Ngô Ân cũng lười phản ứng đứa con này. Chỉ liếc nhìn đứa con thứ ba một cái, thở dài một hơi: "Cũng chỉ có thể đợi

"Còn đợi cái gì! Phải đợi cho đến khi toi mạng mất tiền à."

Ngô Mẫn nghĩ đến gương mặt kiêu căng của Diệp, trong lòng cảm thấy đang nghẹn một cục: "Nếu chúng ta báo cáo việc Chu gia ở Bắc Đình Đô hộ phủ cho làm triều đình, không chừng còn có thể đạt được công lớn. Bọn họ công khai Chiếm Bắc Đình Đô hộ phủ, đây là hành vi của phản tặc, đây là ở tạo phản! Nếu chúng ta có thể báo cho triều đình rồi ra tay diệt trừ nhà bọn họ, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 653



"Ngươi nghĩ cũng thật đẹp" Không lẽ Ngô Ân là không nghĩ đến chuyện này sao?

Trên thực tế, Ngô Ân đã sớm nghĩ đến gia nhập vào triều đình, nói việc Chu gia làm ở tây bắc sau đó khiến cho bọn họ bị đuổi ra ngoài. Mượn tay triêu đình xử lý một nhà Chu Cảnh Sâm. Bọn họ không chỉ có thể bảo toàn gia sản, mà còn có thể từ đó lập công. Nhưng khả năng chuyện này thành công lớn bao nhiêu? Cả nhà bọn họ bị nhốt ở Bắc Đình, quanh người đều bị quân lính biên cương phong tỏa. Nhóm người kia của Chu Cảnh Sâm chính vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt địa giới của mảnh đất này! Một khi ai đó trong Ngô gia có hành động gì, nói không chừng đám lính kia sẽ vọt vào nhà bọn họ, rồi làm thịt cả nhà Ngô gial

"Ngươi có biết từ Tây Bắc đến Yến Kinh xa bao nhiêu không? Có biết Chu gia luôn ngắm ngầm quan sát Ngô gia sao? Nếu như có hành động gì, nói không chừng người ra khỏi Bắc Đình Đô hộ phủ, Ngô gia chúng ta đã bị Chu gia g.i.ế.c sạch." Sự mạo hiểm này bọn họ đánh cược không nổi!

Ngô Mãn không phục cãi lại: "Tại có thể nói như vậy? Cho dù Chu Cảnh Sâm xuất thân cao quý, thì cũng chỉ là phượng hoàng vào rừng làm cướp”

Ngô Ân cũng hắn ta chọc tức chết, tiến lên đánh hắn ta hai gậy.

"Thật cũng không phải là không thể được." Ngô tam thiếu suy tư một lát, nói: "Nếu chúng ta bỏ gia sản tổ nghiệp ở Đông Hương trấn bên, sau đó lấy lý do phải vận chuyển tơ vàng di nơi khác để phái ra một thương đột. Tuy Bắc Đình Đô hộ phủ cách khá xa, nhưng phải đi ngang qua Ký Châu và Ung Châu. Sau đó để bọn họ chuyển tin tức đến tay yến kinh, chuyện sau lại nói sau."

"Ngươi nghĩ như thế cũng thật là dễ dàng, ngươi cho là tin tức dễ truyền đi như vậy sa? Ngươi có biết người nào có thể tin người nào lại không thể tin sao?" Ngô Ân hỏi lại hắn ta: "Ngươi cho là quan to quý nhân bên ngoài dễ gặp như vậy sao?"

"Thế này cũng không được, kia cũng không được. Không lẽ phải để Chu Gia muốn làm gì thì làm sao?" Ngô Mãn thiếu kiên nhẫn nói.

Ngô Ân xem cũng lười liếc mắt nhìn đứa con cả một cái, mặt bình tĩnh không nói một lời.

Thật ra tình thế bên ngoài đích kém hơn rất nhiều so với Đông Hương trấn. Hàng năm Ngô Ân buôn bán bên ngoài, cũng là bởi vì biết rất rõ nội tình mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bên ngoài nhìn như phồn hoa, thật ra đồ vật được giấu bên dưới sớm đã thối rữa mục nát. Mối quan viên địa vị cao có nhiều người ngồi không mà hưởng, không có mấy chân chính làm việc.

Nói cho cùng bọn họ cũng chỉ là thương nhân tây bắc, cũng không đủ mặt mũi, ngay cả cửa nhà của quan lớn cũng sẽ không mở cho bọn họ vào. Huống chi Ngô Ân cảm thấy mâu thuẫn giữa bọn họ và Chu gia không đến độ không c.h.ế.t không ngừng. Chu gia đến nay vẫn không động vào bọn họ đã chứng minh một việc, ít nhất nếu bọn họ không trêu chọc Chu gia, Chu gia cũng sẽ không dồn bọn họ vào chỗ chat.

