Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 90: Bằng Chứng Từng Tồn Tại



Ta chẳng có lỗi gì với hắn, ta ở thế giới này đã dốc hết toàn lực, không thẹn với lương tâm.

Đây vốn dĩ không phải thế giới của ta, ta chỉ bị kéo tới, đương nhiên không cần phải hy sinh tính mạng vì một đám nhân vật trong sách, muốn trở về, có gì sai chứ.

Huống hồ, cho dù có ở lại, ta cũng giúp được gì? Với thế cục trước mắt, cùng lắm cũng chỉ thêm một cái xác được chôn thôi.

Lăng Thanh Vân nói rất đúng, chết một người là đủ, tại sao phải kéo theo hai.

...

Ta vừa quay lại kinh Nam Hải, vừa nhấn đi nhấn lại lý do thoái thác của mình.

Ta biết, những ý niệm này rất có đạo lý.

Nhưng nếu đã có đạo lý như vậy, thì tại sao ta lại phải nhấn đi nhấn lại, chính ta cũng không biết.

Bất luận thế nào, ta vẫn mơ mơ màng màng đến hoàng cung Nam Hải, bước lên Vô Nhai các.

Trông qua cánh cửa sổ duy nhất, phố xá Lăng thị hiện tại cực kỳ tiêu điều, bởi vì ôn dịch và chiến tranh, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, lá cờ trước tiệm rượu đã bạc màu, ỉu xìu rũ gần xuống đất.

Ta thở dài thật sâu.

Ta chung quy vẫn là kẻ sắp đi, hồng thủy ngập trời, liên quan gì tới ta chứ.

Nghĩ vậy, ta mở mật thất ra.

Giữa lúc chiến tranh loạn lạc, chẳng còn ai chăm sóc cho hoa kính, chúng chỉ ngâm mình trong nước. Khoảnh khắc bước vào mật thất, trong lòng ta ôm đầy thấp thỏm.

Nhưng cuối cùng lại có chút kinh ngạc, mật thất mở ra, tưởng chừng như nuôi cổ vậy, những đóa hoa kính nhỏ đều đã úa tàn, chỉ còn bông lớn nhất ngay giữa hồ nước, cánh hoa tựa như thủy ngân, nhưng vẫn vương chút màu đỏ nhạt, nó nở rộ y hệt mẫu đơn, xinh đẹp mà yêu dị.

Ta khẽ vuốt cánh hoa.

Nếu đã quyết định trở về, đáng lẽ ta phải vui mừng mới đúng?

Lướt điện thoại, khui hàng chuyển phát nhanh, đọc tiểu thuyết, chơi game, đói bụng thì ăn chocolate, cuộc sống thuận tiện mà ta ngày đêm mong ngóng...

Không phải đã gần ngay trước mắt sao?

Nghĩ đến đây, ta lại có chút hưng phấn.

Ta vòng tới vòng lui, định tìm một cái bình thuận tiện cho bông hoa kính, bây giờ nó giống như quả tim, mang theo cả một hy vọng.

Cuối cùng ta cũng thấy một cái tráp ngọc không tồi ở trên cao, bèn trèo lên thang, cầm nó xuống.

Lúc ôm cái tráp, ta đoán mò đồ vật bên trong, không nặng không nhẹ, lại còn vuông vức.

Cuối cùng cái tráp được mở ra, mới phát hiện bên trong là một quyển "sách", hoặc nói đúng hơn, là một cuốn sổ ghi chép, trong đó dày đặc bút tích của Lăng Thanh Vân, ta không kiềm chế nổi cơn tò mò, mở ra xem thử.

Trang thứ nhất, trang lót có năm chữ: Người đẹp và quái vật.

Ta ngẩn ra ba giây, sau đó tiếp tục lật.

Nhìn xuống dưới, chẳng có gì đặc biệt hết, chỉ là bản sao của câu chuyện, không phải quốc sự sâu xa, hay kinh thư cầu phúc, càng chẳng phải chú ngữ thần bí.

Mà chỉ là một cuốn truyện cổ tích, ghi lại câu chuyện mà ta kể cho Lăng Thanh Vân.

Tên truyện, thời gian kể, còn có cả nội dung nữa.

Nét chữ giống như con người, dịu dàng thanh tú, đến lỗi sai cũng rất hiếm, rất chỉnh tề.

Ta không biết hắn lưu những thứ này để làm gì, nhưng sống mũi không hiểu vì sao lại cay cay.

Cổ tích đều gạt người, hiện thực chẳng bao giờ giống cổ tích hết, hiện tại, quái vật sắp mất đi nàng Belle mãi mãi.

Nhưng mà, ta đã kịp cảnh tỉnh bản thân: Chuyện này chẳng có gì ngạc nhiên hết, rõ ràng là đêm ấy cả hai cũng có cùng suy nghĩ, không phải thế sao? Thế gian này, thứ con người yêu nhất chỉ có bản thân họ, nếu biết có thể sẽ mất mạng, Belle còn quay lại nữa không? Người trưởng thành chỉ coi trọng được và mất, sao có thể lựa chọn giống như trẻ con?

Chỉ là, ta quả thực vẫn thấy hơi tò mò, với tính cách kín đáo như Lăng Thanh Vân, tại sao lại chép một tập truyện cổ tích ấu trĩ như vậy.

Ta lật đến cuối, cuốn sổ rất dày, nhưng hơn một nửa vẫn còn là trang trắng.

Xem ra ngày tháng bọn ta ở bên nhau vẫn quá ngắn. Ta cũng chưa kịp kể thêm nhiều câu chuyện cho Lăng Thanh Vân.

Mãi đến khi lật tới trang cuối cùng, bút tích của Lăng Thanh Vân rốt cuộc cũng xuất hiện.

Chỉ có một hàng chữ, mềm mại nhỏ nhắn: Ta muốn nhớ rõ, nàng ấy từng tới đây...

Ta cảm giác có thứ gì đó đập thật mạnh vào mũi mình.

Ta không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn lăn xuống.

Dòng chữ này đã giải đáp cho thắc mắc vừa rồi.

Hắn đã sớm biết rằng ta sẽ trở về, ta đã tới nơi này hơn một năm, chỉ là một linh hồn trú trong thân xác của người khác, chẳng đem theo và cũng chẳng lưu lại bất cứ thứ gì. Câu chuyện cổ tích này, là bằng chứng duy nhất chứng tỏ ta từng tồn tại.

-

-

Ta đứng dậy, im lặng lau nước mắt.

Ta biết mình có một ngàn lý do thuyết phục bản thân rời đi.

Nhưng hiện tại trong lòng chỉ băn khoăn duy nhất một vấn đề: Nếu ta rời đi rồi, liệu có hối hận hay không?

Con người mà, lừa được kẻ khác chứ làm sao lừa được chính mình...

Ta ngồi trong mật thất tăm tối, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.

Vậy thì Tiểu Vương đến đây bằng cách nào?

Trước đây, ta từng có nghi vấn này, chỉ là chưa bao giờ nghĩ lại, bởi vì ta cảm thấy, cho dù có biết cũng chẳng hề liên quan. Dẫu sao cuộc chiến khốc liệt cũng bắt nguồn từ Nữ đế đương nhiệm, chứ không phải một con người hiện đại không có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến nào. Nghĩ lui lại, dù có vạch trần chuyện nàng ấy là người xuyên không, không phải Dạ cơ chân chính, thì ngoại trừ chút cảm giác được trả thù, ta vẫn chẳng có bất cứ lợi lộc nào cả.

Nhưng bây giờ, sau khi biết bản thân xuyên không là vì Lăng Thanh Vân, ta đột nhiên có linh cảm, hình như phía sau chuyện này, có thể vẫn còn một bí mật long trời lở đất.

Ngoài Lăng Thanh Vân, vẫn còn một kẻ kích hoạt bí thuật này. Người đó vừa có hoa kính, máu Dạ, vừa có Thần Dị ký.

Trước đây nguyên chủ Sở Đinh Lan ở thuyền hoa, sau đó mới bị xuyên không.

Lăng Thanh Vân từng nhắc tới việc chủ nhân con thuyền biết một chút chữ Dạ, hơn nữa, hồi nhỏ chính hắn cũng từng ở đó một thời gian...

Nghĩ đến đây, ta nhảy dựng lên.

Tất cả mọi thứ đều quy về một chỗ: Bồng Lai cảnh!

Ta âm thầm sắp xếp lại tất cả các manh mối một lượt, có lẽ, bây giờ chỉ còn cách đánh cược vào khả năng đó mới có thể viết ra kết cục mới cho bản thân trong cuốn tiểu thuyết nát bét này thôi...

Thế là ta thúc ngựa đến hồ sen, bước lên họa thuyền.

