Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 180



Rõ ràng Kiều Nại đứng ở một vị trí khuất rất xa, nhưng ống kính chỉ quét từ trên xuống dưới một lần là các cư dân mạng đã phát hiện ra cô trong số vô vàn các vũ nữ.

Chính Kiều Nại là người chọn vị trí này. Nhiệm vụ của cô là múa ba điệu múa theo đoàn biểu diễn. Sợ xảy ra cốt truyện kịch tính gì nên cô mới cố ý chọn một chỗ xa như thế, nghĩ rằng còn có thể trộm lười nhác một chút, nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn không đơn giản như những gì đã nghĩ.

Ánh mắt của đội trưởng vũ đoàn trông rất đanh đá chua ngoa, chỉ mới múa điệu múa đầu tiên một lát mà hắn ta đã chú ý tới Kiều Nại, còn lên tiếng ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Sao trước kia không phát hiện ra vũ nữ xuất sắc như thế?”

[Bởi vì hôm nay vũ nữ này mới đến đây mà! Sao mà phát hiện được chứ!]

[Cười chết mất, tôi biết ngay thể nào cũng bị phát hiện mà]

[Đã là vàng thì ở đâu cũng sẽ sáng lên thôi]

Kiều Nại lại không nhận ra điều này, vẫn một lòng một dạ đục nước béo cò, đắm chìm trong niềm vui nhảy múa làm cho đội trưởng cực kì tức giận.

Đội trưởng: “Người đứng cuối cùng ở hàng thứ tư, ta nói mà ngươi không nghe được à?”

Bởi vì đội trưởng đột nhiên nói to lên, vậy nên lần này Kiều Nại đã nghe thấy được, nhưng hiển nhiên là cô còn chưa kịp phản ứng lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dường như đang nghĩ đang yên đang lành sao lại gọi cô?

Ngay sau đó đội trưởng cầm một cây gậy lên, lập tức đi tới trước mặt Kiều Nại. Kiều Nại thì vẫn còn khá bình tĩnh, nhưng bình luận đều hoảng sợ rồi.

[Đm, không lẽ định làm gì thật hả]

[Tôi xin phép khuyên nhủ anh tốt nhất là đừng động tay động chân]

[Người xinh đẹp như thế mà anh cũng xuống tay đánh được sao]

Sự thật chứng minh, đúng là không nỡ xuống tay đánh được. Đội trưởng vốn trông có vẻ rất hung dữ tàn nhẫn đi đến trước mặt Kiều Nại, thấy cô chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn mình thì đột nhiên không hiểu sao lại không cứng rắn được nữa.

Sau đó Kiều nại đã bị đội trưởng dẫn đến trước mặt toàn bộ vũ đoàn, ngay vị trí trung tâm.

Đội trưởng: “Ta thấy ngươi vừa rồi múa khá tốt, sau này đứng múa ở đây đi.”

Kiều Nại: “...... Cảm ơn ngươi.”

[Nghe tôi nói này, cảm ơn anh, cảm ơn vì có anh]

[Kiều Nại: Chẳng bằng ngươi đánh ta một trận luôn đi]

[Ha ha ha, Nại Nại cạn lời luôn rồi]

Bên kia, ở cửa thành.

Hình Sâm khoác trên mình bộ quần áo gấm sang trọng, tóc đen được búi gọn lên, mũ vàng đai ngọc, anh tuấn điển trai trông đẹp như tiên.

[Hôm nay là ngày thị giác của tôi bị k.ích th.ích]

[Cổ trang đẹp quá đi mất!]

[Tôi li.ếm mờ cả màn hình rồi]

Trước mặt anh là một con ngựa Akhal-teke màu đen với bộ lông đen bóng, mạnh mẽ và khỏe khoắn, ngay cả những người không hiểu biết về ngựa cũng có thể nhận ra sự nổi bật của con ngựa này.

Đặc biệt là khi thấy sự tương tác thân thiết giữa Hình Sâm và con ngựa, hầu như mọi người đều đoán đây có thể là ngựa của chính Hình Sâm.

[Lần đầu tiên thấy một con ngựa ngầu đến vậy]

[Nhìn như là một con ngựa Akhal-Teke thuần chủng]

[Con ngựa này không có vài trăm ngàn tệ thì không mua nổi đâu]

[Vài trăm ngàn tệ á? Bạn gì ơi thế là ít quá rồi]

Đi theo phía sau Hình Sâm là một đội lính canh cổng thành nghiêm túc. Với tư cách là tướng quân bảo vệ thành cổ, anh đang bắt đầu cuộc đi tuần hàng ngày của mình.

Xoay người lên ngựa, hành động tiêu sái gọn ghẽ, khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng lại khiến người ta vô cùng áp lực, toàn thân toát ra khí chất quý phái không thể diễn tả bằng lời.

Chỉ nghe thấy anh nhẹ nhàng gọi một câu: “Đi.”

Tay anh kéo dây cương, Hình Sâm cưỡi ngựa Akhal-teke khởi hành. Vì lượng người trên đường đang quá đông nên Hình Sâm chỉ có thể điều khiển ngựa đi chậm rãi. Trên đường đi, anh đã thấy Nguyễn Ti Anh ném tú cầu tìm chồng, còn thấy cả Sầm Lâm Vũ ăn xin, cơ bản đã gặp khá nhiều người nhưng không thấy Kiều Nại đâu cả.

Theo lý mà nói, với thân phận của anh thì việc tìm người sẽ dễ hơn, nhưng Kiều Nại đang ở đâu?

Cho đến khi trông thấy một nhóm vũ công Tây Vực biểu diễn bên đường từ phía xa, anh lập tức nhận ra Kiều Nại đang đứng ở vị trí trung tâm. Vòng eo thon gọn, dáng múa linh động, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của cô đều toát lên vẻ quyến rũ mê người.

Khoảnh khắc này, dường như ngay cả hơi thở cũng phải dừng lại.

[A a a! Thấy rồi, anh ấy thấy rồi!]

[Sâm Sâm à cuối cùng anh cũng tìm thấy Nại Nại rồi!]

[Cảm giác như linh hồn của Hình Sâm sắp bị hút đi rồi]

Lúc này, Kiều Nại đã nhảy đến điệu múa thứ ba. Dù cô chưa thấy Hình Sâm, nhưng chỉ cần hoàn thành điệu múa này là có thể tự do hành động, nhưng không ngờ chương trình lại bắt đầu gây sự.

Điệu múa thứ ba còn chưa được múa xong thì trong đám đông bỗng nhiên có một tên công tử ăn chơi trác táng nhảy ra.

“Ôi, mỹ nhân từ đâu đến vậy? Múa lâu như thế không mệt sao? Hay là đi theo bản công tử để hưởng thụ vinh hoa phú quý đi!”

Đoàn múa vốn có trật tự ngay lập tức bị phân tán, đội trưởng còn trông có vẻ đang cố gắng ngăn cản, cho đến khi một thỏi bạc lớn được nhét vào tay hắn ta. Tên công tử ăn chơi trác táng kia thế là không bị ai cản trở nữa, lập tức thẳng tiến về phía Kiều Nại.

Bàn tay của gã sắp chạm vào khuôn mặt xinh xắn của Kiều Nại, chỉ còn cách vài phân.

Ngay sau đó, thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát vào cổ tên công tử ăn chơi trác táng.

Giọng nói của Hình Sâm trầm thấp tràn đầy nguy hiểm: “Ngươi muốn chết à?”
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 181



Nhảy xuống khỏi yên ngựa, chỉ trong nháy mắt anh đã đi đến phía sau tên công tử ăn chơi trác táng. Thanh kiếm sắc bén trên tay anh dường như cũng bị bao phủ bởi hơi lạnh từ Hình Sâm, tạo ra một sức mạnh không thể chống lại.

Không chỉ tên công tử ăn chơi trác táng kia mà ngay cả những người xung quanh cũng nhìn đến nỗi ngây người, điều này không cần phải diễn nữa, rõ ràng là phản ứng thật.

[Anh trai của tôi ơi, anh thật sự đẹp trai ngút trời]

[A a a! Hình Sâm anh quá ngầu rồi]

[Thực lòng mà nói, tôi xem mà chân tay đều mềm nhũn]

Rõ ràng biết đây là một cảnh trong kịch bản của ê kíp chương trình, nhưng tên công tử ăn chơi trác táng bị kiếm kề sát vào cổ vẫn cảm thấy đầu óc tê dại, sống lưng lạnh buốt, phản ứng sinh lý rõ ràng không thể che giấu.

Nghe có vẻ có phần hơi nói quá, nhưng gã thật sự có cảm giác như mình sắp chết, lập tức bị sợ hãi đến mức ngồi thụp xuống đất, khóc lóc thảm thiết và bắt đầu cầu xin, một loạt hành động đó khiến cho các bình luận cũng phải thán phục sát đất.

[Diễn viên của ê kíp chương trình mời đến diễn giỏi thế nhỉ]

[Xin lỗi nhưng mà tôi nói thật, tôi cứ cảm giác như không phải đang diễn]

[Hết cách rồi, ai ở vào tình cảnh đó thì cũng phải sợ thôi!]