Lòng rối như tơ vò, cuối cùng người Ngô gia chỉ có thể ủ rũ rời khỏi Chu gia.

Diệp Gia là không biết mấy đợt suy người của đám người Ngô gia này. Chỉ là dù có biết cũng sẽ không để bọn họ dễ dàng thực hiện được. Từ lúc Chu Cảnh Sâm chuẩn bị bắt đầu mọi chuyện, Chu Cảnh Sâm cũng đã khống chế tất cả trạm dịch và quan đạo ở Bắc Đình Đô hộ phủ. Chỉ cần ra ngoài khỏi Quan Nội đều bị chặn lại điều tra, bất kể là người hay là thư tín, sau khi trải qua hết các vấn để mới có thể cho đi.

Chu Cảnh Sâm làm việc tất nhiên là rất cẩn thận, đương nhiên không cần Diệp Gia lo lắng quá nhiều. Diệp Gia cảm thấy thay vì lo lắng những người khác, không bằng lo việc quản lý người bên mình mới là tốt nhất.

Bên ngoài đã có nhóm binh lính thường trú nghiêm khắc thẩm tra, nhưng Diệp Gia trong tay cũng có không ít việc làm ăn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 654



Người của nàng cũng là phải thường xuyên ra vào quan nội và quan ngoại. Nếu nàng không thể quản lý tốt người bên dưới, rồi có người mượn tay nàng ra vào Bắc Đình, đến lúc đó mới là làm trò cười cho người trong nghề.

Đúng là bởi vì lo lắng chuyện này, nên đoạn thời gian này Diệp Gia mới không dám mù quáng tăng thêm nhân thủ, khuếch trương việc làm ăn.

Đứng ở vị trí nhất định, việc cần phải suy nghĩ đương nhiên cũng phức tạp hơn nhiều. Ngô gia muốn đưa gia sản bạc triệu cho Chu gia, quả thật không có đầu nhập vào triều đình tới danh chính ngôn thuận. Tô Lặc Đồ là Đô Hộ do triều đình cử đến, ngô gia là nhà mẹ đẻ của thiếp thất Tô Lặc Đồ, như thế thì lập trường của bọn họ càng gần với triều đình hơn. Chu gia có tâm muốn chiếm Bắc Đình Đô hộ phủ, đứng ở lập trường bọn họ xem ra chính là đại nghịch bất đạo.

Nhưng Ngô Ân không con đường đó mà ngược lại mang cả nhà tìm đến tìm Chu gia, không thể không nói, đây là một quyết định chính xác.

Trên thực tế, người của Chu gia đã sớm quan sát bọn hắn. Mặc kệ bọn họ có thành công gia nhập vào triều đình hay không, một khi biểu hiện ra khuynh hướng này, đám người dưới tay Chu Cảnh Sâm sẽ diệt cỏ tận gốc.

Diệp Gia cau mày, hiện giờ phiên nhất không phải là nên như thế nào xử trí ngô gia thích đáng. Mà là phải làm như thế nào dưới tình huống ở Chu Cảnh Sâm không ở đây, tích trữ được lương thực hơn nữa còn phải bảo vệ cả nhà an toàn.

Về phần Ngô gia phải xử trí như thế nào, sau khi Diệp Gia quay về phòng đã viết một phong thư gửi đi.

Thư được gửi đi, ít nhất phải mất một ngày một đêm mới đến tay Chu Cảnh Sâm. Nếu như ở giữa xảy ra tình huống gì, đoán chừng còn phải lâu hơn. Nếu như Ngô gia không đợi được hồi âm mà nảy sinh ý nghĩ khác, đến lúc đó có thể phải gặp phiền toái. Hơn nữa, tuy Ngô gia là thương nhân, nhưng quả thật là gia lớn nghiệp lớn. Có tiền rất dễ làm việc, tóm lại là khiến người phải lo lắng. Thư được gửi đi, Diệp Gia vẫn cố ý đi đến nơi đóng quân tìm Ba Trát Đồ nói về việc này.

Diệp Gia đi đến nơi đóng quân, nói đại khái về gút mắt giữa hai nhà Chu Ngô. Nói rằng Ngô gia có thể liên hệ với triều đình, bảo hắn ta cần phải giám sát kỹ ngô gia. Ngoại trừ chuyện này, còn phải kêu hắn ta dặn dò bên dưới, đối với sự ra vào của hàng hóa Chu gia đích không nên có ưu đãi khác biệt.

"Vì sao Chủ tử nói như thế?" Hiện giờ Ba Trát Đồ đã sửa miệng, không gọi Diệp Gia là phu nhân, mà là chủ tử.