Nhớ lại khung cảnh lần đầu giả làm thiếu niên đi ngao du, đóa sen trắng nõn, hạt sen thanh ngọt, tất cả mọi thứ vẫn còn ở trước mắt, chỉ là hiện giờ cảnh còn người mất, ngoài thuyền hoa đã điêu tàn, lá héo úa khô vàng, dựng đứng trên làn nước, khiến mặt hồ trông có vẻ vừa hoang tàn vừa mênh mông.

Trước đây, mấy người cùng ngồi chung một thuyền, nhưng hiện tại chỉ còn mỗi mình ta, ta nghiến răng, một mình gan góc hướng về Bồng Lai cảnh.

Thời cuộc như thế, Bồng Lai cảnh cũng tiêu điều, chiếc thuyền hoa khổng lồ không còn đàn sáo tấu nhạc. Bên trong chỉ còn mỗi mình vị chủ nhân mặc chiếc váy vàng nhạt, bà ấy ngồi ở đầu thuyền, tỉ mỉ rửa đôi chân đeo chiếc vòng ngọc.

Ta khom lưng trước mặt bà: "Nước Thương Lang trong a, thì ta giặt khăn đầu; Nước Thương Lang đục a, thì ta rửa chân vào (1). Giấu mình giữa chốn phồn hoa, không ngờ lại là người mang tấm lòng từ bi cao cả."

(1) Trích Ngư Phủ của Khuất Nguyên.

Bà ấy cười nhạt, ngước đôi mắt màu hồng lên: "Tại sao lại nói thế?"

"Nợ máu khó trả là chuyện thường tình ở thế gian, nhưng khác hẳn những kẻ nghiến răng nghiến lợi, quyết không đội trời chung, bà lại không để thân phận trói buộc mình, hy vọng thế nhân buông bỏ thù hận, hướng tới tương lai hòa bình tốt đẹp."

Chủ chiếc thuyền hoa thở dài: "Quá khen, thật ra, đâu phải ta không có tâm tư."

Ta nói tiếp: "Chỉ là hiện giờ, đại cục sụp đổ, nếu bà muốn đạt được mục tiêu ban đầu, thì xin đừng tiếc lời vàng ngọc, chứng thực giúp ta một số chuyện."

"Cô nói đi."
 
Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 91: Ta Quay Lại Rồi



Ta vừa biết được bí mật động trời, liền cấp tốc trở về tiền tuyến, định báo cho Lăng Thanh Vân biết.

Nhưng, chưa kịp đến cửa Hiệp Thủy, đã trông thấy cảnh tượng binh mã nhốn nháo.

Chân tay bị chém rơi đầy đất, nước sông nhuốm màu đỏ, một tháng nay ta đã nhìn thấy vô số cảnh tượng như vậy, nhưng vẫn hãi hùng khiếp vía, chưa thể quen nổi.

Ta chặn mấy bại binh mặc giáp Lăng quốc lại, vội vàng hỏi: "Sao lại thế này? Quốc chủ đâu?"

"Cửa Hiệp Thủy thất... Thất thủ!" Vẻ mặt binh sĩ thê lương.

"Quốc chủ, Quốc chủ... Bị người Dạ bao vây... Bắt rồi..." Một người khác nói.

Đầu óc ta ong ong, bị Dạ tộc bắt làm tù binh rồi? Vết xe đổ của Giang Hữu An hiện lên trong đầu ta, ta không dám tưởng tượng, nếu nhìn thấy đầu Lăng Thanh Vân treo trên đỉnh ngọn giáo thì sẽ thế nào.

"Lăng phu nhân, người, người mau chạy đi... Để muộn sẽ không kịp..."

Bọn lính đào ngũ bỏ chạy, ta cưỡi ngựa, đứng giữa dòng nước ngược, giống như hòn đá bị thủy triều vỗ vào.

Ngươi nói ta sợ sao, đương nhiên là ta sợ.

Nhưng ta biết, nếu ta rút lui, trên đời này sẽ không còn ai có thể cứu hắn nữa.

Xích anh bay vòng vòng, ta nhặt bầu rượu bên cạnh một cỗ thi thể lên, bên trong vẫn còn thừa nửa bầu, rồi đổ òng ọc xuống cổ họng.

Từ bỏ gà phết nước khoai tây, từ bỏ chocolate Dove, bỏ cả việc trở về thế giới hiện đại.

Cả đời ta cẩn thận kín đáo, kiêng dè hậu quả.

Nhưng hiện tại, ta quyết định, phải phá vỡ.

Chỉ một lát sau, người Dạ đã xúm tới đây, dẫn đầu chính là Dạ Hoa phu nhân, lúc này bà ta đang mặc áo giáp, bên cạnh có hai binh sĩ thân cận.

"Dạ Hoa phu nhân, nể tình từng quen biết, có thể dẫn ta đến gặp tôn chủ của bà không? Ta có một số bí mật, muốn nói với ngài ấy," Ta hành lễ ở trên ngựa, cố gắng dùng âm điệu bình thường nhất, nhưng bàn tay vẫn còn run rẩy—— Ta cũng không biết, bởi vì sợ hãi, hay là vừa mới uống rượu xong.

Có lẽ Dạ Hoa phu nhân cũng không ngờ, dưới tình huống như vậy mà ta vẫn còn đưa ra yêu cầu.

Bà ta đáp lại, giọng mang theo một chút chế nhạo: "Lăng phu nhân, bây giờ có bí mật gì, e là cũng không đổi được mạng của phu quân về đâu."

Ta mỉm cười: "Vậy bà tiện tay bắt thêm Phu nhân Lăng thị, chẳng lẽ lại tổn thất gì sao?"

Dạ Hoa phu nhân dùng đôi mắt mù lòa, nhìn chằm chằm về phía ta, nhìn một lúc rất lâu, có lẽ đang suy đoán biểu cảm trên mặt ta lúc này.

Nhưng chính ta hiện tại cũng không biết mình đang có biểu cảm gì, chỉ thấy máu trong cơ thể chảy rất nhanh, ăn nói thẳng thắn, thậm chí còn mang theo men say, nói say rượu, ngược lại còn thấy cực kỳ náo nức, trong đầu toàn là cảnh tượng hồi trung học: Khi đó ta bị bệnh, nhưng nhất định phải tham gia một cuộc thi biện luận, ta đã tu nửa bầu rượu xái, quả thực đã giành giải người hùng biện giỏi nhất.

Cuối cùng, khi đối phương lên tiếng, chỉ thốt ra được một câu đơn giản: "Được!"

Ta vứt bầu rượu xuống mặt đất, để nó kêu bụp một tiếng, sau đó lau miệng.

-

-

Ta gặp được Lăng Thanh Vân ở đại trướng Dạ gia, vẫn may, hắn chưa bị ngược đãi tàn khốc, chỉ là trên cánh tay gầy gò có thêm sợi xích sắt, chắc hẳn không thể bỏ chạy một cách dễ dàng.

"Khả Tâm, sao nàng lại tới đây?" Thấy ta, đầu tiên hắn kinh ngạc, sau đó nổi giận, xích sắt bị kéo, vang lên những tiếng loảng xoảng, "Chẳng phải đã nói, chết một người là đủ, không cần kéo theo hai sao?!"

Thị vệ người Dạ đứng bên cạnh nắm chặt dây xích, cố gắng ngăn không để hắn kích động.

Ta bước đến, quỳ một gối xuống đất, vươn đến lưng chừng, rồi nhẹ nhàng vu.ốt ve gò má hắn.

Sau đó ta lấy hoa kính ra, tựa như Belle trong truyện cổ tích lấy ra đóa hoa hồng, bình tĩnh nói: "Ta quay lại rồi."

"..."

Lăng Thanh Vân im lặng, mái tóc chạm vào tay ta, giống như quái vật đang thoi thóp, còn ta thì vu.ốt ve hắn tựa như một con mèo.

"Chậc chậc," Âm thanh truyền ra từ ngai thiết trong đại trướng, "Có ân ái gì, xuống dưới mà thể hiện."

Ta nhìn sang, Nữ đế Dạ tộc đang ngồi trên vương tọa, áo giáp trên mình vẫn còn nguyên, chỉ có chiếc mũ là đã được cởi xuống, dưới ánh lửa, đôi mắt màu nho càng trở nên sâu xa. Nhìn dáng vẻ, rõ ràng hồi trẻ cũng là một mỹ nhân, chỉ là vết sẹo vắt ngang trên khuôn mặt đã phá hủy tất cả.

Bà mỉm cười: "Người Dạ ta có truyền thống, kính nể lòng dũng cảm ngu ngốc, nếu ngươi đã dám đến đây một mình gặp phu quân, thì ta sẽ giúp các ngươi giữ toàn thây, phu thê hợp táng. Thế nào, đã đủ nhân từ chưa?"

Ta ngẩng đầu nhìn bà: "Tôn chủ, vốn dĩ ta có thể rời đi, nhưng vẫn tới đây gặp người, chỉ để nói ra vài bí mật. Yêu cầu duy nhất chỉ là được người lắng nghe."