Thấy vậy, Hình Sâm cũng thu lại kiếm, không quan tâm đến gã nữa. Các lính canh thành phía sau rất biết điều, tiến lên kéo tên công tử ăn chơi kia đi. Bản thân tên công tử này vốn nên bị kéo đi thì giờ lại càng không muốn nán lại thêm một giây nào nữa, cứ nắm chặt cánh tay của lính canh thành không chịu buông, không biết rốt cuộc là ai đang kéo ai.

[Ha ha ha, đúng là bị dọa đến phát sợ rồi!]

[Tên công tử ăn chơi: Chạy đi, mạng sống quan trọng hơn!]

[Giờ kiếm tiền đều là tiền bán mạng mà]

Một chút chuyện ngoài lề cứ vậy được giải quyết xong xuôi, Kiều Nại mới nhận ra rằng, đội trưởng và các vũ nữ khác không biết từ khi nào đã chạy trốn mất, trên thảm chỉ còn lại một mình cô.

Lúc này, ánh mắt của Hình Sâm cũng chuyển sang Kiều Nại, không còn chút lạnh lẽo nào, rõ ràng là có thêm vài phần ấm áp. Anh mở rộng vòng tay với cô.

Kiều Nại là người rất dễ nhập tâm vào vai diễn, ngay lập tức đã lao vào vòng tay của anh, đóng vai một vũ nữ yếu đuối được cứu. Cô nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn tướng quân đã cứu giúp.”

Điều khiến cô không ngờ là Hình Sâm cũng rất nhập vai, anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, từ từ nâng gương mặt nhỏ nhắn đang cúi thấp của cô lên, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Có bị thương không?”

Kiều Nại chớp đôi mắt trong suốt như nước, lắc đầu không nói. Sau đó, cô đã bị bế ngang lên.

Khu vực xung quanh vốn khá yên tĩnh, ngay lập tức đã trở nên ồn ào như được húp đường vậy, phát ra những tiếng hét chói tai.

Nhưng rất nhanh sau đó, như là để cứu vãn tình thế, xung quanh lại vang lên những câu thoại hợp tình hình.

“Tướng quân vĩ đại quá!”

“Anh hùng cứu mỹ nhân!”

“Lấy thân báo đáp!”

“Đưa mỹ nhân về nhà!”

Lúc đầu vẫn còn bình thường, cho đến khi đột nhiên vang lên những câu nói hỗn loạn khác khiến cho bình luận cũng phải cười rộ lên.

“Các người nhất định phải ở bên nhau đấy!”

“Cưới đi! Cưới đi! Cưới ngay và luôn!”

[Đây là fan cp nào lén lút trà trộn vào diễn vai quần chúng vậy]

[Ha ha ha, giờ đây ăn kẹo còn phải cạnh tranh thế này à]

[Cảm giác như phòng livestream sắp ngọt đến mức thành nước đường rồi]

Dưới tiếng ồn ào của đám đông, Hình Sâm ôm Kiều Nại lên ngựa. Dù Kiều Nại chưa bao giờ cưỡi ngựa nhưng cô đã từng ngồi trên voi, tư thế hiện tại cũng khá tương tự, cô ngoan ngoãn ngồi nghiêng trên lưng ngựa.

Khi thấy Kiều Nại đã ổn định chỗ ngồi thì ánh mắt của Hình Sâm cũng chuyển xuống, nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô. Anh vô thức nắm lấy chân cô vì muốn đo kích cỡ một chút, cảm giác mềm mại mảnh mai nhưng lạnh như băng.

Nhớ đến việc Kiều Nại vừa mới nhảy múa trên đôi chân trần cả buổi, lòng anh cảm thấy như bị châm một chút đau đớn, quyết định dùng cả hai tay để bao bọc chân cô trong lòng bàn tay, cố gắng làm ấm lên.

Kiều Nại nhận ra hành động của Hình Sâm, khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng. Đồng thời cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng từ xung quanh, mọi người đều đang nhìn hai người họ kia kìa, cô lập tức cảm thấy ngượng ngùng nên nhẹ nhàng đá anh một cái.

Hình Sâm không hề tức giận, đúng lúc buông tay: “Tôi đi mua giày cho em.”

Nói xong, anh quay người nhìn xung quanh. Trùng hợp ở gần đó có một gian hàng bán giày, Hình Sâm liền đi đến đó, cúi xuống chọn một đôi giày và mua thêm một đôi tất nữa.

Khi anh mua xong rồi trở về, Kiều Nại đưa tay ra với anh để tỏ ý muốn tự đi giày, nhưng Hình Sâm lại không để ý tới. Anh lại một lần nữa nắm lấy chân cô, nghiêm túc đeo tất và giày cho cô.

Kiều Nại ngồi trên lưng ngựa, không cần làm gì cả, khuôn mặt trắng trẻo của cô đã dần dần nóng lên.

[Hình Sâm, anh định chiều Nại Nại lên đến trời luôn đó hả!]

[Sao anh ấy hiểu biết thế nhỉ, tôi nhìn mà tôi cũng rung động]

[Không có con đường nào cả, thứ có chỉ là một trái tim chân thành]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 182



Làm xong tất cả, Hình Sâm cũng xoay người ngồi lên yên ngựa. Bàn tay to lớn của anh ôm lấy eo cô, cảm nhận được Kiều Nại ngồi rất thẳng lưng. Hình Sâm biết cô đang căng thẳng, hai người cũng nhỏ giọng thầm thì nói chuyện với nhau.

Hình Sâm: “Sợ lắm hả?”

Kiều Nại: “Tôi chưa từng cưỡi ngựa…”

Hình Sâm: “Cứ nhẹ nhàng, nắm lấy tôi thì em sẽ không ngã xuống được.”

Kiều Nại nghe lời nắm lấy cánh tay Hình Sâm, nói sang chuyện khác: “Nhiệm vụ của anh đã xong chưa?”

Hình Sâm: “Phải đi tuần quanh thành một vòng, còn nửa vòng nữa.”

Kiều Nại nghĩ ngợi: “Hay là cứ để tôi ở đây chờ anh đi?”

Hình Sâm trầm giọng nói: “Tôi không yên tâm.”

Kiều Nại khó hiểu: “Có cái gì mà không yên tâm…”

Hình Sâm nghe mà cười, thì thầm nói với giọng không rõ ý tứ: “Em thử nói đi?”

Giọng nói ấy quẩn quanh bên tai, như thể tự mang theo dòng điện, khiến cho Kiều Nại nghe được mà đôi tai run rẩy, vành tai cũng dần trở nên đỏ ửng.

Thấy Kiều Nại không nói gì, nhìn thấy cặp mi dài không ngừng run rẩy của cô, Hình Sâm vô cùng mềm lòng.

Anh bèn giải thích: “Khó khăn lắm tôi mới tìm thấy em, làm sao có thể nỡ bỏ lại em một mình chứ.”

Nghe được câu này thì Kiều Nại cũng không chịu nổi, quay đầu lại vùi mặt vào lòng Hình Sâm.

Cô nhẹ giọng nói: “Anh phiền phức quá vậy hả.”

Hình Sâm vô cùng khiêm tốn nghe góp ý: “Phiền phức chỗ nào?”

Kiều Nại nhỏ giọng thầm thì: “Tự anh biết chứ…”

Hình Sâm nhìn bầu trời: “Tôi thấy bây giờ là ban ngày.”

“Thế mà còn không cho người ta nói thật sao?”

Sau đó, Hình Sâm đã bị nắm tay nhỏ đầy chính nghĩa của cô đấm nhẹ một cái. Anh thuận thế nắm lấy tay cô, cũng không mở miệng hỏi nữa, nhưng trên môi vẫn luôn đọng lại chút ý cười.

[A a a a a a a a]

[Ăn Tết! Ăn Tết!]

[Tôi thích nghe lời nói thật!]

[Cứu với, ngọt quá mức rồi!]

[Tôi sắp bị ngọt đến mức ngất xỉu rồi]

Trong đội tuần tra vốn dĩ toàn nam giới, giờ đây đã xuất hiện một bóng dáng kiều diễm. Hình Sâm cứ thế dẫn Kiều Nại đi qua các con phố, công khai và đầy tự tin. Mỗi khi họ bước qua một con đường, lại thu hút vô số ánh nhìn tò mò hoặc ngưỡng mộ.

Ban đầu, các dòng bình luận cười không ngừng, dần dần cũng bắt đầu hiểu ra.

[Đây chắc chắn là tuyên bố chủ quyền →v→]

[Chắc Hình Sâm đang cười tít mắt trong lòng rồi]

[Cảm giác như sắp có giấy chứng nhận kết hôn tới nơi]

Ban đầu, Kiều Nại còn có chút không quen, nhưng khi cuộc tuần tra tiếp diễn, cô nhìn thấy nhiều cảnh đẹp trong cổ thành, tâm trạng cũng dần thoải mái hơn, bị bầu không khí náo nhiệt lôi cuốn. Hai người chuyển trọng tâm sang mục tiêu cuối cùng của chuyến đi này - viên ngọc dạ linh.

Kiều Nại: “Anh có manh mối gì không?”