Diệp Gia không thể hoàn toàn quản lý hết người dưới tay mình, đương nhiên không có biện pháp cam đoan tất cả mọi người đều thành thật: "Thủ hạ của ta đều là người từ nơi khác đến, nên không hiểu rõ hết nguồn gốc của bọn họ. Bọn họ làm việc thế nào ta cũng không biết. Nếu như dùng tên của ta làm ra chuyện mờ ám gì thì đúng là không tốt."

Nàng vừa nói như vậy, Ba Trát Đồ đã hiểu: "Chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã hiểu được."

Tuy Ba Trát Đồ là người th* t*c, nhưng trong th* t*c lại có sự tỉ mỉ. Hắn ta vẫn luôn được Chu Cảnh Sâm phái trấn giữ ở Đông Hương trấn, cũng bởi vì Chu Cảnh Sâm tin tưởng hắn ta. Mấy ngày nay lục đục giữa Ngô gia và Chu gia hắn ta biết ít nhiều. Những người Ngô gia kia làm việc ngang ngược không nói đạo lý, trong lòng hắn ta biết rõ ràng. Lập tức tỏ vẻ sẽ giám sát Ngô gia nghiêm mật, cam đoan sẽ vây c.h.ế.t bọn họ ở Đông Hương trấn.

Chờ việc này được nói rõ ràng, Diệp Gia mới bắt tay vào làm những việc khác.

Lúc trước nàng nói sẽ nuôi gia súc cũng không phải là chỉ nói miệng, Diệp Gia thật sự muốn làm chuyện này.

Trên thực tế, ở Bắc Đình Đô hộ phủ có được một mảnh thảo nguyên lớn, thích hợp nuôi thả gia súc. Thu hoạch đồng ruộng chỉ chiếm một phần nhỏ, ngành chân chính phát triển mạnh nhất ở tây bắc là chăn nuôi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 655



Ban đầu Diệp Gia chủ yếu tập trung vào thu hoạch trồng trọt, là bởi vì sản lượng lương thực tây bắc không bằng Trung Nguyên, lương thực cự kỳ quý giá. Nàng xuất phát từ việc kiếm tiền và nuôi cả nhà sống tạm mới làm việc như thế. Hiện giờ lương thực cũng đủ, đương nhiên là nhập gia tùy tục, phát huy sở trường.

Nói đến việc chăn nuôi, đây là một lĩnh vực Diệp Gia không quen thuộc.

Kinh nghiệm của nàng đối với chăn nuôi gia súc chỉ dừng lại ở việc nuôi một con sói. Cụ thể phải làm như thế nào còn phải thỉnh giáo dân chúng địa phương. Chỉ là Đông Hương trấn là không có bãi cỏ, bên này thiên về đồng bằng, đất phẳng, đồng ruộng nhiều hơn một ít. Lí bắc trấn ở phương Bắc là thôn có tảng bãi cỏ lớn. Phần lớn thôn dân bên kia đều là lấy việc nuôi gia súc mà sống.

Lí Bắc trấn giáp tây bắc, ở cùng biên giới giáp với Đột Quyết có một đồng cỏ rất thoáng đãng rộng rãi. Rất nhiều tội phạm bị lưu đày đến đây, hiện tại là nơi chăn thả. Nơi này có diện tích nuôi dê lớn, ngoại trừ dân chúng địa phương nuôi dưỡng, ở nông trường phía tây phạm nhân bị lưu đày cũng nuôi trâu.

Khí hậu nơi đây cũng thích hợp cho dê sinh sống. Chỉ có hai vấn đề, bởi vì nơi này giáp giới với Đột Quyết, có thể vì bọn họ cướp mà xảy ra xung đột. Những con dê đó sao cũng là vật sống, có thể chạy được. Nếu có người có ý định trộm, một khi đàn chạy vào thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô bờ, đó chính là tổn thất lớn. Vấn đề còn lại là làm như thế nào biến nơi đây là nơi chăn muốn một cách hợp lý.

Mọi người đều biết, nơi này là đất công. Tuy ban đầu này người bị lưu đày bị Bắc Đình Đô hộ phủ quản lý. Hiện giờ theo lẽ thường phải được Chu Cảnh Sâm tiếp nhận. Nhưng dù sao Diệp Gia cũng không phải Chu Cảnh Sâm. Nếu nàng tự tiện làm chủ biến nơi này thành nơi nuôi dễ thì cần có sự đồng ý của đám người dưới chức Chu Cảnh Sâm kia. Chỉ cần một cái không cẩn thận chạm vào lợi ích ai đó, đến lúc đó có thể sẽ rước lấy phiên phức khác nữa.

Hơn nữa, người bị lưu đày đến đây cũng là người lao động. Nếu Diệp Gia muốn chăn thả ở nơi này, đương nhiên là phải dùng những lao động này. Muốn để những phạm nhân đó làm việc cho mình, cũng phải biết rõ điểm lợi hại trong đó.