Thấy Nữ đế lộ ra một chút biểu cảm mất kiên nhẫn, ta bèn bổ sung một câu: "Kẻ cô độc, tay không tấc sắt còn dám tới đây, tôn chủ chẳng lẽ lại không dám nghe ta nói mấy câu ư?"

"Nực cười!" Nữ đế bị kíc.h th.ích, cuối cùng cũng liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó lại chuyển đi nơi khác, lạnh nhạt nói, "Vậy ngươi nói đi."

"Bí mật thứ nhất là về ôn dịch. Ta đã biết, nguyên căn của ôn dịch chính là phấn hoa kính."

Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về phía này, ta dõng dạc nói tiếp: "Cho nên, ban đầu, Dạ Hoa phu nhân mới cần kẻ khác giúp bà ta tìm ra đảo Lưu Tiên, mang hạt giống hoa kính đi, gieo trồng vô số cây độc."

"Vậy tại sao...?" Lăng Thanh Vân nhìn ta, đáy mắt tràn ngập sự mông lung. Ta biết hắn đang muốn hỏi chuyện gì, tại sao người trên đảo vẫn bình yên vô sự? Hắn, ta, Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan cũng chẳng mảy may ảnh hưởng?

"Đây chính là đáp án mà ta muốn công bố," Ta cao giọng, "Trong cơ thể của người Dạ có kháng thể tự nhiên, cho nên tất cả người Dạ, hoặc là kẻ từng quan hệ thân mật với người Dạ đều may mắn thoát nạn!"

Lăng Thanh Vân thoáng sửng sốt, mặc kệ bầu không khí ở đây, vành tai hắn vẫn đỏ bừng, có lẽ đang nhớ tới một người nào đó từng trao đổi kháng thể với mình.

"Nếu ta không thể trở về, bí mật này sẽ bị công khai," Đã đâm lao thì phải theo lao, ta tiếp tục nói toàn bộ, "Nói trắng ra, nếu những kẻ đã bị nhiễm bệnh muốn lấy thuốc giải, thì có hai phương pháp, một là làm hòa thông hôn với Dạ tộc, dùng phương thức hòa bình để đổi lấy kháng thể miễn dịch. Hai là săn giết người Dạ để lấy máu, hoặc là xâm hại nữ tử Dạ tộc. Quyết định để người dân chọn cách nào, chẳng phải bây giờ đã nằm hoàn toàn trong tay tôn chủ sao?"

Ánh mắt Nữ đế bắt đầu chuyển từ khinh thường sang lạnh lẽo, bà hung dữ nhìn ta chằm chằm, những nơi bị Nữ đế lướt qua, ta cảm giác như có lưỡi dao cắt trúng vậy.

Cuối cùng, bà cười nhạt một tiếng, dường như đã khôi phục vẻ bình thản, cười nói với Dạ Hoa phu nhân: "Ai cũng nói phu nhân của Lăng Thanh Vân dịu dàng hòa thuận, nhưng ta đã bảo, chỉ cần là dòng dõi của An Chiêu Loan, thì làm sao không to gan lớn mật được?"

Dạ Hoa phu nhân cúi đầu, tỏ vẻ tán đồng.

"Có điều, chỉ dựa vào mỗi vậy mà đã muốn uy h**p ta sao?" Giọng Nữ đế có cảm giác vô cùng áp bức, "Nói cho ngươi biết, tộc nhân của ta, con dân của ta, ta sẽ tự mình bảo vệ! Bất kỳ kẻ nào dám làm hại, ta đều tru di tam tộc hắn, xem ai sợ ai!"

Ta khẽ bật cười, mặc dù Nữ đế vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ta biết, khi người nhiễm bệnh sắp chết, ai mà không bí quá hóa liều, một hình phạt nặng cũng không thể ngăn nổi, dẫu sao Trung Nguyên đông người, Dạ tộc thì ít. Điều này sẽ gây ra mối đe dọa lớn cho tộc nhân bọn họ.

Nhưng ta không định lấy vấn đề này để tiếp tục k.ích thí.ch bà, bèn chấm dứt tại đây, chuyển sang đề tài tiếp theo.

"Bí mật thứ hai, ta muốn nói cho người, là cách để con cháu người thống nhất Trung Nguyên, thiên thu muôn đời."

Nữ đế hừ một tiếng: "Hiện tại, chẳng phải ta đang làm đó sao?"

Ta trả lời: "Một, chưa chắc người đã có thể san bằng toàn bộ Trung Nguyên. Hai, cho dù có thể san bằng, nhưng chắc gì đã thủ được. Ba, với phương thức hiện tại, cuối cùng vẫn chỉ là "một tướng nên công, binh chết cả vạn", hao tổn không biết bao nhiêu tộc nhân của mình, cách của ta, chẳng tốn một binh một tốt."

Nữ đế nhìn ta, hiện ra một vẻ mặt khó hiểu, sau đó bà phì cười, tiếng cười cứ mãi vang vọng trong doanh trướng.

Dạ Hoa phu nhân ở bên cạnh, cũng không nhịn được mà thốt lên: "An vương cơ, Lăng phu nhân, là ngươi ngu ngốc hay hóa điên mất rồi?"

Ta hé miệng định phản bác, nhưng đúng lúc này, một tiếng gọi khe khẽ cất lên: "Mẫu thân đại nhân, đừng nghe nàng ta hồ ngôn loạn ngữ!"

Ta nhìn sang, hóa ra người tiến vào là Sở Đinh Lan, bây giờ nàng ta ăn vận hoa lệ sang trọng, tôn lên vẻ mỹ mạo, da trắng mắt tím, kết hợp với Nữ đế phía trước, như hai ngọn lửa rừng rực, nàng ta thở hổn hển: "Mẫu thân đại nhân, tuyệt đối đừng tin nàng ta yêu ngôn hoặc chúng, bôi nhọ xuất thân của nhi thần."

Ta khẽ thở dài.

Ta không cảm thấy Tiểu Vương là kẻ xấu bẩm sinh, trong lòng vẫn còn cảm kích sự bảo vệ nàng dành cho ta khi còn nhỏ.

Đáng tiếc, con người luôn luôn đứng về phía "quang minh chính đại" và "căm thù cái ác", cuối cùng lại chọn con đường này.

Một số người còn lương thiện, chẳng qua là vì chưa từng gặp thử thách mà thôi.

Thế là, ta khẽ cười: "Dạ cơ đại nhân, làm sao cô biết, ta định bôi nhọ xuất thân của cô? Ta còn chưa lên tiếng cơ mà."

Nữ đế trên ngai cũng hơi nghi ngờ, liếc mắt nhìn về phía nàng ta.

Ta nói: "Chọn ngày không bằng đúng dịp, nếu Dạ cơ đại nhân đột nhiên lên sân khấu, thì ta sẽ nói về bí mật thứ ba, bắt đầu từ xuất thân của Dạ cơ đi."
 
Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 92: Bug Lấy Máu Nghiệm Thân



"Tôn chủ, nhiều năm như vậy, dưới gối lại không con không cái, thứ cho ta nói thẳng, có lẽ sau này người mới phát hiện bản thân mất đi khả năng mang thai đúng không?"

Đáy mắt Nữ đế bùng lên cơn giận, năm ngón tay không nhịn được mà siết chặt tay vịn, khẽ quát một tiếng: "To gan!"

Ta khẽ cười: "Nếu nói sự thật là to gan, vậy thì lừa gạt tôn chủ, mang tội gì?"

Sở Đinh Lan bên cạnh vội vàng hét lên: "An Khả Tâm! Ta chỉ biết, ngươi đang muốn châm ngòi ly gián, thấy mẫu tử ta mới nhận được nhau, nên tới đây bịa đặt!"

Nói xong, nàng ta lại quay sang Nữ đế: "Mẫu thân đại nhân, từng câu nàng ta thốt ra đều là hồ ngôn loạn ngữ, người tuyệt đối đừng tin!"

Ta nhìn nàng, cười lạnh một tiếng: "Nếu "Dạ cơ" đại nhân đã chắc chắn ta nói hươu nói vượn, vậy thì cứ coi như vốc nước làm vui, nghe một câu chuyện tiếu lâm đi, được chứ?"

Sở Đinh Lan: "..."

Nữ đế nhìn dáng vẻ nôn nóng của nàng ta, sắc mặt ngược lại còn càng lúc càng âm trầm, bà quay đầu nói với ta: "Nói tiếp."

Thế là ta khom mình: "Sau khi phát hiện bản thân không thể mang cốt nhục lần thứ hai nữa, tôn chủ đại nhân đã sai người lén đến Trung Nguyên, tìm kiếm Dạ Cơ."

"Nhóm người Dạ Hoa phu nhân điều tra cẩn thận nhiều năm, lập nên Hoan Dạ phường, lọc ra những Dạ nữ tuổi tác tương xứng, nhưng vẫn không tìm thấy Dạ cơ, trong lòng cực kỳ lo lắng."