Hình Sâm: “Tạm thời chưa có.”

Kiều Nại: “Vậy chúng ta tìm tiếp nhé.”

Hình Sâm: “Được.”

Trong lúc trò chuyện, Kiều Nại nhìn thấy một tòa lầu đang rất náo nhiệt.

Trước đó, Triệu An Kha đã vượt tường vào thành, nhưng vừa đặt chân xuống đã bị vài người tấn công, ngay lập tức diễn ra một màn đấu võ khiến người xem thót tim và không khỏi phấn khích.

[Đánh rồi! Đánh rồi!]

[Triệu An Kha đánh thật luôn đấy!]

[Trời ạ, xem đã mắt thật!]

Cuộc chiến kéo dài khoảng năm phút, Triệu An Kha một mình đối đầu với năm người và chiến thắng. Có lẽ biết thời gian gấp rút, sau khi đánh xong anh ấy không kịp nghỉ ngơi, lập tức phóng tới tòa lầu.

Lúc này, Nguyễn Ti Anh cũng đã kéo dài thời gian được nửa tiếng, sắp đạt đến giới hạn. Ban đầu chỉ có một nha hoàn bên cạnh, giờ đến ông Nguyễn cũng phải đích thân ra tay, cùng với vài nha hoàn khác vây chặt cô ta, chỉ để ép Nguyễn Ti Anh ném tú cầu.

Khi trận đấu trong tòa lầu đang rất gay cấn, Kiều Nại và Hình Sâm cưỡi ngựa đến dưới lầu. Ban đầu Kiều Nại chỉ định đến xem náo nhiệt, nhưng không ngờ người ném tú cầu lại trông quen mắt quá!

Nguyễn Ti Anh bị người ta giữ chặt, biết rõ mình không thể kéo dài thêm nữa, nhưng cô ta vẫn không cam lòng, nhìn xuống dưới một lần cuối. Khi không thấy ai phù hợp, cô ta đành phải giơ cao tú cầu.

Nghĩ rằng mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, chắc chắn nhiệm vụ của Nguyễn Ti Anh có liên quan đến Triệu An Kha, Kiều Nại cũng bắt đầu ngó nghiêng tìm người giúp. Đúng lúc này, tú cầu bị ném ra.

Ngay giây tiếp theo, một bóng đen nhẹ nhàng bật lên, thân thể như chim én, trong chớp mắt đã nhảy lên không trung, giật lấy tú cầu rồi hạ cánh một cách uyển chuyển.

Võ công điêu luyện khiến đám đông phát ra những tràng pháo tay vang dội.

Kiều Nại: “Wow!”

[Trời ạ, hôm nay ai cũng đẹp trai hết vậy]

[Tôi xem mà quên cả chớp mắt!]

[Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, đỉnh quá rồi!]

[Không biết còn tưởng mọi người đang quay phim cơ đấy]

[Không hổ là ảnh đế, kỹ năng thật sự quá vững vàng]

Trong tòa lầu, Nguyễn Ti Anh cũng bị bất ngờ đến ngây người. Trước đó cô ta hoàn toàn không biết diễn biến tiếp theo, cũng không để ý đến dây cáp gần đó. Nhưng ngay khoảnh khắc tú cầu bị bắt lấy, cô ta như hóa thành một fan cuồng nhỏ, lập tức muốn chạy xuống tìm Triệu An Kha.

Ông Nguyễn định ngăn lại: “Con gái, thế này thì không được đâu!”

Nguyễn Ti Anh nhanh nhẹn lách người tránh: “Cha! Chính cha đã nói phải ném tú cầu kén rể, bao nhiêu người dưới kia đang nhìn, chẳng lẽ lại nuốt lời?”

“Con không quan tâm, ai bắt được tú cầu, con sẽ gả cho người đó! Hôm nay con nhất định phải lấy anh ấy!”
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 183



Trước bao con mắt dõi theo, ông Nguyễn dù có muốn nuốt lời cũng không thể, đành để Nguyễn Ti Anh xuống lầu đoàn tụ với người yêu.

Nhìn vẻ kích động của Nguyễn Ti Anh, cư dân mạng bày tỏ sự thấu hiểu.

[Cuối cùng cũng hiểu vì sao Ti Anh thích Triệu An Kha rồi]

[Triệu An Kha thực sự đẹp trai không ai địch nổi trong khoản này]

[Cưới luôn đi, đã bắt được tú cầu thì kết hôn ngay thôi]

Cũng đứng xem từ đầu đến cuối, Kiều Nại ở hàng ghế đầu tiên đang vừa xem vừa ăn dưa, hoàn toàn không phát hiện ra có người đã nhìn cô từ phía sau rất lâu.

Hình Sâm khẽ cúi người, ghé sát hỏi: “Đẹp trai lắm à?”

Kiều Nại: “Ừ ừ.”

Rồi ngay sau đó, má cô bị anh bóp nhẹ một cái.

Hình Sâm thở dài: “Đồ vô ơn bội nghĩa.”

Kiều Nại cười hì hì: “Anh cũng đẹp trai lắm, ai cũng đẹp trai!”

Người khác có thể sẽ bỏ qua lời cô, nhưng Hình Sâm thì lại nghiêm túc đến lạ. Anh thẳng thắn: “Không có “ai cũng đẹp trai”, em chỉ được chọn một.”

[Ghen rồi, nhìn mà xem, chua lòi ra luôn, định mở tiệm bán giấm à]

[Hình Sâm chắc sắp khắc câu “không cho phép em khen đàn ông khác” lên mặt mất thôi]

[Tha thứ cho cô ấy đi, Nại Nại chỉ phạm phải lỗi mà tất cả phụ nữ đều mắc phải thôi (icon đầu chó)]

Kiều Nại nhất thời cũng không rõ Hình Sâm đang nghiêm túc hay chỉ đùa, nhưng suy nghĩ của cô lại rất đơn giản: “Chọn cái gì chứ?”

Cô tựa trán vào ngực anh, như thể xấu hổ lẩm bẩm: “Rõ ràng chỉ có mình anh.”

Nói xong, Kiều Nại bỗng cảm thấy tự tin hẳn lên, giọng đầy quyết đoán: “Người khác có đẹp trai thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến tôi - Kiều Nại!”

Hình Sâm nghe rất nghiêm túc, gật đầu đồng ý: “Em nói đúng, tôi sẽ nhớ.”

Dòng bình luận bỗng bật cười phì phì, rồi chợt khựng lại.

[Đợi đã, sao tự dưng tôi thấy có gì đó không đúng nhỉ?]

[Nghe thế này giống như hai người đang tỏ tình với nhau vậy?]

Dù bên ngoài có ồn ào thế nào, nhưng trong mắt họ chỉ có hình bóng nhau.

Hình Sâm không rời mắt khỏi Kiều Nại, nhẹ nhàng vén lọn tóc bên má cô ra sau tai, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, xung quanh anh toát lên vẻ vui sướng và hài lòng không thể che giấu.

Các bình luận trên màn hình dần dần nhận ra, cũng khiến lòng người xao xuyến.

[Có ai giờ mới hiểu ra không?]

[Bỗng nhận ra kẻ hề chính là mình!]

[Anh ấy đâu có ghen, rõ ràng là đang đòi danh phận]

[Nói về việc theo đuổi vợ, núi cao lại có núi cao hơn!]

-

Trước cửa lầu hoa, Triệu An Kha bất ngờ đón lấy Nguyễn Ti Anh đang lao về phía mình, xung quanh người đi đường cũng đều hào hứng ra mặt.

“Bái đường! Bái đường! Bái đường!”

Con người không thể lúc nào cũng giữ lý trí, đôi khi cũng có những lúc mất kiểm soát, huống chi là vào thời khắc này.

Thấy Nguyễn Ti Anh mặc áo cưới đỏ rực, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, trái tim Triệu An Kha cũng đập ngày càng nhanh, lúc ấy, anh ấy như thể đã bỏ qua hết mọi điều, chỉ một lòng bế cô lên, bước nhanh về phía lầu hoa, trông thật sự như đang chuẩn bị kết hôn, đến mức các bình luận cũng sôi sục theo.

[Aaa! Tôi không chịu nổi nữa rồi! Mau mang máy thở tới!]

[Đây rốt cuộc là nhập vai quá sâu, hay giả thành thật vậy?]

[Diễn với chẳng diễn gì chứ, tôi thấy là thật sự bộc lộ tình cảm!]

Bên kia Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha dần khuất xa. Hình Sâm cũng thu lại ánh nhìn, anh chậm rãi cưỡi ngựa đi tiếp cùng Kiều Nại.

Chớp mắt, cả thành cổ đã được họ đi khắp một vòng, tạo cảm giác vừa sôi động vừa phồn hoa, khắp nơi đều đông đúc, Kiều Nại và Hình Sâm cuối cùng cũng nghe ngóng được chút tin tức hữu ích.

Thành cổ này sở dĩ trường tồn là nhờ có một ngôi đền thờ thần ở bên trong. Trong đền có một cây thần rất linh nghiệm, chỉ cần thành tâm cầu nguyện, mọi ước nguyện đều sẽ thành hiện thực, và không cần phải trả bất cứ giá nào, nhưng mỗi người chỉ có thể được đáp ứng một điều ước duy nhất.