Trong lòng có tính toán, trước tiên Diệp Gia tìm người đi hỏi thăm việc này một chút.

Lại nói tiếp, nông trường phía tây ở Lý Bắc trấn là nơi tiếp giáp với Toái Diệp trấn, mà hai nơi này đang trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng. Trùng hợp chính là, hiện giờ ở Lý Bắc trấn là do Tôn Ngọc Sơn và Diệp Thanh Sơn trấn thủ, mà Toái Diệp trấn bên này là Ô Cổ Tư.

Hiện giờ Ô Cổ Tư xem như là môn hạ đứng đầu của Chu Cảnh Sâm. Tô Lặc Đồ vừa chết, hắn ta ngược lại càng tự hơn so với lúc trước.

Khi Diệp Gia sai người tìm đến hắn ta nói việc này, hắn ta không có biểu hiện sẽ kiên quyết phản đối.

Tuy Ô cổ tư là một đầu lĩnh thô lỗ, nhưng cũng hiểu được kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hắn không muốn dính dáng đến đương nhiên là chấp nhận, nhưng có một số việc không phải đơn giản như vậy. Quan hệ trong quân cũng là một mớ phức tạp. Ô Cổ Tư đưa ra một lời giải thích: "Việc này chỉ cân điện hạ không phản đối, thuộc hạ nhất định sẽ cẩn tuân sai bảo."

"Cha, chúng ta không thể ngồi chờ chết." Đợi ba ngày, không đợi được phản hồi Chu gia, trong lòng Ngô Mẫn càng ngày càng hoảng.

Hắn vốn là người thiếu kiên nhẫn, lại còn cực kỳ ngạo. Hiện giờ biết rõ việc làm ăn trong nhà bị người khác ngấm ngầm cản trở. Tình cảnh trong nhà bi thảm đến đêm không thể ngủ: "Nếu Chu gia vẫn không hồi âm thì nhà chúng ta cứ chờ như vậy sao? Nữ nhân Diệp thị kia hiển nhiên sẽ không tính buông tha chúng ta. Lúc này đắc thế, không chừng sau lưng đang có âm mưu gì.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 656



"Ngươi lại muốn làm chuyện ngu ngốc gì?" Ngô Ân hiện giờ rất chán ghét đứa con cả, chỉ nghe hắn ta nói một câu cũng cảm thấy phiền chán.

"Cha, sao là con phải làm chuyện ngu ngốc chứ?" Ngô Mẫn chỉ cảm thấy oan uổng: "Đây rõ ràng là Chu gia không muốn buông tha chúng ta! Nhà chúng ta ngồi chờ c.h.ế.t mới là không có đường sống. Cái tên Chu Cảnh Sâm kia căn bản là loại cái lòng muông dạ thú. Nhà chúng ta có gia nghiệp lớn như vậy, bọn họ có thể ăn đến không nhả xương."

Trong lòng Ngô ân giống như bị búa tạ đánh trúng, một tiếng chấn động vang dội. Tuy đứa con cả nói có chút xuẩn, nhưng cũng nói đến điều lo lắng trong lòng ông ta. Ngô ân cũng chưa nghĩ đến tại đây. Đừng nhìn ông ta khư khư cố chấp phải đầu hàng Chu gia, thật ra trong lòng cũng không cam tâm. Có câu là, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó nuôi. Chu Cảnh Sâm không ở đây, giao tiếp cùng người phụ nữ khiến ông ta làm như thế nào cũng không yên tâm được.

Dù trong lòng nghĩ như thế nào, Ngô An cũng không để đứa con cả tùy ý làm bậy: "Chỉ mới ba ngày đã chờ được? Một chút kiên nhẫn cũng không có."

"Cha!" Ngô Mẫn thật sự không nhịn được nữa, bản thân hắn ta đã thiếu kiên nhẫn: "Cho dù phải đợi, thì nhà chúng ta cũng phải làm chuẩn bị chứ? Không thể treo cổ ở một thân cây. Nếu Chu gia kia không buông tha Ngô gia, ỷ vào tình thế hiện giờ muốn đối phó với nhà chúng ta. Không lẽ Ngô gia ta sẽ bị người khác chơi c.h.ế.t sao? Chúng ta bỏ được gia nghiệp được truyền từ thời Ngũ Đại sao? Huống chỉ đã cho người ta tiền tài, nói không chừng người ta cũng không cảm kích. Không bằng tìm một con đường khác!"