"Vốn dĩ mọi mánh khóe lừa bịp đều xuất phát từ "hy vọng lòng tin của con người", cho nên Sở Đinh Lan bất ngờ xuất hiện, cung cấp cho các người một chút manh mối, mặc kệ manh mối đó mơ hồ đến bao nhiêu, tình tiết đi xa đến mức nào, mọi người vẫn sẽ tự bổ sung thay, hy vọng tìm ra kết luận."

"Ngươi nói bậy!" Dạ Hoa phu nhân rốt cuộc cũng không thể nghe tiếp, cắt ngang lời ta, "Trong tay Dạ Cơ đại nhân nắm giữ Thần Dị ký!"

"Nếu ta nói, nửa cuốn Thần Dị ký đó, nàng ta lừa được từ ta thì sao?" Ta ngẩng đầu, miêu tả một số hình minh họa bên trong, thậm chí còn nhắc tới những vị trí có bút tích của Lăng Thanh Vân, "Giải thích như thế nào đây? Tại sao trên vật chứng quan trọng lại có bút tích của Lăng Thanh Vân?"

"Đó là, là..." Tiểu Vương cái khó ló cái khôn, tìm ra một lý do, "Đó là vì ngươi từng mượn ta, cho nên mới biết nội dung bên trong!"

Ta bật cười: "Ta mượn vào năm nào, tháng nào, dùng lý do gì để mượn cô chứ? Mượn trong bao lâu? Một khi đã quan trọng tới vậy, tại sao còn trả lại?"

Sở Đinh Lan nhất thời nghẹn lời, kẻ nói dối hay sợ kể chi tiết. Nếu có người hỏi ta, ta rõ ràng có thể tiết lộ nguồn gốc của Thần Dị ký, bao gồm những lời Tiểu Vương nói vào ngày mượn. Nhưng ta không tin, nàng ta có thể bịa ra một câu chuyện hoàn toàn logic, không có bất kỳ mâu thuẫn gì ngay tại chỗ.

Quả nhiên, đối phương đã đánh trống lảng, nàng ta ôm lấy chân Nữ đế, quỳ xuống đất: "Mẫu thân đại nhân, nhi thần, nhi thần đã lấy máu nghiệm thân với người có đúng không?"

Nữ đế Dạ tộc hừ lạnh một tiếng, nói xen vào: "Không sai, khi Lan Nhi vừa tới, đã lấy máu nghiệm thân với ta. Nó quả thực chính là cốt nhục của ta, không nghi ngờ gì nữa."

"Chuyện này, vừa hay, trong doanh trướng này cũng có người từng làm thế," Ta tiếp tục câu chuyện, "Vị quốc chủ bên cạnh ta, trước đây, cũng từng thông qua lấy máu nghiệm thân mới được đón về hoàng cung."

Mọi người trong trướng nhìn nhau, đến Lăng Thanh Vân cũng nhìn ta bằng con mắt mông lung, ánh mắt tựa như đang hỏi: Lấy máu nghiệm thân có vấn đề gì sao?

"Vấn đề chính là, bí mật của các mánh khóe ở nơi mua vui diễn kịch, cả tôn chủ đại nhân lẫn Tiên quốc chủ Lăng thị đều không thể ngờ được. Chủ nhân thuyền hoa Bồng Lai cảnh, trước đây đã từng sử dụng chiêu trò này, giấu trời qua biển, đưa Lăng Thanh Vân vào trong cung."

Ta vừa nói, vừa nhúng ngón tay út vào chung trà trước mặt, nhỏ một giọt máu ở ngay trước mắt mọi người.

"Đó chính là——" Ta ngân cao giọng, "Thêm phèn vào trong nước, dù không có huyết thống, máu cũng hòa vào với nhau! Nếu không tin, chư vị ở đây có thể thử xem, chi bằng "lấy máu nghiệm thân" với ta nhé?"

Mọi người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, thậm chí Nữ đế còn tự mình bước xuống, đoạt lấy cái ly. Máu của bà, Dạ Hoa phu nhân, thậm chí là cả Sở Đinh Lan, quả nhiên đều phản ứng, có "quan hệ huyết thống" với ta.

Nguyên chủ Sở Đinh Lan, phát hiện ra bí mật động trời này, nên mới bị chủ nhân thuyền hoa tiễn đi, dẫn Tiểu Vương xuyên vào. Nhưng Tiểu Vương, bởi vì đã thuộc làu nguyên tác, nắm nhiều thông tin hơn cả chúng ta, cho nên đã suy đoán thông suốt ngọn nguồn mọi sự việc từ lâu. Nàng ta mượn chiêu này, lắc mình một cái, trở thành "Dạ cơ" đầy hoa vinh.

Sở Đinh Lan tựa như bị sét đánh giữa trời quang, ngã ngồi trên mặt đất, sau đó bùng nổ, lòng trắng của nàng ta xuất hiện vô số tơ máu, muốn nhào đến b.óp ch.ết ta. Cũng may xung quanh toàn là thị vệ, kịp thời cản nàng ta lại. Sở Đinh Lan hét lên một tiếng đầy căm hận: "An Khả Tâm, ta chỉ đang cố gắng giữ mạng, tại sao ngươi cứ như âm hồn bất tán, một hai đòi hãm hại ta!?"

Ta nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Cô sai rồi, ta không hề hãm hại cô. Bây giờ cô không phải nữ chính, ta cũng chẳng phải nữ phụ ác độc, cả đời chỉ nghĩ tới việc hại người. Ta cũng có cuộc sống của riêng mình, lý do ta tố giác cô, chẳng qua là vì cô đang chiếm vị trí vốn thuộc về người khác."

"Ý ngươi là gì?" Không chỉ Sở Đinh Lan, mà tất cả mọi người đều dồn mắt về phía ta, ánh mắt vừa sốt ruột vừa nghi ngờ dừng lại trên đóa hoa sặc sỡ đang được ôm trong lòng.

"Tôn chủ," Ta tiếp tục hành lễ trước mặt Nữ đế Dạ tộc, "Thế nhân đều biết người sở hữu đôi đồng tử tím, nhưng xin hỏi, một khi vào ban đêm, có phải đôi mắt sẽ biến thành màu vàng hay không?"

"Làm sao ngươi biết được?" Nữ đế sốt ruột siết chặt tay vịn, toàn thân căng cứng, tựa như muốn bật dậy nhưng không thể đứng vững.

"Nếu người muốn biết, xin hãy dập tắt lửa trong doanh trướng," Ta đáp.

Ngọn lửa biến mất, bên trong chỉ còn ánh đèn tù mù.

Nửa doanh trướng hét lên.

Ta nâng cằm Lăng Thanh Vân, để hắn hơi ngẩng đầu. Đôi mắt hắn bởi vì kinh ngạc mà trợn to, khoảnh khắc này, giống như hai ngọn lửa đang nhảy múa, cũng tựa như hai vầng trăng tròn. Dao tương chiếu rọi (1) với Nữ đế đối diện.

(1) Một cụm từ ám chỉ hai hoặc nhiều thứ chiếu sáng lẫn nhau từ xa, tạo thành một hình ảnh hài hòa và đẹp mắt.

Ta tiếp tục cất tiếng trong bóng tối.

"Sau khi điều tra, ta mới biết, Dạ tộc vốn dĩ được gọi là "Dạ (2)" tộc, chính là vì dòng máu thuần khiết của vương tộc, khi vào ban đêm màu mắt sẽ biến đổi, giống như ngày đêm luân phiên. Ngày tím đêm bạc, gọi là "tử nguyệt", ngày bích đêm hồng thì gọi là "lưu hỏa", giống như chàng ấy thì gọi là "huyền chiếu", ban ngày màu đen, ban đêm chuyển vàng. Vừa rõ ràng dòng máu cao quý của vương thất Dạ tộc, vừa trùng hợp che giấu thân phận người Dạ, sinh tồn ở Trung Nguyên, nói vậy, chẳng lẽ chàng ấy không phải con người thiên mệnh sao?"

(2) Dạ: Đêm.

"Không thể nào, không thể nào..." Nữ đế đứng dậy, trong miệng ngập ngừng, "Dạ cơ, Dạ cơ ta vứt, rõ ràng là một bé gái..."

Ta siết chặt bông hoa kính khổng lồ, từng cánh giống y hệt mẫu đơn: "Vậy chỉ đành, dùng cảnh tượng khi ấy chứng minh cho tất cả thôi..."

Nói xong, ta vươn tay, đặt cuống hoa vào vết thương trên cổ tay Lăng Thanh Vân, khiến hắn khẽ khàng kêu lên một tiếng.

Thời gian, chủ nhân thuyền hoa đã nói cho ta.

Dẫn, chính là bản thân Lăng Thanh Vân.
 
Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 93: Dạ Cơ Thật



Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt dọc hai bên bờ sông băng rộng lớn, nhìn qua màn lửa, tiếng gào khóc chém giết càng thêm hỗn loạn và méo mó.

Một nữ nhân đang nằm phủ phục trên một mảnh băng nổi.