Những chuyện thần kỳ thế này chắc chắn không thể tách rời khỏi viên dạ linh châu, hai người họ đã ghi lại địa chỉ của ngôi đền. Nhiệm vụ của Hình Sâm cũng đã hoàn thành từ lâu, đội quân theo sau cũng đã rút lui, nhưng vì là tướng quân bảo vệ thành, nên ngựa vẫn có thể tiếp tục sử dụng.

Hai người họ cưỡi ngựa hướng về phía ngôi đền để thăm dò tình hình, trong lúc đi ngang qua một lầu hoa, Kiều Nại đã thấy cảnh tượng lớn ở đây, lại nghĩ đến lần trước xem màn ném tú cầu tuyển phu, cô biết chắc chắn bên trong có khách mời!

Kiều Nại tò mò kéo nhẹ tay áo Hình Sâm, ra hiệu dừng lại, cô muốn xem một lúc.

Lần này, Hình Sâm cũng cảm thấy quen thuộc khi nhìn thấy lầu hoa này, anh vô thức nghĩ đến bộ trang phục của Sầm Lâm Vũ, lập tức gật đầu mà không hề do dự, dù sao thì cũng còn sớm, chi bằng xem diễn một lát.

[Cảm giác lần này Hình Sâm đã yên tâm hơn rất nhiều]

[+1, cũng phải nghĩ xem Lâm Vũ đã rút được thân phận gì]

[Sầm Lâm Vũ: Tre măng gần như bị các người vặt sạch rồi]

Lúc này, ăn mày vẫn là ăn mày, nhưng trước mặt Sầm Lâm Vũ là một đống bạc lớn, đúng vậy, Sầm Nữu Cổ Lộc Lâm Vũ đã kiếm được tiền!

Không phải chỉ là bán nghệ thôi sao! Xem thường ai thế! Ai mà không làm được cơ chứ!

Đúng vậy, khi Sầm Lâm Vũ không có một xu dính túi, anh ấy đã nghĩ ra cách quay lại nghề cũ của mình!
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 184



Thiên phú không cần những đạo cụ hoa lệ, Sầm Lâm Vũ chỉ mượn bát của đồng nghiệp ăn mày, dùng đũa gõ bát để tạo nhạc, tiếng nhạc du dương vang lên, thêm vào đó anh ấy hát vài câu, lập tức thu hút một đám đông vây quanh, bạc nhanh chóng đầy lên.

[Giỏi quá đi, Lâm Vũ của tôi →v→]

[Cách biệt nửa ngày đã khác hẳn]

[Vì Giai Mạn, chỉ có thể xông tới thôi]

Khi Sầm Lâm Vũ trở nên giàu có, việc đầu tiên anh ấy làm là mang toàn bộ số tài sản kiếm được đến lầu hoa, lần này thái độ của bà chủ rõ ràng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn không ngừng chế giễu Sầm Lâm Vũ.

Bà chủ: “Khách đến chỗ chúng tôi, không ai mặc đồ như cậu đâu.”

Lời nhắc nhở thẳng thừng này, Sầm Lâm Vũ đương nhiên hiểu ngay, anh ấy quay đầu đổi bộ quần áo khác.

Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, Sầm Lâm Vũ từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng, mặc bộ trang phục công tử quý tộc, tay cầm chiếc quạt gấp, phong độ ngời ngời, cũng như mong muốn mà vào được lầu hoa, mục tiêu rõ ràng là gặp Từ Giai Mạn và chuộc thân cho cô ấy.

Ai ngờ bạc đã tiêu hết, mà chỉ thấy bóng dáng thấp thoáng sau tấm bình phong cao hơn người, đến cả khuôn mặt cũng không nhìn thấy.

Bà chủ ở bên cạnh mỉa mai: “Giai Mạn là ngôi sao của chỗ chúng tôi, chỉ với số tiền lẻ của cậu thì làm được gì?”

Biết mình thất bại vì không đủ tiền, Sầm Lâm Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận, trông giống như một kẻ bị bắt nạt.

Từ Giai Mạn cũng không biết phải làm gì, suốt thời gian qua cô ấy luôn bị theo dõi chặt chẽ, bà chủ sợ Từ Giai Mạn bỏ trốn nên canh chừng rất kỹ, bây giờ khó khăn lắm mới có thể gặp Sầm Lâm Vũ, nhưng vì có người bên cạnh, cô ấy không thể nói gì.

Cuối cùng, có lẽ vì thấy Sầm Lâm Vũ quá đáng thương, Từ Giai Mạn đã bảo người hầu đưa cho anh ấy một bọc đồ, bên trong là một số trang sức bằng vàng bạc của cô ấy, những thứ có giá trị đều nằm trong đó, để anh ấy có thể dùng tạm.

Giọng của Từ Giai Mạn nghe rất nhẹ nhàng, an ủi: "Cứ ăn uống bình thường đi, anh không cần lo cho tôi."

Nhận được đồ, Sầm Lâm Vũ lập tức không thể kìm nén được nữa. Mặc dù biết đây chỉ là diễn xuất, ngay cả khi biến thành một kẻ ăn xin, khổ sở có khổ thật nhưng anh ấy cũng không thấy nó quá đỗi khó khăn, ít nhất là cho đến khoảnh khắc này.

Sầm Lâm Vũ: "Hu hu, Giai Mạn, cô yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ, tôi nhất định sẽ giúp cô được tự do."

Chỉ một thời gian sau khi hứa hẹn, Sầm Lâm Vũ lại một lần nữa vì không còn đồng nào mà bị bà chủ đuổi ra ngoài. Đồ mà Từ Giai Mạn đưa cho, anh ấy vẫn cất giữ kỹ càng, không bán đi, nhưng bản thân thì rất tức giận. Thậm chí anh ấy từng có ý định dùng chính mình để đổi lấy Từ Giai Mạn, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt "anh có bị gì không?" của đám người hầu.

[Cứu tôi với, lúc đầu tôi thấy cảm động quá, cuối cùng lại khiến tôi bật cười!]

[Haha, rõ ràng là chuyện tình yêu đầy đau khổ, nhưng sao lại thành hài kịch thế này]

Rồi Sầm Lâm Vũ lại bắt đầu biểu diễn trên phố, lần này anh ấy đặc biệt dựng lên một tấm bảng, quyết tâm kiếm đủ tiền để chuộc Từ Giai Mạn ra ngoài.

Có lẽ không ai nghĩ anh lại là kẻ si tình đến vậy, bà chủ quán đầy lòng thương hại, bước đến trước mặt và cho anh ấy một con số chính xác để chuộc người - một vạn lượng vàng.

Tưởng rằng điều này sẽ đánh gục được anh ấy, nhưng Sầm Lâm Vũ lại không có phản ứng gì, vẫn kiên định gõ bát mà hát. Khác với lần trước khi anh ấy ăn mặc rách rưới, giờ Sầm Lân Vũ ăn mặc đẹp đẽ hơn và xung quanh có nhiều cô gái xinh đẹp. Dường như bị anh ấy làm cảm động, có người thưởng cho anh ấy tiền, cũng có người đưa ra lời mời.

Một nàng quận chúa ăn mặc sang trọng đứng trước quầy của anh ấy, cười nói: "Sao ngươi lại cố chấp với một cô gái trong Nhất Hoa Lầu như vậy? Không bằng theo ta, khi đó ngươi muốn gì cũng có!"

Dù vậy, Sầm Lâm Vũ vẫn lạnh nhạt, chỉ nhận tiền và nói một lời cảm ơn, rồi không phản ứng gì thêm. Tuy nhiên, quận chúa vẫn không từ bỏ.

"Ta rất ngưỡng mộ tài năng của ngươi, đây là may mắn của ngươi đấy. Hôm nay ta đang vui, chỉ cần ngươi đàn cho ta ba ngày, ta sẽ cho ngươi một vạn lượng vàng. Khi đó, ngươi cũng có tiền để chuộc người yêu ra, hai bên đều có lợi, sao lại không làm? Nếu không, ngươi định kiếm đâu ra một vạn lượng vàng?"

Nghe những lời này, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao, những người qua đường đều cảm thấy điều đó rất hấp dẫn và không ngừng thúc giục.

"Chuyện tốt như vậy, khác gì miếng bánh từ trên trời rơi xuống! Ngươi gặp vận may rồi!"

"Mau đồng ý đi, kẻo quận chúa đổi ý, ngươi chẳng được gì."

"Dù có tài năng, nhưng ngươi không có tiền, đó là một vạn lượng vàng đấy! Cả đời ngươi chưa chắc đã thấy được số tiền đó!"

Thấy đám đông cùng lên tiếng, quận chúa không vội vã, hào phóng nói sẽ cho anh ấy thời gian để suy nghĩ. Đám đông cũng dần nhận ra Sầm Lâm Vũ có chút lơ đãng, vì lời đề nghị này quá lớn...

[Đây đúng là tình thế không thể thoát được!]

[Lâm Vũ quả thực khó xử quá!]

[Hay là cứ theo quận chúa đi?]