Mấy ngày nay Ngô mẫn thật sự chịu khổ sở, thái độ của Chu gia làm cho hắn cảm thấy gian nan. Trong lòng Ngô Ân cũng vô cùng lo lắng, nhưng ông ta vẫn phải cân nhắc lợi hại. Nếu không phải biết bản thân có hành động khác có thể sẽ vạn kiếp bất phục, ông ta đương nhiên cũng sẽ không cam tâm cúi đầu.

"Ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Ngô Ân phiền não: "Nếu không phải ngươi gây chuyện cho nhà này, chúng ta và Chu gia cũng sẽ không đi đến hoàn cảnh như vậy."

"Chuyện này sao có thể trách con?" Ngô Mẫn khó thở: "Lão Tam khởi đầu trước, cha người không thể nhắm mắt bất công lão Tam được!"

Ngô Ân lập tức khó thở. Đúng, chuyện này quả thật là do lão Tam khởi đầu, nhưng tạo ra sai lầm phải bàn đến còn không phải do lão đại thiếu kiên nhẫn. Ngô An không muốn nhiều lời một câu Ngô mẫn, quay đầu muốn đi.

"Cha, cha, con là nói thật." Ngô Mẫn giữ chặt ông ta.

Đã mấy đêm hắn ta không chợp mắt, ban đêm càng trằn trọc suy nghĩ càng gian nan: "Triều đình khẳng định sẽ không bỏ qua Chu Cảnh Sâm. Tuy binh lực của Bắc Đình Đô hộ phủ mạnh mẽ, nhưng cả Đại Yến có mười ba châu, triều đình càng mạnh hơn so với Chu gia. Chờ triều đình đến bao vây tiêu trừ, Chu gia cũng chỉ có thể rơi đầu. Hiện giờ Chu gia sở dĩ kiêu ngạo như vậy, chính là vì triều đình không phát hiện. Nếu là chúng ta có thể nói chuyện Chu Cảnh Sâm tạo phản ra ngoài, đại quân của triều đình sẽ tấn công đến đây, nhà chúng ta căn bản không cần phải táng gia bại sản để hầu hạ cả nhà kia."

Ngô Ân liếc mắt nhìn hắn ta, không phải ông ta không nghĩ tới vấn đề này: "Ngươi cho rằng ta không nghĩ đến? Ngươi cho là tin tức là dễ truyền ra như vậy sao? Cho dù truyền ra được, ngươi cảm thấy được triều đình tấn đến công đây bắt Chu Cảnh Sâm nhanh, hay là Ngô gia chúng ta cả nhà thiệt mạng nhanh hơn?”

Ngô Mẫn nghẹn họng, sắc mặt dần dần trắng bệch. Tròng mắt hắn ta chuyển động nhiều vòng, nuốt nước miếng một cái rồi miễn cưỡng nói: "Vậy, cho dù Chu gia không dễ động, không phải chỉ cân chúng ta trộm truyền tin tức ra ngoài là được rồi sao?"

"Lén truyền đi?" Ngô Ân nở nụ cười: "Ngươi tính lén truyền đi như thế nào?"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 657



Sắc mặt Ngô Mẫn càng ngày càng trắng, ap úng nói: "Vậy, tìm người."

Sắc mặt Ngô Ân nhìn hắn ta không bình thường, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một cái, có chút cười không nổi. Ông ta nắm cổ áo Ngô mẫn, sắc mặt trắng bệch: "Ngươi sẽ không làm chuyện mờ ám đúng không? Ngươi đã làm chuyện gì?”

"Cha, con đã sớm sai người truyền tin tức ra ngoài." Rõ ràng vóc dáng Ngô Mẫn cao hơn cha hắn ta, lúc này lại không hiểu sao thấy thấp hơn: "Con sai người đi theo phía nam. Đi đến An tây Đô hộ phủ."

Lời này rơi xuống, sắc mặt Ngô Ân đại biến.

Ông ta vung một cái tát mạnh vào mặt Ngô Mẫn đích trên, thân thể béo ú không hiểu tại sao run lên. Một bàn tay tức giận chỉ vào Ngô Mẫn đang run ray: "Ngươi, ngươi... Người đâu! Mau nhị thiếu gia, tam thiếu gia trở về gấp! Tên ngu xuẩn này, ngươi chính là muốn hại c.h.ế.t cả nhài"

Ngô Ân giống như một còn mãnh thú bị bao vây đang đi loạn trong phòng. Mà khi hạ cũng không phải Ông ta hận không thể đánh c.h.ế.t đứa con cả. Đứa con cả làm chuyện này, đã không thể vãn hồi. Ngoại trừ thừa dịp người bên kia chưa không phát hiện phải nhanh chóng chạy, nếu không người Ngô gia bọn họ chỉ còn đường chết. Một bên Ngô Ân đi qua đi lại trong phòng, một bên dặn dò quản gia đi làm nhiều chuyện khác!