Quả thực chính là Nữ đế Dạ tộc của bây giờ, hồi ấy bà vẫn chưa phải quân vương, mà là một vương muội.

Trên mình nữ nhân trẻ tuổi vẫn còn bộ y phục nặng nề, th*n d*** phủ đầy lông thú, dòng máu nong nóng tràn ra mặt băng, sau đó bốc thành một màn hơi nước.

Bên cạnh bà chỉ có hai nữ võ quan, khi đó, khuôn mặt bọn họ vẫn còn rất trẻ, nhưng ta vẫn mơ hồ phân biệt được, một người là Dạ Hoa phu nhân hiện giờ, một người là chủ nhân chiếc thuyền hoa.

Hai mắt của Dạ Hoa bị thương, phải quấn băng vải, có lẽ bà ta bị mù từ thời điểm đó.

Nữ quan còn lại, cũng chính là chủ nhân thuyền hoa sau này, trong lòng bà ấy ôm một đứa trẻ, bàn tay cầm chủy thủ cắt cuống rốn.

"Là con gái sao?" Người mẹ đang nằm ngửa trên băng, vội vàng hỏi.

Đây tưởng chừng chỉ là một câu hỏi, nhưng trong giọng nói, tất cả đều cảm nhận được, bà đang mong chờ lời khẳng định tới mức nào. Dẫu sau, Dạ tộc cũng bao đời nữ quân, chỉ có con gái mới có thể có giá trị vào thời khắc binh bại như núi này thôi.

Nữ quan ôm đứa trẻ sơ sinh không đáp lại, bà ấy hỏi: "Chủ quân, người có muốn nhìn không?"

Nghe thấy câu "người có muốn nhìn không", người mẹ trẻ tuổi cố gắng chống cơ thể dậy.

Nhưng rất nhanh, bà lại nằm xuống, quay đầu đi, yếu ớt nói: "Không nhìn. Nhìn rồi sẽ thấy luyến tiếc... Ngươi mau nói cho ta đi..."

Nữ quan nhìn vị chủ quân đã bị cản tầm mắt, rồi quay sang đồng đội đang quấn băng trên mặt, sau đó mới bình tĩnh đáp: "Là, là một vị Dạ cơ."

...

Mọi người trong hiện trường đều kinh ngạc, âm thầm cảm thán. Dạ đế thậm chí còn bật dậy nửa chừng, dường như làm vậy là có thể thấy rõ ràng mọi chuyện trong quá khứ .

Lúc này bọn ta đều đứng trên góc nhìn thượng đế, chứng kiến vô cùng rõ ràng, đứa nhóc đang đầy máu trên mình, là một bé trai...

Nói cách khác, nữ quan đã dùng một lời nói dối, cứu đứa nhỏ này một mạng.

Nhưng đương nhiên, thời điểm đó không một ai hay biết.

"Tốt, tốt," Khuôn mặt của người mẹ trẻ tuổi lộ ra nụ cười tươi, yếu ớt bật ra một mệnh lệnh chân thành, "Ngươi đưa nó đi đi, khi nào có cơ hội, hãy dẫn nó trở về..."

"Chủ quân..." Nữ quan mở miệng, âm thanh có chút nghẹn ngào.

"Không cần lo cho ta, chỉ cần giữ được đứa trẻ, ta ở đây vẫn còn Dạ Hoa chăm sóc..." Bà nói xong bèn nhắm mắt lại, đưa tay mò mẫm trong ngực áo một lúc, cuối cùng mới tìm thấy một quyển sách, xé nó làm hai nửa rồi nghiến răng, "Nếu ưng thần hiển linh, kiếp này còn có duyên gặp lại, thì đây sẽ là vật tin."

Không cần nói cũng biết, cuốn sách đó chính là Thần Dị ký...

Tiếng hò hét bên kia màn lửa càng lúc càng lớn, nữ quan bất đắc dĩ, dùng ngón tay đã cứng đờ vì lạnh, xé hai dải vải lót bên trong áo giáp xuống, thô lỗ bọc đứa trẻ lại rồi ôm nó rời đi.

Dạ đế năm đó và thiếu nữ Dạ Hoa đỡ nhau đứng dậy, bởi vì "vật dẫn" chính là đứa trẻ, nên tầm nhìn của bọn ta cũng càng lúc càng xa bóng hình bọn họ.

Nữ quan bồng đứa trẻ, nhảy lên lưng ngựa, chạy khỏi chiến trường. Bóng người trong màn gió tuyết cùng với ánh lửa bên bờ sông lùi lại phía sau giống như phim điện ảnh. Có lẽ đối với đa số bọn họ, đây cũng là hình ảnh cuối cùng trong kiếp rồi.

Bà ấy chạy rất xa, mới thay đổi y phục, trà trộn vào dòng lưu dân.

Nhưng nguy hiểm vẫn chưa biến mất, khuôn mặt đứa trẻ trong lòng lúc ấy bỗng tái mét, phát ra tiếng khóc khe khẽ, tựa như con mèo con đang r.ên rỉ.

Bà ấy mới là một cô nương trẻ tuổi, lấy đâu ra sữa nuôi nấng đứa trẻ sơ sinh này.

Đúng lúc ấy, đám lưu dân bỗng nhiên trở nên ồn ào, cách một không gian mà vẫn còn cảm nhận được mùi máu tươi, ruồi bọ kết bè bay từng đàn, phát ra những tiếng vo ve.

"Thật đáng thương," Một bà đỡ chen ra khỏi đám đông, lắc lắc đầu, "Vất vả mang thai mười tháng, cuối cùng lại chết khi vừa sinh ra. Chờ đến lúc tỉnh lại, không biết sẽ khóc đến mức nào."

Bọn ta nhìn qua, chỉ thấy bà đỡ bưng một chiếc thau đồng trên tay, trong thau toàn là máu loãng, thậm chí còn có một tử thai không thành hình dạng.

Đám đông bên cạnh xôn xao lắc đầu: "Đã thế này còn có thể làm cách nào chứ, cứu được người lớn là may lắm rồi."

Đúng lúc này, đứa nhóc sơ sinh vẫn đang ủ rũ nằm trong lòng nữ quan, khóc không thành tiếng, đột nhiên mở mắt ra.

Đôi mắt kim sắc u ám, giống như kim loại bị nung chảy, cũng tựa như trăng tròn in xuống dòng sông.

Đứa trẻ bé xíu, dường như đang dùng đôi mắt nói với bà: Cứu, cứu ta, ta muốn sống...

Khóe miệng nữ quan khẽ cong lên, nơi đó vẫn còn một chút máu, bà ấy gõ nhẹ vào trán đứa trẻ một cái.

"Ngươi được cứu rồi," Bà nói.

...

Vận mệnh nực cười như vậy đấy, bất hạnh của một người, chính là may mắn của người khác.

Đứa trẻ mà ta đang lấy làm "dẫn", cứ như vậy được giao cho một người mẹ hoàn toàn không biết gì, hắn chật vật lớn lên, người mẹ kia cũng mang dòng máu lai với Dạ tộc, trùng hợp che giấu sự thật về đôi mắt biến màu của hắn.

Ta không biết sau đó, vị nữ quan này làm cách nào trở thành chủ nhân thuyền hoa Bồng Lai cảnh, có lẽ những ngày tháng kế tiếp, bà ấy đã kinh ngạc phát hiện, thai phụ trong đoàn lưu dân ấy, vậy mà lại từng được Lăng Hải Lưu sủng hạnh. Chuyện bà ấy giới thiệu mẫu tử Lăng Thanh Vân cho Lăng Hải Lưu, ta cũng không biết là xuất phát từ lòng đồng cảm, hay chỉ là tâm tư của Dạ tộc.

Nhưng kết quả chung quy vẫn vậy, đứa bé được đón về hoàng cung Lăng thị, chịu đựng sự lạnh nhạt của "phụ thân", chấp nhận sự ngược đãi của đích mẫu. Cuối cùng trời xui đất khiến, dòng máu bị Trung Nguyên hận nhất lại thừa kế đại thống Lăng thị.

Điều tế nhị trong câu chuyện này, là đa số mọi người chỉ biết một phần sự thật.

Mẫu thân ruột của hắn chỉ biết bản thân mất đi một đứa trẻ. Người luôn yêu thương chăm sóc hắn chẳng hay biết chuyện gì, có lẽ chính vì như vậy, bà ấy mới dành cho hắn toàn bộ yêu thương. Còn "dưỡng phụ" Lăng Hải Lưu, bị một mánh khóe chốn thanh lâu che mắt, thậm chí cả chủ nhân chiếc thuyền hoa, ban đầu cũng không biết mình đã đánh tráo huyết mạch của Quốc chủ Lăng thị.

Có lẽ, chỉ có ba kẻ biết hoặc phỏng đoán ra ngọn nguồn câu chuyện.

Một kẻ là người khởi xướng, chủ nhân chiếc thuyền hoa.