[Theo gì chứ, Giai Mạn thì sao đây?]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 185



Thấy tình cảnh này, Kiều Nại cũng rơi vào suy nghĩ sâu xa, cô đang tự hỏi ý đồ của đội sản xuất là gì, và làm sao để phá vỡ tình thế này.

Cho đến khi cô bắt gặp ánh mắt của Từ Giai Mạn từ trên tầng hai, hai người vui vẻ vẫy tay với nhau từ xa. Nhìn Từ Giai Mạn trông không có vẻ gì lo lắng, trong khoảnh khắc đó, Kiều Nại cảm thấy như mình đã hiểu ra câu trả lời, ít nhất cô cũng hiểu được câu trả lời của Từ Giai Mạn.

Nghĩ đến đây, Kiều Nại sờ vào mấy món trang sức trên người mình, làm động tác định tháo vòng tay ra, nhưng bị Hình Sâm giữ lại.

Hình Sâm: "Em định làm gì?"

Kiều Nại: "Tôi muốn giúp họ."

Dù đã nhìn thấy mọi thứ, cô không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, nhưng cũng không thể làm ngơ.

Nghe vậy, Hình Sâm vẫn giữ chặt vòng tay của cô, không cho tháo ra, rồi lấy từ thắt lưng ra một túi bạc.

Hình Sâm: "Tôi còn đây, sao có thể để em bán đồ đạc cá nhân được?"

Kiều Nại chu môi chỉnh lại: "Là trang sức, anh đừng nói linh tinh."

Hình Sâm thản nhiên đáp: "Dù chỉ là một cây trâm cũng không được."

Kiều Nại lắc nhẹ cánh tay anh: "Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi!"

[Haha, Hình Sâm trông thật bá đạo!]

[Hình Sâm lúc nào cũng vậy khi liên quan đến Kiều Nại]

[Bá đạo thì tốt mà, càng bá đạo càng tốt!]

Thấy Kiều Nại sốt sắng như vậy, Hình Sâm cũng nhận ra được đôi chút, cô lo Sầm Lâm Vũ sẽ đồng ý với quận chúa sao?

Thực ra, Hình Sâm cũng không rõ, và anh cũng không quan tâm, chỉ theo lời cô mà ném túi bạc lên quầy của Sầm Lâm Vũ, tạo ra một âm thanh nặng nề trên bàn.

Sầm Lâm Vũ theo thói quen nói một câu "cảm ơn bà chủ", khi anh ấy ngẩng đầu lên thì thấy hai người thân mật trên lưng ngựa, thì lập tức nghẹn lời, tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn.

Lượng "thức ăn cho chó" này khiến anh ấy tỉnh ngộ hẳn :)

Ban đầu, Sầm Lâm Vũ suy nghĩ không biết bao giờ mình mới có thể kiếm được mười nghìn lạng vàng. Càng nghĩ, anh ấy lại càng cảm thấy mục tiêu này xa vời và khó mà đạt được.

Trong lúc Sầm Lâm Vũ còn đang chìm trong tuyệt vọng thì sự xuất hiện của Hình Sâm và Kiều Nại hoàn toàn làm anh ấy kích động. Sầm Lâm Vũ tuyệt đối không thể chịu thua.

Không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao? Kiếm một ngày hay kiếm hai ngày thì cũng là kiếm, chỉ cần luôn kiên trì kiếm thì rồi cũng sẽ có ngày kiếm đủ!

Nghĩ như vậy Sầm Lâm Vũ không khỏi lạc quan hơn. Đối với yêu cầu của quận chúa, tuy đó có vẻ là giải pháp duy nhất có thể dùng trong lúc này nhưng anh ấy biết mình không thể làm thế, Sầm Lâm Vũ không thể làm tổn thương Từ Giai Mạn.

Dù có phải đang quay chương trình thực tế đi chăng nữa Sâm Lâm Vũ cũng sẽ không đồng ý. Vì cứu người mình thích mà phải đi nhờ vả đến người khác, đó là chuyện cực kỳ vô lý. Chẳng lẽ trông anh ấy giống kẻ yếu đuối vô dụng đến vậy sao?

Một khi Sầm Lâm Vũ chấp nhận, mọi thứ anh ấy đã làm trước đó và kể cả bây giờ đều sẽ tan biến thành bọt biển vô nghĩa.

Tâm lý dần ổn định lại, Sầm Lâm Vũ cũng nhớ lại ánh mắt của Kiều Nại khi nhìn anh ấy, bên trong còn tràn ngập sự mong chờ. Tuy rằng số tiền này là do Hình Sâm cho nhưng Sầm Lâm Vũ biết chắc chắn là nhờ Kiều Nại đề nghị nếu không với cái tính cách này của Hình Sâm, anh sẽ chẳng thèm dừng lại ở đây.

Tuy sự hỗ trợ này đã giúp Sầm Lâm Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng dù nhìn thấy hai người vui vẻ như vậy anh ấy vẫn không từ bỏ ý định. Sầm Lâm Vũ cũng muốn được vui vẻ bên Từ Giai Mạn nhưng suy xét thế nào thì cuối cùng anh ấy vẫn phải kiên trì.

Lúc này, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ thấy ánh mắt của Sầm Lâm Vũ đã thay đổi, đâu còn sự mơ hồ hoảng hốt nữa, anh ấy đã hoàn toàn vực dậy tinh thần.

[Số tiền này không chỉ là bạc mà còn giống như hồi chuông cảnh tỉnh vang dội.]

[Nhìn sự kịch tính này đi, ngay cả bài hát cũng trở nên căng thẳng như một trận đánh lớn, bốn phía đều bị bao vây.]

[Sầm Lâm Vũ: Hai người không phát cơm chó cho tôi một ngày là không yên lòng được à.]

Một lát sau, nàng quận chúa mặc trang phục đẹp đẽ quý phái lại một lần nữa xuất hiện ở trước quầy hàng.

Lần này nàng ta thậm chí còn không mở miệng nói, chỉ đứng đó với vẻ tự tin như đã nắm chắc phần thắng, tỳ nữ bên cạnh thay mặt nàng ta hỏi: “Đã đến thời gian rồi, ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Sầm Lâm Vũ trông rất bình tĩnh: “Ta vốn không nghĩ gì cả.”

Tỳ nữ nghi ngờ hỏi: “Ngươi có ý gì? Ngươi đồng ý rồi sao?”

Sầm Lâm Vũ lắc đầu: “Ta từ chối.”

“Nếu ngươi không còn việc gì nữa thì mời nhường chỗ một chút. Ta còn muốn bán nghệ kiếm sống kinh doanh nhỏ lẻ, kiếm ít tiền không dễ dàng gì, ngươi đứng đây chắn hết đường của ta.”

[Hahaha, Vũ Vũ bắt đầu ngầu hơn rồi đó.]

[Sầm Lâm Vũ: Không có việc gì thì đừng cản trở tôi kiếm tiền.]

[Cười chết mất, quả nhiên papa không nhìn nhầm con.]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 186



Tỳ nữ bị từ chối thì vô cùng khó hiểu: “Tại sao? Không lẽ ngươi thật sự có thể nhẫn tâm nhìn người mình thích chịu khổ ư? Nghe nói hôm nay là lần đầu tiên nàng ấy bán nghệ, có những việc khi đã bắt đầu sẽ không thể quay đầu lại nữa.”

Câu này ngay lập tức khiến Sầm Lâm Vũ cảm thấy không vui: “Ngươi rốt cuộc có biết nói chuyện không? Bán nghệ thì sao? Không phải ta cũng đang bán nghệ sao? Kiếm tiền bằng bản lĩnh sao lại không được quay đầu?”

Tỳ nữ bị phũ đến nỗi nhất thời không nói lên lời trông có vẻ còn muốn cãi lại nhưng bị quận chúa giơ tay cản lại.

Quận chúa hào hứng nói: “Được thôi, để ta xem kết quả của các ngươi sẽ ra sao.”

Sầm Lâm Vũ cảm thấy cạn lời: “Ngươi cũng rảnh thật đấy.”

Quận chúa: “...?”

Nghe vậy, Kiều Nại không nhịn được cười, nếu không phải nhờ Hình Sâm đỡ kịp chắc cô đã cười ngã khỏi lưng ngựa rồi.

Bình luận đầu tiên cũng xuất hiện, khi ở trong tình huống không phải đối đầu với các khách mời thì hóa ra Sầm Lâm Vũ lại có sức chiến đấu mạnh đến vậy.

[Hahaha, không chịu nổi nữa, người ta cười đến d*ng ch*n luôn rồi!]

[Quận chúa: NPC này tôi thật sự không diễn nổi nữa!]

[Tỳ nữ: Đạo diễn ơi, tôi thấy ông nên trả thêm tiền cho chúng tôi.]

Bị mất mặt, lần này quận chúa dứt khoát không rời đi nữa chỉ đứng ở bậc thềm trước quầy hàng chờ kết quả.

Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo khiến Kiều Nại vừa tò mò vừa hồi hộp, Hình Sâm ở phía sau liền nắm lấy tay cô để cô phân tán sự chú ý. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, Kiều Nại cũng dần bình tĩnh lại.