Ngô Mẫn còn không biết Ngô Ân như vậy là muốn làm gì, bụm mặt theo kịp: "Cha, tin tức con đã truyên ra ngoài. Khi thứ sử Ung châu nhận được tin tức, triều đình lập tức sẽ phái người đến bao vây tiêu trừ. Chu gia bên kia căn bản sẽ không phát hiện, Ngũ muội bên Luân Thai kia cũng truyền tin vê. Nói là nàng ấy cũng sẽ nghĩ biện pháp."

Con thứ hai và thứ ba Ngô gia vội vã trở về, mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì thì chợt nghe phụ thân nói muốn cả nhà chạy trốn: "Trở ve thu gom hành lý, chúng ta thừa dịp người bên kia chưa phát hiện, nhanh chóng rời khỏi Đông Hương trấn."

Hai người biến sắc, lại nhìn thấy dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt đại huynh, trong lòng lập tức đoán được hẳn là đại huynh đã làm chuyện gì.

Ngô gia sốt ruột chạy trốn, Diệp Gia bên này vội vàng từ Toái Diệp trấn quay vê Đông Hương trấn.

Cơ thể Nàng coi như không tệ, tuy đã mang thai có chút chịu không nổi, nhưng đứa lại rất ngoan. Cơ bản không làm phiền nàng. Diệp Gia biết thể biến hóa không có nhiều.

Hơn nữa, từ Toái Diệp trấn đến Đông Hương trấn là có chút khoảng cách. Xe ngựa phải ra roi thúc ngựa chạy ba ngày hai đêm mới đến. Khi đến thôn trấn trời vẫn còn tờ mờ sáng. Diệp Gia xốc mành xe nhìn ra bên ngoài, thuộc hạ lại nhìn qua nhà ngói phía bên kia của Đông Hương trấn

"Chủ tử." Diệp Gia ra ngoài, Hoàn Bội và Tiểu Lê vẫn một tấc không rời, ở bên người nàng: "Con đường này không dễ đi, chúng ta đổi đường đi sao?"

Vốn là vì tốc độ, bọn họ phải đi đường nhỏ. Nhưng là hiện giờ đã đến thôn trấn cũng không sợ trên đường gặp nguy hiểm, đương nhiên là phải đổi sang đường lớn bằng phẳng để đi. Luôn xóc nảy như vậy, cơ thể Diệp Gia cũng sẽ chịu không nổi. Thần kinh buộc chặt Diệp Gia cũng đã sớm được thả lỏng, lúc này cũng không để ý chuyện nhỏ như vậy: "Ngươi xem rồi làm là được, ta ngủ một lát."

Hoàn bội gật đầu, mở cửa xe nói với xa phu bên ngoài một tiếng.

Ngay tại khi nàng đi đến một chỗ ngã ba, đang chuẩn bị thay đổi đường theo đường lớn đến thôn thì ngoài cửa xe bỗng nhiên truyền đến một tiếng "di". Diệp Gia mới chợp mắt đích lập tức mở mắt, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hoàn Bội đóng cửa xe nhanh tay nhanh chân bước vào, nhăn mày lại: "Chủ tử, mới vừa rồi phát hiện có một nhóm người bí ẩn đi theo hướng đông nam. Trạm gác bên cạnh Đông Hương trấn có trường luyện binh sao? Trước đó hình như chưa từng thấy có binh lính đi theo hướng này."

"Ý gì?" Diệp Gia ngồi dậy, mấy ngày nay nàng một mực đi đường chưa từng nghỉ ngơi tốt, trong mắt đều là tơ máu.

"Bên ngoài có một nhóm người đi ra từ Đông Hương trấn đi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 658



Diệp Gia trừng mắt nhìn con ngươi, xốc mành xe nhìn ra ngoài. Quả nhiên, một đội người từ đường nhỏ đang đi ra từ Đông Hương trấn về phía này. Những người đó tuy cách khá xa, nhìn như tùy ý nhưng thoạt nhìn đều đã được huấn luyện. Chẳng trách Hoàn Bội đoán là binh lính, Diệp Gia vừa nhìn cũng đoán là binh lính. Nhưng mà, nàng không khỏi nhíu mày, những người này tại sao lại từ bên kia đi ve phía này? Có điêu gì đó không thích hợp.

"Chủ tử, chi bằng để nô tỳ đi qua hỏi một tiếng?" Ánh mắt Tiểu Lê nhìn chằm chằm đám người đang di chuyển kia.

Diệp Gia nghĩ, rôi gật đầu: "Đi xem."

Tiểu lê lặng yên, không một tiếng động ngầm theo sau xe ngựa. Diệp Gia buông mành xe nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

Xe ngựa lại khởi đi vê phía Chu gia. Diệp Gia tựa vào vách thùng xe nhắm mắt lại.