Một kẻ là Tiểu Vương, biết nhiều thông tin hơn cả ta, nhờ vào nguyên tác.

Kẻ cuối cùng chính là ta.

Hoa kính cháy hết, tàn tro đỏ đậm lơ lửng giữa không trung, tựa như bươm bướm bay từ thời điểm cuối cùng trong không gian, nhẹ nhàng đậu xuống.

Mọi người xung quanh vẫn còn ngây ngẩn, giống như vừa chìm vào một giấc mộng dài, chưa thể từ từ tỉnh lại.

Lăng Thanh Vân há hốc miệng, ta rất hiếm khi trông thấy khuôn mặt hắn mâu thuẫn như thế, khiếp sợ, thành thật, thậm chí còn có chút ngốc nghếch.

Ta cũng không rõ bản thân đang thấy mừng rỡ hay là phiền muộn, kết luận thay hắn:

"Không sai. Chàng mới là "Dạ cơ" thật, mặc dù chàng là nam."

Lăng Thanh Vân: "..."

Sở Đinh Lan phản ứng lại đầu tiên, nàng ta nhào tới, phủi đi những mảnh tro tàn trong không trung, tựa như chỉ cần xua tan chúng là có thể khiến mọi thứ vừa xảy ra tan thành mây khói.

Nữ đế Dạ tộc không thèm nhìn nàng ta thêm một cái, bà lạnh lùng cất tiếng, "Dẫn đi".

Trong phút chốc, ta chợt nghĩ có lẽ nàng ta không thể chết được, dẫu sao cũng khua chiêng gióng trống đón "Dạ cơ" về, tự vả vào mặt thì quá khó coi.

Kẻ quấy nhiễu đã bị dẫn đi, ta lúc này mới đối diện với Nữ đế Dạ tộc, nhưng hiện tại, có lẽ nên gọi là "mẹ chồng" thì chính xác hơn.

Ta dùng một câu lời ít ý nhiều, hỏi bà: "Trận này, người còn muốn đánh tiếp không?"

Không sai, đây đúng là một chuyện nực cười.

Nữ đế dẫn mười vạn binh, hùng hổ áp xuống thành trì.

Nhưng, nếu bà muốn con cháu ruột thịt duy trì muôn đời, cai trị Trung Nguyên, thì thật ra, tốt nhất là chẳng làm bất cứ việc gì hết.

Lăng Thanh Vân không thể kế thừa đế vị Dạ gia, nhưng hắn mới là Dạ đế chân chính, cũng là cốt nhục duy nhất của bà. Nếu giết hắn, ngược lại sẽ khiến quyền lực rơi vào tay người ngoài.

Chỉ xem hiện giờ Nữ đế muốn thể diện, hay là lợi ích.

Ngoài ra, nếu đứng nhìn dưới góc độ của Trung Nguyên, chuyện này cũng dở khóc dở cười không kém.

Sau trận đánh này, An thị và Phong thị đều hao tổn nguyên khí, nếu Lăng gia lớn mạnh, thì thực tế vẫn là huyết mạch của Dạ tộc thâu tóm thiên hạ, chúng gia xưng thần, bách tính cúi đầu. Chuyện này, quả thực chẳng khác gì một ông lão sắp chết, bỗng phát hiện bản thân bị cắm sừng, chua xót vô cùng.

Ta im lặng, để bầu không khí lắng đọng một giây.

Sau đó, Nữ đế kiêu dũng nhanh chóng nở nụ cười. Khiến toàn bộ doanh trướng chấn động, trong tiếng cười còn mang theo vài phần thê lương.

Lúc này, bà mới vén áo choàng lên, cánh tay trái ẩn dưới lớp áo đã lở loét vì vết thương.

Ta tin, chắc chắn các thị vệ bên cạnh bà cũng mang những vết sẹo, thương tích khắp mình.

"Đúng vậy," Bà cười dài, "Trận này đánh tiếp, vì cái gì chứ..."
 
Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 94: Kết Cục



Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tuyết đã tan.
Lăng Thanh Vân một mình ở lại quân doanh suốt một ngày cùng với mẫu thân ruột.

Ta rất khó tưởng tượng ra tâm trạng của hắn.

Những đứa trẻ bị bán khi còn nhỏ, lớn lên biết được cha mẹ ruột vẫn còn sống, sẽ có tâm trạng thế nào?

Mối quan hệ máu mủ, liệu có xua tan được những rào cản thời không hay không?

Người xa lạ thân quen nhất, liệu có gánh vác được tình mẫu tử bản năng hay không?

Ta không biết...

Ta chỉ thấy, khoảnh khắc Lăng Thanh Vân bước ra, vết thương trên tay chân đã được thoa thuốc, băng bó rất cẩn thận. Đôi mắt lúc nào cũng cong cong đã sưng như hai quả hạch đào.

Ngoại trừ mấy đương sự, không một ai biết, doanh trướng ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mọi người chỉ thấy, người Dạ đến như thủy triều đen cuồn cuộn, rút cũng nhanh như thủy triều, bỏ về chỉ trong một đêm.

Triều đình công bố với bên ngoài, Lăng Thanh Vân một mình cưỡi ngựa vượt ngàn dặm, đàm phán với thủ lĩnh Dạ tộc, ký kết hiệp nghị ngay trước cửa Hiệp Thủy.

Nhận được tin này, phản ứng của Phong Gian Nguyệt là trợn tròn hai mắt, đôi mắt to như cái chuông đồng, tựa như có sét đánh giữa trời quang:

Đàm phán? Nói trắng ra không phải chỉ múa miệng thôi sao?

Múa miệng mà cũng có thể khiến hàng ngàn hàng vạn người Dạ rút lui, ngươi đùa ta à?

Nhưng hắn không phục cũng chẳng được, người Dạ quả thực đã rút quân.

Chuyện lan tới chợ, tự dưng lại thành một cảnh tượng khác.

Lăng Thanh Vân hoàn toàn biến thành nhân vật chính trong miệng các thuyết thư tiên sinh ở tiệm trà quán rượu, thậm chí họ còn đồn đại hắn là hóa thân của thần thú thượng cổ, vừa mở miệng đã có thể triệu hồi mười vạn thiên binh thiên tướng... Nói ngắn lại, truyện xuân cung tục tĩu đã bị ghẻ lạnh, ngược lại là thoại bản huyền huyễn, được bán hết sạch.

Đúng rồi, còn vụ ôn dịch nữa.

Không có ngoại địch xâm lăng, chỉ cần chú trọng vào nội bộ, đương nhiên xử lý dễ hơn nhiều.

Ta tìm tới Dạ nữ, thu thập một lượng máu, hoặc là mảnh móng tay, đốt cháy y phục mà các nàng từng mặc—— sau khi thí nghiệm, mới phát hiện máu là hữu hiệu nhất. Nhưng cho dù chỉ có hỗn hợp tro từ tóc, móng tay và y phục cũng có tác dụng kháng bệnh nhất định, có thể rút ngắn thời gian và giảm bớt bệnh trạng.

Ta giữ bí mật cách điều phối thuốc, phong tỏa thông tin, để nó được bảo mật cao nhất. Đồng thời ban pháp lệnh, trên dưới cùng phối hợp, liên tục tuyên truyền triệu chứng ôn dịch, khuyến khích bách tính giữ thông thoáng, rửa tay dưới nguồn nước chảy; đào tạo các y giả lang trung, trọng thưởng hậu hĩnh những dũng phu đến vùng dịch; cách ly người bệnh, sau đó dùng phương thuốc ta cung cấp, chẩn trị cho họ.

"Không ngờ, mọi việc có thể giải quyết như thế này..." Lăng Thanh Vân cảm thán. Mấy ngày nay, hắn đã trở thành nguồn cung cấp sống của ta, cơ thể hắn dường như có hiệu quả trị liệu gấp đôi, thế là mỗi lần móng tay vừa mới mọc một chút, đều bị ta cắt hết sạch.

Ta vừa bứt tóc hắn, vừa nói: "Mấy ngày hôm nay, ta vẫn luôn suy nghĩ một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Trăm năm trước, có lẽ ôn dịch quả thực không phải do Dạ tộc phát tán."

Lăng Thanh Vân nhìn ta bằng vẻ mặt "nàng đang nói cái gì vậy".

"Hoa kính uy lực như thế, tất nhiên sẽ có kẻ bí mật gieo trồng, chỉ là không ngờ, phấn hoa của nó, đối với người không có huyết thống Dạ tộc, chẳng khác gì thuốc độc." Ta nói tiếp, "Ôn dịch càn quét trên đại lục, chỉ có người Dạ không bị nhiễm bệnh. Kẻ khởi xướng thuận nước đẩy thuyền, úp cái nồi này lên Dạ tộc. Bách tính bình thường đâu biết chuyện gì, chỉ ôm suy nghĩ "không phải tộc mình", nên cuối cùng, mọi việc mới mất khống chế. Mọi người đều rỉ tai nhau cho rằng người Dạ đầu độc, khai quan quất xác công chúa Dạ tộc, bắt đầu chém giết, mở ra trăm năm chiến hỏa, kết thành huyết hải thâm thù... Trận chiến năm đó cũng giống như bây giờ, tất cả mục đích, đều vạ lên người thê tử, nhi nữ, thân nhân và bằng hữu của mình. Vốn dĩ chẳng đáng khai chiến."