Rất nhanh, từ trên lầu hoa vang lên tiếng nhạc du dương. Màn biểu diễn của Từ Giai Mạn bắt đầu khi Sầm Lâm Vũ chưa kịp quyên góp đủ tiền. Kiều Nại chớp mắt, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Khi bà chủ hét lớn rằng buổi biểu diễn sắp bắt đầu, kêu gọi các quan khách vào vị trí. Sầm Lâm Vũ cũng thu dọn quầy hàng và trả tiền vé. Vừa định theo dòng người vào trong thì bị ai đó kéo lại, quay đầu thì thấy Kiều Nại và Hình Sâm.

Sầm Lâm Vũ: “...”

Sao hai người này vẫn chưa đi?

Kiều Nại thật thà: “Tiền của chúng tôi đều đưa cho anh hết rồi.”

Chuyện này Sầm Lâm Vũ biết, nhưng giờ là tình huống gì đây? Định đòi lại tiền à?

Khi Sầm Lâm Vũ vẫn còn mơ hồ chưa hiểu thì Kiều Nại đã kéo Hình Sâm vượt qua anh ấy vào bên trong trước, còn vui vẻ vẫy tay chào anh rồi ngay sau đó Sầm Lâm Vũ bị bà chủ tóm lại.

Bà chủ: “Trả tiền trả tiền! Không trả tiền thì không được vào!”

Sầm Lâm Vũ vừa định nói mình trả tiền rồi mà! Sau đó lại nghĩ tới hai người vừa mới vào kia, chà đúng người tốt, hóa ra họ đang chờ anh ấy ở đây :)

[Hahahaha, còn nghĩ cái gì đấy mau trả tiền đi]

[Tiền này trả là đúng rồi không có gì sai cả.]

[Đúng vậy, tất cả là nợ của anh với họ thôi.]

Không còn cách nào, anh ấy đành giải quyết nợ nần. Nhưng điều đó vẫn không thể cản Sầm Lâm Vũ tiến vào trong, may thay Kiều Nại cũng đã giữ chỗ cho anh ấy, vị trí cực tốt giúp Sầm Lâm Vũ chen vào hàng ghế đầu.

Khi Từ Giai Mạn xuất hiện đầy lộng lẫy trên sân khấu và bắt đầu biểu diễn, khung cảnh trở nên náo nhiệt chẳng khác nào một buổi hòa nhạc. Sầm Lâm Vũ càng cuồng nhiệt cổ vũ, cùng với Kiều Nại bên cạnh đang giơ tay phất cao khăn lụa, hai người cùng nhảy múa và hát theo mặt mũi đỏ hết cả, giống như những người hâm mộ trung thành đắm chìm vào trong những giai điệu. Thậm chí khi Từ Giai Mạn nhìn thấy còn tương tác với họ, khiến cả hai vui sướng như trúng số độc đắc.

Đối mặt với cảnh tượng này người ngơ ngác nhất không ai khác chính là quận chúa và tỳ nữ, đến cả phần bình luận cũng ngỡ ngàng. Ngay sau đó, tất cả cùng hòa nhịp theo, âm nhạc cuốn hút dòng cảm xúc của mỗi người.

[Aaaa! Nghe hay quá đi!]

[Người có mặt ở đó thật sự may mắn quá đi!]

[Hát lên! Cuồng nhiệt lên! Yeah yeah!]

Cả khung cảnh ngập tràn trong sự sôi động vô cùng náo nhiệt, chỉ riêng Hình Sâm đứng bên cạnh Kiều Nại vẫn điềm tĩnh như thể không cùng một thế giới, thế nhưng mọi người đã thấy anh như vậy nhiều lần đến mức đã quen thuộc với dáng vẻ này rồi.

Không biết đã qua bao lâu, Hình Sâm mới đưa Kiều Nại lẻn ra khỏi lầu hoa, người trước vẫn bình thản nhưng người sau rõ ràng còn chưa hết phấn khích, vẫn muốn ở lại. Nhưng có thể thấy tâm trạng của cả hai đều rất tốt.

Cho đến khi họ phát hiện ngựa đã biến mất…

Kiều Nại: OvO?

Con ngựa to như vậy của họ đâu rồi?

Hai người tìm xung quanh một vòng nhưng đến bóng của con ngựa đen cũng không thấy, thậm chí ngay cả một sợi lông cũng không còn.

Hình Sâm nhớ rõ mình vừa cột ngựa xong, con ngựa không thể tự dưng biến mất, chắc chắn là bị tổ chương trình bắt đi rồi, có lẽ vì không muốn họ cứ dùng ngựa để di chuyển.

[Hahaha, tổ chương trình đúng là sống chó!]

[Lợi dụng lúc khách mời không có mặt, dắt ngựa luôn rồi.]

[Đạo diễn không nhìn nổi cảnh khách mời được sống thoải mái.]

Thế là quãng đường tiếp theo họ chỉ có thể đi bộ, mà đi bộ cũng có cái lợi, thấy đồ mình thích thì cũng có thể mua dễ hơn.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 187



Chỉ vài phút trôi qua, trong tay trái của Kiều Nại đã có một cây kẹo hồ lô, tay phải cầm một cây kẹo bông gòn, còn tay của Hình Sâm cũng cầm đầy đồ ăn, nụ cười tươi trên mặt Kiều Nại cứ thế không ngừng.

[Cục cưng Nại Nại đi bộ cũng vui quá.]

[Hai tay cầm kẹo! Niềm vui nhân đôi.]

Qua một chặng đường đi ăn uống no nê, cuối cùng Kiều Nại và Hình Sâm cũng đến ngôi miếu. Chỉ vừa đứng gần ngoài cổng miếu mà chưa vào bên trong họ đã nhìn thấy một cây cổ thụ khổng lồ lấp lánh bắt mắt, trên cành treo đầy những tấm thẻ ước nguyện. Gió thổi qua, những tấm thẻ vang lên tiếng leng keng leng keng.

Sau đó, cả hai xếp hàng theo sau du khách để lấy thẻ ước nguyện. Bỗng nghe ai đó hỏi: “Thật sự là điều ước nào cũng có thể thành hiện thực sao?”

Người phát thẻ, đầy bí ẩn trả lời: “Thành tâm sẽ linh ứng.”

Thuận lợi lấy được thẻ ước nguyện, Kiều Nại và Hình Sâm cùng nhau đến dưới tàng cây nhắm mắt lại bắt đầu ước nguyện. Không ai biết họ ước gì, vì khi nói ra điều ước sẽ không linh ứng. Nhưng khi Kiều Nại mở mắt, cô thấy ánh mắt Hình Sâm đang chăm chú nhìn mình, dường như nghĩ tới điều ước khiến Kiều Nại khẽ mỉm cười ngọt ngào. Rồi Kiều Nại lại nhìn lên cây cổ thụ trước mặt. Có rất nhiều thẻ ước nguyện được treo ở đây ai ai cũng từng thành tâm cầu nguyện. Điều này tạo cho người ta một cảm giác mơ hồ rằng cây thần này thật sự rất linh thiêng.

Cùng lúc đó, bình luận trực tiếp cũng tràn ngập những điều ước.

[Cầu mong đỗ đạt! Một lần định đoạt cho kỳ thi nghiên cứu sinh!]

[Cầu mong gia đình bình an, vui vẻ, khỏe mạnh!]

[Xin cây thần phù hộ, mong rằng Nại Sâm sẽ thành đôi]

Có lẽ là lần đầu tiên nhận được nhiều điều ước đến vậy, lá cây bắt đầu xào xạc như đang đáp lại.

Đột nhiên, Kiều Nại biết được viên Dạ Linh Châu ở đâu. Cô chớp mắt hai lần, thậm chí không dám tin vào điều mình vừa thấy. Và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chắc chắn cũng nhìn thấy điều đó.

Hình Sâm nhìn theo ánh mắt của Kiều Nại, phát hiện viên Dạ Linh Châu lấp lánh tỏa sáng đang được bày biện nằm ngay giữa các nhánh cây, vị trí khá rõ ràng, chỉ có điều hơi cao một chút.

[Trời đất, tìm thấy rồi à? Thật không đây?]

[Viên Dạ Linh Châu đặt chỗ này có hơi qua loa đấy.]

[Chắc không đơn giản thế chứ? Cẩn thận có bẫy.]

Lúc này, Kiều Nại đã khởi động cơ thể chuẩn bị sẵn sàng để leo lên cây. Nhưng ngay giây sau, cô đã bị Hình Sâm ôm xuống.

Kiều Nại ngửa đầu ra sau vừa định hỏi có chuyện gì, thì đột nhiên góc nhìn của cô thay đổi.

Vì lý do an toàn, Hình Sâm cảm thấy tốt hơn là anh nên bế Kiều Nại lên thay vì để cô leo cây.

Dù được Hình Sâm nhấc lên nhưng chiều cao vẫn không đủ. Cuối cùng, anh đặt Kiều Nại lên vai mình giữ cô rất vững khiến cư dân mạng sững sờ.

[Sâm Sâm thật sự là bạn trai có sức mạnh mẽ]

[Làm ơn, cái này quá men luôn !]