Chờ xe ngựa chậm rãi đến cửa Chu gia, Diệp Gia mới phát hiện cửa lớn cũng có xe ngựa. Nàng ngạc nhiên, có hai người đi xuống từ xe ngựa. Một người là người đã đến Luân Thai đã lâu không gặp Diệp Ngũ Muội, người còn lại là một người đàn ông có gương mặt trên dưới ba mươi. Nhìn thái độ thẹn thùng đỏ mặt của Diệp Ngũ Muội với người đàn ông kia, Diệp Gia đoán có thể là người Dương gia.

Diệp Gia không nhúc nhích, chờ người đằng mở cửa trước. Vài người dẫn hai người họ vào, Diệp Gia mới ở phía sau mới bắt đầu chậm rì rì đi vào phủ.

Còn chưa đi đến chính viện, chợt nghe âm thanh nói chuyện từ trong phòng khách truyền đến. Thật ra Diệp Gia cũng không sốt ruột, sai người đi báo với Dư thị một tiếng rồi trước tiên trở vê phòng mình chỉnh trang lại. Đã ở trên xe nhiêu ngày, trên quần áo nàng có nhiều nếp nhăn, trên người cũng hơi bẩn.

Nàng vừa về Dư thị lập tức nhận được tin tức. Chờ sau khi Diệp Gia rửa mặt đi ra thì người được Dư thị đã đến đây hỏi mấy lần.

Diệp Gia có chút bất đắc dĩ, Dư thị ỷ lại nàng hơi nhiêu. Nhưng không thể phủ nhận, trên đời này được nhiều người nhớ thương cũng rất tốt. Vội vàng thay quần áo, ở phòng khách cũng truyền đến tiếng nói chuyện của Diệp Ngũ Muội và Diệp Tứ Muội. Không biết đang nói đến cái gì, trên mặt hai người đều có sầu lo. Ở vị trí thứ nhất bên tay phải có một người đàn ông đang ngồi, đó chính là người đàn ông cùng Diệp Ngũ Muội trở về.

Dư thị đang nói chuyện cùng người đàn ông kia. Thấy Diệp Gia đến đây, thì đưa tay gọi nàng đến: "Gia nương đến đây."

Người đàn ông kia thoạt nhìn có chút dáng vẻ của một võ tướng, ngồi ngay ngắn ở kia. Diệp Gia còn chưa mở miệng, Dư thị lôi nắm tay nàng ngồi xuống liền nhỏ giọng nói về thân phận của người đàn ông kia cho nàng biết. Người đàn ông này không phải người bên ngoài, cũng là huynh đệ dương thành mới vừa đến. Người nọ nâng mắt nhanh chóng nhìn thoáng qua Diệp Gia sau đó lại cúi đầu, rồi đứng lên hành lễ.

Diệp Gia gật đầu, mời hắn ta ngôi xuống.

Sự việc quả nhiên cùng đoán trước Dư thị đích không khác mấy. Cả nhà Diệp Gia đến Luân Thai quả nhiên không cần phải ngừng lại. Cả đời Diệp Đồng Sinh đã cực khổ, lại đột nhiên trở thành cha ruột của giáo úy nên có chút nhẹ nhàng. Được thân phận của Chu Cảnh Sâm cho hấp thụ ánh sáng, trong lúc đó hắn từ một học trò nhỏ trong thôn biến thành cha vợ của duệ quý tộc đích, tính cách chú trọng mặt mũi bên ngoài bỗng nhiên còn bành trướng hơn trước.

Quan lại ở Luân Thai phát thiệp mời đích gì cũng dám đi, người nào tặng lễ cũng đều dám nhận. Có mấy nhà ở Luân Thai muốn có quan hệ với Chu Cảnh Sâm, đã để ý đến Diệp Ngũ Muội.

Diệp Đồng Sinh so sánh mấy nhà đồng ý đưa ra lễ hỏi cao, cuối cùng chọn trúng một nhà thương nhân nghe nói có của cải rất dày. Theo lý thuyết, nếu là nếu làm người không tệ lắm, thì là thương nhân cũng được. Nhưng Diệp Ngũ Muội là chiến thắng xứng đáng mới bái lão thái gia Dương gia làm thầy
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 659



Hôn sự của đồ nhi đích, sư phụ đương nhiên cũng có tư cách hỏi đến. Lão thái gia Dương gia nói lý ra phái người tìm hiểu con của gia đình thương nhân kia có bệnh nào không tiện nói ra hay không.

Nghiêm gia này ở Luân Thai không tính là nhỏ, chuyện gì cũng có thể hỏi thăm được. Thoáng tìm hiểu một phen, mới biết con trai nhỏ của Nghiêm gia không có tật xấu khác, chỉ có một tật là thích nam sắc. Nha hoàn bên người cũng không được chạm vào, nhưng chỉ cần là nam hầu có chút nhan sắc đều sẽ bị hắn ta chạm đến. Thế này thì làm sao được?