Lăng Thanh Vân kinh ngạc nhìn ta, dường như đã bị suy nghĩ của ta làm cho kinh hãi.

Ta khẽ cười: "Suy đoán mà thôi. Không phải sự thật."

Dịch bệnh trong Lăng thị được bình ổn nhanh nhất, sau đó ta tiếp tục tới An quốc, lấy kinh nghiệm vốn có trợ giúp bọn họ. An thị hiện giờ tạm thời được vài vị trưởng bối thay phiên chấp chính, nhưng sau khi xử lý ôn dịch, ta cũng bắt đầu hiểu biết dần dần nội vụ An gia, để lộ năng lực của mình. Có người đột nhiên đề xuất, luận theo huyết thống, ta có huyết mạch kề cận với Tiên quốc chủ nhất. Ta vội vàng nói, chuyện này không thể xem nhẹ, ta thân là Phu nhân Lăng thị, đương nhiên phải bàn bạc với phu chủ trước.

"Cho nên nàng mới hỏi tới ta?" Ta trở về kinh Nam Hải, Lăng Thanh Vân chỉ nhìn rồi cười tủm tỉm.

Ta gật đầu.

"Đứng trên lập trường của ta, đương nhiên là ta không hy vọng nàng đi, nhưng vẫn phải xem ý định của nàng thế nào." Hắn cười nói.

"Chẳng phải ta vẫn chưa nghĩ ra sao."

"Đừng nóng vội, cứ từ từ suy nghĩ, tham dự tiệc mừng trước đã."

Ánh nắng tươi đẹp, đến làn gió cũng thật ấm áp, xích anh ngũ sắc bay khắp buổi. Yến hội được tổ chức ở cung Bích Lan, trước sảnh treo một bộ câu đối: Hội thiên hạ danh sĩ, yến vạn lý tân bằng. Ta chú ý đến, không ít tiểu thành liên bang thuộc phe An thị và Phong thị cũng tới tham gia tiệc mừng của Lăng quốc hôm nay, rõ ràng đã coi Lăng thị là bá chủ mới của thiên hạ.

Phong Gian Nguyệt vẫn chưa xuất hiện, nhưng lúc vào tiệc mừng, bọn ta đã nhận được một bức thư dài của hắn. Lời lẽ trong thư cẩn thận khéo léo, xem chừng rất trang trọng, khiến ta suýt nữa không dám tin đây là do cái tên Phong Gian Nguyệt kia viết. Nửa đầu đại khái là mấy câu chúc mừng, nửa đoạn tiếp theo, làm ta kinh ngạc rớt cả cằm.

Trên thư viết, hắn và Sở Đinh Lan sắp thành hôn, đến lúc đó sẽ mời bọn ta tham dự hôn lễ.

Đã như vậy, hắn vẫn có thể cưới Sở Đinh Lan sao? Giữa hai người bọn họ chính là mạng của ca ca hắn...

"Chẳng lẽ, cái tên Phong Gian Nguyệt này, đến bây giờ vẫn còn não yêu đương?" Ta cất giọng khe khẽ, than thở với Lăng Thanh Vân bên cạnh.

Lăng Thanh Vân cũng nhìn bức thư, rất lâu mới đáp: "Không, hắn không phải não yêu đương."

Nghe Lăng Thanh Vân nói vậy, ta đột nhiên phản ứng lại.

Thiếu niên là gì?

Thiếu niên khí phách, ân oán rõ ràng, khổ chính là khổ, ngọt chính là ngọt.

Nếu là Phong Gian Nguyệt của quá khứ, cho dù không đi trả thù Sở Đinh Lan, cũng khó mà chấp nhận nữ nhân từng hại chết ca ca mình trở thành thê tử, ngày ngày xuất hiện ở bên cạnh.

Nhưng hiện tại, vậy mà hắn đã chấp nhận, giống như vừa uống rượu đắng, nhưng vẫn có thể cười nói ngọt ngào vậy—— như thế không giống Phong Gian Nguyệt, mà giống cách hành sự của Lăng Thanh Vân hơn.

Mục đích của hắn là gì chứ?

Gióng trống khua chiêng đón Dạ cơ về, nếu quân chủ Dạ tộc không muốn tự vả mặt, thì sẽ phải ép khô chút giá trị cuối cùng. Nàng ta vẫn có thể liên hôn chính trị, sinh con đẻ cái, mặc dù không phải công chúa thật sự, nhưng vẫn có một nửa dòng máu thuộc về Dạ tộc.

Phong gia đang tổn thất nghiêm trọng, muốn ôm một cây đại thụ, đối đầu với Lăng thị, thanh thế đang như mặt trời ban trưa. Hiện tại, hắn chỉ muốn cưới "Dạ cơ" trên danh nghĩa, chứ không phải Sở Đinh Lan mà hắn từng yêu thời niên thiếu.

Hai bên đều ôm ý xấu, ăn nhịp với nhau, quân cờ của mình sống hay chết, căn bản chẳng quan tâm.

Sở Đinh Lan ở bên Phong Gian Nguyệt, mỗi phút mỗi giây đều nhắc nhở Phong Gian Nguyệt, ca ca hắn đã chết như thế nào.

Ta đã mơ hồ nhìn thấy kết cục của Phong Tuyên Nhược trên người nàng ta.

Một chiếc lồng vàng ngọc cầm tù con chim, rồi nhổ từng sợi lông.

Lăng Thanh Vân thở dài thật sâu.

Ta không biết hắn thở dài là vì hình như Phong Gian Nguyệt sắp trở thành một đối thủ đen tối khó chơi, khó đối phó; hay đơn thuần chỉ cảm thán, muốn mua hoa quế, rượu mang cùng; chỉ là không còn qua lại thời thiếu niên.

...

Một ngày đón rước trôi qua, buổi tối, ta và Lăng Thanh Vân mới trở lại tẩm điện.

Hai tháng nay, vì bận rộn tới mức trời đất quay cuồng, nên cả hai vẫn chưa có thời gian ở riêng. Ta đã sụt tới năm cân, hắn nhìn qua cũng gầy đi không ít. Chỉ còn hương quýt ở trên người, len vào trong mũi khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống.

Ta tiến lên, giúp hắn cởi mũ miện rồi đặt lên chiếc tủ cạnh mép giường.

Hắn mỉm cười nhìn ta: "Còn muốn trở về hiện đại không?"

Tâm trạng ta rất phức tạp, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.

Mấy ngày nay, nhờ có sự trợ giúp của ta, rõ ràng ôn dịch đã yếu dần, bách tính trở về nhà, khi ta rời đi, bệnh nhân vừa hồi phục cũng vui vẻ đứng đầy hẻm đưa tiễn, nước mắt liên tục trào ra.

Ta cuối cùng cũng cảm thấy, ở trên thế giới này, bản thân không phải là khán giả lạnh lùng, mà thật sự đã tham gia vào câu chuyện, nói không chừng, nơi này mới là thế giới của ta.

Nhưng ta vẫn muốn trêu chọc Lăng Thanh Vân, cố tình bảo: "Muốn."

Lăng Thanh Vân cười hì hì, đáp: "Được thôi, thỉnh thoảng cũng nên nghỉ ngơi một thời gian, đợi ta luyện phép thành thục, ta sẽ cùng nàng tới thế giới đó."

Ban đầu ta sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Thật sao?"

"Thật," Hắn nói, "Ta đã lên hẳn lộ trình du lịch rồi. Ta muốn đến Universal Studios và Disney!"

Ta: "..."

Đại ca à, có thể thực tế một chút không, trông ta giống kẻ có tiền đến nước Mỹ lắm sao?

...

Cả hai lải nhải nói chuyện tới nửa ngày, cuối cùng, ta thấy sắc trời không còn sớm, bèn hành lễ định cáo từ, rời khỏi tẩm cung Lăng Thanh Vân.

Hắn đứng ở phía sau, đột ngột tóm lấy cánh tay ta: "Vẫn còn chính sự."

Ta nghĩ hắn muốn nhắc tới vấn đề bên An thị, bèn nhanh nhẹn xáp lại gần, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Hắn ghé sát tai ta, giọng thì thầm: "Nhiều năm như vậy, ta vẫn lo kháng thể của nàng không đủ, có muốn nhận thêm một chút hay không?"

Ta mất tới ba giây mới hiểu tên xấu xa này đang nói chuyện gì, vành tai nhất thời đỏ bừng lên.