[Aaaa! Tôi thật sự yêu quá đi mất!]

Kiều Nại duỗi thẳng tay và cuối cùng cũng chạm tới: “Xong rồi! Tôi với được rồi!”

Giữa những lời khen ngợi trên bình luận trực tiếp, Hình Sâm nhẹ nhàng đặt Kiều Nại xuống đất an toàn. Sau khi hai người phối hợp, họ đã lấy được viên Dạ Linh Châu. Nhưng khi nụ cười chiến thắng vừa xuất hiện trên mặt, một âm thanh cảnh báo chói tai vang lên.

[Giật cả mình, cái quái gì thế này.]

[Biết ngay là có bẫy mà.]

[Trời ơi, chạy mau!]

Bất thình lình, mọi người trong miếu dừng lại, nhìn Kiều Nại và Hình Sâm như thể họ là những tên tội phạm. Ai cũng cầm lấy bất kỳ vũ khí nào có thể và lao đến đuổi theo hai người.

Phản ứng của Hình Sâm cũng rất nhanh, anh nắm tay Kiều Nại và bắt đầu chạy, một màn trốn chạy sinh tử không kịp phòng ngừa bất ngờ bắt đầu.

Rời khỏi miếu, rẽ vào con phố nhưng người trong đền vẫn truy đuổi rất sát, khiến cả hai buộc phải tách ra ở một ngã rẽ.

May mắn là hầu hết mọi người đều đuổi theo Hình Sâm chỉ một nhóm nhỏ truy đuổi Kiều Nại. Vì không rõ bản đồ, cô đành lợi dụng đám đông để tạm che khuất tầm nhìn của nhóm truy đuổi. Sau đó dùng góc khuất để kéo dài khoảng cách, nhưng không hiệu quả lắm.

Khi Kiều Nại sắp hết hơi, một cánh tay bất ngờ vươn ra từ con hẻm và kéo cô vào trong, để lại những kẻ truy đuổi mất dấu.

Từ trạng thái căng thẳng, Kiều Nại dần thả lỏng. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc và ngẩng lên nhìn người vừa cứu mình, đôi mắt lập tức sáng rực. Quả nhiên là Hình Sâm.

Kiều Nại thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi: “Sao anh tìm thấy tôi được?”

Hình Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Nại, vừa quan sát xung quanh vừa giúp cô bình tĩnh lại: “Tôi là tướng giữ thành, đã xem qua bản đồ trong thành.”

Sau khi tách khỏi Kiều Nại, Hình Sâm đã cắt đuôi những kẻ truy đuổi mình, rồi theo dõi động tĩnh bên phía cô, nhanh chóng vòng qua đây để cứu cô.

Thời điểm anh xuất hiện thật sự rất đúng lúc. Kiều Nại giơ ngón cái lên, sau đó mệt mỏi dựa vào lòng Hình Sâm, rõ ràng đã rất kiệt sức: “Giờ chúng ta làm gì đây?”

Hình Sâm nhớ lại cảnh trong đền vừa rồi: “Tôi nghĩ hình như không chỉ có một viên Dạ Linh Châu.”

Lời vừa dứt, tiếng cảnh báo quen thuộc lại vang lên rất đúng lúc, chỉ là không rõ nhóm nào đã lấy được Dạ Linh Châu.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 188



Lúc này, mục tiêu của Hình Sâm và Kiều Nại là mang viên Dạ Linh Châu ra khỏi thành. Lợi dụng lúc mọi người đuổi theo các khách mời khác, họ lại tiếp tục lên đường, vừa đi vừa trốn. Thậm chí, có lúc suýt đụng phải người tìm kiếm, nhưng cuối cùng họ vẫn thành công rời khỏi thành mà không gặp nguy hiểm nào. Một hành trình đầy kịch tính.

[Aaa! Cuối cùng cũng thoát ra rồi!]

[Các chị em, giờ có thể thở phào rồi]

[Tôi suýt quên cả thở luôn!]

Cho đến khi ngồi nghỉ ở điểm cuối bên ngoài thành cổ nộp lại viên Dạ Linh Châu thời gian đã là hai giờ chiều. Cả hai vẫn chưa ăn trưa, nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu dùng bữa. Khi họ gần ăn xong, cặp đôi thứ hai cũng vừa đến.

Sầm Lâm Vũ một tay ôm viên Dạ Linh Châu, tay kia dắt Từ Gia Mạn cả hai lao thẳng đến điểm cuối, rõ ràng là rất phấn khích. Sau buổi diễn ở lầu hoa Từ Giai Mạn kiếm được kha khá tiền. Nhân lúc bà chủ đếm tiền, cô nhanh chóng kéo Sầm Lâm Vũ chuồn thẳng.

Dò hỏi thông tin về ngôi miếu từ người hầu nhỏ cả hai nhanh chóng đến ngôi miếu và tìm được viên Dạ Linh Châu. Tuy quá trình có phần khó nói, nhưng kết quả lại tốt.

Sau đó, với bộ dạng bùn đất lấm lem nhưng khuôn mặt lại đầy nụ cười ngây ngô hai người nhìn thấy Kiều Nại và Hình Sâm đã ăn no uống đủ, đang nằm nghỉ trên ghế dài.

Sầm Lâm Vũ ngơ ngác: "Hai người đến đây lúc nào thế?"

Kiều Nại vừa uống nước ngọt vừa nói: "Chắc khoảng hai mươi phút trước."

Hình Sâm thì thẳng thừng hơn: "Khi mấy người bị đuổi theo."

Sầm Lâm Vũ: "…!"

Từ Giai Mạn cũng ngây người: "Vậy hai người tìm được Dạ Linh Châu chưa?"

Kiều Nại chỉ vào cái bàn bên cạnh: "Tìm được một viên trong miếu."

Sầm Lâm Vũ như bị say: "Tìm cả ngày rốt cuộc hóa ra viên Dạ Linh Châu này là hàng bán sỉ sao?"

[Ha ha! Có bất ngờ không! Có kinh ngạc không!]

[Xác nhận qua ánh mắt, tất cả đều bị chương trình lừa rồi]

[Gừng càng già càng cay, đạo diễn đúng là biết chơi!]

Thế là, Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn cũng không còn cảm giác phấn khởi, cùng ngồi ăn uống dù sao họ cũng không phải là nhóm cuối cùng đến. Nghĩ đến việc còn một nhóm nữa chưa đến, tâm trạng họ lập tức trở nên cân bằng, thậm chí có phần vui vẻ hơn.

Khoảng hai mươi phút sau, Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha đến muộn trên người họ vẫn còn mặc áo cưới đỏ rực, khuôn mặt tràn đầy niềm vui của đôi tân hôn.

Sầm Lâm Vũ "tặc" một tiếng: "Hai người mặc như thế này là đi hỏi cưới à?"

Từ Giai Mạn cũng bày tỏ sự ngưỡng mộ: "Tài thật, mặc quần áo dễ nhận ra như thế mà vẫn chạy thoát được!"

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha chỉ muốn trợn mắt lúc cưới thì rất vui, nhưng vì bộ đồ này mà họ bị đuổi theo mấy con phố mãi đến cổng thành mới cắt đuôi được!

Nhưng tất cả chuyện đó đều bị lãng quên khi họ tìm thấy viên Dạ Linh Châu. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bao nhiêu người đã đến đích, phản ứng của Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha cũng không khác gì khi Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn đến.

Bỏ qua những lời trêu chọc, Nguyễn Ti Anh cố giữ vẻ tự nhiên và hỏi: "Mọi người đều đã tìm được Dạ Linh Châu rồi à?"

Sầm Lâm Vũ hất cằm, ra hiệu về một hướng. Nguyễn Ti Anh nhìn theo và phát hiện ở đó không chỉ có một viên Dạ Linh Châu mà còn có hai viên.

Thấy vậy, Triệu An Kha lặng lẽ lấy viên Dạ Linh Châu trong tay ra và đặt lên cùng với các viên khác. Cuối cùng, họ không thể không chấp nhận thực tế rằng mọi người đều đã tìm thấy Dạ Linh Châu và họ là nhóm đến cuối cùng.

[Sự im lặng là tiếng lòng thầm đau nhói của Ti Anh và An Kha]

[Haha, đúng là cười ra nước mắt]

Vậy kết quả cuối cùng sẽ được tính thế nào? Nhân viên chương trình lấy ra một chiếc búa, giống như tiết mục đập trứng vàng trong chương trình quay thưởng, và đập vỡ từng viên Dạ Linh Châu. Bên trong mỗi viên chứa một tờ giấy ghi phần thưởng.

Kiều Nại và Hình Sâm rút được chuyến bay khinh khí cầu, Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn rút được ngựa gỗ, còn Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha rút được hai chiếc ghế tắm nắng.

Hiện tại chưa thấy khinh khí cầu đâu, nhưng mọi người đã thấy ngựa gỗ rồi, nó được đặt không xa chỗ họ nghỉ ngơi.

Lúc ăn cơm, Sầm Lâm Vũ đã hỏi đùa: "Ai dẫn đến đây thế? Sao lại có đồ chơi trẻ con ở đây vậy?"