Một tiểu cô nương ngoan ngoãn lanh lợi như Diệp Ngũ Muội lại phải lấy một tên thích đàn ông làm trượng phu, đây không phải làm quả phụ cả đời sao?

Dương lão thái gia không vui đi đến phản đối với Diệp Đồng Sinh, còn nói chuyện này cho Diệp Ngũ Muội nghe. Làm sao Diệp Ngũ muội có thể chấp nhận chuyện này? Bản thân nàng ấy không muốn lập gia đình, trù nghệ của nàng ấy còn chưa học xong, còn chưa mở được quán rượu, như thế làm sao còn có tinh thân đi lập gia đình? Huống chi phải ga cho một người như vậy!

Diệp Ngũ Muội lập tức đi tìm Diệp Tô thị nói rằng bản thân mình không muốn xuất giá.

Nhưng mà Diệp Tô thị lại làm sao làm chủ được? Chuyện hôn nhân này đã được Diệp Đồng Sinh thương lượng xong. Người đứng đầu Một nhà một đã đồng, một người phụ nữ như bà ta làm sao có thể phản bác được? Nói sau, Diệp gia đã nhận lễ hỏi nhà người ta, Diệp Ngũ Muội không muốn lấy chồng cũng phải lấy.

Diệp tô thị xưa nay chưa từng suy nghĩ con gái muốn cái gì, không chỉ có không để tâm tên kia thích đàn ông, ngược lại cùng Diệp Đồng Sinh ép buộc con gái: "Cha ngươi là người đọc sách, thể diện rất quan trọng, tính cách cha con thế nào con còn không rõ sao? Lời ông ấy nói như đỉnh đóng cột, nhất định không thể thất hứa. Lại nói, công tử Nghiêm gia kia nói là thích khẩu vị mới thôi, con cháu nhà phú quý không phải đều như thế sao? Chờ khi hắn lớn tuổi sẽ hiểu đạo lý, sẽ sống tốt với con."

Diệp Ngũ Muội biết rõ tính cách thích phùng má giả làm người mập của Diệp Đồng Sinh. Cho nên lúc trước mới có thể theo Lý gia đến tìm tỷ tỷ nương tựa. Biết Diệp Đồng Sinh không thể nào thu hồi lại lời đã nói ra, nói không chừng còn có thể bị đánh. Nên nàng ấu phải nhanh đi tìm Dương lão thái gia giúp đỡ.

Dương lão thái gia đến tìm Diệp Đồng Sinh, kết quả Diệp Đồng Sinh bởi vì chuyện Diệp Ngũ Muội trốn nhà bỏ đi mới đến tìm Dương lão thái gia gây phiên phức nhưng lại thất bại. Hiện giờ biết được sự lợi hại của ông ấy nên núp không dám gặp mặt ông ấy nữa.

Mà nghiêm gia kia cũng là loại xấu xa, nhân lúc Diệp Thanh Sơn không ở đó, Diệp Đồng Sinh chính là trời ở Diệp gia. Họ chỉ dỗ dành Diệp Đồng Sinh thật tốt, hôn sự tuyệt đối sẽ không buông tay. Diệp Đồng Sinh vì mối hôn sự nên gây sức ép, khiến dư luận xôn xao. Tuy Dương lão thái gia là trưởng bối có thể góp, nhưng rốt cuộc không phải cha mẹ ruột Diệp Ngũ Muội của. Chuyện ông ấy có thể nhúng tay cũng có hạn, lúc này Diệp Ngũ Muội không còn cách nào khác mới truyền tin cho Diệp Gia.

Người Dương gia vừa nói chuyện này thì Diệp Gia cũng không cảm thấy bất ngờ gì. Bán nữ nhân là chuyện Diệp Đồng Sinh có thể làm ra được. Dù sao ba người con gái trước hắn ta cũng đã bán đi. Chỉ là hiện giờ Diệp Thanh Sơn trở thành giáo úy, có lương tháng, cũng sẽ không vì một chút tiền lễ hỏi này thấy tiền sáng mắt chứ?

"Đại ca là không cho hắn ta ngân lượng tiêu dùng sao?" Diệp Gia cau mày hỏi một câu.

Người dương gia Bên cạnh và Diệp Tứ Muội, Diệp Ngũ Muội đều có chút xấu hổ. Diệp Gia nói xấu cha ruột họ như thế, Dư thị nghe thấy nhanh chóng ho vài tiếng nhắc nhở nàng. Diệp Gia thoải mái xì một tiếng, liếc nhìn vê người của Dương gia kia thật cũng không che giấu thay Diệp Đồng Sinh.
 
Back
Top Bottom