A a a... Nếu hắn đã không phải con trai ruột của Lăng Hải Lưu, thì tất nhiên cũng không có quan hệ huyết thống với An Khả Tâm. Gông cùm xiềng xích bọn ta bất tri bất giác đã bị phá vỡ, nhưng thời gian gần đây quả thực quá bận, ta căn bản không nghĩ tới phương diện này...

Trong lúc nghĩ ngợi, hắn đã xáp lại gần, ta chưa bao giờ nhìn thấy đôi đồng tử kim sắc, lúc nào cũng cong cong gần như vậy, trong mũi tràn ngập hương quýt.

"Này này... Cái đó... Chẳng phải chàng nói... Chính sự sao..."

Hơi thở nóng bỏng từ bên tai trái, lướt sang tai phải, dường như còn mang theo giọng điệu trêu chọc.

"Đây không phải chính sự giữa... Phu thê... Hợp pháp sao... Ưm?"

-----Hoàn Chính Văn-----
 
Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 95: Ngoại Truyện: Hiện Đại



"Los Angeles khó đậu xe thật," Ta xoay mạnh tay lái, đây đã là lần thứ năm ta đi vòng vòng quanh cổng Disney rồi.
"Đằng trước, bên kia bên kia," Lăng Thanh Vân ngồi ở ghế phụ, chỉ về phía mấy cây cột màu vàng xanh ở trước mặt.

Không sai, hắn rốt cuộc cũng luyện phép thành thục rồi, cuối cùng cũng tài ba đến mức đưa cả người xuyên tới, hiện giờ chính là thời gian nghỉ phép hiếm hoi của cả hai.

"Cái gì cơ?" Ta híp mắt nhìn mấy cây cột, hỏi.

"Chỗ đậu xe tính phí, nàng không đọc hướng dẫn sao?"

Ta chạy đến gần mới phát hiện giữa mỗi cây cột có một khoảng trống, rộng khoảng chừng một chiếc ô tô, trong đó có không ít xe đã đậu. Phía trên cột treo một tấm biển, một khe bỏ tiền và một số instruction đơn giản.

Nói tóm lại, trong khoảng không gian chật hẹp này, có thể đậu xe theo thời gian, tối thiểu là nửa tiếng, bạn có thể ước lượng bản thân sẽ dừng bao lâu, rồi mua ngần ấy thời gian. Phía dưới tấm biển là dòng cảnh báo to tướng: Nếu không mua đủ thời gian, xe của bạn có thể sẽ bị kéo đi.

Ta thở dài, biết làm sao bây giờ, tới cũng tới rồi, thế là đành lùi chiếc Honda màu trắng mà mình thuê tới, vào cái vị trí chật chội kia.

Vừa mới dừng xe, một chiếc Lamborghini bỗng nhiên vụt qua bọn ta, thân xe vàng chói tựa như bông hoa hướng dương, kiểu dáng thể thao thuôn dài, động cơ gầm rú. Chủ nhân chiếc xe là một người da trắng đầu trọc, anh ta để bộ râu ngắn màu vàng, trên mặt đeo một cặp kính râm.

"Wow, thật là quyến rũ!" Ta cảm thán một câu.

-

-

Đến tận chiều, bọn ta mới rời khỏi Disney, quay lại chỗ để xe.

Ta cất tấm chắn phản quang màu bạc đi, Lăng Thanh Vân lúc này chẳng khác gì Cát Ưu (1), ngồi phịch xuống ghế phụ.

(1) Diễn viên Trung Quốc.

"Thế nào? Tai nghe không bằng mắt thấy à?" Ta hỏi.

"Có chút," Hắn lười nhác trả lời.

"Cũng phải, trò nào cũng xếp một hàng dài." Ta nói.

"Hơn nữa, cái trò chơi trên mặt nước quả thật chẳng khác gì rửa xe tự động."

Ta phì cười, đột nhiên cảm thấy hắn miêu tả cũng đúng. Trò chơi đó, bọn ta phải xếp hàng rất lâu, mới được ngồi vào một chiếc xe bé xíu, chui vào đường hầm tối đen, bọn họ chỉ thiết kế hai sườn phun nước, thậm chí còn sắp đặt một số chướng ngại vật trẻ con. So với nó, mấy cái chổi vải quay tít trong tiệm rửa xe tự động còn k.ích th.ích hơn.

"Ít nhất vẫn còn mục xe hoa diễu hành," Ta nói, "Mấy nàng công chúa đó trang điểm rất xinh đẹp. Đặc biệt là nàng Belle, ta cảm thấy rất sát nguyên tác."

"Không phải chứ? Ta lại cảm giác, trên thế giới này, chẳng có ai giống Belle hơn nàng."

Ta cười khúc khích, xoa xoa hai cánh tay trước lời thổ lộ bất thình lình của hắn: "Sến quá, sến quá, chàng bị quân Mỹ đánh tráo rồi phải không."

Hắn cũng không phản bác, nghiêng đầu áp vào cửa kính xe, nhìn ta mỉm cười.

Không nói chuyện này nữa, ta nhìn tờ phiếu đậu xe trên tay, trước đó vì an toàn nên ta mua hơi nhiều một chút, bây giờ thành ra thừa tận bốn mươi phút, không thể nào hoàn lại.

Ta đang định khởi động xe, thì đột nhiên nhìn thấy trong tấm kính chiếu hậu, chiếc xe Lamborghini màu vàng chói lại chạy về phía này. Hơn nữa, lần này, nó dần dần chậm lại. Vì chủ xe rất dễ nhận diện, nên ta biết ngay đó là chiếc xe ban sáng.

"Hình như anh ta đang lái tới chỗ mình," Ta lên tiếng.

"Không phải tới xin vé đậu xe đó chứ?" Lăng Thanh Vân thò đầu ra, nhìn vào gương chiếu hậu, nói.

"Chàng đùa à, người ta lái Lambor đấy." Ta khinh thường nhìn lại.

"Đánh cược không?"

Nghe thấy vậy, khuôn mặt ta đột nhiên đỏ bừng.

Mấy ngày nay, bọn ta lấy đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi ra để cá cược, chẳng rõ tại sao, lần nào ta cũng thua thảm bại, còn hắn cứ đòi hỏi không chút thương tiếc.

Nhưng hôm nay, ta cảm giác bản thân tuyệt đối không thể thua.

Thế là ta kiềm lòng, nhíu mày lại: "Cược thì cược!"

Chủ nhân chiếc Lambor tới trước mặt bọn ta, hạ cửa kính xuống.

"Excuse me. May I ask how long is left on your parking ticket?" Anh ta hỏi.

"About forty mins." Lăng Thanh Vân trả lời.

"May I borrow it?"

"Sure." Lăng Thanh Vân vươn tay, đưa phần phiếu còn thừa cho anh ta, dù sao cả hai cũng chẳng dùng tới nữa.

...

Bọn ta lái xe đi rất xa, mãi đến khi dừng trước cửa một nhà hàng, ta vẫn còn trong trạng thái nửa hóa đá.

Ta thật sự không thể hiểu nổi, một người lái Lambor, vậy mà tiết kiệm đến nỗi xin vé đậu xe thừa của bọn ta.

Lăng Thanh Vân ở bên cạnh cười nghiêng ngả.

"Này, sao nàng không đứng trên góc độ này mà suy ngẫm?" Hắn cười nói, "Lỡ đâu chính vì bủn xỉn như vậy, người ta mới có tiền?"

Ừ, góc nhìn hay đấy...

"Tóm lại nàng thua rồi," Hắn cười hì hì, xáp tới gần, ghé vào tai ta thì thầm, "Lần này... Ở ghế sau nhé...?"

Ta tức giận đến mức dù đang thắt dây an toàn, cũng không kìm được mà đấm mạnh vào đùi hắn mấy cái.

...

Trong lúc ầm ĩ, ta đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Làm sao vậy?" Lăng Thanh Vân cũng ngừng cợt nhả, tò mò ngước lên nhìn theo ta.

Ven đường, một đôi vợ chồng vừa đi qua, người vợ mang khuôn mặt châu Á dịu dàng, chồng hình như là người bản địa, trong lòng bọn họ đang ôm một đứa trẻ lai với đôi mắt to tròn.

"Đó là ta..." Ta cất tiếng, sau đó lại bổ sung, "Nói chính xác hơn, đó là cơ thể ban đầu của ta."

"Nói cách khác... Là Khả Tâm?" Giọng Lăng Thanh Vân trầm xuống.

Nhưng chỉ trong phút chốc, vẻ trầm tư của hắn dần trở lại bình tĩnh. Hắn thở dài một hơi, tựa như đang thoải mái vì đã trút bỏ gánh nặng đè nén từ lâu.

Cả hai dõi mắt theo đôi vợ chồng rất lâu, bọn họ không nhìn thấy chúng ta, hai bên lướt qua nhau trên đoạn đường xa lạ và ồn ã, tất cả mọi thứ trong quá khứ đều tan biến vào bản nhạc "Let it go" của nhà hàng.

[KẾT THÚC]
 
Back
Top Bottom