Giờ thì tốt rồi, đồ chơi trẻ con trở thành phần thưởng của anh ấy :)

Điều này khiến Nguyễn Ti Anh, người rút được ghế tắm nắng cười phá lên và giục hai người họ thử ngay.

Cuối cùng, Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn đành ngồi lên ngựa gỗ, một cách cứng ngắc đung đưa qua lại. Chương trình nói rằng họ phải đợi đến khi phần thưởng của nhóm đầu tiên kết thúc thì mới được xuống.

Nhìn hai người họ ngồi trên ngựa gỗ với vẻ mặt chán chường, Triệu An Kha cảm thấy ghế tắm nắng thực sự thoải mái.

[Không biết đây là phần thưởng hay hình phạt nữa]

[Đúng là chương trình quá khéo léo!]

[Bắt đầu lo cho an toàn của đạo diễn rồi]

Lúc này, nhóm đầu tiên là Kiều Nại và Hình Sâm cũng đã lên đường, họ lái xe đến nơi thả khinh khí cầu. Nhiên liệu đã được chuẩn bị sẵn, nhân viên đã sẵn sàng chỉ cần ngồi lên là có thể bay lên trời.

Họ ngồi trên khinh khí cầu buộc dây, lúc mới lên cảm giác khá ổn, nhưng khi càng lên cao, không tránh khỏi có chút chao đảo, và cảnh vật bên dưới ngày càng nhỏ lại.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 189



Trong suốt hành trình, Kiều Nại nắm chặt tay Hình Sâm hai người dựa vào nhau, cùng nhau đứng vững.

Mặt trời lúc này đã lặn về phía Tây, cả bầu trời phủ đầy màu sắc rực rỡ dải mây hoàng hôn kéo dài vô tận, khung cảnh thực sự đẹp đến nghẹt thở.

Sau khi chiêm ngưỡng cảnh đẹp một lúc, có lẽ vì bầu không khí quá đỗi phù hợp Kiều Nại không kìm được mà khẽ quay đầu, lén nhìn người bên cạnh, và vừa vặn chạm mắt với Hình Sâm. Anh không biết mình đã nhìn cô bao lâu, trong ánh mắt chỉ có sự dịu dàng ấm áp.

Trong khoảnh khắc đối diện đó, anh tiến về phía cô một bước từ từ cúi người xuống.

Giống như đã đoán trước điều sắp xảy ra, Kiều Nại có chút lo lắng, tim cô đập ngày càng nhanh nhưng cô không lùi bước, chỉ lặng lẽ nhìn khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

Ngay lúc khuôn mặt của họ sắp chạm vào nhau, khinh khí cầu đột ngột chao đảo dữ dội, khiến tiến trình của họ bị cắt ngang, và nụ hôn mà khán giả háo hức mong chờ đột nhiên tan biến!

[Aaaa! Khinh khí cầu thật không hiểu chuyện!]

[Nụ hôn bị mất rồi! Mất rồi!]

[Khinh khí cầu, mày nợ tao nụ hôn đấy.]

Khi nhiều cư dân mạng đang bực tức đập bàn, cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, Hình Sâm cũng rũ mắt có vẻ không mấy vui vẻ, anh rõ ràng có phần thất vọng.

Thấy vậy, Kiều Nại nắm chặt góc áo của mình như thể lấy hết can đảm, cô quyết định đứng trên mũi chân chủ động hôn lên môi anh.

Chỉ nghe thấy một tiếng "bốp" ngắn ngủi như một giấc mơ đẹp ngắn ngủi nhưng ngọt ngào.

Sau khi hôn xong, Kiều Nại mở mắt ngơ ngác như muốn trốn chạy nhưng đã quá muộn rồi.

Phản ứng lại, Hình Sâm lập tức ôm lấy eo cô và hôn cô sâu hơn nữa.

Máy quay cũng lúc này dần kéo ra xa, những tiếng hét của cư dân mạng phủ kín màn hình.

Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Nại và Hình Sâm ngắm hoàng hôn cùng nhau nhưng cô biết chắc chắn đây sẽ không phải là lần cuối. Giống như nụ hôn này, tương lai của họ cũng chỉ vừa mới bắt đầu.

Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc trong khoảnh khắc tuyệt đẹp đó, hình ảnh hai người ôm và hôn nhau ngừng lại mãi mãi, vĩnh viễn không thay đổi.

Tại cổng của tòa thành cổ.

Các khách mời đứng từ xa ngắm những chiếc khinh khí cầu đầy màu sắc trên bầu trời, ngay cả đường chân trời cũng lộng lẫy bắt mắt, tất cả hòa quyện vào nhau, vừa lãng mạn vừa khiến người ta phải ghen tị.

Nguyễn Ti Anh nằm trên ghế dài tắm nắng, cảm thán từ đáy lòng: “Thật tuyệt vời quá đi.”

Bên cạnh, Từ Giai Mạn đồng ý nói: “Đúng vậy.”

Triệu An Kha thấy vậy liền hỏi: “Có muốn đi khinh khí cầu không?”

Nguyễn Ti Anh lắc đầu: “Tôi đang nói là họ thật tuyệt.”

Khoảnh khắc này, ngay cả Sầm Lâm Vũ đang ngồi trên ngựa gỗ lúc lắc cũng trở nên yên tĩnh, như thể đang chìm vào một hồi ức nào đó. Anh ấy nghĩ về thời điểm chương trình mới bắt đầu phát sóng, rồi nghĩ về thời điểm hiện tại, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ diệu.

Sầm Lâm Vũ: “Sao tôi cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?”

Từ Giai Mạn nghiêng đầu nhìn: “Có chuyện gì vậy?”

Sầm Lâm Vũ chợt lóe lên một ý nghĩ: “Hai người này chẳng lẽ đang dùng công quỹ để hẹn hò à?”

Mọi người đều im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Nguyễn Ti Anh phá vỡ sự im lặng: “Nói chính xác hơn, Hình Sâm có lẽ là tự bỏ tiền túi?”

Nhắc đến cái này, mấy người đều tỏ vẻ ăn thức ăn cho chó đến mức no căng rồi, thực sự là tâm phục khẩu phục.

[Ha ha ha, đúng là sự thật, tự bỏ tiền ra để theo đuổi vợ, yêu đương nghiêm túc!]

[Chương trình ly hôn? Chẳng qua chỉ là công cụ theo đuổi vợ của chủ tịch thôi (icon đầu chó)]

Cùng lúc đó, hot search cũng đã nổ tung từ lâu rồi, chỉ nhìn qua một cái là có thể thấy hầu hết đều là các mục liên quan đến chương trình.

#”Chúng tôi đã ly hôn” kết thúc rồi#

#Nụ hôn rung động của Kiều Nại và Hình Sâm#

#Ngàn lớp kịch bản của chủ tịch để theo đuổi vợ mình#

#CP Nại Sâm cuối cùng cũng HE rồi#

#Các diễn viên quần chúng kiêm fan CP được trả tiền để ăn đường#



Tất nhiên trong đó cũng có một số từ khóa nóng hổi của các khách mời khác.

#Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha hôm nay thành hôn#

#Sầm Lâm Vũ biểu diễn văn nghệ để chuộc thân vì người mình yêu#

#Từ Giai Mạn tổ chức concert toàn thành cổ#



Nhìn thấy tất cả các phòng livestream liên quan đến chương trình đã biến thành màn hình đen, các cư dân mạng mới thực sự nhận ra rằng phát sóng trực tiếp đã kết thúc.

Sau khi kịp hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên của họ là vui mừng, nhưng phần lớn vẫn là không nỡ rời xa, cảm giác như trong lòng thật là trống trải. May mắn là sau đó còn có bản chính, cũng coi như là để lại một chút mong đợi trong lòng mọi người. Chính sự mong đợi này đã trở thành động lực thúc đẩy khiến cho hàng triệu lượt thích và bình luận giữ cho nhiệt độ của chương trình luôn ở mức cao.

[Chúc mừng kết thúc phát sóng trực tiếp! Rải hoa nào! Mong chờ bản chính phát sóng!]

[Suốt hành trình chứng kiến sự trưởng thành của Nại Sâm ngọt ngào quá! Tuyệt vời quá!]

[Vũ Mạn và Anh Kha cũng rất đỉnh, có thể thấy mọi người đều đang tiến bộ]

[Cho nên khi nào mới phát sóng bản chính thế? Bé muốn xem!]

[Nghe nói ngày mai chương trình sẽ phát sóng tập đầu tiên, và sẽ phát liên tiếp mười tập nữa]

[Phản hồi từ phía chính thức: Không tin lời đồn, không phát tán tin đồn (icon chắp tay trước ngực)]

[Ha ha ha, cực kỳ mong chờ đấy, đạo diễn làm ơn nhanh lên nhé]

Dưới sự hi vọng tha thiết của đông đảo cư dân mạng, bản chính của chương trình đã được phát sóng vào một tuần sau đó. Tối hôm đó, tập đầu tiên đã nhanh chóng vượt mốc trăm triệu lượt xem, độ hot của chương trình cũng đạt đến một tầm cao mới, trong đó cặp đôi hot nhất vẫn là Kiều Nại và Hình Sâm.
 
Back
Top Bottom